1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 18: Cái này có thể mua hết khoai tây chiên toàn thế giới.

      Edit: Hà Bạng

      Bên trong mật thất, khí vô cùng ngột ngạt, nặng nề khiến người ta thêm hoảng hốt. Mật thất nằm dưới lòng đất, quanh năm suốt tháng thấy ánh sáng mặt trời. Mặt tường loang lổ, ánh đèn tăm tối đến mức dường như nhìn thấy đường.

      “Thiếu phu nhân bị người bắt , tôi hoàn thành được nhiệm vụ của Thiếu gia, xin ngài hãy trừng phạt.” Người đàn ông có thân hình cao lớn sợ hãi quỳ gối trước mặt Đỗ Ngự Đình, tựa như chó nhà có tang, vốn giết biết bao nhiêu người, thể tin được lại thua dưới chiếc giày cao gót của người đàn bà điên, bị đánh ngất xỉu tại chỗ.

      “Trừng phạt?” Bóng dáng cao lớn chậm rãi quay người, sắc mặt Đỗ Ngự Đình trầm, giọng lạnh lẽo: “Cậu có chết trăm lần cũng đền nổi sợi tóc của Noãn Noãn.” Tiếng cất lên nghe như , nhưng lại đủ để khiến cho nam nhi bảy thước trước mặt phải run sợ trong lòng.

      Hồi lâu sau, chậm chạp ngẩng đầu, thầm thở dài tiếng, tựa như là tiếc nuối điều gì đó mà phải cẩn thận cân nhắc: “Giữ cậu lại cũng vô dụng.” Cánh tay thon dài vừa nhấc lên, còn chưa kịp có thêm hành động nào: “Pằng.” Người đàn ông quỳ dưới đất hét lên rồi đổ gục xuống, dòng máu đỏ tươi bỏng rát từ giữa trán tuôn ra.

      Khẩu súng tay Đỗ Ngự Đình, khói xanh vẫn còn lượn lờ bay lên, quay đầu, nhìn sang người phụ nữ ở bên kia.

      “A…” Ninh Vũ Tâm đứng ở trong góc hoảng sợ gào to, mặt cắt còn giọt máu: “, rể..” ta lùi về phía sau mấy bước, lưng dựa lên bức tường đằng sau, thân thể run lên bần bật như máy xay thóc: “Đừng giết em, đừng giết em, chị biết được rất đau lòng.”

      “Tại sao mở cửa xe?” Họng súng còn vương hơi nóng dí thẳng vào Ninh Vũ Tâm, sát ý trong mắt Đỗ Ngự Đình bắn ra bốn phía, vừa rồi lúc xem lại camera theo dõi, là người phụ nữ này đẩy Noãn Noãn, hơn nữa còn nhốt Noãn Noãn ở bên ngoài xe.

      đáng chết!”

      rể, em… tôi…” Ninh Vũ Tâm kinh hãi trợn trắng mắt, thân thể lạnh buốt, chỉ cảm thấy lạnh đến cực điểm, ta chưa bao giờ nghĩ rằng có người lại có ánh mắt khiến người khác phải khiếp sợ như vậy: “Tôi… tôi…” ta lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt, van xin lạy lục: “Đừng, đừng…” ta hối hận rồi, nhưng lúc ấy ta hề biết hậu quả lại có thể nghiêm trọng đến như vậy, ta chỉ ghen tỵ với Ninh Noãn Dương, nên mới cố ý đóng cửa xe, ta biết là Ninh Noãn Dương bị người ta bắt mất.

      “Tạm thời tha cho mạng, tốt nhất là nên biết thân biết phận chút, cái mạng này, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến lấy .” Khớp xương ngón trỏ giữ cò súng, vẽ ra trong trung đường cong chuẩn xác, súng liền được thu lại đặt bên hông, Đỗ Ngự Đình xoay người , với người vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Trông chừng ta cẩn thận.”

      “Vâng.”

      Ngay bây giờ, tìm được Noãn Noãn mới là chuyện quan trọng nhất.

      “Huhu… tôi…” Khuôn mặt Ninh Vũ Tâm trắng bệch ngồi tại chỗ run rẩy, lúc sau mới nhận ra là Đỗ Ngự Đình rồi, thân thể vốn căng thẳng
      [​IMG]
      thienbinh2388, melodyevilChris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 19: Phạt em chịu .

      Edit: Hà bạng

      Mấy ngày nay khí trong nhà họ Đỗ cực kỳ căng thẳng, tuy tòa biệt thự ở nơi vô cùng vắng vẻ, bình thường hiếm người tới, nhưng nhiều ngày nay lúc nào cũng có người ra vào.

      “Sao rồi?” Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa cầu thang, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.

      An Dật Cảnh từ tầng xuống, còn vẻ dương dương tự đắc như trước lúc lên nữa, ta chán nản cúi gằm, vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu: “Cái nàng Ninh Vũ Tâm kia đúng là bị sợ hãi đến ngu người rồi, hỏi cái gì cũng .” Toàn thân ta mặc bộ tây trang màu trắng có thể coi như nghiêm túc giản dị, tóc cũng vuốt keo cẩn thận tỉ mỉ, so với lúc bình thường, cách ăn mặc này thực là vô cùng đơn giản. Vốn định dựa vào khuôn mặt gạt người chết đền mạng của mình lừa từ trong miệng Ninh Vũ Tâm ra chút ít manh mối, nhưng căn bản là có bất cứ tác dụng gì, lãng phí cho lúc trước ta còn khoe khoang là làm được.

      “Tạm thời bên tôi cũng chưa thấy điều gì cả!” Mộ Ngưng Tử cũng lắc đầu theo, mấy ngày nay cũng xem lại video tại địa điểm Ninh Noãn Dương xảy ra chuyện bị bắt rất nhiều lần, có bất kỳ manh mối thực ràng nào để có thể điều tra tiếp: “Nhìn , chính là chiếc xe này, ảnh chụp lắm.” ấn nút điều khiển ti vi trong tay, màn hình theo dõi ngừng lại tại hình ảnh chiếc xe Vanquish màu đen.

      Quý Giản Phàm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên: “Vanquish, loại xe số lượng có hạn cả thế giới quá 30 chiếc.” ta vốn cũng định mua chiếc, nhưng xếp hàng đến lượt.

      “Điều tra chiếc xe kia.” Đỗ Ngự Đình vốn trầm mặc vùi sô pha đột nhiên đứng dậy, chỉ vào chiếc xe Vanquish màn hình: “Gọi điện thoại cho hãng sản xuất, nhà tiêu thụ, tra từng chiếc xe , xe nào bán cho người nào, nắm được danh sách khách mua, nhất định có thể tìm được đầu mối có giá trị.” chiếc cằm hình dáng hoàn mỹ lún phún râu xanh, trong mắt đầy những tơ máu đỏ, hốc mắt hõm sâu xanh lét. Hiển nhiên, đây là kết quả của mấy ngày ngủ.

      ở bên mình, phút cũng cách nào bình tĩnh được, biết rốt cuộc bị ai bắt , qua ba ngày rồi, nhưng chút tin tức nào cả. lo lắng có được ăn no hay , có được mặc ấm hay , có bị bắt nạt . ấy vốn ngốc ngếch, tính cách lại kỳ quặc, nếu như tính tình đại tiểu thư bộc phát, chọc giận đám người bắt ấy làm thế nào?

      Nghĩ đến tất cả tình huống phát sinh, nghĩ đến những điều may gặp phải, trái tim liền đau đến chịu nổi.

      “Noãn Noãn…” thất thần nhìn bình cổ tay, mùi khói thuốc nồng nặc người, mấy ngày nay, dường như tay rời điếu thuốc.

      Đây tuyệt đối phải là vụ bắt cóc bình thường, bọn họ vẫn chưa nhận được điện thoại hay thư đòi tiền chuộc…, chỉ là cứ cách ngày đồ của Noãn Noãn như dây chuyền hoặc vòng cổ… lại được gửi tới.

      “Để cho bọn tôi vào, tránh ra!”

      “Biết chúng tôi là ai ?”

      “Tránh ra!”

      Bên ngoài phòng, tiếng ồn ào ầm ĩ vang lên.

      thanh chói tai của giày cao gót dần dần tiến lại gần, Lưu Mỹ Phượng cùng Ninh Đại Vĩ vênh váo tự đắc dải bước vào phòng khách, lại còn giống như coi mình là cha mẹ của Đỗ Ngự Đình, khi thấy Đỗ Ngự Đình lại lập tức chuyển thành thái độ nịnh nọt.

      “Thiếu gia, chúng tôi ngăn được họ.” Quản gia mồ hôi chảy đầy mặt chạy vào, trong lòng thấp thỏm, hai người này đúng biết chọn lúc tới thăm, Thiếu phu nhân mất tích, tại tâm tình Thiếu gia chính là rất tốt.

      “Con rể à, mẹ thấy Noãn Noãn mấy ngày rồi mà chút tin tức, chừng sớm…” Lưu Mỹ Phượng liên miên lải nhải , lòng mong đợi Ninh Noãn Dương thực thể trở về càng tốt, dù sao cũng phải là con của bà ta, ngược lại là Tâm Tâm, nếu như có thể khiến Đỗ Ngự Đình cảm thấy hứng thú, bà ta trở thành cha mẹ vợ của Đỗ thiếu gia rồi.

      “Pằng.” Tốc độ đạn bắn như tên rời cung xượt qua đỉnh đầu bà ta, tóc còn thoát ra từng đợt khói xanh, da đầu Lưu
      [​IMG]
      thienbinh2388, Chrisdunggg thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 20: Theo nhu cầu mà thôi.

      Edit: Hà Bạng

      Trước đây Nữ vương Thẩm Nguyệt Nhi sau khi trải qua hàng loạt các tin tức tiêu cực, ta liền dùng thế lực nhanh chóng quay lại công việc, những tin tức phản đối kia cũng lập tức biến mất hoàn toàn chỉ trong đêm, ngược lại quay ra ca ngợi ta. màn hình, ta nở nụ cười, khuôn mặt tỏa sáng, nhận phỏng vấn của nhà báo nào đó, toàn bộ lời đều là về dự định trong tương lai và lời cảm ơn đến người hâm mộ, hoàn toàn còn chút chán nản chật vật nào của trước kia.

      Hơn nữa hàng năm ta còn liên tục nhận nhiều dự án phim lớn, hợp tác với nhiều đạo diễn nổi tiếng, mở các cuộc họp báo, liên tục xuất các show truyền hình. ta lại trở thành tiêu điểm của công chúng lần nữa, còn nổi tiếng hơn trước kia rất nhiều lần.

      “Bùi Thiếu, lần này cảm ơn .” Thẩm Nguyệt Nhi nhấc mép váy, bỏ ly rượu trong tay xuống, dáng người lẳng lơ chân thành nhìn về phía người đàn ông đứng lặng yên bên cửa sổ, thể phủ nhận, Bùi Thiếu là người đàn ông vô cùng hấp dẫn, khí độ hay ngoại hình, quyền thế, chỗ nào khiến người ta say đắm.

      “Theo nhu cầu mà thôi.” Bùi Thiếu gật đầu châm điếu thuốc, khói bay lượn lờ, mờ mịt như sương. ta xoay người, khóe miệng trước sau vẫn luôn giữ nụ cười thản nhiên như có như , mà tròng mắt lại tựa chim ưng sắc bén lướt qua khuôn mặt trang điểm tinh sảo của người trước mắt: “Hãy nhỡ kỹ thỏa thuận giữa chúng ta.” Lời thản nhiên của ta có chút ý tứ cảnh cáo. Chính tay ta giúp Thẩm Nguyệt Nhi có lại vị thế như bây giờ, còn giúp ta so với trước kia càng nổi tiếng hơn. có thể làm ta nổi tiếng cũng có thể ném ta trở lại đáy cốc, vĩnh viễn thể ngóc đầu dậy: “ bước lên thuyền đừng nghĩ quay đầu lại.”

      mặt Thẩm Nguyệt Nhi thoáng qua chút hoảng loạn, trong lòng rét run, ta hốt hoảng gật đầu cố nặn ra nụ cười: “Em biết rồi.” ta cúi đầu dám trực tiếp đón ánh mắt người đàn ông trước mặt, lòng bàn tay cầm ly rượu ướt đẫm, sau lưng càng lạnh tới cực điểm. Cho tới giờ phút này, tất cả lịch và nho nhã của người đàn ông trước mắt này đều là mặt nạ dùng để mê hoặc lòng người của ta. Bản thân ta cũng nguy hiểm chẳng khác gì Đỗ Ngự Đình, chỉ là lúc này quá muộn để quay đầu lại rồi.

      Tuy rằng là vạn kiếp bất phục, nhưng cũng phải lại, chưa đến cuối cùng vĩnh viễn chưa thể biết được ai mới là người chiến thắng.

      “Bùi Thiếu, tối nay tôi có thể mời ăn cơm được ?” Thẩm Nguyệt Nhi cố bình tĩnh lại lần nữa, cười lấy lòng bước lên phía trước: “Tôi…”

      “Ra ngoài !” Bùi Thiếu vừa đút tay vào túi quần, vừa nhả khói từ trong miệng ra, lời nặng , rất dễ nghe.

      Thẩm Nguyệt Nhi sững sờ gật đầu: “Vâng.”

      Cửa được đóng lại nhàng, người đàn ông vẫn vẫn đứng yên bên cửa sổ như cũ, bóng dáng như bị ánh sáng làm cho già , lộ ra mấy phần
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 21: Bắn nhau.

      Edit: Hà Bạng

      “Ầm.”

      Chiếc xe Vanquish màu đen đột nhiên bị chấn động, cảm giác thân xe như nghiêng về phía sau, bên cạnh xe liền chao đảo mấy cái.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Bùi Thiếu ngẩng đầu dậy, màu xanh đậm dị trong đôi mắt càng lúc càng trở nên kỳ quái.

      “Chủ nhân, xe phía sau chán sống rồi, dám trực tiếp nhấn ga đâm vào chúng ta.” Tài xế kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt Chủ nhân của mình qua gương chiếu hậu, phá hỏng chuyện tốt của Chủ nhân, mạng này khó giữ nổi!

      “Lái nhanh hơn .”

      “Vâng.”

      chiếc ghế ngồi to lớn thoải mái, thân hình nho co ro, trong mắt ngân ngấn ánh lệ, tựa như con cừu chờ bị làm thịt, run lẩy bẩy: “Cầu xin , tha cho tôi.” lắc đầu, liều mạng túm chặt lấy chỗ khuy áo bị xé ra, mắt đỏ hồng nhìn về phía người đàn ông tiến lại gần, toàn thân run rẩy còn ra hình dạng nào nữa.

      chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy, suốt mấy ngày nay, ta đều đối xử rất tốt với , nét mặt rất ôn hòa, vô cùng ân cần.

      Những tưởng ta là thiên sứ, nhưng tại mới hóa ra là ác quỷ.

      “Em sợ tôi?” Trong sắc xanh từ đôi mắt sâu thẳm ra tia mong chờ mà trước nay chưa từng thấy, ta cười nhạt tiếng, nụ cười xinh đẹp tới nỗi khiến tâm hồn con người ta chao đảo.

      “Pằng.” tiếng súng vang lên, bắn trúng vào lốp sau của chiếc Vanquish, thân xe nghiêng ngả dữ dội, ước chừng giữa hai xe chỉ còn cách nhau hơn ba mét, chiếc xe Vanquish màu đen đột ngột quay ngoắt, rẽ nhanh vào trong khu phố chật hẹp, địa hình dân cư đông đúc rắc rối, rồi tựa như phát điên bất chấp tất cả liều lĩnh lao về phía trước.

      “A…” Người đường chạy loạn tứ phía, nhưng vẫn có
      [​IMG]
      Chrismelodyevil thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 22: Đừng sợ, có ở đây.

      Edit: Hà Bạng

      chiếc giường lớn màu hồng, thân thể nhắn thoải mái vùi vào giữa chiếc chăn mỏng, càng trở nên bé hơn, ấy hơi nhíu mày, nét mặt sầu muộn, thỉnh thoảng lại kêu lên mấy tiếng mớ sợ hãi.

      “Máu, có máu, giết người…”

      “Đỗ Ngự Đình, cứu em… Đừng… như vậy…”

      “Bảo bối, đừng sợ, sao rồi.” Bàn tay nhàng gạt mấy sợi tóc , suốt cả đêm, luôn ngồi bên giường phút cũng rời chăm sóc cho , nghe mỗi lần mớ, lại đau lòng hận thể lẻn vào trong mộng của giải cứu thoát khỏi chúng.

      “Cứu mạng với!” sợ hãi hét lên, chợt giống như bị cái gì đó kích thích, từ giường bật dậy: “Máu, có máu, giết người, súng…” Đôi mắt sáng rực như ánh sao nhuộm tầng hoảng sợ sâu thẳm, mùi máu tanh nồng nặc tựa như lại lần nữa lên trước mắt.

      Đạn bay vùn vụt.

      Cánh tay bị thương chảy máu.

      Thân thể bé run rẩy, đột nhiên vùi mình vào trong chăn, nhắm mắt lại, vì sợ hãi mà nước mắt ngừng tuôn rơi: “Có máu…” sụt sùi ngập ngừng khóc.

      “Bảo bối, đừng sợ, ở đây, đừng sợ.” Bàn tay vỗ sống lưng , tay khác của ôm chặt lấy , vẻ sợ hãi của khiến cho đau lòng, chung quy lại vẫn rất cần bảo vệ: “Tiểu quai quai, đừng sợ, có ở đây rồi.” Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay khiến cho còn run nữa.

      Bên tai truyền tới giọng quen thuộc khiến cho Ninh Noãn Dương bắt đầu tỉnh táo lại, mở mắt ra, gương mặt quen thuộc trước mắt khiến cho trí nhớ của bị kéo trở về: “Ngự Đình, Ngự Đình…” lao vào trong ngực , cảm nhận thấy hơi thở nhàn nhạt quen thuộc người , tâm trạng lúc này mới được thả lỏng. Chợt nghĩ tới mấy tiếng súng vang lên lúc trước, vẻ mặt của lập tức lại trở nên sốt sắng: “ có bị thương ?”

      sao, có việc gì.” Đỗ Ngự Đình mở hai cánh tay ra để mặc cho kiểm tra cẩn thận, mặc dù đành lòng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của , nhưng lại được nhớ nhung, lo nghĩ như thế, trong lòng lại nhịn được vui mừng như điên, ngọt ngào đến tận cùng.

      , là rất quan tâm tới đó!

      có việc gì tốt rồi. tốt quá, làm em sợ muốn chết.” Đôi tay bé run rẩy che môi, là vui quá mà phát khóc, vừa khóc vừa cười. Lúc ở xe thấy đạn bắn tới, cho là mình chết, Bùi Thiếu…

      Tròng mắt màu xanh đen lóe lên ánh tinh quang bỗng lên ở trong đầu, nhịn được rùng mình cái, trận lạnh lẽo từ dưới đáy lòng thẩm thấu ra, ngấm vào trong từng mạch máu, từng dây thần kinh.

      ràng đều là kiểu đàn ông mị giống như tinh, lúc dáng vẻ đặc biệt dịu dàng khiến cho người ta nhịn được mà muốn đến gần ta hơn, nhưng lúc lại tức giận đáng sợ tựa như quỷ Satan: “Bùi Thiếu…” vô thức nhắc nhắc lại, trong mắt là sợ hãi khắc sâu. Chuyện
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :