1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ, ngoan ngoãn để anh yêu – Tiểu Tề Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Nhẫn kết hôn.

      Ánh mặt trời ban mai đầu tiên nhàn nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ, chiếu rọi vào bên trong phòng, Đỗ Ngự Đình đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, bên trong phòng tối lập tức liền sáng lên. xoay người, tỉ mỉ dùng khăn lông thấm nước chấm chấm lên đôi môi khô khốc của . Tối hôm qua cứ ngồi bên giường như vậy đêm, trông chừng đêm, cho dù là chỉ lẳng lặng nhìn ngủ say, tim của vẫn cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.

      “Ninh Noãn Dương.” Trong lòng thầm gọi tên , đây là tên mới của , cái tên này cùng mở ra cuộc đời mới.

      Đột nhiên, giường bất an nhíu mày, mí mắt khẽ nhúc nhích, lông mi rung động mở ra.

      Đỗ Ngự Đình mừng rỡ lại gần, giọng gọi: “Noãn Noãn.” Giọng của vô cùng dịu dàng, khiến cho mấy y tá phía sau tiến đến kiểm ta đều nhìn tới choáng váng, người đàn ông trước mắt này thực là thiếu gia mặt lạnh đó sao?

      Người giường khẽ mở mắt, trong mắt là mảnh mê man nhìn về phía người đàn ông hoàn toàn xa lạ trước mặt: “ là…” Bởi vì lâu chưa uống nước, tiếng của có chút khàn khàn, chỉ nhớ mang máng trong lúc mơ mơ màng màng, có người gọi là Ninh Noãn Dương, đây là tên của sao?

      Đỗ Ngự Đình cầm lấy cốc nước ấm ở đầu giường, cẩn thận ôm lấy , đưa miệng cốc đến gần môi của .

      “Noãn Noãn, là Đỗ Ngự Đình! Em nhận ra sao?” Bàn tay nhàng bao lấy bàn tay mảnh khảnh bé của vào trong lòng bàn tay, Đỗ Ngự Đình mặt biến sắc tim loạn dối: “Chúng ta vốn dự định trong tháng này cử hành hôn lễ, nhưng đường thử ảo cưới em xảy ra tai nạn giao thông, em xem, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta.” Mười ngón tay hai người lồng nhau, ngón tay trỏ là hai chiếc nhẫn khảm kim cương có kiểu dáng hoàn toàn giống nhau.

      “Kết hôn?” Ninh Noãn Dương nghi hoặc nhìn chiếc nhẫn tay, cố gắng nhớ ra gì đó, nhưng lại phát trong đầu vẫn trống rỗng như cũ: “Tôi nhớ , tôi nhớ ra… nhớ được…” ôm đầu, vẻ mặt khổ sở lắc đầu kêu lên.

      Đỗ Ngự Đình hoảng hốt, vội vàng tiến tới, ôm lấy , luôn miệng : “Đừng vội, Noãn Noãn, nhớ
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 4: tìm bồ nhí ở bên ngoài.

      Edit: Hà Bạng

      Tập đoàn D.S, tầng 18 - phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      Bên trong phòng họp, đám cán bộ cấp cao nín thở ngưng thần ngồi thẳng, cúi đầu câm như hến, nghe lãnh đạo của mình đặt câu hỏi.

      Đỗ Ngự Đình mặc bộ tây trang thủ công phẳng phiu màu sẫm, sắc mặt giận dữ ngồi ở đầu chiếc bàn dài. Đối diện là các thành viên lão thành trong hội đồng quản trị và các cán bộ cấp cao, mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng người lại tỏa ra uy hiếp khiến cho người ta có cảm giác giận mà uy.

      “Ai có thể cho tôi biết, vì sao trong quý này thành tích của công ty lại xuống ?” tập báo cáo thành tích dày từ trong tay Đỗ Ngự Đình bị ném ra, nặng nề đập xuống bàn hội nghị: “Giám đốc Lý, ông hãy giải thích nguyên nhân cho tôi nghe xem?” Chỉ mới hai tuần lễ ngắn ngủi tới công ty, mà bọn họ lại có thể khiến cho thành tích công ty giảm sút, xem ra là cần phải điều chỉnh nhân thôi.

      Giám đốc Lý bị điểm tên, cái mông to giống như lắp lo xo từ ghế sopha thoải mái giật bắn lên, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Đỗ Ngự Đình, trán toát ra giọt mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc, tôi... tôi...” Ông ta lắp bắp nửa ngày, ra được cái gì.

      “Quản lý Trần?”

      “Trưởng phòng Trương?”

      “Phó giám đốc Tiếu?”

      Mấy người điều hành chức vụ cao nhất bị điểm tên đứng lên, đồng loạt cúi đầu, chờ đợi ông chủ trách mắng, chờ mòn chờ mỏi, vốn dĩ là sắp bị nghe dạy bảo mà lại thấy có. Chỉ thấy Đỗ Ngự Đình ưu nhã đứng dậy, tay phải đưa lên cài lại khuy áo khoác tây trang, hình như động thái là chuẩn bị tuyên bố tan họp: “Vụ hợp tác cùng Tập đoàn Ngọc Minh lần này, tôi hy vọng có thể lấy được kết quả thỏa đáng.”

      Trong lòng Đỗ Ngự Đình nhớ nhung ở nhà, nào còn có ý định ở chỗ này tốn thời gian, chỉ muốn nhanh chóng tan họp, về nhà.

      “Tổng giám đốc Đỗ...” Cửa phòng họp bỗng mở ra, xinh đẹp nhàng mặc bộ váy liền thấp ngực, mái tóc cuộn sóng nóng bỏng gợi cảm xuất ở cửa, mặt ta mang ý cười, dáng người uyển chuyển, chậm rãi bước tới: “Tổng giám đốc Đỗ, xin chào, tôi là người đại diện của Tập đoàn Ngọc Minh tới bàn về dự án hợp tác với Tập đoàn D.S lần này – Giám đốc Thẩm Nguyệt Nhi.” ta đưa bàn tay ngọc thon ra, trong ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngự Đình nhiều hơn chút ái mộ.

      Đỗ Ngự Đình cau mày, vẻ mặt lạnh , giọng điệu nhạt nhẽo : “Thẩm Nguyệt Nhi, đến đây làm gì?” Người phụ nữ này quen từ 4 năm trước, dính lấy giống như kẹo me xửng, theo đuổi khắp mọi nơi, trước đây là vì ngại quan hệ hợp tác với Tập đoàn Ngọc Minh xấu nên còn chưa vạch mặt. Nhưng mà bây giờ Noãn Noãn trở về bên cạnh rồi, chỉ sợ cái mặt mũi này là muốn xé rách cũng phải xé.

      Bàn tay ngọc cứng đơ giữa trung, mặt Thẩm Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ lúng túng, ràng là có chút nén được giận: “Lần này em tới với cương vị là Giám đốc Tập đoàn Ngọc Minh, đơn thuần là làm việc.” Mặc dù ta là con Chủ tịch Tập đoàn Ngọc Minh, nhưng vẫn ở trong giới nghệ sĩ, dựa vào ngoại hình xinh đẹp và tiền tài quyền thế của bản thân, tại là ngôi sao điện ảnh được chào đón nhất, lần này quay về nhận dự
      [​IMG]
      dunggg, Christhienbinh2388 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 5: Em sợ dị ứng.

      Edit: Hà Bạng

      Phía ngoài khách sạn Vân Thiên, kiến trúc xa hoa lộng lẫy cho thấy đẳng cấp tầm thường của nó, bảo an phụ trách bãi đỗ xe chuyên nghiệp vội vã tiến tới, mở cửa chiếc xe thể thao Lamborghini Murcielago màu xanh dương bình thường rất hiếm khi được nhìn thấy dừng ở cổng: “Đỗ thiếu gia, mời ngài!” Khiến cho cậu ta kinh ngạc chính là, thông thường Đỗ Ngự Đình hay mình, hôm nay lại dẫn theo phụ nữ, hơn nữa còn là trông còn khá ít tuổi.

      Bởi vì nhận lời mời của Thẩm Nguyệt Nhi, vốn định hẹn ở địa điểm vừa kín đáo vừa bí mật, nhưng Đỗ Ngự Đình lại đổi đến khách sạn có vị trí ngắm cảnh tốt nhất, phòng VIP có cửa sổ lớn mở sát đất. Phóng tầm mắt nhìn ra, bên ngoài cửa sổ là mặt biển xanh thẳm rộng mênh mông, ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa thủy tinh, nhưng vì là chất liệu thủy tinh đặc biệt nên thể chiếu xuyên vào được.

      “Tiểu bảo bối, giơ tay lên nào!” Trong tay Đỗ Ngự Đình là áo khoác vừa mới cho trợ lý mua, cúi đầu cẩn thận giúp mặc vào, ân cần dặn dò: “Lần sau ra ngoài nhất định phải nhớ mặc ấm nhé.” Vốn định cho cùng, nên cố ý dỗ ngủ từ sớm, cứ tưởng rằng ngủ say rồi nên mới , nhưng ngờ chân trước vừa mới bước, chân sau theo rồi, hơn nữa còn chịu mặc thêm áo khoác.

      Đối với mấy lời của Đỗ Ngự Đình dường như Ninh Noãn Dương coi như mắt điếc tai ngơ, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nghịch ngợm giơ tay in lên cửa thủy tinh, đôi tay xòe ra, như muốn bắt lấy ánh mặt trời.

      chỉ có Thẩm Nguyệt Nhi, mà ngay cả An Dật Cảnh và Quý Giản Phàm bị ép buộc kéo tới để tránh hiềm nghi cũng giật nảy mình, trong ánh mắt nhìn về phía Đỗ Ngự Đình có nhiều hơn chút quái lạ. Dáng vẻ Đỗ Ngự Đình như vậy, chơi cùng bọn họ từ đến lớn, chưa từng có bao giờ.

      “Noãn Noãn, là An Dật Cảnh.” mái tóc màu xanh dương được cắt theo kiểu rất thịnh hành bây giờ cùng khuôn mặt giống con , An Dật Cảnh ghé đầu vào, bộ tây trang đồng màu xanh da trời chói mắt vừa đúng lúc kết hợp với mái tóc của ta. tự ý cầm lấy bàn tay bé của Ninh Noãn Dương, nhưng còn chưa kịp đụng vào, bị Đỗ Ngự Đình đẩy ra, ta nhìn môi Đỗ Ngự Đình tiếng động phát ra hai chữ: Muốn chết!

      Chỉ là, ưu điểm lớn nhất cua ta là sợ chết, hơn nữa còn thích đem việc chọc cho Đỗ Ngự Đình xù long lên làm việc vui. Có cơ hội tốt như vậy có lý nào lại bỏ qua, ta lại vươn tay đến, ra vẻ tội nghiệp với Ninh Noãn Dương: “Noãn Noãn, em có thể gọi Dật Cảnh.” ta nháy mắt với Ninh Noãn Dương, vốn là minh tinh điện ảnh hàng năm đều chiếm cứ vị trí trong Giới điện ảnh và truyền thông, đôi mắt quyến rũ của ta có thể giật chết người đó!

      Khuôn mặt của Ninh Noãn Dương đỏ lên, muốn tiến tới, nhưng lại bị Đỗ Ngự Đình ngăn lại: “An – Dật – Cảnh.” Lần này là cắn răng nghiến lợi, thái độ là hận thể đem An Dật Cảnh ra rút gân lột da, nhưng ngặt nỗi trước mặt Ninh Noãn Dương thể bùng phát, phải duy trì hình tượng dịu dàng.

      “Đùa thôi, đừng để ý, hehe!” An Dật Cảnh hậm hực thu tay về, đồ hẹp hòi, ngay cả tay cũng cho chạm! Nhưng mà cuối cùng
      [​IMG]
      Christhienbinh2388 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 6: Ai dám em xấu?

      Edit: Hà Bạng

      Nửa đêm, vốn phải ngủ rất say, Ninh Noãn Dương lại vùi trong ngực Đỗ Ngự Đình, ngọ nguậy yên, nũng nịu : “Ngự Đình, em khát nước!”

      Từ trước đến nay Đỗ Ngự Đình vẫn có thói quen ngủ sâu vội vàng quay người xuống giường, như làn khói chạy tới phòng khách cầm tới cốc nước: “Tiểu bảo bối, nước đây rồi!” bật đèn đầu giường lên, dịu dàng ôm thân thể bé của người trong lòng tựa vào ngực mình, nghiêng miệng cốc gần sát bên môi . Sợ nửa đêm khát nước, đói bụng, nên chuẩn bị sẵn ít nước ấm và đồ ăn nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, lúc này, độ ấm của nước cũng vừa vặn, nóng cũng lạnh.

      Ninh Noãn Dương bưng cốc nước, từng ngụm từng ngụm uống, dường như là rất khát, cốc nước rất nhanh liền thấy đáy: “Em muốn nữa.” nhắm hai mắt đưa cốc nước ra, tay bé gãi lung tung người.

      “Được.” Bàn tay thương khẽ vuốt qua gương mặt mềm mại của , muốn vén gọn sợi tóc rối loạn mặt , Đỗ Ngự Đình nhìn chợt phát có điều gì đó đúng: “Tiểu bảo bối, em có chỗ nào thoải mái sao?”. Nhiệt độ trán nóng đến bỏng tay, Đỗ Ngự Đình hốt hoảng bật đèn lớn trong phòng ngủ, lúc này mới phát ra, gò má vốn trắng nõn của đỏ đến kiều diễm bất thường.

      “Em khát nước.” Chờ lâu mà thấy có nước, khóe mắt Ninh Noãn Dương rơm rớm giọt lệ, thân mình bất an giãy dụa, bàn tay bé thỉnh thoảng gãi gãi người.

      Trong lòng Đỗ Ngự Đình lập tức sinh nghi, vén góc chăn mỏng bên người lên, nước da trắng như ngọc ngoại trừ mấy dấu hôn đỏ tươi in lên, còn nổi thêm mảng chi chít đầy mần đỏ: “Nguy rồi.”. vội vã vén chăn lên, ôm đứng dậy: “Chúng ta bệnh viện thôi.”

      Lúc bệnh viện nhận được điện thoại từ nhà họ Đỗ trong phút chốc liền chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ hành lang náo loạn hết cả lên, bác sĩ, y tá tới lui giữa phòng xét nghiệm, phòng khám cùng mấy phòng làm việc.

      Trong tay bác sĩ Trương cầm kết quả kiểm tra vừa mới lấy được, đứng ở cửa phòng bệnh chậm chạp dám bước vào.

      “Vào đây.” Đỗ Ngự Đình giơ tay, phen kéo áo bác sĩ Trương, giật lấy kết quả xét nghiệm máu tay ta, bên dày đặc toàn là số liệu và chữ viết tiếng , trong chốc lát nó liền khiến cho xem đến hoa cả mắt.

      “Đỗ thiếu gia.” Trong lòng bác sĩ Trương đổ trận mồ hôi lạnh, lắp bắp : “Kết quả kiểm tra cho thấy, trong cơ thể Thiếu phu nhân có quá nhiều chất Histamine, mà cơ địa người trời sinh là thiếu tổ chức tế bào phân giải Histamine, cho nên mới xuất tình huống như vậy.”

      chút tôi nghe hiểu.” Giọng trầm
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 7: Phiền chị ra kia xếp hàng .

      Edit: Hà Bạng

      Nghe thấy có tiếng , Ninh Noãn Dương vội vàng rụt đầu lại vào trong chăn, cảm thấy dáng vẻ bây giờ của bản thân nên ra ngoài dọa người.

      Trong khí bỗng chốc sực nức mùi nước hoa, Đỗ Ngự Đình cau mày, khuôn mặt vốn tươi cười liền lạnh , cất giọng thản nhiên : “Noãn Noãn tốt hơn rồi, nhìn thấy, về .” ràng đây là chút kiêng nể hạ lệnh đuổi khách, biết Bảo bối ưa Thẩm Nguyệt Nhi.

      khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Nguyệt Nhi thoáng qua vẻ lúng túng, nhưng vẫn cố cười vui vẻ, ta đặt giỏ trái cây lên đầu giường của Ninh Noãn Dương, vờ vịt ân cần thăm hỏi: “Noãn Noãn, em khá hơn chưa? Hôm qua chị nhắc em đừng ăn quá nhiều tôm, em cứ chịu nghe, bây giờ biết hối hận rồi chứ!” ta hả hê nhìn đống chăn bông co cụm giường, độc ác nguyền rủa, Ninh Noãn Dương dị ứng càng nghiêm trọng, càng xấu xí, tốt nhất là xấu tới mức Đỗ Ngự Đình còn hứng thú để mắt tới nữa.

      Cách chăn bông, Ninh Noãn Dương nghe thấy rất mấy lời giễu cợt của Thẩm Nguyệt Nhi, giận dữ hất chăn ra, trợn mắt nhìn Thẩm Nguyệt Nhi. lúc sau, lại trực tiếp đưa tay lục lọi trong ngực Đỗ Ngự Đình.

      Nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Noãn Dương, khóe miệng Thẩm Nguyệt Nhi nở nụ cười sung sướng.

      “Sao lại thấy?” bĩu môi, định tháo khuy áo khoác của Đỗ Ngự Đình ra.

      “Bảo bối?” Bị bàn tay bé mềm mại của chạm vào, Đỗ Ngự Đình cảm thấy ngực xuất luồng xúc cảm tê dại, nhất thời có chút khoái ý, cảm giác kỳ quái xuất .

      Ninh Noãn Dương tìm kiếm nửa ngày liền bực bội lấy tay ra, xòe tới trước mặt Đỗ Ngự Đình: “Điện thoại di động đâu?”

      “Ở đây.” chiếc điện thoại di động kiểu nam màu đen đặt vào trong tay Ninh Noãn Dương, thế nhưng so với tay còn to hơn. Ninh Noãn Dương cầm điện thoại, muốn bấm dãy số, nhưng rồi lại nhớ ra. bĩu môi ném di dộng rơi lạch cạnh sàn nhà, vẻ mặt uất ức với Đỗ Ngự Đình: “Chồng à...” Khuôn mặt nhắn tỏ vẻ đáng thương nhăn thành nắm, trong mắt hàm chứa ánh lệ long lanh.

      “Tiểu quai quai, chồng đây.” Bàn tay to nhàng vỗ về đôi má giận dữ của , tiến sát tới in lên cái hôn, giọng tràn đầy vẻ chiều chuộng: “Yên tâm, giải quyết ngay bây giờ.” gọi Vệ Dực chờ ngoài cửa, mấy câu.

      Mặt Thẩm Nguyệt Nhi tức giận đến xanh như tàu lá, Đỗ Ngự Đình thế mà lại lệnh cho Vệ Dực thông cáo tới tất cả các nhà hàng khách sạn, từ nay về sau chỉ cần ta tới ăn cơm, trừ tôm ra, nhất quyết tất cả các loại thức ăn khác đều được bán cho ta.

      “Chị Nguyệt Nhi, chị cũng phải chú ý đừng ăn nhiều tôm quá, nếu bị giống như em đó.” Ninh Noãn Dương cười híp mắt nhìn màu gan heo mặt Thẩm Nguyệt Nhi, biểu cảm thiên chân vô tà nhìn sang Đỗ Ngự Đình, giọng
      [​IMG]
      dungggChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :