Chương 28.2 Nhạc Ân ngủ mạch đến sáng, mơ màng mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy có Diệp Hạo, chắc Andy dậy rồi, Nhạc ÂN chớp chớp mắt cho tỉnh táo rồi suy nghĩ, nghĩ ngợi chút đứng dậy về phòng mình " Andy , sao Andy ở nhà, Andy làm sao ??" Nhạc Ân mở to mắt kinh ngạc khi thấy Diệp Hạo ngồi xem tivi Diệp Hạo đưa mắt qua nhìn Nhạc Ân, nhàn nhạt trả lời " Ừ, làm " " A, hôm nay là chủ nhật " Diệp Hạo vừa trả lời là Nhạc ÂN nhớ ra , vui mừng chạy đến ôm tay Diệp Hạo, tíu tít " Andy, hôm nay qua ông sơm , Andy, ông còn bảo thứ hai cũng đến sớm với ông, là sinh nhật ông đó, Andy, chúng ta qua ông chơi vui hơn, Andy .... " " Em muốn qua đó bây giờ " Diệp Hạo nhìn chằm chằm Nhạc Ân, bất ngờ thốt ra câu " Ưm, muốn , muốn, Andy với Ân, qua đó có và Diệp Bảo nữa a, Andy qua a " " Vào thay áo quần " Diệp Hạo quay đầu nhếch miệng cười nhạt, hiểu cười vì điều gì nhưng nụ cười mĩa mai, Nhạc Ân chỉ ham vui, thấy Diệp Hạo đồng ý nhanh chóng vào phòng mình. Chỉ còn Diệp Hạo ngồi đó với đôi mắt mệt mỏi vô hồn, đêm qua hề ngủ. ...... Diệp Hạo lái xe đưa Nhạc Ân đến nhà Diệp lão mất, chỉ với Nhạc Ân là có việc bận, Nhạc Ân cũng quan tâm, dù sao bình thường đưa đến là luôn mà, chạy nhanh vào nhà gọi Diệp lão, Diệp lão ngồi uống trà sáng bất ngờ khi thấy Nhạc Ân suýt tí nữa vứt luôn chén trà, ông cứ tưởng Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đến nữa, ai ngờ hôm nay lại đưa đến sớm thế này, vả lại Nhạc Ân vui vẻ hớn hở, chứng tỏ đêm hôm qua có chuyện gì sau khi hai vợ chồng về nhà. Nhạc Ân đến sớm hơn thường lệ, nhưng cũng phải có việc để làm, dù vậy hôm nay Diệp Tề và Diệp Bảo làm, vả lại cả nhà bận rộn tổ chức tiệc mừng thọ cho Diệp lão vào ngày mai, nên vẫn chỉ hai ông cháu ngồi chuyện đánh cờ với nhau mà thôi. Đến trưa, Diệp Hạo vẫn quay lại, Nhạc Ân ăn cơm trưa với Diệp lão mới bắt đầu nhớ tới , lúc này trong lòng mới cảm thấy nao nao. " Tiểu Ân, thức ăn ngon sao cháu " Diệp lão nhìn khuôn mặt ủ rũ của Nhạc Ân lo lắng " ..." Nhạc Ân buồn bã trả lời " Vậy sao, để ông gọi người làm món khác " Diệp lão sốt sắng cả lên " a, phải ngon " Nhạc Ân chu môi, mặt lại thêm vẻ chán nản " Vậy sao ??" Diệp lão nhíu mày cố hỏi " Andy đâu a ..." Nhạc Ân lúc này mới ngẩng đầu nhìn Diệp lão mếu máo hỏi " Ha ha, phải nó bảo với cháu là có việc sao " Diệp lão bật cười, cháu dâu ông là nhớ chồng mà buồn " Nếu vậy cháu gọi điện thoại hỏi nó xem sao " " Ô, Ân quên mất ..." Nhạc Ân nhận ra còn có cái điện thoại, vậy là bỏ muỗng xuống bàn, vui vẻ lôi cái điện thoại ra bấm số Diệp Hạo, vui vẻ đưa lên tai nghe, và cau mày khi có ai bắt máy " Sao vậy, sao vậy, nó bắt máy " Diệp lão nhướn người qua nhìn điện thoại tay Nhạc Ân, thấy trả lời mà bấm lại số Diệp Hạo rồi gọi lại " Andy bắt máy a " Nhạc Ân nhìn cái điện thoại ngắt kết nối rồi lại nhìn Diệp lão , giọng càng thêm buồn bã. " Sao thế nhỉ, cái thằng quỷ này " Diệp lão cũng cau mày, lấy điện thoại của ông ra gọi thử, đúng là nghe máy, nhìn qua thấy Nhạc Ân thất thần vội tươi cười an ủi " Tiểu Ân a, nó chắc bận việc gì đó rồi, nên mới nghe máy, cháu ăn cơm , chút nữa ông dẫn cháu ra ngoài chơi, có chịu " Nhạc Ân đưa mắt sang nhìn Diệp lão, lại nhìn màn hình điện thoại của mình, chuyện, Diệp lão càng lo lắng " Tiểu Ân, nó bận việc rồi đó, Diệp Hạo có khi nào mà bắt điện thoại của cháu chưa nào, khẳng định là do bận việc mà... ai, hôm nay người ta chở cá chép về thả trong hồ, ta đưa cháu đến xem nhé, thú vị lắm " " Cá .. " Nhạc Ân nghe Diệp lão cũng có lý, Diệp Hạo bận việc lắm mới nghe máy của , cũng nghe máy của Diệp lão mà, rồi lại nghe Diệp lão nhắc đến cá, chỉ thấy cá thím Trương mua về nấu ăn, chưa thấy cá chép thả trong hồ bao giờ. Vậy là Nhạc Ân thở dài hơi, quay sang Diệp lão chu môi " xem cá " " Ha ha, được, được, ông đưa cháu liền, khoan, ăn hết cơm nào" " Ân ăn hết, xem cá " " Ừ, ha ha " ........... Đến chiều Diệp lão gọi được cho Diệp Hạo, lúc đó ông và Nhạc Ân xem cá xong rồi, hai ông cháu xem tivi , Nhạc Ân thấy Diệp lão gọi được cho Diệp Hạo ngay lập tức ghé tai tới nghe " Cháu có đến ăn cơm ?" Diệp lão quay qua mĩm cười với Nhạc Ân rồi hỏi Diệp Hạo " , cháu bận việc, tối cháu đến đón ấy " giọng Diệp Hạo qua điện thoại mặn nhạt " Andy, nhớ đến đón Ân sớm nha " Nhạc Ân nghe thấy giọng Diệp Hạo, mừng rỡ la lên, đúng mà, Andy đúng là bận làm viêc rồi. Diệp Hạo bên kia điện thoại lại ừ, rồi với Diệp lão " Vậy thôi, cháu cúp máy đây " , đợi Diệp lão đồng ý cũng cúp máy .... " Andy là làm nha " Nhạc Ân cười vui vẻ, xúc miếng bánh kem to, hài lòng mà nuốt. " Ừ, Tiểu ÂN hết buồn rồi đúng , ăn nhiều vào " Diệp lão thương vuốt tóc cháu dâu, nhưng đôi mắt lại đăm chiêu, ông phải là kẻ khờ khạo như cháu, mà chính là người lão luyện, ông nhận ra giọng của Diệp Hạo rất kì lạ, có chút sắc thái nào trong đó, aiz, thà giọng có gì đó cho ông đoán, đàng này ông tài nào đoán ra Diệp Hạo như thế nào mới đáng ngại chứ. " Ông nội, và Diệp Bảo đâu? " Nhạc Ân vừa ăn vừa hỏi, cả ngày hôm nay thấy hai người đó, cứ liên tục hỏi " Tụi nó cũng làm, hôm nay chắc gặp được " " Ồ ..." tiếng ồ buồn bã " sao, ngày mai tất cả đều ở nhà, cháu cũng phải đến đây nữa " Diệp lão cười hề hề an ủi Nhạc ÂN " Ân biết, mai là sinh nhật ông nội nha " Nhạc Ân nhìn Diệp lão tủm tĩm cười " Ha ha, mai Tiểu Ân tặng quà gì cho ông ?" " Tặng quà ??" " Ừ, sinh nhật ông ông được nhận quà, còn Tiểu Ân phải tặng cho ông, sau này đến ngày sinh nhật Tiểu Ân, ông lại tặng quà cho cháu " " A, sao ... ông nội, vậy là sinh nhật Andy, Ân phải tặng quà cho Andy đúng ?" " Ha ha, đúng thế " " Oa, nhưng thấy sinh nhật Andy đâu a " " Ha ha, sinh nhật nó sắp đến đấy " " Sao?? sắp đến, là khi nào ông nội " " Ừ, nó sinh vào mùa đông, tháng 11, giờ là tháng 10 rồi, 20 ngày nữa thôi " Diệp lão nhíu mày nhớ lại sinh nhật của Diệp Hạo, ông chỉ có ba đứa cháu, ai ông cũng nhớ ngày sinh tháng đẻ " 20 ngày nữa ... " Nhạc Ân lẩm bẩm, chợt mĩm cười , 20 ngày nữa là sinh nhật Andy rồi, phải có quà tặng a ... -------------------------------------------------- " Diệp Hạo, có chuyện gì sao ?" Trần thúc mang theo hộp cơm kéo cửa vào " Cám ơn chú " Diệp Hạo mắt rời màn hình máy tính, nhận hộp cơm rồi để bên, chống lên cái hộp khác. " Ăn rồi làm tiếp, mà , về nhà , cũng tối rồi mà " Trần thúc ngồi bên, nhíu mày nhìn Diệp Hạo. ... " A Hạo, cậu lại thế rồi, em với nhau mà cậu cứ giữ trong lòng vậy sao ??" Trần thúc thở dài vô vọng, cả ngày hôm nay Diệp Hạo trở về thời kì tăm tối trước kia, hôm nay là ngày nghĩ mà cậu ta làm, nếu phải lúc chiều ông chạy xe ngang qua đây, theo thói quen nhìn vào cửa văn phòng của mình, ông cũng nhận ra cửa có khóa ngoài. Vậy là nhanh chóng dừng xe, nhanh chóng chạy tới xem xét, ông biết phải là trộm, nhưng cũng ngờ được Diệp Hạo ở đây, lại làm việc. Trần thúc nhìn màn hình máy tính, nhìn bản thiết kế sơ bộ sắp hoàn thành nuốt nước miếng cảm khái, Diệp Hạo quả là quái a, trong vòng ngày mà làm được thế này chỉ có thể dùng từ quái đó thôi, nhưng vì nguyên do gì mà cậu ta lại bán mạng ở đây thế này, lại còn .. Trần thúc nhìn hai hộp cơm mới cũ, hộp cũ còn y nguyên sợi dây buộc lại lúc mới mua,cậu ta nhịn đói cả ngày aa. muốn nữa, Trần thúc đứng dậy vỗ vỗ vai Diệp Haọ rồi ra về, ông có ở đây thêm cũng vô dụng,ông quá biết tính , ai cạy miệng nổi. Giờ chỉ còn cách khai thác Tiểu Hoa, à, là vì Tiểu Hoa khai thác Nhạc Ân,và vì chỉ có Nhạc ÂN mới là nguyên nhân khiến Diệp Hạo thế này, chắc chắn là vậy rồi, tiếng cửa khép lại, Trần thúc về. .................... Ngày xưa, mỗi khi có chuyện lại im lặng, mà phải, có chuyện gì, cũng im lặng, đó chính là thói quen của . Mẹ từng , từ lúc sinh ra im lặng, lúc đó các bác sĩ đánh vào mông để khóc cũng vô dụng, mọi người hoảng sợ nhưng sờ vào mũi vẫn thấy thở đều đều, ai ai cũng té ngửa vì bất ngờ. Sau đó lớn dần cũng trong im lặng, khóc nháo, ê a , đến lúc cần biết , biết gọi mẹ, vậy thôi. Rồi lớn dần, chỉ có thói quen làm mà , lẳng lặng làm , lẳng lặng thể tình cảm với mẹ bằng hành động, có vậy mẹ mới luôn trêu đùa chọc cho . Lớn hơn hơn nữa, có nhiều hơn chút, vì phải giao thiệp nhiều, nhưng hầu hết, nhiều của bằng người ta cố gắng . im lặng, , ai có thể bắt , cũng ai để muốn . Vậy mà ... Gặp , và , chỉ sợ những tháng ngày bên còn nhiều hơn 26 năm cuộc đời trải qua gôp lại. Chỉ cần ở bên , buộc phải , thích , có lẽ, chưa có lúc nào nghĩ rằng mình có thể đột nhiên thích chuyện với như ngày hôm nay. Phải, trong lòng , kể từ hôm qua, có cái gì đó thay đổi, vì điều gì, cũng biết nữa. Chỉ biết rằng, muốn xung quanh mình im lặng. -------------------------------------- 8h tối, Diệp Hạo rời văn phòng Trần thúc đón Nhạc Ân, nhưng đến nơi lại vào nhà ngay lập tức, lẳng lặng đỗ xe ở cách xa sấn Trần thúc, Diệp Hạo vào vườn hoa ngồi mình, vườn hoa có đèn, nhưng đêm tối, con đường vào nhà Diệp lão cũng ít ai xe vào, cứ tưởng ai thấy . " " giọng êm dịu vang lên sau lưng, Diệp Hạo ngồi im bỗng mở to mắt " đến đón ấy sao ?" Chu Lệ Băng thấy Diệp Hạo lên tiếng cũng quay đầu, cúi đầu tủi thân hỏi Diệp Hạo nghe Chu Lệ Băng hỏi, chỉ rũ mắt xuống, vẫn im lặng " , gì " Chu Lệ Băng vô lực năn nỉ, mắt cũng rơm rớm. Hôm qua Diệp Bảo về nhà là vào phòng riêng, thậm chí cũng nhìn lại phía sau cái nào. Sáng sớm lại làm, đến giờ cũng thấy về, cả ngày hôm nay, cả nhà Diệp gia dưới đều bận bịu cho tiệc mừng thọ của Diệp lão, cũng được coi là dâu nhưng ai đoái hoài, lúc buồn bã chán chường vô định về phía này, thế mà lại nhìn thấy xe , tìm .... " , đừng im lặng vậy mà ...." Uất ức những ngày ở đây dồn nén, Diệp Hạo lại gì, Chu Lệ Băng nhịn được nữa nhào tới ôm lấy sau lưng Diệp Hạo, nghẹn ngào rơi nước mắt, nhưng vẫn cắn răng khóc thành tiếng, vẫn sợ người khác biết được " , em rất nhớ ... có biết ... ở đây lạnh lẽo ... , em ước gì được trở về những ngày tháng còn có ... Diệp Hạo, gì , với em lời thôi .... Diệp Hạo, giận em ư ... đừng giận em.... cha mẹ em bắt ép ... Diệp Hạo ... " Chu Lệ Băng vô lực thào, cả người mệt mỏi cứ ôm chặt lấy Diệp Hạo như vậy, Diệp Hạo vẫn im lặng, nhưng ... cũng đẩy ra. biết, đêm nay, vườn hoa chỉ có hai người " Tiểu Ân, sao trả lời , Tiểu Ân , Tiểu Ân " tiếng Tiếu Hoa vang lên loa điện thoại của Nhạc Ân, Nhạc Ân giật mình vội vã chạy ngược lại về sân nhà Diệp lão, dám nhìn cảnh tượng kì lạ trước mắt, nghe hai người đó gì, nhưng nhận ra được bóng lưng người đàn ông trước khi kia ôm lấy rất giống Diệp Hạo. " Tiểu Ân, sao vậy, aaaaaaaa, Tiểu Ân, bạn mà trả lời là mai mình đến chơi với bạn nữa " giọng Tiểu Hoa bực mình " Tiểu Hoa " Lúc này Nhạc Ân quay về cái ghế đá quen thuộc trong sân Diệp lão, thào gọi " chuyện rồi sao , bạn đâu hả, đúng ?" Hồi nãy điện thoại cho Nhạc Ân Nhạc Ân bảo ngồi ngoài sân nghe máy vì Diệp lão bận chuyện với Diệp Thiên Minh, chuyện đột nhiên Nhạc Ân im lặng, sau đó Tiểu Hao nghe thấy tiếng bước chân chạy, có lẽ Nhạc Ân di chuyển " đâu ???" Nhạc Ân để điện thoại tai, vô thức lặp lại lời Tiểu Hoa, đầu óc cứ nghĩ về cảnh tượng hồi nãy gặp phải, Nhạc Ân vừa chuyện vừa dọc theo con đường vào nhà Diệp lão, vì mai là ngày mừng thọ Diệp lão nên toàn bộ ngôi nhà và sân vườn đều được thắp đèn, Nhạc Ân mãi mãi thấy... thấy ... ràng đó là Andy, nhưng sao Andy vào nhà ông nội, mà lại ngồi ở đó, lại còn ... còn người ôm Andy, Nhạc Ân cau mày nhớ lại, đó chính là người với người mà ông nội bảo gọi mẹ, hôm qua người đó cũng theo Diệp Hạo vào nhà ông nội ... a... đây là gì ... chuyện này là sao ... ( em Băng em theo Diệp Bảo, nhưng lúc Nhạc Ân thấy Diệp Hạo đứng ngoài cửa thấy luôn em Băng lúc đó bị Diệp Bảo bỏ lại, nên nghĩ em Băng với Hạo ) " Tiểu Ânnnnn, lại im lặng nữa sao, aiiii, đáng đánh đòn mà " tiếng Tiểu Hoa hét lên lại làm Nhạc Ân giật mình , Nhạc Ân run rẩy đưa điện thoại sát vào tai, run rẩy gọi " Tiểu Hoa, lạ lắm a ......" ------------------------------------------- " Cứ thế mà làm " Diệp lão vừa ra cửa vừa với Diệp Thiên Minh bên cạnh. " Vâng, con biết rồi thưa cha " Diệp Thiên Minh gật đầu cung kính, muốn chào tạm biệt thấy bóng dáng ngồi quay lưng ngoài bàn đá " Diệp Hạo chưa đến sao ??" , hồi nãy ông nghe Nhạc Ân đợi Diệp Hạo đến đón, ông ngồi chuyện nãy giờ vẫn chưa thấy đến. " Chắc vậy, ai , con bé Tiểu Ân này, trời đêm lạnh mà ngồi đó sao , cái đứa Diệp Hạo kia là, đâu cả ngày mà đến sớm " Diệp lão càu nhàu, đưa tay vào túi tìm điện thoại, thấy bóng lưng nhắn của Nhạc Ân ngồi đợi, ông thấy đau lòng vô cùng " Vậy con về trước " Diệp Thiên Minh thấy Diệp lão gọi cho Diệp Hạo xin phép, ra tới bàn đá đứng bên cạnh Nhạc Ân vỗ đầu nhắc nhớ " Tiểu Ân, vào nhà ngồi con, vào nhà đợi Diệp Hạo " Lúc Diệp Thiên Minh nhìn thấy khuôn mặt ngẫng lên của Nhạc Ân sững người " Con sao vậy, khó chịu sao " Khuôn mặt Nhạc Ân lờ đờ, đôi mắt mở nổi, Diệp Thiên Minh cau mày đưa tay lên sờ trán Nhạc Ân thấy tiếng Diệp lão gọi phía sau " Tiểu Ân, hôm nay cháu ở lại với ta " Sao ??? Nhạc Ân mở lớn mắt kinh ngạc, quay ngoắt đầu nhìn Diệp lão khó hiểu " Diệp Hạo có việc bận đến khuya mới về được, nó muốn đến đón con lúc đêm khuya sợ con mệt, nên bảo ta để con ở lại đây đếm " Diệp lão vừa vừa cau mày hài lòng, cái thằng nhóc này, việc gì mà phải để Nhạc Ân ở lại đêm ở đây, ông phải muốn Nhạc Ân ở lại, mà là ông sợ buồn bã. Quả nhiên, ông nhìn thấy khuôn mặt xụ xuống ngay lập tức của Nhạc Ân, Diệp lão thở dài hơi, rồi lại tươi cười ngồi xuống bên canh dỗ dành " Ha ha, khẳng định là Diệp Hạo nó xa rồi, nó còn dặn ta bảo con phải ngủ sớm cho khỏe người đấy, bảo con được thức đợi nó, ngày mai nhất định nó đến sớm để đón con " Diệp lão múa mép ngừng, Diệp Thiên Minh đứng bên cạnh nhìn cái đầu cúi xuống của Nhạc Ân cũng thở dài, lại vỗ đầu mà " Ngày mai là sinh nhật ông nội, con ở lại với ông đêm nay là món quà ý nghĩa nhất đó " " Quà ... " Nhạc Ân thào , lại nhớ tới lời Tiểu Hoa mới lúc nãy, Tiểu Hoa bảo Nhạc Ân tới lại để xem có đúng là Diệp Hạo , nhưng Nhạc Ân dám, sau cũng Tiểu Hoa cũng biết Nhạc Ân sợ sệt làm, căn dặn đợi Diệp Hạo đến hỏi thử, nhưng Diệp Hạo đến, làm sao hỏi đây. Ô, nhưng mà, ông nội mới Andy xa mà, lại ANdy dặn dò Nhạc Ân ngủ sớm nữa, đúng rồi, chắc phải là Andy đâu, chắc phải, Nhạc Ân cắn môi an ủi mình. Ông nội bảo sinh nhật phải tặng quà cho ông nội, cha lại bảo ở lai với ông chính là mòn quà , vậy ở lại với ông nội a. Diệp lão thấy Nhạc Ân chỉ thào tiếng rồi im lặng, biết suy nghĩ, ra hiệu cho Diệp Thiên Minh đừng làm phiền, Diệp Thiên Minh gật đầu với ông rồi nhìn Nhạc Ân cái mới về, chỉ còn Diệp lão ngồi đó đợi Nhạc Ân chuyện. " Ông nội ơi ..." Nhạc Ân ngẩng đầu gọi Diệp lão " Ừ, sao cháu ... " Diệp lão mĩm cười chiều vỗ tay Nhạc Ân " Tối nay Ân ở lại với ông nội, tặng quà cho ông nội đây ..." " Ha ha, cảm ơn Tiểu Ân của ông, cháu là người đầu tiên tặng quà cho ta , khẳng định ngày mai ta có rất nhiều quà " Diệp lão cười tươi cố gắng kéo dãn khí, quả nhiên thấy Nhạc Ân nhoẻn miệng cười, dù nụ cười yếu ớt nhưng ông rất hài lòng. Ông nào biết, ngày mai lại là ngày khó quên của ông .... ------------------------------------------------------ Diệp lão chuẩn bị căn phòng đối diện phòng Diệp lão, phòng này lúc trước ông bà Nhạc từng ở lại, ông cho mở tất cả mọi bóng đèn, rồi mở toang hai cánh cửa phòng của ông và Nhạc Ân, để an tâm mà ngủ . Chưa hết, Diệp lão vốn thức khuya để ngồi thiền, luôn tiện ông thức khuya kể chuyện lúc Diệp Hạo còn ở đây cho nghe, đến khi thấy Nhạc Ân nhíu mắt ngủ mới lặng lẽ rời khỏi phòng, có thể , ba em Diệp Tề và cả Nhạc Ân , tính ra, ông hao tâm tổn trí nhất chỉ có mỗi , ông quả rất thương bé vừa là cháu dâu vừa là cháu này. Nhưng ông rời khỏi phòng lúc, Nhạc Ân lại mở mắt ra, ngủ được, rất nhớ Diệp Hạo. Lẳng lặng mở điện thoại ra, Nhạc Ân bấm tin nhắn gữi cho Diệp Hạo, nhìn màn hình có tin nhắn trả lời, Nhạc Ân cắn môi rơi nước mắt, nhưng lát sau lại lẩm bẩm an ủi bản thân, lẩm bẩm lúc mĩm cười, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ được... Lúc đó cũng 2h sáng , là sinh nhật của Diệp lão. ------------------------------------------ Ngày hôm sau, cả căn nhà Diệp lão tưng bừng, hôm nay tổ chức tiệc rượu ở khách sạn vào lúc 2h chiều, rồi chiều tối tổ chức trong nhà với nhau. Từ sáng sớm cho đến trưa, Diệp lão gọi điện thoại cho Diệp Hạo biết mấy lần mà đếm, chỉ thấy điện thoại tắt máy, ông tức giận suýt ném điện thoại , nhìn vào phòng thấy Nhạc Ân ngủ ngon lành, Diệp lão lặng lẽ đóng cửa phòng, ra lệnh ai được gây ồn ào, giờ phải để ngủ thôi chứ biết làm sao, ông lỡ Diệp Hạo đến sớm mà giờ lại gọi được , may mà đêm qua Nhạc Ân thức quá khuya nên sáng nay mới dậy nổi như vậy . Diệp lão buồn bực xuống nhà, điện thoại cho thím Trương đến trông nom Nhạc Ân , có thím Trương chắc Nhạc Ân ổn hơn, còn ông cho người tìm Diệp Hạo. ------------------------------------- " Cha " Chu Lệ Băng ngồi ở trong phòng, cẩn thận nhìn ra ngoài cửa rồi mới đưa điện thoại lên nghe " Sao rồi, nhìn được chưa ?" Bên kia điện thoại, Chu Hiếu gấp gáp hỏi " Vẫn chưa, ấy còn ở trong phòng " Chu Lệ Băng run run " Chưa sao ?" Tiếng Chu Hiếu thất vọng, lại có tiếng bà Chu vang lên nho , dường như bà ngồi bên cạnh Chu Hiếu " Con , chỉ là nhìn cái email mà thôi, lần trước con làm thế nào bây giờ làm y như thế " Tài liệu của Diệp Bảo máy tính ở nhà rất ít lưu, cái mà Chu Hiếu muốn Chu Lệ Băng nhìn trộm chính là email của , vì tất cả mọi thứ mà cấp dưới gữi cho cấp đều thông qua email, nhìn trộm email còn hữu ích hơn trăm ngàn lần nhìn trộm giấy tờ, quả , hai cái hợp đồng và dự án ông cướp được của Diệp Bảo sau này chính là nhờ nhìn trộm qua email mà biết được. Mà email, máy tính Diệp Bảo luôn lưu địa chỉ email trong máy, chỉ là làm sao vào được phòng mà thôi " Hai lần đó ... " Chu Lệ Băng thở dài, hai lần đó là do trong nhà đông đúc như hôm nay, hôm nay cha cần quá gấp, bắt lấy ngay, mà người thế này sao dám làm. Dù lầu ít người qua lại nhưng chẳng may sao, Diệp Bảo sáng giờ vẫn còn ở trong phòng , phải đợi ra nữa chứ " cha mẹ an tâm, ấy ra ngoài là con vào liền" Chu Lệ Băng khó khăn , bắt làm những chuyện như thế này mãi sao, tưởng chỉ có lần, nào ngờ, đây là lần thứ 4. Chu Hiếu hối nãy gấp gáp, giọng có hơi bực, nhưng nghe Chu Lệ Băng vậy, giọng lập tức hòa hoãn " Được rồi, cha đợi tin tức của con , nhớ gọi A Trí canh chừng , đừng để sơ suất " Chu Lệ Băng vâng dạ rồi cúp máy, hít sâu hơi, ra ngoài tìm A Trí, A Trí chính là tay sai do cha mua chuộc ở nhà họ Diệp này, ta là người phụ làm vườn ở đây được 2 năm, 2 năm ở đây, thể đấu lại tiền bạc. " Chu tiểu thư, cậu Diệp Bảo rồi " A Trí ngang qua Chu Lệ Băng đứng cắm hoa ở bàn ăn, , rồi ngay lập tức tránh xa ra chỗ khác canh chừng Diệp Bảo rồi, cũng chào tiếng, Chu Lệ Băng cắn môi , đừng trách em. Nhìn lượt xung quanh nhà, hình như trong nhà đều hết, chỉ có trong bếp là có người nấu ăn, à, còn mẹ chồng , bà Diệp mới ra ngoài về, hình như nghĩ ngơi trong phòng để chiều đến khách sạn, bà ấy vào phòng rất ít khi ra ngoài ,vừa rồi, mới thấy Diệp Tề và Diệp lão ra ngoài, Diệp Thiên Minh từ sớm, chắc cũng ai về nhà đột ngột, nắm chắc mọi thứ, Chu Lệ Băng tự nhiên xoay người lên lầu, ở đây rất ít người giúp việc hỏi thăm , dù thế vẫn luôn cẩn thẩn. ' Cạnh ' , Chu Lệ Băng thót tim mỗi khi cái tiếng cạch khe khẽ này vang lên, dù có cố gắng nhàng cách nào, mỗi khi mở cạnh cửa gỗ to lớn của phòng Diệp Bảo, vẫn vang lên tiếng cạch này. Cưa mở, Chu Lệ Băng nhanh chóng vào phòng, dám đóng cửa, vì như thế phải mở cửa , đóng cửa 2 lần, càng thêm gây chủ ý. Bàn tay run run mở máy tính, chờ đợi mọi thứ sẵn sàng, nhấp vào biểu tượng email, đây rồi, email gữi tối hôm qua cho Diệp Bảo , nhưng .... Chu Lệ Băng tái mặt, email có mật mã, suy nghĩ đến chảy mồ hôi ướt đẫm cũng biết mật mã là gì, vừa nhìn cửa phòng sợ hãi vừa cố gõ vào dãy số, nhưng tất cả đều đúng, hơn nữa ..... khuôn mắt Chu Lệ Băng còn giọt máu, email này tự động khóa khi bấm sai mật mã quá nhiều lần, có nghĩa là Diệp Bảo khi mở máy ra biết có người xâm nhập. " A Trí ... " Chu Lệ Băng rời khỏi phòng, giọng run đến mức ra hơi, thào gọi A Trí đứng cạnh chừng " Chu tiểu thư, sao rồi, có nhìn được chưa " A Trí nghi hoặc hỏi " A Trí, làm sao bây giờ .... " Chu Lệ Băng gần như khóc khi kể nhanh tình " Chết rồi, ta phải làm sao ?" A Trí cũng run run, nếu Diệp Bảo kia biết có người nhìn trộm máy tính ta, ta nhất định điều tra, mà điều tra nhất định ra và Chu Lệ Băng, biết là như vậy, lúc nhận tiền Chu Hiếu, vốn liều mạng, nhưng ngờ lúc nguy hiểm, vẫn rất sợ haĩ " A Trí, tôi có cách, chỉ là cậu phải làm được cho tôi mà thôi " Chu Lệ Băng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, kéo tai A Trí , chỉ thấy A Trí nheo mắt nghi ngờ , Chu Lệ Băng liền khích lệ " Tin tôi , ta ngu ngốc rất dễ mắc lừa, hơn nữa hôm qua lúc ông nội dẫn ta tới đây, cũng dẫn ta xem xét căn nhà này, ai nghi ngờ chuyện ta chưa từng tới đây mà làm chuyện xấu A Trí cau mày, hơi khó làm nhưng còn câch nào khác, đổ lỗi cho kẻ biết gì đúng là rất an toàn, kẻ đó có cũng ai tin, vội gật đầu với Chu Lệ Băng " Chu tiểu thư lấy đồ " --------------------------------------- Diệp lão gọi điện thoại cho thím Trương xong ra ngoài có việc, Diệp Tề đưa ông ,ông chỉ có nửa tiếng, vả lại ông cứ đinh ninh là thím Trương đến nơi Nhạc Ân vẫn chưa thức dậy, nào ngờ ông vừa , Nhạc Ân thức dậy, ngủ giấc dài khiến Nhạc Ân tỉnh táo, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là chạy xuống lầu xem xét Diệp Hạo đến chưa, nhìn thấy căn phòng khách trống rỗng, Nhạc Ân cau mày chạy ra ngoài sân nhìn , vẫn thấy xe Diệp Hạo ... Là sao ?? Andy đến đón sao ?? Nhạc Ân nhìn khắp môt lượt, mắt chớp chớp muốn khóc, căn nhà trống rỗng cũng làm Nhạc Ân sợ hãi. Nhạc Ân vội chạy ra ghế đá ngồi xuống. " Andy, đâu rồi, ông nội, đâu rồi ..." Nhạc Ân cuống cuống, hai tay cứ xoắn vào nhau mà lẩm bẩm, ánh mắt dần dần hoảng sợ. " Thiếu phu nhân " Nhạc Ân giật mình nhìn về phía người vừa gọi mình, thấy đó là người đàn ông, càng ngơ ngác sợ hãi " Thiếu phu nhân, cậu Diệp Bảo gọi qua có việc " Nhạc Ân chớp mắt nhìn người chuyện với mình, lại chớp mắt lần nữa, mới hỏi " Diệp Bảo gọi ??" " Vâng, cậu Diệp Bảo biết Đại lão gia ra ngoài, nên sai tôi đưa thiếu phu nhận sang chơi " A Trí nhìn khuôn mặt ngây ngốc, an tâm với lời của Chu Lệ Băng, đúng là thiếu phu nhân này rất ngu ngốc. " sao ??" Nhạc Ân thở phào, ông nội là ra ngoài a, Diệp Bảo gọi mình qua , Diệp Bảo tốt mà " , mời thiếu phu nhân theo tôi " A Trí nhanh chóng đưa Nhạc Ân , phải giải quyết chuyện này trước khi mấy người đàn ông trong nhà về. ------------------------------------------- " Diệp Bảo đâu ??" Nhạc Ân nhìn căn phòng của Diệp Bảo ngơ ngác, phòng có ai a, lại lộn xộn thế này sao, vừa quay lưng muốn hỏi A Trí thấy nhét vào tay Nhạc Ân thứ rồi chạy nhanh ra cửa, đứng ở đó làm như bất ngờ mà hét to lên " Thiếu phu nhân, làm gì thế này , sao lại phá phòng của cậu Diệp Bảo " Tiếng hét của rất to, người làm dưới nhà nhanh chóng chạy lên, thấy cửa phòng của Chu Lệ Băng mở toang hoác, bên trong lộn xộn, phòng Diệp Bảo cũng y như vậy. Mọi người đứng ngoài của nhìn vào thấy Nhạc Ân đầu tóc lộn xộn do mới ngủ dậy, vẫn còn chưa rửa mặt, ngơ ngác hiểu chuyên gì xảy ra. " Chuyện gì thế , tại sao lại thế này ??" Chu Lệ Băng biết từ đâu đến, nhìn vào phòng mình sợ hãi mà la lớn " Có chuyện gì mà ồn ào như vậy,hôm nay ngày gì mấy người có biết hả ?" Tiếng bà Diệp vang lên giận dữ , ngay lập tức máy người giúp việc đứng tản ra bên để bà và Chu Lệ Băng đến nhìn vào phòng Diệp Bảo " Có chuyện gì ?" bà Diệp căm giận nhìn Nhạc Ân sợ hãi trong phòng Diệp Bảo, quay sang mấy người làm hỏi A Trí liền nhanh miệng báo cáo " Dạ , phu nhân, tôi thấy thiếu phu nhân này cứ tự nhiên mà vào nhà, lúc đầu tôi quan tâm mấy, nhưng sau đó thấy ấy vào lâu mà thấy ra, đinh bụng vào xem, tìm phía dưới lầu thấy nên mới lên đây, nào ngờ thấy cửa phòng bên kia và phòng cậu Diệp Bảo mở, chạy tới xem tan hoang thế này " Bà Diệp nghe thế càng căm phẫn, quay sang Nhạc Ân hét lên " dám phá phòng con tôi, đồ vô phép, mấy người, đem ta ra khỏi phòng, đưa tới phòng khách cho tôi " Nhạc Ân run rẩy, nổi tiếng, trơ mắt nhìn A Trí và người nữa vào kéo mình, lúc A Trí chạm vào tay Nhạc Ân, chỉ thấy hét lên tiếng sợ hãi rồi ngã quỵ bất tỉnh. ------------------------------------------- " Là ai ??? Ai làm " Diệp lão hét lên, cần bước mà chạy nhanh đến bên Nhạc Ân bất tỉnh. Ông mới có lúc mà xảy ra chuyện thế này. Thím Trương ngồi bên cạnh ôm Nhạc Ân vội khóc òa lên khi thấy Diệp lão, bà tới vừa đúng lúc trong nhà có chuyện, nghe người làm là thiếu phu nhân gì gì đó, cái gì mà vợ Diệp Hạo, bà kinh hãi chạy theo họ, đến nơi thấy Nhạc Ân bất tỉnh nằm ra giữa đất, mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn mà làm gì cả, bà khóc òa lên chạy vào ôm lấy , rồi khăng khăng ngồi như vậy nghe bất cứ ai điều gì nữa. Diệp lão căn dặn là ông nửa tiếng rồi về, bà đợi ông về. " Bà buông tay, để tôi đưa ấy lên giường nằm " Diệp Tề sau Diệp lão, thấy Nhạc Ân nằm dưới đất, tim cũng thắt lại, nhàng ôm Nhạc Ân đặt lên giường, nhịn được đưa tay vuốt tóc cái mới nhường chỗ cho Diệp lão rồi đứng bên, cũng muốn biết chuyện gì xảy ra. " Có chuyện gì xảy ra, mau " Diệp lão đưa tay vuốt khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Ân, đau lòng hỏi thím Trương, thấy thím Trương cứ khóc mãi ngừng hét lên " Ngậm miệng lại cho ta, mau ", Diệp lão từng là người hô mưa gọi gió chốn thương trường, lời luôn có uy lực, chỉ là lâu nay ông nghĩ ngơi ở nhà, ai cũng còn nhớ tới uy lực đó nữa, bây giờ, thím Truơng nghe Diệp lão hét ngay lập tức ngừng khóc chỉ vào bà Diệp và Chu Lệ Băng đứng ngay cửa cúi đầu " Diệp lão gia, lúc tôi đến thấy Tiểu Ân nằm bất tỉnh ở đây, vậy ai đỡ ... ấy ... " đến đây thím Trương nghẹn ngào " Tôi ... tôi... chỉ nghe .... ấy .. bị họ mắng ... nên ... oa hu hu hu .... " " Các người , có chuyện gì, nếu hợp ý ta, đừng trách ta " Diệp lão quay đầu trừng mắt nhìn hai người sau lưng, nghiến răng nghiến lợi . Chu Lệ Băng tái mặt cúi đầu im lặng, chỉ là muốn đổ tội cho Nhạc Ân quậy phá, nghĩ Nhac Ân ngu ngốc chỉ thể nào minh oan cho mình, rồi chịu tội là xong chuyện, nào ngờ Nhạc Ân lại ngất xỉu. Bà Diệp cũng vậy, trong nhà này, dù ai ai cũng sợ bà nhưng là do Diệp Thiên Minh để bà làm chủ, Diệp lão sống riêng, bà vẫn rất sợ hai người đó, dù vậy bà có cớ để " Thưa cha, người giúp việc bắt gặp ta phá phòng Diệp Bảo, cả phòng của Lệ Băng " bà Diệp quay qua nhìn Chu Lệ Băng rồi tiếp " Con chỉ muốn đưa ta ra khỏi phòng, nào ngờ ta ngất xỉu " " Phá phòng ??" Diệp lão rít lên qua kẻ răng, mọi người xung quanh chợt nổi cả da gà run sợ " Nó mà phá phòng, các người biết dựng chuyện gì hay ho hơn sao, xưa nay tính tình nó thế nào ta là người hiểu nhất, các người dám vu oan giá họa cho nó " " Thưa ông nội " Chu Lệ Băng đột nhiên lên tiếng, Diệp lão cau mày nhìn , ý bảo " Dạ, mẹ và con cố ý vu oan gì cho chị dâu đâu, quả lúc đó chúng con nhìn thấy chị dâu trong phòng Bảo, phòng lại rất lộn xộn, phòng con... phòng con .. " Chu Lệ Băng ngập ngừng nhìn vào bàn tay nắm lại của Nhạc Ân, có thứ lòi ra, dường như là chiếc nhẫn , Chu Lệ Băng mở to mắt ngạc nhiên " Đó là nhẫn mẹ tặng cho con .. " Chưa kịp xong đưa tay bịt miệng lại . Mọi người đều nhìn vào bàn tay của Nhạc Ân, đúng là có chiếc nhận nạm kim cương rất to, bà Diệp hừ mũi khinh thường, vội " Cha, cha nhìn xem, cha còn bảo chúng con vu oan giá họa, nó chính là ăn trộm .." " Câm miệng cho ta " bà Diệp chưa kịp hết bị Diệp lão hét lên , bà ngay lập tức im bặt, đứng lùi về sau, ánh mắt chứa chán oán hận, ông trước mặt bao nhiêu người làm bà mất mặt Diệp lão lại đưa tay vuốt tóc Nhạc Ân, rồi mới nắm lấy bàn tay , kéo từng ngón tay nắm chặt chiếc nhẫn, lôi chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tề " Điều tra mọi chuyện cho ta, phải tìm ra ai vu oan giá họa cho con bé, tất cả giải tán hết " Diệp lão lấy chăn giường đắp cho Nhạc Ân, xong lời ngồi im như vậy nhìn . Diệp Tề nhìn chiếc nhẫn, lại liếc Chu Lệ Băng, lúc đó cũng ngẩng đầu vừa lúc chạm phải ánh mắt , bổng giật mình cúi đầu lại , nhận ra khóe miệng khẽ nhếch lên đầy nguy hiểm của Diệp Tề trước lúc rời . Bà Diệp cắn môi nhìn Diệp Tề rời , lại quay qua nhìn lưng Diệp lão ai oán, cuối cùng hậm hực mà , Chu Lệ băng thấy vậy cũng ra ngoài, mọi người đều giải tán, trong phòng chỉ còn Diệp lão ngồi im như vậy và thím Trương đau lòng mà nhìn Nhạc Ân . " Có cần gọi cậu Diệp Hạo ?" lúc sau, thím Trương dè dặt hỏi Diệp lão " Thím về nhà nghĩ ngơi , cần lo lắng những chuyện này " Diệp lão trả lời thím Trương, lời cũng đuổi bà ra khỏi phòng. Thím Trương do dự, nhưng nhìn ánh mắt Diệp lão e sợ rồi cũng ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cửa, bà nghĩ đến người. ----------------------------------------- " Diệp Hạo, dậy , có chuyên rồi " trong căn phòng ngủ rộng lớn của nhà họ Từ, Từ Gia Huy đánh thức Diệp Hạo dậy " Có chuyện gì ?" Diệp Hạo đưa tay xoa bóp mi tâm đau đớn, hôm qua uống rượu đến 5h sáng với Từ Gia Huy, gần 6h mới về đây ngủ, chưa lần nào uống rượu mà đầu đau như thế này " Diệp Hạo, người ở văn phòng Trần thúc tìm tôi, bảo Nhạc Ân có chuyện .." " Cái gì ????" Diệp Hạo chụp lấy cổ áo Từ Gia Huy mà hét lên, kịp đợi Từ Gia Huy là có chuyện gì với lấy chìa khóa bàn bên cạnh giường chạy ra ngoài " Diệp Hạo, từ từ thôi, Diệp Hạo ... " Từ Gia Huy cũng hoảng, nhanh chóng chạy theo Diệp Hạo. --------------------------------------------- Tiệc rượu ở khách sạn bị hủy bỏ, có lẽ cả bữa cơm sum vậy mừng thọ cho Diệp lão ở nhà tối nay cũng có, ở phòng khách, bà Diệp và Chu Lệ Băng ngồi đó, mỗi người sắc mặt. phòng Diệp Bảo, Diệp Thiên Minh và Diệp Bảo về nhà ở đó với Diệp lão. " Tiểu Ân, ta là ông nội cháu này " Diệp lão rơm rơm nước mắt gọi Nhạc Ân nghiêng đầu nhìn chỗ, cả khuôn mặt ngơ ngác, đôi mắt trống rỗng vô hồn, khác gì lần đầu tiên ông thấy . Hồi nãy tỉnh lại, nhưng kể từ lúc đó, cứ như thế này, lúc Diệp lão nâng dậy cho dựa vào giường, cũng có biểu gì " Tiểu Ân, nhìn ông nội cháu " Diệp lão đau đớn, nâng khuôn mặt Nhạc Ân lên buộc nhìn ông, nhưng đối mắt Nhạc Ân vẫn vô định " Cháu ta " Diệp lão rơi nước mắt, nhịn được ôm Nhạc Ân vào lòng, Diệp Thiên Minh đứng sau lưng đau lòng mà nhắm mắt lại. Diệp Bảo nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, lại nhìn ông nội và cha, nghiến rặng xuống nhà, nãy giờ đứng đây với là cực hình, vừa bước ra khỏi cửa thấy Diệp Hạo chạy tới , khuôn mặt tái mét " ... " Diệp Bảo cau mày muốn giữ Diệp Hạo lại, nhưng lại bị Diệp Hạo đẩy mạnh tránh ra khỏi cửa, may mắn Diệp Bảo là người có học võ, lựa thế xoay người mới bị ngã " Ân Ân .. " Diệp Hạo đứng ở cửa nhìn vào chỉ thấy Diệp lão ôm che khuất người của Nhạc Ân, vội chạy đến bên giường " Ân Ân , Ân Ân ... " nhưng chưa kịp nhìn Nhạc Ân " Bốp " tiếng bốp vang lên đanh gọn, Diệp Hạo đứng ngay tại chỗ cau mày đau đớn, khóe miệng cũng rĩ máu " Mày cút cho ta, ta có thứ cháu như mày, cút " Diệp lão tát cho Diệp Hạo cái, bàn tay vẫn còn đau đớn, nhưng lòng ông càng đau đớn hơn, ông vô cùng giận Diệp Hạo, chỉ tại Nhạc Ân mới thành thế này " Ông nội , làm ơn, cho cháu ôm ấy " Diệp Hạo sau cái tát, cũng màng đến lời mắng chữi của Diệp lão, cố gắng nhìn bóng dáng ngồi giường, chỉ cần quay lại nhìn , cũng đủ hiểu tình hình lúc này ... Run rẩy đến gần giường, Diệp Hạo gần như còn chút sức lức nào nữa, vòng hai tay ôm lấy Nhạc Ân vào lòng, biết trái tim mình chết nữa. " Ngốc, về với em rồi, ngốc, đừng bỏ mình ...." đầu khẽ cúi hôn lên trán Nhạc Ân , chỉ đủ sức thào trong miệng, nếu phải chính , cũng nghe thấy được. Diệp lão nhắm mắt lại thở dài, Diệp Thiên Minh đứng yên chỗ, ngoài cửa phòng, Từ Gia Huy cũng vừa đến, đứng với Diệp Bảo nhìn vào, tất cả đều im lặng, tất cả đều đau lòng. " Andy ..." tiếng khe khẽ vang lên khiến mọi người trong phòng sững sờ " đây, Ân Ân , đây ..." Diệp Hạo mững rỡ, vội nhích người ra khỏi người Nhạc Ân, nhìn vào mắt mà gọi " Andy đến rồi ... " Nhạc Ân ngây ngốc nhìn kĩ khuôn mặt trước mắt " đếm rồi, Ân Ân, là , đến rồi đây , xin lỗi em .. " Diệp Hạo đưa bàn tay run rẩy vuốt má Nhạc Ân, đôi mắt giờ phiếm hồng " Andy đến rồi. .. " Nhạc Ân gật đầu mĩm cười thào, chậm rãi đưa hai bàn tay níu lấy áo Diệp Hạo, vô lực nép vào người , bàn tay níu áo chăt, " Andy đến rồi .... " cuối cùng cả người buông lỏng, nhắm mắt lại " Ân Ân, Ân Ân .... " cả căn phòng lại chỉ còn duy nhất tiếng Diệp Hạo nghẹn ngào, nhưng dường như tình thế xoay chiều. Diệp lão phất tay ra hiệu cho mọi người hết, chính ông là người đóng cửa phòng, nhìn lại hai người ôm nhau kia lần cuối, Diệp lão thở dài đóng chặt cửa ' Nể tình Tiểu Ân chỉ nhận ra mình cháu, ta tha thứ cho cháu lần này nữa ... ' Diệp lão vừa vừa nghĩ, nhưng chợt nhận ra rằng, ông tha thứ cho Diệp Hạo, Nhạc Ân tỉnh lại cũng cần đến , rồi ông cũng thể tách hai người đó ra, aiz, ra, ông có quyền hạn tha thứ hay tha thứ Diệp Hạo , mà quyết định là ở chỗ Nhạc Ân a
Chương 29 Căn phòng ngủ rộng lớn vô cùng lộn xộn, áo quần, giấy tờ nằm rải rác quanh phòng, hộc bàn, tủ quần áo đều bị mở toang .. . chiếc giường vẫn còn vương vãi gối nằm nơi, chăn nằm nơi, Diệp Hạo vẫn ngồi thừ vậy ôm Nhạc Ân, chỉ khác biệt tư thế ôm, bây giờ Diệp Hạo ngồi dựa vào đầu giường,vòng hai chân để Nhạc Ân ngồi vào,để kê đầu lên cánh tay mình, bàn tay kia vuốt ve khuôn mặt ngủ, còn đôi mắt nhìn chằm chằm. Có lẽ mệt quá mà ngủ, cũng có lẽ sợ quá mà ngủ, dù là gì nữa, vẫn đau lòng. " Ân Ân, là thằng ra gì, cũng là thằng ngốc, còn ngốc hơn em ngàn vạn lần, Ân Ân, sai rồi ..." Diệp Hạo ghì trán mình lên trán Nhạc Ân, nhắm mắt lại mà thầm. là thằng ra gì, vì với biết mấy lần là rời xa nữa, vậy mà lần này lại để gặp nguy hiểm. là thằng ngốc, chuyện chẳng có gì to lớn, chỉ tại ích kỉ ghen tuông vô lý , mà để thêm lần tổn thương. có còn tư cách để mà ghen tuông nữa đây, có còn tư cách để mà hứa hẹn với nữa đây ?? Nhưng, mãi mãi để rời khỏi , lần sai lầm, lại thêm lần, đủ cho phải cảnh tỉnh mình, đủ cho sợ hãi tột độ rồi. Diệp Hạo khẽ chạm môi mình vào đôi môi , thào " Ân Ân , chúng ta về nhà thôi " ---------------------------------------------------- Dưới đại sảnh bây giờ có mặt đầy đủ người nhà họ Diệp,kể cả Diệp Tề mới ra ngoài cũng trở về. " Thế nào ??" Diệp lão ngồi ở ghế chính giữa, nhìn Diệp Tề hỏi, giọng điệu bình thản, còn tức giận như hồi nãy nữa, quả xứng danh là đầu tàu của Diệp gia, luôn biết khống chế tâm tình của mình. câu hỏi khiến 2 người thấp thỏm yên, bà Diệp là ngay lập tức muốn biết là ai làm, bà hy vọng Nhạc Ân chính là thủ phạm, Chu Lệ Băng lo sợ mình bị phát đến run run đôi bàn tay, phải cố gắng hết sức lực mới khắc chế được. "Thưa ông, cháu gọi cho cảnh sát " Diệp Tề thản nhiên , bàn tay vân vê chiếc nhẫn kim cương tay " Tại sao ??" " Tại sao ??" Hai tiếng tại sao đồng thời vang lên, là giọng khó hiểu của Diệp lão, là giọng tức giận của bà Diệp. Diệp lão chỉ cần nhìn qua thần sắc Diệp Tề là đủ biết có ý, chỉ là ông phối hợp với . Nhưng bà Diệp hài lòng với Diệp Tề, vì Nhạc Ân mà bà bị Diệp lão mắng giữa bao nhiêu người, món nợ này bà phải đòi lại, phải để đứa con hoang kia thể hống hách. " Lệ Băng, phòng của còn mất thứ gì quý giá nữa ??" Diệp Tề trả lời câu hỏi của hai người lớn mà đột nhiên hỏi Chu Lệ Băng. Chu Lệ Băng bất ngờ bị hỏi đến giật mình hoảng sợ, ta hỏi vậy là có ý gì, ta nghi ngờ được điều gì ư?? Chu Lệ Băng hoảng hốt " Em mất gì cứ ra, nếu em mất gì chúng ta báo cảnh sát làm gì , phòng có gì quý giá, phòng em cũng mất đồ, chúng ta báo họ đến để vinh dạnh nhà họ Diệp chúng ta sao ??" Diệp Bảo mĩm cười giải thích cho Chu Lệ Băng hiểu, câu cuối lại nhấn mạnh hiểu muốn ngụ ý điều gì. Nhưng câu này của làm Chu Lệ Băng thở phào nhõm, vội lên tiếng " Dạ em mất thứ gì, chỉ là phòng hơi rối tung và ... và ... " Chu Lệ Băng ngập ngừng nhìn chiếc nhẫn tay Diệp Tề. " Vậy thôi, chuyện này coi như đến đây là chấm dứt " Diệp Bảo ngay lập tức lên tiếng quyết định mọi chuyện " Khoan " Tất cả mọi người đều nhìn bà Diệp, người vừa lớn tiếng " Hừ, làm được lần làm được lần thứ hai, thứ ba, nhà chúng ta phải là nơi để ai ai cũng có thể làm loạn " bà Diệp cau mày bất mãn , ràng ngụ ý của Chu Bảo chính là Nhạc Ân, bà hiểu ý Diệp Bảo , nếu báo cảnh sát người ngoài biết được con dâu Diệp gia là kẻ điên, nhưng báo cảnh sát cũng được, phải tận dụng cơ hội này đuổi cả hai vợ chồng kia, cho bén mảng trở lại đây. Dù vậy, bà vẫn sợ Diệp lão mà dám ra thẳng ai và ai, chỉ ý như vậy. Quả nhiên, thần sắc Diệp lão đột nhiên thay đổi, vốn nhìn phía trước mặt mình, ông bỗng quay sang trừng bà Diệp, bà Diệp sợ nhưng vẫn kiên cường giữ ý kiến của mình. " Nó là con dâu của Diệp gia, nó muốn đến cứ đến, nó muốn cứ , ai được ngăn cấm " Người lên tiếng là Diệp Thiên Minh, ông nhìn vợ mình nhàn nhạt tiếp " Bà là mẹ mà có thể làm như vậy sao, chuyện có gì sao bà còn xé ra to " " Tôi ... " bà Diệp uất ức, nước mắt rơm rớm vì chồng bênh mình, bà nghẹn ngào " Tôi làm tất cả cũng là vì cái nhà này mà " " Vậy cho qua hết mọi chuyện , đó cũng là làm cho cái nhà này đấy " Diệp Thiên Minh ngay lập tức đáp lời. " Mẹ, chuyện gì cho qua được cho qua " Diệp Bảo nhìn người mẹ cố chấp, lắc đầu thở dài, đó là mẹ a, nên dù gì gì, cũng muốn mẹ đau lòng " Được rồi, tôi xem như có chuyện gì xảy ra, được chưa " Bà Diệp cắn răng , xong ngồi thở hừng hực, chứng tỏ khó chịu vô cùng. " Vậy giải tán hết " Diệp lão nhìn vòng mấy đứa con cháu, thở dài đứng lên muốn lên lầu thăm Nhạc Ân, thấy Diệp Hạo ôm Nhạc Ân lầu xuống " Cháu muốn đâu ??" Diệp lão đợi Diệp Hạo đến gần hỏi, lại cố nhướn người để xem xét thần sắc Nhạc Ân " Con bé khỏe chưa mà cháu ôm nó lung tung " Diệp lão thấy mặt Nhạc Ân bình thường, nhưng vẫn hài lòng trách mắng Diệp Hạo " Chúng cháu về nhà " Diệp Hạo rời mắt khỏi khuôn mặt Nhạc Ân, trả lời ngắn gọn " Ai.. ở lại thêm chút, đợi nó khỏe rồi về " Diệp lão đau lòng vỗ lên cánh tay Nhạc Ân " Về nhà cháu tốt hơn " Diệp Hạo hơi ngừng lại, nhếch môi tiếp " Ở nhà của mình vẫn tốt hơn " lại ngẩng đầu nhìn Diệp lão " Cháu chăm sóc cho ấy , ông nội đừng lo " Diệp lão nghe câu của Diệp Hạo, vừa giận vừa thương , giận vì chăm sóc Nhạc Ân có muộn màng hay , thương là vì ông hiểu thích ở ngôi nhà chính này. Diệp lão lại thở dài , gật đầu " Đưa Tiểu Ân về nhà, chăm sóc nó cho ta, bao giờ được có lần sau nữa" đồ cháu ngốc , ghen tuông vớ vẩn gì , y như lời thím Trương mà " Vâng , thưa ông , cháu " Diệp Hạo xong ôm Nhạc Ân đường ra cửa đại sảnh, chào bất cứ ai khác nữa. " Diệp Hạo " tiếng nữ trong trẻo vang lên, Diệp Hạo ngừng chân đứng lại, là Chu Lệ Băng gọi. Chu Lệ Băng gọi Diệp Hạo xong cũng giật mình vì mọi người nhìn mình, ngay lập tức cúi đầu vội " Cho em được xin lỗi chị dâu vì trách chị ấy, em nghĩ kĩ rồi, có lẽ bản tính chị dâu trẻ con nên thích những vật trang sức đẹp đẽ, chắc là chị ấy chỉ lấy chơi mà thôi, mà em lại lỡ lời ... lỡ lời ... cho em xin lỗi chị ấy " lời chận thành, khuôn mặt chân thành, cúi đầu như biết lỗi, nhận ra bao nhiêu ánh mắt nhìn .... " Lấy chơi ?" Diệp Hạo quay người lại nhìn Chu Lệ Băng, nhìn đôi mắt tha thiết ngước nhìn mình , môi nở nụ cười tuyệt đẹp khiến Chu Lệ Băng tròn mắt ngẩn ngơ, từ từ phun từng chữ " Ân Ân thích những thứ rác rưởi đó, quên những lời ", môi vẫn giữ nụ cười cay nghiệt, dời mắt xuống nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, cứ thế xoay người rời . Để lại Chu Lệ Băng sững sờ. " Của em dâu" Diệp Tề đứng dậy đến bên Chu Lệ Băng, nhếch miệng cười, đưa lại chiếc nhẫn cho . Chu Lệ Băng bây giờ mới hết sững sốt, cúi đầu đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn, lại nghe tiếng của Diệp Tề " Đừng trách Diệp Hạo, nó rất tốt , có lẽ là vì nó quá vợ mà thôi " xong cũng rời Diệp Thiên Minh đứng dậy đưa Diệp lão về nhà ông, Diệp Bảo tươi cười kéo bà Diệp vào phòng bà. Rốt cuộc, đại sảnh chỉ còn mình Chu Lệ Băng " vợ ư ??" Chu Lệ Băng khẽ mím môi cười , tối hôm qua bao nhiều lời nhưng vẫn im lặng, cuối cùng đẩy ra rồi bỏ , lúc đó cảm nhận được có điều gì đó thay đổi rồi, hồi nãy chỉ là muốn xác nhận tình cảm của với mà thôi. Nếu là vợ, vậy ..... " Hóa ra lâu nay là em đa tình sao, Diệp Hạo , em mà , ràng em .... " ----------------------------------------------------------- Từ Gia Huy đợi ngoài xe để đưa Diệp Hạo về, Diệp Hạo ôm Nhạc Ân ngồi sau xe im lặng tiếng, Từ Gia Huy lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem xét tình hình, cho đến lúc về tới nhà Diệp Hạo, cả hai mới lên tiếng " Chìa khóa đây à ?" Từ Gia Huy lựa cái chìa khóa trong chùm chìa khóa, đưa cho Diệp Hạo nhìn " Cậu có bị ngốc , cái đó mà là chìa khóa cổng sao " Diệp Hạo nhìn Từ Gia Huy đứng ngoài cửa xe, chê bai khách khí, lại điều chỉnh cánh tay cho Nhạc Ân nằm thoải mái hơn rồi tiếp " Cái lớn nhì ấy, có phân biệt được cái nào lớn nhất lớn nhì hả ?" " Cậu ..." Từ Gia Huy điên tiết, đóng mạnh cửa xe lại rồi mở cổng, mở cổng xong lái xe vào sân, mặt hằm hằm " Giờ cái cậu nhầm hồi nãy là chìa khóa cửa, còn nhớ cái nào đấy " Diệp Hạo đợi Từ Gia Huy mở cửa xe, ôm Nhạc Ân xuống xe mới hất hàm với bạn " Cậu có tin tôi về ngay bây giờ hả ??" Từ Gia Huy điên tiết rít lên, cũng biết Diệp Hạo trở về bình thường là quá tốt rồi, nhưng có cần đem ra để xả buồn bực thế này " tiếng thôi, để vợ tôi ngủ " Diệp Hao vội ôm Nhạc Ân tránh xa Từ Gia Huy " Mở cửa mau lên , mở xong rồi muốn về cứ gọi xe mà về " Diệp Hạo chăm chú nhìn khuôn mặt Nhạc Ân, xem có thể thức tỉnh vì ồn ào " Hứ ... tôi chả thèm nữa ... " Từ Gia Huy cố giữ bình tĩnh, bĩnh tĩnh, càng tức giận càng đúng ý Diệp Hạo, mở cửa xong lững thững vào trước rồi ngồi lên ghế sô pha nhìn Diệp Hạo sau đưa Nhạc Ân vào phòng ngủ. .............. " Sao rồi? " thấy Diệp Hạo ra khỏi phòng, Từ Gia Huy vội hỏi " Vẫn còn ngủ " Diệp Hạo ngồi xuống bên cạnh bạn đáp lời, cả người mệt mõi dựa ra sau lưng ghế " Có cần đưa đến bệnh viện xem sao ?" Từ Gia Huy cau mày lo lắng, sao ngủ nhiều vậy " cần, ấy chính là cần tôi ... " Diệp Hạo nhắm mắt đôi mắt đầy tia vằn đỏ " Cám ơn cậu " " Aiz, giờ mới biết ơn của tôi đấy, được rồi, tôi về đây, có chuyện gì nhớ gọi ngay cho tôi " Từ Gia Huy đứng lên vỗ vai bạn rồi ra cửa, biết giờ Diệp Hạo chỉ muốn ở mình với Nhạc Ân " Lấy xe tôi về " " cần, ông đây thiếu xe ..." " Vậy trả chìa khóa cho tôi " " ..." chết tiệt, Từ Gia Huy quay người ném chùm chìa khóa lên cái ghế bên cạnh Diệp Hạo,cuối cùng phải ra về trong tậm trạng buồn bực. " Đồ ngốc " Diệp Hạo bật cười khẽ nhưng ngay lập tức u buồn nhìn phòng Nhạc Ân, lúc sau đứng lên khóa cửa nhà lại rồi vào phòng . ---------------------------------------------------- " ANDY " Nhạc Ân mở mắt hét to lên sợ hãi " đây, Ân Ân, đừng sợ, đây mà ... " Diệp Hạo nằm bên ôm vào lòng hoảng hốt, vội nâng người muốn nhìn Nhạc Ân ra sao, lại thấy Nhạc Ân sợ hãi níu chặt lấy áo , níu chặt " Andy đâu, Andy được ... " đôi mắt trống rỗng, dường như chỉ là hư ảo " , ngoan, Ân Ân, ở đây với em mà " Diệp Hạo lại vòng hai tay ôm chặt lại Nhạc Ân, nhanh chóng an ủi, thấy hơi khác lạ " Andy, được , Andy, đến đây mau lên " Nhạc Ân vẫn cứ liên tục lảm nhảm , đôi mắt lờ đờ nhìn Diệp Hạo, nhưng hai bàn tay nắm chặt lấy áo càng lúc càng chặt " Ân Ân, đừng làm sợ, Ân Ân ... " Diệp Hạo kinh hãi, chìm trong vô thức, hoàn toàn nhận ra , bàn tay vội nắm lấy từng bàn tay níu chặt áo mình của , xoa bóp nhàng, sợ đau tay " Ân Ân, tỉnh lại em, đừng làm sợ ..." lúc sau, Nhạc Ân dần dần nhắm mắt, hai bàn tay được Diệp Hạo xoa bóp dần giãn ra, nhưng nhất quyết chịu buông tay, miệng vẫn thào " Andy, đừng ... Andy , được " " Ân Ân, Ân Ân .... " Diệp Hạo cả người vẫn còn run rẩy tiếp tục ôm vào lòng buổi chiều, đêm, liên tục là như vậy, Nhạc Ân cứ chìm trong vô thức, bất chợt mở mắt lại hoảng sợ kêu tên Diệp Hạo, hai bàn tay chung thủy chưa lần buông áo Diệp Hạo ra, mỗi lần, lại là lần khiến Diệp Hạo đau đớn, sợ hãi mãi mãi như thế này, mãi mãi còn trong mắt . Cho đến khi trời sáng ràng, Diệp Hạo vẫn mở to mắt nhìn khuôn mặt Nhạc Ân mà cạnh chừng từng giây từng phút , đôi mắt mảnh đỏ ngầu. ---------------------------------------------- " Sao rồi, bác sĩ " Diệp lão đứng bên giường nhìn Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, lại nhìn qua ông bác sĩ tâm lí ông mới mời đến ngay sáng nay. Tối qua ông cũng ngủ được, sáng sớm thấy điện thoại của Diệp Hạo, ông biết Diệp Hạo là người có chuyện kinh thiên động địa nhất định tìm đến ông, chắc chắn là chuyện Nhạc Ân rồi, Diệp lão bắt máy mà run giọng đến thể nào nổi nữa lời, đầu bên kia, chỉ nghe Diệp Hạo thào " Ông nội, tìm cho cháu bác sĩ tâm lí " Ông nhanh chóng liên hệ con trai người bạn, nhờ người đó cùng ông ngay lập tức, đến đây cũng vừa lúc ông nhìn thấy cảnh này " Ân Ân, ông nội đến kìa em " Diệp Hạo vuốt tóc Nhạc Ân , nhưng Nhạc Ân hề nghe , chỉ kéo áo rúc đầu vào, miệng lẩm bẩm " cần, cần, Andy, cần Andy thôi, Andy đừng " " Tối hôm qua ấy có biểu gì nữa ??" Vị bác sĩ sau hồi quan sát và nghe Diệp Hạo tình hình, hiểu sơ bộ vấn đề " , chỉ như vậy " Diệp Hạo thào ra hơi, giờ vừa là mệt vì đau lòng, vừa là mệt vì mất sức " Thế nào, bác sĩ cứ thẳng, chúng tôi ngại " Diệp lão thấy bác sĩ cứ trầm ngâm, trong lòng lo lắng khôn cùng, có lẽ nào , Nhạc Ân bị sốc quá thành bệnh gì khó chữa hay " Chú Diệp, ra là thế này, nếu thêm hôm nay mà ấy thoát khỏi những biểu này hơi đáng lo ..." " Đáng lo làm sao ?? " Diệp Hạo bủn rủn cả người, trái tim như thắt lại Diệp lão cũng run sợ, gấp gáp hỏi " Đáng lo làm sao, nó có bị gì , có nguy hiểm hay ??" " Chú, chú bình tĩnh nghe cháu " Vị bác sĩ trung niên hết nhìn Diệp ông cau mày lại nhìn Diệp cháu thẫn thờ vô hồn,lắc đầu mà cười, hai người này quá lo lắng đến mức kinh sợ rồi, cũng tại ông hơi quá " Là thế này, này bị chứng tự kỉ bẩm sinh, những người tự kỉ thường có thế giới riêng của họ, hồi nãy chú cũng ấy mắc bệnh 18 năm trời, chỉ mới khỏi cách đây mấy tháng đúng ?" nhìn hai ông cháu Diệp lão cũng gật đầu , bác sĩ lại tiếp tục " Thế giới riêng đó vẫn tồn tại trong đầu của này, lúc nào này gặp chuyện quá mức kinh sợ tự nhiên thu mình trở về thế giới đó,đây là cách ấy tự bảo vệ mình ... " bác sĩ nhìn Diệp Hạo nhấn mạnh " khi còn ai có thể bảo vệ ấy " . Lúc bà Diệp cho người vào kéo Nhạc Ân ra, Nhạc Ân biết xung quanh mình có ai có thể bảo vệ được cho , vì ràng Diệp Hạo sáng sớm đến, nhưng vẫn chưa đến. Diệp Hạo đến, Diệp lão lại mất, Diệp Bảo gọi đến lại có, hoàn toàn tuyệt vọng. còn ai bảo vệ ư ??? Diệp Hạo mĩa mai chính mình, mày đúng là đáng chết , Diệp Hạo à, hai bàn tay vô thức siết chặt hình hài bé trong lòng " Chú cũng này bị vu oan đúng , vậy tình hình càng thêm tệ hại rồi, những người mắc chứng bệnh tự kỉ này, bản thân nhạy cảm vô cùng, điều nhặt cũng ảnh hưởng đến tâm tình của ấy, người thường chúng ta bị vu oan nặng là uất ức mà khóc lóc, buồn bã, nhưng ai cũng có thể mở miệng giải oan cho mình, nhưng này, ràng chỉ là người đơn thuần, việc vu oan lần này ảnh hưởng đến ấy rất nặng nề " Vị bác sĩ lại tiếp tục đâm dao vào hai ông cháu Diệp lão " Hừ " Diệp lão nghiến răng hừ tiếng " Hãy đợi đó, ta tha cho các người đâu " . Diệp lão thừa biết ai làm, nhưng mấy đứa cháu của ông có công chuyện, ông phải đợi thêm thời gian nữa thôi. " Nhưng ấy vẫn nhớ đến tôi " Diệp lão rũ mắt suy nghĩ điều gì, bất chợt hỏi câu " Đây là điều may mắn đó cậu trai trẻ " Vị bác sĩ đưa mắt nhìn Diệp Hạo ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn mình , cười tươi tiếp " Những bệnh nhân tôi điều trị khi thu mình vào thế giới riêng của họ, họ quên hết những người họ biết lúc khỏi bệnh, nhưng này lại nhớ đến cậu, có lẽ, chỉ có cậu mới đánh thức được này thôi " " Tôi sao ??" Diệp Hạo lại thào, ngày lập tức hơi quay người vội hỏi bác sĩ, giọng có sức nhưng vẫn khàn khàn " Tôi phải làm sao, bác sĩ, tôi phải làm sao mới được, xin bác sĩ giúp tôi , xin bác sĩ ... " Diệp Hạo dường như muốn đứng dậy, khiến cho Nhạc Ân ôm lấy cứ tưởng rời , nhanh chóng níu áo lại nức nở " Andy, Andy đâu, Andy, đừng ..." Diệp Hạo giật mình, lại điều chỉnh tư thế ôm vào lòng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ông bác sĩ " Làm sao ư, cậu Diệp Hạo, tôi chỉ với cậu điều này thôi, cậu là người đặc biệt nhất đối với này, cách thức để đánh thức ấy chỉ có cậu mới biết thôi..." Vị bác sĩ tươi cười , ra nếu để Nhạc Ân tiếp xúc lâu với Diệp Hạo, cũng dần dần tỉnh lại, nhưng khó khăn ở chỗ... " Bác sĩ, vậy hồi nãy bác sĩ bảo nếu làm Tiểu Ân tỉnh ngay hôm nay có chuyện ?" Diệp lão cũng mừng rỡ khi nghe chuyện nãy giờ, nhưng nhớ đến câu đầu tiên bác sĩ lại lo lắng. Vị bác sĩ nén cười nhìn hai ông cháu, Diệp lão vừa hỏi đúng vấn đề mà ông nghĩ đó, ông mím mím khóe miệng cố gắng chuyện đàng hoàng " Nếu tôi lầm, từ chiều hôm qua đến tận bây giờ cậu chưa rời ấy giây nào đúng , cũng có thể rời được nhưng tôi thấy cậu hình như muốn như vậy .... " ông nhìn Diệp Hạo nhíu mày gật đầu nhịn được bật cười " nếu thêm ngày hôm nay mà ấy vẫn cứ bám lấy cậu thế này, tôi tò mò muốn biết cậu vệ sinh thế nào , a ha ha ..." " ..." " ..." ---------------------------------------------------------- Diệp lão ra ngoài với vị bác sĩ, để lại hai vợ chồng Diệp Hạo mình trong phòng, ngoài phòng khách, thím Trương ngôi cùng Tiểu Hoa thấy Diệp lão ra đều đứng dậy muốn biết tình hình. Diệp lão chỉ nhìn qua hai người, đưa tiễn vị bác sĩ kia xong mới vào nhà ngồi xuống ghế. " Cháu là bạn Tiểu Ân " Diệp lão nhìn Tiểu Hoa tươi cừoi hỏi, đây là người bạn duy nhất của cháu dâu ông a, lúc nào Nhạc Ân cũng kể về cho ông nghe. " Dạ vâng, cháu là bạn Tiểu Ân a, bạn rất thân ông ạ " Tiểu Hoa tuổi, biết Diệp lão là ông nội Diệp Hạo vậy thôi chứ hề biết vị thế của Diệp lão Thế nhưng Diệp lão khá thích tính cách tự nhiên của Tiểu Hoa, gật đầu tỏ vẻ " Diệp đại lão gia, Tiểu Ân thế nào rồi " là thím Trương hỏi " Tiểu Ân nó hơi bị sốc, có Diệp Hạo chăm sóc cho nó rồi " Diệp lão nhớ lại lời hồi nãy của vị bác sĩ kia, chợt muốn cười tiếng, nhưng vẫn ngăn lại được. " Vậy cháu vào thăm ấy được ?" Tiểu Hoa nôn nóng hỏi " Giờ chưa được, khi nào nó khỏe hơn, nó gặp cháu mà ..." Diệp lão thở dài, chính ông cũng thăm được đây này, Nhạc Ân đâu có nhận ra ông a, giờ chỉ trông chờ vào Diệp Hạo mà thôi. ------------------------------------------------ chỉ là sốc quá mà thu mình lại thôi..... Diệp Hạo ôm Nhạc Ân lên như ôm em bé, để đầu gục lên vai mình, bước xuống giường, lui tới. nằm chỗ, ngồi chỗ mãi cũng thấy oải cả người, lúc, rồi lại nằm tiếp , chỉ cần, luôn luôn ôm Nhạc Ân bên người là được, thêm nữa, miệng ngừng lảm nhảm " Ân Ân, nhìn xem, mấy con gấu này bị em vứt bỏ rồi đúng , em có mấy con gà do ông nội mua nên cần chúng nữa chứ gì ...." " Ân Ân " Diệp Hạo dừng bước, đưa tay đẩy khuôn mặt thẩn thở của Nhạc Ân ra khỏi vai , hôn mạnh lên má cái rồi tiếp " chắc chắn Tiểu Hoa ở bên ngoài đợi em đấy, thím Trương cũng đến rồi, em mau mau ra chơi với hai người đó kìa ... " thấy có biểu gì, lại úp mặt vào vai mình, tiếp tục vừa lại vừa chuyện .... Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và tiếng của Diệp lão " Hạo nhi, ông nội đem cơm cho hai đứa này ..." Vậy mà là buổi trưa rồi sao, Diệp Hạo giờ ngồi lại giường, Nhạc Ân ngồi đối diện vòng chân qua hông . Diệp Hạo cố gắng mĩm cười mà nhìn Nhạc Ân, vẫn là khuôn mặt thẫn thờ như vậy, vẫn là hai bàn tay nắm lấy áo như vậy, vẫn là như vậy, có biến chuyển nào. " Ân Ân, ích kỉ lắm đúng em ..." Diệp Hạo ngờ sức chịu đựng của mình lại tệ đến thế này, lúc sáng, với ông bác sĩ đó, có đợi bao lâu cũng cố gắng làm tỉnh lại, vậy mà vẫn chưa hết ngày hôm nay, chỉ mới đến trưa mà thấy tiếp tục lo sợ rồi. Diệp Hạo vừa hôn từng chút từng chút lên khắp khuôn mặt Nhạc Ân vừa " Thấy em cười với người khác, ước gì em chỉ biết mình , chỉ cười với , giờ đây, em đúng là chỉ cần mình , nhưng sao lại đau lòng đến thế này, Ân Ân ...." mất ngày đêm suy nghĩ mọi chuyện, làm thế nào để chỉ biết có , làm thế nào để có thể độc chiếm , làm thế nào ... làm thế nào ... suy nghĩ tốn thời gian chẳng được gì, lại làm thêm tổn thương , quả là kẻ vô dụng mà ... Vô lực , rối bời, mệt mỏi, và sợ hãi, Diệp Hạo gục mặt lên vai vợ trơ mắt, nghẹn ngào " Nếu em mà tỉnh lại, làm sao đây ..." xong, tự chủ được há miệng ... cắn vào vai Nhạc Ân mạnh " A ... " Diệp Hạo vẫn giữ tư thế cắn như vậy sau khi nghe tiếng a, chỉ là hai hàm răng bất động, nghiến sâu vào nữa " Andy ... đau ... sao cắn Ân a ....." ...... " Đau sao ?" Diệp Hạo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhanh chóng sững sờ, và nhanh chóng vỡ òa vui mừng, nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó chu môi của Nhạc Ân " Đau a... Andy sao cắn ... đau lắm " Nhạc Ân mếu máo trách tội, nhận ra khuôn mặt người trước mắt mình mừng như điên " Ân Ân .." Diệp Hạo siết chặt Nhạc Ân thử gọi lại, dám tin vào mắt mình " Há ?? " Nhạc Ân vừa xoa xoa chỗ vai đau vừa " Ân Ân " " Andy " Nhạc Ân chớp mắt khó hiểu " Ân Ân " " Andy sao gọi Ân mãi a, kì lạ nha " Nhạc Ân bất mãn , cứ gọi mãi, muốn chu môi lên thấy tầm mắt tối lại, cái môi chuẩn bị chu ra kia được Diệp Hạo tận tình gặm cắm mất rồi. Diệp Hạo ôm chặt Nhạc Ân hôn đến mức cả hai cùng thở dồn dập mới ngưng lại, nhìn vào đôi mắt mông lung vì bị cuồng hôn lên hình ảnh của mình, Diệp Hạo bật cười thành tiếng, ghì trán mình vào trán thở phào mà " Là em, đúng là em rồi, em quay về với , Ân Ân của ....."
Chương 30 Nhạc Ân sau nụ hôn ngây ngất, việc đầu tiên chính là nhìn Diệp Hạo chằm chằm, nghe những lời vô cùng khó hiểu, nhưng chuyện đó quan trọng bằng chuyện - mặt Diệp Hạo rất bờ phờ, râu mọc lú nhú, mắt lại đỏ hoe, Nhạc Ân bất giác thấy trái tim mình rất đau. " Andy bị bệnh rồi " Nhạc Ân đưa hai tay sờ mặt Diệp Hạo, giọng chứa chan lo lắng " Andy làm việc mệt lắm đúng , làm suốt a ..." xong cũng rơm rớm nước mắt Nụ cười miệng Diệp Hạo chợt cứng lại, nghĩ là làm việc nhiều nên mệt mỏi ư ?? bỏ 1 đêm, dối là làm việc, vậy mà cũng tin, vẫn lo lắng cho . Diệp Hạo cầm lấy bàn tay ở mặt mình, đưa đến bên môi mình hôn lên, nhìn vào đôi mắt mở to của Nhạc Ân, thương " Ân ngốc, sao , đừng lo lắng " có rất nhiều điều muốn với Nhạc Ân, nhưng lời quan tâm của làm cho tất cả những lời muốn đều quay ngược về trái tim , nơi đó giờ đây đau nhói , là vì rất ân hận, và vì rất ... hạnh phúc. Nhạc Ân mím môi, lắc lắc đầu " Andy bệnh rồi, Andy phải ở nhà, cho Andy làm nữa " " Được, ở nhà với em " Diệp Hạo bật cười, thả bàn tay môi ra, kéo cả người Nhạc Ân vào sát mình, lại gục đầu lên vai hôn lên chỗ mới bị cắn " Đau em ??" , Diệp Hạo muốn chuyển đề tài, là kẻ tệ hại, xứng đáng để lo lắng cho , vả lại còn thấy chút mệt mỏi nào nữa, tất cả tan biến hết khi tỉnh lại. Nhạc Ân chớp mắt, vẫn muốn tiếp chuyện Diệp Hạo bị bệnh, chư a kịp mở miệng thấy Diệp Hạo ngẩng đầu lên, mở cúc áo kéo bên vai áo của qua, bàn tay sờ lên nơi cắn, nơi đó có dấu răng in rất sâu, giờ này Nhạc Ân thấy đau " Đau ...." Nhạc Ân nhíu mày, chu môi lời bất mãn " Ừ, xin lỗi, đau , đau .." Diệp Hạo muốn bật cười vì cuối cùng cùng để ý đến nữa, đưa lưỡi liếm vết răng của mình, lẩm nhẩm an ủi, nghe đau cũng thấy xót, nhưng nhìn vết răng cắn này lại thấy hài lòng, nó đánh thức dậy, nó là dấu ấn của dành cho . Nhạc Ân mặc cho Diệp Hạo tùy ý liếm vết cắn, đưa tay vỗ vai Diệp Hạo nũng nịu " Đau lắm, Andy hư, sao cắn Ân vậy ?" ra vết cắn cũng còn đau nữa Diệp Hạo ngẩng đầu, nhìn cái miệng chu ra, mĩm cười " Ai bảo em ngủ say như vậy làm gì, gọi mãi em thức dậy nên phải cắn em " " Sao ?? " Nhạc Ân chớp chớp mắt khó hiểu " Ân có ngủ đâu a .... " xong đưa mắt nhìn xung quanh phòng, nhìn cửa sổ thấy trời sáng, nhận ra đây là phòng của mình, Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, chợt mắt mở lớn sợ hãi, thở dồn dập, bàn tay cũng run run Diệp Hạo tim thắt lại, ngay lập tức ôm chặt Nhạc Ân cố giọng bình thản " Ân Ân, em biết , ông nội bắt được người phá phòng Diệp Bảo rồi đấy, là đáng đánh mà, dám đổ tội cho Ân Ân của " biết trước sau gì cũng nhớ lại những chuyện này, thể để hoảng sợ lần nữa. Lúc sáng, khi ông nội kể chuyện hôm qua cho bác sĩ tâm lý kia nghe, mới biết chuyện. Diệp lão biết chuyện A Trí tìm Nhạc Ân dẫn , nhưng ông biết trong nhà ông có ít nhất hai kẻ đáng nghi ngờ câu kết với nhau. Ông chỉ với bác sĩ kia Nhạc Ân vì bị nghi ngờ , lại bị mắng nên mới hoảng sợ mà ngất , dù vậy Diệp Hạo cũng hiểu được sơ sơ tình hình, hề biết ' ta ' mà là kẻ nào, nhưng trước mắt cứ đổ tội cho kẻ tên vậy. Nhạc Ân vẫn còn run sợ, hít vào thở ra , nhưng đôi mắt nhìn Diệp Hạo giờ đây là bất ngờ, nhìn thấy Diệp Hạo cười tươi với mình, mới dần dần ổn định tinh thần, giọng " Andy, Ân phá a..." Nhạc Ân chưa hết bị Diệp Hạo cắt lời " Ai dám em phá hả, là người khác phá mà, ông nội cũng bắt được người đó rồi, em biết , ông nội sáng nay có đến thăm em đấy, ông muốn ông trừng phạt cái người kia, mà em cứ ngủ mãi ...." Diệp Hạo vừa vừa quan sát sắc mặt của Nhạc Ân, thấy hết run sợ, đôi mắt to nheo lại, hai tròng mắt đảo đảo như suy tư " Ân Ân của là ngoan nhất, lại hiền lành nên người đó muốn hại em, aiz, ông nội giận lắm, đánh ta luôn đấy " Diệp Hạo chêm thêm, thấy Nhạc Ân lại mở to mắt kinh ngạc " Oa, ông nội đánh a " " Ừ, đánh ,hừ, dám bắt nạt cháu dâu quý của ông, dám bắt nạt vợ của " Diệp Hạo nhanh chóng gật đầu, giọng mang theo bực tức dùm Nhạc Ân Nhạc Ân chun mũi lại, tưởng tượng cảnh cái tên lừa bị ông nội đánh như thế nào, đôi mắt mang theo tia hả hê , nhìn Diệp Hạo cười hắc hắc " Andy, ông nội đánh mông ta nha " Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diệp Hạo nghe tiếng hắc hắc kia của Nhạc Ân mà thấy lòng vui vẻ, khẽ thở phào hơi nhõm, Diệp Hạo tiếp tục " Ừ, ông nội đánh mông ta, Ân Ân có hả giận ??" " Có nha, hừ, ta ghê lắm a " Nhạc Ân nhanh chóng gật đầu, nhớ đến khuôn mặt A Trí, Nhạc Ân hơi sợ, nhưng nhìn gương mặt Diệp Hạo bất bình dùm mình, Nhạc Ân thấy thoải mái hơn, nhanh chóng đánh bay cái sợ, lấy bàn tay phải chụm lại rồi chọt chọt vào lòng bàn tay kia, kể lể " Andy, ta lấy cái gì đó bỏ vào tay Ân a .." chợt nhớ phải bỏ vào tay trái của mình, mà là tay phải, lại thay đổi động tác hai tay " phải, tay này nè, ta bỏ vào a ..." Diệp Hạo cau mày cầm lấy bàn tay phải của Nhạc Ân lên hậm hực " Hừ, dám chạm vao tay của vợ ư, tên đáng đánh này " xong còn lấy tay phủi phủi bàn tay bị chạm vào đó " Ân Ân đừng lo nữa, thổi bay hết cho em rồi, sợ nữa " Nhạc Ân thấy hành động của Diệp Hạo, gật đầu cười tủm tỉm, rồi lại nhớ đến chuyện khác, khuôn mặt nhanh chóng xụ xuống " Ân Ân, sao vậy em ?" Diệp Hạo trong lòng khẩn trương, nhớ lại lời kể của Diệp lão hồi sáng, nhanh chóng a tiếng " Ân Ân buồn vì bị mắng đúng nào ?" Nhạc Ân nghe Diệp Hạo nhắc tới chữ mắng, mặt càng thêm buồn bã cho thấy Diệp Hạo đúng tâm trạng, aiz, Nhạc Ân thế mà bị mắng ghê lắm a Diệp Hạo thấy mình đoán đúng,vỗn cũng lường trước tình huống này,vì vậy chậm trễ phun câu " Ông nội cũng đánh mông bà ấy rồi, vì cái tội biết gì mà dám mắng Ân Ân " Nhạc Ân nghe thế lại tròn mắt ngạc nhiên, nhìn Diệp Hạo khó tin, ràng thấy bà Diệp rất dữ dằn và ghê gớm, vậy mà ông nội đánh mông bà ta được cơ à " Em tin sao, em hỏi ông nội " Diệp Hạo giọng ủ rủ, làm ra vẻ thế mà tin lời Nhạc Ân thấy thế nhanh chóng gật đầu tin tưởng, lúc này mới nhõm, bản thân thấy cần phải thể điều gì đó bèn níu lấy áo Diệp Hạo uất ức " Andy, đáng ghét lắm a, bảo ông nội đánh mông đau vào nha, phá phòng Diệp Bảo mà bảo Ân phá, phải đánh a " Diệp Hạo bật cười " Ông nội đánh rồi mà " Nhạc Ân gật đầu, tự lẩm bẩm " Đúng, phải đánh vào mông đau a ..." Diệp Hạo nghe lẩm bẩm nheo mắt lại, hình như ngốc này vẫn chưa an lòng chuyện khó quên kia, được rồi, có cách. Diệp Hạo đưa tay nâng mặt Nhạc Ân lên, nở nụ cười tươi " Ân Ân , sáng giờ có nhiều người tìm em đó, ai cũng tức giận cho Ân Ân, em ra gặp họ " Nhiều người tức giận dùm mình ư ??? Nhạc Ân chớp chớp mắt nhìn Diệp Hạo, biết suy nghĩ điều gì, chỉ thấy hai mắt sáng long lanh, túm lấy hai tay Diệp Hạo nôn nóng " , Andy gặp ông nội , gặp Tiểu Hoa nữa, ..." Diệp Hạo rũ mắt cười thầm, quả là ngốc dễ dụ dỗ, nhanh chóng xuống giường rồi ôm lấy người dễ bị dụ dỗ kia lên, tới phòng tắm " Ân Ân ,trước hết phải tắm , rồi ra ngoài gặp mọi người" .................. Thím Trương nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ chiều, thở dài hơi, nhìn cánh cửa phòng của Nhạc Ân mà đau lòng, biết giờ này trong đó ra sao rồi, Tiểu Hoa về nhà lúc trưa, Diệp lão sau đó lúc cũng phải về nhà có công chuyện, cả hai ai cũng căn dặn bà khi nào Nhạc Ân khỏe lại nhớ gọi điện thoại báo ngay lập tức. Aiz, thím Trương ủ rũ ngồi thừ ghế sô pha, nhàm chán nhưng cũng có tâm trạng xem tivi. " Cạch - " Thím Trương giật mình, nhanh như quay đầu nhìn cửa phòng Nhạc Ân, thấy Diệp Hạo bế Nhạc Ân đẩy cửa ra, Nhạc Ân cũng nhìn thấy thím Trương, ngay lập tức hai tay vươn ra đưa về phía thím Trương khuôn mặt nhắn bỗng mếu máo " Oa, thím Trương, oa oa " " Tiểu Ân !! " Thím Trương nghẹn ngào nhanh tới gần Nhạc Ân, nhưng lúc nhìn thấy hai bàn tay đưa về phía mình, chợt luống cuống, cứ như đứa con nít đòi người khác bế mình, nhưng bà làm sao bế nối , đành nhìn Diệp Hạo cầu cứu Diệp Hạo vòng hai tay ôm mông Nhạc Ân, khi Nhạc Ân vươn người kịp siết chặt tay giữ người lại, ngốc này, Diệp Hạo nén cười " Ân Ân qua bên ghế ngồi rồi kể chuyện cho thím Trương nghe được " Nhạc Ân mếu máo vội gật đầu " Qua ghế ngồi, thím Trương, thím Trương, Ân kể thím Trương nghe này ...." Thím Trương hít hít mũi, nhanh chóng qua ghế ngồi, chưa kịp chạm mông nghe Nhạc Ân vội vã " Hức, thím Trương, ... a, bỏ vào tay Ân nè ... " Nhạc Ân lại lấy hai tay chụm vào nhau như khi diễn tả với Diệp Hạo, lần này có lầm tay nữa , thấy thím Trương gật gù, lại oan ức kể tiếp " A, bảo Ân ... thiếu phu nhân, sao phá phòng cậu Diệp Bảo a ..." Nhạc Ân nhớ y nguyên lời A Trí " rồi nhiều người chạy tới, mắng ... mắng Ân a , oa oa ...." xong bật khóc nức nở Diệp Hạo ôm Nhạc Ân chân mình, vừa lau nước mắt cho Nhạc Ân vừa nháy mắt với thím Trương rồi " Ân Ân, đừng khóc, thím Trương cho Ân Ân biết , có phải ông nội đánh mông mấy người đó rồi , dám mắng Ân Ân ..." Thím Trương thấy Nhạc Ân khóc , vốn rất thương tâm, nhưng thấy Diệp Hạo nháy mắt, lại còn ' đánh mông ', bà suýt tý nữa bật cười ha hả, nhanh chóng hiểu ý Diệp Hạo, thím Trương liền giả vờ xuýt xoa " Đúng, Tiểu Ân phải khóc nữa, ông nội Tiểu Ân đánh mấy người kia rồi, aiz, Tiểu Ân chúng ta đáng thương a, bọn kia xấu xa mà, nào nào, Tiểu Ân đừng khóc " Nhạc Ân thấy thím Trương an ủi mình, lòng khấp khởi vui mừng, nhưng vẫn phải hít hít mũi vài cái, đảm bảo thím Trương càng thêm thương xót cho mình mới được, hai bàn tay níu chặt lấy ống quần , thấy bàn tay của Diệp Hạo vẫn lau nước mắt cho mình, liền ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo cái vui vẻ, lại nhìn qua thím Trương mím môi cười. Diệp Hạo chú ý kĩ biểu của Nhạc Ân, gật đầu hài lòng với chính mình, quay qua thím Trương tươi cười " Thím Trương có nấu gì cho Ân Ân ăn ?, hôm qua Ân Ân tức giận lắm nên ăn gì rồi " xong lại sờ sờ bụng Nhạc Ân , ra vẻ bất mãn " Hừ, Ân Ân đói bụng lắm rồi đây, mấy người kia quá đáng, làm Ân Ân đói bụng " lại nhìn khuôn mặt hả hê của ai kia dụ dỗ " Ân Ân phải ăn nhiều lên, cho bọn họ tức luôn, được ??" Nhạc Ân vui vẻ, gật gật đầu, rồi lại lúc lắc đầu nhìn Diệp Hạo làm nũng " Andy, Ân thích ăn bánh kem aaa" Nhạc Ân cảm nhận được tại Diệp Hạo và thím Trương thương xót mình, nhanh chóng tận dụng cơ hội Diệp Hạo sao nhận ra được tâm tư của , mấy hôm nay cấm được ăn quá nhiều bánh kem, bây giờ có thể nhớ được món bánh kem, chứng tỏ trong lòng còn vương vấn chuyện ngày hôm qua nữa, cho ăn bữa thoải mái vậy, nghĩ vậy bèn hào phóng gật đầu " Được, hôm nay cho Ân Ân ăn miếng to, nhưng phải mua mới có bánh kem, em ăn chút cơm trước nhé " Nhạc Ân cau mày khi nghe đến cơm, hơi hơi bất mãn, nhưng miếng bánh to ??? " miếng to nha, to như này nè " Nhạc Ân chớp mắt nhìn Diệp Hạo, lấy hai bàn tay ghép lại đưa cho nhìn " Được, miếng to như vậy " Diệp Hạo nhìn khuôn mặt chờ mong của vợ, chịu được phải bật cười to, thím Trương lắc đầu mà cười, lại với Diệp Hạo " Để tôi mua cho, cậu Diệp Hạo ở nhà chăm sóc Tiểu Ân " " cần đâu thím " Diệp Hạo lắc đầu, đưa tay vào túi quần lấy ra cái điện thoại,bấm phím tắt rồi đưa lên tai nghe " Cậu ở đâu .. công ty à ... có chuyện ... mua cho tôi cái bánh kem ... cậu lải nhải gì đó ... mua cho vợ tôi .... khỏe rồi .... ừ , nhanh lên " dường như trong loa còn văng vẳng tiếng hét của người bên kia, nhưng Diệp Hạo nhanh chóng tắt máy, mĩm cười nhìn Nhạc Ân " Gia Huy mua đến cho em , giờ ăn cơm rồi đợi cậu ấy đến, thím Trương chuẩn bị cơm cho Ân Ân " Thím Trương nhìn cái điện thoại mới nhớ chuyện, vừa về phòng bếp vừa gọi điện thoại, bà phải báo tin cho Tiểu Hoa và Diệp lão a, Nhạc Ân nhìn theo lưng thím Trương , thấy bà điện thoại, biết sắp có người đến nhà mình, liền cúi đầu mím môi cười thầm, cứ làm như ai biết được ý định của mình vậy .......................... Nhạc Ân ăn cơm mà yên, cứ ngóng trông điều gì đó, Diệp Hạo thong thả đút từng muỗng cơm cho , ấy vậy mà Nhạc Ân lơ đãng ăn hết luôn chén cơm đầy. Lúc thím Trương lấy chén Nhạc Ân xới thêm , nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Diệp Hạo, thấy vui vẻ, có Diệp Hạo chuyện gì của Nhạc Ân cũng qua hết a. Ngoài cổng có tiếng chuông, là có người đến, Nhạc Ân giật mình,chạy nhanh ra cửa, chờ mong thím Trương mở cổng, nhìn thấy người vào nhanh chóng òa khóc thành tiếng, đợi người kia đến gần ôm chầm lấy, càng khóc to hơn " Ôi, cháu của ông, đừng khóc ,đừng khóc, có ông nội đây, phải khóc " Người đến là Diệp lão, vừa nhận được điện thoại của thím Trương là ông gác ngay mọi chuyện để đến đây, Diệp lão đau lòng vỗ lưng Nhạc Ân, ngừng an ủi Diệp Hạo theo sau Nhạc Ân, khóc mà lại mĩm cười, nhìn phía sau lưng Diệp lão còn có thêm người theo nữa, lại hếch mặt chỉ về Nhạc Ân ra hiệu. Người theo Diệp lão chính là Diệp Bảo, ở nhà, nghe tin nên cũng đến đây luôn,thấy Diệp Hạo nhìn hai người ôm nhau khóc lóc kia mà lại mĩm cười, biết có ý, liền vào nhà tươi cười gọi Nhạc Ân " Chị dâu , em cũng đến thăm chị dâu đây , chị cũng phải chào đón em chứ " Quả nhiên, Nhạc Ân nghe tiếng Diệp Bảo gọi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn sau lưng Diệp lão, vừa thấy cái lại tiếp tục nức nở, buông Diệp lão tới muốn ôm Diệp Bảo " Oa, Diệp Bảo , oa oa oa ...." Diệp Bảo bất ngờ, nhưng cũng đưa hai tay ôm lấy Nhạc Ân, liếc nhanh ánh mắt thản nhiên của Diệp Hạo, chợt hiểu ra tình hình . Chỉ tội Diệp lão, mãi mê an ủi cháu lại bị đẩy ra chút lưu tình nào. Diệp Hạo dù để mặc cho Nhạc Ân ôm Diệp Bảo, nhưng chỉ 30 giây sau, đến kéo vợ ngốc ra, đưa tay ôm lấy vào lòng, vừa vuốt lưng vừa nháy mắt với Diệp lão " Ông nội, có phải ông nội bắt được kẻ phá phòng của Diệp Bảo rồi đúng , lại còn đánh vào mông nữa, ông với Ân Ân " Đánh vào mông ?? Diệp Bảo phụt cười, ngay lập tức mím môi nén lại. Diệp lão thấy Diệp Hạo nháy mắt, cũng hiểu phải nên gì " Tiểu Ân, đừng khóc nữa, ông nội bắt được kẻ hãm hại chái rồi, ông nội cũng đánh vào mông rồi " , lần này Diệp Bảo nhịn được, ôm bụng mà cười, đánh vào mông ?? a ha ha. Nhạc Ân nghe Diệp lão hùng hồn , nước mắt lập tức ngừng rơi, hít hít mũi, quay đầu lại nhìn ông, giọng uất ức, tủi thân " Ông nội, ... ... lấy đồ bỏ vào tay Ân nè ..." lại thể động tác hai tay chụm vào nhau " rồi ... thiếu phu nhân, sao phá phòng cậu Diệp Bảo a ... hức hức ... đáng ghét lắm a ..." Nhạc Ân mếu miệng tổng kết, hài lòng khi thấy khuôn mặt Diệp lão vô cùng tức giận " Hừ, cái kẻ đáng ghét kia, ta đánh thêm mấy cái nữa , để hả giận cho Tiểu Ân của ông" Diệp lão biết Diệp Hạo nhờ ông và Diệp Bảo an ủi Nhạc Ân, dù vậy ông tức giận là , ông biết những người đó hãm hại Nhạc Ân, nhưng nghe kể lại, ông thể chấp nhận nổi " Ồ, chị dâu , chị có muốn em đánh mông dùm " Diệp Bảo lúc này mới lên tiếng, mới cười xong nên giọng của có vẻ được đàng hoàng cho lắm, nhưng với Nhạc Ân, chỉ cần có thế này " Diệp Bảo đánh a, phá phòng Diệp Bảo nha, đáng ghét a, Diệp Bảo gọi Ân đến nữa đó " " dám mạo danh em ư ??" Diệp Bảo nheo mắt lại, chuyện này quả ngờ đến, bị đem ra để lừa dối người khác, ghét bị như thế. Diệp Hạo quan tâm Diệp Bảo nghĩ gì, có mạo danh ai chuyện cũng xảy ra, cái chính bây giờ là lo cho tâm lí của Nhạc Ân mà thôi, kéo tay tới ghế, " Ân Ân để ông nội ngồi ghế , rồi tiếp tục kể chuyện cho ông nghe " Nhạc Ân gật đầu , nhanh chóng đến ghế ngồi, đợi Diệp lão và Diệp Bảo ngồi xuống ngay lập tức tiếp tục mở miệng , hai bàn tay hua hua diễn tả " Ông nội .... " .................. Nhạc Ân bản chất non nớt, chịu đựng được cảm giác uất ức khi bị người khác hãm hại, gây ra tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Diệp Hạo biết những lúc thế này, càng có nhiều người an ủi , càng nhanh chóng đánh tan những tổn thương mà có. Quan trọng nhất chính là để kịp nhớ tới những chuyện đau lòng đó theo cách tiêu cực, tránh để nó ăn sâu vào đầu óc , bởi vậy thoáng thấy vừa nhớ tới mọi chuyện, nhanh chóng kéo chú ý của đến câu chuyện của , quả nhiên, tại, Nhạc Ân còn có cảm giác đau lòng và tủi nhục ngày đó nữa, mà là thỏa mãn, vì ai ai cũng biết bị oan, hài lòng, vì ai cũng thương xót , hả hê, vì ai cũng bênh vực , đánh người hả giận dùm . " Bắt hao tâm tổn trí rồi nhỉ ?" Diệp Bảo ngồi ghế bên cạnh nghiêng người với Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, Nhạc Ân chuyện hăng say với Diệp lão Diệp Hạo liếc Diệp Bảo, chỉ nhếch miệng cười mà gì, nhưng Diệp Bảo lại hiểu ý Diệp Hạo, nhìn chị dâu cảm thán, người đơn thuần đến mức độ này quả chỉ mới gặp duy nhất người là đây, nên nhớ con nít bây giờ cũng tinh ranh lắm rồi, nào được mấy đứa ngây thơ khờ khạo nữa chứ. là được mở rộng tầm mắt mà, muốn xen vào chuyện cùng Nhạc Ân và Diệp lão, nghe tiếng chuông cửa, ngay lập tức thấy Nhạc Ân ngừng chuyện, mắt sáng long lạnh nhìn cánh cửa nhà... " mang bánh kem đến cho Tiểu Ân đây, Tiểu Ân đâu rồi ??" Từ Gia Huy được mở cổng cho là vào mạch, vừa mở cửa nhà vừa lên tiếng , nhận ra trong nhà có người khác, dù vậy, điều làm ngạc nhiên lại là ... " Oa, Gia Huy, oa oa .... " Nhạc Ân lại nức nở chạy nhào đến ôm Từ Gia Huy khóc nức nở, để kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Nhạc Ân ngay lập tức ngẩng đầu, đôi mắt hề có nước mắt, mếu máo kể lể " Gia Huy, , a ... nhét đồ vào tay Ân thế này nè ... " Nhạc Ân buông hai tay ôm Từ Gia Huy ra, thể động tác chụm hai tay quen thuộc " , Thiếu phu nhân sao lại phá phòng cậu Diệp Bảo a ... " xong nhìn chằm chằm Từ Gia Huy hít hít mũi , tìm kiếm vẻ xót thương khuôn mặt . Từ Gia HUy vẫn còn sững sờ, tay cầm hộp bánh, tay còn nằm trong túi quần, chẳng biết nên gì làm gì trước tình thế đột ngột, may có Diệp Bảo vừa nén cười vừa giúp " Gia Huy, chị dâu oan ức a, mau mau an ủi chị dâu , mau tên hãm hại chị dâu bị ông nội đánh vào mông rồi a .... a .... " À à, Từ Gia Huy từ từ hiểu ra, thấy Diệp Hạo rồi Diệp lão đều nhìn cười cười đầy ý, nhanh chóng mở miệng an ủi Nhạc Ân, gì chứ những thứ này là nghề của rồi " Ai chà, Tiểu Ân đáng thương mà, em có cần đánh dùm , đảm bảo cho chúng sống bằng chết,đánh cho chúng bầm dập, trả thù cho Tiểu Ân ...." Diệp lão cau mày, Diệp Hạo thở dài ngao ngán, vội đứng dậy ra cửa kéo Nhạc Ân về phía mình, lấy hộp bánh kem từ tay Từ Gia Huy " Ân Ân, ăn bánh kem thôi " lại liếc Từ Gia Huy hừ mũi " Cậu đừng có chuyện bạo lực trước mặt vợ tôi, đánh mông là đủ rồi, hiều chưa hả đồ ngốc " xong kéo Nhạc Ân tới bàn ngồi, mặc kệ người bạn đáng thương làm việc vẫn phải chạy mua bánh kem cho mình kia. " Cậu ... " là quá đáng mà, Từ Gia Huy thở dài lười chuyện với Diệp Hạo , thấy Nhạc Ân vẫn quay đầu nhìn mình mong chờ, tâm tình vui vẻ mà tới bàn ngồi cùng, dù sao cũng muốn đến xem Nhạc Ân thế nào mà " Cháu chào ông " Từ Gia Huy chào Diệp lão, đợi Diệp lão gật đầu rồi nghiêng người hỏi Diệp Bảo bên cạnh " Cậu rảnh rổi nhỉ ??" " cũng vậy thôi " Diệp Bảo cũng nghiêng người đáp lại, thậm chí là ngẫu nhiên theo tới, còn Từ Gia Huy là bị Diệp Hạo gọi tới " Làm công tác tư tưởng sao ?" Từ Gia Huy nhếch miệng cười, nhìn Diệp Hạo lấy bánh kém trong hộp ra, Nhạc Ân ngồi bên thèm thuồng đến mức rời mắt khỏi miếng bánh " Đúng vậy, tôi hiểu tính cách chị dâu " Diệp Bảo lòng khen ngợi Diệp Hạo, hôm qua chứng kiến tình trạng Nhạc Ân , buổi sáng lại nghe ông nội phải tìm bác sĩ tâm lý, cứ tưởng chuyện rất nghiêm trọng, nào ngờ Diệp Hạo xử lý đâu vào đó " Hiểu ?? " Từ Gia Huy tặc lưỡi, mắt vẫn rời Diệp Hạo đút bánh kem cho Nhạc Ân trước mặt " Đâu chỉ là hiểu, nếu chỉ hiểu thôi mà biết cách hóa giải tâm tư Tiểu Ân cũng chẳng có Tiểu Ân bình thường như lúc này ,cậu ta là có bản lảnh đấy " Từ lúc hiểu được ý định của Diệp Hạo, khâm phục vô cùng, nếu là , chưa chắc nghĩ ra cách này, chưa kịp nghĩ ra cách xử lý ,Nhạc Ân thương tâm mà suy sụp lại ấy chứ. Tối hôm trước Diệp Hạo tìm uống rượu, biết Diệp Hạo có chuyện buồn , nhưng quy tắc của Diệp Hạo chính là có hỏi cậu ta cũng chả thèm , nên chỉ vui vẻ mà tiếp rượu như mọi khi, nào ngờ lúc say xĩn cậu ta thốt ra câu khiến phải ngạc nhiên vô cùng, nghe được điều này từ người đàn ông sống nội tâm như Diệp Hạo, chứng tỏ tình Diệp Hạo dành cho người đó phải vô cùng sâu sắc. Từ Gia Huy lại nhìn hai vợ chồng Diệp Hạo, Nhạc Ân ngoan ngoãn ăn, Diệp Hạo đưa tay lau kem dính bên khóe môi cho ... mĩm cười cho bạn của mình. " Hâm mộ sao ??" Diệp Bảo thấy Từ Gia Huy nhìn vợ chồng Diệp Hạo chằm chằm, lại mĩm cười, tò mò " Đương nhiên " Từ Gia Huy càng cười tươi, đến bao giờ mới có thể được cái câu - đừng bỏ mình, em - kia chứ, aizz " Cần gì hâm mộ, chẳng phải cũng rất tình tứ như thế này sao ??" Diệp Bảo lơ đảng hỏi " Tôi ?? Khi nào nhỉ ?? Làm gì có " Từ Gia Huy cau mày suy nghĩ, có rất nhiều người theo đuổi, cũng từng theo đuổi vài người, nhưng phải là tình lấy đâu ra những cảnh thân mật này " Em từng nhớ có dẫn theo ở buổi tiệc của Triệu gia đấy thôi, chẳng phải cũng rất cưng chiều ấy sao " Giọng Diệp Bảo vẫn thản nhiên như vậy, nhưng bàn tay lại gõ lộp bộp lên thành ghế ngồi Là ai nhỉ ?? Từ Gia Huy nhớ được, tham dự biết mấy buổi tiệc, theo biết mấy , nhớ được , nhà họ Triệu ??? ra là vậy, nhớ được rồi, nếu là khác chắc chẳng nhớ nổi, nhưng Elly phải cố mà ghi nhớ vào đầu thôi. Từ Gia Huy liếc qua khuôn mặt bình thản của Diệp Bảo cười thầm, cậu ta mà cũng biết ghen sao, có lẽ cậu ta biết quan hệ của với Elly, nhưng dù sao có thể điều khiển được Elly cao ngạo kia, Diệp Bảo cũng đúng để nể phục lắm rồi " Cậu làm gì để ta có thể theo cậu về đây thế ?" Từ Gia Huy thắc mắc Diệp Bảo nhìn qua Từ Gia Huy, biết Từ Gia Huy biết quan hệ của và Elly, nhưng cũng có khuất mắc trong lòng, phải biết trước rồi mới trả lời câu hỏii của Từ Gia Huy " Vậy với ấy là quan hệ gì ?? trước, em mới bí quyết cho " " Chẳng phải người ta theo về đây là cậu sao, sao còn hỏi tôi những chuyện này " Từ Gia Huy lắc đầu cảm thán, cậu ta ghen tuông thẳng thắng Diệp Bảo mĩm cười, biết điều này, chỉ là chiếm hữu của quá lớn, muốn người phụ nữ của có quan hệ ràng với bất cứ ai, nhưng nghe Từ Gia Huy thế này, có nghĩa là giữa hai người dường như có chuyện gì . " khi cưỡng lại được " Diệp Bảo ngã người ra sau ghế, nhìn vợ chồng Diệp Hạo, thầm câu. Từ Gia Huy nheo mắt,câu trả lời này, hiểu được a. ----------------------------------- Nhạc Ân tranh thủ tình cảm với chừng này người ngồi ở bàn cũng cảm thấy thừa thải rồi, trong tâm hồn non nớt hoàn toàn còn bóng dáng cái chuyện đáng sợ ngày hôm qua nữa, nhưng ngờ, hôm nay nhà Diệp Hạo vinh hạnh đón tiếp rất nhiều người, ai ai cũng đều đến thăm Nhạc Ân. Người vừa nhấn chuông cửa được thím Trưởng mở cổng cho chính là bạn thân nhất của Nhạc Ân, Tiểu Hoa. Theo sau Tiểu Hoa còn có Trần thúc và Tiểu Đầu cùng nữa, aiz, tình cảm em bạn bè sâu đậm mà. Cả mấy người đàn ông ngồi ở bàn đều nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh sáng choang của Nhạc Ân mà nén cười, nhìn lại sẵn sàng thể lại màn oan ức thương tâm. Quả nhiên, Tiểu Hoa vừa mở cửa gọi lớn tên Nhạc Ân, khuôn mặt Nhạc Ân ngay lập tức mếu máo, chỉ tiếc là nước mắt còn nữa rồi, chạy ào ra đón Tiểu Hoa " Oa , Tiểu Hoa , oa oa ...." " Khóc cái gì mà khóc, đồ ngốc kia, còn khóc được nữa hả, hả, hả ..." Tiểu Hoa thấy Nhạc Ân mếu máo chạy đến, chỉ chỉ tay vào trán Nhạc Ân mà mắng xối xả. Nhạc Ân chớp chớp mắt đứng sững, tiếng khóc còn nghẹn lại trong cổ. Mấy người ngôi xem kịch cũng bất ngờ kém, may mà đúng lúc này vang lên tiếng chào của Trần thúc và Tiểu Đầu, mọi người mới cùng nhau vỡ òa bật cười, họ tốn công an ủi Nhạc Ân, thế mà nhóc ngoài cửa lại mắng mới hay chứ. Mấy cái ghế sô pha ở phòng khách chưa bao giờ có nhiều khách đến thế này, thím Trương phải vào nhà bếp lấy thêm hai cái ghế ra cho Trần thúc và Tiểu Đầu ngồi, lúc này Nhạc Ân ngồi trong lòng Diệp Hạo , ôm chặt cổ nghe giáo huấn " Đồ ngốc, lần sau mà như thế phải ném cái nhẫn kia vào mặt ta, chạy tới đạp cho ta cái, nghe chưa " Tiểu Hoa hùng hổ, hôm qua lúc thím Trưng tìm Diệp Hạo, bà gọi cho Tiểu Hoa , nhờ hỏi Trần thúc, thuận tiện kể luôn tình hình Nhạc Ân. Tối đó có qua nhà Diệp Hạo nhưng thấy có đèn, vậy là sáng lại đến sớm, vậy mà cũng gặp được Nhạc Ân, còn thấy Diệp lão dẫn theo bác sĩ tâm lý đến, lo lắng cho Nhạc Ân, nên bây giờ mới thực tâm mà tức giận thế này. Thấy Nhạc Ân gật đầu như giã tỏi, Tiểu Hoa hơi hòa hoãn trong lòng, tiếp tục giáo huấn, mặc kệ mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm của mấy người đàn ông trong phòng " Cậu phải mạnh mẽ lên, được lúc nào cũng run rẩy yếu đuối như thế, gặp chuyện gì phải lên tiếng bảo vệ cho mình, lần sau cho phép được ngất xĩu, nghe chưa hả " Tiểu Hoa vỗ thành ghế lớn Nhạc Ân sợ khí thế của Tiểu Hoa, tay vô thức càng ôm chặt cổ Diệp Hạo, đầu liên tục gật gật. Trần thúc nhìn cháu mình hùng hổ trước mặt ông cháu nhà họ Diệp và Từ Gia Huy, chỉ biết cảm thán câu : đúng là điếc sợ súng mà. Dù vậy, Diệp lão và Diệp Hạo vô cùng hài lòng với Tiếu Hoa, cả hai người ai nỡ lớn tiếng với Nhạc Ân, nhưng Tiểu Hoa này làm được, có người bạn như thế này, Nhạc ÂN mới tiến bộ lên được. Diệp Bảo và Từ Gia Huy có tâm tình ngồi xem kịch, nên đương nhiên chỉ ngồi im lặng nghe Tiểu Hoa , thầm cảm thán cũng khá lắm a. " Hừ, đồ ngốc, chỉ tại cậu yếu đuối hiền lành nên ta mới ngoại tình đấy " Tiểu Hoa quá uất ức cho Nhạc Ân, lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Hạo, bốc đồng mà ra, tối đó lúc Nhạc Ân thấy ai đó giống Diệp Hạo ôm khác, còn khuyên Nhạc Ân đó là người khác, nào ngờ lúc thím Trương gọi điện thoại đến bảo tìm Diệp Hạo, mới biết Diệp Hạo cả đêm về đón Nhạc Ân, nghi ngờ rồi, hừ , vì ta đón Nhạc Ân nên Nhạc Ân mới xảy ra chuyện, ta khẳng định là với ả kia, Tiểu Hoa tức tối chỉ tay vào mặt Diệp Hạo. Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong yên lặng, tiếng động nào kể cả tiếng thở, vì tất cả mọi người dường như nín thở vì bất ngờ. " Ha ha, Tiểu Hoa nó hiểu chuyện, nó chỉ là nhảm, đừng trách nó " Trần thúc là người thức thời đầu tiên, vội đưa tay bịt miệng Tiểu Hoa vừa giả lả cười , đứa cháu này, thẳng tính đến mức ông kịp đề phòng gì cả. Diệp Hạo giờ mới hiểu được tình hình, ' ta ' mà Tiểu Hoa chính là chỉ ư ?? Diệp Hạo cau mày nhìn Tiểu Hoa hài lòng, này, chuyện hay ho thế mà sao lại thành thế này Tiểu Hao thấy DIệp Hạo cau mày, càng tức giận, cố tránh khỏi bàn tay che miệng của mình, lại chỉ tay vào Diệp Hạo to " còn chối, tối hôm trước đến đón Tiểu Ân đúng , ở đâu cả đêm, hừ, Tiểu Ân là nhìn thấy ôm nào đó trong vườn hoa , Tiểu Ân, mình có đúng " Nhạc Ân nheo mắt lại, sao có thể nhớ đến chuyện này được nhỉ, đúng rồi, hôm đó còn chờ Diệp Hạo đến đón để hỏi mà đến, lẽ nào đúng như lời Tiểu Hao , Nhạc Ân bất giác mở to mắt nhìn Diệp Hạo thắc mắc. DIệp Hạo lúc nghe Tiểu Hoa 'nhìn thấy ôm nào đó trong vườn hoa', tái mặt, hôm đó chính là Chu Lệ Băng ôm , Nhạc Ân thấy được ư ?? Diệp Hạo nhìn khuôn mặt muốn biết của Nhạc Ân, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hình như chỉ là nghi ngờ mà thôi, chưa biết được. Diệp Hạo cố nhìn ánh mắt hừng hực lửa của Diệp lão, muốn cái gì đó lại nghe tiếng thầm của Tiểu Đầu " Chú Trần, nghe Chu Lệ Băng là vợ của em trai Hạo đúng " hôm nay cậu mới biết thân phận của Diệp Hạo, cậu từng biết Chu Lệ Băng có quan hệ với Diệp Hạo, cũng biết Chu Lệ Băng lấy thiếu gia nhà giàu cũng họ Diệp, nào ngờ hai ngừoi lại là hai em, thắc mắc nãy giờ mới dám hỏi Trần thúc, chỉ là hỏi đúng lúc mà thôi Thím Trương đứng bên cạnh, vốn bất ngờ về chuyện Tiểu Hoa mới , nay nghe cái tên Chu Lệ Băng, bà thấy quen quen, a " Chu Lệ Băng là cái Tiểu Ân chúng ta lấy trộm nhẫn a " bà nhớ bà Diệp đứng với , ta là Chu Lệ Băng, ta lúc đó tố cáo Nhạc Ân lấy trộm đồ a Tiểu Hoa vội hít sâu hơi rồi tức giận lớn " Cái gì, bảo Tiểu Ân của chúng ta trộm đồ chính là ta ư, ta chẳng phải là bạn cũ của sao , còn chối nữa ??" Tiểu Hoa lại nhìn Diệp Hạo, ngờ, đêm đó thế mà Diệp Hạo bỏ vợ chạy theo tình cũ a. hay qua văn phòng Trần thúc chơi, tám chuyện với mấy em , nghe phong phanh chuyện này, vì chuyện Diệp Hạo có người này luôn là chuyện cũ khó quên được mà. Bạn cũ ?? Nhạc Ân chớp chớp mắt, hiểu từ này, quãng thời gian học hỏi phim có biết, bạn cũ về cướp chồng , bạn cũ chính là tiểu tam, tiểu tam chính là , là ... người làm cho chồng đuổi vợ ra khỏi nhà, Nhạc Ân lại ngước mắt nhìn Diệp Hạo, ủy khuất lên tiếng " Andy, là sao a ...?" Diệp Hạo nghe 3 chữ ' bạn cũ ' cũng cau mày, lại nghe tiếng Nhạc Ân nức nở, trong lòng cuộn sóng gào thét tên Tiểu Hoa, nhưng ngoài mặt vẫn bộ mặt thản nhiên, nhìn Nhạc Ân thản nhiên " Ôm ai, đâu có ôm ai ???" Cái này là , hôm đó Chu Lệ Băng chình là ôm , đâu có ôm ta, nhưng đánh chết cũng dám là hai người có gặp nhau, sợ ngốc này lại sốc " Hôm đó làm việc đến khuya rồi uống rượu với Gia Huy nên đến đón em được, em tin hỏi Gia Huy " Diệp Hạo đưa đôi mắt gợn sóng nhìn qua Từ Gia Huy " Gia Huy, hôm đó tôi ở lại nhà cậu cả đêm đúng ??" Từ Gia Huy liếc tình hình vòng, ngoài Diệp Bảo cười mĩa mai mình, Diệp lão cau mày hài lòng nhìn Diệp Hạo, những người còn lại đều nhìn trông mong câu trả lời thỏa đáng. đoán chỉ có 2 ông cháu Diệp Bảo và là biết mọi chuyện, nhưng ai trong cả 3 muốn Nhạc Ân biết ràng mọi chuyện, hừ, cậu nợ tôi món nợ đấy Diệp Hạo, Từ Gia Huy nhếch miệng toan tính, Diệp Hạo mà cũng có lúc sa cơ thất thế cầu xin người khác thế này " Hôm đó nhà có việc cần nhờ cậu ta làm, khuya mới làm xong nên cậu ta ngủ lại nhà " Từ Gia Huy miệng nhưng mắt nhìn Diệp Hạo châm biếm " Chắc Tiểu Ân nhìn lầm ai rồi đấy " Diệp Hạo đưa hai tay ôm chặt Nhạc Ân hơn nữa, nhìn cau mày " Em nghe Gia Huy chưa, có chuyện đó đâu, hôm đó đến đón em được, xin lỗi em" Giọng điệu chân thành đến đáng sợ, xong nhìn Tiểu Hoa nhàn nhạt " Em cũng nghe rồi chứ " Tiểu Hoa hừ mũi, vòng hai tay chịu phục, ai biết hai người đó có thông đồng hay , vậy là cố gắng vạch trần " Tiểu Ân người đó giống lắm, ai biết được có hay ??" nhận ra được ư, Diệp Hạo cay đắng, lúc đó có buồn nhỉ, Ân Ân bé bỏng của có đau lòng lắm ?? Diệp Hạo bất chợt muốn ra , dù sao và Chu Lệ Băng hoàn toàn có gì, lúc ta ôm là do bận suy nghĩ nên mặc kệ, đến khi nghe ta nhiều ồn ào quá, liền đứng dậy để nơi khác, chút cũng nhớ được hôm đo ta gì làm gì nữa , ra như vậy, Nhạc Ân chắc buồn đâu nhỉ ? " Tối hôm đó .... " " Tối hôm đó là tôi ôm vợ tôi " Diệp Bảo nãy giờ nhìn biểu tình đau khổ mặt Diệp Hạo, thôi trêu chọc nữa, lên tiếng giúp . Diệp Hạo à, mà cũng có ngày này sao, ha ha, Diệp Hạo nhìn Diệp Bảo ngạc nhiên, nhưng sau đó ngay lập tức mĩm cười cám ơn. Diệp Bảo thở dài, tiếp tục " Vợ tôi phải ôm tôi chứ ôm ai nữa, có lẽ chị dâu nhìn nhầm rồi , chị dâu , chị nhìn lén em a " Diệp Bảo quay qua Nhạc Ân trêu chọc " Ơ, Ân tới rồi thấy mà, nhìn lén đâu ..." Nhạc Ân cúi đầu biết lỗi, rồi lại nhìn Diệp Hạo mím môi cười, biết nhìn nhầm mà, đó sao là Andy được, Andy thích thêm ai khác mà " Là sao ??" Tiểu Hoa vẫn chưa tin được, cứ nhìn Diệp Bảo chăm chăm mà nghi ngờ " bé, là tôi là ai, đừng chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi chứ " Diệp Bảo nheo mắt câu bông đùa với Tiểu Hoa " Hừ, tôi chỉ muốn tốt cho Tiểu ÂN thôi a ..." Tiểu Hoa hừ mũi rồi quay đâu qua chỗ khác, dễ dàng tin như vậy đâu, nên chưa xin lỗi Diệp HẠo Trần thúc thấy chuyện hơi lắng, nhanh chóng lái sang chuyện khác. Để cho Diệp Hạo lén lén được thở phào hơi, Ân Ân, xin lỗi vì giấu em, nhưng muốn em đau lòng vì mấy chuyện đáng này, Diệp Hạo lại ôm chặt người trong lòng mình .
Chương 31 Diệp Hạo vẫn chìm đắm trong cảm xúc yên bình, mãi đến khi giọng vui vẻ của Nhạc Ân vang lên " Oa, Andy mua hai bánh kem cho Ân luôn " Nhạc Ân sáng bừng hai mắt hết nhìn tay trái lại nhìn tay phải của Diệp Hạo,, còn liếm môi thèm thuồng đúng là bị bánh kem mê hoặc rồi, ngày nào cũng ăn mà thấy ngán, càng ăn càng thèm là sao ?? Diệp Hạo lắc đầu bó tay với vợ " Cái này là quà của Diệp Tề cho em " Diệp Hạo đến bên ghế sô pha, đặt bánh kem lên bàn rồi đưa hộp quà cho Nhạc Ân " ??" Nhạc Ân cầm lấy hộp quà, hơi bất ngờ vì được Diệp Tề tặng quà, nhưng ngay lập tức mắt sáng lên kinh ngạc, đưa tay muốn mở nhanh hộp quà mà biết mở thế nào, bèn đưa lại cho Diệp Hạo " Andy, mở ra, mở ra cho Ân với " Diệp Hạo lúc này ngồi xuống ghế, đón lấy hộp quà nhanh nhẹn mở ra, thím Trương nhìn bàn tay Diệp Hạo tháo từng nếp gấp của giấy gói quà mà cảm thán, gặp bà là bà xé tan ra rồi, chứ có làm theo cách của , nhưng mà, Diệp Hạo mở gói quà bằng cách đẹp mắt đấy. Lớp giấy gói đẹp đẽ bên ngoài được Diệp Hạo mở ra nguyên vẹn rồi đặt lên bàn, tiếp tục mở chiếc hộp bằng nhựa, nhìn hình dáng và chất liệu đoán đây là đồ vật có giá trị, chỉ là chẳng đoán được bên trong là gì, Nhạc Ân ngồi bên cạnh Diệp Hạo cũng háo hức kém, bên trong hộp là .... " A, Andy của Ân nè " Nhạc Ân la lên, đưa tay chạm vào ... má của con búp bê, được mô phỏng theo người Diệp Hạo Andy của Ân ?? Diệp Hạo ngớ người, nhìn con búp bê được mô phỏng y hệt mình được Nhạc Ân ôm vào lòng kia, ngờ được, Diệp Tề lại làm việc này. " Andy, đẹp lắm, cho Ân đây " Nhạc Ân vừa nhìn thích con búp bê này vô cùng, bàn tay cứ liên tục vuốt ve khuôn mặt búp bê, lại sờ sờ bộ quần áo Diệp Hạo hay mặc được may thu mà rất tinh xảo, quả , để làm ra con búp bê này, phải cần rất nhiều yếu tố và công sức a. Đẹp lắm ?? Diệp Hạo nghe Nhạc Ân khen như vậy bật cười, còn hiểu từ ' đẹp trai' là gì mà có thể khen ' đẹp ', điều này chứng tỏ đối với rất đẹp trai đúng nhỉ ?? Diệp Hạo dạo này hơi bị tự luyến, tự ca ngợi bản thân xong có thắc mắc muốn biết " Diệp Tề có cho em con búp bê này sao ??" " Ưm, cho Ân búp bê Andy a " Nhạc Ân mắt rời con búp bê, miệng trả lời Khi nào nhỉ ??? Diệp Hạo suy nghĩ, nhưng làm sao biết là khi nào. Ngày đầu tiên gặp Nhạc Ân, Diệp Tề có ý định mua quà tặng ra mắt em dâu đáng này, nhưng thấy tính cách Nhạc Ân, biết phải tặng gì cho thích hợp, chợt nhớ lúc trước có nhân viên trong công ty đặt hàng búp bê mô phỏng lại hình dáng mình để tặng cho con , vì vậy đầu chợt nảy ra ý tưởng, có lẽ có tính cách trẻ con này thích búp bê chăng? . Ngay lập tức hỏi Nhạc Ân thích ai nhất, Nhạc Ân đương nhiên bảo là Diệp Hạo, vậy là quyết định đặt hàng con búp bê Diệp Hạo. Búp bê hình dáng của mình sao ?? Diệp Hạo thở dài hơi, vợ trẻ con lắm rồi, ngày nào cũng ôm búp bê chẳng thể nào lớn nổi nữa, dù có thích thú nhồi bông, nhưng nên nhớ, nào chẳng thích, còn búp bê ... " Thích lắm sao ??" Diệp Hạo đưa tay vuốt tóc vợ cười tít mắt, dù cũng cảm thấy rất tự hào nhưng đành phải " Đừng ôm bên người ,nên đặt nó lên bàn trong phòng ngủ " " Tại sao a?" Nhạc Ân khó hiểu, thích con búp bê này lắm a " À, em ôm nó sao ôm được, với lại nghĩ nó thích ngồi chỗ hơn, em ôm nó tới lui , nó mệt " giọng Diệp Hạo đặc sệt mùi dụ dỗ con nít. " Ồ, vậy sao ??" Nhạc Ân có vẻ tin lời Diệp Hạo , cau mày suy nghĩ lúc cũng chịu gật đầu đồng ý " Vậy tối ôm nó ngủ nha, Ân thích ôm nó ngủ ..." " được " Diệp Hạo nhanh như chớp cắt lời Nhạc Ân, giọng thản nhiên " Nó như vậy, em đè lên nó đấy, em muốn nó ngạt thở sao " hừ, búp bê giống đấy, nhưng dám giành chỗ ngủ của cũng bị cho ra rìa thôi. " À ..." Nhạc Ân gật gù hiểu, lại thở dài tiếc nuối, đưa tay vỗ vỗ con búp bê an ủi " Andy , Andy ngồi lên bàn nha, aiz, Ân chuyện với Andy nha, nha ..." Thím Trương xem kịch ngang đây nén cười rút lui vào bếp, để gian cho kẻ vợ chồng kia tiếp tục diễn. " Ăn bánh kem , đưa búp bê đây đem vào phòng cho " Diệp Hạo là làm, nhanh chóng hắt hủi Andy . " Andy, sao Andy đưa Ân qua nhà ông nội a " Nhạc Ân nhìn theo lưng Diệp Hạo hỏi Diệp Hạo đặt con búp bê lên bàn rồi lại ra lại, ngồi xuống mới trả lời " Ân Ân muốn qua nhà ông sao ??" " Qua ông nội cho gà ăn nữa " Nhạc Ân vội gật đầu, hai ngày rồi chưa cho nó ăn a " Em ... .." Diệp Hạo ngang đó dừng lại, mày cũng cau lại, nhưng đôi mắt nhìn vào Nhạc Ân nữa, suy nghĩ chuyện gì đó " Andy , Andy sao thế ?? " Nhạc Ân nuốt vội miếng bánh kem, bỏ muỗng xuống, đưa hai tay ôm má , ánh mắt lên lo lắng Diệp Hạo vội ngẩng đầu lên, nhanh chóng trở về sắc mặt bình thường, tay ôm lấy tay Nhạc Ân má mình, miệng mĩm cười , muốn thấy lo lắng " có làm sao đâu, suy nghĩ ngày nào đưa em qua đây, dạo này ông nội bận việc phải ra ngoài nên đưa em qua nhà ông được " " Ông nội bận rồi sao ??" Nhạc Ân nghiêng đầu khó hiểu, ngày đó sao Diệp lão với nhỉ ?? suy nghĩ Diệp Hạo có điện thoại, Nhạc Ân theo phản xạ nhìn vào màn hình điện thoại Diệp Hạo cầm tay, lại thấy nhanh chóng bấm phím nghe rồi chỗ khác nghe. Ô, ghét a, Nhạc Ân bĩu môi nhìn theo Diệp Hạo, bình thường cũng nhìn mà Diệp Hạo đâu có làm như thế này a, cuối cùng buồn bực ngồi gặm bánh kem. Diệp Hạo nào biết hành động của mình lại khiến cho vợ bực mình, nhanh chóng bấm phím nghe là vì màn hình điện thoại lên 3 chữ ' Chu Lệ Băng ' , chắc chắn Nhạc Ân có biết đọc 3 chữ này , nhưng theo phản xạ lại bấm nhanh phím để khỏi đọc, nào ngờ bấm phím nghe theo thói quen, cũng chẳng thể ngồi bên cạnh chuyện được,thế nên đành chỗ khác. " Alo " " ...." " Lệ Băng ??" " Hì , " giọng Chu Lệ Băng khàn khàn, tiếng cười cũng nghe ra là cười gượng " Có chuyện gì sao ??" giọng Diệp Hạo dửng dưng " làm gì vậy ??" Chu Lệ Băng khó khăn hỏi " ở nhà, em tìm tôi có việc gì, " " Em ..." Chu Lệ Băng ngừng lại, bên kia vang lên tiếng hít sâu nén khóc, nhưng sau đó nhanh chóng " Em có thể gặp lúc được , em ở quán cafe cũ, đến nhanh nhé " Diệp Hạo thở dài, thẳng " Lệ Băng, có chuyện gì cần tôi giúp, em cứ ra, còn tôi cúp máy, tôi đến đó " " Diệp Hạo , khoan ..." Chu Lệ Băng la tên Diệp Hạo, như sợ cúp máy " Em chỉ muốn gặp , chỉ muốn gặp chuyện, như hai người bạn, được sao ??, , đến nhé " " Tôi đến được, xin lỗi em, vậy nhé, em tìm người khác chuyện " Diệp Hạo nhanh chóng cúp máy, nếu sợ còn dây dưa, nhưng ràng là sợ rất đúng, điện thoại lại reo. Diệp Hạo cau mày nhìn màn hình điện thoại , lần đầu tiên trong cuộc đời xuất trường hợp nan giải thế này, muốn nghe máy, nhưng là người thích trốn tránh, bởi việc gì phải trốn tránh, đâu có làm sai gì. Thế là lại bắt điện thoại, bên kia văng vẳng tiếng khóc nghẹn ngào " Diệp Hạo, em nhớ , em rất mệt mỏi ...." ------------------------------------------------ " ra đây nửa tiếng rồi quay về liền " Nhạc Ân nhìn bàn tay xoa đầu mình, lại nhìn theo Diệp Hạo ra cửa, trong lòng thấy ... lạo xạo. Andy ra ngoài làm gì nhỉ ???? Nhạc Ân ngậm cái muỗng trong miệng mà ngẩn ngơ suy nghĩ, trong đầu lên những lời lúc sáng nay của Tiểu Hoa ' Mình tin Hạo của cậu a ...' ' Bạn phải cẩn thận vào, có thể ta bạn, nhưng vẫn có thể bị quyến rũ , aiz, khó tránh được lắm a ...' ' Bạn ngốc thế này, biết làm sao nhỉ , ai ,ai , ai, thế này, mình chỉ cho bạn số biểu khi ta ngoại tình, nghe cho kĩ đây, phải quan sát, quan sát kĩ lưỡng, chút cũng được bỏ qua ...' ' Ưm, để nhớ xem, a, lén nghe điện thoại, bạn mà thấy Hạo chỗ khác nghe điện thoại, lại có vẻ mặt sợ bạn nghe thấy, đó a ...' Lén nghe điện thoai ?? Nhạc Ân mở lớn mắt , hít sâu hơi lạnh, hồi nãy, Diệp Hạo chính là lén nghe điện thoại a, chẳng lẽ .... Khoan, khoan, Nhạc Ân lắc lắc đầu cố nhớ tiếp những lời Tiểu Hoa , phải có thêm bằng chứng mới tin đươc ' chuyện điện thoại xong, ta bứt rứt yên, hoặc là im lặng chuyện với bạn, hoặc là nhiều vô cùng, hoặc là ... nhanh chóng ra ngoài ...' Ô, Nhạc Ân lại trợn tròn mắt, Andy chính là mới ra ngoài a... khuôn mặt bé nhanh chóng xụ xuống , ũ rủ , vẫn còn miếng bánh kem nữa nhưng dường như thích ăn nữa , Diệp Hạo của ngoại tình rồi , oa oa. ' Hừ, nếu đêm đó người ôm kia chính là ta, nhất định mấy hôm nay, ta lại gặp tình cũ đấy, hừ hừ, mình đảm bảo nhé ....' tiếng Tiểu Hoa lại văng vẳng ra Tiểu Hoa còn có rất nhiều biện pháp phát ngoại tình, nhưng bộ não Nhạc Ân có khả năng chọn lọc những câu chữ thích hợp cho hoàn cảnh có, vì vậy Nhạc Ân chỉ nhớ đến những câu Tiểu Hoa liên quan đến điện thoại như vậy, dù là thế, chừng đó cũng đủ cho ngốc Nhạc Ân vứt muỗng , bỏ vào phòng ngồi lì trong đó, chẳng biết để làm gì nữa , aiz... ' Phải cảnh cáo ta, hừ, phải chỉ cho ta biết, cậu quan trọng như thế nào .. sao, chỉ như thế nào ư ??? ... để mình xem .... a , bạn thèm quan tâm ta nữa .... thèm quan tâm là sao ư ??? , aiz, cái đồ đầu gỗ này, nghe cho đây , mình hảo tâm dạy dỗ cậu luôn ... blah blah ......" ---------------------------------------------- Nửa tiếng sau, , phải là 34 phút sau, Diệp Hạo trở về nhà, nhìn vợ yên lành tại trùm chăn kín mít nằm giường, khuôn mặt tái mét " Ân Ân , em sao vậy ?? Ân Ân " Diệp Hạo cuống cuồng ôm cả người Nhạc Ân qua tấm chăn, muốn đưa tay vén chăn lên nhìn mặt lại nghe hét lên " Andy tránh ra , đừng đụng vào Ân a ..." Tiếng hét rất khỏe... có vẻ là bị ốm ... Diệp Hạo cau mày suy xét, thấy thím Trương vì tiếng hét cũng chạy vào, liền đưa mắt hỏi tình hình. Thím Trương nhìn đống giường, lắc lắc đầu với Diệp Hạo, bà cũng biết chuyện gì a, nãy giờ cứ nghĩ Nhạc Ân vào phòng chơi với mấy con thú bông. " Ân Ân, có chuyện gì, nghe nào, Ân Ân ..." Diệp Hạo dịu dàng dỗ dành, bàn tay cố gắng kéo tấm chăn ra, lại thấy khư khư giữ chặt tấm chăn. ' Bạn thèm noí chuyện với ta ....' Nhạc Ân nằm trong chăn nhớ lại lời dạy dỗ của Tiểu Hoa, Nhạc Ân biết làm sao để chuyện với Diệp Hạo đây, cách tốt nhất chính là tránh mặt Diệp Hạo, nên mới chui vào chăn nằm, nào ngờ Diệp Hạo bất ngờ ôm làm Nhạc Ân hét lên... ôi, lỡ chuyện rồi, nhưng do Nhạc Ân sợ gặp mặt Diệp Hạo mà, biết còn được tính ' thèm noí chuyện ' nữa nhỉ ? , lại thấy Diệp Hạo kéo chăn, Nhạc Ân tiếp tục giữ chặt, nhanh chóng suy nghĩ bài học tiếp theo ' Phải kiên định, hừ, được nhanh chóng chuyện lại, ít nhất phải ngày đêm chuyện, gặp mặt ta phải lơ , coi như nhìn thấy ..' ngày đêm ư ?? Nhạc Ân rối bời, nếu nằm thế này chừng đó thời gian, làm sao Nhạc Ân ăn cơm a, còn phải vệ sinh, còn phải chơi với con Gấu, còn chơi game, aaa ... nhưng bản tính của Nhạc Ân chính là kiên cường mà, Nhạc Ân chịu đựng, hừ, ai bảo Andy ngoại tình, Nhạc Ân mếu máo tủi thân, bên tai lại vang lên giọng lo lắng của Diệp Hạo " Ân Ân, nghe lời , nghe có chuyện gì em, Ân Ân ... " Diệp Hạo vừa vừa bò ngang qua người Nhạc Ân, ngồi ở vị trí trước mặt vợ , bàn tay càng cố gắng kéo tấm chăn ra, chỉ là kéo vì sợ mếch lòng vợ này thêm khổ , nhưng càng sợ hơn chính là khó thở. Nhạc Ân kiên cường, Diệp Hạo sợ làm khổ vợ, cuối cùng Nhạc Ân thắng, Diệp Hạo chọn ra ngoài, ra ngoài có khi mở chăn ra. " Ân Ân, ra ngoài đây, làm phiền em nữa, mở chăn ra , nghe chưa ??" Diệp Hạo vỗ về lớp chăn, xác định đây chính là cái đầu ương bướng của vợ, xong từ từ về phía cửa, muốn xem mở chăn ra chưa, cuối cùng đành thất vọng ra. ' Cạch ' tiếng cửa phòng đóng lại vang lên,Nhạc Ân cũng khẽ thở phào, để an toàn, chỉ he hé miếng chăn trước mắt mà hít thở, nhưng sau đó lại thở dài ủ rủ tiếp, aiz, Nhạc Ân thấy độc . ........... " Hồi nãy xảy ra chuyện gì sao ?" Diệp Hạo vừa đóng cửa phòng là hỏi ngay thím Trương đứng sau lưng " ấy tự dưng vào phòng, tôi cứ nghĩ là vào đó chơi thôi " Thím Trương lắc lắc đầu, đâu có chuyện gì đâu, chợt a lên " ấy ăn hết bánh kem đó cậu Diệp Hạo " đây có coi là chuyện lạ nhỉ, dù chỉ còn miếng , nhưng cũng coi như là kì tích, mọi khi Nhạc Ân đêu ăn sạch sành sanh, chỉ sợ đủ cho ăn nữa ấy chứ " ăn hết bánh kem sao ...?" Diệp Hạo thầm, thấy lo lắng, sợ rằng thấy được ba chữ ' Chu Lệ Băng ' kia rồi... nếu là vậy, phải làm gì đây nhỉ ?? Diệp Hạo buồn bực, biết vậy hồi nãy ngồi đó nghe máy có hay hơn , giờ tốt rồi, nhóc kia vậy mà cũng biết tức giận đây. Diệp Hạo chán nản tới ghế sô pha ngồi, suy nghĩ cách lấy lòng vợ . Thím Trương thấy Diệp Hạo tập trung đầu óc cho chuyện hệ trọng, cũng quấy rầy nữa, ra vườn ngồi chơi với con Gấu thay cho Nhạc Ân, bà luôn luôn tin điều, có Diệp Hạo có Nhạc Ân bình thường. Hơn nữa tiếng đồng hồ sau, Diệp Hạo đứng dậy, mở cửa phòng Nhạc Ân, nhàng vào, nhàng trèo lên giường, nhàng nằm bên, nhàng gác tay ôm , nhàng lên tiếng " Vợ, em giận à, cho nghe, nhận lỗi với em... " ... " Ân Ân, nghe rồi giận, được , phải để chứ ..." Diệp Hạo mãi thấy động tĩnh, chịu ư ??? thử lần nữa kéo góc chăn ra, lại thấy giữ lại, đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn ... ngủ say, Diệp Hạo thầm lặng lẽ gục đầu xuống gối, chán chường đến mức quyết định ngủ theo luôn, nằm nghiêng ôm Nhạc Ân vào lòng, người chồng oan ức nào đó cũng nhắm mắt ngủ say. -------------------------------------------- " Lúc em quyết định kết hôn với Diệp Bảo, em có suy nghĩ thế nào ?? " " Nếu muốn nữa hãy kết thúc, em là có có tài và có nghị lực, em tìm được thành công và hạnh phúc của riêng em " " Tôi chỉ những lời này lần , cũng là lần cuối cùng, tôi cũng mong em có cuộc sống đau khổ, tự chính em phải suy nghĩ nên làm gì trước khi quá muộn " xong những lời đó với Chu Lệ Băng, Diệp Hạo cũng đứng dậy rời , nhìn lần khuôn mặt đau khổ đầm đìa nước mắt phía sau lưng mình. Đến 15 phút, 4 phút, về 15 phút, hơn kém. Đủ để Chu Lệ Băng nếm mùi hụt hẫng và đau thương. Lúc quyết định kết hôn với Diệp Bảo có ý nghĩ như thế nào ư ?? nhắc cũng nhớ, lúc đó, mẹ kéo đến nhà hàng sang trọng, trong góc vắng, bà cay giọng chê bai Diệp Hạo, lại hết lời ao ước Diệp Bảo ' Chỉ cần con cưới được Diệp thiếu gia kia, con thành phượng hoàng đấy, con hiểu . Diệp thiếu gia kia địa vị còn hơn cha con gấp mấy lần a ...' ' Hôn nhân thương mại là vậy, có tình , chỉ có lợi ích, nhưng mà, con mẹ xinh đẹp tuyệt trần, con còn đẹp hơn Thiên Thiên kia nữa mà, con xứng đáng có người chồng như Diệp Bảo, vả lại, với sắc đẹp này, mẹ tin Diệp Bảo kia thấy cũng con liền ...' ' Con muốn mãi mãi sống như kẻ thấp hèn sao, con muốn hai mẹ con ta cúi đầu trước người khác mãi sao, con muốn bước tới những nơi mà chỉ có những người cao quý mới đến được sao, còn nữa, ước mơ được tổ chức cuộc triển lãm tranh của con nữa, chỉ cần lấy Diệp thiếu gia, con có tất cả, con đừng có cái thằng Diệp Hạo kia nữa, hừ, con nó liệu con có sống vui vẻ khi có đồng bạc nào , Thiên Thiên kia nhạo báng con cả đời nếu con về lại nhà mẹ đẻ, nó cũng nhạo báng chồng con nữa ....' ................ Cho nên, quyết định kết hôn với Diệp Bảo, ước mơ có cuộc triễn lãm riêng và bước chân vào giới quý tộc cao quý khiến bước vào phòng xem mắt, thấy Diệp Bảo ưu tú, ý định của chấp nhận được nữa, ngay lập tức đồng ý đính hôn, ý định của ngay lập tức tăng lên 90 %, 10 % còn lại chính là phó mặc cho số phận của . hơi khó nghe chút, ý nghĩ của khi muốn vào làm dâu nhà họ Diệp là vì tiền .... nhưng hề tham, chỉ đơn giản là thỏa mãn được ước mơ của mình, nếu là bất cứ nào khác, rồi cũng như hoặc hơn mà thôi... ...... Chu Lệ Băng rời quán cafe sau Diệp Hạo lúc, thẳng đến công ty gặp Diệp Bảo, có chuyện muốn với ngay lập tức " Phó tổng Diệp có công chuyện rồi, thưa tiểu thư " " ấy khi nào trở lại ? " " Chúng tôi cũng biết được, tiểu thư có muốn nhắn lại cho Phó tổng ? Chúng tôi chuyển lời cho tiểu thư " " ... cần ... tôi tự với ấy ..." Chu Lệ Băng xoay lưng, thở phào hơi , biết là vì điều gì, nhưng sau lưng lại vang lên tiếng " Sáng giờ có hai cực phẩm đến tìm Phó tổng rồi, ôi, Phó tổng đa tình mà ...." Chu Lệ Băng cần soi gương cũng biết, khuôn mặt tại trắng bệch... ----------------------------------------------- Trời dần về chiều, bầu trời tối nhập nhoèn, trời mùa đông nhanh tối mà. Trong phòng ngủ, hai kẻ có chuyện cũng ngủ giấc đủ đầy. " Andy, ôm ôm ..." Giọng Nhạc Ân nhõng nhẻo, dù rúc vào lòng Diệp Hạo nhưng vẫn mở miệng theo thói quen, biết những lúc thế này, Diệp Hạo thanh tỉnh và ôm chặt hơn. Quả nhiên, DIệp Hạo từ từ mở mắt, nhưng nhanh như chớp nhìn sang khuôn mặt vợ mới gọi tên hết giận rồi sao ?? Diệp Hạo cúi đầu xuống chỉ thấy tấm chăn, hồi nãy kéo chăn đắp cho mình nên hai người đắp chung tấm , tại ôm chặt ở bên trong chăn, có lẽ là còn ngủ rôi, nhưng dù sao, cũng chuyện lại với rồi, còn gì hơn điều này nữa. Diệp Hạo vén chăn lên tới đầu mình, như thế này có thể thấy được Nhạc Ân, thấy nằm co người như con tôm, tay vắt lên người níu chặt lấy áo, khẽ nghiêng người lại, đẩy đôi chân co lại kia, cẩn thận để chân bị lòi ra khỏi chăn lạnh, lấy chân mình phủ lên chân , đổi tư thế ôm ngược lại vào lòng, đưa tay vuốt tấm lưng mềm mại, Diệp Hạo thấy rộn rạo... nhưng đố bây giờ dám đụng vào khi vẫn chưa sáng tỏ mọi chuyên. " ... ưm ... Andy, Andy đáng ghét ..." Nhạc Ân nửa mơ nửa tỉnh, thấy lưng mình bị vuốt ve, cả người lại bị bao chặt, biết đây là Diệp Hạo, lơ mơ mà " Ân Ân , tỉnh chưa ?" Diệp Hạo đổi lại vuốt cái má phúng phính chu môi kia, thấy mở mắt nhìn mình nhanh chóng mĩm cười cầu hòa " Ân Ân, đói bụng ? bế em ra ngoài ăn nhé " Đói bụng à ?? Nhạc Ân mất lúc mới thanh tỉnh, suy nghĩ về câu hỏi của Diệp Hạo, thấy bụng cũng hơi đói, nhưng chưa thấy thèm ăn gì hết, vậy là trả lời " Ân đói, chút mới ăn ... Andy ôm ngủ tiếp " Diệp Hạo chớp chớp mắt, mọi chuyện trở về bình thường rồi ư ?? còn giống lúc trưa nữa, có nên gì nhỉ ?? , nhưng quả chẳng có gì để hết, nếu phải những chuyện đó cũng muốn ra . Suy nghĩ đánh giá hơn thua trong tíc tắc, Diệp Hạo rút ra được kết luận cuối cùng " Ừ, ngủ tiếp, em ngủ thêm chút nữa cho đói bụng rồi ăn cơm luôn ... ngủ ngoan .... " Diệp Hạo hôn lên trán Nhạc Ân, nhanh chóng ru ngủ lại vợ , ngủ mà có thể quên hết mọi chuyện nên ngủ tiếp a.
Chương 32 Nhạc Ân tỉnh lại lần nữa là tối rồi, Diệp Hạo ôm hơi chặt nên thấy nóng, Nhạc Ân khẽ cựa quậy " Ân Ân, dậy ăn cơm em " tiếng Diệp Hạo dịu dàng bên tai, bên má cũng cảm nhận được nụ hôn của . " Andy, tè ... " Nhạc Ân níu tay Diệp Hạo lắc lắc, việc đầu tiên sau khi ngủ dậy chính là thế này " Ừ, bế em " Diệp Hạo nhanh chóng ngồi dậy, lật chăn ra khỏi người Nhạc Ân là vòng tay ôm lấy liền, nãy giờ nằm trong chăn ấm, sợ ra khỏi chăn đột ngột, lạnh người tốt. " Ân Ân, mở mắt ra nào .." Diệp Hạo đặt Nhạc Ân đứng bên bồn cầu, bật cười khi thấy vẫn nhắm mắt đứng lắc lư. " A... tè " Nhạc Ân chỉ là nhắm mắt theo quán tính, ra cũng tỉnh táo rồi, mở mắt ra thấy cái bồn cầu trước mắt nhớ tới mục đích của mình " Andy, ra ngoài, đóng cửa lại cho Ân " Nhạc Ân đẩy đẩy Diệp Hạo rồi ra lệnh, đây là thói quen tốt mà bà Nhạc dạy dỗ cho Nhạc Ân, vào nhà vệ sinh là phải đóng cửa. Diệp Hạo xoa cái đầu rối của Nhạc Ân mấy cái mới hài lòng ra, cẩn thận đóng cửa theo lời vợ, thở phào hơi nhõm, nhanh chóng lẩn ra phòng khách để về phòng mình rửa mặt, hoàn toàn bình thường ,có lẽ qua được kiếp nạn rồi đây, Diệp Hạo hớn hở vô cùng. " ấy thế nào rồi cậu Diệp Hạo ??" Thím Trương đợi Diệp Hạo rửa mặt ra rồi hỏi, hai vợ chồng này ngủ ghê , 4 tiếng đồng hồ chứ ít à " ấy bình thường rồi, thím Trương dọn cơm , cháu vào gọi ấy ra ăn " Diệp Hạo tươi cười về phía cửa phòng Nhạc Ân, chợt nhớ tới chuyện gì đó, lại quay ngược về dặn dò thím Trương " Chút nữa thím đừng nhắc gì chuyện hồi trưa với ấy, cháu nghĩ ngốc ấy chỉ quên mất thôi, chúng ta cứ im lặng để ấy ăn cơm rồi tính sau " Thím Trương thấy vẻ mặt nghiệm túc của Diệp Hạo vội gật đầu hiểu, trong lòng lại cảm thán, từ khi nào bà với Diệp Hạo trở thành đồng minh thế này nhỉ ??, thím Trương mĩm cười vào dọn cơm, phải đợi thêm 15 phút , Diệp Hạo mới dẫn Nhạc Ân ra. Bửa cơm diễn ra yên bình như mọi khi, Diệp Hạo gắp thức ăn, Nhạc Ân xúc cơm ăn, thỉnh thoảng đưa muỗng cho đút, cho đến khi thím Trương đứng dậy chuẩn bị dọn chén bát , bà nhìn biểu tình ngoan ngoãn ăn cơm của Nhạc Ân thấy rất vui vẻ, bất chợt mở miệng " Tiểu Ân giỏi quá, ăn hết hai chén cơm luôn, cứ thế này được thưởng nhiều bánh kem lắm đây " Diệp Hạo cũng vui vẻ, gật gù " Đúng, bữa nào mà cũng ăn cơm nhiều thế này, cấm em ăn nhiều bánh kem nữa " " Bánh kem ..... ?" Nhạc Ân vuốt cái bụng no kềnh chợt sững người, hai người kia nhắc tới bánh kem làm nhớ đến cái bánh kem buổi trưa mới ăn, mà nhớ tới buổi trưa lại nhớ đến chuyện Diệp Hạo ngoại tình, mà Diệp Hạo ngoại tình .... aaaa, Nhạc Ân đứng bật dậy nhìn Diệp Hạo trân trối, nãy giờ chuyện với Diệp Hạo rất nhiều a " Ân Ân, sao thế em ...?" Diệp Haọ chớp mắt nhìn khuôn mặt mếu máo của Nhạc Ân, thím Trương cầm cái chén cũng đứng hình " Ôi, Ân ... " Nhạc Ân muốn , nhớ ra gì đó liền đưa tay bịt miệng mình, nhìn nhìn xung quanh ,lại nhìn Diệp Hạo ngơ ngác, hít mũi cái ra chiều oán hận xong chạy về phía phòng mình, đóng sập cửa lại. "....." `.``.`.`.`.`.`.`.`.`.`.``.`.`.``.`.`.`.``.`.`.`.`.`.``.`.`.`.`.`.`.`.`.`.` " Thím vào chuyện dùm cháu " Diệp Hạo ủ rủ nhìn thím Trương cầu cứu, nãy giờ vào năn nỉ, xin lỗi rồi ỉ ôi đủ thứ, mà Nhạc Ân vẫn cứ im lặng trùm chăn kín mít, thực bó tay rồi, aiz, làm nãy giờ cứ vui mừng hụt. "Để đó cho tôi " Thím Trương ưỡn ngực vào, lâu nay chỉ có Diệp Hạo mới quản được Nhạc Ân, nào ngờ được có ngày Diệp Hạo phải xuống nước cầu xin bà, ha ha, thím Trương hùng hùng hổ hổ. Đến ngồi lên giường, đưa tay vỗ vỗ cái đống chăn , thím Trương lên tiếng " Tiểu Ân, thím Trương đây, cháu sao vậy, với thím Trương , thím làm chủ giùm cháu, nào, đừng làm thím Trương lo lắng nào ..." thấy Nhạc Ân vẫn nhúc nhích, thím Trương giả vờ thở dài " Ôi Ôi, Tiểu Ân giờ cũng cần thím Trương này rồi, thím Trương này buồn, ôi ôi, thím Trương buồn ..." ngang đây thấy Nhạc Ân dưới chăn đụng đậy, có vẻ như quay người lại, thím Trương thấy vậy vô cùng đắc ý, tiếp tục dụ dỗ " Tiểu Ân, cứ với thím Trương, đừng để trong lòng ..." " Thím ~~" Giọng Nhạc Ân mếu máo vang lên trong chăn " Ừ, ừ, thím đây, thím nghe chuyện gì ??" " Andy chưa ??" Sao ?? Thím Trương nhìn Diệp Hạo đứng ở cửa muốn hỏi ý kiến, thấy Diệp Hạo cau mày lườm đống chăn Nhạc Ân, lại hướng bà ra hiệu im lặng rồi lặng lẽ đến bên giường .... ngồi xuống nền ngay cuối giường . Được đây, ngồi đó có nấp được a ?? Thím Trương nhìn hành động ấu trĩ của Diệp Hạo mà lo lắng, thấy Nhạc Ân cựa quậy vội ngồi che tầm mắt của với Diệp Hạo rồi mới lên tiếng " , rồi đó Tiểu Ân, mau mở chăn ra với thím Trương cháu " Nhạc Ân nghe lời, hé mép chăn ra dò xét, thấy chỉ có thím Trương trước mắt, cửa sau lưng bà cũng đóng, mới thở phào mở toang chăn mà hít thở, vừa muốn ngồi dậy lại bị thím Trương giữ lại " Nào , có chuyện gì với thím Trương nghe ?" " Thím ~~ " Thím Trương vội gật gật đầu, mặt tràn đầy thương tiếc khi nghe tiếng 'Thím ' nũng nịu. " Andy ngoại tình rồi " " Cái gì ?" Thím Trương hét lên, chợt nhớ cũng có Diệp Hạo trong phòng, vội ngậm miệng, ho khẽ tiếng mới gấp gáp hỏi " Cậu Diệp Hạo vẫn ở nhà với cháu mà, có đâu đâu ??" " Hồi trưa kìa " Nhạc Ân chu môi phản đối, xong mếu máo " Lén nghe điện thoại nha, nghe xong lại ra ngoài, khẳng định là ngoại tình " Thím Trương cau mày khó tin, Diệp Hạo đổ mồ hôi lạnh, ngốc này, sao mấy hôm nay thông minh đến đáng sợ thế này. " Aiz, sao cháu khẳng định được như thế ?" Thím Trương nhanh chóng vỗ về Nhạc Ân, bà chưa từng thấy việc nghe điện thoại xong rồi ra ngoài lại là ngoại tình " Nhỡ lúc ấy cậu Diệp Hạo ra ngoài có việc sao, cháu phải hỏi kĩ rồi mới đổ lỗi cho cậu ấy chứ " Có hỏi , cũng dám gặp Chu Lệ Băng ấy chứ, Diệp Hạo thầm lặng lẽ rút điện thoại ra khỏi túi, thầm lặng lẽ bấm bấm bấm ... Nhạc Ân nghe thím Trương ngơ ngác, ơ, đúng là chưa hỏi Diệp Hạo ra ngoài gặp ai hết, cũng chịu nghe , vậy nhỡ phải ngoại tình sao ? Nhưng mà, nhưng mà , Nhạc Ân nhìn thím Trương khó khăn mở lời " Thím, Tiểu Hoa thế mà ..." Tiểu Hoa ! Lại là Tiểu Hoa, biết ngay mà, Diệp Hạo nheo mắt, vậy là sáng nay nhiều chuyện kia lại đầu độc Ân Ân của sao , giờ hiểu vì sao tối qua Nhạc Ân chịu tiết lộ chuyện gì qua điện thoại với Tiểu Hoa rồi ?? Hừ... nghe giọng Nhạc Ân có vẻ như hiểu ra cái sai của mình rồi đấy, đợi hiểu hết , ra tay .. người chồng nào đó ràng là sai trước, còn lén lút , vậy mà cứ làm như chịu nhiều oan ức tổn thương lắm. . Quả nhiên, sau khi Thím Trương bồi thêm câu, Nhạc Ân hoàn toàn quên béng giận dỗi, thay vào đó là lo lắng " Aiz, Tiểu Ân , Tiểu Hoa là vậy thôi, cháu phải biết ràng mới gán tội cho cậu Diệp Hạo chứ, nếu như cậu Diệp Hạo ra ngoài gặp nào đó, mới áp dụng lời Tiểu Hoa được, còn , phải nghi ngờ, giận dỗi thêm mệt , còn làm cậu Diệp Hạo lo lắng nữa , cháu như vậy là được đâu ,nghe chưa ..." " Ồ, vậy sao ... " Giọng Nhạc Ân thênh, sai rồi sao ? Diệp Hạo ngồi co ro cũng gật gù lời của thím Trương, trong lòng ngàn lời khen tặng lời của bà hay , gừng càng già càng cay mà, lại nghe giọng của Nhạc Ân, nghĩ có lẽ thời cơ đến rồi đây, vừa muốn lên tiếng, lại nghe thím Trương tiếp " Ôi, Tiểu Ân cũng biết ghen rồi đây , ha ha " " Ghen ...?" Nhạc Ân chớp chớp mắt, hiểu từ này nhưng cái người trốn kia lại lâng lâng Ghen! Ghen ! Ghen ! Vợ của ghen a , Diệp Hạo ngồi như bức tượng đá, hai mắt như hai ngôi sao chói lóa , hạnh phúc dạt dào ... ra, phải giận dỗi , mà là ghen cơ đấy, lâu nay chỉ mỗi mình phải ngày ghen đêm ghen, giờ đây vợ của cũng ghen rồi, ha ha .... " Ghen là gì thím Trương ??" " Ha ha, ghen là thích cậu Diệp Hạo gặp khác, hoặc là thích khác, có phải Tiểu Ân thích như vậy, đúng ??" " Ô, thích đâu, cho Andy gặp khác đâu, chỉ cho Andy thích mình Ân thôi " Nhạc Ân chu môi, hếch mặt cái rất đáng " Ha ha , ừ , ừ, Tiểu Ân nhà ta phải biết ghen chứ nhỉ ..." " Phải ghen, phải ghen ... " Nhạc Ân gật đầu lặp lại, bỗng giọng quen thuộc vang lên " làm gì mà em ghen, còn chịu cho giải thích nữa, hừ " Ơ !!! Nhạc Ân giật mình, tim đập thình thịch, vậy là, vậy là ..... nghe giọng Diệp Hạo còn có vẻ giận dỗi nữa chứ, xong rồi , xong rồi ... Nhạc Ân bất giác nắm chặt tấm chăn rồi nhìn thím Trương mếu miệng lo lắng Thím Trương vốn thấy hơi khó xử khi Diệp Hạo lên tiếng, nào ngờ chỉ thấy khuôn mặt lo lắng của Nhạc Ân, lúc này lại thay Nhạc Ân vỗ về Diệp Hạo " Ha ha, cậu Diệp Hạo cũng ở đây sao, a, cậu Diệp Hạo là lo lắng cho Tiểu Ân đây mà, nào ..." thím Trương vội đỡ Nhạc Ân ngồi dậy " cậu Diệp Hạo cho Tiểu Ân nghe , hôm nay là cậu gặp ai vậy ???" Diệp Hạo lúc này ngồi xếp bằng dựa vào giường, nhãn nhã gãy gãy móng tay , quay đầu nhìn hai thím cháu, mở giọng giận dỗi " Hay , cháu chỉ ra ngoài gặp cậu nhân viên ngân hàng có chút chuyện, vậy mà trở về bị người ta nghi oan, cho cháu giải thích, còn oán giận ... " Diệp Hạo xong đứng dậy , nhìn Nhạc Ân, chỉ mở điện thoại ra đưa cho thím Trương xem " Thím làm chứng cho cháu , 13 giờ 25 phút, có phải là Quách Bì bên ngân hàng W gọi cháu đúng ? " đợi thím Trương gật gật đầu xác nhận nhanh chóng thu điện thoại lại, thở dài hơi nhìn vợ cúi đầu biết lỗi, khóe miệng khẽ nhếch cười thầm, nhưng mở miệng vẫn là giọng giận dỗi " Cháu oan uống, ấy chỉ tin Tiểu Hoa mà tin cháu, vậy thôi , cháu ... " Diệp Hạo ngừng lại chút, thấy hai bàn tay nắm chăn của Nhạc Ân run run, thấy đau lòng, nhưng vẫn phải làm tới cùng " Cháu chỗ khác ngủ vậy " xong nhanh như chớp ra khỏi phòng Nhạc Ân, ngay sau đó cũng vang lên tiếng đóng cửa phòng bên cạnh " Oa, Andy , oa hu hu ... " Nhạc Ân lo lắng nhìn theo lưng Diệp Hạo, nghe tiếng đóng cửa khóc òa lên Thím Trương cũng biết Diệp Hạo là ra oai với Nhạc Ân, nhưng thấy khóc thảm thương cũng hơi oán Diệp Hạo làm quá, vội an ủi " Đừng khóc, Tiểu Ân đừng khóc, qua xin lỗi cậu Diệp Hạo , sao đâu, cậu Diệp Hạo thương cháu nhất mà, xin lỗi là cậu ấy cho qua liền, ôi, đừng khóc ..." " Oa, thím ~~ ... Andy ... giận Ân rồi ... oa oa " Nhạc Ân nức nở " sao, chẳng phải hồi nãy cháu cũng giận cậu Diệp Hạo, nhưng giờ hết giận rồi đấy thôi, cháu chỉ cần qua xin lỗi là cậu ấy cũng hết giận mà ..." Nhạc Ân nấc nấc, nghe lời, luống cuống bước xuống giường, thím Trương vội đỡ người , đợi đứng vững mới buông tay cho bước , tiếng khóc tức tưởi làm bà đau lòng, aiz , cậu Diệp Hạo cũng là .. " Andy ơi .. " Nhạc Ân đứng ngoài cửa phòng Diệp Hạo, đưa tay đập cửa phòng , lực đập rất , vừa nấc vừa gọi , trong lòng lo sợ Diệp Hạo mở cửa . Nhạc Ân nào biết Diệp Hạo trong phòng lòng cũng tan nát đứng đợi ngay sau cánh cửa, vừa nghe tiếng gọi ngay lập tức mở cửa kéo vào phòng, đóng cửa lại là ôm chặt, chặt, hôn tới tấp lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt " Ngoan, đây, giận em đâu, vợ ngốc, đừng khóc ..." " Andy, đừng giận Ân, oaaa, Ân ghen nữa đâu , oaaaa ..." Nhạc Ân cũng vội vàng ôm lấy hông Diệp Hạo, càng khóc lớn hơn " Ừ, giận mà, thương em nhất, giận, ngoan nào .." Diệp Hạo đưa tay lau nước mắt cho Nhạc Ân, liên tục dỗ dành để dịu bớt, nào dám giận , ai bảo chịu chuyện với , lại còn nghe lời Tiểu Hoa quá đáng nữa chứ. " Hức hức ... Andy ... hức hức ... ngủ chỗ khác ... ngủ với Ân ..." " Ừ, ngủ với vợ thôi, khóc nữa, sưng mắt giờ " " Hức hức ... sợ Andy giận lắm ..." " giận, bao giờ giận em, Ân Ân ngoan , lần sau có gì phải hỏi , được tự nhiên mà làm như vậy nữa, rất lo lắng " Diệp Hạo lặp lại lời năn nỉ hồi trước, lúc đó khản cổ cũng nghe, giờ có giá trị ghê gớm. " Hỏi, hỏi Andy trước mà ... " Nhạc Ân vội vàng đáp ứng, giờ với , lấy lòng Diệp Hạo là quan trọng nhất " Vợ giỏi nhất " Diệp Hạo hả hê, vô cùng hài lòng khi cuối cùng cũng kéo được vợ về phía mình, nhanh chóng ôm Nhạc Ân tới giường ngồi, bao bọc trong vòng tay, tiếp túc được nước lấn tới " Đừng nghe lời Tiểu Hoa .. à phải , phải là đừng việc gì cũng làm theo Tiểu Hoa " thấy Nhạc Ân ngước mắt nhìn mình , lại tiếp " Ân ÂN của thông minh lắm mà, em có thể tự làm theo ý mình, có gì hiểu hỏi , đừng học theo Tiểu Hoa mãi như vậy, em giỏi hơn ấy cơ mà ... " Tiểu Hoa, đến lúc Diệp Hạo tôi trả tất cả cho đây. Giỏi hơn Tiểu Hoa ?? Nhạc Ân ngừng khóc,hít hít mũi, suy nghĩ về câu của Diệp Hạo, đúng rồi,Nhạc Ân chơi game hơn cả Tiểu Hoa đấy, giỏi hơn Tiểu Hoa cơ mà, phải tự mình làm, được học theo Tiểu Hoa nữa. Vậy là gật đầu đồng ý " Ân tự làm a, học theo Tiểu Hoa nữa đâu " " Giỏi lắm " Diệp Hạo hôn mạnh cái lên trán Nhạc Ân, lại tiếp tục " Vợ, nghe xem, Tiểu Hoa gì với em nào, giải thích cho em hiểu, lần sau khỏi nhầm lẫn ..." ra là có mục đích khác " nhiều lắm a .. " Nhạc Ân chu môi, bắt đầu kể lể " Blah ... blah ... blah .... " giọng đều đều, theo thứ tự xuất từng câu lúc Tiểu Hoa , sai sót chữ, còn nhái mấy cái điệu nhấn nữa chứ ... Diệp Hạo khi cau mày, khi rũ mắt, khi gật đầu . Trong lòng chỉ có duy nhất cảm nghĩ : ai mà lấy phải Tiểu Hoa chắc khổ cả đời . " ra, em đắp chăn kín mít như vậy là vì muốn chuyện với sao ??" Diệp Hạo cúi đầu, giọng buồn bã như bị đối xử rất tệ bạc Nhạc Ân hối lỗi, mím mím môi, chỉ dám ngước mắt nhìn Diệp Hạo cái, vội cúi đầu, hai bàn tay níu chặt áo Diệp Hạo " Tại ... tại.... Ân nghĩ Andy ngoại tình a ..." lại nhanh " Nhưng mà Ân sai rồi, Ân làm vậy nữa , làm nữa ..." ghen nữa sao ??? Diệp Hạo cười thầm, đời nào, phải để ghen càng nhiều càng tốt ấy chứ, nhưng đó là chuyện sau này. Bây giờ, cần thiết phải xét đúng sai, mà cần thiết chính là nhân dịp này đả thông tư tưởng cho vợ . " Ân Ân, em nghe này , bao giờ ngoại tình, bao giờ người khác ngoài em. Trước đây, chưa từng ai, tại, chỉ em, sau này, cũng chỉ em, cả cuộc đời, chỉ mình em, em phải luôn tin tưởng , đừng suy nghĩ những chuyện đau đầu này, nghe chưa ?" Nghe , nhưng mà, hiểu kịp a . Nhạc Ân liếc mắt nhìn Diệp Hạo, nghe giọng dường như phải là giận , cảm thấy an tâm nên cần hỏi lại, nhanh chóng gật đầu " , a " " Ân Ân của ngoan nhất " Diệp Hạo hài lòng, tâm tình vui vẻ hướng môi Nhạc Ân mà hôn xuống, hôn mãi , hôn mãi, cho đến khi nghe tiếng rên hừ hừ mới thỏa mãn mà buông ra " Vợ , em nghe này, sau này, Tiểu Hoa có gì, cũng phải lại cho nghe, nếu ..." Diệp Hạo nhìn thẳng vào đôi mắt Nhạc Ân , từng chữ " nếu , rất lo lắng cho em " Nhạc Ân khó khăn lắm mới thoát khỏi nụ hôn, thở hổn hển, nghe vậy gật đầu, lại vòng tay ôm cổ Diệp Hạo cố gắng " Ân ... Ân với Andy ... " Tiểu Hoa ơi, Tiểu Hoa , tôi trả lại cho rồi đấy, nhưng mà, vẫn chưa hết đâu, tiếp theo đây, tôi mới chính thức trả thù . Diệp Hạo cười trầm trong bụng, ngoài mặt lại dịu dàng " Ân Ân , em có thích chơi xa , chúng ta máy bay " chơi xa, máy bay ??? Nhạc Ân cau mày suy nghĩ vấn đề, hai mắt chợt sáng bừng, càng ôm chặt cổ Diệp Hạo hơn,, giọng háo hức " chơi , Ân thích chơi, Andy, máy bay " Nhạc Ân biết máy bay, Diệp Hạo từng chỉ tivi cho rồi, nó to hơn chiếc xe, chứa được rất nhiều người và bay trời như chim, ô, Nhạc Ân muốn máy bay. " Ừ, mấy ngày nữa đưa em " Diệp Hạo tươi cười, lại đưa môi hôn lên đôi môi sưng của Nhạc Ân, chính là muốn đưa gặp Mark. " luôn , Andy, mai a ..." Nhạc Ân nũng nịu, hôn lại má Diệp Hạo nịnh nọt " ngốc, phải làm vài thứ cho em, em mới được máy bay, chờ thêm vài ngày nữa thôi " " Ô, chờ sao ... " Nhạc Ân chu môi, hơi thất vọng, dù vậy vẫn gật đầu coi như đồng ý với Diệp Hạo, chỉ cần được chơi, cố đợi, mấy ngày thôi mà " Ừ, ngoan lắm, Ân Ân này, chúng ta cho Tiểu Hoa điều bất ngờ " " Bất ngờ là sao ??" " Là thế này, em đừng với Tiểu Hoa là chúng ta chơi, đợi chúng ta rồi, lúc về mua cho ấy món quà rồi mới , đảm bảo Tiểu Hoa rất vui mừng ... và bất ngờ " Bất ngờ là như vậy à ?? Nhạc Ân chun môi suy nghĩ, cảm thấy việc làm Tiểu Hoa bất ngờ như vậy là thú vị, vậy là đưa mắt liếc Diệp Hạo, cười hắc hắc, khẽ " Được a , vậy làm cho Tiểu Hoa bất ngờ Andy " Diệp Hạo nhếch miệng cười gian manh , cũng khẽ theo " Được, quyết định rồi đấy, em được gì với Tiểu Hoa, cũng được với bất cứ ai kẻo họ kể cho Tiểu Hoa nghe . Vợ à, chắc chắn Tiểu Hoa rất rất bất ngờ ..." Đương nhiên là bất ngờ rồi, ngày nào cũng qua nhà chơi, bất chợt ngày qua mà thấy ai, lại điện thoại cho vợ được, mắt Diệp Hạo lên tia hả hê, bỗng dưng muốn cười giọng cười càng hắc ám càng tốt, vì tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó lồng lộn của Tiểu Hoa rồi đấy , ha ha .. .......... Vợ chồng Diêp Hạo lần nữa lại nhanh chóng trở về bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đến nỗi , lúc hai vợ chồng tươi cười ôm nhau ra khỏi phòng, thím Trương vẫn thong dong thu dọn lần cuối để chuẩn bị ra về, với bà, chuyễn bất hòa của Diệp Hạo và Nhạc Ân cứ như là uống nước lã ấy, nhạt nhẽo vô cùng. Dù vậy, lúc thấy Diệp Hạo đưa mắt nhìn bà khẽ gật đầu cám ơn, bà vẫn thấy hài lòng, ai, gì , hôm nay bà là công thần nha. ................. Thím Trương ra về, Diệp Hạo tiễn bà ra cổng xong khóa cổng, cũng khóa luôn cửa nhà , bây giờ, gian chỉ có hai vợ chồng bắt đầu. Hôm nay mới khám phá được điều thú vị, tối nay thử áp dụng xem sao, đúng như thiên hạ truyền tụng, trong họa có phúc a... Trong phòng tắm " Ân Ân, người mỏi lắm, chà lưng cho " Diệp Hạo ngồi trong bồn tắm, quay lưng về phía Nhạc Ân, giọng ủ rũ mệt mỏi Nhạc Ân chớp chớp mắt kì lạ, mọi khi Diệp Hạo đều phục vụ toàn diện, sao hôm nay đổi khác rồi, vì vậy vỗ lưng Diệp Hạo thắc mắc " Andy tắm cho Ân sao ??" Diệp Hạo nhếch miệng, thở dài " Cả ngày hôm nay lo lắng Ân Ân giận , ngủ được, mệt ..." Ô, lúc đó ôm mình mà có ngủ sao ?? Nhạc Ân hơi nghi hoặc, nhưng nghe ' lo lắng Ân Ân giận ' , hoàn toàn đánh bay mọi nghi vấn, vội vàng học cách Diệp Hạo mọi khi vẫn chà lưng cho mình, nhanh chóng ra tay chuộc tội lỗi " Để Ân chà lưng cho Andy nha, Andy đừng lo lắng nữa, mệt ..." Diệp Hạo lim dim mắt hưởng thụ, dù lực đạo của vợ chỉ như gãi ngứa, nhưng cảm giác mịn màng chà lưng tuyệt vời , khóe miệng cong lên muốn kéo dài tận mang tai, aiz, may mà quay lưng với Nhạc Ân, nếu dù có đơn thuần đến mấy, Nhạc Ân vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt gian xảo của chồng mình . nghiệp tắm rửa vẫn do Diệp Hạo kết thúc, vì chỉ mới mấy phút mà Nhạc Ân nhõng nhẽo mỏi tay mỏi lưng. Diệp Hạo cũng khá là hài lòng rồi, như mọi khi tắm xong tự tay mặc áo quần cho , nhưng mà, đêm dài bất tận, vẫn muốn hưởng thêm chút đặc quyền " Ân Ân, tay mỏi, là do lo lắng em lạnh mà ôm em suốt ...." " Ân Ân, chân cũng mỏi, là do ủ ấm cho chân em ..." " Ân Ân, có biết xoa đầu , sao đầu cũng mỏi , aiz, chắc do lo lắng suy nghĩ quá đây mà ..." " Ân Ân, chúng ta bỏ con chó kia xuống giường , nó chiếm chỗ, nằm nghiêng, mỏi lắm ..." " Ô, nó lạnh, tội nó lắm ..." " Aiz, trong khi lo lắng cho em nó vẫn nằm im đấy ..." " Được mà, Ân bỏ xuống giường a .... tội nghiệp Gâu Gâu quá..." ...... " Andy ...?" vợ nào đó bị xoay vòng đến choáng váng " Sao em ??" người chồng nào đó vô cùng khỏe khoắn, tiếp tục đòi hỏi chuyện quan trọng nhất " Cúc này cởi được nè ..." " Để .." Diệp Hạo nhanh chóng cởi cái cúc áo thứ 3 , rồi nhìn Nhạc Ân thúc giục " Cởi tiếp " Nhạc Ân vô cùng nghe lời, tiếp tục cởi cúc áo cho ông chồng lo lắng đến mệt mỏi toàn thân, dù được tận tình xoa bóp, nhưng vẫn khỏe lên, vừa nãy đòi làm chuyện vợ chồng, bắt phải cởi áo cho . " Cởi xong rồi " Nhạc Ân ôm cái áo cởi ra của Diệp Hạo nhìn thắc mắc, phải làm gì tiếp đây Diệp Hạo cau mày, ôm áo làm gì vậy .. Thế là lấy cái áo trong tay Nhạc Ân vứt qua bên, vòng tay ôm vào lòng, kề bên tai thầm , thầm, xong còn hôn lên má hồng hồng cái mạnh, rồi nhìn chờ đợi " Nhưng mà ... nhưng mà ... ngày mai Andy hết mệt chưa ??" Nhạc Ân nũng nịu, hôm nay mệt lắm rồi a, ngày mai mà Diệp Hạo vẫn ' lo lắng đến mức mệt mỏi ' như bây giờ, phải làm tiếp sao.. " Để xem ..." Diệp Hạo lấp lửng, tròng mắt đảo đảo giả vờ suy tư , cuối cùng gian manh " Ân Ân làm tốt hết mệt mỏi mà " " ??" Nhạc Ân chu môi tin " Em phải tin chứ, ngoan nào, để lạnh mệt mỏi thêm đấy ..." Kẻ nào đó quyết mở miệng chữ ' ' , đâu có dại , mong mỏi ngày nào cũng như hôm nay đây. " Được rồi, Ân làm đây ... " Nhạc Ân nghe vậy vội vòng tay ôm cổ Diệp Hạo, làm theo lời , bắt đầu ... hôn lên môi . Diệp Hạo thế này " Mọi khi làm thế nào, em cứ làm lại như thế với ...." Mà, học theo , chính là sở trường của Nhạc Ân . đêm triền miên bắt đầu .... Và, Diệp Hạo hắc ám , ra đời... -------------------------- Làm hộ chiếu cho Nhạc Ân cần quá nhiều ngày, nhưng Diệp Hạo phải như vậy với vì tại Mark có ở bên , ông ở Trung Đông đàm phán hợp đồng. " Cháu đưa cháu dâu ta sang đây được sao ..." giọng Mark trong điện thoại buồn bã , còn có vẻ nài nỉ " ... cũng như mà " " được , Qatar ngày quá nóng, đêm quá lạnh, tốt cho ấy, làm sao mà giống ở được ..." Diệp Hạo ngồi giường thẳng thừng từ chối " ... chú cứ làm việc của chú, cũng chỉ vài ngày nữa là xong đúng , ấy cũng cần ít ngày để chuẩn bị tinh thần, cứ như cũ mà tiến hành " " Cái thằng nhóc này , hừ ...." Mark buồn bực , nhưng sau đó lại đổi giọng " .. cháu dâu ta đâu, cho ta chuyện, ta chưa từng được chuyện với nó " cái gì đây ?? Diệp Hạo bật cười, Nhạc Ân đâu biết tiếng , vốn có ý định dạy cho , nhưng là để sang rồi dạy cũng chưa muộn, giờ vợ cả ngày chỉ ham chơi mà thôi. Như bây giờ, Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân hăng say chơi game bên cạnh, thậm chí còn cau có bực mình khi bị thua nữa kìa. " Cháu nghĩ là khi khác, ấy bận rồi " giọng Diệp Hạo tỉnh bơ " Sao, chuyện có tí chút bận cái gì hả .. ?" " Chú là, ấy đâu có biết tiếng mà chuyện " Diệp Hạo lại cười " Cái gì ?? hừ hừ, cháu dối, dù sao cũng phải biết mấy từ cơ bản chứ, bây giờ mà còn có người biết tí nào tiếng nào sao ...? " Mark tin, ông nghĩ ít nhất Nhạc Ân cũng biết câu chào ông chứ , Mark ông nghe có tiếng con vang lên trong loa, hình như ở bên cạnh Diệp Hạo , ông chỉ hiểu mỗi từ Andy mà thôi " Andy, cái này thua mãi nè , a, đáng ghét " Mark vội tiếp " Andy, ai mới gọi cháu đấy, giọng nữ, là cháu dâu sao ?" Diệp Hạo lúc này đưa mắt nhìn màn hình laptop , game chiến đấu , còn là game đối kháng, dạo này vợ toàn tìm mấy game thế này mà chơi, chơi game trí tuệ còn được, chứ mấy game này còn thua huống gì là . Diệp Hạo đưa tay véo má Nhạc Ân , chiều " Đổi game khác, chơi cũng thua thôi , mà khoan , với người này câu " Diệp Hạo đưa điên thoại đến bên tai Nhạc Ân " : Hi Mark " Nhac Ân chớp chớp mắt, liếc cái điện thoại, cũng nghe lời " Hi Mark " xong vểnh tai nghe , chốc sau nhăn mặt đẩy điện thoại ra phũ phàng câu " Andy, điện thoại liên lạc được kìa " ra, Mark tiếng Nhạc Ân hiểu, mấy lần gọi điện thoại mà người khác tắt máy, đều nghe người ta cái giọng như thế, nên nghĩ là điện thoại bên kia tắt máy . Diệp Hạo nghe Nhạc Ân vậy cười phá lên, hiểu ý . " Giọng cháu dâu ta dễ thương quá, biết gặp mặt thế nào, mà sao cháu cười dữ vậy, Andy .. Andy " " Cháu đây " Diệp Hạo cố gắng hít thở sâu điều hòa hơi thở rồi mới tiếp " Vợ cháu mà , đáng sao được, chú cứ an tâm mà làm việc, rồi cũng gặp được thôi ..." " Ồ Ồ " Mark chế giễu , ông ngờ Diệp Hạo có thể ra được những lời như thế đấy, ông cũng ngờ, Diệp Hạo có thể cười tươi như vậy, ông nhớ lại, lúc ở với ông, phải hiếm khi cười, nhưng chưa lần cười như thế này . Mark thở ra hơi, cảm động " Tốt lắm con trai, con phải hạnh phúc như vậy " Diệp Hạo chỉ mĩm cười, ngàn lời vạn lời hết tâm trạng, lúc sau mới " Cảm ơn Mark " Trong điện thoại chỉ vang lên tiếng cười ha hả của Mark thay câu trả lời ............. Diệp Hạo với Trần thúc nghĩ thời gian rồi, do vậy mấy hôm nay đều ở nhà với Nhạc Ân, thỉnh thoảng đưa ăn, trời lạnh, cũng muốn đưa đâu cả. Diệp Hạo làm, Từ Gia Huy muốn gặp bên ngoài càng khó, vậy là hẹn đến nhà uống rượu, chiều hôm nay Từ Gia Huy đến, thím Trương chuẩn bị thức ăn. Lúc Diệp Hạo vẫn còn nghe điện thoại của Mark, nghe tiếng chuông cửa, mới 4 giờ, nghĩ Từ Gia Huy đến sớm vậy, nhưng khi thím Trương vào báo phải Từ Gia Huy " Cậu Diệp Hạo, là cậu Diệp Bảo tới " " Diệp Bảo !!! " Nhạc Ân bất ngờ, vội vàng đứng dậy muốn xuống giường, Diệp Hạo bên cạnh cau mày ôm mạnh lại, vỗ đầu cho bình tĩnh rồi mởi thả từ từ xuống . phải có ý gì, chỉ sợ quýnh lên bay thẳng xuống giường xong. Nhạc Ân nhanh chóng chạy ra phòng khách, ngay sau đó vang lên giọng mừng rỡ " Diệp Bảo ~~~ đến chơi với Ân à " " Ha ha, chị dâu, lại đây ôm cái nào " " Ôm ôm ~ " " Ồ, ôm ôm " Lúc Diệp Hạo tắt máy ra, hai cái kẻ em chồng chị dâu kia vẫn còn luôn miệng ' ôm ôm ' như vậy, dường như Diệp Bảo rất thích trêu chọc bản tính con nít của vợ . " Hôm nay sao lại đến đây ??" Diệp Hạo nhíu mày nhìn vị khách mời, cũng đến kéo vợ ra, với số người, bớt tính ích kỷ rất nhiều. " Chị dâu, vào ghế ngồi " Diệp Bảo kéo Nhạc Ân ra, vừa dẫn tới ghế vừa trả lời lại Diệp Hạo " Đến ngủ " Ngủ ??? Diệp Hạo thở dài, vậy là có tâm trạng nữa rồi, mới đến tìm chỗ ngủ ở nhà chứ, khẳng định là có việc bí bách. " Vậy vào giường mà ngủ " Diệp Bảo để Nhạc Ân ngồi lên chiếc ghế đơn, rồi thả người nằm xuống chiếc ghế dài, phải co chân lại cho vừa với người, cất giọng mỏi mệt " , em muốn ngủ ở đây thôi ..." xong nhắm mắt ngủ ngay. " Ô ??" Nhạc Ân khó hiểu hết nhìn Diệp Bảo lại nhìn Diệp Hạo, phải là đến chơi với sao ?? " Vào chơi game với , để Diệp Bảo ngủ lúc " Diệp Hạo khẽ giọng giải thích cho Nhạc Ân, vào phòng lấy chăn đắp cho Diệp Bảo xong dắt Nhạc Ân chơi game tiếp. Em trai tính tình hơi kì cục, thích làm những chuyện kì lạ, quá hiểu rồi. Trời càng về chiều càng lạnh, mà thời tiết mấy hôm nay cũng lạnh hơn mấy hôm trước nhiều, thậm chí, hai ngày Diệp Hạo mới tắm cho Nhạc Ân lần, cũng chẳng tắm cầu kì như trước, tắm nhanh giờ là phương châm của . Giờ là 5 giờ rưỡi, Từ Gia Huy chắc sắp đến, Diệp Hạo tranh thủ tắm cho Nhạc Ân, tắm sớm đỡ lạnh hơn. " Mặc áo trước " Diệp Hạo nhìn vợ trong đống chăn , từ từ kéo bên chăn, mặc xong tay áo, lại kéo tiếp chăn bên kia, mặc tay còn lại, động tác cẩn thận vô cùng. Mặc bên trong chiếc áo thun tay dài, lại nhanh chóng trùm cho chiếc áo bông, cuối cùng còn mặc bên ngoài cái áo len cho an toàn. Xong xuôi là mặc quần dài vào, bà Nhạc mua cho Nhạc Ân cả tá quần thế này, dày và ấm áp, còn đủ màu sắc nữa chứ. " Andy, lấy tất khác , mang hoa đâu " Nhạc Ân chu môi, rút chân lại khi Diệp Hạo muốn mang tất vào cho . " mang hoa văn này sao, em thích tất gì ??" Diệp Hạo nhanh chóng đổi, cầm đống tất chân đủ loại đủ màu sắc, mù mờ, vớ đôi nào lấy đôi ấy chứ chọn lựa gì được nữa " Con vịt a " Nhạc Ân nhìn đống tất, chẳng thèm đưa tay chỉ mà hếch miệng lên ra hiệu " Rồi , rồi, con vịt cho em " Diệp Hạo đưa tay véo cái miệng chu ra kia, thấy bật cười vui vẻ, mới ngồi xuống , tiếp tục làm kiếp phu nô " Andy, khi nào Gia Huy đến ??" Nhạc Ân nhìn cánh cửa đóng mà mong ngóng Diệp Hạo thông thái " Nửa tiếng nữa " " Ồ , vậy khi nào Diệp Bảo ngủ dậy? " ngủ dậy chơi với Nhạc Ân nữa chứ " Có lẽ dậy ngoài rồi " " Ồ " Nhạc Ân gật gù theo quán tính, chợt hiểu ra vấn đề, vội níu tay Diệp Hạo " Dậy rồi hả , vậy ra chơi, ra chơi .. " lại cuống cuồng muốn chạy " Ngồi yên đó , thay áo quần rồi ra " Diệp Hạo lấy chăn bao người Nhạc Ân lại, đứng lên từ từ mặc quần áo vào rồi mới thong thả ôm Nhạc Ân ra ngoài. Diệp Bảo đúng là ngủ dậy, nhưng vẫn nằm ì ra đó, lười biếng xem tivi. Nghe tiếng ' cạch ' biết hai vợ chồng Nhạc Ân ra. " Diệp Bảo ... ?" Nhạc Ân ngồi trong lòng Diệp Hạo đưa mắt nhìn Diệp Bảo, thấy đưa mắt nhìn lại tươi cười " Dậy rồi, mau dậy chuyện với Ân " " Chị dâu " Diệp Bảo mĩm cười đáp lời, sau đó chẳng e ngại mà ngáp cái, dường như chưa ngủ đủ. " Dậy , chuẩn bị ăn cơm rồi " Diệp Hạo đưa tay tự rót ly trà nóng, xong để vậy , tiếp tục ôm Nhạc Ân chuyện " , ấm , em chẳng muốn đâu cả " Diệp Hạo đưa mắt nhìn Diệp Bảo, sao nghe giọng cứ như làm nũng thế nhỉ, biết Diệp Bảo có tâm trạng, nhưng kinh nghiệm xương máu có sẵn, hỏi han . " Vậy ăn cơm xong ở lại đây ngủ, khỏi phải đâu cho lạnh thêm " Diệp Bảo trầm tư gì. Nhạc Ân đợi mãi chẳng thấy Diệp Bảo chuyện, muốn lên tiếng lại thấy Diệp Hạo bóp tay mình " Vào bếp chuyện với thím Trương , thím Trương buồn, Diệp Bảo còn mệt, chút nữa ăn cơm rồi chuyện tiếp " " Ô, vậy Ân vào bếp " Nhạc Ân gật đầu đồng ý, đúng là Diệp Bảo nhìn mệt mỏi " Ngoan lắm, để mang dép cho em, đừng táy máy mà bẩn tay, nghe chưa ???" Diệp Hạo ôm Nhạc Ân đến nơi để dép trong nhà, lấy đôi dép bông có hình con gấu mà thường mang vào, đợi vào bếp mới về lại chỗ ngồi " Chuyện gì muốn với , chị dâu em rồi " Diệp Hạo cầm ly trà bớt nóng, đưa qua cho Diệp Bảo, chính mình rót ly khác để đấy " vẫn như vậy, am hiểu lòng người " Diệp Bảo thở dài, lúc này mới ngồi dậy, mặt mày tỉnh bơ chẳng còn bao nhiêu mỏi mệt, khác hẳn hồi nãy. Đưa tay cầm ly nước uống hơi, Diệp Bảo lên tiếng " Cũng chẳng có chuyện gì, nhưng mà .. là thế này, thắc mắc tại sao em lại đính hôn với Chu Lệ Băng à ??" Diệp Bảo nhìn Diệp Hạo dò xét " Sao em lại thắc mắc, chẳng phải Chu gia cũng làm kinh doanh sao, môn đăng hộ đối kết hôn thôi mà " Diệp Hạo cũng chẳng lạ gì kết hôn thương mại " Hừ, môn đăng hộ đối ư ?? Cứ cho là vậy , lúc đó xem mắt, em đống ý ngay lập tức, ta kể với ư, thấy lạ sao ??" Diệp Bảo dựa người vào ghế, mắt nhìn tivi, miệng " Em bảo kể là kể những gì ??" Diệp Hạo buồn cười nhìn cậu em vô lí, làm sao Chu Lệ Băng có thể kể mấy chuyện đó với kia chứ, nhưng ý của Diệp Bảo, Diệp Bảo vòng vo như vậy, cũng chỉ là để có đường ra chuyện trong lòng vướng mắc, vậy là liên quan đến Chu Lệ Băng sao . Diệp Hạo cau mày , nghiêm giọng " Đừng với , em chỉ là đùa giỡn với Chu Lệ Băng " Chỉ là cái gì nữa ?? đúng là đùa giỡn với ta, lúc hai mẹ con Chu Lệ Băng lén trao đổi với nhau trong góc kín, nhận ra vốn đứng sẵn ở đó nhưng bị cây cột lớn che khuất, nghe cái tên ' Diệp Hạo' từ miệng bà Chu, Diệp Bảo rất bất ngờ, biết đó là Diệp Hạo nào,có phải trai của ? , nhưng trong đầu bổng tăng thêm hào hứng đùa giỡn. Trước đó, nghe lời mẹ xem mắt, vốn cũng có ý định riêng, nào ngờ, gặp được người phù hợp như Chu Lệ Băng thế này, đúng là rất thú vị. nào nhắm tới cũng đa phần vì tài sản, nhưng để bắt gặp lộ liễu thế này, muốn ta hối hận. " Lúc đó chính là như vậy a " Diệp Bảo kể cho Diệp Hạo nghe chuyện ngày đó xong, miệng nhếch lên thể khinh bỉ rệt, Chu Lệ Băng à, nào ngờ được tôi lại là người thừa kế duy nhất của Mark, đại gia dầu lửa chứ , nhưng mà có biết, chưa chắc tôi cưới . " Em ... " Diệp Hạo thở dài hơi cảm thán, đúng là lường trước điều này, lúc điện thoại cho Chu Lệ Băng ngày đó, hỏi ấy có thích Diệp Bảo , quá hiểu Diệp Bảo, muốn Chu Lệ Băng vào con đường cưới có tình của giới nhà giàu, nhưng ngày đó chỉ là nghe theo lời cha mẹ, cũng can thiệp nữa. vẫn biết Diệp Bảo là người dễ dàng nghe theo lời cha mẹ, cũng tự tiện mà kết hôn, chỉ ngờ, đứa em của lại đùa giỡn người ta quá đáng như vậy. " ấy có phản bội , vì hai người bọn chỉ là bạn " Diệp Hạo nhìn Diệp Bảo, nghiêm túc " tại Chu Lệ Băng có liên quan đến chuyện kinh doanh của em sao, nhưng nếu tha được, buông tha cho ấy , đừng làm ấy mất cả cuộc đời " có tình cảm với Chu Lệ Băng, chút tình bạn ngày xưa cũng tan theo gió khi hại Nhạc Ân, nhưng đây là lần cuối giùm , cũng phải là người thừa lòng hảo tâm giúp đỡ người khác những chuyện thế này. " Lúc đó em chỉ muốn cho ta bài học, nào ngờ ... " Diệp Bảo cười trầm, nào ngờ lộ diện kẻ thủ của , tìm kiếm xa xôi, bọn họ lại dâng người đến tận cửa như thế. Diệp Bảo bổng tiếp nữa, chỉ trầm ngâm, lúc sau mới mĩm cười mình, rồi " Cũng là để dạy dỗ bé kiêu ngạo " " Dạy dỗ ??" Diệp Hạo khó hiểu hỏi lại, dạy dỗ người liên quan gì đến cưới Chu Lệ Băng, nhưng ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện " Em cũng tinh quái " " Ha ha, ai bảo dám kiêu ngạo với em như vậy chứ " Diệp Bảo vẫn cúi đầu, trả lời mà cứ như chuyện mình, khóe miệng vẫn cong cong, có lẽ suy nghĩ đến đó " Vậy hôm nay đến đây vẫn là tiếp tục dạy dỗ sao ? " Diệp Hạo ý hỏi, thấy thím Trương mở cổng, Nhạc Ân cũng chạy ra cửa đứng nhìn ,vậy là Từ Gia Huy đến Diệp Bảo vẫn cứ trầm ngâm suy nghĩ, để ý đến xung quanh, lúc sau đột nhiên nằm xuống , giọng hả hê " nhóc ấy chắc tìm em đến phờ người ra rồi, ha ha, em đến đây chỉ vì trốn ấy thôi, để khi nào ấy khóc lóc em mới ra mặt, , em chưa từng thấy ấy khóc, mà ấy chắc cũng chưa bao giờ khóc đấy ... ha ha.... " Diệp Bảo cứ thế mà cười , để ý khí trong nhà chìm xuống. Diệp Hạo quay đầu ra cửa nhìn chằm chằm, Nhạc Ân và thím Trương đứng ôm tay nhau cũng nhìn chằm chằm, Từ Gia Huy hơn thế nữa, đứng sau lưng hai thím cháu nuốt nước miệng cầu nguyện cho Diệp Bảo, bởi vì, có nghiến răng nghiến lợi tức giận tột độ tháo giày ra, đó chính là Elly, kẻ vì tìm Diệp Bảo ra mà tới bám lấy cả ngày hôm nay. " Diệp Bảo!!!!!!!!! Tôi phải giết " Elly hét lên, vứt chiếc sang bên cạnh, chỉ cầm chiếc giấy cao gót hướng Diệp Bảo nằm ở ghế mà đánh tới, giờ quan tâm Diệp Bảo có ra sao nữa, dù sao, là quay đế giày lại mà đánh , rất rộng lượng dùng cái gót nhọn hoắc kia.. Cái gì ?? Diệp Bảo cũng tái mặt, thấy nguy hiểm gần kề nhanh chóng cứu cái mạng của mình, mọi chuyện phải còn sống mới tính tiếp được, nhanh chóng lăn người xuống ghế tránh chiếc giày vừa đập xuống trong tíc tắc, Diệp Bảo nhanh nhẹn đứng dậy vòng ra sau ghế Diệp Hạo trốn tránh, miệng cũng la lớn " Bảo bổi, bình tĩnh, nghe giải thích ... bảo bối, đừng tức giận " Khuôn mặt Elly đỏ bừng, chỉ chiếc giày vào mặt Diệp Hạo, khách khi mà hét lên " tránh ra, tôi mà đánh là khoan nhượng người xung quanh đâu đấy , hừ .." lại nhìn Diệp Bảo cười phá lên ghê rợn " Ai là bảo bối của , đồ khốn, hôm nay tôi giết , tôi làm người, dám đùa bỡn tôi như thế .... " câu cuối là Elly hét lên Diệp Hạo nhìn tình hình, rất nghe lời theo mà đứng dậy đến nhập hội xem kịch bên kia, nhìn Elly đuổi theo Diệp Bảo la hét om nhà, tự dưng có lòng mà hỏi han Từ Gia Huy " Ai đấy ??" Từ Gia Huy thương tiếc cho Diệp Bảo, nhưng vẫn nghiêng đầu qua tám chuyện " ta có gặp cậu lần, nhớ sao ??" " Đương nhiên tôi nhớ " " Hừ, cậu nhớ ai, tôi đúng là rảnh hơi, thế này, ta là con của Charles Thiên Từ, lần đó ông ấy nhờ cậu thiết kế tòa lâu đài , cũng có ta, ở bên Mỹ ấy , cậu nhớ chưa ,??" Con Charles đây ư, biết Charles, nhưng hề nhớ con dữ dằn này, nhìn tình hình dường như đây chính là bạn của Diệp Bảo. Nhìn Diệp Bảo giờ bắt được tay của Elly , ôm chặt mà năn nỉ, Diệp Hạo chợt mĩm cười " Sao ấy cùng cậu vậy ??" Đây mới là điều thắc mắc " ta ở với tôi cả ngày hôm nay mà, nghe tôi đến nhà cậu cũng đòi theo , aiz, Diệp Bảo sao lại ở đây vậy . " Ngừng chút lại " Charles và cha tôi là bạn thân, lúc tôi sang Mỹ làm việc, có hay đến nhà chú ấy chơi, quen ta, cũng như em thôi, chỉ có điều ... " Từ Gia Huy chậc chậc mấy cái rồi mới tiếp " ta từ nổi tiếng kiêu ngạo, thông minh nhưng rất ngang bướng, tôi mấy lần bị ta làm cho thống khổ đấy, nào ngờ, Diệp Bảo lại thích tích cách đó của ta . aiz " Em trai là người kì cục mà, Diệp Hạo nhìn khuôn mặt ngàn vạn tiếc thương cho Diệp Bảo của bạn mình, bật cười, đến bên Nhạc Ân lúc nãy ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt, lên tiếng " Mau gọi Diệp Bảo ăn cơm , nếu , ấy lại nổi giận đấy " lại quay qua thím Trương " Thím dọn cơm lên cho cháu, thêm chén cho ấy " Thím Trương còn luyến tiếc nhìn cặp đôi kẻ to tiếng người dịu dàng bên kia, nhưng vẫn vài dọn cơm. Còn Nhạc Ân hơi sợ sệt, níu tay Diệp Hạo muốn lại gần, ấy rất dữ nha, Nhạc Ân nãy giờ sợ lắm nên dám chuyện nữa kìa. " , sao đâu , em là chủ nhà, phải mời khách chứ " Diệp Hạo vỗ đầu vợ khích lệ, nhìn là biết Elly kia hết nóng, chỉ là còn tức giận Diệp Bảo, cũng chỉ muốn kết thúc mọi chuyện nhanh chóng thôi, hai người kia cứ to với nhau mãi bao giờ mới ăn cơm được. " Ô, mời khách " Nhạc Ân được khích lệ bớt lo lắng, thấy Diệp Bảo ôm chặt kia, chắc cũng nguy hiểm, từ từ nhích từng bước đến gần, khẽ khàng lên tiếng " Diệp Bảo ơi, ăn cơm thôi " " ...." Hai người chuyện đồng thời im lặng, Diệp Bảo nhìn qua trước , mĩm cười với Nhạc Ân gật đầu , lại vỗ về Elly lúc này nhìn chằm chằm Nhạc Ân " Bảo bối, vào ăn cơm thôi, hôm nay trai và chị dâu mời khách, em ở lại ăn nhé, ăn nhé, bảo bổi " Elly trả lời Diệp Bảo , chỉ nheo mắt nhìn khuôn mặt ngây thơ mới gọi mình, nghe giọng cũng thấy nét ngây thơ trong đó, này ....... đáng quá. Elly đẩy khuôn mặt Diệp Bảo kề sát mình qua bên, biểu tình thay đổi 360 độ, hướng Nhạc Ân tươi cười " Chà, , đáng a " " ...." Cả căn nhà lần nữa chìm trong tĩnh lặng, Diệp Hạo dở khóc dỡ cười, chỉ là thấy tình hình êm dịu mới bảo Nhạc Ân gọi người, nào ngờ lực sát thương của vợ cao siêu đến thế, ngay đến dữ dằn kia cũng đỡ nổi. Diệp Bảo lanh lợi nhất, biết mọi chuyện có thể ngã ngủ, vội buông Elly ra, đưa tay hướng Nhạc Ân giới thiệu " Bảo bối , đây là chị dâu của , còn đây ... chị dâu , ấy là bạn của em , tên là Elly " xong nhìn hai người phụ nữ đọ mắt chờ đợi Nhạc Ân dời mắt qua Diệp Bảo cái, lại quay về nhìn Elly , miệng mĩm cười đáng , cất giọng " Chào Elly nha " Ôiiiii, Loly , búp bê sống , đôi mắt Elly sáng lên, nhìn Nhạc Ân thèm thuồng, thân thiết nắm lấy hai bàn tay xinh xắn, thân thiết chào lại " Chị dâu, em là Elly, chúng ta làm quen nhé " Chị dâu Moị người ngã ngữa, chưa gì mà thế rồi, ai cũng bật cười bó tay với Elly này. Diệp Bảo thở phào, tai qua nạn khỏi rồi , đúng là nên cám ơn chị dâu của đây.