Chương 25 Buổi tối dọn dẹp chén đĩa xong thím Trương liền về, trước khi về còn ngoắc Nhạc Ân tới thầm to , vừa thầm vừa liếc Diệp Hạo xem tin tức ở phòng khách, Nhạc Ân rất chăm chú nghe, nghe xong híp mắt gật gù rất đáng . Cuối cùng thím Trương cười thỏa mãn ra về. thím Trương đường rất hả hê vui vẻ, bà cảm thấy Diệp Hạo dạo này tâm tình luôn luôn vui vẻ đặc biệt, ngày xưa cũng chiều Nhạc Ân nhưng bây giờ hình như phải gọi là si mê mới đúng. Nhạc Ân chỉ mới vận dụng chiêu chào chồng, làm cho Diệp Hạo quên ăn cơm ngồi nhìn đến khờ cả mặt ra, huống gì mấy cái chiêu còn lại, cậu Diệp Hạo tài giỏi thế nào rồi cũng nằm trong tay Nhạc Ân, ha ha, thím Trương đắc ý cho chủ được bà xem là con của mình. Diệp Hạo dán mắt vào tivi ở nhà, sau khi thím Trương rũ mắt xuống, nhếch miệng cười toan tính. Chính Diệp Hạo cũng biết mấy ngày hôm nay tâm tình đúng là vui vẻ đặc biệt, si mê Nhạc Ân đúng là , hạnh phúc vì màn chào chồng đặc biệt cũng là , nhưng mà, hôm nay nhìn Nhạc Ân đến khờ người là vì nguyên nhân khác ... Có lẽ tuần làm việc, thím Trương quên mất bản chất của Diệp Hạo mất rồi. ...................... Thím Trương vừa , Nhạc Ân nheo mắt nhìn Diệp Hạo lúc cũng đến bên ghế sô pha ngồi với Diệp Hạo, nhìn qua mặt Diệp Hạo cái rồi mới quay mặt nhìn về phía tivi. Diệp Hạo ngồi im năng gì, mắt dán chặt vào màn hình tivi, khí hai người bỗng im lặng khác thường. lúc sau, Diệp Hạo đứng dậy trước vào phòng ngủ Nhạc Ân, muốn chuẩn bị nước tắm cho , Nhạc Ân thấy vậy liền theo. " Lại đây, buộc tóc lên cho em " Diệp Hạo đem áo quần Nhạc Ân vào phòng tắm, xả nước ấm ra bồn tắm trước rồi mới buộc tóc cho Nhạc Ân Nhạc Ân im lặng đến bên Diệp Hạo, quay lưng để Diệp Hạo buộc tóc. " Vào tắm , đừng ngâm lâu, nhớ chưa " Ngày nào cũng phải dặn nguyên văn câu như thế này, vậy mà Nhạc Ân vẫn tắm rất lâu Nhạc Ân vẫn im lặng gật đầu, nghe xong vẫn đứng im như vậy. Diệp Hạo chớp mắt nhìn vợ, hồi nãy im lặng cũng im lặng, bây giờ mà vẫn im lặng, rốt cuộc nhịn được nữa, xoa đầu Nhạc Ân hỏi " Sao vậy, vào tắm kẻo nước nguội mất " Nhạc Ân lúc này mới chu môi " Andy tắm " " Ừ, em vào tắm cũng qua phòng tắm " " Andy " Nhạc Ân vừa vừa đẩy người Diệp Hạo Diệp Hạo nhíu mày nhìn hai bàn tay đẩy mình, suy nghĩ có nên nhúc nhích hay " Andy lâu quá, tắm " Nhạc Ân bất mãn, cầm tay Diệp Hạo muốn kéo " Ân Ân ? Có chuyện gì sao ? " Diệp Hạo níu tay Nhạc Ân lại, hồi nãy thím Trương thầm với Nhạc Ân có biết, tuy nghe gì nhưng đảm bảo là bày trò gì đó, nhưng nén nổi tò mò " có a, Andy tắm " Nhạc Ân lúc lắc đầu, liếc Diệp Hạo cái, lại đưa tay kéo , lần này Diệp Hạo theo Chuyện gì nhỉ ??????? Diệp Hạo nheo mắt lại nhìn chằm chằm vợ trước. Nhạc Ân kéo Diêp Hạo qua phòng , vừa kéo qua cửa thả tay ra, tới bên tủ Diệp Hạo lấy áo quần của . làm gì vậy ??? Diệp Hạo đứng yên nhìn , để mặc Nhạc Ân chọn áo quần. Áo quần hay mặc ban đêm đương nhiên là đồ ngủ, đồ của chỉ có màu ca rô xanh nhạt và trắng, có chọn nữa ngày cũng ra màu khác. Quả nhiên, Nhạc Ân nhìn lúc mới nhận ra chỉ có loại đồ ngủ, lắc đầu hài lòng rồi lấy bộ. Ôm bộ áo quần cẩn thận mới đến bên Diệp Hạo, nhìn mĩm cười " Ân chuẩn bị áo quần cho Andy nè, Andy ngồi xuống đây đợi Ân " Xong rồi nhét bộ áo quần cho Diệp Hạo,kéo Diệp Hạo ngồi xuống giường, xoay người vào phòng tắm xả nước vào bồn Diệp Hạo chớp mắt ngồi chỗ như vậy mà nhìn, chớp mắt mấy cái thấy Nhạc Ân ra lại, mĩm cười ngọt ngào " Ân xả nước cho Andy rồi, Andy vào tắm " Xong xuôi ra ngoài về phòng của mình. " ... " ra là vậy, Diệp Hạo dở khóc dở cười, có lẽ đây là màn chuẩn bị cho chồng tắm đây, vợ ngốc này, hết từ ngữ để mất rồi. Diệp Hạo lắc đầu cười, thở dài hơi rồi đứng lên tắm, ham học hỏi như vậy cũng nên dạy dỗ thôi. ....................... Lúc này, Nhạc Ân ngồi trong bồn tắm rất là đắc ý, thế là làm được hai cái rồi a, có gì khó khăn đâu, nhìn tivi người ta làm thế nào mình làm theo vậy, chỉ có điều người ta kêu là " , , " , Nhạc Ân chu môi, thích gọi như vậy, thích gọi Andy hơn. Nhạc Ân lấy tay khỏa khỏa nước, lại đưa hai chân lên vùng vẫy, miệng cười toe toét, còn hai cái nữa, tối nay và sáng mai làm cho Andy xem. Diệp Hạo tắm xong ra khóa cửa nhà lại, rồi ôm laptop qua phòng Nhạc Ân, nhìn cảnh cửa phòng tắm còn đóng, Diệp Hạo lại nheo mắt, mở laptop, mở trang web tìm kiếm, đánh vào dòng chữ, đôi mắt nheo lại càng nheo hơn nữa, đây rồi, có ích hơn Trần thúc nhiều lắm .... ......................... " Andy, xem gì a " Nhạc Ân tắm xong ra thấy Diệp Hạo chăm chú nhìn laptop ..... " Andy ??? " sao trả lời a, Nhạc Ân tò mò, nhìn màn hình laptop kia thấy toàn là chữ , vừa muốn nhấc chân đến bên giường thấy Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào . Nhạc Ân chớp chớp mắt, có chuyện gì a ??? Diệp Hạo chỉ nhìn Nhạc Ân như vậy lúc, sau đó lại quay mặt về màn hình, mở trang mới rồi tiếp tục đọc Hồi nãy là Nhạc Ân im lặng, bây giờ đến Diệp Hạo im lặng, Nhạc Ân thấy vậy càng tò mò hơn, chần chừ nữa đến bên Diệp Hạo " Andy, mấy chữ này là gì, sao Andy nhìn mãi a " Nhạc Ân leo lên giường, đến bên người Diệp Hạo , chỉ vào màn hình rồi hỏi " ...." " Andy ??? " Nhạc Ân tức giận to, bàn tay kiêng dè mà vỗ vào lưng Diệp Hạo " ngủ thôi " Diệp Hạo bị vỗ cứ như bị gãi ngứa, bình tĩnh thốt ra câu, đợi Nhạc Ân hỏi, đóng laptop, xoay người đặt bàn bên cạnh. " Còn sớm mà , đúng ??" Nhạc Ân chớp mắt hỏi Diệp Hạo, xong quay đầu nhìn xung quanh, còn sớm cơ mà, mọi hôm phải chuyện rất lâu nữa mới ngủ " Hôm nay ngủ sớm " Diệp Hạo vừa kê lại mấy cái gối, vừa kéo chăn ra vừa " Ngủ ư ???? " Nhạc Ân cúi đầu thào, ngủ ngủ, vừa hay, Nhạc Ân muốn thực hành thêm bài học nữa đây " Em có muốn hôn chúc ngủ ngon ?? " Diệp Hạo lúc này mới xong việc, ngồi thẳng người nhìn Nhạc Ân hỏi, giọng đầy vẻ cười cợt Sao ????? Nhạc Ân trố mắt nhìn Diệp Hạo, đúng là Nhạc Ân muốn hôn rồi chúc ngủ ngon đây, nhưng sao biết a " Sao Andy biết a ?" Nhạc Ân suy nghĩ gì ra nấy, vì quả rất ngạc nhiên Nhìn mặt em là biết ngay rồi, Diệp Hạo cười thầm, đưa tay lên vuốt má Nhạc Ân, giọng hơi thay đổi, trầm trầm " đương nhiên biết, sao, hôn chúc ngủ ngon là như thế nào , em làm thử cho xem " Nhạc Ân cau mày suy nghĩ, a, chưa kịp làm mà đòi hỏi thế này, có được tính nhỉ, nhưng mà, là vợ chồng phải làm mấy chuyện này , thím Trương vậy mà. Vậy là gật đầu cái, nâng mặt lên là miệng mĩm cười, nhếch người tới gần Diệp Hạo, đưa môi mình dán lấy môi , hôn cái, rồi " Andy .... " Nhạc Ân chưa kịp hết câu bị Diệp Hạo dùng môi bịt miệng lại, hai bàn tay rắn chắc cũng kéo cả người Nhạc Ân ôm chặt. Ủa, sao lại thành ra thế này, Nhạc Ân chớp mắt nhìn kẻ hôn mình tự hỏi trong lòng, vẫn chưa được câu Andy ngủ ngon nha .... " Ân Ân .... " Diệp Hạo khó khăn dừng nụ hôn, hai bàn tay càng siết chặt cơ thể ấm nóng " Vợ chồng trước khi ngủ phải làm chuyện này " Nhạc Ân mơ màng gật đầu, phải hôn rồi chúc ngủ ngon chứ gì, Nhạc Ân làm mà " Ân Ân, chúng ta thử , lần trước em muốn thử xem mà ... " Diệp Hạo khàn giọng , trán dựa vào trán Nhạc Ân, đôi môi kề ngay môi " Thử ??? ....." Nhạc Ân thào " Thử xem có đau nữa , em rồi mà ..." Diệp Hạo thở từng hơi dài, bàn tay dời đến nơi bí " A , đau a...." Nhạc Ân chợt thanh tỉnh chớp mắt, theo quan tính mà đau, chưa hết lại bị Diệp Hạo hôn tiếp, bàn tay ở nơi đó cũng ... vuốt " đau ... " Trần thúc 3 ngày, xem mạng cũng thấy người ta bảo là nên nghỉ ngơi, nhưng có thể cần tới 3 ngày " Em muốn thử mà " Diệp Hạo tiếp tục dụ dỗ, vừa hôn vừa " Đây là chuyện vợ chồng phải làm , tivi có dạy, dạy cho em " " ... ưm ... " Nhạc Ân cả người bị ôm chặt cho cựa quậy, a, phải để Nhạc Ân chứ, sao hỏi mà cho a " Ân Ân ..." giọng Diệp Hạo khản đặc, tự biên tự dĩên, hỏi mà đợi trả lời, xoay người đè Nhạc Ân xuống giường, tiếp tục hôn triền miên nhàng, mọi thứ phải nhàng, để đối phương mất cảnh giác ... Diệp Hạo nhớ lại ... nhìn người nằm dưới thân mình mắt mơ màng,vẫn lơ là mà mạnh mẽ , môi vẫn hôn từng chút, từng chút, bàn tay từ từ cởi từng hạt cúc áo, kéo bên dây áo lót, Diệp Hạo di chuyển môi mình " Andy .... " Nhạc Ân thào, trong đầu trống rỗng, cái cảm giác có được lúc này khiến bản thân thể đụng đậy, tùy ý để đôi môi Diệp Hạo dán vào ngực mình, tùy ý để cởi từng thứ từng thứ áo quần người. Diệp Hạo im lặng mở miệng vàng nữa, chú tâm công cuộc dạy dỗ điều mà vợ chồng nên làm nhất. Nhưng thứ học được lúc xem video Trần thúc lúc này mới có hiệu nghiệm... " Andy .. " Nhạc Ân cắn môi mình, cái gì thế này ??? Sao Andy lại làm như vậy, biết thứ ở dưới thân mình là lưỡi của Andy mà, sao lại .... Nhạc Ân ưỡn lưng, đưa hai tay đẩy đầu Diệp Hạo ra, nhưng càng cố động đậy càng làm cho người nóng thêm, khắp thân là trận tê dại , vừa khó chịu, lại vừa thoải mái ... " Ngốc ... " Diệp Hạo cảm nhận được Nhạc Ân co rút, nơi nào đó của cũng còn gắng gượng nổi nữa, di chuyển thân mình lên phía , lại dán môi mình vào môi , hôn sâu, dưới thân khẽ động . Nhạc Ân vẫn choáng váng, nhưng vẫn cảm nhận được thứ đâm vào mình, vội mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Hạo " Đau ... ? " Diệp Hạo ngừng hôn, nén nhịn lại mà hỏi, với , khao khát đúng là mãnh liệt vô cùng, nhưng nỗi đau của mới là quan trọng nhất. Nhạc Ân thấy mặt Diệp Hạo hơi đỏ lên, mồ hôi còn chảy rất nhiều, vô tình đưa bàn tay của mình lên lau mồ hôi cho . Mắt mơ màng chớp, chỉ chăm chú lau mà trả lời. Diệp Hạo hít vào hơi sâu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đối diện, gì nhưng bàn tay vuốt trán và má cho biết, có thể rồi. Diệp Hạo do dự nữa, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, chỉ là dưới thân từng chút từng chút tiến vào, cuối cùng, cúi đầu hôn mạnh môi Nhạc Ân, đâm cái sâu. " ...ưm ... " Nhạc Ân ngay lúc này mở to mắt sững sờ, tự chủ được mà thở liên tục, cả người co rút mạnh mẽ " Ân Ân, Ân Ân, ngoan, đừng lo, đau ... " Diệp Hạo buông môi , hai bàn tay ôm hai má Nhạc Ân, nhìn vào mắt mà thầm " Andy ... " " Ừ, đây ...." " Nóng ... khó chịu ... " Nhạc Ân diễn tả cảm xúc mình có " Ngoan, thả lỏng ... " Diệp Hạo thở phào, đau, rồi lại thở dốc mạnh mẽ, hai ngón tay cái chậm chậm vuốt ve hai má Nhạc Ân, môi lại hôn nhàng , lại từ từ mà di chuyển, Nhạc Ân cũng bắt đầu rên rĩ ngâm nga.. Nhưng chút nhàng nhanh chóng qua , Diệp Hạo càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh mẽ, giờ đây bờ môi rời môi , Nhạc Ân hé môi mà thở dốc, hai bàn tay nhịn được kéo lấy tay giữ chặt eo, muốn cái gì đó nhưng thể được, cũng biết là cái gì.... Diệp Hạo cũng muốn nhàng, cũng muốn chậm, nhưng lúc này đây, thể, đèn phòng vẫn còn sáng, Nhạc Ân dưới thân xinh đẹp quyến rũ vô cùng, mỗi tấc da thịt đều màu hồng ,đôi mắt nhắm lại, tiếng rên rỉ như tiếng khóc , thân thể ấm nóng cũng tràn ngập hương thơm nhè . Tất cả đập vào mắt ràng , đập vào tai tường tận, đập vào mũi chi tiết , bảo làm sao mà khống chế được chính mình đây, " Andy, đừng , đừng mà .... " Nhạc Ân còn sức lực, lời chỉ thào trong miệng, hai bàn chân co rút lại, quả thể nào chịu nổi cái cảm giác kì lạ mà Andy mang tới cho nữa rồi, run rẩy, nước mắt khẽ rơi, lần này Nhạc Ân chính là khóc Diệp Hạo nghe được lời Nhạc Ân thào, nhưng dưới thân càng tăng tốc đáng sợ, buông eo Nhạc Ân, cúi người ôm chầm lấy , cú thúc mạnh cuối cùng, toàn thân run rẩy dữ dội. lúc sau, Diệp Hạo thở từng hơi bên tai Nhạc Ân, mĩm cười thỏa mãn , nâng đầu nhìn vào khuôn mặt ngơ ngác chưa hoàn hồn, thầm " Ân Ân, vợ ngốc ..." " ..." Thấy vợ ngốc cứ mở to mắt nhìn mình mà gì, Diệp Hạo bật cười , rất vui vẻ mà tiếp " Ân Ân, đây là chuyện mà vợ chồng chúng ta phải làm, nhớ kĩ chưa, còn bây giờ ngủ thôi " khoan khoái rồi phải ngủ thôi, , Diệp Hạo phấn chấn vô cùng, lúc chiều nhìn đến khờ người là vì cái này đây a, nhìn tươi tắn nảy sinh suy nghĩ xấu xa, hành động trước thời hạn, nhưng vẫn cẩn thận tra cứu internet,cuối cùng, cuối cùng những ngày tháng tươi đẹp bắt đầu,đêm nay chính là khởi đầu hoàn hảo cho những đêm sau. Trong lòng nở hoa a. Diệp Hạo chống người dậy, nằm nghiêng qua bên, đưa tay ôm lấy Nhạc Ân vẫn chưa tỉnh táo vào lòng, chợt nhớ phải tắt đèn liền quay người đưa tay tắt công tắc " Andy ... " Nhạc Ân thấy trước mắt có mảnh tối, mới nhận ra điện tẳt, hơi hơi thanh tỉnh mà gọi Diệp Hạo "Ừ , sao em ?" Diệp Hạo nghe Nhạc Ân gọi, lại ôm vào lòng,mắt nhắm lại, má kề má rồi hỏi " Phải chúc ngủ ngon a" Nhạc Ân thản nhiên , nghi lễ chưa có sao ngủ được " ...." Diệp Hạo từ từ mở mắt, bỗng muốn cười to, hành hạ đến khóc thế này còn nhớ được chuyện đó, cái đầu gỗ mục này, đáng chết mất Nhạc Ân thấy Diệp Hạo gì, cựa quây cho lỏng vòng tay Diệp Hạo chút, rướn người lên hôn môi Diệp Hạo, vừa muốn ' chúc ngủ ngon ' lại bị hôn ngược trở lại " Ân Ân, làm lần nữa rồi ta ngủ " Diệp Hạo lưu manh lật người, đừng trách , do khơi gợi trước. Nhạc Ân bị đè chun mũi, sao cho người ta ' chúc ngủ ngon ' aaaaaaa Đêm nay có lẽ ngủ khuya đây... ------------------------------------------------------------------------ Diệp Hạo dậy sớm , hôm qua cũng ngủ khuya lắm, lý do là bắt đầu khi thời gian còn sớm, làm tới làm lui chưa vừa lòng nhưng Nhạc Ân thể thở nổi, Diệp Hạo nở nụ cười ôm vợ ngủ. Lúc này đây,ở giường Diệp Hạo chống tay nằm nghiêng ngắm khuôn mặt ngủ của vợ, xem ra vợ cần được rèn luyện thêm đây, vì ngày tháng sau này của cần chỉ có thể ôm rồi nhìn vợ mà ngủ nữa rồi Diệp Hạo nhớ đến tối hôm qua, làm thêm lần nữa ngốc mệt đến phờ người vậy mà cũng gắng hoàn thành lời chúc ngủ ngon, bổng nhịn được nở nụ cười, hôn lên cái má trắng mịn của vợ, vợ ngốc, vợ ngốc đáng . " Cậu Diệp Hạo vẫn chưa làm sao ?? " Thím Trương bước vào cổng thấy xe Diệp Hạo vẫn còn, 7h30, hôm qua muộn, hôm nay vẫn thế, haha, bà mà, Nhạc Ân mà ra thêm mấy chiêu, Diệp Hạo càng khờ người ra " Thím Trương đến, vậy cháu làm đây " Diệp Hạo ngồi ghế sô pha xem tivi, nghe tiếng cửa mở đứng dậy " Vâng, cậu cứ làm, mà cậu ăn sáng luôn , tôi làm nhanh lắm " Thím Trương đặc biệt vui vẻ, vừa cười tươi vừa , nhìn khuôn mặt Diệp Hạo sáng láng hài lòng " cần, cháu ra ngoài ăn .... " Diệp Hạo đến cửa khựng lại, quay người tiếp " Ân Ân hơi mệt, thím để ấy ngủ thoải mái, muốn dậy khi nào dậy, vậy nhé, cháu đây" xong ra rồi đóng cửa lại Hơi mệt ???? Làm gì cả đêm mà mệt ?? Chỉ là hôn môi chúc ngủ ngon mà mệt ư ??? Thím Trương khó hiểu, lắc lắc cái đầu vào nhà. Aiz, với bà Nhạc Ân chỉ là đứa trẻ, dạy những chuyện vợ chồng cơ bản là quá lắm rồi, như dạy mấy đứa con nít hôn người lớn vậy đó, trong suy nghĩ của bà nào có bóng dáng chuyện tế nhị khó kia, vì bà thấy Nhạc Ân có lẽ hợp với chuyện đó, ngây thơ trong sáng vậy mà. Vì vậy đừng trách thím Trương nghe ' hơi mệt ' mà lại đoán được điều gì, có khi bà mà biết chuyện đêm qua và đêm trước trước nữa, có khả năng bà cho rằng Diệp Hạo cưỡng bức trẻ em a..... ----------------------------------------------------------- Trời chuyển mùa, mới chỉ thêm vài ngày mà khí se se lạnh, chưa lạnh lắm nhưng báo hiệu mùa đông gần đến. Mùa đông ở thành phố này lạnh hơn ở quê nhà ông Nhạc ở rất nhiều, đợt vừa rồi ông bà Nhạc lên thăm Nhạc Ân, mua cho khá nhiều áo ấm rồi, nhưng ở nhà nghe dự báo thời tiết cả nước, lại tức tốc gọi cho thím Trương và Diệp Hạo căn dặn liên tục phải mua thêm áo ấm cho Nhạc Ân. Diệp Hạo nhìn trời, bây giờ nên mua áo khoác chống gió hơn là áo ấm đấy, trời chưa lạnh lắm mà mặc áo ấm chắc nóng đến nghẹt thở mất. Thím Trương ngay hôm đó biết chuyện của hai vợ chồng Diệp Hạo,dù sao bà cũng có chồng có con mà, chỉ là hơi sốc tí, hơi sững sờ tí, hơi lườm Diệp Hạo mấy ngày tí, nhưng rồi cũng an ủi tâm hồn bị thương rằng Nhạc Ân là 18 tuổi a, là vợ người ta a, giờ bà thở dài mà chấp nhận, phân vân biết nên gọi bà Nhạc báo chuyện nhỉ, nghĩ nghĩ lại thôi, vợ chồng ở với nhau phải như vậy mới là vợ chồng, mọi chuyện xảy ra tự nhiên mà, bà có gì mà báo đây. ........ Hôm nay là chủ nhật, Diệp Hạo ở nhà với Nhạc Ân, thím Trương sau khi chấp nhận cũng tự biết tiến lùi, cười hề hề mà nghỉ ở nhà đến làm, vậy là chỉ có hai vợ chồng với nhau. " Andy, nấu gì ??" Quà thím Trương vẫn còn, Nhạc Ân vừa nhai kẹo vừa hỏi " Nấu cà ri bò cho em " Diệp Hạo tươi cười, tay thái khoai tay đều đều " Bò sao ??? Andy nấu cá " Nhạc Ân chu môi, chủ nhật tuần trước Diệp Hạo cũng là nấu cà ri bò a " Ngốc, cá nấu cà ri sao ngon " Từ Gia Huy từng Diệp Hạo tuy nấu ăn ngon nhưng chỉ ngon vài món , biết nấu cà ri cá, đành qua loa " Ồ ... " Nhạc Ân hiểu ra " Thím Trương hôm nay ở nhà a " Sáng nay thím Trương gọi điện cho Nhạc Ân nghĩ rồi " Ừ, biết, thím Trương cũng gọi cho " Sau mấy ngày mặt lạnh với , hôm qua thím Trương mới bình thường, nào ngờ hôm nay nghĩ, còn tưởng thím Trương vẫn giận gì , nhưng hình như phải, mà, bà giận chuyện gì nhỉ , Diệp Hạo nhíu mày khó hiểu Reeng reeeng ... là tiếng chuông điện thoại của Nhạc Ân " Ông nội " Nhạc Ân bắt máy gọi liền , Diệp Hạo vẫn chú tâm nấu ăn, Nhạc Ân có điện thoại là siêng chuyện với ông nội mà, tiếng Nhạc Ân lại vang lên " Sao ?? ông nội đến chơi cờ a, được a ..... Ân muốn chơi cờ ..... Andy .... Andy ở nhà ..... há ?? ... là gì vậy ông nội .... ồ .... ồ .... đúng nha .... để Ân " Nhạc Ân cúp điện thoại kéo tay Diệp Hạo bên cạnh " Andy, ông nội Andy là đứa cháu bất hiếu " " ...." bất hiếu ?? Diệp Hạo xắt thịt bò suýt cắt vào tay mình " Sao ông nội vậy " lắc đầu mà cười, lại có chuyện gì nữa đây " Ông nội muốn đánh cờ với Ân " " Rồi sao ??" " Ông đến đây " " Ừ ... " liên quan gì đến bất hiếu " Ông hỏi Andy đâu " " Ừ ..." " Ân Andy ở nhà a " " Rồi sao nữa " Diệp Hạo xắt xong thịt, nhìn quanh quẩn xem cần làm gì nữa " Rồi ông bảo Andy bất hiểu mà " Nhạc Ân còn nhái ' bất hiếu mà ' theo giọng Diệp lão " ..." là sao ??? Diệp Hạo quay mặt qua nhìn Nhạc Ân chớp mắt Nhạc Ân dường như thông minh ra, hiểu ý Diệp hạo bảo mình tiếp " Ông nội Andy lười nhác này, ông nội già còn bắt lại, Andy lớn thế kia thăm ông nội, Andy là bất hiếu lắm a " Nhạc Ân lắc đầu nhàn nhạt chê bai, vì Diệp lão giải thích cho Nhạc Ân nghe ' bất hiếu ' là gì rồi, Andy thăm ông là đúng rồi bất hiếu ?? Diệp Hạo vô lực thở dài, xem ra hôm nay phải đem Nhạc Ân tới nhà ông rồi đây, lâu lắm rồi cũng về đó. -------------------------------------------------------------------- Ăn cơm trưa xong Diệp Hạo đưa Nhạc Ân về nhà chính Diệp gia, trước khi còn cẩn thận mặc thêm cái áo khoác dày, đội cho cái mũ vải vành ôm đầu lại, mang cho đôi dày thể thao, quả ông bà Nhạc quá lo xa, Diệp Hạo còn lo cho Nhạc Ân hơn ông bà đấy. Nhà chính Diệp gia gồm hai nhà gộp lại, nhà lớn hơn là nhà chính từ xưa đến này, cái nhà phía sau là do Diệp lão xây trước khi đưa Diệp Hạo về, để ở mình cho yên tĩnh. Từ cổng lớn vào, có thể thẳng vào nhà chính to rồi đến nhà Diệp lão, cũng có thể chạy xe vòng ra phía sau, đương nhiên Diệp Hạo con đường vòng ra phía sau. Nhà chính nằm khu đất rộng lớn, xung quang đường rào lại bằng tường cao, cạnh bức tường cao toàn trồng cây cao, sau đó vào trong sân chính là công viện chính hiệu, hoa cỏ đủ loại, có hồ nước, có núi giả ...Nhạc Ân dán mặt vào kính xe mà nhìn cảnh vật xung quanh, oa, nhà ông nội đẹp quá a. " Ân Ân, ông nội kìa " Diệp Hạo chiều nhìn qua vợ ngây ngốc, nhắc nhở, Diệp lão ngồi đợi sẵn ở chiếc bàn đá trước sân nhà mình rồi. " Thằng cháu bất hiếu, ông mà nhắc cháu cũng đem vợ cháu về đây đúng " Diệp lão thấy Diệp Hạo bước xuống xe kéo theo Nhạc Ân, vừa đứng dậy tới vừa mắng cháu, ai đời cháu cưới vợ mà chẳng thèm đem về nhà ông, dù ông mấy lần nhắc nhở rồi " Cháu đem đến rồi này " Diệp Hạo cười cười. đẩy Nhạc Ân tới chịu nạn dùm mình " Ông nội, nhà ông to a " Nhạc Ân vẫn còn nhìn ngắm xung quanh, thấy Diệp Hạo đẩy sau lưng mới nhớ tới Diệp lão, đeo bám Diệp lão chuyện " Tiểu Ân về đây ở với ông , ha ha, ta cho cháu cái nhà này, cả vườn hoa kia nữa " Diệp lão mắng Diệp Hạo cho có lời chào, thấy Nhạc Ân vui mừng vỗ tay mà dụ dỗ " ?" " được " Hai tiếng cùng vang lên, Diệp Hạo nhíu mày véo má Nhạc Ân , cái đồ làm phản này, mới thấy chút đẹp mắt quên chồng , rồi với Diệp lão " Vợ là của cháu, cháu ở đâu ấy ở đấy , ông đừng dạy hư vợ cháu " Diệp lão hừ mũi, ông chỉ đùa mà nó làm như ông là kẻ cướp vợ nó bằng, ăn nể mặt, thèm chuyện nữa, ông kéo tay Nhạc Ân đến bàn đá đánh cờ " Tiểu Ân, chơi cờ với ông, chơi đến chiều rồi ăn cơm luôn " Diệp lão xăn tay áo, biết mình thua nên quyết tâm kéo dài thời gian gỡ gạc, nhưng ra lâu nay ông ăn cơm mình cũng buồn, hôm này có hai đứa cháu cũng nên giữ lại ăn cơm " Được a, Andy đến chiều rồi về " Nhạc Ân sẳn lòng, nhanh tay xếp cờ, lâu lắm được chơi, ngứa tay lắm rồi " Cháu lên phòng sách đây " Diệp Hạo mĩm cười nhìn hai người đánh cờ, chỗ khác tìm thú vui, phòng sách là nơi mà ở lại nhiều nhất lúc ở với Diệp lão, ở đó có kho sách đọc mãi hết của Diệp lão. ---------------------------------------------------------- " Nó ở bên đó " bà Diệp nhàn nhạt hỏi người giúp việc " Vâng, cậu ấy mới đến " người giúp việc này ở đây lâu năm, biết bà chủ này thích cậu Diệp Hạo kia, nhưng bà có căn dặn khi nào Diệp Hạo đến phải báo cho bà . " mình ?" " Thưa , cậu ấy với vợ của mình " " Vợ ? " bà Diệp nhíu mày, con bé kia phải có bệnh sao, từ khi Diệp Hạo cưới vợ đến giờ bà hề biết cuộc sống của , chỉ có lúc tới đây bà mới quan tâm, nên bà cũng biết tình hình Nhạc Ân " Vâng, tôi nhìn thấy ấy qua cửa kính xe, hình như .... " người giúp việc chần chừ, hình như hơi ngốc ngốc phải, khuôn mặt dán vào cửa kính xe , mắt lờ đờ nhìn chằm chằm bên ngoài, aiz " Hình như cái gì ?" " ấy hình như bình thường " mấy người giúp việc trong nhà này biết chuyện Nhạc Ân bị bệnh, vì ai trong nhà họ Diệp gì làm sao mà biết, cuộc gặp gỡ với ông Nhạc ngày kết hôn đó, Diệp lão cũng chỉ như tiếp người bạn bình thường, mọi người hầu đều lui xuống hết ngày từ đầu bình thường ??? Vậy là vẫn chưa khỏi bệnh ư, bà Diệp hừ mũi khinh thường. Đúng vậy, đứa con hoang đó chỉ đáng cưới những kẻ điên khùng mà thôi ............... bình thường ??? người nữa cũng tự hỏi , Chu Lệ Băng đứng cầu thang nhìn xuống, do đứng sau lưng bà Diệp nên ai nhìn thấy, lẳng lặng lên lầu về lại phòng mình . chỉ biết Diệp Hạo cưới vợ, đó là hôm Diệp lão gọi cả nhà đến họp mặt, sau đó, biết gi nữa, đám cưới, đón dâu, có cả dâu , đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt đó lần nào. bình thường ư??? Có lẽ vì vậy mà có đám cưới, ấy phải cưới như thế làm vợ sao, đáng mà, đáng, kia xứng đáng , và có lẽ ấy phải chịu đựng lắm đây, ấy ta đâu nhỉ, Chu Lệ Băng chua xót, chua xót cho chính mình và cho Diệp Hạo. --------------------------------- Diệp lão thua hai ván dứt khoát đem bàn cờ vào nhà, mặt là để lên tinh thần , mặt là vì trời gần chiều hơi lạnh rồi. Nhạc Ân ôm bàn cờ cười toe toét sau lưng Diệp lão xụ mặt, lại thắng , ông lại thua, dù thời gian thua tăng lên nhiều, ván thứ hai còn cầm cự được hơn nửa tiếng cơ mà. Lão Thôi tổng quản từ nhà chính lớn bên kia sang nhà Diệp lão bên này, thấy bé cười lững thững theo Diệp lão vào nhà ngạc nhiên, đây là ai ??? " Ơ .... ?" Nhạc Ân nhìn người đứng bên bàn trước mắt thắc mắc " Lão Thôi, mau pha ấm trà cho Tiểu Ân uống, à , cho người làm nước trái cây cho con bé, nó thích uống nước trái cây lắm " Diệp lão ngồi xuống ghế là ra lệnh cho lão Thôi, lại ngoắc Nhạc Ân " Tiểu Ân, lại kia ngồi, đánh tiếp " Tiểu Ân ??? là ai đây nhỉ ? lão Thôi nhìn Nhạc Ân ngồi vào ghế, đưa tay xếp cờ , nhìn lúc mới làm theo lệnh của Diệp lão Lúc trở về thấy Diệp Hạo từ lầu xuống, cầm theo cuốn sách, hồi nãy ông nghe báo Diệp Hạo đến đây, vốn qua để xem xét Diệp lão sai gì , giờ thấy Diệp Hạo xuống trong đầu chợt lóe ... " Cậu Diệp Hạo đến chơi " lão Thôi tươi cười chào, ông là người đưa Diệp Hạo học suốt mấy năm nên rất thương " Thôi quản gia " Diệp Hạo quay đầu qua phía có tiếng , ngạc nhiên lên tiếng " Ông làm gì vậy " " À, tôi làm nước trái cây cho khách của lão gia, cậu có muốn uống gì ?" Lão Thôi nhìn ly nước khay , cười đáp lại " Cho Ân Ân sao, đưa đây cháu cầm cho, cháu uống trà với ông nội là được " Diệp Hạo đến đỡ ly nước cho lão Thôi, rồi quay người về phòng khách Mình đoán đúng, ấy với cậu Diệp Hạo, và có lẽ, đó chính là vợ cậu ấy , lão Thôi nhìn theo Diệp Hạo, đứng bần thần suy nghĩ. Nếu vậy, ông trời có mắt, lâu nay Diệp lão phiền muộn về chuyện hai vợ chồng Diệp Hạo thế nào ông là ngưỡi nhất, ông cũng chỉ biết ngang đó, chỉ biết Nhạc Ân mang bệnh , nào ngờ bây giờ lại thấy được bé đáng thông minh , và dường như Diệp Hạo rất bé ấy. " Ân Ân, uống nước " Diệp Hạo cầm cuốn sách vỗ vào đầu Nhạc Ân, tay kia để ly nước xuống bàn rồi cũng ngồi xuống ghế bên cạnh " Cám ơn Andy " Nhạc Ân đưa tay cầm ly nước uống hơi gần cạn, quên cám ơn người mang đến, chính Andy dặn phải biết cám ơn khi ai cho mình cái gì đó a, " Cám ơn Thôi quản gia , ông ấy làm cho em đó " Diệp Hạo quay đầu nhìn lão Thôi tới gần, vỗ vai Nhạc Ân chú ý " Ân cám ơn Thôi quản gia a " Nhạc Ân nghe lời cám ơn, cái đầu cũng gật gù, ra người này tên Thôi quản gia, hồi nãy cứ thắc mắc mãi " Haha, có gì mà, phục vụ Thiếu phu nhân là nghĩa vụ của tôi mà " lão Thôi vui vẻ , ông thấy quý bé đáng này rồi đấy " Thôi quản gia gọi ấy là Tiểu Ân , đừng gọi như vậy ấy quen " Diệp Hạo cười nhắc nhở, chối bỏ thân phận mình, chỉ , Nhạc Ân chỉ thích người ta gọi là Tiểu Ân Lão Thôi nhìn Diệp Hạo thoải mái ra câu đó, lại thấy Diệp lão phản ứng gì nghe theo " Được, gọi là Tiểu Ân " lão Thôi gật đầu, bên tai nghe tiếng Diệp lão to " Hứ, ta mà con này sao thua được, chơi lại , chơi lại " " Ông nội con này cũng thua thôi a " Nhạc Ân hếch mũi chu môi mà , phân biệt thân phận mà biểu lộ khinh thường ra mặt, nhưng cái mặt và giọng non nớt lại làm cho người khác chỉ muốn bật cười, lão Thôi cũng phải cười nhưng nén lại, chủ có thể , chứ ông dám khinh thường lão gia nhà ông a. " Con bé này, bất hiếu như cái đứa Diệp Hạo kia mà , aizzz " Diệp lão thở dài vơ đũa cả nắm " ..." Diệp Hạo hết lời để ----------------------------------------------- Diệp Hạo đúng là để Nhạc Ân ở lại đến chiều, giờ cả ba ông cháu ăn cơm vui vẻ, lão Thôi đứng từ xa nhìn vào cũng cười tười rạng rỡ, chưa bao giờ ông thấy được Diệp Hạo cười như vậy, càng thể ngờ Diệp Hạo có thể chiều người con đặc biệt thế này, trước đó ở đây còn rất tiết kiệm nụ cười nữa cơ mà, Tiểu Ân là đặc biệt. Diệp lão ăn cơm rất ngon miệng, nghe Nhạc Ân chuyện còn muốn cười phun cả cơm, Diệp Hạo phải luôn tay đút cho Nhạc Ân ăn mới tránh ông mình bị mắc nghẹn. khí ngôi nhà bên này đầm ấm bao nhiêu ở ngôi nhà bên cạnh lại lạnh lẽo bấy nhiêu, bàn ăn to lớn, chỉ có mình Chu Lệ Băng nhạt nhẽo ngồi ăn. Cả nhà hết, Diệp Thiêm Minh đến tối khuya mới về, có về sớm cũng sớm hơn giờ cơm, Diệp Bảo ... Chu Lệ Băng ngưng đũa, suy tư ....... Ngày đó, lẻn vào phòng nhìn trộm cho cha , luôn lo sợ bị phát , nhưng ngày hôm sau có kết quả rồi, thấy Diệp Bảo vẫn tươi cười, bên cha cũng có chuyện gì, mới thở phào, có lẽ cha đúng, cái hợp đồng đó đối với Diệp Bảo đáng là gì cả. Nhưng mấy hôm nay lại đâu, hơn nửa đêm mới về nhà ngủ, sáng sớm lại , hầu như gặp mặt . Chu Lệ Băng buồn bã ăn cơm, lấy chồng như Diệp Bảo chính là vậy, cũng giống như mẹ chồng , suốt ngày suốt đêm đơn lạnh lẽo, mà ngôi nhà này vốn là đơn lạnh lẽo . Nếu như bên , Chu Lệ Băng nghĩ tới Diệp Hạo, nếu như cưới người đơn giản như Diệp Hạo, có lẽ bây giờ yên ấm hạnh phúc. " ...." Chu Lệ Băng khe khẽ gọi, khóe mắt chảy giọt lệ u sầu. Hôm nay đến đây, gần em, nhưng em thể nhìn thấy .
Chương 26 Ăn tối xong, ngồi thêm cả tiếng đồng hồ nữa Diệp lão mới để hai vợ chồng Diệp Hạo về nhà. Diệp lão còn đích thân tiễn cháu dâu quý ra tận xe, tha thiết với Nhạc Ân hàng ngày qua nhà ông đánh cờ, chuyện, còn lấy quà ra dụ dỗ ,quyết giành lấy cơ hội bằng mọi cách. Diệp Hạo dựa người vào xe nhìn ông nội diễn thuyết, chỉ mĩm cười im lặng, cho đến khi Nhạc Ân quay đầu nhìn đầy mong chờ , còn Diệp lão lén trừng mắt cảnh cáo , Diệp Hạo mới lên tiếng " Được rồi, chiều mai cháu lại đưa ấy qua đây " câu làm cho hai người Nhạc Ân và Diệp lão đồng thời nở nụ cười hài lòng, cuối cùng Diệp lão vỗ vai Nhạc Ân cho phép ra về. " Andy , ông nội bảo là mua cho Ân con gấu to đùng đó " Nhạc Ân ngồi xe vô cùng vui vẻ " Ừ, em qua nhà ông nhớ đừng chạy lung tung, nghe chưa " Diệp Hạo nhìn phía trước, khuôn mặt biểu tình dặn dò Nhạc Ân, ngày mai làm, ở đó với được, tuy là có ông nội, nhưng mà ... " Ân chạy " Nhạc Ân gật đầu, chợt nhớ điều gì đó, quay mặt qua Diệp Hạo ngập ngừng " Nhưng mà ra vườn hoa chơi được Andy " , vườn hoa to , lại có rất nhiều hoa, chiều nay nhìn thích vô cùng, nhưng toàn đánh cờ với Diệp lão nên xem được. Hồ nước nằm ở phía Bắc ngôi nhà, cách xa nhà ông nội,lại có hàng rào xung quanh, chắc là nguy hiểm tới ngốc này . Diệp Hạo nhíu mày suy nghĩ, rồi " Ừ, gọi Thôi quản gia với em, ông ấy chỉ cho em biết hơn " " ÂN biết rồi" " Đừng quá xa nhà ông, nhớ chưa, xa gặp nguy hiểm, đến đón cũng tìm thấy em " Diệp Hạo vẫn còn lo lắng, đành dọa Nhạc Ân nghe vậy chớp chớp mắt, cũng biết sợ mà gật đầu " , xa, chờ Andy đến đón " " Ngoan lắm " Diệp Hạo thở dài, nhưng quay mặt qua nhìn là mĩm cười khích lệ, dù sao Diệp lão phải là rảnh rỗi, qua vài ngày là ông lại bận đây đó túi bụi, đến lúc đó .... Diệp Hạo lại thở dài lần nữa, muốn nghĩ đến điều ích kỉ lúc này ,đó là chỉ muốn giữ ở bên mà thôi. ................... Ngày hôm sau, Diệp Hạo đợi thím Trương đến làm, báo cho bà biết là trưa hôm nay về nhà đưa Nhạc Ân qua nhà Diệp lão, biết nhà thím Trương cũng xa nhà , nên dặn thím Trương buổi chiều cứ về trước. Thím Trương gật đầu hiểu, thấy Diệp Hạo trước khi rời khỏi nhà cứ nhìn cửa phòng Nhạc Ân với vẻ mặt lưu luyến thấy hơi kì lạ, có vẻ như cậu ấy an lòng khi để Tiểu Ân qua nhà Diệp lão a, thím Trương suy nghĩ. Nhạc Ân vẫn còn nằm ngủ giường , lúc trước Nhạc Ân vốn cũng dậy trễ, mấy hôm nay càng thể dậy sớm , Diệp Hạo ép buộc đến khuya sao mà dậy nổi đây. Dù vậy, chỉ lúc sau, đúng giờ nhất định, có người vào đánh thức Nhạc Ân. " Tiểu Ân, dậy thôi, ra ăn sáng rồi coi phim tiếp, hôm nay mình đem tập mới đến này " Tiếng Tiểu Hoa oang oang bên tai Nhạc Ân,Tiểu Hoa kể từ ngày đầu tiên đến đây, mấy hôm sau ngày nào thiếu mặt ở nhà Nhạc Ân, dù sao việc học hành tại cũng bận rộn lắm mà. " ... ưm ... ngủ a ... " Nhạc Ân vẫn còn buồn ngủ, xoay người kháng nghị Tiểu Hoa " Đồ heo ngủ, bạn ngủ cả đêm chưa đủ hay sao hả ???" Tiểu Hoa than thở, thường chỉ là gọi Nhạc Ân cho có vậy thôi, cũng phải là kiên quyết đánh thức Nhạc Ân dậy .Tiểu Hoa nhìn Nhạc Ân vẫn ôm chặt cái gối mà ngủ ra ngoài chuyện với thím Trương, phát thím Trương rất hợp với , rất đam mê phim a. Nhưng Tiểu Hoa vừa đóng cửa phòng lại, Nhạc Ân cũng mơ màng mà mở mắt. Hình như mới nghe ai gọi mình, chắc chắn là Tiểu Hoa rồi, mấy hôm nay, toàn Tiểu Hoa đánh thức dậy mà. Nghĩ vậy bèn lò mò ngồi dậy, ngồi lúc cho tỉnh táo mới vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân. " Ai, thế sao, là ghê gớm mà , chậc ... " Nhạc Ân mở cửa phòng thấy thím Trương ngồi cùng Tiểu Hoa ghế sô pha chuyện " Đúng nha, rồi sau đó ta nằm giường cười hiểm, aiz, Tâm Hoa kia bị đuổi ra khỏi nhà rồi , a, điên quá mất " Tiểu Hoa kể chuyện phim mà bất xúc đến mức đập tay vào mặt ghế da đánh bốp, hình như hơi đau còn khẽ lắc lắc cái tay. " Tâm Hoa sao ?? đuổi rồi à " Nhạc Ân cũng có xem phim này tivi, đoạn Tiểu Hoa kể là đoạn chưa chiếu, hình như là đọc truyện mà biết " Tiểu Ân, he he, dậy rồi sao, tới đây, tới đây ngồi, chuyện hấp dẫn lắm " Tiểu Hoa nghe tiếng Nhạc Ân quay đầu lại kêu . Thím Trương cũng vậy " Khoan, vào phòng bếp ngồi kể, để Tiểu Ân ăn sáng " Thím Trương hóng chuyện tiếp theo, đứng lên vội vào bếp chuẩn bị cháo, Tiểu Hoa và Nhạc Ân cũng nhanh chân vào theo ...... Tiểu Hoa vừa uống nước cam thím Trương pha cho nhuận giọng vừa ngâm nga kể lể, thím Trương cắn hạt bí cau mày mà nghe, Nhạc Ân chớp chớp mắt nhanh chóng nạp vấn đề vào đầu phân tích, lâu lâu mới húp ngụm cháo, tốc độ có vẻ theo kịp hai người kia nhưng vẫn lắng nghe hề mở miệng hỏi lại .... " Người ta đúng là mà, hiền lành quá thua thiệt mà thôi " Thím Trương nghe xong câu chuyện cảm thán " Đúng vậy đó, nhưng cũng tại mấy người đàn ông bạc tình bạc nghĩa nữa a " Tiểu Hoa cho ý kiến " Aiz, số phận định, biết làm sao, đâu thể biết trước ai tốt ai xấu mà cưới bây giờ " Thím Trương lơ đãng nhớ về người chồng mất của mình, ông ấy cũng rất tốt với bà " Đúng vậy, đâu cho xa " Tiểu Hoa bổng nhìn chằm chằm Nhạc Ân ngậm muỗng cháo trong miêng " Tiểu Ân có chọn đâu mà vẫn cưới được Hạo tốt a , đúng Tiểu Ân " Thím Trương nghe vậy cũng gật đầu mĩm cười, bà chưa thấy người chồng nào như Diệp Hạo cả a, chiều vợ vô cùng, nhưng Nhạc Ân nãy giờ theo kịp câu chuyện Tiểu Hoa kể, nghe hai người cảm thán đột nhiên chuyển sang , nên cũng ngơ ngác, chỉ hiểu là Tiểu Hoa Andy là người tốt, vội gật đầu " Andy tốt, Andy tốt nhất a " " Ha ha, khen chồng ghê " Tiểu Hoa vỗ vai Nhạc Ân mà cười, rồi chợt khựng lại " Tiểu Ân, cậu thấy phim , chẳng phải chồng Tâm Hoa lúc đầu là người tốt mà, cũng Tâm Hoa lắm nhưng rồi cũng phản bội đấy thôi, Hạo có tốt đến mấy cũng nên lơ là, phải luôn giữ cho chặt vào, hiểu ??" " Hả , lơ là là sao ?? " Nhạc Ân cau mày hỏi " Ngốc,nghĩa là cho nào đến gần Hạo, nào cứ tới gần, cậu phải đuổi , hiểu hả ?" Tiểu Hoa nghiêm nghị dạy bảo " Ồ , Andy thích ấy đâu " Nhạc Ân lắc đầu rồi , Andy chỉ thích Ân thôi a " Aida, bạn là, Hạo thích nhưng ta bám mãi Hạo động lòng sao, phải đánh đuổi trước khi chuyện đó xả ra chứ, Tiểu Ân ngốc quá mà " Tiểu Hoa nhìn Nhạc Ân hài lòng " À ..." Nhạc Ân chớp chớp mắt nhìn lại Tiểu Hoa, muốn hỏi làm gì để đánh đuổi ? , nhưng dám hỏi tiếp, đành gật đầu cái để Tiểu Hoa hài lòng Thím Trương nãy giờ ngồi nghe cả hai chuyện bật cười, đồng ý cũng phản đối câu của Tiểu Hoa, ai biết được chuyện tương lai cơ chứ, càng biết được lòng người. Thấy Nhạc Ân ăn chén cháo lâu nhắc nhở " Aiz, Tiểu Ân đúng là nên giữ cậu Diệp Hạo, nhưng cũng nên lo lắng làm gì mấy chuyện này, thôi Tiểu Ân ăn nhanh lên còn xem phim với Tiểu Hoa nào " Nhạc Ân chép miệng, nghe lời mà cúi đầu ăn tiếp,nhưng đôi mắt lại rũ xuống, Nhạc Ân vẫn suy nghĩ về ... mấy câu vừa rồi của Tiểu Hoa. ----------------------------------------------------- Diệp Hạo buổi trưa về đón Nhạc Ân , về hơi sớm để chuẩn bị đồ cho Nhạc Ân. Lúc về tới nhà thấy khuôn mặt Nhạc Ân cứ lên vẻ suy tư, lại cũng chậm chạp hẳn. ra, từ sáng giờ như vậy a, thím Trương biết suy nghĩ chuyện hồi sáng nhưng thấy vẫn ăn uống bình thường nên hỏi han gì, bà đợi Diệp Hạo về giải quyết, có Diệp Hạo vấn đề gì của Nhạc Ân cũng ra ngô ra khoai dễ dàng hết. " Ân Ân, sao vậy em ?" Diệp Hạo kéo Nhạc Ân vào phòng , sờ lên trán xem thử có nóng , thấy người vẫn bình thường mà Nhạc Ân giương mắt nhìn Diệp Hạo, nghe Diệp Hạo hỏi nhưng chỉ nhìn chằm chằm, trả lời Diệp Hạo trở nên lo lắng, thần sắc sao giống như những ngày còn mắc bệnh vậy, vội ôm đến bên giường, để ngồi lên chân mình, vòng hai tay ôm chặt lại rồi hỏi tiếp " Em mệt sao? mệt mỏi ở nhà nghĩ ngơi, ngày khác qua nhà ông, được ??" Nhạc Ân nghe tới qua nhà ông mới hết sững người, nhàn nhạt lắc đầu cái mới mở miệng " Andy " " Ừ, sao em " Diệp Hạo mừng rở " Andy có thích người khác nữa ?" " ..." Diệp Hạo cau mày, hóa ra nãy giờ vì suy nghĩ chuyện này, khẳng định lại nghe theo Tiểu Hoa kể lể gì đây, câu này từng hỏi lần, nhưng trả lời, vì muốn cần phải suy nghĩ những chuyện mệt óc này, phải sống vô ưu vô lo mới được " Ngốc, thích ai nữa, chỉ thích em " Diệp Hạo cố gắng ra câu tình cảm, thấy hơi ngượng miệng, dù sao là người chỉ thể tình cảm bằng hành động mà. " Chỉ thích Ân " Nhạc Ân lặp lại, chớp mắt suy nghĩ, suy nghĩ thông mĩm cười hài lòng , đưa tay vỗ má Diệp Hạo , giọng điệu vui vẻ " Andy nhớ nha,chỉ thích Ân, Ân cho ANdy thích người khác đâu " " Được rồi, còn gì muốn hỏi nữa " Diệp Hạo búng trán cái , còn gì ra để giải quyết lần, tránh cho ngốc suốt ngày ngẩn ngơ " Hết rồi, chỉ muốn biết vậy thôi a " Nhạc Ân tủm tĩm cười, Andy giống chồng của Tâm Hoa phim kia a, Andy là tốt nhất, chỉ thích mỗi mình Ân Ân thôi. Nhạc Ân trở về trạng thái vô nghĩ, kéo tay Diệp Hạo " Andy, thay áo, qua ông nội " " Chút nữa chúng ta mới , giờ còn sớm " Diệp Hạo nhìn chằm chú khuôn mặt ngay sát mắt mình, nhìn đôi môi mới mím lại mà cười, chần chờ mà ngậm chặt lại, giải quyết xong tâm tình cho vợ, đến lúc giả quyết tâm tình cho chồng rồi. Diệp Hạo phải là người thích kiềm chế bản thân, " Chúng ta làm chuyện vợ chồng " Diệp Hạo rời nụ hôn nóng bỏng, ôm chặt Nhạc Ân vào người, thầm dụ dỗ, hồi nãy có thím Trương về luôn, rồi khóa cửa, chắc giờ này bà cũng rồi. " Trời tối mà " Nhạc Ân khó khăn lắc lắc đầu, vì tay Diệp Hạo để sau gáy " Sáng sớm có làm cũng là trời sáng, đâu phải trời tối " Diệp Hạo bật cười, ngốc này " Nhưng , mệt lắm " Nhạc Ân chu môi, mỗi lần làm như vậy, cả người luôn phải chịu đựng cái cảm giác kì quái, Nhạc Ân biết sao đây nữa " Mệt nằm nghĩ ..." , chúng ta có nhiều thời gian để nghĩ ngơi mà, Diệp Hạo cười thầm, đôi co nữa, đôi co với ngốc này biết đến bao giờ cho hết chuyện , cúi đầu, mở màng nụ hôn khác, bàn tay nhanh chóng cởi áo cho Nhạc Ân , mạnh mẽ áp xuống giường, cho phép được từ chối ... Lăn qua lăn về Nhạc Ân đúng là cũng hơi mệt, nhắm mắt thiu thiu ngủ, Diệp Hạo biếng nhác cứ vậy ôm vợ vào lòng cũng ngủ luôn. Đến 2h chiều , Diệp Hạo mới dậy đánh thức Nhạc Ân. Hai vợ chồng thong thả thay áo quần rồi mới rời nhà. Diệp lão ở nhà rảnh rỗi , Nhạc Ân đến giờ nào cũng được, nhưng ở nơi nào đó, Trần thúc bắt đầu nhăn nhó, công thần của ông từ nay biết bê trể công việc rồi a. -------------------------------------------------------------- Vận mà Nhạc Ân đến nhà Diệp lão chơi cũng được mấy ngày liên tục. Hôm đó Diệp Hạo đưa đến, mấy hôm sau Diệp lão phất tay bảo để ông cho người đến đón, chiều Diệp Hạo đón về là được. Nhạc Ân sao cũng được, miễn là buổi tối Diệp Hạo đến đón là được hết, cả buổi chiều ở với Diệp lão được đánh cờ thoải mái, được ra vườn hoa chơi, ra sau vườn cây của Diệp lão hái quả, rồi chăm mấy con gà cảnh cho ông, việc làm hết, vui vẻ vô cùng. " Cháu dâu tôi thế nào ?" Diệp lão hỏi lão Châu ngồi bên cạnh, đây là trong mấy người bạn già thương trường của ông ngày xưa, giờ thỉnh thoảng đến nhà ông chơi cờ , tán gẫu. Lão Châu cũng già, mắt nheo lại lên mấy nếp nhăn, nhìn phía xa xa , lát sau gật gù " Đáng khen lắm, có thể thắng tôi đúng là đáng khen mà " giọng chẳng có chút ngượng ngùng, gương mặt cũng chẳng xấu hổ khi câu đó, chứng tỏ trình độ mặt dày tu luyện đến tầng cao nhất Diệp lão hừ mũi cái mạnh với lão Châu, rồi lắc đầu cười hớ hớ, thua đến 3 ván mà còn được câu đó, còn đòi đánh thêm ván thứ 4, nhưng Nhạc Ân nhớ mấy con gà nên chạy cho ăn mất .Diệp lão cười cười , giọng giấu nổi niềm tự hào " Tôi là tôi chỉ tự hào về nó thôi, ha ha, ngày mai tôi gọi lão Tứ đến đây, để ông ta nếm mùi mới được , ha ha " " Vậy mai tôi lại đến mới được " Lão Châu ngay lập tức hùa vào, quên mất mới nãy mình còn tỏ thái độ gì " Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh ..." Diệp lão thấy bạn lộ bộ mặt cười lớn tiếng vui vẻ. Bà Diệp từ xa đến nghe thấy tiếng Diệp lão cười giương mắt nhìn, bà ít khi thấy ông cười thoải mái như vậy, vì đứa con bệnh tật kia sao, cha đúng là thương cháu bạn mình mà, bà hừ mũi. Mấy hôm nay ngày nào ta cũng đến đây, sao cứ đến mãi vậy nhỉ, lâu nay có thấy bén mảng đến đâu . Bây giờ bà đến đây cũng là vì lí do đó đây, lẽ nào con dâu đến chơi mà ghé thăm mẹ chồng , bà Diệp khẽ nhếch khóe miệng nhanh tới chỗ Diệp lão. Đàng sau lưng là Chu Lệ Băng cúi đầu theo. " Chào cha ... Chào chú Châu " " Cháu chào Ông nội , cháu chào ông" Diệp lão ngẩng đầu nhìn hai người vừa mới chào mình, mĩm cười theo lễ , rồi " Hai đứa đến chơi sao ? Ngồi xuống trước " Lão Châu bên cạnh vốn cũng định ra về, thấy có người nhà đến nên muốn từ biệt luôn, làm phiền nữa, đứng lên " Cả hai ngồi xuống với lão Diệp , ta phải về luôn đây, nhà ta có việc bận " lại quay sang Diệp lão đưa tay ra " Tôi về đây, mai lại đến, nhớ pha trà này lại đó , chào lão " Diệp lão cũng đứng lên, tươi cười bắt tay với bạn, tiễn bạn đoạn mới quay lại bàn đá tiếp con dâu và cháu dâu mình " Cả hai ngồi xuống , các con đến gặp ta có chuyện gì ?" " Dạ, gần đến ngày mừng thọ cho cha, con đến là muốn hỏi cha có tổ chức lớn tại nhà hay " bà Diệp thấy Nhạc Ân từ xa, nhưng cố nhìn về phía đó, trả lời Diệp lão " Vẫn như năm ngoái , bảo Thiên Minh nó mở tiệc lớn ở khách sạn tiếp đãi người ta, còn cái chính vẫn là ở nhà, kêu mấy đứa về hết " Diệp lão nhấp ngụm trà rồi , mấy năm trước đều tổ chức lớn tại nhà chính này, nhưng sau đó ông cảm thấy mệt mỏi cũng thể cáo từ sớm được, nên bảo con trai ông dời địa điểm, ông ra mặt xong lấy cớ rồi về nhà, còn lễ chính là tổ chức ở nhà, có con cháu tụ tập với nhau thôi. " Dạ, chồng con cũng nghĩ cha làm như năm ngoái, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của cha trước " bà Diệp quan tâm làm ở đâu, miễn là có làm là được, với bà mấy cái dịp lễ tiệc này hề phiền hà, đơn giản nó thể được vị thế của Diệp gia, vốn Diệp lão chỉ muốn tổ chức đơn giản trong nhà, chính bà là người kiên quyết làm tiệc lớn, phải lớn,càng lớn càng tốt. " Được rồi, cứ vậy , ta nghe mấy ngày nữa Diệp Tề về nhà , bảo nó lo mà ở lại đến ngày mừng thọ cho ta . Cái thằng, cả năm mới vác mặt về nhà " Diệp lão hừ mũi, đứa cháu này, giống hệt cha nó, coi công việc như tính mạng Bà Diệp nghe Diệp lão hỏi về Diệp Tề mĩm cười vì con mình gần về, nhưng nghe đến câu sau cũng xụ mặt lại, bà có cùng cảm nhận với ông, đứa con trai lớn này của bà rất xa cách với bà, như chồng bà vậy, suốt ngày chỉ có 2 chữ công việc mà thôi. Giọng liền mang vài phân chua cay " Vâng, con biết " Diệp lão nhìn thần sắc bà Diệp thở dài, lắc lắc đầu rồi đưa ly trà lên miệng nhâm nhi. Chu Lệ Băng ngồi bên cạnh bà Diệp vẫn giữ im lặng mà lắng nghe, nhưng lâu lâu nhịn được len lén Diệp lão nhìn về phía Nhạc Ân cho mấy con gà ăn đàng xa. " Cha, con nghe .. " bà Diệp ngâp ngừng, khó khăn mà ra cái từ bà căm ghét " vợ Diệp Hạo có đến đây chơi " Diệp lão uống trà dừng lại liếc mắt qua bà, rồi cười cười " Ừ, Tiểu Ân nó đến đây chơi, aiz, nó còn , hiểu lễ nghi mà qua thăm con, con đừng trách nó, tại nó ở đây, ta gọi nó đến gặp mặt con " xong quay đầu gọi lớn " Tiểu Ân, lại đây " Nhạc Ân cho gà ăn, tụi gà cũng ăn đủ rồi, nhưng Nhạc Ân cứ thích để gạo tay dụ dỗ chúng tới mổ ăn, ngồi đến quên thời gian. Nghe tiếng Diệp lão mới tỉnh lại, quay đầu xung quanh ngơ ngác. Lão Thôi quản gia vốn ở trong nhà, thấy Diệp lão ngồi với bà Diệp và Chu Lệ Băng, hiểu được ông goi Nhạc Ân để làm gì, vội đến chỗ Nhạc Ân để dẫn đến. Ông biết bà Diệp thích Thiếu phú nhân bé này, nên muốn ở bên cạnh Nhạc Ân lỡ có gì đỡ lời cho . " Tiểu Ân, ông nội cháu gọi đấy, mau theo ta nào " Lão Thôi thấy Nhạc Ân ngơ ngác nhìn xung quanh, vỗ vào vai Nhạc Ân ra hiệu " Có gì sao lão Thôi " Nhạc Ân tò mò theo " Tiểu Ân, người ngồi đối diện ông nội là mẹ chồng cháu, cháu phải gọi là mẹ , nhớ chưa " Lão Thôi hơi ngờ ngợ, Diệp Hạo chưa bao giờ gọi bà Diệp là mẹ, dù vậy Nhạc Ân là con dâu, cũng nên giữ lễ nghi chứ nhỉ, biết ông nghĩ có đúng nữa Mẹ ??? Nhạc Ân cau mày, đến gần mới thấy mặt bà Diệp, thấy bà nhếch mắt nhìn mình, Nhạc Ân bỗng thấy đáng sợ, tự chủ được sát bên lão Thôi. " Tiểu Ân, lại đây ngồi với ông nội, mau lên " Diệp lão đứng lên, thấy biểu tình của Nhạc Ân thở dài tội nghiệp, vội bảo hộ cháu dâu Nhạc Ân ngước mắt nhìn người ngồi đối diện, lo lo sợ sợ mà ngồi xuống bên cạnh Diệp lão, còn nhích vào gần rồi níu tay ông. Diệp lão càng đau lòng vỗ tay cháu, aiz, con nít nhạy cảm mà, nhận được nguy hiểm trước mắt mình. " Tiểu Ân , đây là mẹ chồng cháu,cháu chào mẹ cháu , còn đây là em dâu tương lai của cháu , cháu tuổi hơn nhiều, gọi theo lễ nghi cũng được, mà gọi tên hay gì đó cũng được " Diệp lão cũng như lão Thôi, ông là người lớn trong nhà, ông bảo Nhạc Ân gọi là mẹ là vì gia quy trong nhà, ông thể dạy cháu gọi cách khác được. Còn Chu Lệ Băng, ông như vậy là để hai đứa cháu dâu của ông được tự nhiên với nhau, muốn gọi gì cứ thương lượng với nhau mà gọi. Nhạc Ân cau mày lại, nhớ đến chuyện gì đó, kiên quyết ngậm miệng, gọi mẹ, cũng trả lời chuyện với Diệp lão, cúi đầu giả chết. Hành động của Nhạc Ân làm bà Diệp khó chịu, nó giống hệt đứa con hoang kia mà, biết tôn ti trật tự. Chu Lệ Băng nãy giờ nhìn chằm chằm Nhạc Ân cũng nheo mắt lại, trong lòng thầm hả hê, ta biết phép tắc gì cả, có lẽ ta đúng là bình thường , nhìn xem, trông khuôn mặt kia khờ khạo,ngu ngốc, dù có đẹp đấy, nhưng về vẻ đẹp, chưa bao giờ tự ti thua kém ai huống gì với là vợ của Diệp Hạo này, nghĩ mình đẹp hơn ta nhiều. Diệp Lão nhìn tình hình trước mắt, cười ha hả xua khí khó xử , vội vỗ tay an ủi Nhạc Ân " Ha ha , Tiểu Ân này là, vẫn còn ngại ngùng sao " rồi quay sang với con dâu " Con đừng trách nó, nó như vậy đấy, từ đến giờ rất sợ người lạ, dần dần nó quen lúc đó nó thăm con , ha ha " Cũng đợi bà Diệp gì, quay sang lão Thôi căn dặn " mua bánh kem rồi đúng , mau đem lên cho Tiểu Ân ăn, đánh cờ nãy giờ nó đói lắm rồi đấy " Lão Thôi nãy giờ cũng lo lắng cho Nhạc Ân, thấy Diệp lão đưa thang, vội cười tươi hướng Nhạc Ân " Tiểu Ân, ăn bánh kem thôi, mua cho cháu nãy giờ rồi đấy " rồi vỗ vỗ tay Nhạc Ân, đợi níu lấy tay mình đứng dậy, lão Thôi mới quay qua bà Diệp " Phu nhân, tam thiếu phu nhân, tôi xin phép đưa Tiểu Ân vào nhà ", xong nhanh chóng đưa Nhạc Ân vào nhà, cần nhìn cũng đoán được khuôn mặt bà Diệp khó chịu thế nào. Lão Thôi đưa Nhạc Ân vào tới bàn ăn mới thấy Nhạc Ân ngẩng đầu , sau đó lại quay đầu nhìn dáo dác phía sau. Lão Thôi bật cười, thiếu phu nhận này đáng thương mà , phải lo lắng rồi. " Tiểu Ân, sao cháu chào mẹ , cháu lo lắng điều gì sao?" Lão Thôi lấy đĩa bánh kem trong tủ lạnh đặt lên bàn ăn cho Nhạc Ân " Lão Thôi, nhìn đáng sợ lắm nha, người đó thích Ân a " Nhạc Ân vào nhà, còn e ngại bà Diệp, chu môi , mắt lại dán vào miếng bánh kem, tay tự động cầm lấy muỗng xúc ăn. " Ha ha, dù sao cũng là mẹ chồng cháu, cũng phải chào chứ " Lão Thôi qua mấy ngày biết Nhạc Ân vô cùng đơn thuần, nhiều thứ biết . " Mẹ chồng là sao lão Thôi ? " Nhạc Ân tham lam ăn miếng to, nhưng vẫn nuốt được rất ngon lành, nuốt xong nhìn lão Thôi hoỉ, từ này hơi lạ a. " Mẹ chồng là mẹ của chồng, Nhạc Ân hiểu ?" Lão Thôi xong cau mày lại, ông có nên giải thích thêm là bà Diệp phải mẹ ruột Diệp Hạo nhỉ, thấy Nhạc Ân chu môi đồng ý " Đó phải mẹ của Andy, mẹ Andy đẹp lắm nha, lại thương Ân nữa " Nhạc Ân nhớ người trong tấm ảnh thấy ở mộ mẹ mà Diệp Hạo từng dẫn , nhớ trong ảnh, mẹ nhìn mĩm cười, rất hiền lành , Nhạc Ân thấy rất thích mẹ trong ảnh đó, giống người ngoài kia. Lão Thôi kinh ngạc nhìn Nhạc Ân, ra cũng biết, ông lắc đầu mà cười, bé này, vì vậy mà sợ vị phu nhân kia sao. Ông trầm tư, dù là làm dâu Diệp gia, nhưng Diệp Hạo lại sống riêng, còn Diệp lão may ra còn về nhà, nếu ngày Diệp lão , chắc cũng nhìn nhận cái nhà này, vậy, Nhạc Ân có gọi mẹ hay cũng vậy thôi, ông biết bà Diệp cũng thích nghe cái từ đó. " Ừ, Tiểu Ân ăn bánh " Lão Thôi mĩm cười, chuyện đến đâu hay đến đó vậy. Nhạc Ân chớp chớp mắt, nghe lời tiếp tục ăn bánh, trong đầu lại lên vẻ mặt bà Diệp, aizzz, Nhạc Ân chỉ nhớ mỗi mặt bà, hoàn toàn để ý Chu Lệ Băng cũng có mặt ở đó. ........ Đến tối Diệp Hạo đến đón Nhạc Ân, giống như mọi ngày, ăn cơm xong mới được về. Diệp Hạo bước vào nhà là nghe thấy tiếng cười trong trẻo của vợ, cả ngày dù mệt hay mệt, ưu phiền hay lo lắng hay ,cũng đều tan biến còn mảnh. " Cười gì ngốc " Diệp Hạo đến sau lưng Nhạc Ân ngồi, vòng hai tay ôm lại, hôn lên mái tóc đen bóng, hoàn toàn bỏ quên Diệp lão ngồi bên cạnh Nhạc Ân. " Andy , đến rồi " Nhạc Ân thấy tay Diệp Hạo mới nhận ra Diệp Hạo đến, ngay lập tức quay người quỳ lên ghế ôm lấy cổ Diệp Hạo vui mừng Diệp lão cũng thấy cháu, cũng quen với cảnh tượng này, tiếp tục nhìn tivi chiếu phim hài " Ừ, đến rồi, xem phim với ông nội à " Diệp Hạo nhấc cả người Nhạc Ân ra khỏi ghế, cứ thế bế lên vòng vào trong ngồi xuống ghế lại, có thể buông Nhạc Ân ra rồi tự tới mà ngồi, nhưng muốn ôm thế này thôi. " Andy, phim vui lắm, Ân xin ông cái đĩa này rồi, ông cho a, cho Andy coi nữa " Nhạc Ân hí hửng liên tục, vẫn ngồi chân Diệp Hạo mà ôm cổ " Ừ " Diệp Hạo nhìn khuôn mặt đáng của vợ đến mê mẫn, đột nhiên đưa mặt đến gần mặt , ngữi ngữi " Ân Ân hôm nay ăn bánh kem dâu sao ?" " Sao Andy biết a ?" Nhạc Ân kinh ngạc, ngày nào ông nội cũng mua bánh kem cho Nhạc Ân ăn, nhưng việc Diệp Hạo đoán đúng bánh kem dâu khiến Nhạc Ân thấy thú vị, Andy giỏi, biết hết a Diệp Hạo bật cười, sờ khóe miệng Nhạc Ân " Bánh kem còn bên miệng em này " ra là ngữi được từ miệng , thèm muốn gặm thử cái miệng đây, nhưng vẫn cố nén nhịn đến muốn điên lên, đây là nhà ông nội mà, là bất tiện, Diệp Hạo thở dài. " sao " Nhạc Ân chớp mắt , tay theo phản xa đưa lên sờ thử xem có bánh kem dính lại hay làm Diệp Hạo cười thành tiếng vui vẻ. Diệp lão lúc này mới quay mặt qua nhìn hai đứa cháu tình tứ , lắc đầu với Nhạc Ân, ôi cháu dâu ngốc nghếch, đáng mà, cứ bị Diệp Hạo trêu mãi thôi. " Hai đứa mau vào ăn cơm rồi về cho sớm " Diệp lão đứng dậy, liếc Diệp Hạo mà , ăn mau mà về, ông biết Diệp Hạo giờ này chỉ muốn về nhà nhanh chóng thôi, cũng tốt, mau mau về nhà cho ông đứa chắt nội, Diệp lão xoa xoa tay gật gù rồi trước. " ăn cơm thôi " Diệp Hạo cũng liếc lại bóng lưng ông mình, biết ông nội hiểu ý mình, Diệp Hạo hài lòng ôm Nhạc Ân ăn cơm. ........ Diệp lão từng bảo Nhạc Ân thường xuyên đến nhà ông chơi là có quà, vì vậy, ngày nào ông cũng mua thú bông cho , ông cũng biết Nhạc Ân vốn thích mấy con thú nhồi bông này mà. Quả vậy, hiên tại Diệp Hạo trước ra xe, ôm theo con hổ nhồi bông to như hổ , nhét vào sau xe, rồi đứng đợi Nhạc Ân cùng ông nội phía sau. Ở nhà có gấu to, chó to, thậm chí cả bộ vịt mẹ vịt con nhồi bông rồi, đem theo con hổ này về thêm chật phòng đây, Diệp Hạo lắc đầu cảm thán. " Ông nội mua con gà " Nhạc Ân bên Diệp lão kì kèo món quà ngày mai " Ha ha, cháu thích gà sao, được, mai ông cho người mua cho cháu bầy gà " Diệp lão liền gật đầu, gì chứ mấy thứ cỏn con này ông mua đâu cũng có nhiều lắm a, ông chỉ là lo Diệp Hạo nhíu mày trước mặt thích chúng thôi, ha ha. " mua nữa, phòng chật lắm rồi,ông mà mua nữa em phải mang chúng ra phòng khách mà để đấy " Quả nhiên Diệp Hạo ngay lập tức phản đối, mang về toàn để giường, tối cũng ôm ngủ, còn ôm nữa, thêm con nào là càng bị lạnh nhạt thêm, đáng vứt hết mà. Nhạc Ân chu môi, bất mãn với Diệp Hạo, nhưng nghĩ nghĩ lại cũng đúng, Nhạc Ân muốn đem chúng ra phòng khách a, lạnh lẽo lắm , đấu tranh tư tưởng lúc mới " Được rồi, vậy mai mua thêm mấy con gà , sau đó mua nữa, được a " Diệp lão nghe vậy bật cười to, còn cố gắng mua thêm ngày mai nữa mới chịu , ha ha. Diệp Hạo cũng bật cười , đến kéo tay Nhạc Ân qua phía mình " Được, cho em thêm mấy con gà, giờ chào ông về thôi " " Chào ông nội, Ân về a " Nghe Diệp Hạo được, Nhạc Ân an tâm, vui vẻ tạm biệt Diệp lão. " Ừ, hai đứa về " " Cháu về luôn, ông vào nhà " Diệp Hạo mở cửa xe cho Nhạc Ân, rồi quay qua Diệp lão hối thúc ông vào nhà, ban đêm hơi lạnh tốt cho ông. " Được, ta vào " Diệp lão nén cười quay người vào, vì ông thấy Nhạc Ân trước khi lên xe vẫn cố gắng nháy mắt ra hiệu cho ông, vì biết nháy mắt, nên nháy luôn cả hai, ha ha. Được rồi, mai ông mua lần cuối cho cháu, mua cho cháu vài chục con gà cho Diệp Hạo biết mặt, a ha ha. ...... " Buồn ngủ ?" Diệp Hạo đưa tay qua vuốt má vợ mình, hôm nay về hơi trể hơn bình thường, nhìn muốn nhíu mắt rồi " a " Nhạc Ân lắc lắc đầu, lại chớp chớp mắt cho tỉnh táo, rồi quay sang Diệp Hạo chuyện cho đỡ buồn ngủ " Andy, hôm nay Ân gặp người đáng sợ lắm a " Người đáng sợ ??? Diệp Hạo cau mày nhìn qua Nhạc Ân hỏi liên tục " Người đó có làm gì em , có làm em sợ , ông nội có ở đó ?" Nhạc Ân nghe mạch, lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi gật đầu thêm cái nữa mới trả lời " Ông nội gọi Ân đến chào, nhưng Ân nhìn mặt đáng sợ, nên Ân chào luôn a " Gọi đến chào?? Bạn ông nội ư? Diệp Hạo hơi thở phào, hỏi tiếp " Ừ, đáng sợ lắm sao, là bạn ông nội đúng ?" Nhạc Ân nhíu mày, người đó có được coi là bạn ông nhỉ? " Ông bảo gọi người đó là mẹ chồng a " Mẹ chồng ?? Là bà ấy ?? Diệp Hạo bỗng nhếch miệng cười " Ông bảo em gọi là mẹ sao ?? " " Ông bảo gọi, nhưng Ân gọi " " Tại sao ??" Diệp Hạo ngạc nhiên quay đầu qua nhìn vợ mình " Người đó đáng sợ, phải mẹ a, mẹ hiền lắm" Nhạc Ân dừng lại, rồi nhoẻn cười " Andy dẫn Ân gặp mẹ " Dẫn gặp mẹ ư ... Diệp Hạo lặng người, đưa xe tấp vào lề đường, lời vòng tay qua ôm Nhạc Ân vào lòng, ôm chặt, gục đầu lên vai , để mặc bản thân yếu đuối . lúc sau mới thầm " Ừ, chủ nhật này đưa em gặp mẹ , Ân Ân của ngoan lắm " " Andy , Andy làm sao ... " Nhạc Ân ngơ ngác " muốn ôm em " Diệp Hạo mĩm cười, vòng tay càng ôm chặt hơn chưa từng gọi bà Diệp tiếng mẹ, nhưng cũng chưa bao giờ ghét bà, cũng chỉ muốn tiếng mẹ mà Nhạc Ân gọi chỉ dành cho mẹ của , làm như vậy, biết, vì ngốc này quý mẹ , điều đơn giản như vậy, với lại là niềm xúc động to lớn. Mẹ, con mà con mang đến cho mẹ quá đáng , đúng .
Chương 27 Diệp Hạo ôm Nhạc Ân lúc thât lâu , cuối cùng hôn khẽ lên trán vợ cái mới buông tay để lái xe về nhà, khuôn mặt lên nụ cười dù nhạt nhưng cho thấy tâm tình rất vui. Mỗi lần có chuyện với bà Diệp, dù mảy may quan tâm bà ta gì, nhưng bà ta luôn làm nhớ về mẹ, điều đó làm nhớ về quá khứ, còn bây giờ, có Nhạc Ân bên cạnh, còn những phiền muộn kia đeo bám nữa, có tốt mà, Diệp Hạo nghĩ vậy càng vui vẻ hơn. Nhạc Ân nhìn qua Diệp Hạo , ánh mắt cũng lên tia vui mừng. Dù ngây ngốc hiểu được lòng người nhưng hồi nãy Nhạc Ân cảm nhận được Diệp Hạo bất thường, Nhạc Ân thấy rất lo lắng, giờ sao nữa rồi. Hai người nhanh chóng về đến nhà, Diệp Hạo cho xe vào sân rồi mở cửa, xong mới tới mở cửa xe đưa Nhạc Ân vào nhà. " Ngồi đó, pha nước tắm cho em " Diệp Hạo đặt tạm con hổ nhồi bông lên giường cho Nhạc Ân ôm, rồi vào phòng tắm, chút nữa rồi hẵng tính sổ với nó sau. " Được a " Nhạc Ân ngoan ngõan leo lên giường ôm con hổ, giường đầy mấy con thú bông rồi. Diệp Hạo pha nước xong lấy áo quần cho Nhạc Ân, bây giờ hiểu vì sao lúc đầu áo quần Nhạc Ân có 2 loại rồi, áo ngủ pijama là để mặc mùa hè, còn đồ thể thao là mặc khi trời lạnh. Nhanh chóng lấy bộ đồ thể thao, Diệp Hạo tới buộc tóc cho Nhạc Ân. " Đợi chút " Diệp Hạo buộc tóc cho xong ra khỏi phòng, Nhạc Ân cũng biết muốn làm gì nữa, lát sau thấy đem áo quần của mình trở về lại " Andy , Andy tắm ở đây a" Nhạc Ân tò mò, bình thường hai người hai phòng cơ mà " Ừ " Diệp Hạo thản nhiên kéo tay Nhạc Ân cau mày nhìn vào phòng , lấy áo quần hai ngươi treo lên, rồi nhanh chóng thoát áo quần của mình. " Ân tự tắm được " Nhạc Ân nhìn bàn tay cởi áo cho mình kháng nghị " Trời hơi lạnh rồi, em lại tắm lâu, dễ bị cảm lạnh " Diệp Hạo đưa ra lý do " Ân tắm nhanh " Nhạc Ân chu môi, nhăn nhó nhìn bàn tay cởi quần của mình " Lúc nào em cũng vậy nhưng có làm được đâu " Diệp Hạo bình thản mà trả lời, nhanh chóng vứt cái thứ cuối cùng che người vợ sang bên, đứng dậy đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt , giọng khàn khàn " tắm cho em nhanh hơn, lại ấm hơn " , xong nhanh chóng kéo vợ nhiều chuyện vào bồn tắm, Lúc còn ở nhà Diệp lão, Diệp Hạo nén nhịn lắm rồi, thề lúc về nhất định phải ăn ngay lập tức, lại thêm câu chuyện của bà Diệp, Diệp Hạo càng thể nén nhịn nổi nửa, nhanh chóng ra tay,trước hết là việc tắm hàng ngày phải được tranh thủ làm nhanh chóng. ................ "Andy, ngứa ... a ha ha ... đừng sờ chỗ đó mà " Nhạc Ân cuống cuồng né tránh bàn tay Diệp Hạo lại bị Diệp Hạo nhanh chóng kéo cả người vào lòng " Đừng lộn xộn, em tắm như vậy hèn gì lâu phải " thả vào bồn tắm, thấy chìm nghỉm nhắm mắt hưởng thụ, mà ra tay chắc nằm đến nửa tiếng " Sau này tắm cho em, đến khi nào em tự giác tắm nhanh suy nghĩ lại " Diệp Hạo miệng , bàn tay đều đều xát sau lưng của Nhạc Ân " Ân biết rồi mà, sau này tắm nhanh " Nhạc Ân ngồi xoay lưng với Diệp Hạo, cứ uốn éo người sợ Diệp Hạo đụng trúng chỗ gây nhột. " Chuyện sau này sau này tính " Diệp Hạo nhếch miệng, nhìn tấm lưng trắng ngần, bàn tay lại cảm nhận được mịn màng trơn láng, nuốt nước miếng cho cái cổ khô khốc, biết bản thân mình chịu được nữa, Diệp Hạo nhanh chóng ôm Nhạc Ân đứng dậy " Hả ?? Sao thế Andy ??" Nhạc Ân bị ôm dậy bất ngờ, lại thấy Diệp Hạo với lấy cái khăn tắm lau cho xong bọc lại, trả lời câu hỏi, bế ra khỏi phòng tắm " Chúng ta làm chuyện vợ chồng thôi " Diệp Hạo đặt Nhạc Ân xuống giường, lau khô người cho , lùa mấy con thú nhồi bông xuống giường, nhào lên đè xuống " Andy đáng ghét, ngày nào cũng làm a " Nhạc Ân kháng cự quyết liệt, lúc nào Diệp Hạo cũng như vậy, hùng hổ chèn ép mà thôi " Ân Ân , chúng ta là vợ chồng đúng ?" Diệp Hạo hôn lên cổ , dụ dỗ " Nhưng mà ... " " , chỉ có vợ chồng thương nhau mới làm như thế này , Ân Ân thương sao " Diệp Hạo cà chóp mũi của mình lên chóp mũi , nhìn say đắm vào đôi mắt to tròn đối diện " Ân thương mà, nhưng ...." " Lại còn nhưng, thế mà bảo thương sao ..." Diệp Hạo cười thầm, môi bắt đầu chà xát môi " Ư ... nhưng nữa " Nhạc Ân chu môi, vô tình đè mạnh môi Diệp Hạo " Ngoan lắm " Diệp Hạo nhân cơ hội ngậm chặt cái miệng , kháng nghị bị vô hiệu, bàn tay Diệp Hạo bắt đầu hành động .......... " Ân Ân, mở mắt ra ... " Diệp Hạo nhàng vào bên trong cơ thể Nhạc Ân, nhìn khuôn mặt ửng hồng từ từ mở mắt, cúi xuống khẽ hôn lên trán , thào " Em có biết, em quan trọng với thế nào ?" , cần hỏi lại , cũng trả lời cho , Diệp Hạo dùng cách thức mạnh mẽ nhất chiếm lấy cơ thể bé dưới thân mình " A .... " Nhạc Ân co rút cả người, môi run run nên lời , nghe được câu hỏi của Diệp Hạo, nhưng hiểu ý nghĩa, chỉ vô thức vòng tay ôm cổ lại mà rên rỉ Diệp Hạo mĩm cười, càng điên cuồng hơn nữa ... Đến cuối cùng, lúc gục người xuống ôm chặt Nhạc Ân mà thở , mới lẩm bẩm câu trả lời " Ân Ân, em còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của , vợ ngốc " -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-..-.-.-. " tôi đến đó rồi ?" " Vâng, Đại thiếu gia khảo sát tình hình, cậu ấy ngày mốt có kết quả " " Được rồi, ra ngoài " " Vâng " tháng , 1 khu đất phía Bắc , ai biết được tầm quan trọng to lớn của khu đất đó đối với Diệp gia, chỉ có đối thủ, thua. tháng, dự án đầu tư cấp quốc gia vào tỉnh Y, khu kinh tế trọng điểm mới nổi của cả nước, lại thua. tháng, hôm qua, lại thêm hợp đồng hợp tác làm ăn lớn, lại thua nữa. tháng ư ?? Trong căn phòng làm việc rộng lớn, Diệp Bảo chăm chú chơi trò phóng phi tiêu, lần lượt từng cái phi tiêu được phóng là lần lượt được cắm vào hồng tâm. Đến cái cuối cùng, Diệp Bảo khẽ nhếch miệng, dồn lực phóng mạnh, vẫn trúng hồng tâm nhưng tất cả những cái ban đầu cắm ở đó đều bị đánh bật mà rơi xuống đất. đứng đó, nheo mắt ngắm nghía thành quả, lúc sau mới chậm rãi thốt ra từng chữ " Các người có còn đủ tiền đây ??" ---------------------------------------------------- Diệp gia liên tục thất thế thương trường trong vòng tháng ngắn ngủn , cả ba lần đều thua vào tay đối thủ, ai ai cũng ràng, đối thủ kia muốn hạ bệ Diệp gia. Diệp gia đến thành phố A gần thế kỉ, dù vậy vẫn là thế lực trẻ nhất, lúc họ đến đây, chính xác lúc cha của Diệp lão đến đây, thành phố A có rất nhiều gia tộc hùng mạnh với tuổi hơn vài thế kỉ rồi, khi đó Diệp gia chỉ là cọng rơm. Rồi bắt đấu từ đời Diệp lão, Diệp gia có được gốc rễ, đến đời Diệp Thiên Minh, Diệp gia là trong những thế lực mạnh nhất, cuối cùng đến đời Diệp Tề và Diệp Bảo, Diệp gia còn đối thủ xứng tấm trong ngành nghề kinh doanh của họ. tại Diệp gia cùng Từ gia của Từ Gia Huy vốn là xuất thân từ bang hội, sau này làm chủ hàng loạt hệ thống ngân hàng khắp cả nước, trở thành hai thế lực hùng mạnh nhất thành phố A, ngoa chính là hùng mạnh nhất cả nước, những năm gần đây, chưa ai tưởng tượng đến ngày Diệp gia thua thiệt. Nhưng thương trường khốc liệt, cuối cùng cũng có đối thủ xứng tầm xuất . Mọi người vô cùng xôn xao, vô cùng tò mò, vô cùng háo hức ... rốt cuộc ông chủ bí , kẻ địch Diệp gia là ai đây ? Dù vậy, ông ta có là ai cũng ảnh hưởng đến chuyện vui của Diệp gia sắp đến, lễ mừng thọ của Diệp lão. Tiệc lớn được tổ chức tại đại sảnh khách sạn Center của Triệu gia, nhưng tiệc chính lại tổ chức ở nhà chính. Quy định vào ngày mừng thọ của Diệp lão, mấy đứa cháu trai đến tiệc lớn cũng hề gì, nhưng bắt buộc phải về nhà ăn bữa cơm sum vầy với ông. Mà mấy đứa cháu của ông dù kì lạ khác thường thế nào, vẫn luôn là những đứa cháu có hiếu, những ăn với ông bữa cơm , những ngày gần ngày đó, rảnh rỗi gì, chứ bận rộn đến thở nổi cũng tranh thủ về nhà gặp mặt ông. Diệp lão rất hài lòng về điều này, thậm chí rất hãnh diện vì ngày mừng thọ của ông được coi là dịp nghĩ lễ duy nhất mà mấy đứa cháu của ông dành thời gian cho nó, quan trọng hơn cả ngày tết nữa ấy chứ. ..... Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mừng thọ cho Diệp lão, ai bận đặt tiệc cứ đặt tiệc, ai bận làm cứ làm, Diệp lão vẫn thảnh thơi ở nhà đánh cờ , chuyện với Nhạc Ân như thường lệ " Tiểu Ân, nhớ chưa, mốt là sinh nhật ông nội, phải đến ăn cơm với cả nhà " Diệp lão vừa xếp cờ ra bàn vừa nhắc nhở Nhạc Ân " Ông nội lần thứ 17 rồi a " Nhạc Ân nhăn mặt với Diệp lão, tay cũng chậm rãi mà xếp cờ. " Aiz, ông già rồi, phải lú lẫn chứ " Diệp lão cười ha ha lấp liếm, ông lú lẫn, ông vẫn biết mình nhiều, ông nhắc như vậy là để Nhạc Ân chắc chắn phải đến, ông quý đứa cháu dâu này vô cùng, có nó nhạt nhẽo lắm a " À, mấy hôm nay cháu có gọi điện thoại cho ông bà của cháu " Diệp lão nhớ tới ông bà Nhạc, hôm qua gọi điện thoại ai bắt máy " Có a, ông bà chơi rồi " Nhạc Ân gật đầu trả lời, chính ông bà Nhạc điện thoại cho bảo ông bà nước ngoài chơi, điện thoại được nữa, khi naò ông bà về điện thoại lại " Cái gì ????" Diệp lão bất ngờ hét lên " Ai ai, Tiểu Ân,ông xin lỗi, đừng sợ, đừng sợ, ông cháu ... ông ông bà cháu đấy, mà với ông tiếng nào " Diệp lão cuống cuồng an ủi Nhạc Ân bị giật mình, rồi trách ông bà Nhạc " Ô, ông bà có mà, có kể với Ân là rủ ông nội , mà ông mà " Nhạc Ân sau khi giật mình, hiểu ý Diệp lão, vội minh oan cho ông bà mình " Khi nào ??" Diệp lão cau mày nhớ lại " Cách đây 3 ngày a, ông bà với Ân là ông nội được, ông nội bận ở nhà đánh cờ với Ân a " Nhạc Ân vừa cười vừa , rất vui vẻ vì Diệp lão bỏ chơi mà ở nhà với mình " À .. " Diệp lão nhớ ra, thở dài ai oán, lúc đó là ông tưởng ông bà Nhạc đùa, ông bà Nhạc sang Pháp thăm ông Frank, Diệp lão cứ nghĩ những kẻ chỉ muốn tàu lửa mà máy bay như ông bà Nhạc chỉ chơi, nào ngờ ... lại còn đúng dịp mừng thọ ông nữa chứ, quá đáng. " Ông nội, ông trước kìa " Nhạc Ân thấy Diệp lão trầm ngâm, vội nhắc nhớ " À, rồi , ông đánh đây " Diệp lão nhanh chóng đánh bay ông bà Nhạc ra khỏi đầu, tranh thủ đánh cờ, dù sao có Nhạc Ân là được rồi, ông cần hai người bạn vô tình kia nữa. ................. lúc sau Diệp lão cau chặt mày tính toán đường , ông chuẩn bị bị dồn vào thế bí a, khó khăn lắm ông mới kéo dài được trận cờ này, quân cờ bàn cờ vẫn còn nhiều, đường nước bước ông dàn xếp sẵn thiếu, vậy mà giờ đây con tướng của ông gặp nguy hiểm, má mấy con lính ông cho qua đất đối phương hết rồi. Aiz, ván đấu này được xem là ván đấu mà ông tâm đắc nhất kể từ khi đấu với Nhạc Ân, chỉ cần ông cứu được con tướng có cơ hội, nhưng thế loạn thế cờ mà ông vất vả bày ra ... làm sao đây a.... Nhạc Ân ngồi nhìn chằm chằm mấy con gà dưới chân ghế của mình, hai ông cháu ngồi ở bàn đá ngoài sân nên mấy con gà thấy người lại chạy đến, hơn nữa, dạo này Nhạc Ân hay cho chúng ăn., vậy là cả bầy cứ chăm chăm xung quanh Nhạc Ân, khiến hết nhìn đông lại nhìn tây, thèm để ý ván cờ bàn. Diệp lão rời mắt khỏi ván cờ, thấy tình hình Nhạc Ân tại, cả người cúi xuống bàn mà vuốt ve con gà, ông nuốt nước miếng, khẽ dời quân cờ qua ô bên cạnh, ông tính toán vị trí con cờ này, nó nằm giữa rất nhiều quân cờ khác, Nhạc Ân nhất định nhận ra vị trí chính xác của nó, xong rồi nước cờ của mình. Diệp lão an ủi chính mình, sao, quân cờ mà ông thay đổi vị trí đó là do hồi nãy ông nhầm, nếu ông nhầm ông lâm vào tình cảnh tại, coi như Nhạc Ân cho ông lại nước, với lại, ông khát khao thắng đứa cháu khủng khiếp này ván a, mà chỉ có ván cờ tại là đủ điều kiện để ông thắng.... Diệp lão sau 3 phút mặc niệm, ưỡn ngực tự tin goị Nhạc Ân " Tiểu Ân, đến phiên cháu đấy " Nhạc Ân nghe Diệp lão goi, quyến luyến rời tay khỏi con gà, vừa nâng mắt qua mặt bàn khựng lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào quân cờ Diệp lão mới chơi gian lận, Diệp lão thấy vậy đổ mồ hôi lạnh, nó là thần tiên sao ?? sao mà biết nhanh vậy. Quả nhiên, Nhạc Ân trợn mắt chỉ vào quân cờ đó rồi chớp chớp mắt nhìn Diệp lão nghi ngờ Diệp lão khó khăn nuốt nước miệng, chẳng biết sao sau lưng nghe tiếng cười khe khẽ, ông chột dạ quay người lại, Nhạc Ân cũng nâng mắt lên nhìn sau lưng Diệp lão, đó là người đàn ông cao lớn, còn trẻ và rất tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt sâu hun hút kia cho người khác cảm giác e ngại. " Ông nội, cháu về " Diệp Tề nhìn hai người chớp mắt nhìn mình, lên tiếng , giọng ấm lạnh , cho ta biết được cảm xúc nào trong đó, chỉ có Diệp lão quá quen thuộc mới nhận ra được lễ phép . Diệp lão thấy Diệp Tề, mới đầu là chột dạ sợ người khác biết mình gian lận, sau đó là nheo mắt lại, ngay lập tức đứng dậy chỉ vào cháu mà mắng " Cái thằng này, cháu còn biết ông là ông nội sao, cháu nhớ lại xem bao lâu rồi cháu về nhà, cũng chẳng có cuộc điện thoại cho ông, hừ , còn biết vác mặt về đây ..." vừa mắng xong, lại nhanh chóng ngồi xuống ghế, trước đôi mắt ngơ ngác của Nhạc Ân, bàn tay nhanh lia lịa .... xếp lại bàn cờ. " Ơ .... " Nhạc Ân chớp chớp mắt liên tục, hết nhìn Diệp lão lại nhìn bàn cờ được Diệp lão xóa chứng cớ, chẳng thốt nên lời, thế Diệp lão còn trắng trợn mà " Tiểu Ân, chúng ta chơi cờ , mắc kệ nó, ta muốn chuyện với đứa cháu bất hiếu đó ", xong nhanh chóng quân cờ rồi thúc giục Nhạc Ân " Ông ăn gian aaaaaaaaaa " Nhạc Ân lúc này mới bùng nổ, chu môi bất mãn, ông nội ấy thế mà ăn gian nha, còn xóa bỏ ván cờ nữa chứ, hừ hừ " Đâu, ông đâu có ăn gian a " Diệp lão ho khan hai tiếng, nhanh chóng chối bỏ " chịu, ông nội ăn gian" Nhạc Ân lúc lắc đầu nũng nịu Diệp Tề vẫn đứng sau lưng Diệp lão nhìn cả hai đôi co, đôi mắt nhìn chăm chú vào Nhạc Ân chu môi nhăn mặt trước mắt, khẽ nhếch miệng, nhanh chóng tới ngồi xuống bàn, đưa tay xếp lại bàn cờ " Ông nội nhỡ tay làm quân cờ bị xê dịch, thay thế ông đánh tiếp với em ván cờ " , Diệp Tề xong nước cờ của mình, nhìn Nhạc Ân thách thức Nhạc Ân lúc này mới nhớ tới Diệp Tề, nhìn bàn cờ giống y như lúc nãy, quân cờ Diệp lão gian lận được trả về vị trí cũ, Diệp Tề nước của quân bên kia rồi. Nhạc Ân bất giác lại đưa mắt nhìn chăm chăm Diệp Tề, hồi nãy là vì thắc mắc biết là ai, bây giờ là vì .... Nhạc Ân thấy người này rất ấn tượng " Đến phiên em " Diệp Tề e ngại, cũng nhìn thẳng vào đôi mắt to của Nhạc Ân, đọc được nghĩ gì, lần này phải nhếch miệng nữa, mà là mĩm cười, dù chỉ là nhàng vẫn khiến Diệp lão ngồi bên cạnh nheo mắt lại nhìn lạ lùng. Nhạc Ân nghe nhắc nhở, chớp mắt cái rồi nhìn vào bàn cờ, nhìn vào rồi ngạc nhiên, thế mà thoát khỏi thế bao vây của rồi sao ??, Nhạc Ân nhíu mày , nhanh chóng quân cờ , quân cờ lần này nằm trong kế hoạch mới, kế hoạch cũ bị Diệp Tề phá hủy mất rồi. Diệp lão liếc cháu, lại liếc Nhạc Ân, an tâm là mĩnh bị quên lãng, im lặng là vàng mà chiêm ngưỡng ván cờ, trong lòng thở phào hơi nhõm, Diệp Tề khá lắm, cháu giúp ông lần này vậy ông tính toán chuyện cháu lâu rồi về nhà nữa. khí im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng gà con chích chích, gà mẹ gù gù và tiếng cạch của quân cờ mỗi lần ai đó quân. Dần dần, tiếng cạch kia còn nhanh chóng nữa, mà là lâu dần, lâu dần. Diệp lão nín thở nhìn tình thế trước mắt, biết có nên hãnh diện hay , vì người thắng thế là ... Diệp Tề. Nhạc Ân lúc này cau mày nhìn chằm chằm vào ván cờ, suy nghĩ đến mức cắn môi mình mà biết " Nhả ra " Nhạc Ân giật mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tề mới " Đừng cắn môi nữa, em cắn mạnh thế rách môi đấy " " ...." Cả 3 người con trai của Diệp Thiên Minh đều giống cha ở cái tính vô tâm, lạnh lùng . Nhưng mà, 3 em hơi khác, đó là Diệp Bảo đào hoa phong lưu bao nhiêu Diệp Tề và Diệp Hạo càng nổi tiếng là độc thân mình bấy nhiêu, hai người đó, nếu mà có ngày quan tâm tới đàn bà con , là chuyện động trời ghê gớm đấy. Ấy thế mà Diệp Hạo có vợ, còn Diệp Tề ... Diệp lão liếc qua liếc về, thấy Diệp Tề và Nhạc Ân nhìn nhau chằm chằm, ho khẽ tiếng rồi " Tề nhi, đừng quá đáng, nó là em dâu cháu đấy " rồi nhìn Nhạc Ân tười cười " Tiểu Ân, đói bụng chưa , vào nhà ăn bánh kem với ông " Em dâu ?? Diệp Tề rũ mắt, hồi nãy vào nhà chính trước để thăm mẹ thấy vợ chưa cưới của Diệp Bảo, nếu vậy, đây là vợ của Diệp Hạo rồi. " Ân đói " Nhạc Ân lắc đầu nhàn nhạt , lại cúi đầu nhìn bàn cờ, đưa tay nước , nhắc nhở Diệp Tề, giọng rầu rĩ " Đánh hết ván a " Diệp Tề nhìn quân cờ mới của Nhạc Ân, mĩm cười, khá , dù nước nào cũng bị khóa hết, nhưng nước vừa nãy lại là nước tốt nhất, nhưng có lẽ bé kia cũng biết thể nào thắng nổi, có nên buông tha ??? .......... Nhạc Ân vẫn cố gắng đến hết ván, cuối cùng sững sờ nhìn kết quả, lúc sau cúi đầu, thào, giọng đáng thương vô cùng " Ân thua rồi ", xong nhịn được cắn môi, mếu máo rơi nước mắt, lần đầu tiên thua trận khiến bé có bản chất non nớt như Nhạc Ân đau lòng vô cùng Diệp lão cũng để ý đến Nhạc Ân từ lâu, thấy kiên cường đến cuối ván cứ tưởng sao, nào ngờ, ông cũng đau lòng, hốt hoảng qua bên cạnh Nhạc Ân vỗ về " Tiểu Ân, sao, sao, ai, ông thua cháu cả trăm ván này, lão Châu , lão Tứ đánh hay hơn ông vậy mà cũng thua cháu, Tiểu Ân của ông là giỏi nhất đấy ... Tiểu Ân đừng khóc a ...." " bảo em đừng cắn môi rồi mà " biết Diệp Tề đứng lên từ lúc nào, đến ngồi bên còn lại của Nhạc Ân, mạnh mẽ nâng đầu lên, kéo cánh môi dưới bị nghiến lại đến mức dấu răng ăn sâu vào đó. " Em đánh rất giỏi, chỉ là em thiếu kinh nghiệm, với lại tôi nghiên cứu kĩ nước cờ hồi nãy lúc đứng sau lưng ông nội, nên em mới thua tôi, nếu tôi đánh từ đầu với em, chưa chắc tôi thắng em " đây là lần đầu tiên Diệp Tề với người mà dài dòng đến như vậy, lúc đó đôi mắt nhìn Nhạc Ân chằm chằm, bàn tay vẫn nắm cằm , buộc nhìn vào mắt " hiểu chưa ?" Diệp Tề thấy Nhạc Ân ngừng rơi nước mắt, mĩm cười hỏi " sao ??" Nhạc Ân chớp mắt thào, mấy giọt nước mắt còn trong hốc mắt vì vậy mà chảy ra Diệp Tề cau mày lại, tay khác rút khăn tay trong túi quần ra, vẫn nắm cằm Nhạc Ân, vừa lau nước mắt mặt vừa " , em đánh cờ rất giỏi ,vậy hết khóc chưa ?" Diệp Tề lau xong nước mắt, lại nhìn Nhạc Ân, tiếp tục mĩm cười " Hết rồi, Ân khóc nữa a " Nhạc Ân nghe vậy vui mừng, hít mũi cái rồi nhoẻn miệng cười tươi trả lời "....." Diệp Tề bất giác sững sờ, nhìn Nhạc Ân chớp mắt, bởi vì nụ cười tuyệt đẹp, cũng bởi vì giọng ngây thơ ... " E hèm .... " Diệp lão nãy giờ im lặng nhìn lại ho khẽ lần nữa, ông biết ánh mắt và nụ cười Diệp Tề cháu ông khác thường là biểu thị cho ý gì, nhưng ông cảm thấy thể để yên cho tình hình này, aiz, Tiểu Ân là vợ Diệp Hạo a... " Tề nhi, vào đây ông có chuyện với cháu, nào, Tiểu Ân, cháu lấy gạo cho gà ăn , chúng nó đói nãy giờ rồi đấy " xong liền mạch vào nhà, tới gần cửa quay lại thúc giục Diệp Tề nhanh lên " Có dịp lại gặp em , bé " Diệp Tề hiểu ý ông mình, rũ mắt vỗ đầu Nhạc Ân rồi cũng theo. Nhạc Ân ngơ ngác nhìn theo Diệp Tề đến lúc khuất dạng. Diệp Tề và Diệp lão ở trong nhà chuyện rất lâu, Nhạc Ân ngôi ờ bàn đá cho bầy gà ăn đến no nê vẫn chưa thấy hai người kia ra, vừa lúc thấy lão Thôi nãy giờ mất dạng, liền chạy đến chào hỏi " Lão Thôi, lão thôi đâu a " Lão Thôi mới ra ngoài chuẩn bị đồ cho lễ mừng thọ của Diệp lão, vừa mới xong việc, định qua đây ngồi chơi với hai ông cháu Diệp lão, giờ thấy Nhạc Ân về hướng mình mĩm cười ôn hòa, đợi Nhạc Ân chạy đến mới " Lão Thôi mua đồ , ông nội cháu đâu, sao cháu chỉ có mình " " Ông nội chuyện với ... với ..." Nhạc Ân ngập ngừng suy nghĩ cái tên của Diệp Tề, chớt nhớ Diệp lão gọi là " ông nội chuyện với Tề nhi a " Tề nhi ??? là ai ??? Lão Thôi suy nghĩ, chợt bật cười hiểu ra, ông biết Diệp Tề về nhà " Người đó là cậu Diệp Tề đúng , vậy là Tiểu Ân phải gọi là đấy , đó là trai của chồng cháu a " " .... " Nhạc Ân thầm, gật đầu cái rồi " Được, gọi là , gặp gọi là " " Ừ, đúng vậy, giờ Tiểu Ân có muốn xem vườn hoa ?" tại Diệp lão bận, vậy ông chăm sóc Nhạc Ân vậy, " Ân a, lão Thôi " Nhạc Ân nghe vườn hoa thích thú, nhanh chóng theo chân lão Thôi tới vườn hoa. ........................ Nhạc Ân còn mãi ngắm hoa, Diệp Tề từ nhà Diệp lão ra, ngày lập tức để ý đến bàn đá trong sân, thấy trống rỗng hơi khựng lại. sau đó đưa mắt khắp nơi để tìm kiếm... mới thấy được bóng dáng Nhạc Ân bé đàng xa. Diệp tề bất giác lại mĩm cười. " Ngày khác găp lại em, bé thú vị " thầm, bước chân về phía nhà chính
Vinh dự cho bạn khi đây là comt đầu tiên của bạn sau n+1 ngày làm thành viên của CQH. Tất cả là do nhận đc email cờn phơm nên k dùng đc chức năng nào hết. Mình cũng vừa mới đọc bộ này xong. Đáng vô cùng lun. Thích nữ chính lắm ý. Cái kiểu ngây ngây ngô ngô dễ thương vô cùng. Nhất là đọc cái phần phiên ngoại 3 mẹ con mà chết cười. Hình dung cái cảnh 1 chàng phải gồng gánh 3 người lớn-bé xung quanh, với đôi mắt to tròn ngập nước mà chết cười!
Chương 28.1 Diệp Tề hoàn toàn hề nghĩ rằng ' lúc khác gặp lại ' với Nhạc Ân lại sớm đến thế này. Lúc rời khỏi nhà Diệp lão, Diệp Tề ngay lập tức đến công ty , nhưng chiều tối trở về ăn cơm. Bình thường Diệp gia vẫn ăn tại nhà chính, nhưng thời gian gần đây Diệp lão hay ăn riêng, bàn ăn lại tẻ nhạt, Diệp Tề quyết định qua chỗ ông nội mình ăn cơm, cứ nghĩ Diệp lão ăn cơm mình mà thôi, nào ngờ ... Lúc này Diệp Tề thay áo quần, quần tây áo sơ mi đơn giản, đứng ngay cửa nhìn vào Diệp lão và Nhạc Ân ngồi ghế, cả hai biết tới, Nhạc Ân chuyện điện thoại " Andy ăn cơm sao? ..... Ồ, Andy ăn cơm với chú Trần ... nhớ đón Ân sớm đó nha ... Ân biết rồi , Ân với ông nội ... Andy phải nhớ đón sớm a ... Hi hi , Ân nhớ rồi mà ... Tạm biệt Andy a " " Sao, nó đến ăn cơm ?" Diệp lão ngồi bên cạnh Nhạc Ân hỏi lại " Andy hôm nay xong việc, chú Trần bắt ở lại ăn cơm, ăn với Ân, Ân ăn với ông, chút Andy tới đón về thôi " Nhạc Ân gật đầu tường thuật lại lời của Diệp Hạo Ăn cơm cái gì, nhậu nhẹt cho rồi , Diệp lão hừ khinh thường, rồi quay sang Nhạc Ân tươi cười " Vậy hai ông cháu ta ăn cơm với nhau, hôm nay ta cho cháu ăn bánh kem thoải mái, khỏi sợ Diệp Hạo cằn nhằn " Diệp lão tranh thủ cơ hội tiếp tay cho Nhạc Ân " sao , a ha ha ... " Nhạc Ân nghe Diệp lão , nuốt nước miếng ừng ực, vui vẻ đến mức cười rộ lên " Có thể cho cháu ăn cùng được ?" Cả Diệp lão và Nhạc Ân đều quay đầu nhìn người mới , phát lại là Diệp Tề, Diệp lão tặc lưỡi, sao cháu ông bữa nay cứ thích xuất đột ngột thế này, nhưng rất vui mừng vì có thêm đứa cháu tới ăn cơm với ông, vội ngoắc Diệp Tề " Mau vào đây ngồi Tề nhi, đầu bếp sắp nấu xong rồi, cháu đợi chút " " Vâng " Diệp Tề cũng đến rất gần rồi, lúc ngồi xuống ghế bên cạnh, Nhạc Ân vẫn nhìn chằm chằm " Em ở lại ăn cơm với ông luôn sao ?" Diệp Tề vừa ngồi xuống hỏi Nhạc Ân, biết nhìn Nhạc Ân chớp chớp mắt mấy cái mới gật đầu, sau đó mĩm cười gọi ... " " Diệp Tề ngạc nhiên, nhưng sau đó nhanh chóng ừ tiếng, đợi tiếp " Lão Thôi bảo rằng phải gọi là a " Nhạc Ân tủm tỉm cười vì mình gọi đúng, mấy cái danh từ xưng hô, Nhạc Ân loạn vô cùng, ai dạy cho thế nào gọi thế ấy mà thôi " Ha ha, đương nhiên, nó là của Diệp Hạo cũng là của cháu mà " Diệp lão bật cười, đưa tay vỗ vai cháu dâu ngây thơ. Diệp Tề vẫn nhìn , nhưng suy nghĩ, hình như, bé này giống người bình thường. " Ừ, em cứ gọi như vậy , nhưng tôi nên gọi em thế nào nhỉ " nghe ông gọi là Tiểu Ân, nhưng đó là tên thân mật, biết xưng hô như vậy được " Sao ???" Nhạc Ân chu môi chớp mắt, hiểu Diệp Tề gì, may mà có Diệp lão ở đây, Diệp lão lắc đầu, lại cười ha hả, phất tay với Diệp Tề mà " Cháu đừng với cái đầu gỗ này những chuyện đó, nó hiểu đâu . Cháu cứ gọi nó là Tiểu Ân , nó chỉ thích người khác gọi là Tiểu Ân thôi" Diệp lão biết được điều này sau những lần ông đem bạn tới đánh cờ với Nhạc Ân, ai gọi gì Nhạc Ân cũng lơ, phải gọi Tiểu Ân mới được. Diệp Tề mĩm cười, có thể hiểu được có vấn đề gì rồi, nhưng hiểu sao, lại có hứng thú với bản tính như thế này, phải rằng, là người đầu tiên thu hút được ngay lần đầu gặp mặt. gật đầu với lời của Diệp lão rồi lại nhìn Nhạc Ân " Vậy tôi gọi em là Tiểu Ân " xong thấy Nhạc Ân mĩm cười gật đầu, lần đấu tiên gọi người thân mật đến thế này, ánh mắt rời được khuôn mặt . .................... Bàn cơm có Diệp Hạo, nhưng Nhạc Ân vẫn vui vẻ " Tiểu Ân, ăn cá " Diệp lão nhận nhiệm vụ của Diệp Hạo khi ăn cơm với Nhạc Ân, đó là gắp thức ăn cho , thế là cứ ngồi cả buổi lấy thịt cá, lựa thịt nạc cho Nhạc Ân " Cho " Nhạc Ân nhai chóp chép, lấy muỗng xúc miếng cá Diệp lão mới gắp cho bỏ qua chén Diệp Tề. Hồi nãy trong khi chờ đợi ăn cơm , Diệp lão có mở thế giới động vật xem, Nhạc Ân thích mấy con vật trong phim vô cùng nhưng lại hiểu chúng làm vậy là để làm gì, thế là Diệp Tề giải thích cho , tò mò cái gì đều có thể giải thích cái đó, làm cho Nhạc Ân thấy người này giỏi quá a, vậy nên bây giờ mới thân thiết thế này. Diệp Tề nhìn miếng cá trong chén, thản nhiên gắp lên ăn . vốn là người sạch nhưng hiểu sao lúc này lại quan tâm đến chuyện ăn thức ăn trong chén người khác, hơn nữa, Nhạc Ân lại dùng cái muỗng ăn mà đưa cho , cũng hiểu được điều này, tự nhiên mà thân thiết với thôi. Nãy giờ đưa cho 5 miếng cá rồi. " Ngốc, Tề Nhi nó tự gắp được, cháu biết quý thành quả của ông hả " Diệp lão cười cười giả vờ trách Nhạc Ân,Nhạc Ân đưa cá trong chén cho Diệp Tề ông thấy lạ lùng, bình thường Nhạc Ân ăn hết đều đưa cho Diệp Hạo mà. " Ông gắp cho Ân nhiều lắm, Ân ăn hết " Nhạc Ân chu môi lên, vì cái miệng nhai cơm nên cái môi chu cứ chúm chím rất đáng Diệp lão nhìn thấy miệng Nhạc Ân vậy bật cười vui vẻ. Diệp Tề ăn cũng phải ngừng nhai mà mĩm cười, gắp miếng cá dĩa bỏ vào chén Nhạc Ân " Cháu trả lại là được chứ gì ?" rồi nhìn Nhạc Ân " Em ăn , kẻo ông nội trách tôi " Nhạc Ân nghe lời xúc miếng cá ăn ngon lành, còn quay sang Diệp lão hếch mũi lên trêu ông, Diệp lão lại giả vờ nhăn mặt, đưa tay kéo mũi trách mắng " Được lắm, mới quen có ngày mà bênh vực đến thế này rồi, con bé làm phản này " Nhạc Ân cứ tưởng Diệp lão giận , xụ mặt biết lỗi, đưa chén cơm của mình tới trước Diệp Tề " gắp cho Ân miếng nữa, để Ân cho ông nội " Diệp Tề nhìn chén cơm trước mặt, lại nhìn qua Diệp lão, hai ông cháu nhìn nhau mà cười vui vẻ, bất cứ nào cũng đều làm nũng, nhưng Nhạc Ân làm nũng, hề thấy phản cảm, vì biết đó là bản chất của . " Tôi gắp cho em, nhưng em ăn cơm , ông nội ăn nữa đâu " Diệp Tề gắp cho Nhạc Ân miếng cá, ngăn cản trước khi kịp xúc cho Diệp lão " Nhưng ông nội giận a ... " Nhạc Ân nhìn Diệp lão chớp chớp mắt " Ha ha, ông giận cái đứa Tề nhi kia, ông giận cháu làm gì, mau mau ăn cơm " Diệp lão thôi trêu Nhạc Ân nữa, vỗ vai Nhạc Ân bảo ăn, đứa cháu ngây thơ này, cái gì cũng tưởng là hết " sao ..." " , ăn , ông gắp tiếp cho cháu này, ăn " " Ân ăn " Nhạc Ân hài lòng, tiếp tục ăn khí tràn ngập tiếng cười, vô cùng ấm áp, Diệp Tề ăn cơm xong tiếp tục ở lại ngồi chơi .... Ở nơi khác, Diệp Hạo bắt đầu lái xe đón vợ mình. .............. Diệp Hạo lái xe đến nơi, vừa bước xuống xe nghe thấy tiếng gọi " , đến thăm ông nội sao ?" Là Diệp Bảo, còn có Chu Lệ Băng. Diệp Hạo đóng cửa xe, nhàn nhạt trả lời " đến đón vợ " " Đón chị dâu, vậy chị dâu ở với ông sao " Diệp Bảo cười , lâu nay sớm về muộn, có khi ở nhà, qua thăm Diệp lão nên biết " Em ... à , em với Lệ Băng muốn qua thăm ông đây, sắp đến ngày mừng thọ cho ông rồi " Diệp Bảo chuyện thản nhiên, bàn tay đưa lui ôm eo kéo Chu Lệ Băng đến gần mình Chu Lệ Băng mĩm cười dịu dàng, nhìn Diệp Hạo thản nhiên tiếng chào . Diệp Hạo gật đầu với Chu Lệ Băng rồi với Diệp Bảo " Chúng ta vào " , xong bước , Diệp Bảo cũng ôm eo Chu Lệ Băng như vậy theo sau. Đến cửa nhà mở lớn, Diệp Hạo đột nhiên dừng lại khiến Diệp Bảo và Chu Lệ Băng cũng dừng theo, trong phòng khách, chiếc ghế dài , Diệp lão rồi đến Diệp Tề rồi đến Nhạc Ân ngồi cùng với nhau, Diệp lão xem tivi, còn Nhạc Ân và Diệp Tề chuyện với nhau rất vui vẻ. Diệp Bảo nhìn phòng khách, lại nhìn Diệp Hạo cau mày đứng tại chỗ, nhếch miệng , bàn tay nhanh chóng buông eo Chu Lệ Băng, vào phòng khách, " Ông nội, cháu đến rồi đây " xong ngồi xuống vị trí bên cạnh Nhạc Ân " Chị dâu, lần đầu tiên chị em ta gặp nhau, em ngồi đây với chị được ?" chào Diệp Tề , cũng nhìn Diệp lão, bỏ rơi Chu Lệ Băng, làm ngơ với ánh mắt Diệp Hạo chuyển qua mình, chỉ nhìn Nhạc Ân cười toe toét " Ơ .." Nhạc Ân chơp chớp mắt nhìn người lạ ngồi bên cạnh mình, lại nghe Diệp Tề bên cạnh " lâu gặp, Diệp Hạo " " Andy ..." Nhạc Ân nhanh chóng đứng lên, quay đầu nhìn ra cửa, thấy Diệp Hạo ngoắc tay vui mừng " Andy, mau vào đây, mau vào đây ngồi chơi với này " ?? Diệp Hạo càng cau mày ... cũng ra đón mình nữa chứ , Diệp Hạo nhếch miệng vào bên trong, trả lời lại Diệp Tề, Chu Lệ Băng đứng sau lưng Diệp Hạo cúi đầu cắn môi vào theo. " Chị dâu, em chào chị mà chị gì, chị khinh thường em đúng " Diệp Bảo bám chặt chỗ ngồi bên cạnh Nhạc Ân, có ý nhường Diệp Hạo, mặt mày ủ dột, giọng rầu rĩ Nhạc Ân thấy Diệp Hạo vào rồi, nhìn người bên cạnh mình, nhận ra người đó thất vọng, theo thói quen nhìn Diệp Hạo cầu cứu, nhưng Diệp Hạo chỉ ngồi xuống chiếc ghế khác gần Diệp lão rồi hoàn toàn im lặng, nhìn . " Chào hỏi đàng hoàng Diệp Bảo " Diệp Tề muốn đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Hạo, nhưng thấy Diệp Hạo đường tới chỗ khác ngồi, đành ngồi lại chỗ cũ. Thấy Nhạc Ân ngơ ngác hiểu được biết Diệp Bảo " Tiểu Ân, đó là em của tôi và Diệp Hạo, em gọi nó là Diệp Bảo " " Ô, là em của ?" Nhạc Ân quay đầu sang Diệp Tề hỏi lại , thấy gât đầu mới quay sang Diệp Bảo chu môi , vẫn còn cảm giác xa cách " Chào Diệp Bảo a " " Ha ha, hôm nay em mới gặp được chị dâu, mong chị dâu trách em vì em chưa thăm chị được " " Hả ...? ... , trách ?" Nhạc Ân ngơ ngác, theo kịp Diệp Bảo gì " Em ấy hiểu cậu gì đâu " Diệp Tề nhìn khuôn mặt ngu ngơ của Nhạc Ân bật cười giải thích cho Diệp Bảo biết, dù cũng chỉ mới biết vốn ngu ngơ ngày hôm nay thôi. " À à ... " Diệp Bảo gật gù, quên mất chị dâu này mắc bệnh tự kỉ , chỉ tại lúc đầu thấy giống người mắc bệnh , giờ thấy rồi " Hồi nãy chị dâu chuyện gì mà vui vẻ vậy, cho em với?" Diệp Bảo câu này xong liếc qua Diệp Hạo " chuyện ??" Nhạc Ân khó hiểu " Chị dâu chuyện với hai của em , hồi nãy đó " Diệp Bảo phiền vì chi dâu khờ khạo, vẫn tiếp tục chuyện, chỉ là giọng như chuyện với con nít " hai là ai, Ân đâu chuyện với hai " Nhạc Ân cau mày lắc đầu, miệng mím lại suy tư ,Diệp Bảo này chuyện khó hiểu quá Diệp Bảo nghẹn họng vì mắc cười, chị dâu này, dù ngốc nhưng đáng quá , vẫn tiếp " Là này " Diệp Bảo đưa ngón cái chỉ qua Diệp Tề " A, là a, đó phải hai, sai rồi, phải gọi là " " Ồ, rồi, em gọi là , vậy chị dâu chuyện gì với vậy " " Kia kìa " Nhạc Ân hếch mặt chỉ tay về cái tivi lại chiếu về thế giới động vật " giỏi lắm nha, biết rất nhiều, cái gì cũng biết " Nhạc Ân hai mắt sáng long lanh kể công dùm Diệp Tề, nhưng đúng là vậy, chẳng có gì Diệp Tề giải thích được, Diệp lão đôi khi còn bó tay cơ mà. " Vậy sao" Diệp Bảo nén cười đến chịu nổi, khóe miệng cứ nhếch nhếch , lại liếc Diệp Hạo, thấy Diệp Hạo nhìn tivi gì nhếch miệng thú vị, đến khi đưa mắt về lại thấy Diệp Tề liếc cảnh cáo, mới giả vờ nghiêm chỉnh lại, tiếp tục hỏi chuyện Nhạc Ân " hai .. à .. giỏi lắm sao, giỏi chuyện gì " " Chuyện gì cũng giỏi hết " Nhạc Ân xong chu môi nhìn Diệp Tề hâm mộ, thấy Diệp Tề mĩm cười mới quay sang Diệp Bảo lúc lắc đầu mà cười Cái mặt dễ thương quá... Diệp Bảo cắn răng ngăn tiếng cười, biết Diệp lão tùy ý , nên càng làm tới " Về mấy con sư tử kia ư, em cũng biết đấy , chị dâu hỏi gì em trả lời dùm cho , hai .. à... biết, em cũng biết mà " " Sao, Diệp Bảo cũng biết ư , ồ, vậy xem, sao con sư tử lại nằm dưới đất, mà con báo lại nằm cây " " Là vì ... " Diệp Bảo bất giác trân trối, vì vốn là như vậy chứ sao, bất chợt liếc Diệp Tề nhịn cười, Diệp Bảo muốn há miệng mà chắng biết cái gì, qua loa " Vì con báo nó trèo cây được , con sư tử " Nào ngờ, Nhạc Ân ồ lên tiếng, mắt nhìn Diệp Bảo cũng sáng long lanh " Diệp Bảo giỏi a, cái này cũng biết được, Ân biết, mới chỉ cho Ân đó " "..." " Còn nữa nha, sao con chim có tay a ?" Nhạc Ân thấy Diệp Bảo thú vị, đeo bám Diệp Bảo hỏi tiếp " A ha ha .... vì nó có cánh mà " " Oa, đúng rồi nha, Diệp Bảo giỏi, Ân cũng biết, là đó , vậy ... vậy .... " "...." Diệp bảo thấy Nhạc Ân ngập ngừng, chớp chớp mắt chờ đợi muốn đau tim, may mắn trả lời đúng được hai câu rồi " A , vậy sao con chim sinh con như con sư tử kia ?" " ... vì nó đẻ trứng " " Ồ, giỏi, giỏi, Diệp Bảo giỏi lắm a ...." "...." "..." "...." , căn phòng có ba người có cảm xúc vì Nhạc Ân, Diệp lão vốn nghe Nhạc Ân hỏi Diệp Tề hồi nãy, giờ lạ nữa, chỉ là tiếp tục cười thở nổi, Diệp Tề cũng vậy, cũng thọ giáo qua Nhạc Ân rồi, nhưng khi nghe lại từ Diệp Bảo, cũng bật cười, thuận tay vỗ đầu Nhạc Ân ngốc nghếch , Diệp Bảo khỏi , câu hỏi của Nhạc Ân có quy luật trả lời rất đơn giản, vậy mà vẫn rất hào hứng đợi hỏi từng câu, trả lời từng câu, cả hai người, người nhíu mày suy nghĩ những câu hỏi, người thong thả nhấp trà chờ được hỏi rồi trả lời..... chỉ có hai người bị bỏ rơi , ngoại trừ Nhạc Ân khờ khạo là quên mất hai người đó, còn lại ba ông cháu cười vui vẻ kia là cố ý . Chu Lệ Băng ngồi ghế khác, gần bên Diệp Bảo, tất nhiên là đối mặt với Diệp Hạo. Nãy giờ, vẫn im lặng lắng nghe Diệp Bảo và Nhạc Ân chuyện, lên tiếng, mà cũng có cơ hội lên tiếng, cả căn phòng bây giờ, trung tâm nằm ở Nhạc Ân. Chu Lệ Băng đưa mắt nhìn Diệp Hạo, thấy cũng im lặng lên tiếng, chỉ dán mắt vào tivi, khuôn mặt biểu lộ bất cứ thần sắc nào, mặc kệ vợ mình tám chuyện, hình như lúc vào đây, cũng câu nào với ta . Bất giác Chu Lệ Băng nhớ lại hồi nãy chào mà chỉ lạnh nhạt gật đầu, lẽ nào là giận ? Nghĩ ngang đây, Chu Lệ Băng lại nhìn qua Diệp Bảo chuyện say sưa với người con kia, rũ mắt cúi đầu, răng cũng khẽ cắn bên trong môi mình. Hồi nãy Diệp Bảo vừa về đến nhà là định qua thăm Diệp lão ngay, xin cùng , phần là muốn ở bên cạnh Diệp Bảo, lâu nay và Diệp Bảo quá xa cách, phần là lấy lòng Diệp lão, càng xuất trước mặt người lớn trong nhà nhiều, càng khẳng định vị trí vợ của Diệp Bảo chắc chắn. biết có thể gặp Diệp Hạo ở đây, nhưng vẫn phải thôi, Diệp Hạo có giận hay gì nữa, cũng thể làm thế này, cơ hội ở bên Diệp Bảo rất ít. Vậy mà, giờ đây, chỉ là kẻ thừa thải, Diệp Bảo và Diệp lão chỉ ham cười với Nhạc Ân, ngay cả người chồng tài giỏi kia cũng vậy, từng nghe Diệp Tề tính tình cứng nhắc và lạnh lùng chẳng khác gì Diệp Thiên Minh cha chồng , giờ sao, cái người lạnh lùng tuấn tú đó, gặp cũng chỉ gật đầu cái xem như chào hỏi, vậy mà có thể thân thiết với Nhạc Ân đến như vậy. Tại sao, đến đâu cũng là người thừa thãi thế này ... Chu Lệ Băng chua xót, cố gắng hít sâu hơi để thả lỏng, nhưng rồi tiếng Nhạc Ân và Diệp Bảo vẫn văng vẳng bên tai, trong lòng chợt thấy căm ghét. " Cháu về đây, tối rồi " Diệp Hạo đột nhiên đứng dậy, với Diệp lão rồi nhìn qua Nhạc Ân " Về thôi " " A, ở lại thêm chút nữa " Nhạc Ân ngẩng đầu nhanh với Diệp Hạo, rồi lạ quay qua tiếp tục chuyện với Diệp Bảo " Về thôi, tối rồi " Diệp Hạo nhàn nhạt , giọng đột nhiên hàm chứa bất cứ cảm xúc nào, nhìn ra là có tâm trạng gì " Andy, về rồi sao " Nhạc ÂN buồn bã, xụ mặt nhìn qua Diệp Bảo, lại nhìn Diệp Tề lưu luyến, nhưng thấy Diệp Hạo vẫn đứng đó đợi đành đứng dậy ra về " Tạm biệt ông nội, tạm biệt , tạm biệt Diệp Bảo nha " Nhạc Ân nhoẻn miệng cười tươi chào lượt ba người mới tới với Diệp Hạo " chị về cẩn thận " Diệp Bảo vòng hay tay trước ngực, tạm biệt cả hai nhưng cứ nhìn chăm chăm Diệp Hạo, mắt nheo lại như cố tìm thứ gì đó người Diệp Hạo. Diệp Tề lại nhìn Nhạc Ân mĩm cười " Hai người về cẩn thận " Diệp Hạo đợi Nhạc Ân đến bên cạnh mình rồi gật đầu với Diệp Tề và Diệp Bảo, xong quay người ra cửa, Nhạc Ân theo vẫn còn cố với câu cuối " , mai gặp nha, Diệp Bảo nữa, mai đến đây chuyện với Ân , nhớ nha " xong chạy theo Diệp Hạo, vẫn còn nghe sau lưng Diệp Bảo ừ đồng ý với mình. .............. " Cháu cũng phải về làm việc, cháu chào ông " Xe Diệp Hạo vừa rời khỏi, Diệp Tề cũng đứng dậy chào Diệp lão Diệp lão đưa mắt nhìn Diệp Tề gật đầu, ở với ông cả buổi tối như thế này là chuyện hiếm thấy lắm rồi, Diệp Tề thấy Diệp lão gật đầu qua chỗ Diệp Bảo để ra khỏi ghế, lúc ngang, đưa tay vỗ đầu Diệp Bảo " Đừng đùa với Diệp Hạo, mấy lần nếm mùi chưa chừa hay sao " Diệp Bảo ngồi vòng tay vòng chân nhìn bâng quơ cái tivi, thấy vậy chỉ nhếch miệng cười mà trả lời Diệp Tề. Diệp Tề lúc, căn phòng khách rộng lớn chỉ có 3 người, Diệp Bảo và Diệp lão xem tivi, còn Chu Lệ Băng cúi đầu ngồi im. " Về , thăm ông vậy cũng đủ rồi đó " Diệp lão mắt vẫn nhìn tivi, chỉ lên tiếng " Cháu qua ông bảo cháu bất hiếu, cháu qua ông lại đuổi cháu " Diệp Bảo cũng vậy, mắt hơi nheo rời tivi, đầu hơi ngữa ra sau, thản nhiên đáp lại Diệp lão chậm rãi đưa mắt nhìn qua Diệp Bảo " Hừ, có trò vui sao cháu lại qua đây hả đồ lẻo mép, về , đến giờ ông ngồi thiền, có giỏi mai và mốt ở nhà cả ngày chuyện với ông " " Ha ha .. " Diệp Bảo lúc này bỗng dưng cười to, cười đến ngừng lại được " Mặt Hạo thú vị a ... ha ha ... chị dâu cũng rất đáng ... ha ha ..." Diệp lão lắc đầu thở dài với cháu, đứng lên muốn lên lầu, mặc kệ nó điên khùng, bất chợt ông khựng lại, quay người nhìn Diệp Bảo ai oán " Cái thằng, nó mà giận đem Tiểu Ân đến đây nữa làm sao hả, tại cháu cả đấy, ta trước, nó mà đem Tiểu Ân đến đây, ta giận cháu đấy " xong tức tối lên lầu, hồi nãy ông biết Diệp Bảo là cố ý, nhưng chính ông cũng muốn xem Diệp Hạo ghen có như lời thím Trương hay , ai mà ngờ tới lỡ như Diệp Hạo nó mang Tiểu Ân đến nữa a. Diệp Bảo nghe Diệp lão ai oán, hừ mũi với ông, sao lại trách a, chính ông nội cũng có phần mà. ------------------------------------------------------ Lúc này, chiếc xe về nhà, rộn rã tiếng của người " Andy, giỏi lắm nha, đánh cờ hơn Ân luôn đó " " ...ừ ...." " Sau đó Ân lại đánh thắng , he he , Ân giỏi ?" "... ừ ...." " Nhưng rồi, lại thua a, a, sau đó Ân lại thắng, vậy là thua thắng nhỉ, đúng Andy ?" ".. ừ ...." " gắp cá cho Ân nữa đó, ông nội cũng gắp nhiều lắm , ăn hết " " ... ừ..." " Oa, Diệp Bảo cũng rất vui, Andy, với Diệp Bảo, ai cũng rất vui " " ... ừ ..." " Oa, đẹp trai nữa a !!! " câu này là học của Tiểu Hoa, dù nhưng hiểu là gì, chỉ đơn giản là Tiểu Hoa lúc nhìn mấy tivi hay cảm thán như vậy " ..." " Andy, hôm nay rất vui, vui lắm ....." ............................. Về đến nhà, Diệp Hạo lặng lẽ mở cửa nhà, bật điện rồi mới mở cửa xe cho Nhạc Ân, chỉ là còn cầm tay vào như thường ngày, nhưng Nhạc Ân còn vui vẻ hề nhận ra khác lạ. Vào nhà, Diệp Hạo vẫn làm những chuyện mà hàng ngày vẫn làm, đem thức ăn cho con Gấu, Nhạc Ân ngồi nhìn con Gấu ăn, vừa chỉ chỏ nó vừa chuyện với Diệp Hạo, Diệp Hạo vẫn cứ ừ và ừ và ừ .... tắm, Diệp Hạo pha nước tắm, lấy áo quần cho Nhạc Ân xong rồi qua phòng mình, Nhạc Ân nhìn con Gấu ăn xong vào tắm .... mọi chuyện vẫn bình thường. Cho đến lúc Nhạc ÂN tắm xong thấy Diệp Hạo trong phòng mình, mới sang phòng tìm " Andy, làm việc sao ??" Nhạc Ân đẩy cửa phòng Diệp Hạo, thấy ngồi trước máy tính " Ừ " Diệp Hạo mắt rời màn hình, chỉ lên tiếng trả lời Nhạc Ân gật đầu biết, ngày thường Diệp Hạo vẫn hay ngồi làm việc, chỉ là ôm laptop ngồi bên phòng Nhạc Ân, hôm nào phải vẽ vời phức tạp, cần đến máy vi tính mới sang đây, những lúc thế này, Nhạc Ân lai ngủ ở phòng . Quả vậy, Nhạc Ân lững thững vào phòng rồi ngồi lên giường nhìn Diệp Hạo làm việc, ngồi lúc thấy buồn ngủ nằm xuống ngủ mất. Bàn tay cầm con chuột của Diệp Hạo bất giác ngừng cử động, lúc Nhạc Ân nằm xuống có biết, giờ chắc ngủ. Diệp Hạo đưa mắt nhìn qua Nhạc Ân nằm giường, nhìn chăm chú, khuôn mặt vẫn biểu tình như vậy. lúc lâu sau, Diệp Hạo đứng lên đến bên giường, kéo chăn đắp cho rồi ra khỏi phòng. ....... Đêm hôm nay dài, căn phòng khách mờ mờ ánh sáng của bóng đèn ngủ, Diệp Hạo ngồi ghế sô pha uống rượu, chai rượu cạn dần, người uống rượu lại thể say ... chỉ có khuôn mặt vô cảm và đôi mắt trống rỗng nhìn vô định trước mắt... ngày mai là chủ nhật .... -----------------------------------------------