Chương 16 Quán bar cũ, bàn cũ, người bạn cũ, Diệp Hạo đến bên bàn, rút điếu thuốc hút, bao lâu rồi hút thuốc, nhớ ra điều đó liền lấy điếu thuốc mới châm cho vào gạt tàn, thuốc lá tốt với Nhạc Ân. Sau đó , tự rót ly rượu cho mình, lại rót cho Từ Gia Huy dựa lưng vào ghế nheo mắt nhìn chằm chằm. " hút thuốc nữa, sao tôi mới có mấy ngày mà bao nhiêu chuyện lạ xảy ra nhỉ ?" Từ Gia Huy cạn rượu với bạn, xong mới " hút nữa, cậu hơn nữa tháng " Kể từ lần găp có Từ Tố Tố là hơn nữa tháng. Từ Gia Huy bật cười với bạn, cũng lạ gì chuyện Diệp Hạo nhớ ngày tháng. Diệp Hạo có trí nhớ tốt vô cùng, chẳng qua những thứ đó có đáng để nhớ hay thôi, như vậy chứng tỏ trong lòng Diệp Hạo, người bạn thân Từ Gia Huy rất có địa vị. " Diệp Hạo " Từ Gia Huy gọi " Sao ?" " Đừng trách Tố Tố " " Cậu thừa biết tính tôi " Diệp Hạo nhắc nhở, quan tâm đến đó " Nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu và em trong văn phòng chú Trần , aiz, tôi biết có ngày nó gây ra chuyện mà " " Chuyện có gì, chỉ là vài trò vớ vẫn thôi " Diệp Hạo nhíu mày cảm thán, cũng chẳng nhớ ta gây ra chuyện gì nữa, ngoài chuyện gần đây nhất, xô cậu nhân viên kia vào mấy tấm tranh ( aiz bó tay ^^ ) " Được, mấy chuyện đó, cậu biết , lần này sang Mỹ điều tra thị trường, tôi có gặp.... " Từ Gia Huy bắt đầu thao thao bất tuyệt, hai người từng là bạn học cấp 3, lúc học đại học tuy học khác trường nhưng đều học bên , bạn bè chung ở bên đó cũng nhiều, mỗi lần gặp nhau đều hết chuyện về mấy người bạn đó. Từ Tố Tố đưa tay đẩy cánh tay ôm eo mình, lảo đảo tới bàn Từ Gia Huy, người đàn ông đỡ vội đưa tay ra ôm lấy, bàn tay nhịn được lại đưa xuống phía dưới mà sờ mó, ta đỡ theo Diệp Hạo đến đây. Từ Tố Tố say, lúc nãy từ bar vũ trường được đỡ ra ngoài thấy xe Diệp Hạo chạy chậm vì chờ mấy chiếc xe rẽ qua đường vào vũ trường. Liền đuổi theo, vốn cũng thể đuổi kịp nhưng nhìn hướng liền nhớ tới quán bar này, nghe chiều nay Từ Gia Huy về nước, còn đến nhà gặp cha, vậy là hai người đó đến đấy, Từ Tố Tố nghiến răng theo. " Ai đây? Diệp thiếu gia " Từ Tố Tố đứng trước mặt hai người đàn ông, nhả từng chữ Lúc này Diệp Hạo mới quay mặt sang bên cạnh thấy Từ Tố Tố, cũng quan tâm đưa ly rượu lên môi uống tiếp. Nhưng Từ Gia Huy nhìn lên sân khấu quay mặt qua thấy Từ Tố Tố nhíu mày: " Em làm gì ở đây, say đến như vậy, về nhà " Từ Tố Tố màng đến Từ Gia Huy, tiến lên chút muốn đụng vào người Diệp Hạo, nhưng ngay lập tức khựng tay vì đôi mắt sắc lạnh của Diệp Hạo chiếu đến đáng sợ vô cùng. Từ Gia Huy ngay lập tức đứng dậy kéo tay Từ Tố Tố đến bên gã đàn ông đứng sau bảo " Đưa nó về nhà " , nể mặt chú mới tha cho đứa em họ này con đường, cảnh cáo được làm khó Diệp Hạo, hồi nãy có nghe gọi Diệp thiếu gia, chứng tỏ có điều tra Diệp Hạo, điều tra rồi còn dám đụng vào nữa ư, Diệp Hạo phải là kẻ dể đụng đến như vậy. Từ Tố Tố vung tay hét lớn " về, tôi về, cái nhà đó tôi muốn về " Hừ, dám đánh , lại còn niêm phong ngôi nhà muốn rao bán lại, làm mất mặt, muốn trở về nữa, mấy ngày nay toàn ở khách sạn, ngày ngủ, đêm chơi, màng mọi thứ. vậy ... Từ Tố Tố quay ngoắt sang Diệp Hạo cười lớn, tiếng cười làm nhiều người trong quán bar chú ý " Ha ha, Diệp Hạo, cảm giác bị em trai lấy mất người tình thế nào, biết , vừa xảy ra chuyện, ta tìm tới tôi để thương lượng đấy. Ha ha, là tình sâu nghĩa đậm, ta biết nhanh như vậy cũng có nghĩa là ta theo dõi đấy, biết chồng chưa cưới của ta phản ứng như thế nào, hai người đàn ông bị ta xoay vòng vòng ..." " Im miệng, đủ chưa, về nhà , đừng để phải dùng bạo lực " người lớn tiếng là Từ Gia Huy, đồ ngốc này, cho dù Diệp Hạo để ý, nhưng chuyện ra ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Diệp, chú có 10 cái mạng cũng đấu qua được Diệp Thiên Minh, Từ Gia Huy liến siết chặt tay kéo Từ Tố Tố ra ngoài Từ Tố Tố càng vùng vẫy hơn :" Hừ, ta có chồng rồi đấy, tôi thương hại bị bỏ rơi mới nhân nhượng , tưởng là ai để tôi có thể để ý ...." Từ Gia Huy đưa tay bóp chặt cổ tay Từ Tố Tố, ta đau quá kêu lên " Aaaaa, đau quá ..." Từ Gia Huy nhếch miệng " tưởng tôi đùa, chú quá nhân nhượng với rồi đấy, là con cháu nhà họ Từ hẳn biết gia pháp nhà chúng ta " xong rút điện thoại ra nhấn phím tắt " Đến đây đưa Từ Tố Tố đến gia pháp đường, gia tộc chúng ta thể có kẻ làm bại hoại gia phong như thế này... " , Từ Tố Tố như tỉnh rượu hoàn toàn, nhận ra mình sai, hoảng sợ cướp lấy điện thoại, cha đánh còn có thể làm loạn được, nhưng gia pháp nhà họ Từ nghiêm khắc vô cùng, khi chống trả chỉ còn đường bị trục xuất ra khỏi gia tôc, đến cha cũng dám làm gì, cũng chỉ có dòng chính thống của Từ Gia Huy mới có quyền này, cha là dòng phụ, mọi thứ đều tuân theo cha Từ Gia Huy. " được, đừng làm thế với em ... " Gia tộc họ Từ rất ít con , nên từ được cưng chiều như trứng nước, nhưng Từ Gia Huy phải là loại người dễ dàng đùa được, người này đùa là đùa luôn, nhưng khi ra tay loại trừ ai hết, may mắn Từ Gia Huy rất nể chú của mình, nên mới nhân nhượng phần chuyện lần này của Từ Tố Tố, thậm chí chú của còn đau đầu vì con phá phách này. " Tôi trước với rồi, nghe, làm ra những chuyện làm mất mặt nhà họ Từ ... " " Gia Huy , đến uống thôi, mặc kệ ta " Lúc này, Diệp Hạo mới nhàn nhạt lên tiếng, nãy giờ toàn chú ý lên sân khấu , mặc kệ 2 em họ Từ qua lại, rồi mà, Từ Tố Tố cũng chỉ gây ra toàn chuyện vớ vẫn, rốt cục cũng chỉ là tiểu thư được cưng chiều quá mức mà thôi. " Về nhà , đây là lần cuối cùng " Từ Gia Huy đưa tay lấy điện thoại lại, hất mặt với người đàn ông đứng sau lưng Từ Tố Tố, người kia vốn cũng mặn mà với tiểu thư cao ngạo này, nhưng có nhiều lí do để ta đưa ta về, vì vậy nhanh chóng lên kéo Từ Tố Tố về. " Tại sao ? Tại sao lại thể tôi, Chu Lệ Băng có gì tốt, ta cũng bỏ rơi đấy thôi, còn tôi, tôi rất " Từ Tố Tố đứng yên đó, cúi đầu hỏi. Từ Gia Huy nhíu mày muốn nhưng lần này Diệp Hạo mắt vẫn nhìn sân khấu chăm chú lại mở miệng trước " Tôi cần tôi , hãy giữ lại tự trọng của mình ", muốn bất cứ điều gì nhưng đây coi như nể mặt Từ Gia Huy lần cuối với ta. Từ Tố Tố tái mặt, đúng, từ trước tới nay chưa từng bị bẽ mặt hay chịu thua kém ai bao giờ, là người kiêu ngạo và có lòng tự tôn cao vô cùng, vậy mà bây giờ lại thành ra như thế này, vì người hoàn toàn mình, chút lý trí còn lại hồi phục lòng tự trọng cho Từ Tố Tố, đẩy người đàn ông đứng bên cạnh sang bên, Từ Tố Tố lảo đảo tự ra ngoài , nhưng bóng lưng trở lại vẻ kiêu ngạo ngày xưa. Từ Gia Huy lắc đầu cảm thán, hết lời nó nghe, vậy mà Diệp Hạo phán cho câu thức tỉnh, có nên ghen tị bạn mình tài giỏi nhỉ, cảm thán cảm thán, vẫn ngồi lại xuống ghế châm điếu thuốc hút, mong sao Từ Tố Tố làm chú đau đầu nữa là tốt lắm rồi. " Cậu nên lấy vợ , để cho mấy khỏi mơ tưởng, cũng lớn tuổi rồi " Từ Gia Huy phả hơi thuốc rồi , câu ' cũng lớn tuổi rồi ' là của bà mẹ Từ Gia Huy ngày nào thấy cũng lảm nhảm. " Cậu sao, Từ đại thiếu gia ? cậu còn hơn tôi " Diệp Hạo đáp " Nhưng tôi đàng hoàng lịch hơn câu, ít nhất tôi để người ta hy vọng ngay từ đầu " Từ Gia Huy bĩu môi khinh thường bạn, với ngoại hình và gia thế của Từ Gia Huy, có biết bao theo đuổi, nhưng đều lịch nhã nhặn mà từ chối, làm người làm bạn, giống như con người bất lịch kia. " Cho nên tôi chưa cần lấy vợ, cậu mới gấp " Từ Gia Huy tổng kết. Diệp Hạo cười nhạt, vợ ư, có ngốc ở nhà đấy thôi,Diệp Hạo phải là giấu chuyện Nhạc Ân, chỉ là lười biếng , với lại cũng chẳng để làm gì, vợ là của cơ mà. Nhưng Từ Gia Huy là bạn , đến lúc cũng phải biết có vợ rồi nhỉ. " Gia Huy, khi nào rảnh đến nhà tôi ăn cơm " " Ăn cơm, ai nấu, cậu nấu hả, được thôi " Diệp Hạo chỉ nấu được mấy món nhưng nấu rất ngon, Từ Gia Huy nhớ lại " Tôi nấu cũng được, khi nào cậu rảnh ?" " Ngày mai , mời thêm mấy người trong hội câu cá đến, mai cậu làm đúng , vậy buổi chiều .." Từ Gia Huy tính toán " , cậu đến mình, tôi muốn giới thiệu người với cậu " " Ai? haha, đừng là vợ cậu " Hồi nãy đùa câu ' về sớm với vợ ' , thế mà Diệp Hạo cũng biết đùa lại trả lời y như . " Đương nhiên là vợ tôi " Diệp Hạo đặt ly rượu trống xuống bàn, lấy điện thoại ra xem giờ, nghiêm túc với bạn " Tôi phải về rồi, chiều mai cậu muốn tự đến hay cùng tôi gọi điện thoại liên lạc sau " , xong vỗ vai Từ Gia Huy ngơ ngáo rồi ra ngoài. -------------------------------------------- Lúc Diệp Hạo rời khỏi nhà khoảng nửa tiếng sau Nhạc Ân mới nhớ tới là ra ngoài, vậy là nhàm chán ôm con Gấu lên về ghế sô pha xem tivi ngồi đợi Diệp Hạo về. Thím Trương được Diệp Hạo báo là về ăn cơm bận rộn trong bếp nấu ăn. Dạo này Nhạc Ân xem tivi nhiều hơn rồi, mỗi trưa ăn cơm xong, Diệp Hạo hay làm việc riêng của , Nhạc Ân ngồi coi Diệp Hạo làm mãi cũng chán vậy là ngồi xem tivi với thím Trương, lúc trước chỉ có xem mỗi phim hoạt hình.Bây giờ nhờ xem tivi mà học được rất nhiều điều. " Thím Trương làm gì ? " Nhạc Ân ôm con Gấu vào bếp tò mò nhìn thím Trương nấu đồ ăn. " Cá sốt chua ngọt mà Tiểu Ân thích ăn nhất đây " Thím Trương thấy Nhạc Ân tự nhiên hỏi đến mình vừa bất ngờ vừa vui mừng. " A, ngon lắm, cái này là gì ? " Nhạc Ân bắt đầu ham học hỏi, nhìn vào trái cà chua đỏ mọng. " Quả cà chua, chút nữa làm sốt cho Tiểu Ân, Tiểu Ân thích ? " " Thích " Nhạc Ân mím môi nhìn quả cà chua, màu đỏ đẹp mắt a. " Tiểu Ân muốn ăn , thím Trương cắt lát cho Tiểu Ân ăn ?" thím Trương thấy Nhạc Ân nhìn chằm chằm quả cà chua bèn hỏi " Ăn được ?" Nhạc Ân chớp mắt nghi hoặc, nhưng rất muốn thử miếng " Haha, được được, ngon lắm đấy " thím Trương nhanh tay bổ đôi quả cà chua, lại cắt miếng , thấy hai tay Nhạc Ân ôm chó, vậy là lấy cái nĩa cắm vào rồi đưa tới miệng cho Nhạc Ân. " .. ưm ... a .... khó ăn ... ưm .... .... ngon ngon " Nhạc Ân nhai nhai, thấy hơi chua chua, nhưng nhai lúc rồi nuốt lại thấy mát cổ họng, vậy là lại há miệng chờ ăn. Thím Trương cười vui vẻ, ôi , Tiểu Ân đáng , đáng quá a, vừa cười vừa nhanh tay đút cho Nhạc Ân ăn. Hai thím cháu đứng trong bếp mãi cũng đến lúc Diệp Hạo về. Diệp Hạo về tới nơi, tự mở cửa vào nhà thấy Nhạc Ân lẽo đẽo theo sau thím Trương dọn dẹp đồ trong bếp chuyện, tay vẫn ôm khư khư con Gấu. Nỗi buồn bực bị bỏ rơi lúc chiều lại trỗi dậy mạnh mẽ, Diệp Hạo nheo mắt nhìn chằm chằm vợ , lúc đúng là thèm để ý đến , nhưng cứ chắc chắn rằng lát sau thôi Nhạc Ân buồn ủ rũ ở nhà mà đợi về, thế mà bây giờ lại vui vẻ chuyện với thím Trương cơ đấy. Diệp Hạo rũ mắt, khuôn mặt cảm xúc, thong thả cởi giày vào nhà tiếng động. Thím Trương là người thấy Diệp Hạo đầu tiên vì Nhạc Ân lúc này bận nghiên cứu quả dưa chuột, hồi nãy ăn cũng mát như quả cà chua a, nhưng sao lại ngọt ngọt hơn cà chua . " Cậu Diệp Hạo, cậu về rồi sao ? " Thím Trương lên tiếng chào hỏi, nhưng nhanh chóng thấy thần sắc Diệp Hạo kì lạ, thấy Diệp Hạo chào lại a. Nhạc Ân nghe thím Trương vội quay đầu lại nhìn, mừng rỡ chạy nhanh ra phòng khách, muốn ôm lấy Diệp Hạo lúc này đứng cạnh ghế sô pha thong thả cởi áo khoác, nhưng tay còn bận con Gấu, ngẫm nghĩ nên để con Gấu xuống bèn ngang qua Diệp Hạo đặt con Gấu vào cái làn , quay lại muốn bất ngờ thấy cái hộp bánh kem to đùng nằm bàn, quên luôn cả chuyện muốn ôm Diệp Hạo nhào đến ôm cái hộp mà nhìn vào, oa, cái bánh to đùng a. " A, bánh bánh bánh ... " Nhạc Ân vô cùng vui sướng mà la lên. Ở sau lưng ,Diệp Hạo vẫn giữ im lặng vào phòng mình đóng cửa lại, Thím Trương nhìn Nhạc Ân mở nắp hộp bánh ra để xem bánh bên trong, lại nhìn về phía cửa phòng Diệp Hạo, có chuyện rồi, aiz. " Thím ... thím ... cho thím miếng to a " Nhạc Ân nuốt cái ực, rất nghĩa khí mà nghĩ đến thím Trương đầu tiên, lại ngẫm nghĩ con Gấu ăn bánh kem được nhỉ, cho nó miếng luôn, đương nhiên hề nghĩ đến Diệp Hạo, Andy từng là ăn được cơ mà. " Tôi có bánh đó là cho em sao ?" Diệp Hạo đứng tựa lưng bên mép cửa mở ra từ khi nào nhàn nhạt . Nhạc Ân khó hiểu nhìn Diệp Hạo, tay vẫn cầm cái nắp hộp bánh. " Bánh đó tôi mua cho em " Diệp Hạo từ tốn giải thích, xong lại nhìn thím Trương cũng khó hiểu đứng ngẩn ra :" Thím dọn cơm , cháu đói rồi " , rồi đến bên cạnh Nhạc Ân cầm lấy cái nắp hộp đậy lại, thèm nhìn Nhạc Ân cái bưng cả hộp bánh đến bàn ăn. Nhạc Ân nhìn theo đến sững người, theo kịp lời Diệp Hạo , nhưng nhanh chóng nháy nháy mắt bình tĩnh lại, lật đật chạy theo Diệp Hạo :" A, Andy mua cho ai, mua cho Ân mà " , giọng điệu gấp gáp đáng thương. Diệp Hạo ngồi vào bàn, bàn có sẵn chén ăn, chỉ cần đợi thím Trương bưng đồ ăn lên nữa. Nhạc Ân lo lắng và thắc mắc lên đầy mặt ngồi xuống bên cạnh,nhìn khuôn mặt Diệp Hạo đợi câu trả lời. Nhưng đến lúc thím Trương bưng đồ ăn và cơm đến, Diệp Hạo vẫn mặt biểu tình, thản nhiên bưng chén cơm lên ăn. Thím Trương ngồi xuống bên cạnh Nhạc Ân thấy lo sợ đến gần khóc mới vội : " Tiểu Ân ăn cơm , ăn xong cậu Diệp Hạo cho cháu bánh, ăn cơm nhé" xong cầm lấy muỗng muốn đặt vào tay cho Nhạc Ân, lại nhìn Diệp Hạo cầu cứu, a, cậu ta sao thế này, muốn Nhạc Ân ăn cơm sao. " Bánh đó mua cho con Gấu , em được ăn " Bấy giờ Diệp Hạo mới dừng ăn, nhưng mắt vẫn nhìn Nhạc Ân, mở miệng xong lại ăn tiếp. " Nhưng , con Gấu , ăn ít lắm, cho Ân nữa ... " Nhạc Ân nghe vậy đầu tiên là bất ngờ, sau đó là mếu máo mà thương lượng " Tôi cần biết, nó ăn hết mai ăn tiếp, em phải thương nó lắm sao, vậy mà cũng giành của nó " Diệp Hạo càng càng nể nang. Nhạc Ân sững sờ, a, sao lại giành của con Gấu nhỉ, , có giành mà, chỉ là con Gấu ăn hết đâu, nên Nhạc Ân cũng muốn ăn a, nhưng , nhưng , Andy sao thế này, sao lại giọng kì lạ với Nhạc Ân. Mắt vẫn chằm chằm nhìn Diệp Hạo màng tới mình, Nhạc Ân hề nhận ra má mình lăn mấy giọt nước mắt. Thím Trương thấy Nhạc Ân im lặng, mới xích người tới nhìn mặt Nhạc Ân, thấy vậy đau lòng mà " Ngoan, Tiểu Ân sao khóc rồi, ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, aiz ...." nhưng bàn tay đưa lên chưa kịp chạm vào người Nhạc Ân Diệp Hạo đứng lên kéo Nhạc Ân đứng dậy ôm vào lòng rồi về phía phòng mình. " Ân Ân ngốc, sao lại khóc, đồ ngốc này ... " Diệp Hạo vào phòng liền đóng cửa lại, ôm chặt lấy Nhạc Ân khóc nức nở, môi lại tìm đến đôi mắt chan chứa nước mắt mà hôn. điên rồi, Nhạc Ân tính tình trẻ con , taị sao chính lại học trở nên như thế này, ghen tị đến mức làm ngốc này lại đau lòng, Diệp Hạo buồn bực mà nhắm mắt , cố giữ bản thân bình tĩnh lại, tay càng siết chặt, cuối cùng chịu được nữa môi tìm đến môi Nhạc Ân mà ngấu nghiến. Nhạc Ân bị hôn đến ngạt thở, ngừng khóc mở mắt nhìn chằm chằm Diệp Hạo, nhưng trong phòng Diệp Hạo có ánh đèn nên Nhạc Ân thấy mặt, chỉ thấy môi mình đau đau, Andy cắn , Nhạc Ân nhíu mày lại muốn đẩy Diệp Hạo ra để chuyện, nhưng lưng và đầu càng bị đôi tay rắn chắt đè chặt hơn nữa, Diệp Hạo ngừng cắn, nhưng nụ hôn vẫn ngừng. " Ân Ân ... " Diệp Hạo vẫn dán môi mình lên môi Nhạc Ân, thào gọi " Andy, đau .... ưm ... lưng mỏi ... " Nhạc Ân vô lực mà lại, a , cuối cùng cũng dừng lại, Andy đáng đánh đòn Diệp Hạo bật cười, nụ cười đầu tiên sau khi về nhà, cao lớn hơn rất nhiều, vô tình để ý đến nãy giờ bắt ngốc này nhón chân lên để hôn. Diệp Hạo thả lòng tay ôm lưng Nhạc Ân, lại bế lên về phía giường ngồi xuống. " Ân Ân ngốc , sao lại khóc, chỉ đùa em thôi mà " Diệp Hao lấp lửng dối, ràng là ghen tị đến điên lên mà làm như vậy " Andy tốt, cho bánh, lại giận Ân, còn ... ... giành bánh của Gấu ... " Nhạc Ân mếu máo , xong lại bất mãn đập vào ngực Diệp Hạo mà lớn " lại còn nhìn Ân nữa ... đáng ghét ..." " À, chỉ đùa thôi, tại vì ... Ân Ân ngốc , vậy mà cũng tin " Diệp Hạo lần đầu tiên trong cuộc đời vì chột dạ mà cứng họng, khẽ thở dài hơi rồi lại ghì trán mình lên trán Nhạc Ân :" Bánh đó mua cho em, đương nhiên là mua cho em rồi, lát nữa phải ăn cơm trước rồi mới ăn, được ?" thua rồi, thua ngốc. Nhạc Ân quên sạch chuyện hồi nãy mình buồn bã thế nào, lấy vị thế kẻ cả mà liếc mắt với Diệp Hạo, hừ tiếng bất mãn " ăn đâu, thèm nữa đâu ", điệu bộ này là học trong tivi đấy, Nhạc Ân vận dụng rất giỏi. " Ân Ân ... " Diệp Hạo cười thầm, ghê , nhân nhượng rồi mà còn học ai cái thói dỗi này nữa .... Ân Ân bĩu môi hếch mặt sang bên thèm trả lời, cái này là cần học mà tự nhiên biết a. " Ngày mai phải làm cả ngày, kiếm tiền về nuôi em , cả ngày được gặp em nữa " Diệp Hạo thong thả , vì Nhạc Ân quay đầu mà trán bây giờ gác lên đầu Nhạc Ân Nhạc Ân nghe vậy nhíu mày, cả ngày ? " Ân Ân ra ngoài ăn cơm thôi, ngày mai là thể ăn cơm với em nữa " Diệp Hạo buông Nhạc Ân ra, đứng lên muốn kéo tay ra ngoài " A ... khoan ... " Nhạc Ân hoảng hốt níu tay Diệp Hạo " Andy đâu, làm, làm nhanh về với Ân ... " Nhạc Ân biết Andy phải làm là thế nào nhưng chẳng phải lúc trước có thể về ăn cơm với Nhạc Ân sao. Diệp Hạo nhíu mày lắc đầu :" biết, ông chủ cho về mới được về " " A ... ... Andy về sớm ... Ân chờ " Nhạc Ân lại mếu máo muốn khóc lại " Nhưng em muốn ăn cơm với " Diệp Hạo từ tốn ra câu quyết định " Ăn mà, Ân ngoan, ăn cơm ... Andy về về ... ăn cơm với Ân ... " Nhạc Ân nhanh chóng hứa hẹn, tay càng níu chặt cánh tay Diệp Hạo " Để xem, vậy xin phép ông chủ về sớm " Diệp Hạo gật gù suy ngẫm , liếc mắt nhìn Nhạc Ân cái rồi mới tiếp " Ra ăn cơm thôi,thím Trương đợi, nào " rồi nhanh chóng kéo tay Nhạc Ân , nhanh chóng phủi bỏ mọi việc mới gây ra. Nhạc Ân vui mừng vì Diệp Hạo về sớm với mình, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt nhưng miệng cười vui vẻ để Diệp Hạo dắt tay ra. Nhạc Ân bé lại bị lừa thê thảm. Thím Trương nhìn Diệp Hạo dắt tay Nhạc Ân , cả hai đều trở lại bình thường như mọi ngày, Nhạc Ân còn cười tươi vui vẻ thể được gì, hồi nãy thấy Diệp Hạo ôm Nhạc Ân vào phòng là bà hiểu ra Diệp Hạo ghen tuông với con chó , bà phải cắn răng nhịn cười đến mức hai quai hàm bị đau , giờ phải ngậm miệng cho bớt đau đây. May mắn Thím Trương hề biết điều, ra Diệp Hạo còn ghen tị với bà nữa, nếu bà mà biết chuyện này có lẽ cần nhịn cười khổ sở như vậy mà chắc là bò lăn ra bàn mà cười rồi. ------------------------------------------------------ Bầu trời đầy sao, trong phòng ngủ Nhạc Ân, người vẫn còn thức. Diệp Hạo chống tay lên đầu nằm nghiêng người ôm Nhạc Ân ngủ vào lòng, đôi mắt rời khuôn mặt . lúc sau, lặng lẽ nở nụ cười, lại thở dài cái, vòng cả hai tay ôm vợ lại, mặt kề sát mặt nhắm mắt ngủ. ------------------------------------------------------- Sáng nay Diệp Hạo làm trở lại, Nhạc Ân mơ mơ màng màng thấy Diệp Hạo hôn trán mình tạm biệt, vốn tối hôm qua được cũng cố tư tưởng nên sáng nay cũng quá buồn vì phải xa cách, Nhạc Ân cố gắng mở mắt nhìn cái, thấy Diệp Hạo rời phòng lại nhắm mắt ngủ tiếp. Diệp Hạo muốn ở nhà ăn sáng với Nhạc Ân rồi , nhưng lại muốn dậy sớm, nên để ngủ đến lúc nào muốn dậy dậy, dù sao hứa trước là trưa nếu rảnh về nhà ăn cơm , buổi tối phải về sớm rồi. Vả lại cũng nhờ thím Trương đến sớm hơn tí với nên an tâm lái xe làm. Diệp Hạo vừa đến chỗ làm ngay lập tức trở thành tiêu điểm. Nhìn mấy đôi mắt liếc theo, Diệp Hạo thản nhiên tới chỗ người duy nhất nhìn thẳng vào mình , Trần thúc, nhàn nhạt " Mọi người hôm nay làm ở đâu ?" Trần thúc cùng em sửa soạn đồ, nghe vậy cũng dời mắt nhìn trân trân Diệp Hạo, cuối cùng nhìn được mở miệng hỏi " Vợ cậu bao nhiêu tuổi ?" Tiểu Đầu ngồi cạnh đó giật mình cái, Trần thúc này là, lúc kể chuyện vợ Diệp Hạo cậu có thêm thắt bảo đó là đứa bé ba tuổi a, chỉ là đùa vui vậy mà Trần thúc lại hỏi như vậy. Diệp Hạo nhìn lượt khắp văn phòng, lắc đầu nhàn nhạt cười " Mọi người muốn biết? ấy 18 tuổi " " 18 ? " cậu nhân viên nhanh miệng reo lên " Ây chà, còn , nhưng 18 tuổi là lấy chồng được rồi " người khác lại nhao nhao, kéo theo những người khác sôi nổi theo ... " Mọi người hôm nay làm ở đâu ?" Diệp Hạo nhìn cái chợ ,muốn chấm dứt cuộc chuyện, bảo tới làm việc vậy mà giờ này còn ở đây chuyện vợ . " A Hạo, cậu được lắm, cưới mà mời chúng tôi, cậu làm vậy mà coi được à ... " Trần thúc vỗ lưng Diệp Hạo mà lớn, cũng đúng, cưới mà gì, em trong văn phòng lại thân thiết với nhau như vậy ... " Sức khỏe ấy được tốt, chúng tôi tổ chức lễ cưới" Diệp Hạo từ tốn đáp lại, giọng điệu chân thành . Trần thúc gật gù , nhưng ngay lập tức lại đánh Diệp Hạo thêm cái, lại hét lớn hơn " tổ chức lễ cưới tổ chức, nhưng sao có vợ mà với chúng tôi, cậu quá đáng, cậu sợ mời chúng tôi ăn sao " đoạn nhìn xung quanh lượt lại tiếp " Bù , bù lại ngay lập tức, chúng tôi muốn cậu mời bữa, em có đúng " , xong còn cười ha ha " Đúng " " Hạo phải mời a, cưới vợ là chuyện hệ trọng nha .. " Mọi người lại nhao nhao cả lên, hùa theo Trần thúc. Diệp Hạo cười cười " Được, Trần thúc và em muốn ăn nhậu ở chỗ nào, tôi tận tình tiếp đãi " Mọi người nghe vậy lập tức hét lên vui vẻ, Diêp Hạo cũng tiết kiệm nụ cười nữa, cũng cười theo mọi người. " Nhưng, chiều nay được rồi, chiều mai được ?" Diệp Hạo cùng Trần thúc ra xe lúc này lên tiếng hỏi, chiều nay hẹn với Từ Gia Huy đến nhà ăn tối rồi. " Được, trễ ngày cũng sao , ha ha, có ăn là được rồi A Hạo à " Trần thúc bên cạnh hỉ hả cười. " Hạo, hôm qua có ... " cậu nhân viên cười cười quay sang Diệp Hạo muốn gì đó bị Trần thúc chen ngang " A Hạo, thôi, mấy người kia làm, còn tôi với cậu gặp khách hàng, lên xe tôi công việc cụ thể , nào nào ... " xong đưa tay vỗ lưng Diệp Hạo rồi lén quay qua cậu nhân viên đó nháy mắt lắc đầu. Hôm qua Chu Lệ Băng có đến văn phòng hỏi thăm chuyện mấy bức tranh Từ Tố Tố, muốn cả văn phòng an tâm lo xong mọi chuyện. Trần thúc nhìn Chu Lệ Băng ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm liền biết đến đây là để tìm Diệp Hạo chứ phải vì chuyện kia mới tới tìm. Ngày đó Từ Tố Tố ra câu, ai để ý nhưng ông lại để ý , ta bảo Diệp Hạo là đứa con hoang nhà họ Diệp, dù hơi ngạc nhiên nhưng ông biết là có uẩn tình, vì vậy hôm nay đột nhiên ông muốn giấu chuyện Chu Lệ Băng đến tìm Diệp Hạo, Tiểu Đầu Diệp Hạo rất thương vợ kia, nếu vậy chuyện Diệp Hạo và Chu Lệ Băng cũng nên quên lãng hơn. --------------------------------------------- Từ Gia Huy gọi điện thoại cho Diệp Hạo từ sớm, lúc đó chưa tới 10 h sáng, Diệp Hạo và Trần thúc mới tới nhà khách hàng về, xe. Từ Gia Huy sau đêm trằn trọc bán tín bán nghi chịu nổi nữa liền điện thoại hỏi Diệp Hạo mọi việc. Diệp Hạo nghe điện thoại mà nhíu mày cảm thán ' Chuyện có vợ ghê gớm đến thế ư, ai ai cũng phải làm loạn cả lên', lại bảo Từ Gia Huy đến rồi biết. Lúc này ở nhà Diệp Hạo, Nhạc Ân nghiêm túc học hỏi thím Trương, tối hôm qua Diệp Hạo có với cả hai hôm nay có bạn tới chơi, Nhạc Ân háo hức vô cùng " Thím , bạn Andy là gì ?" Nhạc Ân mở đầu bằng câu hỏi rất thú vị " À.... đó là người , người đó lúc xưa chơi cùng cậu Diệp Hạo, nên gọi là bạn " Thím Trương nhíu mày tìm từ ngữ trả lời. " Người ? vậy Ân làm gì với người đó ?" Nhạc Ân cũng nhíu mày theo thím Trương Câu này dễ trả lời hơn, thím Trương vội " Tiểu Ân cần làm gì cả, có thím Trương nấu ăn rồi, dọn lên ăn xong ngồi chuyện là đủ " " ... ừm ... " ra là vậy, chỉ cần ngồi ăn mà thôi, Nhạc Ân gật gù " Nhưng mà ... " thím Trương nhìn nhìn Nhạc Ân lượt " Có khách phải ăn mặc đàng hoàng, thể mặc đồ ngủ này được" " mặc ... ?" Nhạc Ân kéo tà áo ra nhìn nhìn, mặc gì a, mặc áo khoác vào được " Tiểu Ân có mấy cái váy a, mặc vào để tiếp khách, làm vợ phải giữ thể diện cho chồng nha ... " Thím Trương lại tiếp tục " Vợ ? Chồng ? ... váy .... Ân có ... mặc ... " Nhạc Ân ngơ ngác suy ngẫm lời thím Trương , trả lời theo bản năng Thím Trương nâng tay vuốt cằm, mắt híp lại, nhìn nhìn Nhạc Ân, trong đầu liền nảy ra ý định. -------------------------------------------------------------- Diệp Hạo trưa thể về nhà ăn cơm được vì phải ghé qua nơi mấy em làm việc, chỗ đó hơi xa nên ở lại ăn cơm luôn. Đến chiều xong việc ghé qua công ty Từ Gia Huy đón người về cùng. Lúc nãy điện thoại về nhà thím Trương chuẩn bị mọi thứ cho . Từ Gia Huy có đem theo bó hoa, cũng chẳng biết việc Diệp Hạo có vợ là hay giả nữa ,nhưng dù sao vẫn phải đem theo lỡ như là còn làm quà cho vợ bạn. Diệp Hạo liếc nhìn bó hoa, lại nhìn khuôn mặt háo hức xen lẫn nghi hoặc của bạn cười thầm trong lòng,đúng là chuyện bé xé ra to mà. Diệp Hạo càng ngờ tại ở nhà cũng có hai người chuyện bé xé ra to như lời . Thím Trương chuẩn bị hết mọi việc Diệp Hạo giao từ sớm, lúc này ở trong phòng Nhạc Ân thần thần bí bí, chỉ thấy thím Trương hài lòng gật gù , lại xuýt xao ngớt, xen lẫn là giọng điệu giảng dạy cho Nhạc Ân. Diệp Hạo cho xe vào sân, mở cửa tới trước, Từ Gia Huy tay cầm bó hoa nhìn cánh cửa nhà đóng cũng theo, aiz, săp được gặp vợ của Diệp Hạo, sao có cảm giác gặp tổng thống thế này. Bên trong nhà, thím Trương và Nhạc Ân nghe tiếng xe đứng sẵn đợi ở cửa, lúc Diệp Hạo mở cửa ra thấy ... Từ Gia Huy cũng trợn trừng mắt lên ... Thím Trương hãnh diện vô cũng, aaa, cậu Diệp Hạo, phải chỉ mình cậu giỏi đâu nhé ... Nhạc Ân bây giờ mặc bộ váy trắng bằng lụa ngang đầu gối, làn váy rũ xuống đôi chân trắng muốt, cổ áo mở hé ra hai xương quai xanh xinh đẹp, tóc được tết thả qua bên vai, tóc mái cũng được vuốt qua bên thành ra bên này bồng bềnh tóc, bên kia lại khoe ra cái gáy đáng ,mắt to khẽ chớp,miệng mĩm cười, hai tay nắm lại thả phía trước, nhìn chững chạc vô cùng , khác hẳn bộ dáng trẻ con hàng ngày , ra dáng vợ trẻ đảm a. Diệp Hạo đứng nhìn sững sờ lúc lâu mới nhắm mắt lại, khi mở mắt ra mĩm cười tới ôm Nhạc Ân vào lòng, véo cái má giả vờ cười cái mới quay lại giới thiệu với Từ Gia Huy " Đây là vợ tôi, Nhạc Ân " ------------------------------------- Nhạc Ân theo chỉ dẫn của thím Trương cố làm vợ đoan trang , đảm nên thành ra thế này. Tay phải nắm lại như vậy,mắt phải như vậy, miệng phải cười như vậy, Nhạc Ân được Diệp Hao ôm vào lòng mới len lén thở dài,giả vờ cười mĩm mỏi miệng nha. Từ Gia Huy ngồi ở ghế sô pha nhìn Nhạc Ân chăm chú, mới nãy là bộ dáng, giờ ngồi đây lại bộ dáng khác. Nhạc Ân cũng nghiền ngẫm về người tên Từ Gia Huy trước mặt này, sao cứ nhìn Nhạc Ân mãi thế nhỉ? Diệp Hạo vào phòng thay quần áo ra, lên tiếng đánh tan khí im lặng " Tới bàn ngồi ăn , thím Trương chuẩn bị xong hết rồi đấy " xong tới cầm tay Nhạc Ân đứng dậy tới bàn ăn, vợ lại ngẩn người rồi. Từ Gia Huy nhíu nhíu mắt, lại xoa xoa mắt, xác định nãy giờ mình hoàn toàn tỉnh táo, phải là mơ mới theo Diêp Hạo. dù lường trước nhưng vẫn quá bất ngờ, Diệp Hạo vậy mà có vợ rồi.
Chương 17 Từ Gia Huy phải là người dễ bị chi phối bởi những chuyện bất ngờ, đường đường là người thừa kế Từ Gia, Từ Gia Huy thừa bản lãnh để dung hòa mọi hoàn cảnh. Cho nên, khi Diệp Hạo và Nhạc Ân ngồi vào bàn, Từ Gia Huy cùng bình tĩnh mà ngồi theo, sao , sao, cậu ta là đàn ông, đương nhiên phải có vợ, Từ Gia Huy an ủi cái đầu choáng váng của mình. Nhạc Ân ngồi vào ghế là nhớ lại lời thím Trương, phải ngồi ngay ngắn đàng hoàng, ngay lập tức đặt hai tay lên chân, ngồi thẳng lưng nhìn về phía trước, đợi thím Trương dọn xong đồ ăn. Thực ra tư thế đó vốn là tư thế mà lúc Nhạc Ân còn ngơ ngẫn hay ngồi, nhưng mấy ngày nay ,cứ có Diệp Hạo trong bữa cơm là Nhạc Ân lại chộn rộn, quay qua quay về lộn xộn vô cùng. Nên thím Trương phải đưa điều này vào bài giảng làm vợ cho Nhạc Ân. Diệp Hạo đưa tay bưng đồ ăn từ tay thím Trương liếc qua Nhạc Ân mà kìm được nhếch miệng, ngờ được vợ mình có tài giả vờ đáng kinh ngạc như vậy. " Ăn " Diệp Hạo lên tiếng nhắc nhở hai người ngồi hai bên mình, Từ Gia Huy cứ nhìn chằm chằm vào Nhạc Ân, còn Nhạc Ân nhìn chằm chằm về phía trước. Từ Gia Huy giật mình, chớp mắt nhìn qua Diệp Hạo cái, liền tươi cười :" Haha, mời mọi người ăn cơm" rồi nhanh chóng cầm đôi đũa gảy miếng cơm cho vào miệng " Ngon, ngon , thím Trương nấu ăn ngon " Từ Gia Huy lấp liếm qua chuyện. " Cái cậu ăn là cơm " Diệp Hạo hảo tâm nhắc nhở bạn mình, cơm chỉ cần đổ nước vào gạo mà nấu thôi. Rồi lại quay sang Nhạc Ân từ giả vờ nhìn cho đến nhìn thành ngẫn ngơ bên cạnh, cầm cái muỗng đặt vào tay :" Đồ ngốc, ăn cơm thôi, đừng nhìn nữa " . Từ Gia Huy gắp miếng thịt nghe Diệp Hạo vậy liếc cái. Nhạc Ân hoàn hồn nhìn xuống tay mình thấy cái muỗng,mở to mắt ngạc nhiên, ăn cơm rồi sao,thím Trương dặn dò đến lúc ăn cơm phải mời khách . Cái này trước đó Diệp Hạo có dạy, nhưng sau bữa ăn đó, Nhạc Ân thích mời, thích thôi nên cả nhà dần dần cũng quan trọng chuyện đó. Nhưng hôm nay có khách a. Nghĩ vậy liền ngẩng đầu hướng thím Trương cầm đũa ăn cơm bên cạnh mà " Mời thím Trương ăn cơm " Rồi quay qua Diệp Hạo cho thức ăn vào miệng " Mời Andy ăn cơm " Sau đó là hướng tới Từ Gia Huy ngồi bên cạnh Diệp Hạo gắp thức ăn, tươi cười " Mời khách ăn cơm a " Cuối cùng,lại nhớ lời thím Trương ' ăn cơm đàng hoàng, đừng để Diệp Hạo đút ', ngồi ngay ngắn xúc muỗng cơm há miệng to mà cho vào, phồng má nhai nhai, khuôn mặt lên vẻ đắc ý vì làm đúng lời dặn dò của thím Trương. .... Từ Gia Huy trố mắt mà nhìn , cánh tay gắp thức ăn bất động tại chỗ, lát sau nhìn nhìn thím Trương và Diệp Hạo nén cười tự nhiên ăn uống, khẽ ho tiếng, gắp thức ăn cho vào miệng, khó khăn mà nuốt xuống, này đùa giỡn sao ? Bữa ăn diễn ra trong im lặng, Nhạc Ân ngoan ngoãn ăn cơm, thím Trương biết gì, Từ Gia Huy ngơ ngác ăn cơm cũng quên chuyện, Diệp Hạo là chủ nhà vậy mà chỉ chú tâm gỡ cá cho Nhạc Ân. Cho đến khi con Gấu nãy giờ bị lãng quên quen hơi Nhạc Ân tìm chủ, bò ngúc ngắc dưới chân bàn đến được chân Nhạc Ân cọ cọ vào. Nhạc Ân dừng ăn cúi xuống, thấy con Gấu chợt nhớ tới vì ham chuẩn bị để đón khách nên quên mất nó cả buổi chiều, vậy là vứt muỗng cúi xuống bế lên, hôn chùn chụt " A, Gấu ngoan, Gấu ngoan, ăn cơm a " , rồi muốn cầm muỗng xúc cơm cho nó. Diệp Hạo nhíu mày cầm tay Nhạc Ân lại " bảo nó ăn cơm được, nó chỉ uống sữa" xong ôm con Gấu từ tay Nhạc Ân đem đến cái làn , ở đó có sữa hồi nãy thím Trương pha. " Ngồi xuống, ăn cơm " Diệp Hạo đứng lên về chỗ ngồi thấy Nhạc Ân muốn tới chỗ con Gấu liền nhíu mày nhắc nhở. Từ Gia Huy lại liếc liếc, nhưng vẫn im lặng ăn cơm mở miệng. " Ăn , mới nãy ngoan ngoãn lắm cơ mà " Diệp Hạo gắp miếng cá cho Nhạc Ân, thấy Nhạc Ân vì bất mãn chuyện con Gấu mà quên cả giả vờ ngoan ngoãn, chu môi cầm muỗng gãy gãy cơm chịu ăn, khẳng định là lại muốn nhõng nhẽo. Quả nhiên ... " ăn cá, ăn thịt a " Nhạc Ân lắc cái đầu, thở dài ra chiều mệt mỏi Diệp Hạo gắp miếng thịt để vào muỗng, nhìn vào mặt Nhạc Ân hối thúc " To quá, ăn đâu " Nhạc Ân nhíu mày cầm muỗng chọt chọt miếng thịt , ra miếng thịt cũng chẳng to lắm Diệp Hạo đưa miếng thịt lên miệng cắn thành hai, để cả hai vào chén cho Nhạc Ân, vô cùng kiên nhẫn mà chiều theo Thím Trương đứng lên xới thêm bát cơm cho mình, mấy chuyện này thường thôi, bữa cơm nào có Diệp Hạo , Nhạc Ân cũng đều như vậy, bà quen thuộc đến nhàm rồi. Nhưng Từ Gia Huy cúi đầu ăn lại liếc liếc lần thứ 3 trong bữa ăn. Nhạc Ân lúc này mới mím môi, đưa muỗng nhàn nhã xúc miếng thịt " xúc được, hừ " Nhạc Ân thấy chết sờn, tiếp tục làm nũng Diệp Hạo bỏ đũa xuống, cầm cái chén của Nhạc Ân, xúc muỗng cơm đưa đến bên miệng, cho phép từ chối " muốn ăn bánh kem à ", Diệp Hạo đe dọa, cái bánh hôm qua mua vẫn còn hơn nữa cái, mình Nhạc Ân ăn hết 1/3 rồi. Diệp Hạo thấy ăn nhiều nên tìm cách hạn chế lại, bằng cách cho ăn nhiều cơm hơn, hôm nào ăn hết cơm cho ăn bánh kem. Đúng là có kết quả, Nhạc Ân thở phì phò, tức giận há miệng ăn cơm, Nhạc Ân thích nhất ăn bánh kem a. Từ Gia Huy lúc này bỏ chén cơm xuống, lấy cái khăn tay lau miệng, lại cầm ly rượu lên uống hơi sạch . Được rồi, thể ăn nổi nữa, cái đôi vợ chồng này, có cần diễn đến như vậy , Diệp Hạo thay đổi tính tình sao, đút cơm, gắp thức ăn, a ha ha, kia nữa, nhõng nhẽo cứ như đứa con nít, haha,Diệp Hạo mà thích kiểu con như thế sao, Từ Gia Huy lắc đầu nhàn nhạt cười mình. lát sau ngẩng đầu với Diệp Hạo " Các người là ai vậy ?" Diệp Hạo cầm chén cơm đút cho Nhạc Ân ăn, nghe vậy quay qua bạn mình nhìn chằm chằm " Cậu mớ à " ...... " ấy hơi khác thường? " Từ Gia Huy nhìn Nhạc Ân ngồi vuốt ve con Gấu , hỏi câu mang tính khẳng định tại ăn cơm xong, Diệp Hạo pha trà ngồi chuyện với Từ Gia Huy ở phòng khách. " Ừ , hơi ngốc tí " Diệp Hạo rót cho bạn 1 ly, rót cho mình 1 ly, nhàn nhạt trả lời " Vậy sao " Từ Gia Huy cầm cái chén trà cảm thán, suốt cả buổi cơm quan sát, nhận ra biểu của Nhạc Ân chính là tự nhiên, hề giả tạo. Lại nhìn Diệp Hạo tiếp " Cậu kiếm đâu ra vợ này vậy ?" ngốc, Diệp Hạo cưới vợ mà biết chứng tỏ là có uẩn khúc gì đó, nhưng ràng Diệp Hạo rất thương bé kia, từ đâu Diệp Hạo quen , tò mò a. " ấy đến giành phòng của tôi nên phải làm vợ tôi " Diệp Hạo rất có tinh thần mà đùa câu, mà đúng là như vậy, giành phòng của mà. Từ Gia Huy nheo mắt, bạn mình tâm tình tốt , còn biết đùa nữa, lại nhìn về phía Nhạc Ân , mĩm cười mà với Diệp Hạo " bé đáng đấy " Diệp Hạo , cũng thắc mắc, dù thế nào nữa, vẫn vui mừng vì Diệp Hạo cưới vợ. Diệp Hạo nhìn bạn mình, người bạn này, luôn là người hiểu ý nhất , chuyện Nhạc Ân rất dài dòng, ra cũng vậy , mà ra cũng vậy, là vợ , mọi lí do đều còn quan trọng nữa. Từ Gia Huy ngồi chuyện thêm lúc ra về, Diệp Hạo muốn chở về nhưng Từ Gia Huy từ chối rồi gọi cho tài xế của mình,giờ ngồi đợi. " Ân Ân " Từ Gia Huy nhìn Nhạc Ân bây giờ ngồi bên cạnh Diệp Hạo thử gọi, đây là lần đầu tiên chuyện với , ngoài lời mời ăn cơm đáng của Nhạc Ân Nhạc Ân cúi đầu vuốt vuốt con Gấu, xem như nghe . Từ Gia Huy nhìn Diệp Hạo thắc mắc, lại gọi " Ân Ân " Diệp Hạo ngồi im quan tâm, chẳng nhắc nhở Nhạc Ân , cũng chẳng bảo cho bạn mình biết rằng Nhạc Ân thích người khác gọi cái tên đó trừ . Thím Trương thấy thế lắc đầu cảm thán Diệp Hạo kì quái, nhìn Từ Gia Huy khó xử đành lòng mà nhắc nhở " Aiz, cậu Huy, cậu phải gọi là Tiểu Ân, mấy cái khác ấy chỉ nghe cậu Diệp Hạo gọi thôi " Từ Gia Huy nghe vậy nhếch miệng liếc Diệp Hạo, muốn rằng ' ấy hợp với cậu ' , lúc này mới nhìn Nhạc Ân thử gọi :" Tiểu Ân ?" " Sao ?" Nhạc Ân ngày lập tức ngẩng đầu chớp chớp mắt hỏi Từ Gia Huy Từ Gia Huy choáng váng, khá lắm, vậy mà ngốc sao, ranh mãnh có a " Tiểu Ân biết tên ?" hối nãy lúc mời cơm, kêu " khách ", nhớ mà, lúc đầu Diệp Hạo có giới thiệu với thím Trương và Nhạc Ân, Nhạc Ân chỉ nhìn mà gì, cứ tưởng nhớ tên rồi chứ. " biết " Nhạc Ân lắc đầu, lúc đó Nhạc Ân có nghe đâu mà biết " Được rồi, là Từ Gia Huy, là bạn của chồng em, chúng ta làm quen được ?" Từ Gia Huy sảng khoái chuyện, còn theo thói quen đưa tay ra muốn bắt tay Nhạc Ân nhìn bàn tay đưa ra, lại nhìn qua Diệp Hạo thắc mắc Diệp Hạo vỗ đầu cười " Bạn của , cũng là bạn của em, cậu ấy là người tốt " lại liếc bàn tay đưa ra của Từ Gia Huy, nể mặt mà " ấy thích cầm tay người khác " " Hừ, cậu đừng tỏ ra là kẻ có vợ , hai người quá đáng đấy " Từ Gia Huy sửng sỉa cả mặt mày rút tay lại, dù chỉ là đùa nhưng trong lòng cũng rầu rĩ, người lạnh lùng như Diệp Hạo cũng có vợ rồi, vậy mà lại chưa có, aiz, công bằng mà. Diệp Hạo phủ nhận mà đưa tay ôm Nhạc Ân , hếch mặt nhìn Từ Gia Huy, đổi lại là bầu khí vui vẻ cho cả ngôi nhà. ------------------------------------------------------------------------- hơn tuần kể từ khi Diệp Hạo làm lại, văn phòng Trần thúc bình thường đều làm việc tính ngày giờ nhưng gần đây công việc chủ yếu là trang trí nhà cửa, cứ chậm rãi mà làm gấp gáp như mấy cái cửa hàng nên Trần thúc quyết định để em nghĩ ngày chủ nhật. Diệp Hạo cũng còn như lúc trước sớm về khuya nữa, mà trở thành về đúng giờ giấc, trách sao được, là người có vợ mà. Hôm nay lại đúng ngày chủ nhật , Diệp Hạo sáng sớm lái xe đến sân bay, bởi vì Diệp lão đưa ông bà Nhạc đến. Diệp Hạo lái xe đến sân bay tư nhân , đây là nơi đậu máy bay tư nhân của Diệp gia. Hôm qua lúc còn ở nhà ông bà Nhạc, Diệp lão điện thoại cho Diệp Hạo chuẩn bị đón, ông Nhạc góp ý có thể tự về đến nhà Diệp Hạo ,nhưng Diệp lão hừ bạn mà rằng Diệp Hạo là cháu rể, đón ông bà ngoại của vợ mình có gì mà phiền phức, nên cứ thế mà làm theo ý ông. Lúc Diệp Hạo đỗ xe xong bộ vào bên trong thấy máy bay đến rồi, đằng xa, Diệp lão đứng chuyện với ông bà Nhạc. Bà Nhạc là người thấy Diệp Hạo đầu tiên, biết nên gọi thế nào chỉ im lặng đứng cười gật đầu. Diệp Hạo đến nơi mới cúi đầu chào ba ông bà già : " Ông nội, ông bà đến " Ông Nhạc nghe Diệp Hạo chào mình cảm động đưa tay vỗ vai cháu rể, aiz, dù được Diệp lão thông báo tình hình nhưng chạm mặt nhau rồi, nghe đứa cháu rể này gọi tiếng ông bà mới thấy mãn nguyện Bên này, bà Nhạc cầm được nước mắt, nôn nóng mà hỏi " Tiểu Ân nó thế nào, nó có khỏe ?" bà mong được nhìn thấy Nhạc Ân ngay lúc này Diệp Hạo mĩm cười trả lời :" ấy còn ngủ, cháu muốn đánh thức ấy, bây giờ cháu đưa mọi người về gặp " chuyện ông bà đến cho Nhạc Ân, tối hôm qua háo hức đến mức lảm nhảm đến khuya mới ngủ. xong trước ra lấy xe, Diệp lão cười ha hả hài lòng dẫn ông bà Nhạc theo sau, hành lí cho người đem về trước rồi. Đáng lẽ ra, mọi người có thể đến sớm hơn, nào ngờ Diệp lão về nhà ông bà Nhạc ở, hàng ngày được ông Nhạc dẫn đánh cờ uống trà làm ruộng, sống ở thành phố lớn nhàm chán, ông thấy nhớ cảnh thôn quê nhàn hạ, nay được sống như vậy thấy thỏa mãn vô cùng, vì vậy nấn ná kéo dài thời gian mặc cho bà Nhạc nôn nóng muốn hét lên . Ông , lo lắng làm gì, Diệp Hạo bây giờ rất thương Nhạc Ân a. Xe về đến nhà thấy thím Trương đứng đợi ở cửa, thím Trương nghe ông bà Nhạc lên đây thăm cháu hôm nay đến sớm. Diệp Hạo xuống xe mở cửa bên bà Nhạc trước mới qua mở cửa cho Diệp lão, vì bà Nhạc gần như luống cuống cả hai chân muốn chạy ào vào nhà rồi " Thím Trương, Tiểu Ân đâu ?" bà Nhạc gấp gáp nhìn vào nhà hỏi " Bà Nhạc, haha, bà đến, mau vào nhà , Tiểu Ân còn ngủ a " mới hơn 6h sáng chút, Nhạc Ân vô tư vẫn ngủ ngon vì đêm qua thức quá khuya. Cả người bà Nhạc run run, nước mắt lại chảy dài, theo thím Trương vào nhà, đến phòng Nhạc Ân mở cửa ra nhìn vào " Tiểu Ân " bà Nhạc chảy nước mắt khi thấy căn phòng trước mắt, trong căn phòng được Diệp Hạo trang trí lại theo ý của Nhạc Ân, cả 4 bức tường toàn dán hình động vật , bàn ngủ là bầy gấu, có cả kệ giày đủ hình chó mèo , rất nhiều rất nhiều thứ lạ lẫm ... Nhạc Ân nằm ngủ giường, bên phải là chiếc gối trống , đó là gối của Diệp Hạo ... Bà Nhạc cắn môi nghẹn ngào, cháu bà bình yên và cháu bà cũng hạnh phúc. " Để nó ngủ " giọng ông Nhạc cũng khàn khàn bên tai bà, ông đứng sau bà cũng thấy mọi thứ, nén được xúc động, chỉ cố gắng ngăn cản mình rơi lệ. Diệp Hạo đứng bên cạnh Diệp lão chỉ im lặng nhìn,lát sau Diệp lão mới đến vỗ vai ông Nhạc giọng lên tiếng " Được rồi, lại đây ngồi , đừng đứng đó nữa", lúc này ông Nhạc mới gật đầu qua ghế sô pha ngồi, còn bà Nhạc vào ngồi lên giường Nhạc Ân mà nhìn cháu. Nhạc Ân nằm mơ, mơ thấy bà khóc lóc ra xe, ông cũng chảy nước mắt cố gắng kéo tay bà, đẩy bà vào xe rồi , nhìn lại Nhạc Ân lần nào. Nhạc Ân hoảng sợ, Nhạc Ân nhớ ông bà. Bên tai văng vẳng tiếng chuyện, giọng rất quen thuộc, dường như nghe lâu lắm rồi, rất lâu rất lâu rồi, Nhạc Ân mơ màng chảy nước mắt, đây là giọng bà mà, bà ơi. Bà Nhạc ngồi bên cạnh Nhạc Ân vừa hít mũi vừa nghe thím Trương kể chuyện, chợt nhận ra Nhạc Ân run run, lau khóe mắt đầy nước nhìn kĩ thấy Nhạc Ân chảy nước mắt, vội gọi "Tiểu Ân, Tiểu Ân, cháu sao vậy ? bà đây, bà đây... " rồi đưa tay lau giọt nước mắt của Nhạc Ân Nhạc Ân từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là gương mặt quen thuộc, dù lúc ở với ông bà Nhạc ngẫn ngẫn ngơ ngơ nhưng khuôn mặt hai ông bà vẫn in đậm trọng đầu Nhạc Ân, Nhạc Ân nhắm mắt rồi lại mở ra để nhìn kĩ hơn, thấy đúng là bà Nhạc òa tiếng khóc nức nở, đưa cả hai tay ôm mặt bà Nhạc mà nghẹn ngào " Bà , bà, bà đâu... oa .... sao bỏ Ân ... oa ..... " Bà Nhạc cũng kìm nén nữa, òa khóc to lên ôm lấy cháu, nghe tiếng " bà " mà trái tim như vỡ vụn Thím Trương khỏi , cứ đưa ống tay áo lên lau nước mắt liên tục, ngoài kia ông Nhạc nghe tiếng khóc vụt đứng lên nhanh về phòng Nhạc Ân, Diệp Hạo cũng đứng lên, nhưng theo chỉ đứng vậy mĩm cười nhìn vào phòng, bây giờ Nhạc Ân chính là cần ông bà của mình. Diệp lão cũng cảm động nhưng lại gật gù mà cười rạng rỡ. " Tiểu Ân , đừng khóc nữa " ông Nhạc đưa tay vuốt tóc cháu, Nhạc Ân nghe lời đưa tay lên lau nước mắt, miệng mím lại hít mũi cái quay sang ông Nhạc giọng mếu máo " Ông ... " " Ừ, haha, ông đây , ông đây, Tiểu Ân ngoan giỏi lắm ..." ông Nhạc lại nhịn được vuốt tóc Nhạc Ân tiếp Bà Nhạc ngồi bên cạnh ôm tay cháu cũng cười, nước mắt khô, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe Lúc này đây, Nhạc Ân được đưa ra ghế sô pha ngồi, ông bà Nhạc hai người ngồi hai bên cháu, Diệp lão và Diệp Hạo ngồi 2 ghế ở hai bên. Nhạc Ân ở trong phòng khóc to lên, đến lúc bình tĩnh được chút Diệp lão bảo đưa ra ngoài phòng khách ngồi chuyện, thế là ra ngoài ghế sô pha ngồi tiếp tục khóc thút thít. " Ha ha , Tiểu Ân, cháu gọi ta tiếng ông nội xem nào " Diệp lão cười khà khà lên tiếng đánh tan khí im lặng của ba người kia " Đúng, Tiểu Ân, gọi lão Diệp tiếng ông nội " ông Nhạc hít sâu hơi, biết ý của bạn , liền hùa theo góp vui Nhạc Ân mở to đôi mắt mọng nước, nhìn Diệp lão chăm chú, chợt nhíu mày nhớ đến chuyện gì đó liền quay quay đầu sang hai bên tìm kiếm, thấy Diệp Hạo ngồi bên kia đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy lại khóc " Andy ... oa oa " Diệp Hạo thấy Nhạc Ân đứng dậy nhanh chân cũng đứng dậy, vòng tay đón lấy Nhạc Ân nhào vào lòng mình, sợ tay chân va vào ghế bàn, vuốt vuốt lưng an ủi " Ngoan, sao lại khóc nữa " " Andy, ông , bà... oa ... ông , bà kìa ... " Nhạc Ân là muốn mách Diệp Hạo ông bà mình đến " Ừ, biết, ngoan, khóc nữa, sưng mắt bây giờ " Diệp Hạo cười , đẩy người Nhạc Ân bám lấy mình ra, đưa tay lau nước mắt, lại véo cái mũi hít hít mà " được khóc nữa, ông bà đến phải cười lên, nhớ chưa " Nhạc Ân ngay lập tức gật gật đầu, đưa tay lên quẹt mạnh nước mắt, ôm lấy cánh tay Diệp Hạo, xoay người lại " Ông , bà, Andy đây này , chồng của cháu nha " xong còn cười toe toét. Mọi người trong phòng nghe vậy đều bật cười, ông bà Nhạc còn hơn thế sung sướng vô cùng khi thấy Diệp Hạo ôm Nhạc Ân, Diệp lão dù mới bị cháu dâu lơ cũng bật cười gật gù, tụi thương nhau a.
Chương 18 Buổi trưa hôm đó, ông bà Nhạc và cả Diệp lão đều ở nhà Diệp Hạo ăn cơm. Thím Trương mua sẵn nhiều thức ăn từ hôm qua rồi, sáng nay chỉ có việc mua thêm ít thức ăn tươi sống nữa là đủ, Diệp Hạo nhận nhiệm vụ chở thím Trương mua. Lúc này đây, bà Nhạc và thím Trương ở trong bếp nấu ăn với nhau, Nhạc Ân ôm con Gấu ngồi ghế chuyện líu ríu với bà Nhạc. Còn ba người đàn ông ngồi ngoài phòng khách đánh cờ. Diệp lão rất thích đánh cờ tướng, hồi cũng thường xuyên chơi với ông Nhạc, nhưng từ khi lên thành phố này làm ăn hề đụng tới, vậy mà những ngày ở nhà ông Nhạc được dẫn đánh cờ, tay nghề vẫn tệ, dường như còn đánh hay hơn trước, khiến cho mấy ông bạn của ông Nhạc khá là kính nể, Diệp lão càng hứng thú bừng bừng, rảnh rỗi là đem bộ cờ ra so tài với ông Nhạc. Ông Nhạc ngày thường vốn nho nhã, chỉ có mấy cái thú vui này làm bạn, nên đương nhiên cũng thích,thế là bạn cứ đem bàn cờ ra là ông tự động xếp cờ cần hỏi nhiều. Hai lão ông ngồi nhíu mày lẳng lặng so tài, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà do Diệp Hạo ngồi bên cạnh rót cho. Diệp Hạo lúc này ngồi im lặng nhìn bàn cờ, tuy biết đánh nhưng nhìn lúc cũng biết cách đánh, cũng thấy khá thú vị.Khung cảnh trong phòng khách im ắng, giọng trẻ con của Nhạc Ân vang lên " Andy , làm gì ? " Diệp Hạo quay lưng thấy Nhạc Ân ôm con Gấu về phía mĩm cười kéo ngồi xuống bên cạnh mình, đưa tay lên miệng ý bảo im lặng rồi mới ghé đầu đến bên tai Nhạc Ân hỏi " Sao ra đây, chuyện với bà nữa sao?" Nhạc Ân nghe Diệp Hạo bên tai, nháy nháy mắt , hiểu tại sao Diệp Hạo lại như vậy, nhưng nhanh chóng học hỏi ghé sát tai Diệp Hạo , cũng " Bà bảo có dầu mỡ, cho ngồi gần a... ra ngồi với ông ... " xong chớp chớp mắt đưa tai lên chờ Diệp Hạo tiếp Diệp Hạo nhìn động tác của Nhạc Ân lắc đầu cười, phải cố nhịn xuống mới hôn lên cái má hồng hồng đưa tới kia, lại ghé tai " Ừ, vậy ngồi đây với , nhưng hai ông đánh cờ, Ân Ân ngoan ngoãn ngồi xem được ?" Nhạc Ân đưa mắt nhìn qua bàn cờ cái, mới híp mắt gật gật đầu ý bảo là biết rồi, biết vì sao Diệp Hạo lại thế này rồi. Xong xuôi cũng ngồi im lặng xem cùng Diệp Hạo " ấy rất hạnh phúc " Thím Trương chiên cá với bà Nhạc đứng bào cà rốt bên cạnh Bà Nhạc ngẩng đầu mĩm cười gật gù :" Diệp Hạo tốt, cả thím Trương nữa " bà nhìn thẳng thím Trương, chân thành mà :" Cám ơn thím chăm sóc Tiểu Ân " " Ha ha, ấy đáng như vậy, tôi chăm sóc ấy rất vui vẻ, có khi có ấy, tôi cũng buốn lắm ấy " thím Trương nghe bà Nhạc cám ơn cả trăm lần rồi, nên khách sáo mà ' sao ' gì đó nữa, giờ đây như hai người bạn mà chuyện . Bà đúng là làm công lấy tiền, nhưng ở với Nhạc Ân thời gian, bà thực chăm sóc như con của mình vậy, đó là tình cảm thương thực . " Nó nhiều , hồi đó, lâu lắm nó mới tiếng " Bà Nhạc hứng khởi trò chuyện " Nhờ cậu Diệp Hạo cả, ở với tôi ấy cũng ít lắm, aiz, đúng là phân biệt đối xử a " Thím Trương giả vờ khinh thường ngốc " Haha, tôi và ông nhà tôi cũng ghen tỵ lắm ấy chứ, là đúng mà, con lấy chồng như bát nước hắt , chỉ toàn lo cho chồng " Bà Nhạc tủm tỉm đùa lại, quên mất là ngày trước còn sợ cháu rể hắt hủi cháu mình, cháu mình lo được cho chồng này nọ ... Nhà bếp ngay bên cạnh phòng khách, tiếng chuyện của hai người phụ nữ to nhưng vẫn đủ để mấy người trong phòng nghe , ông Nhạc và Diệp lão nghe thấy bật cười nhìn sang hai vợ chồng trẻ, vậy mà Diệp Hạo vẫn biểu tình thản nhiên bưng ly trà uống, còn Nhạc Ân càng biết gì, chăm chú nhìn bàn cờ, mãi vẫn chưa thấy ông mình tiếp a. Ván cờ vào giai đoạn ác liệt, Diệp lão và ông Nhạc đều nhíu mày híp mắt, vòng hai tay trước ngực suy nghĩ thế cờ. Hai người đánh cờ khá cân sức, nên mỗi trận đều là trận chiến khó phân thắng bại. Diệp Hạo cũng chăm chú nhìn vào bàn cờ, biểu tình là suy nghĩ về ván cờ hay là chỉ nhìn như vậy mà thôi, còn Nhạc Ân mới đầu bặm môi lại, sau dần dần cắn môi mình, mũi cũng chun lại, làm mặt quỷ, cuối cùng chịu được nữa bất mãn với Diệp lão " Ông , ông, con này nè, thua, thua ... " Ba người đàn ông ngay lập tức nhìn qua Nhạc Ân lúc này vẫn chỉ tay vào con pháo. Ông Nhạc há hốc miệng, ông dồn Diệp lão vào thế bí, ông cũng nhìn thấy con đường thoát , chỉ chờ đợi Diệp lão sa bẫy. Diệp lão nhíu mày nhìn vào con pháo Nhạc Ân chỉ, chợt ngẩng đầu tròn mắt nhìn Nhạc Ân ngạc nhiên vô cùng, ông tìm mãi mới ra được hai con đường thoát, so sánh xem đường nào có thể vừa tránh được thế bí lại đánh ngược ông Nhạc, vẫn chưa biết đường nào Nhạc Ân chỉ con pháo, phát ra đây là con đường mới, lại còn có thể giúp ông thắng luôn ván cờ. Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân, nhìn lúc lâu mới mĩm cười xoa đầu vợ mình mà " Giỏi lắm, nhưng được phá hai ông, vậy là tốt, hiểu chưa?" cũng thấy được đường thoát, khả năng tư duy logic của Diệp Hạo rất tốt, nên thấy con đường đó ngay từ lúc ông Nhạc đánh quân cờ, thậm chí còn đoán được ông Nhạc đánh con cờ nào dồn ông nội mình vào thế bí, chỉ là ngờ được ... Nhạc Ân thu tay lại, bĩu môi ủy khuất " Ông đánh lâu quá a, lâu lâu .." Ông Nhạc hoàn hồn, cười phá lên , tự hào mà " Giỏi lắm Tiểu Ân của ông, đúng là cháu của ông mà, ha ha " Diệp lão bất mãn, giả vờ hừ tiếng " Nó là cháu dâu tôi đấy, ông quên à " rồi mĩm cười gật đầu hài lòng, vì cháu dâu phá ván cờ, cũng vì cháu dâu giỏi hơn mình mà tiếp " Tiểu Ân , khá lắm, ta muốn so tài với cháu , mau qua đây " Ông Nhạc vội lên tiếng " Khoan , ông có khôn quá đấy, Tiểu Ân còn chưa chơi cờ lần nào đấy" Diệp lão nhíu mày nhìn bạn đáp " Hừ , nó mới chỉ ra được thế cờ đấy, tôi mà quân đó ông tiêu chắc " " Nó là đứa cháu tài giỏi của tôi mà , ha ha " Ông Nhạc hỉ hả sung sướng mà " Vậy tôi thách đầu với Tiểu Ân tài giỏi đây " Diệp lão híp mắt với ông Nhạc " ... " Ông Nhạc biết mình hớ miệng, mới bảo Nhạc Ân chưa bao giờ chơi cờ, lại khen cháu mình giỏi, ràng mắc mưu, phải để Nhạc Ân đánh cờ với Diệp lão thôi, đành hừ tiếng quay sang Nhạc Ân nhíu mày vĩ mãi chẳng thấy 2 lão ông chơi tiếp " Tiểu Ân của ông, qua đây, cho lão Diệp này biết tay cháu ta, qua đây" xong đứng dậy vỗ vỗ vào chỗ ngồi của mình Nhạc Ân ngơ ngác, theo thói quen nhìn qua Diệp Hạo, Diệp Hạo xoa xoa đầu , cũng muốn biết khả năng của Nhạc Ân, vỗ vỗ đầu mà " Qua đánh với ông nội ván cờ " Lúc này Nhạc Ân mới hiểu ra, rũ mắt nạp vấn đề vào đầu, à, ý bảo mình mấy cái con cờ kia, được thôi, vậy là hiên ngang đứng dậy đưa con Gấu cho Diệp Hạo ôm , qua ngồi xuống ghế. Ngồi thẳng người, mắt híp kiêu ngạo nhìn vào bàn cờ, nhưng chỉ ngồi im vậy , làm gì cả. Diệp lão ngúc ngắc gật gật đầu , cười tươi xếp lại cờ bên mình, nâng mắt vẫn thấy Nhạc Ân ngồi im, trố mắt nhìn nhìn Diệp Hạo vuốt vuốt lông con Gấu, mỉm cười nhìn Diệp lão và ông Nhạc ngồi bên Nhạc Ân hảo tâm nhắc nhở " ấy biết xếp cờ mà " " À ..." " À ... " Hai tiếng à cùng vang lên, hai lão ông lúc này mới đưa mắt nhìn nhau, cùng câu hỏi, nó có đánh được nhỉ , sao chúng ta chưa suy nghĩ thấu mọi chuyện làm như thế này ? , nhưng ngồi vào bàn cờ rồi mà, Diệp lão đưa tay lên hào sảng " Lão Nhạc, xếp cờ cho Tiểu Ân, sao sao, biết đánh ta dạy nó, dù sao Tiểu Ân cũng có tố chất lắm a " Ông Nhạc thở dài ngồi xếp cờ cho cháu, giảng dạy " Tiểu Ân, quân đỏ của lão Diệp trước, cháu sau, cháu có biết cách đánh , còn này thẳng, nhưng chỉ ...." " Ân biết a, hứ ..... " Nhạc Ân nhìn bàn tay ông Nhạc xếp cờ, ghi nhớ vị trí từng con cờ, nghe ông mình vậy, bất mãn vì bị khinh thường. Diệp lão bật cười , vỗ chân thích thú mà " Tốt, vậy bắt đầu luôn , ý kiến gì nữa " , là làm, Diệp lão con tốt. Diệp Hạo dựa lưng vào ghế, tay vẫn vuốt vuốt lông con Gấu, ảnh mắt thản nhiên lộ chút gì hào hứng hay đặc biệt quan tâm khi nhìn bàn cờ, nhưng sâu trong đôi mắt là tia thích thú được che giấu rất kĩ, ở đó có hình ảnh vợ ngốc trước mắt của mình. Ván cờ được diễn ra nhanh chóng ... vì Nhạc Ân rất nhanh, suy nghĩ, chần chờ, ngẩng đầu nhìn đối thủ, Diệp lão vừa ra quân, Nhạc Ân nhanh chóng đáp lại, chưa tới 3 phút, Diệp lão và ông Nhạc bạc mặt sững sờ, tin nổi vào mắt mình, ông Nhạc trợn mắt nhìn cháu mình, Diệp lão nuốt nước miếng nhìn con Tướng của mình chết từ khi nào. ..................... Bữa ăn hôm nay cần Diệp Hạo găp thức ăn cho Nhạc Ân, bởi vì cả chén cơm của Nhạc Ân bị 2 đôi đũa hướng đến ngừng " Tiểu Ân, ăn nào, cháu tài giỏi của ta" ông Nhạc cười há miệng, quên cả ăn cơm " Tiểu Ân, ăn nào, cháu dâu tài giỏi của ta " Diệp lão chịu thua, gắp ngay miếng thịt cho Nhạc Ân, nhìn cháu dâu bằng con mắt hài lòng, dù vừa nãy thua 3 ván liên tục, bà Nhạc đến gọi ăn cơm chắc ông cho Nhạc Ân đứng dậy. Diệp Hạo lẳng lặng ăn cơm, hôm nay ngồi gần Nhạc Ân, hai vị trí hai bên bị hai lão ông chiếm giữ rồi. Bà Nhạc và thím Trương nhìn 3 ông cháu cười tươi vui vẻ chưa từng thấy, bà Nhạc nhìn qua Diệp Hạo im lặng, gắp miếng thịt gà bỏ vào chén cho rồi cười " Cháu rể, ăn nhiều vào " Diệp Hạo nhìn miếng thịt gà mĩm cười, gật đầu cái, hướng bà Nhạc " Bà gọi cháu là Diệp Hạo " xong cúi đầu ăn miếng thịt gà Bà Nhạc gật gật đầu, vẫn mĩm cười hiền hậu nhìn Diệp Hạo lát mới ăn tiếp, bà muốn 1 tiếng cám ơn Diệp Hạo, nhưng hình như cần nữa rồi, nghe giọng là bà biết Diệp Hạo rất tôn trọng bà, cũng vì cháu rể cháu bà đây mà. Nhạc Ân nhìn cái chén đầy thức ăn, làm nũng như mọi khi, kiêu hãnh mà nhai cơm, nghe hai lão ông tâng bốc, a, thực thích cảm giác này, Nhạc Ân rũ mắt cười thầm. Nhưng ăn vài miếng chợt nhíu mày lại, lại quay quay đầu tìm kiếm, thấy Diệp Hạo lẳng lặng ăn cơm, đứng dậy bưng chén cơm đến ghế Diệp Hạo chu miệng , quan tâm 4 người lớn trong nhà " Andy, đút cơm cho Ân , Andy sao ngồi xa a " Diệp Hạo quay mặt qua thấy Nhạc Ân, liên đưa tay cầm lấy chén cơm mà " Hôm nay ngồi ăn với hai ông , ngoan , có người lớn phải đàng hoàng" rồi đứng lên dắt tay Nhạc Ân về chỗ ngồi " Nhưng Andy ngồi xa ... " Nhạc Ân ngồi vào ghế ngước đầu nhìn Diệp Hạo buồn bã Diệp lão ngay lập tức đứng dậy ngồi qua ghế Diệp Hạo, hề phiền lòng tí nào với Diệp Hạo " Hạo Nhi, ngồi đó, ta sơ ý, ta sơ ý mất , ha ha " Diệp Hạo khó xử nhìn ông, nhưng Diệp lão trừng mắt nhìn lại " Ngồi đó, có lôi thôi gi cả, vợ chồng phải ngồi với nhau" , trong lòng cười thầm, hai đứa gắn bó a Diệp Hạo nghe lời ông, cũng chần chừ nữa ngồi xuống, ngay lập tức Nhạc Ân cười toe toét ôm lấy cánh tay Diệp Hạo, cọ cọ đầu vào : " Andy, Andy, Andy ...." Diệp Hạo hít sâu hơi, trong trái tim mềm mại ,mĩm cười xoa xoa cái đầu dụi vào mình, cưng chiều mà cầm muỗng đút cơm cho Nhạc Ân, nhìn Nhạc Ân vui vẻ nhai nhai hướng ông bà mình lắc lư đầu. Ba người còn lại trừ thím Trương nháy mắt nhau cười , tiếp tục vừa ăn cơm vừa cười ha hả do Nhạc Ân làm nũng với Diệp Hạo. ------------------------------------------- Buổi tối, Diệp lão thỏa mãn kéo ông bà Nhạc rời nhà Diệp Hạo về nhà mình, bởi vì cả chiều hôm nay ông Nhạc cũng thua Nhạc Ân liên miên a, haha, cứ chê cười ông , chính mình cũng thua . Ông bà Nhạc dù là bất đắc dĩ theo Diệp lão ra xe nhưng còn buồn bã nữa. Lúc chiều bà Nhạc muốn ở lại với Nhạc Ân, nhưng ông Nhạc nháy nháy mắt nhìn về Diệp Hạo, bà Nhạc xấu hổ cười cười hiểu ra, nên làm phiền 2 cháu . Nhưng lí do quan trọng hơn, Diệp lão cho người đưa hành lí của ông bà về nhà Diệp lão rồi, hình như cho hai người bạn cơ hội từ chối, hai ông bà " bất đắt dĩ " đành phải về nhà Diệp lão. Chỉ ngờ, khi cả ba về đến nhà Diệp lão thấy có khách đặc biệt chờ ở đó. Trong đại sảnh rộng lớn, hai mẹ con Chu Lệ Băng đứng đó hướng Diệp lão tươi cười chào hỏi. Ghế đối diện là bà Diệp cũng đứng dậy chào ông và ông bà Nhạc nhưng khuôn mặt cảm xúc. Diệp lão nhíu mày nhìn tình hình trước mắt, quay qua bảo lão Thâm quản gia đưa ông bà Nhạc về nơi nghĩ ngơi, lại hướng qua bạn tươi cười bảo đợi ông chút . Đợi hai người kia , Diệp lão mới từ từ tới ghế ngồi, gật đầu nhàn nhạt chào cả 3 người trong phòng. Đợi họ trước. Bà Chu đợi Diệp lão ngồi xuống xong, xởi lởi lên tiếng " Chú Diệp , tối rồi mà vẫn phải làm phiền chú rồi , ha ha " Bà đợi ông suốt giờ rồi, nhưng biết được hôm nay nhất định có Diệp lão ở nhà nên cố gắng đợi, mấy ngày trước tới cũng có nhưng vẫn ngồi đợi đấy thôi. Diệp lão cười xã giao đáp " biết Chu phu nhân có lời gì muốn ?" Bà Chu cười cười, nuốt nước miếng mới tươi cười tiếp " Cháu đến đấy để bàn vê chuyện cưới xin của Tiểu Băng , ha ha" dừng lại nhìn qua Chu Lệ Băng cúi đầu cái, quay đầu về phía Diệp lão tiếp " đính hôn gần 3 tháng rồi, cháu nghĩ cũng đến lúc cho hai đứa cưới nhau " , xong im lặng chờ đợi Diệp lão Diệp lão bình thản nhìn hai người trước mắt, lại nhìn Chu Lệ Băng, người này, ông biết. Ông có thấy Diệp Hạo đưa này ăn hai lần, hai lần đều là tình cờ, hai người đó cũng nhìn thấy ông. Lúc đó ông cũng như Từ Gia Huy, nghĩ rằng đó là bạn Diệp Hạo, nếu chiều theo tính cách của Diệp Hạo mà là như thế. Nhưng ngày, Diệp Bảo thông báo với ông là đính hôn, lúc đưa kia về nhà ông mới biết đó là Chu Lệ Băng, nên hơi bất ngờ và khó hiểu. Nhưng xưa nay chuyện của Diệp Thiên Minh và mấy đứa cháu ông quản đến, vì tất cả đều dư dả bản lãnh tự làm tự chịu rồi. tại Diệp Hạo có Nhạc Ân, ông cũng quan tâm chuyện cũ làm gì nữa. Diệp lão lắc đầu cười với bà Chu " Chu phu nhân, chuyện này là của bọn trẻ, ta quản được, chúng lớn, tự mình quyết định " Bà Chu siết chặt tay, nếu phải vì Diệp Bảo sau khi đính hôn, hề thấy mặt mũi, dù Chu Lệ Băng muốn cái gì, Diệp Bảo cũng đáo ứng, bà thậm chí còn rất hãnh diện, nhưng tại bà thấy sốt ruột rồi, dù là hôn nhân thương mại nhưng cũng nên trì hoãn lễ cưới lâu như vậy chứ. Đáng giận nhất là cái nhà này ai quan tâm chuyện này, mấy ngày liên tục bà và con đến đây, chưa lần gặp Diệp Thiên Minh, Diệp lão chơi, còn bà Diệp mặn nhạt, thậm chí có lúc còn phải ngồi trong phòng khách chờ đợi người đến, bà nghiến răng, khó khăn lắm mới tìm được chỗ ngon lành này, bà thể dễ dàng để nó trôi được. Diệp lão nhíu mày chờ đợi bà Chu tiếp, chỉ thấy bà ta suy nghĩ mãi thôi, lại liếc qua Chu Lệ Băng cúi thấp đầu thỉ thở dài hơi, quay qua bà Diệp " Diệp Bảo đâu rồi ?" Bà Diệp cong môi trả lời Diệp lão , giọng điệu thản nhiên với chuyện con trai mình, nhưng vẫn giữ tôn trọng với Diệp lão " Dạ, nó công tác phải, cha cũng biết 2 em nó đâu cũng báo cho ai cả mà, quen thói tự quyết định rồi " , , rất giống Diệp Thiên Minh, bà cúi đầu thầm Diệp lão lại thở dài quay sang hai mẹ con bà Chu " Đành đợi nó về rồi chuyện cũng được, chứ ta cũng quyết định được ... " Bà Chu cứng người nén tức giận xuống, niềm nở mà " Cháu nghĩ thế này, trong thời gian đợi Diệp Bảo về, cứ để Tiểu Băng ở đây cho quen, dù sao trước sau gì nó cũng là con dâu trong nhà " bà ta đánh bài liều đưa ra ý kiến Ngay lập tức cả Diệp lão lẫn bà Diệp đều nhíu mày lại, chưa cưới mà cho về đây ở, bà ta quan tâm danh tiết con mình thôi, cũng màng đến cảm nhận của nhà họ Diệp này sao, nhưng cũng khó xử biết nên gì , tầng lớp thượng lưu cao quý cho phép bà Diệp lỗ mãng , còn Diệp lão nghĩ nghĩ cũng cần từ chối, dù sao Chu Lệ Băng cũng tới nhà này ăn cơm mấy lần, vả lại ông ở riêng khu riêng biệt nên quan tâm mấy chuyện gia đình con cháu. Cuối cùng Diệp lão đứng lên về phòng mình, ông còn hai người bạn phải tiếp a. Còn bà Nhạc lịch tạm biệt xong cũng lên lầu, để lại bà Chu nắm lấy tay con đứng đó , trong đôi mắt bà Chu phẫn hận quyết tâm buông tha chuyện này, lại vỗ bàn tay Chu Lệ Băng mà khuyên nhủ ở lại cho tốt, cuối cùng rời . Chu Lệ Băng nhìn mẹ rời thẫn thờ ngồi xuống, trong đôi mắt lên mệt mỏi.
Chương 19 Ngày hôm sau, Diệp Hạo làm bình thường trở lại, vì ông Nhạc có Diệp lão đưa chơi, còn bà Nhạc cùng Nhạc Ân được thím Trương dẫn mua đồ, căn bản cần đến nghĩ làm theo. Nhưng đến buổi tối cả nhà lại tụ tập ăn uống ở nhà Diệp Hạo, ăn xong mới ai về nhà nấy. Nhạc Ân cả ngày vui vẻ thôi, lúc theo bà Nhạc mua đủ thứ đồ, lúc bồi hai ông nội ngoại của mình đánh cờ, lúc chạy theo con Gấu giờ biết chạy ra khỏi nhà, cứ tưởng quên mất Diệp Hạo ở chỗ làm, nhưng đến tối mới biết rằng phải vì Nhạc Ân đeo Diệp Hạo như cái kẹo kéo mà kể lể chuyện làm hôm nay. tuần sau, ông bà Nhạc phải về quê. Diệp lão buồn bã giận bạn suốt ngày chuyện, khiến ông Nhạc phải tìm mọi cách lấy lòng. Ông bà Nhạc phải muốn ở gần Nhạc Ân, muốn quá chứ, nhưng cháu mình giờ có Diệp Hạo chăm sóc, ông bà ở lại cũng làm gì thêm được. Với lại quê nhà đó dù phải là quê cha đất tổ, nhưng ông bà sống ở đó 18 năm, bạn bè hàng xóm vô cùng thân thiết, ông bà cũng già, ở đây tuy có Diệp lão nhưng có cuộc sống thanh nhàn như ở đó được. Vốn là về luôn, sau cùng vì Diệp lão giận quá nên quyết định về sống ở đó thêm ít năm , rồi sau đó chuyển tới đây cũng muộn, hàng năm ông bà thăm cháu, Diệp lão cũng có thể về nhà ông bà ở lại, hưởng thụ cuộc sống dân dã. Diệp lão suy ngẫm thấy hợp lí, hừ mũi bất mãn bạn nhưng quay lưng cười thầm , đúng là cuộc sống ở nhà ông Nhạc vui vẻ hơn ở đây nhiều, ông " cố gắng " chăm chỉ thăm bạn. Ngày cuối cùng ông bà Nhạc lưu lại nhà Diệp Hạo ngủ, ngày đó Diệp Hạo về sớm . Lúc này đây bà Nhạc cùng Nhạc Ân giúp thím Trương nấu ăn, Diệp lão có chuyện chút nữa mới đến ăn cơm, ông Nhạc ngồi ở ghế sô pha trầm tư. Diệp Hạo mới làm về tắm rừa thay đồ xong ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa thấy ông Nhạc nhìn mình " Diệp Hạo, ông có chuyện muốn với cháu " Ông Nhạc thấy Diệp Hạo " dạ " tiếng, liền đứng dậy vào phòng Nhạc Ân , ở đó có hành lí của hai ông bà, lấy ra cái túi nhựa đựng hồ sơ dày cộm rồi bảo Diệp Hạo vào phòng chuyện. Ông Nhạc an vị giường Diệp Hạo qua ngồi cùng, sau đó từ từ mở cái túi nhựa lấy ra đống giấy tờ hướng Diệp Hạo " Diệp Hạo, những thứ này là của cha Tiểu Ân để lại cho nó, nay ta giao lại cho con " Diệp Hạo nhận lấy giở ra xem, quyền sỡ hữu 3 mảnh đất, phải,là 2 quả núi và mảnh đất rộng gần 3 hecta, và ... khoảng tiền gữi ngân hàng khổng lồ, trải đều cho 3 ngân hàng. Diệp Hạo nhíu chặt mày thắc mắc nhìn ông Nhạc, đây là khối tài sản rất lớn. Ông Nhạc lắc đầu cười khổ, ngậm ngùi thở dài hơi mới từ từ " Diệp Hạo, cháu là chồng của Tiểu Ân, cháu cũng nên biết mọi chuyện . Vốn dĩ ... " Ông Nhạc hơi dừng lại chút, khó khăn mở lời " lúc đầu ta muốn đưa cho cháu những thứ này, nhưng ngẫm nghĩ ta chưa biết liệu cháu có thương Tiểu Ân ngốc nhà ta hay ... " giọng ông Nhạc nghẹn ngào " nếu cháu thương nó ... ta .. ta ... còn có cái này để nghĩ cách khác ,ta dự định dùng những thứ này kiếm cho nó nơi nương tựa, để chúng ta sau này ra cũng thanh thản " xong hít hơi mới " cháu đừng hiểu lầm ta mang những thứ này ra để cảm ơn cháu thương Tiểu Ân, chỉ là cũng đến lúc giao chúng cho cháu, ta có giữ cũng làm được gì ... " Diệp Hạo lắng nghe, hiểu tâm tình của ông, đúng là lúc đó cũng chưa thương Nhạc Ân, ông ấy tin tưởng cũng đúng, ông ấy chỉ tin tưởng vào Diệp lão mà thôi. Diệp Hạo gật đầu trả lời " Cháu hiểu mà, nhưng những thứ này là sao ?" Ông Nhạc gật gù vì Diệp Hạo thông cảm cho mình, lão Diệp kia sai, Diệp Hạo là đứa trẻ thông minh chín chắn a. Ông lại tiếp " Những thứ này ta chuyện với ông nội của cháu, chính lão Diệp bảo ta tự quyết định, đương nhiên là ta muốn giao lại những thứ này cho cháu rồi , cháu nhận lấy, muốn làm gì làm, dù sao chúng vô dụng trong tay ta mười mấy năm trời rồi .... " Ngày đó, con ông học xa về nhà, ngày hôm sau xuất người đàn ông là con lai đến nhà ông muốn gặp con ông, nhưng con ông muốn gặp, người đó đứng ngoài cửa đến hơn nửa ngày, ông bà thấy đáng thương mới đưa vào nhà. Sau đó, ông bà mới biết đó là người của con mình, vì giận ta nên mới bỏ về nhà. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ông thấy người đàn ông đó, sau đó cùng chính là con rể ông. Con ông vốn tự lập rất cao, rời quê nhà lên thành phố lớn học đại học, ông bà vốn quen tính cách con, cũng cưỡng cầu. Khi người đàn ông kia đưa con ông bà về lại thành phố, ông bà vốn xa con quen nên hơn năm về nhà cũng thắc mắc, vì thường xuyên điện thoại về, lại bảo vừa học vừa làm ở công ty, công việc rất thú vị, ông bà nghe giọng con vui vẻ cũng lo lắng. Nào ngờ mấy tháng sau, mới mấy hôm trước còn nghe điện thoại về trò chuyện mà mấy hôm sau, có người đàn ông nước ngoài tìm đến ông bà, người đó buồn bã báo tin con ông mất, cả người con rể ông mới gặp lần cũng theo . Hoang mang, đau đớn, bà Nhạc còn ngất xĩu hôn mê , người đàn ông đó hai ngày sau lại xuất , mang theo Nhạc Ân lúc đó mới mấy tháng tuổi, vội vã đưa ông bà và Nhạc Ân về nơi cách đó rất rất xa, đó chính là nơi mà ông ở nay, giao Nhạc Ân cho ông bà, liền bỏ , ba tháng sau mới trở lại. Ông Nhạc ngồi đó, vô lực buông vai, thở dài, mắt đỏ kể tiếp câu chuyện Ông nội Nhạc Ân là lão đại của thế lực nào đó rất lớn, ông Nhạc hề biết thế lực đó , nhưng đại khái là lúc trẻ ông qua Pháp gặp bà nội của Nhạc Ân, ông ta ở quê nhà có vợ và con , nhưng bản tính đàn ông thời đó vẫn là 5 thê 7 thiếp, bà nội Nhạc Ân là tiểu thư quý tộc , quen biết ông trong buổi tiệc sinh nhật của mình ,đem lòng ông. Bà hề biết ông ở quê có vợ, vô tư , vô tư sinh ra đứa con trai, đợi chờ ông cưới, nhưng đến lúc tìm ông mới biết được , cần ông nữa mà đem con trai về Pháp tự nuôi dưỡng. Ông nội Nhạc Ân vốn cũng bà, hàng năm đều qua thăm con trai, cho đến lúc người con trai đó khôn lớn, thành tài, ông nội Nhạc Ân ở bên này bệnh nặng, người con trai qua thăm cha mình gặp con ông Nhạc. Người con trai đó đương nhiên là cha Nhạc Ân. " Ta nghe người con rể đó rất con ta " Ông Nhạc nở nụ cười hiếm hoi " ra con rể ta bên Pháp vốn là cháu ngoại độc tôn, thừa kế gia tài đồ sộ từ ông bà ngoại , cũng có công việc bên đó nhưng nó vì muốn con ta xa quê nhà, xa hai vợ chồng ta sang Pháp quá sớm, nên quyết định ở lại làm ăn bên này , nào ngờ hai đứa trai khác mẹ của nó tưởng rằng nó ở lại là muốn chia tài sản, nhân lúc ông nội Nhạc Ân bị bệnh liền muốn giết nó " Ông Nhạc đến đây rùng mình, chuyện giết chóc với người như ông đáng sợ. " Lúc con ta có thai Tiểu Ân, vốn là nó muốn về thưa chuyện để tổ chức hôn lễ, nhưng sau đó xảy ra tai nạn bị thương, con ta biết có người muốn hại nó nên hoãn chuyện đám cưới, cứ vậy chăm sóc nó đến lúc Tiểu Ân ra đời, vốn là yên ấm hạnh phúc, nhưng ... Tiểu Ân ra đời, ông nội nó thực thích, dù bệnh nhưng lúc nào cũng muốn gặp con bé, thế là ... hai đứa con trai đó quyết tâm hại ... cả nhà Tiểu Ân ... " khuôn mặt già nua của ông Nhạc rơi nước mắt. Frank, người đỡ đầu của Nhạc Ân ,cũng là quản gia thân tín bên người bà nội Nhạc Ân kể lại câu chuyện này với ông Nhạc, lúc Nhạc Ân mới 4 tháng tuổi, trong đêm xảy ra hỏa hoạn, con ông thoát được, con rể ông có công việc trở về lao mình vào biển lửa, ôm được Nhạc Ân ra ngoài giao cho Frank, vốn vì lo lắng cho cậu chủ mà theo bảo vệ , xong người con rể đó lao lại vào biển lửa, theo con ông. Con rể ông chết, nhưng Nhạc Ân vẫn còn, ông nội Nhạc Ân vì đau lòng quá mức muốn đón cháu về nuôi dưỡng, hai người con trai ác độc kia tìm cách giết luôn đứa cháu tội nghiệp, Frank đưa Nhạc Ân về cho ông bà Nhạc, lại đưa cả nhà ông bà Nhạc trốn tránh ở nơi rất xa, sau đó trở về. " Ba tháng sau, ông Frank trở về, giao cho ta những thứ này, bảo đó là của Nhạc Ân, rồi trở về Pháp vì bà nội Nhạc Ân bệnh nặng, ông ta trước khi có trở về lại thăm Nhạc Ân, lúc ông ta rồi, ta lén bà nhà ta trở về thành phố nơi con ta gặp nạn muốn biết những ai giết con ta , nghe thế lực của ông nội Nhạc Ân trong đêm bị hỏa hoạn thiêu sạch, những kẻ hãm hại gia đình con ta thậm chí còn ai, ta thực kinh sợ, trở về lại, sau này ta mới nghe chính miệng ông Frank bảo là do bà nội Nhạc Ân trả thù cho con trai mình ... " Ông Nhạc kể đến đây bình tĩnh lại, câu chuyện năm đó cho đến bây giờ ông vẫn dám tin, vẫn cứ ngỡ là giấc ác mộng mà thôi, nhưng nấm mồ của con và con rể vẫn còn đó, cho ông biết có gì là thể. Diệp Hạo im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện, có chút bất ngờ, lại có chút cảm động, ba mẹ Nhạc Ân thực rất nhau mới có thể sống chết vì nhau như vậy, trong đầu lên khuôn mặt đáng của vợ mình, con ngươi đen trầm xuống, có lẽ số phận cha mẹ Nhạc Ân quá bi đát nên ông trời để cho sống cuộc sống vô ưu vô lo như bây giờ. " Bà nội của Ân Ân thế nào ... ?" Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi, lần Nhạc Ân có chuyện, ông nội có qua bà nội Nhạc Ân là người Pháp, rồi người quản gia tên Frank đó nữa ... " Bà ấy mất, mấy tháng sau khi trả được thù hận, bà ấy cũng bệnh nặng mà qua đời, ông Frank năm nào cũng qua thăm Tiểu Ân, hai năm nay hình như cũng được khỏe nên thể sang được ... ông ấy ... bà ấy rất thương Tiểu Ân , nhưng ... " Ông Nhạc lại thở dài Diệp Hạo rũ mắt xuống nhìn vào đống giấy tờ tay, ông Nhạc thấy vậy liền " Đất đai là năm đó con rể ta mua, ông Frank biết kinh doanh nên cứ vậy sang tên cho Tiểu Ân, còn tiền là toàn bộ tài sản của nó, ông Frank đều chuyển thành tiền, gữi vào 3 ngân hàng, hàng năm đều tự tay xử lí số tiền đó, ta chỉ có việc giữ giấy tờ này cho Tiểu Ân thôi " Vợ mình là tiểu phú bà a, Diệp Hạo lắc đầu cười khổ. " Cháu cũng biết kinh doanh ... " Diệp Hạo chưa hết ông Nhạc cắt lời " Aiz, ta càng biết a, cái này là của Tiểu Ân, ta chỉ cầm dùm nó, bây giờ giao cho cháu chính là giao cho nó, cháu muốn làm gì ta cần biết , muốn hủy cũng được đó , ha ha " Ông Nhạc cảm thán cười đùa, đợi Diệp Hạo gì tiếp " Diệp Hạo, ta giao Tiểu Ân cho cháu ... cháu hãy chăm sóc cho nó ... ta và bà nhà vốn rất muốn với cháu tiếng cám ơn ... " " Cháu ấy " Diệp Hạo đợi ông Nhạc hết lên tiếng khẳng định " Cháu rất ấy " ^^ ( aiz, type cái đoạn cha mẹ của Nhạc Ân mà hãi hùng, mình cũng đọc nhiều truyện thảm thiết hơn thế, nhưng cái câu chuyện này sư .... khâm phục con bạn ta quá :love: , mặc dù câu chuyện hơi khó tin ha ha :no3: :no3: :no3: :no3: ) Bà Nhạc nhìn ông Nhạc và Diệp Hạo từ trong phòng ra, trong mắt nhuốm buồn nhưng ngay lập tức cố xóa tan nó, Nhạc Ân cũng yên bề gia thất, lại rất hạnh phúc, ông bà còn buồn chuyện cũ làm gì, con và con rể bà trời chắc cũng vui vẻ. ------------------------------------------------------------------------- Buổi tiễn đưa đương nhiên có nước mắt, chỉ mỗi bà Nhạc khóc còn Nhạc Ân đứng bên cạnh chu môi lau nước mắt cho bà. Tối hôm qua cả hai ông bà Nhạc đều ngủ với Nhạc Ân, nghe lời Diệp Hạo mà cũng cố tư tưởng cho Nhạc Ân trước, nên lúc này đây chỉ mỗi bà Nhạc nước mắt ngắn dài vì sắp xa cháu, ông Nhạc và Diệp lão tươi cười trò chuyện trước lúc rời , Diệp Hạo đứng yên lặng nhìn vợ của mình. " Bà đừng khóc, bà về nhà , Ân về thăm bà ... a... đừng khóc ... nhớ Ân ở lại thôi ... a ... khóc hoài ... hư a .... " Nhạc Ân miệng , tay chăm chăm lau nước mắt cho bà, cứ rơi giọt nào là lại nhàng lau giọt đó, khiên bà Nhạc muốn ngừng khóc cũng được. Ông Nhạc nghe Nhạc Ân mĩm cười vuốt tóc cháu , lại hùa theo cháu trêu vợ mình " Bà thế mà để cho Tiểu Ân nó chê kìa, ha ha" Bà Nhạc nghe vậy vừa cười vừa khóc, lát cũng tự lau nước mắt, bình tĩnh trở lại. Tối hôm qua lúc mới ông bà về quê, Nhạc Ân còn hoảng hốt, ông bà phải thay nhau luyện miệng, ngớt đủ mọi lí do, cuối cùng cũng khiến Nhạc Ân gật gù hiểu, lúc này đây, Nhạc Ân dùng những lời ông bà an ủi để an ủi lại bà Nhạc, bà Nhạc nghĩ đến điều đó càng tươi cười lên thêm 1 chút. Ông bà Nhạc máy bay của Diệp lão, mà tàu lửa quen thuộc, ông bà cũng chưa về nhà vội, mà thăm mộ con mình. Lúc lên tàu, bà Nhạc cố gắng thò đầu ra cửa sổ mà vẫy tay với Nhạc Ân, đến lúc tàu rời xa còn nhìn thấy, Nhạc Ân mới ôm Diệp Hạo mà nức nở, a, Nhạc Ân buồn lắm, nhưng ông bà ông bà xa Nhạc Ân về thăm ông bà, lúc đó bắt Diệp Hạo đưa , về quê khoe Diệp Hạo, nghĩ đến điều đó, Nhạc Ân khóc liền mĩm cười tủm tĩm, Diệp Hạo vuốt lưng cho vợ hề hay biết ông bà ngoại dạy cho vợ mình đem mình ra trưng bày, aiz. ---------------------------------------------------------- Trong căn phòng xa hoa sang trọng, căn phòng rộng rãi yên tĩnh làm cho tiếng nhạc chờ điện thoại thêm ràng, lúc lâu sau, điện thoại tít tít tít báo hiệu ai bắt máy. Chu Lệ Băng vô lực buông điện thoại xuống, gọi cho Diệp Bảo biết bao nhiêu lần mỗi ngày, nhưng điện thoại ràng là có tín hiệu, nhưng lần được bắt máy. bao lâu rồi gặp được Diệp Bảo,đính hôn xa hoa, mua trang sức, mua quần áo, rồi tổ chức triễn lãm tranh cho , lúc đó khiến như mây vì thực được ước mơ của mình, vậy mà cả tháng nay chưa lần thấy , chưa lần liên lạc được với , đây là chuyện gì, lo sợ, lo sợ những gì mình bỏ qua để tìm đến cuộc hôn nhân tình này uổng phí. Chu Lệ Băng bất giác rơi nước mắt, ở nhà mình, mọi người vô tình, ở Diệp gia, mọi người vô nghĩa, rồi ra sao đây? Nâng mí mắt, Chu Lệ Băng bấm dãy số quen thuộc, dù xóa nó " , em có thể gặp được ?" ------------------------------------------ Chu Lệ Băng tao nhà nâng ly cafe lên môi nhấp ngụm, khuôn mắt mệt mõi lúc này tan biến, ngồi trong quán cafe này, khuôn mặt tràn đầy xinh đẹp thuần khiết, thu hút biết bao nhiêu ánh mắt trong quán. Diệp Hạo đẩy cửa vào nhìn về vị trí quen thuộc rồi tới, kéo chiếc ghế đối diện Chu Lệ Băng rồi ngồi xuống " Em gọi cho rồi, cafe đen " Chu Lệ Băng mĩm cười , đôi mắt rạng rỡ nhìn Diệp Hạo " Em có chuyện gì sao ?" Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng, nhìn người phục vụ đặt ly cafe xuống trước mặt " có chuyện tìm được sao ?" Chu Lệ Băng nghiêng đầu nháy mắt cười, lên chút ngây thơ " làm việc " Diệp Hạo lắc đầu, rồi cầm ly cafe uống " Aiz, gặp khó khăn a, em nhớ nên muốn gặp thôi " cúi đầu, giọng ủy khuất thể , đúng hơn là dám đến nhà , chỉ có thể đến chỗ làm, nhưng cũng gặp Chu Lệ Băng cúi đầu đợi Diệp Hạo trả lời, nhưng mãi nghe , đành mĩm môi tiếp " Chuyện Từ Tố Tố , em ... " " Chuyện đó qua rồi " Diệp Hạo lên tiếng ngắt lời , nhìn khuôn mặt cúi xuống của người trước mặt , thấy hình ảnh người, người đó luôn hiền dịu, luôn yếu đuối nhưng ra lại mãnh mẽ vô cùng. Diệp Hạo tiếp " Nếu chỉ là vì chuyện Từ Tố Tố đừng tìm nữa " ... Diệp Hạo đứng dậy muốn rời Chu Lệ Băng lên tiếng " Nếu như vậy vì sao lại đến đây, thừa biết em có chuyện gì cũng muốn gặp , biết như vậy rồi sao còn đến, để em được toại nguyện ... " Diệp Hạo nhíu mày, lúc nãy trong điện thoại có chuyện cần với , nhưng muốn qua điện thoại nên mới gặp , sao giờ lại như vậy, nhưng cũng thắc măc thêm tí nào nữa, nhàn nhạt " Tôi hiểu ý em , tôi còn công việc, lúc nào có việc quan trọng muốn nhờ tôi, hãy tìm đến, tôi giúp em " xong, tới quầy tính tiền rồi rời Chu Lệ Băng cười khẽ tiếng, ngẩng đầu nhìn xe Diệp Hạo sau tấm kính dần dần rời xa, đôi mắt nhuốm đục ngầu. -------------------------------------------------------------------- " Ai ui, đáng sợ mà, đồ hồ ly tinh ... " thím Trương bóc hạt bí , lấy nhân ra rồi để lên dĩa cho Nhạc Ân, mắt nhìn tivi, miệng cảm thán " Thím ... bỏ ngoài rồi a .... mà .... người đó làm gì thế ?" Nhạc Ân đưa tay nhón lấy nhân hạt bí cho vào miếng mâm mâm, nhắc nhở thím Trương dán mắt vào tivi mà bỏ nhầm miếng nhân ra ngoài dĩa, lại nhìn tivi mà hỏi " ta cướp chồng người ta a, vậy mà còn chanh chua, aiz, cái thứ tiểu tam đáng ghét " Thím Trương hào hứng bình luận Tiểu tam ? từ mới nha , Nhạc Ân híp mắt ghi nhớ, lại hỏi " Người khóc là vợ của người mặc áo trắng kìa , sao khóc ?" " Vì bị chồng phản bội đó , aiz " Phản bội ? lại là từ mới , Nhạc Ân mâm mâm nhân bí lại ghi nhớ vào đầu " Phản bội là gì? " Nhạc Ân hiểu nghĩa Thím Trương nhíu mày tìm từ ngữ thích hợp giảng dạy " Phản bội là phụ tình ai đó ... aiz aiz ... thế này ... Tiểu Ân thích cậu Diệp Hạo, nhưng Tiểu Ân thích nữa, thích người khác, vậy là phản bội ... " " Aaaaa, ... Ân chỉ thích Andy thôi ... thèm thích người khác " Nhạc Ân thở phì phò phản đối Thím Trương cười vui vẻ gật đầu " Ừ, Tiểu Ân, chỉ thích người gọi là chung thủy đó, ha ha " Ồ , chung thủy ? lại ghi nhớ thôi. Bài học từ vựng vẫn tiếp tục , phim tivi dạy cho Nhạc Ân nhiều điều a, nhưng may là thím Trương chỉ toàn xem phim tình cảm hại não à. ---------------------------------------------------- Buổi tối, trong căn phòng ngủ ấm áp có hai người nằm chuyện " Andy , Andy có thích người khác ?" Diệp Hạo nằm nghiêng ôm Nhạc Ân mở to mắt nhìn chằm chằm , lại học được mấy cái thứ vớ vẫn gì nữa đây, phải thím Trương nên đổi chương trình tivi thôi " Andy ... mau a " Nhạc Ân chờ lâu đưa hai tay ôm má Diệp Hạo xoa xoa " Ân Ân có thích người khác ? " Diệp Háo dán môi mình lên trán mà đá vấn đề về ngược lại " a, thích mỗi Andy thôi " Nhac Ân nhanh chóng đưa ra câu trả lời, vòng hai tay ôm chặt cổ Diệp Hạo " Ngoan lắm , ngủ thôi " Diệp Hạo bật cười, hưởng thụ cảm giác ấm áp " Sao lúc nào cũng bắt ngủ, hứ " Nhạc Ân chống tay vào ngực Diệp Hạo muốn đẩy ra nhưng vướng phải vòng ôm rắn chắc " Em mà ngủ quấy phá " Diệp Hạo nhắm mắt mà , mà quấy phá ... ngủ được, người nào đó nghiến răng cái, ôm chặt cơ thể nhắn vào lòng, chuyện nữa để vào giấc ngủ, nếu ... bị hành hạ đến mức điên mất thôi, được ôm được hôn mà thể làm đến cùng với vợ, là người chồng đáng thương, aiz.
Chương 20 Hôm sau, Nhạc Ân dậy sớm hơn cả Diệp Hạo, lúc Diệp Hạo mở mắt thấy Nhạc Ân mặc áo quần chỉnh tề ở phòng bếp lấy bánh. Diệp Hạo mĩm cười, thong thả qua phòng mình đánh răng, bởi vì vợ mình làm hết mọi việc cần làm cho rồi. Diệp Hạo thay áo quần ra , thấy Nhạc Ân ngồi đợi ở ghế sô pha, khuôn mặt tươi tỉnh hào hứng , suy nghĩ quyết định chở ra ngoài ăn sáng rồi làm luôn. Vậy là hôm nay chỉ chuẩn bị đồ ăn cho con Gấu mà thôi. " Ân Ân ăn cháo hay ăn bánh mì " Diệp Hạo vừa lái xe vừa hỏi " Ăn cháo ... Andy ,ăn lẩu được ?" Nhạc Ân trả lời câu hỏi của Diệp Hạo theo quán tính, xong chợt nhớ tới món lẩu mà Tiểu Hoa kể, liền hỏi " Lẩu ?? Bây giờ ai bán món đó, Ân Ân thích ăn tối chở ." " Tối ... Andy chở Tiểu Hoa nữa .. " Nhạc Ân hôm nay muốn sớm là vì Tiểu Hoa có dặn đến sớm đây mà. " Ừ, Ân Ân thích Tiểu Hoa lắm à ... " người nào đó hỏi cách tự nhiên, có giọng ghen tuông, bởi vì đối tượng là nữ, nguy hiểm đối với Ân Ân nhà mình. " Thích ... chuyện vui lắm ... " " Ừ , vậy chở Tiểu Hoa cùng " Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đến quán cháo gần văn phòng để ăn, chính vì cái quán này nằm gần văn phòng, em hay ăn nên mới biết, chứ giờ cũng biết nên quán nào. Ăn xong đến văn phòng , Tiểu Hoa có mặt ở đó gặm bánh mì, thấy Nhạc Ân nhào đến ôm tay chuyện, miệng vẫn còn nhai "tiểu .. Ân ... đến ớm ... tốt lắm .. ha ha " vừa xong cũng chính là nuốt xong. Nhạc Ân hí mắt gật gật đầu, lại lắc đầu " Tiểu Hoa gì, Ân hiểu a ... " " Mình hôm nay cậu đến sớm với mình, là tốt quá, ở nhà có gì làm, buồn lắm a, hôm nay mợ mình về ngoại có việc, Tương học, aaa, chán lắm chán lắm ... " Tiểu Hoa chuyện lúc nào cũng nhiều như vậy " Này, cháu chuyện cũng phải nể mặt cậu chứ, cậu chẳng phải lắp máy tính, đưa tivi riêng vào phòng cháu sao, thế mà còn chán " Trần thúc ngồi uống cafe lắc đầu trách cháu , đứa cháu này quá hiếu động, thể yên tay yên chân được. " Ha ha... " Tiểu Hoa le lưỡi cười trừ cho qua chuyên, rồi lại níu tay Nhạc Ân mà " Tiểu Ân, gì , sao gì, cậu phải ở đây chuyện với mình a ... " Nhạc Ân liếc Tiểu Hoa, chu môi cái mới " Tiểu Hoa có cho Ân đâu " Mọi người trong văn phòng nghe Nhạc Ân đều cười to, Diệp Hạo thấy Tiểu Hoa bám Nhạc Ân im lặng đến phía trước đặt bánh và nước uống cho Nhạc Ân lên bàn, xong làm việc, số phận Nhạc Ân bây giờ thuộc về Tiểu Hoa rồi. Nhạc Ân và Tiểu Hoa vẫn như cũ ngồi ở ghế chuyện, Tiểu Hoa còn học nên chuyện nhiều vô cùng, Nhạc Ân lại là người luôn biết lắng nghe nên Tiểu Hoa tha hồ mà . Dù vậy, có những chuyện thể trước mặt nhiều người, lại toàn là đàn ông thế này, vậy là Tiểu Hoa kéo Nhạc Ân tới gần ,Nhạc Ân sáng mắt gật đầu, sau đó cả hai kéo nhau tới gần Diệp Hạo " Hạo, em mang Tiểu Ân về nhà mợ em chơi nha, ở đây chán lắm, có gì chơi cả a .." , Tiểu Hoa phụ trách xin xỏ, người được xin dùm là Nhạc Ân phụ trách gật đầu liên tục. Diệp Hạo dừng tay liếc nhìn hai khuôn mặt vè ham vui, mày nhíu lại " Ở đây cũng được, Ân Ân chậm chạp lắm, làm phiền em .. " ra là muốn rời xa . Tiểu Hoa nghe liền cười tươi lấy lòng, lèo " an tâm, phiền, phiền, tụi em chỉ ngồi trong phòng xem phim và chơi game thôi nha, tụi em đâu ra khỏi nhà , nhìn xem, ở đây có giường a, mỏi lưng cũng thể nằm xuống, a, khó chịu ... " Câu cuối làm Diệp Hạo càng nhíu mày, nhưng là nhíu mày để suy nghĩ lại, đúng là như vậy, ở đây ồn ào và hơi bụi, Nhạc Ân mà mệt mỏi cũng tốt, thể bắt ngồi cả buổi với được, văn phòng có cái giường phía sau nhà, nhưng giường đó bao nhiều người nằm, thích nằm lên đó... Tiểu Hoa thấy Diệp Hạo suy nghĩ quá lâu sốt ruột, trong lòng bực tức vì cái ông chú già giữ vợ chặt quá, nhưng vẫn tươi cười tiếp " Nhà cậu gần đây thôi mà, có mấy phút, trưa em mang Tiểu Ân về lại ăn cơm a , Haọooooo..... " Tiểu Hoa kéo dài chữ Hạo năn nỉ, lại lay tay Nhạc Ân nháy mắt ra hiệu Nhạc Ân chẳng theo kịp câu chuyện vì Tiểu Hoa nhanh quá, nhưng thấy Tiểu Hoa nháy mắt biết được phải làm gì, vì hồi nãy Tiểu Hoa có chỉ cho rồi, vậy là cầm lấy tay Diệp Hạo mà giọng làm nũng, cái này là nghề của Nhạc Ân rồi " Andy, cho Ân nha, chơi với Tiểu Hoa, ở đây có gì chơi, Andy a, rồi trưa về lại a" lại còn học Tiểu Hoa kéo dài giọng " Andyyyyy aaaaaaaaaaaa " Diệp Hạo nheo mắt, còn chưa cho mà cả hai thế này, hơn nữa điệu bộ của vợ làm lực bất tòng tâm, đành thở dài hơi, đưa tay lên vuốt lại tóc cho Nhạc Ân rồi " Hai người đừng ra ngoài, có muốn mua gì cho , Tiểu Hoa đưa điện thoại đây " Tiểu Hoa hét lên, mừng rỡ đưa điện thoại cho Diệp Hạo lưu số , haha, lưu vậy thôi chứ cần gì tự mua a, cần nhờ . Nhạc Ân thấy Tiểu Hoa vui mừng liền biết Diệp Hạo cho , quay đầu nhoẻn miệng cười tươi với Diệp Hạo rồi ôm tay Tiểu Hoa ra cửa. Diệp Hạo nhìn theo Nhạc Ân cho đến khi thấy nữa, được rồi, nhà Trần thúc gần đây thôi mà, lo lắm, cái lo là Tiểu Hoa kia dạy hư vợ , Diệp Hạo nheo mắt lại nguy hiểm, nếu dám làm hư vợ hãy coi chừng. ------------------------------------------ Buổi trưa đúng giờ cơm, Tiểu Hoa như hứa đem Nhạc Ân quay về, cả hai vừa vừa cười chuyện vui vẻ, chứng tỏ cả buổi phải chơi vui lắm. Tiểu Hoa ăn cơm xong lại về học, trước khi về Nhạc Ân còn nhắc nhở " Tối ăn lẩu a, Andy chở , Tiểu Hoa nhớ nha ... " Tiểu Hoa gật đầu rồi về nhà. " Hôm nay Ân Ân chơi gì ? Diệp Hạo chở Ân Ân đến nhà khách hàng, mở miệng hỏi " Chơi game , a , Andy, tối về mở máy cho Ân nha .. " Nhạc Ân miệng vẫn còn cười vì vui ,trả lời . " Ừ, mở cho em chơi game à " Ở nhà Nhạc Ân chưa bao giờ đụng vào máy tính " Ân chơi game, vui lắm, chơi hơn Tiểu Hoa luôn " Nhạc Ân háo hức " Ân Ân giỏi lắm, mà game gì ?" Game gì mà Nhạc Ân thắng được nhỉ, Tiểu Hoa lanh lợi hơn Nhạc Ân nhiều lắm mà " Tiểu Hoa là tìm bom a , Ân tìm được hết, Tiểu Hoa bị bùm ... hắc hắc .. " ra là game đó, Nhạc Ân thừa sức với mấy cái game trí tuệ, nhưng ... Diệp Hạo quay mặt qua nhìn Nhạc Ân " Cười kiểu gì thế ?" " Tiểu Hoa hay cười vậy a " Nhạc Ân chớp mắt Tiểu Hoa cười vậy ?? Diệp Hạo thở dài, sao, chỉ là tiếng cười, phải cái gì xấu hết, rồi lại hỏi tiếp " Ân Ân còn chơi gì nữa ?" " chơi nữa, Tiểu Hoa mở tivi xem ca nhạc " Ở nhà thím Trương toàn xem phim nên Nhạc Ân chỉ biết phim, nhưng đến nhà Tiểu Hoa biết được thêm ca nhạc. " Ừ ... " Diệp Hạo điều tra xong, tạm thời thấy an lòng, chuyện nữa tiếp tục lái xe Buổi chiều về văn phòng chưa có Tiểu Hoa, phải nửa tiếng sau Tiểu Hoa mới hồng hộc chạy tới, do tan học muộn nên đến muộn, cứ sợ Nhạc Ân về mất. Diệp Hao chở cả hai ăn lẩu rồi mới về nhà. Buổi tối đó, Nhạc Ân vừa về đến nhà là mở cửa phòng Diệp Hạo, chờ Diệp Hạo mở máy tính lên rồi ngồi chơi thích thú, Diệp Hạo lắc đầu cười rồi tắm, vợ chẳng bao giờ trưởng thành nổi. ------------------------------------------ " Diệp thiếu gia, ấy chỉ theo chứ có làm gì khác, hàng ngày theo dõi xong chỉ trở về khách sạn, ăn cơm cũng ăn ở khách sạn " " Vậy sao, các cứ theo dõi sát sao cho tôi, có động tĩnh gì báo cáo ngày lập tức " ..... Diệp Bảo ngồi xuống giường vứt điện thoại sang bên, rút điếu thuốc ra hút, khẽ nhếch miệng, đây là biểu khi thấy thú vị " bé, theo tôi đến đây rồi mà còn chần chờ, em làm tôi càng hưng phấn đấy, có lẽ chỉ chừng đó chưa đủ với em rồi, tôi phải cho em thêm động lực thôi ... " Diệp Bảo hít sâu hơi thuốc rồi dúi điếu thuốc vào gạt tàn " Xuống ăn cơm thôi, có chuyện cần nhờ đến vợ rồi ..." ---------------------------------------------------------------- Diệp Hạo nhìn bàn tay nắm lấy tay mình lắc lắc, lại nhìn cái miệng mếu ra , lại nghe tiếng hít khẽ, rồi lại thấy đôi mắt mờ mịt, nhắm mắt thở dài, trình độ làm nũng của Nhạc Ân càng ngày càng cao siêu rồi. Kể từ cái hôm được về nhà Trần thúc chơi, mấy hôm nay ngày nào Nhạc Ân cũng theo Tiểu Hoa về về như vậy, nhưng cái đó còn chưa , cả hai còn xung quanh đó ăn đồ, có khi còn xa hơn ra công viên ngồi chơi, ngang đó cũng sao, quan trọng là bây giờ đòi mua quần áo, mà chỗ đó khá xa, chịu cho chở , chỉ muốn gọi taxi . " Ngoan, để chở , ngồi đợi " Diệp Hạo thử thương lượng lần nữa " muốn a, phiền Andy lắm, với lại, với lại ... Ân muốn tự mua, Ân lớn rồi ... " Nhạc Ân miệng càng mếu dữ hơn, đe dọa nếu câu sau mà cho là khóc Diệp Hạo liếc qua Tiểu Hoa đứng quay mặt vào tường vẽ hoa lá, những câu này khẳng định là do Tiểu Hoa dạy, nhưng đúng là thể bảo hộ Nhạc Ân quá mức, cần phải sống như thế này mới khôn lên được, dù sao cũng taxi, cả đoạn đường dài có nguy hiểm gì, được rồi " Mua xong phải về liền, Ân Ân nhớ chưa " Diệp Hạo đầu hàng mà cho " Ân nhớ ... aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa... thôi Tiểu Hoa, xin được rồi a " vừa nãy còn sắp khóc vậy mà quay mặt cười toe toét, Diệp Hạo nhìn lên trời cảm thán, sợ người ngốc, chỉ sợ người ngốc khôn lên. Lại cúi đầu nhìn chằm chằm Tiểu Hoa ôm lấy Nhạc Ân mà ăn mừng, lạnh giọng " Có chuyện gì phải điện thoại cho liền, được dẫn Ân Ân chỗ nào đông người dễ lạc, được quá xa , nhớ chưa ?" Tiểu Hoa tươi cười dạ vâng xong liền kéo Nhạc Ân như sợ bị đổi ý, vừa quay mặt làm mặt quỷ, người đâu mà khó khăn a, vợ mà cứ làm như con cho đâu hết, làm phải huấn luyện Nhạc Ân chuyện mới vượt qua được , nhưng nghĩ tới mua cho Nhạc Ân mấy bộ dễ thương liền chép miệng thèm thuồng, mặc vào mấy bộ đó để quyến rũ Diệp Hạo xin chơi xa hơn a. Trần thúc mấy ngày nay chứng kiến Diệp Hạo suốt ngày phải nhắc nhở Tiểu Hoa và Nhạc Ân này nọ lắc lắc đầu tội nghiệp, Diệp Hạo như vậy còn trị nổi Tiểu Hoa hiếu động, trách sao ông thua cháu đó, aiz. --------------------------------------------------------------- " Rồi ra sao nữa ... " Nhạc Ân nhìn cái áo Tiểu Hoa đưa ra cho mình xem, cho ý kiến mà hỏi chuyện khác " ta thèm nhìn cậu ấy, bỏ luôn, làm cậu ta cầm lá thư tình mà đứng yên chỗ sững sờ, a , đáng thương ... " Tiểu Hoa chỉ đưa ra cho Nhạc Ân xem vậy thôi, biết Nhạc Ân biết gì, vừa xem áo tiếp vừa kể chuyện " Oa, cố ấy quá đáng ... " đây là lời mà Tiểu Hoa nhận xét về kể, Nhạc Ân chỉ lại. " Đúng, quá đáng, ta ỷ mình là hoa khôi của lớp, lại có nhiều người theo đuổi, tự cao vô cùng a, còn chẳng thèm chuyện với tụi mình nữa, chỉ chơi với mấy đứa đẹp và giàu thôi, xí ... " Tiểu Hoa đột nhiên đứng lại, quay lưng trừng mắt với Nhạc Ân mà , đương nhiên là trừng mắt vì đồng ý lời của Nhạc Ân, lai xoay người lựa áo tiếp Nhạc Ân hiểu là mấy, nhưng mấy lời này nghe quen rồi, Tiểu Hoa mấy hôm nay toàn kể về nào đó, lúc nào cũng nhận xét mấy lời này, Nhạc Ân chỉ cần giả vờ hiểu rồi gật đầu thôi, vậy là gật đầu, tay cầm lấy cái áo xem xem, miệng theo bản năng " .... Đúng .... tự cao .... a .... " Tiểu Hoa lại đứng lại, giọng buồn bã, biết là cho ai nghe nữa " Tối nay là sinh nhật ta , mình nghe cha ta rất giàu, cho tiền tổ chức rất lớn, còn mời rất nhiều người, oa, ta đến vũ trường phải, bạn mình nơi đó rất tuyệt vời, ai vào đó là người rất sành điệu nha... ôi ... mình cũng muốn vào xem thử .... rồi xem luôn sinh nhật ta tổ chức như thế nào ... chắc là có nhiều bạn trai đẹp trai lắm ... " Tiểu Hoa mơ màng tưởng tượng, nhóc tuổi này luôn có tư tưởng sống như vậy, sành điệu và có bạn trai đẹp trai là hãnh diện vô cùng. Nhạc Ân nhìn nhìn khuôn mặt thất thần của Tiểu Hoa , biết phải gì, mấy ngày chơi với Tiểu Hoa, Nhạc Ân thấy Tiểu Hoa thích rất nhiều thứ kì lạ , ví dụ như Tiểu Hoa rất thích xem ca nhạc, mà toàn xem mấy người con trai nhảy nhảy à, thêm nữa, ngày nào cũng nhắc tới con trai đẹp, mỗi lần nhắc tới lại ngẫn người như thế. Nhạc Ân biết con trai đẹp là thế nào nữa,có ăn được nhỉ, nhưng nghe Tiểu Hoa kể cũng thấy thú vị . Tiểu Hoa đứng im lìm bỗng sáng bừng mắt quay ngoắt ôm vai nhìn Nhạc Ân chằm chằm , dọa Nhạc Ân giật mình a tiếng, Nhạc Ân khó khăn nuốt miếng bình tĩnh lại rồi mới lo lắng nhìn nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bị làm sao đây ? ánh mắt đáng sợ, híc ... Tiểu Hoa nhìn đủ cười hắc hắc rồi ghé vào tai Nhạc Ân thầm , Nhạc Ân nghe xong nhíu mày lăc lắc đầu " Andy cho a " " Mình nghe cậu mấy hôm nay làm về hơi trể, phải tối hôm qua cũng về trễ sao, sáng nay bạn thuyết phục có 1 tí ấy cho, sao đâu mà, chỗ đó vui lắm, vui hơn tất cả những chỗ chúng ta , mình đảm bảo đó " Tiểu Hoa nghĩ đến chuyện muốn làm, hưng phấn mà thuyết phục Nhạc Ân " Nhưng ... tối ... cho đâu ..." " sao a, chúng ta chỉ lúc thôi, chỉ vào xem thôi rồi về, chỉ xem cho biết, nha, nha, Tiểu Ân " lúc thôi ư ??? Nhạc Ân chớp chớp mắt, chỗ đó rất thú vị, vui hơn mấy chỗ , Nhạc Ân rũ mắt xuống, lại nâng mí mắt , quyết đinh " Được a " Tiểu Hoa mà đứng trong shop quần áo là hét to lên rồi, hưng phấn ôm lấy Nhạc Ân mà nhanh " , mua đồ thôi, chúng ta phải có váy .... " xong kéo Nhạc Ân đến dãy dài treo toàn ... váy ngắn. Đến trưa Tiểu Hoa đưa Nhạc Ân về sớm, xong ôm đống đồ về nhà để học, trước khi còn nháy mắt với Nhạc Ân nữa. Nhạc Ân nhìn Tiểu Hoa chạy , cái miệng đưa qua đưa về rồi quay qua nhìn Diệp Hạo nhìn chằm chằm vào bản thiết kế nhà. Diệp Hạo cảm nhận được ánh mắt của Nhạc Ân liền quay qua , mĩm cười hỏi " Đói sao, đưa em ăn " Vẫn chưa tới giờ ăn cơm, Nhạc Ân ngoan ngoãn quay về sớm hơn tưởng, chỉ lại là Tiểu Hoa lại về sớm, mọi hôm ăn trưa xong mới . Nhạc Ân nuốt nước miếng, dối khó khăn, nhưng mà Tiểu Hoa bảo rằng chỉ lần này thôi, sau này bao giờ dối nữa, a, Nhạc Ân thấy như vậy tốt với Andy, nhưng nhưng, Nhạc Ân có ngang nơi đó rồi, xung quanh toàn nhà to à, có nhiều hình vẽ bên ngoài nữa, vậy là vào trong rất vui . Nhạc Ân cúi đầu, chợt nhớ Tiểu Hoa căn dặn được cúi đầu, Andy nghi, liền ngẩng đầu " Andy, tối nay Andy về sớm ?" Diệp Hạo lắc đầu, hôm nay nữa là xong việc, nên moị người làm đến khi naò xong thôi, phải hơn 9h mới xong, Diệp Hạo nhìn chiều vuốt tóc " Ân Ân mệt à, đưa em về nhà sớm được , về với em luôn " cố gắng hoàn thành phần việc của mình nhanh nhất, mấy cái khác nhờ em vậy. " , Andy cứ làm ... " Nhạc Ân mím miệng, nuôt nước miếng mới " Tiểu Hoa tối nay Andy làm trễ, Tiểu Hoa bảo Ân qua ăn tối với Tiểu Hoa ... " ra rồi, Nhạc Ân hồi hộp, tim bỗng đập mạnh " Ở nhà dì Trần à .. " mấy hôm nay hôm nào cũng chở Nhạc Ân và Tiểu Hoa ăn, chỉ có hôm qua về trễ nên được, Nhạc Ân cứ tiếc nuối hoài, qua đó ăn tối với Tiểu Hoa cũng tốt. Vậy là Diệp Hạo trả lời " Ừ, chiều đưa em qua nhà Tiểu Hoa, tối cố gắng về sớm đón em, Ân Ân nhớ ngoan ngoãn " Nhạc Ân nghe câu trả lời liền quay mặt qua nhìn chỗ khác, khẽ cắn môi bứt rứt, Ân chỉ tí thôi a, Andy đừng lo ..... -------------------------------------------------------------------- 7h tối, khắp thành phố lên đèn, nơi rực rỡ nhất đương nhiên là trung tâm thành phố, ở đó có đủ loại nhà hàng và bar dịch vụ. Chỉ cần nghĩ đến ăn chơi, tất nhiên phải nghĩ đến khu trung tâm này. Trước mặt quán bar lớn , dưới ánh đèn của tấm bảng hiệu to lớn, có hai bước ra từ chiếc taxi. Nhạc Ân lo sợ nắm chặt tay của Tiểu Hoa,tay kia che phần bụng hở ra ,sao bây giở ở đây khác ban ngày xem quá nhiều, ồn ào và nhiều người qua lại. Tiểu Hoa biết Nhạc Ân lo lắng, cũng nắm chặt tay của , nhưng khuôn mặt nở nụ cười hãnh diện tột độ khi người qua về cứ nhìn chằm chằm vào hai người, chính xác là vào Nhạc Ân. Hôm nay Tiểu Hoa quyết định đến tiệc sinh nhật của Kiều Kiều, hoa khôi lớp . Mặc dù Kiều Kiều đó mời trực tiếp nhưng mà ta có trước lớp ai muốn cứ đến. Tiểu Hoa kéo Nhạc Ân đến sát bức tường tránh người vào bar, nhìn kĩ lại lần nữa mỹ nhân trước mặt mình, Nhạc Ân bây giờ như lột xác hoàn toàn, tóc được cột cao thành đuôi ngựa, khuôn mặt được trang điểm quyến rũ, đặc biệt là đôi môi được bôi lớp son hồng bóng mê người, mặc chiếc áo dây màu trắng sợi chéo sau lưng chỉ ngắn ngang hông, phía dưới là minijuyp jean đỏ, chân mang đôi bốt ngắn. Tiểu Hoa quay mặt ra ngoài đường, xác nhận mọi người ai cũng có ánh mắt như đồng tình với suy nghĩ của mình " đại mỹ nhân a " , liền cười hắc hắc kéo Nhạc Ân vào quán bar , tối nay, cố muốn Kiều Kiều hoa khôi phải bẽ mặt. Quán bar lớn , phải ai muốn vào cũng có thể vào được, hôm nay con ông chủ của họ lại tổ chức sinh nhật ở đây, các vệ sĩ đứng ngoài càng làm việc tích cực " Tụi em là bạn của Kiều Kiều, ấy tổ chức sinh nhật ở đây .. " Tiểu Hoa nhìn hai người vệ sĩ chặn đường nhìn lăm lăm mình, có chút sợ mà giải thích, hai người này mặt mày ghê quá a. Hai người vệ sĩ kia nghe Kiều Kiều biết đó là chủ bọn họ, lại nhìn hai trước mắt đúng là cỡ tuổi bằng nhau, có lẽ là bạn học , nên chấp nhận cho vào, đôi mắt dán chằm chằm vào mảnh lưng trắng ngần lộ ra ngoài của Nhạc Ân . " Tiểu Hoa, nhiều ngừoi quá, Ân sợ ... " Nhạc Ân vào rồi mới ngỡ ngàng nhìn khung cảnh trước mắt, có người nhảy nhót dưới ánh đèn chớp nháy, có người tụ tập lại la hét uống rượu, lại có tiếng nhạc như đốp chát vào tai, a, ồn ào quá mất.Nhạc Ân bất giác lùi bước chân. Tiểu Hoa đứng yên đó nhìn thấy nhóm của Kiều Kiều ngay tại bàn trung tâm rồi, nhưng bạn bè trong lớp hình như chẳng có ai cả phải, lạ quá, ai sao ? chỉ có toàn con trai , mấy đàn trong trường phải ... được lắm ... cho ta mất mặt trước mấy đàn còn tốt hơn là mất mặt với lớp. Vậy là kéo Nhạc Ân hoảng sợ về phía Kiều Kiều. Tiệc sinh nhật của Kiều Kiều bắt đầu lúc 6 h, khách đến toàn là bạn bè chơi cùng và mấy đàn ăn chơi trong trường, trong lớp ai làm thất vọng, những kẻ cù lần đó chỉ thêm tẻ nhạt mà thôi, nhưng ánh mắt của học trưởng thích nhất nhìn chằm chằm vào hai tới đây, là ai đây, Kiều Kiều bực tức nheo mắt lại nhìn, người quen quen, nhớ nhưng biết đây là bạn học ở lớp, còn người ... ta là ai? khuôn mặt đó, rất xinh đẹp, Kiều Kiều bất giác cắn môi . " Kiều Kiều ... chào bạn, tụi mình đến để mừng sinh nhật cậu đây " Phóng lao phải theo lao thôi, Tiểu Hoa cũng ân hân khi đến đây, nơi này hợp với , nhưng nhìn ánh mắt người ngồi bên cạnh Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào Nhac Ân, Tiểu Hoa biết mình có thể thành công đêm nay " Bạn em ?" giọng trầm ấm vang lên, mang theo mấy phần quyến rũ " A ... là ai ?" Kiều Kiều nghe học trưởng hỏi, bực mình mà hỏi lại Tiểu Hoa, biết ngay ta độn g lòng mà, con người này, đào hoa quá mức, nhưng lại thích, ta vừa giàu vừa đẹp trai, chỉ có ta mới xứng với hoa khôi như Tiểu Hoa cười thầm, tôi là ai quan trọng, nhớ tôi sao, cái tôi cần chủ yếu là " Haha, mình học lớp mà cậu nhớ sao, aiz, cậu có vẻ chào đón bọn mình, Tiểu Ân, chúng ta phải làm sao bây giờ " Tiểu Hoa kéo Nhạc Ân nãy giờ quen tiếng ồn hơn rồi, nhưng vẫn sững sờ nhìn chung quanh quay mặt về phía trước Nhạc Ân nhìn mấy người nhảy nhót la hét ở đằng kia thấy Tiểu Hoa kéo mạnh tay mình, liền quay đầu sang Tiểu Hoa thắc mắc, thấy Tiểu Hoa hất mặt về bên trái quay qua mím môi nhìn , vừa vặn để đám người ngồi ở đó thấy khuôn mặt Nhạc Ân. Ánh mắt Tiêu Dương sắc bén như rình mồi khi nhìn thấy khuôn mặt Nhạc Ân, lại nhìn xuống vùng da bụng và đôi chân trắng mịn màng lộ ra, nhếch miệng. Kiều Kiều nhìn qua Tiêu Dương càng cắn mạnh môi mình, lại nhìn mấy người con trai cũng nhìn chằm chằm vào Nhạc Ân có cảm giác bị lừa, bất giác nheo mắt lại nhìn Tiểu Hoa hả hê " ta dám phá ư, tưởng đem tới người đẹp hơn tôi phá được ư, biết tay tôi " Nghĩ là làm, Kiều Kiều vươn tay qua ôm lấy hông Tiêu Dương bên cạnh , ngả người dựa sát vào, làm cho hai đừơng cong cong sau lớp váy càng lộ , nhàng " Dương, hai bạn ấy đến đây để hai bạn ấy ngồi cùng chúng ta luôn, sinh nhật thêm người thêm vui, Tiểu Triết, cậu thích ngồi với ai a ..." ----------------------------------------------------------------- " Hai người đó có ở nhà ??" giọng Diệp Hạo nặng nề, gấp gáp hỏi tiếp " Tiểu Hoa đâu dì Trần ?", chết tiệt, linh cảm đúng, vì lo lắng nên muốn gọi điện thoại hỏi xem Nhạc Ân ăn cơm chưa, nhưng Tiểu Hoa bắt máy , gọi cho dì Trần lại biết cả hai ở nha, mà từ lúc 6h. " ăn sinh nhật ở đâu ,dì có biết ... dì biết sao ... "Giọng Diệp Hạo lạnh dần, trái tim đập thình thịch, dối , Ân Ân dối , ra ăn cơm với Tiểu Hoa là thế này " A Hạo, cậu bình tĩnh lại, hai đứa nó về mà ...." Trần thúc cũng hoảng lên, chỉ ăn sinh nhật thôi mà, sao mặt cậu ta đáng sợ vậy ấy dối , nên bây giờ mới lo, sợ có gì đó nên Tiểu Hoa mới bảo ấy dối, Diệp Hạo thẫn thờ, đứng sững ra lúc, đột nhiên chạy vội ra khỏi nhà, lên xe lái . " Gia Huy, cho người của cậu tìm Ân Ân cho tôi, nhanh lên, quán KTV, bar hay nhà hàng, tìm tất cả, nhanh lên " Diệp Hạo như hét lên trong điện thoại, bàn tay đánh tay lái chạy về hướng trung tâm thành phố, trái tim bảo rằng ở nơi đó. -------------------------------------------------------- " Các người làm gì, đừng đụng vào ấy ?" Tiểu Hoa hét lên, giang hai tay che người Nhạc Ân lại sau lưng, nhìn lằm lằm cái tên được gọi là Tiểu Triệt trước mặt " Em , đến đây phải ngồi chơi chứ, chỉ muốn mấy em ngồi với thôi " Tiểu Triệt cười hớ hớ, lại đưa tay muốn nắm lấy tay Nhạc Ân sau lưng Tiểu Hoa, mấy đứa ngu này, hết nơi chọc lại chọn địa bàn của Kiều Kiều mà chọc, ra tay có người khác ra tay thôi, dù sao, con bé đứng sau đẹp quá . " Tránh xa ra " Tiểu Hoa hét lên, rồi quay sang Nhạc Ân sợ đến mức run lên , giọng Tiểu Hoa cũng run nhưng lại cố giữ bình tĩnh " Chúng ta về thôi , Tiểu Ân, chúng ta về " quá ấu trĩ, quá sức ấu trĩ mới đến đây " đến đây ngồi chơi 1 lúc " Tiêu Dương mặc kệ bàn tay vuốt ngực mình, nhìn chằm chằm Nhạc Ân lên tiếng, lên tiếng, mọi người đều im lặng , bàn tay vuốt cả Kiều Kiều cũng dừng lại " Bọn em phải về rồi, xin lỗi mọi người " Tiểu Hoa nhìn thấy mọi người im lặng, biết người mới này rất có uy, còn hơn cả Kiều Kiều, liền cung kính mà , nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây " có thể , nhưng bạn muốn sao " Tiêu Dương nheo mắt, muốn con bé xinh đẹp đó Tiểu Hoa hoảng hồn khi Tiêu Dương đổi giọng, hai cánh tay bất giác ôm Nhạc Ân càng chặt. Kiều Kiều trừng mắt nhìn Tiêu Dương oán hận, hôm nay là sinh nhật , làm cái gì đây, vội buông Tiêu Dương ra, hất mặt mà hét lên " Tiểu Triệt, Châu Tùng, hai cậu đem hai đứa này ra ngoài , tôi quen hai người này, đuổi ra khỏi bar cho tôi " Tiểu Triệt , Châu Tùng khó xử nhìn hai người có quyền nhất, nhưng đây là bar của Kiều Kiều, vậy là cả hai nhìn nhau đến muốn đưa tay kéo cả hai người hoảng sợ tột độ ra ngoài " Đứng im đó cho tôi, các cậu dám phản .. " Tiêu Dương hét lên, đập mạnh cái bàn đứng dậy rồi tới hướng Nhạc Ân và Tiểu Hoa, mấy cái ly thủy tinh bị lung lay do lực đập rơi xuống nền vỡ tan tạo nên khí hỗn loạn,mọi người đều nhìn về phía này. đến gần Tiểu Hoa trợn mắt , nước mắt đầm đìa mà kéo ra, muốn đưa tay nắm lấy xinh đẹp ngồi xổm ôm đầu dưới đất Nhạc Ân .. " Bỏ tay mày ra .... " tiếng hét lấn át cả tiếng nhạc chát chúa, bóng dáng cao lớn chạy trước, theo sau là mấy người áo đen Tiêu Dương nheo mắt ngẩng đầu, chưa kịp nhìn người chạy tới là ai bị cú đấm mạnh mẽ vào mặt, hét lên tiếng đưa tay ôm mắt của mình ngã văng ra sau, chưa kịp định thần nhận liên tục mấy cú đấm mạnh nữa, khuôn mặt đau đớn vô cùng, muốn hét cũng hét nổi , xung quanh mọi người tán loạn, cả bàn toàn đàn ông con trai đều bị đám người mặc comple đen xông vào đè xuống nền " Diệp Hạo, đánh nữa chết người đó ... mặc kệ ... Tiểu Ân sợ ... " Từ Gia Huy cùng lúc với Diệp Hạo nhưng Diệp Hạo đánh cho Tiêu Dương sắp chết mới theo kịp, cậu ta đáng sợ quá, Từ Gia Huy vừa chạy đến hét lên như vậy, chỉ có Nhạc Ân ... Diệp Hạo ngay lập tức ngưng tay lại, đứng dậy khỏi người Tiêu Dương, cần nhìn thế nào, quay người bước qua người Từ Gia Huy, đến chỗ Nhạc Ân, chậm 1 giây ôm chầm vào lòng rồi bế lên ra ngoài, mọi người đứng gần đó đều tự động tản ra, đôi mắt Diệp Hạo đục ngầu đáng sợ vô cùng. Từ Gia Huy nhìn bối cảnh hổn loạn , nhìn Tiêu Dương nằm vật ra đất, lại quay xung quanh nhìn mấy khuôn mặt còn non nớt sợ hãi , lắc đầu thở dài " Thả ra hết , bọn chúng cũng chưa làm gì Tiểu Ân, cho người đưa nó vào bệnh viện, còn lại quay về " Từ Gia Huy chỉ đạo xong quay người " Thiếu gia, còn này, ấy cùng với Nhạc Ân " người áo đen cung kính báo cáo Từ Gia Huy nheo mắt nhìn cúi đầu bất động quỳ dưới đất, lắc lắc đầu tội nghiệp, giờ đưa ta về, Diệp Hạo cũng tha cho ta a, nhưng ta còn quá , vậy là quay qua người áo đen " Đưa ta về nhà , đưa về văn phòng chú Trần nơi Diệp Hạo làm " --------------------------------------------------------------- Diệp Hạo đặt Nhạc Ân nằm sau xe, lái từ từ về nhà, có thế lái nhanh nhưng sau xe có dây bảo hiểm. Kể từ lúc được ôm ra, Nhạc Ân ngủ, đôi mắt con vương nước mắt. Diệp Hạo cứ thế về đến nhà, mở cửa, bật đèn, cứ thế ôm Nhạc Ân vào phòng mình, con Gấu thấy chủ về mừng rỡ chạy theo lại bị lạnh lùng đóng cửa phòng ngăn lại. Vừa đặt Nhạc Ân lên giường, Diệp Hạo phủ lên người mà hôn ngấu nghiến, nụ hôn kiêng dè, nhàng, mà là cắn mút, Diệp Hạo dường như muốn nghiến đôi môi , nhưng vẫn giữ được bình tĩnh làm rách nó, dù vậy làm Nhạc Ân tỉnh lại, Nhạc Ân mơ màng, trong phòng tối om thấy người nào nhưng Nhạc Ân ngửi được mùi hương quen thuộc của Andy, Nhạc Ân muốn nhưng đôi môi bị gắn chặt, môi bị cắn đau, cai lưỡi bị mút mạnh cũng rất đau, Nhạc Ân rên lên khe khẽ, nhưng tiếng rên làm cho Diệp Hạo hôn Nhạc Ân dừng lại mà càng mạnh mẽ hơn , bàn tay cũng mạnh mẽ mà xé rách cái áo mặc. Nhạc Ân mới hoảng sợ vô cùng, vậy mà bây giờ thanh tỉnh hoàn toàn, Andy làm gì vậy ? Nhạc Ân thoát được cái lưỡi luồn sâu vào miệng mình, thân thể cũng nóng lên dù Nhạc Ân biết áo quần bị Diệp Hạo cởi bỏ. " Ân Ân ..." bàn tay sờ lên nơi mềm mại, Diệp Hạo khẽ nắn bóp, cảm nhận được cảm xúc đê mê truyền đến, ngừng hôn, đôi môi dời đến bên tai Nhạc Ân mà thầm " Andy .. " giọng Nhạc Ân vô lực, chỉ thào nhưng vào tai Diệp Hạo như mời gọi quyến rũ Diệp Hạo thở dốc, bàn tay càng dùng lực, đôi mắt càng đục ngầu, môi tìm đến cổ , mạnh mẽ mút vào, lại tìm đên xương quai xanh phía dưới, nghiến , cuối cùng dừng lại ở ngực ... " Andy, đừng, ngứa ... " Cảm xúc mút mát nơi ngực truyền đến khiến Nhạc Ân quay cuồng, cựa quậy muốn đẩy cái đầu Andy ra, nhưng như vậy càng dâng hiến thêm cho , cảm nhận được bàn tay vuốt xuống phía dưới từ từ, rồi dừng lại nơi... nơi đó...cảm xúc nơi đó bất giác khiến Nhạc Ân hít sâu hơi trừng lớn mắt " Andy, đừng ... ưm ...." Miệng vẫn dán vào ngực Nhạc Ân, Diệp Hạo đưa tay xé toang áo sơ mi của mình, kéo vội cái thắt lưng, đứng dậy khỏi người Nhạc Ân cởi bỏ chiếc quần, nhìn làn da trắng nổi bật lên trong màn đêm đen của Nhạc Ân,Diệp Hạo cổ họng khô khốc , giọng khàn khàn mà " Đồ ngốc, sau này tôi bao giờ để em rời khỏi tôi nữa ... " xong lại phủ người lên " A ..." Nhạc Ân hét to tiếng, nhưng ngay lập tức miệng bị che lại. Nhạc Ân chảy nước mắt, nhìn vào đôi mắt đen, Nhạc Ân chỉ thấy được đôi mắt đen nhìn mình, muốn với đôi mắt đó, Nhạc Ân đau lắm. Diệp Hạo ngậm chặt môi Nhạc Ân, sợ thốt ra tiếng " Đau " , sợ mình lùi bước, giờ ở trong , cái cảm xúc kì quái này khiến như điên lên, biết đau, dám cử động, cứ vậy mà ngậm chặt cái miệng , bàn tay vuốt ve nhàng để bình tình lại " Ân Ân, ngoan, làm em đau nữa ... " lúc sau, xác định Nhạc Ân chấp nhận được, Diệp Hạo nhịn được nữa thử cử động, đôi mắt dán chặt vào đôi mắt nhắm lại, dần dần tăng lực, nghe tiếng rên rĩ, như con thú bị thương Diệp Hạo thở dốc, cái cảm giác lần đầu tiên có được này đánh bay chút lý trí còn lại vừa nãy để cố chịu đựng, ôm chặt Nhạc Ân, ghì trán mình lên trán , chiều mà hôn đôi môi, dưới thân cũng còn nhàng ,đêm nay, thuộc về vĩnh viễn.