Chương 6 Thím Trương nấu buổi tối mà tin vào mắt mình khi nhìn thấy Diệp Hạo bước vào nhà. Hôm nay cậu chủ lại về nhà sớm, có bất ngờ nhưng bà vui mừng nhiều hơn. Diệp Hạo vào nhà nhìn phòng khách có người lại liếc qua cánh cửa phòng đóng của Nhạc Ân rồi với thím Trương " Lúc nào ăn cơm hãy gọi tôi" . xong ôm theo thùng giấy biết là chứa gì bên trong vào phòng. Bà cũng thắc mắc nhiều, nhìn đồng hồ còn hơn nữa tiếng nữa mới tới giờ cơm, nhưng hôm nay có Diệp Hạo về ăn, bà phải nấu nhiều thêm mới đủ, nghĩ vậy liền tiếp tục nấu ăn. Bên trong phòng Nhạc Ân, ngồi nhìn đồng hồ gấu, ánh mắt hôm nay đặc biệt buồn bã khác thường, nhìn nhìn nhưng hoàn toàn để ý đến giờ giấc như mọi ngày, vì vậy Nhạc Ân quên mất sắp tới giờ ăn cơm. Thím Trương nhìn kim đồng hồ chỉ 6h, lại nhìn hai cửa phòng ngủ đóng kín, quyết định gọi Diệp Hạo trước là hợp lí nhất. Ở trong phòng lúc này, có người đàn ông ngồi may vá, sản phẩm là chú gấu bằng bàn tay người đó, bên cạnh bày la liệt vải bông, bông nhồi, cúc áo... và tờ giấy hướng dẫn may gấu được in từ mạng xuống. Bàn tay khéo léo từng đường kim mũi chỉ, lúc mới đầu có hơi chậm nhưng khi quen tay tốc độ may nhanh, vậy mà đường chỉ sít sao vô cùng, nhìn thế nào cũng thấy lỗi . Diệp Hạo từ khi vào phòng bắt đầu làm, làm con gấu thứ 3 nghe tiếng gõ cửa. Cầm hai chú gấu hoàn thành, nằm gọn trong lòng bàn tay rất đáng , chỉ lấy con rồi đứng dậy bước ra ngoài. " Sao vậy " Diệp Hạo vừa ra ngoài thấy vẻ mặt thím Trương khác thường. " chủ vẫn chưa ra ăn cơm, tôi biết có nên vào gọi , tôi gọi ấy nghe " Cho nên bà muốn tiếp là, cậu vào gọi dùm tôi chứ, nhưng vẫn , bà linh cảm vào gọi. Diệp Hạo cầm lấy chú gấu xíu tới bỏ lên bàn ăn, rồi quay về mở cửa phòng Nhạc Ân, chỉ 5s sau thấy dắt tay bé mở to mắt nhìn chằm chằm mình về phía bàn ăn. Thím Trương lại híp mắt rồi. Nhạc Ân nhìn Diệp Hạo, vẫn như hôm qua dán chặt mắt, nhưng Diệp Hạo có cảm giác đôi mắt hôm nay hơi kì lạ, biết nữa, có lẽ do cứ chớp chớp mắt, lại híp lại, rồi lại chớp chớp luân phiên, còn chỉ là dán chặt mắt như bình thường. Nhưng Diệp Hạo nhanh chóng cho qua, cầm lấy chén cơm vẫn xới ít như mọi ngày của tự tay xới thêm, thím Trương nhìn xới cơm đầy vung mà thấy sợ trong lòng, aiz, bắt Nhạc Ân ăn nhiều vậy có được đây. Diệp Hạo đặt chén cơm xuống , nhìn mĩm cười cái, rồi đưa tay cầm lấy chú gấu bên cạnh đưa lên để gần ngay mặt của . Tròng mắt của Nhạc Ân theo đó đưa xuống từ từ, dời từ người của Diệp Hạo xuống con gấu trước mắt mình. Diệp Hạo hài lòng khi thấy ánh mắt sáng bừng của , cái miệng nhắn từ từ cong lên cũng rất thú vị. " Thích " hỏi , rất , xíu nhưng đẹp, Nhạc Ân như bị mê hoặc đưa tay lên muốn lấy. " Thích , tôi nghe xem nào " bỗng quay lại nhìn thím Trương " Hôm nay ấy có gì ?" Thím Trương ngồi xem nhiệt tình nghe vậy cười trả lời " ấy gì cả, vẫn như mọi ngày vậy thôi " Diệp Hạo nghe vậy liền nhíu mày, cầm lấy bàn tay đưa lên của , tay kia đưa con gấu cách xa hơn tí, lại " Sao lại lười nữa rồi, nào, bây giờ xem , em thích nó ?" Nhạc ÂN nhìn con gấu bị đưa ra xa, chu môi lên bất mãn nhìn . quan tâm, vẫn duy trì hỏi " Thích " Lần này Nhạc Ân " Thích ..." Diệp Hạo hài lòng cười tươi " Thích cái gì ?" , muốn nhiều hơn " Thích ..." " Thích cái gì?" " ... ưm... Gấu ...." đến chữ gấu, Nhạc Ân lại sáng mắt, miệng mím lại, nhìn , lại nhìn gấu , câu dài " Gấu ... ... đẹp ... cho Ân ..." cười, cười thoải mái, thím Trương cũng cười vui vẻ, dài như vậy tiến bộ nha. Cười đủ, trước con mắt ngạc nhiên của Nhạc Ân, để con gấu bên cạnh mình, đưa mắt nhìn " Ăn hết 2 chén cơm tôi cho em ", lần này có khóc cũng được, gấu là của , muốn lấy phải là đống ý mới lấy được, đắc ý. Nhạc Ân cũng phải suy nghĩ lời quá lâu như trước, lần này nghe xong trợn mắt nhìn , nhìn chén cơm, lại nhìn con gấu, phân vân lên đầy mặt. Bên này Diệp Hạo nâng chén lên ăn cơm nhàn nhã , còn nhìn . " Nhiều ... " muốn thương lượng " Nhiều gì ?" cố ý hỏi gắng " Nhiều .. cơm " lắc lắc đầu, ý là ăn hết . nuốt thức ăn xuống, dừng đũa nhìn cười thú vị " ăn tôi cho, tôi ăn xong mà em chưa ăn thôi đem con gấu này " lại " Ăn , tôi sắp ăn xong rồi đấy" rồi tiếp tục ăn cơm . Nhạc Ân mím môi nhíu mày, khuôn mặt co rúm lại như con nít làm mặt quỷ, cuối cùng nhìn bất mãn cái, cầm muỗng lên xúc cơm ăn, Diệp Hạo làm như chú ý ăn cơm, nhưng thím Trương vẫn thấy khóe môi cong lên suốt cả bữa ăn. Nhưng Nhạc Ân ăn được chén thứ hai, Diệp Hạo ăn xong, đôi đũa vẫn còn tay để gắp thức ăn cho , nhìn hỏi " Sao thế, chén thứ hai mới 2 muỗng thôi , ăn thêm ". Thím Trương ngồi bên bắt đầu thấy tội nghiệp cho Nhạc Ân rồi, còn Nhạc Ân thê thảm hơn, no tới mức ngồi thở , trợn mắt nhìn càng nhiều bất mãn, chịu được mếu máo " No..." " Vậy tôi cho, còn nữa, khóc cũng cho " " Ư ... " cắn môi kìm nén,nước mắt dâng lên trong hốc mắt. Thím Trương lúc này nhịn được nữa, rụt rè lên tiếng, đối với cậu chủ hắc ám trước mắt bà dần thấy đáng sợ hơn là kính nể rồi " Cậu chủ, đừng ép chủ nữa, ấy thường ăn ít quen rồi, bây giờ ăn nhiều chỉ sợ ..." chỉ sợ là đau bụng, khó chịu , hay cái gi đó , nhưng bà dám ra. nhàn nhạt lắc đầu, aiz, là trêu mà, phần là giáo dục lại ngốc này, phần là ai bảo chỉ nhìn thôi muốn bắt nạt rồi. đương nhiên biết ăn quá no tốt, nhưng biết chừng mực, phải rèn ăn từ từ như vậy mới mong ăn nhiều hơn . " Hôm nay tôi tha cho em, nhưng ngày mai phải cố gắng ăn nhiều hơn, nghe chưa" nhíu mày nghiêm túc căn dặn, thấy khuôn mặt nhăn nhó của liền kéo qua ôm vào lòng, đưa con gấu cho cầm, xoa xoa bụng hỏi " No lắm sao " Nhạc Ân ôm gấu bằng hai bàn tay, thấy che hết cả con gấu liền mở ra, chỉ đặt lên lòng bàn tay phải, ngắm nghía nhìn, nghe , nhưng khóe miệng từ từ cong lên, bổng nhiên quay mặt qua nhìn nhoẻn miệng cười " Đẹp .. thích " nhìn nụ cười của đến ngây người, hàm răng trắng, mấy cái răng nho đều đặn, cười rất đẹp, hình như đây là lần đầu tiên thấy cười . Bàn tay Diệp Hạo nhịn đưa tay lên véo má , lại thấy quay đầu tránh,miệng chu lên " Đừng... đau " , bật cười , tâm trạng vui vẻ mà ôm ngồi vậy lâu. Thím Trương nhanh chóng dọn dẹp chén dĩa trong im lặng, đứng trong bếp rửa chén mà nhịn được gật gù, bà biết rồi nhé, tối qua khẳng định là có nhiều chuyện hay mà bà được chứng kiến. Vậy là có giúp việc muốn kiêm luôn chuyện mai mối, tìm cách gắn kết đôi vợ chồng ôm ấp ngoài kia. Buổi tối, Nhạc Ân ôm chiến lợi phẩm về phòng ngắm nghía, ngắm đủ rồi lưu luyến vuốt ve vài cái rồi tắm. Tóc Diệp Ân dài đến lưng, lúc trước ở với bà Nhạc cứ cách 2 ngày bà lại buộc tóc lên để tự tắm khỏi ướt tóc, nhưng từ khi ở đây, thím Trương cách nào làm được, đành để tối nào cũng tắm đầu. Bà cũng thể chạm vào mái tóc ướt của nên cứ để vậy, chỉ là chỉnh điều hòa trong phòng lên cao chút, dẫu sao tắm sớm, đến lúc ngủ tóc cũng khô rồi. Nhưng hôm nay , thím Trương nhìn Diệp Hạo ngồi ôm laptop ở ghế sô pha cố ý than thở " Aiz, tóc ngày nào cũng ướt, hôm nay trời lại hơi lạnh biết có khô kịp nữa ". Quả nhiên thấy Diệp Hạo nhíu mày ngẩng đầu nhìn bà " Là sao, ngốc đó biết lau cho khô tóc sao ?" Bà càng than thở " Có lau sơ sơ, rồi để vậy ngồi cả đêm, cậu biết đấy, tôi thể chạm vào ấy được ... " xong còn lắc đầu thở dài . Diệp Hạo nhíu mày càng chặt " Lâu nay ngày nào cũng thế .." Thím Trương gật đầu " ấy tự tắm là giỏi lắm rồi đấy " Diệp Hạo thở dài " Được rồi, lấy máy sấy đến đây " rồi bước vào phòng Nhạc Ân tìm ngốc, kịp nhìn thấy người cười hắc hắc chạy lấy máy sấy tóc. Tóc Nhạc Ân rất đẹp, tóc dài đến gần thắt lưng, sợi mượt, lúc sấy khô xõa thành làn đen tuyền , Diệp Hạo cẩn thận cầm từng lọn tóc để sấy nhè , rồi còn vuốt vuốt cẩn thận từng chỗ hơi rối. Nhìn người ngồi quay lưng với mình cúi đầu im lặng hưởng thụ, chợt thấy dạo này hình như mình kiêm rất nhiều việc của , vậy mà trong lòng hề thấy phiền phức hay chán ghét, với lại, dường như chính muốn làm như vậy ,chỉ cần nhìn thấy hay nghĩ đến là tay chân và đầu óc lại tự động suy nghĩ phải làm gì cho rồi, nhưng hiểu được tại sao mình lại như vậy nữa , tính ra mới "biết đến " hai ngày mà thôi, có lẽ là vì muốn thấy vẻ đáng của , tổng kết lại như vậy. Diệp Hạo tắt mấy sấy, vỗ cái đầu trước mắt, muốn suy nghĩ mấy chuyện rắc rối như vậy. Hồi nãy chuyển qua sấy tóc mái nên tại đứng trước mặt , cúi nhìn Nhạc Ân im lặng, nhìn được hàng lông mi dài khẽ động dưới mái tóc , hình như là tóc hơi dài liền cúi người nâng mặt dậy nhìn kĩ, lại đưa tay vuốt vuốt tóc xuống mắt, đúng là tóc mái dài rồi, dài đến nằm chồng lên hàng lông mi, vậy là tiếp tục công việc của thợ cắt tóc, lấy kéo tự cắt luôn đoạn tóc mái của . Nhạc Ân chỉ im lặng hí hí mắt tùy ý làm gì làm, hơi thở phả ra nhè nhè, miệng mím lại , còn trong đôi mắt chỉ có duy nhất hình ảnh , khuôn mặt Diệp Hạo. ----------------------- " Hôm nay vẫn về nhà sớm " Diệp lão tay cầm ly trà đưa lên chợt dừng lại, nhíu mày nhìn người đứng trước mặt mình hỏi lại. " Vâng, cậu Diệp Hạo về rất sớm, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra ngoài lại, vả lại thím Trương cũng về sớm hơn thường ngày,có lẽ là cậu Diệp Hạo ra ngoài nữa đâu " người đàn ông kính cẩn báo cáo. Diệp lão phất tay cho người kia ra ngoài, nhíu mày nhấp ngụm trà, cuối cùng lẩm bẩm " Phải gọi điện thoại hỏi thím Trương hai đứa nó thế nào rồi, ta hy vong ... " rồi móc điện thoại trong túi áo ra bấm dãy số. ------------------------------------------ Thím Trương nhớ lại cuộc điện thoại hôm đó vẫn còn hí hửng, Diệp lão gia gọi hỏi bà chuyện DIệp Hạo, thím Trương tươi cười trình bày đầu đuôi việc, hứng khởi kể lể cứ như tám với mấy bà bạn, nhưng Diệp lão gia đầu dây bên kia cũng thua kém, nghe, gật gù, cười ha hả, lại nghe, lại gật gù, lại cười, cuối cùng còn khen cháu mình thông minh có thể thay đổi được bé Nhạc Ân đó, lại khen thím Trương, hết lời nhờ vả bà chăm sóc cả hai v.v....cuộc gọi kéo dài đến nữa tiếng đồng hồ mới kết thúc. Thím Trương nào biết Diệp lão mượn y nguyên lời của mình kết hợp luôn cả lời Diệp lão truyền đạt lại cho hai ông bà Nhạc ở xa rầu thúi ruột vì nhớ cháu, giúp hai lão ông lão bà kia trút được gánh nặng trong lòng, vui vẻ đến ngủ cũng cười ha ha, tổng đài điện thoại cũng có được từ Diệp lão thêm gần cả tiếng đồng hồ tiền cước nữa. Còn hai người Diệp Hạo và Nhạc Ân yên ấm ở nhà biết rằng mình đem lại nhiều niềm vui cho rất nhiều người.
Chương 7 Ngày tháng cứ êm đềm trôi qua nhanh chóng, Diệp Hạo trở lại quỹ đạo làm việc gần như xưa , nghĩa là vẫn sớm về muộn , nhưng 2,3 ngày lại cố gắng về sớm ăn cơm với Nhạc Ân lần. Trong thời gian đó, Nhạc Ân được đôn đốc trong giờ cơm bằng mấy con gấu nên mỗi bữa đều ăn chén đầy vung với chén xíu nữa, vẫn là hơn lúc trước quá nhiều rồi, nhưng do Diệp Hạo ở nhà thường xuyên nên Nhạc Ân tổng kết 2,3 ngày nhận gấu lần .Vì thế mới có lần Diệp Hạo trêu , 3 ngày mà chỉ đưa 2 con gấu,khiến chạy theo phân trần cả buổi tối, chỉ lặp lặp lại mấy từ làm cho thím Trương lắc đầu ngao ngán . Diệp Hạo gọi Nhạc Ân là Ân , rồi có lúc lại là Tiểu Ân, có lúc lại Ân Ân, những lúc như vậy luôn nhoẻn miệng cười chạy tới bên . Thím Trương cũng thử gọi , nhưng bà thử gọi Ân Ân, nghe, bà gọi Ân, đáp, bà gọi Nhạc Ân, mím môi liếc mắt chỗ khác, bà đành gọi Tiểu Ân như ông bà Nhạc,cuối cùng mới ngẩng đầu lên . màn này khiến thím Trương biết nên vui vì chịu nghe bà hay là buồn vì thiên vị Diệp Hạo đây nữa, Diệp Hạo gọi gì cũng được mà, nhưng ngày bà thấy hãnh diện vô cùng. Bây giờ Nhạc Ân chuyện thường xuyên hơn rồi , tuy vậy chỉ từng từ , có khi cả câu dài cũng gói gọn trong 1,2 chữ , nhưng dù sao thím Trương và Diệp Hạo cũng hiểu nên ai để ý đến chuyện- luôn trống . Đêm đó Diệp Hạo về nhà sớm, tranh thủ làm thêm gấu cho ,lúc trước chỉ làm mình, hôm nay có Nhạc Ân ngồi bên cạnh với nhiệm vụ nhồi bông vào. Diệp Hạo ra lệnh cho ngồi cách xa để tránh kim chỉ vô tình, Nhạc Ân ngồi xa xa nhìn Diệp Hạo làm , chờ lấy gấu để nhồi bông vào, lại chờ hơi lâu liền nhàm chán nhìn thím Trương dọn buổi tối, bèn gọi tiếng " Thím ..." Diệp Hạo gắn mắt cho gấu ngay lập tức dừng tay nhìn sang Nhạc Ân, rồi lại nhìn thím Trương vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại " Tiểu Ân có chuyện gì ?" Nhạc Ân ngẩng đầu , chu miệng hỏi " Thím ... Cơm ?" Diệp Hạo bất ngờ, phải vì câu hỏi mà vì Nhạc Ân chuyện với thím Trương, nhận ra được thím Trương, cái chính là lại còn gọi thím , trong khi chưa bao giờ gọi . Trong lòng liền thấy khó chịu, nhưng vẫn bình thản hỏi thím Trương " ấy chuyện với thím ?" Thím Trương trong lòng hãnh diện trả lời " Vâng, khi chiều có gọi tôi , nhưng chỉ gọi 1 tiếng thím rồi thôi " nhưng ít nhất là gọi bà, còn chưa, thím Trương hớn hở, đoạn quay qua Nhạc Ân trả lời " Thím Trương dọn cơm cho Tiểu Ân đây " rồi cười cười tiếp tục công việc. Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân cứ dán mắt theo hướng thím Trương, trong lòng bỗng thấy ghen tị thực , sau này chính bản thân cũng cười khi nghĩ lại ngày này, người như có thể ghen tị chỉ vì chuyện nhặt như vậy. Nhưng tại vẫn là ghen tị, liền đưa tay kéo qua, ôm lấy eo , tay kia đưa mặt hướng qua mắt mình hỏi " Ân Ân gọi là gì nào ?" Nhạc Ân nhìn chớp mắt hiểu . kiên nhẫn hỏi " Em gọi thím Trương là thím, vậy gọi là gì nào " Lúc này Nhạc Ân mới hiểu , liền nhoẻn miệng cười trả lời " Cậu ... chủ ..." Diệp Hạo nhíu mày, gọi như vậy là sao, là đặt cho hay là coi trọng đây, phân vân nghe thím Trương cười ha ha sau lưng trả lời thắc mắc dùm " Vì tôi gọi cậu là cậu chủ đấy " ra là vậy, Diệp Hạo hiểu ra việc, nghe ai đó gọi người ta thế nào theo đó mà gọi, nhưng, Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân nheo mắt, muốn gọi tên chứ giống như thím Trương gọi là cậu chủ. Ngay sau đó liền buông Nhạc Ân ra, bàn tay nhanh thoăn thoắt gắn mắt cho gấu, dưới tò mò của Nhạc Ân, cầm mảnh vải lên nhìn nhìn suy nghĩ, lát sau cầm kéo cắt cắt, rồi lấy kim chỉ khâu khâu, tốc độ chỉ có thể là đáng sợ, đến thím Trương tự nhận cũng là giỏi khâu vá cũng phải khâm phục . Cuối cùng, sau khi hoàn thành tất cả, lấy chú gấu mới làm, nhàng mặc vào cái váy ( ^^ ) , đưa ra trước mặt Nhạc Ân,hừ giọng phun câu chứa đầy tức giận " Nếu gọi được tên tôi, em có nó " lại quay sang thím Trương " Thím được cho ấy biết " rồi quay lại nhìn Nhạc Ân chằm chằm. Nhạc Ân ngay lập tức nhào qua " Cậu .. chủ " nheo mắt " phải " Nhạc Ân nhíu mày hoang mang " ...biết " lại suy nghĩ chút , cuối cùng vẫn là " .. biết " nắm chặt con gấu rút tay lui, vội níu lại , nhìn con gấu, lo lắng đến mức chảy mồ hôi, biết tên là cái gì hết , thím Trương chẳng gọi là cậu chủ sao, rồi bỗng nhiên nhớ ra điều gi liền la lên " A ... ... Tên .... ..." xong cắn môi chờ đợi. Nghe tiếng từ ,lại nhìn khuôn mặt lo lắng nhìn mình, chợt sững người ,cảm thấy mình trẻ con, tại sao lại ghen tị, tại sao lại hỏi câu vô lí với , lúc sau, lấy lại cần bằng, ôm lấy , vuốt vuốt má cho khuôn mặt lo lắng của bình tĩnh lại, thở dài, cầm lấy tay bỏ vào chú gấu mặc váy, nhìn vào mắt " Từ nay phải gọi là Andy, nhớ , Andy", phải là Diệp Hạo, mà là Andy. Andy là tên tiếng của do mẹ đặt, ở đây ai biết , nhưng cho biết, chỉ để gọi. Nhạc Ân nhìn gấu, lại nhìn mĩm cười ngoan ngoãn " Andy .." xoa xoa đầu vài cái, liền kéo đứng dậy ăn cơm. ---------------------------------- Nhà của Từ Tố Tố là căn nhà xa hoa, từ khi nhận hợp đồng này , Trần thúc cho tất cả nhân viên tập trung vào làm, chủ yếu là phụ giúp Diệp Hạo . Diệp Hạo rất bận rộn, lúc ở nước ngoài, thường là người ta thuê cả thiết kế, xây dựng và trang trí luôn căn nhà, chung là đảm trách từ đầu đến cuối nên mọi công đoạn đều được chuẩn bị chu đáo, cũng có lần, người nhờ tư vấn trang trí cho tòa lâu đài lớn, nhưng lúc đó mọi thứ đều có sẵn, lại có đội ngũ chuyên nghiệp cùng làm nên mọi việc coi như thuận lợi. Còn lần này, cả ngôi nhà lớn bên trong hoàn toàn trống trơn, Từ Tố Tố giao cho tất cả mọi việc , từ trang trí màu sơn đến nội thất ngôi nhà, lại là chưa có ý tưởng gì, nhờ gợi ý, suy nghĩ bản phác thảo đưa cho liền phải đợi suy nghĩ mấy ngày mới xong việc, trong khi nhớ nhầm ta từng bảo gần tới sinh nhật ta nên phải làm nhanh phải, nhưng vốn là người dễ ứng dễ hợp, ta chậm cũng liên quan đến , mọi thứ cứ thế mà làm. Cho nên phải mất 5 ngày, Diệp Hạo mới thống nhất toàn bộ công việc với Từ Tố Tố, giờ công việc được tiến hành được hơn nửa tháng. Mặt trời sắp lặn, trong căn phòng khách của ngôi nhà, lớp sơn màu phấn quét ngày hôm qua khô, Diệp Hạo cẩn thận dát lên từng miếng sứ có men óng ánh màu đỏ thành bông hoa lớn ở bức tường đối diện cửa ra vào, là chuyên gia trang trí tường bằng đồ vật , đó chính là nét độc đáo khiến Từ Tố Tố thuê , còn thích bức tường truyền thống chỉ sơn rồi treo tranh lên nữa. Những người khác hôm nay tiếp tục sơn ở các căn phòng khác, việc trang trí cụ thể do Diệp Hạo đảm trách, nội thất được mua sau khi trang trí xong cho phù hợp. Từ Tố Tố từ ngoài vào lần lượt chào mọi người bận rộn pha sơn cho ngày mai, rồi tự nhiên vào phòng khách lớn, đứng sau lưng Diệp Hạo nhìn chăm chú. Trần thúc và nhân viên lầu xuống liền thấy Từ Tố Tố mặc váy màu đỏ trang nhã, lai trang điểm đậm đứng nhìn Diệp Hạo liền nháy mắt với nhau vòng qua ra ngoài mà chào . Cả văn phòng ai cũng biết tiểu thư họ Từ xinh đẹp có ý với Diệp Hạo, vì mới ngày đầu đến làm việc, mon men tới hỏi thăm mọi người, sau đó ngày nào cũng ghé qua, dù là với lí do trông coi tiến trình công việc, nhưng ngày nào đến cũng cố ý về sau cùng với Diệp Hạo, quá ràng còn gì. " Có cần gọi Diệp Hạo về ?" cậu nhân viên trẻ nhìn vào phòng khách hỏi Trần thúc. "Biết rồi còn hỏi mãi " Trần thúc liếc cậu nhân viên trẻ cười cợt, Diệp Hạo luôn luôn về sau cùng, tự cảm thấy khi nào hết cảm hứng làm việc mới về, công việc trang trí phải liên tục, nếu bỏ dở giữa chừng ngày hôm sau giống ngày hôm trước. Nên mọi người cũng quen với tính cách của , tự động về trước cần gọi. " Tại cháu thấy ấy nhìn chằm chằm như thèm thuồng lắm ấy, Chú xem,Từ tiểu thư kia có ăn thịt Hạo nhỉ " cậu nhân viên trẻ biết Trần thúc là người vui tính, ý tứ đùa. " HỪm ... " Trần thúc vuốt cằm suy tư rồi phán " Cậu phải xem Hạo của cậu là ai nữa rồi mới hỏi tôi câu ấy" , sau đó vỗ trán cậu nhân viên trẻ " Về thôi, ở đó mà tọc mạch, cậu nên học hỏi người ta đem tiền về cho tôi còn hơn là ở đó mà châm chọc người ta,cầm lấy cái túi đó ra xe cho tôi " xong nhìn lại cậu nhân viên trẻ liền vác đồ nghề ra xe. " Cháu cũng phải du học về như ấy đấy " Cậu nhân viên trẻ xoa xoa trán, vừa xách túi theo vừa càu nhàu . Tiếng còn văng vẳng, lát sau có tiếng xe khởi động, mọi người đều ra về, cả sân to lớn chỉ còn 2 chiếc xe. "Đẹp quá " Thấy Diệp Hạo bưng ghế cao qua chỗ khác , Từ Tố Tố lên tiếng , nãy giờ gọi vì biết qua , muốn ai quấy rầy khi chăm chú làm việc. Diệp Hạo quay đầu thấy Từ Tố Tố liền gật đầu chào " Từ tiểu thư" tiếng, xong tiếp tục công việc, bưng ghế qua bên kia, chẳng tỏ ý gì trước lời cảm thán của chủ nhà. Từ Tố Tố bất mãn, mĩm cười nghiêng đầu nhìn tiếp, qua mấy ngày này, hiểu công phu khó gần như lời bạn , nhưng sao, càng thích. Lúc xong việc hơn 8h, Diệp Hạo xuống ghế, bước lùi lại nhìn toàn bộ bức tường hoàn thành , mặt chút biểu tình gì nhưng hài lòng, bông hoa mẫu đơn đỏ tuyệt sắc hoàn thành , nhìn vào cho ta cảm giác kiêu sa tôn quý, màu đỏ tuy chói lóa nhưng trong lần trang trí này, phải là bông mẫu đơn đỏ mới hợp với ý tưởng của , đây cũng mới chỉ là phần, tính toán vài ngày nữa mới hoàn thành phòng khách này. Nhìn đủ, Diệp Hạo nhanh chóng dọn dẹp rời khỏi, cứ thế để ý người kiên nhẫn chờ . Từ Tố Tố cũng bị vẻ đẹp của bông hoa thu hút, nhưng tiếc là bông hoa này lại bằng người làm ra nó, thấy Diệp Hạo chuẩn bị xong liền đến, tao nhã cười " vất vả rồi, bông hoa quá tuyệt vời " " Rất vui vì Từ tiểu thư thích " Diệp Hạo ngắn gọn, dọn dẹp gọn mọi thứ liền với lấy áo khoác rồi , còn muốn rửa tay dính đầy bụi nhưng liếc thấy Từ Tố Tố đứng bên cạnh ,quyết định về nhà rồi rửa. Từ Tố Tố nhẫn, lời của , thái độ của càng lạnh, càng phải cố đến cùng, bản tính háo thắng vốn có cho phép mình thua , nên vẫn cố giữ vẻ tao nhã cười tiếp " Hôm nay phải để em cám ơn nhé, nhất định phải cùng em ăn bữa cơm " , chưa đợi Diệp Hạo từ chối như mọi ngày liền tiếp " Đừng từ chối nữa, hôm nay là lần thứ ba em mời rồi, nể mặt em sao " cuối cùng môi giữ nụ cười chờ đợi. Diệp Hạo mặc áo khoác xong, người quay về phía cửa muốn nghe vậy liền dừng lại, quay đầu nhìn cười " Xin lỗi lại phụ lòng Từ tiểu thư, trả tiền cho chúng tôi đầy đủ rồi, tôi cảm thấy cần nhận lời cám ơn của nữa, tôi có việc gấp, ngày mai gặp lại " xong quay người ngay, mày liền nhíu lại suy nghĩ " Tôi từ chối 2 lần mà vẫn mời, đúng là nể mặt tôi mới đúng " . -------------------------------------------------- Thời gian này vì công việc ,vì Nhạc Ân, Diệp Hạo chưa gặp lại Từ Gia Huy, nghe cậu ta cũng bận rộn, nhưng gần đây xong việc liền ngày nào cũng gọi Diệp Hạo uống, lần gần đây nhất còn có mấy người bạn nữa cùng nhưng hôm đó Diệp Hạo thực thể đến liền bị Từ Gia Huy kêu gào cằn nhằn , vậy nên hôm nay cậu ta bảo uống, đành phải thu xếp để , mà đáng lẽ ra hôm nay phải về nhà ăn cơm với Nhạc Ân. Thế là hôm nay ra về cùng lúc với Trần thúc, cũng may hôm nay Từ tiểu thư kia đến làm phiền . Nhưng lúc đến chỗ hẹn, lại nhìn thấy ta ngồi với Từ Gia Huy liền hiểu ra vì sao hôm nay ta đến, lại nhận ra thêm điều, Từ Gia Huy, Từ Tố Tố, hai người đó có quan hệ với nhau, phiền phức rồi đây. Từ Tố Tố nhìn Diệp Hạo tới liền mĩm cười đắc ý, linh cảm đúng, hồi chiều lúc họ qua nhà gặp cha, nhàm chán vì chuyện Diệp Hạo mấy ngày nay liền đeo bám Từ Gia Huy nhõng nhẽo, chuyện Từ Gia Huy nghe điện thoại , thấy màn hình điện thoại lên chữ "Diệp Hạo" , tim đập thình thịch, đó là lúc Diệp Hạo điện thoại với Từ Gia Huy tắm xong mới đến chỗ hẹn. cũng biết có phải Diệp Hạo kia hay , hỏi thẳng họ hay, bèn quyết định đòi theo Từ Gia Huy đến đây, nếu phải chơi giải khuây luôn thể, nhưng đúng khi đến đây, Từ Tố Tố giả vờ ngạc nhiên chào đón " Diệp Hạo, chúng ta đúng là có duyên , hẹn gặp, hẹn lại gặp được nhé " , rồi vắt chéo chân để lộ đôi chân thon dài dưới chiếc mini juyp ngắn ngủn. Từ Gia Huy cũng ngạc nhiên hỏi " Hai người quen nhau ",trong lòng thắc mắc tại sao em họ mình đòi theo mà lại thắc mắc tại sao người bạn máu lạn của mình quen biết em họ. Diệp Hạo đến bên bàn, thản nhiên ngồi xuống ghế đôi diện liếc nhìn hai kẻ trước mắt phun câu" Từ tiểu thư là khách hàng của tôi " rồi tự nhiên rót rượu uống, lời hỏi thăm hai người trước mặt, Từ Gia Huy quen với tính cách bạn, gật đầu hiểu quay sang Từ Tố Tố " Nghe chú em xây ngôi nhà, ra là vậy " đoạn nhìn Diệp Hạo cười cười rối tiếp " Thế nào, cảm giác trang trí ngôi nhà như nhà em tôi có hoành tráng như mấy ngôi nhà cậu từng làm bên kia hay ?" Diệp Hạo rút điếu thuốc, châm hút, thong thả phả khói mới , giọng điệu lòng trả lời câu hỏi của bạn " Tôi cũng biết, nhưng ngôi nhà đó là ngôi nhà đẹp, được trang trí cho ngôi nhà đó tôi cũng thấy rất hào hứng " xong mĩm cười, nụ cười chân . Từ Gia Huy cười ha ha, đối với chân thành của bạn lấy làm hài lòng, Diệp Hạo lúc bình thường ăn khó nghe nhưng quả là người thẳng thắn, Từ Gia Huy đối với người bạn học từng đánh phải bạn này tình cảm rất sâu đậm. Cười chưa dứt hướng ly rượu Diệp Hạo rót thêm. Từ Tố Tố ngồi bên cạnh bất mãn nhìn Từ Gia Huy và Diệp Hạo trò chuyện vui vẻ liền vội vã xen vào " ra Diệp Hạo từng học thiết kế ở nước ngoài, hèn gì chuyên nghiệp, nhưng sao lại vào văn phòng đó làm, nếu có Tư Ưu giới thiệu , em sao biết được " , miệng vẫn giữ nụ cười ngọt ngào nhất. Diệp Hạo nghe có ý kiến với bất cứ điều gì, học nước ngoài sao, làm văn phòng thế nào, hỏi biết đường trả lời, liền lựa chọn phương án trả lời qua loa cho qua chuyện " Tư Ưu là ai nhỉ, tôi biết người đó " Từ Tố Tố nghe vậy cứng họng, phải Tư Ưu ( xem lại chương 2, con chủ quán cafe, nơi Diệp Hạo từng làm ) lúc Diệp Hạo tới làm, ta thân thiết với Diệp Hạo lắm sao, nhưng chợt nảy sinh cảm giác thỏa mãn khi nhớ tới người con khác, suy nghĩ nên chuyện tiếp thế nào liền nghe thấy tiếng cười ngừng bên này của Từ Gia Huy .Từ Gia Huy vỗ vai Tứ Tố Tố nén cười : " Tố Tố, cậu ta học trang trí gì cả, cậu ta học ngành kiến trúc sư , nhưng về đây ai nhận phải xin vào văn phòng đó nên mới phải sử dụng nghề phụ là trang trí , vả lại cái văn phòng đó chỉ làm quảng cáo trang trí , em chẳng phải rất sĩ diện sao lại nhờ cái văn phòng đó " Từ Gia Huy ngừng cười để , xong lại cười, hoàn toàn biết rằng câu chỉ muốn châm chọc Diệp Hạo lại vô tình làm mất mặt em họ. Diệp Hạo thấy bạn lại đùa giỡn như mọi ngày về vẻ mặt thờ ơ để đối phó, cũng quan tâm trong lời của bạn dù vô tình nhưng lộ bộ mặt của Từ Tố Tố, nhàn nhã uống rượu tiếp, đến đây vốn dĩ để vui vẻ,nhìn bạn đùa giỡn vui như vậy cũng thấy trong lòng vui vẻ theo. Đêm nay Từ Tố Tố thất bại, Diệp Hạo chỉ chuyện phiếm với Từ Gia Huy, họ cũng nhiều lúc quên luôn em bên cạnh, ngẫu nhiên lại quay qua vài câu trêu đùa, hoàn toàn lạc lỏng đêm nay. Từ Tố Tố thấy buồn bực khi mọi chuyện cứ theo ý muốn của , nhìn Diệp Hạo từ biệt Từ Gia Huy, cũng có quay sang gật đầu 1 cái, xong ra ngoài, Từ Tố Tố cắn môi nhíu mày nhìn theo, tin chỉ Diệp Hạo nho lại thể chinh phục được. " Em thích cậu ta " Từ Gia Huy lúc này mới nghiêm túc nhìn Từ Tố Tố hỏi " Sao cơ .. ?" Từ Tố Tố giật mình nhìn họ mình, hiểu chuyện gì. Từ Gia Huy nhìn lông bông thế thôi thực ra là người rất tài giỏi , từ đầu khi thấy khăng khăng theo , đến màn gặp Diệp Hạo nhận ra mọi chuyện. lắc đầu vỗ vỗ vai em họ từ kiêu ngạo và tự cao này , lòng khuyên bảo " Cậu ta phải là người muốn là được, trước cho em biết, rất hiểu Diệp Hạo, trong mắt cậu ta có em mãi mãi chấp nhận em, em dây dưa người tổn thương là em thôi " xong đứng dậy nhìn " đưa em về, đứng dậy " rồi ra ngoài.
Chương 8 Mấy ngày này, Từ Tố Tố đích thân chọn nội thất với Diệp Hạo. Diệp Hạo có ý tưởng trong đầu, việc mua cũng là do chọn, nhưng giá cả là do Từ Tố Tố quyết định, buộc lòng phải với . Công việc trang trí vẫn còn vài công đoạn nữa, căn phòng khách trang trí có sử dụng bươm bướm nhựa, mẫu bươm bươm , kích cỡ , chất liệu ... đều do tự nghĩ ra , lại phải làm thủ công chi tiết nên tại văn phòng huy động toàn nhân lực ngồi cắt bươm bướm cho . Cả ngày bị Từ Tố Tố quấn lấy, lúc ăn trưa phải lấy lí do về xem tiến trình công việc để cách xa tí cũng bị đòi theo, lúc trước biết là em họ Từ Gia Huy, nay biết rồi nể mặt chút, coi như khí, lời đánh bay như mọi lần, nhưng thấy rất phiền phức. Đến khi cắt xong bươm bướm đủ Từ Tố Tố vẫn còn chưa chọn nội thất xong, vì vậy gần tuần rồi chưa lần về nhà sớm được. Diệp Hạo thể về nhà sớm, Nhạc Ân bắt đầu biết chờ đợi . Bình thường những ngày Diệp Hạo về ăn cơm, thím Trương chuồn về sớm, Nhạc Ân ở với đến 9h bị bắt ngủ để làm việc. Những ngày Diệp Hạo về khuya, lại trở lại như mọi khi về phòng rất sớm, nhưng ngắm sao nữa mà là ngồi chơi với gấu cho đến khi mệt ngủ. Thím Trương ở lại đến 8h về. Nhưng mấy hôm nay, 8h mà Nhạc Ân vẫn ngồi ở phòng khách đợi Diệp Hạo, Thím Trương nhìn thấy rất vui mừng, bà cũng bận tâm là về nhà trễ, dù sao lúc chọn người làm , Diệp lão cố ý chọn người ở gần nhà Diệp Hạo, nhà thím Trương ra chỉ bộ có 15 phút là tới. Nhưng Nhạc Ân thể đợi lâu được, chỉ cần thêm 10 phút là gục gặc liền đứng dậy bỏ về phòng, dù vậy thím Trương vẫn quyết định sáng nào đó đến sớm để gặp Diệp Hạo thông báo tin vui. Diệp Hạo biết chuyện liền mĩm cười , như mọi khi mở cửa phòng vào xem, tới giường nhìn ngủ lát liền làm, quyết định hôm nay về sớm ăn cơm với ngốc, nội thất hôm nay phải mua cho xong . Thế là hôm đó Từ Tố Tố thấy khác mọi ngày, nhàn nhã tùy thích hay thích nữa, mọi khi cứ chê cửa hàng này có đồ đẹp , cửa hàng kia có đồ quý, cửa hàng khác lại có đồ sang trọng, thong dong im lặng mà đổi chỗ, hôm nay mua ghế sa lông phòng ngủ cho , lái xe chở đến cửa hàng rồi phán " Tôi thấy cái này là đắt nhất, đẹp nhất, sang trọng nhất, màu sắc phù hợp nhất , mua có cái nào phù hợp hơn nữa " , xong liền gọi nhân viên cửa hàng đó tính toán rồi bàn bạc cách thức vận chuyển, xong việc nhìn qua vẫn thấy ngẩn ra đứng đó. vốn có chủ ý sẵn, chỉ tại ta cứ chê hợp tìm cái khác tương tự mới lâu như thế, hừ tiếng mua tiếp, vậy là,công việc đáng nhẽ dông dài thêm ít ngày được cứng rắn hoàn thành trong ngày. ----------------------------------------------------------- Thím Trương cười hài lòng, sáng nay thông báo cái là chiều về nhà sớm rồi , xắt thịt nấu ăn mà bàn tay cứ như thêm dẻo dai, con dao múa liên tục rất đẹp mắt. Ngoài phòng khách Nhạc Ân bám lấy Diệp Hạo chuyện. Gần đây thím Trương có thể đụng chạm vào tóc của Nhạc Ân rồi, lần Diệp Hạo sấy tóc cho bận nghe điện thoại, tiện tay chuyển cho bà , Nhạc Ân cũng ý kiến, im ắng hưởng thụ , vậy là từ đó lúc Diệp Hạo vắng ngà bà được quyền buộc tóc và sấy tóc cho . Lúc Diệp Hạo có ở nhà, những chuyện đó làm, hôm nay cũng vậy. Bàn tay Diệp Hạo rất tài hoa, thím Trương qua thời gian ở đây chứng kiến nhiều, giờ nhìn mái tóc Nhạc Ân bà lại cảm thán, đó là người chồng hoàn hảo a. Nhạc Ân lúc này tắm xong ngồi ghế sát bên Diệp Hạo, tóc được quấn tròn buộc cao đỉnh đầu, Diệp Hạo chỉ buộc nhè để làm đau nên cuộn tóc xoáy khi buộc xong thả tay liền bị phồng ở chỗ buộc, phần lại dần, thành hình con ốc nằm ngược, đẹp mắt vô cùng, vài sợi tóc con sau gáy rũ xuống , tóc mái phía trước đen mượt phồng ra bao lấy cái trán, mắt rũ xuống, miệng chúm chím liên tục , tập trung công việc tay, khiến thím Trương nhìn mà xuýt xao mãi , còn khiến Diệp Hạo ngồi bên lâu lâu nhịn được lại lấy tay véo má mới vừa lòng. Diệp Hạo hôm nay may gấu, mà may váy cho gấu. Hôm đó chỉ mới có con gấu có áo mặc, nên Nhạc Ân ôm đống gấu nhận được từ trước tới nay ra cho Diệp Hạo may váy, ngay cả con gấu trắng mà có cũng đem ra luôn. May váy đơn giản và nhanh hơn nhiều, nhưng Diệp Hạo lại làm chậm rãi, vừa làm vừa hỏi , nghe chuyện . Dạo này Nhạc Ân có thể nghe mà cần nhìn vào mắt mình nữa. " Ân Ân thích ăn gì nhất ?" " ..Cơm .." Nhạc Ân cầm váy may mặc cho gấu, nhưng công việc hình như hơi khó khăn, cứ loay hoay tìm cách. " Thích ăn gì nữa ?" " ... Thích .... Thích .... " cố kéo cái váy xuống " Thích gì ?" " A ... ..... " kéo đằng trước xuống đằng sau lại bị kéo lên, Nhạc Ân nhíu mày cố gắng mặc lại từ đầu " thích gì sao ? " Diệp Hạo nhìn kĩ đường kim, chú ý bên này Nhạc Ân túng quẫn đến rối tay rối chân. " ... Ư ... ... vừa ... nhé ..." Cuối cùng Nhạc Ân làm được, chu môi tức giận đưa con gấu và cái váy cho , mặc được đổ lỗi cho may vừa. Lúc này Diệp Hạo mới ngừng tay , nhìn qua thấy vậy liền bật cười , cầm lấy con gấu tay vừa mặc váy vào vừa " Đồ ngốc, mặc như thế này, em phải ôm hai tay gấu lại, xòe cái chân váy ra, mặc vào , thấy chưa nào ?" , cầm chú gấu đập hều vào trán , cười mắng " Chỉ biết đổ lỗi cho người khác " Nhạc Ân ôm lấy gấu từ tay , mĩm cười hài lòng, liếc chớp chớp mắt, bị lấy tay véo má mới quay đầu sang chỗ khác nhoẻn miệng cười tươi. Lại cầm váy khác lên chuẩn bị mặc tiếp, mặc được lại cằn nhằn , đợi dừng tay mặc dùm, Diệp Hạo cũng nhàn nhã, chiều tất cả, lúc may hỏi chuyện nhảm với , lúc cau có vứt việc cho thản nhiên nhận , khung cảnh hài hòa đến tận lúc ăn cơm. Lúc ăn cơm Nhạc Ân cũng biết làm nũng, thấy hôm nay làm nũng được nhiều lần như vậy,tối nay liền to gan, mới ăn nửa chén cơm buông muỗng ngồi vậy. Diệp Hạo liếc nhìn thím Trương, thấy thím Trương mĩm cười lắc đầu ý là biết chuyện gì. Nhạc Ân ăn cơm đủ mới được nhận gấu, những lúc đó có thím Trương chứng nhận ăn đủ mới đưa cho, nên biết bỏ bữa nào, chứng tỏ chỉ mới hôm nay mới có chuyện này, lại nhìn khuôn mặt cúi xuống, mắt nhìn vào bàn tay nghịch mép bàn, thần sắc cố ý giả vờ , nhịn được nén cười hỏi " Em sao thế ?" . Nhạc ÂN thấy quan tâm, mím môi , lại lén liếc xem có biểu gì . " No rồi sao, muốn nhận gấu sao ?" Diệp Hạo vừa ăn vừa hỏi " No ... " Nhạc Ân nghe tới gấu liền " ... ăn .... " , xong nhìn lên , rồi tiếp " Vẫn ..có... gấu ... nhé " cuối cùng là biểu tình hỏi ý kiến. Thím Trương nhịn được cười, suýt nghẹn cơm. Diệp Hạo nén cười, quyết định để ai đó được nước lấn tới " Thím Trương, từ hôm nay trở , hôm nào ăn đủ cơm liền lấy lại con gấu " , xong nhìn Nhạc Ân nhàn nhạt " Ăn cơm cho em gấu, nên ăn phải lấy lại gấu, đúng nào " hếch mặt hỏi , vui vẻ nhìn biểu tình mặt , miệng chu ra dài, mắt trừng trừng nhìn bất mãn. " Nhanh ăn , thôi lấy 2 con luôn đấy " Diệp Hạo giả vờ nhíu mày nhìn , dù thấy nhõng nhẻo đáng , nhưng ăn uống là quan trọng thể chiều được. Nhạc Ân dường như thất vọng vì giở trò được, từ đầu cũng biết là người khó đối phó được rồi, buồn bã cúi đầu, chỉ lát sau liền ngẩng đầu dọa " .. ... thích ...Andy... nữa " xong buồn bực xúc cơm ăn. Diệp Hạo nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn đầy bất ngờ, phải vì thích , như có thích rồi mới là thích chứ, nhưng quan trọng nhất là cái chữ thích , thích sao. Diệp Hạo thấy trái tim mình hẫng, nhìn như vậy phải mấy phút . Nhưng Nhạc Ân thấy nhìn sững sờ lại hề hiểu nghĩ gì. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Diệp Hạo vang lên, Diệp Hạo mò trong túi quần lấy ra cái điện thoại, nhìn vào dãy số liền đứng lên nhận điện thoại, hế biết rằng Nhạc Ân nhìn theo với đôi mắt lo âu. Diệp Hạo vào phòng nghe máy, vừa mở máy bên kia vang lên giọng tiếng vui vẻ ( đoạn này cho phép kẻ ngu tiếng này type tiếng việt nhé ^^) " Hi, Andy , làm gì đó , sao lâu nay điện thoại cho chú, cháu quá đáng ..." Đợi người đàn ông kia xong tràng dài trách mắng, Diệp Hạo mới cười lên tiếng, giọng thân thiết " Chú Mark, say sao ? Hôm nay có chuyện gì vui vẻ vậy " " Ha ha, chú chỉ mới uống có ít thôi, say say ... " giọng người đàn ông sôi nổi, lặp lặp lại, chứng tỏ quá say rồi, Diệp Hạo im lặng lắng nghe, rồi mĩm cười " Andy, sao gì, thằng nhóc này mày nhớ chú sao ..." Diệp Hạo bật cười, nhớ nhưng sao được chữ nhớ đó đây, hai người đàn ông có cần thể như vậy , chưa kịp lên tiếng bên kia lại lè nhè " Andy, chú nhớ mẹ cháu, chú rất nhớ, sắp tới ngày giỗ của mẹ cháu rồi, cháu sang đây với ta .... Andy .... ta rất .... nhớ ....." tiếng nhớ cuối cùng vang vẳng bên tai Diệp Hạo , sững người, cầm máy để bên tai hồi lâu, người bên kia chắc có lẽ say quá mà ngủ rồi, vô tư biết nỗi buồn của mình truyền sang cho người khác. " Andy, Andy, Andy ,về ăn cơm, mẹ nấu món con thích nhất rồi này " , " Andy,Andy, Andy, đừng chạy quá xa, mẹ thể nhìn thấy con " , " Andy , Andy,Andy ....... " . Từng tiếng Andy như văng vẳng bên tai ràng, ngày đó mẹ gọi tên lúc nào cũng phải gọi 3 tiếng Andy , giọng mẹ dịu dàng vô tận, mỗi lần gọi nghe thánh thót vô cùng, luôn thích mẹ gọi như vậy. Diệp Hạo ngồi giường, mặt chút biểu tình, dập tắt điếu thuốc, lại rút điếu khác đưa lên châm , hít vào hơi , nhả khói ,sau đó với lấy chai rượu rót nửa ly đưa lên miệng uống cạn. Lại sắp tới ngày giỗ của mẹ, lúc ở đây năm nào cũng đến nghĩa trang , lúc du học lại theo chú Mark đến ngôi nhà mẹ từng ở , chưa năm nào thăm mẹ, nhưng cũng thể bằng được lúc mẹ còn sống, chưa ngày nào hai mẹ con xa nhau. Diệp Hạo nhắm mắt lại, từ ít thể tình cảm ra ngoài, mẹ biết điều đó nên lúc nào cũng nhào tới ôm , chọc đến đỏ mặt , cũng chỉ hừ mũi rồi nghiêm túc lại mẹ, thế mà bây giờ, nhớ đến những cái ôm đó, nhớ vô cùng. 8 năm sống với là 8 năm chỉ có hai mẹ con, còn ai khác, rồi chỉ có ngày tang thương, mẹ để lại cho 18 năm đau đớn. nhắm mắt nằm xuống giường, nặng nề trong kí ức. Nhạc Ân sững người, từ lúc Diệp Hạo nghe điện thoại, Nhạc Ân quấn tay vào nhau mà vò, đó là biểu lo lắng, cơm cũng ăn tiếp cứ ngồi vậy. Thím Trương nhìn Nhạc Ân khó hiểu, nhưng cứ nghĩ là tức giận chuyện Diệp Hạo lấy lại gấu, bà thử chuyện bảo ăn cơm nhưng Nhạc Ân nghe, mắt hề nhìn bà. Cuối cùng khi thím Trương quyết định dọn dẹp bàn là 30 phút trôi qua, Diệp Hạo cũng chưa ra. Nhạc Ân vẫn cứ ngồi tại chỗ mà xoắn tay như vậy, nhưng đôi mắt trở về như lúc đầu bà thấy , đôi mắt vô hồn. Thím Trương chưa kịp phải làm gì Diệp Hạo mở cửa, Nhạc Ân bỗng nhiên đứng lên chạy tới bên nhoẻn miệng cười " Andy ..." Diệp Hạo lúc này xuất với đôi mắt mệt mỏi, cả người nhàn nhạt mùi thuốc lá và rượu , nhưng chỉ mệt, vẫn tỉnh. Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân ở trước mắt, trong lòng trống rỗng chỉ muốn ở mình, liền cười nhạt " Em ngủ " ,xong vỗ đầu vài cái rồi lên lầu hề nhìn lại. Thím Trương nhìn sau lưng Diệp Hạo thấy lạnh lẽo khác thường, bỗng thấy lo lắng, rồi nhìn sang Nhạc Ân lúc này nhìn theo sững người, bà càng lo lắng hơn, thím Trương rối bời, chuyện gi đây, mới còn vui vẻ mà. lầu nhà Diệp Hạo có 2 căn phòng ngủ trống và căn phòng để chứa đồ. Diệp Hạo bước vào căn phòng chứa đồ, bật điện, đập vào mắt là rất nhiều tranh bám lớp bụi mỏng, toàn bộ căn phòng là tranh. đến bên bức tranh khẽ phủi lớp bụi bám bề mặt bức tranh, che mờ khuôn mặt người , lớp bụi được phủi , lên ở đó là khuôn mặt người phụ nữ, rất đẹp, kiêu sa, có nét mạnh mẽ, khuôn mặt rất giống mẹ , nhưng phải mẹ , đó là chị của mẹ. Tất cả những bức tranh ở đây đều của mẹ vẽ, đương nhiên có bức nào vẽ về mẹ , nhưng có rất nhiều bức tranh vẽ về dì của . Những năm tháng sống cùng mẹ của , quá quen thuộc với những bức tranh này. Đứng đó lẳng lặng nhìn lúc, đến bên chiếc bàn gỗ, giở hộc bàn, lấy ra chiếc hộp, dùng tay bật nắp hộp, đứng đó nhìn chằm chằm vào bên trong, trong chiếc hộp đó chính là kỉ vật của mẹ để lại cùng các bức tranh này. ----------------------------------------------- Sáng hôm sau thím Trương đến sớm, vì hôm qua bà thấy Nhạc Ân khác thường. Từ lúc Diệp Hạo lên lầu liền thấy xuống, Nhạc Ân tuy về phòng nhưng bà vẫn thấy có điều gì ổn, trước lúc ra về bà có mở cửa phòng Nhạc Ân nhìn qua nhưng chỉ thấy đắp chăn nằm đưa lưng về phía bà. Bà nghĩ cũng ngủ rồi, vô tư đơn thuần biết suy nghĩ lo lắng gì đâu, bà an tâm về. Nhưng ngạc nhiên là bà đến sớm như vậy nhưng còn thấy xe của Diệp Hạo nữa, làm. Thím Trương đến sớm có chút buồn bã, liền đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp cửa phòng Nhạc Ân bật ra, Nhạc Ân mới ngủ dậy nhào ra chạy về phía phòng Diệp Hạo mở cửa, thím Trương cũng đứng ngây ra đó vì bât ngờ, nhưng lát sau thấy Nhạc Ân cứ đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm căn phòng trống liền đến nhàng " Tiểu Ân, cạu chủ làm rồi, cháu sao thế ?" Bà cứ nghĩ Nhạc Ân vẫn nghe được lời bà , nhưng bất ngờ Nhạc Ân quay khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía bà, đôi mắt chớp 2 cái xong lại quay về nhìn lại trong phòng, lát sau lững thững về phòng mình. Thím Trương càng lúc càng thấy lo lắng. --------------------------------- Diệp Hạo rời nhà rất sớm, lúc đến nhà Từ Tố Tố vẫn chưa có ai đến, Diệp Hạo lẳng lặng đến số bươm bướm hoàn thành, đồ đạc khác được Trần thúc chuẩn bị đầy đủ, để đến là có thể bắt đầu làm việc. Diệp Hạo ngồi xổm xuống nền nhìn lên trần căn phòng khách, rồi nhìn hai bức tường nằm hai bên trái phải, xong lại nhìn bức tường có bông mẫu đơn đỏ hoàn thành, nhìn đến hơn 20 phút, xác định kĩ càng liền lấy từng con bươm bướm nhựa màu vàng kim ra, bật lửa châm cây nến, bắt đầu hơ lên làm cong đôi cánh bằng nhựa của con bướm, đến độ cong cần thiết, lại bắt đầu con khác, khoảng hơn chục con cùng độ cong như thế dừng lại, bắt đầu gắn lên tường. Trần thúc cùng em trong văn phòng đến nơi Diệp Hạo bắt đầu gắn được ít lên trần nhà rồi, từ ngoài mọi người thấy kéo chiếc ghế cao, đeo bên hông chiếc túi chứa bươm bướm, leo lên ghế để gắn. Trần thúc dặn em chuẩn bị công việc, tất cả đều ngấm ngầm tự hiểu nên chào Diệp Hạo lúc này, công việc trang trí phức tạp này phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể đem lại tác phẩm nghệ thuật thành công. Nhưng có lúc Trần thúc nhìn vào trong để xem tiến trình công việc bắt gặp khuôn mặt Diệp Hạo đúng lúc quay mặt ra ngoài, Trần thúc chớp mắt nhìn nhìn tưởng mình lóa mắt, sao ông thấy ánh mắt Diệp Hạo lạnh lẽo đáng sợ quá trời. Đến trưa Từ Tố Tố ghé qua, Diệp Hạo vẫn còn làm việc, Từ Tố Tố nhìn thấy Diệp Hạo liền muốn vào Trần thúc gọi lại " Từ Tiểu Thư xin dừng bước " " Sao thế Trần thúc? " Từ Tố Tố dừng lại tao nhã hỏi, thái độ lễ phép " Nếu Từ Tiểu Thư vào đế gặp Diệp Hạo nên, từ sáng tới giờ chúng tôi ai dám làm phiền cậu ấy hết, cậu ấy tập trung ghê lắm, chúng tôi muốn gọi ăn cơm cũng dám đây này " Từ Tố Tố nhíu mày suy tư nhưng nghi ngờ lời Trần thúc , đoạn bước vài bước vào sâu hơn trong căn phòng khách bất chợt hoa mắt, cảm thấy thể tin được mà há miệng ngạc nhiên. Dù mới chỉ hơn nữa nhưng khung cảnh bên trong căn phòng phải dùng 2 chữ " tuyệt vời " để ra. Bướm được gắn từ gần bông hoa mẫu đơn ở bức tường đối diện cửa chạy dần lan ra hai bức tường hai bên và trần nhà nhưng điều đặc biệt là cách dán bướm khi qua những góc vuông gia nhau của hai bức tường, nhìn thấy đơn giản nhưng khi nhìn hòa vào toàn cục chỉ thấy đó là đàn bướm bay giữa trung xung quanh bông hoa đỏ rực rỡ, cả căn phòng màu hồng phấn nhạt lập lòa cánh bướm màu vàng kim chói sáng. Lúc đầu Diệp Hạo muốn làm bố cục trắng đen, nhưng chính Từ Tố Tố cầu màu khác, sau cùng chọn cánh bướm là màu vàng, còn lại màu sắc khác tùy phối. Cuối cùng, đây chính là tác phẩm đó. Trần thúc vốn ngạc nhiên từ sớm nên cũng chỉ cười cười hãnh diện với Từ Tố Tố kinh ngạc , nhắc nhở " Vậy nhé, Từ Tiểu Thư, cứ việc làm gì làm, khoan làm phiền Diệp Hạo" , muốn quay nghe Từ Tố Tố hỏi " Trần thúc có biết khi nào ấy xong việc ?" " Theo tiến độ như thế này khoảng chừng 3,4 h chiều là xong rồi " Trần thúc trả lời. " Được, cám ơn Trần thúc, lúc đó tôi quay lại " Từ Tố Tố xong liền đeo kính mát ra xe. ------------------------------------------ Diệp Hạo vứt chiếc túi bên hông xuống nền, cả người mỏi mệt, đôi mắt rũ xuống, đứng tại chố,từ từ lôi chiếc găng tay đặc biệt tay ra, dán nhựa vào tường cần sử dụng keo đặc chế, phải đeo găng tay. Diệp Hạo cũng chưa nhìn kĩ lại tác phẩm mình mới hoàn thành, đứng chỗ trâm ngâm suy nghĩ. Trần thúc thấy Diệp Hạo hoàn thành công việc, vừa muốn vào hỏi thăm vừa muốn , aiz, ai bảo bộ dạng cậu ta tại khó gần như thế. vừa thu don mấy thùng sơn vừa nhìn nhìn phía Diệp Hạo nghe thấy tiếng xe ngoài sân, phải đến 3,4 chiếc xe phải. Chỉ trong chốc lát ngoài kia liền vang lên tiếng cười của rất nhiều , Trần thúc nheo mắt, Từ Tố Tố dẫn bạn tới. Từ Tố Tố hãnh diện ôm tay bạn , mấy người còn lại vừa bước xuống xe nhìn chằm chằm vào ngôi nhà mới xây mà trầm trồ. Từ Tố Tố nhã nhặn vuốt tóc sang bên, cười tươi " Thế này là gì cả, vào đây mình cho các cậu xem cái này, đảm bảo vô cùng thú vị, đặc biệt hơn nữa là người làm ra cái đó " , Từ Tố Tố liếc mấy bạn của mình chậm rãi thần bí làm mấy người đó nhao nhao cả lên đòi vào nhanh. Chu Lệ Băng được Từ Tố Tố ôm tay luôn mĩm cười dịu dàng im lặng đứng đó, sau đó mặc kệ Từ Tố Tố kéo mình vào nhà, nhưng chợt khuôn mặt xinh đẹp tái , nhìn thấy những người làm trong văn phòng Trần thúc có ở đây, lẽ nào .... Cả văn phòng Trần thúc đều biết Chu Lệ Băng nhưng biết tường tận , họ chỉ biết là có ngày nọ, xinh đẹp đến văn phòng tìm Diệp Hạo, Diệp Hạo máu lạnh của bọn họ liền ra tiếp đón, ngay sau đó xin phép Trần thúc nghĩ việc rồi đưa kia mất, mấy ngày sau Trần thúc xung phong dò la đôi chút biết chỉ biết Diệp Hạo khi được hỏi mĩm cười chứ trả lời, tuy vậy cũng đủ gây sóng gió cho văn phòng Trần thúc, Diệp Hạo mới vào làm có mấy tháng nhưng tiếng tăm lạnh lùng của ai cũng biết, cũng biết có ngoại hình như vậy nhưng chưa từng có nào bên cạnh, nay đột nhiên có Chu Lệ Băng làm cả văn phòng xôn xao. Chu Lệ Băng tần ngần nhưng bước chân vẫn theo Từ Tố Tố vào bên trong, đứng ở của ra vào, cả đoàn người liền sững sờ khi thấy hình ảnh Diệp Hạo đứng suy tư giữa rừng bướm và hoa. Mấy có mặt ngay cả Từ Tố Tố chứng kiến khi trưa lẫn Chu Lệ Băng đều đứng ngây ra đó, hẹn mà gặp cùng nhau im lặng đứng nhìn . Cuối cùng Trần thúc từ lầu bước xuống lên tiếng đánh tan khí im lặng " Từ tiểu thư đến " ông đương nhiên phải chào chủ nhà trước. Lúc này Diệp Hạo mới bừng tính, liền quay người nhìn sau lưng mình đôi mắt mỏi mệt bổng nhìn về điểm, Chu Lệ Băng cúi gằm mặt dám ngẩng lên. " Diệp Hạo, đây là tác phẩm tuyệt vời nhất mà em từng thấy, cám ơn bỏ công sức giúp em " Từ Tố Tố mĩm cười quyến rũ nhìn Diệp Hạo , thấy nhìn mình càng cố gắng cười tươi hơn. Diệp Hạo nghe Từ Tố Tố liền di chuyển ánh mắt, quay người thu dọn đồ , chỉ để lại tiếng nhàn nhạt " Tôi chỉ làm đúng phận của mình" , xong quan tâm xung quanh chỉ chú tâm dọn dẹp, vẫn còn sớm, nên lên coi phòng ngủ của Từ Tố Tố để xem sơn xong chưa, chỉ cần trang trí thêm căn phòng đó nữa là coi như sắp hoàn thành công việc lần này. Từ Tố Tố thấy vẫn lạnh nhạt liền hơi xấu hổ, nhưng xung quanh mấy bạn của mình nhao nhao đủ chuyện về căn phòng và người làm ra nó cũng chú ý gì bên này, liền thấy an tâm, nhưng thông minh tìm tới nữa, bắt đầu dẫn bạn tham quan nhà. Chu Lệ Băng bị Từ Tố Tố kéo lên lầu , giữa chừng quay lại nhìn bóng lưng Diệp Hạo cái , chỉ thấy mảnh trầm liền quay mặt theo Từ Tố Tố. Nhưng lúc sau, đứng sau lưng , lúc này cả đoàn người ở lầu, Diệp Hạo pha chế nước sơn trong góc phòng bếp, căn phòng chứa dụng cụ tạm thời. " ... " Chu Lệ Băng nhàng lên tiếng . thấy lưng Diệp Hạo cứng lại, lòng bỗng trào dâng chua xót, lời thốt ra càng nghẹn ngào da diết " có khỏe " xong chỉ biết đứng đó nhìn Diệp Hạo, Diệp Hạo mới nghe gọi dừng tay, nay tự nhiên cúi xuống quan tâm tiếp tục làm, lựa chọn im lặng. Chu Lệ Băng đứng sững đó, biết phải như thế nào nữa, đôi mắt chợt nóng lên, vừa mở miệng định gọi lần nữa nghe tiếng gọi sau lưng lanh lảnh " Tiểu Băng, đâu thế, làm tớ tìm mãi " Từ Tố Tố tới hỏi Chu Lệ Băng hít cái sâu, mím chặt môi cái liền quay lại tươi cười dịu dàng " Tớ coi xung quanh vậy thôi, cậu cứ dẫn mọi người xem , mặc kệ tớ" Từ Tố Tố miệng mĩm cười nhưng thấy hình ảnh Chu Lệ Băng và Diệp Hạo ở đây mình liền thấy khó chịu trong lòng , liền " Tớ dẫn các cậu ra sau hồ bơi, với bọ tớ , khi nào ngôi nhà hoàn thành toàn bộ cậu muốn xem ngóc ngách nào cũng được, bây giờ có gì mà xem " bước tới kéo tay Chu Lệ Băng vừa vừa " Ở đây lại bụi bặm, có gì đáng coi cơ chứ " Chu Lệ Băng luyến tiếc liếc nhìn bóng lưng Diệp Hạo, đành quay mặt , nhưng vừa bước ra khỏi phòng liền la lên tiếng " Aaaaaa.... " Tiếp đó là tiếng Từ Tố Tố thất thanh " Tiểu Băng, cậu có sao , ối, máu máu, mau lấy bông băng lại đây ...." rồi sau đó mọi người cũng chạy tới. Diệp Hạo cũng liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài xem tình hình, thấy Chu Lệ Băng ngồi dưới đất, cổ chân có chảy máu, liền bứoc nhanh qua đó, gạt những người đứng xung quanh qua, cúi xuống cầm cổ chân xem xét, thấy chỉ là vết thương dài chừng 3cm nhưng sâu, máu cũng nhiều, nhìn bên cạnh thấy cây keó to dùng để cắt nhựa đưa lưỡi dao nằm kẹt trong tấm ván sát tường, có lẽ lúc ra vô ý va vào. " Ai có khăn tay " Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn mấy lo lắng, hỏi " Em có .. " , " Em có đây " ... mấy cùng rồi nhanh chóng lục lọi trong túi xách tìm đồ, Diệp Hạo đưa tay lấy chiếc khăn gần nhất, hơi tung lên để xòe khăn ra nhìn xác định là khăn sạch liền băng bó lại cho Chu Lệ Băng, Xong xuôi ngẩng đầu nhìn Từ Tố Tố " có gì nghiêm trọng, đưa ấy đến bệnh việc sát trùng là ổn " xong đưa tay đỡ Chu Lệ Băng dậy, Chu Lệ Băng im lặng nãy giờ chỉ cúi đầu, tay cầm lấy cánh tay đỡ mình, mượn sức đứng lên, bàn tay nắm đó bỗng dùng lực. Diệp Hạo đỡ Chu Lệ Băng dậy cũng cảm nhận được nơi cánh tay mình có cảm giác, hơi sững chút nhưng ngay lập tức giao Chu Lệ Băng cho bên cạnh, mọi người tụ tập cũng tản ra, chỉ là vết thương , nhưng mấy về luôn để đưa Chu Lệ Băng sát trùng, mọi người dần dần . Diệp Hạo đứng nhìn bóng lưng hơi khập khiễng của Chu Lê Băng tí, cũng quay người về chỗ cũ. ai nhận ra ánh mắt tăm tối của Từ Tố Tố bên cạnh Chu Lệ Băng, vừa này ai thấy nhưng thấy được Chu Lệ Băng lúc được đỡ đứng lên , hốc mắt đỏ , thần sắc khác thường, quan trọng hơn, hành động của Diệp Hạo, chưa từng 1 lần nhìn nhưng mới nghe Chu Lệ Băng la 1 tiếng có mặt, thầm nghiến răng bực tức, thầm nghĩ, nhất định là có cái gì đó. ---------------------------------------- Thím Trương nhìn Nhạc Ân ngồi bên cạnh mình liền mĩm cười, lúc sáng như vậy cư tưởng có chuyện gì, nhưng cả ngày hôm nay vẫn bình thường, vẫn im lặng ngồi như vậy nhưng những lúc khồng có Diệp Hạo bên cạnh chính là ngồi im như thế. Bà ngồi sa lông gấp áo quần cho Nhạc Ân, vừa gấp vừa xem phim tivi, Nhạc Ân cũng nhìn chằm chằm vào đó. Lúc trước đây thấy Nhạc Ân nhìn tivi bà cứ nghĩ Nhạc Ân xem, nhưng lúc bà thử tắt xem thử liền thấy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tắt biết hề đế ý đến nó. Nhưng hôm nay thím Trương thể ngờ được, Nhạc Ân xem phim. Trong tivi chiếu bộ phim truyền hình nhiều tập mà thím Trương rất mê, ngày nào giờ này cũng ngồi xem. Phim truyền hình mà nhiều tập lúc nào cũng có nhiều chi tiết đời thường, lúc này đến cảnh người con chạy theo người con trai, người con trai bực mình quay lại hét lên " đừng theo tôi nữa, phiền phức", người con tỏ ra tủi thân, đứng lại, nhưng thấy người con trai lại chạy theo, cuối cùng chàng đó chán nản ngồi xuống " Sao cứ bám lấy tôi thế, tôi là tôi thể thích , càng bám tôi càng ghét hiểu " , bật khóc " đáng ghét, em ghét " ........ Đôi mắt rũ xuống của Nhạc Ân liền mở to, nhìn chằm chằm vào khóc và chàng trai chán nản ngồi dưới đất, bỗng nhiên lâm vào trâm tư. Thím Trương ngồi bên cạnh cứ xuýt xoa than ôi cũng để ý Nhạc Ân bên này, ------------------------------ Diệp Hạo dọn dẹp hết đồ đạc hơn 8h tối, như mọi khi mọi người về. Nhìn khắp căn phòng ngủ của Từ Tố Tố lần cuối, xác định lượng công việc , xong xuôi xuống lầu ra về . Khi bước lên xe điện thoại có tin nhắn , lười biếng mở tin nhắn nến khởi động xe chạy. lâu sau lúc ở con đường về nhà mình chuông điện thoại vang lên, lúc này mới nghe máy, bên kia là Chu Lệ Băng, giọng có chút khàn khàn " đến , em vẫn đợi " Diệp Hạo cau mày, xác định là Chu Lệ Băng gọi mới hỏi " Có chuyện gì sao ?" " Em chỉ muốn gặp lát mà thôi ..." Chu Lệ Băng nghẹn ngào lên tiếng " Tôi về nhà, có chuyện gì khi khác gặp .... " Diệp Hạo chưa xong bị chen ngang, giọng nức nở " Xin ...... " ---------------------------------------------------------- Lúc Diệp Hạo đến nơi Chu Lệ Băng uống nữa chai rượu , hơi ngà , nhưng đó là loại rượu rất , thể làm người ta mù mờ được. bước đến quầy bar ngồi bên cạnh , đưa tay với lấy ly rượu tay " Để tôi đưa em về nhà " Chu Lệ Băng lúc này mới ngẩng đầu lên quay qua nhìn , nở nụ cười ngọt ngào, giọng dịu dàng " đến, em cứ nghĩ là đến ... " . " lại cúi đầu tiếp " bao giờ đến nữa... " Diệp Hạo nhìn lúc, lát sau ngẩng đầu nhìn phục vụ ngoắc tay tính tiền, rồi quay qua đỡ lấy tay " Em say rồi, tôi đưa em về ... " gạt tay " được, mẹ em thấy trách em... , biết sao , mẹ em vẫn hề biết là Nhị thiếu gia nhà họ Diệp đấy ... " dừng lại , tay xoa xoa trán, ngẩng lên nhìn thào " tại sao, tại sao lại là trai của ấy cơ chứ, tại sao cho em biết chính là trai của Diệp Bảo ... tại sao " hỏi tràng dài tại sao , giọng càng lúc càng nức nở hơn nữa, Diệp Hạo chỉ im lặng nghe mà giải thích gì, có gì để giải thích. Tại sao ư, tại vì với cái gì, với là đứa con hoang của Diệp Thiên Minh ư, với để làm gì, cúi đầu trầm ngâm lúc mới ngẩng đầu với " Em giờ sắp là vợ của Diệp Bảo rồi, đừng suy nghĩ chuyện cũ nữa, đứng lên , tôi đưa em về, gần khuya rồi " xong đợi trả lời , nắm cánh tay đứng lên, với lấy túi xách của định , chợt nghe " A " tiếng liền quay lại nhìn, mới nhận ra mình quên mất vết thương ở chân . giờ nằm trong ông quần tây đen. đứng lại, đợi đứng vững mới " Bước từ từ thôi " , rồi đưa ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa quán bar thấy người phụ nữ trung niên bước nhanh tới đỡ lấy Chu Lệ Băng, mẹ của Chu Lệ Băng, vợ hai của Chu lão gia , bà nhanh chóng giành Chu Lệ Băng từ tay Diệp Hạo, quay lại trừng mắt với , giận dữ " Cậu Diệp, xin cậu đừng làm phiền con tôi nữa, nó là con sắp lấy chồng, cậu đừng làm hỏng thanh danh của nó ", xong ôm lấy Chu Lệ Băng gục gặc goi "Mẹ, mẹ ... " ra chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn. Diệp Hạo đứng đó lãnh đạm rũ mắt xuống, lát sau khẽ nhắm mắt chút rồi mới mở mắt ra rời khỏi quán bar về nhà. ---------------------------------------- Nhạc Ân đứng lẳng lặng trước căn phòng trống của Diệp Hạo lâu lắm rồi, lúc đóng cửa phòng đó lại để quay về phòng mình kim đồng hồ điểm 10h hơn. Nhạc Ân lên giường, nhìn bàn đầy gấu chỉ có mấy con mặc váy liền đưa tay vuốt ve, đầu nghiêng nghiêng , miệng chúm lại, trong đầu chuyện với mấy con gấu. Ngày đó thích nữa, nhìn sững người rất lo sợ. Nhạc Ân biết từ thích nhé, giống như Nhạc Ân thích con gấu trắng của mình, lúc thấy nó nữa lòng lo lắng và sợ mất nó vô cùng, Nhạc Ân lại nghĩ, lúc thấy Diệp Hạo, Nhạc Ân cũng như thế ,vậy đó chính là thích Diệp Hạo rồi, vậy mà hôm đó lại thích nữa. sợ Diệp Hạo vì thế lại ghét . Đầu óc Nhạc Ân quay cuồng suy nghĩ, đúng rồi, như trong phim nữa, Nhạc Ân thích ở bên cạnh Diệp Hạo, thích được ngồi cạnh , thích được sấy tóc rồi buộc tóc cho , thích, rất thích có ở nhà. Nhưng như vậy phải bám hay sao, làm sao bây giờ, bám theo bị ghét, trong phim như thế mà, ta còn ghét người con trai kia như Nhạc Ân từng nữa, Nhạc Ân mếu máo, ấy rất bị ghét, bị chàng trai kia mắng thế mà. Cái đầu non nớt suy nghĩ chuyện nọ xuyên chuyện kia. càng suy nghĩ càng suy sụp, lúc nãy qua phòng xem thử lại thấy được căn phòng trống, càng làm cho Nhạc Ân thêm buồn bã, cuối cùng mệt mỏi quá nằm xuống bên mép giường mà ngủ Thời gian dần trôi qua, cánh cửa phòng hé mở, bóng người cao lớn tiến vào, nhàng nâng người Nhạc Ân nằm lại ngay ngắn, kéo lấy chăn đắp cẩn thận, bàn tay đưa lên vuốt trán rồi mới ra ngoài
Chương 9 Đêm về khuya, trong căn phòng rộng lớn vẫn còn sáng đèn, Từ Tố Tố cầm điện thoại bấm dãy số được ghi tờ giấy, hôm nay mới hỏi thăm được . Bên kia bắt điện thoại, giọng đàn ông ồm ồm vang lên, bên tai còn nghe nhiều tiếng , tiếng chữi tục , tiếng sát phạt bài bạc " Alo, là Báo " Từ Tố Tố lạnh giọng hỏi, đối với những dân chị này thể tỏ ra yếu thế " Đúng, tôi là Báo, là ai ?" , tên Báo vừa ngậm điếu thuốc vừa , tay vẫn cầm mấy lá bài " Tôi là ai quan trọng, tôi có việc muốn nhờ các làm " " Việc gì ?" " Tìm cho tôi toàn bộ tin tức của người, tôi muốn toàn bộ , thiếu tin nào cả, nhưng với điều kiện là ngày mai giao cho tôi, các có làm được ?" Tên Báo trầm ngâm đưa bài cho đứa đàn em ngồi bên cạnh, quay người sang chỗ khác chuyện nghiêm túc " Tôi muốn biết đó là nhân vật như thế nào " , băng nhóm của được coi là nơi cũng cấp thông tin nhanh nhất và chính xác nhất, nhưng trong ngày để có thông tin phải xem lại. Từ Tố Tố cười cười " kiến trúc sư thôi, phải là nhân vật gì cao siêu đâu, tại ta làm trong văn phòng trang trí quảng cáo nhoi nữa " Tên Báo nhíu mày, chỉ là tên bình thường, liền tươi cười " Được, tôi huy động toàn bộ em tìm giúp , trong ngày, nhưng ...." cố ý nhấn mạnh "trong ngày " Từ Tố Tố khẽ hừ mũi mĩa mai , nhưng khi với tên Báo liền tươi cười đàng hoàng " Tiền bạc thành vấn đề, nhưng ngày mai ,tôi muốn có những thông tin đó càng sớm càng tốt" Bên kia tên Báo nhếch mép hả hê " Được, xin hết lòng vì tiểu thư " -------------------------------------------------- Nhạc Ân ngồi yên ghế , trầm ngầm từ từ ăn từng muỗng cháo. Sáng nay chạy qua phòng Diệp Hạo nhìn vẫn thấy , Nhạc Ân rất buồn rầu, tại sao mấy ngày này nhìn thấy đâu. Nhạc Ân hề biết ra từ trước Diệp Hạo cũng sớm về muộn, vài ngày mới gặp lần, đầu óc chỉ mới chú ý đến 2 ngày gần đây, kể từ cái đêm thích đó. Chỉ mới hai ngày, Nhạc Ân bồn chồn, mong nhớ rất nhiều rồi, tối cứ nằm đợi về nhưng biết sao lại ngủ mất, sáng chạy qua phòng cũng thấy đâu, Nhạc Ân buông muỗng ngồi thẫn thờ, Nhạc Ân rất muốn thấy Andy. Diệp Hạo sáng nay vẫn đến sớm như hôm qua, dường như muốn nhanh chóng kết thúc công viêc, nên vừa tới nơi liền thực chiến lược làm việc nghĩ ngơi. Hôm nay trang trí căn phòng cho Từ Tố Tố, đó là bức tranh kết hợp giữa sơn vẽ , gỗ và mảnh sứ đủ màu. Hôm qua xem xét kí cấu trúc căn phòng, kết hợp với nội thất cần trang trí để đề ra chủ đề bức tranh, hôm nay chỉ có thực nữa mà thôi. nhất định mai phải xong,vì quyết định thăm Mark . Trần thúc đến, lên lầu nhìn Diệp Hạo, thấy chăm chú làm việc , định xuống nhưng chợt nghe tiếng Diệp Hạo " Chú đến rồi " Trần thúc giật mình quay lại, thấy thần sắc Diệp Hạo như ngày hôm qua nữa, hoàn toàn trở lại bình thường như bao ngày, liền tươi cười " Thấy cậu làm việc nên tôi làm phiền, cậu cứ làm việc của cậu " Diệp Hạo gật đầu, lại " Tôi có việc muốn với chú, , chiều mai trở tôi muốn nghỉ mấy ngày có công việc, trước khi công việc ở đây hoàn thành tôi trở về " Trần thúc nhíu mày " Vậy là ngày mai cậu hoàn thành căn phòng này " " Hôm nay xong, sáng mai tôi bày trí nội thất căn phòng này, phần còn lại em trong văn phòng làm " Trần thúc gật đầu " Cậu có chủ ý chắc chắn lo liệu tươm tất, cậu cứ " Trần thúc ngừng lại cười cười, lại đùa giỡn với Diệp Hạo " Tôi chỉ sợ cậu bỏ chạy chủ nhà quỵt nợ tôi thôi " , ai chẳng biết Từ Tố Tố vì Diệp Hạo mà thuê văn phòng của ông , có Diệp Hạo sao coi được đây. Diệp Hạo rất có tinh thần cười tiếng " Tôi chỉ có mấy ngày, nhất định trở về tổng kết cho ta " xong quay lại tiếp tục công việc. Trần thúc cũng cười ha hả thoải mái xuống lầu chỉ đạo công việc, ông định hỏi vì sao đợi xong việc rồi hẵng , chợt nhớ lại ngôi nhà này còn đợi số bộ phận được đặt làm thủ công nên vài ngày nữa mới có, có lẽ Diệp Hạo tranh thủ . Cũng được thôi, ông dù chỉ mở văn phòng nhưng cũng là người có kinh nghiệm lâu năm, mấy việc nhặt khác ông có thể chỉ bảo em làm, cần tới Diệp Hạo. Bức tường rộng lớn, phải dùng sơn làm nền trước rồi mới bắt đầu gắn đồ vật vào, Diệp Hạo cúi mắt, cầm dụng cụ vẽ đặc biệt bắt đầu vẽ tiếp. Tối qua Mark lại gọi cho lúc khuya, ông muốn quay về đây giỗ mẹ , suy nghĩ liền qua đó, nhưng chỉ qua vài ngày rồi trở về trước ngày giỗ mẹ . hơn năm chưa quay về rồi, muốn đến thăm ngôi nhà của mẹ, thăm những người bạn hàng xóm cũ của mẹ. Nghĩ đến những người đó, Diệp Hạo liền dừng tay nở nụ cười , nhớ những con người vui vẻ đó. Sau đó về nước sớm để ra nghĩa trang với mẹ, muốn đưa người nữa tới đó, Diệp Hạo nhớ tới Nhạc Ân liền bật cười tiếng, biết có chịu ra ngoài , lại , mấy ngày nay chuyện với , thấy nhớ khuôn mặt đáng của rồi. ----------------------------- Từ Tố Tố cầm tay xấp giấy, mắt nhìn chằm chằm vào đó, bàn tay lật lật, đến tờ giấy, dừng lại nhìn rất lâu, bỗng mắt nheo lại giận dữ, nghiến răng vứt tung mấy tờ giấy. Báo đứng bên thảnh thơi hút thuốc, mĩm cười " Từ Tiểu Thư, mọi thông tin đều ở đó, tôi đảm bảo thiếu điều gì cả, ngờ đó lại là Diệp thiếu gia a " Báo lắc đầu cảm thán, trước đó nghe Từ Tố Tố rằng người cần tìm thông tin chỉ là kiến trúc sư du học về, ta cũng biết thân thế của ta, nhưng khi điều tra ra, là bất ngờ lớn. " , rất ít người biết Diệp Hạo là con trai của Diệp Thiên Minh" Từ Tố Tố hỏi Báo " Nghe vợ của Diệp Thiên Minh rất ghét đứa con hoang này, năm đó lão Diệp kia đưa ta về người trong nhà mới biết là con cháu Diệp gia, bà ta cầu lão Diệp kia được cho ta thừa kế tài sản mới được nhận vào nhà ,người trong nhà ra ai mà biết được đúng a " Nhưng mà có cách để moi ra, đời này có nào là mãi mãi .Tên Báo xong hít hơi rồi phả thuốc, khuôn mặt hếch lên trời tiếp " Tất cả mọi thông tin chúng tôi có cho tiểu thư, vậy ... " ngừng lại cúi mắt nhìn Từ Tố Tố. Từ Tố Tố phất tay, " an tâm, tôi cho người chuyển nửa số tiền còn lại vào tài khoản cho ngay " Xong rồi vẫn quan tâm người đối diện, nhíu mày suy nghĩ chuyện khác. Tên Báo cười hài lòng , cũng dây dưa nữa, đứng dậy lấy áo khoác đen khoác lên vai, rồi đeo kính đen lên, nhìn Từ Tố Tố " Xin đa tạ Từ Tiểu Thư, lần sau có chuyện gì cứ đến tìm chúng tôi, nhất định chúng tội hết lòng phục vụ tiểu thư, tôi trước " , dừng lại vừa muốn xoay người chợt như nhớ ra điều gì liền lại tiếp tục " À, khuyến mãi cho Từ tiểu thư tin hấp dẫn , chiều mai Diệp Hạo " lần này, xoay người bước ra khỏi phòng. Từ Tố Tố vẫn ngồi thừ đó, chuyện quan tâm giờ chuyện Diệp Hạo là con trai Diệp Thiên Minh nữa, dù sao có biết cũng chẳng để làm gì, Diệp Hạo cũng đâu cần cái danh vị đó. Chuyện mà suy nghĩ chính là chuyện Chu Lệ Băng từng là người của Diệp Hạo, dù chỉ là mấy tháng ngắn ngủn, nhưng trong điều tra trước đó Nhạc Hạo chưa từng có người con nào bên cạnh cả, như vậy mấy tháng đó đủ để khiến ghen tị. Cuối cùng Chu Lệ Băng cũng chọn Diệp Bảo, nghĩ đến đây Từ Tố Tố hừ 1 tiếng khinh thường, ta biết Diệp Hạo có khả năng thừa kế tài sản liền đeo bám em trai người ta, rồi lại suy nghĩ, tại Diệp Hạo có cảm nhận thế nào với Chu Lệ Băng, cho dù Chu Lệ Băng cưới người khác nhưng Diệp Hạo vẫn cứ ta cũng thể được, Từ Tố Tố nghiến răng thở dốc vì tức giận, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc méo mó đến đáng sợ, chợt nhớ tới lời tên Báo lúc rời , Diệp Hạo , chiều mai ư, ta sững sờ, sao biết gì, lại chợt nghĩ, làm công cho nhưng cũng thể quản lý những chuyện đó, Trần thúc mới là chủ của . Từ Tố Tố cúi đầu suy nghĩ đến cả tiếng đồng hồ, cuối cũng nâng mặt, đôi mắt đầy tính toán, cầm lấy điện thoại nhấn phím tắt " lập tức làm cho tôi 2 việc ..... đúng ..... dù có khó khăn đến mấy cũng phải làm được cho tôi, cứ xuất tiền mà làm ... cần lo , tôi đối phó với cha tôi " ----------------------------------------------------- Buôi tối, thím Trương nhìn Nhạc Ân an ổn giường liền đóng cửa phòng lại rồi ra ngoài ghế ngồi. Bà đợi Diệp Hạo, lúc chiều có điện thoại bảo bà đợi về, bà nhìn đồng hồ, hình như Diệp Hạo cũng sắp về. Quả nhiên, 5 phút sau nghe thấy tiếng xe ngoài sân, bà đứng lên mở của cho . Diệp Hạo mới bước chân vào nhà nhìn về phía cửa phòng Nhạc Ân " ngủ rồi sao, cũng sao" Thím Trương thắc mắc vì câu của , thấy vào nhà cũng vào theo. " Thím Trương có thể ở lại đây vài ngày được ?" Đợi thím Trương ngồi xuống, Diệp Hạo liền hỏi. " Cậu đâu sao ?" " Tôi có việc ba ngày , tôi an tâm ấy, muốn nhờ thím ở cùng ấy ba ngày đó" Diệp Hạo vừa vừa nhìn về phòng Nhạc Ân. " Được mà, sao sao, cậu chủ nước ngoài à , mà sao chỉ có ba ngày a " Thím Trương cũng chưa bao giờ nhưng bà cũng biết qua đó phải rất xa. Diệp Hạo mĩm cười " Biết làm sao được ", chỉ như vậy làm thím Trương hiểu cứ nhìn chằm chằm, Diệp Hạo thấy thím Trương nhìn mình chỉ " Chiều mai tôi làm xong luôn " còn muốn , sớm để về sớm, đúng, chỉ 3 ngày vì muốn về sớm với Nhạc Ân, tính kĩ, về về mất gần 2 ngày, chỉ cần ngày để đến nhà mẹ với chú Mark là đủ, lần này chỉ để thăm chú Mark và mọi người là chính nên cần ở lâu, sau này qua đó ở thời gian dài để bù lại, và lúc đó dẫn Nhạc Ân theo, tại ấy chắc chắn thể xa cùng được . Diệp Hạo im lặng suy nghĩ, nhận ra trong tư tưởng của mình có thay đổi lớn, bắt đầu để Nhạc Ân vào cuộc đời của mình. " Vậy nhé, bây giờ để tôi đưa thím về nhà " Diệp Hạo ngừng suy nghĩ nhìn thím Trương . Thím Trương liền xua tay " Ôi dào, cần đâu, nhà tôi gần lắm, tôi muốn bộ cho khỏe người, với lại bây giờ còn sớm, xe có khi tắt đường ấy chứ " Diệp Hạo nghe thím Trương vậy bật cười " Được, vậy cám ơn thím Trương trước " Diệp Hạo hề biết thím Trương đường cảm thán về , lâu nay cũng sớm về muộn cả ngày Nhạc Ân có thấy mặt đâu mà, lần này có 3 ngày coi như làm thôi, vậy mà nhờ bà này nọ, bà cười cười lắc đầu, dường như Diệp Hạo để Nhạc Ân vào lòng rồi mới quan tâm như vậy chứ nhỉ. Diệp Hạo, Nhạc Ân, thím mong hai người được hạnh phúc. Ở nhà, Diệp Hạo tiễn thím Trương xong vào phòng Nhạc Ân, thấy nằm quay lưng về phía . đến bên giường, ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc ngã ra gối. chỉ ngồi im lặng như vậy mà vuốt tóc, gì cũng đánh thức . Cuối cùng kéo tấm chăn nằm vai lên thêm 1 tí, liền đứng lên rời giường, ánh đèn từ phòng khách truyền vào từ từ khép lại theo cánh cửa. lâu sau đó, người giường mở mắt, môi dưới có dấu răng mờ mờ, Nhạc Ân hề ngủ. chưa từng ngủ, nằm đợi , đợi đên lúc hơi muốn nhắm mắt nghe tiếng của , muốn chạy ào ra ngoài nhưng chợt nhớ tới mấy ngày nay ở nhà có phải vì bám quá hay , Nhạc Ân buồn bã suy tư, chần chừ nằm giường suy nghĩ, đến lúc nghe tiếng cửa phòng mở ra lại nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên muốn thấy mình giờ này. Nhưng lúc rời , trong lòng bỗng chốc ủy khuất tủi hờn, hề đánh thức dậy, Nhạc Ân mếu miệng, lại cắn môi, hay tay nắm chặt tấm chăn, ghét a, mấy ngày chịu gặp rồi, cũng thèm gặp đâu, bắt chạy tới gặp . Nhạc Ân lại nhắm mắt, khóe mắt có giọt nước mắt trào ra. -------------------------------------- Lúc ở nước ngoài, Diệp Hạo bay bay lại khắp thế giới như cơm bữa để tìm vật liệu này nọ nên với máy bay sang lần này cũng chỉ như lái xe làm mà thôi. chỉ đem theo giấy tờ cần thiết, đến sân bay có người đưa vé cho rồi, qua bên đó áo quần của còn ở nhà Mark, chỉ cần tay mà . Nên sáng sớm ,thấy thím Trương đến sớm theo lời dặn tối qua, liền lái xe đến chỗ làm. Hôm qua hoàn thành trang trí căn phòng ,bây giờ chỉ cần chuyển nội thất vào đặt đúng vị trí cho hài hòa màu sắc nữa là đủ. cũng mọi người căn chỉnh vị trí chiếc giường lớn, nghe tiếng chuyện ồn ào dưới lầu, lát sau Từ Tố Tố lên, vừa nhìn thấy " Diệp Hạo, em có mua mấy bức tranh, xem chỗ nào có thể treo được" Diệp Hạo nghe tiếng xoay người, chỉ " có thể treo phòng bếp " lời Diệp Hạo có ý mĩa mai hay đùa giỡn, vì hai nơi quan trọng nhất trong căn nhà này là phòng khách và phòng ngủ của đều được trang trí khắp 4 bức tường, treo lên làm hỏng hết, nên chỉ có thể treo mấy căn phòng còn lại, bao gồm luôn nhà bếp. Từ Tố Tố nhếch mép đắc ý, nhưng vẫn giả vờ nhăn mặt " Ai da, em quên mất là căn nhà này có chỗ nào treo tranh, nhưng tranh của Tiểu Băng rất đẹp, đợt triển lãm lần trước em thấy thích, khó khăn lắm mới mua được a " Hôm qua đến nhà Chu Lệ Băng ngỏ lời muốn mua mấy tác phẩm, đúng là phải năn nỉ rất mệt Chu Lệ Băng mới đống ý bán cho , nhưng tranh của ta ra chỉ đáng treo trong bếp mà thôi, ha ha, tiếp " Làm sao bây giờ nhỉ ", rồi nhìn Diệp Hạo mĩm cười, hừ, mua chúng là có mục đích khác, muốn thử Diệp Hạo Diệp Hạo nghe vậy liền xoay người nhìn , nhíu mày muốn gì đó, nhưng chỉ im lặng, cuối cùng giãn lông mày ra, " Từ Tiểu thư thích mấy bức tranh đó như vậy có thể đem về nhà Từ tổng để treo cũng được " Từ Tố Tố hơi nheo mắt nhìn thần sắc của rồi " Diệp Hạo cũng biết nhiều về hội họa nhỉ, có muốn xem những bức tranh này , ai cũng bạn em là họa sĩ có tài đấy " , xong mắt càng nheo lại, bỏ qua bất cứ biểu tình nào của . " Tôi tại bận, Từ tiểu thư cứ làm theo ý mình , muốn treo lên ở đâu chúng tôi giúp, còn thôi" Diệp Hạo vừa vừa đến bên cạnh chiếc giưởng ngủ xem xét có đúng vị trí chưa. Từ Tố Tố nghe vậy liền biết muốn xem, trong lòng chợt an ủi, sợ thấy cảnh ngay lập tức đến nhìn mấy bức tranh kia, lại còn nhìn với đôi mắt thâm trầm chắc đập bể mấy bức tranh kia mất. Mấy bức tranh tạm để đó , còn thêm chuyện để làm " Diệp Hạo, bộ ly tách bằng bạc của Hoàng gia thế kỉ 17 có biết nhỉ, hôm qua em mới được người bạn cho em thấy ảnh của nó " Từ Tố Tố đến bên cạnh dò hỏi Diệp Hạo bây giờ chỉnh sửa tủ, nghe vậy dừng tay , hỏi " Từ Tiểu Thư muốn mua ?" đương nhiên biết, còn biết người sỡ hữu nó là ai nữa kìa Từ Tố Tố tươi cười " Đó là bộ đồ cổ rất sang trọng a, em muốn để trong phòng khách có được " Diệp Hạo nghe hỏi vậy liền dừng tay, nhíu mày chút gì " Cũng được..." Chỉ mới nghe vậy, Từ Tố Tố nhanh chóng cướp lời " ra em đac mua nó rồi ,hôm nay em xác nhận, nhưng em biết gì về đô cổ, em nghe có kinh nghiệm , ai, em muốn nhờ cùng em quá " xong thở dài hơi, lắc đầu buồn bã. Diệp Hạo ngay lập tức ngước nhìn , thần sắc kì lạ, nhưng gì, chẳng biết sao nữa, cùng ta ư, chiều nay vốn là sang đó mà, qua bên đó có thể giúp ta xác nhận bộ ly tách đó chút cũng sao, vẫn suy nghĩ Từ Tố Tố " đừng lo vé máy bay , em lo đầy đủ rồi, chỉ cần đồng ý, mọi thứ em chuẩn bị hết, Diệp Hạo, em rất thích bộ đồ này, dù sao cũng mua tất cả nội thất cho em, bây giờ giúp em lần cuối nhé " Diệp Hạo thở dài " cần, chiều nay tôi cũng sang đó, sang đó tôi cùng " Nhưng đến lúc lên máy bay mới phát ra rằng , đúng là cùng Từ Tố Tố, khi người ngồi bên cạnh nháy mắt cười với chính là ta, chỉ im lặng ngồi xuống, năng gì, trong lòng bỗng thấy khó chịu, ta đùa giỡn sao, ta ràng cố ý. ----------------------------------------------------- Chuyến bay kéo dài 18 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ cánh ở London, Diệp Hạo bắt chiếc taxi đưa Từ Tố Tố đến khách sạn của , lúc ở máy bay người của đặt khách sạn cho và , nhưng qua đây mang theo ai ngoài , lại lạ nước lạ cái ... cuối cùng Diệp Hạo đưa , cũng ở lại khách sạn , lúc vừa tới nơi, chờ thu xếp hành lí liền đưa xem bộ ly tách kia, có thời gian cho nhiều. Trong xe, Từ Tố Tố mặc áo pull cổ bẻ, quần jean đen ôm chân, mang đôi giày thể thao, đội mũ lưỡi trai ngồi bên cạnh Diệp Hạo tươi cười chuyện, Diệp Hạo cao lớn tú, lại mặc áo khoác gió màu đen tuy ngồi im lặng hợp cảnh, nhưng dù sao trong mắt bác tài xế taxi cũng là đôi vợ chồng mới cưới du lịch, dọc đường cứ quay lưng ngồi chuyện với Từ Tố Tố, Từ Tố Tố với vốn tiếng lưu loát giả vờ thẹn thùng đỏ mặt rồi lí nhí từ chối ngộ nhận của bác tài xế. Diệp Hạo mặt hề biểu tình ngồi im suốt chặng đường. ( Đoạn này người ta tiếng hết nha các bạn, còn dân việt type tiếng việt hê hê) Tới căn biệt thự to lớn cổ kính, Diệp Hạo dẫn Từ Tố Tố vào, trước đó cung cấp địa chỉ cho nhưng thấy bảo vệ ngôi biệt thự quen biết , liền bất ngờ. " Hi, Andy, cậu trở về sao ... " người đàn ông mặc comple sang trọng bước ra ôm lấy Diệp Hạo, Diệp Hạo tươi cười ôm lại thân thiểt " Henry, lâu gặp , tôi chỉ sang có việc thôi " " Cái gì, thế bao giờ cậu trở về đây, sao trở về bây giờ, cậu làm cái quái gi bên đấy cơ chứ ..." Henry liên tục làm Diệp hạo cứ đứng cười, đợi cậu ta hết mới vỗ vai Henry rồi " Lần này chỉ qua để thăm nhà mẹ tôi 1 chút rồi về, lần sau là chuyến thực , nhưng tạm thời khoan chuyện này, tôi đưa người đến gặp cậu , ấy là người mua bộ ly tách thế kỷ 17 đó " Lúc này Henry mới nhìn đến Từ Tố Tố nãy giờ đứng sau lưng Diệp Hạo, chào hỏi " ra chính là Từ Tiểu Thư đây sao, hân hạnh được gặp mặt " Từ Tố Tố niềm nở bắt tay với Henry, vẫn còn bất ngờ vì Diệp Hạo quen biết người nay, Henry là trong những ông trùm buôn bán đồ cổ ở nay, Diệp Hạo có thể biết đến người đàn ông này sao, thực nghi ngờ, để mua được bộ ly tách bạc kia, phải bỏ ra đến nửa triệu bảng mới có được, hơn nữa người này buôn bán chưa bao giờ cầu người, chỉ có người ta cần đến ta, ta mới bán. Diệp Hạo đứng bên " Bộ này năm ngoái có người hỏi mua sao cậu bán, bây giờ lại bán " Henry cười vui vẻ đáp lời " Tôi để cho cậu mà cậu thèm lấy mà, mấy tháng trước vào kho thấy chật đem bán thôi, ha ha " Diệp Hạo lắc đầu cười , người này là, rồi nghiêm túc " Tôi chỉ sang đây 1 ngày, trưa mai tôi quay về, bây giờ cậu đưa chúng tôi xem hàng " Henry nghe Diệp Hạo sang đây để về thăm ngôi nhà của mẹ, biết chuyện mẹ Diệp Hạo nên liền cười tươi hướng Từ Tố Tố " Mời Từ tiểu thư theo tôi ", xong cùng Diệp Hạo trước ------------------------------------------------------------ " Tiểu Ân, cháu về giường nào " , thím Trương ngồi bên cạnh Nhạc Ân ghế sô pha, mở miệng câu đó lần thứ mấy bà nhớ nữa. Nhạc Ân vẫn chiu nhúc nhích,chân như mọc rễ ở đó. Thím Trương nhìn đồng hồ hơn 8h, tối nay bà ở lại đây, bên góc phòng khách có chiếc giường xếp do Diệp Hạo lấy từ lầu xuống, nhìn còn mới nhưng rất chắc và bền, lại có chăn gối đầy đủ, nằm xuống còn rất êm lưng nữa,bà im lặng ngồi cùng Nhạc Ân, ngồi đến bao giờ đây, bà biết chờ Diệp Hạo
Chương 10 Từ Tố Tố chăm chú xem bộ ly tách bằng bạc nằm trước mặt mình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nó khi mà trong phòng giờ chỉ có và mấy người bảo vệ, Diệp Hạo và Henry ra ngoài khi nào. " phải cậu đến cùng đó sao, sao giờ lại trước " Henry đưa Diệp Hạo ra đến cửa lớn, vừa vừa , vẻ mặt hài lòng khi Diệp Hạo bỏ rơi xinh đẹp như vậy . " Tôi chỉ nhận lời xác nhận dùm ta, xong việc tôi thôi " Diệp Hạo thản nhiên trả lời. " Nhưng cũng nên chạy trốn thế này " Henry vừa lắc đầu vừa ,hồi nãy khi Từ Tố Tố chăm chú xem mấy cổ vật trưng bày trong phòng, Diệp Hạo vỗ vai ra hiệu cho ra ngoài, cứ tưởng có chuyện gì ra là cậu ta bỏ về . Diệp Hạo cười tiếng " phải tôi gọi ra ngoài là để nhờ đưa ta về dùm tôi sao" , từ khi lên máy bay hiểu ra mọi chuyện, hiểu ta làm vậy để làm gì nhưng có thời gian quan tâm ta. ta có thể chuyện bằng tiếng bản địa mà dám qua đây lạ nước lạ cái, vứt ngay tại cổng nhà Henry là may mắn lắm rồi đó, bây giờ phải . Henry nhìn qua Diệp Hạo cười cười, vỗ vai thông cảm, Henry đương nhiên hiểu tính tình của Diệp Hạo nên hiểu đại khái việc. " Tôi phải rồi, lần sau quay lại đây tôi tới thăm " Tới cửa, Diệp Hạo liền đứng lại từ biệt, vẻ mặt chân thành. " chỉ tới thăm, tôi vẫn chưa thắng cậu buổi câu cá nào cả, lần sau tới đây phải ở lại nhà tôi cho tôi trả nợ chứ " xong lại vỗ vai Diệp Hạo tiếp " , cho tôi gữi lời tới Mark " Diệp Hạo gật đầu thay cho câu trả lời, rồi quay người ngay. Rời khỏi đường cao tốc, xe taxi rẽ vào con đường tiến về ngoại ô của London. Diệp Hạo ngồi ở ghế sau nhìn chằm chằm vào cảnh vật quen thuộc hai bên đường, đường về nhà của Mark. Xe chạy thêm 20 phút đến khu toàn biệt thự nghĩ dưỡng , sau đó dừng lại tại ngôi biệt thự nằm gần cuối con đường, từ đây nhìn ra phía sau căn nhà có thể thấy những ngọn núi phủ sương mù xa xa. Diệp Hạo xuống xe, nhìn ngôi nhà mà mình từng ở trong những năm ở đây, trong lòng xao động. Nhưng có thời gian đứng ngắm căn nhà vì ngay lập tức, thấy người đàn ông cao lớn, tóc trắng, mang bốt, tay cầm con gà được làm sạch, từ phía sau căn nhà tới, người đó thấy đứng trước cổng. Diệp Hạo mĩm cười, nhìn chằm chằm vào bóng dáng , gọi tiếng " Mark " Mark giật mình , quay người nhìn sau lưng mình, thấy Diệp Hạo sững người, sau đó vội về phía cổng, tay kéo cổng, tay vẫn còn cầm con gà, để ý mà ôm chầm lấy Diệp Hạo, vui vẻ " Con trai, về rồi sao " Diệp Hao cũng giang tay ôm Mark, chỉ mĩm cười im lặng. Chú Mark, cháu trở lại. lúc sau, Mark mới buông Diệp Hạo ra, muốn dùng hai tay vỗ vai cháu, lại phát mình cầm con gà, liền hứng khởi đưa con gà lên trước mặt ,cười " Ta chuẩn bị làm món cháu thích nhất đây " rồi lại nhíu mày " Tại sao gọi chú ra đón, thằng nhóc này, nếu theo tính toán của ta cháu phải tới sớm hơn chứ " Diệp Hạo lười với Mark là bị Từ Tố Tố bám theo, liền kéo chú mình vào nhà, vừa vừa " Máy bay bị trễ giờ bay, chuyện này nữa,cháu đói lắm, làm con gà đó nhanh lên " Mark nghe vậy cũng truy cứu nữa, lại cười vô cùng vui vẻ mà " Được, tối nay hai chú cháu ta phải say mới được" Uống được, nhưng thể say, vì mai phải qua nhà mẹ, Diệp Hạo vừa kéo Mark vào nhà vừa suy nghĩ. --------------------------------------- Hai đất nước khác nhau, hai múi thời gian khác nhau, bên kia Diệp Hạo tiếp rượu Mark bên này thím Trương đút Nhạc Ân ăn trưa. Tối hôm qua Nhạc Ân ngồi đợi Diệp Hạo làm bà cũng phải ngồi theo, ngồi đến hơn 10h đêm thím Trương nhíu mắt, bà nhìn sang Nhạc Ân bên cạnh cũng gật gù quyết định đỡ nằm xuống ghế, hồi nãy còn thức, bà cầm tay áo muốn dắt vào phòng chịu, bây giờ chỉ có thể làm thế này. Vào phòng lấy chiếc chăn ra đắp lên, bà vô thức đưa tay vuốt tóc , đối với bướng bỉnh của bà hề thấy khó chịu mà chỉ thấy thương , dù sao cũng chỉ là đứa trẻ cần thương mà thôi. chỉ là đút buổi trưa, mà buổi sáng bà cũng phải đút. ngồi cả buổi mà đụng đậy gì bà đành phải liều thôi. Thím Trương thở dài, lúc trước ngẫn ngẫn ngơ ngơ nhưng vẫn ăn uống sinh hoạt bình thường, còn bây giờ hoàn toàn là để tâm hồn biến đâu mất, làm cái gì cũng còn theo trình tự như trước nữa, mà hầu hết chỉ là ngồi ngẫn ra ghế mà thôi. Thím Trương nhìn muỗng cháo y nguyên trước miệng mà đành buông tay xuống, vì bà đưa nãy giờ cũng mỏi tay lắm rồi a. Nhìn nhìn chén cháo cũng được 5,6 muỗng, đủ chưa nhỉ, bà cũng thể bạo lực dùng cách bóp miệng ra mà đổ cháo vào được, bà làm được, đối mặt với khuôn mặt đáng chất chưa buồn bã của bà càng làm được. Dù sao thời gian cũng dư thừa, đành canh lúc mà đút cho vậy. Thím Trương lắc lắc đầu buồn bã theo Nhạc Ân, aiz, lúc trước bà cứ nghĩ đơn thuần vô tư như trẻ , biết suy nghĩ gì, giờ ra rồi đấy, Nhạc Ân cũng biết buồn, biết nhớ người rồi. Bà chỉ mong người đó về sớm , 3 ngày, nếu là khi xưa là gì, nhưng bây giờ với Nhạc Ân, bà chỉ sợ là quá dài. ----------------------------------------- Diệp Hạo đêm đó uống ít , nhưng Mark lại say bí tỉ. ngăn cản Mark, mỗi lần gần đến ngày giỗ mẹ, ông đều như vậy, vì ông rất mẹ . Năm đó ông bà mất, dì chỉ mới hơn 20 còn mẹ là 16 tuổi. Lúc đó mẹ rất yếu đuối, dì luôn luôn bảo vệ mẹ. Có người bạn thân của ông đứng ra nhận chăm sóc hai chị em mẹ, và người con trai nhà đó bắt đầu thích mẹ từ đó, chính là Mark. Nhưng Mark , mẹ chỉ coi chú ấy như người trai mẹ quý nhất mà thôi. Dù vậy, cho đến khi mẹ rời nước về nước tìm dì, rồi sinh ra , rồi mất , tình đó thể phai nhạt, điều đó làm tôn trọng và quý Mark vô cùng. Sáng mai lại, phải gần 9h Mark mới tỉnh, nên về tới ngôi nhà của mẹ cũng 10h hơn. Lúc hai người đến nơii, chỉ kịp vào nhà dọn dẹp đôi chút bị Mary hàng xóm mẹ năm xưa lôi qua nhà ăn thịt dê nướng, trước đó biết sắp tới đây, bà chuẩn bị sẵn. Dù sao hàng năm về thăm nhà mẹ, chủ yếu vẫn là gặp hàng xóm năm xưa mà. " Chú Mark, lấy người vợ " , Diệp Hạo cầm ly rượu ngồi bên Mark , lúc này mọi người xung quanh tụ họp lại, Mary, Helen, cả con của ấy cũng có mặt nướng thịt, còn Mark, Diệp Hạo ngồi uống rượu với chồng hai người. Mark nhìn mấy người phụ nữ nướng thịt vẫn rời mắt, với " Chú già rồi , vả lại chú có đứa con trai là cháu rồi " Diệp Hạo bất lực, muốn Mark vì mẹ mà muốn lấy ai, chú ấy vẫn còn trẻ, mà dù có già người ở đất nước này rất dễ lấy người vợ phù hợp với lứa tuổi của mình, huống gì với gia thế của chú như vậy . lắc đầu " Chú đừng cố chấp nữa, mẹ rất buồn đấy, cháu cũng mong chú sống mình như thế nữa " xong nhìn Mark chằm chằm. Mark liếc qua thở dài, uống hớp rượu, biết Diệp Hạo lo lắng cho mình, nhưng cũng thể làm gì hơn, đành đánh trống lãng " Cháu sao , cháu gần 30 rồi đấy, cháu cũng chưa có vợ sao dám ta " Diệp Hạo biết Mark tránh né cũng ép buộc, liền mở miệng nhưng hiểu sao lại ra câu " Cháu có vợ rồi " ,vì xong liền sững sờ, có vợ rồi ư . Lâu nay sống với Nhạc Ân mà quên điều rằng là vợ , với là vợ chồng. đối với là có tình cảm, tình cảm đó với rất đặc biệt, như đối với vậy,cũng rất đặc biệt . luôn dễ dàng xuất trong đầu , lúc ở bên sẵn lòng chiều , lúc xa cứ nghĩ về , như đêm qua lúc uống xong với Mark, ngủ được, nghĩ tới . NHững ngày còn ở nhà , dù làm đến khuya mới về nhưng có thể vào phòng nhìn thấy ngủ, buổi sáng sớm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng đó trước lúc rời . Nhưng ở đây, thể nhìn thấy , có phải vì vậy mà trong thâm tâm buộc mình phải nhanh chóng trở về sớm hay nhỉ, trước khi qua đây chẳng tính toán sao cho ít ngày nhất đó còn gì. Diệp Hạo nhắm mắt hít sâu vào, rồi mở mắt nhìn bàn tay mình, bây giờ muốn vuốt mái tóc , muốn thấy đôi mắt to tròn của , muốn nghe giọng trẻ con của , rất muốn gặp bé của . Bên này Mark mím miệng nhìn biểu tình của cháu mình, sau khi nghe xong câu đó, Mark cười cợt vỗ vai tin, nhưng thấy Diệp Hạo phản ứng gì, giờ lại trầm ngâm suy nghĩ, Mark chợt thấy nghi ngờ, nếu là cháu mình có vợ tại sao ai cho ông biết a. Chợt có tiếng Mary gọi qua ăn thịt nướng, Mark nhìn Diệp Hạo vẫn bất động , thở dài đứng lên kéo cánh tay " ăn thôi, bỏ mọi chuyện qua bên ", tốt nhất là bỏ luôn chuyện bắt ông lấy vợ luôn. Mark chưa kịp bước bước nào Diệp Hạo níu tay ông lại, ngẩng đầu nhìn ông " Chú Mark, vợ cháu rất đáng , lần sau cháu dẫn ấy qua đây gặp chú. Còn bây giờ cháu phải về với ấy rồi " Diệp Hạo ăn uống qua loa rồi xin lỗi mọi người phải sớm, những người ở đó làm rùm beng lên vì bất mãn nhưng cũng chỉ tươi cười nhận lỗi chứ gì thêm. Cuối cùng Diệp Hạo lái xe chở Mark thẳng ra sân bay , trước đó Mark bảo thư kí của ông tìm cho chuyến bay sớm nhất để về nước. xe, Mark ngồi bên cạnh nghiêm túc nhìn Diệp Hạo, với lời của tin được mà tin lại thể nào tin được. Diệp Hạo lại để mặc cho Mark nhìn mình, lời thêm nào, cuối cùng chính Mark chịu được mà hỏi " Cháu có vợ ?" Diệp Hạo mĩm cười,đến cũng chỉ mới nhận ra là vợ lúc nãy thôi, " Chuyện hơi khó , nhưng chú an tâm là cháu của chú có vợ rất đáng ở nhà rồi, đến lúc cháu nhất định đưa ấy gặp mặt chú " Mark vẫn tin, nhíu mày nghi ngờ, rồi im lặng luôn cho đến lúc tới sân bay. Lúc nhìn Diệp Hạo khuất sau cánh cửa cách ly, Mark mới nhận ra là Diệp Hạo mới qua ở với mình được 1 ngày a, nhưng lại nhanh chóng vì chuyện vợ của mà quên chuyện đó, cháu dâu của mình là người thế nào nhỉ, Mark suy nghĩ. Diệp Hạo muốn gọi điện thoại cho thím Trương hỏi tình hình Nhạc Ân, nhưng nhận ra là sắp về nhà, nên cần thiết, hề biết thím Trương ở nhà lại mong tin tức của vô cùng.