Chương 7:
"Nhược Duy, em có biết em luôn luôn làm cho nhẫn nhịn vất vả hay ?"
lắc mạnh đầu, cái gì cũng biết, chỉ biết được bây giờ mắc cỡ chết được! Cảm giác giống như ở làm chuyện xấu kinh hãi thế tục, rất giống đương vụng trộm.
"Chúng ta. . . . . . Đến phòng được ?" Thỉnh cầu này cũng mất mặt, nhưng cảm giác còn riêng tư hơn ở trong phòng bếp, làm cho người ta cảm thấy bất an như vậy.
"Được." rộng rãi đáp ứng. "Lần sau chúng ta vào trong phòng ——"
chợt thẳng tiến, rước lấy tiếng kinh hô báo động trước của , thở dài thỏa mãn, trận dồn dập rút ra đâm vào hoa kính ướt át của , ở trong cơ thể kích thích cỗ khoái cảm vội ùa mà lên, hấp thụ đau nghẽn của . . . . . .
nhắm mắt lại, cảm thấy quá mất mặt, thể tin được muốn ở trong phòng bếp, càng xấu hổ là bản thân vậy mà lại cũng bởi vì động tác mãnh liệt của cảm thấy run sợ thôi. Ở trong gian chút riêng tư này bị nhiệt liệt giữ lấy, trong lòng lên loại sung sướng khó thành lời . . . . . .
Tình triều từng đợt thổi quét mà đến, Lương Nhược Duy bị va chạm làm đầu óc choáng váng hoa mắt, rốt cuộc nhịn được rên rỉ trong miệng, theo tiết tấu cuồng nhiệt của mà ngửa đầu thở gấp, la lên quá nhiều vui thích, ở lỗ tai hình thành khúc hát dân ca dễ nghe, làm cho càng thêm ra sức hồi báo tuyệt vời của .
" —— chậm. . . . . . Chậm. . . . . ." Đáng tiếc có sức lực chống đỡ tiến vào mạnh mẽ của , bao lâu hai chân như nhũn ra, dường như chống đỡ nổi sức nặng thân thể.
hiểu thể lực của theo kịp tốc độ của , dứt khoát thay đổi tư thế, làm cho ngồi vào bồn rửa, bỏ tất chân màu đen bị vướng ở bắp chân , chỉ cần thả lỏng hưởng thụ, chuyện dùng sức từ đến là tốt rồi.
Chẳng qua chăm sóc này lại đồng dạng làm cho khó có thể chịu đựng, đột nhiên cùng mặt đối mặt, thẹn thùng đến đòi mạng, cảm thấy bản thân lúc này thoạt nhìn nhất định rất phóng đãng —— quần áo người hỗn độn chịu nổi, váy tới gối cũng bị đẩy tới giữa lưng, đầu gối còn treo cái quần lót. . . .
Trời ạ, sao lại biến thành như vậy? mặt mũi nào nhìn người khác!
kéo hai tay che mặt xuống, muốn sửa chúng nó vòng lên cổ của , ánh mắt thưởng thức dáng vẻ say mê gợi cảm quần tụt xuống nửa của , là bị khuôn mặt nhỉ nhắn hồng hào ướt át này của làm cho mê chết rồi.
“Nhược Duy, em” , còn kèm cái tiến lên mạnh mẽ.
“Vâng......” thừa nhận tham tiến thân mật của , nhưng trả lời , cảm thấy tại thời khắc thân mặt đến bây giờ những lời này hèn hạ, biết tại cả người nóng lên, cần sức chống cự.
quay mặt, cắn đau môi dưới nhắc nhở bản thân đừng để ý đến . Cho dù thân thể ngăn cản được sức hút của , trái tim cũng có thể dễ dàng đầu hàng với , dù có phần dao động xác định, cũng muốn đem toàn bộ sức lực ổn định, bằng hành hạ tháng qua này chẳng phải là nhận rồi hả?
“ em, vợ à” khiêu châm dường như chán, cho dù có được đáp án của cũng sao cả, tóm lại bao giờ giữ lại tình cảm dưới đáy lòng nữa, muốn ra toàn bộ cho người nghe. Đương nhiên hành động cũng thể bỏ qua được, bởi vì dục hỏa trong cơ thể vì mà hừng hực thiêu đốt đốt hừng hực, tại nơi bao bọc ướt át kia thể chờ đợi mà tiến hành cuộc tấn công mạnh mẽ khác......
“A.....” ôm , vừa nghĩ thể thất bại trong gang tấc, vừa nghiêng người vào trong lòng trầm luân, ở trong khoái cảm cực độ dần dần dứt bỏ e lệ vốn có, khó kìm nổi mà hô lớn.
Rất nhanh, trong phòng bếp truyền ra từng tiếng thở dốc ái muội, bóng dáng nam nữ quấn quýt lần nữa biến hóa, giằng co được lúc cũng chưa ngừng.
Cuối cùng chờ trở lại bàn ăn, ăn vào vẫn là cơm rang nguội lạnh, trà thừa, cạnh nóng cũng nguội nửa.
tức giận muốn hâm nóng giúp lại nữa, hoài nghi vừa nãy kêu đói bụng hiểu là hay là giả, bằng thể lực sao vẫn tốt như vậy?
Trác Diệu Bang ăn cơm nguội lạnh, thức ăn nguội lạnh mà vẻ mặt như hưởng thụ sơn hào hải vị, bởi món khai vị làm ấm áp trái tim , cũng đủ làm thấy dư vị rất lâu. dám khẳng định vợ đối với cũng có cảm giác.......
“Ăn xong rồi mau trở về!” đứng ở chỗ rất xa hạ lệnh đuổi khách, mực muốn gần bộ dạng của chút nào.
“Phải” giống như cục cưng ngoan ngoãn nghe lời, tốc đọ ăn cơm nhanh hơn, vừa ăn canh vừa hỏi:” Muốn lại đây uống chút canh ? Cổ họng em có chút khàn khàn......”
đỏ mặt tía tai, vẻ mặt xấu hổ, mắt trừng nhìn người đàn ông trước mặt , có loại tính tình biết vậy chẳng làm.
Trái lại tự cười yếu ớt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như lá phong hồng của vợ, cảm thấy con đường phức tạp này càng dường như thấy càng tươi sáng hơn a!
Liên tục vài ngày, nhiệt độ khí liên tiếp giảm xuống, vì khí hậu mùa đông càng thêm giá lạnh, nghe tuần sau còn có thể lạnh hơn, nghĩ đến khiến cho răng cũng run lên.
Buổi tối, Lương Nhược Duy tăng ca xong, xoa xoa đôi tay rét run ra khỏi công ty.
“Tại sao lại tới nữa!” Mấy ngày nay bất kể tan tầm rất trễ, Trác Diệu Bang cũng canh giữ ở dưới sảnh công ty chờ, sáng sớm còn có thể mang đồ uống nóng đứng canh gác ở ngoài chỗ ở của , đuổi như thể nào cũng , hại đầu cũng muốn nổ tung.
“Thời tiết rất lạnh, đưa em về” lộ ra tươi cười mắng thay đổi sắc suốt mấy ngày qua, quyết tâm phải làm người chồng của .
“Em cần đưa về rồi, đến 100 ngày cũng giống nhau” kiên trì tiếp nhận quan tâm của chút nào. Từ mấy ngày trước phát sinh với chuyện nên xảy ra, hối hận lâu, từ đó càng thêm cố gắng hết sức tránh né tiếp cận của , tiếp điện thoại của , cũng nhìn , tránh cho bản thân lại lâm vào cái loại ý loạn tình mê này lần nữa.
Nhưng mà Trác Diệu Bang cũng có suy nghĩ kiên định như vậy -------
“ , chỉ cần em ở trong này, mặc kệ 100 ngày, 1000 ngày, vạn ngày cũng đến” nghiêm chỉnh biểu đạt quyết tâm đánh chết lùi của bản thân, lâu nữa cũng đợi, nhất định giữ vững đến ngày hồi tâm chuyển ý.
“Vì sao như vây? Trước kia tiêu phí thời gian con người của em, vì sao muốn đột nhiên chạy tới làm việc này?” nắm chặt nắm tay lạnh đến hơi hơi phát run, cảm thấy hoàn toàn là cố ý đến làm loạn trái tim nóng vội muốn bình tĩnh của , hại vứt được quyến luyến đối với . Từ đầu muốn khống chế tình cảm của bản thân đủ khó khăn, vậy mà bây giờ còn giả vờ đối tốt với , vậy mà bây giờ còn giả vờ đối tốt với , làm cho cảm giác được che chở thương ------ ảo giác !
“Chỉ là bởi vì trước kia nên mới hối hận” kéo tay , văn bung ngón tay lạnh lẽo của , bao phủ trong lòng bàn tay to lớn ấm áp, nhàng chà ấm “Vì sao làm như vậy sơm hơn chút chứ? ràng với mà em là quan trọng nhất, nhưng lại đem thời gian lãng phí ở chỗ khác, làm hại bây giờ em, em lại tin, điều đó làm cảm thấy vô cùng hối hận.”
áy náy bản thân chậm tỉnh ngộ. Nếu bình thường để ý đến hơn, cần vì sợ phiền toái mà qua loa cho xong, còn dối , có lẽ bây giờ hoàn toàn mất tín nhiệm của , bị hoài nghi dụng tâm kín đáo của bản thân.....
nhìn tay bị nắm giữ, hiểu vì sao ngực cũng có chút nóng lên, giống bị rót vào dòng khí ấm áp, suýt chút nữa lừm sặc lân hốc mắt -------
“ mới thương em, như vậy chính là muốn gạt em trở về mà thôi !” dùng sức rút tay về, ủ rũ, phủ định lời cảm động của , bởi vì dịu dàng của luôn dể dàng sâm nhập vào lòng của , khiến trở nên ý chí mềm yếu, thậm chí vô dụng mà nhớ đến vòm ngực rắn chắc của , dự vào đừng lên nhất định rất ấm áp........
”Nhược Duy, xin lỗi vì bản thân ngay từ đầu dối em, vì cho em đáp ứng gả cho , dối cách vô sỉ đê tiện....... Nhưng sau này dám thề với trời em, 4 năm nay tình cảm đối với em nếu có phần nửa giả dối, cho gặp thiên lôi đánh xuống, được tốt --------“
“Im miệng” vội vàng đánh gãy thề độc của , đành lòng nghe nguyền rủa bản thân, nhưng ở mặt ngoài lại làm bộ lạnh lùng :” Em muốn nghe lời thực tế, muốn trở về cho bản thân nghe !”.
Chương 7.2:
Trác Diệu Bang khó chịu nhìn biểu cảm thờ ơ của , trong lòng khó tránh khỏi lại bị thương tổn, nhưng vẫn buông tay muốn thu hồi quyết định của .
"Vậy em muốn làm như thế nào? phải làm cái gì mới có thể để cho em tin tưởng chân tình của , tha thứ sai lầm của ?" tin tưởng chỉ cần bản thân thành tâm sám hối, chắc có ngày "Phá băng".
" cần lại đến tìm em, nhìn thấy cảm thấy phiền lòng." nhìn cũng nhìn , cảm thấy bản thân cũng sắp chịu nổi tới gần chút nào tránh lui như vậy, khiến cho chiếc mặt nạ ra vẻ kiên cường, lạnh lùng, cứng rắn của tràn ngập nguy cơ, nghĩ ra khối thương thế này của làm hại trái tim làm sao còn có thể nhảy lên vì , bởi vì những lời này của mà sinh ra dao động nên có. . . . . .
quay đầu bước , chạy trối chết dường như rời xa người đàn ông đáng sợ này.
"Chờ chút." bắt lấy , còn có rất nhiều lời muốn cùng .
"Buông tay." quay đầu hung hăng trừng, giận sức lực của chính mình lớn bằng .
" tuyệt đối buông tay của em." nhắc lại quyết tâm bắt quay về.
"Em buông tay!" tức giận đánh mu bàn tay , mới muốn nghe loại lời mê hoặc lòng người này.
"Nhược Duy. . . . . ."
" làm cái gì! Mau buông ấy ra." thanh đột nhiên xen vào.
Trác Diệu Bang phân tâm nhìn người đàn ông tiến đến phía bọn họ kia, Lương Nhược Duy thừa cơ tránh thoát.
"Người này ở quấy rầy em sao?" Tên kia đồng nghiệp nam lần trước đưa về nhà đứng ở bên người , mực tư thế của người bảo vệ.
Lương Nhược Duy nhất thời hiểu được nên đáp lại như thế nào, bởi vì chồng là "Quấy rầy" sai, nhưng lại phải cái loại này quấy rầy đồng nghiệp nam tưởng . . . . . .
Trác Diệu Bang nhăn mày nhìn chằm chằm cái tên gọi "Người này" kia, vốn tâm tình đủ buồn quả thực lại nghẹn ra phen lửa giận. . . . . .
"Muốn giúp em báo cảnh sát hay ?" Đồng nghiệp nam thấy dáng vẻ của mặt muốn lại thôi, nghĩ rằng khẳng định là bị sợ hãi.
"! cần." vội vã khéo léo từ chối ý tốt của đồng nghiệp, cũng muốn vì việc này lãng phí tài nguyên xã hội, càng lo lắng chủ tịch của "Xây dựng Hoa Dương" nếu vì loại tình này mà vào cục cảnh sát, chỉ sợ dẫn tới chú ý của truyền thông, đối với và công ty đều sinh ra ảnh hưởng tiêu cực.
"Em cần sợ tôi, tôi có thể giúp em làm chứng, người này mỗi ngày đều đến công ty quấn quít lấy em." Trải qua vài ngày quan sát, đồng nghiệp nam đem Trác Diệu Bang trở thành biến thái cuồng theo dõi rồi.
Mà bởi vì câu này, ánh mắt thù địch của Trác Diệu Bang cũng cháy rừng rực, nghĩ rằng hôm nay thể giới thiệu ràng thân phận của chính mình , làm cho đối phương biết ai mới là Hộ Hoa Sứ Giả chính thức của , những người khác đều khỏi phải nghĩ đến tới gần vợ của bước! Bằng cần báo cảnh sát, tên kia hẳn là tương đối nhanh trực tiếp gọi 119!
" cần, vừa rồi ấy đáp ứng em về sau lại đến rồi." chút cũng muốn đem việc nhà náo loạn nha!
"Ai tôi ——"
"Mời lập tức rời , đừng nữa xuất tại nơi này gây ra quấy nhiễu cho em ." quay đầu trừng mắt người đàn ông giống như muốn gây chuyện kia, lửa giận nghiêm trọng cũng phải là đùa .
Trác Diệu Bang nữa, nắm chặt nắm tay tụ đầy tức giận, sắc mặt như sắt, chỉ vì gây ra quấy nhiễu cho . . . . . .
Cho nên, là cảm thấy "Quấy rầy" ư?
"Ngại quá, có thể nhờ cùng em đến trạm xe bus phía trước ?" vội vã dời chú ý của đồng nghiệp, hóa giải cục diện bế tắc làm người ta khẩn trương này.
" đưa em trở về cũng được, như vậy tương đối an toàn."
Lương Nhược Duy vốn muốn khéo léo từ chối, nhưng nghĩ lại như vậy làm Trác Diệu Bang tức giận muốn lại nhìn thấy , lập tức thay đổi chủ ý.
"Vậy làm phiền , cám ơn." chỉ có đáp ứng, còn cười đến vui vẻ, vừa nhanh vừa vội, ước gì sớm rời xa dáng vẻ của .
Sau lưng luôn luôn có ánh mắt nóng rực theo, được đoạn đường rồi cũng có thể cảm giác được. . . . . .
hẳn là tức điên thôi? ! đoán cảm xúc của Trác Diệu Bang lúc này, cũng dám quay đầu liếc mắt cái xác nhận, ràng ý định muốn chọc tức giận, lại hiểu tại sao sợ hãi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của
, ngực tràn ngập nỗi buồn phiền khó giải.
Trác Diệu Bang nhìn bóng dáng của vợ cùng đồng nghiệp nam càng càng xa, trì trệ nghiêm trọng cũng phải căm hận ngút trời, mà là buồn bã ưu thương............
biết thích xe của người đàn ông khác, vì sao còn muốn đồng ý để người đàn ông đưa về nhà, hơn nữa cười đến mặt mày hớn hở?
tại là mùa đông a! có khả năng là di tình biệt luyến* !
*di tình biệt luyến: người rồi nữa mà người khác.
Trái tim của đột nhiên co rút đau đớn, lập tức lại phủ định khả năng này , cảm thấy vợ cũng phải loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ, dễ dàng thay lòng này, cũng hiểu hơn tất cả mọi người.........
đúng, cẩn thận ngẫm lại kỳ thực cũng có chân chính chú ya tìm hiểu qua ấy, chỉ là biết đơn thuần thiện lương, sống vô tư đày đủ, luôn bị lợi dụng cũng càn được tôn trọng, có quyền lợi được quan tâm, cho rằng cung cấp chi phí ăn ở cho chính là chăm sóc , đối tốt với , nhưng ở phương diện tình cảm, lại keo kiệt giống như nô lệ, chẳng những quan tâm sơ sài, ngay cả thích ăn cái gì, dùng cái gì cũng biết.......
suy sụp mà kêu lên, đột nhiên cảm thấy thất bại ngay cả cũng rất khó tha thứ cho bản thân, càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gió lạnh quét qua, bước chân của uể oải rời , trái tim dường như bị đúc bằng chì nặng nề.......
Buổi tối hôm sau, Lương Nhược Duy công cộng liền xoa xoa bàn tay rét run, bước nhanh về phía chỗ ở, muốn làm gia tâng nhiệt độ cơ thể nhờ vận động, làm cho thân thể ấm lên.
đến trước cao ốc, cách đoạn cự ly ngắn, dường thấy bóng dáng của người rất giống Trác Diệu Bang từ cao ốc ra, vừa nhìn thấy cúi đầu về hướng hác ---------
“Đứng lại!” chạy lên phía trước khiển trách. Người nọ quả nhiên là Trác Diệu Bang.
Sáng nay có tới đứng làm vệ binh, tan tầm cũng xuất dưới sảnh công ty, còn tưởng rằng nản lòng triệt để, lại đến tìm , nghĩ đến bây giờ lại chạy tới nơi này, hơn nữa nhìn thấy nóng lòng né tránh, hay là ----------
“ lại chuồn êm đến nhà của em sao?” thở phì phò hỏi, hận bản thân vẫn là đổi mật mã cửa, lại lại tin nhầm thành của . Kết quả có vài cái chiều khóa dự phòng a?!
“ phải! có lên, chỉ cầm vài thứ đặt ở phòng quản lí, muốn bọn họ chuyển cho em” vội vàng phủ nhận, làm sáng tỏ bản thân có xâm nhập gian riêng tư của , chỉ đến đại sảnh tầng 1 mà thôi.
“Vậy lén lút làm gì, vừa nhìn thấy me bỏ chạy rồi hả?” Bộ dạng này khả nghi, đối chiếu với thái độ nghênh ngang thời gian trước của , rất khó làm cho người khác tin tưởng.
buồn bã nhìn cái, giọng mang theo sầu não :” Em nhìn thấy nha phiền lòng, muốn làm cho em càng chán ghét ”
lăng ngốc, nhớ tới ngày hôm qua bản thân qua lời dối đả thương người này, trong lòng chợt thấy chua sót, cũng cảm thấy hổ thẹn với phỏng đoán nhen vừa rồi của bản thân này.. .. .. .
“Dáng ve của lén lút như vậy cũng đáng ghét, em gọi cần lại đến tìm em rồi” thẹn quá hóa giận hung dữ với , chán ghét người đàn ông hại trở nên như thế.
Vẻ mặt chán nản, lo sợ tức giận này của , ngược lại làm cho trong lòng cảm thấy tốt, có loại cảm giác tội lỗi vì bắt nạt. Nếu thể giống như người đàn ông tụ cho là đúng, còn tương đối có thể yên tâm thoải mái trách tội , càng dễ dàng dứt bỏ đoạn tình cảm này.
“Bởi vì thời tiết rất lạnh........”
“ cần lại em cái gì thời tiết tốt, về sau 1 năm 4 mùa em cũng muốn gặp ! mau cút ! Cút........” cố gắng nỗ lực đến phút cuối cùng mà nổ não, dùng hết toàn lực diễn xuất dáng vẻ vô tình, lương tâm, lẽ phép, chờ đợi lần dọa chạy mất, chấm dứt tai họa về sau.
Trác Diệu Bang giật mình nhìn chằm chằm dáng vẻ kích động úa nóng nảy này, mặt cứng lại có chút tức giận, ngược lại tỏ ra chút cười chua sót.
“ biết, em mau vào thôi, ” cố gắng cười tươi tạm biệt , đáy mắt dịu dàng mang theo buồn bã bi thương nhàn nhạt, bóng dáng đơn chậm rãi chuyển vào trong bóng đêm.
Chương 7.3:
điên rồi! Vì sao tức giận? Vì sao càng muốn bày ra vào loại thời điểm này của ? ràng thoạt nhìn khổ sở như vậy, tại sao còn cười lời từ biệt với . . . . . .
Bóng lưng của đáng thương tội nghiệp như vậy, muốn nhẫn tâm quyết tâm lãng quên như thế nào? Vốn là bởi vì hiểu bản thân rất khó kháng cự rung động vì , mới nỗ lực muốn kéo cự ly giữa hai người ra, nghĩ lại có điều gì liên quan đến , kết quả bây giờ đuổi rồi, lòng của ngược lại nhớ càng nhiều, giống như có nửa linh hồn cũng theo vào trong bóng đêm ——
có chút thất vọng vào cao ốc, lòng tràn đầy phiền muộn tan được. . . . . .
" Lương, có đồ của ." Bảo vệ phòng quản lý ngăn lại, giao cho hai cái túi du lịch lớn nặng trịch, mới nhớ tới dụng ý của Trác Diệu Bang tới chỗ này, trong lòng lại lên tia áy náy.
Về nhà, mở túi ra, bên trong chính xác là có vài chiếc áo khoác và ít quần áo giữ ấm, cùng với mấy đôi tất, găng tay, khăn quàng cổ, mũ.
"Bởi vì thời tiết rất lạnh. . . . . ."
nghĩ đến lời của Trác Diệu Bang vừa mới bị đánh gãy, cũng đoán được có thể là bởi vì ngày hôm qua phát lạnh tới tay phát run, hôm nay mới mạo hiểm bị chán ghét đến đưa cho quần áo giữ ấm này, hai ngày này lo có quần áo giữ ấm có thể mặc, liền đưa đến cho , kết quả chẳng những lời cảm ơn với , còn phân đen trắng mà hoài nghi , cộng thêm chút hung dữ nhẫn tâm mắng ——
Nha, là người đàn bà xấu!
Chẳng qua cũng rất kỳ quái, bị hiểu lầm giải thích ràng thôi, làm sao có thể bảo cút, liền ngoan ngoãn cút. . . . . .Trước kia nếu nghe lời của như vậy tốt rồi.
Hơn nữa ai đồng ý cho trong mùa đông lạnh như vậy làm loại hành động thân mật này? ! Trước đây dường như tiếp tục xem như vậy, để cho tự sinh tự diệt, người đàn ông kia tại sao đột nhiên "Đổi tính" , liên tiếp quấy rầy sinh hoạt mới của , hại trái tim của luôn bị đập thình thịch, trong chốc lát lại tự giác mà phát ấm, khiến cái mũi lạnh cóng cũng ê ẩm .
"Người xấu, trứng thối!" bỏ lại khăn quàng cổ, cho bản thân tiếp tục bị những thứ kia cảm động, đến trong phòng bếp lấy chén uống nước sôi, cho rằng "nước Vong Tình" rót xuống, muốn từ đây quên hết tất cả chuyện có liên quan đến cái người đàn ông kia, lại vì nóng ruột nóng gan.
Nhưng mà muốn cũng vô dụng, vì thế vội vàng tìm việc phân tán chú ý, nhớ tới trục lăn máy giặt trong nhà từ hai ngày trước bắt đầu phát ra thanh kỳ quái, vừa vặn đến gọi cuộc điện thoại cho bà chủ nhà, xem có phải muốn mời cửa hàng bán máy giặt đến sửa chữa hay , dù sao cũng là tài sản của người khác, muốn xử lý chắc là phải thông báo tiếng với chủ nhân trước.
Tìm số điện thoại trước đây Trác Diệu Bang lưu cho , gọi điện hỏi, mới nhận được đáp án lại làm cho thấy bất ngờ ——
"Máy giặt này là Trác tiên sinh mua , trực tiếp hỏi ta tốt hơn. . . . . ."
"Trác tiên sinh?" Trác Diệu Bang mua ? !
"Đúng vậy, Trác tiên sinh đem đồ gia dụng trong phòng đều đổi mới hết, lại mua thêm ít đồ điện mới. ta về sau chuyển đem những thứ kia đều lưu lại, tôi mới cho ra đổi , ta cho sao?"
có, cái gì cũng chưa . . . . . .
Lương Nhược Duy xong điện thoại, sững sờ ở tại chỗ, mũi lại có cảm giác ê ẩm.
Khó trách trước đây cảm thấy đồ điện trong nhà này hoàn toàn mới giống như có người dùng qua, hóa ra đều là mua .
Cái người bệnh thần kinh kia, tiêu nhiều tiền làm gì! vốn là đúng lý hợp tình chuyển ra, bây giờ cảm thấy bản thân giống như thua thiệt , duyên cớ lấy của ít tiền, hơn nữa thời gian này còn muốn hung dữ với , ngày hôm qua lừa , mới vừa rồi lại hiểu lầm lương tâm bất an của . . . . . .
ôm áo bành tô đưa tới, xem phòng ở bố trí vì , nghĩ đến lý do cho chuyển ra, trong lòng còn có dòng nước ấm dừng được, róc rách chảy qua, cảm động là gạt người, muốn gặp càng là dối.
Nhưng là có thể lại tin tưởng sao? Đối với người đàn ông từng đem trêu đùa xoay quanh kia, Lương Nhược Duy là lại sợ bị thương tổn, nhớ đến năm đó bị lừa gạt liền cảm thấy xấu, giận. Nhưng nếu phải sâu đậm, vừa hận cái gì. . . . . .
Nếu đúng như chính như vậy, vậy còn muốn tiếp tục kiên trì lo lắng này mà oán hận, cố ý cùng tách ra sao? ràng cũng rất thống khổ. . . . . .
Ai nha, phiền lòng! Vì sao đơn giản như vậy, muốn lại khó khăn như vậy ——
"Lương Nhược Duy, mày vô dụng!" gõ trán của chính mình, quở trách yếu đuối của bản thân.
Chẳng qua mắng mắng lại, trái tim của lại vẫn là dạy dỗ được, vẫn hướng đến phương hướng nó mà . . . . . .
Trời đêm đông giá rét, ôm quần áo đưa tới, lăn lộn khó ngủ.
Nửa tháng sau, ba Lương sinh nhật, dựa theo lệ thường mọi thành viên gia đình đều phải về nhà cùng ăn cơm mừng sinh nhật, phương diện quà tặng mực cần tặng còn lại là căn cứ vào thủ tục đơn giản, chỉ bánh kem sinh nhật do ba đứa con thay phiên chuẩn bị.
Bởi vì chị hai Lương trước mắt mang bầu, cho nên năm nay Lương Nhược Duy tự nguyện phụ trách mua bánh ngọt, vào cửa còn nhiều lần xác nhận khuôn mặt và biểu cảm của bản thân, cho rằng hơn nửa tháng nay đến tâm tình của tệ hết biết rồi, nhớ đến người đàn ông tái xuất kia kia trong lòng phiền loạn, thế nào cũng bình tĩnh được.
"Ba, mẹ, con trở về." vào cửa liền bày ra nụ cười sáng sủa luyện tập trước ở nhà cùng công ty, cất cao giọng hỏi thăm cha mẹ, theo tiếng trả lời biết được bọn họ người ở phòng ngủ, người ở phòng bếp.
"Thời gian vừa vặn đúng, chúng ta chuẩn bị ăn cơm rồi." Chị hai Lương tiếp nhận bánh kem trong tay em , đặt đến bên cạnh bàn trà trước.
" rể cùng trở về với chị sao?" Lương Nhược Duy buông áo khoác cùng túi xách, giống như thấy được rể.
" ấy công tác."
công tác! Lương Nhược Duy nghĩ rằng này cũng vừa đúng là nguyên nhân muốn giải thích về việc chồng mình có tới, dù sao mấy năm trước cũng thường bởi vì công tác mà vắng mặt trong các buổi tụ họp gia đình, năm khó được xuất mấy lần trước mặt, lần này có tới cũng thể làm cho người khác hoài nghi.
nắm chắc thời cơ mở miệng : "Diệu Bang ấy —— tại sao ở trong này? !"
ngẩng đầu lên, khóe mắt lại nhìn thấy Trác Diệu Bang ở bàn ăn bày bát đũa, là hù chết rồi! Chẳng qua lại có chút cảm giác vui vẻ trong lòng. Vốn cho rằng cũng lại đến tìm chứ. . . . . .
" thế là sao, con rể đương nhiên là trở về mừng sinh nhật ba của con rồi." Mẹ Lương từ phòng bếp mang món ăn cuối cùng ra, cảm thấy lời này của con kì lạ.
"Đúng vậy a, vợ à, rồi tan tầm trước đến hỗ trợ, em quên sao?"
Trác Diệu Bang tươi cười đẹp trai, mắt như sao sáng, ngay cả hoạt động hỗ trợ bàn ăn cũng có vẻ cử chỉ tao nhã, lịch , đẹp mắt, tạo được niềm vui cho mẹ vợ.
"Ách, . . . . . . quên." Bây giờ phủ nhận chẳng phải lộ ra dấu vết, nào có ngốc như vậy.
"Mẹ, mẹ xem Nhược Duy từ sau khi ra ngoài làm việc, trở nên còn vội vàng hơn cả con." thừa cơ làm nũng với mẹ vợ, thuận tiện ra ai oán trách cứ trong lòng .
Lương Nhược Duy trừng mắt, nghĩ tới đem việc ra ngoài làm việc cho người nhà rồi.
"Ở nhà làm mợ chủ còn sợ nhàm chán, con là ở trong phúc biết hưởng." Mẹ Lương lập tức vì con rể mà lên tiếng, mở lên vui đùa của con , nhưng mà trong lòng ràng con giá ở nhà cũng phải cả ngày nhàn rỗi có việc gì làm.
"Con nào có làm mợ chủ !" phục, cũng giận mách lẻo. Mẹ vừa rời khỏi, lập tức tiến đến bên người chất vấn: "Tại sao cho bọn họ chuyện em ra ngoài làm việc?"
"Chuyện này cần phải giữ bí mật ?"
"Vậy đến đây làm gì? Em phải năm bốn mùa cũng muốn lại nhìn đến ." khẩu thị tâm phi trách mời tự đến, hơn nữa muốn tới cũng báo với tiếng trước, hại hôm nay ăn mặc có chút tùy tiện —— phải! Là hại vừa mới suýt chút bậy mới đúng.
"Nhưng mà nghĩ muốn gặp em, nửa tháng nay nhẫn nại đến cực hạn rồi." nhàng giải thích bản thân rất giống như đọc khổ sở trong lòng của , cũng phải tôn trọng ý nguyện của . Nếu trước đó cho , cho đến làm sao bây giờ? Cho nên trước hết là tiền trảm hậu tấu!
Chương 7.4:
"Chúng ta đều ở riêng rồi, còn đến nơi này biết là rất dư thừa sao?" Miệng làm bộ cứng rắn như quan tâm, cho dù trong lòng mừng rỡ lâng lâng, nhưng chút cũng muốn tiết lộ kỳ thực bản thân cũng rất muốn loại tình cảm tương tư của .
Nhưng mà bây giờ càng ngày càng hiểu được tầm quan trọng của việc cẩn thận, quyết thể dễ dàng biểu ra tình đối với , bằng bị ăn đến chẳng còn gì.
Chẳng qua, cũng là có chút bất ngờ, vậy mà còn có thể nhớ được sinh nhật của ba . Năm trước nếu có chuẩn bị, ngay cả sinh nhật của chính mình cũng bận đến quên mất. . . . . .
Ai nha, việc đó có cái gì cảm động ! là vô dụng, còn muốn bởi vậy mà nhớ ưu điểm của .
"Ở riêng cũng phải ly hôn, hôm nay sinh nhật của ba vợ, làm con rể làm sao có thể đến chúc thọ. Còn có, nghe mẹ ba gần đây huyết áp dường như hơi cao, em tốt nhất đừng nhắc tới hai chữ “ở riêng” này nữa, nhỡ đâu làm cho bọn họ nghe được tốt lắm." lịch mỉm cười, lời thấm thía với vợ , tay cũng đặt lên đầu vai tự nhiên, ý tứ muốn cùng làm bộ ân ái là được rồi.
Lương Nhược Duy nhìn tay , hiểu được ý tứ của , nhưng nghĩ rằng lời này tuy rằng có lý, nhưng thế nào nghe qua lại giống như có chứa điểm ở đe dọa? Bây giờ đến cùng là tâm tại vì ba mẹ vợ mà suy nghĩ,hay là tại vì chính mà suy nghĩ a. . . . . .
Thôi, dù sao là nhất định chú ý đến tình trạng sức khỏe của ba mẹ, mà thấy vẫn còn có chút tình cảm như thế, coi như là bồi thường hiểu lầm trước đây đối với , lần này tạm thời cùng sắm vai đôi vợ chồng ân ái hạnh phúc. Bằng nếu như bị ba cùng trai biết nguyên nhân ở riêng của bọn họ, cha con nhà họ Lương tuyệt dễ dàng tha thứ cho .
lát sau, cả nhà ngồi vào chỗ của mình bên bàn ăn, mỗi người đều thay phiên dâng lên câu chúc phúc, khí cùng ăn bữa cơm đoàn viên vui vẻ.
"Đến, Diệu Bang, con khó trở về được, ăn nhiều chút." Mẹ vợ đau con rể, khó gặp mặt được lần, gắp thức ăn tự nhiên ngượng tay.
"Cám ơn mẹ." Trác Diệu Bang lấy lòng, mẹ vợ gắp cho cái gì đều ăn, hơn nữa ăn có vẻ rất ngon, quay đầu còn nhớ gắp đồ ăn vào trong chén vợ.
"Em cũng nhiều ăn chút, gần nhất dường như gầy ." lấy chân gà trong bát gắp cho vợ, còn kèm theo câu quan tâm tình cảm, hình ảnh cảm động như vậy làm cho người nhà họ Lương nhìn uất ức, cảm thấy bảo bối là gả đúng rồi.
"Thấy các em kết hôn vài năm mà còn ân ái như vậy, thực làm người khác hâm mộ." Chị hai Lương ra tiếng lòng của mọi người .
"Chị cùng rể cũng rất ân ái nha, bằng làm sao có thể vừa kết hôn mang thai." Lương Nhược Duy chế nhạo chị chút, cố gắng đem tầm mắt chuyển hướng bên kia.
Tuy rằng thừa nhận bản thân còn rất thương , nhưng tính toán cùng nối lại tình xưa đơn giản như vậy, bởi vì trước đây làm cho người khác tức giận, cho nên quan hệ của hai người còn muốn xem xét biểu của mà quyết định.
"Vậy hai người các con cũng sinh đứa trẻ nhanh chút a, cũng kết hôn lâu như vậy, phải chờ tới sang năm sau mới muốn sinh sao?" cả Lương hỏi.
Em rể cười mà đáp, em bởi vì còn "Khảo nghiệm" người đàn ông bên cạnh, thuận miệng đáp lại: "Chuyện này rất khó , có lẽ phải chờ lâu hơn cũng chắc chắn....” Lương Nhược Duy cố ý nhìn chồng , ám chỉ hai người bọn họ khả năng dừng lại ở đây, vĩnh viễn cũng có đứa rồi.
Trác Diệu Bang đương nhiên hiều hàm nghĩa trong lời của vợ, nhưng vội giận, chỉ là giọng có chút oán thán--------
“ Đúng vậy, bởi vì bây giờ ấy cũng làm việc bận rộn, sau này muốn tìm cùng nhau ăn bữa cơm, ấy cũng có thời gian theo con, nào có sinh đứa ? ra con gần đây người đứng ở trong nhà cũng nhịn được muốn ghen tị với đồng nghiệp của ấy rồi!” cười có chút buồn bã, bày ra bộ mặt đau khổ, chiếc đũa trong tay còn đặt xuống đúng lúc, thuyết minh đầy đủ mọi chuyen bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng thể thông cảm.
Chân gà cắn được nửa, ánh mắt trừng lớn như mắt cá, cảm thấy người đàn ông này có đủ vẻ mặt giả vờ đáng thương, lại còn dám dõng dạc cáo trạng kẻ xấu trước như vậy! vừa mới cảm thấy muốn bắt đầu “ Cải tà quy chính” mà thôi, cứ như vậy......
“ Tiểu Duy, đây là con đúng, làm sao có thể vì công tác mà sơ sẩy gia đình, vắng vẻ con rể, đừng quên con là người kết hôn.” Mẹ Lương ân cần dạy bảo, nghĩ bản thân cũng phải dạy dỗ như vậy.
“ Con......” oan uổng, lời này hẳn là với mới đúng chứ!
“ Đúng vậy a, thể vì công tác sinh đứa , xon xem mẹ con còn phải bên dạy học, bên sinh ra ba đứa nuôi đến lớn như vậy, chưa từng có xem gia đình này, chưa từng có bỏ bê trách nhiệm của người vợ, làm người mẹ.” Ba Lương cũng hướng dẫn từng bước, hi vọng con lấy mẹ làm tấm gương.
Mẹ Lương nhìn ba Lương, trong mắt tràn đầy cảm động.
“ Tiểu Duy, em hẳn là nên lấy mẹ là chuẩn chút.” cả Lương đúng trọng tâm, thiên vị em của mình. Chị hai Lương cũng tán thành điểm đầu.
Lương Nhược Duy miệng mở rộng, thất thần nhìn người nhà đồng lòng nhất trí, đột nhiên cảm thấy có cảm giác xót xa bị xa lánh.
Chị hai còn chưa tính....nhưng ba , mẹ, cả..........Nhớ năm đó bọn họ phản đối kết hôn là thế, vậy mà bây giờ tất cả lại cùng giúp Trác Diệu Bang chuyện, lúc này trong lòng dù có nhiều lời muốn , cũng chỉ có thể úy khuất nuốt vào. Trừ khi muốn nhìn thấy huyết áp của ba tăng lên, chống bị người khác phỉ nhổ đá ra khỏi cửa, vĩnh viễn thể trở lại.
bới cơm, buồn bực trộm trừng người đàn ông giảo hoạt mặt đổi sắc bên cạnh, cảm thấy bản thân là nhất thời mềm lòng, để “ cáo” về núi nha! Tại sao lại có thể xem thành người lịch có tri thức hiểu biết, là mười phần sai.
Cáo khoác da trâu, căn bản là da mặt dày, dối trá, đê tiện tiểu nhân vô cùng! Tại sao làm diễn viên chứ.....
“ Vợ à, ăn chậm chút, nghẹn đó.” nhắc nhở ân cần, giọng dịu dàng lại cưng chiều, mới vừa lời này quả là nhớ đến lời tâm huyết của vợ!
trừng , nhưng cả nhà trừng cái....
Hu hu...........Liệt tổ liệt tông ông trời a, mới là con cháu nhà họ Lương hàng giá , vì sao phải lư lạc đến loại kết cục này.....
Ăn cơm nhiều, Trác Diệu Bang cuộn lên tay áo, tự nguyện phụ trách rửa chén.
“ Cái này làm sao biết xấu hổ?” Chị hai Lương cảm thấy cậu em rể hòa nhã dễ gần này quả thực tìm ra khuyết điểm nha!
“ sao đâu, chị, để cho ấy mình từ từ rửa, chúng ta chuẩn bị hoa quả.”
Lương Nhược Duy chút cũng khách khí, còn hận thể thu dọn thêm ít bát đũa cho rửa!
“ Nhưng mà....”
“ Đừng lo lắng, ấy nhất là rửa chén.” Trợn mắt lời bịa đặt đúng ? cũng !
Lương Nhược Duy lôi chị ra khỏi phòng bếp hẹp, hai người đến phòng khách cắt cam, gọt táo, xem tivi và tán gẫu....
Xoảng!
Phòng bếp truyền đến tiếng va chạm thanh thúy. Phản ứng của mọi người đều tạm dừng hai giây, lại dường như có việc gì, tiếp tục tán gẫu.
Xoảng xoảng --------------
Tiếng va chạm chỉ có gấp bội mà càng vang dội.
Mọi người trầm mặc, có chút xấu hổ.
“ Con rể vẫn ổn chứ?” Mẹ Lương hỏi, bát đũa hôm nay dùng ra là mới mua....
“ Tiểu Duy cậu ấy thành vấn đề.” Chị hai đáp. Ánh mắt của toàn bộ mọi người trong nhà rơi xuống người em ...
buông quả táo bên miệng, kiên trì : “ Đúng vậy a, ấy rất biết-------“
Tiếng chuông tiếng chuông kêu.....Lương Nhược Duy lập tức đứng dậy!
“ Con nhìn xem, mọi người ăn trước.”
Last edited by a moderator: 9/2/16
Friendangel2727 thích bài này.