1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ chồng cùng quản gia - Mục Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10:


      "Mẹ, con về."

      "Ừ," Mẹ Diệp quay đầu, trong nháy mắt thấy Nhược Lâm, "Đây là bạn học mới của con phải ? Sao mẹ biết."

      "Đúng ạ, Nhược Lâm chỉ tới lớp chúng con mấy ngày, mấy ngày nữa , con dạo với bạn ấy chút trước."

      "Chào ạ." Nhược Lâm lanh lợi cười, chào hỏi với mẹ Diệp.

      Mẹ Diệp cũng cười cười: " là lanh lợi, nếu như muốn tới tìm Bội Bội nhà chơi cứ việc qua đây là được, biết ?"

      mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, Nhược Lâm gật đầu: "Con biết rồi, cám ơn ạ."

      Diệp Bội cất xong cặp sách sau thấy tình hình như vậy, biết vì sao, cảm thấy lúc Nhược Lâm đối mặt người lớn giống như bị lập ra phép tắc gì đó, động tác kia, nụ cười kia giống như là bị huấn luyện ra.

      "Mẹ, vậy con và Nhược Lâm trước."

      "Ừ, nhớ trở về sớm chút."

      "Con biết rồi." Dắt tay Nhược Lâm, hai người ra ngoài.

      Mà Nhược Lâm, dưới tình huống bị Diệp Bội lôi kéo vẫn quên quay đầu lại lời chào tạm biệt với mẹ Diệp: "Tạm biệt ạ."

      Rời cảnh tượng như vậy, Nhược Lâm biến thành bộ dáng lúc trước, đầy sức sống: "Ha ha, Bội Bội, cậu muốn đưa tớ đâu vậy?"

      " chơi đó." Vốn là Diệp Bội định cho Nhược Lâm, nhưng sau đó suy nghĩ chút vẫn lại thôi, nếu như sau này trở thành nghệ sĩ nhất định phải lễ phép, nếu khó tránh khỏi bị người lên án.

      Diệp Bội dẫn Nhược Lâm đến sân thể dục lớn, có rất nhiều người ở đó, chỉ có bạn học lớp mình, còn có học sinh lớp lớn.

      "Bội Bội, Nhược Lâm," Diệp Tuyệt vẫy tay với hai người, "Ở chỗ này."

      "Duyệt Duyệt, Hiểu Hiểu, hôm nay chơi cái gì thế?" rất lâu ra rồi, nếu phải là vì Nhược Lâm, ra Diệp Bội càng muốn ở nhà làm chút chuyện của mình.

      Tên của Hiểu Hiểu gọi là Diệp Hiểu, mà là Diệp Hiểu Hiểu, lúc này tay ấy cầm cọc gỗ: "Chơi nhảy ô vuông , chúng ta vừa vặn có bốn người." xong cũng vạch lên mặt đất, chỉ sau chốc lát xuất hình mẫu.

      "Nhược Lâm, tớ nghĩ là cậu cũng biết chơi, tớ dạy cho cậu nhé, trước tiên chúng ta ném cục đá vào cái ô vuông trong đó, trang #ddlqd# bubble rồi cậu nhảy qua, bước đầu là như vầy," Diệp Tuyệt tự mình nhảy, rất nhanh đến ô vuông có cục đá kia, "Nhưng mà bước cuối cùng phải giống như tớ vậy nè chỉ có thể chống chân, nếu chân còn lại cũng chạm mặt đất coi như thua, cậu hiểu chưa?"

      "Tớ hiểu rồi, nhưng đất phải là rất bẩn à?" Nhược Lâm có chút nhao nhao muốn thử, chỉ tất nhiên là chần chờ bởi vì quần áo người có chất vải bông màu trắng tinh khiết.

      "Bẩn cái gì chứ," Diệp Hiểu Hiểu quá quan tâm vỗ tay lên hạt cát, "Về nhà rửa là xong rồi."

      Cuối cùng Nhược Lâm vẫn gật đầu dò bị hấp dẫn bởi trò chơi mới lạ mà chưa từng chơi.

      Lúc chơi trò chơi, Nhược Lâm vẫn xuất các loại vấn đề, thí dụ như trong lúc chân thể chạm đất cơ thể chắc chắn thể thăng bằng, lại thí dụ như lúc nhảy qua bởi vì chưa quen nhịp bước hai chân thiếu chút nữa bị đan vào nhau, nhưng mà tiếng cười lớn của Nhược Lâm lại vẫn quanh quẩn trong trung.

      Lúc kết thúc kết quả có thể nghĩ là bộ quần áo trắng trở nên đen kịt rồi, mặt cũng có rất nhiều bùn, tạm biệt hai người Diệp Hiểu Hiểu và Diệp Tuyệt sau đó Nhược Lâm mới ý thức được bây giờ là bộ dạng gì, xoè tay ra, nhìn tay bẩn thỉu dơ dáy phát ra tiếng cảm khái: "A, bẩn mà, bác mắng tớ chứ?"

      Diệp Bội bật cười: " phải là tại cậu mới phát chứ, dơ bẩn rất lâu rồi."

      Nhược Lâm bĩu môi, sau đó đột nhiên nhìn Diệp Bội: "Tại sao tớ bẩn như vậy, cậu lại hề bẩn chút nào chứ, phải chúng ta đều chơi đùa cùng nhau sao?"

      Theo như lời của Nhược Lâm, người Diệp Bội hề bẩn chút nào, chỉ là bởi vì Diệp Bội có kinh nghiệm, biết nên làm sao có thể để cho mình bẩn như thế, chỉ là việc này đúng là thể với Nhược Lâm, thể làm gì khác hơn là : "Cũng có gì, có thể bởi vì tớ khá vững vàng thôi."

      "Vậy tay cậu cũng bẩn à." Đối lập tay mình đầy bùn đất, tay của Diệp Bội cũng chỉ là nhuộm lớp bụi coi như là khá hơn.

      Diệp Bội thích tự biến mình thành rất bẩn, đây cũng là nguyên nhân thế nào chơi bên ngoài, hơn nữa thực tế nếu tất cả mọi người chơi đùa có lẽ cũng là người ngồi ở bên cạnh, như vậy mới có thể khiến người khác chú ý, đối mặt với chất vấn của Nhược Lâm Diệp Bội chỉ cười cười: "Hai ngón tay của tớ dơ rồi nè?" Bởi vì nhặt cục đá chỉ cần hai ngón tay là được.

      "Hừ, thôi, thèm nghe cậu nữa, tớ vẫn là về tắm trước, lúc tối tớ lại tới tìm cậu."

      "Được."

      Về đến nhà, Diệp Bội cũng tắm rửa sạch , trong đầu tự chủ được lại nhớ Diêu Cẩn, ngày tháng mười đến rất nhanh, tuy là cũng mong đợi Diêu Cẩn đến, nhưng ở trong thư gửi cho Diêu Cẩn lại tỏ hi vọng Diêu Cẩn cần qua đây, đón xe an toàn, hơn nữa thời gian lại dài, nếu vì lãng phí về mặt thời gian còn bằng đừng tới.

      Dường như phụ nữ luôn ăn ở hai lòng, ngoài miệng nhớ nhung, nhưng mà trong lòng lại rất nhớ, ngoài miệng năm sau lại , nhưng trong lòng lúc nào cũng hi vọng hai người có thể ở chung chỗ, lần đầu tiên Diệp Bội cảm thấy mâu thuẫn trong lòng mình.

      Lúc ăn cơm Diệp Bội lơ đãng hỏi: "Mẹ, lúc nào nhà của chúng ta lắp điện thoại?"

      "Lúc nào à, có lẽ là sau Quốc Khánh , sao thế, con có chuyện gì ?"

      "Cũng có gì." Lại ăn cơm như có việc gì, cảm thấy ngay cả hương vị của cơm cũng trở nên nhạt nhẽo, ràng tách ra vẫn chưa bao lâu, ràng và Diêu Cẩn là vợ chồng vài chục năm, nhưng mà bây giờ lại có vẻ giống như trong tình cuồng nhiệt, viết thư quá chậm rồi.

      "Bội Bội, tớ tới tìm cậu chơi." Tiếng Nhược Lâm từ xa truyền tới gần, rất nhanh xuất ở cửa.

      Lắc đầu cái, trong lòng Diệp Bội bùi ngùi,nếu như vào trước kia mình gặp phải nhân vật giống như Nhược Lâm dám chắc cũng kích động, nhưng từng trải nhiều như vậy, đều nghĩ thoáng đối với rất nhiều việc, cái gọi là ngôi sao ở trong mắt Diệp Bội hình như cũng coi là cái gì, nhìn Nhược Lâm, Diệp Bội cười : "Buổi tối hình như có chuyện gì có thể chơi."

      "Vậy à," Nhược Lâm cũng buồn rầu, "Vậy bình thường cậu làm gì thế?" ra ngoài chính là ra ngoài chơi, nếu chơi thú vị.

      "Đọc sách" Quơ quơ quyển sách tay, buồn cười nhìn vẻ mặt Nhược Lâm rối rắm, "Nếu cậu cùng xem với tớ ." Ngoại trừ mấy quyển mà Diêu Cẩn gửi đến lần đầu tiên kia còn gửi đến đây rất nhiều quyển sách, đều thích hợp với tuổi lúc này của , ra cho oai vì làm cho người khác quá chú ý tới .

      Nhược Lâm miễn cưỡng tùy tiện tìm quyển sách, sau khi rút ra vui mừng : "Là quyển tạp chí này, tớ rất thích xem, bình thường mỗi kỳ tớ đều mua, nhưng mà mấy kỳ gần đây tớ cũng có chỗ mua, vậy mà ngờ chỗ của cậu lại có quyển tạp chí này, cậu mua được từ chỗ nào vậy?"

      "Là có người gửi đến đây cho tớ, chắc là đúng rồi." Bởi vì do Diêu Cẩn chọn, cho nên chắc là cũng tệ lắm, có lẽ Diêu Cẩn cũng tìm chút tạp chí và sách chẳng ra gì tới đây, thí dụ như quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp tay này, còn có loại sách kinh tế kia gửi cùng đến đây với quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp cũng tệ.

      "Dĩ nhiên" Nhược Lâm chút do dự gật đầu, "Tất cả mọi người cảm thấy rất hay, trước kia rất nhiều bạn học của tớ cũng xem quyển tạp chí này, bên trong rất nhiều tác phẩm có phong cách cũng rất thích hợp cho chúng mình xem, cũng biết là người nào tinh mắt lại chọn trúng quyển tạp chí này."

      "Tớ nghĩ là cậu gặp đựơc" Diệp Bội cười nhìn Nhược Lâm, vậy có lẽ coi như là cảm giác gặp được người chung chí hướng , nhưng mà Diêu Cẩn chỉ gửi đến đây, nếu từng xem hoặc là vô cùng thích cũng có khả năng lắm, dù sao tuổi tác trong lòng quyết định loại hình sách có lẽ cũng chỉ là cười qua là tốt rồi, " ấy ở thành phố H, lần sau tới nơi này cũng biết là lúc nào, quan trọng nhất là cậu ở lại nơi này quá lâu thôi."

      "Thành phố H?" Nhược Lâm kinh ngạc hỏi, "Còn là thành phố H ư, cách nơi này xa như vậy, Bội Bội vậy mà cậu cũng biết?" Trong giọng cũng phải là chất vấn, chẳng qua là tin mà thôi, dù sao nơi này hẻo lánh là tế có thể thấy được.

      Đối với lòng hiếu kỳ của Nhược Lâm Diệp Bội chỉ là cười cười: "Bác cậu phải biết xảy ra chuyện gì, ấy chính là cậu bé mà mới vừa rồi bác cậu nhắc tới lúc tớ với cậu đến, ấy chính là gọi điện thoại về nhà ở chỗ bác cậu." Lòng hiếu kỳ của bé luôn rất kỳ lạ, lại bởi vì quyển sách nổi lên lòng hiếu kỳ nặng như vậy đối với người khác.

      "A…, chỉ là người kia đối với cậu là tốt, nơi này đúng là có nhiều như vậy, cũng đủ cho mọi ngươi cùng nhau xem." Nhược Lâm nhìn rương tạp chí phát ra cảm khái, lòng hiếu kỳ rất nhanh biến mất, dù sao sau này cũng gặp, như vậy dù có thế nào cũng có vấn đề gì.

      Nghe loại cách như thế, trong đầu Diệp Bội đột nhiên hình thành ý nghĩ, nhiều tạp chí như vậy, dù sao mình cũng làm sao xem hết, thay vì chất đống bụi bậm ở trong nhà, còn bằng lấy ra: "Nhược Lâm, bằng cầm những sách này vào trong lớp , để mọi người cùng nhau xem."

      "Hay quá, sau này sau khi tớ về nhà cũng gửi tạp chí trong nhà tới nơi này, dường như tớ thấy mọi người cũng có cái gì chơi vui, nếu như có thể xem quyển sách này là tốt rồi." Phần lớn mọi người có đặc tính, đó chính là thích chia sẻ sở thích của mình với người khác, đương nhiên, thích kia là chỉ có thể chia xẻ đồ, còn như đàn ông dĩ nhiên là tuyệt đối thể chia xẻ.

      Đây là lần đầu tiên Diệp Bội cảm thấy sống lại tới nay bản thân còn có chuyện có thể làm, sau này có lẽ cũng có thể phát triển theo hướng này, nếu có tiền quyên chút sách cho những trường học hẻo lánh kia, có tiền góp tiền, dĩ nhiên, có thể thành lập quỹ của mình là tốt nhất, người khác luôn thể nào xứng đáng tin tưởng.

      Sở thích của Diệp Bội cũng có truyền đạt đến chỗ Nhược Lâm, ấy đương nhiên thể hiểu ý tưởng của Diệp Bội, sau khi quyết định sáng mai đưa rương tạp chí này đến trường học, hai người bèn mỗi người xem quyển của mình rồi, Diệp Bội tiếp tục xem Tiểu Thuyết Võ Hiệp tay, mà Nhược Lâm vui rạo rực xem quyển tạp chí kia.

      Qua lúc lâu, Diệp Bội đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn quyển tạp chí kia như có vẻ đăm chiêu, trong khoảng thời gian này viết vài bài văn loại này, vốn là định gởi cho Diêu Cẩn, nhưng mà bây giờ xem ra là cần thiết rồi, mình trực tiếp gửi qua là đựơc rồi.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Nhược Lâm rời , út Diệp xuất "
      ly sắc thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 11:

      Dù sao cũng là tới trải nghiệm cuộc sống, thời gian Nhược Lâm ở chỗ này cũng phải là quá dài, chỉ có tuần lễ ấy phải rời khỏi rồi.

      Có thể bởi vì vừa bắt đầu thầy giáo giải thích chính là Nhược Lâm tới nơi này với cha mẹ ấy, cho nên tại vẫn là lời giải thích này.

      Đứng ở bục giảng, nhìn xung quanh chỗ mình cũng ở lại bao lâu này, nhớ tới ngay từ đầu ghét bỏ chỗ này, Nhược Lâm đột nhiên lại có loại cảm giác dường như mấy đời rồi.

      "Tớ sắp rời , , trong khoảng thời gian này tớ cảm thấy rất vui vẻ, tớ biết nên cái gì, nhưng mà tớ nghĩ sau này chờ tớ có thời gian nhất định tớ trở lại." Cho dù chỉ là tuần, tuy là tình cảm cũng đặc biệt sâu sắc nhưng ở chung như vậy cũng đủ rồi.

      Diệp Bội ngồi ở phía dưới nhìn bộ dạng Nhược Lâm, biết Nhược Lâm là tên , nhưng từ đầu đến đuôi ấy cũng chưa từng họ của mình, hơn nữa sau này khi Nhược Lâm khởi nghiệp cũng phải là dùng tên này, cách khác chỉ có tự ấy trở lại, bằng gần như thể tìm được ấy.

      tuần lễ cũng thể làm cho hình tượng Nhược Lâm để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng mọi người, chỉ là lúc này rất nhiều người hốc mắt đều đỏ, dù thế nào đây cũng là nhóm bạn cùng chơi trong tuần lễ.

      "Bội Bội, tớ phải , tớ quay trở về thăm cậu." Nếu muốn quan hệ tốt có lẽ quan hệ của hai người là tốt nhất.

      "Ừ, " Gật đầu cái, ra Diệp Bội có quá nhiều cảm xúc, có thể là bởi vì tiếp xúc nhiều người, ly biệt (xa cách) gì đó cũng đáng ngạc nhiên, "Nếu có duyên chúng ta vẫn có thể gặp mặt, phải tại cũng có thể là mười năm sau, hai mươi năm sau."

      Nhược Lâm đẩy Diệp Bội cái, miệng trề ra: "Bội Bội cậu có cần phải như vậy hay , cậu như vậy tớ khóc, chỉ là cho dù tớ tớ cũng viết thư cho cậu, tớ cho cậu biết nha, " Nhược Lâm tiến tới bên tai Diệp Bội, trang #ddlqd# bubble giọng , " thực tế rất nhanh tớ phải quay phim rồi, chính là những thứ kia ti vi, đến lúc đó cậu có thể thấy tớ ở TV rồi, nhưng chuyện này cậu đừng cho người khác biết, tớ muốn để cho người khác biết."

      "Tớ biết rồi." Lúc này mọi người luôn có loại cảm giác gần như thành kính đối với phim truyền hình, cũng cảm thấy nhân vật bên trong là có , mà trong lòng trẻ con tuy là đơn giản, nhưng nếu như biết nhân vật như vậy sống ở bên cạnh lâu như thế nhất định xúc động quá mức.

      "Tớ biết ngay cho cậu biết là đúng mà." Nhược Lâm híp mắt nở nụ cười, dáng mi mày cong cong có vẻ vô cùng đáng , ở nông thôn tuần lễ Nhược Lâm ít chút cẩn thận lại nhiều hơn chút hoạt bát, tuy cũng chưa có hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống như vậy, nhưng lại có thể ràng cảm thấy người ít cảm giác nịnh bợ.

      Cha mẹ của Nhược Lâm rất nhanh tới, là lái xe hơi tới đây.

      "Hẹn gặp lại." Ngồi ở xe, Nhược Lâm vẫy tay với mọi người, cũng lâu lắm, xe biến mất thấy ở trong mắt mọi người nữa.

      Đợi đến khi người thấy, cửa trường học vốn yên tĩnh đột nhiên lại xuất tiếng khóc lớn.

      "Hu.., Nhược Lâm rồi, Nhược Lâm rồi, Bội Bội, tớ nỡ để cậu ấy ." Diệp Tuyệt nhào tới người của Diệp Bội khóc lớn.

      Tuy là trong lòng cảm khái tuyến nước mắt của trẻ là quá phát triển, Diệp Bội vẫn vỗ vỗ phần lưng Diệp Tuyệt: " có chuyện gì, phải cậu ấy trở lại ư, Duyệt Duyệt đừng khóc, khóc nhiều khó coi đó."

      " khó coi sao?" Diệp Tuyệt rời khỏi bả vai Diệp Bội ngay, cặp mắt còn sưng đỏ do mới vừa khóc, đôi mắt chớp chớp giống như trong mắt rất nhanh lại rơi xuống.

      "Đương nhiên là ," Mặt đổi sắc hoảng hốt , tuy là cũng có người từng khóc hỗ trợ nhiều để loại bỏ vi khuẩn gây bệnh trong cơ thể, nhưng mà lời như vậy có lẽ vẫn nên , "Cho nên Duyệt Duyệt cậu đừng khóc, cậu xem phải là tớ cũng khóc sao?"

      "A…, tớ biết rồi, tớ khóc."

      Thứ cảm xúc này, đặc biệt là cảm xúc của trẻ con, tới cũng nhanh cũng nhanh, cũng lâu lắm mọi người khôi phục lại trạng thái như cũ.

      Diệp Bội lại biến thành hiệp khách độc hành, thích chơi cùng mọi người, khi còn bé cảm thấy thú vị, nhưng mà bảo tư tưởng sắp đến ba mươi tuổi của chơi cùng đám trẻ con cảm thấy sao cũng thích hợp.

      Lúc hơn ba giờ, tiểu học vừa tan học, tuy rằng lúc mới bắt đầu Diệp Bội cảm thấy rất quen khi tan học sớm như vậy, nhưng thời gian dài cũng cảm thấy nữa, tan học sớm chút cũng có chỗ tốt của tan học sớm chút.

      Băng qua mấy con đường , Diệp Bội rất thuận lợi trở về nhà, nhưng ngờ đến có nhiều người ngồi ở cửa nhà.

      "Bội Bội, " Mẹ Diệp liếc mắt thấy Diệp Bội, thấy Diệp Bội đứng động đậy ở nơi đó mở miệng cười, "Sao thế, phải là con vẫn la hét muốn tìm út ư, giờ út tới, sao con lại có phản ứng?"

      Mẹ Diệp vừa mới xong, Diệp Bội hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chạy đến trước mặt tuổi vừa hai mươi cười rất ấm áp với , ngẩng đầu kêu lên: " út." Bởi vì thời gian quá dài, trí nhớ cũng mơ hồ, Diệp Bội hoàn toàn nhớ ra được hình dáng của út là thế nào rồi, nhưng bây giờ vừa thấy hình dáng của đối phương, thoáng cái Diệp Bội cảm thấy loại cảm giác thân thiết đó lại trở về.

      "Ôi," út của Diệp Bội ôm lấy Diệp Bội, đặt đùi mình, "Bội Bội nhớ à, út cũng nhớ con rồi đó, chao ôi ôi, so lần trước khi tới lại nặng hơn chút, Bội Bội có phải là con ăn quá nhiều hay hả."

      "Nào có, út gạt người, con có béo lên." Diệp Bội cũng hề nhảy xuống khỏi đùi út, chỉ là cảm thấy đời này tuyệt đối thể để cho út xuất điều bất trắc gì đó.

      "Thôi được rồi, là gạt người, con nít như vậy lại chỉ biết muốn béo, chẳng qua cũng phải là con béo, ý của út là Bội Bội con cao lên rồi." Trẻ con trở nên nặng có thể là hai loại, là béo lên rồi, hai chính là cao hơn, so sánh tương đối ai cũng muốn lựa chọn cao lên.

      "Vậy mới đúng, con cũng cảm thấy con cao hơn."

      Lúc này hai người lớn ra từ trong cửa, tuổi đứa kia xấp xỉ với Diệp Bội, sau khi thấy Diệp Bội chạy đến bên cạnh Diệp Bội, vui vẻ kêu tiếng chị.

      "Hạo Hạo, em cũng tới à?" Mấy năm rồi, hình như là vài chục năm, lại dường như là vài chục năm rồi, kể từ sau khi út chết hoàn toàn thể nào gặp mặt em trai hơn mình tuổi này, chỉ nghe sau đó cậu được giáo dục tốt lắm, cũng lên đại học, sớm phải làm việc.

      Người lớn kia quay vào nhà cầm nhúm kẹo cho Diệp Bội, cười : "Lại đây, Bội Bội, ăn kẹo ."

      Suy nghĩ của Diệp Bội vừa xoay chuyển biết người này là ai, hất mặt: "Con ăn kẹo, mẹ ăn kẹo sâu răng." Cũng có ai phát tay Diệp Bội nắm thành nắm đấm, út chết hoàn toàn thoát được liên quan tới người này, nếu nhìn người đàn ông, nếu như dùng tùy hứng che giấu mình, sợ khống chế được mình.

      "Bội Bội, lễ phép chút, đây là thái độ chuyện của con với dượng út sao?" Mẹ Diệp trách cứ Diệp Bội, chỉ là rất nhanh lại quay đầu cười nhìn người đàn ông, "Em rể, xin lỗi, Bội Bội sắp phải thay răng ngay rồi, chị chỉ sợ bé ăn quá nhiều kẹo tốt về sau, cho nên cũng để cho nó ăn kẹo."

      " có việc gì, có việc gì," Người đàn ông thờ ơ lắc đầu, "Chị dâu cả, chị đúng, tuổi này của Bội Bội ăn quá nhiều kẹo tốt, là em suy nghĩ chu đáo, chỉ là Bội Bội, thời gian gặp ngược lại tính tình của con trở nên lớn nha." Sau khi xong người đàn ông bèn nhéo nhéo mũi Diệp Bội.

      Kéo tay của người đàn ông ra, Diệp Bội bụm mũi: "Rất đau, dượng biết sao?"

      lần hai lần đều bị Diệp Bội xem như người xấu bụng, vẻ mặt người đàn ông sa sầm xuống, nếu phải là thấy tuổi Diệp Bội tương đối có lẽ sớm nổi giận rồi.

      "An Vĩnh," út Diệp cũng nhận ra khí có gì đó đúng, "Đừng chấp nhất với Bội Bội, bé vẫn chỉ là con nít mà thôi, có thể Bội Bội còn tức giận vì chuyện em bé nặng đó, cho nên mới nóng tính như thế, bây giờ phải là ở nhà."

      Người đàn ông kêu Điền An Vĩnh, sau khi nghe lời út Diệp cũng , sao có thể tức giận với trẻ con.

      Chỉ là Diệp Bội nheo mắt, phải ở nhà cho nên thể tức giận, như vậy nếu như ở nhà phải là lúc nào cũng nổi giận lớn, xem ra có lẽ bạo lực gia đình cũng là nguyên nhân trong đó.

      Theo Diệp Bội hiểu tình hình, ngay từ đầu lúc út Diệp muốn gả cho Điền An Vĩnh nhất định bà nội Diệp là người phản đối nhất, chỉ là út Diệp kiên trì nhận ra nhất định phải lập gia đình, vậy út Diệp còn có tình cảm đối với người đàn ông này, nếu như vậy, Diệp Bội bắt đầu suy nghĩ biện pháp nên làm sao mới có thể khiến út Diệp hoàn toàn thất vọng đối với người đàn ông này, chỉ có tuyệt vọng mới có thể hoàn toàn cắt đứt.

      "Đúng rồi Bội Bội," út Diệp nhìn bộ dạng Diệp Bội cúi đầu suy nghĩ gì đó cười , "Đứa này có cái gì phải suy nghĩ à? phải suy nghĩ trong bụng mẹ con là em trai hay là em chứ?"

      Diệp Bội lấy lại tinh thần, nhìn người chung quanh đều nhìn , bèn vội vàng gật đầu: "Đúng ạ."

      "Vậy Bội Bội cảm thấy trong bụng mẹ con là em trai hay là em đây?" Trong nông thôn nếu như thai đầu là con có thể sinh thai thứ hai, nhưng tối đa cũng chỉ có hai con mà thôi.

      "Con thấy rằng," Giống như trước kia khi còn bé từng như vậy, cũng giống như sau đó xảy ra như vậy, "Đương nhiên là em , bởi vì em có vẻ đáng ." Lúc đến đáng Diệp Bội châm chọc bản thân trước, khi còn bé quả có vẻ đáng , nhưng trưởng thành lại thể , chỉ biết đối đầu với mình, nhưng nếu như phải chọn vẫn là em , gặp thời gian dài là có chút nhớ.

      út Diệp nở nụ cười ha ha: "Em có vẻ đáng , vậy em trai đáng ư, phải Hạo Hạo cũng rất đáng sao?"

      "Nào có, con trai khi còn bé có vẻ đáng , trưởng thành có số người đàn ông rất đáng tin cậy, dĩ nhiên điều này cũng liên quan tới con nữa, nhưng xem bộ dáng Hạo Hạo kia, phải là rất nghịch ngợm sao?" Diệp Bội chỉ vào Điền Hạo Hạo trở mình lộn nhào bãi đất trống.

      "Lại ghét bỏ em trai, Bội Bội con đó." út Diệp xúc động , sau đó có thể bởi vì Diệp Bội ngồi ở chân thời gian dài, dời bước chân.

      Diệp Bội trượt xuống từ đùi út Diệp, nhìn gương mặt mà lúc trước ở trong tang lễ mình định nhớ cả đời cuối cùng lại mờ nhạt: " út con đấm chân cho nha." Nếu lại để cho lịch sử lặp lại, như vậy cũng gọi là Diệp Bội.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " lửa giận của Bội Bội "
      ly sắc thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12:
      Editor: trang bubble ^

      "Chị dâu cả à," út Diệp cười ha hả , "Bội Bội đúng là càng ngày càng nghe lời, chờ cả trở lại nhất định rất vui vẻ."

      "Hi vọng như thế." Mẹ Diệp ra đối với Diệp Bội cũng càng ngày càng hài lòng, từ khi Diệp Bội lên tiểu học, bắt đầu từ ngày đó giống như đột nhiên lại hiểu chuyện, mỗi ngày đều tự mình giặt quần áo sau khi tắm rửa, thậm chí có lúc bà nấu cơm còn ở bên cạnh nhìn, là chờ sau này lúc có thể tới bếp lò làm cơm cho bà ăn, tuy rằng biết có thể thực hay , nhưng vui vẻ là chắc chắn.

      Điền Hạo Hạo có thể chơi mệt rồi, cũng dừng lại, chạy đến bên cạnh út Diệp nhìn động tác của Diệp Bội, tò mò hỏi: "Chị, chị làm gì đó?"

      "Đấm chân cho mẹ em, em muốn cùng làm hay , chơi rất vui nha." Diệp Bội làm chị quen rồi, chỉ là bên bà nội, cho dù cộng thêm bên ông ngoại và bà ngoại kia mình cũng chỉ có trai, cho nên bình thường đều làm chị cũng coi là mò mẫm tương đối ràng đối với tâm lý trẻ con.

      Quả nhiên, Điền Hạo Hạo bị lời Diệp Bội gợi ra hứng thú, vui mừng kêu lên: "Được, em cũng đấm chân cho mẹ." xong cũng từng chút bắt đầu đấm chân, tuy là về động tác chẳng ra cái, nhưng khi nhìn vẻ mặt út Diệp vẫn rất hưởng thụ.

      "Vân Tuyết à" Mẹ Diệp trêu ghẹo , "Em xem Hạo Hạo cũng rất nghe lời phải sao?" Diệp Vân Tuyết là tên út Diệp, Diệp Bội còn có cả gọi Diệp Vân Phong, hai cái tên này nghe rất lãng mạn, nhưng thực tế nghe hồi đó lúc ông bà nội đặt tên cũng chỉ là tuỳ tiện tìm chữ trong tự điển Tân Hoa, giống như chỉ ngoài hai người này ra ba em giống nhau, ba Diệp Bội gọi là Diệp Kiến Quân, chú hai gọi là Diệp Kiến Quốc, chú út gọi là Diệp Kiến Đảng, tên như vậy mới là phù hợp tình trong nước.

      "Đó cũng là Bội Bội dạy, tự mình thằng nhóc thúi này tuyệt đối hiếu thuận như vậy, chơi còn kịp đấy." Diệp Vân Tuyết cười xoa đầu con trai của mình, trong lòng ràng là chuyện, vui vẻ là chuyện khác, ít nhất lúc này con trai tuyệt đối là ngoan.

      Điền Hạo Hạo mở to đôi mắt mờ mịt mà còn vô tội nhìn mẹ nhà mình, nhưng tay có dừng lại, cảm thấy đầu truyền tới xúc cảm cười lên ha ha, giống với Diệp Bội, Điền Hạo Hạo học lớp cũng phải đợi đến tám tuổi, cho nên lúc này mới bảy tuổi cậu bé cũng chưa học lớp , hơn nữa bởi vì tuổi còn , cũng rất mờ mịt đối với rất nhiều việc, nhưng trở ngại cậu chơi đến vui vẻ.

      Điền An Vĩnh, cũng chính là dượng út của Diệp Bội thấy bộ dáng này của Diệp Vân Tuyết khỏi phàn nàn : "Em thích , có con trai đấm chân cho em, nhưng có gì cả, em vụng trộm vui vẻ ở trong lòng phải ." Trong giọng có trách cứ, chỉ có trêu đùa và hài hước.

      Nếu phải Diệp Bội có trí nhớ tương lai, nếu như phải là sớm biết kết quả Diệp Bội nhất định cho là hai người kia nhất định là rất đằm thắm, đúng, thừa nhận giữa hai người có thể vẫn còn có tình cảm, nhưng Diệp Bội quyết tâm nhất định phải chia rẽ hai người, ai có thể thay đổi.

      "Diệp Bội," Đột nhiên truyền đến tiếng kêu, sau đó cũng lâu lắm người mặc quần áo màu xanh lục cưởi xe đạp tới, khiêng xuống cái rương xe, còn có lá thư, "Gần đây thư của con cũng nhiều, là ai thế, cần cù như vậy?" Lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, đặc biệt là gởi cho đứa bé tám tuổi, vậy càng làm cho người ta khó hiểu.

      Diệp Bội hé miệng cười cười: "Đương nhiên là người có quan hệ tốt với con, đưa thư cho con , đúng rồi, chỗ của con cũng có mấy lá thư muốn gửi ra ngoài, chú chờ chút." xong Diệp Bội lại dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của mình, lấy ra bao gồm mấy lá thư gởi cho tòa soạn và thư gởi cho Diêu Cẩn giao vào tay đối phương.

      "Ôi" Đối phương nhìn chút kiểu chữ trong thơ, "Diệp Bội, chữ của con viết rất đẹp, viết đẹp hơn so với rất nhiều người, lợi hại nha," xong bỏ thư vào trong gói đồ mang bên mình, xoay người lên xe đạp, "Vậy chú trước, chú nghĩ lần sau chúng ta còn có thể lại gặp mặt."

      "Chào tạm biệt, chú." Diệp Bội híp mắt, theo tính tình Diêu Cẩn khẳng định luôn gửi thư tới đây, hơn nữa những quyển sách kia chắc cũng đứt đoạn.

      Bên kia Điền An Vĩnh cũng định mở ra kiện hàng gởi cho Diệp Bội.

      "Dượng buông tay cho con," Giành lại đồ trong tay đối phương, đột nhiên Diệp Bội lại nổi giận, "Ai cho dượng tùy tiện xem đồ của con, dượng có được con đồng ý chưa?"

      Ngượng ngùng khoát tay áo, ràng là Điền An Vĩnh có chút bị choáng váng rồi, nhưng rất nhanh lại xụ mặt: "Trẻ con mọi nhà, ai biết gởi cho con là đồ gì, dượng chỉ là giúp con xem chút bên trong có đồ vật gì nguy hiểm hay , con lại giỏi rồi, biết lòng người tốt."

      "Đồ của con có liên quan với dượng, đừng tưởng rằng dượng là bậc cha chú mà có thể tùy tiện lục đồ của con, ngay cả mẹ con cũng chưa từng tùy tiện xem đồ của con, tại sao dượng có thể xem?" Bình thường tính tình Diệp Bội xem như là tốt, nhưng có lúc thể nhịn được nữa, vậy Diệp Bội cũng nhịn nữa, huống chi người ở trước mắt này là hung thủ gián tiếp giết người tương lai, có số việc Diệp Bội có lẽ cũng rất ràng, nhưng mà chuyện út Diệp vì người đàn ông này mà tự sát quả kiếp trước thực tồn tại.

      "Bội Bội," Mẹ Diệp quát lớn, "Con chuyện với dượng út như thế à, mau xin lỗi."

      "Con muốn." Người khác hiểu cơn giận của mình rốt cuộc là vì sao mà đến, như vậy dùng tùy hứng giải thích , cùng lắm sau này mang danh hiệu đứa rất bốc đồng, nhưng mà bảo lộ ra vẻ mặt hoà nhã đối với người đàn ông này làm được. Sau khi chuyện xảy ra, có dũng khí giống như ba , vào lúc kẻ gọi là dượng út lại đánh bạo mang về người phụ nữ khác trong lúc ngũ thất của út còn chưa kết thúc ông đập TV nhà bọn họ, nhưng mà Diệp Bội có thể có quyền mắt lạnh nhìn người đàn ông này.

      "Con lại to gan như vậy, mẹ còn tưởng rằng con ngoan ngoãn đấy, xem mẹ dạy dỗ con chút." xong mẹ Diệp đứng lên định tìm đồ đánh người.

      "Chị dâu cả," Diệp Vân Tuyết Liên vội ngăn mẹ Diệp lại, "Đừng xúc động, Bội Bội còn , đồng ngôn vô kị, hơn nữa cháu nó che chở đồ của mình cũng có gì sai, An Vĩnh, nhanh vài câu ."

      Vốn là Điền An Vĩnh định ngồi vào chỗ nào đó xem trò vui, nhưng nghe lời Diệp Vân Tuyết mới bất đắc dĩ đứng lên, khuyên giải : "Chị dâu cả, sao, đứa bé còn , nếu đánh quá tốt, coi như xong ." mấy câu xong, câu về sai lầm của mình, có lẽ là tự cho là mình làm sai.

      Cơn giận của mẹ Diệp còn sót lại chưa tiêu hết, nhưng bởi vì có hai người khuyên bà rồi, bà cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, nhưng vẫn với Diệp Bội: "Bội Bội, nếu lần sau con lễ phép như vậy mẹ nhất định đánh con, nếu hối hận mẹ gọi ba con tới đánh con."

      Trẻ con bị đánh là chuyện thường, chung trước kia khi còn bé bản thân Diệp Bội cũng bị đánh, chỉ là cho tới bây giờ Diệp Bội chưa hề phản kháng, hơn nữa muốn thêm câu nào. cố chấp chịu đánh cũng biết tìm giúp đỡ, nhưng đời này thể nào. Ngay mới vừa rồi đột nhiên Diệp Bội lại nghĩ đến phương pháp, chỉ có thể thuận lợi thi hành kế hoạch của mình, hơn nữa còn bị cản trở.

      Sau đó cơm tối coi như là ăn được cũng hề sung sướng, chỉ có vẻ mặt người nhà út Diệp tốt lắm, ngay cả vẻ mặt mẹ của Diệp cũng tốt, đương nhiên vẻ mặt của Diệp Bội cũng khá hơn chút nào, chỉ có Điền Hạo Hạo bởi vì hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn chơi đến vui vẻ.

      Ăn rồi chưa bao lâu, Diệp Bội buông đũa xuống, đứng lên: "Con ăn xong rồi, trước." Ôm lấy cái rương bên cạnh, rất nhanh Diệp Bội lên lầu, có số việc vội vàng được, cần từ từ chút xíu đến, chỉ là chút. Diệp Bội cho rằng phải chia rẽ hai người kia, về phần tương lai Điền Hạo Hạo có thể phải làm con gia đình đơn thân Diệp Bội chỉ có thể yên lặng tiếng xin lỗi ở trong lòng thôi. Gia đình đơn thân cũng chia rất nhiều loại, mà gia đình đơn thân mà mất mẹ có lẽ càng thêm xong, nếu như vậy, còn bằng ly hôn tốt hơn.

      Đặt cái rương lên giường, Diệp Bội bắt đầu mở giấy gói cái rương bị gỡ ra nửa, lần này sách cũng có loại kinh tế, nhưng mặt khác lại là về loại nhạc cụ, vài quyển đều vậy.

      Ôm khó hiểu trong lòng, Diệp Bội kéo lá thư ra, xé ra đường bên cạnh, Diệp Bội rất dễ dàng lấy ra lá thư, lần này chỉ là trang giấy mà có thể tính đến là chồng lớn. Mấy tờ trước mặt là thư của Diêu Cẩn cho Diệp Bội, mà phía sau đó lại là đầy ắp thư lập kế hoạch xem ra rất toàn diện, trong đó bao gồm tin tức cũng coi là bao quát rất nhiều nhiều ngành nghề.

      Hoàn toàn như trước đây, thư Diêu Cẩn vẫn là tràn ngập rất nhiều tin tức giấu, nhưng lúc đến mấy quyển sách loại nhạc cụ kia lại thẳng đó là vì Diệp Bội từng nhắc thích nhạc, cho nên mới lại gởi cho .

      đến trình độ như vậy, cuối cùng Diệp Bội nhớ tới, cũng phải là cố ý nhấn mạnh, chỉ là kiếp trước Diệp Bội tình cờ nhắc tới khi còn bé rất có hứng thú đối với Piano, trong nhà cũng từng có cây đàn điện tử nhưng sau này bởi vì bị hư, cũng có dư tiền, nên sau này cũng chưa từng tiếp xúc nữa, ngờ Diêu Cẩn vẫn còn nhớ.

      Gửi cùng với thư đến đây còn có mấy tấm hình của Diêu Cẩn chụp gần đây, có tấm bối cảnh là công viên trò chơi, chỉ có mình Diêu Cẩn đứng ở phía dưới vòng đu quay khổng lồ, mặt dưới tấm ảnh lại viết ba chữ: " có em."

      tấm ảnh khác đều viết chữ khác nhau, nhưng mà từ trong đó ràng để lộ ra tin tức, đó chính là Diêu Cẩn rất nhớ Diệp Bội.

      Diệp Bội chậm rãi nhếch miệng, tuy là rất khó chịu, nhưng làm vợ chồng vài chục năm, chuyện như vậy lại được cho là lãng mạn, bởi vì lúc trước dù cho thời gian tách ra cũng phải là quá dài, cho nên chưa từng nhớ nhung như vậy, tình trạng của hai người giống như thoáng cái từ vợ chồng già biến thành người vừa vào trong tình cuồng nhiệt, chỉ biết khoảng cách này rốt cuộc có thể biến thành vấn đề hay .

      Suy nghĩ bao lâu, Diệp Bội bắt đầu suy nghĩ thư trả lời cho Diêu Cẩn, loại chuẩn bị tỉ mỉ này tuyệt đối thể dùng gửi thư bảo đảm, bởi vì ở giữa biết xuất bất ngờ gì, nếu bị mất vậy hậu quả là rất nghiêm trọng, ở giữa đống lớn dong dài rối rắm, cuối cùng mới tặng thêm câu mình cũng rất nhớ .

      Còn có thời gian năm, chỉ cần có thể xử lý tốt chuyện nơi đây, có thể có trăm ngàn loại phương pháp khuyên giục ba Diệp và mẹ Diệp theo mình cùng đến thành phố H, vậy sau đó chuyện rắc rối nơi này có quan hệ gì với mình, thế giới của cũng phải là ở chỗ này.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " dượng út cặn bã "
      ly sắc thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 13:
      Editor: trang bubble

      Cả nhà Điền An Vĩnh cũng phải ở chỗ này, cho nên tối hôm nay là ngủ ở nhà Diệp Bội, mẹ Diệp Bội bảo Diệp Bội ngủ chung giường với mình, sau đó ba người còn lại ngủ giường lớn, chính là giống với tình huống gia đình Diêu Cẩn lúc trước.

      Diệp Bội nhìn gia đình nhìn như hạnh phúc này, bộ dạng Điền Hạo Hạo vẫn rành việc đời như cũ, mặt Điền An Vĩnh u ám, hiển nhiên là Diệp Bội áp đảo tinh thần vẫn khiến ghi hận ở trong lòng, Diệp Vân Tuyết cười trò chuyện với mẹ Diệp, nhưng Diệp Bội vẫn có thể nhìn ra được trong tươi cười của út còn mang theo chua sót.

      Hậu quả ly dị ở thời đại này và tương lai khác nhau rất lớn, Diệp Bội biết rất ở thời đại này nếu như ly hôn cho dù nguyên nhân tế là gì chỉ khiến người khác xấu ở sau lưng, đặc biệt là phụ nữ, có lẽ đây cũng là trong những nguyên nhân tại sao út Diệp cân nhắc ly dị.

      là người trưởng thành hơn nữa từng kết hôn, Diệp Bội nghĩ đến tâm tính của mình, vào lúc đó nếu như Diêu Cẩn làm chuyện có lỗi với mình nhất định chút do dự ly hôn. Nhưng nếu như mình và Diêu Cẩn cũng là đôi vợ chồng ở vào thời đại này, như vậy cho dù Diêu Cẩn phạm sai lầm Diệp Bội cũng cho Diêu Cẩn cơ hội. Đây là thời đại bối cảnh tạo thành. Chỉ là có chút chuyện khi xảy ra, ở trong lòng hai bên xuất thêm chút vướng mắc, từ tính cách mà , tính tình út Diệp càng có thể chịu đựng hơn so với Diệp Bội, nhưng khi bộc phát vậy thể bù đắp lại.

      Nhớ tới kiếp trước bản thân út Diệp lựa chọn quyết tuyệt như vậy, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng quan tâm. Đó là vì út bị buộc đến đường cùng, chỉ là đời này Diệp Bội để út thương mình có con đường thứ hai có thể , tuyệt đối lên vết xe đổ.

      Diệp Bội cũng sắp xếp xong xuôi toàn bộ đường lui sau khi ly hôn, nếu tương lai cả nhà mình phải thành phố H, vậy hoàn toàn có thể dẫn theo út Diệp cùng , đến lúc đó làm chút buôn bán có lẽ cũng có thể sống tiếp.

      cơ bản mấu chốt nghĩ thông suốt, Diệp Bội thở phào nhõm, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời hơn nhiều, có số việc khi vào ngõ cụt nếu muốn ra lần nữa chính là rất khó, nhưng nếu vừa bắt đầu đường đúng, như vậy kế tiếp nên là thuận buồm xuôi gió thôi.

      Nhìn dáng vẻ Điền Hạo Hạo nhảy tưng tưng bị út Diệp kéo, Diệp Bội cười : "Hạo Hạo, về sau em có thể bảo vệ mẹ tốt hay hả?"

      "Hả?" Đầu nghiêng chút, cái từ này còn chưa phải là rất thích hợp ở trong suy nghĩ của Điền Hạo Hạo, tò mò hỏi: "Chị đó là ý gì?"

      Diệp Bội thầm dẫn đường suy nghĩ của Điền Hạo Hạo: "Bảo vệ nghĩa là, chị nghe là nam tử hán đại trượng phu ( túm lại là đàn ông) mới có thể làm, Hạo Hạo em là đàn ông sao?"

      "Em phải mà." Cái từ này đúng là danh hiệu được người đàn ông theo đuổi cả đời, cho dù là trong phim truyền hình hay là ở ngày thường đều được nhắc tới, cũng được trở thành cái tên bên trong đứa , người có thực lực mới có thể được gọi là đàn ông, cho nên trước tiên Điền Hạo Hạo gần như là gật đầu liền.

      "Cho nên em phải bảo vệ mẹ nha."

      "Dạ," Thằng bé bắt được tay út Diệp, chắn ở trước mặt , đôi tay mở rộng ra, "Chị à, em làm như vậy có đúng hay ?"

      "Đúng rồi," Gật đầu cười, nhưng mà mục đích của Diệp Bội phải là cái này, phải làm từng bước hướng dẫn lựa chọn của Tiểu Hạo Hạo sau này, "Hạo Hạo thông minh, mạnh mẽ, nhớ kỹ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì đều phải đứng ở bên mẹ có biết ?"

      "Em biết rồi, Hạo Hạo là nam tử hán đại trượng phu, Hạo Hạo nhất định bảo vệ mẹ tốt." Đứa bé tuổi này có lẽ là dễ dàng bị dẫn dắt nhất, mà dạy bảo khi còn bé cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với người sau khi lớn lên.

      Diệp Vân Tuyết vui mừng nhìn động tác của con trai mình, đứa luôn nghịch ngợm, có lúc cũng nghe lời của , ngờ bây giờ lại còn muốn bảo vệ , nhìn cháu gặp thời gian giống như cao lớn hơn ít, Diệp Vân Tuyết nở nụ cười khẽ: "Quả nhiên là Bội Bội trưởng thành rồi, còn biết dạy em trai."

      " út, con chỉ mà thôi, đúng rồi, út, gặp thời gian dài như vậy, bằng ở lại nơi này mấy ngày , dù sao Hạo Hạo cũng phải học, chờ sau này em ấy lên lớp cơ hội như vậy lại ít rồi." Phải thay đổi tư tưởng của út chút xíu.

      Diệp Vân Tuyết nhìn mặt Điền An Vĩnh bình tĩnh bên cạnh: "Nhưng dượng út con còn phải làm việc, nếu như chúng ta trở về . . . . . ." Tuy là tính cách của tương đối quật cường, nhưng đối với chồng mình lại luôn là gì nghe nấy, nếu cũng kiềm nén bản thân cho đến khoảnh khắc bùng nổ kia.

      Đột nhiên Diệp Bội bèn nở rộ nụ cười có thể gọi là hoàn mỹ, nhìn người được gọi là chồng út kia: "Dượng út, út có thể ở chỗ này vài ngày lại quay về ?"

      Chỉ là mặc dù nụ cười của Diệp Bội rất đáng , nhưng Điền An Vĩnh lại nhúc nhích chút nào, nghiêm mặt mở miệng: "Trong nhà gần đây rất bận rộn, Vân Tuyết còn phải giúp nấu cơm, nếu như ở lại chỗ này ai tới nấu cơm."

      Híp híp mắt, Diệp Bội tiếp tục : " phải mẹ dượng út có ở đấy sao?"

      "Tại sao mẹ dượng lại phải nấu cơm, trong nhà cũng phải là có ai." Điền An Vĩnh nhịn được trả lời, đó cũng phải là vì rất hiếu thuận, thực tế nguyên nhân chủ yếu là vì mẹ mạnh mẽ hơn nhiều, có số cầu cũng dám để cho mẹ làm, như vậy khuynh hướng duy nhất có thể chính là người vợ dịu dàng của rồi.

      Khóe miệng Diệp Bội chợt xuất nụ cười lạnh: "Vậy tại sao chuyện gì cũng để cho út con làm? gả vào nhà dượng làm con dâu chứ phải làm bảo mẫu." Càng càng về sau, giọng của Diệp Bội lại càng ngày càng lạnh, kiếp trước nghe cái chết út của cũng có liên quan rất lớn với bà già kia.

      Chẳng qua là bộ chiến tranh gia đình thực tế mà thôi, chỉ là thứ chiến tranh này lại xảy ra ở bên cạnh Diệp Bội, sao lại có thể để chuyện này tiếp tục như vậy.

      "Bảo mẫu gì, đứa bé mọi nhà, con biết cái gì?" Thấy Diệp Bội càng càng kỳ cục, mẹ Diệp cũng nhịn được lên tiếng, nhưng muốn lại đánh giống mới vừa rồi cũng có khả năng lắm, qua lời Diệp Bội mới vừa rồi, mẹ Diệp cũng mơ hồ cảm thấy có vẻ ở nhà chồng hình như em này trải qua cũng tốt lắm.

      "Chị dâu cả," Điền An Vĩnh cay nghiệt mở miệng, "Tôi kính trọng chị là chị dâu cho nên có ầm ĩ với chị, nhưng chị xem Bội Bội chút, xem xem con bé nghĩ gì, chuyện ban nãy tôi , nhưng mới vừa rồi con bé gì, con bé dám út mình là bảo mẫu, điều này có thể làm người ta tức giận sao?" Sau khi xong lại giọng thầm, "Nếu như mời được bảo mẫu tốt rồi, đến lúc đó mời người xinh đẹp chút, vậy cũng cần đối dịên cùng gương mặt cả ngày, nhìn cũng nhìn chán ngấy rồi."

      Điền An Vĩnh giọng câu kia trừ Diệp Bội cách gần nhất mấy người khác có ai nghe , nhưng cũng bởi vì như vậy, vẻ mặt của Diệp Bội càng thêm lạnh, gặp qua đê tiện, chưa từng thấy đê tiện như vậy, quả nhiên thế giới rất to lớn, thiếu cái lạ, dạng sinh vật gì cũng chạy đến, hy vọng người làm vệ sinh tới diệt sạch những loại người giống như cặn bã này.

      mặt mẹ Diệp vẫn mang theo nụ cười, nhìn em lời nào, lại nhìn chút em rể tức giận đùng đùng, trong nháy mắt giống như hiểu ra cái gì: "Như vậy , để cho Vân Tuyết ở chỗ này mấy ngày , cũng bầu bạn với mẹ, kể từ sau khi Vân Tuyết gả ra ngoài cũng chưa chuyện phiếm với mẹ, còn có Hạo Hạo, phải trước kia thằng bé cũng vẫn là mẹ chăm nom ư, cũng tiện để cho thằng bé ở với bà ngoại vài ngày." tới chỗ này, mẹ Diệp ngồi xổm người xuống, nhìn Điền Hạo Hạo, "Hạo Hạo, con có nhớ bà ngoại hay ?"

      "Nhớ, con cũng nhớ chị." Có thể là giống như nhận ra khí bình thường, Điền Hạo Hạo nghiêm túc gật đầu cái.

      Mẹ Diệp cười: "Vậy con với mẹ ở lại nhà chúng ta mấy ngày có được hay , ngày mai lại dẫn con thăm bà ngoại thế nào?"

      "Dạ được, mợ cả. Mợ tốt, con muốn thăm bà ngoại, chỗ bà ngoại có rất nhiều đồ ăn ngon." Nhắc đến ăn, dường như cậu lại hăng hái ngay.

      Tuy là ông bà cụ hài lòng con nhất của mình gả cho người đàn ông mà mình hoàn toàn đồng ý cũng ưa thích, nhưng cũng vô cùng cưng chiều đối với đứa cháu ngoại này. Bởi vì bình thường ông bà thích ăn mấy thứ linh tinh lắm, cho nên lấy những thứ gì đó chẳng kể là ai đưa tới cũng cho đứa ăn, hơn nữa xế chiều mỗi ngày còn làm đồ lót dạ, nhiều lắm, mấy quả trứng gà mà thôi, nhưng vậy cũng rất tốt đối với Điền Hạo Hạo. Xế chiều hôm nay lúc bọn họ tới cũng qua thăm, cần phải dĩ nhiên là Điền Hạo Hạo thu hoạch đống đồ ăn ngon, cho nên càng vui vẻ đối với đề nghị của mẹ Diệp.

      Diệp Bội đứng ở bên cạnh nhàn nhạt cười, có mẹ tự mình ra tay, như vậy cũng cần thêm cái gì, chỉ cần đạt tới mục đích là đựơc.

      Đến cả con trai cũng đồng ý rồi, Điền An Vĩnh cũng tiện gì, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng khó coi, với út Diệp: "Nếu như vậy, em cứ ngủ chung với mẹ , tối nay ngủ chung với Hạo Hạo, ba người chật lắm."

      Bản thân bà nội Diệp có căn nhà, bình thường cũng thích lui tới với các con, cho nên lúc ăn cơm cũng ăn mình, theo như lời của bà đó chính là bà còn chưa già đến tình trạng biết ăn cơm, biết làm việc, chỉ cần lúc bà già đến mức nhúc nhích nổi các con đừng mặc kệ bà là được, bây giờ mà bà hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.

      Tuy là nhà bà nội Diệp cách nhà Diệp Bội cũng xa lắm, nhưng sáng sớm mẹ Diệp cũng ba người qua ngủ, bây giờ lại để Diệp Vân Tuyết ngủ cùng bà nội Diệp, vậy khác nào cho bà nội Diệp là hai người này cãi nhau, bởi vì có chút nguyên nhân khiến cho Diệp Vân Tuyết quay lại nhà mẹ mình, chuyện ầm ĩ quá lớn ai cũng khó coi.

      Điền An Vĩnh lại giống như quyết tâm, nhất định nhả ra.

      Kết quả cuối cùng là mẹ Diệp và út Diệp vất vả vỗ về bà nội Diệp, là vì út Diệp nhớ mẹ cho nên mới xuất chuyện như vậy, chỉ là bà nội Diệp sống nhiều năm như vậy, chuyện gì bà hiểu , nhưng cuối cùng bà cũng chỉ gật đầu cái, hề lời thừa thải gì.

      Chờ lúc mẹ Diệp và Diệp Bội trở lại nhà mình, trong phòng lớn kia đèn tối xuống, Điền An Vĩnh và Hạo Hạo sớm ngủ.

      Ngồi ở giường phòng , mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: "Bội Bội, hôm nay con rất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng phải là việc con làm, tại mẹ cũng cần phải biết nguyên nhân."

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Diệp Bội: chia rẽ vợ chồng gì đó cũng là việc đứng đắn "
      ly sắc thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14:
      Editor: trang bubble

      Ngồi giường ở phòng , mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: "Bội Bội, hôm nay con rất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng phải là con làm, tại mẹ cũng cần biết nguyên nhân."

      Ánh mắt của Diệp Bội nhàng lập lờ, a a ô ô mà : " có đâu mà mẹ, mẹ nghĩ nhiều đấy?"

      "Bội Bội, " Nét mặt mẹ Diệp nghiêm túc, "Có phải con có chuyện gạt mẹ hay ?"

      Diệp Bội cúi đầu, dáng vẻ làm bộ như hoang mang sợ hãi, xua tay lia lịa: " có, mẹ, con có."

      "Bội Bội."

      "Được rồi, con , nhưng con mẹ đừng tức giận." Cẩn thận từng li từng tí nhìn nét mặt mẹ Diệp, cũng phải là Diệp Bội cố ý tính toán, chỉ là đôi lúc có mấy lời ra cũng có người tin tưởng.

      "Được, con , mẹ tức giận." thể , mẹ Diệp là bị lời Diệp Bội khơi dậy hứng thú, vẻ tò mò mặt càng nặng hơn.

      "Khụ khụ," Trước ho khan tiếng, thái độ của Diệp Bội rất bất đắc dĩ, " ra là như vầy, con có giấc mơ, nằm mơ thấy lúc sang năm út tự sát, hình như chuyện sau đó có liên quan với dượng út."

      Mẹ Diệp thở phào nhõm: "Mẹ còn tưởng rằng chuyện gì chứ, cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, mẹ chứ, tại sao thái độ của con thoáng cái lại tốt với dượng út, ra nguyên do là vậy, được rồi,Bội Bội, đây chẳng qua là giấc mơ, dù sao con cũng ** đừng tưởng thiệt, út con có việc gì."

      Cắn cắn môi, Diệp Bội tiếp tục : "Con còn nằm mơ thấy vào lúc út còn chưa qua ngũ thất dượng út dẫn theo người phụ nữ khác trở lại."

      "Chuyện này. . . . . ." Mẹ Diệp cười khổ, "Bội Bội con nghĩ cũng quá nhiều đấy?"

      Diệp Bội ngẩng đầu thấy mẹ Diệp vẫn là bộ dáng coi lời của , tiếp: "Có lúc con cũng nằm mơ thấy dượng út cầm đồ đánh út, nhưng út chưa bao giờ , vốn là con cũng tin, chỉ là hôm nay thấy bộ dạng dượng út giống như là vậy."

      Diệp Bội đến nước này rồi, mẹ Diệp cũng có vẻ đăm chiêu.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Điền An Vĩnh sớm về nhà, Diệp Bội thấy cho dù là ở chỗ này út Diệp vẫn bận rộn nhiều việc, tới tò mò hỏi: " út, ly hôn là gì vậy?"

      "Ly hôn? Bội Bội làm sao con biết cái từ này? phải là ba mẹ của con xảy ra chuyện gì chứ?" út Diệp gấp gáp hỏi.

      Lại lệch đến tình trạng như vậy, Diệp Bội vội vàng lắc đầu: "Dĩ nhiên phải, là con xem được từ sách, sách cái gì vợ chồng chung sống hạnh phúc ly hôn, nhưng mà con cũng hiểu cái gì gọi là ly hôn, cho nên nhân tiện hỏi út đấy."

      út Diệp thở phào nhõm, cho là cả và chị dâu cả xảy ra vấn đề gì. cả cũng ở nhà thời gian dài như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì cũng kịp, may là, nhìn mặt Diệp Bội tò mò, út Diệp cười : "Bội Bội, về sau đừng từ này, ly hôn tốt, cũng tốt với vợ chồng đôi bên, dù sao phải là từ hay ho gì."

      Hành động nêu là phụ nữ nông thôn, ly hôn là đần rồng hang hổ đối với út Diệp, có lẽ cho tới bây giờ ấy cũng chưa từng nghĩ tới ly hôn.

      Diệp Bội cũng bỏ qua cơ hội này: "Tại sao tốt chứ, con nghĩ ly hôn chính là tách ra , con xem sách cặp vợ chồng kia rất rắc rối, luôn cãi nhau liên tục ầm ĩ, hơn nữa đàn ông lại luôn đánh phụ nữ, con của bọn họ lại luôn núp ở bên, giống như chúng con kết bạn, quan hệ tốt cần kết bạn thôi, con cũng phải chỉ có người bạn như vậy."

      "Vậy giống nhau," út Diệp bắt đầu kiên nhẫn khuyên bảo, "Ly hôn là chỉ giữa vợ chồng, tiến hành suy luận chút, nếu như ba mẹ của con ly hôn, như vậy Bội Bội cũng chỉ có thể lựa chọn theo người, sau này còn có khả năng có cha dượng mẹ kế, như vậy Bội Bội vui vẻ sao, dĩ nhiên là ba mẹ Bội Bội tuyệt đối ly hôn."

      Diệp Bội lắc đầu: "Dường như có chỗ nào đúng, chẳng qua nếu như ba mẹ của con đều vui vẻ, như vậy bằng ly hôn hơn, phải là cuộc sống vui vẻ hài lòng ư, nếu như vui vẻ vậy mọi thứ đều đúng rồi." ràng út quan tâm con trai như vậy, lại nỡ lòng vứt bỏ con trai mà mình, chẳng lẽ là mong đợi cái chết của có thể đủ khiến dượng út cặn bã kia càng đối xử tốt hơn với con trai sao?

      "Xuỵt," út Diệp vội vàng ngăn lại lời Diệp Bội , "Bội Bội dù sao con cũng ** đừng lời như vậy, nếu như ly hôn nhất định bị rất nhiều người này nọ ở sau lưng, như vậy sau này còn làm thế nào tiếp tục sống chứ?"

      Vẻ mặt Diệp Bội sa sầm xuống, quả nhiên là bởi vì chịu nổi lời đồn đãi bên ngoài sao, nhìn mặt út Diệp, cẩn thận từng li từng tí như vậy, cười cười, Diệp Bội ngẩng đầu lên: " sách rồi, người là sống vì mình chứ phải vì người khác, cả đời mới có mấy năm đâu, nếu như luôn vui còn bằng đừng sống nữa," đến câu này, Diệp Bội đột nhiên dừng lại , chẳng lẽ lúc trước út Diệp cũng ấp ủ ý nghĩ như vậy, vội vàng đổi lời , "Nhưng chết rồi ai biết có kiếp sau hay , còn bằng ly hôn, sau đó chuyển sang nơi khác sống tiếp vui vẻ, thế giới lớn như vậy, chẳng lẽ vẫn tìm được chỗ nào sinh sống sao?"

      út Diệp cười cười, đối với lời Diệp Bội cũng chỉ nghe chút mà thôi, tuy là cuộc sống bây giờ của quả phải rất tốt, nhưng nhịn chút vẫn có thể sống tiếp, sờ sờ đầu Diệp Bội: "Bội Bội là lợi hại, đúng là học lớp rồi hiểu rất nhiều thứ, sau này nhất định có thể thi đậu trường đại học B tốt nhất cả nước."

      Mặt Diệp Bội đen sì, thể ngờ lại bị út Diệp vòng qua, chỉ là có thể xác định chính là lời mình nhất định có ảnh hưởng rất lớn đối với út Diệp, điểm này có thể nhìn ra được từ vẻ mặt út Diệp thoáng lộ vẻ xúc động.

      Về phần đại học B mà út Diệp , Diệp Bội vẫn vô tình mà nghĩ đến chuyện cười sau này: khi còn bé lúc nào tôi cũng suy nghĩ là thi đại học B tốt hay là thi đại học Q tốt đây, sau đó mới biết đúng là tôi nghĩ quá nhiều. Đời này Diệp Bội tự nhận sống lại có lẽ cố gắng chút có thể thi đại học tốt, chỉ là học tập kia, con đường thi qua thời gian quá dài, muốn nữa. Diệp Bội có hứng thú gì quá lớn cho dù là đại học B hay là đại học Q.

      "Chị, mẹ," Điền Hạo Hạo vọt vào từ bên ngoài, "Làm cơm xong chưa? Con đói rồi."

      "Hạo Hạo đói bụng à, đợi chút," út Diệp lấy chén chọn chút món ăn đưa cho Tiểu Hạo Hạo, "Đây, ăn trước chút, cơm còn chưa chín, chờ thêm lát nữa có được ?"

      "Dạ," Còn chưa tới lúc ăn cơm có đồ ăn ăn, với tư cách trẻ con mà dĩ nhiên là vui mừng, chỉ là khi cậu ăn nhưng cũng quên Diệp Bội, dùng đôi đũa cẩn thận từng li từng tí gắp chút thức ăn đưa tới trước mặt Diệp Bội, "Đến, a, chị cũng ăn."

      Diệp Bội cười ăn đồ ăn, bởi vì lúc Diệp Bội chưa lên tiểu học người em trai này vẫn theo cùng sinh hoạt với bà nội, có số thói quen cũng hình thành ở khoảng thời gian đó, chỉ chỉ út Diệp: "Hạo Hạo, đừng quên mẹ em."

      "Dạ," Cũng tới trước mặt út Diệp, "Mẹ cũng ăn."

      "Được, Hạo Hạo biết nghe lời." út Diệp và Diệp Bội giống nhau, ấy vừa mới ăn xong sau lại bỏ thêm chút thức ăn trong chén của Hạo Hạo, " ra ngoài ăn , chờ con ăn xong rồi sau đó vào lúc đói bụng có thể ăn cơm, biết ?"

      "Dạ biết." xong rồi chạy ra ngoài, mặt là vẻ cười trộm, cảm thấy rất hài lòng với nhiều thức ăn hơn.

      Diệp Bội nhìn động tác của hai mẹ con cũng cười cười, sau khi ly hôn Hạo Hạo tuyệt đối thể theo sống cùng dượng út cặn bã đó, cho nên muốn sớm chút khiến Hạo Hạo sinh ra cảm giác lệ thuộc vào mẹ, như vậy sau này Hạo Hạo mới có thể lựa chọn sống chung với mẹ.

      Tuy là chuyện chữ Bát (八) còn chưa có chổng đít lên, bây giờ Diệp Bội muốn chuyện đó đúng là hơn sớm, nhưng cũng có người phòng ngừa chu đáo dù sao cũng đứng ở thế bất bại, hôn nhân này đương nhiên là chắc chắn ly rồi.

      Ít người nào đó, bữa cơm này là ăn được vô cùng tốt, biết có phải là chuyện mới vừa rồi kích thích Hạo Hạo hay , ở bàn cơm tối hôm nay cậu vẫn luôn tự gắp thức ăn cho út Diệp, sau đó thêm chuyện thu hoạch hạng nhất làm cho cậu thỏa mãn, bởi vì cậu phát khi cậu làm như thế tất cả mọi người khen ngợi cậu, điều này làm cho lòng của cậu được thỏa mãn mà trước đến nay chưa từng có.

      Ở lại chỗ này cũng chỉ có tuần lễ mà thôi, tình cảm của Điền Hạo Hạo và út Diệp cũng càng ngày càng tốt hơn, loại tình cảm này tốt hơn so với trước kia chỉ chút.

      Nhìn hai người sắp phải rời , Diệp Bội gọi Điền Hạo Hạo lại.

      "Chị, có chuyện gì ?"

      "Hạo Hạo, em là đàn ông phải ?"

      "Dĩ nhiên, chị à em biết , em bảo vệ tốt mẹ, tuyệt đối để mẹ bị người khác bắt nạt."

      "Ừ." Diệp Bội gật đầu cười, "Em nhớ nha, chỉ là người khác, cũng đừng để cho bà nội em với ba em bắt nạt mẹ em."

      "Bà nội và ba bắt nạt mẹ sao?" Điền Hạo Hạo có chút phản ứng kịp, ở trong tư tưởng của cậu chỉ có người xấu mới có thể bắt nạt người khác, mà với tư cách hai người bà nội và ba, đương nhiên phải là người xấu, làm sao có thể bắt nạt mẹ.

      Cũng nhiều, Diệp Bội chỉ : "Chỉ cần em nghe lời của chị là được, nếu như bọn họ mắng mẹ em hoặc là đánh mẹ em nhất định phải bảo vệ mẹ tốt, như vậy mới là đứa bé ngoan, dĩ nhiên, nếu như tốt hơn phải sao? Đúng rồi, chuyện này nhất thiết được cho người khác biết, là bí mật của hai người chúng ta, chúng ta ngoéo ngón tay nhé."

      "Dạ, em biết rồi chị, ngoéo tay treo ngược trăm năm được thay đổi, người nào thay đổi để người đó làm chó ." xong cũng vội vàng chạy về bên cạnh mẹ của mình, cầm tay út Diệp tiếng động cười với Diệp Bội.

      Híp híp mắt, Diệp Bội cũng nở nụ cười, tuần hoàn ác tính cứ để cho nó tuần hoàn ác tính , có lúc gia đình bùng nổ lần như vậy cũng coi là chuyện gì xấu, quan trọng là kết quả tốt, có Hạo Hạo gây rối ở bên cạnh,cũng có thể càng nhanh khiến út Diệp củng cố quyết tâm của ấy, tuần lễ này Diệp Bội cũng phải là làm ám thị tâm lý suông cho út Diệp.

      Lập tức là lễ quốc khánh, bậc tiểu học Diệp Bội cũng có nghỉ, nhưng như vậy, điểm này cũng là sau đó Diệp Bội mới nhớ tới, quá khứ ngày nghỉ vào lúc này cũng chính thức liệt vào ngày nghỉ luật định. Nhưng đây cũng là lễ lớn, bậc tiểu học chỉ nghỉ ngày tượng trưng, về phần những nơi khác như thế nào Diệp Bội cũng biết.

      Khiến Diệp Bội ngờ chính là vào lúc lễ quốc khánh lại có nhiều ngạc nhiên vui mừng chờ , điểm này làm cho cảm thấy rất vui vẻ.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Diêu Cẩn: lúc nào chúng ta cũng có thể có đứa con thuộc về chính chúng ta? "
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :