1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ chồng cùng quản gia - Mục Yên

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 5:
      Editor: trang bubble ^^

      "Tiểu Cẩn, tối hôm nay con hãy ngủ cùng Bội Bội , ngày mai là thứ Bảy, Bội Bội cần lên lớp, các con cũng có thể chơi đùa cùng nhau, chờ ba mẹ con tới con có thể về với ba mẹ con rồi." Bởi vì thành viên trong nhà vốn là cố định, cho nên hoàn toàn cũng có để giường dư lại, vả lại dù sao tuổi hai đứa bé đều còn , ngủ cùng nhau cũng có quan hệ gì.

      "Con biết rồi, cám ơn ." Diêu Cẩn trả lời rất sảng khoái.

      Mẹ Diệp gật đầu cười, bà còn tưởng rằng hai cái đứa bé này ầm ĩ gì gì đó, nhưng mà bây giờ xem ra là có vấn đề kia rồi, nhìn đồng hồ, bà lại để cho hai đứa về phòng: " ngủ sớm chút , trẻ ngủ trễ tốt."

      "A…." Đóng cửa lại, phòng này cũng chỉ còn lại có hai đại nhân này.

      "Bà xã, ngờ sống lại đời, còn có thể từ cùng nhau từ từ lớn lên với em, tốt quá." Diêu Cẩn đưa hai tay ra ôm lấy Diệp Bội, nhàng rù rì ở bên tai : "Đời này cũng cần kinh nghiệm vẫn đuổi theo em cùng sinh hoạt, d!^Nd+n(#Q%*d@n em cũng ghét bỏ nhà rất có tiền, bởi vì có thể xác định đời này tuyệt đối để cho nhà trở nên nghèo túng, cho em cuộc sống tốt."

      Đè nén cảm động trong lòng xuống, Diệp Bội tức giận : "Em mới thèm để cho nuôi đâu, cũng cần ăn cơm mềm, em cũng sống lại lần, vì thế cho dù mình em cũng có thể sống hạnh phúc, em có thể kiếm nhiều tiền nuôi gia đình, em cũng tin với nhiều năm kinh nghiệm như vậy mà em kiếm được tiền." biết Diêu Cẩn luôn suy nghĩ cho mình, nhưng mà nếu để cho mình phấn đấu lại phù hợp với phong cách của Diệp Bội, cho nên thể làm gì khác hơn là trả lời nửa đùa như vậy.

      "Bà xã ngốc, đàn ông nuôi đàn bà là đạo lý hiển nhiên phải sao, em đó gọi ăn cơm mềm, phải gọi là hạnh phúc, hơn nữa ăn cơm mềm phải đặc biệt nam sao?" Sờ sờ mũi Diệp Bội, Diêu Cẩn khẽ cười , sống lại đời, bà xã này vẫn thay đổi, vẫn đáng như vậy, cũng chính bởi vì như vậy mới khiến cho buông tay được.

      "Em mặc kệ, nếu cùng nhau phấn đấu, nếu để cho ăn cơm mềm (trai bao) là được, như thế nào?" Ánh đèn vàng chiếu ở mặt Diệp Bội, lại thêm nét mặt của Diệp Bội, khiến người chỉ mới tám tuổi giống như cũng đột nhiên lên tầng sáng rỡ, hai người bọn họ đều phải là người mạnh mẽ, đặc tính duy nhất chính là đều luôn thử suy nghĩ cho đối phương, nếu phải bởi vì như vậy, hôn nhân của hai người cũng giữ vững được lâu như vậy, vợ chồng nghèo hèn cũng phải dễ làm như thế.

      Nghe lời Diệp Bội , dù thế nào Diêu Cẩn cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng gật đầu: "Được, nghe em, chúng ta cùng nhau phấn đấu, đều loại bỏ toàn bộ nguy hiểm biết ra, chúng ta nằm chuyện , đứng chuyện chúng ta cũng thoải mái lắm."

      "Ừ."

      Kiếp trước vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng vẫn là ở cùng cái giường, nhưng khi đó hai người là người lớn, mà bây giờ, hai người đều là trẻ con, đây đối với hai người mà đều là thể nghiệm mới lạ.

      Nghiêng mặt nhìn Diệp Bội, ôm eo của , trong lòng Diêu Cẩn bỗng trở nên bùi ngùi: "Bà xã, em vốn là chúng ta nâng chuyện sinh con lên chương trình hội nghị rồi, nhưng bây giờ lại phải quay lại lần nữa, em phải đồng ý với chuyện."

      Đối với kiện này Diệp Bội cũng bùi ngùi, nếu như có quay lại biết hai người làm gì, cho nên đối với chuyện quan trọng này Diêu Cẩn rất nhanh phản ứng kịp: "Chuyện gì?"

      "Như vậy, chờ em đến tuổi kết hôn luật định chúng ta kết hôn, sau đó mau mau sinh đứa bé, đứa con thuộc về chính chúng ta." Nếu như chuyện này của Diêu Cẩn để cho người khác nghe nhất định là bị dọa sợ, có ai từng gặp đứa bé chín tuổi chuyện kết hôn sinh con, ở thời cổ đại có thể có chút đáng tin, nhưng bây giờ là đại.

      "Con cái gì chứ?" Diệp Bội nắm mặt của Diêu Cẩn, "Bây giờ mới mấy tuổi vấn đề này rồi, có chức năng kia ư, hả?" Tuy là khi đó lời như vậy cũng kỳ lạ, nhưng mà bây giờ hai người mới mấy tuổi, nghĩ đến chuyện đứa cũng quá sớm rồi.

      Vẻ mặt Diêu Cẩn đau khổ, đây cũng phải là muốn: "Bà xã, đau, đau, đau, mau buông ra, được sao, cũng rất khổ sở có được hay , ôn hương nhuyễn ngọc (người đẹp thơm mềm) trong ngực, nhưng lại chút phản ứng cũng có, em bảo làm sao mà chịu nổi chứ." Nam sinh bình thường phải mười mấy tuổi mới có bệnh di tinh, cho đến lúc đó mới phải xuất các loại phản ứng của đàn ông, nhưng bây giờ Diêu Cẩn lại chỉ có chín tuổi, chỉ là thằng nhóc mà thôi, cho dù linh hồn trưởng thành nữa bây giờ chỉ là đứa bé, chuyện này sửa đổi được.

      đến vấn đề này Diệp Bội lại cười: " đây là tự mình chuốc lấy cực khổ."

      "Đúng vậy, là tự mình chuốc lấy cực khổ." Nhìn ánh mắt của Diệp Bội, Diêu Cẩn nghiêm túc mở miệng, "Bội Bội, phải là chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ chút phải làm sao gây dựng nghiệp làm giàu, hy vọng về sau em lại theo cùng nhau trải qua cuộc sống khổ cực, hơn nữa nhớ em cũng hi vọng ba mẹ em cùng nhau trải qua cuộc sống khổ cực với em đấy chứ."

      Diệp Bội gật đầu cái, vẻ mặt cũng nặng nề: " , với tương lai, chúng ta biết cũng chỉ biết việc lớn mấy năm mà thôi, trí nhớ của em chỉ làm cho em nhớ chút chuyện linh tinh, nhưng lại thành được việc lớn, nhưng mà em tuyệt đối buông tay, hôm nay cũng thấy bộ dạng thím hai kia, cả đời trước đúng là em vượt qua dưới khi dễ của thím hai, ngược lại ra có liên quan gì với em, quan trọng là ba mẹ em, em cũng hi vọng bọn họ có thể ưỡn ngực cho người khác biết con của bọn bọ là giỏi nhất."

      Đời trước Diệp Bội cũng chỉ là thi vào đại học hạng hai, nhưng cho dù chỉ là như vậy, cũng để ba khoe khoang lúc lâu, nhớ khi mới vừa thi lên đại học lúc nào ba cũng lang thang qua cửa nhà người ta đến chuyện này, đây là loại tự hào của người làm cha, chỉ là khi đó Diệp Bội cảm thấy cần thiết có thể khoa trương như vậy, nhưng quay đầu lại suy nghĩ chút, trong lòng lại là tràn đầy cảm động, loại cảm động được, bởi vì cha mẹ mình làm ra thành tựu lớn lao gì, có thể khoe khoang cũng chỉ có thể là con cái rồi, có thể làm người con để người cha được vẻ vang ở trước mặt người khác cũng tệ.

      "Dĩ nhiên," Khẽ vuốt ve tóc rơi trán Diệp Bội, Diêu Cẩn cười cười, "Trong lòng cũng là bà xã giỏi nhất, có số việc em thể làm nhưng có thể làm, nhà vẫn coi là có chút tiền, từ mà biệt, cho dù là chút tiền đồ nhưng mua vài cổ phiếu của công ty rất có tiềm lực trong tương lai cũng đủ cho chúng ta sinh sống."

      " cũng quá lười đó," Nắm được mũi Diêu Cẩn, Diệp Bội có ít bất mãn : "Như vậy cuối cùng em cảm thấy có cảm giác thành công, hơn nữa trí nhớ của chúng ta cũng chỉ đến năm kia mà thôi, về sau lại xảy ra chuyện gì cũng phải là chúng ta có thể đoán trước, nhưng mà chúng ta có thể sống lại lần chí ít có chút lợi ích, đó chính là mục tiêu rất ràng, thế nào cũng phải học chút thứ mình thích học có đúng hay ?"

      "Bà xã đại nhân sáng suốt." Diêu Cẩn biết theo đuổi của mình rồi, sống lại lần, những thứ khác cần cầu, nhưng mà cuộc sống nhất định phải sầu, bà xã đại nhân nhất định phải cưng chiều, đứa bé nhất định phải sinh ra, vui vẻ hòa thuận mới là tốt nhất.

      Thấy Diêu Cẩn ràng qua loa, Diệp Bội cũng muốn gì, bẻ ngón tay đếm: "A, cổ phiếu, bất động sản, trò chơi, tiểu thuyết, Anime, mỹ phẩm, quần áo, xe, khách sạn, giới văn nghệ sĩ . . . . . ."

      "Bà xã, " Diêu Cẩn bắt được tay Diệp Bội, " phải là em cái gì cũng muốn vào chân chứ, như vậy đối với xúc động lúc cái gì cũng muốn làm , người khác biết, nhưng biết rất , bà xã của mình có chút nhất định chú trọng, đó chính là chuyện ra nhất định làm được, nếu như bây giờ nghĩ như thế, vậy sau này là lại phải bận rộn.

      " phải, " Nháy mắt mấy cái, nét mặt Diệp Bội rất vô tội: "Em chỉ là muốn coi có cái gì có thể tham dự, cho nên đếm ra từng mục mà thôi, " Sau khi thấy Diêu Cẩn thở phào nhõm Diệp Bội tiếp tục , "Dĩ nhiên, nếu như có cái gì mà chúng ta có thể tham dự đương nhiên là càng nhiều càng tốt, đột nhiên em phát em rất muốn trở thành kẻ tham tiền … ôi chao, em muốn kiếm rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, cho dù tiền bạc kia đến cuối cùng chỉ có thể trở thành chuỗi chữ số cũng được, đến lúc đó em có tiền cũng để cho con của em trở thành Phú Nhị Đại, cho dù làm chuyện gì đều có em chống ở sau lưng, để cho ba mẹ em được sống cuộc sống tốt, để những người trước kia xem thường chúng ta đều chỉ có thể cầu xin chúng ta làm việc."

      "Vậy sao, bà xã?" Diêu Cẩn cười hỏi, nguy rồi, giống như cũng có hứng thú đối với kế hoạch của Diệp Bội.

      " ư, " Diệp Bội kéo dài điệu, "Nếu như lúc nào đó chọc em mất hứng, em đá văng ra, sau đó mang theo đứa con rời khỏi ."

      "Bà xã, " Diêu Cẩn lắc Diệp Bội, "Làm sao em có thể đối với như vậy, như vậy chẳng phải là rất đáng thương."

      "Đúng vậy, rất đáng thương, cho nên tuyệt đối thể có lỗi với em, biết ?"

      "Dạ, bà xã, thề." Chính đáng hợp tình làm ra dấu tay thề, sau đó Diêu Cẩn nhanh hôn cái ở môi Diệp Bội, "Cái này coi như là cho phần thưởng ."

      Diệp Bội che miệng lại, căm tức nhìn Diêu Cẩn: "Tên nhóc bỉ ổi."

      Diêu Cẩn cũng nhìn Diệp Bội, nghe được lời Diệp Bội đột nhiên cười lên: "Bà xã đại nhân, em chắc chắn em muốn như vậy, nhưng theo được biết mới vừa rồi làm vẫn còn tính là tên nhóc bỉ ổi đâu, là em muốn thử chút cái gì mới gọi là tên nhóc bỉ ổi ?" xong Diêu Cẩn chậm rãi liếm môi cái, bộ dạng như □ sói xám háo sắc.

      "Em sai rồi, ông xã, chúng ta nên ngủ , nếu sáng sớm ngày mai dậy nổi bị mẹ em mắng, về phần bỉ ổi gì đó, có lẽ mười năm sau có thể để cho bỉ ổi rồi, ông xã bây giờ còn có chức năng này." Sờ sờ đầu Diêu Cẩn, động tác của Diệp Bội rất giống là vuốt lông cho con chó tức giận.

      Diêu Cẩn dở khóc dở cười, hai lần rồi, vậy mà hai lần bị bà xã của mình cười nhạo, nhưng tại sao vẫn cảm thấy rất vui vẻ cơ chứ, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, về phần nhiều nghề nghiệp theo như lời Diệp Bội, sau này hãy , kế hoạch vĩnh viễn vượt qua biến đổi, chờ sau này biết nên tiếp như thế nào.

      Vào lúc Diêu Cẩn sắp ngủ, bên tai truyền tới giọng nhàng làm cho nụ cười của càng lớn, nghe thấy : "Ông xã, cám ơn tới tìm em, em ."

      " cũng em." Hai đời cũng đủ, đây là câu trả lời của Diêu Cẩn.

      Báo trước chương kế tiếp: " Diêu Cẩn: Con muốn cưới Bội Bội làm vợ! "
      ly sắc thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6:
      Editor: trang bubble ^^

      "Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn." Tiếng kêu gào này gọi là vang dội toàn thôn.

      Diêu Cẩn vội vàng chạy ra ngoài, quen thuộc đường nơi này, nhưng lại quên mất cha mẹ cũng phải quen lắm, lúc gọi điện thoại cũng chưa từng về chuyện này.

      Diệp Bội cũng chạy theo sát Diêu Cẩn ra ngoài,trong khi để cho mẹ ngẩn ra ở nhà, rất nhanh trở lại, mẹ của mang thai, hy vọng bà quá khẩn trương, quá lo lắng: "Mẹ, sao đâu, mẹ ở nhà là được rồi, rất nhanh con trở lại, con cũng dẫn bọn họ tới."

      Hôm nay là tối thứ bảy, vốn là theo Diêu Cẩn và dự tính có lẽ là phải ngày mai cha mẹ của Diêu Cẩn mới tới, thế nhưng hôm nay đến, việc này là cha mẹ của Diêu Cẩn rất quan tâm Diêu Cẩn, hơn nữa có lẽ là tối hôm qua sau khi biết tin tức suốt đêm tới.

      Lúc Diệp Bội chạy đến Diêu Cẩn tìm được cha mẹ của , chỉ có ba Diêu Cẩn, ngay cả mẹ cũng tới rồi.

      "Mẹ, con rồi mẹ đừng lo lắng, chạy tới như vậy nếu như xảy ra chuyện gì con làm thế nào?" Nghiêm mặt, lúc này Diêu Cẩn giống như đứa bé chín tuổi.

      "Tiểu Cẩn, là mẹ lo lắng con, cho nên mới gấp gáp tới đây, hơn nữa chúng ta sao, mẹ với ba con thay nhau lái xe, cho nên con cần phải sợ chúng ta lái mệt mỏi." biết vì sao, đối mặt với Diêu Cẩn trong lòng mẹ Diêu đột nhiên có thêm loại cảm giác gọi là chột dạ.

      "Mẹ," Diêu Cẩn đành chịu mở miệng, "Con phải là ý này, chẳng lẽ mẹ biết buổi tối lái xe rất nguy hiểm ư, mẹ lái xe mệt mỏi nhưng lại thể bảo đảm người khác lái xe mệt mỏi, nếu như ba mẹ xảy ra chuyện, ba mẹ bảo đứa bé như con làm thế nào." Nghĩ tới chuyện này, là lòng Diêu Cẩn vẫn còn sợ hãi, cho là nghĩ tới mọi chuyện, nhưng lại chỉ quên mất tình cảm của người làm cha mẹ đối với con cái kia, cho phép xuất ngoài ý muốn gì.

      "Mẹ biết rồi, " đúng là lần đầu bị con trai dạy dỗ, mẹ Diêu cảm thấy có hơi biết làm sao, nhưng mà, nhìn bộ dạng Diêu Cẩn bà vẫn cười: "Chỉ cần thấy được con có việc gì mẹ yên tâm, mẹ rất sợ con xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tiểu Cẩn con yên tâm , sau này chúng ta tuyệt đối liều lĩnh như vậy nữa." xong cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho chồng đứng ở bên cạnh.

      "Đúng đó, Tiểu Cẩn, cha với mẹ con biết sai rồi, con tạm tha chúng ta , đúng rồi, giới thiệu với chúng ta chút bé này là ai vậy?" Ba Diêu sớm thấy vẫn theo sau lưng thằng con nhà mình, cũng thấy bé khẩn trương, nhưng từ trước tới nay vợ mình đều mạnh mẽ, dễ mới thấy mặt yếu kém của bà, ba Diêu đương nhiên muốn cắt ngang, bây giờ vợ lên tiếng, vậy đương nhiên ông phải ra tay giúp đỡ.

      Vào lúc này Diêu Cẩn cũng mới chú ý tới Diệp Bội vẫn theo phía sau , nhưng mà bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên cũng chú ý tới, áy náy nhìn Diệp Bội, đến dắt tay của tới tự mình giới thiệu trước mặt cha mẹ: "Đây là Diệp Bội, lúc đó chính là em ấy phát được con, cho nên con mới có thể được cứu."

      Có lẽ đây là lần đầu tiên ở đời này gặp bố mẹ chồng tương lai, Diệp Bội có vẻ hơi cẩn thận, khẽ cúi người xuống: "Con chào chú ạ."

      "Ôi, " Tuy là vẫn ở tại Thành Thị lớn, nhưng nhìn tính nết của người khác mẹ Diêu vẫn ưa thích giản dị chút, gần như là lần đầu tiên thấy mẹ Diêu thích bé này, "Con tên là Diệp Bội đúng , biết là có thể gọi con là Bội Bội hay . Nhà chúng ta cũng chỉ có đứa con là Tiểu Cẩn, hơn nữa còn là thằng nhóc, cho tới nay đều muốn đứa con , nhưng bây giờ xem ra có thể thực rồi, con làm con của có được hay ? Nếu như bây giờ con gật đầu sợ rằng quà gặp mặt của cũng phải thay đổi chút rồi."

      Diệp Bội có chút biết làm sao, ra tính tình của người mẹ chồng này mấy chục năm như ngày, nhưng để vì chung đụng sau này, cho nên Diệp Bội vẫn coi như là thành thạo: " à, có số việc tự con thể hứa hẹn được, nhưng mà mẹ con chờ mọi người ở trong nhà, hay là chúng ta về trước ."

      "Đúng vậy, mẹ, chúng ta thôi, mẹ của Bội Bội còn chờ chúng ta đó." Diêu Cẩn vội vàng tiếp lời, cũng thể để dâu tương lai biến thành em nuôi của mình, nếu như thực là vậy tốt, bởi vì đến lúc đó chịu khổ nhất định là mình.

      "Được rồi, các con dẫn đường , cho dù chỉ là thôn , nhưng muốn tìm được nhà đúng là quá khó khăn." Mẹ Diêu cảm khái .

      "Dạ." Từ lúc mới vừa bắt đầu Diêu Cẩn vẫn nắm tay Diệp Bội, tại cũng là như thế, hai người dẫn đường ở phía trước, tuy là mình tới chỗ này, nhưng vẫn quen thuộc đến mức chỗ nào cũng biết, hôm nay có thể nhanh như vậy tìm được cha Diêu mẹ Diêu có lẽ cũng phải nhờ vào công lao Diệp Bội dẫn khắp nơi vào ban ngày.

      Sau lưng, Ba Diêu đẩy mẹ Diêu cái: "Vợ à, thấy có phải là con trai chúng ta vừa ý con nhà người ta hay , trước kia phải nó chẳng thèm dắt tay bé sao, nó còn nhất định phải giao toàn bộ lần đầu tiên đều cho người mình nhất, cũng biết là nó xem đựơc từ nơi nào, nhưng mà hôm nay, bà xem tay thằng nhóc kìa, chỉ có dắt tay con người ta, dáng vẻ còn giống như là muốn buông tay lắm."

      So với ba Diêu, ngược lại mẹ Diêu nghĩ nhiều lắm: "Có lẽ là vì liên quan tới việc bé kia cứu con trai mình , hơn nữa nếu quả giống như ông vậy chẳng phải là tôi mất con nuôi à." như vậy, nhưng hai vợ chồng cũng chỉ là chút mà thôi, dù chín chắn thế nào cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi. Hơn nữa câu , con nuôi sao cả, nếu như là con dâu của bọn họ càng có khuynh hướng môn đăng hộ đối, đây phải là thế lực bọn họ, mà là nếu như môn đăng hộ đối đến sau này hai vợ chồng nhất định xuất rất nhiều mâu thuẫn, giá trị quan khác nhau chính là lực cản lớn nhất.

      bao lâu bọn họ đến nơi, lúc này cửa nhà họ Diệp mở ra, mẹ Diệp đứng ở cửa ra vào, mặt tươi cười, dùng tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn mở miệng: "Chào chị, tôi nghĩ chị có lẽ là cha mẹ của Tiểu Cẩn, ngờ đến nhanh như vậy, cũng đúng, làm cha mẹ lo lắng con cái cũng khó hiểu, mau vào ngồi, tôi nghĩ chị còn chưa ăn cơm phải , hôm nay trong nhà nấu cơm nhiều lắm, có lẽ là tôi nấu hai tô mì cho chị."

      "Ôi, mẹ Bội Bội, cần bận rộn vậy, chúng tôi sao đâu."

      " sao, dù sao đói bụng cũng tốt, chị chờ chút, rất nhanh thôi." xong cũng đợi cha Diêu mẹ Diêu phản ứng phòng bếp.

      Mẹ Diêu nhìn trang trí chung quanh: " ngờ nhà này coi như cũng tệ lắm."

      Nấu tô mì cũng cần rất nhiều thời gian, cũng lâu lắm mẹ Diệp bưng hai tô mì tới, hơn nữa còn cố ý bỏ thêm hai quả trứng, tuy là ở nông thôn, nhưng thứ này cũng phải là rất ít, hơn nữa nơi này cũng phải là nông thôn ở Tây Bắc, dĩ nhiên là có thể ăn no.

      " xin lỗi, trong nhà có gì ngon, chỉ tạm thời lấp bao tử thôi."

      " có việc gì, đúng lúc đói bụng."

      Có nhiều nơi lễ phép là ăn cơm chỉ có ăn ra tiếng mới là biết lễ phép, như vậy tỏ vẻ đồ ăn của đối phương rất ngon, nhưng có nhiều nơi ăn cơm mà ăn ra tiếng là rất lễ phép, cha Diêu mẹ Diêu ràng thuộc về loại người sau, cho dù ăn ngoài mặt vẫn có tiếng động gì phát ra, nhưng mà tô mì cũng ăn xong rồi.

      "Còn cần , trong nồi còn có chút." Thấy cha Diêu mẹ Diêu ăn xong món mình làm rồi, mẹ Diệp cũng rất vui vẻ, điều này chứng tỏ kỹ thuật của mình được khẳng định, thể , ranh giới để mẹ Diệp vui vẻ rất thấp.

      " cần, chúng tôi ăn no, nếu phải là bởi vì ăn ngon, chỉ sợ tôi cũng ăn hết tô lớn như vậy, đúng rồi, xe chúng tôi còn có chút đồ, chúng tôi lấy tới, Tiểu Cẩn, qua lấy cùng chúng ta ." Ăn uống no đủ, cũng có hơi sức, giống như mệt mỏi của người đường ngày đêm qua cũng biến mất.

      Lần này để cho mẹ Diệp kịp lên tiếng, bởi vì rất nhanh thấy tăm hơi ba người kia.

      "Bội Bội, bọn họ là tự mình lái xe tới đây?" Bởi vì chỉ có hai mẹ con họ cho nên mẹ Diệp lại dùng tiếng địa phương chuyện.

      "Đúng vậy, hình như là bọn họ lái xe hơi tới đây." Những năm này quả là xe hơi rất có giá trị, nhưng đến đời sau, xe hơi hoàn toàn là đáng tiền, bởi vì gần như mỗi nhà đều có chiếc, đáng tiền là máy bay, cho nên Diệp Bội lại giật mình chút nào.

      Chỉ là mẹ Diệp có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại tự mình gật đầu: "Người ở thành thị lớn quả là rất nhiều người có xe hơi, nhà bọn họ lại ở thành phố H, cũng phải là kỳ lạ lắm." Tuy là sinh ra ở nông thôn, nhưng mẹ Diệp cũng luôn làm việc bên ngoài, nếu phải vì chăm sóc Diệp Bội còn có dưỡng thai cũng ở nhà, thấy được cũng ít xe hơi rồi, nhiều nhất là cảm thán lát, phải ra bộ dạng hoảng kêu ra tiếng giống như cái gì cũng chưa từng thấy đó mới kỳ lạ.

      Chờ lúc cha Diêu mẹ Diêu xuất lần nữa tay mang bao lớn bao , mẹ Diêu mở miệng cười: "Tới đây gấp gáp nên cũng mua cái gì tốt, chỉ tùy tiện chọn lựa chút, cảm tạ nhà chị cứu Tiểu Cẩn nhà tôi."

      Sao mẹ Diệp lại biết, cũng nhận ra chữ, đương nhiên có thể biết những thứ đồ bọn họ mua về, vội vàng từ chối : "Cái này quá quý giá rồi, Tiểu Cẩn là tự mình chạy đến, tôi cũng chỉ là dẫn cậu bé gọi cú điện thoại cho chị mà thôi."

      " quý giá, hơn nữa mới vừa rồi tôi còn muốn nhận Bội Bội nhà chị làm con nuôi đó, đây chính là quà gặp mặt."

      "Con nuôi? Mẹ, có thể cần ?" Diêu Cẩn nhịn được.

      "Tại sao?" Mẹ Diêu nghi ngờ mở miệng, sau đó nhớ tới mới vừa rồi mình đùa với chồng mình, cười : "Con đừng với mẹ là con định cưới Bội Bội làm vợ, nếu quả đúng vậy làm con nuôi quả thích hợp lắm." Thỉnh thoảng trêu chọc con trai chút cũng tốt.

      Chỉ là ngờ Diêu Cẩn dắt tay Diệp Bội: "Đúng vậy, sau này Bội Bội chính là bà xã của con, mẹ là mẹ chồng của Bội Bội, tại sao có thể để Bội Bội làm con nuôi của mẹ chứ?"

      Diêu Cẩn vừa thốt lên xong, ba Diêu và mẹ Diêu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng phá lên cười ha ha, chỉ có hai người bọn họ, mẹ Diệp cũng cười lên: "Tiểu Cẩn, nhưng Bội Bội mới chỉ có tám tuổi, con phải chờ vài chục năm mới có thể đến lúc đấy."

      " sao, con chờ được, phải là vài chục năm thôi sao, cho dù là mấy chục năm con cũng chờ nổi." Mặt Diêu Cẩn sao cả, sớm làm xong chuẩn bị chờ vài chục năm.

      "Ha ha, được lắm, chính là con trai tôi có quyết đoán." Ba Diêu lớn tiếng , "Nếu như con chờ được , đợi đến lúc đó cha cho con nguyện vọng, con muốn cái gì cha cũng cho con."

      "Cha, đây chính là cha , chúng ta vỗ tay thay lời thề."

      "Được, vỗ tay thay lời thề." Lúc này lớn vỗ tay, nhưng tại múôn tin tưởng có lẽ ba người lớn người cũng tin, vì vậy chờ đến mười mấy năm sau lúc Diêu Cẩn thực cam kết khổ thân ba Diêu rồi.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp “Diêu Cẩn: giúp em xử lý tốt tất cả.”
      ly sắc thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 7:
      Editor: trang bubble ^^

      "Ôi, lại có nhiều đồ như vậy à, chị dâu cả là may mắn." kèm tiếng vang lên bên tai mọi người người chuyện cũng vào, xem ra quần áo người được lựa chọn cẩn thận, hoàn toàn khác với những kiểu dáng quần áo bình thường kia.

      Mẹ Diệp cười cười: "Liễu Chi à, hôm nay nghĩ sao lại tới tìm tôi, bình thường phải thím cũng tới cửa sao?" con dao găm mềm nhũn cắm vào người đối diện, cũng chính là người của thím hai nhà họ Diệp.

      Trương Liễu Chi xấu hổ cười cười: " phải là chị có khách à, cho nên tiện thể tới đây xem chút, cần như vậy ở trước mặt khách." Bà ngờ nhà thằng bé ngày hôm qua lại có tiền như vậy, lúc bà về cũng thấy chiếc xe kia rồi, bà biết nhãn hiệu phía , bởi vì nghe đó là hàng hiệu, cho nên bà bắt đầu thầm hối hận ngày hôm qua cho thằng bé mượn điện thoại gọi về báo tin.

      Ba người nhà họ Diêu bên kia ngoại trừ Diêu Cẩn hai người còn lại cũng hoàn toàn hiểu bọn họ cái gì, cho nên chỉ cười nhìn hai người giao chiến, nhưng mà từ khí tại trường, bọn họ vẫn có thể nhìn ra có lẽ quan hệ này lại là tốt lắm.

      "Vậy cám ơn quan tâm." Mẹ Diệp thản nhiên trả lời, tuy là cũng coi như người nhà, nhưng nếu như phải đặc biệt quan trọng bình thường cũng lui tới, dù sao đây chỉ là vợ của chú hai mà thôi, chứ phải là chú hai, cũng coi là ngoài gia đình, mà lúc này phản ứng của mẹ nghi ngờ gì là đuổi người.

      Nhưng bàn về da mặt dày sợ rằng ai hơn được Trương Liễu Chi, bởi vì biết ba người nhà họ Diêu có lẽ nghe hiểu tiếng địa phương của bọn họ, cho nên cười nhìn ba người kia: "Chào chị, tôi là vợ của chú hai nhà này, ở xa tới chính là khách, dù thế nào cũng là người nhà, cho nên tôi bèn tới đây xem chút."

      "Chào chị." Mẹ Diêu cười , chuyện xảy ra mới vừa rồi dù sao cũng là chuyện nhà người ta, bà tiện nhúng tay.

      "Mẹ." Diêu Cẩn bên cạnh đột nhiên lên tiếng, "Ngày hôm qua lúc con và Bội Bội với đến nhà của dì này mượn điện thoại thái độ của người này tốt, còn đóng cửa mạnh lại, mẹ đừng chuyện với dì ta."

      toạc ra ngay mặt, nụ cười của Trương Liễu Chi cũng nhịn được nữa.

      Mẹ Diêu vội vàng ngăn Diêu Cẩn lại: "Trẻ con nhà nào cũng nên nhiều lời, xin lỗi, con tôi biết chuyện lắm, có thể là quen thôi." xong câu này mẹ Diêu chuyện nữa, nhưng trong lòng chắc chắn là có hài lòng, bây giờ chuyện là có liên quan với bọn họ.

      "Ha ha, tức giận tức giận, tôi là người lớn rộng lượng." Trương Liễu Chi cười ha hả, nhưng cũng là lỗi của bà, ánh mắt lại nhắm vào đồ của cha mẹ Diêu Cẩn mang tới, lúc này khí nơi đây im ắng lại ngay, bởi vì có "Người ngoài" ở đây, cũng chuyện gì.

      Nếu như dựa theo tình huống bình thường, mẹ Diêu Cẩn nhất định là phải khách sáo chút, hoặc là nhún nhường chia đều chút đồ này cho "Người nhà" mang về, nhưng mà bởi vì có đoạn lời kia của Diêu Cẩn, mẹ Diêu đương nhiên làm như vậy, nhưng sau này nếu như mẹ Diệp tự cầm đồ qua cũng liên quan tới bà.

      lúc lâu, Trương Liễu Chi thấy mọi người đều chuyện, cũng có biện pháp, thể làm gì khác hơn là xấu hổ cười cười: "A, như vậy , nhà tôi còn có việc, vậy tôi về trước nếu như rãnh rỗi cũng có thể dạo chút tới nhà của tôi, điều kiện của gia đình tôi tốt hơn chút so với nơi này." câu lơ đãng, bộ dạng tự cho là đúng của Trương Liễu Chi khắc sâu ở trong đầu mọi người, trước khi ra ngoài ánh mắt của bà ta vẫn nhìn đống đồ đất, trong mắt lóe lên tia sáng tính toán, dù thế nào cuối cùng bà phải lấy được chút.

      Sau khi người rồi, khí trong nhà mới trở nên thân thiện lên.

      "Xin lỗi, để cho chị chê cười rồi." Mẹ Diệp tỏ vẻ áy náy, vất vả người ta đến nhà mình chuyến, mình lại để cho bọn họ chê cười.

      " sao, liên quan tới chị."

      Diệp Bội nhìn người xa bên ngoài, câu sâu xa: "Mỗi gia đình đều có vài người cực phẩm, dù là gia đình nào cũng tránh khỏi." Chắc chắn có người khiến người ta nhìn thoải mái, lại có loại cảm giác tuyệt đối muốn gặp đối phương.

      Mẹ Diêu ôm bụng cười ha ha: "Bội Bội con chuyện đúng là sắc bén, lại càng ngày càng thích con rồi, làm con nuôi làm con dâu cũng được, coi như nuôi lớn từ , từ nay về sau bằng nhà chúng ta nuôi con nhé, có con ở nhà chúng ta có lẽ yên tĩnh như thế."

      Có lẽ là mẹ Diêu đùa, nhưng Diêu Cẩn lại tưởng , luôn nghĩ nên làm thế nào để cho mình sống ở chỗ này, bây giờ biết rồi, tại sao mình cần phải sống ở chỗ này, để Bội Bội cùng đến nhà cũng tốt, đôi mắt phát ra ánh sáng: "Mẹ ư?"

      Cho tới nay Diêu Cẩn đều cho rằng người phải lo lắng nhất là Diệp Bội, vào đời trước đúng là như vậy, bởi vì khi đó chỗ làm việc của bọn họ là thành phố S quê hương của Diệp Bội, mà phải là thành phố H quê hương của Diêu Cẩn, từ điểm này cũng có thể thấy được rốt cuộc là Diêu Cẩn bà xã mình bao nhiêu.

      "Cái gì cơ?" Mẹ Diêu hoàn toàn phản ứng kịp ý của Diêu Cẩn, dù sao chính bà cũng có để lời mới rồi ở trong lòng.

      "Vợ à," Ba Diêu bên cạnh đẩy mẹ Diêu cái, " nghĩ ý của thằng con chúng ta có lẽ cũng giống như em vốn định nuôi con dâu rồi, có lẽ lời của em lên đáy lòng của nó đó, cũng biết có phải là thằng nhóc này có hành vi bất thường rồi hay , sao còn bắt đầu trình diễn tiết mục vừa thấy , nhớ rằng lúc ấy hai chúng ta cũng mười lăm mười sáu rồi." Ba Diêu lắc đầu, ràng rất là nghi ngờ đối với chuyện này.

      "Ba con à?"

      "Dạ" Diêu Cẩn gật đầu, "Đúng là như vậy, bằng để Bội Bội cùng học với con ."

      "Bội Bội học chung với con? tại Bội Bội. . . . . ." Mẹ Diêu chuyển tầm mắt sang Diệp Bội.

      Diệp Bội vội vàng tiếp lời: "Lớp ."

      Nghe trả lời như vậy, mẹ Diêu càng thêm hăng hái: "Bây giờ Bội Bội mới lớp , con lớp ba rồi, *d&d#l@q^d<.com> con bảo làm sao học chung với con?"

      "Tại sao thể." Diêu Cẩn hỏi ngược lại, dù sao thể tách ra, hơn nữa nếu như dùng lời trẻ con với giọng điệu cũng là thể nào, nhìn ba "Đại nhân" (người lớn), Diêu Cẩn ho khan tiếng, " , kiến thức hai lớp rất dễ, chỉ cần học là có thể học giỏi, con ở nhà dạy Bội Bội, như vậy em ấy có thể học chung với con rồi."

      Cho dù ở mười mấy năm sau sớm cũng vẫn cứ bị ngăn cản, nhưng thời đại này lại lạ lùng như vậy, ràng đời trước vào lúc mấy ông bà cụ kết hôn cũng chỉ có mười mấy tuổi, nhưng sau này mười mấy tuổi đương lại bị coi như lũ lụt thú dữ, vẫn luôn bị ngăn cản.

      Có thể xác định chính là nếu như lúc này Diêu Cẩn và Diệp Bội là đứa mười mấy tuổi, vậy chuyện này nhất định bị bác bỏ rất nhanh, nhưng hai đứa bé này mới tám/chín tuổi, cớ bác bỏ cũng thể nào mở miệng, sâu xa hai đứa nghe hiểu, đơn giản lại giống như , vả lại hai đứa trẻ lại có khả năng gì tốt mà , chỉ sợ ngay cả chuyện đương chân chính gì đó cũng biết, có lẽ chỉ là bởi vì mới lạ hoặc là mới biết hứng thú khác xuất , trẻ con mà, chắc chắn có lúc bỏ được người bạn .

      Mẹ Diệp có lẽ là người khẩn trương nhất, con còn như vậy lại bị bắt cóc, đây cũng quá quái lạ, nhưng điểm quan trọng nhất là tin tưởng, cho dù ai cũng ký gửi niềm tin đối với mấy người mới vừa gặp, nếu như con nhà mình bị mang , mà đối phương lại trở lại, như vậy sợ rằng đây mới là đau khổ nhất: "Bội Bội, ý của con thế nào?"

      "Con ư?" Diệp Bội lắc đầu, "Con còn , hơn nữa có số việc vội vàng được." Bởi vì có chuyện kia, đời này tuyệt đối để cho chuỵên kia xảy ra nữa, tuyệt đối để cho cái tên kia tổn thương người nữa, tuy rằng có chút ký ức cũng ràng lắm, nhưng Diệp Bội vẫn nhớ người kia, vào lúc sang năm, út của tự sát, đây còn kết thúc, điểm quan trọng ấy là người được ấy gọi là dượng út lại vào ngũ thất sau khi út qua đời (tập tục nông thôn, ngũ thất là chỉ ba mươi lăm ngày, ngày rất quan trọng) còn chưa tới thời điểm dẫn người phụ nữ khác về, mỗi lần Diệp Bội nhớ tới chuyện này hận nghiến răng nghiến lợi.

      Diệp Bội muốn làm những thứ khác, chỉ muốn ngăn cản út của tự sát, sau đó bước nhanh hơn ly hôn với dượng út kia, nhận tiện để tránh cho đứa em trai kia càng lớn càng trở nên biết điều, sau này nên để cho nó sống chung với út của mình, muốn lời thà dỡ mười tòa miếu hủy cuộc hôn nhân gì đó, chỉ biết nếu như biết xảy ra như vậy lại còn ra tay mới là có lỗi với út của .

      "Bội Bội." Diêu Cẩn lôi kéo tay Diệp Bội.

      Diệp Bội lộ ra nụ cười: " Diêu, phải là em muốn với , chỉ là nơi này của em còn có rất nhiều bạn bè, quan trọng nhất là ba mẹ của em cũng ở nơi đây, tại sao em phải rời khỏi ba mẹ của em chứ? Em nghĩ nếu như sau này ba mẹ em cũng qua đó làm việc nhất định em cũng qua." may là Diêu Cẩn phải họ Tần, nếu đúng là Diệp Bội kêu ra miệng được.

      "Vậy cũng , ở đây cũng có thể học." Đây phải là Diêu Cẩn dùng tính trẻ con, chủ yếu là sống chung chỗ thời gian dài khi vợ chồng tách ra mới chịu nổi, hơn nữa lo lắng, chỉ sợ ở chỗ là thấy Diệp Bội xảy ra ngoài ý muốn gì đó, nếu Diêu Cẩn cũng vội vã tìm đến Diệp Bội như vậy.

      Phương thức vợ chồng chung đụng có thể là thời gian dài chung sống ở đất khách, nhưng mà quan hệ vẫn rất tốt, cũng vẫn luôn ở chung chỗ, nhưng khi tách ra giống như cái loại thiếu chút gì đó, rất ràng Diêu Cẩn và Diệp Bội chính là thuộc về loại người sau, bởi vì cho tới nay cuộc sống đều giống như hòa làm thể với đối phương, cho nên khi tách ra giống như cái gì cũng khó chịu, Diêu Cẩn người lớn, có thể sống chung chỗ với cha mẹ, nhưng vợ là loại người thân khác giống với cha mẹ.

      "Như vậy." Diệp Bội ghé vào bên tai Diêu Cẩn, "Ông xã, tối đa chỉ là chúng ta ở chung năm mà thôi, chờ sau khi cha em trở về, chờ sau khi mẹ em sanh xong em bé em bảo ba em dẫn chúng ta đến thành phố H, đến lúc đó còn phải là lúc nào cũng có thể sống chung rồi, hơn nữa em mau chóng bảo mẹ em lắp xong điện thoại, đến lúc đó có thể gọi điện thoại, trước đó có thể viết thư cho em, cứ dạy em kiến thức, chúng ta nên đột xuất quá, mọi thứ là từng bước tới là được, nếu để cho ba mẹ vì thế mà chán ghét em tốt."

      Trước kia Diêu Cẩn luôn cực kỳ có chủ kiến trong nhà, bây giờ cũng chỉ là quá gấp gáp để hai người ở chung mới có tình huống như vậy xảy ra, cho nên sau khi Diệp Bội xong Diêu Cẩn gật đầu ngay: " hiểu, trước đó sắp xếp ổn thỏa tất cả trước khi em đến, tại quả vẫn chưa tới lúc đó, em yên tâm ."

      "Ừ." Ông xã này thay đổi chút nào, vẫn thành thạo về mặt chuyện lớn, về chuyện lại quan tâm mù quáng.

      Ngày hôm sau, Diêu Cẩn về nhà với cha mẹ , trước lúc trở về cố ý xin địa chỉ nơi này, là sau này viết thư cho Diệp Bội, cha Diêu mẹ Diêu cũng quan tâm Diệp Bội cái gì với Diêu Cẩn, theo bọn họ nghĩ chỉ cần con trai có thể theo chân bọn họ về nhà, thời gian dài có lẽ cũng dần dần quên lãng mới lạ ở nơi này, kết bạn với bạn bè khác, nhưng là bọn họ đánh giá thấp kiên trì của Diêu Cẩn.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " Bội Bội bắt đầu viết tiểu thuyết "
      ly sắc thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 8:
      Editor: trang bubble ^^

      "XX đại nhân mở thư như gặp mặt:

      Vừa rời bao lâu thể chờ đợi mà viết thư cho em, hối hận lúc rời có lập tức giúp lắp đặt điện thoại trong nhà, tại hay rồi, chỉ có thể viết thư tán gẫu để an ủi, năm này, là quá dài, tuy rằng hiểu rốt cuộc là em muốn làm chuyện gì, nhưng mà tin tưởng nhất định là em có chuyện cần làm mới có thể từ chối rời với , chỉ là rất nhanh tới Quốc Khánh rồi, tới thăm em, gởi cùng với thư là vài cuốn sách cho em, nghĩ có ích đối với em." Viết thư đối với người của mười mấy năm sau mà là rất hiếm lạ, cùng với ngành điện tử triển khai Hồng Nhạn (thư từ) đưa tình gần như có lẽ thành danh từ thay thế, nhưng cũng là có thể nghiệm mới đối với Diệp Bội và Diêu Cẩn.

      Hai từ XX mở đầu này, Diệp Bội rất ràng trong đó là có ý gì, cũng biết ra ở trong lòng Diêu Cẩn còn có rất nhiều lời ra, nhưng thư từ này dù sao cũng an toàn, cho nên mấy lời như vậy cũng bình thường, việc Diêu Cẩn gửi tới sách mới khiến Diệp Bội cảm thấy hứng thú.

      quyển bảng chữ mẫu, quyển tiểu thuyết, còn có quyển sách về kinh tế tại, ý nghĩa của bảng chữ mẫu có lẽ là để Diệp Bội luyện chữ giỏi, về ý nghĩa của quyển sách kinh tế kia cũng hiểu , đương nhiên tiền bạc này đôi khi có thể có tác dụng rất quan trọng, nhưng mà tiểu thuyết, Diệp Bội nhìn quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp kia cho dù ở đời sau cũng rất nổi danh, nghĩ chẳng lẽ Diêu Cẩn có ý là bảo viết tiểu thuyết?

      kiến thức lớp tiểu học lại vô cùng đơn giản đối với Diệp Bội, đơn giản đến mức vừa đến giờ học lại có chuyện làm, chỉ có thể ngồi ngẩn người ở chỗ đó, nhưng mà lại thể quá nổi bật, như vậy có rãnh viết chút tiểu thuyết cũng là lựa chọn tốt.

      Mở ra giấy viết thư, Diệp Bội viết về suy nghĩ của mình còn có mờ mịt bày tỏ nguyên nhân mình ở lại chỗ này, nhưng cũng thể quá ràng, dieenddafnleequysddoon nếu bị người cho là quái tốt, sau khi viết xong bèn dán tem rồi bỏ thư vào hòm thư chuyên dụng.

      "Bội Bội, có muốn chơi dây thun chung hay ?"

      Diệp Bội gật đầu cười, tuy là mình cũng muốn lãng phí quá nhiều thời gian, nhưng thỉnh thoảng rèn luyện thân thể cũng cần thiết, bằng chờ sau này thể năng cơ thể giảm xuống tốt, ngoại trừ chơi với những bạn học này còn cố định chạy vòng sân thể dục, quan trọng nhất của con người là làm cho thân thể mình khỏe mạnh.

      Cách chơi dây thun vừa đơn giản cũng có phức tạp, đối với Diệp Bội mà mục đích của rất ràng, đó chính là rèn luyện thân thể, cho nên sau khi toát mồ hôi chơi, sau đó bèn cầm quyển tiểu thuyết kia ngồi ở bên cạnh xem, hổ là bậc thầy, cho dù là bây giờ Diệp Bội xem trong tiểu thuyết bao hàm các loại cũng làm cho cảm thấy ngạc nhiên.

      Có người cuộc đời người lúc trí nhớ tốt nhất là vào lúc , Diệp Bội là nghiệm chứng điều này, trí nhớ vô cùng tốt cộng thêm trí tuệ của người trưởng thành, khiến cho Diệp Bội lại bắt đầu suy ngẫm lần nữa về cuộc sống của mình. Nếu sống lại lần, như vậy phải sống hạnh phúc, cuộc đời của người khác cũng cơ hội có quay lại, chỉ có riêng và Diêu Cẩn lại có thể làm lại, chẳng lẽ việc này còn tính là ân huệ của ông trời sao?

      Chớp mắt thời gian ngày lại qua, Diệp Bội về nhà hơn ba giờ chiều, nếu như là khi còn bé , vậy sau khi Diệp Bội làm xong bài tập có thể ra ngoài chơi đến trời tối mới trở về, đáng tiếc phải, cho nên lựa chọn về nhà.

      "Mẹ, con về."

      "Ừ, tự mình chơi ." nhàng lên tiếng, mẹ Diệp lại chuyện phiếm với người khác, cũng phải là chưa từng thấy, cần thiết thân thiết lắm.

      Diệp Bội sớm thành thói quen, đôi khi người thân có lẽ cũng phải là thân thiết nhất, nhưng bọn họ mới là đối xử tốt với ngươi, cũng tiếp tục chuyện, Diệp Bội lên lầu vào phòng.

      Trong cặp sách chứa nhiều sách lắm, bài tập sớm viết xong ở trường học, vui sướng lấy ra chồng giấy viết thư lớn, về phần tiền mua giấy viết thư có lẽ cũng coi như là Diêu Cẩn có dự kiến trước, để lại mấy trăm đồng cho , cũng có thể duy trì thời gian rất lâu.

      Luyện chữ tiếng xong, Diệp Bội bắt đầu suy nghĩ cấu trúc tiểu thuyết, với số tuổi của nếu như viết chút loại tiểu thuyết về truyện nhi đồng có thể vẫn có vấn đề, nhưng khi viết những thứ khác có vấn đề.

      Cũng lâu lắm, mặt Diệp Bội xuất nụ cười, có lúc suy nghĩ chuyện nào đó cần nghĩ toàn diện.

      Hai cái hố, loại truyện nhi đồng, loại võ hiệp, loại truyện nhi đồng có thể dùng tên Diệp Bội đăng, nhưng với loại võ hiệp dùng tên khác đăng tốt hơn.

      trải qua nhiều như vậy, tương lai loại tiểu thuyết về truyện nhi đồng cũng có rất nhiều, Diệp Bội hoàn toàn có thể chép lại, nhưng chẳng qua là muốn bước con đường trong lòng mình, cuối cùng quyết định ý tưởng của mình, tự viết, như vậy thứ xuất mới thuộc về mình.

      Truyện thuộc loại chuyện nhi đồng đều ngắn, khoảng sau ba tiếng đoản văn 5000 chữ lại ra đời, đây có lẽ về câu chuyện về học sinh tiểu học, còn có chút về ảo tưởng vui nhộn của bản thân học sinh tiểu học, dùng suy nghĩ của người trưởng thành xem có lẽ là rất hài hước, nhưng nếu như dùng suy nghĩ học sinh tiểu học xem lại có suy nghĩ hoàn toàn khác.

      Xoa xoa cổ tay của mình, Diệp Bội hơi xúc động, có lẽ là bởi vì thói quen dùng máy vi tính đánh chữ, tại dùng tay thoáng cái viết nhiều chữ như vậy đúng là mệt mỏi.

      "Bội Bội ăn cơm."

      "A, con biết rồi, xuống liền bây giờ." Sắp xếp xong đồ đạc của mình, giấu kỹ bản thảo sợ bị phát , lúc này Diệp Bội mới xuống lầu.

      Bà nội Diệp tự sống mình, mấy đứa con nhà họ Diệp cũng tự mình sống, bởi vì ba Diệp ở nhà, cho nên bình thường cũng chỉ có hai người ăn cơm trong nhà, lúc dùng cơm, Diệp Bội nhắc tới chuyện: "Mẹ, nhà chúng ta có muốn lắp đặt điện thoại hay ?" Ở trong ký ức của Diệp Bội, cả thôn cùng thông điện thoại có lẽ chính là lúc này.

      "Muốn chứ" Mẹ Diệp gắp đũa đồ ăn vào trong chén Diệp Bội, "Chỉ là Bội Bội sao con lại lên vấn đề này, phải là vì thím hai của con chứ?"

      "Ừm, " Nguyên nhân đó chỉ là chút xíu, quan trọng là chuyện khác, nhưng Diệp Bội vẫn gật đầu, "Thím hai đáng ghét, còn định tới nhà mình lấy đồ, may là trước đó chúng ta giấu rất nhiều thứ tốt hơn."

      đến việc này Diệp Bội tức lên, cũng biết sau ngày hôm đó đúng là thím hai từ bỏ ý đồ, quả nhiên sau khi người nhà Diêu Cẩn rời lại qua tới, sau đó như ý lấy ít đồ trong nhà, may mà trước đó mấy thứ đắt tiền nhất được mẹ Diệp cất rồi.

      "Bội Bội, thím hai của con cũng phải đáng ghét lắm, dù cho có lúc xu lợi chút, sau này dù sao cũng được loại lời này ở trước mặt người khác biết ?" Mẹ Diệp là chị cả trong nhà mình, từ trông nom em trai em , cũng phải là loại hình chịu bắt nạt, nhưng bà cũng biết cái gì gọi là gia đình hòa thuận, cho nên đôi lúc có thể cãi nhau cũng cãi nhau với người khác, mọi chuyện coi trọng hòa thuận.

      "Con biết rồi." Miễn cưỡng muốn gật đầu, nhưng ý hận trong lòng Diệp Bội lại chưa từng giảm bớt, bởi vì đứa bé trong bụng mẹ Diệp sinh ra bao lâu mắc cơn bệnh nặng, mà muốn trị khỏi bệnh cần quá nhiều tiền, hết cách rồi, ba Diệp và mẹ Diệp thể làm gì khác hơn là vay tiền khắp nơi, thông thường mượn thân thích hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có người vắt chày ra nước được Diệp Bội gọi là thím hai đó, cuối cùng chính là chú hai len lén cầm chút từ trong nhà ra ngoài cho bọn họ mượn, nhưng cũng chỉ là chút mà thôi. Hai người kia, người yếu đuối, người mạnh mẽ, ở mức độ nào đó mà cũng là trời sinh đôi rồi, sau lại ly hôn cũng là vì chuyện khác.

      Cũng may là cuối cùng em Diệp Bội có việc gì, nếu Diệp Bội sớm ra tay cũng đến bây giờ.

      "Chị dâu cả." Người phát ra tiếng lại còn là giọng nữ bén nhọn đó, mà là giọng nam thấp, Diệp Bội quay đầu, chỉ thấy người hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đứng ở phía ngoài, chải kiểu tóc lưu hành phổ biến, mặc âu phục, y hệt bộ dáng của người thành công, nếu như xem phong cách của ta với tay cầm miếng thịt heo .

      "Chú hai, " Mẹ Diệp vội vàng đứng lên, "Ăn cơm chưa? Sao hôm nay nghĩ gì lại tới thăm hai mẹ con chị thế?"

      "Ăn rồi...ăn rồi, vậy khỏi, hôm nay vừa trở về, cho nên mới thăm chị, cả vất vả ở bên ngoài, mình chị dâu cả ở nhà cực khổ, hơn nữa mấy ngày trước nhà tôi còn lấy nhiều đồ của nhà chị như vậy, là áy náy." xong rồi còn nhìn bốn phía xung quanh, cũng biết nhìn cái gì.

      Ngược lại mẹ Diệp hoàn toàn nhận ra: "Chú hai cần phải khách sáo như thế, đều là người nhà, Liễu Chi lấy chút đồ của nhà chúng tôi cũng thể coi là cái gì, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi chút , tôi pha cho chú ly trà."

      " cần, cần, " Có thể là nhìn thấy thứ muốn tìm, người tới có chút thất vọng, "Tôi phải về trước, Liễu Chi chờ tôi ở trong nhà đó, thôi quấy rầy chị dâu cả."

      Diệp Bội nhìn vẻ mặt người này khác biệt trước sau ràng, lại liên tưởng đến lúc xế chiều nay về ngang qua nhà chú hai nghe thấy lời thím hai lầm bầm lầu bầu, cái gì "Mẹ" ờ "Rất nhiều" ờ "Đắt tiền" ờ đợi chút, lập tức hiểu ra cuối cùng có chuyện gì xảy ra, có lẽ là bởi vì thím hai trông thấy đồ mẹ xách cho bà nội lại bắt đầu thấy thèm, cho nên tìm tới cửa, nhìn chút nhà mình có thứ đáng giá gì hay .

      Khe khẽ hừ lạnh tiếng, Diệp Bội cười : "Chú hai, chú trở về là tốt rồi, chú về lại cho thím hai, thím ấy lấy thứ đó từ nhà con về ít nhất cũng đáng vài trăm đó, để cho thím ấy nhớ chút, sau này lúc ba Diêu và mẹ Diêu tới cũng biết những thứ đó cũng phải là bản thân nhà con dùng, ôi, , con chỉ sợ bọn họ tức giận, dù sao ngày đó tìm chú thím mượn điện thoại chút cũng chịu, bởi vì giống như nghe nhà bọn họ rất có tiền, con xem ti vi người có tiền thế lực cũng rất lớn, cho dù làm chuyện phạm pháp gì cũng có người truy cứu."

      "Ha ha, sao?" Chú hai Diệp xấu hổ cười cười, "Bội Bội con à?"

      "Dạ." Thành nghiêm túc gật đầu, để cho người nhà này như ý, hơn nữa phải có người đồng ngôn vô kị (lời trẻ kiêng kỵ) ư, bây giờ còn là nhi đồng ấy.

      "Ngày đó chú ở nhà, chỉ là chờ đến lúc chú trở về nhất định dạy dỗ thím hai cháu chút, về phần thím cháu lấy đồ phải chú cũng mua thịt heo ư, cứ triệt tiêu , lần sau lúc bọn họ tới Bội Bội con cũng nên vậy, nếu nghe lời chú hai chú mua kẹo cho con ăn." Mấy trăm đồng cũng là tiền, hơn nữa đồ mấy trăm đồng cũng phải nhà người bình thường có thể mua được, đặc biệt ở bây giờ là rất đáng tiền.

      Trong lòng Diệp Bội rất bất mãn, thịt heo, thịt heo này nhiều nhất là mấy đồng tiền thôi, hơn nữa ở nhà, ngày đó đúng là ngửi thấy mùi thuốc lá truyền tới từ trong nhà, thím hai lại hút thuốc, có thể nghĩ là biết chân tướng của , ngẩng đầu bèn cười : "Tốt quá, chú mua kẹo cho con ăn, lại nghĩ đến lời Diêu dạy con còn có ích , con còn tưởng rằng chỉ có người xấu mới có thể sợ chứ." Hai câu cuối cùng Diệp Bội cố ý giọng rất , nhưng nghe cẩn thận vẫn có thể nghe , vẻ mặt chú hai Diệp bắt đầu đen lại giống như Diệp Bội dự đoán.

      "Chú hai, lời đứa bé mỗi nhà chú cần phải nghe." Mẹ Diệp bảo vệ con của mình, tuy là gia hòa vạn hưng (nhà hoà thuận mọi việc hưng thịnh), nhưng khi thấy tình huống như vậy vẫn rất thú vị với mẹ Diệp.

      " có việc gì, vậy chị dâu cả tôi trước, sau này trở lại thăm nhà chị."

      "Chú hai thong thả." Nhìn chú hai Diệp xa, mẹ Diệp ngồi xổm xuống ở trước mặt Diệp Bội, sờ mũi Diệp Bội, cười , "Quỷ linh tinh con đó."

      "Hả? Mẹ con cái gì sao?" Trạng thái của Diệp Bội mờ mịt, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội.

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " ngôi sao lớn tương lai»

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 9:
      Editor: trang bubble ^^

      "Vào học."

      "Đứng dậy."

      "Chào các em." (raw dịch là chào các học sinh nhưng mình cảm thấy dịch vầy đỡ cứng hơn)

      "Chào thầy ạ." Giọng bị mọi người cố ý kéo dài vang lên ở trong phòng học, cho tới bây giờ đây gần như là giọng của người vốn chưa từng thay đổi xuyên suốt qua tiểu học và trung học.

      Sau khi ngồi xuống, Diệp Bội lại bắt đầu nhàm chán, chỉ là kể từ sau khi nghĩ đến có thể viết tiểu thuyết buồn chán nữa, thời gian lên lớp viết tiểu thuyết chút cũng là chuyện vô cùng có thể giết thời gian.

      "Các em," giống bình thường trực tiếp bắt đầu lên lớp, thấy giáo dẫn từ bên ngoài vào, người bé mặc váy xòe màu trắng hoàn toàn trái ngược với tất cả bạn học ở trong phòng, "Người bạn học mới này tên là Nhược Lâm, ba mẹ bạn ấy phải tới đây làm việc, cho nên mới tới học vài ngày ở lớp chúng ta, mọi người chào mừng nào."

      Lời của thầy giáo vừa ra khỏi miệng, bên trong phòng học liền xuất tiếng vỗ tay, bây giờ bạn học vẫn rất dồi dào sức lực, tiếng vỗ tay này tuyệt đối qua loa.

      "Bội Bội, quần áo của âý là xinh đẹp." Có lẽ là bản tính của bé , hiển nhiên là khiến Diệp Tuyệt ngồi cùng bàn với Diệp Bội cảm thấy rất tò mò, cũng rất hâm mộ đối với quần áo của Nhược Lâm.

      "Ừ," Bình thản gật đầu, loại quần áo đó quả rất xinh, thế nhưng váy xòe của những năm này cũng phải là đẹp lắm, cho nên kích thích nổi lòng thích cái đẹp của Diệp Bội "Từng trải việc đời", "Cũng tạm được, ít nhất phải là quần áo mà bên chúng ta mua được."

      " sao?" Diệp Tuyệt chống má, "Tớ vốn còn muốn bảo ba tớ cũng mua cái cho tớ đó, thoạt nhìn rất đẹp."

      bục giảng thầy giáo nhìn chung quanh, sau đó lướt ánh mắt đến sau lưng Diệp Bội, nơi đó có chỗ ngồi còn trống: "Nhược Lâm, trước hết con ngồi ở chỗ đó ."

      "Con biết rồi, cảm ơn thầy." Lúc này cũng có ai thấy khuôn mặt non nớt của Nhược Lâm chợt xuất chút hài lòng, nhưng mà vẫn miễn cưỡng tới chỗ ngồi sau lưng Diệp Bội.

      Sau khi đứng lại, Nhược Lâm lấy ra khăn giấy từ trong túi mang bên người, cẩn thận lau, chỗ xíu cũng bỏ qua, đợi đến sau khi lau xong còn khẽ câu: " bẩn, may mắn là mấy ngày nữa mình rời rồi, nếu đúng là mình thể ở được chỗ này." Loại cảm giác vừa lòng trong giọng và loại lễ phép lúc ấy đối mặt thầy giáo vừa rồi tạo thành chênh lệch ràng.

      Diệp Bội im lặng cười cười, sau đó bèn vùi đầu làm chuyện của mình, trong trí nhớ cũng xuất bé này, nhưng có khả năng là bởi vì thời gian Nhược Lâm ở chỗ này quá ngắn, có ký ức cũng phải là khó hiểu lắm.

      Lúc này Diệp Bội suy nghĩ về quyển Tiểu Thuyết Võ Hiệp, thời đại này có rất ít Tiểu Thuyết Võ Hiệp lấy phụ nữ làm nhân vật chính cho dù là vào đời sau cũng rất ít Tiểu Thuyết Võ Hiệp lấy phụ nữ làm nhân vật chính, nhưng Diệp Bội cũng muốn rơi vào rập khuôn cũ, cũng muốn bắt chước người khác, vậy tự mình nghĩ, tự viết mới là tốt nhất, có thể tránh được đụng chạm cản trở, nhưng ít nhất phần lớn bên trong đều là của mình mới tốt.

      Lại ra cốt truyện cũng rất đơn giản, cũng chỉ là người phụ nữ trải qua cố gắng phấn đấu sau đó sáng lập môn phái thuộc về mình. Chuyện như vậy, về phần nhân vật nam chính, từ đầu tới đuôi cũng chỉ có người hơi mập mờ với nữ chính, những người khác đều là người qua đường, đây cũng là loại chấp niệm (suy nghĩ cố chấp) của Diệp Bội, chấp niệm đời kiếp đôi.

      Chuông tan học rất nhanh lại vang lên, trong lúc Diệp Bội suy nghĩ, trong phòng học này mọi người cũng tò mò với bé mới tới, sau giờ học, tất cả mọi người vây ở bên cạnh bé , mồm năm miệng mười hỏi các loại vấn đề.

      " xin lỗi, tớ hơi mệt mỏi, có thể để cho tớ nghỉ ngơi chút ?" Khác với đứa nhà có tiền bằng tuổi thường kiêu căng, biểu của Nhược Lâm có vẻ biết tròn biết méo, cho dù là lúc vui nhất cũng tuyệt đối xúc phạm bất cứ người nào, xem ra điểm này là rất tốt.

      Diệp Bội tò mò nhìn bộ dạng Nhược Lâm, nhìn lâu cuối cùng khiến nhớ lại nhân vật nào đó, phải mình biết khi còn bé mà là ngôi sau sau này, cũng xuất thân là ngôi sao tuổi, sau khi nhận ra Diệp Bội thầm than chả trách làm việc chu đáo như vậy, ra là nguyên do ở chỗ này, cười cười rồi quay đầu , cho dù là ai cũng liên quan tới .

      "Bạn rất kỳ lạ." Người phía sau dùng ngón tay chọt chọt Diệp Bội.

      Quay đầu, nhìn đối phương, cho dù lúc này Nhược Lâm còn , Diệp Bội vẫn nhìn ra tiềm lực của gương mặt đó sau này, cười : "Có cái gì kỳ lạ?"

      "Tan học, tất cả mọi người ở bên cạnh tớ nhất định phải chuyện với tớ, nhưng mà bạn lại như vậy, chỉ nhìn tớ." Bĩu môi, Nhược Lâm cảm thấy tò mò với Diệp Bội.

      "Đúng vậy, tớ cũng nhìn chăm chú bạn lâu, tò mò thôi, về phần chuyện với bạn, phải bạn mới vừa là bạn thoải mái sao?" tò mò là thể nào, trong lòng cũng có chút bát quái (nhiều chuyện) đối với ngôi sao lớn tương lai này, đúng là Diệp Bội có lời muốn chen chân vào Làng Giải Trí, nhưng mà tất cả đều biết, vẫn là thôi .

      "Ha ha," Nhược Lâm cười cười, "Bạn thú vị đó."

      "Ah, các cậu chuyện gì đó, Bội Bội, nhanh như vậy cậu trò chuyện với bạn học mới rồi hả?" Diệp Tuyệt từ WC trở lại thấy dáng vẻ Diệp Bội trò chuyện rất vui vẻ với bạn học nữ mới tới, cũng chen vào ngồi xuống.

      Từ hai người đến ba người, từ ba người đến bốn người, cuối cùng gần như tất cả nữ sinh đều vây lại đây, nghe Nhược Lâm thế giới bên ngoài, cũng gợi ra lòng hiếu kỳ của mọi người.

      Sau khi tan học, đám người quan hệ cũng rất tốt, ít chút xa lạ, ra giữa các bé có thể hoà nhập rất dễ dàng.

      "Hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Từng người tách ra, cuối cùng chỉ còn lại hai người Diệp Bội và Nhược Lâm.

      "Ôi, chúng ta cùng đường à, tớ còn tìm thấy đường của tớ đấy." Ít những ngăn cách kia, Nhược Lâm khiến người ta cảm thấy cũng hoàn toàn có cảm giác vui ngay từ đầu kia.

      "A, mới vừa rồi khi cậu mới tới, lúc thấy cậu lau bàn rất thú vị." Bàn của tiểu học là loại bàn gỗ, bởi vì thời gian sử dụng lâu cho nên mặt bàn có rất nhiều vết trầy, đặc biệt là Vĩ Tuyến 38, là hầu hết đều có mỗi cái bàn, đều là "Tiền bối" (lớp người trước) để lại, nhưng nếu phải bẩn cũng còn tạm được.

      Vẻ mặt của Nhược Lâm hơi đỏ: "Nhưng tớ cảm thấy rất bẩn, phải là cậu cảm thấy tớ nên làm như vậy chứ?"

      Cho dù biểu có chính chắn nữa, Nhược Lâm cũng chỉ là đứa bé, vất vả mới kết bạn nếu như lập tức mất tốt lắm.

      Diệp Bội lắc đầu: "Tớ như vậy, ra cũng có gì, tớ nghĩ lúc cậu học ở những chỗ khác cũng thể tiếp xúc với phòng học như vậy lắm, lại chỉ có ở nông thôn xa xôi, phòng học và bàn ở thành phố lớn cũng phải là hình dạng này."

      việc Diệp Bội vẫn còn nhớ, vào lúc bốn tuổi còn là lớp năm trường học nông thôn nơi này sáp nhập lại, trường học mới xây hoàn toàn giống như dáng vẻ trường học rách nát như thế, cho nên tuy được gọi là nông thôn, cũng đến mức kém, ít nhất cũng coi như quá quen thuộc đối với cuộc sống nơi này.

      "A, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên tớ đến phòng học tồi tàn như thế, nếu phải là bởi vì. . . . . ." Lúc đến phần sau Nhược Lâm tiếp tục thêm nữa, có lẽ là chuyện này cũng thể tùy tiện .

      Chỉ là cứ ngập ngừng như vậy, Diệp Bội còn suy đoán ra chuyện, ở trong trí nhớ của bộ phim điện ảnh đầu tiên của Nhược Lâm là đảm nhiệm học sinh ở trong bộ phim nông thôn, tuy chỉ là vai phụ, nhưng dáng vẻ của ấy lại làm cho phần lớn khán giả nhớ, Nhược Lâm cũng nổi tiếng nhờ bộ phim này, sau đó lại dựa theo lời của ấy đó là vì ấy từng thể nghiệm cuộc sống trường học nông thôn qua khoảng thời gian mới có thể diễn tốt, có lẽ lần này là trải nghiệm cuộc sống ở chỗ này, đây là suy đoán của Diệp Bội.

      Cũng gì nhiều, Diệp Bội hỏi: "Gần đây cậu nghỉ ngơi ở đâu, tớ đưa cậu qua?"

      "Ừ," Thấy Diệp Bội cũng hỏi nhiều, Nhược Lâm vui mừng gật đầu, "Tớ ở nhà bác tớ, là ở chỗ đó."

      Nhắc tới cũng coi như là trùng hợp, Nhược Lâm chỉ chỗ đó chính là chỗ lúc trứơc Diêu Cẩn gọi điện thoại về nhà: "Tớ đưa cậu qua."

      "Lâm Lâm, Bội Bội, sao các con cùng nhau, đúng rồi, thiếu chút nữa bác quên mất, Bội Bội cũng học lớp ," Dì Nhược Lâm đứng làm công việc ở cửa ra vào, rất nhanh thấy được hai đứa, "Mau vào, đúng rồi, Bội Bội, nghe cậu bé kia được cha mẹ cậu đón rồi à?"

      "Đúng vậy, ngày hôm sau và chú tới đây ngay, nhưng mà dùng ngày đêm mới chạy tới, sau đó Diêu về cùng chú." Đúng rồi, chả trách lần đó lúc đến đây có ấn tượng đối với người nhà này, bởi vì chính là trong khoảng thời gian này, cả gia đình đều dọn , nhưng thỉnh thoảng trở lại chuyến, có lẽ tất cả trùng hợp cùng vo lại chỗ, cho nên mới xuất các loại rủi ro.

      Bác Nhược Lâm cười sang sảng: "Cậu bé kia là rất lợi hại, mình lại có thể chạy đến nơi này, Lâm Lâm à, lúc mới đầu con đến đây còn sợ, tại có Bội Bội cùng với bác, bác nghĩ là con cần sợ rồi."

      "Con biết rồi, bác, Bội Bội rất tốt, đúng rồi, Bội Bội ở lại chơi với tớ lát , mình tớ buồn chán lắm." Nhược Lâm làm nũng kéo tay Diệp Bội.

      biết làm sao nhìn Nhược Lâm, nghĩ tới chắc cũng được mấy ngày, Diệp Bội gật đầu đồng ý: "Nhưng mà tớ về trước cất cặp sách, đợi lát nữa lại cùng chơi đùa với cậu."

      "Tớ đưa cậu ." Ánh mắt của Nhược Lâm sáng long lanh chớp chớp, sau đó vẫn nhìn Diệp Bội.

      "Tớ cũng quay lại mà, được rồi, cùng ." Người bạn , nếu như Diệp Bội bị những bạn học khác quấn quít lấy chắc chắn đồng ý, bởi vì như vậy quá lãng phí thời gian của mình rồi, nhưng Nhược Lâm, dù sao ấy cũng ở lại nơi này quá lâu, coi như liều mình bồi quân tử .

      Đường trải trong nông thôn chính là đường đá,nhưng mà bộ dáng từng cục từng cục xem ra cũng rất chỉnh tề, Nhược Lâm cẩn thận từng li từng tí ở phía , thỉnh thoảng vui vẻ bật cười: "Chơi vui đó, Bội Bội, có điều cũng biết là người nào làm thành, là lợi hại nha."

      cục đá có lẽ là lớn như chân trẻ con vậy, nhưng mỗi cục đá đều sắp xếp ở nơi đó, đặc biệt là lúc sắp đặt cũng suy xét đến vấn đề độ cao, cũng có xuất tình trạng gập ghềnh, chỉ là Nhược Lâm, cho dù là Diệp Bội thấy lại con đường như vậy cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, bởi vì sau này con đường như vậy bị đường xi-măng thay thế.

      "Trước kia người ta chính là trải như vậy, vẫn cứ giữ lại như thế, có ai biết rốt cuộc là ai làm thành."

      "Ha ha, chơi vui," Ngược lại Nhược Lâm cũng để ý nhiều như vậy, "Bội Bội, lúc nào đến nhà cậu vậy?"

      "Ngay ở phía trước."

      Tác giả có lời muốn : báo trước chương kế tiếp " phụ nữ luôn ăn ở hai lòng phải ? "
      ly sắc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :