1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 4: Lại tiếp tục ngược cẩu ở công ty

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      “Dậy thôi nào bảo bối~”

      Trong lúc Tô Uyển mơ mơ màng màng cảm giác được mình thở được, đôi môi đỏ khẽ mở, sau đó bị đầu lưỡi thừa dịp chui vào, quấy rối hồi lâu mới tha cho . Thứ đầu tiên đập vào mắt khi mở mắt là sợi chỉ ái muội giữa đôi môi họ.

      ngửi thấy mùi cháo từ trong bếp, hôn Tần Chấp, đôi mắt sáng rực : “Cháo khoai mỡ?!”

      Tần Chấp bế thân thể mềm mại của lên, chậm rãi mặc quần cho , còn về phần ăn bao nhiêu đậu hủ của đây là bí mật mãi mãi bị chôn vùi.

      Tô Uyển ngáp cái, vui vẻ cười khi nhìn giúp mình mặc quần áo xong lại lấy lược cẩn thận chải tóc cho .

      Rất nhiều người hoàn toàn ỷ lại người tốt nhưng Tô Uyển lại nghĩ, đó là do họ chưa gặp được người như Tần Chấp thôi. nguyện ý ỷ vào , dù sau này có lười chảy thây sao? Dù lười vậy Tần Chấp vẫn cưng chiều . phải bị người chiều chuộng đến mức lười biếng cũng là chuyện hạnh phúc đấy ư?

      ***

      “Trợ lý Tôn, tâm trạng của ông chủ thế nào?” Trợ lý Tôn chăm chỉ giải quyết công việc thấy thanh niên lấm la lấm lét thò đầu ra, giọng hỏi.

      Sao tự nhiên phải lén la lén lút chi vậy ba? Chẳng lẽ đầu năm nay chỉ còn mỗi mình tui bình thường thôi sao? Tôn Đặc đẩy kính lên, chợt cảm thấy mình đơn quá!

      “Tự cầu phúc .”

      Ha ha, bộ cậu biết tôi vậy sao? *mỉm cười*

      Liên Nhị lo âu gãi đầu, phải chứ? phải hôm nay chị dâu đến sao?

      ra cậu rất thân với Tần Chấp, dù chỉ là đơn phương nhưng họ vẫn biết nhau, đôi khi cũng chuyện phiếm vài câu. Dù vậy nhưng cậu vẫn sợ Tần Chấp lắm luôn…

      Haiz, nghe mẹ kể là hồi bé, chỉ cần mẹ nhắc đến Tần Chấp khi cậu nghe lời cậu ngoan như cún luôn ấy *đau khổ nhìn trời*.

      biết vì sao từ bé cậu rất sợ Tần Chấp, càng lớn cậu càng sợ vì thấy lạnh nhạt hơn, vẫn cảm thấy dáng vẻ u ám hồi bé của Tần Chấp vẫn đỡ hơn (`^)!

      “A di đà phật Phật tổ phù hộ, Ngọc Hoàng đại đế Vương Mẫu nương nương ở cao có linh…”

      Trực giác của Liên Nhị rằng có chuyện may xảy ra, cậu hít sâu hơi, nhàng gõ cửa.

      Trợ Lý Tôn trùng hợp nghe thấy cậu ta lải nhải: “…”

      “Vào !”

      Cậu vội vàng đẩy cửa vào, lòng cậu càng bất an hơn khi thấy boss rất lâu vẫn chưa lời nào, tóc gáy dựng đứng cả lên…

      Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tiếng “rộp rộp rộp”. Ừ, rộp rộp…

      Khoan , tiếng rộp rộp là gì vậy?

      Cậu lén lút ngẩng đầu, hai hàng lệ gần như tuôn thành dòng.

      Mợ nó, bảo sao boss để ý đến mình! Boss, có thể bớt bớt lại được ? Mắt sắp bắn ra lửa luôn rồi kìa!

      Em sắp bị ngược đến xỉu luôn, vậy mà hai người cứ ngược cẩu độc thân là em đây hoài ( ̄^ ̄゜)!

      Bình thường boss hay nghiêm chỉnh làm việc bàn nay lại lười biếng ngồi sofa cách đó xa. Trước mặt là văn kiện được chỉnh sửa lại nhưng bây giờ chủ nhân của chúng nó rảnh để tâm đến.

      vuốt tóc bên cạnh, đôi mắt cứ dính chặt lấy như kẹo cao su!

      Hu hu hu, cậu cũng muốn làm việc như này!

      Có lẽ là do ánh mắt của cậu quá ràng nên khiến Tần Chấp ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng mắt cậu nhìn.

      Sau khi nhìn phát cậu ta lại dám nhìn bảo bối của mình!

      nheo mắt rồi : “Số liệu trong văn kiện này quá cẩu thả, dự đoán hợp lý, còn nữa,… Về phòng làm lại cho tôi, ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả!”

      Hu hu hu, xảy ra chuyện gì vậy?

      Liên Nhị xui xẻo, biết mình gì sai khóc ra nước mắt, há hốc mồm thầm nghĩ: Cứu mạng, đêm nay lại được ngủ rồi…

      # Giải thưởng Mỗi ngày đều phải tăng ca thuộc về tui #

      # Sếp tui lật mặt nhanh như bánh tráng #

      # Cục cưng đau lòng quá #

      # Cảm thấy cuộc đời bi kịch #

      ***

      Khi cửa đóng lại, Tô Uyển chút hoảng sợ khi bỗng dưng bị bế lên đùi , tỉnh bơ tìm góc độ thoải mái để tựa vào .

      “Sao vậy?”

      Tần Chấp há miệng ăn miếng trái cây bên mép, hôn lên vành tai tinh xảo của vợ : “Luôn có người nhìn em ( ︶︿︶ ).”

      nghiến răng, rầu rĩ như trẻ con giận dỗi, đôi mắt lại loé lên ánh sáng nguy hiểm: “Em là của .”

      “Ừ, em chỉ thuộc về .”

      Boss Tần thoả mãn khi thấy vợ vừa tập trung xem phim vừa vô thức đáp lại mình. phải mọi người đều lời lúc vô ý mới là lòng sao?

      có hơi buồn bực khi vợ chỉ nhìn chăm chú vào điện thoại chứ nhìn mình… Hay là vứt luôn điện thoại nhỉ?…

      lát sau, Tô Uyển buồn bực nghĩ sói xám vẫn chưa ăn được thịt dê khi bài hát cuối phim Cừu vui vẻ và Sói xám vang lên, báo hiệu tập kết thúc. : “A Chấp, Sói xám lại bay lên trời nữa rồi!”

      “Hử?” Tần Chấp u ám nhìn di động ở trong tay. Gần đây bảo bối rất thích Cừu vui vẻ và Sói xám. tiếp: “Bảo bối thích Sói xám hay Cừu vui vẻ hơn?” Trọng điểm ở đây là sói hay cừu đấy nhé.

      Tô Uyển buồn bã dúi đầu vào lòng : “Sói xám (╥╯^╰╥).” Ngừng lát rồi tiếp: “Nó rất giống A Chấp.”

      Bàn tay vuốt tóc chợt khựng lại, điên cuồng trong mắt liền biến mất, sau đó lại nghe người con trong lòng : “Nhưng đẹp trai bằng A Chấp, cũng giỏi bằng !”

      “Cừu vui vẻ có A Chấp giống em, ai có A Chấp như em cả~”

      Cứ như vậy, được vợ đáng của mình vuốt lông cho, giống như con hổ tàn bạo để lộ cái bụng trắng nõn trước mặt người mình tin tưởng nhất vậy.

      Khuôn mặt dịu xuống, dịu dàng cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi lại hoàn toàn trái ngược với hành động này của , vừa bá đạo vừa hung hăng hút hết chất lỏng ngọt ngào của trong lòng.

      “A… Thả… A…” Tô Uyển bị hôn suýt tắt thở, đến khi nhéo tai mới buông ra. Lúc này, chân mềm nhũn, đầu lưỡi tê dại.

      Tần Chấp lưu luyến rời khỏi môi . Trong lòng chợt được lấp đầy khi thấy hai mắt long lanh, đôi môi đỏ ướt át, hai tay nắm chặt quần áo trước ngực , vừa tín nhiệm vừa ỷ lại tựa vào lòng

      bế vào phòng nghỉ, hôn lên từng tấc da của : “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này đều là của , tất cả đều là của …”

      Tô Uyển: “…”

      “Khoan , chúng mình đồng ý đổi tư thế khác rồi mà…”

      ***

      Vì vậy, nhân viên tan ca trễ được chứng kiến boss ôm phu nhân bước nhanh ra khỏi thang máy, cẩn thận ngồi trong xe, giống như trong lòng là toàn bộ thế giới vậy.

      Nhân viên: “…”

      # Tui ăn chén thức ăn dành cho chó này #

      # Mỗi ngày đều bị ngược #

      # Cảm thấy như mình bị thương tổn gấp ngàn lần #

      # Sao cẩu độc thân chịu nổi đây trời #

      # Ngày nào cũng muốn ly hôn với ông xã #

      Còn nữa, ai dám tình cảm giữa Ảnh hậu Tô và ông chủ tốt vậy hả?! Mợ nó, có giỏi đứng ra đây, tụi tui đảm bảo đánh chết đâu!
      buithuyngan, Hòa Yên Linh, lonkon9519 others thích bài này.

    2. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 5: Con mèo này xấu như vậy

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      “A Chấp, dẫn em mua con mèo được ?” Tô Uyển chạy từ lầu xuống, nhào vào lòng của Tần Chấp đọc kịch bản.

      Sắc mặt của Tần Chấp vẫn như thường, tay ôm chặt lấy eo , sửa lại tóc tai cho vợ rồi bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên em muốn mua mèo vậy?”

      thấy mèo con rất đáng sao?”

      Tần Chấp: hề cảm thấy như vậy →_→

      phải nuôi mèo rất phiền toái sao? Còn nữa, em rất thích sạch mà?”

      sao đâu, mèo bây giờ rất thông minh!”

      “… Mèo cào lung tung.”

      “Có thể mua đồ cào móng mà~” Tô Uyển kỳ lạ nhìn Tần Chấp vẫn bình thường: “A Chấp, có phải thích mèo ?”

      thích bất kỳ thứ gì trừ họ cả nên chỉ lẳng lặng che giấu ánh mắt điên cuồng của mình: “… , bảo bối thích mèo gì nè?”

      Tô Uyển vui vẻ hôn lên mặt chồng : “A Chấp tốt nhất~ Lát nữa chúng mình tự mua con mèo Ragdoll đáng ~”

      Khi quay đầu, chuẩn bị lên lầu để thay quần áo mới phát quản lý của mình đau khổ đứng trong phòng khách.

      ngạc nhiên hỏi: “ Từ?! Sao lại ở đây vậy?!”

      “Oimeoi, đây vẫn luôn đứng ở đây mà! Với em chỉ là phông nền thôi sao?! Lẽ nào nãy giờ em nhìn thấy sao?!”

      “… Chẳng lẽ tồn tại của thấp vậy sao?”

      “Đúng là rất thấp!”

      Tô Uyển nghĩ chút rồi thành khẩn : “ Từ, bình thường nhớ ăn nhiều chút, trước khi ăn nên ăn nhiều chanh hơn.”

      Từ Minh cạn lời:…

      Trong đầu Từ Minh như có vạn con alpaca* chạy qua khi thấy vẻ mặt thành khẩn của Tô Uyển… Mỗi ngày đều bị hai người show ân ái còn chưa đủ chua hay sao mà còn ông đây phải ăn thêm chanh làm quái gì?!!

      *Alpaca: hay còn gọi là thảo nê mã, ý chỉ cạn lời.

      Còn nữa, Ảnh hậu Tô có biết người đàn ông của em bệnh xà tinh nặng đến cỡ nào ? Xin em đừng gọi mà…

      Boss đừng tưởng công việc này lương cao nên tôi dám từ chức nhé! Nếu còn trừng tôi nữa có tin là tôi … Đúng là tôi dám từ chức 囧rz.

      ***

      “Chào mừng quý khách.”

      Dương Dương là bà chủ của cửa hàng thú cưng “Nghi gia”. Từ thích mấy động vật , sau khi tốt nghiệp đại học cũng làm. Vì nhà ấy khá giàu nên họ cho ấy chút tiền để mở cửa hàng thú cưng, mấy năm nay cũng phất lên.

      số lý do mà hôm nay ấy định đóng cửa vào chạng vạng, sau đó nghe thấy có người đẩy cửa vào.

      Dương Dương vừa mới ngẩng đầu lên thấy hai người đàn ông mặc âu phục như bảo vệ đẩy cửa ra. sau họ là người đàn ông lạnh lùng tay trong tay với người phụ nữ bên cạnh.

      chàng cao to nghiêm túc về phía khiến hoảng sợ, theo phản xạ cúi đầu xuống cho đến khi nghe thấy giọng êm tai của người phụ nữ: “Đừng sợ.”

      “Ôi thần linh ơi, đây là giọng của nữ thần của con mà!!”! Dương Dương hét lên trong lòng.

      ngẩng đầu, cười e thẹn hỏi: “Nữ… Ảnh hậu Tô thích mèo kiểu nào?” A a a a a!!! Nữ thần cười với tôi kìa!!! Cứu mạng!!! Cục cưng sắp ngất rồi!!!

      Tô Uyển nghe thấy hỏi cũng nghiêm túc đáp: “Ở đây có mèo Ragdoll ?”

      “… Có!” A a a a nữ thần nghiêm túc đáng quá! Mẹ ơi, con sắp chết dưới đáng của nữ thần rồi!! Chỉ cần là nữ thần muốn dù nơi đây có loại mèo này cũng phải có!

      Tô Uyển rất vui khi nghe được câu trả lời, hưng phấn hôn lên mặt Tần Chấp: “A Chấp, em sắp có mèo Ragdoll rồi!”

      Tần Chấp ôm chặt , miệng nở nụ cười cưng chiều hôn lên trán , đôi mắt lại tàn nhẫn nhìn về phía người đàn ông đứng trong góc.

      Sắc mặt của bảo vệ đứng trong góc cứng đờ khi cảm nhận được ánh mắt của boss, bất an rụt chân, cả người lùi về trong góc. (╥﹏╥) Xin ông chủ hãy tin tưởng tôi! tôi mua hết mèo Ragdoll trong cửa hàng này rồi mà!

      A a a a a a! Nữ thần của tôi đẹp quá!!! Người đàn ông của nữ thần cũng đẹp trai quá!!! A a a a hành động của họ đáng quá!!!

      Nữ thần ký tên tặng mình~ Nhìn nữ thần ký tên cũng rất dễ thương!!! Dương Dương say mê ôm chặt lấy chữ ký của nữ thần.

      # Muốn sinh khỉ con cho nữ thần #

      # Nữ thần quá đáng #

      Mợ nó, vậy mà còn có người dám tình cảm giữa họ chỉ là lăng xê! Bộ bọn họ đều bị mù hết rồi sao?!

      Mà nghĩ lại cũng rất kỳ lạ, sao hôm nay mèo Ragdoll bán chạy hơn bình thường vậy nhỉ? Tuy lòng nghĩ vậy nhưng chỉ trong chớp mắt, ấy liền vứt suy nghĩ này ra sau đầu, tiếp tục say mê nữ thần.

      Bạn tốt dặn mấy trăm lần muốn được con mèo Ragdoll:…

      Bảo vệ mệt như cún:…

      Boss ngàn phòng vạn phòng nhưng vẫn thành:…

      Mèo con xinh đẹp (Bạn tốt: 5555… Tớ dặn mấy trăm lần là tớ muốn… Con mèo xinh đẹp nhất rồi mà) cuộn tròn như cục bông, ngoan ngoãn nằm trong ổ, lâu lâu lại kêu “meo” khiến cho lòng người mềm nhũn.

      Ít nhất tim Tô Uyển bị nó bắt làm tù binh.

      Đôi mắt Tần Chấp càng sâu thẳm khi thấy Tô Uyển nhìn đến mình mà chỉ tới lui trong phòng chơi với mấy món đồ chơi dành cho mèo. trôi qua 23 phút 42 giây rồi! Uyển Uyển nhìn 23 phút rồi!

      thể nhịn được nữa, giữ chặt tay rồi ôm vào lòng. hôn lên môi , bá đạo chiếm lấy từng khoảng gian trong miệng cho đến khi chạm đến cổ họng của mới dừng lại.

      Họ hôn nhau đến khi thở nổi nữa, lưu luyến rời khỏi, mút vành tai tinh xảo của vợ, khuôn mặt vô cảm nhưng tủi thân hỏi: “Bảo bối, em nhìn 23 phút rồi… Có phải em nữa …”

      “Em chỉ mình !” ôm mặt , nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt rồi .

      Tần Chấp cười tủm tỉm nhìn mèo con nhìn họ chằm chằm với vẻ sâu xa.

      Mèo con:… Mợ nó, dù ngươi nhìn chằm chằm trẫm trẫm cũng hiểu được đâu~

      Nhưng niềm vui của Tần Chấp chưa được bao lâu bị dập tắt. Đến giờ ăn tối, lại muốn giết mèo. Còn nguyên nhân ấy hả? Vì hôm nay, bảo bối luôn được ôm vào lòng, vừa dụ dỗ ăn cơm vừa hôn vài cái tự ăn hết cà rốt!

      Đều do con mèo xấu xí kia mà phúc lợi ôm ấp hôn hít nâng lên mỗi ngày còn!

      Đôi mắt Tần Chấp lạnh lẽo: “Bảo bối, vì con mèo này xấu như vậy nên hay để mấy ngày nữa mua cho em con mèo xinh đẹp hơn nhé?”

      Tô Uyển nhìn chằm chằm bé mèo xoay đầu lại: “Lượng Lượng rất xinh đẹp mà!”

      “Lượng Lượng? Em đặt tên cho nó sao?”

      “Vâng, có phải rất êm tai ?”

      Tần Chấp kiên định khi thấy ánh mắt sáng ngời của , nuốt xuống lời “rất nam tính”, ngoài miệng lại : “Dễ nghe.” Hắc khí xung quanh gần như thể khống chế: “Nhưng đến giờ ngủ rồi bảo bối!”

      “Đúng ha.” Tô Uyển vỗ tay: “ là hôm nay cho em ở rồi đó!”

      Uyển Uyển đáng quá !

      Vào lúc nửa đêm, Tần Chấp vừa vuốt ve mái tóc mượt mà của vợ vừa cầm di động lên.

      Vì làm bảo vệ nên bảo vệ số ngủ sâu. Khi ta tỉnh dậy thấy phòng đầy mèo, lông tơ dựng đứng cả lên…

      Tiếng kêu của mèo cứ liên tục vang lên khiến ta tài nào chợp mắt được, khó khăn lắm mới thiu thiu bị mèo con cào cho tỉnh luôn, lông mèo dính đầy miệng.

      ta nhìn điện thoại, rồi lại nhìn con mèo bò trong phòng: “…”

      Xin hãy cho tôi lọ thuốc trợ tim cấp tốc !
      buithuyngan, lonkon95, Miley15 others thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 6: Có bệnh phải trị

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      Sáng sớm hôm nay, Tô Uyển mơ mơ màng màng nghe được có người dịu dàng gọi mình dậy, nhưng vì tối qua ngủ quá trễ nên giờ mắt cứ díp chặt lại, tài nào mở ra nổi.

      Cuối cùng cũng ngăn cản được cơn buồn ngủ, mơ màng nghĩ đến chuyện trước khi thiếp : “Sao giọng dịu dàng như vậy có thể thức mình dậy được chứ?”

      Tần Chấp bất đắc dĩ nhìn vợ trở mình, vùi đầu vào gối lẩm bẩm gì đấy rồi ngủ tiếp. chợt cảm thấy hối hận vì tối hôm qua làm kịch liệt như vậy, nhưng Uyển Uyển như ma tuý của vậy, chỉ cần thử lần là nghiện nên bây giờ lần nào đụng vào thể kiềm chế được, làm sao cũng thoả mãn, chỉ biết chiếm hữu .

      buồn cười giúp vợ trở mình, cưng chiều hôn lên trán . Xem ra, hôm nay chỉ có mình công ty rồi.

      Tô Uyển tỉnh lại là vì tiếng dì Vương gõ cửa: “ chủ, đến giờ dậy rồi.”

      Dì Vương là người bên nhà chính, khi và Tần Chấp dọn ra khỏi nhà mẹ Tần nhờ bà chăm sóc họ. Vì Tần Chấp thích có người ở cạnh họ nên bà và bảo vệ đều ở cạnh gian nhà chính, chỉ khi nào cậu chủ ở đây, ngoại trừ phòng ngủ chính, thư phòng và phòng tắm bà mới quét dọn phòng ốc.

      “Con muốn dậy đâu…”

      chủ, cậu chủ dặn phải ăn sáng trước 10 giờ, sau đó có thể ngủ tiếp.”

      Tô Uyển miễn cưỡng mở mắt ra. Được rồi, biết rất chú ý đến sức khoẻ của .

      người vẫn còn mặc đồ ngủ khi ăn, lúc xong chỉ mới 10 giờ rưỡi nên chuẩn bị ngủ tiếp có người gõ cửa, dì Vương mở cửa cho quý bà trung niên và người phụ nữ vào.

      Quý bà kia giữ gìn nhan sắc rất tốt, những gần như đoán ra được tuổi của bà mà nhìn bà còn quyến rũ hơn hẳn.

      “Mẹ!”

      Tô Uyển cũng quá khích chạy tới, chỉ vui vẻ cười với mẹ Tần, tò mò nhìn người phụ nữ bên cạnh bà.

      ta rất xinh đẹp, áo đầm màu đỏ tôn lên dáng người nóng bỏng và làn da trắng nõn, miệng cười nhưng giữa hai lông mày lại lộ vẻ kiêu căng.

      Tần phu nhân quá quen với hành động chào hỏi của Tô Uyển nên phản ứng gì cả, tự ngồi lên sofa.

      Trái lại, người phụ nữ bên cạnh lại rất ngạc nhiên về chuyện này. Ả há hốc mồm, vờ như hỏi: “Hình như Tô làm vậy tốt lắm đâu?”

      Tô Uyển chưa kịp Tần phu nhân cười đáp: “Nhà của chúng tôi đều khách sáo với người nhà vậy đấy.” Ý là nhà chúng tôi rườm rà, bổn phu nhân còn chưa người ngoài như xía vào chi hả?!

      Dù con dâu hơi ngốc nhưng được cái chân thành, tốt hơn loại người luôn cười giả tạo nhiều lắm. Vả lại, dù cho con dâu của bổn phu nhân ngốc cũng cho người ngoài như bắt nạt đâu.

      Mặt Triệu cứng đờ, sau đó cười cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra, sang chuyện khác: “ Tô mới dậy sao? Dậy trễ vậy tốt cho sức khoẻ đâu.”

      Tần phu nhân bội phục với tố chất tâm lý của Triệu này, rồi lại nhìn con dâu ngốc nghếch ý bảo hãy học hỏi nhiều hơn!

      Tô Uyển hiểu ánh mắt của mẹ Tần nên nhìn bà, sẵn tiện suy nghĩ câu hỏi của Triệu: “Còn sớm, A Chấp tôi nên ngủ tiếp.” A Chấp chắc chắn là đúng!

      Tần phu nhân nhịn cười, chậm rãi uống trà do dì Vương mới bưng lên.

      Nghe vậy, sắc mặt của Triệu liền thay đổi. ta khoe khang đấy hả?!

      Tô Uyển thấy sắc mặt của Triệu này đổi màu liên tục, lời nào cảm thấy hình như ta bị bệnh. Chỉ có điều A Chấp , loại người này biết bản thân có bệnh, nếu gặp phải phải tốt bụng cho họ nghe!

      Tuy biết vì sao ta thích mình nhưng vẫn tốt bụng muốn cho ta nghe . nghĩ ngợi rồi lo lắng nhìn ả: “ Triệu, có phải được thoải mái ?”

      “Cái gì?” mỉa mai tôi đấy hả?

      Triệu, đừng tuỳ hứng, có bệnh phải trị, đừng vì sợ bác sĩ mà giấu bệnh!”

      “Tôi …”

      sao, A Chấp có nhiều tiền lắm, giờ tôi có thể cho mượn trước. Có bệnh phải trị!”

      Triệu Lệ Hoa u ám nhìn Tô Uyển chân thành lấy tiền ra nhét vào lòng mình, sau đó thoả mãn như thể làm được việc lớn, lấy điện thoại rồi đánh gì đó, mà Tần phu nhân chỉ mỉm cười nhìn ta.

      Ả như mất lý trí, nhất định là người đàn bà này cố tình khoe khoang trước mặt mình, cố ý mỉa mai mình, nhưng vì sao những người này vẫn che chở ta?

      ra Tô Uyển hoàn toàn để ả vào mắt, sau khi phát giác mình làm được việc tốt vui vẻ khoe với chồng ~

      Sau khi đánh chữ xong mới phát Triệu vẫn chưa khám bệnh, lo lắng hỏi: “Sao còn chưa ? Còn chuyện gì nữa ?”

      Sắc mặt của ả lại u ám, ta thẳng thừng đuổi mình ra là vì sợ mình gặp được Tần Chấp sao? Đúng là trưa nào Tần Chấp cũng về chơi với Tô Uyển nhưng vốn hề nghĩ đến chuyện này.

      Triệu Lệ Hoa nhìn Tần phu nhân, thấy bà cũng tò mò nhìn mình biết mình thể kéo dài thời gian được nữa, đành phải lấy thiệp mời ra từ trong túi xách: “Đây là thiệp mời sinh nhật của tôi, hy vọng Tô và Tần nhị thiếu nể mặt tôi mà tham dự.”

      Tô Uyển hiểu, phải mấy bữa tiệc như vậy chỉ dành cho người quen thôi sao? Ngay cả sinh nhật của ba cũng chưa chắc mời được A Chấp, sao Triệu này lại tự tin mời được họ vậy?

      “Nhưng tôi biết mà, sao tôi phải tham dự sinh nhật của chứ?”

      nể mặt tôi sao?”

      Tô Uyển cảm thấy rất kỳ lạ: “ là ai? Sao tôi phải nể mặt ?”

      Triệu có bệnh nhưng thích và muốn chuyện người phụ nữ kỳ quặc này nữa. nghĩ ngợi rồi với bảo vệ xuất từ khi nào: “Dẫn ta ra ngoài, sẵn tiện gọi bác sĩ tâm lý cho ta luôn.”

      Tuy Triệu Lệ Hoa tức điên nhưng vẫn la hét um sùm, miễn cưỡng giữ vững hình tượng của mình. Lý do cũng rất đơn giản: là vì ta biết tiểu thư danh giá làm loạn mất mặt đến nhường nào, hai là vì tự biết bản thân thắng nổi bảo vệ, cuối cùng là biết mình tự tốt hơn là bị kéo ra ngoài. Ả tiện nhân này, đến khi Tần Chấp ta nhất định tha cho ả!

      Tần phu nhân chỉ nhìn con dâu của mình giải quyết tình địch, chứ gì cả. Trái lại, bà còn rất vui mừng khi thấy con dâu thông minh hơn khi thấy Triệu Lệ Hoa tức điên lên.

      Thứ ngu xuẩn biết trời cao đất rộng này, có được vài ba người theo đuổi liền tưởng Trái Đất xoay quanh mình, vậy còn dám mơ tưởng đến con trai của bà nữa cơ đấy! Nhà họ Triệu đúng là càng ngày càng xuống dốc mà.

      ra phải Triệu Lệ Hoa ngu xuẩn mà vì đời này luôn có những người tin vào chuyện có người đàn ông nào lòng dạ, lại càng tin có đàn ông nào từ chối khi có phụ nữ xinh đẹp dâng đến tận miệng.

      Sau khi ra lệnh cho bảo vệ ném ta ra cũng vứt chuyện này ra sau đầu, lo lắng với mẹ chồng: “Mẹ, đầu óc của ta được bình thường, sau này mẹ thấy phải cẩn thận nhé!”

      Lỡ như ta phát điên muốn đánh người phải làm sao đây? Mẹ yếu ớt đánh lại ta đâu!

      “Mẹ yếu ớt như vậy phải nhớ mang theo bảo vệ đó!”

      Yếu ớt? Vẻ mặt của dì Vương rất khó tả khi nhớ đến tình địch Giáp Ất Bính bị bà chủ đánh bay.

      Mẹ Tần vừa khen con dâu có tiến bộ:… Con dâu, con đấy hả?!… Σ(っ°Д°)っ
      Last edited: 18/6/19
      Socnau, lonkon95, tramanh89414 others thích bài này.

    4. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 7: Mẹ chồng

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      Nếu người ngoài rồi đến lúc giải quyết chuyện trong nhà mình.

      Tần phu nhân nhấp hai ngụm trà, đánh giá Tô Uyển ngồi ở sofa đối diện còn mặc đồ ngủ: “Khó trách có người khen Uyển Uyển luôn mặc đồ hợp mốt, ngay cả đồ ngủ cũng mặc đẹp hơn người khác nữa~”

      ạ? Cảm ơn mẹ! Nhưng bình thường con mặc đồ ngủ ra ngoài.”

      “…”

      Khoé miệng của dì Vương đứng bên cạnh khẽ giật. Lại nữa rồi, bà chủ ám chỉ chủ dậy muộn nên giờ vẫn còn mặc đồ ngủ, ai dè chủ lại nghĩ bà chủ khen mình ╮(‵▽′)╭

      Bàn tay bưng ly trà của mẹ Tần run lên, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Tô Uyển thấy vui vẻ cười cười, bà quyết định chuyển chủ đề: “Nghe gần đây mạng vài scandal.”

      Tô Uyển ngạc nhiên hỏi: “Scandal?”

      Tần phu nhân ôn hoà cười: “Ừ, là vài tin đồn vớ vẩn về con và Triệu Thân gì đó.”

      “À~” Tô Uyển gật đầu.

      Ủa, đoạn sau đâu? Sao có gì hết vậy?

      Tần phu nhân mong đợi gặp chiêu nào phá chiêu nấy cạn lời về phản ứng của Tô Uyển:…

      Mẹ Tần cứng đờ, miễn cưỡng hỏi tiếp: “Con quan tâm sao?”

      Tô Uyển chút suy nghĩ, ngọt ngào đáp: “Dạ . A Chấp con chỉ cần quan tâm đến ấy là đủ rồi~~”

      Tần phu nhân bị nhét miếng cẩu lương vào miệng:… Ha ha, vì mẹ tạm thời có người đàn ông của mình ở bên cạnh nên con bắt nạt mẹ sao?!

      Dì Vương cười tủm tỉm vào phòng bếp để chuẩn bị cơm trưa. Dù sao hai mẹ chồng nàng dâu nhà này cũng phải người bình thường. Khi nào lần nào gặp nhau cũng là ông gà bà vịt, phu nhân luôn là người bị tức ngực, ấy vậy mà càng càng hăng, thậm chí còn nghỉ ngơi lát rồi tiếp.

      Quả nhiên, chưa được bao lâu bà nghe thấy bà chủ hơi mất bình tĩnh chuyển sang chủ đề an toàn hơn: “Trưa nay con muốn ăn gì?”

      Tô Uyển nghĩ lát rồi : “Món thịt lợn cắt lát trong dầu ớt nóng* ạ, còn cả lưỡi vịt** A Chấp thích nữa!” Sau đó, nhìn qua mẹ Tần rồi : “Thêm món cà tím xào hành!”

      *Thịt lợn cắt lát trong dầu ớt nóng: món ăn của Tứ Xuyên.

      **Lưỡi vịt: Món ăn của Ôn Châu.

      Tần phu nhân: Tuy con dâu hơi ngốc nhưng được cái hiếu thảo. Vì tâm trạng của bà rất vi diệu nên chỉ muốn tán gẫu về mấy đề tài giữa phụ nữ với nhau.

      “Con mua túi xách LV Speedy 25 mới ra chưa? Kiểu dáng của nó rất tinh xảo, nhìn qua như trắng đen xen lẫn nhưng nhìn kỹ lại thấy giống như chỉ còn lại màu trắng thôi đấy nhé!”

      Đa số phụ nữ đều thích túi xách, Tô Uyển khác. Tuy thích những gì xinh đẹp nhưng lại thể phân biệt được khác nhau giữa chúng nó.

      Vì thế Tô Uyển phải suy nghĩ kỹ xem mình có túi này : “A Chấp con có túi xách hay cũng đẹp cả! Nhưng hình như ấy có mua cho con túi này~” Ừ, chắc có mua rồi, gật đầu khẳng định.

      Tần phu nhân bỏ mạnh ly trà xuống bàn. Ha ha, bà phải tự mua túi xách này đấy.

      Ba Tần nằm cũng trúng đạn:… Sao bỗng dưng lạnh thế này?!

      Mẹ Tần cười dịu dàng hơn, nhìn khuôn mặt chân thành của con dâu, tiếp: “Mẹ thấy nước hoa kiểu kinh điển tốt hơn, gần đây mới ra loại…”

      “A Chấp cũng loại sữa tắm kinh điển của Huiji* thơm nhất!”

      *Huiji: hãng sữa tắm của Trung Quốc.

      … Xin đừng so sánh nước hoa và sữa tắm với nhau, cảm ơn…

      # Con dâu chuyên phá đề tài tán gẫu #

      # Cảm giác mệt mỏi khi ông gà bà vịt #

      # Cứ dăm ba câu thể rời con trai tôi #

      # Có ai bị con dâu show ân ái như tôi #

      Mẹ Tần uống trà, dằn xuống mất bình tĩnh của mình. Được rồi, mình phải nhường nhịn con dâu (Dì Vương: Ha ha). Họ vẫn nên tán dóc về mấy tin bát quái gần đây thôi, dẫu sao đây cũng là trong những điều bà thích về con dâu nhất (^`)

      Vì thế, khi Tần Chấp trở về thấy vợ nhìn chằm chằm vào mẹ mình ngừng nghỉ, hai mắt sáng rực. Bà cái gì mà tổng giám đốc Tiền tìm được đứa con trai ngoài giá thú về kế nghiệp phát ra nó là con trai của mình, rồi còn đêm cậu hai nhà họ Lý làm với bốn , cuối cùng lại phải tìm bác sĩ chữa trị chỗ đó…

      Tần Chấp… Mẹ gì với vợ con vậy?!

      Mẹ Tần rất nhập tâm, Tô Uyển cũng chăm chú lắng nghe nên khi thấy Tần Chấp trở về, liền theo phản xạ nhìn… thân dưới của

      Tần Chấp nhìn theo ánh mắt của Tô Uyển rồi nghĩ thầm: Uyển Uyển nghĩ đến cậu hai nhà họ Lý sao?

      Khuôn mặt dịu dàng, sâu xa hỏi: “Bảo bối nghĩ đến ta?”

      Mẹ Tần ngồi bên cạnh:…

      # Kíu, làm sao để phá hỏng đề tài 18+ giữa đứa con trai mặt dày và con dâu đây?! #

      Tô Uyển hồi hồn lại, cười ngọt ngào : “… Em nghĩ đến đó~”

      Nghe vậy, mặt dịu xuống. là, chỉ mới câu là bị vuốt lông cho rồi. đến trước mặt , vuốt tóc vợ: “Sao hôm nay mẹ lại đến đây? Sao ba đến chung với mẹ vậy?”

      Ba chuyện ngoài ý muốn khi còn bé mà ý muốn chiếm hữu của rất cao, gần như đến mức điên cuồng. Ví dụ như, chỉ cần người khác nhìn Uyển Uyển lâu chút là muốn móc mắt họ xuống vậy.

      ra, lại hoài nghi rằng ham muốn chiếm hữu của mình là do gen di truyền nên cố đó ảnh hưởng đến ý muốn chiếm hữu của là bao. Dù sao người đàn ông nào của nhà họ Tần đều vậy cả, những người khác kém mấy đâu.

      Dĩ nhiên là ba của cũng vậy. Nếu ba phải công tác vài ngày đều dẫn theo mẹ mới được.

      Khuôn mặt của mẹ Tần dịu dàng hơn hẳn: “Mấy ngày nay ba con hơi bận nên mẹ theo ông.”

      “Suýt mẹ quên mất, mấy ngày nữa là lễ mừng đại thọ 80 của chú Ngô.” Bà lấy ra tấm thiệp tinh xảo: “Con và Uyển Uyển đừng quên đến đó.” Sau đó, bà ngừng lát rồi sâu xa : “Dù gì nhà họ cũng là danh gia vọng tộc nên hai đứa nhớ phải tuân thủ lễ nghi.”

      Tần Chấp gật đầu: “Con biết rồi.”

      Tô Uyển ngoan ngoãn nghe họ chuyện, hề có ý chen. biết mình hiểu mấy chuyện này nhưng sao cả, A Chấp hiểu là đủ rồi! Dù sao chỉ cần làm theo những gì A Chấp là được rồi! *Cọ cọ*

      Khi thấy họ chuyện gần xong mới ló đầu ra khỏi lòng , săn sóc hỏi: “Hai người có đói bụng ? Có muốn ăn cơm xong rồi bàn tiếp ?”

      Sau khi ăn xong, Tần Chấp vừa ôm Tô Uyển ngoan ngoãn vừa chuyện với mẹ Tần.

      Khi say mê ngắm khuôn mặt của sofa mềm mại như bông mèo con hôm qua mới mua chạy đến, thân hình xù xì bò dưới bàn dúi đầu vào chân , nhìn qua rất đáng .

      bế nó lên, thoả mãn hôn nó mấy cái. biết từ khi nào thiếp , tay vẫn còn ôm lấy mèo con.

      “Tách tách!”

      Tần Chấp vẫn ngồi yên, chỉ vươn bàn tay ra nhận lấy điện thoại dì Vương đưa. Sau lúc im ắng, cúi đầu nhìn vào con mèo dúi đầu vào ngực .

      “Meo~” Đôi mắt tròn như hạt châu của mèo con đảo qua rồi liếm móng vuốt, bình thản nằm sấp xuống ngủ tiếp.

      Tần Chấp v: Uyển Uyển của , đính kèm với tấm ảnh ấm áp và ngọt ngào. Trong hình, Ảnh hậu Tô nằm trong lòng người đàn ông ngồi sofa. mặt tràn đầy vẻ an tâm, còn người đàn ông chỉ lộ ra nửa người đưa tay ra phòng hờ vợ ngã xuống.

      Fan cuồng của Uyển Uyển:… Thanh máu của tui cạn!

      Mèo bắp cải: Lại đến ngược cẩu nữa rồi…

      Cái gì đây Uyển Uyển:… Sao trong tay tui lại có cây đuốc và xăng thế này!

      Run rẩy: Tui giơ cây đuốc lên…

      ngoan ngoãn:… Bật lửa!

      Mau gọi Hoàng ngạch nương:… Que diêm!



      ngàn năm trăm bầu khí màu tím:… Lẽ nào chỉ có mình tui quan tâm đến chỗ bị làm mờ thôi sao?

      Tướng quân: Lầu +1

      Tay trong tay: Lầu +2

      Đồ đồ thỏ thỏ: Ha ha ha ha, mợ nó, cái chỗ bị làm mờ là mèo con đó!!! Mợ nó, level hẹp hòi của boss Tần max luôn rồi!

      !!!!
      Socnau, lonkon95, Miley13 others thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 8: Thứ bảy ngọt ngào

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      Bây giờ bên Martha Vineyard là hoàng hôn, ánh nắng ấm áp chiếu vào bãi cát như phủ làn sương trắng lên bờ biển xanh thẳm mênh mông.

      bờ biển có đám trai ăn mặc mát mẻ vui vẻ cười và tận hưởng phong cảnh đẹp đẽ này.

      “Ha ha ha ha ha!!! Mợ nó, Tần Chấp cậu cũng có ngày hôm nay sao!! Ha ha ha ha.”

      Đúng vào lúc này, tràng cười điên dại trộn lẫn ngôn ngữ khác từ dưới ô dù che nắng khiến những ai ngang qua đều tò mò nhìn vào thấy người đàn ông tóc đen da vàng điên cuồng đập vào ghế dựa, cười như điên như dại. Mỹ nữ mặc bikini nằm bên cạnh ta ngơ ngác cầm quả nho được lột vỏ bị ta đẩy ra.

      Qua lúc lâu, công tử Chu mới xoa cái bụng của mình, đôi mắt đảo qua đảo lại, môi nở nụ cười xấu xa.

      Mỹ nữ ngực to eo bên cạnh ta cúi người xuống nhặt cái mũ vành rộng của mình lên, ngọt ngào kề sát vào ngực cậu Chu: “Nhị thiếu~”

      tay công tử Chu kề điện thoại vào sát tai, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân, cười tủm tỉm thưởng cho nàng nụ hôn.

      “Alô, A Phương!… Tôi là Nhị gia của cậu đây!”

      “A Phương à, hôm nay tôi muốn cậu làm việc!”

      “… Thiếu gia !”

      “Nhớ đưa cho Tần Chấp con mèo. Ừ, là mèo Ragdoll, nhớ phải ngoan đấy nhé! Ha ha ha ha.”

      A Phương vừa hay nghe được tiếng bàn tán xôn xao ở đầu dây bên kia:…

      Thiếu gia, sao cậu cứ thích tìm đường chết thế?!!!

      ***

      Cảm giác khi có thiếu gia thích tự tìm đường chết là như thế nào? A Phương có thể cho bạn biết chính là cảm giác bây giờ!

      QAQ Xin Tần thiếu đừng nhìn tôi như vậy mà, phải tự tôi muốn đến đâu… (╥﹏╥)

      Hôm nay là thứ bảy nên tâm trạng của Tần Chấp rất tốt, thoả mãn từ đuôi lông mày đến khoé mắt vẫn chưa tan biến sau khi rời giường cho đến khi nhìn thấy A Phương trưng ra vẻ mặt đưa đám ở ngoài cửa.

      “Meo~” Cái lồng trong tay A Phương truyền đến tiếng mèo kêu mềm mại.

      ***

      Tần Chấp đóng cửa lại, chặn tiếng mèo kêu ở ngoài cửa, quyết định hôm nay chạy bộ.

      ***

      “Uyển Uyển~”

      Tần Chấp hôn lên khoé môi Tô Uyển, đặt đồ ăn làm xong bên mép giường.

      ngồi tựa vào đầu giường, nửa đỡ nửa ôm vợ vào lòng, nhàng vén mấy sợi tóc trước trán ra, dùng khăn ấm dịu dàng lau mặt cho vợ.

      cảm thấy có gì đó mặt mình nên vui nhíu mày, lắc đầu như muốn hất nó xuống vậy.

      Nụ cười của càng ôn hoà hơn, giọng dỗ dành vợ: “Uyển Uyển dậy nào~ Ăn xong rồi ngủ tiếp nhé?”

      “Chào buổi sáng!” miễn cưỡng mở mắt ra, hai tay vòng qua cổ rồi làm nũng cọ cọ.

      “Ngoan nào, em súc miệng ~” vừa đỡ cái đầu quay qua quay lại của trong lòng mình vừa cầm nước súc miệng.

      Lúc Tô Uyển mơ màng rất ngoan nên làm theo lời , sau đó lại tiếp tục tựa vào lòng .

      “Bảo bối, a~” vừa hôn lên tóc vừa gắp ít thức ăn, tiếp tục công cuộc dỗ dành vợ đáng vẫn chưa chịu mở mắt ra của mình.

      mở mắt, há miệng nuốt hết đồ ăn.

      Lông mày khẽ nhíu lại khi ăn trúng miếng cà rốt, khẽ mở mắt ra rồi lại vội vàng nhắm mắt, ấm ức : “Em muốn ăn cà rốt đâu~”

      “Được được được, ăn, ăn~” chút do dự thoả hiệp, nhìn dáng vẻ ấm ức đáng của quyết định… Trưa nay ăn cà rốt *mỉm cười*

      Sau khi đút cho xong, nhàng đặt người trong lòng xuống giường, dém góc chăn cho .

      vỗ lưng khi thấy ngủ yên: “Ngoan, ngủ ~”

      đợi an tâm vào giấc ngủ mới bỏ chén vào máy rửa bát, sau đó vào thư phòng chọn sách. Chỉ trong chốc lát, chọn được vài quyển sách cầm về phòng ngủ để đọc.

      Mọi người đều tình có hạn sử dụng. Khi hai người ở bên nhau, mỗi ngày đều nhìn thấy đối phương và nghe được giọng của nhau từ từ quen với việc có đối phương bên cạnh. Cứ như vậy, thị giác và thính giác mệt mỏi, lượng hormone giảm , cảm giác cũng nhạt dần rồi vấn đề xuất .

      ra chắc ai tin họ quen nhau lâu, tình của Tần Chấp dành cho Tô Uyển những phai nhạt theo thời gian mà còn càng ngày càng tăng.

      cảm thấy ngọt ngào mỗi khi thấy , luôn rung động với từng hành động của , đồng thời còn muốn nhìn thấy từng giây từng phút. Thậm chí, còn thể chịu đựng được việc người khác nhìn quá giây, hành động này khiến muốn đánh gãy chân người kia, sau đó móc mắt họ ra.

      Tần Chấp nheo mắt lại, tuy điên cuồng trong mắt nhảy múa nhưng vẫn cẩn thận chui vào ổ chăn, bàn tay nhàng ôm lấy vợ vô thức lăn vào lòng .

      ***

      Khi Tô Uyển thức dậy bỗng dưng biết bây giờ là lúc nào rồi. Trong phòng có màn cửa dày, ánh đèn đầu giường toả ra ánh sáng mờ mờ, Tần Chấp tựa vào đầu giường đọc quyển sách dày.

      “A Chấp~” dúi đầu vào bụng , giọng vang vọng lại.

      tận hưởng giây phút bình yên của tại, vuốt tóc : “Hử?”

      “Em mơ giấc mơ.” ôm eo , buồn bực : “Em mơ thấy Sói xám bay lên trời, trong miệng nó còn ngậm lấy Lượng Lượng!”

      “A Chấp, xem, có khi nào Lượng Lượng bay mất tiêu rồi ?!” cảm thấy hơi lo lắng nên dịch người lên chút, sau đó vừa nhìn vừa hỏi .

      “… đâu.” bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, thản nhiên đáp lời.

      rất vui khi thấy đồng ý với việc này. Còn về phần vì sao hỏi hay giả là vì ở trong lòng , luôn .

      lười biếng ngáp cái khi nằm trong lòng .

      giờ rồi, em đói chưa?” cầm đồng hồ của mình ở bên cạnh lên nhìn rồi hỏi: “Trưa nay nấu canh đầu cá nấu với đậu hũ nhé?”

      “Chỉ cần A Chấp làm là được hết!” Đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết khi cười rộ lên.

      ***

      Tần Chấp ung dung dẫn theo cái đuôi vào nhà bếp. bật bếp lên, bình tĩnh nêm nếm nào là hành, nào là gừng vào. Trong khi đó, vừa ôm eo vừa say mê nhìn theo từng hành động của .

      “Reng reng reng!”

      “A Chấp, là điện thoại của Chu Thần!” chạy đến phòng khách rồi lấy điện thoại của vào đây.

      quay đầu lại hôn rồi nheo mắt : “Bảo bối giúp cầm được ?”

      “Alô, Tần thú? Ha ha ha, nhà ngươi thấy món quà ông đây tặng mi chưa?! Có thích hả?!”

      kéo ôm chặt lấy mình, sau khi đặt hết đồ ăn lên bàn mới bình tĩnh : “ thấy.”

      thể nào!” ta chưa kịp kích động tiếng gõ cửa vang lên: “Mi đợi chút nữa …”

      “A!!! Con chuột!!!”

      Tần Chấp chậm rãi thêm câu khi nghe tiếng hét thảm thiết đầu dây bên kia: “Nhưng vừa rồi tôi giúp cậu gọi phục vụ phòng rồi, chắc bây giờ tới rồi.”

      vừa mới gọi họ bưng lên càng nhiều con chuột càng giống càng tốt, chỉ may là Chu nhị thiếu sợ trời sợ đất lại sợ chuột.

      “Tần thú! Cậu tàn nhẫn !” Chu nhị thiếu nghiến răng nghiến lợi . Mợ nó, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!

      Tần Chấp lau tay, sau đó xoay người ôm lấy vợ : “Bảo bối, tay có đau ?” vừa vừa hôn lên khoé môi của .

      ***

      Trong đầu Chu nhị thiếu ở đầu bên kia chỉ còn lại hai chữ “Mợ nó!” khi thấy cuộc gọi chấm dứt.
      Socnau, lonkon95, Miley15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :