1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 75: Người ba chỉ biết lừa con mình

      Edit: Nhạc Dao

      “A Chấp về rồi~” Hai mắt Tô Uyển sáng lên khi thấy chồng , hai má lúm đồng tiền ngọt lịm cũng theo đó mà xuất , cầm tay của hai cục cưng quơ quơ với : “Triều Triều, Mộ Mộ, đây là ba~”

      Tần Chấp nhắm mắt, khoé môi vẫn trưng ra nụ cười: “Để bế con cho.” Sau đó, liền duỗi tay về phía Tư Mộ rất hào hứng trong lòng vợ .

      Tư Mộ như cảm nhận được vui của ba, lúc tay để dưới nách con bé mím môi, bàn tay ôm chầm lấy cổ mẹ, rồi bật khóc.

      “Hu hu hu… Mẹ ơi…” Đôi mắt đen láy đong đầy tủi thân, bàn chân như ngó sen đạp loạn xạ trong lòng ba.

      “Mộ Mộ ngoan nào, đừng khóc đừng khóc nữa…” Tim Tô Uyển gần như nhũn ra khi thấy ánh mắt tội nghiệp của con, vội vàng bế bé dỗ dành.

      Tiếng khóc của Tư Mộ dần khi được mẹ bế, thút tha thút thít dụi đầu vào lòng mẹ.

      Đến cả Tô Uyển cũng phải đầu hàng trước tuyệt chiêu của con nít aka khóc nữa là.

      Tần Chấp bực bội nhìn theo đứa trẻ dúi đầu vào ngực bảo bối.

      Con giỏi lắm, những dám gọi vợ ba là bảo bối, mà còn giở trò vô sỉ nữa chứ!

      ***

      máy bay, Tần Chấp vén tóc vợ ra sau tai. Khi nhìn đôi mắt mơ mơ màng màng của , khẽ khàng đắp tấm thảm lông cho vợ rồi : “Bảo bối ngủ .”

      Tô Uyển nghe vậy liền chìm vào giấc ngủ.

      Sau khi các cục cưng biết chạy, vợ chồng nhận được thông báo vào đoàn làm phim của Vùng đất nguy hiểm 2. Vì họ gần như là diễn viên chính của phần hai, bảo bối lại thích đóng phim nên khó tránh khỏi việc mệt mỏi.

      đau lòng nhàng vuốt đôi mắt thâm quầng của . Nếu bắt nghỉ ngơi giờ mắt còn thâm hơn nữa đấy. Đôi mắt bỗng trở nên u ám khi nghĩ đến việc Morris thường xuyên chuyện với bảo bối vào giờ ngủ của

      Đạo diễn cũng oan lắm chứ bộ. Bảo bối của ngủ nhiều nhất trong số người ở đoàn làm phim rồi còn gì!

      Cảnh dỗ dành vợ ngủ trưa trở thành chuyện thường như ở huyện rồi đấy! Ngày nào mọi người trong đoàn cũng bị vợ chồng ngược lên ngược xuống, lượng cơm cũng nhiều hơn hẳn. Thậm chí, hai ngày trước nhân viên của ông còn khóc lóc kể khổ với ông kìa!

      tự xem lại lương tâm của mình ! Đừng tưởng tôi biết quầng thâm nơi mắt vợ là do tối qua bắt con người ta ngủ trễ đấy nhá!

      Sau khi xuống máy bay, Tô Uyển mơ màng tỉnh giấc. dụi mắt, nở nụ cười siêu đáng với chồng, vươn tay đòi bế.

      Tim khẽ chệch nhịp khi thấy động tác đáng của mình, bầu khí xung quanh cũng trở nên hường phấn, nở nụ cười đẹp đẽ tựa như làn gió ấm vào tháng ba.

      Sau đó, ôm vợ vào lòng, rồi bế lên.

      Vì họ hiếm khi được nghỉ nên lần gần nhất gặp các cục cưng là ba tháng trước, Tô Uyển sốt ruột vào nhà chính.

      Mùa đông Bắc Kinh hơi lạnh, hôm qua mới bước vào tháng 11 mà có tuyết rơi lất phất.

      “Bảo bối chậm thôi nào!” Đôi mắt của Tần Chấp ánh lên vẻ vặn vẹo, sau đó lại biến thành niềm vui. vừa cầm khăn quàng cổ vừa nhanh lên hai bước, ôm eo vợ để khỏi té, dịu dàng : “Đường trơn lắm, bảo bối té đau lòng lắm~”

      “Em sợ vì có A Chấp ở cạnh em.” ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy vẻ tin tưởng: “Tụi mình nhanh A Chấp, em nhớ Triều Triều và Mộ Mộ lắm.”

      Bông tuyết rơi vào cổ khiến lạnh run cả người. nhắm mắt lại nghe thấy chủ nhân giọng cưng chiều ôm vào lòng: “Bé ngốc.”

      “Bảo bối ngoan~” cổ cái khăn quàng cổ, bàn tay được ủ ấm bằng cơ bụng của chồng, cả người lọt thỏm trong cái ôm quen thuộc kia.

      Lòng bỗng trở nên yên tâm đến lạ kỳ khi ngước lên nhìn cái cằm nhẵn nhụi của chồng, hai má lúm đồng tiền thoắt thoắt , sau đó dúi đầu vào lồng ngực ấm áp.

      Chú Tần mở cửa cho hai người họ vào.

      “A… Mẹ về!” Hai cục cưng chơi vui vẻ trước lò sưởi ấm áp quay đầu lại. Đứa nào đứa nấy cũng mím môi, trong mắt chỉ toàn là vẻ tủi thân, quăng đồ chơi sang góc rồi nhào đến chỗ mẹ.

      Mỗi đứa ôm chân khiến người suýt bật ngửa ra sau, may là Tần Chấp ôm lấy eo nên mới bị té.

      “Hai cục cưng của mẹ!” Đôi mắt Tô Uyển cũng đỏ hoe khi thấy con khóc, ngồi xổm ôm cả hai vào lòng.

      “Lại đây cho ba xem nào.” Lòng Tần Chấp khẽ nhói đau khi thấy cái mũi đỏ ửng của bảo bối, lẳng lặng cắt ngang màn đoàn tụ của ba mẹ con, rồi mỗi tay bế mỗi đứa tình địch vào lòng.

      Suy cho cùng trẻ con đều sùng bái ba mình, vậy nên khi được người ba lâu gặp bế và mẹ nắm lấy tay hai đứa bé cũng dần nín khóc, rồi ngồi im trong lòng ba.

      “Uyển Uyển chưa ăn phải con?” Mẹ Tần xen vào cuộc hội tụ của gia đình họ, giờ mới vui vẻ với dì Tần: “Dì Tần làm đồ ăn cho vợ chồng thằng út nhé.”

      Sau khi cục cưng khóc hồi tâm trạng khá hơn. Tuy vậy, vì lâu gặp mẹ nên cả hai đều bám dính lấy , thậm chí còn muốn đút ăn nữa cơ.

      lâu Tô Uyển chưa gặp con nên rất thích hai bé quấn quýt lấy mình, vui vẻ cầm chén định đút trứng hấp cho các cục cưng.

      Hai cục cưng vui vẻ vỗ tay khi được mẹ chiều chuộng, xếp hàng ngẩng đầu ngồi đợi mẹ đút cho.

      Tần Chấp nheo mắt, bàn tay muốn đút bảo bối buông thõng.

      Bình tĩnh nào, chuyện này kết thúc sau khi tụi lớn lên thôi.

      “Ba đút Triều Triều và Mộ Mộ nhé?” dịu dàng bưng chén dỗ dành các con: “Lát nữa đồ ăn nguội, mẹ đói lắm.”

      Hai cục cưng mím môi khi nghe ba ngăn cản mẹ đút mình, nhưng nghe đến lúc mẹ bị đói ngơ ngác gật đầu, cặp mày lại nhíu chặt.

      “Ba đút…”

      “Mẹ ăn cơm cơm… Bụng bụng đói…”

      Đôi mắt đen láy của hai đứa bé mở to, trả lời cái hiểu cái như ông cụ non.

      “Bảo bối ăn , để đút Triều Triều và Mộ Mộ cho.” Tần Chấp quay đầu xoa đầu vợ, dịu dàng dỗ dành .

      Sau đó, quay đầu với các con: “Há miệng ra nào…”

      Tô Uyển thấy cục cưng ăn ngon miệng liền yên lòng ăn phần mình.

      Mẹ Tần quá hiểu cái tính chiếm hữu của thằng út dành cho vợ hết cả hồn khi chứng kiến nó bình tĩnh lấy đồ ăn định đút cho vợ về.

      …​

      Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Uyển và cục cưng tụm năm tụm bảy.

      “Mẹ ơi, đây là gì?” Triều Triều nhíu mày chỉ tuyết bên ngoài cửa sổ, ngẩng đầu nghiêm túc hỏi mẹ.

      Mộ Mộ ngồi bên cạnh vừa nắm tay mẹ vừa tu sữa ùng ục, tai còn quên nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và .

      “Là tuyết.” Tô Uyển kiên nhẫn chậm lại cho con: “Tờ uyết tuyết sắc tuyết.”

      “Mấy đứa có muốn ra ngoài chơi ?” Tần Chấp cười hỏi khi thấy Triều Triều nghiêm túc nhìn ra cửa sổ với vẻ suy tư.

      Hai mắt Triều Triều sáng ngời, Mộ Mộ vỗ tay : “Chơi! Chơi!”

      Tô Uyển lo lắng hỏi chồng: “Ra ngoài bọn có bị lạnh A Chấp?”

      cười ôn hoà đáp: “ sao đâu bảo bối.” Tuyết ngừng rơi, chỉ cần mặc đồ ấm chút là ổn thôi. Lỡ hai tình địch bị cảm … Thế nào bảo bối của cũng thức đêm chăm sóc cho mà xem. Còn lâu mới làm ra mấy hành động lỗ vốn như này.

      …​

      Lúc ra ngoài, hai cục cưng được vệ sĩ cựa quậy lung tung, cứ đòi xuống đất để chơi: “Mẹ! Mẹ! Chơi!”

      Tần Chấp giữ chặt lấy bảo bối định bước đến chỗ các con, dịu dàng chỉnh lại khăn quàng cổ cho , vu vơ: “Sức đề kháng của trẻ con yếu lắm.”

      Nghe vậy, Tô Uyển liền dừng chân.

      “Cục cưng ngoan.” thấy tình địch còn vẫy tay với vợ cúi người nhìn thẳng vào cả hai, dịu dàng : “Chỉ được nhìn thôi. Nếu tụi con bị bệnh phải uống thuốc đắng, vậy mẹ đau lòng lắm.”

      Hai đứa bé như hiểu được lời ba, tủi thân lùi vào lòng vệ sĩ.

      Đám vệ sĩ cảm thông nhìn hai vị thiếu gia bị lừa. Quả nhiên thiếu gia vẫn còn non tay lắm, Tần gia lại quá… Về phần lý do kia… Còn lâu họ mới tin nhé!

      chà tay rồi lại hà hơi nhưng vẫn ấm mấy, thế là nhờ ngay: “Bảo bối vào nhà lấy khăn quàng cổ và lò sưởi cầm tay giùm được ?”

      Tô Uyển cứ tưởng lạnh, nên vội vàng lấy đồ cho .

      nhìn hai đứa nhóc trong lòng A Giáp và A Ất nghểnh cổ nhìn bảo bối càng càng xe nở nụ cười.

      Gia đình họ vui vẻ chơi suốt cả buổi trưa.

      Đến tối, sau khi tắm xong cho cục cưng, cả hai liền cười toe toét đòi mẹ bồng.

      Tần Chấp nhanh tay trùm khăn lên người cục cưng, giả vờ như mình nghe thấy câu ban nãy, sau đó mỗi tay bế đứa ra khỏi phòng tắm.

      chịu… Muốn mẹ ôm!” Bàn tay của Mộ Mộ khẽ vươn về phía mẹ.

      “Triều Triều và Mộ Mộ lớn rồi, mẹ mệt khi bế tụi con.” Tần Chấp bình thản : “Vậy mai mẹ thể chơi với Triều Triều và Mộ Mộ rồi.”

      Triều Triều và Mộ Mộ do dự thụt tay về: “Ngày mai… Mẹ… Chơi với con!”

      Tần Chấp cười đáp: “Dĩ nhiên.”
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      tội 2 nhóc :))))
      Nhạc Dao thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 76: Kết thúc

      Edit: Nhạc Dao

      Sáng sớm hôm sau, Tần Chấp mở mắt ra thấy bảo bối nằm trong lòng mình, cái miệng lâu lâu lại phả ra hơi thở nhè vào ngực , khiến lòng ngứa ngáy thôi, chỉ muốn…

      “Ưm…” Tô Uyển dụi mắt, dúi đầu vào lòng chồng, hàng mi dài tựa cánh bướm khẽ run báo hiệu sắp tỉnh giấc.

      Đôi mắt Tần Chấp bỗng trở nên u ám, lòng vốn ngứa ngáy, hành động này của bảo bối chẳng khác nào châm dầu vào lửa cả.

      “Bảo bối tỉnh rồi?” Cánh tay vắt ngang eo vợ siết chặt, tay còn lại nâng gáy lên, sau đó xoay người đè lên…

      Đúng lúc này, cửa phòng họ bị gõ ầm trời.

      “Mẹ ơi! Dậy! Dậy!”

      “Chơi! Chơi!”

      Vì mục đích tiện kể ra nên căn phòng của ở nhà chính được sửa sang lại, dĩ nhiên là bao gồm cách rồi. Tuy họ thanh ở ngoài nhưng vẫn chịu nổi cảnh bọn cứ đập ầm ầm.

      “Bảo bối!” Sắc mặt Tần Chấp đen thui khi thấy vợ mình tỉnh táo đẩy mình ra và chuẩn bị xuống giường. dứt khoát lăn qua lộn lại giường hệt như đứa trẻ cáu kỉnh, vừa đập giường vừa : “Hu hu hu! Uyển Uyển nữa rồi! Em đẩy ra! khóc cho Uyển Uyển xem…”

      đâu.” Tô Uyển chưa thành công trong việc đẩy tay chồng ra chớp mắt, sau khi hoàn hồn giữ lấy mặt chồng, sau đó hôn lên mặt cái chụt: “Em A Chấp nhất!”

      sao?” hí mắt hỏi vợ .

      “Dĩ nhiên rồi!” Trong đôi mắt trong veo của chỉ có chân thành, dĩ nhiên là A Chấp nhất rồi.

      được vợ dỗ dành nên vừa cười vừa mặc quần áo cho .

      “A Chấp có lạnh ? Hay mặc đồ trước nhé?” ngẩng đầu, hỏi với vẻ lo lắng.

      lạnh.” Tần Chấp nhìn dáng vẻ đáng của vợ khi làm ổ trong lòng mình, bên tai lại là tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập, sau đó cụp mắt che khuất những suy nghĩ của bản thân.

      Tô Uyển cũng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập, đẩy chồng: “A Chấp mở cửa trước , Triều Triều và Mộ Mộ suốt rột đợi tụi mình đấy.”

      “Ừm.” Tuy ngoài miệng dịu dàng đồng ý nhưng tay vẫn mặc áo len cho vợ trước.

      “Mẹ ơi!” Cửa vừa mới mở ra, cặp em song sinh vội vàng vào. Cả hai vòng qua ba mình, lắc mông bò lên giường, sau đó nhào vào lòng mẹ, trong đôi mắt đen láy chỉ toàn là tủi thân: “Mẹ! Dậy trễ!”

      Tần Chấp vừa xoay người thấy hai đứa nhóc quấn lấy vợ mình, khi nhìn sang quần áo của mới mỉm cười.

      cũng bế cả hai xuống, mà chỉ chậm rãi mặc quần áo cho .

      Hai cục cưng cứ nhìn chằm chằm bằng cặp mắt đáng hết nấc, lúc giao tiếp với mẹ dùng giọng lẫn tay chân. Trong giờ phút này, đến cả hai vốn ngoan ngoãn cũng kích động thôi.

      Từ xa nhìn lại, cảnh người chồng mặc quần áo cho vợ, người mẹ dịu dàng, bọn trẻ đáng trông như gia đình ấm áp. Mọi chuyện đều rất ổn cho đến khi thấy… Ánh mắt của người ba.

      Vợ chồng Tần Chấp chỉ mới bên cục cưng chưa được mấy ngày phải .

      Lòng Tô Uyển xót xa khi thấy hốc mắt của cặp em song sinh đỏ ửng, suýt bật ra câu “Mẹ ” nữa.

      Tần Chấp nheo mắt, mỗi tay bế đứa, kiên nhẫn dỗ dành: “Triều Triều và Mộ Mộ ngoan nào, có nhớ ba dạy hai đứa về việc khi hứa phải giữ lời ?”

      ra trẻ con rất thông minh, chỉ cần ba mẹ chịu kiên nhẫn dạy dỗ thể nào cũng được nhận lại niềm vui bất ngờ cho mà xem. Tuy Tần Chấp ghen tỵ với các cục cưng, nhưng vì bảo bối quan tâm đến bọn nên cố gắng hết sức để dạy dỗ cả hai nên người.

      biết bọn khổ chút nào là bảo bối còn lo chút ấy mà.

      Dù là vì lý do gì công sức bỏ ra hề , ví dụ như bây giờ.

      Tuy Triều Triều và Mộ Mộ còn nhưng cũng biết suy nghĩ, sau khi nghe ba ngoan ngoãn gật đầu.

      “Vậy ba mẹ hứa với người khác có phải giữ lời nè?”

      “Cục cưng ngoan nhé.” Suy cho cùng cả hai vẫn còn là con nít, nghe vậy mím môi cách tủi thân, nước mắt cũng chực trào. Tần Chấp rất am hiểu cách vừa đấm vừa xoa, bèn : “Triều Triều và Mộ Mộ có thể với mẹ mà.”

      Nghe vậy, mắt của ba mẹ con liền đổ dồn về phía .

      Hai cục cưng nín khóc, mở to đôi mắt đen láy của mình: “! Cùng với… Mẹ!”

      Tần Chấp cười, khi thấy vợ suy xét về vấn đề này vu vơ: “Nhưng Triều Triều và Mộ Mộ còn quá .”

      Tô Uyển suy nghĩ trong giây lát rồi mím môi.

      “Hai đứa thấy chỗ này ?” Hai đứa bé còn chưa kịp ấm ức bị ba bế đến góc tường.

      bỏ con xuống, đụng vào đầu mỗi đứa rồi chỉ vào mấy dấu tường: “Đây là Triều Triều và Mộ Mộ.” Sau đó lại chỉ vào chỗ cao hơn các con chút: “Khi nào Triều Triều và Mộ Mộ cao đến đây mẹ về đón tụi con.”

      “Đón! Đón!” Trẻ con biết như vậy là bao lâu, mà chỉ thấy khoảng cách giữa hai vạch rất ngắn ngủi cười tít mắt, đôi mắt sáng như sao.

      Tần Chấp cười : “Vậy Triều Triều và Mộ Mộ phải ăn uống đầy đủ, có vậy mới cao lên được.”

      cụp mắt giấu ảm đạm để khiến bảo bối lo lắng.

      Khi thấy cảnh này, mẹ Tần yên tâm, sau đó nở nụ cười tươi rói. Vì hồi thằng út quá cố chấp với Tô Uyển, đến cả ba Tô ôm con cũng khiến nó ghen tỵ, nên bà mới sợ nó chịu cho con cái san sẻ vợ nó.

      Khi thấy thằng út quan tâm con cái đến vậy biết mình trách lầm nó rồi.

      ***

      Triều Triều và Mộ Mộ đợi mãi nhưng vẫn được ba đến đón.

      Sau khi họ lớn lên mới biết ra đời còn có kiểu ba như Tần Chấp.

      Còn bây giờ, cả hai ngồi trong phòng xem tin tức về buổi trao giải Oscar đồng hồ Skynet.

      Khi xe của mẹ tiến vào hội trường, mắt của cả hai liền sáng rực.

      Cánh cửa mở ra, đôi chân thon dài liền bước xuống. Sau đó, người đàn ông bước ra, lạnh nhạt nhìn xung quanh rồi cúi đầu nắm lấy bàn tay trắng muốt, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng.

      Tư Mộ có ngoại hình giống với Tô Uyển bĩu môi : “Ba xấu xa!”

      Hội trường bỗng yên lặng như tờ trong giây lát, sau đó liền bùng nổ.

      Sau xuất của Skynet AY từ mấy năm trước, thế giới như bước vào kỷ nguyên mới. Tương tự như lúc Mỹ phát triển vì máy tính, bây giờ Trung Quốc cũng lên hương nhờ Skynet. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, Trung Quốc phát triển hơn các nước khác nhiều lắm.

      Dưới tình hình như vậy, Trung Quốc đạt được giải Oscar cũng là chuyện dễ hiểu. Trong số những diễn viên được đề cử, vợ chồng Tần Chấp là ứng cử viên triển vọng. Năm xưa, vai diễn vợ chồng tiến sĩ “Sẵn sàng huỷ diệt thế giới vì đối phương” khiến họ nổi tiếng khắp toàn cầu.

      Tiếng hét ầm trời vang lên: “Tần! Tô!” Trong số đó, tiếng của nàng Trung Quốc át cả những tiếng khác: “A a a a! Sếp! Phu nhân!”

      “Trời ơi!” chàng người Mỹ bên cạnh bị át tiếng cảm thán, sau đó cảm thấy hơi mất mặt vì ấy bằng hai mình rồi.

      Tiểu Vương trừng chàng bên cạnh nhìn mình với vẻ khó tin. nhìn cái gì đấy hả! Có biết tôi là cấp dưới của ông sếp bị bệnh xà tinh kia hả!

      Ha ha, ấy chính là người luôn nhận được tiền thưởng chuyên cần gấp năm đấy!

      “Nữ Chính Xuất Sắc Nhất của giải Oscar lần thứ 96 là… Khoan , tôi có hơi hồi hộp ha ha ha.”

      Mọi người nghe vậy liền thúc giục MC.

      Tần Chấp nắm chặt bàn tay trắng nõn của , dịu dàng hỏi: “Bảo bối có lo lắng ?”

      ạ.” Tô Uyển chớp đôi mắt sáng như sao, hai má lúm đồng tiền cũng theo đó mà xuất , rồi : “Dù kết quả ra sao A Chấp vẫn ở bên em mà.”

      Tim như nhũn ra, từ khóe mắt đến lông mày của đều dịu lại, bên môi là nụ cười rạng rỡ. hỏi về giải thưởng, vậy mà bảo bối chỉ quan tâm đến .

      MC trao giải hít hơi sâu, bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi biết bây giờ mọi người đều muốn đánh tôi.” Khán giả ngồi dưới sân khấu bật cười, ta cũng mỉm cười theo, sau đó : “Thôi tập trung vào chuyện chính nào, Nữ Chính Xuất Sắc Nhất của giải Oscar lần này là…”

      “Tô đến từ Trung Quốc!”

      “Mọi người hãy cho quý xinh đẹp này tràng pháo tay nồng nhiệt nhất!”

      Tô Uyển nghe vậy liền nhìn về phía chồng.

      “Bảo bối .” Tần Chấp ôm đứng dậy, sau đó dịu dàng hôn lên môi .

      chớp mắt, môi liền nở nụ cười ngọt ngào. Đạo diễn ngồi bên cạnh rất vui kích động đứng dậy, sau đó định ôm lấy Tô Uyển.

      Tần Chấp nheo mắt, lẳng lặng ôm sát mình, sau đó ôn hoà cười: “Để với bảo bối.”

      Đạo diễn ngơ ngác như con nai vàng:…

      “Chúc mừng đạo diễn!” Tần Chấp để đạo diễn ngẩn ngơ lâu, xoay người xoè tay ra với đạo diễn.

      “À, ra dùng nghi thức giao tiếp của Trung Quốc.” Đạo diễn gật đầu với vẻ mấy để tâm, kích động tiếp: “Trời ơi! Tô giỏi quá! Ha ha ha ha ha…”

      Chữ “Ha” cuối cùng bỗng trở nên cao vút, đạo diễn ôm cánh tay đau đớn của mình. Tuy vậy, ông vẫn ráng cười nên trông khuôn mặt rất đáng sợ.

      Tư Triều thấy ba mình nheo mắt thầm: “Ba hẹp hòi.” Tuy vậy chứ cậu cũng thích ông đạo diễn ôm mẹ chút nào.

      Mọi người trong đoàn làm phim hơi thân với vợ chồng họ thấy vậy vội rụt tay về, đồng loạt nhìn đạo diễn với vẻ cảm kích.

      Ha ha ha, đa tạ đạo diễn làm người tiên phong!

      Đạo diễn:…

      “Trời ạ!” Phó đạo diễn đưa tay ra giữ lấy đạo diễn nhưng thành công vuốt trán, đồng thời cũng đốt nến cầu nguyện thay ông.

      Đạo diễn biết họ lâu như vậy rồi mà còn chưa nhận ra Tần là tên biến thái à?

      Khán giả Trung Quốc thấy vậy cười muốn ná thở. Ha ha ha ha, bây giờ mấy người hiểu được cảm giác của người Trung Quốc rồi chứ?

      Nam MC định trêu Tô Uyển vài câu thấy vậy liền im thin thít.

      Tô Uyển đứng sân khấu nhận cúp, chỉ đúng câu: “Cảm ơn mọi người!” Sau đó định xuống dưới với chồng.

      Mọi người:…

      “Khoan !” MC cạn lời giữ lại: “ Tô có cảm tưởng gì khi nhận được giải thưởng này?”

      Tô Uyển chớp đôi mắt trong veo của mình, lặp lại lần nữa: “Cảm ơn mọi người đó!”

      “Vậy tâm trạng giờ của Tô như thế nào?” MC hạn hán lời, đành phải đổi cách hỏi.

      “Vui lắm!” Khi nhắc đến chuyện này, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, hai má lúm đồng tiền cũng ngọt lịm: “A Chấp cũng ở đây~ Vui lắm!”

      Tôi muốn bị nhét thức ăn cho chó vào mồm đâu, cảm ơn! Vả lại ý tôi đâu phải như vậy.

      MC hắng giọng, rồi hỏi sang vấn đề khác: “Vậy Tô có kế hoạch gì cho tương lai ?” Chẳng hạn như nhận nhiều giải thưởng hơn này.

      Tô Uyển lắc đầu, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp luôn bên tôi.”

      Có vẻ như biết ta hiểu nên giải thích: “Cuộc sống vốn thể biết trước, mà cơ hội chỉ dành cho những ai có chuẩn bị. Nhưng vậy sao? Vì có A Chấp luôn bên tôi nên tôi sợ hãi chút nào!”

      Tô Uyển cười ngọt ngào sân khấu, đôi mắt sáng như sao, bầu khí xung quanh vô cùng hường phấn.

      Từng câu từng chữ chảy xuôi từ tim Tần Chấp rồi lan ra khắp tứ chi, khoé môi khẽ nhếch, đôi mắt sáng rực.

      cúi đầu trang trọng hôn lên trán vợ, mười ngón tay của họ đan vào nhau rồi về phía trước.

      nhiều năm trôi qua mà cặp vợ chồng ngược cẩu này vẫn cứ quấn quýt lấy nhau, các fan hét ầm trời bỗng dưng ngưng bặt.

      Tuy vợ chồng họ ngược cẩu khắp thế giới nhưng người Trung Quốc lại có ý chế giễu mấy nước khác nữa.

      Trái lại, họ cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ vợ chồng Tần Chấp.

      bao giờ bạn gặp người tuyệt vời như vậy chưa? bao giờ có được tình đẹp đẽ thế này chưa?

      Thế giới rộng lớn là thế, nhưng chỉ cần có ở bên cạnh là em thấy yên lòng.

      - Hoàn chính văn -
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      chúc mừng @Nhạc Dao hoàn chính vănnnn. Còn 4PN nữa thôi là chia tay truyện này rồi
      Nhạc Dao thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 77: Rèn luyện (Phiên ngoại 2)

      Edit: Nhạc Dao

      Vào ngày nọ, Tô Uyển thức dậy sớm vô tình nhìn thấy chồng nhàng rời giường.

      mơ màng chớp mắt, nhào vào lòng , giọng hỏi: “A Chấp… đâu vậy?”

      tập thể dục.” vuốt tóc vợ, định gì đó nhưng cuối cùng chỉ cưng chiều xoa đầu : “Uyển Uyển muốn ăn gì nè?” Sau khi về làm cho ăn ngay.

      Tô Uyển chớp mắt, đôi mắt dần trở nên tỉnh táo. mỉm cười như thường lệ, mà đòi tập thể dục cùng .

      mỉm cười khi thấy đôi mắt sáng rực của vợ, rồi : “Được chứ bảo bối.”

      Lộ trình tập thể dục mỗi sáng của Tần Chấp chỉ đơn giản là chạy xung quanh biệt thự của họ. Vì khu biệt thự này dành cho giới thượng lưu nên rất chú trọng đến quyền riêng tư. Vậy nên mỗi căn nhà đều cách nhau khá xa, tổng diện tích của cả khu rất lớn.

      Với Tần Chấp chạy hai vòng quanh khu biệt thự chỉ là chuyện , nhưng với Tô Uyển

      Họ ra khỏi nhà vào sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, cỏ cây bên đường cũng như vừa tỉnh giấc.

      Chạy chưa được bao lâu thở dốc, hai chân cũng ngày càng càng nhức.

      “Bảo bối còn muốn chạy nữa ?” vừa cạnh bảo bối vừa hỏi. Trong mắt ánh lên vẻ đau lòng, nhưng vẫn hỏi ý kiến của trước.

      chớp mắt, thở hổn hển gật đầu: “Muốn ạ.”

      Tuy rất mệt, nhưng muốn tự mình trải nghiệm con đường mà sáng nào A Chấp cũng qua.

      “Bảo bối hít vào… Thở ra…” Tần Chấp kìm lại nỗi xúc động muốn nhào lên. Cơn bệnh mấy ngày trước của bảo bối khiến chợt nhận ra dù mình có nhờ bác sĩ dinh dưỡng điều chỉnh thực đơn ẩm thực của vợ đến cỡ nào, vẫn phải tập thể dục.

      vậy nhưng hề có sức chống cự trước vợ . Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mơ màng đáng và giọng nhõng nhẽo của lại đầu hàng ngay.

      “Bảo bối nhìn ở đây này, hồi trước chạy ngang vô tình thấy con mèo trắng khá khôn…” Tần Chấp suy nghĩ lát rồi chuyện để dời chú ý của .

      Tô Uyển máy móc cất bước, há miệng thở hổn hển, mồ hôi tuôn như mưa, cảnh vật trước mắt như nhoè .

      Lúc nghe thấy giọng trầm ấm của , như thấy được A Chấp chạy phía trước mình.

      Tuy A Chấp khi ấy chỉ là chàng trai, nhưng vẫn bình tĩnh chạy về phía ánh mặt trời.

      Bóng hình nơi xa dần dần mờ ảo, chỉ còn người bên cạnh bảo vệ . Khoé môi khẽ nhếch, dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, khiến như được tiếp thêm sức mạnh.

      Bước chân của dần nhịp nhàng, khuôn mặt mệt mỏi cũng trở nên ngọt ngào.

      Thấy như vậy, lòng mềm nhũn, đến cả giọng cũng dịu dàng hơn hẳn.

      Tuy vậy, định để chạy quá lâu.

      Tần Chấp biết bây giờ bảo bối bước khoan khoái phải vì hết mệt, mà là vì ngọt ngào nơi đáy lòng khiến quên nặng nề của chân mình.

      Vả lại, lần đầu nên chạy quá lâu.

      chạy nhanh hơn bước, xoay người và vươn hai tay ra. Vì Tô Uyển rất mệt nên nhận ra mình đụng vào lồng ngực rắn rỏi của chồng, hai chân khuỵ xuống, sau đó được ôm trọn.

      chớp mắt : “Em muốn cùng .”

      Em muốn chạy qua con đường từng , cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ kiên trì của .

      “Bảo bối ngoan, lần đầu tập luyện phải đúng mực.” vuốt mái tóc ướt đẫm của vợ, cả người như muốn nổi điên khi nghe thấy tiếng thở hổn hển, nhưng chỉ có thể kìm nó lại.

      ngồi xổm xuống trước mặt vợ rồi : “Bảo bối tới đây để cõng em nào.” Sau đó quay đầu nhìn với vẻ dịu dàng khôn xiết: “Tụi mình cùng chạy.”

      ngẩn ngơ trong giây lát, sau đó liền nhào lên tấm lưng vững chắc của chồng.

      Bước chân của tênh, cứ như trọng lượng của chẳng ảnh hưởng gì đến cả.

      Hơi thở của Tô Uyển dần trở lại bình thường.

      Tấm lưng vững chắc này như đưa về những ngày tháng tan học được cõng, lúc mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, liền an tâm nhắm mắt ngửi tới ngửi lui.

      Hai má lúm đồng tiền xuất tựa như hoa quỳnh nở vào đêm hè, lại giống như kể về câu chuyện xưa ngọt ngào mà chỉ họ biết vậy.

      Lúc tưởng thiếp bàn tay vòng qua cổ khẽ động đậy, hơi thở ấm áp truyền đến từ sau lưng: “Sau này em tập thể dục chung với A Chấp nhé?”

      Hơi thở ấm nóng của truyền thẳng đến lòng , chân khựng lại trong giây lát, rồi cười tươi rói dưới ánh mặt trời: “Được chứ.”

      muốn nắm tay em qua bốn mùa xuân hạ thu đông. Đến khi tóc tụi mình trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn vẫn ôm chặt lấy em rồi giấu em ở nơi chỉ hai chúng ta biết.

      Tuy gì nhưng em vẫn hiểu, thậm chí còn cố gắng đạt được sao nỡ từ chối đây.

      Cảm giác tâm linh tương thông khiến như say như dại.

      Tuy Tô Uyển là người trong giới giải trí nhưng cần giữ dáng như họ. Vả lại, chồng còn nuôi trắng trẻo mập mạp, vóc dáng cũng đầy đặn hơn, tất nhiên là trọng lượng cũng theo đó mà tăng.

      Lúc Tần Chấp chạy tới nhà sau khi cõng vợ đúng lộ trình như bình thường, hô hấp của bỗng trở nên nặng nề.

      “Em nặng A Chấp?” Cánh tay vòng qua cổ khẽ siết, miệng vậy nhưng hề có ý bước xuống.

      Trong buổi sáng sớm như thế này, bỗng nhiên muốn quấn quýt lấy chồng nhiều hơn bình thường. muốn được ôm vào lòng, nâng niu chiều chuộng, cũng muốn được gần gũi xác thịt.

      Tất nhiên là Tần Chấp hiểu ý .

      Tia nắng ban mai soi sáng khuôn mặt Tần Chấp, nụ cười xán lạn lại kém phần dịu dàng lan từ khóe mắt đến lông mày.

      “Nặng chứ.”

      chậm rãi cười đáp: “ lưng là toàn bộ thế giới của mà!”
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :