1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 64: Cương sữa

      Edit: Nhạc Dao

      Thời gian trôi vun vút.

      Vì vết thương của Tô Uyển luôn đau nhức nên cứ làm nũng với chồng, mỗi khi được hôn lên giả vờ hết đau, khiến tim như tan thành vũng nước.

      Khi vết thương của bảo bối chậm rãi lành lại tâm trạng của Tần Chấp cũng dần tốt lên.

      Hôm nay, nụ cười nơi khoé môi của Tần Chấp bưng đồ ăn bảo bối thích từ phòng bếp đến phòng bệnh bỗng cứng đờ, bàn tay khựng lại, đôi mắt trở nên sâu hun hút.

      khàn giọng hỏi: “Bảo bối làm gì vậy?”

      “A Chấp!” Tô Uyển nằm giường cởi áo, ngón tay trắng nõn liên tục xoa bóp đôi thỏ con. Lúc nghe thấy tiếng , hai mắt sáng rực, quay sang nhìn chồng bằng ánh mắt chờ mong: “A Chấp mau kiểm tra cho em!”

      Bàn tay khẽ siết, nở nụ cười cứng nhắc: “Ừm.”

      “Sao vậy bảo bối?” bỏ đồ trong tay xuống, cố gắng suy nghĩ trong sáng nhất có thể.

      Tô Uyển chớp mắt, bỏ tay ra, đoá hồng mai chợt đập vào mắt, khiến cổ họng ngứa ngáy thôi, ánh mắt cũng tối lại.

      để ý đến biểu cảm của mấy, chỉ nhìn với vẻ cầu cứu: “A Chấp ơi, ngực em đau quá, giờ em phải làm sao đây?”

      hoàn hồn, đôi mắt vẫn sâu hun hút: “Bảo bối đau ở đâu?”

      chớp mắt, rồi nắm tay chồng đặt lên ngực mình: “Chỗ này nè A Chấp!” Sau đó, đôi mắt trong veo nhìn , tủi thân : “Cương cương!”

      Tần Chấp:…

      sao đâu bảo bối.” Ánh mắt tối tăm, yết hầu khẽ nhúc nhích, ngón tay giả vờ đụng vào đoá hồng mai kia.

      “Cương sữa sinh lý là tượng thường gặp thôi bảo bối.” Tần Chấp rất tự tin, cũng quên mất mới nãy mẹ Tần mới là người phổ cập kiến thức cho mình.

      “A Chấp biết nhiều quá!” nhìn chồng với vẻ sùng bái, rồi hỏi: “Vậy em phải làm gì?”

      “Bảo bối ngoan.” Tần Chấp như nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt bỗng bùng lên ngọn lửa nóng bỏng: “ giúp em.”

      “Vâng ạ!” Tô Uyển gật đầu lia lịa, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

      Tần Cấp cười, ánh mắt sâu thăm thẳm hệt như con dã thú sắp ăn sạch con mồi ngon miệng trước mặt mình vậy.

      “Ưm~” Tô Uyển kìm được mà thốt lên tiếng rên khi giữ lấy bầu ngực của mình: “A Chấp?”

      Gương mặt tuấn tú của thoắt thoắt , hết liếm rồi đến cắn, giống như ước gì nuốt vào bụng, khiến Tô Uyển rên

      “Bảo bối ngoan.” Bàn tay của Tần Chấp lại, giọng như vọng lại từ nơi xa xăm: “ chút là xong thôi…”

      ***

      chút là bao lâu?

      Đến lúc Tô Uyển được ăn đồ ăn nguội ngắt, Tần Chấp phải hâm lại.

      Sau khi ăn xong, vuốt tóc , trong mắt ánh lên vẻ chưa thoả mãn: “Bảo bối ngoan, mua thứ cho em nhé?”

      Tô Uyển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của chồng, bỗng nhiên nhớ đến cảnh khoé môi dính đầy sữa trông vô cùng gợi cảm. Nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên mơ màng: “A Chấp muốn mua gì vậy?”

      Tần Chấp cười dịu dàng: “Mua mấy bộ quần áo ấy.” vờ như vô tình nhìn từ phần eo trở lên của vợ . Xem ra, có số thứ bảo bối thể mặc nữa rồi…

      “A Giáp mua được ư?” Tô Uyển chớp mắt với vẻ lưu luyến.

      Nghe vậy, Tần Chấp liền nheo mắt, nếu A Giáp dám…

      A Giáp bỗng thấy rợn cả người, vội vàng nhìn khắp nơi, lại có chuyện gì nữa vậy trời?

      Lòng Tần Chấp vô cùng ngọt ngào khi thấy ánh mắt ỷ lại của vợ , chỉ cảm thấy mình bao nhiêu cũng đủ cả.

      lắc đầu với vẻ cưng chiều, vuốt tóc , dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan nha, đồ này thể để người khác mua giùm được. hứa với bảo bối là mau về mau nhé?”

      chớp mắt, cau mũi rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ! A Chấp mau về mau nha!”

      “Ừm.” Tim như nhũn ra, cúi đầu hôn lên trán : “ hứa đó.”

      ***

      Tần Chấp chưa được bao lâu mẹ Tần bế hai cục cưng vào.

      Con nít vốn lớn nhanh, chỉ mới mười ngày mà thay đổi rất nhiều.

      Làn da hồng hồng nay trở nên trắng nõn, đôi mắt đen láy cũng có hồn như hai quả nho. Thân hình mũm mĩm như hai cục bột, khuôn mặt có đôi nét của ba mẹ, đáng tựa thiên thần .

      Vậy nên dạo này Tô Uyển rất thích chơi với các cục cưng.

      Bé cưng trở nên phấn khích khi nghe thấy giọng của mẹ, đôi mắt tròn xoe vội nhìn sang, lông mi dài chớp lia lịa, tay khẽ siết lại thành nắm đấm, miệng bi bô ngôn ngữ mà chỉ tụi hiểu.

      Má lúm đồng tiền của Tô Uyển thấp thoáng, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay để ôm lấy hai cục bột .

      Vì Mẹ Tần biết vết mổ của gần lành nên cũng can ngăn, chỉ cười tủm tỉm điều chỉnh dáng ngồi của Uyển Uyển, rồi bỏ thằng lớn vào trong lòng .

      “Đây là cả. Bình thường nó rất ngoan, ngoại trừ đói bụng hay mắc tè ra bao giờ khóc. Mỗi khi bị ai chọc nhíu mày, trông chẳng khác gì ba nó cả.”

      Mẹ Tần xong liền bật cười. Khi Tần Chấp nhíu mày còn có vẻ đáng sợ, đến lượt thằng nhóc này buồn cười phải biết.

      Cục cưng biết mình nằm trong lòng mẹ nên rất ngoan. Ngay cả khi mẹ giơ tay chọc bé lại giữ chặt lấy, sau đó nở nụ cười siêu đáng .

      Thấy vậy, Tô Uyển liền cười tươi rói, kìm được mà đụng vào mặt bé.

      Thằng lớn càng vui hơn, dùng cả hai tay để nắm lấy tay mẹ, miệng lại bi bi bô bô.

      Thẳng út nằm trong lòng bà nội như cảm nhận được bầu khí vui vẻ giữa mẹ và hai, nên bé trở nên phấn khích, miệng gì đó với , còn quơ tay tùm lum.

      Thằng lớn đáp lại tiếng, sau đó liền cười với mẹ.

      Thằng út cảm nhận được mình bị mẹ quên mất, tức giận quơ tay, đôi mắt đen láy nhìn mẹ và hai với vẻ ấm ức, sau đó gào khóc.

      Tô Uyển chớp mắt, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

      Mẹ Tần vỗ lưng bé cưng, bà thấy nó vẫn nhìn chằm vào mẹ đành phải đặt nó cạnh : “Đúng là quỷ !”

      Bà vừa mới đặt xuống là thằng út liền nín ngay.

      Tô Uyển cũng đặt thằng lớn nằm song song với em trai. Khi thấy hai cặp mắt tròn xoe cứ nhìn chằm chằm vào mình, trái tim như tan thành vũng nước.

      cười tươi rói, đôi mắt sáng rực, hết nghịch ngón tay của cục cưng rồi đến hôn lên mặt.

      Cục cưng cũng rất vui vì được ở cạnh người mẹ ít khi được gặp. Hai bé rất thích mùi hương ấm áp của mẹ, vội vàng nắm lấy ngón tay của mẹ, lúc mẹ thò đầu qua cười khúc khích.

      Tần Chấp vội vội vàng vàng trở về thấy hai tình địch giữ chặt lấy ngón tay của bảo bối, rồi còn dụ hôn bọn nó nữa chứ.

      Khuôn mặt của Tần Chấp bỗng trở nên vặn vẹo: “… Vô sỉ.”

      Tô Uyển quay đầu lại, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp về rồi! nhìn hai cục cưng đáng chưa nè!”

      Lúc tới, chớp mắt, giống như mới nhớ ra điều gì đó: “Hồi nãy A Chấp mới gì vậy?” nghe được lắm.

      nheo mắt, nở nụ cười dịu dàng: “ có gì, tụi chưa có răng thôi.”

      Nghe vậy, liền nhìn về các con: “Đúng .” Sau đó, lại quay sang nhìn chồng: “A Chấp giỏi quá, đứng xa như vậy mà vẫn thấy được luôn!”

      Vẻ mặt của Tần Chấp vẫn bình tĩnh, như thể những gì bảo bối vậy.

      Mẹ Tần:… Cái thằng mặt dày này phải là con bà!

      Tần Chấp thấy bảo bối định chơi với tình địch nheo mắt : “Bảo bối cho bế hai cục cưng chút được ?”

      Tô Uyển gật đầu chút do dự: “Được ạ! Em nghĩ cục cưng cũng muốn được A Chấp bế!”

      Mỗi tay Tần Chấp bế đứa, mẹ Tần nôn nóng bước nhanh qua: “Con thể bế con nít như vậy được!”

      sao đâu mẹ.” Tần Chấp cười, để cho bảo bối thương tâm vì tụi . tã của cục cưng có cái móc, chỉ cần luồn tay qua là được.

      Mẹ Tần nhìn kỹ lưỡng rồi mới yên lòng: “Dù sao con cũng làm ba.”

      Hai cục cưng cũng rất hào hứng khi ngửi được mùi của ba, miệng cứ bi ba bi bô.

      ôm con với vẻ mặt ôn hoà: “Hai cục cưng gì nè?”

      Cục cưng: “%… ###…”

      Tần Chấp giống như chỉ vô tình bước đến cửa vậy: “Cục cưng muốn dạo phải ?”

      Cục cưng: “%#… #…”

      bế hai cục cưng đến tận cửa, giả vờ như hiểu ra: “À, ba hiểu rồi. Mấy đứa đừng gấp, ba dẫn cả hai ra ngoài dạo liền đây…”

      Mẹ Tần:… Ha ha.

      A Giáp đứng ngoài cửa:… Vãi !

      Tô Uyển ngơ ngác chớp mắt, sau khi ngẫm nghĩ liền nằm xuống.

      Nếu cục cưng thích chơi với A Chấp cứ để họ .
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    2. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 65: Đặt tên

      Edit: Nhạc Dao


      Thấy vậy, mẹ Tần cũng ra ngoài, trong phòng chỉ còn mỗi Tô Uyển.

      lát sau, tay Tô Uyển khẽ nhúc nhích, chuẩn bị gọt táo.

      mới cầm con dao gọt trái cây Tần Chấp vào, ánh mắt trở nên u ám: “Bảo bối làm gì thế?”

      chớp mắt: “Em muốn ăn táo~”

      Tần Chấp bước tới, môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, bàn tay lại lẳng lặng lấy con dao trong tay : “Bảo bối ngoan, để làm nhé.”

      Chỉ cần có liên quan đến bảo bối dám sơ suất dù chỉ là chuyện nhặt.

      Tô Uyển ngoan ngoãn chớp mắt, rồi buông con dao ra.

      Tần Chấp ngồi ghế, dùng ngón tay thon dài cầm quả táo lên, rồi chậm rãi gọt nó.

      Tô Uyển ngồi giường nhìn chằm chằm vào vỏ táo dài, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp giỏi quá!” Lúc nào gọt cũng được liền mạch như cả.

      nhớ lại cảnh bảo bối gọt táo… Đôi môi khẽ nở nụ cười, vẻ mặt bỗng trở nên dịu dàng: “Uyển Uyển để gọt là được.”

      Tô Uyển gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào: “Vâng!”

      Tần Chấp ngẩng đầu nhìn , môi khẽ nhếch, đôi mắt trong veo, khiến gương mặt tuấn tú như bừng sáng.

      Sau khi cắt thành từng miếng , cắm lên tăm xỉa răng mới ngồi xuống giường. Sau đó, ôm bảo bối vào lòng, rồi đút cho .

      “A Chấp ăn chung với em !” cũng đút cho chồng miếng.

      “Ừm.” Tần Chấp ung dung ngậm miếng táo, rồi nhấm nháp nó với vẻ lưu luyến.

      Tô Uyển ngẩng đầu hôn chồng, cười híp mắt: “Ngon quá!” Sau đó, như nhớ ra điều gì, vừa ăn vừa hỏi : “A Chấp ơi, em nhớ tụi mình phải đặt tên cho hai cục cưng phải?”

      nheo mắt, đợi vợ ăn xong miếng mới đút miếng tiếp theo, thuận tay chùi chút nước dính bên môi . Sau đó, cười tủm tỉm hỏi: “Ừm đúng rồi. Bảo bối muốn đặt tên cho tụi là gì nè?”

      suy nghĩ lát rồi bĩu môi, với vẻ khó xử: “Em biết.”

      Tần Chấp hài lòng nheo mắt, trong đôi mắt ánh lên vẻ đoán được.

      Tô Uyển bỗng ngồi sát vào lòng chồng: “A Chấp ơi, ba mẹ nghĩ ra tên cho các cục cưng chưa?”

      Tần Chấp nhớ lại cảnh ba mẹ mình ôm từ điển tra cứu, ngoài mặt lại vô cảm đáp: “Chưa đâu.”

      cau mũi, quay sang hôn cằm chồng : “Vậy chỉ còn mỗi A Chấp thôi!” nhìn bằng đôi mắt sáng rực: “A Chấp giỏi như vậy đặt tên chỉ là chuyện thôi!”

      “Ừm.”

      Tần Chấp định “từ chối” để được bảo bối hối lộ:…

      vừa thấy ánh mắt ngưỡng mộ lấp lánh của bảo bối miệng nhịn được mà đồng ý mất tiêu.

      Tần Chấp bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ cưng chiều.

      vuốt tóc vợ, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi cười : “Bảo bối thấy Tần Đại Bảo và Tần Nhị Bảo được ?”

      Tô Uyển tập trung suy nghĩ bỗng nhíu mày khi nghe hai cái tên này: “ chịu, chịu đâu.” Sau đó, nhìn về phía chồng: “A Chấp nghĩ thêm lần nữa mà!”

      nheo mắt, đôi môi khẽ nhếch: “Tần Nhất và Tần Nhị sao?”

      chớp mắt, do dự hỏi: “Hay là… A Chấp lại nghĩ thêm lần nữa?”

      “Ha ha~” Tần Chấp thấy dáng vẻ rối rắm của bảo bối liền bật cười, cưng chiều hôn lên trán : “Bảo bối đáng quá!”

      đáng chỗ nào chứ? Tô Uyển bĩu môi, hừ rồi cắn ngón tay của chồng, sau đó còn dùng răng mài qua mài lại.

      Lúc hàm răng nho chạm vào ngón tay, hơi thở ấm áp của cũng theo đó mà xuất , khiến cho tiếng cười của bỗng ngưng bặt. cảm giác ngứa ngáy truyền từ ngón tay đến thẳng trái tim, khiến đôi mắt của tối sầm lại.

      hít hơi sâu rồi hôn lên trán , dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối ngoan, sai rồi.” Sau đó, khẽ nhúc nhích ngón tay: “Nhả ra nhé bảo bối?”

      Ánh mắt trở nên ngọt ngào khi nghe tiếng trầm thấp của chồng, nhả ra ngón tay, rồi hừ .

      Tần Chấp vừa cười vừa rút tay mình về. Lúc cười, từ từ khóe mắt đến lông mày đều dịu lại, hôn lên trán vợ rồi dịu dàng : “Tên của cục cưng là Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ.”

      Câu này còn là câu hỏi, mà là câu trần thuật.

      Tô Uyển chớp mắt, hơi ấm từ cái trán như truyền thẳng vào lòng .

      Tư Triều và Tư Mộ - Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người.

      Từ nay về sau, mỗi tiếng gọi là bằng chứng cho việc em.

      ***

      Ba Tần ngồi trầm ngâm tra cứu từ điển trong căn phòng thấy Tần Chấp mặt mày tươi rói bỗng có cảm giác lành.

      Mẹ Tần nhìn chằm chằm hai cục cưng ngủ trưa cũng ngước lên: “Có chuyện gì vậy A Chấp?”

      “Mẹ.” Tần Chấp nheo mắt, cười : “Con mới đặt tên cho tụi xong…”

      Ba Tần khép cuốn từ điển lại, đôi mắt u ám.

      Sau đó, Tần Chấp liền : “Tên của tụi là Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ.”

      Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người á hả?

      Bộ tên của hai đứa cháu ngoan của bà là để con tỏ tình sao?!

      Tuy vậy… Mẹ Tần phải công nhận rằng trái tim thiếu nữ trong bà bị đánh thức khi nghe hai tên này.

      Điềm lành của ba Tần sai chút nào. Sau khi Tần Chấp rời khỏi, mẹ Tần liền đấm ông cú, miệng còn lẩm bẩm: “Tại ông hết! Nếu phải ông đặt tên chậm thằng út nghĩ ra cái tên sến rện như này… Đều tại ông…”

      Ba Tần kìm lại nỗi oan ức:…

      ***

      Hôm sau, bác sĩ tháo băng gạc cho Tô Uyển, quan sát vết mổ của rồi tuyên bố có thể xuất viện.

      Sau khi vội vàng dặn dò những việc cần lưu ý với khuôn mặt lạnh tanh, nữ bác sĩ hộc tốc chạy ra khỏi phòng bệnh, trông chẳng khác gì bị thú dữ đuổi theo vậy.

      Tô Uyển quấn chăn tựa đầu lên vai chồng, rồi hỏi: “Bác sĩ này trông có vẻ khá vội vã, bây giờ bà ấy rất bận sao?”

      Tần Chấp nheo mắt, thu hồi ánh mắt rồi trả lời tỉnh bơ: “Chắc bà còn phải khám cho nhiều người bệnh ấy.”

      muốn bảo bối tốn quá nhiều “thời gian và công sức” với người lạ, bèn xoa đầu như cách chuyển chủ đề: “ phải dọn dẹp đồ đạc rồi.”

      Tần Chấp nheo mắt hỏi tiếp: “Bảo bối có chán ? Em có muốn xem phim ?”

      ngẫm nghĩ lát rồi lắc đầu: “Em muốn nhìn A Chấp cơ.”

      Thấy như vậy, ánh mắt vặn vẹo của Tần Chấp vì bảo bối suy xét quá lâu biến mất nhanh như cơn gió.

      Đúng vậy, bảo bối cứ nhìn mỗi thôi nhé.

      Tần Chấp hôn lên đỉnh đầu vợ, cụp mắt che khuất đôi mắt sâu hun hút của bản thân. Nỗi sợ hãi mất khiến dã thú trong lòng xổng chuồng, dù giờ nó quay lại chuồng làm sao có thể trở lại bình thường nữa chứ?

      Vì Tần Chấp muốn người khác đụng vào đồ của mình và bảo bối, nên luôn tự tay sắp xếp quần áo cho vợ chồng họ.

      ngồi quay lưng về phía , bàn tay nắm chặt áo lót. Sau đó, hít lấy hít để như thằng nghiện gặp ma tuý. Xem ra mặc mấy thứ đáng này được nữa rồi.

      Ánh mắt sâu thẳm, bỏ chúng nó ra góc riêng, quyết định cho mấy thứ vào cái rương quý giá của mình.

      Sau khi thu dọn toàn bộ đồ đạc của và sắp xếp đâu ra đấy, mới lấy ra thứ mà hôm qua mình mới mua, chuẩn bị thay quần áo cho vợ .

      “A Chấp cầm gì vậy?”

      Tần Chấp nở nụ cười mờ ám: “Đây là thứ mà hôm qua chạy ra ngoài mua ấy. Bảo bối xem thử có thích nè.”

      “Vâng ạ!” Tô Uyển nhận lấy rồi mở nó ra, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sao A Chấp lại mua áo lót mới cho em vậy?”

      cười cười, tỏ vẻ như mình chỉ vô tình xoa cặp thỏ ngọc: “Vì Uyển Uyển lại trưởng thành rồi.”

      Tô Uyển để ý mấy, chỉ cúi đầu nhìn ngực mình, hình như là thế

      Sau vài ngày, mẹ Tô thấy con vẫn bình an vô bà liền dẫn ba Tô về nhà. Vậy nên, lúc Tần Chấp ra ngoài thông báo về việc xuất viện chỉ có mỗi ba mẹ Tần ở đó. Khi hay tin, cả nhà họ liền bắt tay làm thủ tục xuất viện, chỉ lát là có thể về nhà.

      Tuy Tô Uyển ở đây tháng nhưng Tần Chấp cứ khăng khăng rằng phải ở cữ hai tháng mới được. Vì vậy, trùm kín mít bằng cái chăn, sau đó bế vợ lên xe với ba mẹ Tần.

      Các bác sĩ tiễn gia đình họ đến tận cửa bỗng có ảo giác rằng bản thân nhìn thấy ba cục cưng đúng hơn.

      Khi về đến nhà, Tần Chấp mới chịu bỏ vợ xuống giường. cựa quậy hồi lâu mới thò đầu ra khỏi cái chăn được, khuôn mặt đỏ phừng vì thiếu ôxi.

      ấm ức tựa đầu vào thành giường, bĩu môi : “Nóng quá.”

      dịu dàng dỗ dành vợ : “Bảo bối ngoan nào, ở cữ được ra gió đâu~”

      qua tháng rồi mà, với lại…” cúi xuống ngửi cánh tay mình, tủi thân chớp mắt: “Người em hôi lắm…”

      mỉm cười, vùi đầu vào cổ , rồi thè lưỡi ra liếm: “Uyển Uyển ngoan, em vẫn thơm ngào ngạt luôn~”

      Tô Uyển chớp mắt, nhìn đôi mắt đen láy của chồng, rồi lại ngửi tay mình. bĩu môi, rồi nhào vào lòng : “Em biết đâu, dù sao em cũng muốn A Chấp giống em cơ~”
      Yoororo, Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    3. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36
      Cạn lời với Boss Tần
      Nhạc Dao thích bài này.

    4. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 66: Tiệc đầy tháng

      Edit: Nhạc Dao

      “Được được được!” Tần Chấp vừa cười vừa ôm Tô Uyển. ngẩng đầu lên để dễ vùi đầu vào gáy mình như cún con hơn: “ cũng giống như Uyển Uyển.”

      bĩu môi, cọ tới cọ lui cho đến khi đầu tóc thành ổ gà mới thôi.

      Đôi mắt ánh lên niềm vui, bật cười thành tiếng, búng trán vợ rồi cất tiếng trêu chọc: “Vậy tối tắm sao?”

      khựng lại, khuôn mặt lên vẻ rối rắm, cắn yết hầu của chồng, với giọng mơ hồ: “Em chịu chịu đâu, dù sao em cứ cọ đấy!”

      Tiếng cười của càng lúc càng to hơn. Bảo bối của đáng chết mất!

      lát sau, yết hầu của khẽ nhúc nhích, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm: “Bảo bối buông ra trước nhé?”

      Giờ là tháng bảy, nên cũng chỉ mặc lớp áo mỏng. Lúc ôm vào lòng, có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể lẫn dáng người hấp dẫn kia.

      vậy, hơi thở nóng bỏng của bảo bối còn phả vào yết hầu của , khiến lòng ngứa ngáy thôi.

      Tô Uyển chưa kịp trả lời tiếng mẹ Tần vang lên: “Uyển Uyển, mẹ vào đấy nhé!”

      Lúc mẹ Tần vào còn bế hai cục cưng tay, sau đó đặt tụi xuống giường rồi cười: “Cục cưng muốn chơi với con đấy.”

      Khi cảm nhận được đôi môi đỏ mọng của vợ càng ngày càng xa mình, Tần Chấp quay sang nhìn ôm lấy hai đứa .

      dám cá rằng mẹ mình cố tình làm vậy! Vì sao ấy hả? Vì mới thấy hả hê trong mắt bà chứ còn gì nữa.

      ***

      Thời gian trôi vèo vèo, chẳng mấy chốc mà sang tháng tám.

      Đồng thời, tiệc đầy tháng của hai cục cưng cũng được tổ chức trong hôm nay.

      Đáng lẽ buổi tiệc này phải tổ chức từ tháng trước cơ, nhưng vì Tô Uyển còn ở cữ nên họ đành dời lại.

      Chuyện Tần Chấp tuyên bố vợ ở cữ hai tháng xong vào tối qua khiến vui gần chết.

      Sau khi nghe tin ấy, nhảy ùm vào trong bồn tắm, chà khắp người tận hai lần rồi mới chịu ra khỏi phòng tắm.

      Tô Uyển tắm xong còn đứng soi gương hồi, véo eo mình rồi hỏi chồng cầm khăn lông tới: “A Chấp có thấy mỡ mỡ eo em ? Em có cần giảm béo ?”

      Suy cho cùng ở cữ chính là lần dậy thứ hai của người phụ nữ. vậy, trong hai tháng này còn được chồng chăm sóc kỹ lưỡng, ngay cả món ăn cũng trở nên đa dạng, kết quả là bụ bẫm như xưa.

      Cũng nhờ thế mà trông trẻ hơn xưa nhiều lắm.

      nheo mắt với vẻ hài lòng: “Bảo bối cần giảm cân đâu. Em có chút mỡ mỡ nhìn đẹp hơn, ôm cũng thoải mái hơn.”

      “Vâng!” Tô Uyển chớp mắt, nghĩ thầm lời A Chấp luôn đúng, nên vứt chuyện này ra sau đầu luôn.

      “Bảo bối ngoan lắm.” vừa cười vừa nhàng lau tóc cho vợ .

      Ngoại trừ eo có chút mỡ ngực cũng nở nang hơn. Vì khung xương của , nên trông còn quyến rũ và trưởng thành hơn trước kia.

      À, Tần Chấp nhận ra điều này sau khi vợ thử lễ phục ấy mà.

      Lúc ấy, mặt tối sầm lại, chỉ muốn móc hết mắt của những người ở đây ra thôi! bỗng nghĩ đến việc bảo bối mặc nó trong bữa tiệc

      Mấy tình địch suốt ngày giành bảo bối của còn bày đặt mở tiệc nữa chứ!

      có làm nũng với vợ đến cỡ nào lễ đầy tháng vẫn diễn ra vào ngày hôm sau.

      tay bế tình địch, tay còn lại ôm eo vợ chậm rãi xuống cầu thang. Tuy vậy, bầu khí xung quanh Tần Chấp vẫn vô cùng đè nén.

      “Hoan nghênh mọi người đến tiệc đầy tháng của hai đứa cháu Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ của tôi…” Khuôn mặt vốn nghiêm túc của ba Tần bỗng ôn hoà. Ông chỉ đúng hai câu, đại ý là cháu tôi tên Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ, sau này đừng có mà đụng chạm đến bọn nó.

      Ba Tần xong liền nhìn về phía Tần Chấp với vẻ dò hỏi xem có muốn bổ sung gì .

      Tần Chấp nhìn con út chảy nước dãi trước mặt bảo bối bằng đôi mắt tối tăm: “Thằng nhóc quỷ.”

      Lúc nhận được tín hiệu của ba Tần, liền nở nụ cười ôn hoà lại kém phần xa cách, đau lòng khôn xiết đong đầy trong mắt: “Khó khăn lắm Uyển Uyển mới sinh được hai đứa bé.” Sau đó, như nghĩ đến điều gì, lắc đầu, với vẻ u oán: “Kể từ khi có con, tôi bị thất sủng…”

      thích hai đứa nhóc quỷ này mấy, nhưng Uyển Uyển đem lòng thương chúng nó sao nỡ khiến buồn lòng được chứ? Vả lại, chúng nó cũng là kết tinh tình của và bảo bối…

      Tuy thích chúng, nhưng nếu ai dám bắt nạt tụi … Tần Chấp nheo đôi mắt tàn nhẫn khát máu, thầm nghĩ ai dám làm vậy chọc giận .

      Tuy chỉ uyển chuyển vợ mình thương hai đứa nhóc đến cỡ nào, nhưng họ đều biết đến mức độ chiều vợ của Tần gia… Thử hỏi sao họ có thể hiểu ý được đây.

      Mọi người đồng loạt gật đầu với vẻ tán thành.

      “Đúng vậy, lúc trước vợ tôi mang thai cũng vất vả lắm…”

      “Đúng thế, sinh đôi còn vất vả hơn…”

      Đám đàn ông ở đây cảm thán cứ như họ rất hiểu về quá trình vợ mình mang thai vậy… Dù rằng rất nhiều người ở đây chỉ mải mê quấn quýt với tình nhân trong khi vợ có bầu.

      Đại thiếu gia của nhà họ Lương vẫn còn theo đuổi người mình thích nghe vậy liền hừ , chỉ cảm thấy nụ cười của Tần Chấp siêu gai mắt.

      ta bỏ đồ trong tay xuống, nhìn người đàn ông ôn hoà đứng cạnh sân khấu, rồi cất bước qua đấy.

      ***

      Điều mà phụ nữ chú ý lại giống cánh đàn ông.

      Vu Mộng khoác tay chồng, môi nở nụ cười công thức hoá, trong lòng lại thầm mỉa mai ông chồng khoác lác về việc mình hiểu vợ mang thai cực khổ đến nhường nào. chưa chắc chồng ta biết ta có nôn nghén khi mang thai nữa.

      ta vô thức nhìn về phía phu nhân của Tần gia thấy ánh mắt rất đỗi dịu dàng của Tần gia, ngoài miệng lại gì đó buồn cười, khiến cho người phụ nữ kia bật cười thành tiếng.

      Người phụ nữ kia quá đôi mươi, lại từng sinh con nhưng mặt mày vẫn còn nét hồn nhiên, nụ cười rạng rỡ chẳng khác nào nữ sinh cấp ba.

      Ánh mắt ta dần xa xăm khi nghĩ về chuyện xưa. Ai cũng biết nhà họ Tần là danh gia vọng tộc, nên khi minh tinh mấy nổi tiếng như Tô Uyển lấy cậu út… Đám phụ nữ các còn từng bảo rằng cuộc hôn nhân này bền lâu.

      Nhưng sao? ta nhìn cánh phụ nữ mỉm cười công thức hoá, thầm nghĩ cuộc sống thay đổi họ, vậy mà… Người kia vẫn còn hạnh phúc như thuở xưa.

      Hai cái tên Tần Tư Triều và Tần Tư Mộ như mỉa mai ngu dốt năm xưa của ta vậy.

      đời này luôn có số người khiến bạn thậm chí dám hâm mộ như vậy đấy.

      ***

      Quay lại với cặp chính thôi nào.

      Tần Chấp vừa cười vừa làm nũng với vợ, trong mắt như muốn mau khen : “Bảo bối thấy hay ?”

      chớp mắt, tựa vào lòng chồng, rồi gật đầu với vẻ chắc chắn: “Hay lắm ạ!”

      nheo mắt, hừ rồi tủi thân : “Bảo bối nữa rồi! Trước nay em luôn hôn mà!” Sau đó, bế thằng út lên rồi quơ qua quơ lại: “Có phải vì tên nhóc tinh này ?”

      Ánh mắt trong veo của Tần Tư Mộ cứ nhìn chằm chằm vào người ba làm nũng với mẹ.

      Tô Uyển chưa kịp lên tiếng trở nên phấn khích, bi bi bô bô gì đó, bàn tay khẽ nhúc nhích, rồi tát cái bép lên mặt ba.

      Tần Chấp:…

      Tô Uyển chớp mắt, lời sắp thốt ra bị “cú đấm” này cắt ngang, đổi thành tiếng cười khúc khích…

      Mẹ Tần nhìn Tần Chấp nheo mắt, ngón tay đặt gần bụng khẽ động đậy, nụ cười nơi khoé môi cứng đờ. Ha ha, người khác nghĩ đây là cảnh tượng gia đình ấm áp, nhưng bà . bà vẫn chưa quên vệt đỏ nơi cổ Uyển Uyển giữa trưa nay đâu đấy.

      Ha ha, bà tin chắc lòng chiếm hữu của thằng út quấy phá khi nó thấy hai đứa nhóc “tình địch” cho mà xem… Thế nào tâm trạng của nó cũng vi diệu lắm.

      ***

      Lúc yến hội kết thúc, số người đồng loạt truyền ra tên của hai đứa nhóc nhà Tần Chấp và Tô Uyển. Chỉ trong chốc lát, tin này truyền khắp internet.

      Những người tham dự bữa tiệc chỉ khôn ngoan cười cười chứ lời nào.

      Tư Triều và Tư Mộ - Ngày đêm tương tư và nhớ nhung người.

      Tui là fan cuồng của Uyển Uyển:… Tui cho màn ngược cẩu này 100 điểm luôn!

      Uyển Uyển là nữ thần của tui:… Em cứ tưởng mình bách độc bất xâm, ai dè chị lại ra đòn trí mạng thế này *Nằm đất khóc lóc*

      cẩu độc thân: Đạp đổ ghế rồi trốn ! Hai người thắng rồi! Em là được chứ gì?! *Em bé phẫn nộ.jpg*

      Tuyệt Tình Cốc: Tui chỉ muốn hỏi là khi nào xe cấp cứu mới tới vậy? *Mất quá nhiều máu.jpg*

      Uyển Uyển đẹp nhất: Sao 120 lại giải quyết việc đôi vợ chồng ngược cẩu vậy trời?! Hằng ngày cẩu độc thân là tui đây bị họ ngược đến mức còn thiết tha gì cuộc sống này nữa…
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 67: Hôn quân

      Edit: Nhạc Dao

      “Vào .”

      Trợ lý Tôn đẩy kính rồi vào, sau đó đặt chồng văn kiện lên bàn: “Đây là số văn kiện cần được xử lý ạ.”

      Tần Chấp lạnh lùng ngẩng đầu, cây bút trong tay vẫn xử lý văn kiện, nhíu mày : “Để đó , rồi cậu lấy cho tôi tách trà.”

      “Dạ.”

      Trợ lý Tôn bỏ văn kiện xuống, sau đó bưng tách trà vào.

      Mãi đến khi chồng văn kiện bên trái nhiều lên, bên phải vơi Tần Chấp mới dừng bút, sau đó bưng tách trà uống hai ngụm.

      đứng dậy giãn gân cốt, rồi nhíu mày nhìn đồng hồ cổ tay. Tần Chấp biết giờ là lúc Uyển Uyển tỉnh giấc, vừa định gọi đến nhà chính

      “A Chấp A Chấp! Mau nhận điện thoại!” Tiếng chuông điện thoại do quấn quýt lấy bảo bối để ghi bỗng vang lên.

      Ánh mắt của bỗng tối sầm, trong lòng dâng lên cảm giác lành.

      Tuy vậy, giọng của vẫn dịu dàng và trầm ấm khi nhận điện thoại: “Uyển Uyển tỉnh rồi hả em?”

      Giọng ngọt ngào hoà cùng với tiếng bi bô của trẻ con truyền đến tai : “Vâng ạ.” cười khúc khích khi thấy thằng út chảy nước dãi lúc gặm ngón tay bụ bẫm của trai.

      Đôi mắt của Tần Chấp đen sẫm, nheo mắt khi nghe thấy giọng của trẻ con, ngữ điệu càng ôn hoà hơn nữa: “Bảo bối ăn cơm chưa? Hôm nay mưa lâm râm, bảo bối nhớ mặc quần áo cho ấm khi ra đường nhé?”

      Tô Uyển ngọt ngào gật đầu, sực nhớ chồng thấy trả lời: “Sáng nay em ăn đồ A Chấp làm, lát nữa đến gặp A Chấp.”

      nhớ đến lời , chạy đến phòng thay đồ rồi lấy ra cái áo khoác màu vàng: “Em mặc cái áo khoác màu vàng nhạt được A Chấp?”

      “Em cái áo có chỉ thêu màu xanh dương phải ?” vuốt tay áo của mình rồi cười đáp: “Được chứ, bảo bối ngoan quá.”

      Tô Uyển vui vẻ gật đầu rồi mặc nó vào.

      Hai đứa nhóc thấy mẹ thay đồ đẹp ánh mắt sáng rực, thằng út vừa nhả bàn tay của ra vừa bi bi bô bô gì đó với mẹ.

      Nhóc lớn bị em gặm tay cũng gì, đôi mắt đén láy nhìn chằm chằm vào mẹ, sau đó nở nụ cười.

      Trái tim của Tô Uyển liền bị cả hai làm cho nhũn ra, sao bọn lại đáng đến thế cơ chứ? kìm được mà cọ mặt cục cưng, đôi mắt sáng như sao: “Em dẫn theo hai cục cưng đến gặp A Chấp nhé!”

      càng nghĩ càng thấy ý này hay. Vì A Chấp phải làm, mà nhà chính quá xa chỗ làm của nên họ dọn về nhà mình từ hai ngày trước.

      Tuy mẹ Tần nỡ nhưng sau khi chuyện A Chấp bà cũng đồng ý.

      Dù trong nhà có hai bà vú từ nhà chính, các cục cưng thường xuyên ngủ vẫn nỡ xa bọn quá lâu.

      Sắc mặt Tần Chấp u ám, giọng dỗ dành vợ: “Bên ngoài lạnh sao giờ? Chúng nó còn , lớn chút nữa mới có thể đến thăm .”

      “Đúng nhỉ.” Tô Uyển suy nghĩ rồi do dự hỏi dì Tần: “Dì Tần, nếu con dẫn hai cục cưng đến gặp A Chấp, tụi có bị lạnh ạ?”

      Dì Tần nhìn vẻ mặt rối rắm của Tô Uyển, rồi nở nụ cười hiền lành: “Để tôi với phu nhân, chỉ cần người cẩn thận chút sao đâu.” Trẻ con vẫn nên theo ba mẹ hơn.

      Tô Uyển ngẩng đầu, hai má lúm đồng tiền lập tức xuất : “A Chấp đợi em chút nhé, giờ em dẫn các cục cưng đến liền đây!” xong cúp điện thoại, trông có vẻ vô cùng phấn khích: “Cục cưng cần những gì vậy dì Tần?”

      Tay Tần Chấp khẽ siết khi nghe thấy tiếng “Tút tút, vặn vẹo ánh lên trong mắt, tình địch lại phá đám!

      nhìn chồng văn kiện xử lý xong, sau đó gọi điện thoại nội bộ cho thư ký Tôn: “Ai lập ra những bản kế hoạch ngu ngốc lại đơn điệu này vậy? Người đó biết tiếng Trung hay não chưa phát triển đầy đủ vậy hả? Trong đầu bọn họ đều bị úng nước hết rồi sao?”

      Trợ lý Tôn bình tĩnh ngồi hứng trọn những lời độc địa từ ngữ điệu bình thản lại kém phần cao quý của sếp. Sau đó, ta đồng loạt gọi cho mấy Giám đốc làm ra những phần kế hoạch rồi thuật lại toàn bộ lời sếp. Lúc nghe thấy giọng run rẩy của Giám đốc nọ, ta vừa giữ chặt cánh tay run rẩy của mình vừa mỉm cười nghĩ thầm, giọng của mình bình tĩnh nhất luôn, mình giỏi quá mất!

      ***

      Mãi đến khi Tô Uyển dẫn hai cục cưng đến công ty mới thoát khỏi bầu khí bi thảm trước đó.

      Tiếp tân bị ngược chết: Phu nhân dẫn các cục cưng tới rồi! Cuối cùng cũng được siêu thoát!

      Tiểu vương bị ngược chết: A a a! Tôi muốn khóc quá, cuối cùng cũng cần phải nhìn khuôn mặt đưa đám của lão Trương nữa… *Miệng cười nhưng nước mắt tuôn rơi.jpg*

      Mỹ nhân bị ngược chết: Ôi chao! Nhóm con rể của tôi tới rồi!

      Chị Tôn bị ngược chết: Hu hu hu… Đảm bảo các cục cưng siêu đáng ! Tôi muốn nhìn quá mất!

      Tiếp tân bị ngược chết: Ha ha, tôi cho mấy người biết mấy hoàng tử trắng trẻo mềm mại đẹp trai đến cỡ nào đâu!

      Người lùn bị ngược chết: Tôi xắn tay áo lên rồi, chỉ cần cậu cách mà mình muốn chết tôi đảm bảo nó thành thực *Nụ cười hiền lành*

      Người lùn bị ngược chết: Nếu cậu thích kiểu này … Thanh đao của tôi có thể tâm với cậu đấy *Cười tủm tỉm.jpg*

      Tiểu vương bị ngược chết: Thẳng thắn được khoan hồng! thả người lùn! *Nụ cười gian xảo*

      Mỹ nhân bị ngược chết: Thẳng thắn được khoan hồng! thả người lùn! *Nụ cười gian xảo*

      lát sau…

      Tiếp tân bị ngược chết: Tôi quỳ luôn, phòng mấy người để người lùn đến tính sổ với tôi đấy à!

      Tiếp tân bị ngược chết: Mấy mất trí cả rồi… Mấy người thắng rồi đấy. Ha ha ha, ra tôi cũng thấy , nhưng nhìn thoáng qua đứa giống y chang boss luôn á! Chu choa, lúc nhíu mày trông chẳng khác gì boss luôn! Đứa còn lại rất hoạt bát, khuôn mặt mũm mĩm kia… Khiến tôi muốn véo quá mất T_T

      Chị Tôn bị ngược chết: Muốn véo +1

      Cong cong bị ngược chết: Muốn véo, ôm và hôn cơ!

      Cẩu chia tay bị ngược chết: Mấy người nghĩ boss cho tụi mình ôm hai hoàng tử sao? →_→

      Mỹ nhân bị ngược chết: Có khi còn được nhìn thấy tụi luôn ấy chứ →_→

      Cừu bị ngược chết: Mọi người ngây thơ quá mất. Theo tôi có khi boss biết ơn tụi mình vì ôm hai hoàng tử ấy chứ.

      Cẩu chia tay bị ngược chết: Vì sao vậy? Tôi thấy đàn ông rất để tâm đến con cái mà.

      Cừu bị ngược chết: Ha ha, người boss xin nghỉ thai giống đàn ông bình thường ư?

      Chị Tôn bị ngược chết: Ha ha, người boss xin nghỉ thai giống đàn ông bình thường ư?

      Mỹ nhân bị ngược chết: Ha ha, người boss xin nghỉ thai giống đàn ông bình thường ư?

      Tiếp tân bị ngược chết: Đồng ý với lầu . Boss của tụi mình là hôn quân, mà hôn quân cứ thích cho con mình ăn hành vì phụ nữ. Vả lại, boss còn có lòng chiếm hữu cực cao… Tôi cảm thấy tụi mình nên đốt nến cầu nguyện cho các hoàng tử ←_←

      Tiểu vương bị ngược chết: Hôn quân +1!

      Chị Tôn bị ngược chết: Hôn quân +2!

      Tấn Giang bị ngược chết: Hôn quân +10086!

      Dae Jang Geum bị ngược chết: Giấy chứng nhận thân phận hôn quân đây!

      Cẩu chia tay bị ngược chết: Mấy người thắng rồi… Tội nghiệp cho các hoàng tử quá ! ≥﹏≤

      Cẩu chia tay bị ngược chết: Có khi nào cảnh u ám ban nãy là vì ảnh hậu Tô dẫn theo hai hoàng tử ?

      Chị Tôn bị ngược chết:… Suy ra ba luôn… Lợi hại phết!

      Tiểu vương bị ngược chết: Mợ nó! Khả năng là vậy cao lắm đấy! Trước kia boss độc miệng là vì có ảnh hậu Tô, còn bây giờ…

      Cừu bị ngược chết:…

      Cừu bị ngược chết: Tam quan của tôi vốn thay đổi từ “Cừu non mới đến” thành “Cừu bị ngược chết”.

      Cừu bị ngược chết: Giờ tam quan của tôi lại được đổi mới tiếp rồi… Tôi thể nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của boss được nữa rồi T_T

      …​

      Chị Tôn bị ngược chết: Thôi chuyện này nữa. Hôm nay Vùng đất nguy hiểm ra rạp, mọi người giành được vé chưa đấy?

      Tiểu vương bị ngược chết: Đừng nữa, tám giờ tối qua là tôi canh me rồi, ai dè vẫn giành được vé nào… Đúng là quá trình gian khổ và chua xót mà ≥﹏≤

      Mỹ nhân bị ngược chết: Ha ha! Tôi giành được nè! Phim của đạo diễn Morris luôn hấp dẫn, tôi rất mong chờ bộ phim này đấy!

      Tiểu vương bị ngược chết: Tôi cũng thích ông ấy lắm! Hệ liệt của Cuộc chiến giữa các vì sao siêu hay luôn! Tối nay tụi mình chung nhé mỹ nhân?

      Chị Tôn bị ngược chết: Người phụ nữ phải ở nhà chăm con chỉ nhìn mấy người với vẻ vô cảm thôi.

      ***

      Dĩ nhiên là vợ chồng Tần Chấp biết mọi người trong công ty bàn tán gì cả.

      Tần Chấp đứng chờ ngay cửa thang máy với vẻ mặt ôn hoà. Lúc thấy vợ đến bước nhanh để bế thằng lớn, rồi : “Bảo bối mệt ? Để bế Tư Triều nhé?”

      Tần Tư Triều như cảm nhận được mình rời khỏi cái ôm thơm tho mềm mại của mẹ nhíu hàng lông mày xíu của mình.

      “Em mệt!” ngẩng đầu, môi nở nụ cười ngọt ngào, để mặc chồng vừa ôm con vừa ôm mình.

      “Khoan !” Tô Uyển sực nhớ ra gì đấy, bèn dừng bước rồi rút tay ra khỏi tay , xoay người ôm thằng út từ dì Tần: “Tư Mộ cũng đến nữa nè A Chấp!”

      Cục cưng vui vẻ siết chặt tay khi được mẹ ôm vào lòng, ngoài miệng còn quên thổi bong bóng.

      Đầu ngón tay trống rỗng khẽ động đậy, cụp mắt che khuất vặn vẹo trong mắt mình.
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :