1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 58: Kết quả kiểm tra

      Edit: Nhạc Dao

      Vào ngày khám thai định kỳ, sắc mặt của Tần Chấp cứng nhắc như máy móc vậy.

      “Khoan A Chấp!”

      “Sao vậy bảo bối?” quay đầu nhìn về phía .

      Tô Uyển bất đắc dĩ chớp mắt, bỏ trái ớt mà gắp xuống cái đĩa.

      Tần Chấp nở nụ cười cứng nhắc với .

      bật cười, cũng những lời vô nghĩa như mình ổn thôi để an ủi , mà chỉ dùng hành động để chứng minh họ luôn ở bên nhau.

      Tô Uyển vẫn dùng tay phải để đút thức ăn đến tận miệng cho chồng, cứ như còng tay hề ảnh hưởng đến vậy.

      Tần Chấp ngoan ngoãn há miệng như đứa bé, sắc mặt cũng dịu lại.

      Trong suốt khoảng thời gian bị trói buộc, mỗi khi tay trái của bảo bối cử động làm theo ngay, cứ như mới là chủ nhân của cánh tay này vậy.

      Mỗi lần còng tay động đậy, trong mắt loé lên an tâm kỳ lạ.

      Lúc mẹ Tần húp cháo thấy cái cảnh quơ tay múa chân ăn ý của vợ chồng thằng út

      Cảm thấy gai mắt kinh khủng!

      Trước khi ra khỏi nhà, Tần Chấp đứng tại cửa cứ muốn đút chìa khoá để mở còng tay, nhưng vẫn làm được.

      Mẹ Tần ngồi sofa uống trà chậm rãi thổi nguội nó, cũng mấy kinh ngạc trước hành động của con trai. cho dễ hiểu trạng thái bây giờ của thằng út chính là con chó Golden Retriever tức giận, ai đến gần chủ của nó bị cắn chết. Cái khác ở đây là con chó này rất hung hãn, lại còn biến thái.

      Nhưng… Trong mắt bà ánh lên vẻ lo lắng…

      Tô Uyển cười tươi như hoa, bàn tay trắng nõn giữ chặt tay chồng, rồi lắc đầu: “A Chấp đừng mở ra.”

      Sau đó, hôn lên má .

      Trước giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, bây giờ A Chấp của lo lắng sợ hãi chỉ biết suy nghĩ cho mà thôi.

      Tô Uyển chỉ quan tâm đến cảm xúc của A Chấp.

      Tần Chấp cúi đầu để tiện cho hôn, ánh mắt chợt loé lên vẻ phức tạp, đôi môi khẽ động đậy nhưng vẫn lời nào. nắm tay chặt, gật đầu, cơ thể cứng như gỗ cũng dần thả lỏng.

      …​

      Quả nhiên lúc vào bệnh viện có ít người nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. nheo mắt, sau đó nhìn vòng quanh mình, khiến toàn bộ mọi người phải cúi đầu, dám tỏ ra khác thường.

      Bác sĩ lấy thứ ra từ ngăn kéo.

      “Kết quả thế nào vậy bác sĩ?” Tô Uyển chớp mắt hỏi.

      Sắc mặt của Tần Chấp cứng lại.

      biết mình nên tỏ ra sợ hãi nhưng vì có Uyển Uyển ở đây nên mới bộc lộ cảm xúc . muốn mình là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hoàn mỹ chút tì vết trong mắt , mà chỉ muốn tham lam hưởng thụ đau lòng của bảo bối, sẵn tiện để lộ chút điên cuồng lẫn u của bản thân.

      Bác sĩ đọc kỹ tài liệu trong tay, rồi nở nụ cười tươi rói: “Chúc mừng thiếu gia và thiếu phu nhân! sao cả rồi! Khối u phát triển!” Sau đó, gật đầu tiếp: “Dựa theo tình hình cần phải phẫu thuật trước, lúc sinh lấy ra cũng được!”

      ***​

      Họ vừa ra khỏi bệnh viện, Tần Chấp bỗng nhiên hỏi: “Uyển Uyển, bác sĩ mới em sao phải ?”

      Tô Uyển cũng rất vui, sờ cánh tay của chồng vẫn ôm chặt lấy eo mình, đôi mắt híp thành vầng trăng khuyết: “Đúng vậy! Em bị gì hết! A Chấp đừng lo lắng!”

      Tần Chấp dịu dàng cười, giơ bàn tay đan chặt vào nhau lên, rồi nhắm mắt thành kính hôn lên mu bàn tay của vợ.

      may là em vẫn còn bầu bạn với đến suốt đời.

      Lúc đến bãi đỗ xe, Tần Chấp giả vờ lơ đãng hỏi tiếp: “Hồi nãy bác sĩ đó có khối u của bảo bối biến mất ?”

      Tô Uyển lắc đầu: “ có. Bác sĩ chỉ có khả năng, nhưng bây giờ khối u vẫn chưa có dấu hiệu phát triển, chỉ cần lấy ra khi sinh là được.”

      Tần Chấp lại gật đầu.

      Lúc ngồi vào xe, Tần Chấp lại hỏi về vấn đề này.

      Tô Uyển chớp mắt, vỗ tay với vẻ hiểu, ngẩng đầu hôn lên đôi môi của . nhắm mắt lại, rồi cắn mạnh: “A Chấp đừng lo! Em sao mà!”

      đau đớn môi dần lan toả, thè lưỡi liếm giọt máu vừa trào ra, vị tanh của nó khiến đầu óc của tỉnh táo.

      “Ha ha…” Tần Chấp nheo mắt cười khẽ.

      Nụ cười kéo dài từ chân mày đến khoé mắt, ngay cả đường nét của khuôn mặt cũng dịu lại, giống như ánh mặt trời chói chang xua tan mọi sợ hãi bao ngày qua, khiến ai nấy cũng phải mỉm cười theo.

      Tài xế và A Giáp ở phía trước đồng loạt mỉm cười khi thấy nụ cười này, sau đó thở dài đầy cảm khái.

      Họ chứng kiến toàn bộ hành động của boss và phu nhân trong tháng này.

      Ai nấy đều biết Tần gia vợ của mình đến mức nào, lần này chỉ tô điểm cho biến thái ấy mà thôi.

      Từ trước đến nay, họ chỉ thấy Tần gia chăm sóc phu nhân kỹ lưỡng, từ mặc quần áo, mang giày đến học nấu ăn, còn phu nhân luôn vui vẻ hưởng thụ chăm sóc của chồng. Vậy nên, họ cứ tưởng rằng phu nhân Tần gia mấy, ít nhất nhiều bằng Tần gia.

      Sau khi xảy ra chuyện lần này, họ mới biết những gì bản thân nghĩ sai.

      Tình của phu nhân cũng thua gì Tần gia.

      Lần này Tần gia lên cơn khủng khiếp, vậy mà phu nhân vẫn bao dung ngài ấy làm đủ thứ chuyện, từ đồng ý đeo còng tay, giả vờ như nhìn thấy nụ cười rợn gáy của chồng, lúc nào cũng cười ngọt ngào, đến đút Tần gia bằng cái tay còn lại.

      Vì phu nhân có trái tim trong sáng như trẻ con, nên dù Tần gia có thay đổi đến cỡ nào phu nhân vẫn xem đây là A Chấp của mình.

      Vào lúc ấy, phu nhân là động lực lẫn điểm tựa duy nhất của Tần gia.

      Họ dám nghĩ đến cảnh phu nhân có mệnh hệ gì luôn…

      May , may … Ông trời phù hộ.

      Tần Chấp cười xong cả người khoan khoái, u ám suốt cả tháng nay dần tan biến.

      vuốt tóc , môi nở nụ cười dịu dàng: “Tụi mình chơi nhé bảo bối?”

      ***​

      Đôi vợ chồng tình tứ biết họ lại lên hot search của Weibo.

      Chuyện này bắt nguồn từ tấm ảnh do cư dân mạng đăng lên. Trong hình có bà bầu cười tươi như hoa tựa vào lòng chồng, mà chồng lại cúi đầu hôn lên mu bàn tay của vợ với vẻ thành kính lẫn đau lòng.

      Tất nhiên là bấy nhiêu đó chỉ làm nền cho cái còng tay lấp la lấp láng dưới ánh mặt trời mà thôi.

      cái móng heo:… Tui chỉ muốn biết đây có phải là mốt năm nay thôi! *Vẻ mặt vô cảm với hai hàng nước mắt tuôn rơi*

      Vì người đăng chỉ định đăng chơi nên bài này nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu.

      Mọi chuyện trở nên kịch tính là khi fan bơi vào thảo luận.

      Đối với các fan của Tô Uyển, lâu rồi thấy bóng dáng của chẳng khác nào tra tấn! Vậy nên ngày nào cũng có rất nhiều fan của Tô Uyển điên cuồng lướt Weibo để tìm kiếm bóng dáng .

      Dương Dương màng đến việc mình vừa phun hết nước ra, chỉ biết kích động hét lên: “Ôi mẹ ơi! Ôi mẹ ơi!” Sau đó, nàng nhảy cẫng lên, thầm nghĩ: Ôi mẹ ơi, còng tay! Còng tay kìa! Boss quá hoá rồ hay chơi trò giam cầm thế?!

      Uyển Uyển là nữ thần của tui: A a a a a! *Trái tim tan nát.jpg*

      nàng vừa phát biểu liền khiến vô số nguyên lão chú ý.

      Tui là fan cuồng của Uyển Uyển:.. Tui quá quen với cảnh bị ngược rồi… *Tay Nhĩ Khang.jpg*

      …​

      Mọi chuyện nổi lên như vậy đấy.

      Quả táo:… thể nào! Mau ôm lấy tui! Chắc họ chỉ làm theo mốt thôi!

      Trái chanh:… Họ làm theo mốt thôi! Tui muốn tin mình lại bị ngược tiếp đâu!

      Quả nho:… Chắc chắn là vậy rồi! Tui muốn thừa nhận đây là lòng chiếm hữu của boss đâu!

      Khoai lang nướng: Với tư cách là người bạn trai trò chơi hơn… Tui cảm thấy họ chỉ chạy theo mốt!

      …​

      Bánh vừng tròn:… Hu hu hu! Tui quỳ liếm màn hình đây! Tuy ngọt nhưng sao lòng tui lại đau thế này!

      Tui chịu hết nổi cảnh boss Tần luôn muốn cột vợ vào mình để rải cẩu lương rồi! Sao tự dưng lại thấy ghét bạn trai mình thế nhỉ…

      Muôn vàn bạn trai khó hiểu nhìn bạn thèm quan tâm mình, sau đó phẫn nộ… Thiệt tình! Lại là đôi vợ chồng ngược cẩu này!

      Nhân viên số 1 của công ty Tần thị vô tình nhìn thấy chuyện này: Chậc, mấy người ít thấy nên mới vậy thôi.

      Nhân viên số 2 của công ty Tần thị phải tăng ca: Ồ, lòng chiếm hữu của boss lại khiến bệnh xà tinh tái phát rồi à?

      Nhân viên số 3 của công ty Tần thị phải tăng ca: Đây chỉ là chuyện giữa boss và phu nhân thôi… Mà Boss ơi, khi nào boss mới về vậy!!!

      Những người qua đường: Tụi tui chỉ lẳng lặng nhìn vợ chồng họ ngược cẩu chứ hâm mộ chút nào đâu…

      Alô, có phải là Polaroid ? Tôi muốn đặt cái còng tay tình nhân!

      Cái gì? Mấy người có mặt hàng này?! Mấy người giỡn mặt với tôi đó hả? ràng đó là vũ khí của vợ chồng ngược cẩu mà! Mấy người thể mô phỏng được sao???

      Có phải chê tụi tui nghèo ?

      Tới đây nào! Xem ra chúng ta phải tâm với nhau rồi!
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    2. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 59: Sắp sinh rồi?

      Edit: Nhạc Dao

      Thời gian trôi vun vút khi Tần Chấp dẫn Tô Uyển khám thai định kỳ.

      Khoảng tháng sáu, cái bụng của Tô Uyển dần nhô lên như quả khinh khí cầu, to đến mức cúi đầu cũng thấy được đôi chân của mình.

      Bụng Tô Uyển càng lớn Tần Chấp càng lo lắng, dám dùng sức khi đặt tay lên bụng . Chỉ có điều…

      Tần Chấp nheo mắt nhìn khối u bụng bảo bối, đôi mắt ánh lên vặn vẹo, bàn tay run rẩy, lỡ như bụng nứt ra sao?

      Tô Uyển bỏ tay xuống, nhìn chồng với đôi mắt sáng rực: “A Chấp xem kìa, các cục cưng chào tụi mình đấy~”

      Tần Chấp cụp mắt che khuất điên cuồng, giọng vẫn dịu dàng như cũ: “Đúng rồi~” Sau đó, sờ bụng : “Ngoan, đừng quậy mẹ con nhé?”

      Các cục cưng như nghe thấy lời , nên bụng còn động tĩnh gì nữa.

      Tuy đây phải là lần đầu tiên Tô Uyển nhìn thấy cảnh này, nhưng lần nào cũng ngạc nhiên thôi. nở nụ cười xán lạn, vui vẻ : “A Chấp, cục cưng làm theo lời kìa! Tụi ngoan quá !”

      “Con của bảo bối tất nhiên ngoan rồi.” Tần Chấp ngẩng đầu lên, nụ cười cũng dịu dàng hơn. Dù chỉ là trùng hợp hay trực giác của trẻ con cũng tuyệt đối ra những lời khiến bảo bối buồn.

      “Hôm nay bảo bối muốn nghe gì nè?” Tần Chấp vừa cười vừa vuốt tóc vợ .

      Tô Uyển suy tư lát rồi : “Hôm nay A Chấp kể Tam quốc diễn nghĩa được ?” nghiêm túc chớp mắt: “Bé A Chấp muốn nghe chuyện về Gia Cát Lượng.”

      Tần Chấp nheo mắt đáp: “Được chứ.”

      “Thế lớn trong thiên hạ cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan…”

      “A Chấp ơi, Gia Cát Lượng trông như thế nào vậy?”

      cũng biết.” Tần Chấp nheo mắt, giả vờ như vừa mới nhớ ra: “ nhớ những diễn viên đóng vai Gia Cát Lượng đều là mấy cụ già tóc bạc phơ. Bảo bối nghĩ người trông ra sao hửm?”

      Tuy chỉ cần nhìn qua là quên được, nhưng hề có ý nhắc tới miêu tả ngoại hình của Gia Cát Lượng trong sách: Mình cao tám thước, mặt đẹp như ngọc, đầu đội khăn lượt, mình mặc áo cánh hạc, hình dáng thanh thoát như tiên.

      Nghe chồng vậy, trong đầu liền lên dáng vẻ của ông lão tóc bạc phơ, chu môi.

      Giọng trầm bổng của chậm rãi vang lên, rồi quanh quẩn khắp người vợ , khiến yên tâm chìm vào giấc ngủ.

      Giọng Tần Chấp dần ngưng bặt, hai mắt say mê nhìn vợ thiếp , bàn tay cũng vô thức thò ra…

      Sau khi sờ từ đầu đến chân mới hoàn hồn, ánh hoàng hôn dần bao phủ chân trời, giờ toả ra chút ánh nắng cuối cùng của ngày.

      Tần Chấp nhìn thời gian, lẩm bẩm hai chữ “bảo bối”, thấy vẫn phản ứng bật cười.

      cúi đầu, dùng tay giữ cái gáy của bảo bối rồi hôn lên môi . Sau đó, hung hăng mở đôi môi khép hờ kia, bắt đầu nụ hôn nồng nhiệt lại kém phần bá đạo.

      “Ưm… Ưm…” Tô Uyển cảm nhận được thứ mềm mại nghịch ngợm trong khoang miệng của mình, cứ như muốn ăn luôn lưỡi vậy. thở hổn hển, mơ màng mở mắt, khẽ đẩy người trước mặt mình ra.

      Tần Chấp thấy bảo bối tỉnh kéo tay đặt trước ngực mình, đầu lưỡi vẫn cứ ở lỳ trong miệng , động tác dần trở nên dịu dàng…

      “Ưm…” Tô Uyển bị động tiếp nhận, hai mắt dần trở nên tỉnh táo.

      Đến tận lúc này, Tần Chấp mới nheo mắt, lưu luyến liếm đôi môi của vợ rồi mới chịu lùi lại. Lúc sợi chỉ bạc mờ ám xuất giữa họ, tay khẽ siết, xoa đôi môi sưng của bảo bối…

      Tần Chấp chưa đợi vợ hỏi giải thích: “Giờ là chạng vạng, nếu ngủ nữa tối bị mất ngủ, mà bảo bối ngủ say nên…” lẳng lặng thu tay lại, rồi nhìn chằm chằm vào mắt , quyến rũ liếm môi…

      “Ừm ừm.” Đôi mắt của Tô Uyển vô thức dính chặt lấy chồng, vứt luôn cảm giác kỳ lạ ban nãy ra sau đầu.

      Ánh mắt của Tần Chấp khẽ tối lại khi thấy si mê trong mắt , ép mình phải dời mắt, rồi chuyển chủ đề: “Bảo bối ngoan, tụi mình ra ngoài dạo nhé?”

      Tô Uyển biết chuyện bà bầu phải tập thể dục cách hợp lý trong ba tháng đầu, chớp mắt rồi : “Vâng! Tụi mình nhà kính xem hoa mẫu đơn A Chấp!”

      “Ừ.” Tần Chấp cười, sau đó cúi xuống bế vợ lên…

      Bế vợ lên…

      Bế vợ…

      Bế…

      Mẹ Tần ngồi trong phòng khách thấy dáng vẻ này của vợ chồng thằng út đánh ông chồng đọc báo, đôi mắt trợn tròn…

      Ngứa mắt chết được!

      Dù bà có thằng út vẫn cứ cho rằng vợ nó mang thai rất mỏng manh, cũng sợ con bé bị té khi ra ngoài.

      Mỏng manh gì trời! Lúc mẹ có con còn cầm gậy đuổi đánh ba con nữa kìa!

      Vậy còn chuyện tập thể dục sao? Thế là họ nghĩ ra được cách: Bế tập thể dục…

      Bế…

      Cứ chạng vạng là Tần Chấp bế con dâu ra ngoài để “tập thể dục”!

      Cái thằng cứ quấn quýt vợ này phải là con bà đâu!

      Ba Tần nhìn con trai bế con dâu ra ngoài với ánh mắt đầy thâm ý…

      Tần Chấp và Tô Uyển mải mê tình tứ nên phát ánh mắt của ba mẹ Tần.

      Khi được nửa đường, Tần Chấp dừng lại thở hổn hển hai tiếng.

      Tô Uyển sờ trán chồng thấy có mồ hôi, sau đó cảm thấy trái tim của đập thình thịch hỏi: “A Chấp bị mệt phần tư rồi ?”

      Tần Chấp gật đầu, môi nở nụ cười dịu dàng: “Ừm, bảo bối giúp nhé?”

      Tô Uyển gật đầu đáp: “Vâng ạ!”

      Nếu A Chấp bị mệt phần tư cần được hôn má, mệt phần hai cần được hôn môi.

      vui vẻ cười, đặt lên má những nụ hôn đầy phép thuật.

      Đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, hỏi chồng với vẻ chờ mong: “Thế nào rồi A Chấp?”

      “Được rồi bảo bối.” Tần Chấp nheo mắt, lẳng lặng điều chỉnh nhịp đập của trái tim trở về bình thường, cụng trán với vợ: “Bảo bối lợi hại quá!”

      Hai má lúm đồng tiền của Tô Uyển xuất , Tần Chấp cũng cười rộ lên. Sau đó, họ lại tiếp tục “ dạo.”

      ***

      Lúc họ về, trán Tần Chấp lấm tấm mồ hôi, đau lòng kề trán với : “A Chấp có mệt ?”

      Tần Chấp cười, đôi mắt đen láy như đong đầy cảm xúc rất nhanh trở lại bình thường. Sau đó, cười dịu dàng đáp: “ chỉ hơi mệt thôi, bảo bối mới hôn rồi mà.”

      Vì bài tập thể hình buổi sáng của có cường độ cao nên chỉ cảm thấy hơi mệt .

      Tô Uyển giống như nhớ đến phép thuật của nụ hôn, tâm trạng liền trở nên vui vẻ: “Vậy A Chấp tắm trước nhé?”

      Tuy Tần Chấp từ chối nhưng chỉ tắm đúng hai phút, rồi mặc áo ngủ vào.

      lại bế bảo bối lên: “ tắm xong rồi, giờ giúp bảo bối gội đầu nhé?”

      Tô Uyển ôm cổ : “Được ạ!”

      Thường bà bầu cắt tóc nhưng vì A Chấp rất thích mái tóc của chăm sóc nó kỹ càng nên cần cắt ngắn.

      A Chấp càng ngày càng căng thẳng khi bụng lớn lên từng ngày. Khi xưa có lúc ở bên bây giờ luôn kề bên, chăm lo mọi thứ cho , từ cột dây giày đến cắt móng chân, chứ đừng gì đến việc gội đầu.

      Tô Uyển giống như ngâm mình trong hũ mật, ngọt ngào lan toả từ đáy lòng đến hai má lúm đồng tiền.

      Tần Chấp nhàng mở nước, thoa dầu gội dành riêng cho bà bầu lên tay rồi đánh ra.

      “Bảo bối ngoan nhắm mắt lại nào.” Ánh mắt Tần Chấp ánh lên vui vẻ khi thấy bảo bối cứ nhìn , lúc chọt trán để lại chút bọt trắng xoá.

      “Vâng~” Tô Uyển cười híp mắt, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

      Tần Chấp gì nữa, môi nở nụ cười dịu dàng, nhàng vuốt mái tóc dài trong tay mình. Động tác của thành thạo lại kém phần dịu dàng, giống như trong tay là báu vật vô giá vậy.

      Bầu khí bỗng trở nên hường phấn như muốn người ta chết chìm trong đó.

      Sau khi gội đầu, khuôn mặt của Tô Uyển ửng hồng, ánh mắt Tần Chấp khẽ tối lại, cõi lòng như tan thành vũng nước.

      Từ khóe mắt đến chân mày của đều có ý cười: “Ngoan nào, tụi mình lau tóc trước nhé?”

      “Vâng!” Tô Uyển ngẩng đầu nhìn , môi nở nụ cười ngọt ngào.

      Tần Chấp búng trán , sau đó xoay mặt sang chỗ khác: “Bảo bối đừng nhìn như vậy~” nở nụ cười vừa bất đắc dĩ lại kém phần cưng chiều, cầm khăn lông chậm rãi lau mái tóc dài của vợ.

      Mái tóc đen nhánh mượt mà của len qua kẽ tay của Tần Chấp, bỏ khăn lông xuống, vô thức cúi đầu si mê ngửi, rồi thành kính nhắm mắt hôn lên nó.

      ***

      Buổi tối, giường có hai bóng hình dính sát vào nhau. Người đàn ông ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, hô hấp của họ hoà vào nhau, bầu khí xung quanh như dịu dàng hẳn lên.

      Nhìn từ xa mới thấy động tác của chồng nhàng nhưng lại kém phần bá đạo khi ôm lấy người vợ từ đầu đến chân.

      Lúc Tô Uyển khẽ nhúc nhích, Tần Chấp mở choàng mắt, cưng chiều hôn lên trán , dịu dàng vỗ lưng : “Sao vậy bảo bối?” Sau đó, dịu dàng giữ lấy chân , rồi nhàng xoa bóp.

      “Bảo bối ngoan, ngủ tiếp .” Tần Chấp lại ôm bảo bối vào lòng, vừa hôn vừa dịu dàng dỗ dành .

      Tô Uyển tỉnh chớp mắt, sau đó dúi đầu vào lòng chồng. Nụ cười ngọt ngào còn chưa kịp thành hình ôm lấy bụng mình…
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 60: Sinh con

      Edit: Nhạc Dao

      “Sao vậy bảo bối?” Tần Chấp ngồi bật dậy, liên tục vỗ về : “Sao vậy bảo bối? Em mau cho .”

      Tô Uyển cảm thấy bụng mình đau từng cơn, khiến thốt nên lời, chỉ biết ôm chặt lấy bụng.

      Đôi mắt của Tần Chấp ánh lên vặn vẹo khi thấy dáng vẻ khổ sở của vợ, màng đến móng tay đâm sâu trong thịt mình, hít hơi sâu, run rẩy : “Bảo bối ngoan, ngoan lắm, em đừng sợ nhé. Giờ tụi mình bệnh viện là đau nữa, ngoan nhé…”

      bế chạy ra cửa, lần đầu tiên hét lớn: “Chú Tần! Chú Tần! Mau lên! bệnh viện!”

      Chú Tần thức dậy thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu chủ, vội vàng ra ngoài lấy xe.

      “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Đèn đóm trong nhà họ Tần mở toang, mẹ Tần khoác vội cái áo chạy ra thấy thằng út mang dép lê bế vợ nó đứng trong phòng khách. Bà thấy vậy hiểu ngay: “Sao lại thế này? Mới tám tháng thôi mà?”

      Tần Chấp trả lời, chỉ luôn miệng trấn an vợ: “Ngoan, tới bệnh viện đau nữa.” năng lộn xộn, bàn tay lại vững vàng ôm lấy ra ngoài.

      biết trong tay mình là bảo bối nên dù có sợ cách mấy, tay cũng thể run…

      Mẹ Tần biết giờ mình có Tần Chấp cũng nghe lọt, mặc quần áo chỉn chu rồi chỉ huy mọi người: “Chị Tần lấy hết những thứ mà mình chuẩn bị lại, chị Vương mau gọi điện cho bệnh viện, tiểu Vương lái thêm chiếc xe lại đây…”

      Sau đó, bà lên xe với ba Tần và thằng lớn vừa mới mặc quần áo chỉnh tề.

      “Hu hu hu… A Chấp…” Tay Tô Uyển nắm chặt quần áo Tần Chấp, sắc mặt trắng bệch cuộn tròn trong lòng .

      “Ngoan, đây, A Chấp đây.” Đôi mắt Tần Chấp ngập tràn đau đớn, ngón tay cũng vô thức run rẩy, hôn lên những giọt mồ hôi trán vợ: “Bảo bối đau, đau nhé, sắp tới bệnh viện rồi. Bảo bối ngoan đừng sợ…”

      Sau đó, vội vàng thúc giục chú Tần: “Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!”

      Chú Tần đáp, chân lại dẫm ga tăng tốc.

      Trong bóng đêm, chiếc xe phóng như bay qua khắp các nẻo đường.

      ***

      Lúc họ tới bệnh viện ngoài cổng có vô số người đứng đợi. ôm vợ xuống, rồi chạy như bay vào trong.

      “Con theo làm gì vậy A Chấp!”

      Mẹ Tần thở hổn hển vội vàng giữ chặt lấy thằng con trai chuẩn bị theo sau: “Đây phải là sinh thường, giờ con vào chỉ gây cản trở cho bác sĩ mà thôi!”

      Tần Chấp nghe thấy mình gây cản trở cho bác sĩ liền rụt tay về, sắc mặt tái nhợt.

      Trán Tô Uyển thấm đẫm mồ hôi, gật đầu: “A Chấp… Em… sao…”

      Tần Chấp gật đầu, trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi, cúi người thành kính hôn lên trán vợ: “Bảo bối ngoan, em sao đâu.”

      “Mau vào trong.” bảo họ dừng lại, nắm chặt tay rồi buông tay ra, trong lòng kìm nén nỗi xúc động muốn cất bước theo sau, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào họ.

      Đèn phẫu thuật sáng lên.

      …​

      Tuy sắc mặt Tần Chấp vô cảm nhưng đầu óc cứ nghĩ đến kết quả xấu nhất, mồ hôi trán túa ra như tắm, bàn tay cứ run rẩy mãi thôi.

      Lỡ bảo bối bị xuất huyết sau sinh sao… Lỡ đâu…

      …​

      “Sao bảo bối còn chưa ra nữa?!”

      Mẹ Tần nôn nóng qua lại trừng con trai: “Con vội cái gì? Uyển Uyển mới vào thôi!”

      Ba Tần cũng vỗ vai Tần Chấp.

      qua lâu như vậy rồi, sao có thể chỉ mới vào được chứ? Chân như nhũn ra, cứng ngắc đến băng ghế rồi ngồi xuống.

      Tần Chấp cảm thấy từng giây cứ như năm, mỗi phút đều vô cùng giày vò.

      Giọng khàn khàn, đôi mắt hệt như đứa trẻ bướng bỉnh phải tìm được đáp án mới thôi: “Uyển Uyển bình an phải mẹ?”

      Mẹ Tần chớp mắt, giọt lệ chảy dài theo má. Trong suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên bà thấy Tần Chấp yếu ớt đến nhường này, vỗ lưng con trai với vẻ an ủi: “Con đừng lo, Uyển Uyển bình an! Bác sĩ và y tá đều do con chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối có chuyện gì.”

      “Đúng vậy, nhất định sao…” Tần Chấp lẩm bẩm như an ủi mẹ Tần, lại như cho chính mình.

      Trước khi Uyển Uyển sinh, xem xét tất cả bác sĩ, cuối cùng mới chọn ra những người giỏi nhất, nên bình an thôi.

      Nếu có ai ngang qua thấy người đàn ông ngồi thẳng tắp với khuôn mặt vô cảm trước cửa phòng phẫu thuật. Khi đến gần phát sắc mặt của trắng bệch, đôi môi run run mới biết căng thẳng đến thốt nên lời chứ phải bình tĩnh như họ tưởng.

      …​

      Sao còn chưa ra nữa…

      …​

      Lúc Tần Chấp sắp chịu hết nổi cửa phòng phẫu thuật mở ra, tiếng khóc ầm trời bỗng vang lên.

      vội ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy để qua: “Sao rồi?” Sau đó nhìn vào bên trong, sao bảo bối của còn chưa ra nữa? Nghĩ vậy, giọng của bỗng trở nên căng thẳng: “Uyển Uyển đâu rồi?”

      Y tá:…

      Y tá nhìn trán boss Tần được bầu là nam thần rịn đầy mồ hôi, hâm mộ bỗng loé lên trong mắt, lời chúc mừng sinh đôi sắp ra cũng bị ta nuốt lại: “Phu nhân của ngài rất khoẻ, giờ bác sĩ lấy khối u ra, khoảng ba tiếng nữa là xong thôi.”

      Đôi mắt của Tần Chấp tràn đầy sợ hãi khi nghe vợ phải làm cuộc phẫu thuật nữa.

      Hai đứa trẻ là vai chính thích bị lờ liền nắm chặt tay, tiếng khóc vốn ngưng bỗng vang lên.

      Nghe thấy tiếng khóc của cục cưng, ba mẹ Tần về phía này tăng tốc, vây quanh y tá nhìn hai đứa bé nằm trong lồng giữ nhiệt bằng ánh mắt lo lắng lẫn vui vẻ.

      Y tá cũng nhớ ra chuyện này, nở nụ cười rồi nhìn về phía Tần Chấp: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng phu nhân, hai vị thiếu gia đều rất khoẻ mạnh!”

      Tần Chấp nghe thấy có người gọi tên mình nên vô cảm nhìn qua, sau đó lại nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật như thể giây tiếp theo bảo bối bước ra từ đó vậy.

      “Hai đứa cháu ngoan của bà.” Dù Mẹ Tần rất vui nhưng vẫn quên lo lắng cho con dâu: “Uyển Uyển sao rồi?”

      Y tá trả lời bà y hệt như ban nãy.

      Trái tim lo sợ của bà dần thả lỏng, cũng biết bây giờ thằng con của mình thèm nhìn ai nên chỉ mặc , rồi quay sang nhìn hai đứa bé: “Hai đứa bé này sinh non nên mới con thế này…”

      Y tá cười đáp: “Hai vị thiếu gia rất khoẻ mạnh. Đại thiếu gia nặng ba cân sáu lạng*, tiểu thiếu gia hơn chút nhưng cũng nặng ba cân hai lạng**…”

      *1 cân = 0.5 kg, 1 lạng = 100 gram => 3 cân 6 lạng = 2.1 kg.

      **3 cân 2 lạng = 1.7 kg.


      Tần Chấp buông thõng tay, chất lỏng nào đấy trong lòng bàn tay cũng theo đó mà trượt xuống nhưng vẫn bận tâm. Tiếng của ba mẹ dần trở nên xa xôi, chỉ còn mình đứng trong thế giới u ám để đợi bảo bối đến cứu rỗi…

      …​

      Đôi chân cứ tựa như bị đóng đinh trước cửa phòng phẫu thuật, cũng hề hay biết ba mẹ về từ khi nào.

      “Két…”

      Cửa phòng giải phẫu lại mở ra, đám bác sĩ nối gót nhau ra.

      Người Tần Chấp khẽ cứng lại, giọng khàn đặc: “Sao rồi?”

      “Gia.” Bác sĩ mổ chính tháo khẩu trang xuống, cúi đầu cung kính báo cáo: “Cuộc phẫu thuật của Thiếu phu nhân thành công…”

      Tần Chấp chưa đợi ta dứt lời đẩy ra, những bước đầu có hơi cứng ngắc nhưng sau đó càng càng nhanh, cuối cùng là chạy như bay.

      Tuy vẻ mặt của bác sĩ đượm vẻ mệt mỏi nhưng môi lại nở nụ cười ôn hoà. ta là thủ hạ của Tần gia lâu, nhưng chưa bao giờ thấy đôi môi của ngài ấy run rẩy và lo lắng như ban nãy, mệt mỏi cũng đáng thôi.

      Tần Chấp bước vào thấy bảo bối nằm giường phẫu thuật được y tá đẩy ra, cái đầu nghiêng sang bên, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt y hệt như trong cơn ác mộng mà có kêu cỡ nào vẫn tỉnh dậy…

      Cõi lòng của bỗng vô cùng sợ hãi khi thấy như vậy, nhào đến cạnh vợ, bàn tay run rẩy đặt dưới mũi .

      “Ấy, Tần thiếu…” y tá định gì đó người bên cạnh khều ta, ra hiệu đừng mở miệng.

      Y tá này liền ngậm miệng lại.

      Đến khi hơi thở nhịp nhàng phả vào ngón tay của mình, Tần Chấp mới thở phào nhõm, trước mắt bỗng tối sầm lại.

      Tần Chấp nheo mắt, dùng tay giữ thăng bằng, tay còn lại đan vào tay , sau đó nâng tay lên, nghiêng đầu vùi mặt vào lòng bàn tay với vẻ lưu luyến.

      Y tá xung quanh lẳng lặng chờ đợi, mắt ai cũng tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, ai nỡ lên tiếng phá hỏng bầu khí này cả.

      Tần Chấp vùi đầu vào gáy , quyến luyến hít hơi sâu để cảm nhận hơi thở quen thuộc và độ ấm nồng nàn.

      Mắt rưng rưng, nước mắt như sắp trào mi.

      Bảo bối… May là em vẫn còn ở đây.
      Ke Vo Hinh thích bài này.

    4. Ke Vo Hinh

      Ke Vo Hinh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      36
      Đọc chương này thấy tội Boss Tần ghê.
      Nhạc Dao thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 61: Cục cưng

      Edit: Nhạc Dao


      Lúc Tô Uyển tỉnh lại, ngoài trời tối đen như mực.

      nheo mắt giây lát mới tỉnh táo, bỗng phát bàn tay che nắng cho mình.

      Tô Uyển nhìn theo bàn tay: “A Chấp?”

      “Sao A Chấp lại ra thế này?” gắng gượng dùng bàn tay để sờ mấy cọng râu lún phún cằm và đôi mắt thâm quầng của : “ mệt ?”

      Đôi mắt của cay xè, nhắm mắt lại rồi úp mặt vào lòng bàn tay , giọng khàn khàn như giấy nhám: “Bảo bối ngủ lâu quá.”

      Ngón tay cái của Tô Uyển vuốt quầng thâm nơi mắt : “Em khiến A Chấp lo lắng rồi.” Sau đó, cười ngọt ngào, kéo tay rồi hôn lên.

      Tần Chấp cười, lúc bấy giờ mới cảm thấy mình sống lại. U ám trong mắt dần rút , thay vào đó là cưng chiều vô hạn.

      đến cạnh cửa, lẳng lặng mở chốt ra rồi bước đến lấy bình giữ nhiệt ngay đầu giường. Lúc Tần Chấp mở bình ra, mùi hương của cháo khoai lang tím bỗng bay khắp phòng.

      Tô Uyển chớp mắt, đôi môi nứt nẻ khẽ động đậy.

      cười khẽ, búng trán vợ: “Uyển Uyển đói bụng rồi phải ?” Sau đó, múc muỗng thổi cho nguội, rồi đút đến miệng : “Ngoan, hôm nay bảo bối chỉ ăn thức ăn lỏng được thôi, mai làm mấy món ngon cho em nhé?”

      Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền cũng xuất , hàm răng trắng bóc cắn cái muỗng đút cho mình nên : “Ngon quá, em muốn ăn nữa…”

      Tần Chấp mỉm cười: “Bảo bối ngoan, bỏ cái muỗng ra trước nào~”

      ngây thơ chớp mắt, miệng lại vô thức bỏ ra.

      bất đắc dĩ lắc đầu, lại thổi cháo cho nguội, sau đó đút cho

      Sau khi ăn hết chén cháo, Tần Chấp vặn nắp bình lại thấy Tô Uyển nhìn chằm chằm vào nó, trong mắt như muốn hãy cho em ăn thêm mà.

      Tần Chấp hoảng hốt, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Ánh mắt này của chẳng khác nào nguồn sáng luôn hấp dẫn con thiêu thân là đây, dù cầu gì cũng nỡ từ chối.

      Tô Uyển bĩu môi, nhìn bàn tay chậm rãi đóng nắp lại của chồng, ấm ức gọi: “A Chấp ơi~”

      còn muốn ăn nữa cơ.

      Tần Chấp dịu dàng vuốt tóc : “Bảo bối ngoan nào.” Sau đó, lại tiếp tục dỗ dành vợ: “Ngày đầu mới tỉnh được ăn nhiều, đợi khi nào em khoẻ lên muốn gì cũng chiều nhé?

      “Vâng.” Đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

      Sau đó, lòng đau như cắt khi nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của chồng, ngón tay cái vuốt ve quầng thâm nơi mắt . biết chừng nào còn chưa tỉnh là chừng ấy A Chấp còn chịu ngủ.

      vuốt tai : “A Chấp ngủ với em lát được ?”

      nheo mắt, tim như hoá thành vũng nước, cũng xích lại gần vợ để dễ vuốt hơn: “Được.”

      biết đau lòng cho mình.

      …​

      Vì ngủ cạnh Tô Uyển nên Tần Chấp chỉ nắm tay vợ lát là ngủ thiếp .

      Tô Uyển cũng nhắm mắt lại.

      Trong phòng có đôi vợ chồng nắm tay nhau ngủ say sưa.

      … ​

      Chắc vì ngủ quá nhiều nên mấy tiếng sau Tô Uyển tỉnh giấc, sau đó cũng ngủ tiếp được nữa.

      Tuy vậy, vẫn nằm yên giường. Lúc thuốc tê sắp hết, bụng hơi đau nhớ tới cục cưng của mình.

      Đúng lúc này, mẹ Tần và mẹ Tô mở cửa, ngạc nhiên nghĩ: Ủa, cửa mở được rồi à???

      “Uyển Uyển” Mẹ Tần thấy con dâu mở mắt liền nở nụ cười.

      “Suỵt.” Tô Uyển chớp mắt, ra hiệu cho bà khẽ thôi.

      Mẹ Tần nhìn theo tay thấy con trai nằm cạnh vợ nó. Bà tiến lại gần, thầm hỏi: “Sao nó lại ngủ ở đây? Lỡ như nó đụng trúng vết mổ của con sao?”

      Dù rằng cái giường này rất lớn nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng thôi.

      Tô Uyển cười híp mắt, tin tưởng và vui vẻ ngập tràn trong mắt : “ đâu ạ. Dù là tình huống gì A Chấp cũng làm con bị thương.”

      Tần Chấp cẩn thận tránh vết mổ của là bằng chứng tốt nhất cho lời .

      quan tâm của mẹ Tần biến thành cạn lời, bỗng nhiên cảm thấy mình lại bị tụi nó phát thức ăn cho chó nữa rồi.

      Mẹ Tô bước lên, sau khi quan sát sắc mặt của con kỹ lưỡng lo lắng biến mất.

      Sáng nay bà mới hay tin Tô Uyển đến bệnh viện, lúc đến nơi con sinh xong, sau đó cả hai lại bị thằng con rể bệnh xà tinh nhốt trong phòng bệnh. Đây là lần đầu tiên bà được gặp con sau khi sinh, làm sao có chuyện lo lắng được cơ chứ.

      Bà cười tủm tỉm hỏi: “Con có muốn gặp cục cưng ?”

      Đôi mắt sáng rực, sau đó nhìn chồng, nuốt xuống lời đồng ý: “Lát nữa mẹ, giờ A Chấp mệt lắm.”

      lâu rồi A Chấp chưa ngủ, mà các cục cưng chưa chắc ngoan, lỡ như tụi đánh thức sao?

      Mẹ Tần:… Cẩu lương này làm dạ dày bà thắt lại…

      ai nhìn thấy ngón tay khẽ nhúc nhích ở trong chăn của Tần Chấp nhắm mắt, khoé miệng cũng khẽ nhếch lên.

      … Cũng may là người đầu tiên bảo bối nhìn thấy và quan tâm chính là .

      Tàn bạo trong lòng dần được thay bằng ngọt ngào, thả lỏng cơ thể rồi vào giấc ngủ.

      Lúc tỉnh lại trời tối, vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt đỏ ửng ngủ say sưa của bảo bối. Trong căn phòng mờ mờ chỉ có mình họ.

      Giữa hai hàng mày của xuất thoả mãn, nhàng dém chăn cho vợ.

      Chân mày tinh xảo của Tô Uyển khẽ nhíu, lông mi run rẩy, sau đó mở choàng mắt.

      Thấy vậy, Tần Chấp liền ngừng tay, dịu dàng hỏi: “ đánh thức bảo bối à?”

      Tô Uyển chớp đôi mắt trong vắt chút buồn ngủ của mình, mỉm cười rồi lắc đầu: “ phải do A Chấp. Tại em ngủ quá nhiều nên muốn tỉnh dậy thôi.”

      Tần Chấp nheo mắt vuốt tóc vợ.

      Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, từ khóe mắt đến lông mày của đều dịu lại khi thấy ánh nhìn của . Sau đó, hôn lên trán , suy nghĩ rồi mỉm cười hỏi: “Bảo bối muốn vệ sinh à?”

      Tô Uyển lắc đầu, rồi nhàng lắc ống tay áo của chồng, đôi mắt cứ nhìn với vẻ chờ mong: “A Chấp ơi, cục cưng có đáng ? Tụi có giống ?”

      Khi nghĩ đến hai bé A Chấp đáng hôn má trong lòng liền nhũn ra…

      Tần Chấp khựng lại, giống ai à… bình tĩnh trả lời: “Là hai đứa bé trai.” Trong giọng của hề có chút do dự nào.

      Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền liền xuất : “Con trai đẹp trai giống A Chấp, chắc chắn tụi dễ thương lắm~” hề phát A Chấp chuyển chủ đề.

      “Đáng lắm!” Dĩ nhiên là con của Uyển Uyển đáng rồi.

      Tần Chấp nheo mắt. Đôi mắt của bảo bối rất đẹp, bên trong như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, khiến nhịn được mà sờ nó. Nếu tụi dám thu hút ánh mắt của

      Tô Uyển nhớ đến việc các cục cưng nằm trong lồng giữ nhiệt liền nóng ruột, nhìn chằm chằm chồng bằng cặp mắt sáng rực: “A Chấp ôm cục cưng đến đây cho em được ?”

      Tần Chấp: “… Được chứ.”

      Cuối cùng vẫn nỡ nhìn thấy thất vọng.

      Tuy bên ngoài là bệnh viện dành cho giới thượng lưu, nhưng bản chất vẫn là bệnh viện tư nhân của Tần gia, nên người nhà họ Tần luôn được hưởng đãi ngộ cao cấp nhất khi ở đây.


      Ngay cạnh phòng là hai cục cưng vừa mới sinh được đặt trong lồng giữ nhiệt, còn có cả cha mẹ hai bên và hai bị nhốt ngoài cửa giọng thảo luận.

      Tần Chấp bận tâm đến mấy người lớn, chỉ thẳng vào trong.

      nhìn chằm chằm hai đứa ngủ, khuôn mặt vô cảm khẽ : “Ha ha, xấu quá.”

      Hai đứa bé như biết được bản thân bị ba chê bai bỗng mở choàng mắt. Đôi mắt đen láy trong veo tròn xoe nhìn chằm chằm vào Tần Chấp trưng ra vẻ mặt vô cảm, bàn tay mũm mĩm khẽ siết chặt thành nấm đấm. Sau đó … Gào khóc.

      Mẹ Tần: “Tần Chấp! Con vừa làm gì thế hả!”

      Ba Tần cũng nhìn với vẻ trách móc.

      Tần Chấp:… Ha ha.

      vô cảm nheo mắt, hề có ý định giải thích chuyện này. Sau đó, đẩy lồng giữ nhiệt ra khỏi phòng.

      ***

      Lúc cánh cửa mở ra, Tô Uyển mỉm cười khi thấy chồng đẩy cái lồng giữ nhiệt, hai mắt cũng lấp la lấp lánh.

      Tần Chấp đẩy cục cưng, rồi đặt chúng xuống giường của . Lúc nhìn thấy bảo bối, đôi mắt của dần dịu xuống, lắc đầu với vẻ cưng chiều: “Bảo bối nhìn .”

      “A Chấp, cục cưng khóc~” Tô Uyển nôn nóng cau mũi, bàn tay khẽ nhúc nhích như sắp ngồi dậy.

      Mặt Tần Chấp tối sầm, giữ lấy tay : “Bảo bối ngoan, em chưa được ngồi dậy đâu…”

      Mẹ Tần theo trừng con trai, sau đó thành thạo bế đứa cháu lên để dỗ dành. Tuy hai đứa bé sinh non nhưng vẫn khoẻ mạnh, họ để hai đứa trong đó để phòng hờ thôi.

      “Nhưng mà…” Tô Uyển chớp mắt, sau đó như nhớ ra điều gì đấy, hai mắt sáng lên. ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chồng với ánh mắt cầu cứu tràn đầy tin tưởng: “Vậy A Chấp hãy dỗ cục cưng !”

      Tần Chấp nhìn thoáng qua hai đứa bé gào khóc, nheo mắt đáp: “Ừm.”

      mở cái lồng giữ nhiệt ra, bế đứa còn lại lên rồi quơ mấy cái.

      Oe oe oe…

      … Vậy mà cục cưng vẫn chịu nín khóc.

      Tay khựng lại, lòng khẽ trầm xuống khi thấy ánh mắt dần trở nên lo lắng của bảo bối, lẳng lặng bỏ cục cưng vào lòng ba Tần: “Chắc tụi đói rồi. Ba ôm bọn ra ngoài .”

      Ba mẹ Tần hoài nghi khi nghe hai cục cưng đói bụng, lập tức ôm bọn ra ngoài.

      Tần Chấp lẳng lặng nghiêng người che khuất bóng dáng cục cưng khi thấy vợ lưu luyến nhìn theo, dịu dàng dỗ dành : “Bảo bối ngoan nhé. Giờ cục cưng đói bụng, có gì mai tụi lại đến nữa nhé?”

      “Vâng.” Tô Uyển ngây thơ chớp đôi mắt bị chồng che khuất tầm nhìn, híp mắt thành vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn thu ánh mắt lại.

      suy nghĩ lát rồi : “Em cũng có thể cho cục cưng bú mà.”

      Tần Chấp nheo đôi mắt vừa mới loé lên vặn vẹo.

      cúi đầu tỳ trán , ngón tay thon dài ôm lấy cặp thỏ ngọc, xoa nắn lát rồi mê hoặc : “Bảo bối ngoan, chúng nó là của mình thôi.”
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :