1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 52: Tui nhìn thấy boss Tần giả rồi!!!

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088


      Trước khi rời khỏi đây, Tần Chấp dặn vệ sĩ xóa đoạn ghi hình này .

      Sắc mặt của vệ sĩ rất tế nhị, cứ như muốn : Thiếu gia và thiếu phu nhân làm gì ở bên trong vậy trời…

      Nhịn chút cũng được ư…

      Sắc mặt Tần Chấp vặn vẹo khi thấy ánh mắt khó tả của vệ sĩ, cũng muốn lắm chứ! Bây giờ trong bụng có “kẻ thứ ba” làm ăn gì được đây!

      ***​

      Cuối cùng họ vẫn về nhà.

      Lúc ngang qua trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Tô Uyển vốn tựa vào lòng chồng bỗng ngồi thẳng dậy, chỉ vào tòa cao ốc, chớp mắt hỏi: “Tụi mình dạo nhé A Chấp?”

      vuốt tóc , nở nụ cười cưng chiều, vẫy tay ra hiệu với vệ sĩ ngồi phía trước, thuận miệng hỏi: “Bảo bối muốn mua gì vậy?”

      Chưa đợi ông chủ ra lệnh, vệ sĩ chậm lại, chỉ cần là thuộc hạ của đều biết mình nên làm theo lời ai…

      Tần gia… Vệ sĩ chặc lưỡi, thầm nghĩ sếp mình cũng chỉ là đồ sợ vợ mà thôi.

      Tô Uyển ngẩng đầu, nở nụ cười tươi rói, vuốt bụng mình rồi đáp: “Em muốn mua quần áo cho con~”

      Tần Chấp nheo mắt, dịu dàng hỏi vợ: “Bảo bối nhớ trong nhà có rất nhiều rồi sao?”

      Lúc hay tin mang thai, mẹ Tần, hai và rất nhiều người dành hẳn hai căn phòng cho con nít, rồi vui vẻ mua đống đồ cho trẻ em về, ngay cả quần áo cho cục cưng vài năm sau cũng có nốt.

      Tô Uyển mím môi, chun mũi: “Nhưng em muốn tự mua đồ cho cục cưng cơ~”

      ưỡn ngực tự hào: “A Chấp rất thích đồ em mua chắc chắn cục cưng cũng thích cho mà coi!” Tuy đa số quần áo của họ đều được may thủ công, nhưng vợ chồng họ vẫn thường mua đồ cho đối phương.

      Tô Uyển nhìn chồng bằng cặp mắt sáng rực: “ được ư A Chấp?”

      Dưới ánh mắt mong chờ của , mọi miễn cưỡng lẫn tính chiếm hữu cực mạnh trong đều biến mất, chỉ còn lại mềm mại mà thôi. vuốt tóc , cười đáp: “Dĩ nhiên là được rồi. Bảo bối muốn làm gì cũng được cả~”

      Vệ sĩ vội vàng nhìn sang bên cạnh, chứ dám nhìn dáng vẻ cưng chiều vợ vô hạn của Tần gia nữa. Họ biết ngay mà…

      ***

      “Xin chào quý khách!”

      “Chào , cho tôi hỏi là đồ của trẻ em ở lầu mấy vậy?”

      “Đồ trẻ em và bà bầu ở lầu sáu và lầu bảy ạ.”

      “Cảm ơn~” Đôi mắt Tô Uyển híp lại thành vầng trăng khuyết. Sau đó, cười càng xán lạn hơn khi thấy ánh mắt trong veo của nhân viên bán hàng: “Vậy…”

      Ánh mắt của Tần Chấp tối lại, nắm chặt lấy tay vợ, giả vờ làm rớt khuy măng sét: “Ủa?”

      Giọng của khiến chú ý ngay lập tức, vội vàng nhìn sang, chớp mắt hỏi: “Sao vậy A Chấp?”

      Tần Chấp vươn tay để nhìn tay áo bị thiếu mất cúc, buồn bã : “ có gì, khuy măng sét của bị rớt thôi…”

      Tô Uyển cúi đầu nhìn, sau đó nhìn khắp nơi: “Nó rơi ở đâu vậy A Chấp?”

      Tần Chấp lẳng lặng di mũi giày, tủi thân : “Em chú ý đến , bị mất nó từ khi còn ở đài thiên văn cơ…”

      Tô Uyển ngẩng đầu hôn lên cằm , vội vàng an ủi chồng: “ sao hết! Dù A Chấp có khuy măng sét vẫn đẹp trai nhất!”

      Nghe vậy, còn tủi thân hơn: “Nhưng nó là khuy măng sét mà thích nhất, chỉ sau những thứ em mua thôi…”

      mặt tràn đầy vẻ khó tin trước vô tâm của , rồi liếc sang người phụ nữ bên cạnh: “Em còn cười với ta nữa, có phải em hết rồi

      chưa kịp trả lời tiếp: “ chịu đâu, em như vậy em cũng phải mới được…”

      Khuy măng sét thích nhất… A Giáp liếc lòng bàn chân của Tần Chấp, khoé môi khẽ giật…

      Vệ sĩ đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn trời, người cúi đầu nhìn đất, giả vờ như thấy dáng vẻ khóc thút thít của Tần gia trước công chúng… Ôi chao, thời tiết hôm nay tốt ghê… Ấy, sàn có nhiều kiến thế...

      Tâm trạng nóng nảy của Tô Uyển bỗng dưng trở nên ngọt ngào vì lời tỏ tình bất ngờ này, hai má lúm đồng tiền xinh như hoa: “Em cũng A Chấp nhất!”

      là… Đám vệ sĩ dỏng tai lên nghe bỗng cảm thấy tức ngực, cả người đều lạnh căm. Đều là vợ chồng già rồi mà cứ em, em hoài vậy…

      “Em mua khuy măng sét mới cho A Chấp nhé?” Nụ cười của Tô Uyển xán lạn, nhón chân hôn lên cằm chồng.

      ư?” Tần Chấp hỏi với vẻ khó tin, lẳng lặng cúi đầu, giả vờ như vô tình đụng trúng môi vợ vậy.

      vừa dây dưa với lưỡi vừa : “Vậy … Em đừng cười tươi với ta như vậy… Em là của …”

      “Dạ.” Tô Uyển bị hôn đến ngẩn ngơ, đôi mắt trở nên mơ hồ, hơi thở dần hỗn loạn… biết mình rời từ lúc nào, chứ đừng đến việc để tâm đến bên cạnh.

      “Vậy giờ bảo bối mua khuy măng sét cho trước nhé?” Tô Uyển ngơ ngác nhìn , Tần Chấp nheo mắt đáp: “Bảo bối lời nào xem như là em đồng ý rồi.” cười khẽ, hôn tóc , sau đó ôm vợ lên lầu tám.

      nàng bên cạnh ngây ra như phỗng…

      … Boss Tần giả vờ khóc… Rồi còn làm nũng… cách vô sỉ…

      Người đàn ông khóc lóc trước công chúng là boss Tần ư?

      Đây là người đàn ông bá đạo lạnh lùng ấy đau tôi khiến các người đau mười” và “ ấy bị thương tôi khiến các người bị thương mười” đấy ư?!

      A Giáp sau cùng bình tĩnh nhặt khuy măng sét nằm mặt đất mà boss bảo thích nhất lên, nhìn thoáng qua nàng ngẩn ngơ, trong mắt lên vẻ thấu hiểu. Chậc, nhiêu đây là gì, họ quá quen với những màn ngược cẩu của vợ chồng nhà này rồi.

      thẫn thờ nhìn theo A Giáp nhặt khuy măng sét từ mặt đất, trong đầu rối loạn…

      … Đừng đánh thức , nhất định là chưa tỉnh ngủ nên mới thấy thần tượng giả và boss…

      Lúc Tô Uyển tỉnh táo lại thấy Tần Chấp ôm mình đứng trước quầy bán khuy măng sét.

      thấy hoàn hồn hôn trán , cưng chiều gọi: “Bảo bối~”

      Tô Uyển chớp mắt, nhìn hoàn cảnh xung quanh, cười cười rồi bắt đầu chọn khuy măng sét cho chồng.

      có thể lấy cái khuy măng sét kia cho tôi xem được ?”

      Nhân viên bán hàng nở nụ cười công thức hoá: “Dĩ nhiên là được, mời xem ạ.” Sau khi lấy khuy măng sét kia ra, gì nữa. Những ai làm việc ở đây đều là tinh , ta vừa nhìn biết đôi vợ chồng này cần mình giới thiệu.

      Cặp khuy măng sét được làm bằng đá quý màu đen, hoa văn màu xanh dương thoắt thoắt . Tuy kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại kém phần quý giá.

      thấy cái này thế nào, A Chấp?” Tô Uyển vội vàng hỏi .

      Hai viên đá quý tôn lên bàn tay trắng muốt của , nheo mắt, dịu dàng cười: “Đẹp lắm!” vuốt tóc : “Mắt thẩm mỹ của Uyển Uyển tốt lắm!”

      ạ?” Tô Uyển cười tủm tỉm tiếp: “Tụi mình xem xét tiếp .”

      ***

      Đến khi Tô Uyển thoả mãn, tay vệ sĩ có ba cặp khuy măng sét. ra, dạo vòng, nhưng chọn nhiều lắm. Dù sao đồ dùng của họ thường được thiết kế riêng, nên có rất ít thứ có thể lọt vào mắt xanh của .

      Tần Chấp nhìn đồng hồ, đôi mắt nheo mắt bỗng ánh lên tia sáng kỳ lạ, sau đó để mặc cho bảo bối lên lầu sáu.

      “A Chấp cũng nghĩ cục cưng rất dễ thương khi mặc bộ này phải ?”

      Tần Chấp nhìn bộ đồ thỏ con đáng trong tay vợ, nheo mắt, cười tủm tỉm đáp: “Dĩ nhiên là rất đẹp rồi.”

      Tình địch mặc bộ này là vừa khéo luôn.

      Tô Uyển hài lòng để bộ này vào giỏ hàng, rồi tiếp tục chọn lựa: “Còn bộ này sao A Chấp?” Trong tay cầm bộ đồ rùa đen siêu dễ thương.

      “Khoan , A Chấp đừng vội lên tiếng, để em nhìn !” Tô Uyển như nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng ngẩng đầu, ướm thử bộ đồ con rùa lên người chồng, rồi : “Nhìn dễ thương quá !” Sau đó, mới vui vẻ bỏ nó vào giỏ.

      Tần Chấp nheo mắt, giống như hiểu ý . Có vẻ như… Bảo bối của muốn thấy mặc đồ kiểu này phải…

      thầm ghi nhớ chuyện này. Tuy nó khá xấu, nhưng vẫn có thể mặc được.

      Tần Chấp lưu luyến về, sau đó hôn chồng để “hối lộ” cho lần sau.

      cười khẽ, niềm hạnh phúc dâng đầy gần như sắp tuôn trào ra.

      Tiếc thay, niềm vui này chỉ kéo dài đến tận khi nhìn thấy người đàn ông ngồi sofa.

      Chính là tên “tình địch” mà hồi xưa chưa đánh gục…
      Last edited: 7/6/21
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    2. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 53: Nhật ký đương của đôi thanh mai trúc mã

      Edit: Nhạc Dao

      Lúc Tần Chấp bốn tuổi, trai Tần dẫn em mình ra ngoài chơi, sẵn tiện để nó ôm con búp bê Barbie mà định tặng cho bạn cùng lớp rất xinh. Sau đó, nhân lúc trò chuyện với bạn kia, bọn người xấu liền bắt cóc Tần Chấp.

      Đám người đó hám tiền như những người bình thường, mà thuộc về thế giới ngầm. Dù bọn họ kiêng dè thế lực của Tần gia, dám giết con tin nhưng vì tâm lý u ám nên phô bày hết những thứ bẩn thỉu ra trước mặt Tần Chấp.

      Đến khi Tần Chấp được cứu còn là ông cụ non, mà tính cách trở nên vô cùng u ám. Vì trưởng thành sớm, nên những chuyện kia để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng .

      Để bảo vệ bản thân, Tần Chấp tự nhốt mình trong thế giới của chính mình, giao tiếp với thế giới bên ngoài, thậm chí còn đứng im như tượng khi được trai vừa khóc vừa ôm.

      Từ sau chuyện đó, người trai ôn hoà biến thành người thừa kế tàn nhẫn độc ác, tính cách cũng dần trầm mặc như ba Tần.

      Tần Chấp cũng được đưa trị liệu tâm lý mãi cho đến khi gặp được Tô Uyển.

      Tần Chấp tự giam mình trong thế giới của bản thân cảm thấy nụ cười của bé này rất ngọt, giống y hệt như con búp bê Barbie bầu bạn với trong những ngày tháng đen tối ấy. Vì vậy, cứ ôm chặt lấy .

      vốn là của , nên phải ôm lấy .

      Lúc Tô Uyển học, Tần Chấp ngồi bên cạnh , hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào .

      Năm ấy, lên bảy, mới lên bốn.

      Tô Uyển chớp mắt, bập bẹ : “Tần Chấp! Cậu mau bỏ tớ ra! Ba tớ đến đón tớ rồi…”

      Tần Chấp vẫn nắm chặt tay . Tuy nghe thấy gì, nhưng cứ khăng khăng cho rằng nếu mình buông tay ra tìm thấy nữa, giống như lúc đó vậy.

      “Tần Chấp!”

      Dù Tô Uyển có chăng nữa, Tần Chấp vẫn hề phản ứng, chỉ biết chớp mắt, vai đeo cặp, tay lại giữ chặt lấy cánh tay mũm mĩm của Tô Uyển.

      Mẹ Tần thấy vậy liền bật khóc vì vui mừng, mặt dày theo ba Tô đến đón Tô Uyển. Sau khi giải thích mọi chuyện, bà sắp xếp cho đứa con trai cố chấp ở tại nhà của Tô Uyển.

      Thậm chí, bà còn mua đống biệt thự sát bên Tô gia.

      Thế là, Tần Chấp trở thành thành viên thứ tư của nhà họ Tô.

      Lúc nghiêm trọng nhất, Tần Chấp chỉ sống trong thế giới của mình. Từ lúc mở mắt cho đến khi nhắm mắt, lúc nào cũng phải nhìn thấy bé búp bê của mình mới yên tâm được. Trong hai năm đấy, hầu như ngày nào ba Tô cũng tức xì khói cả.

      “Tần Chấp! Cháu là con trai đó! Con chú tắm, cháu theo làm gì hả!” Ba Tô giữ chặt lấy thằng nhóc chuẩn bị vào trong, tức giận thôi.

      Tần Chấp ngẩng đầu nhìn ông, sau đó tiếp tục vào trong… Giờ rất nóng nảy, bé búp bê của ở trong, muốn nhìn thấy

      Ba Tô: “Đừng ai cản tôi! Tôi muốn đánh…”

      Mẹ Tần: “Nó còn …”

      Mẹ Tô cười tủm tỉm hôn lên tai chồng, sau đó dắt người đàn ông đỏ mặt mất.

      Trước khi , bà còn cười cười nhìn thoáng qua Tần Chấp. Thằng nhóc này giống mình năm xưa phết…

      Thế là, Tần Chấp ôm được thân thể trắng muốt của Tô Uyển vào lòng.

      Từ khi Tô Uyển còn rất , mẹ Tô để cho con ngủ riêng. Lúc ngủ, ba Tô ôm Tần Chấp vào căn phòng đối diện, xoay người lấy ra cái chăn. Lúc quay đầu thấy thằng nhóc vốn nên nằm giường chạy tới trước cửa phòng con ông, mở cửa phòng ra, đôi mắt cứ nhìn về phía Uyển Uyển, sau đó bò lên giường của con mình.

      Lúc này, con ông mặc bộ đồ ngủ thỏ con đáng , lộ ra cánh tay và bắp chân trắng nõn…

      “Tần Chấp! Phòng cháu ở đây!”

      Ông cứ tưởng thằng bé hiểu, vừa qua định bế nó lên phát vùi đầu vào lòng con mình, hai tay cứ giữ chặt lấy Uyển Uyển!

      Cái ôm của nó giống y như kẹo mạch nha vậy! Con bảo bối của ông còn cười khanh khách, rồi tò mò nhìn tư thế của hai đứa nó…

      Mợ nó! Ba Tô lại xù lông! Mới bé tí mà giở thói dê xồm rồi!!!

      Mẹ Tần yếu ớt giải thích: “Thằng bé còn , còn lắm…”

      Mẹ Tô cười tủm tỉm thò đầu ra: “Tô Tô, nếu lại đây em đóng cửa đấy nhé!”

      Ba Tô khựng lại, thôi vậy, dù sao bọn chúng cũng còn . Sau đó, ông vội vàng ra ngoài: “ đến ngay đây.” Ông muốn ngủ ở phòng sách đâu!

      …​

      Lúc ăn cơm, khuôn mặt bụ bẫm của Tô Uyển trông vô cùng nghiêm túc, ngoan ngoãn gắp đồ ăn mình thích lên để ăn.

      Tần Chấp giống như nhìn thấy bàn tay định đút mình của mẹ Tần, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tô Uyển. Cứ mỗi khi cắn được miếng của thứ nào, giành lấy nó, sau đó mới ăn sạch thứ ấy.

      Chỉ có đồ ăn, mới chịu ăn.

      Mẹ Tần câm nín, sau đó thều thào giải thích bằng câu cũ rích: “Thằng bé còn đấy…”

      ai nhìn thấy nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của với vẻ thèm thuồng, cứ như nơi đó còn ngon hơn những món ăn bàn nữa…

      Vào sáng sớm năm Tần Chấp mười tuổi, chợt tỉnh giấc, cảm nhận được chỗ nào đó ướt át “chào cờ”, sau đó nhìn quen quấn quýt lấy . ngẫm nghĩ, rồi cúi đầu hôn lên trán , nở nụ cười dịu dàng.

      Từ nay về sau, là người bầu bạn với đến suốt đời.

      Vào buổi tối nào đó cùng năm, ba Tô nhìn thấy chàng trai ôm con mình lên đùi, dịu dàng hôn môi con bé, sau đó Uyển Uyển liền hôn lại như thói quen.

      Ba Tô xách cây chổi bên cạnh lên, xù lông, nghiến răng nghiến lợi hỏi mẹ Tần đứng bên cạnh: “GIỜ NÓ CÓ CÒN ?!”

      Mẹ Tần cứng người, kiên cường giữ vững lập trường: “Còn…”

      Sao con lại ra tay sớm thế…

      Sau lần đó, ba Tô bắt Tần Chấp đến phòng dành cho khách ngủ, quyết cho nó ngủ chung với con mình nữa.

      Tần Chấp mười tuổi còn là đứa trẻ năm đó nữa rồi. Sau khi hết bệnh, bắt đầu học những thứ mà người nhà họ Tần phải biết, thậm chí còn biết che giấu tính cách quái gở của bản thân.

      nheo mắt, nở nụ cười ôn hoà, ngoan ngoãn gật đầu: “Thưa ba, con về nhà ngủ là được rồi ạ.”

      “Ừ, về .” Nghe vậy, ba Tô xù lông nữa, ngơ ngác gật đầu. Sao lại dễ dàng thế nhỉ? phải tên nhóc này nên giữ chặt lấy cánh cửa, chứ nhất quyết buông tay ra sao?

      “Khoan ! Mau quay lại đây! Ai là ba cậu hả!”

      Hôm sau, lúc ba Tô thức dậy để uống nước nhìn thấy thằng nhóc ra từ trong phòng con mình…

      Mặt ba Tô đỏ phừng vì tức giận: “ phải cậu về rồi sao!”

      Tần Chấp mỉm cười đáp: “Con về rồi ạ.”

      đâu có tối quay lại? Khó khăn lắm mới dạy được bảo bối quấn lấy mình vào buổi tối, sao có thể bỏ dở được đây?

      Lúc mười hai tuổi, trường học còn dạy được điều gì nữa. còn lên lớp là vì Tô Uyển mà thôi.

      Đối với người bị bệnh xà tinh, lại có lòng chiếm hữu cực cao như , tuyệt đối thể cách bảo bối của mình quá xa.

      Thế là, để bảo bối dùng hotspot của mình.

      Mỗi khi quá khoảng cách mà đặt ra hotspot bị ngắt, sau đó tự gọi cho bảo bối.

      Những lúc thế này, thầm cảm thấy may mắn vì khi bé mình cố gắng khiến quen với mọi thứ về , bao gồm cả cố chấp đến điên cuồng.

      còn rất nhiều thời gian ở bên cạnh để chờ lớn lên.

      Lúc mười ba tuổi, ba Tần hỏi có muốn Hắc ngục , từ chối.

      xuất của chàng trai thay đổi quyết định của .

      “Em là Tô Uyển à?” Chàng trai nở nụ cười lưu manh, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ chân thành khi nhìn bé có đôi mắt trong veo.

      Tần Chấp đứng trước người bảo bối để che chở , nhưng chàng trai lại giống như nhìn thấy, dễ dàng vượt qua người , rồi xoa đầu .

      ai nhìn thấy điên cuồng, gần như chạm ngưỡng khát máu dần lan toả trong mắt Tần Chấp.

      bỗng nhiên hiểu ra được rất nhiều điều. Ví dụ như phải mạnh lên mới bảo vệ những thứ mình quý được.

      muốn mình mạnh đến mức có thể đánh bại những con người tơ tưởng đến .

      Tần Chấp rời xa Tô Uyển vào năm mười bốn tuổi.

      Trước khi , liên tục dạy hành động thực tiễn về môi lưỡi nhảy múa và định nghĩa về tình .

      Vậy tình là gì? Bảo bối phải nhớ kỹ, những chàng trai đều là người xấu, tất nhiên là ngoại trừ .

      Năm 15 tuổi, Tần Chấp trở về với thân thể đầy thương tích. Việc đầu tiên làm là ôm lấy Tô Uyển, sau đó ôn tập lại cách hôn: “Bảo bối, em còn nhớ điều dạy cho em ?”

      “Nhớ chứ!” Tô Uyển chớp mắt, hôn , rồi “nộp bài tập”.

      thở hổn hển, liếm sợi chỉ bạc môi , rồi khen: “Em nhớ đúng rồi.”

      Sau đó, vừa cười vừa đánh bại tất cả những chàng trai nhòm ngó , đồng thời tuyên bố trở về của mình.

      Cũng chính trong năm ấy, phụ huynh hai nhà đồng ý cho họ quen nhau.

      Lúc mười sáu, bảo bối nuôi lớn lần đầu hành kinh, khóc bù lu bù loa trong lòng .

      Thế là, dạy từ lý luận đến thực tiễn trong chu kỳ kinh nguyệt.

      lẳng lặng nhìn bảo bối đau đớn đến mức hai mắt đẫm lệ, lăn qua lộn lại giường, sau đó bưng ly nước đường nâu đến cho , rồi xoa bụng cho suốt cả đêm.

      Hôm sau, vác đôi mắt thâm quầng đọc quyển bách khoa toàn thư về thực đơn dinh dưỡng.

      …​

      Hai người kết hôn vào năm 23, còn bảo bối vừa tròn 20.

      …​

      Bây giờ, “tình địch” của quay về.

      Tần Chấp khựng lại, sau đó lẳng lặng ôm chặt lấy bảo bối, nheo mắt : “Lâu rồi em mới gặp đấy.”
      Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 54: Tình địch “bá đạo xấu xa”

      Edit: Nhạc Dao


      họ cười, đứng lên ôm Tần Chấp cái chặt: “Lâu rồi mới gặp em đấy A Chấp!”

      Sau đó, ta quay sang nhìn Tô Uyển, dang hai tay ra, cười với vẻ xấu xa: “Uyển Uyển vẫn đáng như xưa!”

      Sắc mặt dịu lại của Tần Chấp lại bắt đầu u…

      Mẹ Tần cầm tách trà, thổi cho nguội, rồi nhàn nhã dựa sofa. Chậc, sắp có trận chiến rồi!

      trai Tần nhân từ hơn, lạnh mặt kéo lại đứa em họ chuẩn bị ôm Tô Uyển, vội vàng giải thích: “Giờ em ôm Uyển Uyển được, trong bụng em ấy có cháu trai của em đấy.” Thẳng nhóc này vẫn tinh ý như vậy! Bộ nó thấy Tần Chấp nheo mắt lại rồi sao!

      ạ?” ta ngoan ngoãn để mặc trai Tần kéo đến sofa, đôi mắt đào hoa trừng lớn, nhìn Tô Uyển từ đầu đến chân, rồi nở nụ cười bá đạo lại kém phần xấu xa: “Em sắp có cháu trai rồi!”

      Tần Chấp nheo mắt, ôm bảo bối chặt hơn, đồng thời cũng chắn lại ánh nhìn của họ.

      “Em che mất tầm nhìn của rồi A Chấp! … Sao cả lại kéo em thế?”

      trai Tần day huyệt Thái Dương, cái đồ ngốc này!

      Tô Uyển tìm tư thế thoải mái trong lòng chồng, đôi mắt ngập nước, vô thức ngáp cái. Hôm nay tinh thần của rất phấn chấn, nhưng vừa được rảnh rỗi là lại mệt mỏi, nhất là khi ở trong lồng ngực yên ổn của chồng, cơn buồn ngủ liền ập tới.

      Tần Chấp nhàng vỗ lưng vợ, thay lời độc địa của mình bằng nụ cười: “Hôm nay tụi em dạo cả ngày nên Uyển Uyển mệt rồi. Em dẫn ấy lên nghỉ ngơi rồi lát nữa xuống lại.”

      Vừa dứt lời, bế bảo bối lên với tư thế công chúa, sau đó cẩn thận lên lầu.

      vén chăn lên, nhàng đặt xuống chiếc giường mềm mại.

      “Hửm?” Hai mắt khép lại của Tô Uyển bỗng nhiên mở ra.

      Tần Chấp khẽ động đậy cánh tay làm gối đầu cho , để tựa sát vào lòng mình, tay còn lại dém chăn, nhàng vỗ về, dịu dàng dỗ dành: “ có gì đâu. Bảo bối ngoan ngủ .”

      Sau khi nhận ra giọng của chồng, đôi mắt mở của liền chậm rãi mơ hồ.

      Đến khi bảo bối ngủ say, mới cẩn thận rút tay ra, sau đó đặt đầu lên gối.

      khom lưng, hôn lên trán vợ: “Ngủ ngon nhé bảo bối.”

      ***

      Ở dưới lầu, ngoài mặt trai Tần vẫn lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại thấp thoáng vẻ quan tâm: “Lát nữa em đừng về Uyển Uyển với An An.”

      “Dạ.” họ biết EQ của mình thấp lè tè nên hỏi lý do, chỉ nở nụ cười ngoan ngoãn.

      trai Tần nhìn nụ cười mà đứa em họ cứ tưởng là ngoan ngoãn, trong mắt hiếm khi xuất dở khóc dở cười.

      Đứa em họ này rất thẳng thắn, có trực giác nhạy bén như Tô Uyển, nhưng lại được ban cho mắt đào hoa và đôi môi mỏng. Tuy nó rất đẹp trai, nhưng mỗi lần cười đều có vẻ bá đạo xấu xa. Thế mà cậu chàng cứ tưởng nụ cười của mình rất hiền lành, thấy ai cũng phải lịch cười…

      Nụ cười của nó lừa vô số người, lại có thêm Tần gia và mẹ nó bảo kê trong quân đội nên có mấy ai biết tính cách của nó.

      Năm ngoái nó vừa ý nàng kia, bị người ta từ chối vì nụ cười quá bá đạo xấu xa, chắc bản tính cũng phong lưu lắm…

      Đứa em họ bỗng nhiên ngồi thẳng, sắc bén nhìn về phía cầu thang, nhìn qua rất giống như nóng lòng.

      trai Tần nhìn theo ánh mắt của ta thấy Tần Chấp xuống cầu thang, sát khí dần lan toả.

      Thấy vậy, mắt của trai Tần đượm chút lo lắng. Tần gia có vô số thế lực, tiếp nhận thế lực ngoài sáng, An An quản lý thế lực trong tối.

      Dù vậy, đây là lần đầu tiên mới phát ra An An trưởng thành.

      cảm xúc tự hào pha lẫn lo lắng bỗng dâng lên khi chợt nhận ra mình biết An An khi bé biến thành người đàn ông mạnh mẽ như thế nào.

      Tần Chấp ngồi lên sofa, kìm lại sát khí của mình, hề nhận ra tâm trạng phức tạp của hai. Đôi mắt sâu thẳm chợt loé, vẫn chưa được…

      “Sao năm nay họ lại về ăn Tết vậy? có nhiệm vụ à?”

      “Ừ.” họ thấy Tần Chấp vẫn bình tĩnh trò chuyện phải kìm lại bàn tay ngọ nguậy của mình, gật đầu: “Hôm nay mới vội vàng trở về đây.”

      Sau đó, mẹ ta bảo ta qua chúc tết mẹ Tần Chấp.

      Tuy họ biết mẹ họ bảo ta đến chúc Tết là vì tình cảm lẫn gia thế của nhà họ Tần, nhưng họ thấy gì sai cả. Dù sao họ cũng rất thích ông họ thẳng thắn này.

      Tần Chấp nheo mắt hỏi: “ có mấy ngày nghỉ?”

      Nếu họ chỉ được nghỉ ngắn lát nữa phải xuống tay hơn.

      “Nếu có chuyện gì đột xuất ba ngày sau mới …” ta tiếp, dù sao bộ đội đặc chủng luôn phải đợi lệnh, chỉ cần được thông báo là liền.

      Cuộc đối thoại giữa họ rất hoà bình, rất khác với những gì trai Tần tưởng tượng.

      trai Tần yên lòng, mãi cho đến khi…

      Tần Chấp cười ôn hoà, vờ như vô tình hỏi: “Em nghe theo đuổi ?”

      họ gật đầu, nở nụ cười đúng chuẩn lãng tử: “Đúng vậy! ấy vừa đẹp vừa đáng nữa!”

      Nụ cười của Tần Chấp càng thêm ôn hoà, giả vờ như vô ý vuốt qua khuy măng sét của mình, đâm cho ông họ nhát: “Nhưng bị người ta từ chối.”

      Khuôn mặt của họ ủ rũ.

      “An An, khuy măng sét này của em khá đẹp đấy.” trai Tần thấy em trai bắt nạt em họ ho tiếng, nhìn sang khuy măng sét tay áo của nó, sau đó sang chuyện khác.

      ạ?” Tần Chấp nheo mắt, sau đó như nhớ đến điều gì, khí chất bỗng dịu lại: “Uyển Uyển mua cho em đấy. Em cần, nhưng ấy cứ đòi mua cho em…” Khuôn mặt của đượm vẻ cưng chiều, lắc đầu tiếp: “Khi nào họ có bạn hiểu thôi.”

      Tim họ lại bị đâm thêm nhát.

      xong, Tần Chấp lại giơ tay lên: “ họ, thấy khuy măng sét này thế nào?” sực tỉnh, bỏ tay xuống: “Em quên là vẫn chưa có bạn .”

      Ông họ nhớ đến việc mình bị từ chối, trái tim đau như cắt…

      Mặt trai Tần cứng đờ, vội vàng chuyển chủ đề: “Có phải gần đây phái của Bùi… phải, sức khoẻ của em sao rồi?”

      quên mất là đứa em họ này hiểu về chính trị.

      Tần Chấp tiếp: “ có bị thương ở đâu ?” nheo mắt, sát khí vô tình xuất , đánh thẳng về phía họ.

      , nhiệm vụ lần này khá nhàng.” Nắm đấm của họ lại động đậy, tiếp: “Hay chúng ta thi đấu A Chấp?”

      Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “Được ạ.” Quá được luôn ấy chứ.

      theo em.” cởi áo, dẫn họ đến phòng tập thể hình.

      trai Tần day huyệt Thái Dương, theo họ. Mẹ Tần cũng bỏ tách trà xuống, vừa cười vừa theo sau. Ôi chao, trận chiến sắp nổ ra rồi!

      Họ gì thêm, Tần Chấp nheo mắt, sau đó đấm cú.

      họ nghe thấy tiếng gió của nắm đấm nụ cười xấu xa chợt tắt, khuôn mặt cũng nghiêm lại. ta nghiêng đầu, tay phải nắm lấy cú đấm của Tần Chấp, chân phải tung ra cước. Tần Chấp những lùi về phía sau mà còn tiến lên, lên gối bằng đùi phải, khiến họ phải nhanh chóng buông tay, vội vàng lùi về phía sau…

      Hai người ước chừng được thực lực của đối phương, hai mắt họ sáng rực: “Đánh tiếp !”

      Tần Chấp nheo mắt, gì, dùng nắm đấm để thay cho câu trả lời.

      Động tác của họ càng ngày càng nhanh, thở hổn hển, mắt của họ dần sáng, trong mắt của Tần Chấp cũng xuất lốc xoáy điên cuồng…

      Mẹ Tần trợn mắt với đứa con trai trưởng nhìn chằm chằm vào hai người kia với vẻ lo lắng: “Sao con lại tiến lên!” Tụi nó đều thuộc động vật hiếm của quốc gia, chỉ cần giây là có thể đập chết cái đứa có công phu mèo cào rồi!

      họ bỗng nhiên lộn nhào trong trung, giơ chân đá vào đầu Tần Chấp. Hai mắt Tần Chấp sáng rực, lùi mà trái lại còn tiến lên vì biết đây là cơ hội tốt…

      bóng người bỗng bay ra, rồi nằm mặt đất…

      họ che ngực, cố gắng ngồi dậy, hai mắt vẫn sáng rực: “A Chấp, em có muốn gia nhập đội ? hỏi lòng đó!”

      Nếu phải Tần Chấp giảm bớt lực, cú này có thể khiến ta gãy hết xương sườn rồi.

      Tần Chấp nheo mắt, u ám và cam lòng còn sót lại cũng tan mất. trả lời, lau mồ hôi trán, đến cạnh họ rồi vươn tay: “Để em đỡ dậy.”

      họ gật đầu, thở hổn hển nắm chặt lấy tay Tần Chấp, sau đó cụng tay nhau.

      “Ha ha! Đánh !”

      Tần Chấp cũng cong khoé môi.

      trai Tần cầm bông băng thuốc đỏ đến, vươn tay vén áo của đứa em họ lên: “Em ngồi im để bôi thuốc.” người em họ có vết bầm siêu lớn màu đen. trai Tần lạnh nhạt nhìn, hốc mắt cay xè, cũng may là em trai mình đánh, dẫn người đến đánh đứa đó rồi.

      “Em định vào đội của à, A Chấp?!” họ vừa đứng im vừa hỏi với vẻ cam lòng.

      Tần Chấp nheo mắt, cười đáp: “. Trong đội toàn là cẩu độc thân, em sợ mình đả kích đến mọi người.”
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :))))))))) ổng vô quân đội để phát cơm hay gì. Cơm chó
      Nhạc DaoKe Vo Hinh thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 55: Sinh đôi?

      Edit: Nhạc Dao

      họ tức ngực, cãi lại được tiếng nào…

      Tần Chấp vẫy tay, nhìn đồng hồ: “Em tắm , lát nữa xuống ăn tối cùng với Uyển Uyển.”

      ***

      Lúc nhìn thấy cái đầu ửng hồng của vợ, Tần Chấp nở nụ cười dịu dàng. Trong hô hấp vững vàng của bảo bối, trái tim đập nhanh cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

      Lẽ nào chưa từng nghĩ đến chuyện lính ư?

      Làm gì có chứ.

      là đàn ông, ắt phải có tham vọng, cũng thích cuộc sống kích thích. Khoảnh khắc gặp được Uyển Uyển, cuộc đời của được định sẵn là thể trở thành quân nhân.

      nên lúc nào cũng muốn nhìn thấy .

      nên sợ hãi bệnh tật, già cả, tử vong và những thứ chia cách họ.

      từng mình là gánh nặng của Tô Uyển, mà cũng là gánh nặng ngọt ngào của .

      Tần Chấp tắm xong, đến cạnh giường, khom lưng vỗ , rồi giọng : “Bảo bối dậy ăn cơm rồi hẵng ngủ tiếp nhé?”

      Tô Uyển nhíu mày, mè nheo vùi đầu vào gối: “ chịu đâu… Đừng… Kêu em mà… Mệt lắm!”

      Tim Tần Chấp như tan thành vũng nước, nhàng vỗ lưng , giơ cờ đầu trắng đầu hàng: “Bảo bối ngủ tiếp .”

      ***​

      Lúc xuống, mọi người quây quần bên bàn ăn, ba Tần ở trong phòng sách cũng có mặt.

      họ tò mò nhìn phía sau Tần Chấp, khó hiểu hỏi: “Uyển Uyển đâu? tưởng em hai đứa xuống chung với nhau mà?”

      Tần Chấp bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại tràn ngập chiều chuộng: “Uyển Uyển ngủ say quá, em đánh thức ấy được.”

      Mẹ Tần liếc xéo : “ đánh thức được gì chứ! Có mà con nỡ kêu con bé có!” Vừa dứt lời, bà liền mạnh miệng hỏi: “Làm vậy có ảnh hưởng đến cháu ngoan của mẹ ? Có muốn mẹ bảo dì Tần chừa đồ ăn cho Uyển Uyển ?”

      nỡ kêu… họ cảm thấy trái tim đau ỉ của mình sắp nứt ra luôn rồi…

      Tần Chấp lắc đầu: “ cần đâu ạ, tối con dậy rồi làm cũng được, dù sao Uyển Uyển cũng thích đồ con nấu.” xong, lại nở nụ cười dịu dàng, trong mắt lấp loé chút hưng phấn: “Biết đâu chừng Uyển Uyển ói, trái lại còn ăn nhiều hơn.”

      Giống như… Cơn buồn ói được kìm lại như sáng nay vậy

      họ bỗng nhiên cảm thấy nụ cười này hơi gai mắt, khiến ta chỉ muốn đấm phát cho bõ ghét.

      ta nghĩ ngợi, hình như mạng gọi đây là… Ngứa mắt!

      ***

      Lúc Tô Uyển tỉnh lại trời tối, vùi đầu vào lòng chồng. Tần Chấp vô thức ôm chặt lấy vợ, ánh mắt hề giống như mới tỉnh: “Sao vậy bảo bối?”

      Tô Uyển chớp mắt, đầu óc tỉnh táo, giọng : “Em muốn vệ sinh.”

      bật cười: “Bảo bối ngoan.” bật đèn đầu giường, ôm vào nhà vệ sinh, sau đó bật đèn, vuốt tóc : “Bảo bối .”

      Lúc bé, mỗi khi ở cạnh A Chấp gặp phải rất nhiều chuyện kỳ lạ, thế là quen với việc quấn quít lấy .

      Khi Tô Uyển bước ra thấy tấm lưng thẳng tắp của Tần Chấp đứng canh ngay trước cửa. Nó giống như ngọn núi lớn vây lấy , những thứ ở bên ngoài như mưa gió bão tuyết đều thể khiến nó chùn bước vậy.

      ngẩng đầu, để lộ hai má lúm đồng tiền, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng yên tâm.

      “Sao vậy bảo bối?” quay đầu lại thấy đứng im, trong mắt tràn đầy tin tưởng. Lòng khẽ rung động, giọng bỗng dịu dàng khôn xiết: “Sao em lại đứng ở đây thế?”

      Tô Uyển chớp mắt, nhào vào lòng chồng, ngửa đầu cười: “Em đói rồi.” xoa bụng: “Em muốn ăn mì chua cay do Chấp làm!”

      vừa dứt lời, cái bụng liền réo lên.

      Tần Chấp cười, vươn tay ôm chặt lấy : “Được.” Sau đó, chọt bụng : “Giờ cho bảo bối dưa hấu của ăn no nhé?”

      Tô Uyển như nhớ tới mùi vị tuyệt vời kia, liếm môi, hai mắt sáng rực: “A Chấp làm nhiều chút nhé!” ưỡn ngực, tự hào : “Em nghĩ mình có thể ăn được con trâu luôn ấy chứ!”

      Có lẽ vì Tô Uyển quá đói nên ói, trái lại còn ăn hết tô mì bự chà bá.

      Tần Chấp cái chén trống trước mặt bảo bối, bỗng cảm thấy được vui.

      muốn “đút” cho bảo bối cơ.

      ***

      Hôm sau có rất nhiều người đến thăm hỏi.

      Khi họ quá quen với người lạnh lùng thắc mắc khi thấy người đó lạnh nhạt, trái lại còn cảm thấy đây là điều hiển nhiên.

      Đây chính là phản ứng của mọi người dành cho Tần Chấp.

      Từ đến lớn, thằng út của nhà họ Tần quái gở như thế. Nó chúc Tết ai, cũng chịu gặp ai khi có người đến chúc Tết gia đình.

      Lần này Tần Chấp ở nhà , chứ phải như mọi người nghĩ.

      Hôm nay là tuần thứ hai bảo bối mang thai, cũng chính là lần đầu khám thai.

      Mười ngón tay của Tần Chấp và Tô Uyển đan xen vào nhau khi vào bệnh viện tư nhân của Tần gia, đằng sau là loạt bác sĩ khám cho .

      Đầu tiên là đo cân nặng và huyết áp, sau đó tư vấn và đặt câu hỏi cho bà bầu, rồi đến khám tim thai và xét nghiệm nước tiểu. Lông mày của Tần Chấp càng ngày càng nhíu chặt, vỗ lưng vợ, đau lòng : “Bảo bối vất vả rồi.”

      Đám bác sĩ bên cạnh cạn lời… Phu nhân chỉ ngồi tại chỗ, boss còn trả lời mọi câu hỏi thay vợ vất vả gì trời?!

      Mọi chuyện rất bình thường cho đến khi bác sĩ bảo Tô Uyển nằm xuống để kiểm tra xem bụng có khối u .

      Lúc bác sĩ vươn tay ra, chuẩn bị đụng vào bụng vẻ mặt của Tần Chấp tối sầm lại: “Dì định làm gì vậy!”

      Bác sĩ đằng sau ngẩn ngơ, vội vàng giải thích: “Chúng tôi chỉ định kiểm tra xem bà bầu có khối u thôi.”

      “Khối u?” Bàn tay của Tần Chấp khẽ siết, mặt trắng bệch, quay sang nhìn vợ, rồi u ám nhìn sang bác sĩ.

      , chỉ là khả năng thôi. Mà cho dù có đa số cũng đều là u lành.” Bác sĩ tiếp tục giải thích: “Nhưng phải đợi siêu mới biết chắc được.”

      Sắc mặt của Tần Chấp dịu lại: “Vậy …” gật đầu với nữ bác sĩ trung niên còn ngẩn ngơ, khó nhọc : “Tiếp tục kiểm tra.”

      Nữ bác sĩ gật đầu, lại giơ tay ra.

      “Khoan !” Tần Chấp nheo mắt, chỉ vào đám bác sĩ đứng bên cạnh: “Mấy người ra ngoài đợi .”

      Nam bác sĩ cạn lời: “… Vâng.”

      “Được rồi, dì làm tiếp .” khẽ nhíu mày.

      “Khoan !” Lúc bà sắp đụng đến Tô Uyển lại nghe thấy câu này. Nữ bác sĩ có kinh nghiệm, vội vàng rụt tay về.

      “Sao vậy A Chấp?” Tô Uyển nằm giường khám, nhìn chồng với vẻ khó hiểu.

      “Bảo bối ngoan, sao hết.” Tần Chấp dịu dàng an ủi bảo bối của mình, rồi lẳng lặng quay sang nhìn bác sĩ đứng im như pho tượng, lơ đãng hỏi: “Dì rửa tay chưa?”

      Nữ bác sĩ:…

      Khuôn mặt của bác sĩ sắp bình tĩnh nổi nữa, trả lời với vẻ cứng ngắc: “Tôi rửa rồi.”

      …​

      Khi nghe thấy câu quen thuộc, nữ bác sĩ bỗng phát mình trở nên bình tĩnh, lẳng lặng rụt tay về.

      Ừm, mình giống tướng quân trải qua phong ba bão táp .

      nheo mắt, thở phào nhõm: “Thôi, dì hướng dẫn cho con làm là được rồi.”

      Quả nhiên vẫn chịu được khi người khác chạm vào .

      Nữ bác sĩ bình thản đẩy kính: “Vâng.”

      Dù sao lát nữa vẫn còn khâu siêu mà.

      Cuối cùng biết vì sao giọng của Giám đốc bệnh viện sáng nay khi gọi cho mình lại kỳ lạ thế rồi.

      Đến khi siêu , Tần Chấp mới yên lòng. Miễn sao nó phải là khối u bảo bối vẫn ở bên đến suốt đời.

      Đồng thời, cũng quan tâm đến giới tính của đứa bé mấy.

      Với , con cái được phân thành hai loại - Tình địch và người chảy cùng dòng máu với Uyển Uyển. ghen tỵ với tình địch, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ với người có chung huyết thống với .

      Nhưng…

      “Thiếu gia! Thiếu phu nhân!” Bác sĩ nhìn kết quả siêu , khuôn mặt bỗng trắng bệch: “Là cặp song sinh…”

      Tần Chấp và Tô Uyển đồng thanh hỏi: “Dì vừa gì?”

      câu hỏi nhưng lại có hai cảm xúc khác nhau.

      Nụ cười ôn hoà thường trực môi của Tần Chấp biến mất. Bảo sao mẹ vợ mắc ói, vậy mà bảo bối của luôn muốn ói…

      Tần Chấp đau lòng nheo mắt, nghĩ: Chắc chắn sinh đôi rất vất vả. Sau đó, sực nhớ sinh đôi cũng rất nguy hiểm, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng…

      Tô Uyển chớp mắt, hai má lúm đồng tiền ra: “Bác sĩ ạ?”

      “Ừm… Tôi…” Hai giọt mồ hôi chảy dọc từ Thái Dương xuống.

      !” Tần Chấp hoàn hồn, nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của nữ bác sĩ, trong lòng bỗng xuất cảm giác lành, giọng lạnh lẽo tựa tuyết.

      Bác sĩ đổ mồ hôi hột, tiếp tục giải thích: “ may là thiếu phu nhân có khối u nang hoàng thể*…”

      *U nang buồng trứng hoàng thể: U nang này hình thành do thay đổi nội tiết trong thời kỳ mang thai, thường biến mất sau 3 tháng đầu thai kỳ (Nguồn: Bảo Sơn Hospital).

      Bầu khí trong phòng trở nên ngột ngạt, thậm chí là vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì địa ngục.

      Giọng của bác sĩ bỗng im bặt, những lời còn chưa xong vẫn còn nghẹn lại nơi cổ họng, vô thức run lẩy bẩy.
      Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :