1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 44: Tần Chấp sinh ra là để dành cho Tô Uyển

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088


      biết từ khi nào, mạng đột nhiên xuất cơn lốc lời xin lỗi.

      Những người trước kia chết cũng chịu thừa nhận là anti-fan đều ngoan ngoãn tiết lộ tài khoản phụ của mình, sau đó xin lỗi cách thành khẩn.

      Họ dùng đôi mắt đỏ au liên miên y chang như bị trúng tà vậy, cứ như phải hết mười tám đời tổ tông ra mới được.

      chuyện lớn như vậy lại hạ màn cực kỳ nhanh chóng, khiến cho quần chúng hóng chuyện ngơ ngác thôi.

      Cú cua gắt gì thế này! phải sau khi trở thành nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa tinh được thành người ư? Thời đại cũng có tà thuật gì đó sao?

      “Ôi chao! ra năm đó ngọc nữ Lâm Hân bị anti-fan bôi nhọ !”

      “Đáng tiếc quá!”

      “Đúng vậy, năm xưa Lâm Hân đẹp lắm~”

      “Cả Đường Triều Dương cũng bị bôi nhọ danh dự nữa!”

      “Giới giải trí lộn xộn quá mất!”

      Nếu đám người qua đường nhiều nhất chỉ khinh thường các anti-fan, chửi hai câu, các fan lại vô cùng phẫn nộ, nhất là fan của ngọc nữ Lâm Hân rời khỏi giới giải trí chỉ vì lời đồn bậy bạ năm đó!

      Năm xưa Lâm Hân vô cùng nổi tiếng, fans nhiều vô số kể, bây giờ vẫn còn ít. Tuy chuyện đó xảy ra lâu, đa số fan cuồng giờ có thần tượng mới, nhưng dù sao họ cũng từng hâm mộ , cộng thêm biết tin nữ thần của mình có kết cục thê thảm như vậy do bị anti-fan hãm hại, sao họ có thể tức giận được cơ chứ?!

      Cơn tức xộc lên não, cứ như họ quay lại lúc bị anti-fan vu khống, họ liên tục giải thích nhưng ai chịu tin cả, hận thể tát sưng mặt bọn anti-fan đáng ghét này.

      ra, fan là sinh vật vô cùng thần kỳ. Đôi khi, họ rất dễ bị dao động, nhưng nếu họ bạn, họ cầu mong được hồi báo từ bạn. Thậm chí, chỉ cần ánh mắt hay câu “Cảm ơn” ngắn ngủi, họ làm mọi thứ vì bạn.

      Khi biết thần tượng bị bắt nạt, họ liền cảm thấy tức giận hơn lúc mình bị bắt nạt nữa.

      Câu áp dụng vô cùng chính xác vào tình huống bây giờ.

      việc khủng khiếp trong quá khứ bị đám fan phẫn nộ liên tục đào mộ, biến nó thành chuyện mà nhà nhà đều biết.

      Khi đám anti-fan ra khỏi nhà, hàng xóm xung quanh nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh miệt, thậm chí còn có người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ nữa. Bây giờ, bọn họ phải nếm trải mọi thứ mà các minh tinh bị bọn họ hãm hại từng trải qua.

      Mọi việc càng theo chiều hướng bất lợi cho anti-fan khi Lâm Hân đăng bài Weibo như sau:

      Cảnh còn người mất.

      Ngay cả khi ngọn lửa nhiệt tình của fan thắp lên, nhưng Lâm Hân bị tổn thương, trải qua bao thăng trầm quay trở lại được nữa rồi.

      Khi thấy bốn chữ chua xót kia, ai nấy cũng vô thức nghĩ đến cảnh bị đối xử bất công, tức giận dành cho anti-fan cũng tăng vọt.

      Như vậy phải rất tốt sao? Tần Chấp nheo mắt, nở nụ cười lạnh lẽo.

      Dù bọn họ ngờ hay thèm để ý đến việc Uyển Uyển trải qua những chuyện tương tự, nhưng trong mắt , bọn họ khiến phải chịu đựng cuộc sống như thế này. Nếu vậy bọn họ phải nhận lấy trừng phạt của thôi. Nhiêu đây vẫn còn chưa đủ~ Trong mắt Tần Chấp lên vặn vẹo, làm gì có chuyện chỉ ăn miếng trả miếng với những ai muốn làm thương tổn Uyển Uyển chứ?

      còn nỡ nặng với bảo bối, bọn họ là cái thá gì mà lại dám thảo luận về chứ?

      Xem ra phải đẩy nhanh tiến độ sản xuất Skynet mới được. Trong mắt Tần Chấp xuất lên vẻ đáng sợ, muốn để tất cả mọi người được nghị luận về bảo bối của nữa!

      ***

      Lúc này, những người sáng suốt quan sát kịch hay mạng chợt cảm thấy lạnh cả người.

      “Tôn Hành! Cậu suy nghĩ gì đấy!”

      Tôn Hành hoàn hồn: “ có gì cả.”

      Bạn ta nhìn người tên Tôn Hành với vẻ kỳ lạ, sau khi thấy điểm gì bất thường liền yên lòng, vừa cười vừa vỗ đùi: “Cậu nhìn kìa! Đám anti-fan này ghê tởm đấy, tớ thấy rất sảng khoái khi đọc những câu mà cư dân mạng chửi bọn anti-fan.”

      “Ừ ừ.” Tôn Hành ngơ ngác gật đầu.

      “Ha ha, mà sao đám anti-fan này ngốc thế nhỉ!”

      “Đúng đấy.” Tôn Hành sờ lông tơ dựng đứng của mình, nở nụ cười cứng nhắc. Vì sao trước đây bọn họ lại bị phát ? Hoặc là , bọn họ bị ai uy hiếp?

      ta nhìn đứa bạn bên cạnh với vẻ ghét bỏ, đây chẳng phải là điều mà ai cũng biết à, đúng là ngốc nghếch.

      Sau khi màn kịch hay kết thúc, mọi người dần lấy lại bình tĩnh, lông tơ sau lưng dựng ngược cả lên. Họ chỉ cần động não chút biết chuyện anti-fan tự thú có liên quan đến boss và Ảnh hậu Tô.

      Sau đó nhớ lại kết cục của bọn họ…

      Chuyện này cũng chứng minh được địa vị vững chắc của Tô Uyển và Tần Chấp trong lòng của mọi người.

      Sau khi mọi chuyện chấm dứt, mẹ Tần liền gọi cho Tô Uyển.

      Tần chấp nhận cuộc gọi, hàng lông mày nhíu lại với vẻ vui, bật loa ngoài, rồi để điện thoại cách xa Tô Uyển.

      “Alô? Con dâu?”

      Tô Uyển chớp mắt với chồng : “Dạ mẹ?”

      “Hôm nay mẹ thấy tin tức rồi. Công nhận là có vài người to gan , lại còn dám duỗi tay đến chỗ của con dâu nhà họ Tần chúng ta nữa! thế lại còn tính kế cháu nội của mẹ nữa chứ! Lần này đừng ai hòng xin tha cả! Mẹ phải chặt hết mấy cánh tay đáng ghét kia!” Giọng thanh nhã của mẹ Tần bỗng xuất phẫn nộ, sau đó lí nhí hỏi: “Cháu nội của mẹ vẫn ổn chứ?”

      Khoé miệng Tần Chấp hiếm có run rẩy. Mẹ à, nếu mẹ muốn hỏi thăm Uyển Uyển cứ việc thẳng, sao phải mạnh miệng vậy?

      Tô Uyển cười tươi, để lộ ra hai má lúm đồng tiền, ngọt ngào đáp: “Con vẫn ổn mà mẹ~” Sau đó, khó hiểu hỏi: “Sáng nay xảy ra chuyện gì sao ạ?”

      “À có gì đâu.” ra Tô Uyển biết chuyện này. Mẹ Tần bĩu môi, mà cũng đúng thôi, từ bé bà nghi rằng con trai của mình sinh ra là để dành cho Tô Uyển, vậy sao nó nỡ để con bé lo lắng được chứ?

      Kể từ khi đứa con trai u ám chỉ biết đeo cặp sách của bà nhìn thấy Tô Uyển, liền ôm lấy con nhà người ta mãi, cuối cùng bà phải ra mặt để giải quyết.

      Khi ba Tô thấy tên nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với con tức đến mức gần như xách chổi đuổi nó ra khỏi nhà.

      Mới bé tí mà muốn giành lấy con ngoan của ông đây rồi!

      “Được rồi, cháu cưng của mẹ vẫn ổn là tốt rồi. Thôi mẹ nhiều nữa, mặt của tên nhóc thối tha kia lại đen như đít nồi mất.”

      Lại sao? Tô Uyển ngạc nhiên nhìn Tần Chấp, cứ như muốn chứng thực lời mẹ Tần vậy.

      Tần Chấp nheo mắt, bình tĩnh : “Mẹ gì vậy? Sao con hiểu gì hết.”

      “Ha ha.” Mẹ Tần cười lạnh, ngạo kiều cúp điện thoại. Bộ con tưởng mẹ biết con xuống tay với những người dám chuyện với Tô Uyển à?

      Còn nữa, chẳng phải lý do mà nó chịu rời khỏi Tô Uyển để đến Hắc Ngục là vì đánh thắng được đứa con trai sao?

      Cái lý do quá ư là ba chấm! Còn lâu bà mới chịu thừa nhận đây là con trai của mình! À, chắc nó là con trai của nhà họ Tô đấy.

      Tần Chấp:…

      lâu sau, mẹ Tô cũng gọi tới, nhưng lần này người bà muốn gặp là Tần Chấp.

      Tần Chấp thay đổi tư thế, ôm eo Tô Uyển để dựa thoải mái hơn, vội vàng bấm nghe. Mẹ vợ của đơn giản như vẻ ngoài của bà đâu.

      “A Chấp hả con?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ bình tĩnh.

      “Dạ con đây.”

      “Con giải quyết chuyện này chưa?” Mẹ Tô hỏi nguyên nhân dẫn đến chuyện này, chắc lý do cũng như xưa Trái Đất - người phụ nữ nào đó vì ghen tị mà làm ra đủ thứ chuyện ngu ngốc mà thôi.

      “Dạ rồi.” Tần Chấp giải thích gì thêm. ra, tính và mẹ Tô khá giống nhau, cả hai người họ đều thích giải thích với bất kỳ ai, dĩ nhiên là ngoại trừ người của mình rồi.

      “Ừ…”

      …​

      Tô Uyển chớp mắt, ăn miếng trái cây, ngọt ngào hỏi mẹ mình ở đầu dây bên kia: “Mẹ và A Chấp gì vậy? Sao mẹ lại chuyện với con?”

      Hồi nãy mẹ Tần còn đòi chuyện với mà!

      với con cái gì?” Giọng mẹ Tô vẫn bình tĩnh: “Dù sao A Chấp cũng xử lý giúp con thôi.”

      Lần đầu đứa con ngốc của bà hành kinh còn do chính tay Tần Chấp lo liệu mà.

      “Cũng đúng nhỉ.” Tô Uyển gật đầu. Trong trí nhớ của luôn có bóng hình của A Chấp, đúng là cần phải bận tâm đến gì cả! Dù sao họ vĩnh viễn ở bên nhau mà~

      Mẹ Tần: Ha ha, chứ còn gì nữa? Hồi đó là ai cứ ôm chặt lấy Tô Uyển đấy!

      Sao lúc đó ba Tô đánh chết thằng nhóc hư đốn này nhỉ?
      Last edited: 22/1/21

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      đọc lâu quá rồi mém quên lun kiện hành kinh :))
      Nhạc Dao thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 45: Chỉ dán câu đối mà cũng quấn lấy nhau cho được

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      Thời gian trôi vun vút, chớp mắt đến cuối năm.

      “Chào cậu chủ và chủ.” Chú Tần cười tủm tỉm chào hỏi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hiền hoà.

      “Chào chú Tần~” Đôi mắt của Tô Uyển cong thành vầng trăng khuyết, đồng thời chào lại chú Tần. Vì nhà của chú Tần đời đời đều làm quản gia cho Tần gia, nên chú ấy giống như người thân của họ vậy.

      “Tụi con đến rồi nè mẹ~” Tô Uyển cười tủm tỉm chào hỏi mọi người ngồi sofa.

      “Bảo bối ngoan lắm~” Tần Chấp sờ đầu Tô Uyển, rồi nhàng giúp thoát khỏi lớp quần áo dày như cái bánh chưng. Sau đó, treo khăn quàng cổ bằng len lên giá áo bên cạnh.

      “Hai đứa đến rồi đấy à?” Ba Tần và trai Tần đều rất ít , tuy sắc mặt chỉ hơi dịu xuống khi thấy hai người họ, nhưng trong mắt lại đong đầy quan tâm.

      “Dạ, sao hai về sớm quá vậy ạ?”

      Khuôn mặt của Tần Chấp cũng dịu xuống khi thấy trai Tần.

      Mẹ Tần nhìn đứa con trai út dắt vợ đến sofa, sau đó chen chúc với vợ sofa bé xíu chứ chịu ngồi ở chỗ khác, cứ như thể tụi nó là bào thai song sinh vậy. Bà trừng mắt, bóng gió: “Uyển Uyển tới sớm quá, mọi người chỉ mới ăn trưa xong thôi.”

      Đúng là sớm , chỉ mới ăn trưa thôi mà.

      ạ?” Tô Uyển chớp mắt, vui vẻ cười, khen Tần Chấp với vẻ tự hào: “Do A Chấp quan tâm mẹ đấy ạ! A Chấp nếu tụi con đến sớm hơn mẹ vẫn chưa thức dậy, vậy làm mẹ giận đó~”

      A Chấp của biết quan tâm đến người khác như vậy đấy!

      Mẹ Tần tức gần chết, quan tâm bà cái khỉ ấy! Bà chưa bao giờ ngủ nướng cả!

      Bà bất mãn vỗ lên mặt chồng: “Ông nhìn đứa con trai ngoan của ông kìa!”

      Đứa con này phải là con trai của bà!

      Ba Tần nhíu mày với vẻ bất đắc dĩ: “Ừ, nó là con trai của tôi đấy!”

      trai Tần cầm ly trà lên uống ngụm, buồn cười nhìn cảnh mọi người “đấu võ mồm”.

      Vì họ đều là người nhà nên mấy lời khách sáo, gia tộc cũng có sóng gió gì. Dù Tần Chấp kết hôn với Tô Uyển nhưng năm nào cũng quay về nhà chính để đón Tết cả.

      Trong khung cảnh náo nhiệt của ngày Tết, tiếng mọi người cười đùa bỗng khiến bầu khí trở nên ấm áp.

      Sau khi Tô Uyển và Tần Chấp đến, nhà họ Tần có mặt đông đủ.

      Tần Chấp sắp xếp cho Tô Uyển ngồi thoải mái sofa, dặn dò đôi câu chuẩn bị ra ngoài dán câu đối với trai Tần.

      Tô Uyển nắm chặt tay rồi lắc qua lắc lại, đôi mắt sáng như sao: “A Chấp ơi, em cũng muốn cùng ~”

      được.” Người Tần Chấp khựng lại, ép mình phải nhìn sang chỗ khác chứ được nhìn vào ánh mắt chờ mong của : “Lỡ như đụng phải em sao? Bảo bối ngồi đây đợi nhé?”

      chịu đâu.” Tô Uyển bĩu môi: “Em nhìn thấy ! Vả lại, phải mẹ là phụ nữ có thai phải tập thể dục sao cho thích hợp mới khoẻ mạnh sao? Phải mẹ~” chớp mắt, nhìn mẹ Tần với vẻ mong chờ, tay còn nắm lấy tay bà.

      Từ khi mang thai, A Chấp quản lý chặt quá trời luôn~ muốn dán câu đối lắm lắm.

      Mẹ Tần trừng mắt nhưng vẫn vô thức đồng ý với con dâu: “Đúng là cần phải tập thể dục sao cho thích hợp , ở nhà mình chỉ cần cẩn thận chút là được rồi.”

      xong, bà liền hối hận ngậm miệng lại. Ba Tần buồn cười nhìn vợ, cái tính mạnh miệng của bà nhà mình là!

      “Vâng vâng.” Tô Uyển thấy chồng mình vẫn còn do dự, bèn hôn cái, rồi làm nũng: “Em muốn nhìn mà!”

      Tần Chấp giật mình, lý do này là… nhìn đôi mắt lấp lánh của , thở hắt ra rồi véo cái mũi của : “Uyển Uyển nghịch quá ! Vậy em phải hứa là lát nữa cẩn thận đấy nhé.”

      “Vâng ạ!” Tô Uyển rất vui khi nghe vậy: “A Chấp tốt nhất đời luôn!” Khi cười với mẹ Tần, hai má lúm đồng tiền liền xuất , sau đó vui vẻ nắm tay Tần Chấp ra ngoài.

      Ba Tần và trai Tần liếc nhau thấy bất dĩ trong mắt của đối phương. Đôi vợ chồng cứ thích quấn quýt lấy nhau này là!

      Vì nhà họ Tần thích tự dán câu đối nên ba Tần và trai Tần đành phải tự dán câu đối các căn phòng. Về phần đôi vợ chồng kia … Khỏi trông mong gì cho mệt.

      ***

      Quay lại với bên Tần Chấp và Tô Uyển thôi nào.

      “Em thấy thế nào?”

      Tần Chấp giơ câu đối do chính tay ba con nhà họ Tần viết lên. Tuy năm ngoái có viết, nhưng năm nay lại kịp viết.

      “Chưa được! A Chấp nhích nó qua bên phải !”

      “Vậy được chưa bảo bối?”

      Tô Uyển cắn môi suy nghĩ lát, rồi trả lời: “Vẫn chưa được, nhích nó qua bên trái chút! Chút nữa thôi…”

      “Như vậy phải bảo bối?”

      “Nhiều quá rồi! A Chấp nhích nó về bên phải chút!”

      Tô Uyển bĩu môi, sao lại khó dán thế này?

      Tần Chấp xoay lưng về Tô Uyển, nở nụ cười thành tiếng, trong mắt cũng vương nét cười.

      “Qua bên trái chút nữa… Dừng dừng dừng, chính là chỗ này!”

      Khó khăn lắm mới dán được câu đối, Tô Uyển bỗng cảm thấy như mình vừa mới thắng trận chiến, cảm giác thoả mãn dần lan toả trong lòng. vội vàng hôn lên khuôn mặt của Tần Chấp: “A Chấp giỏi quá!”

      Tần Chấp sờ mặt mình, nheo mắt, khoé môi khẽ nhếch.

      “Còn cái này sao?” Tô Uyển cầm câu đối hình thoi nho , rồi hỏi Tần Chấp: “Dán cái này ở đâu bây giờ?”

      Tần Chấp nhìn chữ “Phúc”, vuốt tóc với vẻ cưng chiều, rồi dẫn vợ đến bức tường gần đó: “Dán ở đây là được rồi.”

      Tô Uyển chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Ở đây sao? Câu đối cũng dán tường hả A Chấp?”

      Đôi mắt trong veo của nhìn chằm chằm vào , trong đấy chỉ toàn là ỷ lại vào mà thôi.

      Yết hầu của Tần Chấp khẽ động đậy, lấy tay che đôi mắt sáng như sao của : “Đừng nhìn như vậy.”

      Mỗi khi nhìn bằng ánh mắt tin cậy thế này… kìm được mà trở nên hưng phấn.

      “A Chấp gì vậy?” Vì câu cuối quá nên nghe , chớp mắt hỏi .

      Tần Chấp cảm thấy như có cái bàn chải xẹt qua lòng bàn tay của , khiến lòng ngứa ngáy thôi. vô thức rụt tay lại, vuốt ve lòng bàn tay, cứ như cảm giác vừa rồi vẫn còn ở lại bàn tay của vậy.

      có gì đâu.” Khi mở miệng mới phát giọng của mình khàn từ lúc nào. đằng hắng rồi tự nhiên chuyển chủ đề: “Em muốn tự dán ?”

      “Vâng ạ!” Tô Uyển nhận ra chuyển chủ đề, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, hứng thú cầm câu đối quơ qua quơ lại.

      Hai tay Tần Chấp lặng lẽ thò qua eo của , giống như vô ý chút là ôm lấy vậy. nghiêm trang nắm lấy tay , rồi lật ngược câu đối lại: “Dán như vậy nè bảo bối.”

      “Ồ, ra phải dán ngược lại sao?” Tô Uyển quay đầu nhìn , chớp chớp mắt.

      “Ừ.” cảm nhận được hơi ấm toả ra từ miệng bên má mình, yết hầu khẽ nhúc nhích, ép mình phải tập trung vào chuyện chính. “Chữ “Phúc” khi dán ngược mang ngụ ý “Phúc đến”, tức là năm mới hạnh phúc đến với nhà mình.”

      ra nó còn có ngụ ý như vậy nữa!” Tô Uyển gấp gáp muốn dán, chọt chọt eo chồng, đôi mắt sáng lấp lánh: “A Chấp mau lấy đồ đến để tụi mình cùng dán nào!”

      “Ừm.” Đôi mắt Tần Chấp loé lên, hít hơi sâu, rồi miễn cưỡng bỏ bảo bối ra.

      …​

      “Nhìn đẹp A Chấp?” Tô Uyển hưng phấn nheo mắt nhìn chữ “Phúc” ngay ngắn tường.

      “Bảo bối thấy sao?” vuốt tóc , khoé môi khẽ nhếch, nhìn biểu cảm sống động của vợ.

      Tô Uyển khí phách ưỡn ngực, kiêu ngạo : “Em thấy vô cùng đẹp!”

      Tiếc là Tô Uyển biết Tần Chấp bọc thành quả cầu di động mỗi khi đông đến, làm gì có chút khí phách nào chứ!

      Tần Chấp vui vẻ bật cười thành tiếng, bảo bối của đáng quá !

      “Được được được, Uyển Uyển của dán đẹp nhất đời luôn!”

      Đúng lúc này, cơn gió lạnh khẽ thổi qua, Tần Chấp lẳng lặng sờ khuôn mặt của Tô Uyển.

      Khi cảm nhận được lạnh lẽo mặt , giả vờ rùng mình, vùi đầu vào gáy rồi làm nũng: “ thấy hơi lạnh rồi Uyển Uyển~”

      Nghe vậy, Tô Uyển vốn định chơi tiếp liền vứt luôn chuyện này ra sau đầu, sốt ruột ôm lấy chồng rùng mình vì lạnh: “Chúng mình vào nhà thôi A Chấp!”

      “Ừm~” dúi dầu vào cổ , nheo đôi mắt lại, lặng lẽ bảo vệ .

      Họ quấn chặt lấy nhau đường vào phòng như vậy đấy.

      Tần Chấp ôm Tô Uyển ngồi lên đùi mình, rồi ủ ấm tay .

      Sau khi cảm nhận được đôi bàn tay của dần trở nên ấm áp, mới hờ hững ngẩng đầu lên, rồi : “ cánh cửa kìa bảo bối~”

      Cái tốc độ chậm hơn rùa này!

      Mẹ Tần: Bà biết ngay mà!

      Ba Tần và trai Tần dán toàn bộ nhà: Cũng may là mình trông mong gì vào hai đứa này!
      Last edited: 22/1/21
      Yoororo, Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :))))) đôi vợ chồng bị xem thường năng suất
      Nhạc Dao thích bài này.

    5. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 46: Boss ốm nghén đấy sao?

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088


      Thời gian trôi nhanh như tên bắn trong đau xót của ba Tần và trai Tần khi dán câu đối.

      Khoảng 4-5 giờ chiều, mọi người trong gia tộc bắt đầu ùa về nhà chính của Tần gia. ra Tần gia có nhà của gia chủ như những gia tộc khác, mà chỉ có mỗi căn nhà chính y như từ đường.

      Ai trong Tần gia cũng có cái sân riêng, nếu ai chịu làm gia chủ mỗi đời sân của đó biến thành nhà của gia chủ, nơi này cũng chính là nơi tổ chức bữa cơm gia đình và bữa cơm tất niên.

      “Tô Tô!”

      Tần Chấp ngọt ngào ôm Tô Uyển ngồi sofa, sẵn tiện tận hưởng cảm giác vui vẻ này nghe thấy giọng trẻ con vang lên.

      Mặt tối sầm, lại là đứa nhóc mập mạp kia nữa!

      Tiểu Bảo được thím hai nhà họ Tần dắt qua ngưỡng cửa. Sau khi bé thấy mợ trắng nõn mềm mại ngồi sofa, đôi mắt sáng ngời, buông tay bà nội của mình ra, chập chững chạy tới chỗ mợ.

      “Khoan !”

      Thím ba nhà họ Tần: “… Tiểu Bảo đừng nhào vào lòng mợ Tô nhé!”

      Mẹ Tần bình tĩnh cầm ly trà lên, thổi cho nguội, thèm nhìn cảnh này. Ha ha, đứa con trai bị bệnh xà tinh của bà vốn có lòng chiếm hữu cực mạnh, giờ có lý do chính đáng … Còn lâu Tiểu Bảo mới ôm được Uyển Uyển!

      Tiểu Bảo thấy mình sắp ôm được mợ xinh đẹp bị xách lên, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, bĩu môi, đôi chân đạp liên hồi giữa trung: “Người xấu! Mau… Bỏ Tiểu Bảo xuống!”

      Tần Chấp nheo mắt, dùng cái móc quần yếm của bé để quơ nhóc con qua lại. Ha ha, lại dám ra lệnh cho cơ đấy!

      “Người xấu!” Tiểu Bảo bĩu môi, nhìn cậu trông rất đáng sợ, rụt cổ. Bé bỗng đảo tròng mắt, duỗi cánh tay trắng như ngó sen về phía Tô Uyển: “Tô Tô, cứu Tiểu Bảo với!”

      Tô Tô đẹp như vậy đánh bại được Đại ma vương thôi!???

      Mặt Tần Chấp đen như đít nồi, xách thằng nhóc mập mạp đến trước mặt hai rồi : “ ôm nó !”

      Mọi người nhìn “cuộc chiến” giữa Tần Chấp và Tiểu Bảo, ai nấy cũng cười lăn cười bò, lâu rồi họ mới thấy Tần Chấp ấu trĩ như thế này.

      Vì Tần gia luôn tuân theo chủ trương con là để cưng chiều, con trai là để đánh, nên họ mấy để tâm đến việc Tiểu Bảo bị Tần Chấp xách tới xách lui.

      “Ha ha, Tiểu Bảo giỏi lắm!” Mẹ Tần nhận lấy Tiểu Bảo từ tay của đứa con trai đầu lạnh lùng. Bà véo khuôn mặt bụ bẫm của bé rồi : “Nhưng bây giờ con thể nhào vào lòng mợ được. Bây giờ trong bụng mợ có em bé đáng như Tiểu Bảo, nếu con ôm lấy mợ Tô Tô khiến em bé hoảng sợ đấy. Tiểu Bảo hiểu chưa?”

      Tiểu Bảo gật đầu nửa hiểu nửa , khuôn mặt bụ bẫm bỗng trở nên nghiêm trang, giống như vừa nghĩ đến điều gì đó, vỗ tay hỏi: “…Đẹp đẹp… Giống Tô Tô ạ?”

      “Đúng vậy!” Mẹ Tần buồn cười gật đầu: “Là em xinh đẹp như mợ của con vậy đó!”

      Đôi mắt của Tiểu Bảo liền sáng rực, lộ ra hàm răng trắng nõn, thò mặt qua chỗ mợ: “Vậy Tiểu Bảo… cưới em !”

      đứa nhóc bé tí tẹo mà cũng đòi cưới vợ cơ đấy!

      Đám người cười lăn cười bò, ưu nhã trước mặt người ngoài bay theo gió.

      Mẹ Tần cười đáp: “Được được được, vậy sau này Tiểu Bảo nhớ phải đối xử tốt với vợ của con nhé.”

      “Dạ!” Tiểu Bảo chớp đôi mắt to tròn của mình, nghiêm chỉnh gật đầu.

      Tần Chấp mải mê ngắm bàn tay của Tô Uyển, sau đó si mê nhìn chằm chằm vào bảo bối, giống như nghe được việc tình nhân kiếp trước của mình sắp bị tên nhóc thối tha “bắt cóc” vậy…

      thực tế, chỉ hận sao mình thể đóng gói đứa con này rồi đưa thôi. Bộ là con quấn lấy bảo bối của sao? Ha ha, nó phải là tình nhân kiếp trước của , mà là tình địch kiếp này đúng hơn.

      Mọi người vui vẻ trò chuyện, chỉ lát đến giờ cơm tối.

      Vì đây là bữa cơm tất niên nên tất nhiên thịnh soạn hơn bình thường.

      Tần Chấp dắt Tô Uyển đến chỗ bàn ăn, kéo ghế giúp , đặt khăn ăn lên đùi xong xuôi, rồi mới ngồi xuống cạnh .

      Tô Uyển ngẩng đầu nở nụ cười đáng với chồng, hai lúm đồng tiền tràn đầy ngọt ngào.

      Chị dâu ngồi bên cạnh thấy vậy liền lặng lẽ véo eo chồng mình.

      “Ui da.” họ đau đến mức chửi thề câu, đôi đũa cầm tay cũng rơi xuống đất.

      Dượng hai chuẩn bị ngồi xuống với ba Tần nghe vậy liền quay đầu lại, khuôn mặt đanh lại, đánh đầu con trai cái: “Sao nữa vậy hả! Ăn bữa cơm mà cũng xong là sao!”

      có chuyện gì đâu ạ…” họ nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ, rồi nghiến răng nhìn sang Tần Chấp, nhịn đau nắm lấy bàn tay véo eo mình, cắn răng từng chữ .

      “Em muốn ăn món này phải ?” Tần Chấp thèm để ý đến ánh mắt hình viên đạn của họ, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Tô Uyển. Mỗi khi nhìn món nào lâu chút gắp cho ngay,

      “Vâng ạ!” Đôi mắt của Tô Uyển sáng rực: “Món này ăn ngon lắm!” Sau đó, gắp nửa còn lại đến bên miệng chồng: “A Chấp nếm thử xem! Có phải rất ngon ?” chớp mắt với vẻ chờ mong.

      “Ừ.” Tần Chấp mỉm cười, khuôn mặt dịu xuống: “Ăn ngon lắm.” Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thoả mãn đáng của bảo bối khi chia sẻ món ngon với phải ăn ngay. Huống chi món này còn có vị ngọt của bảo bối nữa.

      “Bảo bối coi chừng bị nghẹn nhé.” lau nước sốt còn vương lại khoé môi của , đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vợ ăn ngon lành. Sau đó, múc chén canh, rồi đưa tới bên miệng : “Húp chút canh nhé bảo bối?”

      “Vâng~” Tô Uyển ngẩng đầu nở nụ cười đầy thoả mãn, húp chút canh: “A Chấp cũng ăn !” chớp mắt, ngọt ngào đẩy chén canh đến trước mặt .

      “Ừm.” Đôi mắt của bỗng dịu dàng như nước, khi thấy đồ ăn trong chén hết lại gắp thêm cho , xong rồi mới lẳng lặng xoay cái chén về phía vừa chạm môi, rồi thè lưỡi liếm chỗ đó, vẻ mặt hạnh phúc như thể nhấm nháp cao lương mỹ vị vậy.

      Quay lại với vợ chồng họ nào.

      Chị dâu nhìn người chồng đợi mình múc canh như thể đương nhiên.

      Ha ha, ta nằm mơ đấy à?

      “Của Tiểu Bảo ngoan đây!” Tay đổi hướng, đưa chén canh của họ đến trước mặt của Tiểu Bảo.

      họ chuẩn bị nhận lấy chén canh: *Hoang mang-ing*

      Mợ nó chứ, Tần Chấp cậu chỉ được cái là giỏi hãm hại đây thôi!

      Ba Tần cũng sờ tay mình: dám đâu, nó cũng giỏi hãm hại ba nó lắm đấy, thế còn có cơ chế nổ tung bất kỳ lúc nào nữa chứ!

      Thế là, đôi vợ chồng kia cứ tình tứ vậy đấy. Hết đút em, rồi đến em đút , lâu lâu lại cười ngọt ngào, khiến cho bầu khí của bữa ăn bỗng trở nên hường phấn.

      Mọi chuyện cứ êm ấm như thế cho đến Tô Uyển ăn miếng cá…

      Oẹ!

      Đôi mắt của Tô Uyển mở to hết cỡ, đột nhiên đẩy Tần Chấp bên cạnh ra, che miệng chạy về phía nhà vệ sinh.

      “Uyển Uyển!” Nụ cười dịu dàng của Tần Chấp khựng lại, đột nhiên đứng bật dậy, quan tâm đến việc mình làm ngã lăn quay mấy cái ghế, vội vàng đuổi kịp vợ.

      “Oẹ!”

      Tô Uyển đỡ bồn rửa tay, khó chịu vuốt ngực.

      “Sao vậy bảo bối? Bảo bối ngoan! Chút nữa bớt thôi… Ngoan… khó chịu nha…” Tần Chấp nhàng vỗ lưng Tô Uyển, gương mặt đầy nôn nóng. Tuy luôn miệng an ủi nhưng chính cũng biết mình gì cả.

      “Nước~” yếu ớt đẩy chồng.

      “Bảo bối đợi chút nhé, lấy ngay đây!” Tần Chấp gật đầu mạnh, đôi môi mím chặt.

      “Nước chanh đây!” Vừa khéo là mẹ Tần qua đây xem sao, đưa ly nước chanh ấm cho con trai, khuôn mặt giấu nổi vẻ lo lắng: “Uyển Uyển sao chứ?”

      “Bảo bối súc miệng trước .” Tần Chấp nhận lấy cái ly, chưa kịp trả lời mẹ Tần dịu dàng dỗ dành bảo bối.

      Vị chua của nước chanh khiến cảm giác buồn nôn biến mất. Tô Uyển ngẩng đầu, tay vuốt ngực, trong mắt ngập nước, sắc mặt trắng bệch dựa vào lòng chồng: “Nước chanh hả mẹ?”

      “Ừ.” Mẹ Tần gật đầu, nhìn sắc mặt của Tô Uyển, lo lắng : “Nước chanh có thể xua tan cảm giác buồn nôn. Lúc mẹ mang thai…”

      “Oẹ!”

      Mẹ Tần còn chưa dứt lời ngạc nhiên khi thấy con trai buông con dâu ra, sau đó ói ra!

      Ói ra rồi…

      Ói ra

      Ói ra…

      Ói…

      Vẻ mặt của mẹ Tần bỗng trở nên hoang mang.

      Bà nhìn con dâu khoẻ hơn vỗ lưng cho con trai…

      Con trai à!!! Rốt cuộc ai trong các con mang thai đây?!
      Tiểu Ly 1111, Ke Vo Hinhmattroiden2810 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :