1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ chồng ảnh hậu ngược cẩu hằng ngày - Bán Hạ Lương Lương (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 41: Nổi giận vì vợ

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      Tuy giọng điệu rất nhàng nhưng ai hoài nghi tính chân của lời này cả.

      Trong lúc nhất thời, mọi người im bặt như ve sầu mùa đông, ngay cả thở mạnh cũng dám, hội trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.

      Mãi đến khi người đàn ông kia xa, họ mới chậm rãi hoàn hồn, lau mồ hôi túa ra như mưa trán, ai nấy đều thấy căng thẳng còn sót lại trong mắt đối phương.

      Đồng thời họ cũng lẳng lặng thắp ngọn nến cho đám antifan.

      Cảnh náo nhiệt nhất phải giới truyền thông ở đây, mà là mạng.

      Vì cuộc họp báo này tổ chức quá nhanh chóng, lại trùng vào lúc mọi việc tiến triển nên cả anti-fan lẫn fan đều bơi vào đây.

      Các fan vốn rất vui khi biết Từ Minh mở cuộc họp báo, cho đến tận khi nhìn thấy tên phóng viên kia.

      “Mợ nó! Đồ phóng viên ngu ngốc!”

      “Tui dám cá là đầu gã bị lừa đá khi còn bé!”

      “Vấn đề này cho thấy được chỉ số thông minh siêu thấp của gã rồi!”

      Tuy anti-fan cẩn thận quan sát tình hình nhưng vẫn quên mỉa mai.

      “Ha ha, làm theo ý mấy người là ngu ngốc sao?”

      “Đúng là fan của bông sen trắng, riết rồi thành má thiên hạ luôn!”

      Các fan vừa mới đại chiến ba trăm hiệp với anti-fan, giờ thấy bọn anti-fan vậy liền giận dữ thôi, chỉ hận thể thay Từ Minh cào mặt tên phóng viên cho nó nở đầy hoa luôn.

      Giây tiếp theo, họ ngơ ngác nhìn thấy người mà mình muốn cào nát mặt đột nhiên sợ hãi, mồ hôi túa ra như mưa, ngồi bệch xuống đất.

      Vì máy quay di chuyển, nên hình ảnh màn hình của họ vẫn dừng ở khuôn mặt của tên phóng viên và Từ Minh. Từ góc độ này, họ chỉ nhìn thấy tên phóng viên kia quay đầu nhìn gì đó thôi.

      “Sao vậy?”

      “Sao lại thế này?”

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      màn hình có vô vàn bình luận xuất , ai nấy cũng đều ngơ ngác vì chẳng hiểu mô tê gì.

      “Ớ! Gã ta tè trong quần rồi kìa! Cười chết tui mất!”

      “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

      “Tên phóng viên này mới ba tuổi chắc luôn!”

      “Ha ha, cục cưng quên mang tã giấy rồi kìa!”

      Bản tính con người vốn thích xem kịch hay, sau khi thấy cảnh này, ai nấy cũng đều điên cuồng spam. Thậm chí, còn có người bảo đoán được hot search của ngày hôm nay Weibo là gì rồi, chắc chắn là “Phóng viên tè trong quần!”

      Ngay sau đó, tâm trạng xem kịch hay của họ liền biến mất.

      Trong màn hình, người đàn ông ngồi vào chỗ của Từ Minh.

      Nụ cười ôn hòa thường trực môi biến mất, đôi môi mỏng mím chặt lại, khuôn mặt u ám tựa địa ngục.

      Đôi mắt đen láy như vực sâu, giống như con dã thú khát máu thức tỉnh sau mùa đông lạnh giá. Cách lớp màn hình nhưng họ cảm nhận được lạnh lẽo sắc bén ùa tới.

      “Nghe đây, tôi chỉ đúng lần.”

      “Tô Uyển là bảo bối của Tần Chấp. Vĩnh viễn vẫn vậy.”

      ...​

      “Ai dám xúc phạm đến ấy tôi bỏ qua cho người đó!”

      ấy đau tôi khiến các người đau mười.”

      ấy bị thương tôi khiến các người bị thương mười.”

      …​

      Sau này, khi đời sau tìm hiểu về nguồn gốc của Skynet, lội ngược dòng lại thời gian, tìm thấy đoạn video này mới phát , có lẽ sản phẩm Skynet nổi tiếng của Tần thị xuất phát từ việc Tần gia nổi giận vì vợ mà thôi.

      Vì vậy, mọi người mới phát , có lẽ lý do sản xuất Skynet vốn liên quan gì đến an ninh quốc gia, mà chỉ là lời cầu nguyện bình an của thiếu gia nhà họ Tần dành cho vợ của mình mà thôi.

      Những gì làm chỉ vì bảo vệ em bình an suốt đời.

      Khoan bàn tới hành động lãng mạn này khuấy động ngàn năm sau như thế nào, hãy quay về tại để xem phản ứng của mọi người về đoạn video ngắn kia thôi.

      Qua vài phút, màn hình im phăng phắc bỗng nhiên xuất hằng hà sa số bình luận.

      “A a a a! Đẹp trai quá !!!”

      “Ha ha ha ha, người đàn ông của Uyển Uyển nhà tụi tui ngầu vậy đấy!”

      “A a a a đáng quá ! Người đàn ông nổi giận vì vợ ngầu dã man con ngan luôn ấy!!!”

      “Mấy đứa tình cảm giữa họ rạn nứt mau lăn ra đây cho bố! Đây mà gọi tình cảm giữa họ rạn nứt sao?! Hả?!”

      “Vợ chồng ngược cẩu lại ra sân nữa rồi!!!”

      “A a a a tôi vừa quỳ vừa xem video đó! Boss ơi, đầu gối của em xin dành tặng !!!”

      ra dáng vẻ ôn hoà trước kia của boss chỉ là đùa với tụi mình thôi sao? T^T”

      “A a a a a trái tim của tui!!! Xin lỗi phóng viên kia! Tôi nên như thế! Tôi xem video những ba lần mới dám nhìn thẳng vào mắt của boss!!!”

      “Hu hu hu, boss có thể đối xử với tụi em giống như đối xử với Uyển Uyển ?”

      “Ngược chết tui rồi! Tui cũng phải tìm bạn trai tui như vậy mới được!”

      “Ha ha.”

      “Trước tiên.”

      “Thím phải có .”

      bạn trai .”

      Ngoại trừ mấy lời này, cũng có ít người cực kỳ ôn hòa bình luận như sau:

      “Tuy hâm mộ ấy , nhưng đây phải là uy hiếp sao?”

      “Tuy rằng boss và Ảnh hậu Tô rất nhau, nhưng chẳng phải đây là lời hăm dọa ư?”

      Các fan chưa kịp ra tay, số người qua đường kích động nhào tới phản kích như cách xả stress.

      “Uy hiếp cái quỷ ấy! Nếu vợ bị bắt nạt mà có phản ứng gì mới phải là đàn ông có.”

      “Nhiều nhất chỉ hơi đáng sợ, chính boss cũng chưa hay làm ra uy hiếp gì mà?”

      “Ha ha, nhìn phản ứng chắc là đàn ông phải ? Có giỏi để lại tên, để tôi xem thử tên đàn ông cặn bã như bác có thể tìm được bạn hay !”

      ...​

      Mỗi người đóng góp câu, khiến cho những người phải đó lặng lẽ bơi ra.

      Mãi cho đến khi fans đột nhiên câu: “Giờ tụi mình có nên quan tâm đến anti-fan nhỉ?”

      “Ha ha ha, câu hỏi này được đấy!”

      “*23333*, thắp nến cho đám anti-fan!”

      “Thắp nến +1”

      “Thắp nến +2”

      “Thắp nến +3”

      …​

      “Thắp nến +10086”

      “Ủa, đám anti-fan đâu rồi?!”

      Lúc bấy giờ, mọi người mới chợt nhận ra, họ nhìn thấy bất kỳ anti-fan nào cả.

      thực tế, đám anti-fan toát mồ hôi hột.

      Xui xẻo thay, Vương Dương lại là anti-fan tham dự vào chuyện này.

      Gã ta nôn nóng tới lui trong phòng. Tuy những người qua đường mấy bận tâm đến câu “Tôi là kẻ điên” của Tần Chấp, nhưng gã biết người đàn ông này chính là kẻ điên!

      Mấy suy nghĩ như ai cũng có quyền ngôn luận, hay tìm được tôi ở mạng là xong, chỉ đều là tự lừa mình dối người mà thôi!

      Hồi đó, biết vì lý do gì mà đồng nghiệp của gã lại nảy sinh mâu thuẫn với Tô Uyển, sau đó liên tục bôi nhọ ta, cuối cùng đột ngột bị mất tích!

      Sau khi trở về, tuy người ta có vết thương gì nhưng lại trông vô cùng chật vật, suýt nhận ra. Suốt mấy ngày trời, ta chỉ khàn giọng đúng câu: “ ta là kẻ điên”, sau đó gặp lại người đồng nghiệp này nữa.

      Môi Vương Dương run rẩy, gã sớm bị tên điên kia tìm ra thôi!

      Gã cứ tưởng mình quên chuyện này nhưng trong đầu lại thể quên được! Khi thấy những lời này, gã mới dám thừa nhận rằng mình vẫn luôn tự lừa mình dối người! Gã vẫn còn nhớ rất đoạn ký ức kia! Nhớ như in là đằng khác!

      Từ sau chuyện đó, gần như có thuỷ quân nào dám nhận việc bôi nhọ Tô Uyển cả. Lần này, vì gã cần tiền gấp, ma xui quỷ khiến sao lại nhận việc này.

      Mặt Vương Dương trắng bệch, lấy ra cái USB, nở nụ cười cay đắng, dùng bàn tay run rẩy ấn gọi điện. Có lẽ là vì ta có linh cảm trước nên mới chuẩn bị thứ này.

      ...​

      Lúc này, Tần Chấp về tới nhà.

      nhìn khuôn mặt đỏ ửng ngây thơ của vợ ngủ giường, nhàng vén những sợi tóc mặt của bảo bối ra sau tai, mặt mày căng chặt dần dịu lại.

      “Ưm~” Hàng lông mi cong vút của Tô Uyển khẽ run, đôi môi hồng hơi mấp máy, giống như sắp tỉnh giấc vậy.

      Tần Chấp nhìn dáng vẻ đáng của bảo bối nhi, lông mày nhíu chặt dần giãn ra, đặt nụ hôn nồng nàn lên trán : “Ngoan nào, ai có thể bắt nạt được em đâu.”

      nheo mắt, thầm đưa ra quyết định.
      Last edited: 22/1/21
      Yoororo, Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      chờ chương sau từ bạn nạ
      Nhạc Dao thích bài này.

    3. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 42: Cú đạp ngầu lòi

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      “A Chấp, ôm em ~” Tô Uyển vẫn nhắm nghiền mắt, mơ màng giơ tay ra đòi ôm.

      Tần Chấp nhoẻn miệng cười, dùng sức ôm lên đùi mình.

      Tô Uyển mê mang vòng tay qua cổ chồng, ngáp cái, dụi đầu vào cổ , rồi ngủ tiếp.

      Tần Chấp lặng thinh cười, nghiêng đầu để dựa thoải mái hơn, rồi nhàng mặc quần áo vào cho , giống như chăm sóc đứa bé vậy.

      “Hôm nay tụi mình ăn bánh bao hấp của tiệm Ruộng lúa mạch nhé?”


      “Vâng.” Tô Uyển phun ra nước súc miệng, bọt dính bên mép, chớp mắt hỏi: “Bánh bao hấp của tiệm Ruộng lúa mạch khó mua lắm! Đợi siêu lâu luôn! Có phải A Chấp đứng đợi rất lâu ?”

      Tần Chấp cúi đầu nở nụ cười, trả lời vợ, chỉ cầm khăn lông nhàng lau bọt nước bên mép , rồi nắm lấy tay .

      “Ăn cơm thôi nào bảo bối~”

      “Thưa boss!” A Giáp lặng lẽ vào.

      .” Tần Chấp khẽ, nheo đôi mắt lạnh lùng của mình, rồi quay đầu dỗ dành bảo bối ăn cơm.

      “Dạ.” A Giáp đứng thẳng tắp ở phía sau lưng : “Thuộc hạ điều tra ra, kẻ chủ mưu sau việc bôi nhọ danh dự của phu nhân chính là hai nhà họ Triệu.”

      Bầu khí bỗng nhiên im bặt, chỉ còn mỗi tiếng Tần Chấp dịu dàng dỗ dành Tô Uyển ăn sáng.

      Sau khi Tô Uyển lắc đầu chịu ăn thêm nữa, Tần Chấp mới bỏ cái chén xuống, rồi đứng dậy.

      cúi đầu nhìn bảo bối níu lấy gấu áo của mình, nở nụ cười rồi tự giác giải thích: “Có người ghen tỵ với bảo bối đáng nhà nên muốn chuyện với người đó.” xoa cái đầu của Tô Uyển, tiếp: “Là người lần trước em cho nghe đó.”

      biết có mối tình nào có thể bền vững sau những hiểu lầm chồng chất, tất nhiên phạm phải sai lầm ngu ngốc này.

      Tô Uyển chớp mắt hỏi: “À! Là cái bị bệnh thần kinh phải ?”

      “Đúng rồi.” Tần Chấp cúi đầu, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối: “Bảo bối muốn với ?”

      Tô Uyển ngẫm nghĩ, rồi buông tay: “Em muốn! Em thích chơi với ta!” cau mũi, nghiêm túc dặn dò : “Em cho đến gần ta quá!”

      “Được.” nghiêm trang đồng ý: “ nghe lời của Uyển Uyển, hay là để A Giáp giám sát nhé?”

      “Vâng ạ~” Tô Uyển ngẩng đầu mỉm cười.

      ***​

      “Đây là tài liệu mà boss cần đây ạ!” đường , A Giáp đưa tập tài liệu cho Tần Chấp.

      tuỳ ý lật hai trang, sắc mặt bỗng tối lại: “Tôi tin năng lực của cậu.”

      Trong mắt A Giáp xuất chút xúc động, tin phục và kính nể dành cho bỗng nhiều hơn.

      Họ đến nơi trông rất đỗi bình thường.

      Lúc này, Triệu Lệ Hoa vẫn tỏ ra kênh kiệu, ngồi ngay ngắn ở ghế.

      Sau khi xem qua video uy hiếp của Tần Chấp, ả ta vì đề phòng trước nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay ra nước ngoài để tránh cơn sóng dữ bị đám người A Giáp mời đến đây.

      Triệu, cậu chủ muốn mời đến làm khách.”

      “Các người xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, tôi muốn báo cảnh sát bắt mấy người!”

      Triệu đừng kéo dài thời gian nữa.” A Giáp duỗi tay ngăn cản hành động cầm điện thoại của ả ta.

      Triệu Lệ Hoa miễn cưỡng cười cười: “Nếu tới làm khách tôi có thể thay quần áo được ?”

      ai trả lời ả ta, họ chỉ nhìn chằm chằm vào ả mà thôi.

      Mọi chuyện giống như trong tưởng tượng của ả, đúng là mấy người đến mời ả . Tuy họ làm khó ả trong lúc , nhưng cũng thèm câu nào cả.

      Ả càng nghĩ càng thấy lần này Tần gia vốn chỉ định mời mình đến đây, dần dần ả còn cảm thấy vui vẻ.

      Ả tin rằng, khi đàn ông nhìn thấy những tin tức như mạng, dù biết phải là nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy được thoải mái.

      Vả lại, giờ đây Tô Uyển còn mang thai, chỉ cần ả ta tỏ vẻ ghen tị Tần Chấp hiểu tấm lòng của ả thôi. Vì lý do này nên thái độ của vệ sĩ vô cùng ôn hoà và họ phải gặp nhau ở nơi thế này. Đồng thời, họ cho ả mang điện thoại cũng là chuyện dễ hiểu. Thân phận của Tần gia rất nhạy cảm, Tô Uyển lại mang thai, cho ả truyền ra tin tức này.

      Ả hít hơi sâu để bình tâm, kìm ghen tị của mình lại. Ả ta nóng vội như những người phụ nữ ngu xuẩn ngoài kia đâu. Trước khi Tần Chấp ả, bất kỳ hành động khoe khoang nào trước mặt Tô Uyển cũng đều là ngu ngốc cả.

      Cửa chính chậm rãi mở ra, người đứng ngược sáng vào.

      Triệu Lệ Hoa bình tĩnh lại, đứng dậy, nở nụ cười e thẹn, mở miệng chào hỏi: “A Chấp, … A!”

      Ả còn chưa dứt lời bị người đàn ông vào đạp vào bụng, sau đó bay thẳng đến góc tường.

      Khuôn mặt của Tần Chấp lạnh như băng: “Ai cho gọi tôi là A Chấp hả!”

      Triệu Lệ Hoa xoa cái trán toát mồ hôi hột vì đau, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc. Ả hít hơi sâu, miễn cưỡng ngẩng đầu, đồng thời nghiêng đầu để lộ cần cổ trẳng nõn của mình, nở nụ cười đầy kiên cường: “Em biết lỗi rồi.”

      Dưới ánh đèn, đôi môi của người phụ nữ trắng bệch, ngửa đầu để lộ cái cổ đẹp đẽ. Tuy trông ả vô cùng yếu ớt vì cơn đau dai dẳng, nhưng trong mắt lại lộ ra kiên cường bất khuất.

      Ả biết đây là dáng vẻ dễ dàng gợi lên ham muốn bảo vệ của đàn ông nhất.

      Ả ta cụp mắt, che khuất u ám trong mắt.

      hãy chờ đấy, đến khi nào em em cho nếm mùi đau khổ.

      “Nghe quan tâm đến em trai của mình nhất phải ?” Tần Chấp nở nụ cười ôn hoà: “Hay là chúng ta chơi trò chơi nhé?”

      Rốt cuộc ả cũng nhận ra có gì sai sai, bỗng nhớ tới câu : “Nếu các người dám đụng vào báu vật của tôi tôi đáp trả” của Tần Chấp, vậy giờ ý của là…

      “Đừng mà!” Ả đột nhiên nắm lấy chân của Tần Chấp: “Tôi sai rồi Tần gia! A Khánh chỉ là đứa trẻ thôi, xin tha cho nó ! Mọi chuyện đều do tôi làm! muốn hành hạ tôi thế nào cũng được cả!”

      “A a a!!!”

      Ánh mắt của Tần Chấp trở nên vặn vẹo, dẫm lên đôi tay níu lấy quần . Mỗi khi nghĩ đến ác ý của ả dành cho Uyển Uyển là liền cảm thấy giận dữ khôn nguôi.

      dám đánh chị tôi?” thiếu niên có mái tóc bờm ngựa vàng rực chạy vào, ôm chặt lấy Triệu Lệ Hoa nằm mặt đất, hét lên với vẻ khó tin: “ có phải đàn ông đấy! Sao lại đánh phụ nữ vậy hả!”

      Triệu Lệ Hoa lo lắng đẩy cậu ra: “Em đừng quan tâm đến chị! mau !”

      sao đâu chị, em bảo vệ chị!”

      Tần Chấp bận tâm đến thiếu niên chỉ dám hét lớn, nhận lấy tài liệu A Giáp đưa đến, khoé môi khẽ nhếch: “Nhìn thứ này !”

      Trong mắt , có đàn ông và phụ nữ, chỉ có Uyển Uyển và những người khác.

      Vả lại, vì sao phải tuân thủ quy tắc “ đánh phụ nữ”, để rồi tha cho người làm tổn thương bảo bối của mình chứ?

      Vì Uyển Uyển, có thể gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

      “Giờ cậu cho tôi biết, cậu muốn chị của cậu hay là thân phận người thừa kế đây? Hử?”

      Chàng trai nhìn tài liệu tay mình, hai mắt mở to với vẻ khó tin, đôi môi run rẩy, rồi dần thả Triệu Lệ Hoa ra: “Chị! Những thứ này có phải là ?”

      “Sao chị lại đầu độc ba? Vì sao? Ba đối xử rất tốt với chị em mình mà!”

      Nếu phải chuyện ngoài ý muốn xảy ra, có phải chính cậu cũng được sinh ra luôn ?

      Triệu Lệ Hoa cười khổ: “ phải em tin rồi sao? A Khánh, em tin chị!”

      Chàng trai ngập ngừng : “Em có.”

      “Đúng là chị hạ độc ba. Chị làm vậy là vì tốt cho em thôi! Bây giờ ba tốt với tụi mình là vì ba chỉ có hai đứa con! Mẹ của tụi mình chết, nếu ba lại có thêm con ảnh hưởng đến địa vị của em. A Khánh, chị thể để em bị ảnh hưởng được!”

      Đôi mắt của chàng trai đỏ hoe, gọi lên tiếng “Chị!”

      “Đủ rồi!”

      Tần Chấp mất kiên nhẫn đạp phát: “Chọn mau!” Đừng tưởng cứ đóng cảnh tình chị em tha thiết biến thành người lương thiện.

      Nghe vậy, biểu cảm của cả hai liền cứng ngắc.

      Mặt của chàng trai đỏ phừng: “!”

      “A Khánh! Em đừng quan tâm đến chị!”

      “Chị!”

      “Em, em, em… Chị đừng lo, em nhất định quay trở lại để cứu chị! Nếu, nếu tụi mình có thân phận ta càng quá đáng hơn…”

      Giọng của chàng trai càng lúc càng lớn, giống như lời mình vừa mới là chân lý vậy.

      …​

      Triệu Lệ Hoa buồn bã nằm sàn nhà, ả chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo như chính mặt đất vậy, trong đôi mắt dần xuất nước mắt.

      Từ lúc ả mười tuổi biết ba đáng tin cậy. ra, ả vốn muốn A Khánh sinh ra nên mới hạ độc, ai dè nó lại chào đời. Mẹ của họ chết vì khó sinh, chính ả tự tay nuôi lớn nó, sao lại có tình cảm được đây!

      Tuy ả độc ác, tâm cơ thâm trầm, tàn nhẫn, nhưng ả chưa bao giờ ra tay với đứa em này của mình cả!

      Nhiều năm qua, ả vô cùng cưng chiều nó! Nó biết Triệu gia là của nó, vậy mà vẫn bỏ rơi khả năng nhoi!
      Last edited: 22/1/21
      Yoororo, Tiểu Ly 1111Ke Vo Hinh thích bài này.

    4. Nhạc Dao

      Nhạc Dao Well-Known Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      527
      ♠︎ Chương 43: Kết cục của tình địch

      Edit: Nhạc Dao

      Beta: Hikari2088

      “Ha ha ha, quả hổ là con trai của người đàn ông vô lương tâm kia.” Hai mắt Triệu Lệ Hoa đong đầy bi thương, sắc mặt tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng: “Giờ tôi còn gì cả.”

      Trong mắt ả dâng lên làn sương mù, yếu ớt như hoa bách hợp đong đưa trong gió: “ muốn làm gì cứ làm .”

      Tiếc thay, dáng vẻ lấy lui làm tiến của ả được ai chú ý đến.

      Tần Chấp mất kiên nhẫn, rảnh vậy thà dành thời gian đó để ở bên cạnh Uyển Uyển còn hơn, dù rằng biết mình phải nhìn bảo bối “Để ý đến thằng nhóc kia hơn”.

      Đừng là ả giả vờ đáng thương, dù đáng thương sao? khinh thường những người đàn ông chỉ cần thấy người phụ nữ nào mảnh mai đáng thương đồng tình họ, cảm thấy họ phải được bản thân bảo vệ. Trong đầu mấy người đàn ông đó chỉ có mỗi tinh trùng hay rơm rạ thôi à? Dù có tội nghiệp đến cỡ nào, cũng có phải người của mình đâu, mắc gì phải bận tâm đến bọn họ?

      nhíu mày: “Bớt giả vờ giả vịt .” Rồi dứt khoát ném cho ả tấm thẻ căn cước: “ hai nhà họ Triệu chết. Từ nay về sau, là Triệu Lệ, đây là thẻ căn cước của .”

      Biểu cảm dịu dàng mặt Triệu Lệ Hoa cứng đờ, giống như nghe vừa gì, nở nụ cười cứng nhắc: “Tần gia gì vậy? phải tôi còn sống sờ sờ đây sao?”

      “Đúng là Triệu Lệ vẫn còn sống, nhưng gia chủ nhà họ Triệu vừa mới tuyên bố Triệu Lệ Hoa bất hạnh bỏ mình.” ném cái điện thoại cho ả, cười mà tựa như cười: “Có người có dung mạo tương tự hai nhà họ Triệu, nên định mạo nhận thân phận của người ta, muốn từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà.”

      “… Con Lệ Hoa của tôi đột ngột phát bệnh, được xác nhận là tử vong vào sáng nay… Lệ Hoa luôn là đứa con hiếu thảo… Mong mọi người…”

      “Sao có thể!” Bàn tay của Triệu Lệ Hoa run rẩy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên tỏ vẻ vô cùng đau thương đến mức đứng nổi trong màn hình: “Sao ông ta dám! Sao ông ta lại dám làm vậy?!”

      Ả là trong hai đứa con duy nhất của gia chủ nhà họ Triệu, vả lại còn chị ruột của người thừa kế đời tiếp theo. Những năm qua, ả còn biết rất nhiều bí mật của Triệu gia!

      “Sao lại dám chứ?” Tần Chấp nheo mắt, hứng thú nhìn ả gần chạm ngưỡng điên cuồng: “Đây là ba của mà. đoán xem, nếu ông ta biết hạ độc ổng liệu ông ta có tiên hạ thủ vi cường* ?”

      *Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước mới có lợi thế, ý bảo là ông cha ra tay diệt trừ tiểu tam trước để ổng khỏi tèo.

      ! Người của Triệu gia đều ích kỷ! Người đàn ông mà ả gọi là ba tuyệt đối còn ra tay độc ác hơn ả gấp ngàn lần!

      Vậy ả phải làm sao bây giờ? Thân phận của ả, địa vị của ả, tài sản của ả đều mất sạch rồi ư?

      Có phải trong cuộc sống sau này của ả chỉ có củi gạo mắm muối thôi ? Ngay cả những bữa tiệc thịnh soạn cũng thể ăn, khỏi mang những trang sức đắt tiền ? Sau đó, chậm rãi biến thành bà thím già chỉ biết tính toán chi li?

      , đúng, người đàn ông kia để ả có cuộc sống êm ấm!

      “Là ! Là làm!” Rốt cuộc Triệu Lệ Hoa giữ được nụ cười tươi tắn môi nữa, khuôn mặt đầy vẻ hận thù. Ả bỗng nhiên lấy lại sức lực, lồm cồm bò dậy, nhào về phía .

      “Ha ha.” Tần Chấp thẳng chân đạp ả thêm cú.

      “Bốp!”

      Triệu Lệ Hoa bay vèo đến tường, đập mạnh vào nó, rồi chậm rãi tuột xuống mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng khôn cùng.

      tài nào tưởng tượng ra được cuộc sống có địa vị, càng dám tưởng tượng sau khi người đàn ông độc ác kia biết tình cảnh thê thảm của ả, gặp phải chuyện gì đây?

      dùng sức rất chuẩn, vết thương của ả nặng, thậm chí còn chưa đến mức thương gân động cốt, chỉ khiến ả đau đến mức cầu thần bái phật mà thôi.

      Tần Chấp nhìn người phụ nữ chật vật nằm mặt đất tỏ vẻ thù hằn, khoé môi khẽ nhếch: “Dáng vẻ này của thuận mắt hơn nhiều.”

      Ả càng chật vật càng thấy thuận mắt. Nếu ả ta dám động đến bảo bối của , trừng phạt nho làm sao đủ chứ?

      Còn lâu mới cho rằng người mà ả ta quan tâm nhất là Triệu Khánh. Đối với loại người ích kỷ thế này, người bọn họ nhất vĩnh viễn chỉ là bản thân họ. Đồng thời, lợi ích và thân phận của bản thân mới là thứ quan trọng nhất với bọn họ.

      Nếu ả quan tâm đến lợi ích, khiến cho đầu tư nhiều năm của ả người A Khánh biến thành con số tròn trĩnh.

      Nếu ả quan tâm đến thân phận, xoá sạch thân phận của ả.

      “Vì sao lại để tôi chết ?” Triệu Lệ Hoa suy sụp nằm ra nền, tuyệt vọng lẩm bẩm.

      xuống tay hạ độc Triệu Long, ông ta tuyệt đối để cho ả sống sót. Sao lại cứu ả? Vì sao lại để ả chết ?

      “Vì sao tôi phải cho chết chứ?” Tần Chấp nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch, đáy mắt ánh lên vẻ điên cuồng đến vặn vẹo.

      Chỉ cần ngày nào còn Triệu Long ngày đó ả ta tuyệt đối sống bằng chết, cả đời đều sống trong cảnh bất hạnh. phải trừng phạt tàn nhẫn nhất dành cho người là khiến họ chỉ có thể nhìn những thứ mình muốn từ xa chứ có được, nhìn bản thân từng chút lún vào vũng bùn, nhưng vẫn phải cố gắng tồn tại sao?

      “Tốt! Tốt! Tốt!”

      hổ là Tần gia!” Khuôn mặt vặn vẹo của ả nở nụ cười khổ. ta cần làm bẩn tay mình, nhưng vẫn có thể khiến ả muốn sống được, muốn chết cũng xong, trái lại còn phải biết ơn ta vì cứu mình mạng!

      Nếu phải hôm nay vệ sĩ của ta kịp thời xuất hoặc ta với Triệu Long, chết rồi phải ?

      Có lẽ là vì quá tuyệt vọng, ả bỗng nhiên bình tĩnh khi thấy chuyện đến nước này.

      Dù ả biết cuộc đời của mình sau này rất bi thảm, hay ta cứu mình chỉ vì khiến ả bất hạnh hơn sao chứ? Chỉ cần có cơ hội để sống sót, dù thê thảm cách mấy, ả cũng dám chết, đành phải sống cực khổ như cách ta mong muốn.

      ***

      “A Chấp!” Tô Uyển bĩu môi khi thấy Tần Chấp vào, sau đó nhào vào lòng chồng, nước mắt tuôn như mưa: “Sao giờ mới trở về vậy!”

      Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngập nước của Tô Uyển là Tần Chấp liền đầu hàng, huống chi giờ còn bị làm nũng ôm lấy, toàn thân đều mềm nhũn: “ sai rồi!”

      nỡ nhìn đôi mắt long lanh của bảo bối nhà mình, ôm cơ thể mềm mại của Uyển Uyển, lấy ra thứ như dâng lên báu vật: “Em nhìn xem thử mang về gì nè?”

      “Kẹo hồ lô!” Hai ngày nay, thèm kẹo hồ lô, nhưng tiếc là A Chấp cho ăn~

      chú ý của Tô Uyển lập tức bị dời , nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nhón chân hôn lên khuôn mặt của Tần Chấp: “Em rất vui! Cảm ơn A Chấp~”

      gấp gáp cắn ngụm, vị chua chua ngọt ngọt, vô cùng ngon liền lan ra khắp miệng. Ừm, chính là vị này nè~


      “Ủa, hình như phải.” Sau khi ăn ngụm, Tô Uyển mới nhận ra hương vị được đúng. quan sát kỹ càng kẹo hồ lô tay mình, có chút ngạc nhiên: “A Chấp ơi, hình như đây phải là quả táo gai!”

      “Ừ.” Tần Chấp cưng chiều lau chút đường bên mép của xoa xoa: “Vì bà bầu thể ăn táo gai, nên bảo người ta làm từ quả khác, hương vị có giống táo gai ?”

      Tô Uyển đưa “Kẹo hồ lô” đến bên miệng Tần Chấp, giống trẻ con chia sẻ món ăn mà mình thích vậy: “ nếm thử .”

      Tần Chấp từ chối được ánh mắt mong đợi của bảo bối nhà mình, bận tâm đến việc mình chưa bao giờ ăn mấy thứ như thế này, liền cúi đầu cắn ngụm.

      “Thế nào? Ngon lắm phải A Chấp?” Tô Uyển cắn thêm ngụm, chớp mắt nhìn Tần Chấp với vẻ chờ mong: “Còn ngon hơn kẹo hồ lô nữa!”

      “Ừ, ngon lắm!”

      Hương vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng, hương vị nhạt nhẽo ngày xưa bỗng biến thành vị ngọt lịm, khiến dễ nghiện hơn những món ăn mà mình thích.

      “Nếu ngon ăn nhiều chút !” Tô Uyển vui vẻ chớp mắt, hề cảm thấy đau lòng cho mấy que “Kẹo hồ lô” còn dư lại, lại đút nó đến bên miệng của Tần Chấp.

      thích chia sẻ đồ ăn với A Chấp nhất luôn!

      Khi còn bé, A Chấp cứ luôn món nào ăn qua càng ngon hơn, dần dà, cũng cảm cảm thấy A Chấp có năng lực này~

      “Bảo bối tốt với quá!” Tần Chấp nheo mắt, trưng ra vẻ mặt vì được sủng ái mà lo sợ, hai mắt rưng rưng.

      “A Chấp, sao vậy?” Tô uyển vội vàng hôn lên đôi mắt rưng rưng của Tần Chấp. nhìn dáng vẻ vì được sủng ái mà lo sợ của A Chấp, liền kiểm điểm lại xem có phải bình thường mình đối xử tệ bạc với lắm !

      Nhưng hình như…

      sao, chỉ cảm động thôi.” Tần Chấp nép vào người như chú chim nhắn, rồi dúi đầu vào vai Tô Uyển: “Vì bé A Chấp, nên lâu rồi em nhìn kỹ ~”

      Tô Uyển cảm giác được cơ thể run rẩy của A Chấp, liền vứt kỳ lạ ban nãy lên chín tầng mây. ảo não mím môi, quả nhiên là vì bình thường quá ít chú ý đến A Chấp, nên mới phản ứng như thế này khi được đút que “Kẹo hồ lô”!

      “A Chấp, em sai rồi.” siết chặt tay, thầm thề rằng sau này mình đối xử với A Chấp tốt hơn nữa!

      sao?” Cơ thể Tần Chấp ngừng run rẩy, trong giọng đầy vẻ khó tin.

      “Vâng vâng.” Tô Uyển gật đầu mạnh.

      “Vậy sau này em được nhìn quá mười phút.”

      “Vâng!”

      “Bé A Chấp cũng quan trọng bằng , em thể vì vuốt ve nó mà quên !”

      “Vâng vâng vâng! A Chấp gì cũng đúng cả!” Tô Uyển nghĩ đến dáng vẻ vì được sủng ái mà lo sợ của A Chấp, bèn dứt khoát quên bé A Chấp vừa trắng vừa mềm trong lòng.

      Tần Chấp ngẩng đầu, “nín khóc”, rồi nở nụ cười cực kỳ dịu dàng.
      Last edited: 22/1/21
      Yoororo, Ke Vo HinhTiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ha ha! được lắm A Chấp bự :) lại còn giả vờ yếu đuối :)
      Nhạc Dao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :