Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (60/96)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 33: Biểu ngoài ý muốn

      Lúc Hướng Thanh Lam mang đồ ăn ra Thanh ngoan ngoãn ngồi ở ghế, gắt gao nhìn tay , nuốt ngụm nước miếng. Rốt cục được ăn cơm, cũng sắp chết đói.

      Hướng Thanh Lam nhìn Thanh khỏi bật cười. Tính cách Thanh thực đơn giản, có lẽ là vì có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân tiếp xúc thân thiết nhiều, trừ Tô Triết Thác ra có lẽ cũng chỉ có Thanh.

      Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Tô Triết Thác quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng giúp vào được lòng , có được tình của , cho nên mới xảy ra tất cả những tình sau này. Nhưng Thanh khác, đối mặt cảm thấy nặng nề, cần lo lắng, tuy phiền toái, nhưng lại là phiền toái làm ấm áp lòng .

      đặt đồ ăn lên bàn, Thanh trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại hề thô lỗ.

      Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Thanh, còn Hướng Thanh Lam chỉ nhìn , thỉnh thoảng môi cong lên mấy ý cười nhàng.

      Ăn xong, Hướng Thanh Lam dọn bát vào phòng bếp, Thanh ngồi ghế xoa xoa bụng, là no. thỏa mãn thở dài tiếng, rất thích ngày cứ qua như vậy, nhưng đột nhiên, mắt hơi trầm xuống. tại dường như Lam ngày càng bận rộn, mỗi sáng đều lấy rất nhiều tư liệu, sau đó ngồi gõ chữ cả ngày. Có khi thức dậy lúc nửa đêm vẫn thấy làm việc.

      đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ màn hình. Màu xanh nhàn nhạt từ máy tính dừng mặt , chiếu ra vài phần trong trẻo cùng lạnh lùng.

      Ngón tay nhàng chạm vào màn hình máy tính, biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn lên trong đầu . Khẽ híp hai mắt lại, tự chủ được ngồi xuống, có lẽ có thể, có thể. muốn nhìn thấy Lam phải vất vả làm việc, nó khiến khó chịu cực kì.

      Ngón tay lướt nhanh bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng nhanh chóng được chuyển thành tiếng Trung dưới tay .

      học động tác của Hướng Thanh Lam, nhưng dường như còn làm tốt hơn cả .

      Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của đột nhiên trở nên lạnh lùng.

      Hướng Thanh Lam rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ, sau đó tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại. Rất muốn nghỉ ngơi lúc... Đêm qua hơn mười hai giờ mới ngủ, sáng nay lại phải dậy rất sớm nên cảm thấy mệt mỏi cực kì. Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt có chút tơ máu, hiển nhiên là do được nghỉ ngơi tốt.

      Vỗ vỗ mặt tự động viên tinh thần chút rồi mới ra ngoài, tìm kiếm người nam nhân lẽ ra phải ngồi lười sô pha xem tivi nhưng lại thấy đâu, đâu rồi sao? Xoay người, ngoài ý muốn thấy được Thanh ngồi trước máy tính.

      Thanh làm gì ở đó? Hướng Thanh Lam qua đứng sau lưng , nhưng là, sắc mặt của thay đổi chút, trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 34: Nụ hôn đầu

      Thanh tiếp tục lấy ra tờ giấy khác, sau đó nhìn thoáng qua, ngón tay gõ nhanh bàn phím. Tốc độ của cực kì nhanh, khiến người ta có cảm giác cần phải suy nghĩ, chính là phản ứng theo thói quen mà thôi.

      'Thanh...' Môi của khẽ nhúc nhích, gắt gao nhìn tập tài liệu bàn ngừng vơi . Đây là công việc phải làm xong trong hôm nay, ít nhất cũng mất nửa giờ, nhưng Thanh có lẽ chỉ cần 10 phút. Rốt cục là chuyện gì xảy ra vậy, nằm mơ phải ? Dùng sức chớp hai mắt, tốc độ của Thanh dường như càng lúc càng nhanh, hiển nhiên là thuần thục với việc này.

      Trí lực của có vấn đề sao? Nếu đúng như vậy sao lại làm được việc này, sao lại thông minh như vậy?

      Thanh cảm giác sau lưng mình có người, khi nhìn thấy Hướng Thanh Lam có chút đắc ý cong lên khóe môi, "Lam nhìn xem, em cũng biết làm cái này, chơi vui ." đứng lên, dường như thực vui vẻ, "Lam xem em làm có đúng ?" kéo tay Hướng Thanh Lam, khoe ra thành quả vừa làm được.

      Hướng Thanh Lam nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thế nhưng lỗi nào. gật đầu cái, ánh mắt đột nhiên hồng hồng, Thanh thực thông minh, hề ngốc, cũng phải là nhược trí.

      Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt ràng mang theo mỏi mệt của Hướng Thanh Lam, đột nhiên cầm tay đưa đến bên giường, nhất quyết muốn nằm xuống, hơn nữa còn giúp kéo chăn cẩn thận. Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, khó hiểu nhìn .

      Thanh đưa tay đặt vai , cực kì kiên trì, "Lam buồn ngủ rồi. Tivi , đàn ông phải bảo vệ phụ nữ, Thanh là đàn ông, cho nên phải bảo vệ Lam." Ngữ khí tuy trẻ con, nhưng giọng lại cực kì kiên định. Hôm qua xem tivi thấy người ta câu này, tuy thực hiểu, nhưng cố gắng học tập.

      'Thanh.' Hướng Thanh Lam nhàng chớp hai mắt, nhìn ánh mắt mang theo kiên định của , nó vẫn sạch mọi ngày… có trí nhớ gì khiến tâm hồn vô cùng hồn nhiên, nhưng đôi khi như vậy lại khiến lòng đau nhói.

      Chưa từng có người nào với như vậy, dù là Tô Triết Thác cũng , nhưng Thanh lại . vươn tay nắm chặt tay Thanh, nam nhân có tâm tư như đứa này khiến đau lòng quá.

      "Lam ngủ ngon nha, lúc nữa em làm xong." Thanh vỗ vai Hướng Thanh Lam, đứng lên, lại đột nhiên quay đầu, dường như nhớ tới điều gì. Khóe môi cong lên, mang theo tia ý khó hiểu.

      cúi người xuống, đột nhiên đem môi đặt lên môi Hướng Thanh Lam, đây cũng là thứ mới học tivi hôm nay, hình như là việc chàng trai làm với .

      Cảm giác mềm, nhàng ma sát, bản năng muốn càng nhiều, mà Hướng Thanh Lam lại trừng lớn hai mắt, thể tin được làm cái gì.

      hôn môi, nhưng lại là môi của , khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên. Trời ạ, thể nào, Thanh đơn thuần của rốt cuộc còn học được những gì tivi nữa đây?

      Thanh ngẩng đầu, dưới ánh đèn, hàm răng của nhìn trắng lạ thường, thậm chí còn khiến cảm thấy có chút chói mắt, "Lam, đây cũng là thứ em mới học được nha, về sau em biết càng nhiều." gật gật đầu, hiển nhiên cực kì vừa lòng với biểu vừa rồi của mình.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 35: Cuộc sống u ám

      Hướng Thanh Lam có cảm giác khóc ra nước mắt, đứa to xác này, hàng ngày xem được những thứ gì biết. suy nghĩ có lẽ phải bán tivi , bằng ngày mai nếu nhìn thấy siêu nhân chẳng phải học bay theo người ta?

      Hướng Thanh Lam còn muốn thêm điều gì, nhưng là bàn tay to đặt lên mắt , che tất cả ánh sáng, "Lam ngủ , đảm bảo lúc Lam tỉnh lại em làm xong việc rồi." Thanh hiểu muốn gì, nhưng gần đây quá mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi tốt mới được.

      Nhìn tập tài liệu bàn, cũng biết làm việc này, vậy nên về sau để phải vất vả như vậy. Thời gian ngủ ba ngày của gộp lại còn chưa bằng ngày của , nhìn xem, mắt thành mắt con thỏ rồi, đẹp chút nào.

      Hướng Thanh Lam muốn bỏ tay ra, nhưng lại rất dùng sức, cuối cùng đành phải từ bỏ.

      mệt mỏi, ra mệt chết ... Được rồi, nghỉ ngơi lúc, chỉ lúc thôi...

      'Cảm ơn, Thanh.' mấp máy môi. Thanh nhìn khuôn mặt của , tươi cười thực sạch .

      Đến tận lúc tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai, Thanh mới bỏ tay ra. chậm rãi ngồi ở bên giường nhìn Hướng Thanh Lam. trông kiều , dường như chỉ chiếm phần ba chiếc giường, sắc mặt có chút nhợt nhạt, dường như gầy hơn rất nhiều so với lần đầu gặp. nhéo mặt mình cái, có chút thịt, thân thể càng ngày càng tốt, nhưng lại cảm thấy càng ngày càng kém.

      Tay nhàng mơn trớn khuôn mặt , xúc cảm cực kì tinh tế khiến thích muốn dừng lại. “Lam…” Giọng của có chút hoảng hốt, trong lòng hình như vừa xuất thứ gì đó trướng trướng, ấm áp, lại cũng đau đau, biết phải miêu tả nó như thế nào nữa.

      chỉ biết rời , rời được.

      Lại cúi đầu lần nữa, hôn lên mặt theo động tác học được tivi, quả nhiên cũng khá tốt.

      Đứng lên đến trước máy tính, muốn cho bất ngờ. muốn ngày mai khi mở mắt ra thấy bàn làm việc là sạch trơn, cần phải thức khuya dậy sớm nữa.

      Cầm lấy tập tài liệu, nét mặt nghiêm túc, trong phòng trừ tiếng ngón tay gõ bàn phím ra còn gì khác. Mà lúc này Hướng Thanh Lam vô thức xoay người, hơi thở thanh thanh nhợt nhạt, hiển nhiên ngủ rất sâu, khóe môi của cong lên, phải chăng là giấc mơ đẹp?

      Gió bên ngoài nhàng thổi vào, khuôn mặt nam nhân dưới ánh đèn trông phá lệ thâm trầm, người lúc này lộ ra khí phách tôn quý bất đồng với người thường, nhưng đây cũng chỉ là trong giây lát mà thôi.

      Rốt cục quên những gì, ai biết được.

      Lúc này ở Tô gia, thiếu người vẫn là bộ dáng ngày xưa. Tô Triết Thác đứng trước cửa sổ, tay cầm điếu thuốc. Làn khói thuốc làm mông lung khuôn mặt , có chút u ám nên lời.

      Đột nhiên ném điếu thuốc trong tay xuống, xoay người liếc nhìn căn nhà này lần. Vì sao lại cảm thấy nó có chút xa lạ, dường như hơi thở của người kia ngày càng mờ nhạt, hiểu sao lại khiến lòng buồn bực vô cùng.

      Chương 36: Hối hận cái gì?

      Hướng Thanh Lam, tốt, tốt lắm. Khóe môi của cong lên, lạnh như băng, ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt. đúng là có bản , thời gian ngắn như vậy kiếm được người nam nhân.

      Mà có lẽ, kiếm được từ lâu rồi cũng nên.

      thể quên được những gì thấy trong cửa hàng ngày hôm ấy, thế nhưng cúi người giày cho nam nhân kia, điều này ngay cả cũng chưa từng được hưởng thụ, dù cho từng là vợ của .

      thích đối xử với người khác tốt hơn với , những thích, mà còn chán ghét cực kì.

      "Thác..." giọng mềm mại đánh gãy dòng suy nghĩ, bản năng nheo hai mắt lại, vui nhìn chằm chằm người tới, nhưng lúc nhận ra là ai nhanh chóng cảm xúc trong ánh mắt.

      Cung Như Tuyết tiến lại gần, đột nhiên thấy được chán ghét chưa từng có ở trong mắt , lòng trầm xuống, cảm giác được loại nguy cơ mơ hồ. Cho tới bây vẫn rất ôn nhu với , tuy thể là ngoan ngoãn phục tùng, nhưng muốn cái gì cũng đều đồng ý, thậm chí còn luôn kèm theo những bất ngờ đặc biệt.

      Nhưng là, từ khi nào quan hệ của bọn họ bắt đầu thay đổi? ràng vẫn , nhưng vì sao lại mãnh liệt như trước kia? ngày càng gần , nhưng dường như, lại ngày càng xa .

      "Thác, hình như gần đây có rất nhiều tâm , thể cho em biết sao?" quan tâm hỏi, nhưng Tô Triết Thác lại trả lời điều gì.

      Cung Như Tuyết cười miễn cưỡng, trong mắt lên chút đau đớn. đến gần , ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt quá mức thâm trầm của Tô Triết Thác, còn có loại cảm xúc ràng là ‘sinh ra chớ gần’.

      Cắn răng, Cung Như Tuyết đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng của , tựa đầu vào ngực . Tô Triết Thác đẩy ra, tay buông lỏng chút, cuối cùng cũng ôm lấy . Đây là phải sao? Nhưng kỳ quái là, ràng bọn họ chuyển về sống chung, lại vẫn muốn cưới . Dường như trong ý thức của mình, vẫn người vợ, chẳng qua là bọn họ ly hôn từ lâu.

      "Thác, nghĩ gì vậy, em gọi mấy tiếng mà vẫn nghe được ư?" Cung Như Tuyết nâng lên khuôn mặt xinh đẹp, ánh mắt ngân ngấn nước, mùi nước hoa nhè trong nháy mắt làm cho Tô Triết Thác cảm thấy hoảng hốt, "Thác, chẳng lẽ hối hận?" ngẩng đầu, gắt gao nhìn vào mắt , lại nhận ra cơ thể ngừng run rẩy.

      Hối hận, hối hận cái gì? Tô Triết Thác ôm chặt Cung Như Tuyết, lại bởi vì hai chữ của mà lâm vào trầm tư. Hối hận cái gì, ngoại tình, ly hôn, hay là thứ gì khác?

      Nhưng tại những điều này đều còn nghĩa lý gì, chuyện xảy ra có khả năng làm lại, hơn nữa đó cũng phải tính cách của . Sống cùng Hướng Thanh Lam lâu lắm khiến phát chán thứ cảm tình bình thường như nước kia, thậm chí còn nhớ vì sao ngày ấy nhiều người như vậy, lại liếc mắt cái liền chọn ngay bình thường như .

      vẫn rất tin tưởng vào lựa chọn của mình, tuy phải thực Hướng Thanh Lam, nhưng cũng là người vợ tốt. Có lẽ nếu gặp được Cung Như Tuyết, bọn họ vẫn sống hòa thuận với nhau như vậy, dù sao cũng cần người vợ, cần gia đình.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 37: hối hận

      Hối hận, chưa từng nghĩ tới, Tô Triết Thác này chưa bao giờ phải hối hận, bởi vì vẫn chưa từng làm những chuyện để bản thân phải tiếc nuối. Nhưng là, hình như bây giờ ít, chỉ là vẫn cố chấp muốn thừa nhận.

      " hề." Giọng của cực kì trầm thấp, nhưng Cung Như Tuyết vẫn có thể nghe ra được áp lực ở trong đó, điều này chưa từng xảy ra, ít nhất là chưa từng xảy ra trước mặt . Thời gian bọn họ ở cùng nhau mới được mấy tháng ngắn ngủn, đương nhiên so được với hai năm của Hướng Thanh Lam, nhưng tin có ngày hoàn toàn trở thành của . Ở thương trường Tô Triết Thác là người vô tình lãnh khốc, trong cuộc sống, cũng là người nam nhân cực kì cẩn thận, bao giờ thích tỏ ôn nhu.

      phải là người chăng hoa. Sau khi kết hôn rất ít khi tiếp xúc với các bên ngoài, tin đồn xấu cũng cực kì ít, ngoại trừ người vợ mấy ai biết ở nhà ra bên người còn nào khác.

      Nhưng đây cũng chỉ là trước khi Cung Như Tuyết xuất .

      Nếu phải cảm thấy hổ thẹn với người nào, đó nhất định chính là vợ cũ của , Hướng Thanh Lam. thừa nhận mình là người đàn ông ích kỷ, có vợ, cũng muốn có người tình, nhưng thực vẫn hiểu vì sao lúc trông thấy tình kia, lại nhất định phải đưa ra cầu ly hôn.

      Thực ra đơn ly hôn chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng mỗi khi nhìn đến khuôn mặt dịu dàng, giọng ôn nhu gọi là ‘chồng’ của Hướng Thanh Lam lại thể nhẫn tâm được. có thể tàn nhẫn với bất luận kẻ nào trừ hai người, là vợ , hai là người nhất.

      Nhưng đến khi phải đứng giữa tình và trách nhiệm, cuối cùng vẫn chọn tình . Chẳng qua, mọi việc có chút giống như tưởng tượng, vẫn cảm thấy hổ thẹn với ấy...

      ra cũng hề muốn biết được tất cả, ra, cảnh tượng thân mật giữa và nam nhân kia lại chói mắt đến thế, làm cho cảm thấy lòng mình như bị đè nặng, phá lệ khó chịu, thậm chí, còn nhói đau.

      Nhưng biết, thế giới của có Hướng Thanh Lam, mà cũng muốn mất Cung Như Tuyết.

      "Thác, em ." Nghe được đáp lại, Cung Như Tuyết nở nụ cười, trong lòng lại cảm thấy hơi đau nhức, bởi vì vẫn do dự, do dự đến ràng. đột nhiên ôm chặt Tô Triết Thác, chủ động hôn môi . ‘Quan hệ’ của bọn họ vẫn luôn tốt đẹp, cũng cực kì kịch liệt, nam nhân này người quá tuyệt vời, nhất là tinh lực của , luôn dùng hết, làm cho cảm thấy vui vẻ cùng thỏa mãn.

      Tô Triết Thác hơi hơi nhíu mi, để tùy ý hôn môi, lâu sau bắt đầu chuyển từ bị động thành chủ động, động tác cũng từ từ kịch liệt lên. Loại cảm giác này là thứ Hướng Thanh Lam thể cho , quan hệ giữa luôn đạm mạc như nước, ngay cả việc ‘thân mật’ cũng quá mức kịch liệt. Nhưng Cung Như Tuyết khác, có thể nhận tất cả tinh lực của , loại phối hợp này khiến vô cùng thỏa mãn.

      Hai người bắt đầu điên cuồng lôi kéo quần áo của nhau, tạm thời quên tất cả, gắt gao dây dưa.

      Chiếc giường lớn xa hoa lúc này bị hai khối thân thể làm cho xộc xệch, căn phòng dường như cũng còn hơi thở của người nào đó, có lẽ, lâu sau hoàn toàn biến mất.

      Dưới sàn, là quần áo vương vãi.

      giường, là hai người phập phồng thân ảnh, tiến hành động tác nguyên thủy nhất của nhân loại. Bọn họ giống như là dã thú, kịch liệt cướp lấy hoan dụ thân thể đối phương.

      Trong phòng, có tiếng thở dốc kịch liệt của nam nhân cùng , mà ngoài
      cửa sổ, chỉ còn là mảnh im lặng hư .

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 38: Nỗi lòng trống vắng

      Kịch liệt tình tự qua, nam nhân ngồi ở giường, trong lòng ôm .

      châm điếu thuốc, mở hai mắt, quả thân thể là thỏa mãn, nhưng hiểu sao trong lòng lại bắt đầu thấy hư . Cúi đầu, nhìn trong lòng nhắm nghiền hai mắt, bị ép buộc đến còn sức lực, nếu là trước kia hẳn kiêu ngạo vì năng lực của chính mình, nhưng tại thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.

      Hình như, có thứ gì đó dần thay đổi.

      Nhìn như vậy, vì sao lòng lại bắt đầu cảm thấy trống vắng.

      Hơi nhếch môi, đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Màu sắc nhàng trước kia bị thay toàn bộ thành màu đậm, bắt mắt cực kì, nhưng lại làm đau mắt . Tất cả còn thanh lịch như trước, rốt cuộc tìm thấy kí ức của ngày xưa.

      Ngày xưa căn phòng này trông như thế nào? bao lâu rồi nhìn thấy nó? tại nhìn màu sắc xa lạ này, thậm chí còn có chút hoài nghi bản thân là thích như vậy.

      Trong mơ hồ, dường như nét mặt của trở nên cứng rắn hơn chút, ánh mắt bị nhiễm loại lạnh lùng mà chính cũng cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.

      Trong lòng , đột nhiên trở nên thực trống vắng...

      Buổi chiều, ánh nắng vàng ảm đạm lan xa, nhà trọ của Hướng Thanh Lam tuy rất nhưng lại có ô cửa sổ hướng về phía tây, có thể nhìn thấy hoàng hôn.

      Xoay thắt lưng chút, Thanh vươn tay, đụng đến mặt bàn trống trơn.

      " hết." cong lên khóe môi, a, làm xong, làm xong việc rồi. Nhưng cổ của đau quá, chỉ làm chút thôi như vậy, biết Lam còn đau tới chừng nào.

      xoay người, Hướng Thanh Lam vẫn ngủ, có lẽ quá mệt mỏi… Thanh nhìn chăm chú vào khuôn mặt , đưa tay đặt ở lưng ghế dựa, nhắm mắt. vầng sáng mông lung dừng người , dường như phủ thêm cho tầng ấm áp.

      Hướng Thanh Lam chậm rãi tỉnh lại, biết ngủ bao lâu, chỉ cảm giác hình như thời gian rất dài. Xoa hai mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi, lâu được ngủ giấc đầy đủ. ngồi dậy, nhìn thấy Thanh ngồi cách đó xa chăm chú nhìn , trong ánh mắt xanh lục là mảnh sạch nhu ba, thấy tỉnh lại, vẫy vẫy tay.

      "Lam, chào mừng về nha." Giọng cực kì dễ nghe, hơn nữa cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc này của tốt lắm. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng lại cảm giác được thành tựu vô cùng. Sau này giúp , cần phải vất vả như vậy nữa.

      Hướng Thanh Lam hơi cong lên hai mắt, bên môi có ý cười thản nhiên. Thanh a, vẫn là đứa ngây thơ như vậy, chỉ ngủ thôi, đâu phải xa nhà mà cần chào mừng trở về.

      "Lam, vai em đau." đứng lên đến bên giường, ngồi xuống, sau đó chỉ vào bả vai của mình bắt đầu kêu khổ.

      Hướng Thanh Lam nhàng cười, vươn tay nhàng xoa bờ vai của . Dáng người của rất đẹp, có lẽ vì thời gian dài phải sống lang thang nên mới gầy chút, màu da cũng hơi nhợt nhạt. Nhưng qua mấy ngày nay điều trị cơ thể tốt lên nhiều, tính việc đầu óc có chút ngu ngơ ra đứa bé khỏe mạnh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :