Chương 28: Thích "Thác..." Cung Như Tuyết cảm thấy được thân thể buộc chặt, khuôn mặt đột nhiên trắng bệch ra, có loại cảm giác nguy cơ cực kì đáng sợ khiến toàn thân từ từ giá lạnh. Là ta, là ta. "Thác, chúng mình còn chọn quần áo cơ mà..." Cung Như Tuyết nắm chặt tay , nắm rất chặt rồi mà cũng nhăn mặt lấy lần, chỉ nhìn chằm chằm hai người phía trước, suy nghĩ những gì. Vốn ngay từ đầu Cung Như Tuyết đem bất kì kẻ nào đặt trong mắt, ngoại trừ Hướng Thanh Lam, bởi vì ta là vợ của Thác, là có thể danh chính ngôn thuận đứng bên người . Tuy rằng bây giờ người ấy là , có được người của , nhưng lòng sao? Có khi cảm giác nó ở rất gần, có khi lại cực kì xa xôi... Nhất là trong căn phòng nơi nơi đều có bóng dáng của Hướng Thanh Lam kia, đôi khi nó làm gần như phát cuồng. nâng mặt lên, miễn cưỡng cười, "Thác, người kia sao giống vợ cũ của thế nhỉ, hơn nữa chàng ngồi bên cạnh ấy trông cũng khá được phải ?" Cung Như Tuyết ngây thơ xong, nhưng ở trong mắt lại thấy chút ngây thơ nào, chỉ có chút tính kế chợt lóe rồi qua. Tô Triết Thác mím môi chút rồi , " liên quan đến ." thích bị người khác chi phối cảm xúc của mình, hơn nữa người này còn là vợ cũ của . Nhưng là, chán ghét bị lừa gạt, nhất là khi nó đến từ kia. Tuy rằng bọn họ ly hôn, nhưng vẫn thích Hướng Thanh Lam tìm được người khác nhanh như vậy. Đây chẳng phải là bản tính thích chiếm hữu của nam nhân hay sao, cho dù thích cũng muốn người khác có được. Tối thiểu tại là được. Giọng của bọn họ truyền vào trong tai Hướng Thanh Lam từng chữ từng chữ , bởi vì khoảng cách vốn xa, hơn nữa có cảm giác Cung Như Tuyết là cố ý ra những lời này... Có cần phải như vậy ? Bọn họ ly hôn, và có quan hệ gì nữa, có con, có nhà, đâu thể ảnh hưởng gì tới bọn họ, đâu thể gây trở ngại cho cuộc sống của bọn họ nữa? có , bọn họ có thể quang minh chính đại đứng chung chỗ. Còn , có chồng, có con, có cả giọng , như vậy còn chưa đủ sao? Trong mắt nổi lên ít sương mù, chớp cái, sương mù càng dày đặc hơn, trước mắt chỉ thấy mảnh mông lung trắng xóa, thấy lắm thứ gì chạm vào tóc mình. Khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngón tay thon dài của Thanh vươn ra, đem mấy sợi tóc xõa ở trước mặt gạt ra phía sau tai. "Tóc chị bị rối." cong cong hai mắt, cười đến phá lệ sạch , "Chị xem, tóc chị nghe lời. Thanh giáo huấn chúng nó giúp chị." Hướng Thanh Lam ngẩn người nhìn , chỉ là động tác vô tâm, nhưng lại khiến nỗi đau đớn trong lòng giảm nhiều lắm. Ánh mắt sạch của như dòng suối chảy ôn hòa, giúp cuốn mọi đau xót, chậm rãi từng chút, từng chút , cho đến khi nó hoàn toàn biến mất. Thanh đứng lên, xoay thử vòng, rất vừa chân. 'Thích ?' Hướng Thanh Lam vẫn quay lưng về phía Tô Triết Thác, dùng khẩu hình hỏi Thanh. "Thích." Thanh cong môi cười, lộ ra hàm răng trắng noãn. Cả quần áo lẫn giày mới của đều rất đẹp, rất thích, mặc ở người vừa đẹp lại vừa thoải mái. Hướng Thanh Lam ôm mấy bộ quần áo khác đến quầy tính tiền, cảm giác có người nhìn chằm chằm , khiến sống lưng của trở nên cứng đờ. Thanh ở phía sau, ngẫu nhiên thấy được ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tô Triết Thác, hiểu sao ánh mắt ấy lại làm nhạt ý cười mặt . thích nam nhân này, càng thích ánh mắt của ta.
Chương 29: Nguyên nhân Hướng Thanh Lam tới quầy tính tiền, quả nhiên giống như nghĩ, tiền mấy tháng nay tích góp bị tiêu gần hết, nhưng lúc thấy được nụ cười sạch mặt Thanh, cảm thấy như vậy cũng là đáng giá. còn gì cả, cũng vậy, nhưng vẫn có thể cho thứ gì đó, dù cho thứ ấy chỉ bé thế này. Chỉ có điều, cúi đầu, nghĩ đến gặp lại Tô Triết Thác ở đây, tất nhiên, còn có ấy. Trả tiền xong, cầm lấy quần áo, nhưng Thanh lại nhanh tay đoạt mấy bộ. Nhìn cử chỉ như trẻ con của chỉ biết cười bất đắc dĩ. Vô tình quay đầu lại, thấy được ánh mắt săm soi của Tô Triết Thác, dường như trong đó còn mang theo ít chỉ trích cùng châm chọc. Chỉ trích sao? Lại quay đầu nhìn Thanh, có lẽ chỉ trích điều này ? Nhưng có tư cách gì để chỉ trích, bọn họ đâu còn quan hệ gì? ra bên ngoài, ngay tại giây phút cánh cửa kia đóng lại, dường như tất cả sức lực của hoàn toàn biến mất, lưu lại, cũng chỉ có loại kiên trì, kiên trì muốn ngã xuống trước mặt bọn họ. Nếu ngã xuống, phải chăng, còn có thể giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân mình? "Chị ơi, chị làm sao vậy?" Thanh nhìn đến khuôn mặt còn chút huyết sắc nào của vội vàng lại gần, nhưng trong tay cầm nhiều đồ quá khiến nhất thời cảm thấy luống cuống. ' có việc gì.' Hướng Thanh Lam lắc đầu, tiếng động xong, cầm bớt đồ từ tay , hai người tiếp tục về phía trước. Chẳng qua, Thanh có chút đăm chiêu nhìn vào trong cửa tiệm, ngoài ý muốn thấy được ánh mắt của nam nhân kia, ta vẫn nhìn chằm chằm về hướng này, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? Nhưng cuối cùng, vẫn quyết định hỏi chị về điều này. Hướng Thanh Lam cũng quay đầu lại, cánh cửa kia phân thế giới của bọn họ ra làm hai nửa. Cũng đúng, ra bọn họ vốn ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho nên ban đầu dù có ở chung chỗ cuối cùng cũng vẫn phải tách biệt, hơn nữa là vĩnh viễn tách biệt. , nhưng là, . tìm được mong ước, như vậy, cũng nên rời . Dù sao, trong hai người cũng nên có người được hạnh phúc, dù cho người ấy phải . trách tàn nhẫn, bởi vì, phải tàn nhẫn với chính mình. Mất con, trách , chỉ trách chính mình bảo vệ được đứa , mất giọng , cũng trách , có lẽ, đó là trừng phạt phải nhận vì cướp thời gian hai năm của . Nợ , phải trả bằng những gì quý giá nhất, về sau, bọn họ còn bất cứ quan hệ gì. Cuộc sống tại của tốt lắm, tuy kiếm được nhiều tiền nhưng cũng đủ dùng. Hơn nữa, bây giờ còn có đứa em... có thân nhân. Từ thời khắc nhặt được , coi như người thân, tự hứa rằng bảo vệ , chăm sóc tốt cho con người thể tự gánh vác cuộc sống, còn nhớ chút gì về quá khứ này. Thanh a... nhìn về phía trước, trong ánh mắt là kiên định vô cùng. Về nhà, Hướng Thanh Lam đem đồ đạc vừa mua để trong phòng ngủ, nhắc Thanh tắm rửa qua chút. Lát nữa bọn họ còn có việc quan trọng phải làm.
Chương 30: Chỉ số thông minh sụt giảm Hai người chỉ ăn uống nghỉ ngơi lúc rồi đến bệnh viện ngay. Hướng Thanh Lam muốn biết rốt cuộc Thanh bị làm sao, là trời sinh hay vì ngoài ý muốn? Trong bệnh viện, bác sĩ ngừng hỏi Thanh rất nhiều vấn đề. "Được rồi!" Ông gật đầu cái, khép bệnh án lại, xoay người nhìn về phía Hướng Thanh Lam. "Hướng tiểu thư, trải qua chẩn đoán sơ bộ, tôi cho rằng đầu của Thanh từng bị va chạm rất mạnh, hình thành khối máu tụ chèn ép đến thần kinh nên mới tạo thành tình trạng như tại. Có lẽ bây giờ trí lực của ta chỉ tương đương với đứa trẻ mười tuổi mà thôi." Hướng Thanh Lam nhìn Thanh, môi động chút, cũng gì. Đầu từng chịu va chạm mạnh đến nỗi mất trí nhớ, chắc hẳn khi đó Thanh rất đau... Thanh cũng quay đầu nhìn , trông bộ dáng giống như giận dỗi. thích mùi ở nơi này, cả màu sắc ở nơi này nữa, khoanh hai tay trước ngực đứng nguyên tại chỗ, hiển nhiên là có chút tức giận. Hướng Thanh Lam để ý đến , tiếp tục nhìn bệnh án trong tay bác sĩ, ngừng suy nghĩ về mấy điều vừa rồi. nhấp miệng chút, cầm lấy bút bàn, sau đó viết ra câu. phải ai cũng giống Thanh dễ dàng hiểu được muốn điều gì, biết bản thân tại còn như trước kia, biết , nhưng lại thể . 'Như vậy, xin hỏi bác sĩ có biện pháp nào ?' Hướng Thanh Lam dừng bút, mở to hai mắt nhìn vị bác sĩ trước mặt. Vị bác sĩ hơi sửng sốt chút, thế này mới để ý từ đầu tới giờ này vẫn điều gì, ra phải muốn , mà là thể . đáng tiếc, ánh mắt ông khỏi lộ ra chút thương hại, câm, nam nhân ngốc, hai người đúng là đồng mệnh tương liên đáng thương. Hướng Thanh Lam nhìn đến thương cảm trong mắt ông chỉ biết cúi đầu, trong lòng chua xót ngừng. ra cũng có người cảm thấy đáng thương. Ly hôn, mất con, mất giọng , tại còn đáng thương sao? Nhưng là, ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ vẫn trầm mặc đứng ở bên kia. Thanh, người còn quá khứ, người nhặt được ở ven đường, so với , có lẽ vẫn hạnh phúc hơn chút. Bởi vì dù quá khứ là hạnh phúc hay đau thương, nó cũng là phần quan trọng trong cuộc đời, nhớ được toàn bộ, nhưng là, lại quên. Mỉm cười, giống như vừa có ngọn gió thản nhiên thổi qua, chỉ vương lại mấy tia đau buồn khuôn mặt, chuyện quá khứ với còn quan trọng nữa. ‘Bác sĩ!’ gõ lên bàn, lúc này ông mới thu hồi suy nghĩ vừa lệch khỏi quỹ đạo của mình. nhàng hít hơi, ông chậm rãi , "Chứng bệnh này cũng phải có cách, tôi kiểm tra não bộ của ta, ra cũng cần phẫu thuật, chỉ cần huyết khối tan hết là được. Qua khoảng thời gian nó chậm rãi biến mất, nhưng là..." tới đây, ông lại ghé mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ quá đáng kia, cảm thấy hai người này rất đáng tiếc. 'Nhưng là' cái gì, Hướng Thanh Lam mở to hai mắt, gắt gao nhìn vị bác sĩ, hai tay nắm chặt vạt áo. "Nhưng là..." Ông lên tiếng lần nữa, nhìn ra Hướng Thanh Lam khẩn trương nên cũng quanh co lòng vòng, "Tôi cũng thể cam đoan huyết khối trong đầu ta tan hết, trí nhớ khôi phục, cũng biết liệu ta có thể trở về bình thường được hay . Cho nên, ‘ khoảng thời gian’ này cũng biết là bao lâu."
Chương 31: Thân nhân quan trọng nhất xong, ông thở dài hơi, quả biết thời gian ấy là bao lâu, nhưng có lẽ xuất kỳ tích. Nam nhân này nhất định phải là người đơn giản, ông có thể cảm giác được quá khứ tầm thường của ta, bị thương nặng như vậy vẫn có thể sống sót ai lại biết được về sau xảy ra chuyện gì đâu? Hướng Thanh Lam nghe bác sĩ xong nhắm hai mắt lại, lúc mở ra lần nữa chỉ thấy trong mắt tin tưởng cùng kiên định mà chính cũng hiểu . về phía Thanh, Thanh cũng nhìn , nét mặt vui vẻ hơn vừa rồi rất nhiều. Dường như trong mắt , nơi này trừ Hướng Thanh Lam ra cái gì cũng làm thích. 'Thanh, chị chăm sóc cho em, bất kể sau này em có bình thường trở lại hay .' giữ chặt tay Thanh, viết mấy chữ này vào lòng bàn tay . để mình phải sống đơn như trong cái đêm mưa lạnh lẽo kia nữa, giờ đây thế giới này còn tồn tại người như vậy. thông minh, bình thường, nhưng là người thân của , chỉ cần còn miếng cơm nhất định để bị đói. có thể chăm sóc cả đời, kể cả khi mãi mãi ngốc như vậy. qua lần hôn nhân thất bại khiến còn muốn dành tình cảm cho ai. rất tham lam, tham lam được nam nhân kia , cũng vẫn cho rằng . Kết quả, có tình , cũng có gia đình. Nhưng giờ có gia đình khác, gia đình có Thanh. Nắm chặt tay Hướng Thanh Lam, cảm giác được bàn tay bé trong tay ấm áp lạ kì. chớp hai mắt, ánh mắt nhàng như hồ nước mùa thu, phá lệ trong suốt. Về tới nhà, Hướng Thanh Lam thu dọn lại quần áo của Thanh. muốn kê thêm chiếc giường nữa, nhưng nơi này quá , Thanh cao lớn như vậy thể ngủ sô pha. Cuối cùng, chỉ có thể nhường giường cho , còn bản thân ra phòng khách ngủ vậy. Dọn dẹp xong, thấy Thanh ngồi xem tivi, khuôn mặt thực bình tĩnh, tuyệt đối giống người trí lực có vấn đề. chuyển hết kênh này đến kênh khác, cuối cùng bực mình ném điều khiển xuống. giờ cái tivi này là thứ giải trí duy nhất của , nhưng luôn có cảm giác trước đây mình có thói quen làm những việc như vậy. Chỉ là bây giờ việc để làm cũng có, trừ ăn cùng ngủ ra biết về sau mình muốn làm cái gì? Hướng Thanh Lam lấy tay xoa bóp bả vai, phiên dịch xong rất nhiều tư liệu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, ra ngồi lâu như vậy. Xoay người lại, thấy được vẻ mặt ủy khuất của Thanh đành cười có lỗi, chỉ lo làm việc, để ngồi mình ở chỗ này lâu quá. ra, chỉ là đứa mà thôi. Thanh thấy rốt cục cũng để ý đến mình đứng lên, nhanh về phía . Khoảng cách giữa hai người vốn xa, có lẽ do phòng này rất , hoặc là chân quá dài, mới hai ba bước tới, vô cùng thói quen khoác vai Hướng Thanh Lam, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy ý cười sạch . "Lam, em đói bụng." cong khóe môi lên chút, cảm thấy 'Lam' nghe hay hơn, cũng dễ gọi hơn 'chị'. ‘A, chị quên’, Hướng Thanh Lam cười có lỗi. quên mất là phải nấu cơm, bây giờ nghe đến cũng cảm giác chính mình cũng có chút đói bụng. 'Chị làm bây giờ.' tiếng động xong, nhưng biết Thanh hoàn toàn có thể hiểu được, đọc khẩu hình ngày càng tốt. Thời gian ở cùng nhau khiến hai người dần trở nên ăn ý hơn, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, là người thân của nhau. Người thân quan trọng nhất.
Chương 32: Thanh dừng lại! Thanh buông tay, ôm lấy Hướng Thanh Lam làm cho chân của cách mặt đất, rất cao nên luôn thực dễ dàng ôm như vậy. "Lam tốt." cười lớn, cười đến thực vui vẻ. cầu nhiều lắm, chỉ cần ăn no là được rồi. Hơn nữa cũng biết Hướng Thanh Lam kiếm tiền rất vất vả, cho nên làm cái gì liền ăn cái đó, huống chi món nào làm cũng ngon, quả thực thích vô cùng. Hướng Thanh Lam bị làm cho choáng váng, nhưng nhìn đến nụ cười trong sáng của lại cảm giác được loại thư thái chưa từng có. Cuộc sống bây giờ tốt lắm, tốt đến mức dường như quên hết tất cả những chuyện qua. 'Để chị xuống.' Hướng Thanh Lam kéo tay , tiếng động , còn tiếp tục như vậy choáng váng. Từ lúc sảy thai đến giờ vẫn chưa lúc nào được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa công việc vất vả khiến thể chất của kém cực kì, chẳng qua muốn để Thanh nhìn ra mà thôi. vẫn tin bản thân có thể chăm sóc chính mình, cũng có thể chăm sóc . "Được." Thanh ngoan ngoãn thả Hướng Thanh Lam xuống, trong mắt có chút thực được ý cười. biết, Lam tuyệt đối giận . Hướng Thanh Lam ổn định thân mình chút, sau đó vươn tay nhàng nhéo mặt Thanh. Trải qua mấy ngày ăn ngon ngủ tốt, tại béo lên ít nhiều, mặt cũng dần có chút thịt, mà hình như cả người lại càng thêm tuấn mỹ. vốn có khuôn mặt góc cạnh của con lai, tại thoạt nhìn dường như còn được phủ thêm tầng quý khí, đây phải là điều mà bộ quần áo có thể làm ra được. Quần áo của Thanh đều do mua, tuy phải hàng hiệu gì nhưng mặc người lại cực kì dễ nhìn, loại tao nhã trời sinh này, có lẽ, mặc gì cũng đẹp. "Hừ, lại nhéo em." Thanh xoay mặt , nhìn như tức giận nhưng khóe môi lại thấy cong cong. Hướng Thanh Lam cười , lại nhéo thêm cái. Bọn họ trao đổi thực ra rất đơn giản, Hướng Thanh Lam có giọng , vậy nên nơi này chỉ có giọng của Thanh. thích nghe cực kì, mặc dù có thời điểm cũng cáu kỉnh, nhưng sau đó lại quên rất nhanh. là đứa thể trưởng thành. Hướng Thanh Lam vỗ tay chút, 'Chị nấu cơm, ngồi đây chờ lúc nhé!' Có khi bọn họ giao tiếp như vậy, nhưng cho dù dùng phương thức nào Thanh cũng có thể dễ dàng biết được ý tứ của . Người mất trí nhớ có tâm hồn đặc biệt thuần khiết, cũng có lẽ do thiên phú của Thanh cực cao nên học hỏi nhanh hơn nhiều so với người khác. tại biết rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể giúp Hướng Thanh Lam làm vài món ăn, nhưng cũng phải thực nguyện ý để hỗ trợ, bởi vì chỉ cần đụng vào, phòng bếp của nhất định biến thành bãi chiến trường. Vậy nên, vì cái bụng mà suy nghĩ, cửa phòng bếp phải đính sẵn tờ giấy. 'Thanh dừng lại.' Thanh trợn to hai mắt nhìn chằm chằm tờ giấy, cuối cùng đành phải trở về ngồi sô pha. Sao lại cấm vào, mới chỉ làm vỡ ba cái bát, hai cái đĩa thôi mà? Nhưng phải biết rằng phòng bếp của bọn họ cũng chỉ có ba cái bát cùng hai cái đĩa. Bởi vì ít người, Hướng Thanh Lam cũng sắm nhiều lắm, cho nên khi người nào đó làm hỏng hết đồ đạc bọn họ đành phải ăn mỳ ăn liền, ăn nhiều đến mức Thanh đều cảm giác mình sắp nôn. thích mỳ ăn liền. Những món khác dù có khó ăn, nhưng chỉ cần là Lam làm đều thích, trừ bỏ mỳ ăn liền, cực kì bài xích. Bởi vì nó có hương vị mà muốn, có hương vị của gia đình. Hướng Thanh Lam ở phòng bếp làm mấy món đơn giản. Qua khe cửa, thấy được vẻ mặt tình nguyện của Thanh đột nhiên muốn cười mấy tiếng, Thanh rất đáng ! Nhưng vẫn tuyệt đối được vào phòng bếp, bằng , lại phải mua bát mới. Lực phá hoại Thanh còn vượt qua những gì tưởng tượng.