Chương 23: Quần áo "Chị ơi, mình ở trong này làm gì? Em muốn về nhà, chỗ này vui." Thanh nhíu mày chút, thích ánh mắt những này nhìn , luôn cảm giác nó giống như ánh mắt của lúc nhìn thấy chân gà vậy, nhưng phải là chân gà, cũng thích làm cho người ta ăn. vui nhếch môi. Những lời này ngữ khí thiên chân trẻ con, lại ra bởi điệu trầm thấp, cảm giác có chút kỳ quặc. Mấy bán hàng vừa nghe thấy sắc mặt cứng đờ, có chút dám tin nhìn người trước mắt, ràng ngoại hình thua kém bất kì ngôi sao nào, thể nghĩ tới người tuấn mỹ như vậy đầu óc lại có chút vấn đề. kẻ ngốc dù đẹp trai đến mấy, thiết nghĩ, cũng có người dám thích ta. Đẹp trai cũng thể biến thành cơm ăn, người nam nhân trẻ tuổi, đẹp trai lại nhiều tiền mới là người các hằng ao ước. Thế nên ánh mắt kinh diễm hâm mộ ban đầu lúc này lại là biến thành đồng tình cùng chế giễu. đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy lại là của kẻ ngốc. Hướng Thanh Lam nắm tay Thanh chặt hơn chút, nở nụ cười chua xót, người ta đều phải biểu ra ràng như vậy sao? muốn mang Thanh ra ngoài lần nữa để phải chịu những ánh mắt đồng tình trào phúng này, lòng cảm thấy đau đớn, giống như bị kim châm, nhàng đâm chút lại chút. Hướng Thanh Lam nhìn về phía Thanh, chỉ thấy mím chặt môi, sườn mặt tuấn mỹ trở nên lạnh lùng vài phần. nắm chặt tay , kéo vào phía trong cùng của cửa tiệm, chỉ đủ tiền mua đồ ở chỗ này. Mấy người bán hàng vẻ mặt thờ ơ, xem quần áo cũng đủ biết họ chỉ là người bình thường, chẳng thể mua được thứ gì đắt tiền. Hướng Thanh Lam cũng để ý, chỉ muốn mua cho Thanh ít quần áo, hơn nữa mua đồ xong còn phải đưa bệnh viện kiểm tra, muốn biết rốt cuộc bị làm sao, tại sao lại trở thành như thế này, trí nhớ trước kia của đâu vậy. Rất muốn biết, cho nên những việc ở nơi này thể để tâm suy nghĩ hơn được nữa. Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, đắt tiền nhưng trông cũng khá ổn, mua nguyên cả bộ: áo khoác, áo sơ mi, quần, giầy đều mua cả. chỉ về phía gian thay đồ, sau đó đưa quần áo cho Thanh, nhàng cười, tươi cười tựa như gió mát, phá lệ động lòng người. ' thay .' Môi động động. Gật đầu, Thanh ôm chặt quần áo vào lòng, biết vì sao đôi mắt cảm thấy trướng trướng, khó chịu cực kì. mím chặt môi về phía phòng thay đồ, có chút bóng ma dừng ở sườn mặt, dường như có thể nhìn đến nơi đáy mắt kia đột nhiên lên vài phần trong trẻo.
Chương 24: Người cùng xuất Đóng cửa lại, chiếc gương trong phòng thay đồ phản chiếu ra hình ảnh nam tử dung mạo tuyệt luân, có ngũ quan lập thể của con lai, môi tuy mỏng lại hoàn mỹ vô cùng, chiếc cằm đường cong lưu sướng, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt màu xanh lục kia, ở nơi này nó là cực kì hiếm thấy... Tự hỏi vì sao nam tử có diện mạo xuất sắc như vậy, trong đôi mắt lại chất chứa quá nhiều mê mang? Cúi đầu, nhìn bộ quần áo trong lòng, khóe môi cong lên, đây là quần áo chị mua cho . bao lâu rồi chưa được mặc bộ quần áo mới, cũng nhớ nữa, nhưng là, chẳng phải bây giờ có rồi sao? xoay người về phía gương, nhanh chóng thử bộ đồ mới. Hướng Thanh Lam lại chọn thêm vài thứ, cho dù đây là khu đồ rẻ nhất, nhưng đối với mà vẫn là quá cao. Nhưng người nam nhân nhặt được kia chỉ có hai bàn tay trắng, thể chỉ mua cho bộ được. Lúc này ngoài cửa lại có người vào, nghe được nữ phục vụ ‘hoan nghênh quý khách’. Hơi nở nụ cười chút, đãi ngộ đúng là khác biệt. Nhưng cũng muốn để ý đến những việc nhặt ấy làm gì, tiếp tục chọn quần áo, ngón tay ngừng lại chút, nghĩ nếu Thanh mặc mấy bộ này, nhất định vô cùng tuấn mỹ. Dáng người của vốn rất đẹp, có lẽ do thời gian dài được ăn uống đầy đủ nên mới gầy chút thôi. Mà lúc này quay lưng về phía cửa, hiển nhiên biết người vừa mới vào là ai. Cung Như Tuyết thân mật kéo tay Tô Triết Thác bước vào trong cửa hàng, đây là nơi thường xuyên ghé đến. Nhìn chỗ gần cửa nhất, đó là khu VIP của quán này, giá trị quần áo đương nhiên phải từ 'đắt' là có thể hình dung. "Thác, mình vào thôi." ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân, đối với những ánh mắt hâm mộ kia cảm thấy cực kì đắc ý, bởi vì, nam nhân này là của . người thành công đến như vậy, là của , Cung Như Tuyết. Hơn nữa, cũng chỉ mới xứng đôi với . "Ừ." Nam nhân thản nhiên lên tiếng, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, đôi môi hơi mím lại khiến trông càng có vẻ lạnh lùng. Tùy ý để Cung Như Tuyết kéo tay, nheo lại hai mắt, ra, chưa có ý muốn mua quần áo, quần áo của cực kì nhiều, nhiều đến mức vẫn chưa mặc hết, chẳng qua nếu muốn cũng có lý do cự tuyệt. Ai bảo cơ chứ. Cung Như Tuyết kéo tay Tô Triết Thác đến khu trước mặt, xem từng bộ lại từng bộ tây trang. Nơi này có rất nhiều, đều là hàng chế tác thuần thủ công của Italy, đương nhiên giá của nó cũng thể thấp được. Tay xuyên qua từng bộ quần áo, cuối cùng chọn ra bộ có màu xanh đen, thử so ở người chút, tươi cười rất vừa lòng. Ánh mắt Tô Triết Thác hơi trầm xuống, động tác này khác cũng từng làm cho , chẳng qua, tươi cười của chỉ để trong ánh mắt. Tại sao... Tại sao lúc này lại nhớ tới ấy, rời từ lâu?
Chương 25: Hai con dê béo ấy thực , biết, nhưng trước kia luôn cho rằng điều đó là đương nhiên. như bây giờ, ràng ở cạnh người mình , sao lòng lại ngoài ý muốn nhớ tới khác? "Thác, thấy bộ này thế nào, rất đẹp phải ?" Cung Như Tuyết so đồ người nam nhân rất lâu, nghĩ đến lúc mặc nó vào mà khỏi cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt của cũng hơi trầm xuống chút. Đây chỉ là bộ thứ nhất mà thôi, về sau toàn bộ quần áo của do mua, muốn xóa bỏ sạch dấu vết người kia còn lưu lại. thích mặc quần áo ta mua, chịu nổi căn phòng ngủ có mùi hương ta lưu lại. Dù thay đổi toàn bộ đồ đạc nơi đó, nhưng mỗi khi nhìn đến ngăn tủ quần áo của vẫn cảm thấy khó chịu cực kì. Đúng vậy, là kẻ thứ ba, nhưng rất nhanh thôi, trở thành vợ , tuy rằng tại vẫn chưa có ý muốn lấy . Thiếu người tên là Hướng Thanh Lam, quan hệ của bọn họ chuyển từ mờ ám sang quang minh chính đại, nhưng là, vẫn đối xử với y như vậy, tiến triển thêm chút gì. vẫn rất chiều , nhưng với vẫn chưa hề đủ. muốn nhiều hơn nữa, càng nhiều càng nhiều mới được. Nhưng lại ngày càng khó hiểu, nghĩ đến đây, ánh mắt khỏi lên vài phần thâm trầm. "Này , gói bộ đồ này lại cho tôi." Cung Như Tuyết xoay người, che dấu toàn bộ ý trong ánh mắt, sau đó cười ôn nhu với Tô Triết Thác như người vợ nhu mì. "Thác, chúng mình mua nó được ? Nhất định mặc vào rất đẹp." tại chăm sóc như người vợ , mà cũng mau chóng thay thế được vị trí của người kia, trở thành đứng bên cạnh , phải là bồ nhí của . "Em muốn làm thế nào cứ làm." Ánh mắt nam nhân hơi ngưng lại, ràng có nhiều hứng thú với việc này. Tô Triết Thác nhìn chằm chằm bộ quần áo so người mình, đáy mắt lạnh lùng vài phần. thích những việc như thế này, hơn nữa quần áo của cũng quá nhiều, với mà thêm bộ hay thiếu bộ cũng có gì khác nhau, chỉ là nếu muốn làm, vậy tùy . Cung Như Tuyết nở nụ cười, xoay người lại bắt đầu chọn quần áo. Mấy bán hàng hâm mộ nhìn cặp tuấn nam mỹ nữ này, thỉnh thoảng lại ân cần giới thiệu mấy mẫu mã mới nhất. Tất nhiên rồi, liếc mắt cái cũng có thể nhìn ra đây là hai con dê béo, cho nên nhất định phải phục vụ tốt, nhổ được càng nhiều lông lại càng hay. Bởi vì, bộ lông này được làm bằng vàng. Hướng Thanh Lam chọn vài bộ quần áo, đều là hàng qua tay, đắt nên tất nhiên cũng đẹp được, nhưng cũng chỉ đủ tiền mua mấy thứ này. Xoay người, vừa nhấc ánh mắt lên nhìn thấy hai người đứng cách đó xa. vội vàng lấy tay che miệng, cắn chặt môi, lâu mới cảm giác được đau đớn, ôm chặt mấy bộ quần áo trong lòng ngừng run rẩy. Tựa như lá úa giữa trời thu, nháy mắt rơi rụng. thể nghĩ được gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cười chua xót lắc đầu, có giọng cần che miệng lại, đâu còn khả năng phát ra tiếng kinh hô gì. Buông tay xuống, thất thần nhìn hai người phía trước, quả nhiên là tuấn nam mỹ nữ, nam nhân chăm chú nhìn , mà lại ôn nhu so quần áo ở người . , rất đẹp đôi.
Chương 26: Người như giá áo (Giá áo trong giá áo túi cơm) Đây là khác nhau giữa và thương! Trước kia đều mình mua quần áo cho , nếu thi thoảng có cùng nhau lần cũng rất thiếu kiên nhẫn, luôn có thời gian. Hình như, trước kia đều là trói buộc . Cúi đầu, cảm giác trong yết hầu có vị cay đắng, chậm rãi trào lên đôi mắt. Vô tình đặt tay lên bụng, con của của , còn. Sinh mệnh bé kia còn chưa được biết tới phải rời ... Tô Triết Thác để tùy ý Cung Như Tuyết chọn quần áo, trong giây lát ánh mắt hơi híp lại, luôn cảm giác có ai đó nhìn mình, thậm chí ánh mắt của người ấy còn khiến tim đập nhanh hơn chút, được cảm giác này là gì. Xoay người, nhìn mọi nơi, ánh mắt sắc bén vô cùng. Trong quán có nhiều người, trừ mấy nhân viên bán hàng ra cũng chỉ có vị khách, tầm mắt của dừng người Hướng Thanh Lam nửa giây, sau đó lại rời . tại Hướng Thanh Lam gầy rất nhiều so với trước kia, xảy thai xong lại phải làm việc vất vả khiến người còn chút thịt nào, hơn nữa vẫn luôn cúi đầu, cho nên dù làm vợ chồng với nhau hai năm, Tô Triết Thác cũng nhất thời nhận ra được. Bởi vì, thay đổi, thay đổi nhiều lắm. Đến tận lúc ánh mắt lợi hại của rời , Hướng Thanh Lam mới thả lỏng được chút, trong lòng bàn tay mơ hồ xuất tầng mồ hôi, nhàng chớp hai mắt, ánh mắt có chút mê ly thương cảm. biết mình nên cảm thấy may mắn hay là muốn thất vọng, nhận ra , đây là hôn nhân của bọn họ sao, hơn nữa là hai năm? ra nếu có hôn nhân, từ đầu tới cuối bọn họ cũng chỉ như người lạ. Khóe môi khẽ cong lên, nhưng là, cười so với khóc còn khó coi hơn nhiều. ‘Cạch’ tiếng, cửa phòng thay đồ bị mở ra, trong gian chỉ có tiếng nhạc tao nhã, thanh này phá lệ ràng, lại chẳng hề dễ nghe. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng động. người nam nhân bước ra từ phòng thay đồ, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân. Mấy lọn tóc vàng nhạt xõa tung bên tai, ngũ quan lập thể mà trong sáng, quần áo vừa vặn càng tôn lên dáng vóc như người mẫu của . Nhất là đôi chân kia, vô cùng hoàn mỹ, thon dài thẳng tắp, là kết hợp của lực cùng mỹ, làm cho các liếc mắt cái là có thể quỳ gối xưng thần. Tô Triết Thác giương mắt nhìn cái, thể thừa nhận, nam nhân này có tư chất khiến nữ nhân phải điên cuồng, hơn nữa lại còn là con lai. quay mặt, đem tầm mắt dừng ở người Cung Như Tuyết. Mà Thanh vừa ra cũng nhìn người khác, chỉ nhìn kĩ quần áo người mình, khóe miệng cong lên ý cười thản nhiên. Quần áo mới của , so với bộ trước kia thoải mái hơn rất nhiều. nhanh về phía Hướng Thanh Lam, chút cũng để tâm tới nét mặt kinh diễm của người khác, bởi vì trong mắt chỉ tồn tại mình mà thôi.
Chương 27: Mây đen "Nhìn đẹp ?" tựa như đứa , kéo kéo tay Hướng Thanh Lam, ánh mắt xinh đẹp màu xanh lục nổi lên mảnh nhu tình. Ánh mắt như vậy, giống như chú cún con vừa làm xiếc xong, chờ chủ nhân xoa đầu khen thưởng. Hướng Thanh Lam nâng mắt nhìn , quả nhiên giống như trong tưởng tượng của . dường như kén mặc quần áo, trời sinh chính là cái giá áo, cho mặc gì cũng đẹp, như vậy tốt rồi. gật đầu cái, trong tay vẫn cầm mấy bộ khác, thậm chí ngay cả đồ lót của nam cũng lấy đủ. "A..." Thanh cười , nắm chút tóc của mình. Nhưng là, ngượng ngùng dẫm chân chút, vẫn đôi giày cũ, cảm giác rất thoải mái. Hướng Thanh Lam bỏ quần áo sang bên, nhặt lấy đôi giày ngay bên cạnh, trông rất đơn giản. kéo Thanh ngồi xuống, sau đó tháo giày của , đổi cho đôi mới. Thanh chỉ biết giương miệng cười, biết vì sao, cảm thấy trong lòng còn trướng hơn vừa rồi, là cảm giác chưa bao giờ có... ngồi xổm chuyên chú thay giày cho nam nhân, dưới ngọn đèn trông ôn nhu cực kì, ánh sáng như ngừng ở lông mi của , nhàng chớp động, dường như hạ xuống ít tinh quang sáng ngời, phá lệ xinh đẹp. Mà nam nhân chính nhìn mái tóc của , khóe môi cong thực cong. hình ảnh vô cùng ấm lòng, dừng ở đáy mắt tất cả những người ở nơi này. Cung Như Tuyết ngừng chọn quần áo, cảm thấy có chút khác thường. kia, cho cảm giác giống như từng quen biết, hơn nữa khiến cảm thấy hồi hộp cực kì, cảm giác như vậy chỉ từng xuất với người mà thôi, chính là vợ cũ của Thác. Hướng Thanh Lam... bản năng quay đầu, nhìn về phía nam nhân đứng ở bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt đột nhiên trầm, trong lòng hơi nhảy dựng chút, thế nào cũng thốt ra được cái tên xuất trong đầu. Tô Triết Thác mím chặt môi, mặt bình tĩnh quá đáng, nhưng là, ai biết được lòng bây giờ sóng biển ngập trời. Cùng sống với nhau hai năm, dù cho , nhưng nếu đến bây giờ còn nhận ra kia là người ghi tạc trong lòng quá thất bại, thị lực của còn kém như vậy. Hướng Thanh Lam, vợ cũ . lần này thấy , thấy , trách được luôn cảm thấy có người nhìn mình, là ? Còn người nam nhân kia nữa, thái dương của có chút đau đớn, hai tay bắt đầu nắm chặt, nhịn xuống cảm xúc muốn chất vấn bọn họ. ta là ai vậy, nam nhân kia là ai, có quan hệ gì với ? Quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ biến thành tiếng cười lạnh môi. quên việc bọn họ ly hôn, đừng là nam nhân, cho dù là mười nam nhân cũng liên quan đến . Chẳng qua, đáy mắt nổi lên tầng băng sương, này như vậy từ khi nào? ra rời xa vẫn có thể sống rất tốt, hơn nữa còn tìm được người nam nhân như vậy. đúng là xem thường , chẳng trách cái gì cũng cần, ra là tìm được nơi để dựa vào. Nheo hai mắt lại, cảm giác có đám mây đen bao phủ đầu , chậm rãi mở rộng.