Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình (60/96)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 49: Mất lý trí

      Hơn hai năm hôn nhân cùng Tô Triết Thác, tại nhớ tới đến giống như giấc mộng, tỉnh dậy, cũng rời . Người nam nhân xuất sắc kia, quả nhiên thể thuộc về .

      đối xử với hề tệ, thậm chí còn được coi là người chồng tốt. cho gia đình, cuộc sống lo ăn lo mặc, tặng quà vào sinh nhật của , cho những lời ngọt ngào ngẫu nhiên khiến vui vẻ cả ngày, có khi vui đến mức cả tối ngủ được. Tuy dành nhiều thời gian cho , nhưng muốn thực thỏa mãn.

      tại ngẫm lại, ra, cũng đều do làm giấc mộng hão huyền. Thời gian dành cho ít chỉ vì công việc, mà còn vì khác, . Có lẽ với , cũng chỉ giá trị chút thời gian như vậy ?

      tại, cần , mà , cũng cần .

      "Này, là đứa câm kia phải ?" biết vào lúc nào, giọng ràng rơi vào tai bọn họ, làm cho Hướng Thanh Lam đột nhiên khựng lại. có thể , nhưng tại lại nên lời, cho nên sai, người câm.

      biết như vậy, vì sao lại vẫn thấy đau lòng?

      đau khổ nở nụ cười, nhưng giọng kia vẫn hề có ý muốn ngừng lại, tiếp tục truyền ra, bay ở trong gió, phá lệ ràng. muốn bỏ qua, lại cách nào nghe thấy.

      "Đúng rồi, người câm, sao nam nhân kia lại thích được nhỉ? Chị xem, hình như ta là con lai, đẹp trai , nhưng đứng cạnh ta chẳng ra làm sao cả !” Dường như rất bất bình, nhưng ghen tị từ bên trong cũng có thể dễ dàng nghe đến.

      Ví dụ điển hình của câu ăn được nho chê nho xanh.

      Thanh dừng bước, trí lực có chút thiếu hụt có nghĩa là thằng ngốc, huống chi câu kia nhắm vào bọn họ ràng như vậy.

      Hướng Thanh Lam cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thanh, kéo tay chút, Thanh quay lại nhìn , ánh mắt ôn nhu hơn rất nhiều.

      "Lam chỉ thôi, đâu phải bị câm, Thanh có thể nghe được giọng của Lam, ở trong này." chỉ vào ngực mình, có thể nghe được giọng của , , cho nên Lam của phải là người câm.

      Nhắm lại ánh mắt có chút cay cay, ngẩng đầu, muốn gió thổi khô làn hơi nước, nhất định phải kiên cường!

      Mà sắc mặt Thanh ngày càng u ám, chút ngây thơ trong ánh mắt dần dần biết mất. Nếu nơi này có cái gương, có thể nhìn thấy ra bản thân bây giờ cùng nam nhân ở trong mộng quả thực giống nhau như đúc, ánh mắt là như vậy cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn.

      Mà đám người bên cạnh hề biết chính mình làm cho nam nhân đơn thuần bắt đầu trở nên lạnh lùng, lãnh khốc. tên ác ma vốn đâm rễ trong lòng bắt đầu trưởng thành, lấy loại tốc độ thể hình dung nhanh chóng xuất , thay thế người nam nhân tên là Thanh.

      "Này, mọi người biết gì à?" Lại thêm giọng truyền đến, dường như biết chút thông tin gì đó nóng hổi. Sống ở khu này, khi nhàm chán liền thích buôn chuyện. Trong nhà độc thân đột nhiên xuất đàn ông, lại vẫn là người con lai vô cùng tuấn mỹ, chuyện như vậy đương nhiên khiến người khác phải để ý.

      ra Hướng Thanh Lam cũng biết, cùng Thanh bị người khác quan sát lâu.

      biết cái gì? Tất cả lập tức chú ý về phía người vừa mở miệng, ra là ông chủ nhiệm nhàn rỗi của khu này. Mọi chuyện ở đây ông ta đều biết hết, hơn nữa rất nhiều chuyện giật gân cũng đều từ ông ta mà ra, có số việc cực kì kỳ quái, so với xem tivi đến còn thú vị hơn vài phần.

      "Này..." Ông ta nhìn Hướng Thanh Lam cùng Thanh cái, làm như thấy ánh mắt lạnh như băng của Thanh. Ánh mắt ấy cũng đáng sợ đấy, nhưng ông tin nam nhân này chẳng dám làm gì mình, tuy ta rất cao, thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là tên...

      "Chuyện gì vậy? Ông nhanh lên, đừng quanh co lòng lòng nữa.” Đám người bên cạnh thể chịu được nữa, hồi hộp chờ đợi câu tiếp theo của ông ta.

      " ra mọi người biết ?" Ông ta lắc đầu cái, vẻ mặt càng thêm thần bí, " kia là người câm, còn nam nhân? Có ngày trời mưa, ta nhặt được tên ăn mày ở vệ đường, tôi tận mắt nhìn thấy, tôi còn đứng ngay sau bọn họ, nhìn bọn họ cùng nhau về nhà cơ mà! người câm, tên ăn mày, đúng là đẹp đôi."

      Những lời này của ông ta chẳng khác gì quả bom vừa nổ mạnh, làm tất cả mọi người ngốc lăng nửa giây. phải chứ, tuy kia phải tiên nữ giáng trần, nhưng cũng có thể coi là xinh đẹp, vì chưa từng thấy gì nên bọn họ mới đoán bị câm, ngờ . Mà nam nhân kia lại càng cần phải , khuôn mặt gần như hoàn mỹ, khiến người ta có cảm giác gặp lần thể quên, làm sao có thể là người ăn mày được? Khó tin quá.

      "Đây còn chưa phải là toàn bộ." Lại tiếp tục , ông có thể cam đoan mấy lời kế tiếp khiến Thanh phải đẹp mặt, "Tôi cho mấy người biết, nam nhân kia chẳng những là ăn mày, mà còn là tên ngốc nữa cơ."

      "A..." Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Thanh, trong ánh mắt ít nhiều bắt đầu có thay đổi, từ hâm mộ biến thành đồng tình. Mặc kệ ta đẹp trai đến đâu, nhưng nếu phải là người bình thường cũng chẳng có giá trị gì. ai nguyện ý sinh hoạt cùng tên ngốc cả. Nhưng nếu có người làm được, đó hẳn phải là Hướng Thanh Lam.

      Hướng Thanh Lam đột nhiên quay đầu, nhìn đám người nhiều chuyện này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cảm thấy tức giận như vậy. Bọn họ có thể nhục nhã , thế nào cũng được, nhưng thể xúc phạm đến Thanh, bởi vì phải là tên ngốc, phải.

      Nhưng là, chỉ có thể dùng sức nắm chặt tay mình, ngay cả câu biện bạch cũng có. chưa từng ao ước có lại giọng như lúc này, nhưng khuôn miệng hé mở vài lần, cuối cùng vẫn thể được.

      Bọn họ trộm, cướp, bọn họ dùng đôi tay của chính mình làm nên tất cả, như vậy có tội tình gì?

      Tất cả mọi người bắt đầu im lặng, bởi vì trong ánh mắt kia có gì đó khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ. người câm nhặt về kẻ ăn mày, nhưng quần áo người ta lại đều là loại tốt. Ở nơi đây ai là kẻ có tiền, chính cũng vậy, nhưng lại nuôi thêm người bình thường, cho ta ăn, cho ta mặc, cho ta cuộc sống tốt, đây phải điều mà ai cũng có thể làm được.

      quá thiện lương, vẫn là quá ngu xuẩn? Có lẽ chỉ mình biết câu trả lời mà thôi.

      "Vốn chính là đứa câm, mấy người nhìn chưa? Chúng ta đến như vậy mà ta cũng phản ứng gì, ai biết ta có những gì trong đầu cơ chứ! Hay là đơn lâu quá, ngay cả thằng ngốc cũng muốn buông tha?” Vẫn có người cảm thấy phục. Đó là dáng vẻ lưu manh, nhuộm đầu tóc vàng, vừa nhìn biết phải người lương thiện.

      thích Hướng Thanh Lam, vừa nhìn thấy thích. này luôn khiến người ta cảm thấy quá mức sạch , sạch từ trong ra ngoài, mồn là kiểu người chán ghét. Nhất là nam nhân kia, đẹp trai như vậy lại theo ta, công bằng, cho nên, ghen tị muốn chết.

      Lời vừa ra, bóng người xẹt qua rất nhanh, thậm chí mọi người còn chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra nghe đến tiếng thét chói tai thê thảm. Sau đó, tất cả đều trừng lớn hai mắt, thể tin được mình nhìn thấy gì.

      Nam nhân vừa rồi còn bị bọn họ là tên ngốc, lúc này dùng bàn tay gắt gao bóp cổ tóc vàng, dường như có thể nhìn thấy các đốt ngón tay của ngừng ra sức. chỉ có thể dùng hai tay ngừng đánh đấm chống cự, nam nhân vẫn bất động như cũ, hai mắt của lạnh lùng độ ấm, đâu phải là thứ tên ngốc có thể có được? Ngược lại, nam nhân này giống như Satan thị huyết đến từ địa ngục, dường như mạng người ở trong mắt đáng giá nhắc tới.

      Sắc mặt từ trắng biến hồng, cuối cùng dần dần chuyển thành tím tái.

      'Thanh...' Hướng Thanh Lam nhìn bàn tay trống trơn, căn bản vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào, Thanh buông tay ra, chạy lên.

      được, Thanh!’ vội vàng chạy tới gần, hai tay đặt ở cổ tay của , ngưỡng lên, nhìn thấy khuôn mặt giống như băng tuyết lạnh lùng. Thanh như vậy, chưa từng gặp qua.

      'Bỏ ra, được ?' Ánh mắt ngừng thỉnh cầu , từ đầu đến cuối đều hề khóc, lúc này nước mắt lại cứ trào ra, dừng ở tay . Toàn thân Thanh cứng lại vì phẫn nộ, phải người bình thường, cảm tình biểu ra ngoài vẫn thực trực tiếp, bóp chết này.

      Hướng Thanh Lam hơi dùng sức cầm lấy cánh tay , nếu thả ra, này bị giết chết.

      giọt lệ trong suốt dừng mu bàn tay khiến Thanh bắt đầu bình tĩnh lại, lạnh lùng trong mắt dần biến , nhìn thấy Hướng Thanh Lam khóc.

      chọc Lam tức giận, có phải ?

    2. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 50: Trả thù

      Chậm rãi buông tay ra, tóc vàng bị kháp cổ rốt cuộc thể chống đỡ được thân thể của chính mình, ngã ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm cổ, hô hấp từng ngụm từng ngụm. chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy, vừa rồi ở trong nháy mắt kia, cảm giác bản thân cận kề cái chết.

      Nam nhân ngày ràng là kẻ ngốc, tại sao lại có thể đáng sợ đến như vậy?

      "Lam..." Môi của Thanh mấp máy nửa ngày mới dám phát ra tiếng , như đứa làm sai chuyện, chỉ dám cúi đầu, sợ Hướng Thanh Lam trách mắng, nam nhân hung ác nham hiểm vừa rồi trong nháy mắt trở thành chú cừu ngoan ngoãn.

      Thực xin lỗi, xin lỗi, biết mình sai rồi, làm cho Lam khóc, nhưng kiểm soát được bản thân, cũng kiểm soát được tay mình. ngu ngốc, tất nhiên có thể nghe ra được kia độc miệng mắng Lam, mà tuyệt đối cho phép chuyện như vậy xảy ra!

      Hướng Thanh Lam hít sâu hơi, lắc đầu, nắm chặt lấy tay Thanh. trách , trách, có trách trách chính mình khiến phải chịu những điều hay này.

      ' sao đâu!' viết vào tay , 'Lam sao, đừng để ý người khác gì, chúng ta biết chính mình làm gì là được, chúng ta trộm cướp, thẹn với lương tâm. Hơn nữa, Thanh tuyệt đối ngốc, Thanh chỉ quên quá khứ mà thôi.' Viết xong, ngẩng đầu nhìn Thanh, quá để ý những người khác nghĩ gì, quen bọn họ, với , bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. quan tâm, chỉ có Thanh người.

      Gật đầu, Thanh nghĩ, về sau dễ dàng xúc động như vậy, khiến Lam mất hứng.

      “Các người... Khụ... Khụ...” tóc vàng vẫn ngồi mặt đất, tay ôm cổ, tay kia chỉ vào bọn họ, mặt vẫn còn chút e ngại, bộ dáng muốn lại thôi.

      Hướng Thanh Lam vươn tay muốn đỡ ta dậy, lại bị Thanh gắt gao cầm chặt, hiểu được ý của , kiên quyết lắc đầu.

      Buông lỏng tay Thanh ra, Hướng Thanh Lam cúi người thấp về phía , đây là lời xin lỗi của . Tuy ràng ta là người gây chuyện trước, cũng cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng vẫn xin lỗi, bởi vì Thanh sai.

      kia chính là vặn vẹo khuôn mặt, vừa định gì, nhưng nhìn thấy đám người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ lựa chọn im miệng. Bộ dạng bây giờ đủ xấu hổ rồi, nếu tiếp tục so đo cùng thằng ngốc để người khác biết được đúng là còn cái lỗ nào mà chui.

      Hướng Thanh Lam ngẩng đầu lên, kéo tay Thanh rời nơi này. Bọn họ nhanh, nhưng cả hai lại đều gì. Có chút trầm mặc quá mức.

      'Thanh tức giận?' Hướng Thanh Lam nghiêng mặt, viết vào tay Thanh. thấy khuôn mặt được tự nhiên, bắt đầu có chút đăm chiêu tự hỏi. Tuy Thanh phải người nhiều, nhưng dường như đây là lần đầu tiên trầm mặc lâu như vậy.

      " có." Thanh chớp hai mắt, "Em chỉ sợ Lam giận thôi." Thanh trầm mặc nửa ngày mới hộc ra được mấy từ. Nếu phải mất bình tĩnh, Lam phải xin lỗi người kia, bị bọn họ bắt nạt, cho nên tất cả đều là lỗi của .

      Hướng Thanh Lam dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn khuôn mặt có chút ảo não của Thanh, trong mắt dâng lên tia ấm áp.

      'Đó phải lỗi của Thanh.' Hướng Thanh Lam viết vào tay , 'Lam thể , ấy sai, hơn nữa, Lam bao giờ giận Thanh.'

      " sao? Vậy chúng ta ngoắc tay , dối là phải làm cún con." Lúc này Thanh mới thoải mái nở nụ cười, vươn ngón út khua khua trước mặt .

      Hướng Thanh Lam đối với cử chỉ trẻ con của chỉ biết cười bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra. Ngón tay của hai người giao triền lấy nhau, liệu có thể coi là lời hứa hẹn, vĩnh viễn cả đời hứa hẹn?

      Gió thỉnh thoảng thổi qua, hai người vẫn tay trong tay bước . Bọn họ phải tình nhân, đối với người tâm trí được đầy đủ người đến , có lẽ ngay cả tình nhân hiểu là gì. muốn buông ra, bởi vì bọn họ là thân nhân, thân nhân duy nhất.

      Thanh vụng trộm nhìn thoáng qua Hướng Thanh Lam, thấy bần thần nhìn về phía trước, biết suy nghĩ điều gì.

      "Lam nghĩ gì vậy?" Nghĩ đến là phải hỏi ngay. luôn giấu được tò mò của mình.

      Hướng Thanh Lam kéo qua tay , viết, ' nghĩ xem trước kia Thanh là người như thế nào.' nở nụ cười chút, có khi rất tò mò, tự hỏi biết trước lúc mất trí nhớ Thanh là như thế nào đâu? Khi phiên dịch khôn khéo, khi tức giận lạnh lùng, thường thường lại bày ra mấy hành động trẻ con, biết, dưới ánh mắt xanh lục kia là quá khứ ra sao?

      cũng cảm giác được ngón tay Thanh hơi hơi nắm chặt.

      ra, cũng rất để ý.

      " biết nữa..." Thanh lắc đầu, giờ tất cả trong đều là trống rỗng, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ muốn tìm hiểu. Lúc làm ăn mày nghĩ, lúc sắp đói chết đói nghĩ, lúc có gia đình càng nghĩ, nhưng tại, lại có chút suy nghĩ, bởi vì, nam nhân thần bí trong mộng kia vẫn quanh quẩn trong đầu , làm có chút rối loạn.

      ta là ai vậy, mà , lại là ai vậy đâu?

      Nhưng cũng muốn chuyện này với Lam, sợ phải lo lắng.

      'Vậy chúng ta cứ từ từ suy nghĩ.' Hướng Thanh Lam cũng ép buộc, tiếp tục cầm tay bước về phía trước.

      thỏa mãn xuyên qua từng ngón tay xiết chặt, muốn cả đời cứ như vậy, có được ? Khóe môi cong lên ý cười thản nhiên, vô cùng ấm áp.

      Thứ gọi là hạnh phúc, thực ra, luôn ở rất gần.

      Mà bọn họ cũng biết, cách đó xa có hai đôi mắt mang theo ý tốt nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí, ở bên trong còn hàm chứa tia ác độc.

      "Là bọn họ?" Nam nhân hỏi đứng bên cạnh. Vết sẹo dài mặt hiển cực kì ngoan, tay kẹp điếu thuốc lá, thỉnh thoảng phun ra ngụm khói, thoạt nhìn có chút thô tục khiến người ta thực thoải mái.

      "Là bọn họ!" Giọng nữ nghiến răng nghiến lợi ra, dường như có oán hận lớn, lại thể nào phát tiết được.

      " muốn như vậy à? Dù sao ta cũng có làm chuyện gì nghiêm trọng đâu?" Nam nhân lại hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước, bên môi có chút thản nhiên trào phúng. Đàn bà, đúng là cảm tính!

      Hơn nữa, cũng đủ độc ác.

      "Tôi xác định, cứ làm theo những gì tôi bảo là được, yên tâm, thiếu của phân tiền đâu." đưa tay lên cổ, xoa dấu tay vẫn còn đỏ lựng. Tên ngốc chết tiệt, dám làm bẽ mặt trước nhiều người như vậy, còn kém chút nữa liền bóp chết , thử hỏi, làm sao có thể buông tha ta dễ dàng như vậy được? Đương nhiên còn cả Hướng Thanh Lam nữa, nếu ta, gặp phải chuyện vớ vẩn này, hừ!

      Nam nhân rít mạnh hơi, thong thả phun ra làn khói lớn, sau đó đem điếu thuốc ném xuống đất, hung hăng dùng chân dẫm lên.

      "Đây là lần cuối cùng, làm xong tôi còn nợ nần gì nhà họ Uông các nữa." Nam nhân quay sang, nheo mắt lại nhìn , tiếng thô ách tuyệt dễ nghe.

      bình tĩnh sửa lại tay áo, " vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, muốn làm làm , phiền quá!"

      thực khách khí, mà đùa cợt trong mắt nam nhân lại càng sâu hơn chút. Lần cuối cùng, chỉ lần này nữa thôi là có thể rời ta, những người nhà này đúng là ghê tởm.

      Nam nhân quay đầu, nhìn về bóng dáng bắt đầu mơ hồ của hai người kia, cuối cùng thở dài hơi. Đúng vậy, lần cuối cùng, chỉ có thể hy sinh hai người kia, ai bảo bọn họ biết sống chết chọc phải đứa biến thái như vậy, đúng là tự làm tự chịu. Kể ra cũng may mắn, đứa câm, thằng ngốc, cần tốn nhiều sức cũng có thể cho bọn họ chết tám lần.

      Đôi môi có chút thâm đen chậm rãi cong lên, mang theo tia lãnh khí. Nam nhân này, tuyệt đối phải là người lương thiện.

      Hướng Thanh Lam hưởng thụ cơ hội khó được như lúc này, dường như bản thân quên tất cả, giọng của , trí nhớ của , cuộc sống bất đồng của bọn họ... Ngẩng đầu, nhìn thấy sườn mặt khuất sáng của Thanh cực kì hoàn mỹ, mũi cao đòi mạng, hổ là con lai, nhìn góc nào cũng thấy đẹp mắt.

      " nhìn gì vậy, mặt Thanh có cái gì sao?" Cảm giác được Hướng Thanh Lam nhìn mình, vươn tay lau lau mặt.

      Hướng Thanh Lam lắc đầu, đôi môi hơi hơi khép mở, 'Thanh đẹp trai quá.'

      "Phải ?" Bàn tay đặt má vẫn chưa hạ xuống dưới. ra người khác đẹp cũng có cảm giác gì, dù sao cũng là mặt của mình thôi, ngày nào ở trong gương chẳng nhìn thấy nó, cũng thấy có gì đặc biệt. Ngược lại, cảm giác Lam mới là xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt của thực mềm, nhất định véo vào rất thích.

      Nghĩ đến đây, đúng là vươn ra hai ngón tay véo chút, cảm giác tinh tế khiến lòng hơi rung động, đúng là kỳ lạ, nhưng cũng rất thoải mái, lại nhéo thêm cái nữa.

      'Đau...' Hướng Thanh Lam chớp mắt, vội vàng rớt tay ra.

      "A..." Như là ý thức được chính mình vừa làm sai chuyện, rụt tay đặt ở sau lưng, trong mắt lại hề có ý hối cải. Quả nhiên véo rất thoải mái, về sau lúc Lam ngủ tùy tiện giở trò.

    3. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 51: Kiếp nạn

      Nhìn ánh mắt chuyên chú của Hướng Thanh Lam, vừa rồi lại được nghe khen ngợi, Thanh thấy mặt mình có chút nóng lên. Cảm giác mặt đỏ tim đập này đúng là sai, nhưng lại muốn nó kịch liệt hơn chút nữa, nhưng phải làm như thế nào đây, chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.

      Đúng rồi, hỏi Lam , nhất định biết. vừa định mở miệng, nhưng lại theo bản năng ôm lấy Hướng Thanh Lam, xoay người đem đứng ở phía sau. Đây là loại trực giác, biết nó cụ thể là gì, nhưng có thể chắc chắn rằng nguy hiểm ở ngay gần đây.

      'Thanh...' Hướng Thanh Lam nắm chặt tay , dường như khẩn trương của khiến cũng lo lắng theo, lòng bàn tay bắt đầu rịn ra tầng mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là làm sao vậy, sao sắc mặt lại trầm trọng như vậy, còn có thân thể , khẩn trương đến ngay cả cơ bắp cũng bắt cứng lên.

      "Bộp bộp bộp..." Rất nhanh, bọn họ nghe được tràng vỗ tay, thanh như vậy đột nhiên vang lên làm khí có chút nặng nề.

      " thể nghĩ được tên ngốc lại có độ cảnh giác cao như vậy, khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."

      Nam nhân khoanh tay trước ngực đứng ở dưới tàng cây, mặt có vết sẹo kéo dài từ khóe mắt xuống tới gò má. Kể ra nếu như có vết sẹo này trông bình thường hơn chút, nhưng vì có nó, khuôn mặt vốn thô kệch nay lại càng phát ra nguy hiểm cùng ngoan, nhất là nụ cười kia, thực lạnh lùng!

      Hướng Thanh Lam hiểu nhìn nam nhân này, chưa từng gặp , cho nên hẳn là có xích mích gì ? Vậy chẳng lẽ là ăn cướp?

      Hướng Thanh Lam trầm mặc chút, cuối cùng lấy ra hết tiền lẻ trong người, vươn tay, đưa cho nam nhân.

      "A..." Mà ta chỉ nở nụ cười, vết sẹo mặt run lên, càng phát ra hung ác, "Này câm điếc, đúng là tên ăn mày." có chút châm chọc nhìn mấy tờ tiền lẻ trong tay . đứa câm với thằng khờ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ nghèo kiết xác, hơn nữa nhìn chiếc quần bò ta mặc, biết giặt đến bao nhiêu lần, gấu quần đều có chút rách nát. Bọn họ có tiền? Điên mới tin.

      Hướng Thanh Lam nắm chặt tay, càng cảm thấy lo lắng. cần tiền, vậy cần gì?

      Nam nhân gì, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, thầm suy tư, ánh mắt của tên ngốc kia sai, đủ lạnh lùng, đủ ngoan độc.

      Mặt sẹo đứng hồi cũng cảm giác có chút nhàm chán. Phải ra tay với đôi như vậy đúng là hạ thấp tiêu chuẩn của , nhưng cũng đâu còn lựa chọn khác.

      Chậm rãi rút ra thanh côn gỗ dài chừng 30 cm, phải biết rằng bình thường 'dạy dỗ' người khác đều dùng côn sắt, hôm nay làm vậy là rất nhân từ với bọn họ, nếu về sau tên ngốc này càng ngớ ngẩn hơn. Về phần Hướng Thanh Lam, nàng kia cũng phải ra tay thế nào, cho nên chỉ cần đánh chút là được, nhưng ' chút' của cũng phải người bình thường có thể chịu nổi.

      " muốn làm gì?" Giọng của Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

      Mặt sẹo khỏi sửng sốt chút, hơi híp mắt lại nhìn Thanh, phải nam nhân này là tên ngốc sao, như thế nào chút cũng chẳng thấy giống? Hơn nữa ánh mắt của Thanh khiến cảm thấy áp lực, dường như khí xung quanh đều bị rút , ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lần đầu tiên đứng trước trước người, trong mơ hồ, thế nhưng cảm thấy sợ hãi.

      Chần chừ nửa ngày, cuối cùng dùng lực nắm chặt côn gỗ trong tay, mặc kệ thế nào cũng chỉ có hai người mà thôi, cho dù bọn họ là người bình thường cũng chẳng để vào mắt, huống chi đứa câm với thằng khờ? đúng là thần hồn nát thần tính, khỏi phỉ nhổ chính mình chút.

      "Muốn làm gì?" ngẩng đầu, thỉnh thoảng dùng côn gỗ đánh vào lòng bàn tay, "Tao có làm gì đâu, chẳng qua muốn đánh bọn mày gậy thôi, suy nghĩ , đứa nào cũng được, tao chỉ đánh gậy duy nhất, ai tới?"

      thực nhàng, nhưng khuôn mặt lại phá lệ lạnh lẽo, ánh mắt phát ra từng đợt hiểm. Thanh gì thêm, mà Hướng Thanh Lam bối rối cắn chặt môi, xem như hiểu được. Nam nhân mặt sẹo này ràng là muốn gây rắc rối, tuy vẫn hiểu bọn họ đắc tội khi nào, nhưng biết, chắc chắn dễ dàng buông tay. Ngẩng đầu nhìn Thanh, từ đầu tới cuối vẫn luôn đứng trước , bảo vệ , nhưng để bị thương lần nữa, tại chỉ là đứa mà thôi.

      dùng sức bỏ tay Thanh ra, sau đó bước lên đứng trước mặt , lấy tay chỉa chỉa chính mình.

      đến.

      Thân thể của tốt lắm, dạo gần đây cũng béo lên chút ít, chỉ là gậy thôi, có thể chịu được.

      Mặt sẹo cảm thấy ngoài ý muốn chút, cuối cùng vẫn nhếch lên khóe môi nứt nẻ, muốn đánh phụ nữ, nhưng nếu ta tự đưa mình lên cửa cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao chỉ muốn gậy mà thôi, cái khác quan trọng, nhưng này, đúng là...

      biết nên rất thiện lương, vẫn là vô cùng ngu xuẩn.

      "Nghĩ cho kĩ vào, gậy này của tao hạ xuống khả năng mày gẫy vài cái xương đấy!" nắm chặt côn gỗ, có chút cảnh cáo xong.

      Hướng Thanh Lam lắc đầu, dang hai tay ra giống như gà mẹ che chở gà con, ánh mắt gắt gao theo dõi . cũng sợ hãi, thậm chí thân thể còn ngừng run rẩy, nhưng thể bỏ lại Thanh. Nếu nhất định trong hai người phải thừa nhận đau đớn, như vậy nguyện ý đứng ra, bởi vì Thanh thể chịu thêm thương tổn được nữa rồi.

      Mặt sẹo lạnh lùng cười, giơ côn lên cao, đánh qua, đương nhiên lưu tình, bởi vì cũng chẳng phải hạng người lương thiện gì.

      Mà Thanh chính là mím môi, đột nhiên đẩy Hướng Thanh Lam sang bên, cũng trong nháy mắt này cây mộc côn trong tay mặt sẹo đánh vào khí. nhíu mày, phản ứng của thằng ngốc này quá nhanh, dường như có thể đoán trước được hành động của . thể nào, chắn chắn chỉ là do trùng hợp! Lại giơ mộc côn lên lần nữa, đánh thằng ngốc có lẽ tốt hơn là đánh đứa con , dù sao chỉ cần xử đứa, là ai đều được.

      Lại côn hạ xuống, Thanh híp hai mắt, nghiêng đầu chút, mộc côn vừa vặn sượt qua sợi tóc của . Hướng Thanh Lam gắt gao nắm chặt góc áo, giọng vẫn bị mắc ở yết hầu, chưa từng khao khát có lại giọng của mình đến vậy, cho được , tiếng, chỉ cần tiếng thôi! Chính là, đôi môi ngừng khép mở, cuối cùng lại vẫn thể phát ra thanh nào.

      Mặt sẹo đánh hụt vài lần càng thêm dùng sức vung mộc côn, nhưng vẫn luôn bị Thanh dễ dàng tránh né. kỳ quái nhìn thân thủ của Thanh, luôn cảm giác ta là người từng luyện võ, hơn nữa còn luyện đến rất lợi hại, mấy động tác vừa rồi dường như được xuất phát từ bản năng, hề có biểu cố sức.

      Vết sẹo mặt lúc này giống con sâu róm xấu xí ngọ nguậy, trông quỷ dị vô cùng, mà sức lực của lại dường như dùng mãi cũng xong, côn giơ lên lại côn hạ xuống.

      Thanh nhàng tránh né mặt sẹo công kích, cũng biết đây là vì sao, dường như có thể đoán trước được động tác kế tiếp của , này quả là phản ứng đến từ bản năng.

      Góc áo ngừng bay lên, chuyên tâm nhìn theo từng động tác của mặt sẹo, loại đấu pháp liều mạng này khiến có chút chịu nổi.

      Hướng Thanh Lam sốt ruột nhìn hai người lại có cách gì giúp đỡ được, việc xảy ra phải chuyện có khả năng ngăn cản, hơn nữa, sợ mang lại phiền toái cho .

      Mặt sẹo đánh nửa ngày vẫn đụng được góc áo của Thanh, trán chậm rãi chảy xuống ít mồ hôi lạnh, biết, mình dần mất sức. Lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp qua ai như tên ngốc này, mặc kệ dùng phương pháp gì người này cũng có thể bình tĩnh tránh né, thực quỷ dị.

      Chậm rãi cong lên khóe môi, tuy có khó đối phó hơn so với tưởng tượng, nhưng cũng chưa từng mình chỉ đến có người.

      thừa nhận mình ti bỉ, khốn nạn, thế nên có vô lại thêm chút cũng là việc bình thường.

      Hướng Thanh Lam đột nhiên xoay người, mở to hai mắt, thấy được người khác chậm rãi áp sát Thanh, mà trong tay cũng cầm theo thanh mộc côn.

      "Thanh..." chữ mang theo khàn khàn, chữ, chỉ có chữ, sau đó còn thanh gì khác. Nghe được tên mình, lại ý thức được là giọng của ai, Thanh giật mình nhìn về phía Hướng Thanh Lam. vừa rồi nghe thấy, đó là giọng của Lam, có thể !

      Lúc này, chợt quên tất cả nguy hiểm, trong đầu chỉ có giọng ngừng vang vọng, Thanh, Thanh, Thanh. Đó là tên của , đó là Hướng Thanh Lam gọi .

      Mà ở trong nháy mắt này, hai nam nhân ăn ý nhìn nhau, cuối cùng người vừa ra giơ mộc côn lên cao, sau đó hung hăng đập xuống.

      tiếng kêu rên, sau đó 'Rắc' tiếng nữa, dường như có thể nghe được tiếng xương cốt ai đó vừa nứt ra. Thanh dám tin trợn to hai mắt, bàn tay vẫn đặt ở trung cách nào hạ xuống được.

      Bên tai chỉ có giọng ong ong, cái gì cũng nghe thấy.

      Lam... Thanh nhìn Hướng Thanh Lam chậm rãi ngã xuống đất, khóe miệng của ngừng trào ra máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo, trát đau ánh mắt .

      "Lam..." ngồi xổm xuống, dường như ngay cả sức lực để nắm chặt ngón tay cũng còn.

      Vươn tay, lau máu tươi bên khóe miệng của , nhưng lau thế nào cũng sạch , vì sao, vì sao lại như vậy? Nhìn khuôn mặt dường như còn chút huyết sắc nào của , ánh mắt bắt đầu đỏ lên, ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nam nhân cầm mộc côn. thế nhưng làm Lam của bị thương, làm bị thương, muốn giết , muốn giết bọn họ, quan tâm thứ gì khác, muốn giết bọn họ.

      Lộc cộc tiếng, mộc côn trong tay nam nhân kia rơi xuống, thân thể bản năng từng bước lui về phía sau. Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy. Đáng sợ gần như là vô tình cùng tàn nhẫn.

      Thanh đứng lên, nhưng bàn tay bé lạnh như băng nắm chặt lấy tay , lạnh đến còn độ ấm, cũng làm lạnh cả lòng , 'Thanh, cần...' Hướng Thanh Lam giương môi, tiếng động thỉnh cầu, vừa rồi từ "Thanh" kia dường như chỉ là ảo giác của , chưa từng nghe qua giọng nào tuyệt vời như vậy, nhưng có lẽ thể nghe lại lần nữa.

      Thanh gắt gao mím môi, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân kia, cuối cùng vẫn là ngồi xổm xuống ôm chặt Hướng Thanh Lam. Tơ máu bên miệng thấm vào áo , chiếc áo bỏ qua tôn ngiêm để có được, chiếc áo mà thích nhất.

      "Sợ cái gì, có tiền đồ!" Mặt sẹo nghiêng đầu, nhổ bãi nước bọt, mục đích hoàn thành, bọn họ có thể rồi. về phía nam nhân vừa đánh Hướng Thanh Lam, cúi đầu nhìn trong lòng Thanh, đánh tới đánh lui vẫn là đánh vào ta, tính vừa lòng, nhưng cũng chẳng sao.

      "Nhưng đại ca ơi, ánh mắt của thằng kia đáng sợ lắm." Tên thủ hạ nhìn mặt sẹo, cẩn thận , "Đại ca nhìn thấy ? Vừa rồi ánh mắt của nó biến thành màu đỏ, là màu đỏ a." theo đại ca lâu, quả chưa từng gặp ai có thể nhàng né tránh chiêu thức liều mạng của đại ca như vậy. Này còn đáng sợ cái gì mới đáng sợ? Hơn nữa, còn nghe đại ca qua, đầu óc nam nhân này có vấn đề, tại lợi hại như vậy, nếu bình thường, kia phải bọn họ chết chắc rồi?

      Nam nhân này, phải kẻ dễ chọc!

      "Đáng sợ đến mức nào? Đáng sợ bằng tao ?" Mặt sẹo ném mộc côn, hai tay khoanh trước ngực, có chút khinh thường thằng đàn em này. Đúng là nhãi ranh chưa trải đời, thằng ngốc mà sợ thành như vậy sao làm đại được.

      thản nhiên nhìn thoáng qua hai người, đối với hành động vừa rồi của mình có chút cảm giác nào, dù sao loại chuyện này làm nhiều, máu cũng gặp qua ít, tự nhiên là chết lặng.

      Nhưng là phía sau, Thanh ngẩng đầu lên, trong mắt có loại hận ý làm cho mặt sẹo cảm thấy sợ hãi. Lắc lắc đầu, đá văng loại cảm giác kỳ quái này, từ lần đầu tiên gặp Thanh thấy cực kì áp lực, đột nhiên có loại cảm giác, có lẽ, chuyện này vẫn chưa hề kết thúc, thậm chí, ngày bọn họ còn gặp lại.

      Mà quả , cảm giác này của linh nghiệm, nhưng tại thời điểm kia, điều phải trả giá còn đau đớn hơn vài lần, thậm chí, cả chục lần.

      Ra hiệu cho đàn em, mặt sẹo xoay người rời lưu tình, để lại bị thương, cùng nam nhân có bao nhiêu trí lực.

      "Lam, đau lắm ?" Thanh gắt gao ôm chặt Hướng Thanh Lam, hi vọng có thể truyền cho chút ấm áp. Sao cơ thể lại lạnh như vậy, vì sao, vì sao lại cách nào giúp ấm áp trở lại?

      Hướng Thanh Lam dùng sức chớp hai mắt, dường như muốn ghi tạc hình ảnh của vào tận đáy lòng. Thanh, nếu có chị, em phải làm sao bây giờ? Đầu đau quá, bả vai cũng rất đau, tơ máu bên môi tràn ra càng nhiều, khó chịu ho khan vài tiếng, cuối cùng, rơi vào khôn cùng hắc ám.

      'Thanh, xin lỗi em, xin lỗi em.' Tay gắt gao nắm chặt tay , trừ bỏ tiếng hít thở như có như chứng minh sinh mệnh vẫn còn tồn tại ra, lúc này còn sức sống.

      Vết máu người nhiễm đỏ hai mắt Thanh, đồng tử của đột nhiên co rút lại, loại cảm giác sợ hãi lan tràn khắp tâm trí, khiến đáy lòng dần trở nên lạnh như băng.

      Thanh gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, khắc sâu khuôn mặt của bọn họ vào trong đầu. Có ngày, nhất định có ngày nào đó, đòi lại món nợ này.

    4. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 52: Lựa chọn lúc cùng đường

      "Lam có đau lắm ? cho Thanh biết Lam đau ở đâu?" gắt gao ôm chặt , nếu phải vẫn cảm nhận được tiếng hít thở mỏng manh kia, nhất định phát điên! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? gấp đến mức mồ hôi lạnh đầy đầu, nhưng lại biết phải làm sao mới tốt, phải là người bình thường, có lẽ rất thông minh, nhưng loại cảm xúc này cũng là lần đầu tiên gặp được. Lúc này, cảm thấy sợ hãi.

      Đúng rồi, bệnh viện, phải đến bệnh viện!

      Vội vàng ôm Hướng Thanh Lam chạy về phía trước, nhớ cách nơi này xa có bệnh viện , Lam có việc gì, nhất định là như vậy.

      Khi Thanh ôm Hướng Thanh Lam đến bệnh viện, quần áo ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rối bời, có lúc phải ngừng lại thở hổn hển, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm chặt lấy , thế nào cũng chịu buông ra.

      " buông ra, chúng tôi cứu ấy thế nào?" Bác sĩ có chút bất đắc dĩ nhìn trong lòng Thanh, có vẻ như bị thương rất nặng, nhưng nam nhân này kiểu gì cũng chịu buông tay, làm sao mà cứu người? Bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp người nhà bệnh nhân nào lại chịu hợp tác như vậy.

      "Các ông có thể cứu ấy, phải ?" Thanh nâng lên đôi mắt đỏ bừng, chứng tỏ lúc này sợ hãi tới nhường nào. Lam thể có chuyện, tuyệt đối thể, nếu , sống nổi nữa.

      Bác sĩ gật đầu cái, Thanh cúi đầu chăm chú nhìn Hướng Thanh Lam, lần đầu tiên có loại cảm giác vô lực này, ngay cả khi phải lưu lạc đầu đường cũng chưa từng thấy tuyệt vọng như vậy. thể mất , thể... Ngón tay chậm rãi buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt khuôn mặt tái nhợt kia, mãn nhãn bi thương. , có việc gì sao?

      Rốt cục bác sĩ cũng được tiếp nhận Hướng Thanh Lam từ tay , nhanh chóng đặt lên cáng đẩy đưa vào phòng phẫu thuật.

      Lam, Thanh phải làm gì bây giờ?

      che mặt mình, ánh mắt lúc nào dám rời cánh cửa phòng phẫu thuật. Nửa giờ trôi qua, giờ trôi qua, thời gian từng giây từng giây trôi qua... vẫn giữ nguyên tư thế, giống như kẻ mất hồn đứng ở nơi đó, muốn nhìn xuyên vào bên trong kiếm tìm người quan trọng nhất với mình.

      biết đợi bao lâu, chỉ biết thân thể muốn tê rần chết lặng, cửa rốt cục mở, hai mắt đột nhiên trợn to, nhìn theo Hướng Thanh Lam được đẩy ra từ bên trong.

      tiến lên từng bước, cảm giác đôi môi nứt nẻ cứng đờ, thậm chí, dám hỏi câu.

      " yên tâm , cuộc phẫu thuật rất thành công, ấy qua cơn nguy kịch, chẳng qua mất máu nhiều chút, chúng tôi kiểm tra qua thấy nguyên nhân là do trọng vật gây thương tích, về sau nhất định phải cẩn thận." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, giải thích hồi lại phát ra, nam nhân này căn bản là cái liếc mắt cũng cho ông, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm , dường như sợ vừa sơ ý là biến mất vậy.

      Nhưng ông biết Thanh vẫn chú ý nghe từng lời của mình, hốc mắt bắt đầu nóng lên, nhàng chớp xuống, ánh mắt màu xanh lục phá lệ trong suốt xinh đẹp.

      có việc gì, có việc gì là tốt rồi, đây chẳng phải có nghĩa là, mất sao?

      Bác sĩ lắc đầu, dường như thực hiểu biết hành động này của , lại đột nhiên nhớ tới điều gì, nhắc nhở , "Đúng rồi, nhanh chóng làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân ."

      Thanh sửng sốt chút, thứ gì gọi là thủ tục nhập viện? biết, cũng chưa từng nghe qua.

      Vị bác sĩ thấy Thanh bối rối nhìn mình nghĩ là do biết đường, tốt bụng chỉ cho cái phương hướng, " cứ thẳng về phía trước, sau đó rẽ phải, cũng xa lắm đâu." xong, ông dặn dò mấy người y tá đưa Hướng Thanh Lam vào phòng bệnh ngay gần đó.

      Thanh ngơ ngác theo hướng ông chỉ, trong đầu vẫn ràng lắm mình phải làm cái gì. Lúc đến nơi, ngẩng đầu nhìn thấy phía có viết 'Nơi thu phí', ngó nghiêng nửa ngày, cuối cùng học theo những người khác đứng cạnh bàn làm việc.

      "Xin hỏi, muốn làm thủ tục nhập viện sao?" y tá giọng hỏi .

      Thanh gật đầu cái.

      "Xin hỏi, bệnh nhân là ai?"

      "Hướng Thanh Lam." Thanh nhìn ghi ghi chép chép, biết viết cái gì, dù sao, hỏi gì trả lời nấy là được, đơn giản ba chữ, sau đó liền gắt gao mím môi, vẻ mặt lạnh lùng.

      "Vậy chờ chút nhé." y tá rất nhanh viết xuống dãy số, Thanh chớp hai mắt hiểu, đợi giải thích lại.

      "Tổng cộng phải thanh toán từng này, đến nơi thu viện phí để nộp tiền, dùng thẻ hay tiền mặt đều được cả." vẫn thực kiên nhẫn, ai bảo đẹp trai như vậy làm gì, nếu khó coi chút chừng sớm phát hỏa đâu, phải biết rằng, lập lại đến lần thứ năm.

      rất ràng, cho nên, cũng có thể nghe rất ràng ?

      Nghiêng đầu chút, cuối cùng Thanh cũng hiểu được ý của , muốn thu tiền, nhưng là, có. Xoay người bước , để lại phía sau y tá ngừng gọi với, " gì ơi, làm thủ tục nhập viện nữa à?"

      Làm, tất nhiên muốn làm, nhưng có tiền.

      Cuộc sống của cùng Hướng Thanh Lam vẫn đều phải dựa vào chút tiền kiếm được từ việc phiên dịch tư liệu, nhưng tại bị thương, biết đâu tìm tiền? Hung hăng đánh vào đầu mình, vô dụng, quá vô dụng!

      Nhưng thể mãi tuyệt vọng ở đây được! đứng thẳng lưng, xoay người bước về phía trước. tại cần tiền, rất cần rất cần, nếu có tiền Lam khỏe lại được, thậm chí có thể chết! thể để Lam chết, muốn mất Lam.

      được rất lâu, thẳng đến lúc nhìn thấy có vị bác sĩ đưa rất nhiều tiền cho nam nhân, mới dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ. nắm chặt tay, đợi người kia rồi mới tiến lại gần hỏi.

      "Sao ông lại đưa tiền cho ta?" ta làm việc gì, nếu ta có thể, vậy cũng có thể, tuy rằng phải thực thông minh.

      "Đây là tiền ta bán máu." Bác sĩ tuy vì sao Thanh hỏi như vậy, nhưng vẫn nhã nhặn giải thích cho .

      Bán máu sao? nhìn lại tay mình, có phải chỉ cần làm như vậy là được cầm tiền?

      Bác sĩ chờ đợi nửa ngày, thấy mãi cũng có phản ứng gì xoay người bước , nhưng lại bị Thanh kéo lại từ phía sau.

      "Tôi cũng muốn bán máu." rất nghiêm túc, trong mắt tia do dự nào.

      Bác sĩ có đôi chút sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng gật đầu cái.

      Người thế này ở trong viện rất nhiều, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, chung quy lại bọn họ vẫn là muốn kiếm tiền. Tuy người này trông rất được, có vẻ là con lai, quần áo nhìn qua đều là đồ tốt, nhưng ông vẫn thấy được vết máu ống tay của ta, có lẽ là vì cứu người ?

      Thanh theo bác sĩ làm mấy xét nghiệm máu đơn giản, sau đó ngồi ghế tựa, nhìn mũi kim thô to cắm vào cánh tay mình, loại ê ẩm đau đớn xâm nhập cốt tủy, khó chịu quá, nhưng chỉ hơi cau mày, hừ cũng hừ tiếng.

      " có muốn nghỉ ngơi lúc ?" Xong xuôi, bác sĩ nhìn tái nhợt mặt mày tốt bụng nhắc nhở. Thanh lúc này cảm thấy rất thoải mái, nhưng là, Lam càng thoải mái ? lắc đầu, tiếp nhận tiền từ tay vị bác sĩ, thân mình có chút lảo đảo bước ra ngoài.

      Trước mắt là mảnh mờ ảo, vỗ vỗ đầu, muốn cho chính mình thanh tỉnh chút ít. ra, số lượng máu bán nhiều hơn người bình thường rất nhiều, nếu phải gần đây Hướng Thanh Lam nuôi tốt lắm, chừng tại sớm ngã quỵ. biết mình thể gục ngã lúc này, Lam còn chờ , bọn họ chỉ có lẫn nhau mà thôi.

      Thiếu người cũng được.

      Làm xong tất cả thủ tục nhập viện, tới phòng bệnh của Hướng Thanh Lam, thế này mới dám thở dài nhõm hơi. Lúc này, trong phòng bệnh chỉ có mình , liền người đơn nằm ở nơi đó, mặt nạ oxy được tháo xuống. nhàng bước tới bên giường, chăm chú nhìn . ra, tại sắc mặt của bọn họ cơ bản rất giống nhau, đều là trắng bệch.

      ra như vậy tốt lắm, rất tốt! Hai người sống nương tựa lẫn nhau, tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn. giúp , cũng có thể giúp , vốn hẳn là như vậy mới đúng.

      Ngồi bên giường bệnh, vẫn luôn ăn uống chăm sóc Hướng Thanh Lam. ai biết đối có ý nghĩa gì, tất cả mọi người trong viện đều cho rằng bọn họ là tình nhân, hơn nữa nam nhân này rất nằm giường bệnh, nhưng trừ bỏ ấy ra, ai ta cũng muốn nhiều câu.

      Quá đẹp trai, quá lạnh lùng. Chính là ai biết, chỉ là đứa hiểu chuyện mà thôi, rất sợ hãi mất người mình quan tâm nhất.

      Hướng Thanh Lam hơi rung lông mi, cảm giác mí mắt cực kì trầm trọng, thậm chí ngay cả sức lực để mở ra cũng có, hơn nữa trước ngực truyền đến rất đau đớn.

      'Thanh, Thanh...' giãy dụa muốn tỉnh lại, thẳng đến trước mắt xuất mảnh sáng ngời mới thở dài nhõm hơi. Mọi thứ trong phòng đều có màu trắng, từ chăn, gối, cho đến vách tường, hẳn đây là bệnh viện, côn của nam nhân kia vừa vặn đánh vào lưng , cho nên vào đây, vậy Thanh sao?

      Giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn trước ngực lại càng mạnh hơn, quay đầu , hai mắt đột nhiên mở to ít, thân thể cũng dám lộn xộn nữa.

      Thanh...

      Nam nhân ghé vào đầu giường vẫn mặc bộ quần áo từ hôm trước, tay gắt gao cầm lấy góc chăn, hai mắt có chút quầng đen, hiển nhiên ngủ được tốt lắm, hơn nữa, sắc mặt kém quá, xanh xao. Thanh chật vật như vậy khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.

      chớp hai mắt, ánh mắt có chút cay cay khó chịu.

      "Lam ngủ lâu lắm, có đói bụng ?" Thanh đột nhiên tỉnh dậy, đặt tay lên má , nhàng mơn trớn, trong mắt là ôn nhu vô cùng.

      Hướng Thanh Lam giữ chặt tay , lắc đầu hỏi, 'Lam ngủ mấy ngày rồi?'

      "Hai ngày." Thanh trả lời, "Nhưng Lam đừng ngủ nữa, Thanh rất sợ hãi." bối rối , lần đầu tiên để lộ ra yếu ớt của mình.

      Hướng Thanh Lam nhàng gật đầu, cho nụ cười an tâm, 'Lam ngủ nữa đâu, Lam làm sao có thể để mặc Thanh mình được.'

      ôn nhu nhìn vào mắt , đúng vậy, làm sao có thể bỏ mặc được, giờ đây là người thân duy nhất của , mà , cũng là điều quan trọng nhất với . Kiếp nạn lớn như vậy bọn họ cũng có thể vượt qua được, như vậy, còn có gì là đáng sợ đâu?

      Cửa phòng bệnh lúc này bị đẩy ra, y tá nhàng bước vào, nhìn thấy Hướng Thanh Lam tỉnh lại hơi ngạc nhiên chút, nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của , tiếp theo lại nhìn về phía Thanh, trong mắt có thản nhiên si mê. Nam nhân tốt như vậy bây giờ quá khó tìm, vì , thế nhưng có thể...

      Nếu có thể gặp được người như , vậy chết cũng nguyện ý.

    5. Mục Huyền

      Mục Huyền Well-Known Member

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      786
      Chương 53: Gặp lại chồng cũ

      [ Tóm tắt phần lược bỏ: sau khi y tá cho Hướng Thanh Lam biết mình được nằm viện 2 ngày là nhờ tiền bán máu của Thanh, kiên quyết xuất viện dù chưa bình phục hẳn. Sau khi về nhà, quyết định lấy tài liệu về dịch để có thể duy trì cuộc sống. Mình bắt đầu edit từ đoạn đường về.]

      Ôm chặt tài liệu vào trong lòng, đột nhiên dừng bước lại, bởi vì, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đến đau lòng. Nhưng kì lạ, bây giờ nhìn thấy , lại có thể mỉm cười.

      Trôi qua, quá khứ của cùng , cuối cùng cũng trôi qua.

      Hẳn là Tô Triết Thác cùng Cung Như Tuyết chọn nhẫn cưới ? thể thừa nhận, bọn họ rất xứng đôi, có lẽ so với , kia càng thích hợp làm vợ . ra còn oán trách, trách , cũng chẳng trách Cung Như Tuyết, hôn nhân tình sớm muộn gì cũng phải đổ vỡ. Lẽ ra nên sớm nhận ra điều này, thứ phải của mình vĩnh viễn cũng có được, bao gồm cả đứa bé còn chưa chào đời kia.

      Xoay người, ở trong gió, bên môi cong lên ý cười có chút thản nhiên vô vị. Từng bước từng bước rời , tia chần chờ, quyết tuyệt cách xa thế giới của .

      "Làm sao vậy, Thác, nhìn gì thế?" Cung Như Tuyết quay đầu lại, kỳ quái nhìn Tô Triết Thác, mà hai mắt vẫn chăm chú hướng ra phía ngoài phá lệ xuất thần, ngay cả lúc gọi vài tiếng cũng đều nghe được.

      " có gì." Tô Triết Thác quay sang, nhìn dung nhan xinh đẹp của Cung Như Tuyết, thâm tình trong mắt hiểu được, nhưng dường như xuyên qua , lại nhìn thấy người khác, người ấy, có nụ cười thanh thuần như bạc hà.

      Hối hận sao? cũng biết nữa.

      chỉ biết mình thường xuyên thất thần, thậm chí theo thời gian ngày càng xa, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, sợ hơi thở của người kia biến mất hoàn toàn trong căn nhà ở.

      Lúc biết được có nam nhân khác xuất bên cạnh , đáy lòng đột nhiên bén rễ loại ghen tị đáng sợ. Nam nhân của chỉ được phép là , dù cần chăng nữa, cũng chỉ có thể là , nheo hai mắt lại, khuôn mặt bắt đầu bị bám loại thản nhiên thâm trầm.

      Cung Như Tuyết nhìn chiếc nhẫn được thiết kế riêng đặt trong tủ kính, trong mắt có loại mê luyến. Quà tặng nhiều lắm, hơn nữa mỗi vật đều quý giá đắt tiền, nhưng thứ muốn nhất, lại vẫn đưa.

      "Thác, chiếc nhẫn này đẹp quá." làm nũng kéo tay Tô Triết Thác, ánh mắt gắt gao nhìn , tin người thông minh như hẳn hiểu được ý là gì.

      chỉ là bình thường, mong mình có hôn lễ long trọng, được mặc váy cưới tinh khôi khoác tay người tiến vào lễ đường. nghĩ tiếp tục cuộc sống danh phận này nữa, sợ hãi hạnh phúc rời xa bất cứ lúc nào, cần lời hứa hẹn cho tương lai của mình, nếu , thể an tâm được.

      "Ngoan, mình mua thứ khác." Xoa tóc , mi tâm của nhíu lại, khi nào ngay cả loại mùi hương này cũng bắt đầu xa lạ?

      Cả đời này mới chỉ đưa nhẫn cho người, phải là Hướng Thanh Lam, chẳng qua, chút do dự nào mà trả nó lại. Ngẫm đến, kể cũng có chút nực cười.

      Nhìn chiếc nhẫn bên trong, quả rất đẹp, nhưng lại có cảm xúc muốn tặng nó cho khác. từng nghĩ chỉ cần vừa ly hôn là lập tức cưới Cung Như Tuyết, sống hạnh phúc bên suốt đời, nhưng là, giờ đây mới phát ra mình sai lầm thái quá.

      "Được rồi..." Cung Như Tuyết cúi đầu, cắn chặt môi, trong lòng cảm thấy cực kì thoải mái. Việc này đâu phải lần đầu tiên, đến rất nhiều lần, nhưng biết là cố ý vẫn là vô tình, luôn lảng tránh . Dù vậy, cũng biết có số việc thể vội vàng, nếu mọi công sức trước đây trở nên uổng phí. thể mất nam nhân này, quá , có lẽ, thời gian nữa, chủ động tặng nhẫn cho .

      "Thôi mình xem thứ khác vậy." Ngẩng đầu lên, mặt lại là nụ cười săn sóc mà hằng thích. Tô Triết Thác cũng bởi vì nụ cười này mà có chút áy náy. Dù sao cũng là , từng hứa hẹn lấy làm vợ, giờ đây lại hèn nhát trốn tránh như vậy quả khiến bị tổn thương rất nhiều. Chẳng qua, cuộc hôn nhân này cần suy nghĩ cho tỉ mỉ.

      thể mua nhẫn, nhưng hôm nay lại đưa cho chiếc vòng cổ kim cương rất đắt tiền, chỉ là, chính cũng biết ánh mắt của mình lúc nhìn có bao nhiêu ảm đạm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :