1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình - Hạ Nhiễm Tuyết (96 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Trừng phạt
      ta sợ hãi, điều đó chỉ cần liếc mắt cái là nhìn ra được. Quả nhiên, chỉ có Hướng Thanh Lam mới có thể khiến ta trông giống như người bình thường.

      Arthur dùng sức siết chặt nắm đấm, thân thể hơi hơi run run. nheo mắt lại đánh giá căn phòng này lần nữa, dường như có thể mơ hồ thấy được hình bóng đơn bạc của kia. ra bọn họ có với nhau đứa , chỉ là, khi vừa biết đến tồn tại của nó, nó vĩnh viễn rời .

      Uông Tiểu Lam... Hai tay của ta dính đầy tội ác, tất cả đau khổ đều là từ ta mà ra.

      Vươn tay bóp chặt lấy cổ của Uông Tiểu Lam, hai mắt ngừng toát ra hận ý. muốn ta chết, muốn tất cả những kẻ dám làm tổn thương Lam phải chết, muốn, tự giết chính mình.

      "Lão đại!"

      "Chủ nhân!"

      "Tiểu Lam!"

      Ba người đồng thời hô to, mà Uông Tiểu Lam chỉ thản nhiên nở nụ cười. Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi. Chết ở trong tay nam nhân này, có lẽ, đó cũng là ân huệ. Đương nhiên, có cả Y Nhược để chôn cùng. kia, chắc chắn so với còn thê thảm hơn gấp bội.

      "Chủ nhân. Hướng tiểu thư sao cả, ngài đừng quá xúc động." Ngân Táp đột nhiên kéo tay của Arthur ra, mà Fred cũng nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở trước mặt .

      Dường như cũng hiểu được mình quá mất bình tĩnh, Arthur thở mạnh hơi, sau đó quay lưng bước nhanh ra ngoài.

      Từng cơn gió lạnh thỉnh thoảng thổi đến, với dường như là quá mức khắc nghiệt, chỉ với thân thể, mà còn từ tận sâu trong đáy lòng.

      Fred cùng Ngân Táp chậm rãi theo phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Arthur, chỉ sợ làm mất hứng.

      "Ngân Táp, tại sao chủ nhân tìm Hướng tiểu thư? ràng biết hết rồi, tại sao lại nhanh tay cướp ấy trở về?" Fred giọng hỏi Ngân Táp, mà Ngân Táp cũng chỉ biết nhìn lắc đầu.

      Arthur đột nhiên xoay người lại, nơi đáy mắt tồn tại tia cảm xúc nào, trầm giọng trả lời Fred, hoặc là , cố trấn an chính mình, "Bọn họ chắc chắn trở về Trung Quốc rồi, hơn nữa Tô Triết Thác người này tuyệt đối khinh địch để tôi dễ dàng tìm được ấy. dùng mọi thủ đoạn giấu ấy , tôi thể khinh địch đả động được, thể..."

      Fred giật mình nhìn Arthur, hiển nhiên nghĩ tới lại nghe được mấy lời lảm nhảm của mình. Nhưng dù sao lão đại cũng rất có lý, quả nhiên phải là nam nhân tầm thường, ở giờ phút này lại vẫn có thể suy xét thấu đáo đến như vậy.

      "Fred, giúp tôi điều tra xem đứa ở đâu. Nếu tìm được rồi, hãy đem nó về đây , tôi muốn được nhìn nó lần cuối cùng." Trầm mặc mặc hồi lâu, Arthur mới hạ đủ quyết tâm để ra những lời này. Mất đứa là nỗi đau quá lớn đối với , sợ phải đối mặt với nó, bởi vì, biết Lam tha thứ cho mình.

      Fred nhàng gật đầu, cần lão đại phân phó cậu cũng làm việc này. Cốt nhục của ngài, dù sống hay chết cũng vẫn là tiểu chủ nhân của lâu đài Hoài Thụy, cho nên, trở về đây là điều chắc chắn.

      "Ngân Táp, cậu về trước , đợi cho Fred trở về chúng ta cùng Trung Quốc." đưa lưng về phía Ngân Táp, hơi phất tay lên ý bảo cho phép cậu rời . Lúc này đây, chỉ muốn được yên tĩnh mình.

      ngăn cản mọi người tiếp cận, cự tuyệt mọi người quan tâm, bởi vì, muốn tự trừng phạt chính mình.

      Ngân Táp cúi người chào Arthur, phức tạp liếc nhìn thêm lần nữa, sau đó mới xoay người rời . Mọi việc diễn ra quá mức đột ngột, chủ nhân cần có thời gian để tiếp nhận tất cả, cùng với, suy tính cho những kế hoạch sau này. những là tìm về Hướng tiểu thư, mà còn là khiến Tô Triết Thác phải đau khổ trả giá.

      Dám tính kế chủ nhân của bọn họ, tuyệt đối chẳng sống được ngày lành.

      Arthur ngẩng đầu lên, nhìn phong cảnh lạnh lẽo phía xa, đáy mắt dường như có muôn vàn trống vắng cùng đau khổ.

      "Lam, em đừng sợ, tới đón em rất nhanh thôi. Về sau chúng ta lại chia lìa nữa." Nhất định , hứa!

      Ngân Táp nặng nề mở ra cánh cửa phòng thí nhiệm, lúc này mới nghĩ đến có đứa còn đợi mình trở về chăm sóc. Vội vàng chạy đến bên lồng giữ ấm, nhìn thấy nha đầu kia vẫn nhàng hô hấp, cậu thế này mới thở phào được hơi. Cũng may cậu nhìn thấy nó kịp thời, nếu để thêm vài giờ nữa, đứa bé yếu ớt này phải chết thể nghi ngờ. [...]

      ...

      Trong khoang VIP của chuyến bay trở về Trung Quốc, Tô Triết Thác cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hướng Thanh Lam, giúp thoải mái tựa vào ngực mình. Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, từ khi sinh đến bây giờ, vẫn mê man chưa hề tỉnh lại.

      dùng ngón tay khẽ vuốt ve lên khuôn mặt gầy yếu của , nỉ non , "Lam Lam, chúng ta trở về Trung Quốc rồi, hứa từ nay về sau còn ai có thể tổn thương em thêm được nữa. Chúng ta cuộc sống thực hạnh phúc, có những đứa con thực xinh đẹp, chỉ cần... em vĩnh viễn quên nam nhân bạc bẽo kia."

      cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi tái nhợt của , trong mắt là ngàn vạn nhu tình. Thực ra mất đứa kia chính cũng hề thoải mái, chỉ là, để giữ được Lam Lam ở bên mình, việc tàn nhẫn đến mức nào cũng có thể làm ra được.

      đây là loại cảm giác gì, có đau xót, cũng có chút nhõm.

      Dù sao lúc này đây mọi cũng rồi, đứa mất , bọn họ lại có thể bắt đầu mọi chuyện cách hoàn hảo nhất. Chỉ cần, Lam Lam cho cơ hội.

      Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cẩn thận đắp thêm cho Hướng Thanh Lam chiếc chăn ấm áp nữa, sau đó mới "Mời vào!".

      Người gõ cửa là tiếp viên hàng rất xinh đẹp, đưa tới ly trà nóng cho Tô Triết Thác, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn như có như liếc về phía .

      nam nhân quá mức hoàn hảo. Tuấn mỹ, nhiều tiền, lại ôn nhu chuyên tình với chỉ . Người xuất sắc như vậy, ngay từ cái nhìn

      đầu tiên cảm thấy vô cùng hâm mộ, càng hâm mộ hơn là, đó chính ngủ say trong lòng .

      "Tiên sinh, bạn của ngài rất hạnh phúc." tươi cười cảm thán câu, lại để ý thấy nét mặt của Tô Triết Thác chẳng lộ ra chút cảm xúc nào gọi là vui vẻ.

      Hạnh phúc sao? Lam Lam rất hạnh phúc sao?

      khẽ cong lên khóe môi, hơi hơi châm chọc cười, mà châm chọc này, có lẽ là dành cho chính .

      Mất chồng, mất con, mất cả giọng , ở nơi nào còn có hạnh phúc?

      biết, tất cả đau khổ của đều bắt nguồn từ chính mình, biết có tội, nhưng là, nguyện dùng nửa đời còn lại đến để bù đắp cho này. cố gắng trả lại tất cả cho , từng thứ từng thứ .

      Cầm chén trà lên, đột nhiên, lại có loại dự cảm chẳng lành. Thoạt nhìn tất cả đều rất thuận lợi, nhưng càng là như vậy, trong lòng lại càng cảm thấy bất an.

      Arthur Hoài Thụy chăng? Bởi vì chỉ mới có thể khiến lo lắng được tới mức này, dù sao nam nhân kia cũng thể lừa bịp lâu lắm.

      Khẽ nheo hai mắt lại, thầm kết định quyết tâm, lần này, nhất định phải thắng bằng mọi giá!

      Lam Lam, chỉ có thể là của .

      ...

      Bên trong lâu đài Hoài Thụy, có nam nhân cao lớn vẫn yên lặng đứng bên cửa sổ sát đất, ánh mắt hơi lộ ra chút thê lương, dường như trong thiên địa chỉ còn lại mình , đơn, đau khổ.

      "Lam, thực xin lỗi..." biết là lần thứ mấy thốt ra mấy chữ này, phải là 'Lam', là 'Thực xin lỗi'.

      Chỉ là biết, phải từ xin lỗi là có thể vãn hồi được tất cả.

      Xa xa có hai người cũng đứng nhìn , nét mặt vừa lo lắng lại vừa bất lực.

      "Lão đại đứng ở đó được vài giờ rồi, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ hay sao?" Fred tuy rằng cũng rất quan tâm đến lão đại, nhưng đôi chân của lên tiếng phản đối rồi. Lão đại tự tra tấn mình ở trong phòng, nhưng bọn phải đứng từ bên ngoài nhìn vào a, nhiều lạnh lẽo có nhiều lạnh lẽo.

      "Fred, đón được tiểu chủ nhân về chưa?" Ngân Táp mấy quan tâm đến nét mặt đau khổ của Fred, cậu ngẩng đầu lên, dường như có chút chần chừ hỏi ra.

      " tìm được, bác sĩ tiểu chủ nhân vừa sinh ra yểu mệnh, mà bọn họ sợ Hướng tiểu thư bị kích thích quá mạnh, cho nên ..." Fred lắc đầu thở dài, rất lo lắng, lát nữa phải điều này với lão đại như thế nào để ngài quá giận dữ.

      Dù sao, ngày hôm nay mọi thứ cũng đủ điên cuồng rồi.

      Ngân Táp hơi hơi mím môi chút, trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ, nhanh đến mức khiến cậu thể ra, "Tiểu chủ nhân... Là con trai hay con ?" Trước kia cậu vẫn chưa hề hỏi Hướng Thanh Lam về giới tính của đứa bé, bởi vì với cậu, là trai hay là cũng chẳng có gì khác nhau. Nhưng lúc này đây cậu rất tò mò, hoặc là , có nho hy vọng.

      Tiểu ngoan... liệu có thể là tiểu chủ nhân hay ? Bởi vì thời gian vô cùng trùng khớp.

      "Bác sĩ tiểu chủ nhân là cậu bé, còn chưa nặng đến hai cân, hơn nữa là vì bị sinh non nên cơ thể rất yếu ớt, khó mà sống được..." Fred biết mình vừa dập tắt chút hy vọng cuối cùng của Ngân Táp, chỉ biết kể lại những gì mà bác sĩ thông báo với mình.

      Ngân Táp thản nhiên gật đầu cái, quả cậu nên suy nghĩ nhiều làm gì, đứa bé kia mới được bảy tháng, ngay cả khi bị sinh non cũng khó lòng mà sống được, huống chi đó lại là đứa bé trai, có khả năng là Tiểu ngoan của cậu.

      Mà ở căn phòng khác, lúc này tất cả gian đều bị bao trùm bởi mảnh tối đen, Y Nhược ngồi co ro ở góc phòng, toàn thân ngừng run rẩy. Chỉ mới mấy tiếng trôi qua thôi, với lại dài như cả đời. Bây giờ dù bên ngoài chỉ truyền đến động tĩnh nhất, cũng kinh hoàng mà nhảy dựng lên.

      " ơi, cứu em với, cha mẹ, cứu con với được , con sợ quá..." vùi đầu vào giữa hai chân, ngừng lẩm bẩm cầu cứu. Đột nhiên, phía ngoài có những tiếng bước chân rất vang lên, vội vàng co chặt người lại, hai tay gắt gao nắm lại cùng nhau.

      Từng giây từng giây trôi qua, những tiếng bước chân lại càng trở nên ràng, nghĩ mình sắp phát điên rồi, thể chịu đựng thêm được nữa.

      Lớn tới từng này tuổi, vẫn chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế này. Rốt cuộc là làm sao vậy, chiếm được thứ gì, ngược lại còn mất tất cả.

      rất hối hận, Arthur Hoài Thụy kia rành rành là tên ác ma, sắp tới đây để giết , đẩy ngã xuống địa ngục. cam lòng, còn chưa muốn chết.

      ngừng hồ loạn lắc đầu, loại im lặng này, sắp bức phát điên.

      tiếng đẩy cửa rất vang lên, Y Nhược đột nhiên bừng tỉnh, có chút sợ hãi mở to hai mắt, nhìn ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào.

      'Ba' tiếng, tất cả ánh đèn đều được bật lên, bản năng nhắm hai mắt lại, đợi đến lúc mở ra, nam nhân đứng ở ngay trước mặt mình.

      ta! ta đến rồi sao, ta định làm gì bây giờ? Y Nhược sợ hãi co người lại, cố gắng dính sát vào góc tường, chỉ là, điều đó cũng chẳng giúp tránh xa Arthur hơn được là bao.

      Arthur lạnh lùng nhìn chằm chằm chật vật ngồi ở dưới đất, sau đó trầm giọng gọi , thanh mang theo nửa điểm cảm tình.

      "Y Nhược." Môi mỏng của nam nhân nhàng mở ra, giọng lạnh như băng giống như đến từ địa ngục, làm cho Y Nhược vội vàng ôm lấy đầu của mình, chỉ hận thể ngất xỉu ngay lập tức. Chỉ là, đầu óc của vẫn hoàn toàn thanh tỉnh, bên tai vẫn nghe được ràng từng lời thị huyết của nam nhân kia.

      "Tôi rồi phải ? Nếu như phải là Lam, tôi tự tay giết chết ."

      "Đừng, Thanh, đừng giết em..." Y Nhược ngừng cầu xin, từng giọt nước mắt cũng bắt đầu hoảng loạn rơi xuống. Có ai cứu với được , còn chưa muốn chết, chưa muốn chết.

      "Thanh?" Arthur châm chọc cong lên khóe môi, " mà cũng xứng gọi ra cái tên này sao?" Ngón tay chậm rãi vuốt ve lên gò má trắng bệch của Y Nhược, nhìn qua có vẻ vô cùng ôn nhu, nhưng thực chất lại lạnh lùng độ ấm. Y Nhược cảnh giác nhìn , cả người cứng đờ dám có thêm chút cử động. rất sợ rằng, chỉ ngay sau giây nữa thôi, nam nhân này nổi điên lên mà bóp chết hề do dự.

      "Thanh là tên Lam đặt cho tôi, vĩnh viễn cũng xứng gọi nó. Từ nay về sau, tốt nhất hãy gọi tôi là Arthur tiên sinh, có hiểu ?" Arthur nhàng mỉm cười với Y Nhược, ngón tay từ từ lướt xuống phía dưới cằm của , đáy mắt là vô cùng hận ý.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện mình từng hôn này, thậm chí còn thiếu chút nữa lên giường với ta, liền cảm thấy vô cùng ghê tởm.

      Nheo hai mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ của Y Nhược, nhưng là còn chưa kịp làm ra hành động gì, ta cũng sợ hãi hét toáng lên tiếng.

      "A..." Y Nhược dùng sức gào to, nghĩ rằng Arthur định tươi sống bóp chết , nghĩ rằng ta dùng dao cắt đứt động mạch cảnh của , hoặc là, dùng đến những phương pháp còn tàn nhẫn hơn nữa.

      Sức chịu đựng của người luôn là có giới hạn, nhất là khi, lại phải đối mặt với kẻ đáng sợ như thế này. Cuối cùng cũng được như mong ước, hai mắt của đột nhiên tối đen thành mảnh, sau đó, lập tức ngất xỉu trước mặt Arthur.

      "Hừ!" Arthur hừ lạnh tiếng, sau đó tháo chiếc vòng cổ ra khỏi người Y Nhược. Đây là món quà dành tặng cho Lam, là biểu trưng cho thân phận cao quý nhất của gia tộc Hoài Thụy.

      Người khác muốn đeo? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

      Thoáng nhìn qua bị dọa đến ngất xỉu nằm chật vật mặt đất, khỏi cong môi bật ra nụ cười khinh thường.

      Muốn chết sao? có chuyện dễ dàng như vậy đâu Y Nhược. ra, tất cả chỉ vừa mới vừa bắt đầu mà thôi, tôi dành cho kinh hỉ còn lớn hơn nữa. Tin rằng, nhất định rất thích...

      Xoay người bước ra ngoài, đáy mắt lại trở thành mảnh thản nhiên chua xót. Mọi người đều Arthur Hoài Thụy là lãnh khốc vô tình, nhưng vẫn luôn biết, mình hề như vậy.

      Trái tim vẫn có thể vì người mà trở nên loạn nhịp, linh hồn , vẫn có thể vì người mà nồng đậm bi thương. Trong sinh mệnh của , từng có tốt đẹp như thiên sứ nhàng xuất .

      cho tất cả, lại cướp từng thứ của .

      Bây giờ đứa mất, Tô Triết Thác lại giữ ở bên người, liệu rằng, có còn cơ hội nào để thay đổi mọi chuyện? Lam của , nhớ nhiều lắm...

      Từng bước chân nặng nề dẫm nát mặt tuyết lạnh lẽo, đáy lòng dường như bị người hung hăng xé mở, từ nay về sau, vĩnh viễn cũng thể phục hồi.

      Về phần Y Nhược sao, để cho ta chết, muốn ta sống bằng chết, bởi vì, giết người đối với quá dễ dàng. Những kẻ dám làm tổn thương Lam, khiến cho bọn họ phải nếm mùi đau khổ, nhất là người kia.

      Tô Triết Thác!

      ...

      "Làm nhanh lên, chủ nhân muốn phải chờ đợi đâu." người ám vệ đè thấp giọng, phân phó với người khác, sau đó cả hai nhanh chóng tiến vào phòng ngủ của Arthur.

      "Được." Người kia nhàng gật đầu, đến gần Y Nhược, sau đó thoải mái khiêng lên bả vai của mình. Chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, mọi việc hoàn toàn xong xuôi...

      "Cốc, cốc, cốc." Từng tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Tiểu Tây xoa xoa hai mắt, khó khăn rời bỏ ổ chăn ấm, chậm rãi bước ra ngoài mở cửa. Hai mắt của lúc này vừa sưng vừa đỏ, dường như từ sáng tới giờ vẫn rấm rứt khóc ngừng. nhớ Tiểu Thanh, cũng cực kì nhớ em bé.

      Uông Tiểu Lam nghe thấy tiếng Tiểu Tây rời giường, nhưng là, lại có ý định thức dậy. Có lẽ, đừng bao giờ thức dậy nữa tốt hơn. Gối đầu ướt nhẹp mảnh, liệu có ai từng quan tâm rằng, cũng vừa mất đứa bé?

      Thầm nghĩ im lặng nằm mãi ở nơi này, thứ gì cũng quản, thứ gì cũng làm, chỉ có mình , chỉ cần mình , thế

      là đủ rồi.

      "Ai vậy?" Giọng khàn khàn vô cùng khó nghe, khiến ngay chính Tiểu Tây cũng cảm thấy có phần giật mình. tình nguyện mở ra cánh cửa vừa được sửa tốt lúc chiều, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

      "Chủ nhân phân phó chúng tôi đem tặng này cho các , các có thể tùy ý xử lý. Về sau, ta chính là người hầu ở nơi này." Nam nhân máy móc truyền đạt lại mệnh lệnh, xong xuôi, lập tức xoay người trở , để lại mình Tiểu Tây trợn to hai mắt nhìn nằm úp sấp ở sàn, hiểu có chuyện gì xảy ra cả.

      Chủ nhân tặng người cho các ? Sao đột nhiên ngài lại làm như vậy?

      Tiểu Thanh vừa mới , muốn ai vào nơi này chiếm mất chỗ ở của ấy hết. tại hai người là đủ rồi, muốn có thêm người khác đến quấy rầy cuộc sống vốn ngày càng phiền não của mình nữa.

      Tiểu Tây bực mình ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đẩy bả vai của kia, động tác tuyệt đối có chút ôn nhu nào. Chỉ là, dùng sức lắc lư nửa ngày, kia vẫn chẳng hề có dấu hiệu nào là tỉnh lại cả. phiền não vuốt vuốt mái tóc, cuối cùng cũng cảm thấy có chút đành lòng.

      Sàn nhà vừa cứng lại vừa lạnh, cho dù là người hầu cũng nên để ta ngủ ở đây qua đêm ?

      Thôi được rồi, ai bảo số hay ho, có người chủ nhân quái dị như vậy cơ chứ, ngài cho cũng đành nhận. Tiểu Tây gắng sức kéo dậy, định để cho ta đến nằm ở giường cũ của Tiểu Thanh, chỉ là khi vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, lại khỏi tức giận buông tay xuống.

      "Hừ, cứ ngủ ở chỗ này nhé, tốt nhất ngày mai tỉnh dậy hãy đông thành khối băng để tôi được vừa lòng!" Tiểu Tây thở phì phò trở về giường của mình, hai bàn tay siết lại chặt. Tiểu Thanh, yên tâm , tôi hành hạ đáng ghét này, trả thù cho cùng em bé.

      Phu nhân sao? Thôi , bây giờ thân phận của ta còn thấp kém hơn cả cùng Tiểu Lam. Người hầu của người hầu, chắc lâu đài này cũng chỉ tồn tại có người như vậy!

      ...

      Sáng hôm sau, Y Nhược mơ màng tỉnh giấc, luôn cảm giác có người kéo mạnh mái tóc của mình. Là ai to gan như vậy, dám phá vỡ giấc ngủ của Y Nhược này?

      đúng, sao chiếc giường mềm mại mọi khi lại trở nên cứng rắn thế nhỉ, lại còn rất lạnh nữa, ngay cả chăn cũng có. Chẳng lẽ là đá nó rơi xuống dưới giường rồi?

      Vươn tay muốn kéo chăn lên ngủ tiếp, nhưng là sờ soạng nửa ngày, lại chẳng túm được gì cả, thậm chí còn phát chiếc giường này ngay cả gối đầu cũng có.

      có gối???

      Y Nhược giật mình mở to hai mắt, khủng hoảng nhìn hai gương mặt trầm ở ngay bên cạnh, dường như chờ tỉnh lại lâu.

      "Tôi rồi mà, làm vậy ta mới chịu tỉnh dậy." Tiểu Tây bắt chéo hai tay ở sau lưng, cực kì cao ngạo nhìn xuống Y Nhược, trong mắt hoàn toàn có tôn kính cùng sợ hãi như ngày xưa.

      "Tôi... ..." Y Nhược nghẹn họng nhìn Tiểu Tây, hồi lâu cũng chẳng ra được câu nào hoàn chỉnh. Cái gì mà quần áo, cái gì lại là người hầu??? chẳng hiểu gì hết.

      Uông Tiểu Lam hơi hơi liếc nhìn Y Nhược, khóe môi kín đáo cong lên chút. Arthur Hoài Thụy quả nhiên là độc ác, khiến cho hai kẻ thế thân từ nay lại phải ở chung với nhau. ra, cũng có chút tiếc nuối cho ta này, người hầu của người hầu, nghe ra mới thực thê thảm làm sao...

      "Hahaha..." Nghĩ đến đây, khỏi cảm thấy vô cùng buồn cười, càng buồn cười hơn nữa chính là nét mặt lúc xanh lúc trắng của Y Nhược.

      "Mặc vào , làm việc được ăn cơm đâu!" Tiểu Tây lạnh lùng cảnh cáo tiếng, sau đó dẫn đầu bước ra ngoài, nhìn ra cũng có vài phần khí thế.

      Y Nhược gắt gao cắn chặt môi, nghĩ rằng lại có ngày mình phải làm loại công việc này để kiếm ăn. Nhưng là, có nhục nhã đến mấy cũng tốt hơn là bị giết. Giữ được núi xanh, sợ gì còn củi đốt.

      " còn thay nhanh lên, ngồi đó thừ người làm cái gì nữa?" Tiểu Tây xoay người lại, lạnh lùng uy hiếp thêm câu. ta tưởng mình còn là phu nhân của nơi này chắc, thôi , bị chính chủ nhân sai người đưa tới đây, cả đời đừng nghĩ đến việc đổi vận.

      Y Nhược siết chặt tay lại, cố gắng hạ hết quyết tâm đứng dậy mặc vào bộ quần áo xấu xí kia, sống tới từng này tuổi, còn chưa từng bị ủy khuất đến như vậy. Thậm chí cha mẹ ở nhà, còn vẫn mong tin , nghĩ được sang quốc làm phu nhân cao quý...

      à, tại đường làm quan của rộng mở, nhưng em sao, có từng nghĩ đến hay ? Cầu xin trả lại Hướng Thanh Lam cho kẻ điên kia , nếu đứa em này phải chết gục ở đây vì vất vả cùng tủi nhục mất.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Giấc ngủ dài
      [ Lược bỏ 1 đoạn Fred kể với Arthur về việc tìm được đứa .]

      Tô Triết Thác ngồi ở bên cạnh giường bệnh, gắt gao nhìn vào đôi mắt vẫn nhắm chặt của Hướng Thanh Lam, vô cùng phiền não thở dài hơi. mấy ngày trôi qua rồi, Lam Lam lại vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn tỉnh dậy.

      Ban đầu nghĩ đó là do mất máu quá nhiều, nhưng bác sĩ lại bảo rằng, tình hình hề nghiêm trọng đến như vậy. Thế tại sao, tại sao đây?

      Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Vũ Văn Thần đứng ở cạnh cửa, hơi hơi phức tạp nhìn về phía Hướng Thanh Lam, sau đó mới bước lại gần Tô Triết Thác.

      " ấy sao rồi? Bây giờ đỡ hơn chưa?" Tuy biết rằng giờ Hướng Thanh Lam thể nghe thấy được điều gì, nhưng Vũ Văn Thần vẫn cẩn thận hạ thấp giọng của mình xuống, chỉ sợ làm ồn ào đến .

      "Vẫn chưa tỉnh lại lần nào, nhưng thân thể cũng khá hơn chút rồi." Ánh mắt sắc sảo mọi khi của Tô Triết Thác giờ đây chứa đầy mệt mỏi, hình như, bên trong còn mang theo chút hối hận.

      Đến tìm trễ như vậy, lại để cho mọi chuyện tệ hại ra nông nỗi này, tất cả đều là do lòng tự tôn chết tiệt của . Làm sao bây giờ, nếu Lam Lam tỉnh lại, phải chuyện đứa bé với như thế nào đây?

      Chết tiệt, là vô cùng chết tiệt!

      buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ nghĩ lại, vẫn thấy chẳng có cách giải quyết nào là hợp lý trong trường hợp này.

      "Thác, đứa bé đâu rồi?" Vũ Văn Thần có chút phức tạp nhìn Tô Triết Thác, cuối cùng mới dám mạnh bạo hỏi ra.

      Từ ngày Thác đưa Thanh Lam về nước, ấy vẫn luôn mê man bất tỉnh như thế này. muốn biết tại sao, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nét mặt trầm của cậu ta, bao nhiêu tò mò lại đành vô lực nuốt trở lại trong lòng. Nhưng lần này thể nhịn thêm được nữa, đứa bé sống rành rành ra đó, nay đột nhiên thấy đâu, làm sao có thể giả vờ như biết được?

      "Đứa bé?" Tô Triết Thác hơi hơi giật mình chút, nửa ngày sau, Vũ Văn Thần mới nghe được tiếng thở dài, dường như bên trong còn mang theo chút phiền muộn.

      "Nó chết rồi, vừa sinh ra cũng chết, ngay cả bác sĩ cũng cứu được." cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay của mình, dường như mơ hồ có thể thấy được thân thể bé bỏng cựa mình đó.

      Y Nhược mang nó đâu, thực ra cũng vài lần định hỏi, chỉ là... rất sợ phải đối diện với lương tâm của chính mình.

      Vậy nên, quan tâm, cũng bao giờ hỏi đến.

      Tô Triết Thác lãnh đạm xong, khiến Vũ Văn Thần khỏi giật mình sửng sốt hồi. Đứa bé kia chết rồi sao, vừa sinh ra cũng bị yểu mệnh? Như vậy, Hướng Thanh Lam phải làm sao bây giờ, chờ đợi đứa này lâu, cũng vì nó mà chịu nhiều khổ sở...

      "Có thể cho tôi biết, đứa bé là con trai hay con được ?" Vũ Văn Thần cố gắng bình ổn lại tâm tình, buồn bã hỏi Tô Triết Thác câu cuối cùng. Dù sao, cũng rất mong chờ đứa bé kia chào đời, bây giờ nó còn nữa, khiến có chút trống rỗng biết phải làm sao.

      "..."

      "Là con trai." Tô Triết Thác trầm mặc nửa ngày, cuối cùng hơi hơi híp mắt lại, trầm giọng trả lời Vũ Văn Thần.

      hiểu tại sao, lại muốn cho cậu ta biết rằng đó là đứa bé . Thậm chí, còn nửa uy hiếp, nửa dụ dỗ vị bác sĩ ở quốc với mọi người điều tương tự.

      Dù sao đứa bé cũng chết rồi, nó là con trai chẳng có gì to tát cả. Đúng vậy, ràng là như vậy, nên suy nghĩ nhiều về việc này làm gì.

      "Thanh Lam... đáng thương quá." Vũ Văn Thần lại thở dài hơi, sau đó vỗ vỗ vào vai Tô Triết Thác coi như an ủi, giọng , "Tôi trước đây, ở công ty còn có nhiều việc phải giải quyết, tôi làm hết giúp cậu. Cậu cứ ở đây chăm sóc Thanh Lam cho tốt là được rồi"

      "Cảm ơn." Tô Triết Thác vẫn bất động ngồi ở chỗ đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hướng Thanh Lam rời. cầm lấy bàn tay bé của , vuốt ve chút, sau đó cẩn thận đặt vào trong chăn.

      vẫn hề chú ý đến, khóe mắt của lúc này đột nhiên rơi xuống giọt lệ, rất nhanh biến mất vào chiếc gối đầu màu trắng.

      Lại lần nữa sao?

      Con của ... mất rồi?

      ...

      [ Lược bỏ 1 đoạn Ngân Táp nhờ Tiểu Tây đến trông hộ đứa để cậu yên tâm Trung Quốc. biết bà tác giả này có trẻ con lắm , nhưng mà thực ta thấy cách bả miêu tả tình cảm của Ngân Táp dành cho đứa bé hơi bị quá lố. Thế nên ta trước, về sau những phân đoạn nào của 2 người này đều bị cắt bỏ thương tiếc, chớ có thắc mắc vì sao lại chẳng thấy nhắc đến đứa con của Hướng Thanh Lam làm gì nha >"< ]

      Arthur đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay vô thức mân mê chiếc vòng cổ có khắc tên mình đó, ánh mắt như hướng về nơi vô cùng xa xôi. Chuyến Trung Quốc lần này, biết là bắt đầu hay kết thúc. luôn rất tự tin vào bản thân mình, chỉ là giờ đây...

      Đầu ngón tay nhàng ma sát lên mấy văn tự quen thuộc, đột nhiên, lại khiến tim đau đớn.

      Lam, em nhất định phải chờ tới đón, được ?

      Xoay người bước ra ngoài, hơi nheo hai mắt lại, phong thái hiển nhiên thuộc về nam nhân luôn đứng đỉnh cao. Mặc kệ lần này đối thủ có mạnh tới cỡ nào, cũng quyết tâm giành lại người con mình mến.

      chỉ còn mình m

      à thôi, thể mất , vậy nên, cho phép bản thân thua cuộc.

      Fred chuẩn bị xong tất cả hành lý, chỉ cần lão đại cùng thằng nhóc Ngân Táp đến là khởi hành luôn. Vậy mà sao a? mấy tiếng trôi qua rồi, bọn họ ngay cả cái bóng dáng cũng còn chưa thấy đâu.

      Lão đại dám , dù sao ngài cũng là cấp , bao giờ đến sớm hơn người khác. Nhưng là thằng nhóc Ngân Táp, nó có người , có bạn bè, làm gì mà giờ này vẫn chưa thấy tăm hơi ở đâu? khiến buồn bực hết chỗ .

      Thời tiết càng ngày càng lạnh, run rẩy hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa chút, bên còn ngừng nguyền rủa người nào đó còn chưa chịu xuất .

      Đợi đến lúc có thể khởi hành được là chuyện của hai tiếng sau. Fred nhìn nét mặt buồn bực của Ngân Táp mà khỏi nhíu chặt mày.

      "Thằng nhóc này, cáu cái gì vậy, ai nợ tiền chú mày chắc?" Người phải cáu ở đây đáng ra phải là ? làm sai chuyện mà còn bày ra bộ mặt khó coi như vậy, tức chết .

      "Hừ." Ngân Táp quay đầu , cũng thèm trả lời Fred. Lúc này đây cậu rất lo lắng cho nha đầu kia, nó yếu ớt như vậy, thô tay thô chân như Tiểu Tây chẳng biết có chăm sóc nổi nữa.

      nhàng thở dài hơi, sau đó quay sang nhìn Arthur, ánh mắt của cậu khỏi trở nên có phần phức tạp. Lần này sang Trung Quốc, ràng bọn họ là bên rơi vào thế bị động, hơn nữa cũng chưa có kế hoạch nào ràng. Nơi đó là giang sơn của Tô Triết Thác, ta có thể làm ra rất nhiều chuyện để giữ lại Hướng tiểu thư ở lại bên người.

      Chỉ hy vọng, chủ nhân của cậu cũng như vậy.

      ...

      Vừa đặt chân xuống Trung Quốc, Arthur vội vàng rời ngay. Ngân Táp nhìn theo , hề có ý định ngăn cản. Dù sao cậu cũng biết chủ nhân nơi nào, cho nên, cần phải lo lắng.

      Thời gian vẫn còn rất nhiều, ngày mai bọn họ mới bắt đầu hành động cũng chưa sợ muộn...

      Đứng trước đống đổ nát hoang tàn, Arthur nắm chặt hai tay lại, có chút đành lòng nghiêng mặt nơi khác. Căn nhà ở cùng Lam suốt ba tháng ở Trung Quốc, nay còn nữa rồi. Chiếc giường của , chiếc sô pha cũ vẫn hay ngồi đó, còn có, chiếc máy tính Lam vẫn thường dùng để dịch tư liệu... còn, còn gì hết.

      Trí nhớ trở lại, nhưng tất cả những gì làm nên nó lại lần lượt rời .

      có nhà, có Lam, phải làm gì bây giờ mới tốt?

      ...

      Trong bệnh viện ở ngoại thành, lúc này sắc mặt của Tô Triết Thác cực kì trầm, khiến cho vị bác sĩ ở bên cạnh khỏi run sợ chút.

      " ấy mê man mấy ngày rồi, tại sao đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Chẳng phải các ông đều có việc gì hay sao, rốt cuộc là có biết chữa bệnh hay vậy?" Kiên nhẫn của cũng chỉ có giới hạn, nhất là khi, Lam Lam vẫn hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại như thế này.

      "Tô tiên sinh, mong ngài thông cảm cho, chúng tôi làm hết sức mình rồi. ràng thân thể của phu nhân có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa ấy cũng phục hồi rất tốt. Vậy nên tỉnh lại..." Vị bác sĩ lo lắng nhìn sắc mặt của Tô Triết Thác lúc, cuối cùng mới dè chừng ra, "Có lẽ, là do tâm bệnh chăng?"

      "Tâm bệnh?" Giọng của Tô Triết Thác trầm xuống vài phần, dường như, còn mang theo vài phần suy tư phức tạp.

      "Đúng vậy, trường hợp như thế này chúng tôi từng tiếp nhận vài ca rồi. Thường do bệnh nhân phải chịu đựng cú sốc quá lớn, nhất thời dám đối mặt, cho nên mới lâm vào ngủ say. Có khả năng, tình huống của phu nhân cũng chính là như vậy." thấy Tô Triết Thác tỏ ra tức giận, vị bác sĩ lúc này mới dám ra nhận định của mình.

      Tô Triết Thác giật mình nhìn ông, thân thể đột nhiên lui về phía sau từng bước. Là nam nhân kia sao, cuối cùng, cũng vẫn là do nam nhân kia sao?

      Lam Lam, đến giờ này em vẫn chịu tỉnh lại, là vì ?

      Tô Triết Thác vẫn đứng, mà Hướng Thanh Lam lại vẫn ngủ, hai người cách nhau gần, mà dường như cũng là xa.

      "Lam Lam, em đâu hề mất tất cả, em xem, em còn có nữa cơ mà." cẩn thận cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của , thanh nhàng nỉ non, dường như bên trong còn mang theo ít cầu xin cùng đau khổ.

      " có đứa bé này, chúng ta vẫn có thể sinh thêm nhiều đứa nữa. hứa, nhất định bù đắp cho em nhiều."

      "Lam Lam, hãy tỉnh lại được ?" xin em...

      Tô Triết Thác tiếp tục xong, dường như muốn dùng phương pháp cuối cùng này để khiến cho tỉnh lại. Tất cả thương tổn đều chấm dứt rồi, giờ đây chỉ cần Lam Lam nguyện ý, có được tình mà mọi đời đều phải ghen tị.

      Cho dù trong đó chứa đựng nhiều mưu kế cùng ích kỉ, nhưng ai lại có thể rằng nó phải là nồng nhiệt thương? , nhất định cũng ít hơn Arthur Hoài Thụy.

      Bởi vì quá , cho nên mới dám làm ra những việc trời đất cũng dung thứ. Đứa bé kia... phải làm sao bây giờ?

      Khi còn sống nó là cái gai trong lòng , chết rồi, lại vẫn có thể khiến áy náy đau khổ. Cúi đầu xuống thấp, dường như ánh mắt của bắt đầu cay cay, mà cũng hề phát ra, ngón tay của Hướng Thanh Lam lúc này hơi hơi động đậy chút.

      Đây có phải là ảo giác của ? có thể nghe thấy giọng mơ hồ của Tô Triết Thác, , đứa bé còn nữa. Đây phải là lần đầu tiên nghe được điều này, như vậy, là sao, còn nữa rồi sao?

      Tiếng kia vẫn đều đều truyền đến, nhưng là, muốn nghe nữa, chỉ muốn yên lặng nằm đây, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

      còn thân nhân, chẳng còn ai có thể khiến lưu luyến được nữa rồi... Chi bằng, cứ như vậy mãi . mưu, còn thù hận, phải sợ hãi hay đau lòng vì ai nữa.

      Thế giới là mảnh tối đen, thực ra, cũng vô cùng an toàn. vẫn ở đây, chờ đến ngày được gặp đứa .

      Đột nhiên, có tiếng trẻ con kêu khóc truyền đến, giật mình nhìn quanh.

      Con à, là con phải ? Con đến rồi sao? Nhanh nhanh đến đây với mẹ nào...

      Môi của nhàng cong lên chút, giọng của nam nhân dần dần rời xa, đến tiếng Lam Lam cuối cùng kia, dường như chỉ còn là hư ảo.

      Như vậy cũng tốt lắm, có Tô Triết Thác, cũng có Arthur Hoài Thụy. cần ai cả, trong thế giới này, chỉ có cùng đứa là đủ rồi.

      Có lẽ, đây giấc ngủ dài.

      Vĩnh viễn cũng cần tỉnh lại.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: Tìm lại em
      Trước cửa phòng bệnh của Hướng Thanh Lam, lúc này có hai người phụ nữ trung niên đứng trò chuyện. Nhìn qua cách ăn mặc của bọn họ, chắc hẳn phải thuộc tầng lớp thượng lưu.

      "Kìa, chị xem, Triết Thác thế này làm sao mà coi được?" Người trông có vẻ trẻ hơn thở dài , dường như bên trong còn mang theo chút ít giễu cợt.

      Tô phu nhân nhìn vào phía trong phòng bệnh, hơi hơi hé môi, nhưng là, cuối cùng cũng thể phản bác được gì. Eve rất đúng, làm như thế này thực coi được. Tô gia chỉ có mình Triết Thác là con trai, nếu như Hướng Thanh Lam bất tỉnh cả đời, chẳng lẽ bọn họ cũng phải chịu cảnh bao giờ được bế cháu nội?

      Bà muốn con trai lấy người khác, nhưng hiển nhiên với tính cách của , điều đó là thể.

      "Cuối cùng cũng vẫn là Y Nhược nhà em đúng, trước kia chẳng phải nó vẫn phản đối Hướng Thanh Lam đến cùng hay sao, tại xảy ra chuyện rồi, biết làm thế nào bây giờ? Mà đứa con bất hiếu này, có Arthur cái là quên luôn cha mẹ. Chị xem, từ hồi sang quốc tới giờ nó gọi điện về nhà lần nào đâu." Eve bên nhìn móng tay, bên thản nhiên kể khổ, nhưng nghe vào trong tai Tô phu nhân lại chẳng khác nào đắc ý khoe mẽ.

      Bọn họ tranh đấu với nhau từ khi còn rất trẻ, sau khi cả hai đều gả vào hào môn xong, người sinh con trai, người lại sinh con , cần cũng đủ biết đãi ngộ khác nhau đến mức nào.

      Eve trước giờ vẫn luôn ghen ghét với bà, tìm mọi cách để vượt mặt bà. Bây giờ tốt rồi, Y Nhược kiếm được chồng quý tộc, còn Triết Thác lại đeo bám mãi tha kẻ sống dở chết dở.

      Bà biết Hướng Thanh Lam vô tội, nhưng cuối cùng lại vẫn thể ngừng được việc bản thân chán ghét ta. Triết Thác còn trẻ, còn rất nhiều tiền đồ đợi nó ở phía trước. Bà muốn này phá hỏng mọi chuyện, dù cho, chính ta là người cứu con mình trở về từ cõi chết.

      Giật mình nhìn quanh bốn phía chút, lúc này bà mới phát ra Eve rời từ lúc nào, mà phía trong phòng bệnh cũng chỉ có mình Hướng Thanh Lam, yên lặng hít thở.

      Bên ngoài, chút ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa, làm cho căn phòng như được phủ thêm tầng ấm áp. ra, mùa xuân mới lại sắp trở về, chỉ là, phải ai cũng cảm thấy như vậy.

      ...

      "Ngân Táp, tại sao lão đại lại bắt làm chuyện này, tại sao chú em lại phải làm, hứ???" Fred buồn bực nhìn đống đổ nát trước mặt, lại buồn bực nhìn bản thiết kế tay, thể hiểu nổi lão đại nghĩ cái gì. Nếu đây là tòa cao ốc hoành tráng cũng đành, nhưng ngôi nhà xập xệ bé tí? Trời ạ, thứ như thế này mà còn bắt xây lại hay sao?

      "Tại vì là cấp dưới của chủ nhân, còn tôi mới chỉ 16 tuổi, hiểu chưa?" Ngân Táp thản nhiên trả lời, cảm thấy vấn đề này có gì cần thắc mắc. Hơn nữa, giờ cậu cũng có việc quan trọng hơn phải làm.

      Có người gọi điện thông báo đến, chủ nhân vừa tìm được chỗ Tô Triết Thác giấu Hướng tiểu thư. Quả nhiên là kẻ tầm thường, ràng còn chưa biết được ngài nhớ lại tất cả, cũng cẩn thận sắp xếp cho Hướng tiểu thư điều trị ở bệnh viện ngoại thành.

      Chỉ là đáng tiếc cho , mấy thủ đoạn này còn chưa làm khó được Arthur Hoài Thụy. Ngài lên đường tới đó từ sáng sớm, chắc hẳn bây giờ cũng sắp đến nơi. Cậu cần phải nhanh chân hơn chút mới được, nếu để mình chủ nhân cùng Tô Triết Thác ở nơi đó, ai biết xảy ra những chuyện điên rồ gì.

      "Này nhóc

      , đâu vậy, ở lại đây với sao?" Fred buồn bực gọi với theo Ngân Táp, cam lòng phải ở đây làm việc vất vả mình.

      Chỉ là, thằng nhóc vô tâm kia phóng xe được đoạn xa rồi, có than thở nữa cũng chẳng ai thèm để ý. Thôi đành chấp nhận vậy, dù sao căn nhà này cũng rất bé, nhân công của lại rất nhiều, chẳng mấy chốc mà xây xong. Đến lúc đó, tha hồ tìm mỹ nữ, thoải mái ăn chơi hưởng thụ, hahaha.

      ...

      Arthur mím chặt môi, bước nhanh hành lang bệnh viện. lần trước vào đây là vì Lam, lần này vào đây, cũng vẫn là vì Lam.

      Tại sao lại như vậy, trở về Trung Quốc được gần hai tuần rồi, tại sao lại vẫn phải nằm viện? Chẳng lẽ thân thể có vấn đề gì rất nhiêm trọng sao, chẳng lẽ, là vì phải sinh non sao?

      Sinh non...

      Chuyện về đứa , phải đối mặt với Lam như thế nào bây giờ?

      bước lên tầng ba rất nhanh, thậm chí ngay cả thang máy cũng chờ được, nhưng là khi đến nơi rồi, lại chần chừ dám mở cửa bước vào. Bởi vì, thực sợ hãi. vào đó mang Lam về, nhưng có lẽ, phải chờ thêm chút nữa...

      Mà lúc này ở trong phòng bệnh, Tô phu nhân phức tạp nhìn Hướng Thanh Lam, chốc chốc lại thở dài tiếng.

      Bà từng cảm kích , cũng từng muốn quay lại với Triết Thác. Nhưng đó là lúc còn tỉnh táo, còn có khả năng mang lại hạnh phúc cho con. giống như bây giờ.

      phải là người vô cảm, thấy mê man bất tỉnh, biết chuyện từng mất hai đứa con, bà cũng rất đau lòng thương xót. Chỉ là, dù lý trí có ràng đến mấy, từ tận sâu trong thâm tâm bà cũng thể ngăn cản chính mình càng ngày càng chán ghét này.

      Con người ai mà chút ích kỷ, bà cũng vậy thôi.

      Cả đời tâm huyết của hai vợ chồng bà đều dồn hết vào Triết Thác, mong con thành công, mong con hạnh phúc, nhưng nếu này cứ tiếp tục mê man bất tỉnh như vậy chẳng phải Triết Thác sống mình cả đời hay sao?

      Con của bà, làm sao bà lại hiểu?

      Nó là người đạt được mục đích tuyệt đối chịu bỏ qua, trước đây như vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy. Mặc kệ Hướng Thanh Lam bị câm hay bị điếc, có bất tỉnh hay thế nào, chỉ cần nó vẫn còn ta chắc chắn có chuyện bỏ cuộc.

      Bà cũng rất cố gắng để tiếp nhận này, nhưng bây giờ thể được nữa rồi. Người ngoài cười nhạo bà có con dâu từng mang thai với người khác, Eve cười nhạo bà có cậu con trai có mắt chọn người, mà bà, chính bà cũng vì xấu hổ mà sống nổi mất.

      Bà chưa từng thua Eve, cũng bao giờ để thua Eve.

      muốn trong cuộc sống hoàn hảo của con trai mình có nét bút hỏng.

      thể nhắm mắt làm ngơ, thể!

      Găt gao nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hướng Thanh Lam, đột nhiên, trong mắt bà xuất chút lãnh ý. Chậm rãi đến gần giường bệnh, bà vươn hai tay ra, sau đó nhàng đặt lên cổ của . Từng hơi thở nhợt nhạt phả vào mu bàn tay khiến bà có chút đành lòng, nhưng cứ mỗi lúc như vậy, tiếng cười đắc ý của Eve lại văng vẳng bên tai khiến đôi tay bà như bị ma chú, dần dần, dùng sức đè xuống...

      "Tiên sinh, ngài tới thăm Hướng tiểu thư sao?" y tá nhìn thấy Arthur đứng ngoài lâu, thể hỏi câu này.

      "..."

      "Tiên sinh, nếu ngài tới thăm ấy, xin hãy ra ngồi ở dãy ghế ngoài kia được ?" Kì lạ , đứng đây lâu như vậy, chẳng lẽ là ta nhầm phòng.

      Arthur hơi nheo hai mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn y tá cái, sau đó hít sâu hơi, lấy hết can đảm đẩy ra cửa phòng bệnh.

      "A!!! Giết người!"

      Tô phu nhân bị tiếng hét chói tai của y tá làm cho sững sờ. Bà vội vàng thu tay lại đặt ở trước ngực, sau đó lại giơ tay ra xua xua vài cái. , bà giết người, bà mới chỉ dùng sức chút thôi, bà giết ai cả.

      y tá hốt hoảng chạy tìm người tới giúp, mà Tô phu nhân vẫn tiếp tục xua tay phủ nhận, ngừng lắp bắp .

      "... ... Tôi giết người, tôi hề muốn giết ấy..." Bà run rẩy lui về phía sau từng bước, chỉ hy vọng có người tin mình, chỉ là, mấy lời giải thích kia ràng quá mức bất lực.

      Mà đợi , người nam nhân này, chẳng phải chính là Arthur Hoài Thụy hay sao? Y Nhược đâu, sao tự nhiên ta lại tới đây làm gì?

      "Cậu là..." Bà vừa định mở miệng chuyện, Arthur lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo. rất muốn băm vằm người phụ nữ này ra thành từng mảnh, nhưng Lam muốn thế, Lam thích dùng tới bạo lực, cho nên, tại làm.

      Trong phòng bệnh VIP được bố trí rất gọn gàng, mọi đồ vật đều phủ màu trắng sữa sạch . Vài tia nắng cuối đông tiến vào qua ô cửa, dừng ở ngón tay Hướng Thanh Lam, đột nhiên khiến cảm thấy hai mắt mình có chút chua xót.

      Lam của như vậy sao?

      có giọng , thể tự vệ, vậy mà vừa nãy lại có người nỡ uy hiếp đến sinh mệnh yếu ớt của .

      "Lam..." giọng gọi , nhưng vẫn hề đáp lại. Run rẩy vươn ngón tay ra khẽ chạm chút, nhưng là, đột nhiên lại giật mình rút trở về.

      Yếu ớt quá, dường như là .

      Đột ngột quá, khiến có chút bàng hoàng.

      tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi gặp lại , nhưng lại chưa hề chuẩn bị cho tình huống như vậy. chuyện với , nhìn , thậm chí, còn mỉm cười.

      phải làm sao bây giờ? Lam, em ...

      Tô phu nhân sững sờ nhìn Arthur, lúc lâu sau vẫn thể định hình lại được người nam nhân này làm cái gì. Chẳng phải cậu ta là vị hôn phu của Y Nhược sao, khuôn mặt đặc biệt thế kia, làm sao bà có thể nhận lầm được? Huống chi, hầu như ngày nào Eve cũng tìm cơ hội để khoe ra cậu con rể tương lai quý hóa này.

      Tất cả là làm sao vậy, cậu ta quen Hướng Thanh Lam sao? Bà chẳng hiểu gì cả.

      Mà Arthur vẫn chỉ cẩn thận nhìn Hướng Thanh Lam, cầm lấy bàn tay bé của , nhàng đặt lên má.

      "Lam, thực xin lỗi, là tại quên đường về nhà, tại quên mất Lam."

      "Đừng giận được , đến đây rồi, mở mắt ra nhìn lần ..." Arthur hơi cúi người xuống, nhắm hai mắt lại, khẽ chạm vào gò má tái nhợt của . giọt nước mắt cứ thế hạ xuống, là khổ, là đau, là bi ai, cũng là hạnh phúc.

      "Lam, em xem, mang đến cho em thứ này. Đây là của em, ai cũng được phép cướp mất." Arthur lấy ra chiếc vòng cổ, cẩn thận đeo lại cho Hướng Thanh Lam. ôn nhu mỉm cười nhìn , nhưng là, vẫn hề có đáp lại.

      thể, hoặc là muốn.

      Ngân Táp đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ, đồng thời ngăn cản tất cả những ai có ý định bước vào.

      Chủ nhân vất vả mới tìm được Hướng tiểu thư, nhưng dường như, mọi chuyện lại quá toàn vẹn.

      có tiểu chủ nhân, Hướng tiểu thư hôn mê bất tỉnh. Nhìn xem sắc mặt tái nhợt của , cậu biết tình huống phải chỉ dùng chữ 'xấu' là có thể hình dung được.

      Cậu lập tức bước vào trong phòng, ngay cả Tô phu nhân cũng thèm liếc mắt lấy cái. Cúi người kính cẩn chào Arthur, đồng thời đề nghị, "Chủ nhân, chúng ta trở về thôi, nơi này ầm ỹ quá." Nghe từng tiếng bước chân dồn dập ở ngoài kia, cậu biết phiền toái sắp sửa ập vào đây rồi. Như vậy, quá tốt cho tĩnh dưỡng của Hướng tiểu thư.

      "Được." Arthur gật đầu cái, tất nhiên để Lam ở nơi này thêm giây phút nào nữa. Từ giờ trở ở bên cạnh , vĩnh viễn chia cách.

      Xốc chăn lên, cẩn thận ôm lấy Hướng Thanh Lam, giúp thoải mái tựa vào vai mình. Hơi thở nhàng dừng ở bên cổ, ấm áp quá, khiến trái tim có đôi chút loạn nhịp.

      ra, vẫn còn sống, tìm được rồi.

      Lam, đưa em trở về, được ?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 86: Tranh đoạt
      Tô Triết Thác bước nhanh hành lang bệnh viện, luôn cảm giác khí ở đây hôm nay có gì đó rất kì lạ. Nhưng là lạ ở chỗ nào, chính cũng lắm.

      "Này, biết gì chưa, gian phòng VIP của vị phu nhân kia vừa xảy ra chuyện lớn rồi đấy!"

      "Sao? Chuyện gì? Chẳng lẽ bệnh tình của ấy đột nhiên trở nên nghiêm trọng à?"

      "Đừng có gở chứ! Tôi cho biết, ban nãy có người vừa định giết ấy, nhưng may mà bị phát kịp thời. Mà người phát ra ấy à, ta đẹp trai lắm nhé, đôi mắt còn là màu xanh lục nữa cơ..."

      Hai người đó còn tiếp tục rất nhiều, nhưng là, còn hứng thú muốn nghe thêm nữa. Chạy nhanh về phía thang máy, cố gắng tự trấn an mính mình.

      sao hết, nhất định phải là Lam Lam. Thiện lương như ấy làm sao có thể bị người ám hại được. Chỉ là... nam nhân có đôi mắt màu xanh lục ư?

      , thể nào!

      chạy càng lúc càng nhanh, thậm chí khi va vào người khác cũng chẳng hề hay biết. muốn đến gặp , muốn ôm vào lòng, thể để cho ta cướp thứ quý giá nhất của mình lần nữa.

      "Thác?" Vũ Văn Thần khó hiểu nhìn Tô Triết Thác liều mạng chạy như điên, ngay cả lúc va vào cũng chịu dừng lại lấy phút. "Thác, cậu làm sao đấy? Thanh Lam có bay mất đâu mà cậu hốt hoảng thế làm gì?"

      "Thác!!!" Thấy cậu ta vẫn chẳng thèm để ý đến mình, Vũ Văn Thần lúc này cũng có đôi chút sốt ruột. biết, Tô Triết Thác phải là người dễ mất bình tĩnh . lần gần đây nhất thấy cậu ta như thế này chính là lúc Thanh Lam bỏ , nhưng lần này ấy đâu thể được nữa? Vậy cậu ta lo lắng cái gì?

      Năm... Bốn... Ba...

      Tô Triết Thác đứng trước cửa thang máy, nhìn dấu mũi tên chậm chạp di chuyển xuống mà khỏi cảm thấy tức giận. xoay người chạy lên cầu thang bộ, chỉ là mới được vài bước, cánh tay bị người giữ lại.

      "Thác, cậu làm sao vậy?" vất vả mới đuổi kịp được Tô Triết Thác, Vũ Văn Thần ngừng thở hổn hển.

      " có việc gì." Tô Triết Thác hơi mím môi lại chút, gạt tay Vũ Văn Thần ra, tiếp tục chạy lên tầng ba. Trong gian im lặng, tiếng bước chân của hai người có vẻ phá lệ ràng, cùng với, vô cùng áp lự

      c.

      " có việc gì là thế nào? Thác, sao cậu lại lo lắng thế kia?" Vũ Văn Thần hiển nhiên là tin tưởng. Bạn bè với nhau bao nhiêu năm, chẳng lẽ lại biết lúc nào cậu ta lo lắng hay sợ hãi?

      Thân thể Tô Triết Thác hơi run lên chút, bước chân nặng nề dường như thể nào bước tiếp được. thẫn thờ tựa vào tường, để mặc cho cơ thể mình vô lực trượt xuống.

      Tại sao lại như vậy, tại sao ta lại đến đây, chẳng phải có Y Nhược rồi hay sao? chiếm mất trái tim của Lam Lam, bây giờ ngay cả thân thể của cũng muốn cướp mất. cam lòng! ràng chỉ mình mới biết được mọi chuyện, chỉ mình mới có thể cho đâu là chân tướng.

      Nếu vậy tại sao? Chẳng lẽ nào... ta nhớ lại?

      'Oang' tiếng, đầu óc như bị nổ tung, lòng bàn tay mướt đầy mồ hôi lạnh. biết ngày này sớm muộn gì rồi cũng đến, chỉ là, khi phải đối mặt với nó, mới biết mình hề can đảm như tưởng tượng.

      Lam Lam là tất cả đối với , mất , còn là chính mình. biết, nếu bây giờ còn tỉnh táo, nhất định do dự mà lựa chọn theo Arthur Hoài Thụy.

      ta có quá nhiều lợi thế, nhưng là, chịu thua dễ dàng như vậy!

      "Thần, ta đến đây rồi." Tô Triết Thác nhắm hai mắt lại, nửa ngày mới ra được câu đầu đuôi, khiến cho Vũ Văn Thần vô cùng khó hiểu.

      " ta là ai???" Thứ lỗi cho nhu ngốc, nhưng thực là thông tin cậu ta đưa ra quá mức ít ỏi.

      "Arthur Hoài Thụy. đến tìm Lam Lam, muốn đưa ấy về."

      "Thần, đứa bé kia... Là của !"

      ...

      Tô phu nhân vươn tay ra, dường như còn muốn giải thích thêm điều gì nữa, chỉ là ánh mắt quá mức lãnh của Ngân Táp khiến bà thể lùi bước lại.

      Thực ra bà rất muốn biết tại sao Arthur lại kiên quyết mang Hướng Thanh Lam rời , dù sao cậu ta cũng là chồng sắp cưới của Y Nhược. Chỉ là, mọi chuyện cũng chỉ dừng ở mức tò mò mà thôi, bà hỏi, đương nhiên cũng ngăn ta lại.

      phải chỉ vì thể, mà còn vì muốn.

      đành lòng làm Hướng Thanh Lam tổn thương, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn cuộc sống của con trai mình dần bị hủy hoại trong tay của người sống dở chết dở. Nếu như hôm nay nam nhân này mang ta rời có lẽ, đó là giải pháp tốt nhất cho tất cả mọi người.

      Bà mặc kệ ta có quan hệ gì với Hướng Thanh Lam, cũng mặc kệ ta định mang này đâu, chỉ cần từ nay về sau bọn họ đừng xuất ở trước mặt Triết Thác nữa là ổn. Đúng vậy, thôi, càng xa càng tốt!

      "Buông Lam Lam ra, Arthur Hoài Thụy, tôi cho phép chạm vào người ấy!" Tô Triết Thác đẩy tung cửa phòng bệnh, điên cuồng gào lớn với Arthur. Trong mắt lúc này còn thấy Tô phu nhân hay Ngân Táp, chỉ thấy loại nguy cơ quá mức ràng, cực kì nguy hiểm.

      ta đứng kia, ta muốn mang Lam Lam mất.

      Hai nam nhân lại đối diện nhau lần nữa, trong nháy mắt, lại là hận ý ngập trời như ngày xưa.

      "Thác." Vũ Văn Thần vừa định vào, kết cục lại bị Ngân Táp vươn tay ngăn lại.

      "Đây là chuyện của ba người bọn họ, mong cần nhúng tay vào làm gì." Cậu ý tứ xong, sau đó cầm lấy con dao mổ, vô cùng nhập tâm thưởng thức. ra ta có vào hay cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là cậu biết, chủ nhân thích người khác nhúng mũi vào việc riêng của mình.

      Vũ Văn Thần ngây người mất lúc, sau đó mới chậm rãi lùi về sau. phải vì sợ thằng nhóc này nên mới làm như vậy, chỉ là có số việc, Thác cần tự mình giải quyết cho ràng. Nghiêng đầu nhìn hai nam nhân đối địch nhau đứng ở bên trong, khỏi phiền não thở dài tiếng.

      Bọn họ, có lẽ sinh ra nhất định phải trở thành kẻ thù.

      "Trả lại Lam Lam cho tôi!" Tô Triết Thác nheo lại hai mắt, gắt gao nhìn vào yên lặng nằm trong ngực của Arthur, đáy lòng vừa tức giận lại vừa ghen tị.

      "Dựa vào cái gì?" Arthur nhạt nhẽo cong lên khóe môi, dường như coi lời vừa ra là thứ đáng chê cười nhất thế giới. Là ai làm tổn thương ấy, là ai muốn vứt bỏ ấy trước tiên? Bây giờ trả lại, nghĩ cũng đừng nghĩ!

      "Tôi là chồng của ấy, ấy là vợ tôi, buông ra!" Tô Triết Thác mất bình tĩnh hét lớn, còn quan tâm đến lí lẽ là gì. chỉ muốn ta buông Lam Lam ra, ngay lập tức!

      "Là vợ cũ ? Tô tiên sinh?" Arthur như cười như hỏi lại, "Nếu như tôi nhớ lầm vợ phải tên là Cung Như Tuyết mới đúng, tại sao lại đột nhiên trở thành Hướng Thanh Lam?"

      "Arthur Hoài Thụy, trả ấy lại cho tôi." Tô Triết Thác vừa thẹn vừa giận, thể phản bác lại, bởi vì, tất cả những điều ta đều là . Là phản bội Lam Lam, là khiến phải chịu nhiều đau khổ, tất cả tất cả, đều biết hết, chẳng qua lại bao giờ muốn thừa nhận.

      có kiêu hãnh của riêng , biết mình sai, có nghĩa là người khác được phép ra điều đó!

      "Đó là chuyện của tôi cùng Lam Lam, liên quan đến . Nơi này là Trung Quốc, phải lâu đài Hoài Thụy nơi thích làm gì làm. Trả Lam Lam lại đây, sau đó biến cho khuất mắt tôi!" Tô Triết Thác siết chặt hai tay lại, trán gân xanh, hiển nhiên là vô cùng cố gắng để kìm nén tức giận.

      " xứng ?" Arthur khinh thường hỏi lại, tư thái cao ngạo mà có chút lạnh lùng.

      ta từng câu này với , bây giờ, chính là lúc nên đáp lễ.

      "Arthur Hoài Thụy, a..." Tô Triết Thác đột nhiên điên cuồng cười lớn, "Ý là tôi xứng? Được thôi, tôi thừa nhận, nhưng là , xứng sao? quên ấy, trong lúc ấy khổ sở mang thai con của , lại vui vẻ tình chàng ý thiếp với người con khác. bỏ mặc ấy sang làm người hầu, biết ấy mỗi ngày bị Uông Tiểu Lam hành hạ bắt nạt. Bây giờ đứa mất rồi, ấy chịu tỉnh lại, xem, ai mới kẻ xứng?"

      "Arthur Hoài Thụy, tôi với đều tàn nhẫn cả thôi, đừng có đứng đó mà ra vẻ mình là người có lý!" Tô Triết Thác hừ lạnh tiếng, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt của Arthur trở nên vô cùng khó coi.

      "Như thế nào, nếu như muốn bị Lam Lam hận nhiều hơn nữa, tốt nhất là hãy trả ấy lại cho tôi. tại người ấy muốn gặp nhất chính là , hơn nữa, ấy đồng ý phục hôn với tôi rồi!" Tô Triết Thác lạnh lùng nở nụ cười, nhưng là chỉ có mới biết, chính mình mất bình tĩnh tới mức nào.

      ta ôm Lam Lam của , ta thế nhưng dám ôm Lam Lam của chặt như vậy, đáng chết!

      Arthur đứng trầm ngâm hồi lâu, dường như còn suy nghĩ về câu của Tô Triết Thác. hơi cúi mặt xuống, chạm trán vào khuôn mặt của Hướng Thanh Lam.

      muốn gặp nữa, sao?

      Nhưng là ổn rồi, rất muốn gặp , chỉ muốn gặp riêng mà thôi.

      "Tất cả những gì tôi làm, tôi tự mình gánh vác, liên quan đến . ấy hận tôi cũng được, oán tôi cũng thế, nhưng lần này tôi nhất quyết bỏ cuộc. Tôi giống , chưa bao giờ giống." xong, lập tức bỏ qua Tô Triết Thác, bước nhanh về phía cửa phòng bệnh. đứng ở nơi này quá lâu rồi, tốt cho sức khỏe của Lam. Hơn nữa, cũng muốn phải dài dòng thêm với Tô Triết Thác làm gì.

      Nụ cười đắc ý khuôn mặt Tô Triết Thác nháy mắt trở thành cứng đờ, trong thời gian ngắn thế nhưng thể tiêu hóa nổi những gì Arthur vừa .

      đánh giá năng lực thừa nhận của quá thấp, vẫn là tự đề cao năng lực khiêu khích của mình quá nhiều? ràng cả hai đều cùng thương tổn Lam Lam, cả hai đều khiến ấy phải chịu nỗi đau mất đứa , nhưng là tại sao đến giờ, vẫn luôn bị ta vây vào thế bị động?

      "Buông ra!" xoay người lại, định cướp lấy Lam Lam từ trong ngực Arthur, đột nhiên bên má lại cảm thấy đôi chút đau đớn.

      Ngân Táp, lại là thằng nhóc kia!

      "Triết Thác..." Tô phu nhân thất thanh hét lớn, bà vốn nghĩ cậu nhóc kia chỉ có ánh mắt là dọa người, ngờ rằng còn dám động cả tay chân ở ngay trong bệnh viện. Triết Thác chảy nhiều máu như vậy, phải làm sao bây giờ?

      "Cậu hơi quá đáng rồi đấy!" Vũ Văn Thần tức giận nhìn Ngân Táp, dám tin cậu nhóc lại có thể máu lạnh đến mức này. đúng là chủ nào tớ nấy, ràng chính là giuộc với Arthur Hoài Thụy.

      "Quá đáng?" Ngân Táp thản nhiên nhìn cái, sau đó hất cằm về phía Tô phu nhân, "Nếu quá đáng, như vậy, bà già kia còn quá đáng hơn ?"

      Tô phu nhân bị Ngân Táp tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chịu nhận thua định lớn tiếng lại, chỉ là lúc này ngoài cửa vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, sau đó là giọng chói tai của y tá.

      "Chính là bà ta, cảnh sát, bà ta vừa định giết bệnh nhân của phòng này!"

      Viên cảnh sát nhìn thấy Tô Triết Thác cùng Tô phu nhân sau, hiển nhiên có đôi chút giật mình. Dù sao bọn họ cũng là người có tiếng tăm ở thành phố này, nếu như hôm nay giải quyết tình khéo léo, ai biết được ngày mai lại có họa lớn gì xảy ra.

      "Thực xin lỗi Tô tiên sinh, có người tố cáo Tô phu nhân đây định mưu sát bệnh nhân nằm điều trị ở phòng này, vậy nên tạm thời chúng tôi phải đưa bà ấy về đồn để điều tra ràng việc. Nếu như phu nhân hoàn toàn vô tội, chúng tôi hứa đích thân đưa bà ấy trở về. Mong hai vị vui lòng hợp tác."

      "..."

      Mưu sát?

      Mẹ , muốn giết chết Lam Lam?

      Nhất thời, Tô Triết Thác cảm thấy bản thân như vừa bị ai đó thẳng tay giội cho gáo nước lạnh. xoay người, thể tin nổi gắt gao nhìn về phía Tô phu nhân. Vẫn biết mẹ của mình chưa từng quý Lam Lam, nhưng kể từ ngày giúp hồi phục, thái độ của bà hòa nhã hơn trước kia rất nhiều.

      Tại sao?

      thể tin nổi, Lam Lam mất tất cả rồi, giờ ngay cả mạng sống bà cũng muốn cướp của ấy hay sao?

      "Triết Thác, mẹ làm vậy, tin mẹ, mẹ làm vậy!" Tô phu nhân nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của T

      ô Triết Thác khỏi giật mình hoảng hốt. Bà liên tục xua tay phủ nhận, nhưng dường như, lần này vẫn chẳng có ai tin bà hết.

      "Tôi rồi phải , nếu bàn về quá đáng, tôi cùng chủ nhân còn chưa so được với bà già kia đâu. Nếu như vừa nãy chủ nhân đến sớm, chắc hẳn giờ này Hướng Tiểu thư ..." Ngân Táp hất cằm thản nhiên với Vũ Văn Thần, mà y tá đứng ở bên cạnh còn quên đổ thêm dầu vào lửa, "Đúng vậy đúng vậy, may mà có vị tiên sinh kia mở cửa đúng lúc, nếu bà ta bóp chết Hướng tiểu thư rồi. Lúc đó chúng tôi đều nhìn thấy!"

      Vũ Văn Thần dùng sức nhu nhu huyệt thái dương, cảm thấy việc càng lúc càng trở nên phiền toái.

      Bác định bóp cổ Thanh Lam sao? Đây phải cố ý mưu sát còn là cái gì nữa. Lần này nếu như Arthur Hoài Thụy muốn làm to chuyện, biết bọn họ phải đối phó lại kiểu gì.

      "Triết Thác, mẹ bóp cổ con bé, hề!" Tô phu nhân nghe thấy y tá ngừng lung tung, mà ánh mắt của Tô Triết Thác lại càng ngày càng lạnh. biết phải làm thế nào mới được việc này, lúc bọn họ mở cửa bà mới chỉ đặt tay lên cổ Hướng Thanh Lam thôi, tuy có hơi dùng sức chút, nhưng bà hề có ý định giết người, !

      "Triết Thác, con hãy tin mẹ, lúc đó mẹ mới chỉ đặt tay lên cổ con bé thôi, mẹ chưa làm gì hết." Tô phu nhân cuống cuồng giải thích, lại biết tự mình vừa chuốc họa vào thân.

      Vũ Văn Thần chán nản lắc đầu, chợt có loại cảm xúc gọi là khóc ra nước mắt. Bác cứ phủ nhận là được rồi, tại sao tự nhiên lại phải ra câu đó, này khác nào tự mình nhận tội? Bây giờ bọn họ có muốn bao che cho việc này cũng kịp nữa rồi.

      "Được rồi, Tô phu nhân, bà cần thêm điều gì nữa. Tất cả tình chúng tôi điều tra cẩn thận. Còn bây giờ, mời bà hợp tác theo chúng tôi về đồn." Vị cảnh sát lịch đưa tay ra phía cửa, giọng nghiêm nghị đến lạnh lùng.

      "Triết Thác, mẹ giết người." Tô phu nhân túm chặt lấy tay áo của Tô Triết Thác, hoảng loạn lắc đầu. Bà muốn đến đồn cảnh sát, bà có tội. khi đến đó rồi, danh tiếng của bà phải làm sao bây giờ?

      " sao cả, mẹ đừng lo, có chuyện gì hết!" Tô Triết Thác giọng an ủi Tô phu nhân, dù sao đây cũng là mẹ , mặc kệ bà có định giết Lam Lam hay , bà, vẫn là mẹ của . nhất định để bà gặp phải điều gì tốt. [...]

      Sau khi mọi người đều rời hết, lúc này trong phòng bệnh, lại chỉ còn hai nam nhân song song mà đứng.

      Arthur híp hai mắt lại, có phần ý liếc nhìn Tô Triết Thác cái, sau đó lập tức xoay người rời , mà lần này, còn ai dám ngăn cản bọn họ.

      Tô Triết Thác siết chặt nắm đấm, cảm giác toàn bộ thân thể của mình run lên vì tức giận. nhìn thoáng qua con dao mổ Ngân Táp để lại bức tường phía sau, khinh thường hừ lạnh tiếng.

      "Thác, cậu có sao ?" Vũ Văn Thần bước đến bên cạnh Tô Triết Thác, hơi hơi lo lắng hỏi. Bác bị đưa đến đồn cảnh sát, Thanh Lam lại bị Arthur Hoài Thụy cướp , cần đoán cũng biết tâm trạng lúc này của cậu ta khó chịu tới mức nào.

      "Thác, chúng ta phải làm gì bây giờ? Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, e rằng bị người hữu tâm lợi dụng" Kẻ thù của bọn họ rất nhiều, mà chuyện tai tiếng lần này, ràng chính là cơ hội tốt để đám người kia hạ thấp uy tín của Tô thị.

      "Đến đồn cảnh sát." Tô Triết Thác hít hơi sâu, dường như rất khó khăn mới đưa ra được quyết định này. vừa muốn lấy lại Lam Lam, lại vừa muốn giải quyết vấn đề của mẹ. Chuyện nào cần làm trước tự rất ràng, chỉ là...

      Nhìn thoáng qua phòng bệnh lần trước khi rời , đáy lòng của dường như lại bị người hung hăng bóp chặt.

      Arthur Hoài Thụy, cứ chờ đấy, tôi còn chưa xong việc với đâu!

      ...

      Ngân Táp nhìn nét mặt tái nhợt của Hướng Thanh Lam qua gương chiếu hậu, mi tâm khỏi nhíu chặt hơn ít. Vừa rồi trong phòng bệnh cực kì ồn ào, lại chút dấu hiệu nào là tỉnh lại, thậm chí ngay cả ngón tay cũng nhúc nhích lấy chút.

      "Chủ nhân, lát nữa trở về tôi kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Hướng tiểu thư ngay!"

      "Được." Arthur cúi đầu, cẩn thận phủ thêm áo khoác của mình cho Hướng Thanh Lam, sau đó lại ôm chặt hơn ít. tìm lâu lâu, luôn tự hứa rằng phải dành cho những điều tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng đến khi tìm được rồi, lại chỉ có thể bất lực nhìn rơi vào giấc ngủ dài.

      Cốt nhục của bọn họ, thậm chí còn chưa được nhìn nó lấy lần, được bế nó trong tay, được nghe tiếng nó kêu khóc. , cũng rất đứa , chỉ là bây giờ đánh mất nó rồi, Lam tha thứ cho sao?

      "Thực xin lỗi, Lam, nhất định em giận đúng ? bảo vệ được hai mẹ con, đáng chết." Ngón tay nhàng mơn trớn lên gò má tái nhợt của Hướng Thanh Lam, giọng áp lực đòi mạng.

      Lúc trước quên sạch bao nhiêu, tại liền thống khổ bấy nhiêu.

      Trở lại khách sạn, Ngân Táp nhanh chóng kiểm tra sức khỏe cho Hướng Thanh Lam. Arthur đứng ở bên, hai mắt hơi phức tạp híp lại. Đối với tình trạng này của vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, nhưng lại dám suy nghĩ sâu xa đến cùng.

      Có lẽ, là vì mơ hồ sợ hãi.

      " ấy thế nào?" Arthur trầm giọng hỏi, nếu cẩn thận nghe, nhất định là nhận ra thanh của có phần run rẩy. đến ngồi ở bên giường, cẩn thận chỉnh lại góc chăn vừa bị Ngân Táp làm cho xê dịch.

      "Cơ thể của Hướng tiểu thư căn bản cũng có vấn đề gì lớn, vậy nên, tình trạng này có thể là do tâm bệnh gây ra." Ngân Táp thản nhiên xong, thực ra theo như cậu thấy, vấn đề này phải là 'có thể' nữa, mà 'chắc chắn' là như vậy.

      Nguyên nhân cụ thể là gì, có lẽ cần mọi người cũng hiểu.

      "Vậy khoảng bao giờ ấy tỉnh lại?" Arthur nghe xong, ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng bình tĩnh. nhàng mơn trớn khuôn mặt bé của Hướng Thanh Lam, ánh mắt ôn nhu đòi mạng.

      Giấc ngủ nào rồi cũng phải tỉnh lại, cái Lam cần lúc này, có lẽ chính là chút thời gian.

      "Vấn đề này..." Ngân Táp đưa tay lên xoa cằm, thực có chút bất đắc dĩ , "Tôi cũng lắm." Cậu có tài tiên đoán, làm sao lại biết được khi nào Hướng tiểu thư tỉnh lại? Việc này cũng giống như việc chủ nhân bị mất trí nhớ thôi, đến lúc cần thiết, tự khắc ấy tỉnh.

      Hy vọng là như vậy.

      "Cậu biết?" Arthur nguy hiểm hỏi lại, hiển nhiên cực kì hài lòng với đáp án mơ hồ này. Nếu như ngay cả Ngân Táp cũng biết, vậy ai lại có thể trả lời được bây giờ?

      "Đúng vậy. Tỉnh lại khi nào là tùy theo ý nguyện của ấy, tôi cũng thể làm gì hơn được." Ngân Táp nhún nhún vai, vẻ mặt vô cùng bất lực.

      Cậu rất thích hai từ ' biết' cùng ' thể', chỉ là việc lần này quả thực nằm ngoài tầm với.

      "Ngân Táp, chữa khỏi cho ấy." muốn tỉnh lại, dù cho lúc ấy có thể hận , chán ghét , thậm chí còn muốn giết , nhưng ít nhất im lặng đến áp lực như thế này.

      nhắm chặt hai mắt, giống như, bao giờ còn muốn nhìn thấy .

      Giấc ngủ dài của , khiến cảm thấy vô cùng lo sợ.

      "Tôi cố gắng hết sức." Ngân Táp cung kính trả lời, đây là mệnh lệnh của chủ nhân, đương nhiên cậu cố gắng hoàn thành.

      "Tôi cần cố gắng, tôi muốn nhất định." Arthur ra lệnh lần nữa, thích nghe lời nước đôi kiểu như vậy, nhất là trong trường hợp lúc này.

      "..."

      "Đúng vậy, tôi nhất định chữa khỏi cho ấy, thưa chủ nhân."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 87: thể bắt đầu lần nữa
      " có lỗi quá, Tô tiên sinh, tất cả chỉ là do y tá hiểu lầm thôi, mang phiền toái đến cho ngài rồi." Viên cảnh sát cười cười xin lỗi Tô Triết Thác, bởi vì thân phận đặc biệt của , từ đầu tới cuối bọn họ vẫn điều tra thực nể nang. Cũng may, việc vẫn chưa có gì quá nghiêm trọng.

      "Là tôi mang phiền toái đến cho các mới đúng." Tô Triết Thác mỉm cười đáp lễ, đáy mắt lại ra chút thâm trầm. có rất nhiều cách để giải quyết việc này êm đẹp, với điều kiện tiên quyết là nhúng tay của Arthur Hoài Thụy.

      biết làm thêm bất cứ việc gì khiến Lam Lam phải tổn thương, lần này điều đó tốt cho , nhưng lại khiến cảm giác mình là kẻ thất bại.

      Tô phu nhân ra, sắc mặt hiển nhiên được tốt cho lắm. Dù sao bà cũng là xuất thân nhà danh môn, lần này phải vào đồn cảnh sát, là đủ mất mặt.

      "Triết Thác." Bà giọng gọi Tô Triết Thác, nhưng là, lại quay mặt bước . Từ biết Triết Thác là người lạnh lùng, vậy nên tình cảm mẹ con vốn chưa bao giờ quá mức sâu đậm. Vậy mà lần này... dường như chính bà lại khiến nó trở nên xa cách hơn nữa.

      "Mẹ, Lam Lam là vô tội, tất cả những gì ấy phải chịu đựng hôm nay đều là do tay con tạo thành. ấy còn gì nữa, tại sao mẹ lại nỡ..." Tô Triết Thác đột nhiên dừng bước lại, có chút khó khăn với Tô phu nhân. vốn rất tin tưởng giao Lam Lam cho bà chăm sóc, tại sao bà lại khiến thất vọng đến mức này?

      "Thực xin lỗi, Triết Thác, mẹ cũng hề muốn như vậy, chỉ là..." Tô phu nhân còn muốn biện hộ cho mình điều gì đó, nhưng hiển nhiên Tô Triết Thác còn muốn nghe. bước vào trong xe, nắm chặt lấy tay lái, bất lực thở dài hơi. thể chỉ trích mẹ của mình, nhưng muốn bình tĩnh đối mặt với bà vào lúc này, là quá khó.

      Tô phu nhân lặng lẽ ngồi vào trong xe, đặt hai tay lên đùi, chốc chốc lại liếc nhìn Tô Triết Thác. Suốt quãng đường dài, bọn họ vẫn đều im lặng trong áp lực. lâu sau, Tô phu nhân mới có dũng khí mở lời trước.

      "Triết Thác, có điều này mẹ rất muốn hỏi con."

      "Mẹ muốn hỏi về Arthur Hoài Thụy có đúng ?" Tô Triết Thác vẫn nhìn về phía trước, giọng bằng phẳng đến lạnh lùng.

      Tô phu nhân gật đầu cái, "Chẳng phải ta mang Y Nhược quốc rồi sao, sao t

      ự nhiên lại xuất ở nơi này?" Hơn nữa, còn có vẻ rất quan tâm đến Hướng Thanh Lam.

      "Y Nhược?" Tô Triết Thác thế này mới nghĩ đến, nếu Arthur Hoài Thụy khôi phục trí nhớ, như vậy nhất định Y Nhược có được ngày lành.

      Vươn tay phiền não xoa chán chút, phải lo lắng cho , nhưng còn hơi sức đâu để giải quyết rắc rối này. Dù sao lấy tính cách của ta, Y Nhược cũng đến nỗi phải mất mạng.

      Có lẽ chút giáo huấn cũng là tốt. Về sau hẳn là nên biết điều hơn, hiểu được phải lúc nào mình cũng là cái rốn của vũ trụ. quá kiêu ngạo, nếu tại nặng tay cho chút, mai sau còn biết gây ra họa lớn gì.

      thu thập phiền toái cho quá nhiều rồi, lúc này đây, cứ để mặc cho chịu vài ngày khổ .

      "Mẹ, chuyện này mẹ cần nghĩ nhiều, cũng đừng tới tìm bọn họ chuốc lấy phiền toái. Mọi chuyện có con lo, mẹ yên tâm." Tô Triết Thác thản nhiên xong, cũng có ý định giải thích cặn kẽ điều gì.

      Chỉ là mưu lớn vừa bị vạch trần mà thôi, đâu phải chưa hề nghĩ đến, chẳng qua, thời gian khôi phục là quá nhanh chóng. còn chưa kịp phát ra điều gì, cũng bí mật tới được Trung Quốc, hơn nữa còn điều tra ra bệnh viện của Lam Lam.

      Nam nhân này, quả thực là đối thủ vô cùng đáng sợ.

      ...

      Arthur ngồi ở bên giường, ánh mắt có chút thất vọng buồn bã. Mới vừa rồi còn nghĩ rằng tỉnh dậy, hóa ra lại chỉ là nhìn nhầm.

      Từng ngày từng ngày trôi qua, vẫn kiên trì chờ đợi, mong mở mắt ra nhìn mình. Nhưng là có, lần cũng . Có lẽ Ngân Táp đúng, vết thương lòng của quá sâu, ngày nào nó còn chưa hồi phục, ngày đó vẫn chìm đắm trong giấc ngủ dài.

      Ngân Táp nhàng đẩy cửa ra, bước đến bên cạnh Hướng Thanh Lam, sau đó tiến hành số kiểm tra đơn giản cho . lòng mà , công việc này bây giờ chỉ là lấy lệ, việc Hướng tiểu thư có tỉnh lại hay hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân ấy, chỉ là, nếu làm điều gì đó, nhất định sớm muộn gì chủ nhân cũng phát điên.

      "Ngân Táp, vẫn là như vậy sao?" Arthur buông lỏng ra bàn tay của Hướng Thanh Lam, giọng giấu nổi buồn bã.

      Ngân Táp lắc đầu, "Vẫn là như vậy, thưa chủ nhân. ràng ấy cần thuốc của tôi, có lẽ, ấy chỉ cần ngài."

      Cần sao?

      Arthur đặt ngón tay lên phiến môi của Hướng Thanh Lam, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ nơi đó, thế này mới có thể yên tâm rằng vẫn còn tồn tại. Mỗi ngày vẫn cố chuyện với nhiều, biết, có nghe được nữa, biết, liệu có còn nguyện ý muốn nghe.

      Thế giới của của , thể cho bước vào được nữa sao?

      "Ngân Táp, cậu có thể cho tôi biết, tại sao tôi tìm nhiều thế thân như vậy, lại chỉ duy độc có người quan trọng nhất là chịu nhận ra?" ràng sau khi tỉnh lại bọn họ gặp nhau rất nhiều lần, thậm chí, còn cầm lấy tay áo của . Vậy mà làm gì, tại sao lại có thể đối xử với tàn nhẫn đến như vậy.

      "Quá coi trọng, cho nên chỉ nhớ muốn đối xử với ấy tốt. Rất trân quý, cho nên sợ phải thừa nhận mình từng khiến ấy chịu khổ sở nhiều. Chủ nhân, ngài lâu vẫn chưa nhận ra Hướng tiểu thư, có lẽ, chính là vì sợ hãi." Ngân Táp bằng phẳng trả lời, sau đó hiểu ý tự động lui ra ngoài. Nơi này vốn cần cậu có mặt, chi bằng, hãy để cho chủ nhân tự tìm ra phương thuốc cho Hướng tiểu thư .

      Tiếng khép cửa rất vang lên, Arthur ngồi thất thần hồi lâu, sau đó cởi giầy ra, bước lên giường, cẩn thận đem Hướng Thanh Lam ôm vào lòng mình.

      "Lam, em lạnh phải ? Đừng sợ, có đây rồi, thân thể thực ấm."

      "Lam, tỉnh dậy , Thanh của em cuối cùng cũng trở về rồi. Em còn mình nữa, em có mà phải ?"

      "Lam, đừng ngủ nữa..." tựa cằm lên đỉnh đầu của , nhàng cọ chút. sợ bị lạnh, sợ gặp phải ác mộng, càng sợ nghĩ đến đứa , vụng trộm khóc mình.

      Nếu cứ ngủ mãi thế này, biết mình trở thành bộ dáng gì nữa.

      "Lam, em, cũng rất đứa . Tha lỗi cho được , biết mình sai rồi." giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống gò má của Hướng Thanh Lam, mang theo nhiều lắm hối lỗi cùng đau lòng.

      ngày, lại ngày trôi qua, Hướng Thanh Lam vẫn có dấu hiệu nào là tỉnh lại. Fred cùng Ngân Táp ái ngại nhìn Arthur, trong lòng thầm thở dài hơi.

      Chủ nhân của bọn họ bây giờ, quả thực khác nào kẻ điên. Cả ngày đều nhốt mình ở trong phòng cùng với Hướng tiểu thư, cần biết có nghe được điều gì hay , ngài vẫn kiên trì kể chuyện. Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, có lẽ riêng gì Hướng tiểu thư là người bệnh, mà ngay cả chủ nhân cũng ngã quỵ vì kiệt sức.

      "Chủ nhân, căn nhà của ngài được xây xong rồi, qua vài ngày nữa là có thể đến ở." Chỉ là, nơi đó có thể ở được bao lâu đây, Ngân Táp thực lo ngại về vấn đề đó.

      xong rồi sao? Tốt lắm.

      "Lam, cuối cùng chúng ta cũng có thể về nhà được rồi."

      xong, đứng lên mở ra ngăn bảo mật, thay lại bộ quần áo của ngày mưa hôm ấy. Bắt đầu từ giây phút này, còn là Arthur Hoài Thụy nữa. chỉ là Thanh, chỉ là tên ngốc Thanh mà thôi.

      ...

      Trong văn phòng tổng tài của Tô thị, Vũ Văn Thần vẫn cố chấp ngồi cạnh Tô Triết Thác lâu. Chẳng phải lo cậu ta làm điều gì dại dột, mà là có số việc, thể nghĩ tới.

      Ngày đó Thác đứa bé là của Arthur sau, hỏi thế nào cũng nhất quyết chịu nửa câu dưới. Bây giờ hay rồi, Thanh Lam bị mang , cậu ta còn tâm trí đâu để làm việc, ngay đến chính bản thân cũng chẳng thể suy nghĩ việc gì khác ngoài vấn đề này.

      "Cậu muốn hỏi cái gì?" Tô Triết Thác đột nhiên ngẩng đầu, khoanh hai tay trước ngực nhìn Vũ Văn Thần, hơi hơi trêu ngươi , "Đừng có ở chung lâu ngày với nhau, cậu vừa phát ra là cậu tôi đấy nhé."

      "..."

      " có gì, tôi muốn hỏi điều gì hết." Hít hơi sâu, hôm nay mới biết ra Tô Triết Thác còn có bản kể chuyện cười, chỉ có điều, tốt nhất cậu ta nên thể năng khiếu này lần thứ hai, nếu thanh danh của bị hủy hoại cho bằng hết.

      "Cậu muốn biết quan hệ giữa Lam Lam và Arthur Hoài Thụy phải ? Hay là thắc mắc tại sao đến giờ này tôi vẫn chưa tìm ấy về?" Tô Triết Thác đứng dậy, hơi hơi nheo mắt hỏi Vũ Văn Thần, dường như tâm trạng cũng quá tồi tệ.

      Cậu ta muốn hỏi điều gì làm sao lại biết, chẳng qua mấy ngày trước xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối, lúc ấy chỉ cần nhắc đến cái tên kia thôi, cũng có thể phát điên lên được rồi, huống chi là kể chuyện về .

      Nhưng là, bây giờ rất có hứng thú giải thích, bởi vì có chuyện vừa mới nghĩ xuôi.

      "Thác, cậu đúng là hiểu tôi, tôi nghĩ thứ gì cũng qua được đôi mắt tinh tường của cậu." Vũ Văn Thần ngờ Tô Triết Thác lại đột nhiên có nhã hứng kể chuyện như vậy, khỏi nhanh miệng nịnh hót mấy câu.

      "Arthur Hoài Thụy ra còn có cái tên khác." Tô Triết Thác ngồi lên góc bàn làm việc, đưa lưng về phía Vũ Văn Thần, thản nhiên gợi lên khóe môi.

      " ta, còn gọi là Thanh. Có thời gian ở Trung Quốc bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, sau đó được Lam Lam mang về nuôi. Nực cười nhất là sau ba tháng sống chung với nhau, ta nhớ hết mọi chuyện trước kia, lại chỉ quên mình ấy." Nếu quên rồi, tại sao còn phải nhớ lại. Nam nhân đáng chết này, quả nhiên là kẻ thù đội trời chung với .

      Vũ Văn Thần nhàng gật đầu, chuyện li kì như vậy, có nằm mơ cũng nghĩ ra. Ai ngờ được ám đế của giới thương nhân lại từng sống chung ba tháng với Thanh Lam cơ chứ, hơn nữa hai người còn có chung đứa . Chỉ đáng tiếc...

      "Thác, nhưng tôi vẫn hiểu. Hôm đó vì bác nên cậu mới để bọn họ rời , nhưng sao mấy ngày nay lại vẫn chưa tìm Thanh Lam trở về? Bọn họ ở chỗ nào, đâu phải cậu biết." Vũ Văn Thần có chút khó hiểu hỏi.

      biết Tô Triết Thác phải là người nóng nảy, nhưng là những việc liên quan đến Thanh Lam, cậu ta chưa bao giờ bình tĩnh được như thế này.

      Bình tĩnh đến mức, khiến cảm thấy mơ hồ bất ổn.

      Tô Triết Thác hơi cong lên khóe môi, nhìn thoáng qua Vũ Văn Thần, " tại bác sĩ có chút biện pháp khả quan nào với bệnh tình của Lam Lam, tôi cũng biết phải làm điều gì hơn nữa. Nhưng Arthur Hoài Thụy lại khác, bên người ta có thằng nhóc Ngân Táp, nó là thiên tài y học."

      "Tôi muốn để Lam Lam ở chung với ta, nhưng với tình hình này, cũng đành phải cố nhắm mắt làm ngơ vậy. Đợi cho Lam Lam tỉnh lại, tôi do dự mà cướp ấy trở lại bên mình." Chuyện ti bỉ gì cũng làm rồi, ngại thêm chuyện vặt vãnh này nữa. Huống chi, cũng có phần tự tin vào bản thân mình, bởi vì thương tổn tạo ra cho Lam lam hiển nhiên là còn thua xa Arthur Hoài Thụy. tin tỉnh lại rồi mà còn có thể tha thứ được cho .

      Vũ Văn Thần nheo mắt đánh giá nét mặt thâm trầm của Tô Triết Thác lúc này, trong lòng khỏi nhéo phen mồ hôi lạnh. Quả nhiên là lão hồ li, việc gì cũng tính toán tốt lắm.

      Chỉ có điều, Arthur Hoài Thụy đơn giản để cho người ta tính kế như vậy sao?

      "Tốt lắm, tôi hiểu rồi." Vũ Văn Thần đứng lên, định bước ra phía cửa, lại đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

      "Thác, vậy Y Nhược sao?" Chẳng lẽ cậu ta lo lắng cho em họ của mình?

      Chính là chờ đợi nửa ngày, cũng có được đáp án. Tô Triết Thác bắt đầu đem tư liệu ra giải quyết, hiển nhiên thèm để ý đến . Thôi quên , chuyện gia đình của bọn họ để bọn họ lo, ít quản vẫn là tốt nhất.

      Đợi cho Vũ Văn Thần ra ngoài rồi, ánh mắt Tô Triết Thác lại trở về là mảnh bi thương. Thiếu mất Lam Lam, biết còn là chính mình.

      Đứng bên cửa sổ nhìn xuống d

      ưới, mọi thứ mới bé làm sao. Trước kia vẫn luôn coi thường đám người này yếu ớt bạc nhược, bây giờ mới chợt nhận ra, chính mình cũng chẳng khác gì.

      Gặp được đối thủ xứng tầm, ra, cũng cảm thấy sợ hãi.

      Cuộc chơi, có lẽ bây giờ mới chỉ bắt đầu mà thôi.

      'Cạch' tiếng, nghe được tiếng cửa văn phòng mở ra, quay mặt nhìn lại, vốn nghĩ rằng nhìn thấy Vũ Văn Thần, ngờ được lại là...

      "Thác, lâu rồi gặp."

      ...

      Cung Như Tuyết ngồi đối diện với Tô Triết Thác trong tiệm cà phê gần công ty, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc nhìn , có chút xấu hổ nở nụ cười.

      Lần này trở về, biết mình bị mọi người chế nhạo chỉ trích rất nhiều, nhưng thực là, còn lựa chọn nào khác.

      quên được nam nhân này, nếu biết có thể đứng lên, có thể khôi phục lại thị lực, như vậy hồi đó có đánh chết cũng chịu rời .

      Buông tha cho người toàn mỹ như , là cả đời tiếc nuối.

      người vào thời điểm yếu ớt nhất luôn rất dễ bị xiêu lòng, ngu ngốc bỏ , cho nên mới tiện nghi để Hướng Thanh Lam chiếm mất tình của .

      Nhưng là, bây giờ có thể khác, nghe ta bị người khác mang rồi, mà vừa mới trở lại, phải chăng...

      "Thác, có khỏe ?" bối rối nhìn , cố gắng phá vỡ bầu khí trầm mặc này.

      "Tốt lắm." Tô Triết Thác nghiêng mặt nhìn , hơi hơi cười khẩy chút. dám nghĩ lại có ngày trở về đây, còn tin rằng bọn họ vĩnh viễn gặp lại nhau nữa cơ đấy.

      "Thác, có nhớ nơi này ? Trước kia chúng mình rất hay đến đây chuyện." Cung Như Tuyết thấy lạnh lùng như vậy, khỏi có chút mất tự nhiên. Rất nhanh, lại tìm về nét mặt tươi cười xinh đẹp, uyển chuyển khơi gợi lại kỉ niệm cũ.

      Phải , Tô Triết Thác nhạt nhẽo cong lên khóe môi.

      phản bội Lam Lam chính ở nơi này, tất nhiên là quên được. Hít sâu hơi, nghiêng mặt sang chỗ khác, cố gắng kiềm chế lại bản thân.

      tha thứ cho đáng giận này, nhưng là, biết tội của mình còn nặng nề hơn gấp bội. Nếu Cung Như Tuyết dụ dỗ , như vậy, chính cũng cho ta cơ hội để làm được điều đó.

      "Thác, liệu chúng mình có thể bắt đầu lần nữa được ?" Do dự nửa ngày, cuối cùng Cung Như Tuyết cũng có dũng khí để đặt vấn đề với Tô Triết Thác. đánh cược, đánh cược vẫn còn tình cảm với bản thân mình, chẳng sợ đó chỉ là chút ít.

      Bắt đầu lần nữa? ta thế nhưng dám bắt đầu lần nữa với ?

      nực cười.

      "Cũng được thôi, nếu như có thể làm cho con của tôi sống lại." lạnh lùng nhìn Cung Như Tuyết, ánh mắt mang theo mỉa mai cùng châm chọc. Việc đến nước này rồi mà vẫn còn muốn quay lại với , ta đúng là ngây thơ.

      "Thác, em biết về chuyện đó." Ánh mắt của Cung Như Tuyết có chút bối rối, tính kế rất nhiều, chỉ là ngờ được lúc đó Hướng Thanh Lam lại mang thai.

      "Phải ?" Tô Triết Thác đánh giá từ đầu tới chân, hiển nhiên là quá tin tưởng, "Cung tiểu thư, biết những gì, tự nhiên trong lòng nhất."

      Tô Triết Thác đứng lên, thản nhiên chỉnh sửa lại âu phục, sau đó đặt mấy tờ tiền lên bàn, "Cung tiểu thư, về sau đừng đến tìm tôi làm gì, tôi có khả năng cho điều muốn. Thực xin lỗi, chào !" quay lưng về phía Cung Như Tuyết, lạnh lùng xong câu cuối cùng, sau đó nhanh chóng rời , để lại chén cà phê vẫn còn bốc lên hơi nóng.

      Cung Như Tuyết người ngồi ở nơi đó, ngẩn ngơ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ tiếng. Tất cả đều là chính chuốc lấy, cho nên còn có thể oán trách ai được nữa bây giờ?

      muốn bắt đầu lần nữa với , nhưng có lẽ, chỉ muốn bắt đầu lần nữa với người nào đó.

      Hướng Thanh Lam sao? Lần này thắng tôi rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :