1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình - Hạ Nhiễm Tuyết (96 Chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 93: Kí ức
      Lúc Hướng Thanh Lam tỉnh lại lần nữa, Arthur ngồi ở bên giường từ lúc nào. kỳ quái nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lúc chiều đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, vốn chỉ định ngả lưng chút, hiểu sao bây giờ lại giống như sáng sớm rồi?

      "Em ngủ lâu." Arthur dịu dàng vuốt ve mái tóc của , vẻ mặt lúc dối trông còn nghiêm túc. Vốn cũng thể ngủ lâu như vậy, là bảo Ngân Táp cho thêm thuốc an thần vào trong sữa. Dù sao, tỉnh lại sớm như Fred cũng phải chuyện hay ho gì.

      Ngân Táp mở cửa bước vào, cũng vừa lúc Hướng Thanh Lam nghiêng người ngồi dậy. nhìn chăm chú khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Ngân Táp, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về cha mẹ của cậu. biết, phải là hai người hoàn mỹ cỡ nào mới có thể sinh ra cậu con trai xuất sắc như vậy đây?

      "Thanh đẹp trai hơn." Arthur ôm chặt lấy Hướng Thanh Lam, làm cho tầm nhìn của hoàn toàn bị che khuất. Khóe môi nhịn được cong lên chút, Thanh của , ra bản tính bá đạo ngày xưa vẫn hề thay đổi. Tuy rằng có chút trẻ con hợp tuổi, nhưng có lẽ chỉ cần là làm, thứ gì trong mắt cũng trở thành dễ mến.

      "Đúng vậy, chủ nhân đẹp trai hơn." Ngân Táp như cười như , giọng thản nhiên ủng hộ Arthur. Cậu biết trước kia chủ nhân hề để ý đến vẻ ngoài của mình, nhưng đó là trước kia thôi, khi , ai lại có thể trước được.

      Arthur trừng mắt nhìn Ngân Táp, khiến cậu khỏi mất tự nhiên sờ sờ mũi. Chủ nhân của cậu, từ lúc nào trở nên nhặt như vậy?

      Hướng Thanh Lam cảm giác bầu khí có chút đúng, ngẩng đầu nhìn Arthur, thấy nở nụ cười vô cùng sạch , nhìn sang Ngân Táp, nét mặt vẫn thản nhiên như lúc mới bước vào. Lẽ nào là do nghĩ nhiều?

      Ngân Táp cúi đầu, trong lòng khỏi thầm thở dài hơi, tính cách hai mặt của chủ nhân nhà cậu lại bắt đầu. Hướng tiểu thư quá đơn thuần, biết bao giờ mới có thể phát ra được. Mà tất cả cũng đâu có gì quan trọng, bởi dù là mặt nào chăng nữa, chắc chắn cũng vẫn là mảnh tình si mà thôi.

      "Ngân Táp, xem chút xem sức khỏe tại của ấy thế nào." Gần đây trông Lam khá lên nhiều, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn, hơn nữa, cũng có việc quan trọng hơn muốn hỏi.

      ...

      " ấy thế nào rồi?" Arthur khép cửa lại, nhưng giọng vẫn đè xuống thấp.

      "Chủ nhân, dây thanh của Hướng tiểu thư có vấn đề gì, theo lý thuyết mà , hẳn là có thể chuyện bình thường được." Cậu vẫn luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng lúc trước vì vướng Tô Triết Thác, hơn nữa Hướng tiểu thư lại mang thai, vậy nên vẫn xem xét cẩn thận được.

      Arthur khẽ nhăn mày lại, giọng giấu nổi phiền muộn, "Tôi cũng lắm, ngay từ lần đầu gặp nhau, ấy như thế này rồi. Tuy có lần tò mò hỏi qua, nhưng ấy muốn , là..." Bất lực.

      "Để tôi suy nghĩ thêm chút." Trong tài liệu điều tra trước kia hề ghi sức khỏe của Hướng tiểu thư có vấn đề gì, ít nhất là đến lúc ly dị Tô Triết Thác, vậy mà lúc gặp được chủ nhân, còn giọng . Rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó vậy?

      Arthur nhìn Ngân Táp, sau đó tới bên cửa sổ, ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn ra phía ngoài. Tuy Lam luôn tỏ ra kiên cường, nhưng trong lòng hiểu ràng, cũng rất khao khát được chuyện trở lại. Nếu như lần này Ngân

      Táp có cách, phải chăng, chân được nghe Lam gọi tên lần nữa?

      Hơi vén rèm cửa lên, thấy được bóng người lén lút phía dãy nhà đối diện.

      Tô Triết Thác, quả nhiên là kẻ theo đuôi dai dẳng.

      "Lão đại, chúng ta bị người theo dõi." Fred biết đứng sau từ lúc nào, vẻ mặt thản nhiên .

      "Tôi biết." Arthur hơi hơi gật đầu, ra ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến đây, cũng phát ra điều này. Tô Triết Thác phải là người dễ dàng bỏ cuộc, chỉ có điều, nếu ta nghĩ ra được, làm sao lại nghĩ ra được đâu?

      "Ở bên đó thế nào?" Arthur mở miệng, giọng nhàn nhạt nghe ra cảm xúc.

      "Rất mất kiên nhẫn, có vẻ như chuẩn bị hành động rồi." Fred theo ánh mắt của nhìn ra phía ngoài, khóe môi nhịn được châm chọc cong lên chút.

      "Hoan nghênh." Arthur lạnh lùng cười. sợ ta đến, mà chỉ sợ ta đến. Chuyện giữa bọn họ, chung quy có ngày cần đối mặt giải quyết.

      "Chủ nhân." Giữa lúc bầu khí có chút áp lực, Ngân Táp đột nhiên lên tiếng gọi Arthur. Thực ra, phương pháp này cậu nghĩ đến ngay từ đầu, chần chờ là vì sợ chủ nhân đồng ý. Nhưng nghĩ nghĩ lại, có lẽ, cũng chỉ có cách này mà thôi.

      "Nghĩ ra rồi?" Arthur xoay người nhìn về phía Ngân Táp, hơi hơi nhướng mày.

      "Đúng vậy." Ngân Táp gật đầu, ánh mắt có đôi chút ảm đạm.

      "Chủ nhân, biện pháp này tương đối mạo hiểm, hơn nữa nếu tại muốn làm, có lẽ gây ảnh hưởng tốt đến Hướng tiểu thư." Tất nhiên cậu cố gắng cẩn thận hết sức, nhưng chút thương tổn, có lẽ thể tránh khỏi.

      "Chủ nhân, tại ngài có thể lựa chọn, là thực , hai là tiếp tục để Hướng tiểu thư mất giọng , hơn nữa là, vĩnh viễn.

      Arthur xoay người , yên lặng nghe Ngân Táp giải thích. Cậu ta , Lam có thể gặp phải cú sốc rất lớn, tại muốn giải quyết, cần phải tái lặp những điều đó lần?

      Giọng và quá khứ, rốt cuộc, điều gì mới là tốt nhất dành cho ?

      "Cậu muốn làm như thế nào?" có chút do dự hỏi.

      "Thôi miên." Ngân Táp dứt khoát trả lời.

      "Có hại với cơ thể nhiều ?" Nếu Ngân Táp lựa chọn phương pháp này, cũng tin tưởng đó là tốt nhất. Chỉ có điều, cậu ta cũng , tương đối mạo hiểm.

      Mạo hiểm sao? Nên sao?

      "Có." Ngân Táp rất thành thực trả lời, " những với cơ thể, mà có khi còn cả với tinh thần. Nhưng vì Hướng tiểu thư quên mất bản năng chuyện, hơn nữa muốn cho cúng ta biết nguyên nhân, cho nên, nếu xâm nhập vào tiềm thức khó lòng mà giải quyết được."

      Arthur chuyển mắt nhìn sang cánh cửa phòng ngủ, trong lòng khỏi có chút suy nghĩ miên man. vẫn luôn tò mò tại sao Lam lại được, bây giờ tuy có cơ hội, nhưng nhất định phải khiến nhớ lại đau thương.

      muốn tặng cả thế giới cho , nhưng trước tiên, có lẽ nên bắt đầu từ những gì mất. có giọng , vết thương của vĩnh viễn khép lại được. hi vọng, có thể vui vẻ lên chút, kiên cường đối mặt với tất cả sóng gió bên ngoài. Tuy Ngân Táp , vì sảy thai hai lần, cơ hội mang thai về sau là rất , nhưng cũng hề để ý. Bọn họ từng có đứa con, như vậy là đủ rồi.

      có thể cần đứa , nhưng lại thể .

      Vĩnh viễn đau thương cùng ngắn ngủi thống khổ, nghĩ, dù có cho bao nhiêu cơ hội quyết định, cũng chỉ lựa chọn phương án thứ hai. Vậy nên...

      "Ngân Táp, bắt đầu ." Nhắm hai mắt lại, cuối cùng cũng ra những lời này.

      nơi khác lúc này, Tô Triết Thác buông chiếc điện thoại xuống, hai mắt suy tư khẽ híp lại. đều đều gõ ngón tay xuống bàn, nhìn vào tập tài liệu còn xử lý dang dở trước mặt, cuối cùng vẫn là quyết định gạt sang bên.

      "Sao cậu bật điều hòa, thấy lạnh hay sao?" Vũ Văn Thần đẩy cửa bước vào, khí trong căn phòng này khiến khỏi rùng mình chút. Cầm lấy điều khiển từ xa, định chỉnh lại nhiệt độ Tô Triết Thác đứng dậy, kiên nhẫn .

      " cần, tôi phải ra ngoài bây giờ." cầm vội lấy chiếc áo khoác đặt sô pha, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Vũ Văn Thần ngạc nhiên nhìn , trầm tư lúc, cuối cùng cũng đành chạy vội đuổi theo. Có thể làm cho Thác thiếu kiên nhẫn đến mức này, đương nhiên cũng chỉ có mình ấy. Nhìn dáng vẻ ngày càng tiều tụy của cậu ta, đôi khi muốn , hay là buông tay ? Chỉ có điều, Thác nghe.

      Ít nhất nếu là , cậu ta nghe.

      "Thác, có chuyện gì xảy ra với Thanh Lam phải ?" nhìn ra cảnh vật chạy vùn vụt về phía sau, trong lòng vừa sợ lại vừa vội. Có nhất thiết phải nhanh như vậy , bọn họ vượt đến ba cái đèn đỏ rồi đấy!

      "Ừ." Tô Triết Thác chỉ ừ tiếng, hồi lâu sau mới trầm thêm ba từ, " ấy tỉnh."

      "Tốt quá rồi, đợi lâu như vậy, rốt cục ấy cũng có việc gì. Tốt quá, là tốt quá." Vũ Văn Thần nhõm thở phào hơi. Nghe Thác thằng nhóc Ngân Táp kia là thiên tài, vốn còn tin đâu, bây giờ Thanh Lam tỉnh lại, thể thán phục tiếng.

      " sao?" Tô Triết Thác lạnh lùng cười, là chuyện tốt, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều, đó là chuyện tốt với mình nam nhân kia thôi. ta Lam Lam, Lam Lam ta, bây giờ tốt đẹp rồi, tình xưa nối lại, tình nhân như cũ đôi, vậy còn , phải làm thế nào bây giờ? Tất cả những việc làm từ đó đến nay tính là cái gì bây giờ?

      Cao ốc của , tôn nghiêm của , còn cả người con nữa, ta đều tàn nhẫn cướp hết.

      Trắng tay sao?

      , tin! Ngày hôm nay, cho dù phải trả giá đắt cỡ nào, cũng quyết đưa ra khỏi cánh cửa mục nát đó. Arthur Hoài Thụy chưa là gì của , ta có quyền độc chiếm như vậy.

      Xe dừng lại trước cửa nhà trọ, mà căn nhà xa hoa bên đối diện, nhớ mình cũng chỉ ở đó được gần tháng. còn lý do tiếp cận Lam Lam, tiếp tục ở lại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Thậm chí trong lúc tức giận, còn định cho người phá nó .

      Tất nhiên đó chỉ là định, nơi mà thực cho người phá, là căn nhà rách nát chết tiệt này đây.

      "Tôi tới đón vợ của mình về." Tô Triết Thác nhìn Fred đứng chắn ở trước cửa, rất được hòa nhã .

      Fred nhàm chán bĩu môi. Lời dạo đầu này phải quá cũ rồi sao? chút sáng tạo cũng có.

      "Tô tiên sinh, nơi này có vợ của ngài, nếu như ngài muốn tìm, nơi khác nhanh nhanh có khi còn kịp." Fred tựa người vào khung cửa, thoải mái xong.

      "Làm phiền tránh sang bên, tôi đến đây để tìm Hướng Thanh Lam." Tô Triết Thác cũng tức giận, ngược lại còn nở nụ cười vô cùng ôn hòa. Nếu như dễ dàng bị người khác chọc tức như vậy, cũng gọi là Tô Triết Thác.

      "Sao? Ngài tìm Hướng tiểu thư? Là phu nhân nhà chúng tôi có phải ?" Fred trêu ngươi cắn nặng ba chữ 'nhà chúng tôi', dường như làm Tô Triết Thác tức giận chịu vừa lòng, "Nhưng mà, tôi lại muốn cho vào đấy, phải làm thế nào bây giờ?"

      "Tránh ra." Tô Triết Thác rốt cuộc cợt nhả nổi với Fred, lạnh lùng tiến lên, Vũ Văn Thần lại vội vàng vươn tay ra giữ.

      " Fred, chúng tôi chỉ muốn gặp Thanh Lam chút thôi. Đều là người quen biết lâu năm cả, ấy vừa tỉnh lại, chẳng lẽ chúng tôi lại được quyền vào thăm lát?" Vũ Văn Thần cực kì thành khẩn, tuy hàm ý cầu xin, lại có chút cứng rắn khiến người ta thể mở miệng từ chối.

      Chỉ có điều Fred vẫn cứng mềm ăn, chỉ đứng đó cười cười, câu cũng chịu . Bộ dáng này của ta, chưa cần đến Tô Triết Thác, ngay cả đây cũng cảm thấy muốn nổi khùng.

      "Cho bọn họ vào ." Phía trong truyền đến giọng có phần mệt mỏi, mà Fred cuối cùng cũng chịu nghiêng người, nhường đường cho Tô Triết Thác cùng Vũ Văn Thần tiến vào.

      Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Tô Triết Thác nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt. Hướng Thanh Lam ngồi ở sô pha, nhìn chăm chú vào chiếc vòng cổ đều đều đung đưa tay Ngân Táp. Mấy tia nắng chiều xuyên vào, vừa vặn làm ánh lên dòng chữ đó, trát đau ánh mắt của .

      "Bọn họ làm gì vậy?" Vũ Văn Thần tuy có khó hiểu, nhưng cũng cẩn thận đè thấp giọng xuống, nghiêng người sang hỏi Tô Triết Thác.

      "Lam Lam?" Tô Triết Thác muốn tiến lên, lại bị Arthur vươn tay ra lạnh lùng ngăn cản, "Nếu muốn ấy cả đời phải im lặng, tốt nhất bây giờ đừng điều gì."

      Tô Triết Thác sững người nhìn Arthur, lại nghi ngờ nhìn về phía Ngân Táp. Giọng của Lam Lam... Bọn họ, tìm cách lấy lại sao?

      Ngân Táp nhìn ánh mắt mất tiêu cự của Hướng Thanh Lam, thu hồi vòng cổ lại, sau đó chậm rãi đặt câu hỏi, " cho tôi biết, tên của là gì?"

      Hướng Thanh Lam mê mang nhìn cậu, hơi hơi hé môi, nhưng lại thanh nào phát ra cả.

      "Tên của là gì?" Cậu lại hỏi lần, nhưng Hướng Thanh Lam vẫn im lặng như cũ.

      " là ai?" Chờ đợi hồi lâu sau, Ngân Táp quyết định thay đổi câu hỏi.

      là ai?

      Là ai?

      "Hướng... Thanh... Lam." rốt cục cũng mở miệng, giọng tuy có chút thô ráp, nhưng tuyệt đối lại là chân . Arthur cùng Tô Triết Thác kinh ngạc nhìn , bên là vui sướng, bên lại là đau lòng.

      Ba chữ Hướng Thanh Lam kia, lạnh lẽo mà khàn khàn, hề giống như khi ai đó ngọt ngào gọi là Triết Thác. Tiếng ấy, hẳn là trong sáng cùng thuần khiết, giống như từng giọt mưa xuân rơi xuống, nhàng thấm vào da thịt .

      Nhưng dường như, kỉ niệm ấy trôi xa lắm rồi, xa đến nỗi, có nhiều khi còn nhớ nổi, tự hỏi đó có phải là giấc mơ hay .

      "Lam Lam." Cánh môi hơi hơi động, tiếng thoát ra lại bé đến thể nghe thấy.

      " cho tôi biết, hơn năm trước xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến xúc động tới mức quên mất bản năng chuyện?" Ngân Táp tiếp tục hỏi, trong lòng nhịn được cũng có chút tò

      mò.

      Ánh mắt vô thần của Hướng Thanh Lam hơi hơi chớp động, "Bởi vì..." khó khăn lên tiếng, ràng còn chưa thích ứng được với việc chuyện sau thời gian dài im lặng, "Thấy được chuyện nên thấy, bởi vì, ghê tởm."

      "Đó là chuyện gì?" Ngân Táp cong lên khóe môi, còn quên nhìn sang khuôn mặt cứng ngắc của Tô Triết Thác.

      " ta ngủ cùng khác chính chiếc giường của chúng tôi, ghê tởm." Hướng Thanh Lam dần đắm chìm vào ký ức, kỷ niệm cũ nhớ lại tuy thể là bình thường, nhưng cảm xúc lúc này tuyệt đối là vô bi vô hỉ.

      Tô Triết Thác sững người nhìn , tuy sớm biết được , nhưng nghe lý do từ chính miệng ra, lại là loại đau đớn khác.

      "Tốt lắm, bây giờ ngủ giấc, tỉnh lại sau quên hết tất cả những gì vừa diễn ra ở nơi này." Ngân Táp nhàng đung đưa chiếc vòng cổ, mà Hướng Thanh Lam cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

      Arthur vươn tay đỡ lấy , giúp thoải mái tựa vào lòng mình, "Ổn rồi Lam, tất cả đều trôi qua rồi. Có ở đây, đừng sợ." vỗ bả vai của , trong mắt ngoại trừ ra, tuyệt đối còn người khác.

      Ánh mắt chợt toát ra tia lạnh lùng, Tô Triết Thác, quả nhiên là do ta!

      vẫn biết người kiên cường như , làm sao có thể dễ dàng buông tha cho giọng của mình như vậy được. Kẻ có thể khiến tổn thương sâu nhất lúc ấy, ràng chỉ có thể là mình Tô Triết Thác.

      Tự tay vứt , bây giờ lại thấy hối tiếc muốn tìm cách thu về. đời đâu có chuyện tiện nghi cho ta như vậy.

      Về phần giọng của , có lẽ phải đợi đến lúc tỉnh lại mới biết được, nhưng nhìn xem Ngân Táp tự tin như vậy, khả năng thành công có vẻ tương đối cao.

      Mấy nam nhân cứ ngồi như vậy cả đêm, thẳng đến hừng đông, Fred cùng Ngân Táp mới ra ngoài mua đồ ăn, mà Tô Triết Thác cũng khó được lần tự động lùi bước, bởi vì nơi này, có chỗ dành cho .

      Cả ngày sau đó, cũng hề ngủ, chỉ ngây người đứng trước cửa sổ, nghĩ về những chuyện qua.

      Nếu ngày ấy nhìn thấy giường cùng với Cung Như Tuyết, như vậy, có đánh chết cũng ly hôn. Bị bắt gặp, tức giận là vì cảm giác hổ thẹn với lương tâm, cảm thấy tự tôn của mình ở trước mặt , bị đánh nát đến thể cứu vãn nổi.

      là chén trà đầu tiên trong cuộc đời , vị trà bạc hà nhàng mà khoan khoái. uống nó lâu lắm, cảm thấy nhàm nhán muốn đổi , cuối cùng lại phát ra mình chỉ thích uống mình hương vị ấy.

      mất giọng là lỗi của , phải gián tiếp, mà là trực tiếp.

      Từng cơn gió lạnh ùa vào từ khung cửa chưa khép chặt, vô tình quất lên khuôn mặt thất thần của , dường như mang theo vô vàn oán trách.

      ...

      Hướng Thanh Lam hơi nghiêng người, cảm giác trong lòng bàn tay có loại ấm áp kỳ lạ. nắm chặt tay lại, hiểu sao, lại cảm thấy như vừa bắt được hạnh phúc.

      nhàng mỉm cười, lâu sau, mới từ từ mở hai mắt ra. Ánh mắt trời ấm, khẽ phủ lên mấy cành lá non, lắng tâm nghe, dường như còn có cả tiếng đàn chim hót. ra khi tâm hồn vui vẻ, cảnh vật lại có thể đẹp được đến mức này.

      nhịn được nheo mắt lại hưởng thụ, muốn vươn tay ra nắm lấy tia nắng ngoài kia.

      "Tỉnh rồi sao? Thời tiết đẹp thế này mà em lại ngủ lâu quá."

      Hướng Thanh Lam quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Arthur mỉm cười nhìn , nụ cười ôn nhu đến mức đột nhiên khiến cảm thấy thẹn thùng. Khẽ giật mình chút mới phát , ra thứ ấm áp ban nãy muốn buông ra là bàn tay của .

      kỳ lạ.

      chợt cảm thấy kỳ lạ.

      Có thứ gì đó thay đổi trong lúc để ý sao?

      'Thanh?' biết nữa, nhưng là, có thể biết chăng?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 94: Tái
      "Làm sao vậy?" Ánh mắt Arthur thoáng lên chút thất vọng, mi tâm cũng nhịn được nhíu lại chút. ràng mọi chuyện đều diễn ra rất suôn xẻ, vậy tại sao...

      'Cổ họng có chút khó chịu, cảm giác giống như bị mắc xương cá vậy.' Hướng Thanh Lam hề phát ra nét mặt khác thường của , chỉ đơn giản than thở câu, nhưng dường như vẫn có chút suy nghĩ đưa tay lên cổ họng vuốt phẳng.

      "Chắc tại em ngủ nhiều quá thôi." Arthur đột nhiên bật cười, khó được trêu ghẹo chút.

      'Có lẽ là vậy ?' Hướng Thanh Lam cũng nửa đùa nửa đáp lại. Cảm giác này rất kỳ quái, cũng biết nữa, khó chịu, khô rát, giống như... vừa phải quá nhiều vậy.

      nhiều ư? Nghĩ đến đây khiến khỏi cười khổ tiếng, người câm làm sao còn có thể chuyện được, có lẽ là do nằm mơ ?

      Ghé đầu vào bờ vai Arthur, đột nhiên, cảm giác lòng mình có chút gì đó tối tăm, hụt hẫng. Có thể là hoang đường, nhưng thực chỉ giây trước thôi, còn nghĩ rằng mình có thể được, có lẽ hôn , sau đó mỉm cười rồi 'chào buổi sáng'.

      Rất muốn, rất muốn làm như vậy.

      ...

      Arthur ngồi sô pha, thoáng có chút phiền não nhìn về phía phòng ngủ. Hướng Thanh Lam vẫn còn ở bên trong, vốn cũng tỉnh lại hồi, nhưng rốt cục vẫn là quá mệt mỏi, thể ngả lưng thêm lát. Ngân Táp đây là tác dụng phụ của thôi miên, có gì đáng lo ngại cả, điều cần phải quan tâm nhất lúc này đương nhiên là...

      "Ngân Táp, thất bại rồi phải ?" Fred thu hồi nét mặt cợt nhả mọi khi, cẩn thận dò xét nhìn sang Arthur, thấy có vẻ gì là sắp nổi giận mới dám giọng đặt câu hỏi.

      "Ừ." Ngân Táp bủn xỉn ừ tiếng, nét mặt thậm chí còn khó chịu hơn cả Arthur. Vốn dĩ khả năng thành công phải rất cao, nhưng quá trình thực có sai sót gì, hơn nữa Hướng tiểu thư cũng có thể được. Vậy nên thất bại này với cậu mà , những ngoài ý muốn, mà còn tương đương xấu hổ.

      Fred ảo não thở dài hơi, vốn nghĩ hôm nay mọi chuyện đâu vào đấy, lão đại vui vẻ, cũng sớm được trở về quốc, ngờ đâu... Bao nhiêu mỹ nhân của biết phải làm sao bây giờ a? Lão đại , thằng nhóc Ngân Táp cũng ra vẻ trầm , khí nơi này là áp lực đòi mạng!

      "Chủ nhân, thất bại rồi." Ngân Táp cuối cùng cũng chịu mở miệng, trong giọng dường như còn mang theo chút xin lỗi.

      "Tôi biết." Arthur gật đầu nhìn cậu, ngữ khí tương đối bình tĩnh, nét mặt lại nhiều hơn phần hiu quạnh. biết Ngân Táp cố gắng hết sức mình, thành công, chỉ trách bọn họ vẫn chưa đủ may mắn.

      "Chủ nhân, thực ra... vẫn còn cách nữa." Ngân Táp chần chừ đề nghị. làm thôi, làm làm đến cùng, khi vẫn còn biện pháp, cậu thể nào để bản thân bỏ qua cơ hội dễ dàng như vậy được.

      "Cách gì?" Arthur đưa mắt nhìn Ngân Táp, trong giọng giấu nổi hưng phấn, nhưng là, cũng kèm theo chút hoài nghi.

      "Cách này... Có lẽ được chính thống cho lắm, hơn nữa, cần phải có hai người kia nhiệt tình phối hợp." Ngân Táp hơi nghiêng mặt , hắng giọng tiếng, chợt cảm thấy bản thân có chút quẫn bách. Chủ nhân, ngài thông minh như vậy, chắc chắn hiểu tôi muốn điều gì phải ?

      Quả nhiên trời phụ lòng người, Arthur lúc đầu tuy có chút khó hiểu, rất nhanh cũng gật đầu thông qua. Ánh mắt thoáng lên mảnh lạnh lùng, chính thống sao? cũng cần biết!

      "Fred, cậu làm . Đem người kia về đây cho tôi, càng nhanh càng tốt."

      ...

      Trong mơ hồ, Tô Triết Thác cảm giác được loại nhiệt độ khiến rất thoải mái. khó chịu túm lấy quần áo của mình, dùng sức xé ra, chỉ có điều, cũng có tác dụng là bao.

      Nóng, nóng quá.

      Mỗi tế bào cơ thể dường như đều phải khó chịu muốn nổ tung, biết phải làm sao để nguôi cảm giác kinh khủng này. Đột nhiên, đôi tay nhàng đặt lên ngực , mang theo hơi lạnh khiến khỏi run rẩy. Thoải mái thở dài tiếng, dùng sức nắm lấy đôi tay kia, bản năng đem chủ nhân của nó đặt ở dưới thân, điên cuồng mà phát tiết.

      Có lẽ, lúc này còn lý trí.

      Có lẽ, lý trí của lúc này chính là phải điên cuồng mà chiếm đoạt.

      Vạn vật quay cuồng, mọi thứ đảo điên. có gì khác, chỉ đơn giản là dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

      Nhất thời, trong phòng vang lên thanh triền miên mà dụ dỗ. Bọn họ kịch liệt dây dưa, cuốn lấy nhau, chiếm đoạt nhau, đam mê mà cuồng dã, thân quen lại xa lạ.

      Nam nhân ngẩng đầu, sợi tóc màu đen ướt đẫm mồ hôi dính tại trán, ánh mắt mê mang gắn chặt vào ở dưới thân. đẹp, khuôn mặt đỏ bừng mang theo nét gợi cảm khó cưỡng, tuy cũng ràng lắm mình làm cái gì, nhưng trong mơ hồ cũng có thể nhận ra, thân thể của bọn họ là vô cùng phù hợp.

      Triền miên lần lại lần, chỉ mong đêm nay kéo dài dứt. [...]

      Hướng Thanh Lam kỳ quái nhìn nơi này, khó hiểu vì sao Thanh lại đưa tới đây, nhìn nhìn bốn phía, ràng người cũng có.

      'Thanh?' quay lại tìm , nhưng biến mất từ lúc nào, Fred cùng Ngân Táp lại càng thấy đâu. ra muốn hỏi, tại sao bọn họ lại tự tiện tiến vào Tô gia như vậy? Tuy bây giờ nơi này có ai, nhưng nếu để người khác biết được, hay chút nào.

      Vốn định bước ra ngoài, đột nhiên thanh rên rỉ lại kéo trở lại. tự nhủ mình nên là người tò mò, nhưng thanh này... quen thuộc đến kì lạ, dường như mang theo ma lực, lôi kéo tiến về phía trước.

      nhàng xoay tay nắm, đẩy cửa ra, mà hiển nhiên người ở bên trong cũng phát ra đứng bên ngoài, vẫn vô cùng chuyên chú làm chuyện của mình, những thanh toàn bộ rơi vào trong tai , ràng như vậy, toàn bộ xảy ra trước mặt .

      Lưng trần rắn chắc của nam nhân dừng ở trong mắt, tiếng hít thở ồ ồ của ngừng vang lên, còn có, da thịt trắng nõn lộ ở bên ngoài của . Bọn họ ôm lấy nhau, tóc đen của nam nhân hòa với tóc quăn dài của , rời ra rồi lại cuốn vào, thể phân kia là của ai.

      Hơn năm trôi qua

      , cảnh còn, người còn, cảm giác lại hề như cũ.

      "Ưm..." trong cơn kích tình ngưỡng cao đầu, mà tiếng rên rỉ này, cũng làm cho Hướng Thanh Lam giật mình tỉnh lại.

      Đôi môi hơi hơi hé ra, bàn tay siết lại chặt, đột nhiên có loại cảm giác ghê tởm trào lên khiến khó có thể chịu được.

      " đáng ghét." Giọng của rất , trống rỗng mà lạnh lùng. Thản nhiên đóng cửa lại, "Cạch" tiếng, khiến nam nhân giật mình ngẩng đầu lên. Ngây người chút, nghĩ, mình vừa thấy được làn váy trắng rất quen thuộc, màu trắng tinh khôi, lại khiến sâu trong linh hồn cảm giác vô cùng tội lỗi.

      "Đừng có ngừng, em còn muốn nữa." Đúng lúc này, vòng tay ôm lấy cổ , lời mị hoặc tận xương, lần nữa kéo vào vòng hoan ái.

      Bất giác mỉm cười, cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của . Bản năng của ngừng gào thét. chỉ biết đêm nay mình cần người, , bất kể cho ta là ai.

      Hướng Thanh Lam có chút thất thần tiến về phía trước. muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng mãi, mãi lại vẫn chưa tìm thấy đường ra, thẳng đến khi đôi tay ấm áp ôm chặt vào lòng, cảm xúc bất ổn trong mới có thể dịu chút.

      "Thanh." Khẽ hé môi gọi , tiếng khàn khàn bật ra lại khiến khỏi giật mình chút. ... Vừa mới được?

      "Có thể rồi sao?" Nam nhân ôm lấy thắt lưng của , mỉm cười vui mừng có mang theo nho tự đắc. Quả nhiên là cách này dùng được, những giúp Lam lấy lại giọng , hy vọng của người kia cũng bị chặt đứt hoàn toàn. Tiện cả đôi đường thế này, đáng ra phải nghĩ ra sớm hơn mới phải.

      "Thanh." Hướng Thanh Lam đặt tay lên cổ họng, gọi tên thêm lần nữa. Cảm giác thanh chạm vào bàn tay, phiêu miểu trong khí, truyền vào tai .

      nghe được giọng của mình, cảm giác này, tốt lắm.

      Giống như được sống lại lần.

      có thể , có thể.

      "Thanh!"

      "Thanh!"

      "Thanh!"

      Muốn gọi tên , nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

      " biết." Arthur ôn nhu nở nụ cười, nhìn Hướng Thanh Lam có chút ngốc nghếch gọi từng tiếng lại từng tiếng.

      "Tất cả qua rồi, cùng , trở về thôi."

      Bóng đêm lại khôi phục mảnh im lặng, mà hai người bên trong, rốt cục cũng thỏa mãn được dục vọng của mình. mềm mại tựa đầu vào lồng ngực của nam nhân, kiều thở dài tiếng. thực mệt mỏi, toàn thân trải dài những vết hôn đỏ thẫm, dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, dường như càng khiến thêm phần gợi cảm.

      Ngón tay nhàng mơn trớn lên lồng ngực của , mí mắt nặng quá, rất muốn nhìn xem người nam nhân này là ai, bởi vì, cảm thấy thực quen thuộc. Chỉ có điều, đêm nay dường như cơ thể này do điều khiển, tất cả mọi thứ đều trở nên có chút điên cuồng.

      cũng biết nữa, điên cuồng sao? Chẳng phải vẫn luôn có chút điên cuồng trong cốt tủy đó sao? Vậy , thêm chút này nữa đâu có tính là gì?

      Thôi quên , trước khi lý trí bị chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ nghĩ được điều như thế.

      ...

      Ánh nắng xuyên thấu qua ô cửa kính chưa được kéo rèm, chiếu thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ như đao khắc của Tô Triết Thác. quá thoải mái giật giật cánh tay có chút tê dại, chán ghét đẩy ra vẫn cố tựa vào người mình.

      Khoan !

      Chờ chút!

      ... cố tựa vào người ???

      Giật mình mở to hai mắt, thể tin được chuyện gì xảy ra trước mặt mình. Tại sao? này là sao vậy? Vết hôn, vết cào cấu người bọn họ là sao vậy? Còn có quần áo, nội y vương vãi sàn nhà...

      "CUNG - NHƯ - TUYẾT!" giận giữ hét lên, thô bạo giật lấy tấm chăn người , khiến mê mang tỉnh lại. Ánh mắt đáng thương khép hờ, hiển nhiên còn chưa quá tỉnh táo để hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi, nhận được nam nhân ở trước mặt mình là người nào.

      "Sao lại ở giường của tôi? Tại sao?" lạnh lùng hỏi, trong giọng lại giấu nổi mấy phần đau đớn. Cung Như Tuyết và , lại lần nữa, chợt cảm thấy bản thân mình dơ bẩn đến cực điểm. cố ý, thề rằng mình cố ý, bao giờ muốn phản bội Lam Lam thêm lần nữa, nhưng là tại sao?

      "Em... Em cũng biết." Cung Như Tuyết vội vàng kéo chăn che lấp thân thể của mình, sợ hãi nhích về phía sau chút. Ánh mắt Tô Triết Thác nhìn đục ngầu, quá đáng sợ. muốn có lại , nhưng cũng đủ thông minh để hiểu rằng cách này là hoàn toàn vô dụng. Quá khứ tiếp cận đều là có chủ ý, nhưng lần này đây, chính cũng hiểu điều gì xảy ra cả.

      vẫn nghĩ mình nằm mơ, ràng tối qua trở về khách sạn, như thế nào vừa tỉnh dậy giường cùng Tô Triết Thác rồi? Chỉ là còn chưa có thời gian suy nghĩ cặn kẽ, Tô Triết Thác nhào lên, hung hăng dùng sức bóp chặt cổ của .

      " đến chỗ này làm gì? Sao lại đến đây? Tại sao chứ?" Tô Triết Thác tuyệt vọng gầm rú, thể tin nổi, vốn mọi chuyện rất tồi tệ rồi, chỉ còn tia hy vọng nữa thôi, tại sao ta lại có thể nhẫn tâm như vậy? Chắc chắn Arthur Hoài Thụy biết, ta cho Lam Lam biết, phải làm gì bây giờ?

      muốn giết Cung Như Tuyết!

      Đúng vậy, muốn giết ta, luôn là do ta, mọi cố gắng của chỉ qua đêm trở thành mây khói. điên cuồng nở nụ cười, ánh mắt đỏ hồng nhìn vào khuôn mặt vặn vẹo dần trở nên đỏ bừng của Cung Như Tuyết, ngón tay tàn nhãn dùng sức thêm vài phần.

      "Thác, cậu làm cái gì thế?" Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Vũ Văn Thần dám tin nhìn vào khung cảnh hỗn loạn trước mặt. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Vốn sáng sớm nay thằng nhóc Ngân Táp gọi điện đến, nhàn nhạt thông báo câu Thanh Lam được rồi, liền vội vàng chạy đến đây muốn cho cậu ta, nhưng tại sao...

      Thác qua đêm với ? những thế, ta lại còn là... Cung Như Tuyết? Có hay vậy?

      "Cứu... Cứu với..." Cung Như Tuyết bị thiếu khí đến mức khuôn mặt dần chuyển sang màu đỏ tím, tuyệt vọng cầu cứu Vũ Văn Thần, thậm chí còn chẳng thể để ý tới việc chính mình mảnh vải che thân.

      Mà Tô Triết Thác cũng hoàn toàn mất lý trí như tưởng, nhìn thấy Vũ Văn Thần sau, có chút giật mình buông lỏng hai tay, sau đó lui về phía sau, thất thần tựa lưng vào tường, biết suy nghĩ điều gì. Rất nhanh sau, ánh mắt lại khôi phục mảnh tĩnh lặng, lạnh lùng bước xuống giường thẳng vào phòng tắm, muốn nhanh chóng gột rửa mọi mùi hương của Cung Như Tuyết còn lưu người mình.

      Mùi hương kia dù chỉ là chút thôi, cũng đủ khiến cảm thấy vô cùng ghê tởm. đụng vào ta lần nữa, người như vậy đáng để xuống tay, cũng đáng để trả giá phần đời còn lại của mình trong tù ngục.

      Vũ Văn Thần nhìn theo bóng lưng của , khe khẽ thở dài tiếng, lại nhìn sang Cung Như Tuyết, khỏi bất đắc dĩ cười trừ. tại mới che được tác dụng gì, nên thấy đều thấy, nên thấy cũng thấy cả rồi. Mặc dù trong lòng ưa này, nhưng dù sao làm nam nhân, chút phong độ vẫn là phải có. mở tủ quần áo của Tô Triết Thác, lấy chiếc áo sơ mi đưa cho ta, mấy thứ váy áo kia dường như đều bị ai đó dùng sức xé hỏng, có muốn mặc lại cũng được nữa.

      Xoay người ra ngoài phòng khách, dưới chân đột nhiên vướng phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn xuống, ra là chiếc quần lót màu đen có thêu viền ren tinh xảo cực kì khêu gợi. Nhìn thấy nó, hiểu sao trong lòng cảm thấy có chút phẫn hận, lại có chút nghèn nghẹn đành lòng. nghĩ tới đáng thương kia, ngày đó bị phản bội, biết đau khổ tới chừng nào?

      Ngày ấy đứng lập trường của người bạn thân, thấy Thác đáng trách, nhưng cũng muốn khuyên can nhiều lắm. Chuyện tình cảm, làm sao lại có thể cưỡng cầu? biết chuyện đêm qua là tại sao, cậu ta có đáng trách hay , chính cũng ràng lắm.

      Có lẽ là hữu ý, có lẽ là vô tình, nhưng là, tâm ý của Thanh Lam thuộc về người khác, dù chuyện này có xảy ra hay , Thác cũng còn cơ hội để xoay người.

      Thứ gọi là tình cảm kia, đâu phải cứ cưỡng cầu là được?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 95: Mộng tỉnh
      "Cảm ơn ." Cung Như Tuyết ngượng ngùng bước ra ngoài phòng khách, quá tự nhiên cảm ơn Vũ Văn Thần. Dù trước đây quan hệ của bọn họ có tồi tệ cỡ nào, hôm nay ta cứu mạng, cũng đến nỗi mặt dày mà làm lơ như biết.

      "Cung tiểu thư, làm phiền chút, tại sao lại xuất ở trong này?" Vũ Văn Thần hiển nhiên thèm để ý đến lời cảm ơn của , trực tiếp thẳng vào vấn đề. Chuyện ta về nước biết , chuyện ta muốn nối lại tình xưa với Thác cũng biết , nhưng là, chẳng phải Thác từ chối thẳng thừng rồi sao? tại trong lòng Thác chỉ có mình Hướng Thanh Lam, điều này kẻ mù cũng có thể nhìn ra được. Khoan chưa đến việc cậu ta muốn tìm khác, mà ngay cả khi muốn tìm khác, cũng thể tin rằng đó lại có thể là Cung Như Tuyết.

      Cung Như Tuyết cắn môi, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, vừa xấu hổ lại vừa oan ức , "Tôi biết, vừa tỉnh dậy tôi thấy mình ở trong này rồi!" cũng có sĩ diện của riêng mình, tuy lòng muốn quay lại với Tô Triết Thác, nhưng còn chưa tới mức ta sống nổi, tại sao Vũ Văn Thần lại nhìn như thể chính là người quyến rũ bạn tốt của ta lên giường vậy?

      " biết?" Vũ Văn Thần kiềm chế được cao giọng hỏi, " biết ai biết?"

      "Tôi biết." Cung Như Tuyết ngừng lắc đầu, " ràng hôm qua tôi về phòng ở khách sạn, sau đó tôi ngủ, sau đó..." Tôi tỉnh lại ở đây, Cung Như Tuyết có chút nức nở thanh minh.

      Vũ Văn Thần lần này trầm mặc, tựa lưng vào sô pha, lần lượt xâu chuỗi các việc, luôn cảm thấy có điều gì đó đúng. Chẳng lẽ... Là ta?

      "Cậu nghĩ cái gì?" biết

      Tô Triết Thác đứng sau Vũ Văn Thần từ khi nào, trong tay lúc này cầm chiếc khăn tắm, mái tóc ướt nhẹp dán vào vầng trán cao ngạo dường như phá lệ cuồng dã gợi cảm. Đôi môi mơi mím lại, sắc bén nhìn vào Vũ Văn Thần, giọng trở nên nguy hiểm hơn vài phần, "Cậu nghĩ là ai?"

      "Tôi..." Vũ Văn Thần khó khăn nhấp môi, nửa ngày sau mới dám ra cái tên.

      "Arthur Hoài Thụy."

      Đúng vậy, có thể đưa Thác vào hoàn cảnh chật vật như thế này, ngoài nam nhân kia lại có thể là ai? Chỉ có điều, "Tại sao ta lại làm như vậy?"

      Nếu như muốn báo thù cho Hướng Thanh Lam, hoàn toàn có thể lựa chọn phương pháp còn tàn khốc hơn nữa. Nhưng nếu đơn giản chỉ là muốn tiêu diệt tình địch, làm như thế này có phải là quá thừa thãi rồi ?

      Tô Triết Thác cười lạnh tiếng, nhưng rất nhanh, khuôn mặt của chợt trở nên cực kì tái nhợt. Dường như vừa nghĩ tới chuyện gì quan trọng, siết chặt hai tay, sau đó mở cửa chạy nhanh ra ngoài, ngay cả Cung Như Tuyết đứng ngay gần đó cũng thèm liếc mắt cái.

      "Thác, cậu đâu vậy?" Vũ Văn Thần còn chưa kịp khuyên giải Tô Triết Thác nên bình tĩnh chút, cậu ta như cơn gió lạnh biến mất khỏi phòng. Lấy tay xoa xoa chút mi tâm nhíu chặt, nhịn được thở dài tiếng, đối với những việc vốn phải của mình này, cảm thấy vô cùng bất lực. Quay sang nhìn Cung Như Tuyết, cũng coi như có chút quan tâm dặn dò, "Cung tiểu thư, cứ ngồi ở đây lúc , lát nữa tôi trở về."

      xong, cũng quan tâm ta có đồng ý hay , vội vàng đuổi theo Tô Triết Thác. Có trời mới biết, những ngày gần đây mệt mỏi tới mức nào, làm bạn của Tô Triết Thác quả thực là hề dễ chịu.

      ...

      Tô Triết Thác tức giận đẩy tung ra cánh cửa cũ nát, bộ dáng hung ác giống như sẵn sàng giết chết bất cứ kẻ nào dám cản đường mình. Nhưng lần này thực ngoài ý muốn, hề có ai ngăn cản , thậm chí Ngân Táp cùng Fred còn quy củ đứng ở bên, mặt như có như mỉm cười.

      Arthur khép lại laptop, ngước mắt lên nhìn nam nhân vừa mới xông vào. Mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt đục ngầu, quần áo còn có chút xộc xệch, chậc chậc, dường như buổi sáng này của ta được tốt lành lắm phải.

      "Xin hỏi Tô tiên sinh có chuyện gì vậy?" tựa vào sô pha, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo, bộ dáng muốn nhiều nhàn nhã có nhiều nhàn nhã.

      "Arthur Hoài Thụy, tất cả đều là mày làm có phải ?" Tô Triết Thác tới gần , giọng khàn khàn lộ ra lãnh khí làm người ta phát run, chỉ có điều nam nhân ở trước mặt, mí mắt ngay cả nháy cũng chưa nháy chút.

      " đều biết hết rồi, còn đến hỏi tôi làm cái gì?" Arthur hơi hơi cong lên khóe môi, ánh mắt có chút đùa cợt nhìn Tô Triết Thác. Trận chiến này thua, thua đến thảm hại, ngay cả cơ hội xoay người cũng có. Nghĩ đến điều này, tâm tình của nháy mắt trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.

      "Arthur Hoài Thụy, được, được lắm!" Tô Triết Thác giận quá hóa cười, thể nghĩ được nam nhân này lại có thể ti bỉ được đến như vậy, còn nghĩ rằng ta cao thượng hơn thế chút cơ đấy.

      "Arthur Hoài Thụy, mày nghĩ Lam Lam có thể thích kẻ từ thủ đoạn như mày được sao? Nếu ấy biết mày lợi dụng Cung Như Tuyết để trả thù tao, ấy còn nghĩ mày là 'Thanh thiện lương' của ngày xưa được nữa ? Mày xem mày và tao khác nhau ở điểm nào? , khác ở điểm nào?" Tô Triết Thác càng càng cảm thấy tức giận, dùng sức siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế để bản thân xông lên đấm quyền mạnh vào khuôn mặt giả dối của kẻ ngồi ở đằng kia

      Arthur để ý cười khẩy chút, đứng dậy đến bên cửa sổ, thản nhiên , " đúng, tôi phải là người tốt, tôi có thể vì mục đích của mình mà tính kế tất cả, kể cả , kể cả Cung Như Tuyết. Nhưng chúng ta giống nhau, độc ác bằng tôi, vậy nên để vuột mất ấy."

      "Tô Triết Thác biết ? Ngày đó nếu tôi là , tôi bao giờ để Lam rời Trung Quốc." Lỡ bước chân, thành thiên cổ hận.

      "A, thế cơ đấy." Tô Triết Thác khinh thường cười lạnh, chuyện xảy ra rồi, ta bây giờ muốn gì chẳng được. Nếu lần đó phải tại Y Nhược chủ quan ngu ngốc, còn phải ở đây dài dòng với ta hay sao?

      "Mày nghĩ kế hoạch của mày hay lắm đúng ? Để tao lên giường với Cung Như Tuyết và thế là hết? cho mày biết, đừng có hòng!" ta cho Lam Lam biết sao? cứ mực phủ nhận phải là được rồi? Mà nếu Arthur có cho Lam Lam xem bằng chứng gì đó, điều này chỉ càng thêm chứng tỏ bản chất ti bỉ của ta mà thôi, hừ!

      " ấy nhìn thấy rồi." Ngay tại lúc Tô Triết Thác tự cấp cho mình tia hy vọng, Arthur lại lạnh lùng dập tắt. Thời gian như ngừng lại giây, bọn họ ai cũng , chỉ có ánh mắt trợn lên ngày càng lớn của Tô Triết Thác chứng tỏ kinh hoảng đến mức nào.

      "Arthur Hoài Thụy!" Tô Triết Thác điên cuồng hét lên,"Thằng khốn, tao muốn giết mày!"

      Suốt hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ cảm giác bất an cùng tức giận trong lại lớn đến như thế. Sao ta dám, tại sao lại có thể để Lam Lam nhìn thấy giường với Cung Như Tuyết lần nữa? Tổn thương ấy phải chịu còn chưa đủ nhiều hay sao, ta muốn làm gì, muốn đưa Lam Lam biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của có phải ?

      mất lý trí xông lên, dùng sức nện quyền mạnh vào má trái của Arthur Hoài Thụy. Có chút tơ máu trào ra từ khóe miệng, ta rên cũng rên tiếng, chỉ đơn giản xoay đầu chút, sau đó quay lại đùa cợt nhìn .

      " quyền này là tôi cảm ơn ." Tao nhã lau vết máu, nhìn ngón tay của mình, còn nghĩ có ngày mình tình nguyện chảy máu vì ai đó mà phải là Lam,"Cảm ơn đối xử vô tình với ấy, tổn thương ấy, để bây giờ, ấy thuộc về tôi."

      "Hahaha!" Tô Triết Thác đột nhiên cười lớn, " thể tưởng tượng được đường đường chủ nhân của gia tộc Hoài Thụy lại muốn lấy thứ mà người khác cần đến thế. Arthur, mày đúng là vĩ đại!" Đến tại thực ràng, ván bài này là người thua cuộc. Nhưng làm sao lại có thể cam lòng cho được? Tại sao chỉ có mất bọn họ mới được đến hạnh phúc? Lam Lam là của , cho tới bây giờ cũng chỉ có thể là của mà thôi.

      Arthur xoay người, đột nhiên nện ra quyền,"Đây là vì Lam, đánh mày phản bội." Ngay tại lúc Tô Triết Thác còn chưa kịp phản ứng, Arthur lại nện tiếp quyền,"Đây là vì con của chúng tao, đánh mày độc ác khiến nó thể bình an chào đời."

      " ra tao rất muốn giết mày, tao muốn mày chết, muốn Y Nhược phải chết, nhưng tao đồng ý với Lam làm như vậy. Tao muốn thấy ấy phải buồn, cho nên, mày về ."

      Tô Triết Thác ăn đau vuốt vuốt mặt của mình, khóe môi chạm đến vị máu tươi ngai ngái. vừa muốn điều gì đó, sau lưng lại cảm nhận được tiếng bước chân rất .

      biết người đến là ai, nhưng sợ phải quay đầu lại. sợ nhìn thấy ánh mắt ấy phải nhìn , mà là hướng về người khác. Cao ngạo như Tô Triết Thác, ra đứng trước tình cũng chỉ là bé . Đến tận khi ấy ngồi xuống trước mặt , lấy khăn tay cẩn thận lau cho từng chút , mới dám khàn khàn lên tiếng.

      "Lam Lam."

      "Lam Lam, em hãy nghe , bị người khác tính kế, hề muốn chạm vào ta." Tô Triết Thác có chút khẩn trương giải thích, nhưng điều khiến thất vọng là, thái độ của Hướng Thanh Lam từ đầu tới cuối vẫn mực lãnh đạm. Nếu còn quan tâm đến , còn nghĩ đến dù chỉ chút, phải chăng bây giờ, ánh mắt kia nên mang theo chút tức giận?

      "Thác." Hướng Thanh Lam giọng gọi , chứng kiến chút hoảng hốt mà qua khuôn mặt Tô Triết Thác, đáy lòng hiểu sao lại có vài phần thất lạc. từng, bọn họ mỉm cười nhìn nhau, gọi tên nhau trong hạnh phúc. Nhưng chung quy, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, người mạnh mẽ như , đáng ra nên vì bình thường như mà bỏ ngang tất cả.

      "Thác, xin lỗi ."

      "Xin lỗi vì Thanh làm ra những chuyện như vậy." Lau vệt máu cuối cùng khóe môi Tô Triết Thác, Hướng Thanh Lam mới đủ dũng khí để ra điều này. Chuyện xảy ra gián tiếp là vì , vì giọng của mà Thanh mới làm như vậy. biết chỉ xin lỗi chẳng thể bù đắp được lòng tự trọng bị tổn thương của , nhưng ngoài điều đó ra, còn biết điều gì khác.

      Tô Triết Thác ngẩn người nhìn , thể nghĩ được rằng lời đầu tiên với sau thời gian dài như vậy lại là xin lỗi.

      có lỗi với sao? phải! Là nam nhân kia có lỗi với , nhưng cần ta xin lỗi, cũng cần xin lỗi giùm. Lam Lam từ trước đến nay luôn mực thiện lương, chưa từng tổn thương ai, nhưng ngay lúc này đây, lại cầm con dao vô hình, cứa vào lòng từng nhát lại từng nhát.

      Trước khi gặp , phải là người thế này, dễ dàng đau lòng, cũng vì bất cứ ai mà trở nên mất kiểm soát.

      Lam Lam khiến thay đổi, vẫn là, tự thay đổi chính mình? cũng biết nữa, chỉ biết nếu lúc này đây buông tay, Lam Lam chút do dự mà rời xa mãi mãi.

      "Lam Lam." nghẹn giọng gọi , "Em thể cho chúng ta cơ hội khác được sao? em, rất , rất !"

      giọt nước mắt lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay, nghĩ mình khóc, khóc trước mặt người nhất, cũng khóc trước mặt kẻ thù lớn nhất của đời mình. Nhưng thậm chí còn nghĩ được tới điều đó, chỉ muốn níu kéo Lam Lam, chỉ cần cho cơ hội là đủ rồi. chưa từng , biết trước đây luôn mong mỏi được nghe điều đó, nhưng là, bây giờ sao, bây giờ mới liệu có muộn quá ?

      Hướng Thanh Lam chớp hai mắt, đáy mắt thoáng mông lung ra tầng hơi nước. nên như vậy, nên khiến phải nhìn thấy yếu đuối.

      đau lòng, cảm động, nhưng là, bất lực lại càng nhiều. Bởi vì thể đáp lại , tình dành cho từng rất đẹp, nhưng chung quy cũng chỉ là quá khứ.

      "Xin lỗi ." Lần này, xin lỗi cho chính mình, cảm ơn tình của , nhưng có cách nào đáp lại.

      Lòng của rất , cũng rất ích kỉ, nó chỉ có thể chứa được người. đặt ra ngoài để tìm hạnh phúc cho riêng mình, mà , có lẽ cũng đến lúc nên làm điều tương tự.

      "Thác, em có thể hỏi điều được ?" Trầm mặc lâu sau, Hướng Thanh Lam đột nhiên lên tiếng hỏi Tô Triết Thác. Mà ánh mắt mắt Tô Triết Thác lúc này cũng phá lệ bình tĩnh lạnh nhạt, giống như người vừa yếu đuối hồi nãy ở đây phải là , mà là người xa lạ nào đó.

      hít hơi sâu, muốn hỏi điều gì hãy hỏi nhanh , bởi vì lát nữa khi bước chân ra khỏi cánh cửa này, có lẽ, bọn họ bao giờ gặp lại.

      "Em muốn biết, con của em, chết rồi sao?" Hướng Thanh Lam xong, ánh mắt kiềm chế được run lên chút. biết hỏi điều này có lẽ là thừa, nhưng hiểu sao, đáy lòng lại vẫn thể ngừng nuôi hy vọng rằng đứa bé còn sống.

      Tô Triết Thác trầm mặc nhìn , cuối cùng cũng chỉ thản nhiên gật đầu cái, coi như đây là trả thù cuối cùng của dành cho bọn họ . Chống tay đứng dậy, cũng nhìn xem phản ứng của Hướng Thanh Lam thế nào, cố gắng đứng thẳng sống lưng, từng bước chậm rãi tiến ra ngoài cửa.

      Vũ Văn Thần đợi sẵn ở bên ngoài từ lúc nào, nhìn thấy ra ngoài, chỉ đơn giản thở dài vỗ vai vài cái, an ủi , "Được rồi, Thác, trả tự do cho ấy, cũng là trả tự do cho chính cậu . Cậu nhìn xem, tại Thanh Lam thực hạnh phúc."

      "Phải ?" Tô Triết Thác cười khổ tiếng, tại rất hạnh phúc sao? Như vậy ai có thể cho biết, hạnh phúc của lại ở nơi nào được ?

      ...

      tháng sau, ở sân bay.

      Tô Triết Thác ngẩng đầu, nhìn chiếc máy bay dần biến thành điểm nơi chân trời, ánh mắt lên hiu quạnh cùng mệt mỏi, giống như lão nhân bước qua tuổi xế chiều. đứng ở nơi này từ rất sớm, nhìn bọn họ cùng đến sân bay, nắm tay nhau, sau đó, biến mất trong tầm mắt.

      Arthur Hoài Thụy mang rời Trung Quốc, lúc này đây, là chân chính rời xa thế giới của . Khóe môi nhạt nhẽo cong lên, xoay người, ngoài ý muốn thấy được đứng ở cách đó xa. Bọn họ nhìn nhau trong giây, sau đó, trực tiếp bước lên xe, coi như kia hề tồn tại.

      Cung Như Tuyết nhìn theo bóng lưng xa cách của , nước mắt bất giác hạ xuống từ lúc nào hay biết.

      Vươn tay mơn trớn bụng của mình, mang thai, trước kia từng hi vọng điều này xảy ra biết bao, nhưng còn bây giờ...

      Cố gắng lau khô hai hàng nước mắt, chạy chậm đuổi theo Tô Triết Thác, sau đó mở cửa lên xe cùng với . Tô Triết Thác có thể cần , nhưng đứa này, nhất định muốn. Vậy nên được phép ở lại bên cạnh , nuôi nấng con của bọn họ.

      biết về sau lại kết hôn, nhưng dâu của , tuyệt đối phải là Cung Như Tuyết.

      mang theo hình bóng người nào đó, hết quãng đời dài dòng mà buồn chán của mình.

      Có lẽ, đây đều là báo ứng của bọn họ.

      Hai người ngồi xe, khoảng cách chưa đầu sải tay, cảm giác lại giống như chân trời góc bể. Thời gian qua bọn họ đều nằm mơ, chung quy, đến lúc phải mộng tỉnh.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 96: Đoàn tụ
      Lúc Hướng Thanh Lam đặt chân xuống quốc lần nữa, cảm giác giống như trải qua mấy kiếp người. tâm trạng của lúc này là gì, dù sao lần trước rời , quyết tâm bao giờ trở lại.

      " nghĩ điều gì vậy?" Arthur ôm vào trong lòng, hướng theo tầm mắt của nhìn về phía tòa lâu đài, có chút thăm dò hỏi, "Lam luyến tiếc căn nhà đó sao? Vậy để làm nơi tương tự như vậy trong lâu đài được ?"

      " cần." Hướng Thanh Lam lắc đầu, xoay người ôm lấy thắt lưng Arthur, "Chỉ là, em cảm giác có điểm giống thôi." Nhận nhiều khổ như vậy, đến khi chân chính có được hạnh phúc, khỏi cảm thấy sợ hãi, cũng có chút chần chờ.

      lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên má trái bị nhéo cái mạnh, ngẩng đầu nhìn lên, ngoài ý muốn thấy được Thanh mím môi cố nhịn cười. Giống như sợ giận dỗi, rất nhanh vươn tay lên xoa xoa gò má ửng đỏ của , trêu đùa , "Đau lắm ? Biết đây phải là mơ rồi chứ?"

      Hướng Thanh Lam gật đầu cái coi như thừa nhận, ra, vẫn chưa thực quen thuộc dùng lời để đáp lại .

      " thôi." Arthur kéo tay tiến về phía cổng chính, lại để ý đến ánh mắt Hướng Thanh Lam thỉnh thoảng liếc về bờ tường phía xa, mang theo chút buồn man mác. trầm mặc bước , thỉnh thoảng cũng ôn nhu đáp lại vài lời, nhưng đa số thời gian vẫn duy trì im lặng.

      Bước chân đột ngột dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đứng cách đó xa, cảm xúc có chút ngổn ngang khó tả. Hận phải, hận cũng phải. Người này khiến mất thứ quý giá nhất, nhưng đồng dạng, cũng gián tiếp khiến ta đau khổ nhiều.

      Lần này đối diện nhau, với cả đều chỉ là khó xử.

      "Còn đứng ở chỗ này làm cái gì?" Đúng lúc còn thất thần suy nghĩ, giọng của Arthur lạnh lùng vang lên.

      Uông Tiểu Lam đưa mắt nhìn , lại nhìn sang bàn tay nắm chặt của hai người, đáy lòng khỏi xẹt qua tia chua xót. Cũng phải thôi, bọn họ vốn nên thuộc về nhau, tại tìm thấy nhau rồi, quay lại đây có gì là lạ? sợ xử lý mình thế nào, dù sao, nhân sinh của còn có điều tồi tệ gì mà chưa phải nếm trải? Chỉ có điều...

      "Thực xin lỗi, Hướng Thanh Lam." Từ rất lâu rồi, muốn ra những lời này, trước kia chần chừ chẳng qua là vì muốn giữ lại chút kiêu ngạo cho bản thân. Nhưng gần đây mỗi khi yên lặng mình, tự chủ được nghĩ về những chuyện qua, sau đó cảm thấy bản thân thực nợ người kia lời xin lỗi.

      nghĩ Hướng Thanh Lam câu đơn giản này mà tha thứ cho , nhưng ít nhất từ nay về sau, được sống thanh thản với lòng mình.

      Hướng Thanh Lam khép hờ hai mắt, nghiêng qua đầu nhìn Uông Tiểu Lam. phải người mọn, nhưng với ba từ 'Thực xin lỗi' này, quá mệt mỏi rồi.

      "Em muốn gặp lại ấy nữa." Hãy để ấy thôi, tự do tới nơi nào cũng được. Dù cho trước kia xảy ra chuyện gì, Uông Tiểu Lam cũng có quyền bắt đầu cuộc sống mới, tìm hạnh phúc cho bản thân mình.

      "Được rồi, Lam yên tâm, cho người đưa ta rời ." Arthur ôn nhu trả lời, trong giọng lại lộ ra mấy phần uấn giận. Uông Tiểu Lam, lần này coi như ta may mắn. Nếu phải vì Lam tinh ý nhận ra sát khí quá nặng của , nhanh chóng mở lời tìm đường lui cho ta, nhất định bỏ qua dễ dàng như vậy.

      Ôm Hướng Thanh Lam về phòng ngủ mới, bỏ lại phía sau tất cả quá khứ u buồn, cùng với, đôi mắt ngấn lệ của người nào đó.

      ...

      Tiểu Tây đứng thẳng người, hai tay chống nạnh nhìn chật vật lau sàn phía trước, "Nhớ lau cho kĩ vào, nếu tối nay có cơm ăn đâu biết chưa?" cảm giác bản thân tại có điểm thiếu phúc hậu, đôi khi cũng lạm quyền, nhưng biết làm sao được, ai bảo Y Nhược gây ra họa trước cơ chứ.

      Vậy nên, tuyệt đối mềm lòng, phải thay Tiểu Thanh lấy lại công đạo.

      Y Nhược nén hận làm theo lời Tiểu Tây, nếu bây giờ người ngoài nhìn vào, ai còn có thể nhận ra đây là tiểu thư họ Y xinh đẹp ngày trước? Ở nơi này trừ bỏ làm việc chính là làm việc, gần như có thời gian nghỉ ngơi, cũng có ai nguyện ý làm giúp phần việc.

      bưng chậu nước lên, tiếp tục lau chỗ khác, ánh mắt dại ra, dường như mất hết sinh khí. Chợt từ xa có giọng quen thuộc truyền đến, giật mình ngẩng đầu lên, biết đây là tỉnh hay là mơ. Có người gọi phải ? Có người gọi là Nhược Nhược? Đúng rồi, là mẹ, mẹ đến đây để cứu rồi. Vội vàng đứng dậy chạy ra phía cổng, quan tâm Tiểu Tây ở đằng sau cằn nhằn những gì, chỉ biết, tự do ở cách gần gần!

      "Nhược Nhược, Nhược Nhược! Tôi muốn gặp con của tôi, các người mau gọi nó ra đây, nó là nữ chủ nhân của nơi này các người có biết hả?" Eve đứng ngoài cổng chính, đùng sức hét to, nhưng đợi hồi lâu vẫn có bất kì kẻ nào đáp lại.

      thầm chửi rủa đám gia nhân nơi này biết điều, lại càng bực mình con bé Nhược Nhược chỉ biết lo ăn uống hưởng thụ, bao nhiêu tháng qua, ngay cả cuộc điện thoại về nhà hỏi thăm bố mẹ cũng có. Lát nữa gặp nó, nhất định bà nghiêm khắc mà giáo huấn cho nó lần.

      Đột nhiên có tiếng bước chân chạy lại gần, bà quay người sang, vốn tưởng nhìn thấy người nào đó tới mở cổng, nghĩ được lại là hầu mặt mũi lem luốc.

      "Mẹ, mẹ ơi..." Y Nhược chạy đến, đôi tay gầy guộc run rẩy bám vào thành cổng. Khuôn mặt tái xanh dọa người, ánh mắt hõm sâu đau đớn chảy ra hai hàng lệ.

      "Mẹ ơi, cứu con, con chết mất!" Y Nhược run rẩy vươn tay ra phía ngoài, giọng nghèn nghẹn cầu xin vô cùng đau khổ.

      "Nhược Nhược?" Eve mở to hai mắt, thể tin được con người khô héo có chút sinh khí nào ở đằng kia lại là con mình. Nhược Nhược của bà xinh đẹp lại tao nhã, mỗi cử chỉ bước chân đều là quý khí bức người, làm sao có thể biến thành như vậy được? Chẳng phải nó an nhàn làm nữ chủ nhân của nơi này sao? Chẳng phải con rể rất nó hay sao? Có ai đến cho bà biết, chuyện quái quỷ gì xảy ra ở nơi này được vậy?

      "Mẹ ơi..." Y Nhược trượt người theo khung cửa, mất hết sức lực ngồi phịch xuống đất. biết phải gì bây giờ, chỉ có thể khóc nấc lên từng tiếng, ai oán mà đau lòng. Bộ dạng bây giờ của , người ra người, quỷ chẳng phải quỷ, bao nhiêu kiêu hãnh cùng tự tôn đều tan thành mây khói. Đứng trước mặt mẹ, cũng rất muốn mình kiên cường hơn

      chút, nhưng là khó quá, làm được.

      "Nhược Nhược, sao vậy con? Sao vậy, cho mẹ biết..." Nhìn thấy con tiều tụy như vậy, Eve cũng cảm thấy đáy lòng như bị ai xát muối. Đứa con bà dứt ruột đẻ ra, tìm mọi cách thương chiều chuộng, làm sao người ta lại có thể đối xử với nó như thế này cơ chứ?

      "Mẹ..." Y Nhược vừa muốn kể khổ, cánh tay bị người túm lấy, thô bạo kéo về phía sau.

      "Vị phu nhân này, xin hãy về cho, nơi đây phải là chỗ dành cho bà." Fred lạnh lùng nhìn Eve, giọng tuyệt đối giống như đùa giỡn.

      "Tôi muốn đưa con của mình về nước, tôi muốn báo cảnh sát. Các người... Các người thế nhưng dám tra tấn nó thành cái dạng này!" Eve tức giận chỉ tay vào mặt Fred, hận thể lập tức tiến lên xé xác ra làm trăm ngàn mảnh.

      "Lâu đài Hoài Thụy thuộc quyền quản lý riêng của chủ nhân nhà chúng tôi, cảnh sát của bà có đến cũng tác dụng gì đâu. Hơn nữa, đây đâu phải là tra tấn? Giết người chưa phải đền mạng là rất may mắn rồi, đừng có biết điều như vậy." Fred hừ lạnh tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bực mình. Bà ta tưởng con của mình tốt đẹp lắm sao, tưởng ta vẫn còn là nữ chủ nhân của nơi này hay sao? Nực cười!

      "Giết... Giết người? Nhược Nhược nhà tôi giết người?" Eve dự đoán được Fred như vậy, mất lúc lâu cũng chưa thể hiểu nổi.

      "Đúng vậy, ta dám cả gan giết tiểu chủ nhân của chúng tôi, ta đáng chết lắm!" Fred cay nghiệt .

      "Mẹ, mẹ, phải như vậy, con giết ai hết, đứa bé kia vốn thể sống nổi. Thác cũng biết mà, mẹ gọi Thác đến đây , bảo cứu con với!" Y Nhược khàn giọng hô to, lại biết lời của mình càng khiến cho Eve thêm hoảng hốt.

      "Bà muốn đưa ta cũng được, nhưng phải giao hết tài sản của Y thị ra đây. Còn ..." Fred có ý tốt tươi cười, tượng trưng làm động tác xẹt tay qua cổ họng, vừa lòng nhìn được khuôn mặt tái mét của hai người nào đó. chợt cảm thấy thời tiết hôm nay tốt lắm, tâm tình cũng tồi, có lẽ, phải đến thăm Ngân Táp lát mới được.

      Đẩy cánh cửa phòng thí nghiệm ra, Fred kì quái thò đầu vào trong, hiểu sao hôm nay thằng nhóc kia lại ở chỗ này. Mà thôi, vào đây ngồi chờ lúc cũng được, nhân tiện tìm xem có loại thuốc nào hay ho , lát nữa còn biết đường mà xin Ngân Táp.

      Oa, gì kia vậy? đứa ư? Ở đâu ra đây đứa xinh đẹp thế này cơ chứ! cẩn thận lấy ngón tay huých cái vào mặt đứa bé, nóng nóng, mềm mềm, đáng quá!

      "Cục cưng, gọi chú nào, gọi chú~" cười hì hì véo cặp má phính đáng của đứa bé, rất muốn nghe nó gọi mình tiếng chú. Nhưng dù sao nó cũng còn quá , y y nha nha kêu tiếng, sau đó thực ngoan ngậm lấy ngón tay của mình.

      "Bỏ bàn tay đầy vi khuẩn của ra khỏi người Tiểu Ngoan." Ngân Táp vừa trở về nhìn thấy Fred liền cảm thấy vui lắm, nhìn ta ngớ ngẩn trêu đùa với Tiểu ngoan lại càng cảm thấy vui lắm, trực tiếp qua đoạt đứa bé vào lòng.

      "Ê nhóc, chú mày kiếm được ở đâu ra hay vậy?" Fred chỉa chỉa vào Tiểu Ngoan, tò mò hỏi.

      "Nhặt được!" Ngân Táp thản nhiên trả lời, đổi lấy ánh mắt trợn to của Fred. Nhặt được, lý do này cũng quá tùy tiện ?

      "Cho ôm nó cái có được ?" Fred cười hì hì lấy lòng, chỉ có điều Ngân Táp vẫn thèm để ý, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía . Đợi lúc lâu sau cũng có gì thay đổi, thầm bực mình lại dám biểu ra mặt. Thằng nhóc này được lắm, cho bế phải ? Đợi ngày mai mang nó ra ngoài, đến lúc đó đừng hòng mà đòi lại.

      nghĩ là phải làm, ngay sáng ngày hôm sau, tranh thủ lúc Ngân Táp ra ngoài có việc, nhanh chóng lẻn vào phòng thí nghiệm bế Tiểu Ngoan ra ngoài chơi cùng mình.

      "Ôi chao, sao đời lại có đứa bé đáng như cháu nhỉ?" Fred tay bế Tiểu Ngoan, tay nhịn được véo cái má phính phính của nó. Mấy ngày nay trong lâu đài quá buồn chán, cả chủ nhân cùng Ngân Táp đều mấy khi xuất , mà cũng chẳng thể suốt ngày ra ngoài tìm mỹ nữ. Vậy nên a, có thêm đứa bé này mới thú vị biết bao, haha!

      Chỉ có điều, còn chưa sung sướng được bao lâu, đứa bé cựa mình tỉnh dậy, tròn xoa đôi mắt nhìn , sau đó oa oa khóc lớn. Gì vậy a, phải hôm qua rất ngoan hay sao, hay là tại vừa nãy nhéo mạnh tay quá?

      "Ngoan, khóc, khóc!" vụng về dỗ dành, nhưng hiển nhiên chẳng có mấy tác dụng.

      Phía trong lâu đài, Hướng Thanh Lam nhắm mắt ngồi chiếc ghế dựa cũ, cảm nhận chút bình yên lâu mới có được.

      "Tiểu Tây, gần đây sống có tốt ?" Từ lúc trở về muốn gặp lại Tiểu Tây, phần vì nhớ, phần là lo lắng cho ngốc nghếch này. Nhưng tại xem ra lo lắng thừa, Tiểu Tây được lên làm trưởng quản của mấy chục người khác, phong thái chững chạc hơn xưa, cuộc sống cũng vô cùng khấm khá.

      "Phu nhân, tôi sống tốt lắm..." Tiểu Tây ngượng ngùng nhìn mũi chân của mình, thực quen cách xưng hô xa cách như vậy.

      "Tiểu Tây, có thể tiếp tục gọi tôi là Tiểu Thanh mà, sao cả." Hướng Thanh Lam mở hai mắt ra nhìn , mỉm cười .

      "Tôi... Tôi ngượng ngùng." Tiểu Tây cầm lấy vạt áo của mình, bẽn lẽn . Chuyện Tiểu Thanh đột nhiên trở về, chuyện được, hơn nữa còn là nữ chủ nhân của nơi này khiến thực bất ngờ. Tất nhiên vui cho Tiểu Thanh, chỉ là, thực sợ ấy quan tâm đến kẻ thấp kém như mình nữa.

      "Vậy... Tiểu Thanh này...." Tiểu Tây định điều gì đó, đột nhiên lại nghe thấy tiếng khóc nho của trẻ con.

      Hướng Thanh Lam giật mình ngồi thẳng dậy, có chút khẩn trương hỏi, "Tiểu Tây, cũng nghe thấy phải ?"

      Tiểu Tây gật gật đầu, nơi này chỉ có đứa bé, nhưng phải Ngân thiếu gia suốt ngày giữ nó ở trong phòng thí nghiệm hay sao, như thế nào lại ra ngoài này được?

      "Để tôi nhìn xem." Vừa lúc xoay người định ra ngoài, Fred nhanh chân chạy vào trước.

      "Thiếu gia Fred, sao cậu lại ôm Tiểu Ngoan vậy?" Hơn nữa còn làm cho bé khóc lớn đến chừng này? Thiếu gia Ngân Táp mà biết được, chắc chắn để cho bọn họ được yên.

      "Tôi ôm sao, nó cũng đâu phải là của riêng thằng nhóc kia?" Fred bực mình nhìn Tiểu Tây, sống chết mạnh miệng. Con nhóc béo này, lúc nào trong mắt cũng chỉ có Ngân Táp Ngân Táp, coi ra gì cả, đáng ghét!

      Hướng Thanh Lam đứng lên, nhìn đứa bé khóc trong lòng Fred, chợt cảm thấy trái tim đau đớn từng hồi, bởi vì, nghĩ đến cục cưng đáng thương của mình.

      "Fred, có thể cho tôi ôm lát được ?"

      Fred vội vàng gật đầu, như thoát được gánh nặng giao Tiểu Ngoan cho Hướng Thanh Lam. Cũng biết có phép thuật gì, đứa bé vừa được bế trở nên im lặng kì lạ. Nó mở to đôi mắt sũng nước, cánh môi xinh ngừng khép mở, giống như muốn kể khổ với vừa rồi mình phải chịu ủy khuất lớn đến chừng nào.

      Hướng Thanh Lam vươn ngón tay chạm vào ánh mắt hồng hồng của Tiểu Ngoan, nhìn tròng mắt màu xanh lá đậm của nó, hiểu sao cảm thấy vô cùng quen thuộc. Mà Tiểu Ngoan dường như cũng cảm nhận được điều gì, loạng choạng vươn ra bàn tay bé xíu, cố gắng nắm lấy ngón tay của .

      "Ngoan, khóc nữa, sao, sao đâu mà..." Hướng Thanh Lam nhàng đung đưa cánh tay, nếu con của còn sống, có lẽ cũng là đứa bé đáng như thế này ?

      Fred nhướn người nhìn Tiểu Ngoan, sau đó len lén đánh giá Hướng Thanh Lam chút, luôn có loại cảm giác rất kỳ lạ. Ánh mắt to, lông mi dài, khóe miệng lúc nào trông cũng nhu nhuận. Hai người xa lạ ở cùng chỗ, tại sao lại có thể trông hòa hợp đến như vậy đây?

      "Fred, đem Tiểu Ngoan của tôi chạy đâu đấy hả?" Ngân Táp mệt mỏi chạy tới, dường như tìm lâu, mà Fred chỉ có thể ngượng ngùng cười cười.

      "Suỵt." Im lặng chút , Tiểu Tây đặt ngón tay lên miệng, ra hiệu cho Ngân Táp chớ có nổi giận ở chỗ này. Đúng lúc đó...

      "Mọi người làm gì vậy?" Arthur bước ra từ phòng làm việc, lần này chỉ Tiểu Tây, mà ngay cả Ngân Táp cùng Fred cũng ra hiệu cho im lặng.

      Tuy thực khó hiểu, nhưng cũng tự giác phóng bước chân hơn rất nhiều, từng bước tiến lại gần Hướng Thanh Lam.

      đứa bé?

      Trong lâu đài của lại có đứa bé? Là con của ai vậy?

      "Lão đại, đây là Tiểu Ngoan." Fred ậm ờ biết nên giới thiệu thế nào cho phải, suy nghĩ lúc rồi tiếp,"Ừm, là con , do Ngân Táp nhặt được."

      Arthur thản nhiên gật đầu, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt trìu mến nhìn đứa của Hướng Thanh Lam, bất giác mỉm cười chút. lâu thấy Lam vui vẻ như vậy, khiến muốn dùng cỗ máy thời gian lưu lại khoảnh khắc mỹ lệ này.

      "Ê nhóc, chú mày có phát ra điều gì ?" Fred vuốt cằm, ra vẻ cao siêu hỏi.

      "Điều gì?" Ngân Táp hiển nhiên quan tâm đến câu hỏi của , điều này làm cho Fred có chút mất hứng.

      "Chú mày thấy là, Tiểu Ngoan trông rất giống phu nhân hay sao?" Fred xong, tự động gật đầu tán thưởng cho mình cái.

      Ngân Táp sửng sốt chút, thế này mới nhận ra quả hai người có rất nhiều nét tương tự. Chỉ có điều ánh mắt...

      "Ngân Táp, cậu tìm thấy bé này lúc nào?" Arthur cũng cảm thấy nghi ngờ, hoặc là , trong lòng chưa bao giờ ngừng nuôi tia hy vọng.

      Ngân Táp suy nghĩ chút, "Ngày tôi trở về từ Trung Quốc, ở ven đường nhặt được bé này. bé bị sinh non, có lẽ chỉ được sáu bảy tháng, khi ấy còn chưa nặng tới hai cân."

      Sáu bảy tháng? Ở ven đường? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      "Ngân Táp, giúp tôi kiểm tra ADN của Tiểu Ngoan ." Arthur híp hai mắt lại, còn nhiêm túc nhìn về phía Ngân Táp, mà Hướng Thanh Lam cũng ngạc nhiên nhìn , vì sao đột nhiên phải làm như vậy.

      "Chủ nhân, ý của ngài là?" Ngân Táp chần chừ hỏi.

      "Tôi tin thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy. Tiểu Ngoan xác thực rất giống Lam, mà ánh mắt của bé càng thể

      lẫn đâu được. Mỗi thành viên của gia tộc Hoài Thụy khi còn đều có màu mắt là xanh lá đậm, khi lớn lên mới dần dần nhạt màu."

      "Tất nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng cho dù kết quả cậu thu được là thế nào, tôi cũng nhận Tiểu Ngoan về làm con ." Cúi đầu nhìn Hướng Thanh Lam, biết thực thích đứa này, nếu như vậy, chi bằng bọn họ nhận nó làm con nuôi, về sau chung sống hạnh phúc, nhà ba người.

      "Nhưng chẳng phải tiểu chủ nhân là bé trai hay sao?" Fred khó hiểu hỏi.

      "Cái này phải hỏi , tận mắt nhìn thấy tiểu chủ nhân rồi chứ?" Ngân Táp hỏi vặn lại khiến Fred trợn to mắt phát ra được nửa lời. Được rồi, thừa nhận lúc đó mình làm việc có điểm qua loa, nhưng kể cả như vậy, người ta cũng đâu cần dối làm gì?

      Ngân Táp nhìn vẻ mặt phục của Fred, cũng đôi co điều gì thêm, mà là tự động dẫn đầu trở về phòng thí nghiệm.

      Lấy mẫu ADN nay cũng rất đơn giản, chỉ cần quẹt tăm bông vô trùng vào niêm mạc miệng là ổn. Cất kĩ mẫu thu được vào ống nhiệm, cậu quay sang nhìn Arthur cùng Hướng Thanh Lam, nhịn được dặn dò trước.

      "Chủ nhân, ít nhất phải 24h sau mới có kết quả xét nghiệm, ngài đưa phu nhân trở về trước . Hơn nữa..." Cậu ngừng lại chút mới tiếp, "Hai người cũng nên hy vọng quá nhiều!"

      Arthur nặng nề gật đầu. biết vừa rồi mình làm trỗi dậy tia hy vọng bé trong lòng Hướng Thanh Lam, nếu như kết quả ngày mai thu được như ý, có thể tưởng tượng ra thất vọng biết chừng nào.

      Nhưng quả nhiên trời phụ lòng người! Buổi chiều hôm sau khi cầm tờ kết quả tay, biết mình nên cười hay nên khóc. Giám định gien cho biết ADN của và Tiểu Ngoan có độ tương tự là 50%, cách khác, chính là ba của đứa .

      Hướng Thanh Lam hiển nhiên bình tĩnh được như , ôm chặt Tiểu Ngoan vào lòng, hôn lên vầng trán bé bỏng của nó, sau đó nghẹn ngào khóc. Đây là con của , nó còn sống, đứa con vất vả mang nặng bảy tháng rồi sinh non, nó còn sống.

      "Thanh, là phải ? phải em mơ đấy chứ?"

      Arthur gật đầu, ôn nhu mỉm cười nhìn . Cảm ơn trời xanh trả lại con cho bọn họ, cảm ơn vì giúp Lam sống lại lần nữa. Từ nay về sau gia đình của có ba người, như vậy là đủ, là rất đủ rồi.

      "Lam, con của chúng mình xinh quá, rất giống em." Arthur cầm lấy bàn tay bé xíu của Tiểu Ngoan, thầm hứa với nó rằng, sau này nhất định đối xử với nó như nàng công chúa. Tuy rằng quãng thời gian bảy tháng trong bụng mẹ, nó chỉ nhận được tình của Lam, nhưng từ nay về sau, nó được cả và Lam, còn cả Ngân Táp và Fred nữa, thương chăm sóc nhiều.

      Hướng Thanh Lam chớp lông mi, nhìn đứa bé ngủ say trong lòng, nhịn được mỉm cười ngọt ngào. Tiểu Ngoan thực rất xinh, hoặc là , vì nó là con của , nên dù trông nó có như thế nào với , nó vẫn luôn là thiên thần xinh đẹp nhất.

      "Thanh, ôm con lát ." Hướng Thanh Lam cẩn thận đặt Tiểu Ngoan vào lòng Arthur, nhìn vụng về đón lấy đứa bé, trong lòng vừa lo lắng lại vừa buồn cười. Ba và con ở cạnh nhau trông thực rất hài hòa, tuy tiếp xúc với trẻ con nhiều, nhưng thời gian còn dài, bọn họ có thể cùng nhau từ từ học.

      "Này Ngân Táp, vẫn hiểu, tại sao chú lại tìm thấy Tiểu Ngoan ở ven đường?" Fred nhìn đứa bé trong lòng Hướng Thanh Lam, nhịn được tò mò hỏi. phải Tô Triết Thác trong mắt tốt tới mức nào, mà là bỏ mặc đứa bé sơ sinh ở ven đường, dường như phải phong cách của .

      " ra chúng ta vẫn còn người để hỏi, bởi vì lúc ấy ta cũng vào viện cùng Tô Triết Thác." Ngân Táp hơi hơi mím môi, tự trách mình bây giờ mới nghĩ đến điều này. Trước kia bọn họ chỉ quan tâm đến kết quả điều tra ở bệnh viện cùng lời chủ quan từ phía Tô Triết Thác mà quên mất, ra vẫn còn câu trả lời ngay trước mặt bọn họ, hơn nữa câu trả lời này còn dễ lấy vô cùng.

      Hai người hiểu ý nhìn nhau, sau đó đồng thời lui ra ngoài. Gia đình chủ nhân vừa mới được đoàn tụ, nhất thiết phải để ngài nhúng tay vào việc cỏn con này. Sau khi có được câu trả lời xác thực, bọn họ thông báo cho chủ nhân tiếng là đến nơi.

      ...

      Y Nhược ngồi dưới đất, muốn biết nên làm gì bây giờ, ánh mắt dại ra nhìn về cánh cổng chính của lâu đài Hoài Thụy.

      Hôm trước sau khi nghe thấy Fred dọa nạt, mẹ của tuy rằng có đau lòng con , nhưng đại khái cảm thấy cái giá phải trả để cứu quá lớn, kể từ khi trở về Trung Quốc đến nay thấy tin tức gì qua đây.

      vẫn nên hy vọng sao? Hy vọng đây chỉ là chậm trễ? Hy vọng gia đình , họ của sang đây cứu mình?

      cũng biết nữa.

      Liếm lấy cánh môi nứt nẻ, cảm giác cuộc sống như vậy, bằng chết hơn. Những ngày đầu tiên còn cố tự động viên mình rằng, sao cả, rồi sớm thoát khỏi tình cảnh này thôi, nhưng bây giờ... Tôn nghiêm còn, danh phận còn, hy vọng còn, đến ngay cả cái mạng duy nhất này cũng biết bị bọn họ tra tấn đến chết vào lúc nào nữa.

      Xa xa truyền đến những tiếng bước chân đạp vào nền đá hoa khiến tai của có chút đau nhức. Cũng ngẩng đầu lên, chỉ ngồi đó thẫn thờ, bộ dáng nửa sống nửa chết quan tâm thế .

      "Y Nhược, đứa kia đâu, tiểu chủ nhân của chúng tôi đâu?" Fred ngồi xổm xuống, có chút ghét bỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Y Nhược. là xấu xí muốn chết, so với Uông Tiểu Lam còn kém hơn vạn lần.

      Y Nhược giật mình trong mấy giây, rất nhanh, lại quay về với khuôn mặt ngẩn ngơ lúc ban đầu. Muốn hỏi về đứa bé kia sao?

      " chết rồi." có chút chết lặng trả lời.

      "Phải vậy ?" Ngân Táp lạnh lùng cười, "Hay là cấu kết với Tô Triết Thác, ném nó ở ven đường rồi?" Cuối cùng cậu cũng hiểu được tại sao ngày đó Tiểu Ngoan lại bị tím bầm bên má. Nhất định là do ác độc này ra tay. Làm tổn thương đứa trẻ mới sinh, còn nhẫn tâm đặt nó trong thùng rác giữa mùa đông lạnh lẽo, ta có còn là người nữa vậy?

      Sắc mặt Y Nhược trong nháy mắt trở thành trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hướng Ngân Táp, sợ hãi hỏi, "Cậu...Cậu làm sao mà biết được?" Chuyện này ngay cả Thác cũng , làm sao cậu ta lại ràng đến vậy?

      Ngân Táp hừ lạnh tiếng, khinh thường muốn trả lời, cánh tay vừa vung lên, khuôn mặt của Y Nhược bị cứa ra vết thương dài.

      "A!!!" Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến Y Nhược mất mấy giây mới cảm giác được đau đớn. Đau, đau quá, có ai cứu với được ? Bọn họ muốn giết , khuôn mặt của bị hủy hoại mất rồi!

      Fred đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, có chút thản nhiên , "Này nhóc, làm thế này cũng vẫn sửa được lại đấy!"

      " sửa được, tôi bôi thuốc lên lưỡi dao rồi." Ngân Táp nhìn bộ dáng quằn quại vì đau đớn của Y Nhược, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên. Thế nào, bây giờ hiểu được chân chính đau đớn có nghĩa là gì rồi chứ?

      xong, cậu trực tiếp xoay người rời . Mà Fred vẫn đứng trầm ngâm nhìn Y Nhược lúc, còn suy nghĩ xem bỏ ta lại đây thế này có phải là dễ dãi quá . Nhưng ngẫm ngẫm lại, thứ quý giá nhất của ta bây giờ là nhan sắc cũng bị cướp mất có lẽ, cái chết mới là dễ dãi đâu.

      Mấy hôm nữa gửi ta về cho Tô Triết Thác, đồng thời tặng thêm cho Y Thị món quà long trọng, nhất định khiến bọn họ đời này nhớ mãi quên!

      ...

      Ban đêm, Ngân Táp xoay người biết là lần thứ mấy. Cậu mở to hai mắt, nhìn chiếc nôi trống rỗng bên cạnh mình, đáy lòng cảm thấy từng đợt trống vắng.

      thể thừa nhận, cậu mất ngủ. Những ngày tháng có Tiểu Ngoan ở nơi này tuy ngắn ngủi, nhưng khi thiếu , mọi thứ còn như cũ nữa. Cậu nhớ tiếng nhóc của nó, nhớ bộ dáng ngốc nghếch lúc muốn bế của nó.

      Ngồi dậy bật chiếc đèn đầu giường lên, cậu cũng biết bản thân muốn làm điều gì nữa.

      Thẳng đến khi những tiếng gõ cửa 'Cốc, cốc cốc' truyền đến, cậu mới để ý nhìn đồng hồ, lúc này là hai giờ sáng. biết là ai vậy, đến tìm cậu vào giờ này, chẳng lẽ lại là tên Fred dở chứng?

      Cậu bước xuống giường, khuôn mặt vốn mấy vui vẻ nay càng trở nên u ám. Mở cửa ra, cậu còn chưa kịp nhìn người đến là ai, có thứ gì đó ấm ấm bị nhét vào lòng cậu.

      Đây là... Tiểu Ngoan sao?

      Cậu giật mình lúc mới có thể phản ứng lại, "Chủ nhân, chuyện này là sao vậy?"

      "Nó muốn ngủ, dỗ dành thế nào cũng được. Có lẽ là vì ở quen với cậu rồi, vậy nên chúng tôi đưa nó tới đây." Arthur vòng tay ôm lấy thắt lưng Hướng Thanh Lam, vô cùng đương nhiên .

      Buổi tối vừa uống sữa xong, đứa này liền liên tục quấy khóc, mực dùng đôi tay bé níu lấy áo của Lam giận dỗi chịu buông. Trẻ con có phải luôn phiền toái như vậy ? Buổi tối vốn là lúc tinh lực của dồi dào nhất, khoảng thời gian được gần gũi với Lam cũng nhiều, nay đột nhiên lại bị vật phiền toái này chắn giữa. thể , cũng có điểm nho bực mình.

      "Ngân Táp, tôi giao con tôi cho cậu, nhớ chăm sóc nó cho cẩn thận." Arthur có lệ dặn thêm câu, sau đó giống như thực vội vàng kéo Hướng Thanh Lam rời .

      Hướng Thanh Lam ngoái lại nhìn cánh cửa đóng lại phía sau, hơi hơi phiền não thở dài tiếng, "Thanh, người mẹ như em thất bại lắm có phải ?" Con muốn ngủ cùng , thậm chí còn thích bằng Ngân Táp, điều này phải rất đáng buồn hay sao?

      "Như vậy chẳng phải là quá tốt rồi?" Arthur cúi đầu thầm vào bên tai Hướng Thanh Lam, thậm chí còn mờ ám mỉm cười chút, khiến bỗng chốc khỏi đỏ ửng hai gò má.

      Thanh, bắt đầu biến thành xấu!

      ...

      Sáu năm sau, tại Trung Quốc.

      "Oa oa oa, Tiểu Ngoan của tôi." Fred tìm đến ngóc ngách cuối cùng của căn phòng vẫn thấy bóng dáng Tiểu Ngoan ở đâu, thảm thiết gào lớn, "Ngân Táp, sao chú mày lại nỡ dửng dưng thế kia? lo lắng hay sao, sợ hãi hay sao? Lão đại về biết thế nào bây giờ? Tiểu Ngoan mất tích giờ ba mươi ba phút rồi đấy có biết ???"

      Ngân Táp dùng sức hít hơi sâu, cố gắng kiềm chế tính tình của mình, liếc trắng mắt nhìn Fred, "Có Vô Công theo, làm sao mà mất tích được."

      "Cái gì? Chú mày tin tưởng con chó? Cái con chó vô dụng suốt ngày chỉ biết sàm sỡ Tiểu Ngoan? Đùa hay vậy?" Fred giận đến tái mặt rồi, quyết định quan tâm đến Ngân Táp nữa.

      "Vô Công là chó cái!" Ngân Táp là hết cách với Fred, ngay cả con chó cũng muốn ghen tị cho bằng được. Vô Công chỉ là thích liếm tay Tiểu Ngoan thôi, ở đâu bị gắn cho hai từ sàm sỡ?

      "Nhưng nó vẫn chỉ là chó mà thôi." Vậy nên thể tin tưởng được.

      "Chú mày lo cứ ngồi tiếp ở khách sạn mà đọc báo , ra ngoài tìm Tiểu Ngoan mình!" xong, lập tức lấy chìa khóa xe rồi ra ngoài. Ngân Táp bất lực nhắm mắt dưỡng thần trong mấy giây, cuối cùng cũng đành phải đứng dậy cùng Fred. Cậu lo Tiểu Ngoan bị lạc, nhưng cũng nên để bé ra ngoài mình quá lâu, chủ nhân nhất định trách móc.

      đường cái, mọi người đường đều chú ý đến đứa bé chừng năm, sáu tuổi. Nó có đôi mắt rất to, ánh mắt màu xanh lục, khuôn mặt bầu bĩnh trông dễ thương cực kì, dường như là con lai. Xem bộ váy công chúa cùng đôi giày màu hồng phấn đắt tiền kia, khó để nhận ra ba mẹ bé là người thực có tiền. Cũng có người tò mò muốn hỏi xem tại sao bé lại mình, nhưng chú chó to lớn giống Labrador Retriever lại khiến bọn họ vô cùng e ngại.

      "Vô Công, mình phải đâu mới tìm được ba bây giờ?" bé ngồi phịch xuống bậc thềm của cửa hàng bánh ngọt, hai tay liên tục xoa xoa bắp chân, dường như là vì phải bộ quá nhiều.

      "Gâu!" Vô Công sủa lớn tiếng.

      Ngồi chống cằm suy nghĩ hồi lâu, chợt liếc mắt vào tủ bánh phía sau, đôi mắt của khỏi sáng rực lên chút, "Oa, bánh nhìn ngon quá! Vô Công có muốn ăn cùng ?"

      "Gâu! Gâu!"

      "..." Vậy có nghĩa là đồng ý đúng ? "Đứng ngoan ở nơi này, đợi tao mua bánh về cho hai đứa mình ăn biết ?" bé đứng dậy, chống nạnh nhìn Vô Công, dùng giọng non nớt ra lệnh. Vừa lòng nhìn thấy chú chó to lớn ngoan ngoãn ngồi xuống, bé mới chạy vào cửa hàng, cố kiễng chân lên nhìn quầy phục vụ rồi gọi, " ơi, cho con chiếc bánh với ạ."

      chủ quán chú ý đến đứa bé dễ thương này ngay từ lúc ngồi ngẩn người ở ngoài cửa. nghĩ tới nó lại muốn vào đây mua hàng, cúi người xuống, mỉm cười hỏi, "Con muốn mua bánh sao?"

      "Đúng vậy ạ." bé gật đầu cái, sau đó hồn nhiên nhoẻn miệng cười, để lộ ra hai bên lúm đồng tiền trông vô cùng dễ thương, khiến người ta chỉ muốn vươn tay mà nhéo cho vài cái.

      "Vậy cho biết con tên gì, tặng con chiếc bánh này được ?" mở tủ lấy ra chiếc bánh chocolate xinh, ngọt giọng dỗ dành.

      "Ba gọi con là Lục Đế, mẹ gọi con là cục cưng, Ngân Táp với chú Fred gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công gọi con là Gâu Gâu ạ!" bé nghiêng đầu suy nghĩ lúc, sau đó mạch trả lời, có vẻ như hề sợ người lạ.

      "Chà, nhiều như vậy sao?" chủ quán càng nhìn càng cảm thấy đứa bé đáng , chợt suy nghĩ đến, nhất định ba mẹ của nó cũng là người có vẻ ngoài thực xuất sắc.

      "Đây, tặng cho con nhé!" đưa bánh ngọt cho Lục Đế, chỉ thấy bé lễ phép dùng hai tay nhận lấy chiếc bánh, sau đó mở to đôi mắt màu xanh lục, ngây thơ nhìn .

      "Sao? Con còn muốn nữa à? Nhưng ăn nhiều đồ ngọt là tốt đâu, răng của con bị sâu đấy!" phải tiếc gì chiếc bánh, mà là trẻ con ăn đồ ngọt nhiều rất dễ bị sâu răng.

      Lục Đế lắc đầu, ý bảo phải. bé đặt bánh sang bên cạnh, sau đó sờ sờ chiếc túi ở bên hông váy, móc ra thứ gì đó rồi nhét vào tay bán hàng, "Con trả cho ạ!" Sau đó cầm bánh nhanh chân chạy mất.

      bán hàng mở tay ra xem. Là tiền! Quá nhiều tiền cho chiéc bánh ngọt, hơn nữa, đó cũng là món quà muốn tặng cho bé, đâu có ý định lấy tiền.

      "Con ơi, quay lại đây..." ngẩng đầu lên muốn gọi Lục Đế trở lại, nhưng biến mất nhanh, ngay cả chú chó vừa nãy ngồi ở ngoài cửa cũng thấy đâu nữa.

      Vừa đường vừa nhấm nháp, chẳng mấy chốc mà chiếc bánh nằm gọn trong bụng Lục Đế. Xòe bàn tay đầy kem ra cho Vô Công, bé ra vẻ nghiêm túc dặn dò, "Mẹ được lãng phí đồ ăn, thế nên mày phải liếm cho sạch đấy nhé!"

      "Gâu!" Vô Công bên vui vẻ vẫy vẫy chiếc đuôi, bên liếm tay Lục Đế vô cùng thỏa mãn.

      Vốn định dắt Vô Công tiếp tục tìm ba, nhưng dù sao cũng là trẻ con thôi, chẳng mấy chốc mà chú ý của Lục Đế lại bị thu hút bởi cửa hàng bán búp bê. Nghiêng đầu nhìn con búp bê được đặt chính giữa cửa hàng, Lục Đế khỏi nghĩ, đây phải là mình sao? Tuy hơi thấp chút, nhưng mái tóc đen dài giống nhau, chiếc váy công chúa màu hồng phấn giống nhau, thậm chí ngay cả đôi mắt búp bê cũng là màu xanh lục.

      Lục Đế tò mò bước lại gần, vừa vươn tay muốn chạm vào búp bê, nó bị người khác cầm mất.

      Chớp chớp hai mắt nhìn bàn tay trống của mình, ngẩng đầu, Lục Đế thấy búp bê nằm trong tay bé khác.

      "Mẹ ơi, đẹp quá, mẹ mua cho con nha!" bé nũng nịu ôm chặt lấy búp bê, nhìn thấy vậy, thực làm cho Lục Đế cảm thấy rất muốn khóc.

      " ơi, là con nhìn thấy nó trước mà!" Lục Đế mở to đôi mắt ngấn lệ, mếu máo .

      "Ai bảo thế? ràng là người ta lấy được trước nhá!" bé kia vừa nghe thấy Lục Đế liền cảm thấy rất vừa lòng, mực hét lớn.

      Người mẹ ban đầu cũng có ý định mua búp bê, dù sao trông nó tinh xảo thế kia, giả cả nhất định rẻ nơi nào. Nhưng hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đế, lại muốn mua búp bê cho con bằng được.

      Đơn giản là vì, bé này khiến liên tưởng đến người khác, người mà vẫn thua trong mọi cuộc tranh giành, người khiến phải nuôi con mình mà có lấy danh phận suốt sáu năm qua. Vậy nên giờ đây, dù chỉ là đứa bé có khuôn mặt giống với người ấy, cũng tự giác mà cảm thấy thù hận, sau đó, trở nên nhen đến vô lý.

      "Bán hàng, ra tính tiền cho tôi." rút ví ra, có vẻ thực quyết tâm phải mua con búp bê này. Lục Đế nhìn thấy vậy, rốt cuộc nhịn được nữa, 'Oa' tiếng khóc lớn lên.

      "Ba, ba!" Đúng lúc này, bé kia đột nhiên gọi ba, khiến người mẹ giật mình thu ví lại, vội vàng chỉnh sửa mái tóc, hai bàn tay còn liên tục run run. bao lâu rồi được nhìn thấy , biết dạo này thế nào, có tự chăm sóc cho bản thân tốt ? Liệu lúc này trông có tiều tụy lắm ? Lúc nãy vì con giục ra ngoài mua đồ chơi, vẫn chưa có thời gian để trang điểm, nhất định là bây giờ trông khó coi muốn chết!

      "Thác." Xoay người, cố gắng nở nụ cười tự nhiên, nhưng rất nhanh bị biến thành cứng ngắc. Bởi vì đến đây mình, mà là cùng khác.

      "Sao lại ở chỗ này?" Đáp lại nhiệt tình của là giọng lạnh như băng, manh theo chút cảm tình nào của Tô Triết Thác.

      "Tiểu Lam muốn mua búp bê..." ra tên của con , đáy lòng lại cảm thấy từng đợt nhói đau. Cảm tình của với kia, sáu năm qua vẫn chưa từng phai nhạt, nếu muốn thậm chí còn sâu đậm hơn trước vài phần. Còn sao? Nếu phải có chung với nhau đứa con, chỉ sợ trong mắt , hạt cát cũng sánh nổi.

      "Ai vậy ?" cạnh Tô Triết Thác níu lấy tay , kiều hỏi. Cung Như Tuyết cảm thấy ánh mắt của mình đau quá, nhưng ngoài việc tiếp tục đứng đó nhìn ra, lại chẳng thể làm gì khác. có quyền chỉ trích , phải là vợ , chỉ là mẹ của con mà thôi.

      Chính là loại cảm giác này sao? Đây là thứ mà người ta vẫn hay gọi là báo ứng? Tất cả những gì gây ra cho Hướng Thanh Lam trước đây, bây giờ đến lượt phải nếm trải?

      "Ba ơi." tiếng non nớt phá vỡ bầu khí áp lực. Tô Triết Thác đưa mắt nhìn sang đứng phía sau Cung Như Tuyết, khuôn mặt có phản ứng gì nhiều. biết đứa là vô tội, cũng biết nó là con của , nhưng bởi vì nó cũng là con của ta, vậy nên, vẫn thể nào thích nổi.

      "Thác, con đây à?" cạnh Tô Triết Thác chỉ đơn giản cười , đối với việc kết hôn mà có con lớn chừng này dường như hề để ý.

      "Ừ." Tô Triết Thác thản nhiên gật đầu.

      "Tiểu Lam, lại đây với ba." vẫy tay gọi đứa bé lại gần, từ đầu tới cuối nhìn Cung Như Tuyết lấy cái.

      Tô Lam ôm búp bê chạy về phía , nũng nịu , "Ba ơi, con búp bê này đẹp quá, ba mua cho con nha?"

      Tô Triết Thác mím môi, nghĩ lại thời gian gần đây bản thân quan tâm nhiều đến con , quả cũng nên làm chút gì đó để đền bù. gật đầu, cố nặn ra nụ cười gọi là từ ái, sau đó vuốt vuốt mái tóc dài của Tiểu Lam. Đúng lúc này, đột nhiên phát ra có ủy khuất đứng ở cách đó vài bước.

      Nhìn kỹ khuôn mặt bé khiến sững người trong mấy giây, mà Cung Như Tuyết thấy vậy, chỉ biết cay đắng ngoảnh mặt , tự lừa dối bản thân xem như biết.

      " cho chú biết, tên của con là gì vậy?" Tô Triết Thác tiến lại gần Lục Đế, để ý đến ánh mắt ủy khuất của Tiểu Lam, cúi người xuống ôm lấy bé vào lòng.

      Lục Đế để mặc Tô Triết Thác ôm, hiển nhiên là sợ người lạ, hơn nữa trông chú ấy cũng rất dễ nhìn, có lẽ phải là người xấu đâu, "Ba gọi con là Lục Đế, mẹ gọi con là cục cưng, Ngân Táp với chú Fred gọi con là Tiểu Ngoan, còn Vô Công gọi con là Gâu Gâu ạ!"

      Tô Triết Thác sững sờ nhìn Lục Đế, tin đôi tai mình vừa nghe thấy điều gì. Ngân Táp? Fred? lẽ, dạo gần đây hai cái tên này trở nên rất lưu hành?

      "Ôi, Thác, trông bé giống con búp bê này quá, dễ thương!" ngạc nhiên , lại biết Tô Triết Thác thầm sửa đúng trong lòng. phải là giống con búp bê này, mà là giống người kia, thực vô cùng giống!

      "Lục Đế, sao con lại đến đây?" Phía sau vang lên giọng nam trầm thấp, Tô Triết Thác cần quay đầu lại cũng có thể biết người tới là ai. Giọng này, cả đời cũng quên được. Có vẻ như, những suy đoán vừa rồi của là chính xác.

      Cúi người thả Lục Đế xuống, chỉ nghe "Ba ơi!" tiếng, nhanh chóng chạy lại chỗ người kia.

      Arthur dò theo máy định vị đặt vòng cổ của Vô Công để tới đây, dường như quá vừa lòng khi thấy Lục Đế ra ngoài mình. Nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra, nhất định tha cho Fred cùng Ngân Táp, đương nhiên còn có cả con chó ngốc nghếch kia nữa.

      "Ba ơi, con tìm ba mãi!" Lục Đế ôm lấy cổ của Arthur, nịnh nọt cười cười, sau đó quên vấn đề chính, chỉ vào con búp bê tay Tô Lam, nhanh nhảu "Ba, trông nó giống con quá, cũng giống mẹ nữa." Nếu mua cái này về, nhất định mẹ khen Lục Đế là cục cưng thông minh.

      Arthur nhìn con búp bê tay Tô Lam, lúc này mới nhận ra trong số những người đứng đây có cả Cung Như Tuyết, cùng với... Tô Triết Thác?

      Sáu năm gặp, trông ta vẫn có vẻ sắc bén như xưa, dường như sụp đổ của Y Thị chẳng phải là đòn giáng mạnh vào công ty của . Nhưng giờ chỉ cần muốn, tất cả những gì thuộc về Tô Triết Thác phải trở thành tro bụi.

      Người quản lý mập mạp thấy Arthur tiến vào sau, dường như có chút thể tin nổi xoa xoa hai mắt của mình. Đầu tuần trước ông chỉ nghe giám đốc chi nhánh , sắp tới có Arthur tiên sinh từ sang để bàn chuyện hợp tác làm ăn, ngờ hôm nay lại có vinh dự được gặp.

      "Arthur tiên sinh, rất vui được gặp ngài, tôi là Hứa quản lý, là người phụ trách của cửa hàng!" Ông vội vàng chạy đến chỗ Arthur, đưa tay ra lịch chào hỏi.

      Arthur tay ôm Lục Đế, tay đưa ra bắt lấy bàn tay mập mạp của ông, đồng thời nhàn nhạt , "Hứa quản lí, món hàng tôi đặt thiết kế riêng để tặng con tại sao lại ở tay của người khác vậy?"

      "A?" Hứa quản lí quay đầu, quả nhiên thấy được cầm con búp bê mà Arthur tiên sinh đặt trước. Trời ạ, sao đám nhân viên của ông lại bất cẩn như vậy, đây chính là hàng bán, là tương lai hợp tác của bọn họ đó có biết ?

      Cũng đợi người khác tới đòi, Tô Triết Thác tự mình ngồi xuống, ôn nhu vuốt tóc Tô Lam, giọng an ủi, "Ngoan, đây phải là của mình! Rồi ba mua cho con thứ khác." Sau đó cầm lấy búp bê, tới dặt vào lòng Lục Đế.

      Nhìn khuôn mặt non nớt lại có sáu bảy phần tương tự như Hướng Thanh Lam, thực rất muốn, rất muốn đưa tay ra vuốt má lần. Nhưng tiếng khóc nức nở của Tô Lam từ phía sau ngừng nhắc nhở rằng, kẻ tồi tệ.

      Trước kia là người chồng tồi tệ, tại, lại là người cha tồi tệ.

      cười khổ xoay người, cầm lấy bàn tay bé của Tô Lam rời . Có lẽ từ nay về sau, cố gắng dồn tình thương cho Tiểu Lam nhiều chút, tuy rằng rất khó, nhưng cố gắng làm được.

      tên là Lam Lam mà say đắm kia, ấy vĩnh viễn rời vào ngày ảm đạm của sáu năm về trước.

      Vậy nên, mọi thứ gặp được hôm nay chỉ là ảo ảnh.

      Cuộc sống phải tiếp tục diễn ra, dù tình có tồn tại hay , cũng phải lạnh lùng mà bước tiếp.

      "Thác, đợi em với." hiểu mọi chuyện diễn ra là thế nào, chỉ biết chạy vội đuổi theo Tô Triết Thác, bỏ lại Cung Như Tuyết ngẩn ngơ mình.

      "Ba ơi, chú ấy khóc phải ạ?" Lục Đế bên ôm chặt lấy búp bê, bên khó hiểu hỏi Arthur, " Ngân Táp chỉ con mới được khóc thôi, giống như mẹ, giống như Lục Đế vậy! là nam nhân khóc."

      "Nhưng ràng vừa nãy con thấy chú ấy khóc, ba ơi, vì sao vậy?"

      "Đó là vì..." Arthur trầm ngâm hồi lâu mới tiếp, "Chú ấy bị hạt cát bay vào mắt."

      Mà hạt cát kia, có lẽ đến từ quốc xa xôi.

      ______Toàn văn hoàn______

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :