1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ bác sĩ bướng bỉnh của thủ trưởng - Lâu Lan Di Ca (19/51) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 16: Gặp lại sau 3 năm

      Edit: Nhím nhọ

      Ba năm sau, tại thủ đô

      Mưa kéo dài tuần, mây đen đầy trời ép người thở nổi. Nhưng thời tiết như vậy đối với vài người lại là thời tiết tốt hiếm có.

      “Bên Bạch Hạc huấn luyện tiến triển thế nào rồi?” Trong tòa lầu ba tầng, dưới quan sát của vệ tình cũng chỉ là tòa nhà dân bình thường nhưng thực tế, nơi này là trụ sở bí mật.

      “Nghe nhóm người bên Bạch Hạc huấn luyện tốt, sau khi trời quang là có thể kiểm nghiệm.” Đồng phục xanh lá, quân hàm kim sắc, dáng người đàn ông mặc quân phục đứng thẳng tắp.

      “Kiểm nghiệm làm chi phải chờ tới trời quang?” Người đàn ông phía sau bàn công tác sau khi phê duyệt phần văn kiện, lười biếng tựa vào ghế.

      “Lão đại, ý của là…”

      “Ngay hôm nay .” xong, người được xưng là lão Đại liền dẫn đầu đoàn người ra trước.

      Tại sân bay thủ đô.

      Tóc màu hạt dẻ gợn sóng dài đến eo, áo khoác đen mặc bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, quần bò bao lấy đôi chân mảnh khảnh, đôi ủng ngắn màu đen theo cước bộ của phát ra tiếng lộp cộp.

      “Tiểu thư, mời lên xe, lão gia chờ.” người áo vest đen gặp tới, chủ động tiếp nhận hành lý trong tay .

      thôi.”

      Thủ độ, trong tòa nhà lớn.

      đám người ầm ĩ thành đoàn, người ngồi ghế chủ vỉ đau đầu che lỗ tai, ngừng trợn mắt cầu nguyện vị đại thần kia nhanh đến.

      “Bịch” tiếng bạo liệt, cửa phòng họp bị người hung hăng đá văng, mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa. Tóc dài nâu hạt dẻ của được nhàng tháo xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, mắt đeo kính, môi hồng khẽ nhếch.

      “Sôi nổi nhỉ? Có muốn đánh trận hay ?” Đôi con ngươi màu hổ phách đảo qua toàn trường, cười rồi vào trong hội trường.

      “Tiểu Thanh Thanh, rốt cục cũng trở lại.” Người ngồi ghế chủ vị kích động, lao về phía người tới, đáng tiếc bị cái khinh thường đánh trở về.

      “Tôi còn về, công ty đình chỉ công tác mất thôi.” Miễn cưỡng ngồi ghế chủ vị, lạnh nhạt mở miệng. Toàn trường an tĩnh đến nỗi cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy ràng.

      “Công ty của tôi dưỡng phế vật, lại càng dưỡng người chỉ biết đấu đá nội bộ, trong vòng 20 phút giao kết quả cho tôi, hoặc toàn bộ cút .”

      Đám người vừa mới cãi lộn quay sang nhìn nhau, chưa tới 10 phút liền nộp lên phương án giải quyết.

      “Tốt lắm, tôi cực kỳ vừa lòng về hiệu suất. Về sau đừng để tôi nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, nếu , toàn bộ rời .” xong liền đứng lên, giữ chặt người hóa đá, lạnh nhạt nhìn.

      “Tiểu Thanh Thanh, bạn, làm sao lại đến đây?” toàn thân đồ công sở dùng ánh mặt nhìn người đối diện.

      “Bạn thấy rồi đấy? Cứ như vậy vậy nhé.” nét mặt tươi cười như hoa. “Được rồi, Tiểu Vũ, chúng ta vào việc chính. Lần này tôi trở về là có chính .”

      Thủ đô, trong căn nhà màu xanh khói.

      “Lão đại, bên kia truyền tới, sau 3 năm Luyện ngục thiên sứ Lucifer về nước.” Người đàn ông sau bàn công tác nghe cấp dưới báo cáo, tay ký tên chợt ngừng.

      “Tiếp tục tìm hiểu.” ngẩng đầu, tựa hồ để ý. Có thể chỉ mình biết là để ý muốn chết.

      “Lão đại, tôi còn chưa xong. Người bên quyết định lần hành động này hợp tác với Luyện ngục thiên sứ, vì lần hợp tác này nên Lucifer mới về nước.” Người nọ nghiêm trang xong mới phát lão đại của mình cơ nửa điểm phản ứng.

      “Được rồi, trong điểm là, lão đại, mệnh lệnh bên là, buổi sáng ngày mai mười giờ, tại lầu hai Quân Trúc quán, sảnh Thúy Trúc, gặp về. “

      giương mắt nhìn nét mặt cấp dưới như xem kịch vui.

      “Mấy hôm trước vừa có nhiệm vụ Đông Nam Á, cậu muốn ?”

      “A, lão đại, tôi nhớ ra là tôi còn có việc, tôi trước đây,”

      Nhìn cấp dưới chạy trốn, Cố Hạo Minh thở hơi dài, từ trong ngăn kéo lấy ra phong thư ký tên Lucifer.

      Hôm sau


      Khi Cố Hạo Minh là người đầu tiên tiến vào Thúy Trúc đường, vẫn còn ôm hy vọng với người sắp gặp mặt, nhưng ngay khi chân chính nhìn thấy người, bỗng nhiên cảm thấy mình nhầm.

      “À…tiên sinh…chào . Tôi…tôi gọi là…”

      “Được rồi.” Cố Hạo Minh do dự cắt ngang lời đối diện. “ phải là Lucifer? Tôi chỉ bàn chuyện với Lucifer.”

      xấu hổ chậc lưỡi rồi xoay người ra cửa.

      Chờ đợi thời gian lâu, Cố Hạo Minh còn lẳng lặng hồi tưởng chuyện cũ, cửa phòng bỗng mở ra.

      Tóc dài nâu hạt dẻ, áo khoác đen, quần bò, ủng ngắn, đôi kính đen chặn hơn nửa khuôn mặt trắng nõn nhắn.

      Nhìn người tới, Cố Hạo Minh khỏi nhíu mày.

      có lỗi vì để đợi lâu, đường kẹt xe nên tôi phái Tiểu Vũ tới trước.” tháo mắt kính, đôi tròng mắt màu hổ phách quen thuộc lại càng khiến Cố Hạo Minh tay đặt bên dưới nắm chặt hình quả đấm.

      “Tôi gọi Hoa Dật Thanh, là người đàm phán lần này. Xin hỏi đại danh tiên sinh là gì?”

      Cố Hạo Minh nhìn người quen thuộc, hít sâu hơi.

      biết tôi sao?” xong, Hoa Dật Thanh liền nở nụ cười.

      “Tôi có quen sao? có lỗi, tôi nhớ.”

      “Được rồi, chúng ta bắt đầu chuyện hợp tác .”

      Mưa ngừng rơi, mây đen đầy trời đại biểu cho tâm tình Cố Hạo Minh giờ phút này. Trong tay gắt gao nắm chặt tư liệu trong tay, cười khổ. Làm sao lại có người bộ dáng giống như như đúc được chứ? Nhưng 3 năm liền hoàn toàn biết ? Năm đó điều kiện Lucifer trong thư, đạt tới hạn độ thấp nhất, giờ muốn đổi ý là sao?

      tuyệt đối cho phép!!!

      Nhìn quân trang, nhớ từng , thích nhất bộ dáng mặc quân trang.

      Cố Hạo Minh nhìn Hoa Dật Thanh ra cửa tòa nhà, lập tức khởi động xe. tiếng loa đưa tới chú ý của đám người xung quanh Hoa Dật Thanh.

      “Ách, tiểu Thanh Thanh, tôi trước, quấy rầy hai người.” Sở Mạch Vũ xấu hổ cười, lập tức rời khỏi trường.

      “Cố tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có quan hệ đặc thù gì đó mà.”

      “Lên xe , tôi có việc tư muốn nhờ hỗ trợ.”

      Gọi điện báo người nhà, Hoa Dật Thanh thản nhiên mở miệng.

      “Có chuyện gì lại có thể để đại tá bộ đội đặc chủng tới tìm tôi nhờ hỗ trợ đây?”

      “Muốn mời hỗ trợ tìm người, ấy tên Nhan Nhuế Ninh.”

      “Là ?”

      “Bạn của tôi, ba năm trước mất tích.”

      có thể thẳng, là người ba năm trước bị đá.”

      Cố Hạo Minh đột nhiên phanh xe, dùng lực trừng mắt nhìn bên người.

      “Được rồi, là mất tích, mất tích.” Hoa Dật Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, hề để ý tới người đàn ông được tự nhiên kia.

      “A, lẩu, tôi thích ăn lẩu. Ăn mời khách nhé?” Nhìn cường, đường nét khuôn mặt Cố Hạo Minh cũng trở nên mềm mại, gật đầu theo phía sau , người tràn đầy hanh phúc lấp lánh.
      AnAn thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17: Kiên trì cùng ác mộng

      Edit: Nhím nhọ


      Hương vị cay mũi, hơi nóng cuồn cuộn, nhà ăn náo nhiệt. Toàn bộ đều khiến người ưa an tĩnh như Cố Hạo Minh thập phần phiền chán, đồng thời trong lòng cũng thấy áy náy sâu, cho tới bây giờ mới biết, trước kia Nhan Nhuế Ninh nhất định cũng thích nơi náo nhiệt như vậy.

      “Này, Cố đại thủ trưởng, phải thích ăn lẩu cay đấy chứ?” Hoa Dật Thanh sợ hãi .

      , lẩu ở đây ăn cũng khá ngon.” nở nụ cười cổ quái, lại bị Hoa Dật Thanh xem thường.

      thích cứ việc thẳng, dài dòng như em yếu đuối ấy.” xong, liền xoay người lấy đồ.

      nơi nào?” Cố Hạo Minh kỳ quái hỏi.

      phải có việc sao? Đương nhiên là tìm chỗ yên tĩnh chuyện.” trợn trừng mắt, chẳng lẽ quân nhân đều bị ngốc sao? Cả đám đều đần như vậy, ngay cả ông họ ngu ngốc kia của cũng thế.

      Trong quán trà u tĩnh, hương trà nhàn nhạt tràn đầy trong khí. Cố Hạo Minh tùy ý quan sát chung quanh lại phát , trong quán trà chỉ có hai người bọn họ.

      “Đừng nghĩ nhiều, nơi này là sản nghiệp của Luyện ngục thiên sứ, vô cùng an toàn, có chuyện gì nhanh, tôi còn vội về nhà.”

      Cố Hạo Minh thở dài, đôi con ngươi đen như mực mù mịt dày đặc bi thương .

      “Ba năm trước, tôi quen ấy tại bệnh viện, nhất kiến chung tình liền bắt đầu theo đuổi ấy, vừa mới ở chung bao lâu, ấy bị mẹ kế và em kế hãm hại ngã xuống sườn núi, khi tôi đuổi tới, ấy biến mất.” Cố Hạo Minh đơn giản tình huống cơ bản, mới thu hồi đôi tròng mắt đậm màu bi thương.

      “Kỳ có thể bị đá, tôi cười nhạo đâu.” Hoa Dật Thanh cầm ly trà cười nhạo, lấy được cái nhìn xem thường từ Cố Hạo Minh, nét mặt mới trở nên nghiêm túc thành .

      “Khụ, ra tôi muốn hỏi, vì sao lại muốn tìm Luyện ngục thiên sứ chúng tôi? Chỉ bằng nguồn nhân lực của đại tá bộ đội đặc chủng , muốn tìm sao lại thấy chứ? Huống chi còn có hai vị họ là đại nhân vật trong chính giới và thương giới.”

      Cố Hạo Minh nhếch…môi, bảo bối của vẫn thông minh như vậy.

      “Bởi vì ấy là người của Luyện ngục thiên sứ, tôi điều tra 3 năm nhưng có nửa điểm tin tức.”

      Hoa Dật Thanh nghe xong nhíu mày, bĩu môi.

      hồi lâu nguyên lai là tới đục khoét nền tảng! Tôi giúp có chỗ tốt gì chứ?” xong, lưu manh nháy mắt mấy cái.

      “Như lời , để cho đại tá nắm giữ nguồn nhân lực trong phạm vi bộ đội đặc chủng nợ nhân tình…ưu đãi rất nhiều.” dùng lực nhịn xuống kích thích muốn ôm , chỉ vươn tay xoa đầu .

      Hoa Dật Thanh thân thể cứng ngắc ngay khi Cố Hạo Minh đưa tay lên, thích người ngoài đụng vào mình. Cho dù là Sở Mạch Vũ cũng chỉ có thể kéo tay , nhưng biết vì sao, lại muốn tránh .

      như vậy, tôi nghĩ dụ dỗ tiểu bạch thỏ đấy.” Hoa Dật Thanh trầm mặc phen rồi bình tĩnh .

      Cố Hạo Minh cảm giác được thân thể cứng ngắc của , trong con ngươi đen mực nhanh chóng xẹt qua ý cười. Là cố ý. Tư liệu của có ghi thích người ngoài đụng chạm, nhưng lại cự tuyệt .

      “Việc đại khái có thế, tư liệu của ấy tôi đưa vào ngày mai, để tôi đưa về nhà.”

      Đêm khuya an tĩnh, biệt thự cao lớn, gian phòng rộng mở, giường có giấc ngủ hề an ổn.

      “Ông nội, em có việc gì chứ?”

      “Hẳn là có…”

      Hoa Dật Vũ trợn trừng mắt, tại sao lại có?

      “Tiểu Thanh, hôm nay có phải gặp được người nào ? Ký ức trước khi thôi miên dường như biến mất rồi mà.” Bên giường, ông cụ chậm rãi .

      “Như vậy tốt sao? Sau khi em tỉnh lại có thể đánh người ?” Hoa Dật Vũ nghĩ ngợi, vẫn nên đem những lời này ra miệng, lại nghĩ rằng câu thành sấm.

      Trong cảnh mơ sâu nhất, mảnh tối đen, Hoa Dật Thanh lâu vẫn thấy bóng người. mảnh sáng trắng lên, vô số lần trong giấc mộng của đều là cảnh tượng đấy. Máu tươi nhiễm thấu vệt màu ngụy trang, đỏ sậm khô cạn như muốn kể ra chuyện cũ mị.

      “Bảo bảo, cuối cùng em cũng tới. còn tưởng rằng còn được gặp lại em nữa.” Người nằm giường bệnh hơi thở mỏng như tơ nhện, sắc mặt nhất định cũng tốt nhưng nhìn mặt . Trong lòng mãnh liệt đau đớn đến tê liệt.

      “Tôi băng bó cho , lấy tay ra để tôi nhìn miệng vết thương.” Hoa Dật Thanh dùng lực chớp mắt, cố gắng nhìn khuôn mặt chàng trai, lại luôn luôn phí công.

      có gì…khụ khụ…tôi…muốn nhìn .” Hoa Dật Thanh bắt đầu dùng lực dụi mắt, muốn nhìn ràng chàng trai khiến đau lòng thôi này tới cùng là ai.

      “Bảo bảo, gọi , muốn em gọi như vậy.” Máu nhiễm vệt ngụy trang ngày càng nhiều, người đàn ông suy yếu ra lời.

      “Tôi…tôi nhìn là ai? cho tôi biết, rốt cuộc là ai?”

      “Thấy sao?”

      Hoa Dật Thanh nghe thấy được chàng trai cười khổ.

      “Vậy , Bảo bảo, thể người khác biết ? ghen, còn có, cách xa Hạ Tuấn Kiệt chút, chán ghét . Bảo bảo chỉ có thể là của mình .” Đoạn thoại này hết sức quen tai, còn chưa kịp đợi Hoa Dật Thanh nhớ ra là ai cùng qua, tiếng nhạc báo thức liền vang lên.

      Vuốt tóc rối loại sau khi ngủ, ngồi giường hồi tưởng lại chuyện trong mộng.

      “Suy nghĩ gì mà nhập thần như vậy? Đến giờ ăn rồi!” Hoa Dật Vũ nghiêng người dựa bên cạnh cửa, nhìn em ngẩn người.

      “A! trễ thế này! Xong rồi xong rồi, hôm nay còn có việc.” vội vội vàng vàng mặc quần áo rửa mặt, cầm hai miếng bánh mì cùng hộp sữa rồi bỏ chạy.

      “Nha đầu chết tiệt, chút lễ nghĩ cũng nhớ.” Ông cụ Hoa Viên mắng, bóng dáng Hoa Dật Thanh sớm biến mất.

      “Hi, có lỗi, tôi đến muộn. Là tôi ngủ quên mất.” Xấu hổ nhức đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt người đàn ông có vẻ phiền chán, mới thở dài nhõm.

      sợ tôi sao?” Cố Hạo Minh cầm tay lái, nhàn nhạt hướng Hoa Dật Thanh lườm cái.

      “À, có, chỉ là buổi tối tôi được ngủ ngon.” xong phối hợp ngáp vài cái, xoa mắt.

      ngủ thêm lát, đường còn xa.”

      Hoa Dật Thanh gật đầu, nhắm mắt lại, trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh, cảm giác thấy chàng trai dừng xe lại, đưa kiện áo che người .

      “Ngủ , trong xe điều hòa lạnh, che áo lên.” Giọng Cố Hạo Minh trầm thấp êm tai tựa tiếng đàn vi ô lông, hôm nay mặc quân trang nhưng làm giảm hơi thở dương cương thân mình. Hoa Dật Thanh chóng mặt rất nhanh liền tiến vào giấc mơ.

      Biết ngủ, chàng trai lại dừng xe lại, bàn tay lớn phủ lên đôi má trắng nõn của , ngón cái vuốt ve lên đôi môi phấn nộn của .

      “Bảo bảo, vì sao em quên ? Hay là, năm đó chỉ coi như đồ chơi?” Đôi con ngươi dày đặc bi thương lập tức thu vào, kiên định nhìn .

      “Cho dù phát sinh chuyện gì, từ bây giờ, để em rời khỏi lần nữa.”


    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Quen thuộc cùng tử vong

      Editor: Nhím nhọ

      Khi Hoa Dật Thanh từ từ tỉnh lại, trước mắt phóng to khuôn mặt đẹp trai dọa nhảy dựng.

      “Á, thủ trưởng đại nhân, đến nơi rồi sao? Ngại quá, tôi ngủ quên mất.”

      có việc gì, là tôi đánh thức . Gần đây nghỉ ngơi tốt sao? Trông có vẻ mỏi mệt.”

      Hoa Dật Thanh ảo não nắm tóc.

      “Đúng vậy, gần đây luôn gặp phải giấc mộng lặp lặp lại.”

      “Mông gì?” Cố Hạo Minh tò mò điều gì có thể khiến có thể ảo não như vậy.

      “Trong mộng là người đàn ông mặc quần áo ngụy trang toàn thân đều là máu, sau đó suy yếu với tôi rằng còn được gặp lại tôi nữa, tôi muốn xem miệng vết thương cho ta, nhưng thế nào ta cũng nguyện ý để tôi xem, còn chỉ cần nghe tôi gọi ta tiếng thỏa mãn rồi.” Cố Hạo Minh nghe vậy sửng sốt, trong đôi con ngươi bắt đầu lan tràn cảm xúc .

      , có gọi ta sao?”

      Hoa Dật Thanh lắc đầu.

      “Tôi nhìn mặt ta, biết là ai, cách nào gọi,”

      “Có lẽ nếu gọi, có thể thấy mặt ta. Được rồi, thôi.”

      Cố Hạo Minh nhìn gian phòng ốc lụp xụp, trong lòng chua xót thôi.

      “Ông nội bà nội, cháu đến thăm hai người.” Hai cụ già ngồi trước cửa nghe thấy có người đến, mới chậm rãi mở to mắt.

      “Bọn họ là ông bà nội của Hổ Tử, Hổ Tử rồi, chiến hữu chúng tôi mực thay chiếu cố hai vị lão nhân gia.”

      Mặc kệ Hoa Dật Thanh còn nhớ bộ dáng đáng của chiến sĩ mất kia hay , vẫn muốn ra.

      Hai người ngẩn ngơ tại thành phố A liền ba ngày, Hoa Dật Thanh thấy kỳ quái, mấy ngày nay kỳ lạ là giấc mộng kia lại tìm tới cửa.

      “Tôi biết dẫn tôi tới thành phố A rốt cuộc là muốn làm gì?” Nghe vậy, Cố Hạo Minh buông xuống ánh mắt chua xót.

      “Nhà ấy ở ngay thành phố A, chúng ta đến thành phố A, tôi hy vọng có thể ở trong thành phố tìm thấy dấu vết của ấy.”

      Hoa Dật Thanh gật đầu, “Vậy tại chúng ta làm gì?”

      “Chúng ta dạo phố thôi.”

      “Cố thủ trưởng, phải hiệu suất của quân nhân tương đương với ăn cơm à? tựa hồ vội nha!”

      Cố Hạo Minh bất đắc dĩ thở dài, bé kia quá thông minh.

      “Tôi vội, chỉ là hy vọng có thể tìm thấy tin tức của ấy ở thành phố A mà thôi.” Cố Hạo Minh vô tội nháy mắt mấy cái.

      “Được! Chúng ta dạo phố nào!”

      Thế giới lớn nhưng đôi khi lại rất . Nếu Hoa Dật Thanh bị thôi miên, nhất định cảm thán cái gọi là oan gia ngõ hẹp, đáng tiếc, vĩnh viễn cách nào thay đổi.

      “Tiểu thư, tôi biết , là nhận sai người.”

      “Ha ha, Nhan Nhuế Ninh, biết hành động, biến mất 3 năm còn giả vờ như biết tôi sao? Thời điểm quyến rũ Tuấn Kiệt nhà tôi như thế nào lại thấy giả bộ như vậy?” Nhan Sở Lan làm bộ dáng cao ngạo như bắt được tiểu tam nhìn Hoa Dật Thanh.

      “Tiểu thư, tôi biết , còn nữa, tôi phải Nhan Nhuế Ninh, tên tôi là Hoa Dật Thanh, tôi biết Tuấn Kiệt gì đó, 3 năm trước tôi về nước, có khả năng quen biết .”

      “Vẫn còn dối à, xem tao đánh chết cái loại người như mày thế nào! Mẹ mày quyến rũ cha tao, tại mày quyến rũ chồng tao…” Nhan Sở Lan chưa xong, Hoa Dật Thanh tát tới mặt ả.

      “Mày…mày dám đánh tao!” Nhan Sở Lan thể tin .

      “Tiểu thư, là cố tình gây làm phiền tôi, rốt ruộc là rắp tâm gì? Tôi rồi, tôi biết , ba năm nay tôi đều ở nước ngoài chữa bệnh, lại càng biết người tên Tuấn Kiệt, mạc danh kỳ diệu xông lên chửi mắng tôi, mắng nhiếc mẹ tôi, nửa điểm gia giáo cũng có. Mời tự giải quyết cho tốt.” xong, Hoa Dật Thanh kéo Cố Hạo Minh rồi xoay người rời .

      “Tức giận sao?” Cố Hạo Minh buồn cười nhìn đứa tức giận.

      “Mất hứng, vui.”

      “Được rồi, ngoan, cần vì người quan trọng mà tức giận.” sủng nịnh xoa đầu .

      Nhan Sở Lan trốn cách đó xa hung hăng cắn răng, người đàn ông ưu tú kia ràng là ả nhìn trước, ả nhất định phải khiến Nhan Nhuế Ninh kia thân bại danh liệt.

      Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Hạ thị

      “Cậu cái gì?” Hạ Tuấn Kiệt luôn luôn nho nhã, giờ phút này giọng dường như sụp đổ, đời này chỉ có người có thể khiến như vậy.

      “Phu nhân còn gì nữa?” Ngữ khí lạnh lùng làm nhiệt độ trong căn phòng rộng lớn đột ngột giảm xuống.

      “Phu nhân nhất định phải để cho kia thân bại danh liệt.” Người bên kia điện thoại hoảng sợ, nhớ từ lâu Hạ Tuấn Kiệt có tức giận thế này.

      “Tôi biết rồi, gần đây giám sát chặt chẽ phu nhân, đừng để ta chạy loạn, miễn lại gặp rắc rối.” Ba năm trước đây vụ án bắt cóc đầy đủ khiến Hạ thị mất mặt. Nguyên khí mất đến này còn chưa khôi phục.

      Tại nhà trọ thành phố A

      “Nơi này là?” Nhìn căn phòng ấm áp, Hoa Dật Thanh đột nhiên có cảm giác đau xót trong tim.

      “Nơi này là nhà của chúng tôi, sau khi ấy rời , vì ấy tôi vẫn giữ lại, hy vọng ngày nào đó ấy có thể trở về.” Lúc này khuôn mặt Cố Hạo Minh lấp lánh hạnh phúc, Hoa Dật Thanh càng nhìn, đau xót trong lòng lại càng mạnh. biết rốt cuộc là làm sao, cũng biết toàn bộ nét mặt của mình đều lọt vào trong mắt Cố Hạo Minh.

      “Đêm nay ở nơi này , ngày mai chúng ta trở về.” Hoa Dật Thanh sửng sốt, nghe lời gật đầu. lâu hai người ai cất tiếng, chuông điện thoại di động liền vang lên phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.

      “Xin lỗi, là điện thoại của tôi.” Hoa Dật Thanh chủ động ra ban công bên ngoài nghe điện thoại, phát ánh mắt Cố Hạo Minh theo.

      Gió làm lay động bức rèm màu lam thoắt thoắt bóng dánh mảnh khảnh thanh nhã. Khí chất tịch mông lung như ba năm trước đứng bên cửa sổ. Cầm chìa khóa trong tay, trong nháy mắt thay đổi chủ ý. may mắn khi buông tay.

      “Cho hỏi, nơi này có máy tính ? Tôi cần dùng chút, có tư liệu trọng yếu người của tôi muốn gửi tới.” Hoa Dật Thanh đột nhiên xoay người. Chàng trai nhìn lén có chút tự giác vẫn tiếp tục nhìn, còn cười gật đầu.

      “Trong phòng ngủ có, là của Bảo bảo, xem có thể dùng hay ?”

      Thiết kế trong phòng do Nhan Nhuế Ninh tự mình sắp xếp vẫn như trước, Cố Hạo Minh chỉ cho người quét dọn sạch . Căn phòng quen thuộc, đồ đạc bày đặt cơ hồ tương đồng với thói quen tại của khiến Hoa Dật Thanh có chút đau đầu, mờ ảo cảm thấy chuyện này đơn giản như bề ngoài.

      Tư liệu cấp dưới truyền đến lại khiến Hoa Dật Thanh càng đau đầu hơn, Cố Hạo Minh hoài niệm chết. năm trước chết khi chuyện kia xảy ra. nhớ là vì chuyện xảy ra lần đó chính là nét bút hỏng trong cuộc đời , mà lúc này, người có, cách nào ăn ràng.

      nỡ đả kích chàng trai si tình kia.

      giải quyết xong rồi sao? Có thể ăn cơm rồi.” Cố Hạo Minh ở ngoài cửa kêu, nhớ chỉ còn ngày nghỉ phép.

      “À, Hạo Minh, người của tôi tra ra Nhan Nhuế Ninh.” Nhắc tới tên này, tâm lý Hoa Dật Thanh trào lên cảm giác quen thuộc, nhưng để ý, chỉ lo suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho Cố Hạo Minh hiểu kia chết.

      “A…? Tra được rồi. ấy ở nơi nào?” bối rối làm chàng trai hiểu lầm thành thẹn thùng.

      “Nhan Nhuế Ninh… chết.” Nhìn thấy sắc mặt Cố Hạo Minh biến đen, Hoa Dật Thanh vội vàng giải thích.

      phải, hãy nghe tôi , chuyện này đều do tôi. năm trước, sai lầm của tôi làm Nhan tiểu thư tử vong, tôi phụ trách.”

      Cố Hạo Minh vốn muốn mắng người nhìn thấy bộ dáng áy náy của Hoa Dật Thanh, trong lòng bắt đầu tính toán.

      “Kỳ chuyện này vẫn còn cơ hội sửa đổi. Phải để xem thành ý muốn xin lỗi của em thế nào.” Cố Hạo Minh đen mặt, hai tròng mắt tối đen thỉnh thoảng xẹt qua tia sáng.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 19: Bị lừa gạt cùng kết giao

      Edit: Nhím nhọ


      Thành phố A đêm khuya yên tĩnh, mặt trăng chiếu ánh bạc bao trùm lên mặt đất, quá nhiều tâm trạng của con người như tàng trong ánh sáng đó.

      Giờ phút này Hoa Dật Thanh chính là trong số đấy.

      Cứng ngắc nằm giường, động cũng dám động. Bởi vì chàng trai phía sau khí tràng quá mạnh mẽ, hơi thở dương cương bao phủ , căn bản là ngủ được.

      “Có mệt ? Ngày mai còn phải đường.” Giọng chàng trai khàn khàn vang vọng trong phòng ngủ an tĩnh, hơi thở nóng bỏng đập gáy , khiến khỏi rụt cổ lại. Hoa Dật Thanh thầm hận bản thận có biết giữ vững tình thần trước chàng trai dùng mỹ nam kế với .

      Bốn giờ trước.

      ra chuyện này vẫn còn cơ hội sửa sai, chỉ là tôi muốn xem thành ý xin lỗi của em.” Cố Hạo Minh đen mặt .

      “Có thể sửa sai sao?” Hoa Dật Thanh tựa hồ thấy được tia hy vọng.

      “Tôi vội vã muốn tìm Tiểu Ninh là vì mẹ tôi ép tôi phải mang con dâu của người về nhà, có tiểu Ninh, những người khác cũng có thể, chỉ cần có thể lừa được mẹ tôi.”

      Hoa Dật Thanh chân tướng nháy mắt mấy cái.

      “Cần tôi giúp tìm sao?”

      Cố Hạo Minh mặt càng thêm đen lắc đầu.

      “Lần này tôi ra ngoài với mẹ tôi là tôi cùng bạn .” Tay nắm chiếc cằm xinh xắn của Hoa Dật Thanh.

      “Người của mẹ tôi giám thị chúng ta đường đến đây, cho nên…”

      muốn tôi giả mạo làm bạn ?” Hoa Dật Thanh ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu, ngày hôm qua Hoa Dật Vũ mới gọi điện cho , dặn cách xa người đàn ông này.

      “Em giúp tôi sao? Tôi còn cho rằng em ghét bỏ tôi đấy.” Cố đại thủ trưởng làm vẻ mặt như vật cưng bị vứt bỏ, tội nghiệp nhìn Hoa Dật Thanh.

      “Thôi, được rồi, , đừng có làm nét mặt như vậy. Tôi đáp ứng là được.”

      Chàng trai kích động tay ôm vào trong ngực, trong miệng nỉ non những lời nghe

      Giờ phút này

      Hoa Dật Thanh bắt đầu thấy hối hận…

      “Bảo bảo, cho phép em hối hận đâu…” Thẳng hôn lên gáy tuyết non mềm nhẵn nhụi của Hoa Dật Thanh, để lại ít dấu vết cổ .

      cái gì?” cố gắng tránh thoát trói buộc của Cố Hạo Minh nghe lời , người lại lại bị chàng trai dùng lực ôm vào trong lòng.

      , bảo bảo ngoan, còn giãy giụa nữa, liền hôn em đấy.” Đặt tiếp nụ hộ lệ phía sau tai , thấy an tĩnh, mới nhắm mắt lại.

      đêm chuyện.

      “Cái gì? rồi sao?” Hạ Tuấn Kiệt giật mình nhìn cấp dưới đối diện bàn công tác.

      “Vậy cùng người đàn ông kia điều tra ràng thân phận chưa?”

      “Chưa, hình ảnh quá mơ hồ, thấy .”

      phiền chán vẫy tay, để cấp dưới rời .

      “Tổng giám đốc, cuộc họp ngày mai với thành viên ban giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế còn cần hoãn ?” Thư ký mỹ lệ lắc eo , ngồi bắp đùi .

      “Tránh ra, hội nghị vẫn tiến hành bình thường, ra ngoài .” Thư ký mỹ nữ dám thêm, lén lút ra ngoài.

      “Tiểu Ninh, em trở lại, với em là tình thế bắt buộc.”

      Tại thủ đô

      Nhìn người đàn ông cầm theo túi lớn tùi , Hoa Dật Thanh băn khoăn.

      “Để tôi giúp , nhiều đồ quá.” giữ chặt cánh tay Cố Hạo Minh.

      cần, xe của ở ngay đây.” sủng nịnh vuốt mái tóc dài của rồi lên phía trước.

      Đột nhiên trong mắt Hoa Dật Thanh lên tia hồng sắc quỷ dị. Thân kinh bách chiến trong nháy mắt trở lên cảnh giác.

      “Cẩn thận!” Hoa Dật Thanh giữ chặt tay Cố Hạo Minh duỗi về hướng cửa xe, lập tức thụt lùi về phía sau.

      Quả thực, tới mười giây sau, ánh lửa ngút trời. Sương khói qua mới ra bóng dáng gục người chàng trai. Tiếng cảnh báo nhanh chóng vang vọng khắp phố lớn ngõ . tới năm phút đồng hồ, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương đồng loạt tới.

      “Ai cho phép em cứu …” Màu máu đỏ tươi diễm tràn đây hai tròng mắt tối đen của Cố Hạo Minh. Đôi bàn tay run rẩy hướng tới vết thương của .

      “Á… đừng động, đau.” Lần đầu tiên chịu thương tổn nặng đến vậy, đương nhiên trừ bỏ đoạn trí nhớ trống rỗng cách đây 3 năm.

      “Bảo bảo, miệng vết thương còn đau ?” Cố Hạo Minh đau lòng nhìn vết thương của Hoa Dật Thanh cách cẳng chân 10 cm, đó là vết thương nhào lên che cho khi vụ nổ xảy ra.

      sao, xử lý xong.” Cho dù Hoa Dật Thanh như vậy, trong mắt Cố Hạo Minh vẫn xẹt qua tia nguy hiểm. Động vào vảy ngược của , chắc chắn phải chết. Mà trước mắt chính là chiếc vảy ngược này. Những người đó phải được giải quyết, miễn cho bảo bối của lại bị thương tổn.

      “Ngoan, chúng ta bệnh viện, để bác sĩ khám lại.” xong, đợi Hoa Dật Thanh đáp lời liền ôm rời khỏi trường.

      Ngay tại trường cách đó xa, tóc ngắn hung hăng trừng mắt nhìn về hướng hai người khỏi, cũng cách đó xa, chàng trai tuấn cũng đồng thời nhìn về phía hai người, quanh thân tràn ngập ưu thương rồi chậm rãi biến mất.

      Trong tòa biệt thự tại thủ phủ

      “Cái gì? Tiểu Thanh bị thương? Sao lại thế?” Vẻ mặt Hoa Viêm nghiêm trang, cho dùng ở trước mặt Hoa Dật Thanh là ông ngoại hiền lành, trước mặt thuộc hạ vẫn giữ vững dáng vẻ uy nghiêm.

      Chàng trai toàn thân là quần áo thoải mái hưu nhàn chậm rãi kể lại hành trình vài ngày của Hoa Dật Thanh cùng Cố Hạo Minh.

      “Là tiểu tử nhà họ Cố à?” Hoa Viêm trầm ngâm, quản gia lập tức xua tay, gọi người trẻ tuổi rời khỏi.

      “Lão gia, có cần để tiểu thư ra nước ngoài hay ?” Quản gia tóc mai hoa râm thu lại hai tròng mắt lợi hại, tại nơi Hoa Viêm nhìn thấy liền quét xuống ý cười.

      “Thôi, chuyện của người trẻ tuổi, để bọn nó tự giải quyết , chuyện của ba năm trước, lần là đủ rồi.” Hoa Viêm thở dài rồi rời .

      Bệnh viện.

      Hoa Dật Thanh ghét nhất là múi nước sát trùng tràn ngập trong bệnh viện, ba năm trước bởi vì nguyên nhân, thiếu chút nữa chết tại nơi lạnh lẽo này, tâm lý có bóng ma, liền thề bao giờ nghĩ đến. Nhưng tại, vẫn là đến đây, vẫn là bị thương.

      “Nằm xuống, em là người bệnh, phải nghỉ ngơi.”

      Hoa Dật Thanh hung tợn trừng người đàn ông bá đạo này.

      “Chỉ là vết thương mà thôi, băng bó chút là tốt rồi. cần khẩn trương như vậy.”

      “Em chỉ là , nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình, được là được. Cẩn thận lưu lại di chứng.” Chàng trai dùng ánh mắt hung dữ cùng vẻ mặt tối đen hù dọa .

      “Được rồi, nhưng tôi chỉ ở lại ngày thôi đấy, tôi chán ghét mùi bệnh viện.” nam nữ còn trong phòng bệnh thương lượng vấn đề mấy ngày ở viện. Ngoài phòng bệnh đôi vợ chồng trung niên sớm cười tươi như hoa.

      “Đào, ông xem, tiểu Minh với này xứng đôi…” Vị phu nhân ràng tuổi năm mươi, lại được bảo dưỡng cẩn thận nên thoạt nhìn tưởng chừng bốn mươi, cười tít mắt .

      “Đây là bạn thằng Minh tìm tới, biết trong nhà ta…” Người đàn ông tên Đào nét mặt nghiêm túc hỏi.

      “Mặc kệ trong nhà có bao nhiêu tiền, chỉ cần gia cảnh trong sạch là tốt rồi. Ông thấy tiểu Minh cực kỳ thích kia sao?” Bà liếc mắt nhìn ông chồng tư tưởng, giữ chặt người ông rồi kéo .

      thôi, con bé là vì bảo vệ tiểu Minh nên mới bị thương, bố mẹ chồng tương lai chúng ta cần phải chiếu cố tốt con dâu nha.” Phụ nhân cười khẽ về phía trước, thấy người ánh mắt thương của người đàn ông trung niên phía sau.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :