1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ ơi, chào em - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (60c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 38: Tôn trọng tình
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      ấy có nghi ngờ hay , chú ý hay , mình hay , đó là tự do của ấy, mình chỉ biết mình cho ấy cơ hội để nghi ngờ, cũng muốn vì trắc nghiệm tình mà khiến ấy chú ý, mình ấy, vì vậy muốn khiến cuộc sống của ấy phiền muộn vì mình...
      Ngày Ngụy Sở tới tiễn Tô Nhạc là môt buổi sáng có mưa, Tô Nhạc mặc chiếc quần jeans sáng màu, người mặc chiếc áo sơ mi nhạt màu, mái tóc bình thường hay cột lên nay rủ xuống hai vai, hơi cong cong, đem lại cảm giác khác biệt.
      nhìn Tô Nhạc đăng kí, sau đó biến mất sau cánh cửa. đường , Tô Nhạc luôn luôn cười, nhưng Ngụy Sở lại cảm thấy dường như Tô Nhạc chờ cái gì đó. Chỉ cần trở về từ thành phố S kết quả.
      Bạn thân của từng , người thích Tô Nhạc nếu thiếu kiên định vô cùng vất vả.
      Trong quá trình theo đuổi Tô Nhạc, cảm thấy vất vả, mà chỉ mang theo cảm giác kỳ vọng và thích thú. Càng hiểu về Tô Nhạc, càng cảm thấy người con như hiếm có. Trong suy nghĩ của người khác, có thể là kiên cường, bị tổn thương, nhưng trong mắt , Tô Nhạc khác gì những khác, chỉ thông minh hơn và hoàn mỹ hơn.
      là đàn ông, nhưng ghét người đàn ông vì người phụ nữ mềm yếu mà tổn thương người con ta vốn nên bảo vệ, rồi mượn cớ rằng người đó dễ dàng bị tổn thương.
      ra, người đàn ông như vậy là đáng hổ thẹn nhất, cái cớ như vậy cũng là thứ khiến người ta chán ghét nhất. Chính mình chân trong chân ngoài, rồi lại sợ đạo đức và lương tâm lên án, lợi dụng danh nghĩa thiện lương, giao trái tim mình cho người phụ nữ khác, còn trách người con bên cạnh mình quá kiên cường.
      Bời vì em quá kiên cường, còn người con kia thể sống được, vì vậy phải chăm sóc ấy.
      là đàn ông, nên càng hiểu được suy nghĩ đáng xấu hổ đó của đàn ông. Nhưng muốn làm như vậy, người cho dù có kiên cường thế nào cũng là người duy nhất trong lòng , những người khác dù có yếu đuối, có đáng thương, chuyện đó và chẳng liên quan gì, người mà , cuối cùng chỉ có mình Tô Nhạc.
      Lái xe rời khỏi sân bay, Ngụy Sở nhận được điện thoại của Đàm Vi, mời buổi trưa cùng ăn cơm, đồng ý.
      máy bay, Tô Nhạc ngồi cạnh hành lang dãy bên phải, ở dãy bên trái đối diện có đôi nam nữ, trẻ dựa đầu lên ngực người con trai mà ngủ, người con trai cẩn thận đỡ , tay trái lật quyển tạp chí, động tác rất .
      Tô Nhạc nhìn thấy hình ảnh như vậy, đột nhiên nở nụ cười, luôn tin tưởng đẹp đẽ của tình , chỉ hoài nghi tính lâu dài của nó. Nhớ tới vẻ mặt ngập ngừng của Trần Húc khi biết mình sắp tới thành phố S, Tô Nhạc biết nên bất an rằng có khác chú ý tới Ngụy Sở, hay nên cảm động vì ấn tượng của mình trong mắt những người bên cạnh Ngụy Sở rất tốt.
      Lật cuốn tạp chí buồn chán, Tô Nhạc chống cằm nghĩ, nếu như khi mình trở về lại nghe thấy tin đồn của Ngụy Sở và người con khác sao?
      Suy nghĩ cẩn thận lát, lại cảm thấy mình việc gì phải tự tìm phiền não, việc đến cuối cùng, nên thế nào là thế đó, tại nghĩ nhiều cũng chẳng có mấy ảnh hưởng tới kết quả, là con , tốt nhất nên đối xử tốt với chính mình hơn.
      giờ trưa, Ngụy Sở và Đàm Vi ngồi trong nhà hàng theo phong cách châu Âu, đây là nhà hàng châu Âu tốt nhất trong thành phố, trang trí thanh lịch, toàn bộ đầu bếp đều là những người có thâm niên mời từ nước ngoài về.
      Ngụy Sở có nhiều hứng thú đối với những đĩa sa lát, bít tết này, nhưng tôn trọng lựa chọn của phái nữ, vì vậy cũng thờ ơ cắt thịt bò, nghe tiếng dương cầm trong nhà hàng, trong đầu bắt đầu nghĩ, vừa rồi Tô Nhạc gửi tin nhắn ấy tới khách sạn, biết giờ ra ngoài ăn bữa trưa hay chưa.
      “Cậu chú tâm lắm, có chuyện gì sao?” Đàm Vi nhìn dáng vẻ uể oải của Ngụy Sở, vẻ mặt buồn bã hỏi: “Hay là mình quấy rầy thời gian làm việc của cậu.”
      “Xin lỗi.” Ngụy Sở nhận ra mình thất lễ: “Vừa rồi mình hơi thất thần chút.”
      “Hiếm khi nào mà Ngụy đại thần luôn làm việc nghiêm túc của chúng ta lại cũng có lúc thất thần.” Đàm Vi cười pha trò: “Việc này nhất định mình phải tuyên truyền ra ngoài mới được.”
      Ngụy Sở giống như để ý đến chuyện đó, mở miệng: “Đại khái là đàn ông khi đều mắc phải tật xấu này.”
      Trong thoáng chốc, nụ cười mặt Đàm Vi cứng lại, cắt lung tung lên miếng thịt bò: “Cậu và bạn , có vẻ như tình cảm của hai người rất tốt.”
      “Mình phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới theo đuổi được Tiểu Nhạc.” Ngụy Sở cảm thấy bản thân mình theo đuổi người con là đáng mất mặt: “ ấy rất tự lập, nhiều khi mình cảm thấy mình giúp gì được cho ấy, vì vậy chỉ có thể nghĩ cách đối xử tốt với ấy, là người bạn trai, mình cảm thấy xứng đáng.”
      “Cậu rất xứng đáng, cũng rất tốt.” Nét mặt Đàm Vi có chút buồn bã, nhớ tới người con tên Tô Nhạc gặp lần kia, rất độc lập, cũng phải loại người vì tiền mới tiếp cận Ngụy Sở. nghĩ, nếu bạn Ngụy Sở là người phụ nữ tầm thường, còn có thể để ý đến đạo đức mà giành giật thử lần, nhưng kia lại rất ưu tú, cũng rất xứng đôi với Ngụy Sở. Hơn nữa, người đàn ông thoạt nhìn có vẻ rất hấp dẫn phái nữ như Ngụy Sở, lại là người đứng trong bụi hoa mà dính người phiến lá, suy nghĩ vô cùng truyền thống, cũng rất cố chấp, khi ai rất khó thay lòng.
      người đàn ông như vậy, mà người ấy hẳn rất hạnh phúc, còn người ấy lại rất khổ cực. thầm Ngụy Sở nhiều năm, nhưng Ngụy Sở chưa bao giờ chơi trò chơi mờ ám với , cái gì nên làm mới làm, phong độ có thừa, bao giờ quá giới hạn. như vậy luôn làm cho vừa lại vừa hận.
      “Cảm ơn cậu khen ngợi mình.” Ngụy Sở cười, gật đầu cảm ơn.
      “Nếu cậu là bạn trai của mình, có lẽ mình cảm tạ thần linh để cho mình có người bạn trai như vậy.” Đàm Vi cười như cười, nhìn Ngụy Sở, trong lời mang theo hàm ý: “Đáng tiếc, cậu lại trở thành người đàn ông của khác.”
      “Mình thủ thân như ngọc vì Tiểu Nhạc nhà mình, cậu đừng đùa mình như vậy.” Ngụy Sở uống ngụm rượu vang, cảm thấy vị chát tràn xuống cổ họng.
      “Nếu phải đùa sao.” Đôi mắt Đàm Vi chăm chú nhìn từng cử động của người đàn ông như trong tranh: “Nếu mình mình thích cậu từ lâu rồi, thích nhiều hơn cả bạn của cậu thích cậu sao?”
      Ngụy Sở buông dao nĩa xuống, lau khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đàm Vi: “Xin lỗi, mình Tô Nhạc.”
      Sắc mặt Đàm Vi trắng bệch, cười khổ: “Người ta đều cậu có phong độ, ra cậu làm việc mà để lại cho người khác lối thoát, từ chối con cũng có chút uyển chuyển.”
      “Chuyện này đặt sau phong độ thành mờ ám, Đàm Vi, cậu cũng biết mình thích giữ gìn cái gọi là phong độ trong những chuyện thế này.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt tái nhợt của Đàm Vi, tiếp tục : “Mình chỉ có thể với cậu câu cảm ơn và xin lỗi.”
      “Cậu chuyện thẳng thừng như vậy là sợ mình lỡ dở hay sợ bạn cậu nghi ngờ?” Đàm Vi cũng đặt dao nĩa xuống: “Mình thấy ấy quá chú ý chuyện này, hay là ấy quá cậu.”
      ấy có nghi ngờ hay , chú ý hay , mình hay , đó là tự do của ấy, mình chỉ biết mình cho ấy cơ hội để nghi ngờ, cũng muốn vì trắc nghiệm tình mà khiến ấy chú ý, mình ấy, vì vậy muốn khiến cuộc sống của ấy phiền muộn vì mình.”
      Nghe xong những lời này, sắc mặt Đàm Vi lại càng khó coi, giống như ra phán quyết cuối cùng: “Cậu thích ấy đến mức ngay cả để ấy nghi ngờ, khổ sở cũng nỡ sao?”
      “Vừa là nỡ, vừa là tôn trọng tình cảm của chính mình.” Ngụy Sở hơi hạ tầm mắt, nhìn tới sắc mặt trắng bệch của Đàm Vi.
      “Ngụy Sở, cậu quả nhiên đủ tàn nhẫn.” Đàm Vi dựa vào lưng ghế, ra lời.
      Di động của Ngụy Sở vang lên, nhìn lại, là điện thoại của Tô Nhạc, vội vàng bắt máy: “Tô Nhạc, ăn trưa chưa?”
      Đàm Vi Nhìn người đàn ông đối diện nở nụ cười ôn hòa với cái điện thoại, tình cảm trong lòng giống như bị dội cho gáo nước lạnh, lạnh đến mức hít thở nổi.
      Tô Nhạc vừa gẩy cơm trong hộp, vừa nhìn cảnh đường phố qua cửa sổ xe: “Buổi chiều em bận rất nhiều việc, giờ ngồi xe ôm cơm hộp, mùi vị tệ lắm, còn miễn phí.” Nghe thấy trong di động truyền tới tiếng đàn dương cầm, Tô Nhạc tò mò hỏi: “ ăn cơm tây à?”
      “Ừ, cùng Đàm Vi, bạn học cấp ba của , mấy ngày trước em gặp rồi đấy, bọn có chút việc cần nên ra ngoài ăn.” Giọng điệu của Ngụy Sở là trần thuật, phải chột dạ nên giải thích.
      Tô Nhạc hiểu ra trong lòng, vì vậy cười hỏi: “ hẳn là thích cơm tây chứ gì, mùi vị thế nào?”
      ngờ Tô Nhạc biết mình thích cơm Tây, nụ cười khóe miệng Ngụy Sở lại nhịn được mà tươi hơn chút: “Cũng được, lần sau đưa em ăn thử.”
      “Quên , bằng tốn thời gian làm canh cá cay cho em.” Tô Nhạc gắp miếng đậu cho vào miệng, nhai hai ba cái rồi nuốt xuống: “Em nữa, sắp hết thời gian rồi, em phải ăn cơm cho xong .” xong, ngắt điện thoại.
      Cộng tác viên ở bên cạnh có chút áy náy: “Chị Tô, hôm nay như thế này xin lỗi, tối nay chúng ta phải ra ngoài ăn ngon.”
      sao, sao, hôm nay tại tôi tới muộn chút.” Tô Nhạc dùng khăn tay lau miệng, cầm lấy hộp sữa bên cạnh uống ngụm: “Hộp cơm này cũng rất ngon mà.”
      Cộng tác viên thấy Tô Nhạc để ý mới thở phào nhõm, dù sao tác giả này được đặc biệt mời đến, nhưng vì sắp xếp thời gian có vấn đề nên khiến đối phương phải ăn cơm hộp, trong lòng bọn họ cũng khó xử. Nhưng ngờ vị tác giả này thoạt nhìn trẻ tuổi xinh đẹp, tính cách lại rất hiền hòa.
      Khép điện thoại lại, nụ cười mặt Ngụy Sở vẫn chưa biến mất, bắt đầu nghĩ tới những nguyên liệu để nấu món canh cá cay, nhà hàng chuyên làm món canh cá cay phố làm được mùi vị đặc trưng, hơn nữa cũng lo lắng về vấn đề vệ sinh, vẫn nên chờ Tô Nhạc về rồi tự mình làm tốt hơn.
      Nhìn dáng vẻ này của Ngụy Sở, Đàm Vi hoàn toàn tuyệt vọng, miễn cưỡng cười rồi đứng lên: “Mình còn có việc phải trước, sau này lại liên lạc nhé.”
      “Được, tạm biệt.” Ngụy Sở cũng đưa Đàm Vi về, tuy hành động này có phong độ nhưng vì thứ phong độ dối trá đó mà làm hỏng việc.
      vô thức mở điện thoại ra, nhìn về phía màn hình, đó là ảnh chụp Tô Nhạc, trong ảnh, Tô Nhạc cười vô cùng sáng lạn.
      ~ Hết chương 38 ~
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 39: Tin tưởng
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      ...chuyện qua sớm muộn gì cũng phải trôi về quá khứ.
      Vội vàng ký sách xong, trưa hôm sau Tô Nhạc lại lên máy bay trở về. Công việc vẫn phải làm, còn phải bôn ba.
      Trước khi lên máy bay, Tô Nhạc gọi điện thoại cho Ngụy Sở, nhưng người nhận điện lại là Trần Húc, Ngụy Sở bàn chuyện làm ăn. Tô Nhạc hỏi nhiều, ngắt máy rồi vào cửa đăng ký.
      Lên máy bay, Tô Nhạc ngồi mình ở vị trí gần cửa sổ, vừa ngồi xuống chưa lâu ghế bên cạnh cũng có người ngồi.
      “Tô Nhạc, là cháu sao.” Bà Trang ngờ gặp Tô Nhạc máy bay, tươi cười thân thiết hỏi: “Cháu cũng tới thành phố S à?”
      Tô Nhạc lễ phép cười : “Cháu chào .” Vậy mới đời người đôi khi là đủ loại tình tiết máu chó hợp thành, Tô Nhạc vừa cười vừa nghĩ, trong tình huống này còn có thể gặp chuyện xấu hổ như thế, vận may của biết là tốt đến mức nào?
      “Cháu công tác à?” Bà Trang thấy Tô Nhạc ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đoán rằng công tác mới quan tâm hỏi: “Công việc vất vả lắm sao?”
      “Cũng coi như là công tác ạ.” Tô Nhạc day day trán: “Công việc cũng vất vả lắm, chỉ là hôm qua cháu ngủ ngon lắm. Vì sao lại tới thành phố S mình thế này ạ?” nhớ rằng tình cảm của đôi vợ chồng nhà họ Trang rất tốt, nếu du lịch, vì sao lại chỉ có mình bà Trang.
      “Lần này đến thăm người bạn nên gọi người nhà cùng.” Bà Trang đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Tô Nhạc: “Gần đây cháu gầy ít, con còn thanh xuân nên làm việc quá mệt mỏi, tốt cho thân thể.”
      “Cảm ơn , cháu chú ý.” Trước đây Tô Nhạc gọi bà Trang là bác , nhưng giờ cảm thấy còn thích hợp nữa, gọi tiếng , thiếu phần lễ phép, cũng phải cảm thấy xấu hổ.
      Mặc dù vậy, bà Trang vẫn có chút ngượng ngùng, gia đình bà có tiền từ , ngày đó theo chồng cũng phải dốc sức làm ăn, có loại khổ cực nào chưa nếm trải. Sau này bọn họ thành lập công ty, chậm rãi khiến cho công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng công sức bọn họ bỏ ra vẫn kém mấy năm trước. Bà tự hào vì cho con trai cuộc sống tốt, nhưng rồi lại cảm thấy con trai bà vì chưa từng chịu khổ, chưa từng vấp ngã mà có lúc phải hối hận.
      Chứng kiến con trai mình theo đuổi được xinh đẹp nhà người ta, kết quả chưa tới hai năm chân đạp hai thuyền. Loại chuyện này có khác gì lừa dối tình cảm người ta?
      Nghĩ vậy, bà Trang biết nên gì, đành im lặng ngồi bên cạnh, còn Tô Nhạc cũng thở dài hơi. Trong tình huống thế này cũng biết nên gì mới tốt.
      Sau khi máy bay cất cánh chưa lâu, Tô Nhạc cảm thấy buồn ngủ tiếng bà Trang lại truyền đến lần nữa.
      “Tô Nhạc à, nhà họ Trang nhà xin lỗi cháu, nhà dạy dỗ Tiểu Vệ cẩn thận, để thằng bé có tật xấu này.” Bà Trang nhớ tới người chồng như hình với bóng của mình, tự giác nhận rằng mình chưa dạy dỗ con trai cho tốt.
      .” Cơn buồn ngủ của Tô Nhạc bay mất hơn nửa, mở to hai mắt nhìn áy náy trong mắt bà Trang, sau đó dời ánh mắt : “, cháu và Trang Vệ hợp nên chia tay, chuyện này rất tự nhiên, có ai đúng ai sai.” Nhớ tới quãng thời gian qua lại của mình và Trang Vệ, tâm trạng Tô Nhạc rất phức tạp, nhưng hề có chút tức giận, chuyện qua sớm muộn gì cũng phải trôi về quá khứ.
      Bà Trang nghe những lời này cười vô cùng gượng gạo, nhưng cũng tiếp tục chủ đề này.
      Xuống máy bay, Tô Nhạc giúp bà Trang kéo hành lý, vừa được mấy bước nhìn thấy Ngụy Sở đứng cách đó xa, nhìn mỉm cười.
      Tô Nhạc định chào Ngụy Sở lại thấy ánh mắt hướng về phía bà Trang, Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, rồi lại nhìn Ngụy Sở, trong đầu ầm ầm rung động.
      Ngụy Sở cho rằng lén đưa bà Trang tới thành phố S du lịch chứ, hơn nữa, nguyên nhân phải tới thành phố S lại với Ngụy Sở, thực hiểu nhầm chứ? Trong đầu Tô Nhạc đột nhiên nảy ra những ý nghĩ này, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn.
      “Có mệt ?” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc ngây người ra, tiến lên nhận lấy hành lý trong tay Tô Nhạc, cười khẽ hai tiếng, sau đó khách khí bắt chuyện với bà Trang: “Bà Trang, ra bà cùng Tiểu Nhạc, cảm ơn bà chăm sóc Tiểu Nhạc đường .”
      “Đâu có, là Tô Nhạc chăm sóc tôi đấy chứ, cậu Ngụy đùa.” Bà Trang nhìn những hành lý mà Ngụy Sở nhận lấy, trong đó có cả túi của bà, bà có thể nhận ra người thanh niên này có cảm tình với Tô Nhạc, lần trước thấy lần, lúc này lại thấy mà tâm trạng bà vẫn phức tạp nên lời. Bất cứ người mẹ nào nhìn thấy bạn cũ của con trai mình có bạn trai xuất sắc hơn con trai mình đều có tâm trạng phức tạp như thế.
      “Bà khách sáo rồi.” Ngụy Sở đưa tay gõ lên trán Tô Nhạc: “ ngẩn người cái gì, còn chưa chịu sao?”
      Lúc này Tô Nhạc mới phản ứng lại, thấy sắc mặt Ngụy Sở tự nhiên, liền mở miệng : “Hôm nay lên máy bay mới gặp được Trang, đây đúng là duyên phận.”
      “Ừ.” Ngụy Sở nở nụ cười, đối với hành động giải thích được tự nhiên này của Tô Nhạc, cảm thấy vui mừng. Ít nhất điều này chứng tỏ Tô Nhạc có quan tâm đến cảm nhận của , con mà, thỉnh thoảng hành động ngây ngô chút cũng rất đáng . Câu “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” áp dụng vô cùng chính xác đối với Ngụy Sở.
      Ba người ra khỏi sân bay, xe của Ngụy Sở đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, với bà Trang: “Bà Trang, tôi và Tô Nhạc đưa bà về nhé.”
      cần, trong nhà tôi có người tới đón.” Bà Trang phải người phụ nữ hiểu biết, Ngụy Sở “tôi và Tô Nhạc” chứ “tôi”, đây là tuyên bố thân phận với bà, người thanh niên như Ngụy Sở, mặc dù luôn luôn mỉm cười nhưng trong lời lại mang theo vẻ mạnh mẽ đổi, cho dù con trai bà có ưu tú cũng còn kém xa người này.
      Máu chó trong đời người là vô cùng dũng mãnh, vì vậy, sau khi bà Trang xong câu này, Trang Vệ lập tức xuất cách ba người xa.
      “Mẹ.” Trang Vệ ngờ lại gặp phải Tô Nhạc và Ngụy Sở, tới trước mặt bà Trang, nhận lấy hành lý trong tay Ngụy Sở, miễn cưỡng cười với Ngụy Sở: “Cảm ơn.”
      Ngụy Sở ngoài cười nhưng trong cười, gật đầu: “ cần khách sáo.”
      Trang Vệ nhìn Ngụy Sở nữa, ngược lại lại dời tầm mắt về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, mấy ngày gặp, em có khỏe ?” nhìn thấy vẻ mệt mỏi mặt Tô Nhạc, khẽ nhíu mày.
      tồi.” Tô Nhạc tin rằng mình và Trang Vệ thể làm bạn bè bình thường được, mặc dù tức giận và căm ghét của đối với Trang vệ dần biến mất, nhưng là người con , ký ức bị phản bội tình cảm cách nào coi là ký ức tốt đẹp được. Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, áy náy cười : “ Trang, ngày mai cháu còn có việc, cháu xin phép về nghỉ trước, tạm biệt.”
      “Đừng quá tham công tiếc việc, giữ gìn thân thể cho tốt.” Bà Trang nhìn ra vẻ nỡ trong mắt con trai, chỉ là, cho dù bà có nhìn ra, trước mặt này cũng trở lại bên cạnh con trai bà. Bà nhìn chàng thanh niên xuất sắc bên cạnh Tô Nhạc, mỗi tiếng , cử động của cậu ta đều xoay quanh Tô Nhạc, chàng trai tốt như vậy, Tô Nhạc ở cạnh cậu ta thoải mái hơn ở cạnh Tiểu Vệ rất nhiều.
      “Cảm ơn , cũng giữ gìn sức khỏe.” Tô Nhạc xoay người lên xe, người nào đó bên cạnh giúp mở cửa xe. Tô Nhạc ngồi ghế phụ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trang Vệ vẫn còn dõi theo .
      “Mệt dựa vào ghế ngủ lát , đến nơi cõng em lên lầu.” Ngụy Sở ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe: “Lát nữa về đến nhà làm chút đồ ăn cho em.”
      tự quyết định là được.” Tô Nhạc ngáp cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
      Ngụy Sở thấy như vậy cũng gì nữa, chăm chú lái xe.
      ~ Hết chương 39 ~
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 40: Vận may
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Tiểu Vệ, con phải trung tâm của thế giới, khi con quyết định phản bội đoạn tình cảm phải nghĩ tới chuyện nhận lấy hậu quả.
      “Con và Tô Nhạc chia tay rồi, đừng níu kéo nữa.”
      “Mẹ!”
      “Đây là lỗi của con, Tiểu Vệ, con phải trung tâm của thế giới, khi con quyết định phản bội đoạn tình cảm phải nghĩ tới chuyện nhận lấy hậu quả.” Khác với vẻ ngoài ôn hòa thường thấy, bà Trang nghiêm khắc nhìn con trai, ngón tay Trang Vệ vì cầm lái quá chặt mà trở nên trắng bệch: “Bố con là người đàn ông có trách nhiệm, mẹ tiếc rằng con học được điều này. Từ khi con còn , điều kiện kinh tế trong gia đình bắt đầu khá lên, con hầu như chưa bao giờ phải chịu khổ, sau này thành tích học tập của con tốt, vẻ ngoài ưa nhìn, lại bởi vì gia đình có tiền mà chưa bao giờ vấp ngã.”
      “Con còn nhớ khi con mới đưa Tô Nhạc về nhà, con những gì ?” Bà Trang đau khổ nhìn con trai, thở dài hơi: “Tiểu Vệ, mẹ hy vọng tình bị con phản bội này đủ để giúp con học được cái gì gọi là trách nhiệm, cái gì là trung thành. Tiền tài của con phải thứ dùng để đùa giỡn tình cảm phụ nữ.”
      Trang Vệ nghe mẹ , ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, nhớ lại câu mà Tô Nhạc từng .
      Trang Vệ, nếu thay lòng đổi dạ, em nhất định níu giữ .
      ràng… thích Tô Nhạc.
      Khi Ngụy Sở dừng xe dưới lầu, Tô Nhạc vẫn ngủ, suy nghĩ lát rồi quyết định cõng lên lầu. Bởi vì khu nhà của Tô Nhạc có thang máy, lại ở lầu bốn, vì vậy Ngụy Sở đành cõng lên từng tầng, từng tầng , trèo lên ba tầng lầu, thỉnh thoảng gặp vài người tan tầm trở về, họ đều nhìn bằng ánh mắt mờ ám.
      Lấy chìa khóa trong túi xách Tô Nhạc, mở cửa xong, người lưng vẫn chưa tỉnh, bước vào phòng ngủ, đỡ xuống giường, bỏ giày, cởi áo khoác, đắp chăn, động tác lưu loát liền mạch. Thấy làm nhiều chuyện như vậy mà Tô Nhạc vẫn tỉnh lại, Ngụy Sở biết lần này Tô Nhạc rất mệt mỏi. nhìn đồng hồ, mang theo chìa khóa ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
      Khi Tô Nhạc tỉnh lại bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, ngồi dậy nhìn xung quanh, mũi dường như còn ngửi được mùi thơm của thức ăn, ngây người nghĩ, mùi cơm nhà hàng xóm còn bay sang tận bên này được sao?
      đúng, ngủ ở xe, vì sao bây giờ lại nằm giường? dép vào, ra ngoài nhìn ngó, thấy trong phòng bếp có bóng người rất đỗi quen thuộc, mùi thơm từ phía đó bay đến.
      “Em dậy rồi à?” Ngụy Sở nghe được tiếng mở cửa, xoay người nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Tô Nhạc ngoài cửa phòng bếp. cười, múc bát canh cá từ trong nồi ra, đặt lên bàn ăn cơm: “Đây là canh cá nấu nấm, buổi trưa em ăn uống cẩn thận, uống cái này trước rồi tắm , chờ em tắm xong rồi ăn cơm.”
      Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở mặc áo sơ mi trắng, hông quấn tạp dề, đột nhiên cảm thấy người đàn ông như thế này vô cùng có sức hút, điều này khiến cho trong lòng cảm giác thể miêu tả bằng lời, cúi đầu trước bàn ăn cơm, cái thìa được đưa tới trước mặt : “Canh hơi nóng, uống chậm chút.”
      Ngẩng đầu nhìn chàng trai mỉm cười, Tô Nhạc yên lặng nhận lấy cái thìa, trong lòng như tỏa hơi nóng, uống ngụm canh cá, mùi vị thơm mát. nhìn về phía cửa phòng bếp, người con trai kia thái nguyên liệu, tiếng vang lưu loát khiến cho căn nhà vốn yên tĩnh có thêm cảm giác gia đình.
      Uống canh xong, khi trở lại phòng lấy quần áo, Tô Nhạc mới nhìn thấy trong gương tại mình có bộ dạng gì, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai lộn xộn, mặt còn chưa tẩy trang.
      người đàn ông ngại dáng vẻ xấu nhất của mình, có phải chứng tỏ mình gặp người đàn ông tốt hợp với mình nhất hay ?
      Tắm rửa xong, Tô Nhạc coi như được ăn bữa ngon miệng, sau đó, trợn trừng mắt nhìn người đàn ông hoàn mỹ trong mắt phái nữ giúp mình thu dọn phòng bếp, dọn dẹp phòng khách, lau nhà, kiểm tra các loại đồ điện tử có an toàn hay , cửa sổ có chắc chắn hay rồi mới cầm lấy bộ đồ Tây đắt tiền ghế sô pha mặc vào.
      “Có chuyện gì gọi đến số máy riêng của nhé, mở máy cả ngày.”
      Người đó bỏ lại những lời này rồi mời cười cười ra về.
      Tô Nhạc ôm cái gối trong lòng, nhìn cánh cửa đóng lại, đột nhiên nhớ ra phải Ngụy Sở có việc sao, vì sao lại có thời gian tới đón ? phải là bàn công chuyện xong trực tiếp lái xe tới đón chứ?
      Như vậy, Ngụy Sở cũng chưa ăn bữa trưa?
      Vò vò mái tóc sắp khô, Tô Nhạc tắt TV, đừng dậy, ngồi xuống cạnh bàn máy tính.
      [Canh cá nấu nấm hôm nay rất ngon, có lẽ tôi gặp may rồi.]
      Vừa viết những lời này lâu, bên dưới có người tỏ ý nghi ngờ, canh cá nấu nấm với gặp may liên quan gì tới nhau.
      Tin nhắn của người tên “Chờ Nhạc” làm Tô Nhạc nhịn được mà bật cười, bởi vì người này , quả là gặp may, bởi vì canh cá nấu nấm mà nấu ngon rất khó uống.
      Trong đầu lại lần nữa lên hình dáng mặc tạp dề của Ngụy Sở, Tô Nhạc lắc đầu, mở WORD, bắt đầu viết tiểu thuyết. Nhưng, người đàn ông biết nấu ăn dường như vô cùng có sức hấp dẫn.
      Ngụy Sở nhìn câu ngắn ngọn màn hình vi tính, tâm trạng vô cùng tốt. Mở điện thoại ra, thông báo cho trợ lý của mình về quyết định ngày mai.
      Sau khi trở thành trợ lý tổng giám đốc, số lần Tô Nhạc ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc tăng lên rất nhiều, vì vậy, khi nhìn thấy vị tổng giám đốc khôn khéo cầm quyển tiểu thuyết của tay tâm trạng vô cùng phức tạp.
      Giang Đình thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Nhạc liền cười giải thích: “ giờ phải thời gian làm việc, tiêu khiển chút cũng có thể chứ. Đáng tiếc buổi ký tặng tuần trước của tác giả này chị có thời gian để .”
      May là chị , mấy tình cảnh dọa người như thế rất tốt, Tô Nhạc nghĩ trong lòng, cười : “ ngờ giám đốc cũng đọc tiểu thuyết, em hơi bất ngờ.”
      “Phụ nữ chúng ta phải học cách đối xử tử tế với chính mình.” Giang Đình nghĩ đến chuyện mờ ám giữa Ngụy Sở và Đàm Vi kia, động tác lật sách thoáng dừng lại, nhưng thấy tâm trạng của Tô Nhạc tệ, chị cũng tiện nhiều: “Đúng rồi, nghe em là bạn thân của người kế nghiệp nhà họ Trần?”
      “Ý chị là Trần Nguyệt?” Tô Nhạc nhớ tới bạn tốt mới liên lạc ngày hôm qua: “Con bé làm sao ạ?”
      có gì, chỉ là hôm qua chị tới nhà bọn họ làm khách, hai người lớn nhà họ Trần có nhắc tới em, bọn họ dường như rất thích em.” Giang Đình ngờ mối quan hệ của Tô Nhạc lại rộng như vậy. Nhưng thiện cảm của chị với Tô Nhạc lại càng ngày càng tăng.
      như thế này luôn làm cho người ta vừa quý vừa khen ngợi. Chị lật quyển tiểu thuyết trong tay, quả nhiên chị vẫn thích những người phụ nữ kiên cường.
      “Giám đốc, nếu chị thích vị tác giả này, em tặng chị bộ sách có chữ ký.” Có người phụ nữ thành đạt thích tiểu thuyết của mình, đây là vinh hạnh, Tô Nhạc tỏ vẻ rất vui sướng.
      “Em có trọn bộ sách của ấy, còn có chữ ký?” Giang Đình vô cùng bất ngờ nhìn Tô Nhạc: “Nghe tác giả này rất ít khi ký sách, em lại có thể có trọn bộ, em quen người trong giới này à?”
      “Cũng coi như là… quen hai, ba người.” Tô Nhạc cười gượng, dù sao cũng là chữ ký của mình, chỉ đặt bút cái là được.
      “Nếu em có thể tặng chị trọn bộ, kì nghỉ năm nay của em có thể tăng thêm hai ngày.” Hiển nhiên là Giang Đình coi hành vi công tư ràng này là chuyện nghiêm trọng.
      thành vấn đề.” Tô Nhạc vui vẻ gật đầu, tiền bạc từ trời rơi xuống, nên từ chối. Ở nhà chẳng phải còn mấy quyển sao, chỉ cần ký tên lên là được. Cuối cùng cũng có lần trong đời nghĩ, viết tiểu thuyết ra cũng phải có lợi.
      “Tổng giám đốc, Đàm tới.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
      ~ Hết chương 40 ~
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 41: Gặp mặt tình địch
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Bởi vì thể toàn tâm toàn ý giao trái tim mình cho người đàn ông, vì vậy thể hiểu được loại tâm trạng này.
      Đàm?
      Tô Nhạc ngẩn người, đoán rằng người này có thể là khách hàng của công ty, trợ lý vừa mới nhận chức như có phần để nhúng tay vào, vì vậy thành rời khỏi phòng làm việc, nhưng ngờ lại gặp được người.
      Đàm Vi cũng ngờ tình địch của mình lại là nhân viên của công ty mình hợp tác.
      “Xin chào.” Tô Nhạc cười với Đàm Vi: “Giám đốc ở trong phòng làm việc, mời chị vào.”
      “Cảm ơn.” Đàm Vi gật đầu với Tô Nhạc, về phía phòng làm việc của giám đốc.
      “Tô Nhạc, cậu quen ta à?” đồng nghiệp chuẩn bị tan tầm đúng lúc ngang qua, hiếu kỳ thấp giọng hỏi: “ ta đẹp.”
      “Từng gặp lần.” Tô Nhạc cười vỗ vai đồng nghiệp: “Cậu tan tầm rồi đừng lắc lư trước mặt tớ, nếu người phải tăng ca là tớ đây tỏ vẻ bất mãn.”
      “Niềm sung sướng của tớ luôn dựa đau khổ của người khác.” Đồng nghiệp cười tủm tỉm chào tạm biệt Tô Nhạc. Thời gian Tô Nhạc tới công ty làm việc chưa được ba tháng mà từ nhân viên mới trở thành trợ lý tổng giám đốc, lên chức nhanh như vậy nhưng cũng có nhiều người bất mãn, điều này chứng tỏ bản lĩnh của Tô Nhạc, vì vậy trước giờ mọi người luôn có thiên hướng gần gũi với Tô Nhạc.
      Trở về phòng làm việc sắp xếp lại vài tập tài liệu, giờ sau, khi công việc gần như hoàn thành, Tô Nhạc thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm.
      Vừa ra khỏi cổng công ty, Tô Nhạc bị Đàm Vi gọi lại, nhìn trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, mỉm cười lễ phép.
      “Chúng ta uống tách cà phê, ngồi chuyện được ?” Đàm Vi ngốc đến mức cho rằng Tô Nhạ biết có ý với Ngụy Sở, chỉ là, biểu của Tô Nhạc khiến phải nhìn với cặp mắt khác xưa. cho rằng Tô Nhạc dù thể ràng là ghét nhưng ít nhất cũng có tâm trạng tốt. Thế nhưng tìm được những điều này từ Tô Nhạc.
      Tô Nhạc đối với vừa lễ phép vừa khách sáo, tuy thiếu nhiệt tình nhưng hề có vẻ gì bất mãn. Trực giác của phụ nữ từ trước đến giờ đều rất nhạy bén, khi người thích họ, cho dù người kia làm bất cứ chuyện gì, họ vẫn có thể cảm nhận ra, mà lại hề cảm nhận được từ Tô Nhạc loại cảm xúc này.
      “Đương nhiên có thể, chị Đàm quá khách khí rồi.” Tô Nhạc từ chối lời mời của Đàm Vi.
      Tô Nhạc gọi tách cà phê Lam Sơn bình thường, sau đó vài câu khách khí về công việc với Đàm Vi, nhưng nhìn từ vẻ mặt của Đàm Vi, dường như đối phương cũng muốn chuyện công việc với mình.
      Tô, có ngại nếu tôi hỏi số vấn đề cá nhân?” Đàm Vi thấy Tô Nhạc cứ vòng vo với mình, liền thẳng thắn dẫn đến trọng tâm câu chuyện.
      biết chị muốn hỏi chuyện gì.” Tô Nhạc ngại, cũng ngại, có số vấn đề đương nhiên ngại, có số chuyện lại cần thiết phải .
      “Xin lỗi, tôi biết tôi hỏi như vậy là có phần mạo muội, nhưng tôi muốn biết rốt cuộc có thích Ngụy Sở hay , tôi muốn ấy bị tổn thương.” Đàm Vi nhìn Tô Nhạc, ánh mắt bỏ qua bất cứ biểu gương mặt .
      Tô Nhạc cầm tách cà phê lên uống ngụm dưới cái nhìn chăm chú của Đàm Vi, rồi mới chậm rãi mở miệng : “Chị Đàm, chuyện này là chuyện của người trong cuộc, tôi nghĩ Ngụy Sở biết thái độ của tôi là gì.” Tô Nhạc nghĩ, may mà người Đàm Vi gặp là chứ phải người nào khác, nếu , sau khi Đàm Vi vừa mở miệng những lời này, chỉ sợ cãi nhau to.
      Câu trả lời của Tô Nhạc làm Đàm Vi tức giận, nhìn Tô Nhạc, đột nhiên mở miệng : “Tôi thích Ngụy Sở gần bảy năm, thậm chí tôi còn thích mua những sản phẩm của công ty ấy, tôi học cách làm người phụ nữ tự lập, khi tôi cho rằng mình chuẩn bị vừa đủ để trở lại bên cạnh ấy, ngờ bên cạnh ấy người là .”
      tệ, nhưng còn kém mức ưu tú rất xa, cũng kém xa so với ấy.” Đàm Vi cúi đầu, tiếp tục : “Thậm chí còn dịu dàng, tôi hiểu vì sao Ngụy Sở lại thích .”
      Tô Nhạc nghe những lời này của đối phương chỉ yên lặng gì, cũng từng nghĩ vì sao Ngụy Sở lại thích mình, đáng tiếc tìm được đáp án.
      “Ngụy Sở luôn luôn xuất sắc, từ cấp ba cho tới đại học, gần như tôi chưa từng nhìn thấy có chuyện gì mà ấy làm được.” Đàm Vi ngừng lại động tác quấy cà phê: “Tôi nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng ngờ rằng ấy người khác trước khi tôi chuẩn bị sẵn sàng.”
      ấy có hoàn mỹ như vậy sao?” Tô Nhạc cảm thấy trước mặt biến Ngụy Sở thành chuyện thần thoại, loại tình cảm gần như mê đắm này khiến cho hiểu nổi. Bởi vì thể toàn tâm toàn ý giao trái tim mình cho người đàn ông, vì vậy thể hiểu được loại tâm trạng này.
      “Có lẽ ấy cũng tốt như vậy.” Đàm Vi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ vẻ thoải mái: “ ra mười phút trước tôi còn nghĩ xứng với Ngụy Sở, nhưng giờ tôi lại nghĩ rất hợp với ấy.”
      Tô Nhạc cảm thấy đối phương trở mặt quá nhanh, nhất thời thích ứng được. Vốn tưởng rằng đối phương tới tra hỏi, vì sao câu chuyện vừa chuyển đột nhiên biến thành khen ngợi mình. Đều là con mà suy nghĩ của đối phương vẫn khó đoán.
      Dường như nhìn ra vẻ khó hiểu của Tô Nhạc, Đàm Vi cười cười: “ rất thông minh, cũng biết điều gì nên làm, người mà toàn bộ suy nghĩ đều hướng về Ngụy Sở nhất định thích hợp với ấy, người đặt ấy trong lòng nhưng mất chính mình mới là người thích hợp nhất với ấy.”
      Cuối cùng Tô Nhạc cũng hiểu ra ra mình bị thử.
      “Vừa rồi tôi những lời như vậy mà trở mặt, chỉ yên lặng lắng nghe, chứng tỏ biết nặng , cũng hiểu hoàn cảnh.” Đàm Vi đến đây, đột nhiên có chút mất hứng: “Quả vô cùng thích hợp.”
      “À… Tôi có nên cảm ơn khen tặng ?” Tô Nhạc cười : “Tôi còn biết chính mình có những ưu điểm này đâu.”
      “Phụt.” Đàm Vi đột nhiên bật cười, gương mặt như rạng rỡ hơn: “Vừa rồi tôi những lời nhảm nhí, cần để ý.” xong, nghiêng đầu : “Nhìn người mình thích ở cùng với người khác vẫn có chút khó chấp nhận, thứ lỗi cho.”
      Tô Nhạc cảm thấy có cảm tình với thẳng thắn này, ít nhất ấy còn có thể suy nghĩ của mình, sau đó lại thừa nhận lời của mình là lễ phép, trong khi đối mặt với tình địch.
      Điện thoại di động vang lên, Tô Nhạc nhìn lại, người gọi tới là Ngụy Sở, liếc mắt nhìn Đàm Vi ngồi đối diện, cảm thấy nếu mình nhận điện kích động đối phương.
      “Là điện thoại của Ngụy Sở à?” Đàm Vi đặt cốc cà phê xuống: “Nhanh nghe máy , nếu Ngụy Sở nghĩ tôi bắt cóc bạn bảo bối của ấy, vậy tôi thảm rồi.”
      Tô Nhạc áy náy cười, ấn phím nhận cuộc gọi, hạ giọng với Ngụy Sở hai câu, địa chỉ của mình xong liền ngắt máy.
      “Ngụy Sở rất thích .” Đàm Vi mỉm cười mở miệng: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ấy chủ động tiếp cận nào, chứ đừng là săn sóc như vậy. Trước đây, trước mặt con , ấy đều tỏ vẻ lạnh lùng, khách sáo. Vì vậy…” Đàm Vi cười nhìn Tô Nhạc: “Ý tưởng huấn luyện Ngụy Sở thành bạn trai lý tưởng cũng tệ, cần cố gắng nhiều hơn mới được. Thời gian còn sớm nữa, tôi phải rồi, tạm biệt.”
      “Tạm biệt.” Tô Nhạc đứng lên tiễn Đàm Vi. Đàm Vi đặt tấm danh thiếp trước mặt : “Đây là danh thiếp của tôi, tôi rất thích , sau này thường xuyên liên lạc nhé.”
      “Kiếp này tôi có hứng thú với phái nữ.” Tô Nhạc cũng đưa cho đối phương tấm danh thiếp, nhìn Đàm Vi ra khỏi quán cà phê, mặt lộ ra nụ cười.
      lát sau, Ngụy Sở lái xe tới quán cà phê, nhìn thấy Tô Nhạc đứng ngoài cửa liền giúp mở cửa xe, chờ yên vị rồi mới : “ tưởng em thích uống cà phê.”
      “Đúng là thích.” Tô Nhạc cười khẽ, tâm trạng vô cùng tốt.
      Thấy Tô Nhạc như vậy, Ngụy Sở bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng hỏi Tô Nhạc có chuyện gì, tuy biết người hẹn Tô Nhạc uống cà phê là Đàm Vi.
      ~ Hết chương 41 ~
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 42 : Du lịch công ty
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Tình ban đầu hoàn mỹ, chỉ khi đặt hai người gần bên nhau mới biến tình trở nên hoàn mỹ.
      Công ty của Đàm Vi và Bách Sinh ký hợp đồng hợp tác, Tô Nhạc tham gia vào vụ hợp tác này, mà Giang Đình cũng để Tô Nhạc tham dự vào chuyện này.
      Tô Nhạc biết Giang Đình giúp , mặc dù Giang Đình biết giữa và Đàm Vi có bao nhiêu hiềm khích, nhưng trong ánh mắt người ngoài, và Đàm Vi vẫn là tình địch. Vì vậy, Đàm Vi là người hợp tác với công ty, trợ lý nho như Tô Nhạc tham gia là phương pháp tốt nhất.
      “Tiểu Nhạc, có số liệu tiêu thụ mới rồi, đồ uống mà công ty chúng ta mới đưa ra thị trường đạt hiệu quả rất tốt.” Giang Đình vào phòng làm việc của Tô Nhạc, mặt mang theo nụ cười: “Kế hoạch hợp tác của em và Kim Sở rất thành công.”
      “Vậy có phải chứng tỏ tiền thưởng năm nay của em có thể nhiều hơn chút .” Tô Nhạc nghiêng người phía sau máy tính, nhìn nụ cười mặt Giang Đình: “Chị Giang, nhìn chị vui như vậy, phải là có chuyện tốt gì chứ?”
      “Đương nhiên.” Giang Đình đặt tập thống kê số liệu lên mặt bàn của Tô Nhạc: “Tuần này công ty chuẩn bị du lịch ở Phật Sơn nổi tiếng ở thành phố bên cạnh, chi phí ăn uống do công ty chi trả, nghe còn có công ty khác cùng.” xong, mặt chị lên nụ cười mờ ám.
      Tô Nhạc nhìn thấy nụ cười mặt Giang Đình, vừa gõ tài liệu vừa ngẩng đầu lên: “Du lịch miễn phí, quả nhiên là chuyện tốt.”
      Giang Đình bàn luận với Tô Nhạc thêm lúc nữa rồi trở về phòng làm việc của mình, quan hệ của chị và Tô Nhạc chỉ vì bộ sách có chữ ký và lời đề tặng mà tốc độ thân mật nhanh như tên lửa, vì vậy, những loại quà tặng thế này luôn là thứ tốt để tăng cảm tình.
      Sáng sớm thứ Sáu, khi Tô Nhạc đứng trước chiếc xe du lịch được công ty thuê, vẻ mặt méo mó. Bởi vì chiếc xe khách đủ để mấy chục người ngồi này bị người của công ty khác ngồi mất nửa số ghế, mà sếp lớn của công ty này nhìn cười vô cùng sáng lạn, bên cạnh còn đặt đống đồ ăn vặt mà thích.
      Ánh mắt của những người xe phóng vù vù về phía , Tô Nhạc cảm thấy có chút ngượng ngùng, cảm giác bị nhìn ngó như khỉ trong vườn bách thú này tốt.
      “Tô Nhạc, đứng ngẩn người làm gì, còn lên xe ?” Giang Đình cười hỏi.
      Vẻ mặt Tô Nhạc nhăn nhó bước lên xe, phía sau còn có đám đồng nghiệp cả trai lẫn cảm thấy rất hứng thú với công ty kia.
      “Nghe hôm nay cùng Kim Sở, biết có thể nhìn thấy tổng giám đốc Kim Sở nhỉ, nghe vị tổng giám đốc này rất đẹp trai.”
      “Đừng tưởng bở nữa, tớ nghe người ta có bạn rồi…”
      Đây là hai câu đối thoại mà Tô Nhạc nghe được trước khi lên xe, đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
      Tô Nhạc ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ, còn chưa kịp điều chỉnh tư thế cho dễ chịu, bên cạnh người nào đó mang theo đồ ăn vặt, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh .
      phải hôm nay có việc sao?” Tô Nhạc cười như cười nhìn Ngụy Sở: “Việc đấy chính là du lịch hả?”
      “Chẳng phải chỉ muốn làm em bất ngờ thôi sao.” Ngụy Sở cười đưa cho Tô Nhạc hộp sô--la: “Sô--la em thích này.”
      “Đừng tưởng có thể dùng sô--la để lấp liếm việc dối.” Tô Nhạc nhận lấy hộp sô--la, mở ra, cắn miếng xong mới do dự nhìn người con trai mỉm cười bên cạnh: “ có muốn ăn ?”
      “Được.” Ngụy Sở cười, vươn đầu tới trước mặt Tô Nhạc, khi còn chưa kịp phản ứng cắn miếng sô--la tay , sau đó ngẩng đầu : “Rất ngon.”
      Tô Nhạc nhìn miếng sô--la bị thiếu mất góc, nhét vào trong tay Ngụy Sở: “Thích ăn cả .” Tên này, nhìn có vẻ phong độ, vì sao da mặt lại dày như thế.
      Ngụy Sở cười nhận lấy.
      Những người trong công ty Tô Nhạc vừa ngạc nhiên vừa tò mò lại vừa thích xem náo nhiệt, bọn họ ngờ, ra Tô Nhạc lại là bạn của tổng giám đốc Kim Sở, thường ngày bọn họ quá coi thường Tô Nhạc này rồi.
      Lẽ nào hai người họ quen nhau trong quá trình hợp tác? Cũng đúng, lần hợp tác như thế cần tổng giám đốc tự mình ra kế hoạch, Tô Nhạc đâu có nhiều cơ hội tiếp xúc với Ngụy Sở.
      Lẽ nào trước đây hai người là người rồi?
      Những chuyện bát quái thế này mọi người đều tò mò, bất kể là con trai hay con .
      Người quen xe nhiều, vì vậy mọi người ngồi cùng nhau cũng yên tĩnh, trò chuyện bát quái, bàn luận trang phục, đồ trang sức, bóng đá, trong xe nhao nhao ồn ào, vô cùng sôi nổi. Tô Nhạc nhìn thấy đồng nghiệp nam của công ty mình dụ dỗ được người đẹp của Kim Sở.
      “Em bảo này, vì sao hôm nay giống du lịch mà giống như xem mặt vậy?” Tô Nhạc giọng bên cạnh Ngụy Sở: “Công ty em với công ty sắp hợp làm đến nơi rồi.”
      “Vậy tốt sao?” Ngụy Sở cười cười, đưa tay nắm lấy tay Tô Nhạc: “Giải quyết vấn đề hôn nhân của những nhân viên độc thân cũng coi như chuyện tốt.”
      Bàn tay Ngụy Sở rất ấm áp, Tô Nhạc cảm thấy mu bàn tay mình hơi nóng lên, nhìn nụ cười chưa từng tắt gương mặt Ngụy Sở, chỉ đành nghiêng đầu che giấu vẻ ngại ngùng mặt.
      Xe khởi hành chưa bao lâu trời bắt đầu đổ mưa, giọt mưa tạt vào cửa sổ xe, cảm giác đẹp đẽ nên lời. Tô Nhạc nhìn lát, rồi nghiêng đầu dựa lên vai Ngụy Sở, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
      Trước khi ngủ, Tô Nhạc nghĩ, đại khái có thể trải nghiệm hình ảnh ấm áp mà nhìn thấy máy bay rồi. Cảm giác có người để dựa vào rất tốt.
      Ngụy Sở điều chỉnh lại tư thế để Tô Nhạc có thể dựa vào thoải mái hơn chút, tiếng trò chuyện xung quanh hai người cũng dần dần giảm xuống.
      Giang Đình ngồi bên dãy đối diện nhìn động tác cẩn thận của Ngụy Sở, đột nhiên hiểu ra vì sao Tô Nhạc biết tình cảm của Đàm Vi đối với Ngụy Sở mà vẫn có gì khác thường.
      Ngụy Sở là chàng trai vừa thông minh vừa xuất sắc, mà Tô Nhạc cũng là rộng lượng, hiểu chuyện hiếm có. người giống như Tô Nhạc, nếu chỉ là người đàn ông bình thường ở bên , lâu ngày sợ rằng cảm thấy nắm bắt được, bởi vì quá thông hiểu mọi chuyện. Nhưng người đàn ông như Ngụy Sở lại vừa vặn phù hợp với Tô Nhạc, người trước thông hiểu, người sau kiên định, đôi trời sinh. Nếu Ngụy Sở thích làm nũng, hoặc người phụ nữ bốc đồng, những này còn là chính mình dưới dự chăm sóc dịu dàng của Ngụy Sở.
      Tình ban đầu hoàn mỹ, chỉ khi đặt hai người gần bên nhau mới biến tình trở nên hoàn mỹ.
      Sau khi xe dừng dưới chân Phật Sơn, bởi vì trời còn mưa nên đoàn người chuẩn bị tới khách sạn nghỉ ngơi trước. Tô Nhạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, tay Ngụy Sở cầm cái ô.
      Hai người cùng nhau xuống xe, Ngụy Sở nghiêng ô che đỉnh đầu Tô Nhạc, nước mưa rơi ô, phát ra những tiếng tách tách nho .
      Ngẩng đầu nhìn hơn nửa cái ô nghiêng về phía mình, Tô Nhạc yên lặng mỉm cười.
      ~ Hết chương 42 ~

      Chương 43: Mệt rồi…
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước bùn, tai nạn và gió lạnh hay .
      Khách sạn nằm dưới chân núi Phật Sơn, khách trọ chủ yếu là người thành phố khác, điều kiện vệ sinh tệ, nhưng chi phí cũng rẻ, vậy mà sếp lớn lại đặc biệt đặt cho mỗi người phòng, điều này khiến cho suy nghĩ “sếp lớn đều là quỷ hút máu” của Tô Nhạc có chút đổi mới.
      Mưa càng ngày càng lớn, Tô Nhạc đứng cạnh cửa sổ, bắt đầu nghi ngờ lần này tới Phật Sơn phải chăng phải chết dí trong khách sạn, trời mưa thế này, cho dù là trèo lên Phật Sơn thanh tịnh, linh thiêng cũng an toàn. Nhỡ may khi ngã xuống núi lại đúng lúc Phật nhìn thấy, khắc sau lập tức có thể gặp Phật.
      Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhạc mở cửa ra thấy Ngụy Sở đứng bên ngoài, bộ âu phục nghiêm chỉnh cũng được đổi thành bộ quần áo thoải mái, nở nụ cười khiến Tô Nhạc liên tưởng tới câu thành ngữ vô cùng tầm thường: “tuấn nhã phi phàm”.
      “Nghe gần đây có quán lẩu rất ngon, mọi người chuẩn bị tới đó.” Ngụy Sở nhìn sắc mặt Tô Nhạc, dường như còn vẻ mệt mỏi như lúc mới lên xe: “Em đỡ mệt chưa?” xong, vươn tay nắm lấy tay Tô Nhạc, đối phương né tránh.
      Chỗ đó xa, nếu xe du lịch đến quán lẩu cũng quá thích hợp, mọi người miễn cưỡng bộ ra ngoài, mưa rơi rào rào, đập vào ô khiến người ta cảm thấy ban đêm đặc biệt yên tĩnh.
      đôi nam nữ che chung chiếc ô phía trước là hình ảnh vô cùng đẹp trong mắt mọi người, ngay cả chiếc ô đầu hai người đó cũng có vẻ phong cách hơn hẳn, thực ra đó chỉ là chiếc ô tùy tiện mua ở ven đường thôi.
      “Trai thanh lịch, ra chàng thanh niên đầy hứa hẹn này là vật trong bàn tay Tô Nhạc, chúng ta có hy vọng rồi.”
      “Cực phẩm còn còn thượng phẩm, đừng kén chọn nữa.”
      Giang Đình nghe hai nữ nhân viên bên cạnh thấp giọng chuyện với nhau, chị mỉm cười, đoạn tình cảm này đúng là thành công ngoài dự đoán, nhưng biết chị có được coi là bà mối hay , nếu có chị bảo Tô Nhạc tới Kim Sở bàn chuyện hợp tác, vị tổng giám đốc Ngụy vĩ đại này có lẽ cũng chưa theo đuổi được Tô Nhạc, đúng ?
      “Em nhìn gì vậy?” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc dáo dác nhìn quanh, cười hỏi: “Muốn mua gì sao?”
      “Nhu cầu cấp bách nay của em là cái ô, ánh mắt bắn về phía này có sức xuyên thủng quá mạnh mẽ.” Tô Nhạc nhịn được mà xoa xoa cánh tay, tỏ vẻ chịu đựng được. nghiêng đầu nhìn bàn tay cầm ô, móng tay được cắt gọn gàng sạch , làn da hơi trắng, mỗi ngón tay giống như được điêu khắc ra, có chút thèm muốn được chọc chọc lên những ngón tay và mu bàn tay kia, người đàn ông có vẻ ngoài dễ nhìn như vậy làm gì?
      “Em biết mà, bạn trai có tiền an toàn, nếu có bạn trai vừa có tiền vừa đẹp trai, đó chính là tai họa.” Cảm thấy chưa hết giận, lại chọc chọc lên bàn tay , Tô Nhạc thở dài : “ xem, và em hẹn hò là mệt, hoảng hốt lo sợ làm gì, nay còn bị người ta dùng ánh mắt như tia X kia để rà quét nữa, mệt, rất mệt.”
      “Ừ, sau này nhất định bồi thường thiệt hại cho em.” Ngụy Sở thoải mái cười trả lời, khiến cho cơn giận vì bị người ta vây xem của Tô Nhạc lập tức chìm xuống, cam lòng nhìn vẻ mặt cười cười của Ngụy Sở, hừ tiếng: “Đừng dỗ dành em như trẻ con.” cảm thấy có chút tổn thương lòng tự trọng.
      Ngụy Sở khẽ cười thành tiếng: “Tới rồi.”
      Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu màu đỏ hoàn toàn, phía còn in hình nồi lẩu đỏ rực, làm cho người ra liếc mắt nhìn qua cảm giác nó vô cùng cay, quay đầu lại nhìn hơn ba mươi người phía sau, Tô Nhạc bắt đầu hoài nghi biết có bao nhiêu người gào khóc vì ăn được cay.
      Bước vào quán lẩu, có gần mười chiếc bàn bốn người ngồi sắp xếp bát đũa, thìa muôi, nhưng chưa có người ngồi. Nhân viên tiếp tân nhìn thấy đoàn người bọn họ, hỏi hai ba câu rồi lập tức dẫn bọn họ tới những bàn trống.
      ra gọi điện đặt trước, Tô Nhạc chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, Ngụy Sở ngồi xuống bên cạnh , lát sau, mọi người đều yên vị, cả trai lẫn đều tự ghép đôi, nhưng bàn của Tô Nhạc và Ngụy Sở lại chỉ có hai người bọn họ.
      Tô Nhạc vừa cho thêm dầu vừa oán thầm, nếu bàn này chỉ có và Ngụy Sở, lát nữa nhất định tiêu hóa được.
      “Sếp, bàn khác đều đủ người rồi, xem ra em đành ngồi đây vậy.” Trần Húc tự nhận lấy trách nhiệm nặng nề này mà ngồi xuống đối diện bọn họ, nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Ngụy Sở, vội ho tiếng, bổ sung: “ ra hai người có thể coi như em tồn tại.”
      Ngụy Sở đặt thực đơn vào trong tay Tô Nhạc, dịu giọng : “Em thích ăn gì cứ gọi , dù sao người ngồi đối diện kia coi như cậu ta tồn tại.”
      Bàn tay xúc gia vị của Trần Húc run lên, muỗng muối đều rơi hết vào nồi lẩu, sếp, có thể đừng coi lời khách sáo của em thành lời được ?
      Tô Nhạc nhìn Trần Húc đầy thông cảm, cầm lấy thực đơn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến Trần Húc, cuối cùng cũng khiến biến thành khí trong suốt.
      Cũng may Tô Nhạc phúc hậu chọn nồi lẩu Uyên Ương, chứ phải nồi lẩu cay, nếu Trần Húc ăn được cay còn có thể vớt vát được vài miếng dạ dày đáng thương.
      Trong suốt quá trình ăn cơm, Trần Húc chết lặng nhìn hai người mặt đổi sắc, nhúng thịt dê, nấm kim châm, nấm hương trong nồi lẩu đỏ lòm, nhịn được mà uống hai ngụm Sprite nữa mới cảm thấy vị giác của mình trở lại bình thường.
      Hay là, hai người này khẩu vị giống nhau nên mới hợp thành đôi? Trần Húc hoài nghi nghĩ.
      Ăn lẩu xong, Tô Nhạc còn uống bát canh mộc nhĩ trắng được nhà hàng miễn phí, gặm quả dưa chuột, khiến cho Trần Húc ở bên cạnh no đến mức vuốt bụng cũng phải quỳ gối dưới sức ăn kinh hoàng của con .
      “No chưa?” Ngụy Sở rút khăn tay đưa cho Tô Nhạc, nhìn ngoài trời còn đổ mưa: “ biết ngày mai có tạnh mưa .”
      Lau miệng sạch , Tô Nhạc nhìn màn mưa bên ngoài: “Có lẽ là tạnh thôi.”
      “Nếu vẫn mưa đáng tiếc.” Ngụy Sở thở dài có chút nuối tiếc.
      “Vâng, vậy là đến chuyến.” Tô Nhạc sờ sờ cái bụng ăn no căng của mình, hiếm khi nào được ăn nồi lẩu mùi vị chính thống như thế, quá hạnh phúc.
      nghe rút quẻ trong miếu thờ núi này rất linh, nhất là quẻ nhân duyên.” Vẻ mặt Ngụy Sở vẫn nuối tiếc như trước.
      Khóe mắt Tô Nhạc giật giật, giơ tay chọc chọc cái trán Ngụy Sở: “Tổng giám đốc Ngụy vĩ đại của tôi ơi, chúng ta miếu Phật chứ phải miếu Nguyệt Lão.”
      “Ừ, đúng là của em.” Ngụy Sở đưa tay ra cầm lấy ngón trỏ của Tô Nhạc, vẻ mặt cười rất bất đắc dĩ.
      Tô Nhạc liếc mắt khinh thường, sau này ai còn gọi người này là Ngụy đại thần, nhất định là mắt mù: “Độ dày của da mặt có điểm cuối vậy?”
      Ngụy đại thần cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Trước mặt vợ , mấy loại điểm cuối này có thể ăn được chắc?”
      Trần Húc ở bên cạnh yên lặng bịt mắt, đại ca như thế này quả quá vô sỉ rồi.
      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
      Khi đoàn người ra khỏi quán lẩu sắc trời tối sầm, Tô Nhạc nhìn ngọn đèn đường có phần mông lung trong cơn mưa, tâm trạng hiểu sao hơi chùng xuống.
      bàn tay dịu dàng cầm lấy tay , Tô Nhạc nhìn người bên cạnh, tay kia của cố gắng vươn về phía , chiếc ô in hoa giúp chặn lại tất cả những giọt mưa đỉnh đầu, chút tâm trạng khó hiểu giây trước đó đều tản như mây khói.
      Hai người trong mưa, những người phía sau đều nhìn thấy, chàng trai trước giờ luôn kiêu ngạo che chắn cho Tô Nhạc, xe cộ qua lại dù có vẩy nước bùn lên cũng bắn tới được bên cạnh .
      Giang Đình thấy vậy, gì chỉ cười cười, bỗng nhớ tới câu trong tiểu thuyết của tác giả Tất Cửu: “Người đàn ông che ô cho phụ nữ trong ngày mưa chẳng có gì đáng khen tặng, quan trọng là, người đàn ông này có bằng lòng che chắn tất cả nước bùn, tai nạn và gió lạnh hay .”
      Tô Nhạc rất chậm, Ngụy Sở cũng phối hợp với tốc độ của , gian vô cùng yên tĩnh.
      “Em nghĩ…” Tô Nhạc đột nhiên mở miệng, sau đó lại do dự .
      “Sao vậy?” Ngụy Sở thấy vẻ mặt do dự của Tô Nhạc, mặt xuất chút lo lắng.
      “Quả nhiên là nên ăn quá no.” Tô Nhạc bất nhã xoa cái bụng mình.
      Ngụy Sở: …
      ~ Hết chương 43 ~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :