1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ ơi, chào em - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (60c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 26: Duyên phận
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.
      Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở cùng nhau ra về là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét cho ít bánh kẹo cưới, là để hưởng khí vui mừng nhiều hơn chút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu phía sau, trực tiếp bỏ qua.
      Sau khi ra tới đường cao tốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, nhịn được mà ngáp cái, nhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là nên chuyện với tài xế: “ ngờ lại là họ hàng của Tiểu Diêu, thế giới này .”
      “Quả lớn lắm.” Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: “Có số người cứ loanh quanh luẩn quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận.”
      “Duyên phận cũng phải xem đấy là nghiệt duyên hay lương duyên.” Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy hôm trước ở diễn đàn Tiểu Diêu còn muốn giới thiệu cho mình họ của nàng là lại nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiện vừa mắt người nào đấy đám người bật ngửa.
      “Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.” Ngụy Sở thấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên : “Nếu mệt em ngủ lát , tới nơi gọi.”
      sao.” Tô Nhạc lắc đầu: “ mình lái xe cũng buồn chán, em chuyện phiếm với vậy, , tùy tiện tìm chủ đề nhé?”
      Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn Tô Nhạc rất nhanh, thấy tâm trạng tệ mới hướng ánh mắt trở về đường: “Em muốn chuyện gì?”
      Tô Nhạc suy nghĩ chút: “Vấn đề này hơi khó.” Đàn ông thích trò chuyện về kinh tế, cổ phiếu, đầu tư bất động sản gì đó, lại có hứng thú với những chuyện này.
      “Nếu em ngại, có thể kể chuyện hồi bé của em ?” Lời này của Ngụy Sở vừa thốt ra lập tức cảm thấy mình vượt quá ranh giới, muốn biết những chuyện trước kia của Tô Nhạc nhưng cũng nên hỏi thẳng như thế, đứa trẻ trong gia đình đơn thân luôn có những ám ảnh mà những đứa trẻ khác phải trải qua.
      “Chuyện hồi bé của em?” Tô Nhạc để ý lắm, suy nghĩ kỹ càng chút: “Khi còn bé, tính cách em khá giống con trai, thích cùng bọn con trai chơi kiếm gỗ gậy gỗ, lúc ấy em còn là đại ca của lũ trẻ trong viện, nhưng bây giờ mọi người đều mỗi người ngả cả rồi, muốn ăn cùng nhau bữa cơm cũng phải mệt thừa sống thiếu chết.”
      Nhớ lại Tô Nhạc từng đánh Trang Vệ rất lưu loát, Ngụy Sở hoàn toàn tin tưởng khi còn bé Tô Nhạc có thể làm nữ vương của đám trẻ con: “Xem ra khi còn bé em rất lợi hại.”
      “Mấy đứa trẻ kia lúc đầu còn bắt nạt em, cuối cùng bị em đánh cho ngoan ngoãn hẳn lên, cường quyền chính là chân lý, câu này có lý.” Nhớ lại những chuyện quậy phá cùng mấy người bạn hồi , Tô Nhạc nhịn được mà nở nụ cười.
      Ngụy Sở quay đầu, vì vậy nhìn thấy nụ cười mặt Tô Nhạc, chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ kia bắt nạt Tô Nhạc là vì có bố, nhất thời biết nên gì, lát sau mới hỏi: “Mấy đứa trẻ thích bắt nạt người khác này đúng là nên đánh.”
      Tô Nhạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của , nhịn được lại bật cười: “ ngờ lại là phần tử bạo lực.”
      Nghe ra trong giọng Tô Nhạc có vẻ chán nản, Ngụy Sở cũng yên tâm: “Vậy mà khi còn bé rất ít khi đánh người, người văn minh đều dùng ngôn từ để giải quyết rắc rối.”
      “Ý là em văn minh?” Tô Nhạc nhướng đôi lông mày đẹp: “Ngụy Sở sư huynh à, càng ngày càng xấu xa rồi đấy, hình tượng tỏa sáng của trong lòng em tối tăm còn ánh sáng nữa rồi.”
      “Chẳng phải Bồ Tát làm bằng vàng, phát sáng như vậy định làm ngọn đèn hay sao?” Ngụy Sở xoay tay lái cái: “Hơn nữa em gặp ở trường, cũng phải nhân viên công ty , gặp hình tượng tỏa sáng của từ khi nào?”
      “Em chỉ vô tình nghe người ta đồn đại thôi.” Tô Nhạc ra vẻ hối hận vô bờ: “Em hối hận vì nông cạn của bản thân, loại lời đồn thế này quả nhiên thể tin.”
      Ngụy Sở nghe giọng có vẻ trêu chọc của Tô Nhạc, cũng ngại, đối với , hình tượng tinh có nghĩa lý gì, ít nhất trong tình , cũng giống như những người khác, thấp thỏm, lo sợ.
      tin là tốt nhất.” Ngụy Sở cười, lái xe chưa được bao lâu gặp tắc đường ở phía trước, dừng xe đường cao tốc, sau khi nghe ngóng mới biết chiếc xe tải gặp tai nạn, đổ ngang đường, toàn bộ hàng hóa đều đổ xuống chặn đường. Tài xế bị kẹt trong buồng lái, cách nào ra được, đội phòng cháy chữa cháy giải quyết chuyện này.
      Tô Nhạc thấy có mấy tài xế xuống đường nghe ngóng, lôi ra vốc bánh kẹo cưới, đưa ít cho Ngụy Sở: “Em nghĩ còn phải tắc lúc nữa, chúng ta vừa ăn vừa chờ.” xong, lột vỏ cái cho vào miệng.
      Ngụy Sở cũng bóc viên kẹo cho vào miệng, là viên kẹo sữa, chỉ là mùi vị hơi ngọt, thích đồ ngọt, nhưng Tô Nhạc đưa cho , cũng muốn từ chối, thứ vốn vô cùng thích lại trở thành bình thường, dường như cũng còn khó ăn như trước.
      “Ngày mai em có bận gì ?” Ngón tay trái của Ngụy Sở vô thức gõ lên tay lái: “Ngày mai số nhân viên cấp cao của công ty chúng ta muốn ăn thịt nướng, em cũng cùng nhé.”
      Tô Nhạc nghĩ tới sau này còn phải hợp tác với công ty của Ngụy Sở, lập tức gật đầu: “Có thịt nướng để ăn đương nhiên phải .”
      “Công ty chúng ta chỉ thuê khoảng sân, thịt phải tự mình nướng mới có để ăn.” Ngụy Sở cười nhìn Tô Nhạc: “Nếu em biết nướng thịt, chỉ sợ đành nhìn người khác ăn rồi.”
      Tô Nhạc híp mắt nhìn nụ cười mặt Ngụy Sở: “Em cảm nhận được ý chế giễu phát ra từ người .” Lẽ nào mặt viết mấy chữ biết nướng thịt.
      “Đâu có, chỉ cho em nội dung hoạt động mà thôi.” Ngụy Sở lại sửa miệng: “ biết nướng thịt, chỉ là mùi vị cũng bình thường, chi bằng ngày mai em với cùng nhóm .”
      Đối với lời mời nhiệt tình của Ngụy Sở, Tô Nhạc phải suy nghĩ chút, cùng với Ngụy Sở, vậy quan hệ với những người khác có thể tốt đẹp sao? Hơn nữa, trước khi hợp tác lại để bọn họ biết mình có quen biết với sếp của bọn họ cũng tốt lắm, chuyện công việc sao có thể qua quýt được?
      “Nhóm của còn có giám đốc phòng kế hoạch, giám đốc phòng truyền thông và Trần Húc nữa.” Ngụy Sở chậm rãi bổ sung: “Nhóm chúng ta ít người, phải tranh giành nhiều lắm.” Ngụy Sở mảy may hổ thẹn khi sắp xếp lại nhóm ngay trước hoạt động, trong những nguyên tắc theo đuổi bạn chính là lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, kiên quyết bỏ qua bất cứ cơ hội xúc tiến tình cảm nào.
      Nghe thấy giám đốc kế hoạch và giám đốc truyền thông đều ở đó, Tô Nhạc gật đầu chút do dự, tỏ vẻ ngày mai ở cùng nhóm với Ngụy Sở là ngày tốt đẹp nhất, hài hòa nhất.
      Sau khi Ngụy Sở thành công khiến cho Tô Nhạc gật đầu, con đường phía trước cũng thông, Ngụy Sở nhìn xe cộ phía trước, cười tủm tỉm nghĩ, thời gian vừa khớp, đây phải duyên phận là cái gì.
      Vào tới khu vực nội thành, sắc trời tối sầm, Tô Nhạc cầm theo túi bánh kẹo cưới xuống xe, thuận tiện tỏ lòng cảm ơn Ngụy Sở cho mình nhờ xe.
      “Đúng rồi, sáng mai tới đón em tới nơi tập trung.” Ngụy Sở vươn đầu ra từ trong xe: “Đến lúc đó gọi cho em.”
      “Vâng, cảm ơn .” Tô Nhạc đứng tại chỗ, nhìn Ngụy Sở lái xe rồi mới xoay người lên lầu.
      Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, sau đó đăng chương mới như thường lệ, cảm giác buồn ngủ khi ngồi xe của Ngụy Sở cũng còn, Tô Nhạc nhìn lướt qua trang web, tinh thần vô cùng tốt.
      Đăng bức ảnh chụp bánh kẹo cưới lên trang cá nhân, mở trò chơi chuẩn bị chơi điện thoại lại vang lên, nhìn lên màn hình, gì chứ, là Ngụy Sở vừa mới chia tay ba tiếng trước.
      “Vâng.” Tô Nhạc nhận điện thoại.
      “Nghỉ ngơi sớm chút, tám giờ sáng mai tới đón em, giờ sắp rạng sáng rồi.”
      Rời trỏ chuột ra khỏi biểu tượng trò chơi, sau đó bấm nút tắt bên góc trái, Tô Nhạc trả lời: “Vâng, lập tức ngủ ạ.”
      Ngắt máy, tắt máy tính, bò lên giường, Tô Nhạc mơ mơ màng màng nghĩ, làm thế nào mà Ngụy Sở biết chưa ngủ?
      Hay là người ta chỉ chợt nhớ ra nhắc mình thời gian tập trung sáng mai thôi?
      tiếp tục tự hỏi nữa, Tô Nhạc nhắm mắt, quyết định ngủ.
      ~ Hết chương 26 ~

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 28: Đả kích
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Ở thời đại này, phụ nữ càng ngày càng quý giá, còn đàn ông bọn họ như cỏ đuôi chó mặt đất, lại còn phải tự vẫy đuôi nữa
      Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở trở lại khoảng sân để nướng thịt những nhân viên phân tán khắp nơi tập trung đông đủ, đám người “hứng chí bừng bừng” tự mình nướng thịt, chỉ là, thỉnh thoảng lại cẩn thận liếc mắt nhìn về phía trẻ đẹp đứng bên cạnh sếp lớn nhà mình.
      “Em thích ăn gì?” Ngụy Sở đeo đôi găng tay, sau đó xoay người hỏi Tô Nhạc, vẻ mặt dường như lấy lại tinh thần từ lần đả kích trước đó.
      “Tô Nhạc, chị thích cái gì có thể tới bên kia lấy.” Trần Húc tới, đưa cho Tô Nhạc cái đĩa và cái kẹp thức ăn, chỉ chỉ vào căn phòng thủy tinh cách đó xa, trong đó dường như cũng bày biện các loại rau và trái cây, Tô Nhạc chỉ những thứ bàn: “Còn những thứ này?”
      “À, khẩu vị mỗi người mỗi khác, gọi nhiều chút cũng tốt.” Trần Húc cười hì hì : “Dù sao đại ca là chủ chi, chị cần tiết kiệm thay ấy.”
      Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở đứng cách đó ba bước, vội ho tiếng: “ có cần thẳng thắn trước mặt sếp như thế ?” Nếu ông chủ công ty cũ của biết nhân viên lãng phí như thế, nhất định phun ra lửa.
      sao, đại ca ấy quen rồi.” Trần Húc nhún vai, xoay người cầm lấy mấy xâu cánh gà và thịt bò, vừa ngâm nga hát vừa về hướng bếp nướng.
      Tô Nhạc về phía căn phòng kia, mà trực tiếp chọn vài món bàn đặt vào đĩa, sau đó đưa tới trước mặt Ngụy Sở: “Em muốn cho nhiều cay chút.”
      Ngụy Sở cầm lấy cánh gà đĩa, vừa quệt tương vừa gật đầu: “Được, đúng rồi, nếu em thích ăn nấm hương nướng lấy ít lại đây, chúng ta làm rau nướng.”
      Những lời này vừa được hai phút, bếp nướng có thêm đủ loại nấm hương, đậu khô, nấm rơm, chiếm hơn nửa cái bếp nướng.
      Chỉ chiếm được góc bếp, Trần Húc uất ức nhìn sếp nhà mình hóa thân thành ông chồng hoàn hảo, rồi lại nhìn Tô Nhạc tay cầm đĩa, tay cầm lê gặm, lắc đầu thở dài trong lòng, nhìn tình hình này của sếp, khi lấy được Tô Nhạc rồi nhất định là chẳng có quyền hành gì. Ở thời đại này, phụ nữ càng ngày càng quý giá, còn đàn ông bọn họ như cỏ đuôi chó mặt đất, lại còn phải tự vẫy đuôi nữa.
      “Ớt.” Ngụy Sở mở miệng.
      Tô Nhạc đưa ra, Ngụy Sở cười nhận lấy, sau đó rắc đều lên xiên thịt, rồi lại quệt lớp nước tương, đặt lên bếp nướng, hai người phối hợp rất nhịp nhàng, khiến cho người đơn là Trần Húc ở bên cạnh nhìn mà khó chịu.
      ăn ý của hai người quá mức bắt mắt, vì vậy mấy người nướng đồ ăn ở bên cạnh đều lơ đãng qua hai người mấy lần, sau đó cười cười, gì, chậm rãi bỏ .
      Người đàn ông mặc tạp dề, đeo găng tay kia là ai?
      Chính là cái kẻ cười nham hiểm, cười hù chết người, con hồ ly trong giới doanh nhân đó sao? Thế giới này rốt cuộc điên khùng đén mức nào, ngay cả loại hồ ly như sếp lớn nhà mình cũng có thể biến thành con chó trung thành trước mặt người phụ nữ tính là quá xinh đẹp?
      Nhìn thái độ của người ta đối với sếp bình tĩnh, nhìn người ta đứng bên cạnh gặm hoa quả cách đương nhiên, nhìn sếp lớn phải làm cu li mà còn cười đến mức tỏa hào quang, nhìn lâu hơn chắc chắc mù mắt. Các nhân viên yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn thịt nướng nửa sống nửa chín trong tay, rồi lại nhìn xiên thịt dê tỏa ra mùi vị mê người trong tay sếp, lau khóe miệng, lại đổi xiên thịt khác, tiếp tục nướng.
      “Nướng xong rồi, em ăn thử .” Ngụy Sở cầm lấy xiên thịt dê, đưa tới bên miệng Tô Nhạc, Tô Nhạc đưa tay định cầm, kết quả là xiên thịt kia lại dời , Tô Nhạc liếc mắt nhìn Ngụy Sở.
      “Bên rất nhiều dầu, em nếm thử trước .” Ngụy Sở cố chấp đưa xiên thịt dê tới bên miệng Tô Nhạc, Tô Nhạc nhìn nụ cười ôn hòa kia của Ngụy Sở, lại nhìn xiên thịt dê có vẻ rất ngon lành, cuối cùng bám lấy tay Ngụy Sở, cúi đầu cắn miếng.
      Trần Húc ở bên cạnh nhìn găng tay chống dầu mỡ mặt bàn, khóe mắt giật giật, nghiến răng cái, cắn đứt miếng cánh gà.
      Đại ca, có còn thủ đoạn nào vô liêm sỉ hơn nữa được ?
      Quả nhiên là người lợi hại thương trường, trong tình cảm, thủ đoạn cũng phải khiến người ngoài ngưỡng mộ.
      “Rất ngon.” Tô Nhạc nuốt xuống thịt dê nóng hổi, vừa đưa tay quạt đầu lưỡi, vừa gật đầu: “Tay nghề của đúng là rất tốt.” Có tiền, lại đẹp trai, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, có thể xách gạo, lại có thể trải giường chiếu, người đàn ông như vậy đúng là cực phẩm thế gian, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích như vậy.
      “Em thích là tốt rồi.” Ngụy Sở đặt những xiên nướng xong lên bàn, hai người ngồi xuống cạnh bàn, Ngụy Sở cầm đôi găng tay bên cạnh lên, nhíu mày : “ nhớ là có thứ này, vì sao vừa rồi lại thấy nhỉ?”
      Trần Húc quay đầu, đại ca, có thể dối chớp mắt như vậy sao?
      Khi ăn thịt nướng xong, mọi người đều ngồi ở những dãy bàn lộ thiên uống trà chuyện phiếm, Tô Nhạc ngồi cùng giám đốc phòng kế hoạch, hai người vừa uống trà vừa bàn chuyện hợp tác, chú ý rằng Ngụy Sở còn ở bên cạnh nữa.
      “Gần đây đồ uống đều có xu hướng tăng giá, nhưng Bách Sinh chúng tôi vì nguyên nhân thị trường nên tăng giá.” Tô Nhạc nghiêm túc : “Về điểm này, hy vọng có thể giúp được chuyện gì đó trong quá trình lên kế hoạch.”
      “Đương nhiên.” Giám đốc Dương của phòng kế hoạch hiểu được lựa chọn này của Bách Sinh, tuy tăng giá nhất thời thể thu được lợi nhuận như những công ty khác, nhưng đối với việc mở rộng thị trường lại vô cùng có lợi, chỉ là, trong xu thế tăng giá nay mà Bách Sinh vẫn có thể đứng vững dưới áp lực, chuyện này coi như cũng có bản lĩnh.
      Hai người chuyện lúc lâu, bên cạnh đột nhiên lại xuất thứ gì đó lông lá bù xù, nghiêng đầu qua nhìn, đúng là con thú bông mập mạp, con chim mũm mĩm rũ đôi cánh nho xuống, có vẻ vô cùng đáng .
      Giám đốc Dương thấy sếp nhà mình lại bắt đầu theo đuổi bạn , rất thức thời mà mượn cái cớ bỏ , xa rồi mới quay đầu lại vuốt cằm lẩm bẩm: “Chiêu nay của sếp sao lại giống chiêu dỗ bạn của thằng cháu học cấp ba của mình thế nhỉ?” Suy nghĩ lát, cảm thấy sếp nhà mình phải thủ đoạn hơn học sinh phổ thông, nên lắc đầu bỏ .
      Trần Húc cùng với Ngụy Sở lại thầm hoảng sợ, ngờ vì con gấu bông này mà sếp có thể cầm súng hơi lên liên tục bắn rất nhiều lần mới có thể đổi được. Loại việc chỉ học sinh trung học mới làm này mà sếp cũng tự hạ giá trị bản thân để làm, rốt cuộc vị trí của Tô Nhạc trong lòng sếp lớn đến thế nào?
      “Cảm ơn.” Tô Nhạc đoán rằng Ngụy Sở muốn tìm lại lòng tự trọng mất từ buổi sáng nên cười ôm lấy con thú bông, vừa kéo cái cánh vừa : “Em nghĩ mình thiếu con gấu bông đáng .”
      “Em thích là tốt rồi.” Ngụy Sở ôn hòa xong câu này, nghe roẹt tiếng, cái cánh người con chim mập mạp bị Tô Nhạc kéo rách hơn nửa, phần còn dính người, phần còn lại đong đưa trong gió, nhúm bông từ trong lỗ thủng thò ra ngoài.
      Ngụy Sở: …
      Tô Nhạc bình tĩnh để cái cánh vào chỗ cũ, cười gượng : “Về nhà khâu lại là được, vừa rồi em hơi mạnh tay chút.” Tuy chất lượng kém là nguyên nhân chủ yếu, nhưng thấy mặt mũi người ta bị giẫm nát, đành lòng giẫm thêm cước, hơn nữa người ta có lòng tốt tặng cho mình, trong tình huống tại, nỡ nhìn gương mặt tuấn tú của Ngụy Sở lại càng lộ vẻ khó xử.
      là thê thảm biết để đâu cho hết, khóe miệng Trần Húc giật giật, nhớ chất lượng quà tặng ở khu nghỉ dưỡng trung tâm này vốn rất tốt, sao vừa mới kéo bị bung ra, số phận này đúng là quá mức xui xẻo rồi.
      sao, lần sau lại đổi cho em là được.” Ngụy Sở cười mà vẻ mặt biến sắc, những ngón tay cầm tách trà cũng bắt đầu trắng bệch.
      “Ha ha, vâng.” Tô Nhạc cười cứng nhắc, yên lặng thầm trong lòng, Ngụy đại thần, cần gì phải khó dễ với mấy con gấu bông như thế, đừng giãy dụa vô ích, đây là số mệnh rồi.
      ~ Hết chương 28 ~
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 29: Gợn sóng
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Một người phụ nữ cái gì cũng dựa vào đàn ông phải là người phụ nữ thành công, mà là làm người thất bại
      Bởi vì Ngụy Sở thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tô Nhạc, nên Tô Nhạc làm quen với mấy nhân viên nữ, bọn họ đều rất khách sáo, trò chuyện cũng coi như vui vẻ.
      Những người ở đây đều lăn lộn thương trường, quá tùy tiện hỏi vấn đề cá nhân, nội dung chuyện phải là tạp chí mới nào đó cũng chỉ về số công việc phải làm, Tô Nhạc đứng giữa những bậc đàn chị này, phát huy khả năng hơn hẳn bình thường, cuối cũng cũng làm mất mặt Bách Sinh.
      “Chúng ta SPA , dù sao bây giờ cũng có việc gì làm.” người trong số đó , Tô Nhạc đương nhiên từ chối, điều đau đớn duy nhất là phát mấy đàn chị này đều có thẻ VIP, còn chỉ có thể hoang phí quét thẻ tín dụng.
      Làm SPA xong, Tô Nhạc cũng cảm thấy da mặt sáng bóng hơn chút nào, ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc sô pha bên ngoài, vừa mới cầm quyển tạp chí lên xem người tới.
      “Mời dùng cà phê.”
      “Cảm ơn.” Tô Nhạc ngẩng đầu cảm ơn với nữ phục vụ, nụ cười mặt lập tức cứng đờ, còn sắc mặt đối phương lại càng thêm khó coi.
      Tô Nhạc nghe Lâm Kỳ bị Trang Vệ đuổi việc, nhưng ngờ Lâm Kỳ lại tới khu nghỉ dưỡng làm phục vụ, dời tầm mắt, muốn có quá nhiều tiếp xúc với Lâm Kỳ nữa.
      Thắt lưng cúi xuống của Lâm Kỳ ngừng lại lát, sau đó lập tức đứng thẳng lên, hừ : “ ngờ cũng tới những nơi thế này tiêu tiền, Ngụy Sở đối xử với đúng là rất tốt.”
      “Tuy tôi phải kẻ có tiền, nhưng tiền để SPA vẫn có.” Tô Nhạc vừa lơ đãng lật quyển tạp chí vừa : “ người phụ nữ cái gì cũng dựa vào đàn ông phải là người phụ nữ thành công, mà là làm người thất bại.”
      Nghe ra ý tứ của Tô Nhạc, nhưng hôm nay đối phương là khách, còn chỉ là nhân viên, Lâm Kỳ đành nhịn cơn giận này xuống, ngày đó bởi vì gây chuyện trong tiệc rượu mà bị Trang Vệ sa thải ngay sau đó, những công ty khác đương nhiên cũng nhận vào làm, khiến cho giờ chỉ có thể làm nhân viên phục vụ. Nghĩ tới căn nhà chung cư mang tên mình kia, nỗi hận trong lòng mới miễn cưỡng giảm chút, mặc kệ thế nào, ít nhất Trang Vệ cũng để ra tay .
      “Trang Vệ tặng tôi căn nhà trăm mét vuông, ta tặng cái gì?” Lâm Kỳ khinh thường nghĩ, mình chia tay Trang Vệ ít nhất còn lấy được căn nhà, còn Tô Nhạc lại chẳng có gì.
      “Trang Vệ đá , cho phí chia tay là đương nhiên.” Tô Nhạc cười ngẩng đầu: “ vậy tôi mới nhớ, tôi nên gửi cho Trang Vệ ít phí chia tay, cảm ơn nhắc nhở.”
      Sắc mặt Lâm Kỳ xấu tới cực điểm, lúc lâu mới thốt ra câu: “ đừng quá đắc ý.” xong, xoay người bỏ . chưa được mấy bước đụng vào người, vội vàng xin lỗi, còn đối phương chỉ câu sao rồi vội vàng bước . quay đầu nhìn lại, người đụng vào đúng là Ngụy Sở.
      Ngụy Sở thèm liếc nhìn cái, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều có ý lấy lòng Tô Nhạc, vẻ mặt Lâm Kỳ thay đổi liên tục, cuối cùng lộ ra nụ cười khổ, vẫn luôn coi Tô Nhạc là đối thủ, nhưng đối phương lại thèm để vào mắt, hôm nay người ta thắng, còn mình tiền mất tật mang. Ngày đó, nên chen vào giữa Tô Nhạc và Trang Vệ, nếu , Tô Nhạc sao có thể gặp người đàn ông tốt như Ngụy Sở, đây đều là chính mình tạo nên, còn có thể trách được ai?
      Khi Tô Nhạc lấy thẻ tín dụng ra quẹt Ngụy Sở đưa chiếc thẻ VIP vào tay : “Thẻ này của có thể giảm sáu mươi phần trăm.”
      Tô Nhạc nhìn chiếc thẻ VIP màu vàng lấp lánh trong tay, cười cười, trực tiếp cầm thẻ tín dụng của mình thanh toán, sau đó mới : “Em cũng chẳng phải bạn , chưa đến mức ngay cả chuyện này cũng để trả tiền.”
      Quản lí ở bên cạnh thấy vậy, cười bước lên phía trước: “Vị tiểu thư này cũng đăng ký thẻ VIP , chỉ cần đến với trung tâm chúng tôi là có thể nhận được chiết khấu trong vòng năm.”
      Tô Nhạc suy nghĩ chút, khu nghỉ dưỡng này quả rất thoải mái, vì vậy liền gật đầu: “Được, vậy làm phiền rồi.”
      có gì.” Quản lý thấy bàn thêm được vụ làm ăn, nét mặt cười vô cùng dễ nhìn.
      Ngụy Sở cũng để ý đến việc làm này của Tô Nhạc, chỉ cười lấy lại thẻ VIP của mình rồi : “Nếu sau này em muốn tới đây có thể gọi cùng.” suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn ra khu nghỉ dưỡng này có nửa vốn đầu tư của nhà họ Ngụy, chỉ nháy mắt bảo quản lý khi làm thẻ VIP cho Tô Nhạc giảm nửa giá thành.
      Quản lí là người thông minh, nhận ra cậu thiếu gia nhà họ Ngụy này có hứng thú với trẻ kia, cũng biết điều giảm nửa giá, nhưng nhiều lời ra.
      Làm thẻ VIP xong, có hai nữ nhân viên ra, nhìn thấy Ngụy Sở, vẻ mặt hai người biến đổi, lại tìm cớ tạm biệt Tô Nhạc. Làm bóng đèn của sếp có kết cục tốt, bọn họ chưa có can đảm ngáng đường sếp lớn.
      Người ta đàn ông khi có lý trí, lá gan của bọn họ rất , dám hứng thú tìm hiểu xem lý trí của sếp vững vàng thế nào.
      Tô Nhạc biết những suy nghĩ đó, cùng Ngụy Sở ra khỏi khu chăm sóc sắc đẹp, lại bị Lâm Kỳ gọi lại.
      “Tô Nhạc!” Lâm Kỳ nhìn thấy sóng vai cùng Ngụy Sở, vẻ mặt có chút phức tạp: “Trang Vệ, ấy… vẫn còn .”
      Tô Nhạc hiểu vì sao Lâm Kỳ lại câu như thế, giống như đóng phim truyền hình vậy, ngẩn người ra rồi mới : “Tôi có hứng thú với chuyện của Trang Vệ.”
      “Buổi sáng thức dậy ấy vô thức gọi tên , thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc cũng gọi tên .” Lâm Kỳ đến đây, ánh mắt thoáng vẻ cam lòng: “Tôi thích ấy năm năm, từ khi bắt đầu vào đại học đến nay, tôi đẹp hơn , dịu dàng hơn , vì sao ấy lại cứ nhớ tới con người vô tâm như ?”
      Tô Nhạc vẫn yên lặng như trước, thích Trang Vệ, nhưng lại thể chịu nổi kiểu phản bội này, vô cùng chán ghét kiểu phản bội này, thậm chí chán ghét đó còn lớn hơn cả tình ở trong lòng, chưa bao giờ đặt tình ở vị trí đầu tiên, vì vậy, khi bị tổn thương, vẫn có thể lành lặn bỏ .
      Nếu Trang Vệ , vì sao lại ở bên Lâm Kỳ? cười trào phúng: “Tôi và chỉ là bông hồng trắng và bông hồng đỏ mà thôi, ai ở bên cạnh Trang Vệ mới có thể đó là vết muỗi đốt hay là hạt cơm. Người Trang Vệ nhất chỉ có chính ta, chẳng nhẽ còn hiểu, sau này tôi muốn về con người này nữa.”
      Viền mắt Lâm Kỳ đỏ lên, cũng bật cười, biết cười Tô Nhạc hay cười chính ta: “Có lẽ bông hồng trắng, nhưng tôi chưa bao giờ là bông hồng đỏ, tôi chỉ là đối tượng chơi đùa của Trang Vệ mà thôi, giờ thế này cũng là đáng đời.”
      Tô Nhạc thấy ta như vậy, dời ánh mắt: “ nên nghĩ nhiều, tôi phải đây.”
      Nhìn Tô Nhạc xa, Lâm Kỳ đột nhiên cao giọng : “Tô Nhạc, bố ở ngay thành phố này, có biết ?”
      Tô Nhạc dừng bước chút, lát sau lại tiếp tục về phía trước, giống như nghe thấy Lâm Kỳ gì.
      Ngụy Sở lại quay đầu liếc nhìn Lâm Kỳ, nhìn thấy trong mắt đối phương có vẻ gì dối, quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt chút biểu cảm nào của .
      Mọi người chơi chán đều tự chuẩn bị về nhà, Tô Nhạc ôm ba con thú bông, to hai , lên xe của Ngụy Sở, trong đầu vang lên câu kia của Lâm Kỳ, biết Lâm Kỳ dối, chỉ là, đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Tô Nhạc tuy hận nhưng cũng chút tình cảm.
      giờ lại nghe thấy tin tức của ông ta, ngoại trừ phiền não và trống rỗng, hoàn toàn chút tác dụng gì với .
      Thấy Tô Nhạc gì, Ngụy Sở cũng tiện hỏi, chỉ bật khúc dương cầm, để Tô Nhạc hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.
      Tới bên dưới nhà trọ, Tô Nhạc ôm thú bông, khó khăn bước xuống xe, sau khi được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Sở: “Ngụy Sở, có phải thích em hay ?”
      ~ Hết chương 29 ~
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 30: Tình cờ gặp mặt
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Hôn nhân chính là một con đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu muốn đảm nhiệm, hoặc gánh vác nổi, nên khắc tên hai người tờ giấy hồng, cuối cùng bản thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
      Yên lặng.
      Vô cùng yên lặng.
      Thậm chí Ngụy Sở còn có thể cảm giác được trong nụ cười của Tô Nhạc có ý tứ gì đó khác, lập tức tính toán xác suất thành công rất nhanh trong đầu, kiên định mở miệng: “Nếu thích em, em cảm thấy thế nào?”
      Tô Nhạc nhìn Ngụy Sở từ xuống dưới, nhìn ra vẻ mặt mỉm cười của Ngụy Sở rốt cuộc có ý gì, thành : “Số của em khổ, người đàn ông tốt như vậy, biết có bao nhiêu thích.”
      Ngụy Sở lập tức hiểu ra ý tứ trong câu của Tô Nhạc, vội : “Nếu dây dưa với những khác, cũng để bất cứ ai đến gần mình sao?”
      Giọng điệu của Ngụy Sở dường như rất nghiêm túc, nhưng vẻ mặt lại có vẻ như đùa, bàn tay ôm thú bông của Tô Nhạc nắm chặt, ngón tay chọc vào tận trong bụng chúng: “Đàn , trêu đùa đàn em là phúc hậu đâu.”
      “Đàn em đừng mọn như vậy chứ.” Ngụy Sở cong khóe miệng thở dài: “Nhưng nếu đàn em để ý, cũng có thể làm bạn trai em.”
      “Vậy xin lỗi.” Tô Nhạc thở dài: “ vượt quá tiêu chuẩn kén chồng của em, em rất áp lực, cảm ơn ý tốt của .”
      “Vậy đúng là đáng tiếc.” Nét mặt Ngụy Sở biểu gì, trong lòng lại tràn đầy thất vọng, nhưng thấy Tô Nhạc như thế này, hiển nhiên là có thiện cảm với mình, coi như cách mạng cũng thành công phần. “Thiên lý chi hành thủy vu túc hạ*”, thời gian tới vẫn còn hy vọng.
      * Thiên lý chi hành thủy vu túc hạ: nghìn dặm đường bắt đầu từ bàn chân.
      Sau khi nhìn thấy Tô Nhạc lên lầu, Ngụy Sở mới lái xe ra về. Về đến nhà, đột nhiên nhớ tới những gì người bạn học mà quên tên với Tô Nhạc. Xem ra Trang Vệ lại muốn quay đầu, thể để cơ hội này xảy ra, bỏ lỡ lần, muốn lần thứ hai mở to mắt nhìn cơ hội ngàn vàng này tuột khỏi tầm tay.
      Và cả bố Tô Nhạc… nhíu mày, cũng hiểu về gia đình Tô Nhạc, chỉ biết bố mẹ ly dị từ rất sớm, Tô Nhạc được mẹ nuôi lớn. người đàn ông có ý thức trách nhiệm về gia đình như vậy… Ngụy Sở vẫn luôn tôn trọng những giá trị truyền thống, cảm thấy người đàn ông sau khi kết hôn nên gánh vác trách nhiệm, người đàn ông kết hôn còn muốn chăm sóc vợ con, đó còn có thể coi là đàn ông hay sao?
      Hôn nhân chính là con đường đầy trách nhiệm, nếu ngay từ đầu muốn đảm nhiệm, hoặc gánh vác nổi, nên khắc tên hai người tờ giấy hồng, cuối cùng bản thân thoải mái, nhưng lại gây tổn thương người còn lại.
      Mở máy tính, trang cá nhân của Tất Cửu có thông tin gì mới, chỉ có câu từ đêm qua, rằng hôm nay ra ngoài chơi, tiểu thuyết lại có chương mới, thành mua chương mới, chăm chú đọc, tử tế để lại bình luận, sau đó mới đóng trang web tiểu thuyết lại.
      Khi còn ở trong hội sinh viên, từng nhân cơ hội xem qua hồ sơ của Tô Nhạc, theo họ mẹ, vì vậy, dù có muốn điều tra xem người đàn ông chịu trách nhiệm kia là ai cũng được, nếu mời thám tử tư tìm hiểu có vẻ tôn trọng Tô Nhạc, muốn làm vậy.
      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngụy Sở nghe máy: “Trần Húc, chuyện gì vậy?”
      “Công ty đó muốn hợp tác với chúng ta?” Ngụy Sở nhíu mày: “Mấy năm gần đây công ty này càng ngày càng xuống dốc, sớm muộn gì cũng phá sản, có hứng thú.”
      Bên kia điện thoại, Trần Húc cười khổ, buộc lòng phải : “Đại ca, bớt chút thời gian gặp mặt bọn họ được , bà chủ công ty này có chút qua lại với mẹ em, em cũng biết công ty này chẳng có gì đáng hợp tác, chỉ cần sắp xếp chút thời gian chuyện với bọn họ là em hoàn thành nhiệm vụ.”
      Ngụy Sở cũng hiểu quan hệ giữa người với người có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, Trần Húc quen biết với nhiều năm, cũng đành : “Vậy , cậu cứ sắp xếp thời gian .”
      “Được, em làm ảnh hưởng đến hành trình tìm vợ của .” Trần Húc hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng lập tức tốt hơn, lại nghĩ tới người bạn cũ của mẹ, Trần Húc liền nhịn được đưa tay day trán, biết ngày đó làm thế nào mà mẹ già nhà mình lại quen người phụ nữ như thế.
      Đầu tuần, Tô Nhạc vừa mới bước vào công ty chưa lâu bị giám đốc dùng danh nghĩa hợp tác, đẩy đến Kim Sở, cũng có nghĩa rằng mỗi ngày đến công ty quẹt thẻ xong lại trực tiếp đến Kim Sở.
      Tô Nhạc có cảm giác mình như sản phẩm thanh lý còn nguyên tem nguyên mác được gửi đến Kim Sở vậy, ôm tài liệu, Tô Nhạc tới trước cửa tòa nhà Kim Sở, tiếp tân nhìn thấy mỉm cười chào hỏi, thái độ thể nhiệt tình hơn được nữa. Nhất thời, Tô Nhạc nghĩ, mình ra phải nhân viên của Bách Sinh mà là của Kim Sở mới đúng.
      tới thang máy quen thuộc, Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân hai lần trước đón mình ở bên trong cùng với hai người nam nữ năm mươi tuổi. người người phụ nữ đều là hàng hiệu, nhưng biết vì sao làm người ta cảm thấy xa cách, gương mặt có lẽ từng rất xinh đẹp có vài phần chua ngoa. Bên cạnh bà ta là người đàn ông hơi mập mạp, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ta nhất định là người đàn ông tuấn tú, nhìn nét mặt có vẻ cũng là người dễ gần. hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng nhớ ra từng gặp ông ta ở đâu. đoán đây là khách của Kim Sở, nhìn cửa thang máy còn chưa đóng lại, suy nghĩ biết mình có nên chờ thang máy sau hay .
      “Tô tiểu thư.” tiếp tân nhiệt tình chào hỏi Tô Nhạc: “Vừa rồi tổng giám đốc có dặn nếu Tô tiểu thư tới trực tiếp đưa tới phòng tổng giám đốc, ngờ Tô tiểu thư tới.”
      Tô Nhạc thầm trong lòng, đây là chuyện của phòng kế hoạch, Ngụy Sở định tham gia vào làm gì? Nhưng vẫn mỉm cười cảm ơn với nhân viên tiếp tân, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh vài lần.
      Thang máy dừng lại, Tô Nhạc còn chưa kịp bước ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh nhanh chân bước ra trước, Tô Nhạc bị bà ta đụng phải. nhất thời nghĩ đến những lúc phải chen chúc phương tiện công cộng, số người có lực sát thương rất mạnh, nhưng người này phải khách của Kim Sở sao, vậy mà lại có loại hành vi văn hóa này, phải có chút mất mặt sao?
      Hay người này cho rằng như vậy mới là có phong độ? Tô Nhạc nhìn thấy nhân viên tiếp tân bên cạnh mỉm cười áy náy, nhún vai, để ý phải ra ngoài chậm bước, dù sao những người như vậy trong xã hội này ít, chỉ cần như thế là được, những loại hành vi này tốt nhất là nhìn, sớm muộn gì người ta cũng phải trả giá vì những hành động như vậy, đây mới là trả thù chân chính.
      Trần Húc vừa nhìn thấy Tô Nhạc lập tức cười : “Tô Nhạc, chị…”
      “Tiểu Trần, ra cháu ở đây, sếp của cháu đâu?” giọng nữ sắc nhọn ngắt lời Trần Húc, khiến cho nụ cười mặt Trần Hức cứng ngắc lại.
      “Dì Đỗ, tổng giám đốc còn họp, mời hai người tạm thời tới phòng khách nghỉ ngơi.” Trần Húc biết tính cách của người phụ nữ này, cười dẫn hai người tới phòng khách, Tô Nhạc suy nghĩ chút, cũng đành theo tới phòng khách, dù sao đến giờ vẫn Ngụy Sở sắp xếp thế nào, nếu giờ tự tiện tới phòng kế hoạch khiến cho đối phương phản cảm.
      Trần Húc cùng ba người ngồi trong phòng khách, Tô Nhạc biết đối phương là ai, chỉ cúi đầu uống trà gì. Tất cả những gì nghe được đều là người phụ nữ kia kể với Trần Húc chuyến mua sắm ở Hồng Kông, cái gì mà áo khoác đắt tiền như thế nào, Tô Nhạc nhìn nụ cười mặt Trần Húc từng chút, từng chút cứng lại, khóe miệng nở nụ cười.
      “Vị tiểu thư này là?” Người đàn ông vẫn im lặng gì đột nhiên mở miệng với Tô Nhạc: “ cũng có việc hợp tác với tổng giám đốc Ngụy sao?”
      Tô Nhạc đặt cốc trà xuống, lễ phép cười : “Chào tiên sinh, tôi là nhân viên của công ty đồ uống Bách Sinh.”
      Người đàn ông gật đầu, gì nữa.
      , đôi giày của mua ở đâu vậy, trước đó mấy ngày tôi nhìn thấy nhãn hiệu này giảm giá.” Người phụ nữ đột nhiên hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc: “Những thứ giảm giá phải đều là kiểu dáng cũ sao.”
      Tô Nhạc nghe xong câu này vội ho lên tiếng, lực sát thương của người phụ nữ này quá lớn, nếu những người phụ nữ khác nghe thấy câu như vậy chỉ sợ nổi giận, còn chỉ hiếu kỳ người đàn ông có vẻ kiệm lời này làm thế nào để sống cả đời với bà ta.
      ~ Hết chương 30 ~
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 31: Quá máu chó
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      người đàn ông nào có một bà vợ như thế này là tự hành xác...
      Có những khi Tô Nhạc là người vô cùng rộng lượng, có những khi lại là người đặc biệt nhen, ví dụ như tại. Khi đồng hồ đeo tay, giày, thậm chí cả chiếc vòng cổ tay mình đều bị người ta soi mói, so sánh đắt rẻ, nụ cười mặt Tô Nhạc cuối cùng cũng biến mất.
      “Tôi mấy trẻ như các ấy, rất thích mua bừa những thứ rẻ tiền, để ý đến đẳng cấp, những thứ rẻ tiền đúng là ra gì.” Người phụ nữ vẫn khoe khoang, có vẻ như khoác lác bà ta chịu được.
      Tô Nhạc cầm cốc trà xanh lên, cúi thấp tầm mắt, trong lòng nghĩ mình có nên ra ngoài dạo vòng hay , nếu biết trước gặp người như thế này đánh chết cũng ở đây. Ở cùng người thế này, ngoại trừ thử thách tính rộng lượng còn là thử thách hành động của bản thân nữa, môi càng lúc càng cười nổi rồi.
      Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Ngụy Sở ăn mặc chỉnh chu đẩy cửa bước vào, ánh mắt đảo qua người phụ nữ vừa nãy còn lải nhải giờ im miệng, cười cười tới bên cạnh Tô Nhạc : “Tô Nhạc, sao em lại ngồi đây?” xong, xoay người với Trần Húc: “Trần Húc, cậu đưa Tô Nhạc tới phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi, lâu như vậy chắc ấy cũng mệt rồi.” Sau đó dịu dàng vỗ vai Tô Nhạc, cử chỉ giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.
      Người phụ nữ nhiều chuyện biến sắc, trong lòng run lên, trước mặt phải bạn của vị tổng giám đốc này đấy chứ?
      Tô Nhạc nghe được câu này của Ngụy Sở liền thở phào hơi, đứng dậy gật đầu với , sau đó : “Vậy em tới phòng làm việc của trước, à, có thể giúp em liên hệ với giám đốc phòng kế hoạch được ?”
      “Được, thành vấn đề.” Ngụy Sở gật đầu: “Em cứ nghỉ ngơi lát trước , ngờ em lại nhiều với người lạ như vậy, bình thường vì sao thấy em nhiệt tình như thế với .”
      Lời này của Ngụy Sở sắc bén, bởi vì từ đầu đến cuối Tô Nhạc chẳng được mấy câu, ý của Ngụy Sở ràng châm chọc người phụ nữ liên tục khoe khoang kia. Tô Nhạc liếc nhìn về phía bà ta, sắc mặt đối phương quả nhiên hơi khó coi. Tô Nhạc cười, may là bà ta biết Ngụy Sở cười nhạo bà ta, nếu đúng là còn cách cứu chữa nữa.
      Biết rằng có lẽ Ngụy Sở có chuyện làm ăn cần bàn với đối phương, Tô Nhạc chậm trễ nữa, xoay người lập tức ra, Trần Húc theo phía sau áy náy : “Tô Nhạc, xin lỗi, bà ấy…”
      có gì, bà ấy cũng chẳng phải người nhà .” Tô Nhạc cười cười, bước vào phòng tổng giám đốc, ngồi lên chiếc sô pha. Trần Húc đưa chiếc máy tính xách tay cho , pha cốc trà rồi mới để lại mình Tô Nhạc trong phòng tổng giám đốc.
      Tô Nhạc mở máy tính lên, thấy có mật mã, màn hình máy tính là bức ảnh chụp cái hồ nhân tạo. Giữa hồ có gò đất , đó có gốc cây Ngô đồng, bên cạnh là chiếc cầu kiểu dáng cổ kính xây bằng đá, nối thẳng tới bờ hồ.
      Phía bên trái bức ảnh còn có câu viết bằng bút lông “Hà nhật phượng tê ngô*”, rất có cảm giác cổ trang. Tô Nhạc rất quen thuộc với hình ảnh này, bởi vì đây là cái hồ nhân tạo bên cạnh tòa nhà chín tầng mà từng học hồi đại học, bên cạnh còn có rừng cây , là thánh địa để những cặp tình nhân tản bộ ban đêm.
      * Hà nhật phượng tê ngô: đến ngày nào phượng hoàng mới đậu cây ngô đồng.
      ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc như thế, Tô Nhạc có chút hoảng hốt. nhớ khi học đại học, và Trang Vệ cũng từng tới nơi này tản bộ, nào ngờ tại và Trang Vệ thành người xa lạ, còn cái hồ này lại vẫn đẹp đẽ như thế.
      “Tổng giám đốc Trầm, việc hợp tác thế này đối với Kim Sở mà cũng chẳng có bao nhiêu ích lợi.” Ngụy Sở lắng nghe kế hoạch hợp tác của đối phương xong, mở miệng chút do dự: “Kim Sở vốn có hứng thú với phương diện này, hơn nữa công ty của tổng giám đốc Trầm cũng chưa chắc gánh vác được số vốn lớn như vậy, nếu xảy ra vấn đề, cuối cùng phải chỉ tập đoàn của hai người bị tổn thất mà Kim Sở chúng tôi cũng bị ảnh hưởng.”
      Lưu Phân, cũng chính là người phụ nữ thích khoe khoang, nhíu mày, tranh lời của Trầm Khai: “Tổng giám đốc Ngụy, cậu nể mặt Trần Húc, suy nghĩ chút .”
      Đúng lúc Trần Húc vừa bước vào cửa nghe thấy như vậy, lông mày nhíu chặt, chưa đến chuyện và nhà họ Lưu chẳng có mấy quan hệ, cho dù có cũng thể vì tình cảm cá nhân mà làm chuyện có lợi với Kim Sở.
      “Lời này của Lưu phu nhân coi Kim Sở chúng tôi là cái gì?” Ngụy Sở sa sầm mặt : “Trước nay việc hợp tác của Kim Sở vì quan hệ của bất cứ ai mà thay đổi, hơn nữa lời này của Lưu phu nhân sỉ nhục tác phong chuyên nghiệp của trợ lý Trần Húc, Kim Sở chúng tôi muốn hợp tác với đối tác như vậy.”
      Lưu Phân nghe xong lời này, vẻ mặt xấu hổ, nghĩ tới trẻ kia, lại mở miệng : “Vậy còn người của công ty đồ uống kia sao, chẳng lẽ phải vì tư tình?”
      “Tiểu Phân.” Thấy Lưu Phân càng càng quá đáng, Trầm Khai ngắt lời bà ta: “Công ty đồ uống Bách Sinh là công ty lớn, bà đừng bậy.”
      “Thế nào là bậy, ông xem thái độ của cậu ta với ta xem, giống như có chuyện gì à?” Lưu Phân trừng mắt liếc Trầm Khai, nhưng cũng tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa.
      Kiểu hành vi chua ngoa của những người phụ nữ như thế này quả Ngụy Sở chưa gặp nhiều, bình thường khi hợp tác mọi người đều khẩu Phật tâm xà, trong bông có kim, hôm nay gặp phải loại người biết xấu hổ, khóc lóc om sòm này, nếu nể mặt Trần Húc, có lẽ gọi bảo vệ trực tiếp mời bọn họ ra ngoài.
      Sắc mặt Trần Húc vô cùng khó coi, người là do giới thiệu tới, hôm nay biến thành thế này, cho dù có tiễn người cũng ảnh hướng tới danh tiếng của tại công ty. suy nghĩ lát, gật đầu với Ngụy Sở cái rồi xoay người ra khỏi phòng tiếp khách.
      Sau khi chuyện này với mẹ mình, Trần Húc hoàn toàn muốn khách khí nữa, đẩy cửa bước vào phòng tiếp khách : “Tổng giám đốc Trầm, Lưu phu nhân, đây là phòng tiếp khách của Kim Sở, phải là nơi để hai người la lối om sòm, nếu hai người còn như vậy, chúng tôi gọi bảo vệ tiễn hai người ra ngoài.”
      “Thế nào, công ty của cậu lớn giỏi lắm sao?” Bị người ta coi mặt mũi ra gì, Lưu Phân tức giận, đặt mông ngồi dưới đất, lập tức hô trời gọi đất, công ty lớn ức hiếp bọn họ, coi thường người dân.
      Trần Húc nghĩ đến những hành động khoe khoang của Lưu Phân trước mặt Tô Nhạc vừa rồi, yên lặng quay đầu, coi thường người dân, lời này mà bà ta cũng dám mở miệng .
      “Lưu phu nhân, phòng tiếp khách của chúng tôi có lắp đặt camera giám sát, toàn bộ phòng bảo vệ có thể thấy ràng.” Ngụy Sở hoàn toàn thèm nhìn hành động ăn vạ này của Lưu Phân: “Mặt khác, hành động náo loạn lần này của bà xúc phạm đến nhân phẩm của người khác, căn cứ vào đoạn ghi hình, tôi có thể tố cáo hành vi cố ý gây rối trật tự này của bà.”
      Lưu Phân nghe vậy náo loạn nữa, đứng dậy tới sô pha ngồi xuống, chỉnh lại quần áo người, gì, nhưng cũng chịu .
      Sắc mặt Trầm Khai trở nên vô cùng khó coi, ngày đó khi ông cưới Lưu Phân, bố của bà chỉ là ông chủ của xưởng sản xuất , sau này xưởng sản xuất phát đạt, mỗi ngày Lưu Phân đều nếu có bà ta, ông cũng chẳng phải kẻ có tiền như giờ. Nay bị mất mặt trước tổng giám đốc công ty lớn, Trầm Khai cảm thấy mặt mũi mình bị Lưu Phân ném ra đất giẫm đạp.
      “Lưu Phân, đừng làm loạn, về với tôi.” đoạn Trầm Khai lập tức xin lỗi Ngụy Sở: “Tổng giám đốc Ngụy, vô cùng xin lỗi, vợ tôi tính tình nóng nảy, xin đừng chấp nhặt với bà ấy.”
      “Được lắm, Trầm Khai, ngày đó ông đến với tôi, sao chê tính tình tôi nóng nảy. Nếu có nhà họ Lưu tôi, sao ông có thể làm được ông chủ lớn, chẳng lẽ ả Tô Nguyễn Tú kia có thể cho ông làm ông chủ được chắc. Bây giờ ông chê tôi nóng nảy, vậy quay về tìm Tô Nguyễn Tú của ông , ta dịu dàng, ta săn sóc, đáng tiếc bây giờ người ta còn cần ông nữa sao?” Lưu Phân chỉ vào mũi Trầm Khai: “Bộ ông tưởng ông tốt đẹp lắm chắc, cũng chỉ là gã đàn ông vô dụng sống bám vào nhà họ Lưu chúng tôi thôi!”
      Ngụy Sở nhăn mày rất chặt, có hứng thú với những vụ cãi vã thế này: “Lưu phu nhân, tổng giám đốc Trầm, chỗ này là phòng tiếp khách của Kim Sở chúng tôi, hai người có chuyện riêng gì mời về nhà giải quyết.”
      Thế giới này đúng là loại người gì cũng có, Trần Húc cố gắng nhịn cười, cảm thấy loại kịch luân lý gia đình này vô cùng tức cười, khi nhìn tới vẻ mặt xanh mét của Trầm Khai lại vô cùng cảm thông, người đàn ông nào có bà vợ như thế này là tự hành xác. Nhưng đối với loại đàn ông vứt bỏ vợ con này biết là nên thông cảm hay nên cảm thấy đáng đời.
      Trầm Khai miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, xin lỗi Ngụy Sở câu rồi lập tức xoay người ra cửa, thèm liếc mắt nhìn Lưu Phân cái, vẻ mặt như chịu đủ lắm rồi.
      Tô Nhạc vừa mới ra khỏi cửa được vài bước bị người ta đụng cái lảo đảo, đối phương cũng ý thức được mình vô tình va phải người khác nên đưa tay ra đỡ Tô Nhạc.
      “Các người làm cái gì?” giọng nữ gầm lên khiến màng nhĩ Tô Nhạc rung rung, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy người phụ nữ khoe khoang kia dương nanh múa vuốt tới, giày cao gót gõ cạch cạch vang dội mặt đất, còn cổ tay mình bị người đàn ông trước mặt nắm lấy.
      “Trầm Khai, ông còn biết xấu hổ hay !” Lưu Phân thấy mình lại gần mà Trầm Khai còn chưa buông Tô Nhạc ra, bàn tay vươn ra đẩy Trầm Khai, Tô Nhạc cũng bị đẩy theo ngã vào tường, gáy đập lên tường kêu cộp tiếng.
      Con bà nó! Tô Nhạc rất ít khi chửi bậy lúc này cũng phải ôm cái gáy ngồi xổm xuống chửi thầm câu, đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà nhất định xem ngày, nếu vì sao lại gặp phải người phụ nữ hung hãn như thế này?
      Nhưng… Cái tên Trầm Khai này…
      “Tô Nhạc!” Ngụy Sở ra sau, nhìn thấy Tô Nhạc ôm đầu ngồi ở góc tường vẻ mặt trở nên thể khó coi hơn được nữa.
      Tô Nhạc ngẩng đầu, nhìn Ngụy Sở mà nhìn người đàn ông bị Lưu Phân giơ tay lên định tát kia, xoa cục u sau gáy, giận dữ cùng buồn bực đều dâng lên.
      Mẹ nó chứ, lại bắt đầu diễn kịch máu chó rồi đây!
      ~ Hết chương 31 ~
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :