1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ ơi, chào em - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (60c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 17: Kéo gần khoảng cách
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Văn hóa văn phòng là một bộ môn cao thâm, Tô Nhạc thể hiểu tất cả, nhưng vẫn nhớ kỹ những quy tắc khi làm việc ở văn phòng.
      Sáng thứ hai, khi Tô Nhạc xuống lầu Ngụy Sở chờ ở dưới, trong tay cầm ổ bánh mì và hộp sữa, nhìn Ngụy Sở có chút ngạc nhiên: “ Ngụy, đến sớm vậy, vì sao gọi điện cho em, để chờ thế này ngại.”
      có gì, cũng vừa mới tới.” Ngụy Sở xem đồng hồ, bảy giờ bốn mươi, còn dư thời gian đến công ty, nhìn bánh mì khô quắt trong tay Tô Nhạc: “Lên xe .”
      Tô Nhạc ngồi lên xe, Ngụy Sở đưa cho cái túi, bên trong có bốn cái bánh trứng và cốc trà sữa nóng: “ nghe con thường thích ăn những thứ này, ngờ em mua bữa sáng, ăn thêm chút nhé?”
      Tô Nhạc nhìn ánh mắt chân của Ngụy Sở, cười nhận lấy: “Cảm ơn.” Tính cách của đàn họ Ngụy này có phải quá nhiệt tình rồi , nghĩ đến mấy tin nhắn có hình mặt cười đêm qua, cắn miếng bánh trứng, mùi vị tệ: “ ra bánh bao của cửa hàng gần đây cũng tệ.”
      Những thứ như bánh trứng này ăn thường xuyên. Thói quen sinh hoạt của giống phần lớn mọi người, ăn cơm trắng cải muối cũng được, ăn sườn xào chua ngọt cũng sao, buổi sáng, thong thả uống bát cháo, ăn bánh bao, vội chỉ ăn cái bánh bao khô khốc, nhàn hạ cùng bạn bè ăn lẩu tự chọn, những thứ như cơm Tây, khi cần ăn ăn, thứ nhất là vì ăn đủ no, thứ hai vì quá đắt, thứ ba vì cũng chẳng ngon bằng cơm Trung.
      “Vậy lần sau mua bánh bao cho em nhé?” Ngụy Sở cười.
      “Ấy… cần.” Tô Nhạc ăn xong chiếc bánh trứng, uống ngụm trà sữa: “Đàn à, đừng săn sóc em như thế, nếu sau này có bạn , em quen được.” Hơn nữa, em còn tự mình đa tình nữa.
      Ngụy Sở cười cười, tiếp tục câu chuyện mà chỉ hỏi: “Khi nào em chuyển tới?” Hôm qua, sau khi đưa Tô Nhạc về đến nhà, lập tức gọi điện cho thợ hôm nay đến lắp bộ đồ điện gia dụng, giờ sai nhân viên công ty mình đến quét dọn hẳn vẫn còn kịp.
      “Cuối tuần này , khi đó được nghỉ có thời gian, mấy hôm tới em cũng tìm cơ hội với Trần Nguyệt.” Nếu biết muốn chuyển ra ngoài, Trần Nguyệt nhất định ca cẩm đến nửa ngày.
      “Được, đến lúc đó tới giúp em dọn đồ.”
      Nếu Ngụy Sở như vậy, Tô Nhạc chỉ có thể liên tục cảm ơn, trong lòng hạ quyết tâm phải tìm cơ hội mời Ngụy Sở ra ngoài ăn bữa, người ta bận như vậy còn đến giúp mình, trong nhà cái gì cũng đầy đủ, ngay cả tiền thuê nhà cũng rất thoải mái, mình kiếm được món hời to rồi.
      Nhưng nghĩ lại cái nhân bánh này vẫn nuốt trôi, lẽ nào vì trước giờ có số được lợi nên mới cảm thấy lo sợ bất an với những thứ từ trời rơi xuống này?
      Tới công ty báo danh, làm quen với công việc, chậm rãi làm việc chung với đồng nghiệp, nên đắc tội với đồng nghiệp cùng phòng, cũng nên bàn chuyện thị phi, chỉ cần ra, có khả năng đến tai người khác. Văn hóa văn phòng là bộ môn cao thâm, Tô Nhạc thể hiểu tất cả, nhưng vẫn nhớ kỹ những quy tắc khi làm việc ở văn phòng.
      Ma mới thể vượt mặt ma cũ, nhưng lấy lòng ma cũ cũng phải có mức độ, nếu trở thành đối tượng bị ức hiếp.
      Tô Nhạc giống những đồng nghiệp mới tới khác, lo lắng mình có thể đứng vững ở vị trí này hay , dù sao đối với , chỉ cần làm tốt việc của mình là được, nếu môi trường thích hợp, cùng lắm từ chức, dù thế nào cũng chết đói, vừa lúc còn có thể tìm cơ hội về quê thăm thái hậu nhà mình.
      Con người đều có những tư tưởng rất kỳ quái, người tranh giành với họ, họ hận, người nịnh bợ bọn họ, họ khinh thường, ngược lại, người thản nhiên hờ hững với bọn họ, họ nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt. Vì vậy, trong vòng tuần, ấn tượng của những nhân viên cũ trong phòng làm việc đối với Tô Nhạc rất tốt, vô hình chung để Tô Nhạc có chỗ đứng yên ổn trong phòng.
      Cái gọi là vô tình cắm liễu liễu lên um cũng phải có lý.
      Tối thứ tư tan tầm, Tô Nhạc trở về nhà Trần Nguyệt, Trần Nguyệt về, ngồi sô pha, gặm táo, xem TV: “Nhạc Nhạc bé , về rồi à?”
      “Ừ.” Tô Nhạc ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm quả táo bàn uống nước lên, vừa gọt vỏ vừa : “Tâm trạng cậu tốt lắm à?”
      Trần Nguyệt liếc mắt nhìn Tô Nhạc cái rồi tiếp tục xem TV: “Bố già nhà chúng ta tặng vị trí tổng giám đốc cho tớ rồi.”
      “Sướng nhé.” Tô Nhạc cúi đầu xoay tròn con dao gọt hoa quả, vỏ táo dần dần dài ra: “Có tương lai, tiếp tục gìn giữ, tranh thủ trở thành người phụ nữ mạnh mẽ trong giới doanh nhân.”
      “Xuống địa ngục .” Trần Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Nhạc: “Cuối tuần này chuyển nhà có cần tớ giúp ?”
      cần, Ngụy tới giúp tớ.” Tô Nhạc gặm quả táo, tiếng răng rắc vang lên.
      Ngụy cậu phải là Ngụy Sở đấy chứ?” Trần Nguyệt mở to hai mắt, công ty của Ngụy lớn như vậy, từ khi nào lại nhàn hạ tới mức tới giúp người ta chuyển đồ? Thế giới này biến hóa quá nhanh, theo kịp nữa rồi.
      “Ngoại trừ ấy, chúng ta còn có đàn nào họ Ngụy tương đối nổi tiếng nữa hay sao?” Tô Nhạc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Nguyệt, có chút khó hiểu hỏi: “Vẻ mặt này của cậu là có ý gì?”
      “Tô Nhạc, cậu biết quy mô công ty của Ngụy ?” Trần Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Nhạc.
      Tô Nhạc ngoan ngoãn lắc đầu: “ biết, sao thế?”
      có gì.” Trần Nguyệt lắc đầu, giống như đặt dấu chấm hết, ném lõi táo vào thùng rác rồi đứng dậy về phía phòng mình: “ biết cũng là loại hạnh phúc.” Loại tâm tư Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết thế này mà chính chủ lại hoàn toàn có phản ứng gì, Ngụy, phải chịu khổ rồi.
      Ngụy coi viên ngọc nhựa như viên ngọc trai mà che chở ạ, phải tiếp tục cố gắng lên.
      “Cậu xem nữa à?” Tô Nhạc chỉ vào TV.
      Trần Nguyệt chậm rãi quay đầu, vẻ mặt ngẩn ra: “Nữ chính phim truyền hình làm sao có thể so được với cậu.” xong, xoay người, vào phòng, đóng cửa.
      Tô Nhạc nhìn nữ chính có cặp mắt ngơ ngác, ngốc nghếch kia, rất tán thành: “Đầu óc này quả kém xa mình.” Thu dọn vỏ trái cây bàn, Tô Nhạc đứng dậy về phòng của mình, sau đó mở máy tính, mở Word, bắt đầu công việc phải làm mỗi ngày, viết tiểu thuyết.
      Còn chưa gõ được mấy chữ di động vang lên, Tô Nhạc lấy ra xem, ai da, lại là tin nhắn của Ngụy.
      “Bữa sáng ngày mai mua giúp em, buổi tối ngủ sớm chút.”
      Khóe miệng Tô Nhạc cong cong, rất nhanh gửi lại tin: “Cảm ơn, cháo đậu xanh hôm qua mua rất ngon.” Ấy, cảm thấy mình càng ngày càng biết khách sáo nữa rồi.
      “Vậy sáng mai mua cho em phần nữa. :)
      “Cảm ơn nhiều, giờ này vẫn còn làm việc?”
      “Đúng vậy, còn đống tài liệu cần giải quyết :-(
      “Vậy em quấy rầy nữa, cố gắng làm việc nhé.” Tô Nhạc cảm thấy sau khi đối mặt với đống ký hiệu cảm xúc của Ngụy Sở, mình có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi, chỉ là, hình tượng thanh niên tài tuấn cao lớn của Ngụy Sở lung lay sắp đổ rồi.
      Khoảng cách là cái cán dao, phải cầm vào mới biết được, vị nhân vật phong vân này cũng chỉ như vậy thôi.
      Trong phòng làm việc, Ngụy Sở cười tủm tỉm gập điện thoại, lạch cạch nhắn lại diễn đàn nào đó: “Khi theo đuổi bạn , dùng những ký hiệu đáng trong tin nhắn là vô cùng có tác dụng, LZ, cậu là cao nhân!”
      Ít nhất, khoảng cách giữa hai người kéo gần ít.
      ~ Hết chương 17 ~
      tart_trungquynhanh thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18: Nhật ký chuyển nhà
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      “Nếu mỹ nam kế có tác dụng, ngại mỗi ngày đều cười với em.”
      Trần Nguyệt dựa ở cạnh cửa nhìn Tô Nhạc chỉ xách chiếc túi xinh, còn vị nhân vật phong vân xa xa cao kia kéo va li hành lý cực lớn, kè kè theo sau Tô Nhạc. nàng lập tức cười như hoa xuân: “Nhạc Nhạc bé dấu, rảnh rỗi lại tới tìm tớ nhé.”
      Tô Nhạc gật đầu, tới ấn nút thang máy rồi mới quay đầu lại : “Được nghỉ tớ tới tìm cậu.”
      “Tạm biệt.” Cho dù kéo túi hành lý hề hợp với khí chất bản thân, Ngụy Sở vẫn tỏa ra loại hormone nam tính làm phái nữ mê muội, gật đầu với Trần Nguyệt.
      Trần Nguyệt nhìn hai bóng người biến mất trong thang máy, nụ cười giảm. Trang Vệ biết quý trọng, cũng luôn có người khác nâng Tô Nhạc trong lòng bàn tay. Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân khắp nơi đều có, loại đàn ông như Trang Vệ này Tô Nhạc đá càng xa càng tốt.
      Bởi vì mới làm nên Tô Nhạc chưa kịp tới xem nhà mới. Sau khi vào nhà, nhìn thấy bên trong đầy đủ thiết bị điện, mới kinh ngạc nhìn Ngụy Sở bên cạnh: “ Ngụy, căn nhà này của …” Phòng được quét dọn sạch , ngay cả những đồ trang trí trong phòng khách cũng hạ xuống, thậm chí còn nghĩ đây phải căn nhà trống, mà là nơi có người ở.
      “Sao vậy, em thích à?” Ngụy Sở cười hỏi, sâu trong đáy mắt có tia bất an.
      , rất thích.” Tô Nhạc hạ tầm mắt, trong lòng có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua, nhất định Ngụy Sở cho người tới quét dọn căn nhà này trước. chăm sóc của Ngụy Sở đối với mình, sao có thể nhìn ra: “Cảm ơn.”
      cần, em thích là tốt rồi.” Ngụy Sở đưa hành lý vào căn phòng rồi mới ra giải thích: “Ngôi nhà này hơi lớn chút, lấy ánh sáng cũng tệ.”
      Tô Nhạc nghe xong gật đầu, hai người ngồi xuống chiếc sô pha bọc vải êm ái được làm sạch, Tô Nhạc tiện tay kéo cái gối ôm vào lòng, căn nhà này tốt ngoài dự đoán của , thậm chí còn giống như căn nhà hay tưởng tượng ra, cảm khái : “Ngôi nhà đẹp.”
      Ngụy Sở thấy thích, mặt cũng lộ ra nụ cười, lấy ra tấm danh thiếp đặt lên bàn: “Đây là số điện thoại của mấy nhà hàng gần đây và số của cửa hàng nước uống, nhưng em ở mình, buổi tối tốt nhất nên gọi người ngoài.”
      Cầm lấy tấm danh thiếp kia, bên có số điện thoại của cửa hàng nước, quán cơm Trung, cơm Tây, thậm chí còn có số điện thoại của quán mì xào, Tô Nhạc cảm ơn cẩn thận của Ngụy Sở, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy đúng, Ngụy Sở là người kiêu ngạo, bản tính ra lại cẩn thận như vậy?
      Hai người ngồi chuyện lát, Tô Nhạc : “Chúng ta ra ngoài ăn , em mời.”
      cơ hội ở chung tốt như vậy, đương nhiên Ngụy Sở từ chối. Hai người đều thích cơm Trung, cũng bắt chính mình ăn cơm Tây. Tô Nhạc dẫn Ngụy Sở tới quán cơm Trung thoạt nhìn rất bình thường, vừa gọi món vừa : “Hồi em thực tập từng tới đây ăn vài lần, mùi vị rất tốt. Sau đó lại…”
      Thấy Tô Nhạc ngập ngừng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, Ngụy Sở hiểu nghĩ tới cái gì, vì vậy cười : “Vậy nhất định phải ăn nhiều chút.”
      Tô Nhạc đưa thực đơn tới trước mặt Ngụy Sở, Tô Nhạc hào phóng : “ sao, những món này đều rất vừa túi tiền, dù ăn đến no căng cũng tốn bao nhiêu tiền của em.”
      “Lẽ nào vì hợp túi tiền nên em mới bắt lái xe vòng lớn như vậy để đến đây.” Ngụy Sở dùng bút gạch dưới tên vài món ăn: “Vì tiền xăng hôm nay, phải gọi mấy món đắt tiền mới được.”
      “Đàn , đàn ông tính toán chi li rất có phong độ.” Tô Nhạc cướp lấy thực đơn, đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh : “Cứ như vậy .”
      Ngụy Sở tiếc nuối nhìn bút trong tay mình: “ vốn tính ăn hết gói về.”
      Hình tượng phong vân của Ngụy Sở trong lòng Tô Nhạc lần thứ hai sụp đổ, thở dài dùng tay chống cằm : “Học trưởng, nhân vật tai to mặt lớn giống như nên hào phóng vung tiền qua cửa sổ, boa cho nhân viên đống tiền, gọi bàn đầy thức ăn, mỗi món chỉ gắp đũa.”
      “Xem TV nhiều quá tốt cho đầu óc.” Ngụy Sở uống ngụm trà, hơi trà nóng bốc lên làm nhìn vẻ mặt , cảm thấy loại cảm giác thân thiết, tốt đẹp.
      Tô Nhạc chậm rãi thu hồi ánh mắt, thầm cảm thán ra thế giới vẫn còn trai đẹp ba trăm sáu mươi độ có góc chết như thế: “Đàn , cười đẹp như thế, kẻ tầm thường như em chịu nổi.”
      Ngụy Sở đặt cốc trà xuống, nhìn Tô Nhạc, trong mắt dường như có dịu dàng vô hạn: “Nếu mỹ nam kế có tác dụng, ngại mỗi ngày đều cười với em.”
      người đàn ông tốt thượng hạng có vẻ mặt dịu dàng thắm thiết, khóe miệng mỉm cười đầy tình ý, có nào có thể chịu đựng được? Tô Nhạc tự nhận là người ham mê sắc đẹp nhưng tim cũng đập nhanh, đôi mắt mở lớn.
      “Cạch.” đĩa Cung Bảo Kê Đinh* đầy đủ sắc hương vị được đặt lên bàn, Tô Nhạc trừng mắt nhìn: “Món ăn này… đẹp mắt nha.”
      * Cung Bảo Kê Đinh: món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, gồm có thịt gà thái hạt lựu, ớt và lạc xào lẫn.
      Ngụy Sở quan tâm cười: “Ừ, sắc hương vị đủ cả, rất đẹp mắt.” Trong lòng lại thầm tiếc, giá mà món ăn đưa lên muộn chút tốt rồi.
      Len lén vỗ ngực mình, nụ cười của mỹ nam quả có sức sát thương quá lớn, Tô Nhạc gắp miếng Cung Bảo Kê Đinh bỏ vào miệng, cảm thấy nam chính trong tiểu thuyết của mình có thể lấy hình tượng từ Ngụy Sở, cũng có thể khiến mình tin tưởng nam chính hoàn mỹ trong tiểu thuyết tồn tại.
      ăn cơm nửa chừng, Tô Nhạc ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Sở, phát đối phương cười dịu dàng với mình, tay run lên, miếng sườn rơi xuống quần áo, còn lăn vài vòng rồi rơi mặt đất, vội ho tiếng, buông đũa xuống: “Em vào nhà vệ sinh.”
      Ngụy Sở lấy khăn tay của mình ra, đưa tới trước mặt Tô Nhạc: “Mặt đất trơn, cẩn thận chút.”
      Tô Nhạc nhận lấy chiếc khăn tay trắng như tuyết, che mặt chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương mới phát mặt mình đỏ bừng, cúi đầu nhìn vết dầu mỡ quần áo, cảm thấy vô cùng đau khổ: “Họa thủy ơi là họa thủy.” vỗ vỗ mặt mình mới cảm thấy trái tim đập loạn kia dần dần bình ổn lại.
      Di động bàn cơm kiên trì vang lên, Ngụy Sở nhìn về hướng toilet, Tô Nhạc còn chưa ra. do dự lát, sợ đó là chuyện công ty của Tô Nhạc nên mới vươn tay cầm lấy di động, mở ra, trong điện thoại truyền tới giọng quen thuộc.
      “Tô Nhạc, nghe em chuyển nhà, giờ em ở đâu?”
      Nụ cười khóe miệng Ngụy Sở hơi nhạt .
      “Em vừa mới làm, lại có tiền, chuyển về đây , chuyện trước kia chúng ta hãy để nó trôi qua được , biết trước đây …”
      “Xin lỗi, Tô Nhạc vào nhà vệ sinh.” Ngụy Sở cắt ngang lời sám hối của đối phương, giọng vô cùng ôn hòa: “ giờ Tô Nhạc rất tốt, nếu cậu có việc cần, mười phút nữa có thể gọi lại.”
      “Ngụy Sở?” Giọng Trang Vệ mang theo chút tức giận.
      Khóe miệng Ngụy Sở cong lên chút: “Là tôi.”
      Đầu kia điện thoại yên tĩnh lúc, sau đó nghe thấy Trang Vệ miễn cưỡng câu “tạm biệt”, tiếp đó là những tiếng tút dài.
      Ngụy Sở gập điện thoại lại, mỉm cười tự mình: “Tính tình cậu đàn em này tốt.”
      Mười phút sau, Tô Nhạc mang theo nụ cười bình tĩnh trở lại chỗ ngồi, món ăn đều được đưa lên đủ, hơi áy náy : “ Ngụy, khăn tay lần sau em trả lại cho .” xong còn cảm thấy tự ghét bỏ mà nghĩ, chuyện này sao lại giống tình tiết trong phim thần tượng như vậy?
      Vốn định cần, Ngụy Sở đột nhiên đổi ý: “ sao, lúc nào rỗi đưa lại cho cũng được, chỉ là cái khăn tay thôi mà.”
      Tô Nhạc cắn đũa, có chút bất bình nghĩ, đây chính là chiếc khăn tay tơ tằm, đàn , ngài kích động tầng lớp tiểu dân chúng bọn em phải .
      “Đúng rồi, vừa rồi có cậu đàn em họ Trang gọi cho em rất nhiều lần, chuông vang rất lâu nên nghe giúp em, bảo cậu ta mười phút sau gọi lại.” Ngụy Sở vừa gắp vào trong bát mình miếng cá da giòn vừa lơ đãng .
      Tô Nhạc nhíu mày: “ ta lại gọi tới?”
      Nghe được tiếng “lại”, chiếc đũa gắp miếng cá của Ngụy Sở hơi ngừng lại, vẻ mặt nhìn về phía Tô Nhạc vẫn tươi cười: “ cũng lắm, cậu ta chỉ vài câu, hình như lo lắng em có chỗ ở, bảo em dọn về chỗ cậu ta.”
      Sắc mặt Tô Nhạc lại thay đổi, lát sau mới nhìn Ngụy Sở: “Em nhìn có vẻ nghèo túng thế sao?”
      Ngụy Sở nghe vậy bật cười : “, rất sáng chói.”
      Tô Nhạc thỏa mãn: “ ta tưởng em xa ta là thể sống được chắc, đúng là đồ…” Ý thức được mình nên trước mặt Ngụy Sở những lời này, phì cười tiếng, nghiến răng cắn đứt miếng thịt sườn.
      Ngụy Sở nhìn hàm răng trắng sáng của Tô Nhạc, lông tơ người dựng lên.
      Mười phút sau, Trang Vệ gọi lại, Ngụy Sở uống canh Tam Tiên, nghiêng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, cười đến mức đôi mắt sắp cong thành vòng cung.
      ~ Hết chương 18 ~
      tart_trungquynhanh thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 19: Nhật ký sủi cảo
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      một người đàn ông mà tuyệt vọng với tình trong tương lai của mình, đó là người phụ nữ ngu ngốc. Gặp phải thất bại trong tình rút được kinh nghiệm, đó là người phụ nữ thất bại.
      Sau khi chuyển nhà, nhân viên mới Tô Nhạc bắt đầu chăm chỉ làm, thỉnh thoảng gặp được Ngụy Sở tiện đường lại nhờ đoạn, cuộc sống vô cùng thỏa mãn.
      Trong buổi hoàng hôn mây thưa gió , Tô Nhạc cùng đồng nghiệp tan tầm ra khỏi công ty, sau đó bắt gặp chiếc xe thể thao sáng bóng trước cửa công ty. Chủ nhân của chiếc xe quen biết nhiều năm, vừa nhìn thấy người này xuất , đầu lại bắt đầu nhói nhói đau.
      “Tô Nhạc, cậu sao vậy?” Đồng nghiệp nhận ra ổn, quan tâm hỏi: “Trong người khó chịu à?”
      có gì.” Tô Nhạc cười cười với đồng nghiệp, chia tay ấy xong, Tô Nhạc lẫn trong đám người vừa tan tầm khác, ra khỏi cửa công ty, về phần người đứng ở cửa, thèm liếc mắt nhìn lấy cái.
      Về tới nhà, tùy tiện nấu bát mỳ ăn qua loa rồi lập tức mở máy đánh chữ, mấy ngày nay làm, tốc độ đăng chương mới phải chậm xuống, trong đầu có cốt truyện ban đầu, tốc độ viết ra cũng coi như nhanh.
      Viết được đoạn, đứng dậy rót cốc cà phê, vừa uống vừa nghĩ nội dung tiếp theo. luôn luôn biết cách xử lý tâm lý nhân vật cách mềm mại, đây là khuyết điểm trong những sáng tác của . thích sáng tác, nhưng lại thích viết ra những dịu dàng như nước, nữ chính dưới ngòi bút của có tàn nhẫn, có nhạy bén, thậm chí có người giỏi tính kế, duy nhất chỉ thiếu si tình.
      Khi còn , bố cầm tiền mà bố mẹ cùng kiếm được bỏ cùng người phụ nữ khác, mẹ khóc xong kiên cường đứng dậy. Đồng thời cũng cho biết, nước mắt của phụ nữ ngoại trừ khiến cho người ta thương hại chẳng có tác dụng nào hết.
      Có hơi sức chờ người đàn ông phạm sai lầm quay đầu, vì sao có dũng khí đứng lên, cho dù sống kham khổ cũng đánh mất chính mình. tin đời có tình , nhưng dễ dàng tin vào nó, vì vậy, Trang Vệ chỉ làm thất vọng mà làm tuyệt vọng.
      người đàn ông mà tuyệt vọng với tình trong tương lai của mình, đó là người phụ nữ ngu ngốc. Gặp phải thất bại trong tình rút được kinh nghiệm, đó là người phụ nữ thất bại.
      Uống ngụm cà phê, nhìn những đốm sáng của ánh đèn ngoài cửa sổ, giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt, đàn ông muốn cả tình nghiệp, phụ nữ cũng có thể. cách lý trí dù sao cũng tốt hơn bằng cảm tính, nóng bỏng thiêu đốt tất cả, cuối cùng chỉ còn lại đống tro tàn.
      Đặt cốc cà phê xuống, lại đánh đoạn chữ, lúc này chuông điện thoại vang lên, tiện tay cầm lấy điện thoại bàn máy tính mở ra, ánh mắt vẫn dán vào WORD xem có lỗi chính tả nào hay .
      “A lô, tôi là Tô Nhạc, xin hỏi ai vậy?.”
      “Tô Nhạc, là .”
      Tay phải đặt bàn phím của Tô Nhạc hơi ngừng lại, rồi dứt khoát thu về: “Trang Vệ, có chuyện gì à?” Vị đại thiếu gia này gần đây đơn quá à?
      Đầu kia điện thoại im lặng lát, sau đó tiếp tục vang lên giọng quen thuộc: “ và Lâm Kỳ chia tay rồi.”
      “Vậy sao?” Tô Nhạc dựa vào lưng ghế mềm mại, trong lòng thầm khen ngợi cái ghế dựa này thoải mái, mỗi khi đánh chữ mệt mỏi dựa vào, cái lưng cứng ngắc đều thả lỏng ra, biết Ngụy Sở mua ở đâu. Cầm cốc lên uống ngụm cà phê, tâm trạng vẫn được tốt lắm, biết Trang Vệ còn muốn gì.
      Đôi khi đàn ông diễn trò còn hay hơn bất cứ bộ phim nào, nếu đối phương muốn diễn trò miễn phí cho xem cũng nên từ chối.
      Trang Vệ nhận được phản ứng của Tô Nhạc, đành phải tiếp tục mở miệng : “Gần đây em khỏe ?”
      “Rất khỏe.” Tô Nhạc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như thế có tính là khác người ?
      Đầu bên kia điện thoại tiếp tục yên lặng, Tô Nhạc muốn biết mục đích của Trang Vệ, nhưng cũng cắt ngang thời gian trầm tư của đối phương, có lễ độ.
      “Tô Nhạc, vì sao chúng ta lại lâm vào bước đường này?” Trong giọng của Trang Vệ có nỗi tiếc nuối, còn có nỗi nhung nhớ.
      Bàn tay cầm cốc cà phê của Tô Nhạc siết chặt, khóe miệng lập tức lộ ta nụ cười trào phúng: “Có lẽ vì tôi tốt chăng.”
      Bên kia lúc lâu có tiếng động, vẻ trào phúng nụ cười của Tô Nhạc càng ngày càng .
      rất thích em…”
      Đối phương còn rất nhiều, Tô Nhạc lại gì, đứng dậy tới cạnh cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài, ánh mắt sâu như hồ nước.
      “Thậm chí còn nghĩ chờ em công tác về cầu hôn, vậy mà…”
      “Vậy mà lại kìm lòng được, lên giường với người phụ nữ khác.” Tô Nhạc vươn ngón tay chạm lên cửa sổ thủy tinh, xúc cảm mặt thủy tinh làm nỗi tức giận vốn ỉ trong lòng chậm rãi giảm xuống: “Trang Vệ, hai chúng ta bên nhau ba năm, tính cách tôi thế nào, chẳng nhẽ còn biết, chúng ta còn khả năng nữa.”
      “Đúng vậy, em luôn mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta quên mất em là người phụ nữ…”
      “Vì vậy, cũng hận điểm ấy của em, làm cho người ta cách nào nắm bắt được, thiếu vài phần kiên định.”
      “Nếu muốn kiên định, có thể cõng tảng đá người, trọng lượng đủ, có người trộm mất cũng phát được, muốn mang nó đâu nó đều phản đối.” Tô Nhạc nhíu mày: “Tôi còn có chuyện phải làm, có việc gì tôi ngắt máy đây.”
      “Tạm biệt.” Trang Vệ nghe giọng vội vàng từ đầu bên kia điện thoại, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng tầng lầu, cười khổ cất điện thoại, xoay người lên xe, nhưng trong khi xoay người lại nhìn thấy người muốn thấy.
      Ngụy Sở cũng nhìn thấy Trang Vệ, nhìn tầng lầu Tô Nhạc ở, rồi lại liếc nhìn Trang Vệ, đối diện với ánh mắt lạnh buốt của đối phương, biết có nên cho cậu ta việc hay .
      Trang Vệ thấy dáng vẻ muốn lại thôi của , rồi nhìn bữa ăn khuya trong tay : “ muốn gì, khoe khoang sao?”
      .” Ngụy Sở nghiêm túc lắc đầu, rồi lại nghiêm túc : “Tôi chỉ muốn cho cậu, ở đây thể đỗ xe, hơn nữa gần đây có mắt điện tử, có lẽ cậu bị bắn hóa đơn phạt.”
      Biểu cảm của Trang Vệ đổi tới đổi lui: “Cảm ơn nhắc nhở.” Sau đó xoay người lên xe, nhấn ga rời .
      Ngụy Sở nhìn chiếc xe thể thao xa, cười tủm tỉm đáp lại câu: “ cần khách khí.”
      bước nhanh hơn qua cổng tiểu khu, bánh sủi cảo chay này thể ngâm quá lâu, nên đưa lên sớm chút tốt hơn.
      Tô Nhạc vừa tìm lại được cảm hứng bị Trang Vệ cắt đứt chuông cửa lại vang lên, nhìn đồng hồ trước mặt, tám giờ tối, ai đến vào lúc này? tới cửa phòng khách, nhìn qua mắt mèo, thấy đàn họ Ngụy đẹp trai ngời ngời cầm chiếc cặp lồng giữ ấm, hình tượng này nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
      mở cửa để người bên ngoài vào phòng: “ Ngụy, sao lại tới đây?”
      “Vừa rồi làm quá nhiều sủi cảo chay, nghĩ lại thấy em ở gần nhất nên mang tới cho em.” Ngụy Sở tự động về phía bàn ăn, mở nắp cặp lồng giữ ấm ra: “Em ăn chưa?”
      Nhớ tới bát mì chưa động được mấy đũa kia của mình, lại ngửi thấy mùi sủi cảo thơm ngon, Tô Nhạc chắc chắn lắc đầu: “Còn chưa.” xong, vào phòng bếp cầm ra hai đôi đũa: “Cùng ăn nhé?”
      “Cũng tốt, dọc đường tới đây cũng đói bụng rồi.” Ngụy Sở gật đầu: “ vào bếp lấy xì dầu.”
      Tô Nhạc chết đứng trợn mắt nhìn theo Ngụy Sở vào bếp, tưởng Ngụy Sở chưa ăn, ngờ Ngụy Sở ăn rồi lại đói bụng.
      Lái xe chưa tới năm phút đói bụng?!
      ra khả năng tiêu hóa của vị đàn này cũng rất mạnh, liên tưởng loại động vật nào đó có dạ dày to kết hợp với gương mặt tuấn tú kia của Ngụy Sở, Tô Nhạc cảm thấy hình tượng đại thần Ngụy Sở trong suy nghĩ của lại sụp đổ mất mảng.
      Ngụy Sở ở trong bếp vừa lấy xì dầu vừa cảm thấy may mắn vừa rồi mình chỉ ăn hai cái tới đây, cũng phải ăn vào nữa.
      nhìn vị trí để các loại gia vị, quả nhiên lần trước giúp Tô Nhạc dọn dẹp phòng bếp là rất có lợi, ít nhất cũng quen thuộc mọi thứ ở đây.
      Chiêu thức tận dụng mọi thứ này đúng là hữu dụng, đại thần Ngụy Sở cảm khái nghĩ.
      ~ Hết chương 19 ~
      tart_trungquynhanh thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 20: Hợp tác
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      số phận mỗi người giống nhau, sống được như cũng coi như quá nghèo túng, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng ai bằng mình.
      Thị trường đồ uống rất rộng, quảng cáo cũng rất phong phú, cái gì mà thức uống Đông y, cái gì mà lá trà cao cấp, lại có loại là nước ép của nhiều loại hoa quả đắt tiền, nếu cũng hướng vào tư tưởng sính ngoại của người tiêu dùng, ví dụ như “đồ uống được quý tộc phương Tây thích nhất”, “đồ uống chuyên dụng của bá tước X”, đại loại như vậy.
      Công ty của Tô Nhạc tên là công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống Bách Sinh, chủ yếu sản xuất đồ uống truyền thống từ trà, khẩu hiệu quảng cáo lại càng nước: trải nghiệm trăm sinh bách thái trong ngụm Bách Sinh.
      Từ khía cạnh cá nhân mà , Tô Nhạc thích câu quảng cáo này hơn câu đồ uống chuyên dụng của bá tước X kia, ra đối với phần lớn mọi người, bọn họ chẳng quan tâm tới công tước này, bá tước nọ, ngay cả địa vị của công tước cao hơn hay của bá tước cao hơn bọn họ còn chẳng , thứ bọn họ quan tâm là loại đồ uống nào ngon, loại đồ uống nào có lợi, loại đồ uống nào phù hợp với khẩu vị. Giống như uống cốc trà xanh vỉa hè còn sảng khoái hơn uống cốc cà phê.
      Bách Sinh xác định đối tượng khách hàng tương đối tốt, vì vậy mới có thể đứng vững trong thị trường đồ uống rộng lớn, tuy kém hơn công ty dẫn đầu trong ngành đồ uống, nhưng ít nhất cũng có chút tiếng tăm.
      Trong khoảng thời gian làm việc cho Bách Sinh, Tô Nhạc hiểu cách thức tiêu thụ và phần quá trình sản xuất của công ty, thỉnh thoảng còn gặp được ông chủ béo lùn, từng ngày trôi qua cũng tệ lắm.
      “Tô Nhạc, cậu kiểm tra lại số liệu của báo cáo này lần nữa, đánh lại bản lưu trữ, in bản gửi cho tổng giám đốc nhé.” Đồng nghiệp đưa tập tài liệu cho Tô Nhạc, nhận lấy lật ra xem, rút cái bút trong ống bút ra viết câu: “ phải tổng giám đốc công tác rồi sao?”
      “Nghe hợp đồng ký được rồi.” Đồng nghiệp nhún vai: “Ai biết có chuyện gì.”
      Tổng giám đốc mà đồng nghiệp tới chính là người phụ nữ phỏng vấn Tô Nhạc hôm đó, tặc lưỡi, người phụ nữ này rất có bản lĩnh, lần trước công ty cử phó tổng , suốt tháng mà làm nên chuyện, tổng giám đốc chỉ dùng tuần ký được hợp đồng, đúng là phụ nữ trong phụ nữ, đỉnh cao của phụ nữ.
      Sau khi cẩn thận đối chiếu, số liệu quả nhiên có vấn đề, nhíu mày, đây là báo cáo cần thiết để đánh giá thị trường, sao có thể có sai lầm như thế? Đánh tài liệu xong, Tô Nhạc đứng dậy tới bên ngoài cửa phòng giám đốc, gõ cánh cửa khép hờ.
      “Mời vào.”
      Tô Nhạc bước vào, thấy Giang Đình có vẻ có chuyện gì gấp liền đưa tài liệu cho chị, thân thiết câu: “Giám đốc Giang, đây là báo cáo phân tích thị trường.”
      “Tô Nhạc à?” Giang Đình day trán, tinh thần tốt lắm, cầm lấy báo cáo lật từng tờ: “Em đến công y hơn tháng, quen việc chưa?”
      “Rồi ạ.” Tô Nhạc thấy tinh thần Giang Đình tốt: “Giám đốc Giang, có cần em bảo người pha cho chị cốc cà phê ?”
      cần.” Giang Đình lấy tập tài liệu trong ngăn kéo ra: “Công ty chuẩn bị hợp tác với Kim Sở, em có ý kiến gì ?”
      “Kim Sở?” Tô Nhạc ngạc nhiên hỏi lại: “Kim Sở phải công ty làm về phương diện khoa học công nghệ và quảng cáo sao, vì sao chúng ta lại hợp tác với họ?” Hơn nữa, ông chủ công ty này chẳng phải Ngụy Sở sao?
      “Đôi bên cùng có lợi thôi.” Giang Đình cười cười: “Kim Sở giúp chúng ta quảng cáo miễn phí thị trường của bọn họ, còn sản phẩm của công ty chúng ta đều phải mang logo của Kim Sở.”
      Tô Nhạc mơ hồ cảm thấy chuyện này hợp lý, danh tiếng của Kim Sở lên như diều gặp gió, chủ lực của công ty là sản phầm khoa học kỹ thuật, rất nhiều người biết đến. Căn bản cần dùng cách này để quảng bá, cho dù có cần quảng bá cũng chọn công ty đồ uống Bách Sinh này làm đối tượng hợp tác, nhìn từ quy luật thị trường, Kim Sở thuần túy là ăn no rỗi việc, làm chuyện kỳ quặc.
      “Chuyện này còn chưa quyết định, sếp giao cho chị phụ trách.” Giang Đình nhìn ra suy đoán của Tô Nhạc, cười : “Sếp và bố của tổng giám đốc Kim Sở là quen biết cũ, có lẽ chuyện này cũng vì quan hệ của thế hệ trước.”
      Tô Nhạc hiểu ra, chẳng trách Ngụy Sở lại làm chuyện chẳng có mấy lợi ích gì thế này, ra là vì quen biết. biết Ngụy Sở có thể phát triển công ty như vậy phải người nhàn rỗi, có việc gì làm mà.
      “Kế hoạch là mười giờ sáng nay chị tới Kim Sở bàn chuyện hợp tác, nhưng khách hàng lớn lại hẹn tới, chị được, em giúp chị đến đó chuyến.” Đặt tập tài liệu ra trước mặt Tô Nhạc: “Có gì em có thể gọi điện hỏi chị.”
      Giao chuyện này cho người mới vào công ty hơn tháng có phải quá qua loa ? Tô Nhạc cầm lấy tài liệu, tự cảm thấy bình thường mình làm việc coi như chăm chỉ, nhưng cũng tốt đến mức Giang Đình coi trọng mình như thế chứ?
      “Em đừng lo lắng, tổng giám đốc Kim Sở tuy giảo hoạt lại biết tính toán, nhưng rất khách khí với bạn của bố mình, em lại học cùng trường đại học với cậu ta, làm đàn hẳn khách khí với đàn em chút, cứ yên tâm .” Giang Đình phát phát tay, ý bảo Tô Nhạc có thể .
      Tô Nhạc yên lặng ra khỏi phòng làm việc, suy nghĩ lúc lâu ra chỉ vì quan hệ bạn học của mình và Ngụy Sở, quả nhiên trong thời gian ngắn được cấp tin tưởng và trọng dụng chỉ là truyền thuyết.
      Văn phòng chính của Kim Sở rất gần Bách Sinh, Tô Nhạc bộ vài phút tới trước cửa tòa nhà văn phòng của Kim Sở. Nhìn tấm biển tên công ty màu vàng rực rỡ, Tô Nhạc cảm thán, tốt nghiệp từ cùng trường đại học, vì sao lại có khác biệt lớn như vậy?
      Vào cổng công ty, đến trước bàn tiếp tân thân phận, Tô Nhạc rất nhanh được dẫn vào thang máy, nhìn con số ngừng tăng lên, Tô Nhạc lại chậm rãi bình tĩnh lại, dù sao số phận mỗi người giống nhau, sống được như cũng coi như quá nghèo túng, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống cũng chẳng ai bằng mình.
      Ra khỏi thang máy, tiếp tân mỉm cười đưa tay mời vào: “Tô tiểu thư, căn phòng thứ ba phía trước chính là phòng tổng giám đốc, mời.”
      “Cảm ơn.” Gật đầu với tiếp tân, Tô Nhạc nhìn sàn nhà bóng đến mức có thể soi gương, tới trước vài bước lại nhìn thấy bóng người quen thuộc.
      “Chị Tô Nhạc?” Trần Húc lộ vẻ ngạc nhiên, nhớ tới điện thoại nội tuyến vừa thông báo có người của Bách Sinh tới, chậm rãi phản ứng lại, ra Tô Nhạc là người Bách Sinh cử tới: “Xin mời.”
      Nét mặt của Trần Húc thay đổi cực nhanh, thái độ rất niềm nở, khiến cho Tô Nhạc bắt đầu hoài nghi phải Bách Sinh được lợi từ Kim Sở mà là Kim Sở được món hời to từ Bách Sinh, nở nụ cười: “Chào trợ lý Trần.”
      Trần Húc cười cười, dẫn Tô Nhạc về phía phòng tổng giám đốc, vừa còn vừa : “Về kế hoạch của công ty chị, sếp rất coi trọng, chị có ý kiến gì có thể tận lực đề bạt, tính tình sếp luôn luôn hiền hòa…”
      Lúc này, vị giám đốc từ phòng làm việc ra, vẻ mặt chán nản, đôi mắt ta dại ra khi nghe đến hai từ “hiền hòa”, ngẩng đầu nhìn Trần Húc rồi ngây ra, như nhìn thứ rất quái dị.
      “À, thỉnh thoảng hơi nóng nảy chút…”
      Cánh cửa phòng tổng giám đốc lại bị mở ra, thêm hai vị giám đốc nữa cứng nhắc ra.
      Nụ cười của Trần Húc dần cứng lại như hóa thạch.
      Tô Nhạc gật đầu: “Đúng là rất hiền hòa, tôi cũng chưa nghe thấy tiếng mắng chửi.”
      Ba vị giám đốc đồng loạt nhìn về phía Tô Nhạc, trong mắt lóe ra ý tứ “ quá ngây thơ”, đôi khi mắng chửi còn đáng sợ hơn.
      Trần Húc quay đầu, đành lòng nhìn tình trạng thảm hại của ba vị giám đốc, gõ mấy cái lên cửa: “Sếp, đại diện công ty Bách Sinh tới bàn chuyện hợp tác.”
      Ngụy Sở xem báo cáo ngẩng đầu lên: “Cậu đưa họ tới phòng khách trước, chuyện này giao cho giám đốc phòng kế hoạch…”
      “Sếp, em định để chị Tô Nhạc chuyện chi tiết với trước, nếu giờ có thời gian, em bảo chị ấy chiều tới được ?”
      “Vậy chiều nay…” Ngụy Sở đột nhiên dừng lại, sau đó đứng lên sửa lời tiếp: “Nếu người đại diện đến sao cậu đưa đến phòng khách nghỉ ngơi, còn để người ta đứng hành lang thế kia?”
      ra cửa, Ngụy Sở nhìn thấy Tô Nhạc mặc bộ đồ nhạt màu đứng phía sau Trần Húc, nở nụ cười ôn hòa: “Tô Nhạc, chúng ta tới phòng khách bàn chuyện hợp tác , giám đốc phòng kế hoạch hơi bận, giờ có lẽ có thời gian.”
      Tô Nhạc gật đầu: “Vậy phiền rồi.”
      “Đừng khách khí, thôi.” Ngụy Sở dẫn Tô Nhạc được hai bước lại quay đầu với Trần Húc: “Cậu pha hai cốc trà xanh mang đến đây.”
      Trần Húc khinh bỉ nhìn bóng lưng ân cần của Ngụy Sở, xem thường nghĩ, có giỏi hẹn lại buổi chiều ? Có dám ?
      Nhớ tới giám đốc kế hoạch vừa mới ra khỏi phòng tổng giám đốc, Trần Húc vuốt cằm suy đoán, nếu ta ấy biết tổng giám đốc ta có thời gian gặp khách hàng, biết nên cười hay nên khóc?
      Ngụy Sở vốn có hứng hợp tác với Bách Sinh, là thương nhân, chẳng ai thích hợp tác mà có lợi, nhưng sau khi nhìn thấy người Bách Sinh cử đến là Tô Nhạc, tổng giám đốc Ngụy trước giờ luôn coi trọng lợi ích lại nghĩ, lần hợp tác này là vô cùng có lời.
      Xem qua hợp đồng hợp tác lượt, Ngụy Sở có nhiều dị nghi, lập tức hạ bút ký, Tô Nhạc lại có chút ngạc nhiên, vẫn cho rằng Ngụy Sở là người giảo hoạt, ngờ lại chút do dự mà ký hợp đồng có lợi như thế.
      … có phải đánh giá Ngụy Sở quá cao hay ?
      ~ Hết chương 20 ~
      quynhanh thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 21: Đời người buồn khổ.
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      đêm khuya tĩnh lặng...
      Khi làm việc, Ngụy Sở rất nghiêm túc, đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhạc nhìn thấy dáng vẻ làm việc của Ngụy Sở, đột nhiên nhớ tới câu của người bạn cũng là tác giả: đàn ông khi nghiêm túc làm việc rất tuấn tú, nhìn bên mặt của Ngụy Sở, nghĩ người bạn này có lý.
      Tô Nhạc cúi đầu thương lượng quá trình hợp tác cơ bản với Ngụy Sở, còn chưa hiểu nội dung hợp tác lần này, vì vậy, những vấn đề liên quan tới công ty cũng nhiều lời. Dường như Ngụy Sở cũng phát ra thận trọng của , cũng lờ , khi hỏi luôn chú ý tránh số vấn đề nhạy cảm.
      Buổi trưa, Tô Nhạc ăn cơm cùng Ngụy Sở xong mới trở về công ty, cầm hợp đồng ký kết tới phòng làm việc của tổng giám đốc, đẩy cửa phòng ra phát chủ tịch cũng ở đây.
      “Chào chủ tịch, chào tổng giám đốc Giang.” đứng ở cửa, nhất thời biết có nên vào hay .
      “Tô Nhạc, mau vào .” Giang Đình nở nụ cười: “Bên Kim Sở thế nào?”
      “Họ gì ạ.” Tô Nhạc vào phòng làm việc, đặt hợp đồng lên mặt bàn của Giang Đình.
      Nét mặt Giang Đình lộ vẻ tiếc nuối: “Ngụy Sở có đề xuất ý kiến gì ?” Nếu ngay cả chút ý kiến cũng có, lần hợp tác này khó khăn rồi.
      “Ý kiến?” Tô Nhạc hiểu chuyện này nên cũng tiện hỏi lung tung.
      “Vị này chính là nhân viên mới mà tổng giám đốc Giang khen ngợi?” Diêu Bách Sinh đứng bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: “Hai người cũng đừng quá lo lắng, tính tình thằng bé Ngụy Sở này trước giờ đều như vậy, nếu thể hợp tác quên vậy.” Tính tình ông rộng lượng, mình vốn là bậc cha chú, nên cậy già lên mặt mà ép con cháu giúp đỡ mình chuyện có lợi, nếu chuyện thành cũng trách bọn trẻ được.
      “Vì sao thể hợp tác?” Tô Nhạc mù mờ hỏi: “Hợp đồng có vấn đề gì ạ?”
      “Hợp đồng đương nhiên có vấn đề gì.” Giang Đình có chút kinh ngạc nhìn Tô Nhạc: “Ý của em là gì?”
      “Hợp đồng ký rồi ạ.” Tô Nhạc thấy khó hiểu khi nhìn vẻ mặt chủ tịch và Giang Đình, lại giải thích: “Bởi vì em thực hiểu lần hợp tác này nên cũng chi tiết với tổng giám đốc Ngụy, tổng giám đốc Ngụy hẹn em ba giờ chiều mai lại tới chuyện.”
      “Em Ngụy Sở ký hợp đồng rồi?” Giang Đình cầm hợp đồng bàn lên, bên trong quả có chữ ký của Ngụy Sở, thậm chí còn có con dấu của công ty Kim Sở, mà hiệp ước trong hợp đồng lại hề sửa dù chỉ mục. Khi lập bản hợp đồng này, lập trường rất công bằng, nhưng cũng đến mức khiến đối phương sửa đổi chút nào. kinh ngạc nhìn về phía Tô Nhạc: “Ý của em là, người bàn chuyện hợp tác với em chính là Ngụy Sở mà phải giám đốc các phòng ban khác hoặc trợ lý của cậu ta?”
      Đầu óc Tô Nhạc xoay tròn vài vòng, lời của Giang Đình ý rằng Ngụy Sở là người dễ đối phó, cười cười: “Vâng, vừa khéo em lại có quen biết tổng giám đốc Ngụy, vì vậy có lẽ tổng giám đốc Ngụy cũng làm khó em nhiều lắm.”
      “Vậy sao?” Diêu Bách Sinh cầm lấy bản hợp đồng trong tay Giang Đình, liếc mắt nhìn qua chữ ký bên : “Thằng bé này đối xử với người quen cũng tệ, ha ha.” Nhớ tới mấy chú bác từng bị Ngụy Sở ra sức kiếm lời, ông nhìn Tô Nhạc đánh giá kỹ càng hơn: “Lần hợp tác này giao cho tổng giám đốc Giang và nhân viên mới này phụ trách , có chuyện gì có thể thông báo với tôi”.
      Sau khi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Nhạc mới phản ứng lại, vừa vào công ty chưa lâu phụ trách lần hợp tác lớn như vậy, chuyện này có chút hợp với quy tắc, cảm thấy bản thân có áp lực.
      Nhìn vào quyển lịch để bàn, ngày thứ sáu tuần này có vòng tròn màu đỏ, thở dài, thứ sáu là ngày người bạn tác giả kia kết hôn ở thành phố bên cạnh, nhìn cái vòng màu đỏ kia, hiểu sao Tô Nhạc cảm thấy sầu muộn.
      Buổi tối tan ca, nhớ ra trong tủ lạnh hết sữa, tới siêu thị mua ít về, đau khổ phát ra sữa đồng loạt tăng giá.
      Về tới nhà, mở hộp sữa ra, để từng hộp vào tủ lạnh, để lại hộp, cắm ống mút, ngồi vào sô pha, mở TV lên.
      “Các nhà báo đưa tin, nhiều học sinh ngộ độc khi sử dụng sữa XX, tuy nhiên, giả thuyết này có phải hay còn chờ kết luận của các cơ quan chuyên môn.”
      Tô Nhạc yên lặng đặt hộp sữa tay xuống, hai chữ XX to in vỏ hộp đắc ý dào dạt đập vào trong mắt .
      Đau lòng tắt TV , Tô Nhạc ngồi vào trước máy tính, mở máy lên, đăng nhập công cụ chat, nhóm tác giả đó thảo luận về tấm ảnh cưới của tác giả có bút danh Tiểu Diêu, người mà ba ngày nữa kết hôn.
      Nhìn lên phía nhật ký trò chuyện, Tô Nhạc nhìn thấy tấm ảnh cưới, tướng mạo chú rể cũng tệ lắm, vẻ mặt cười ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác kiên định và đáng tin cậy. Tiểu Diêu cười rất hạnh phúc, đủ để khiến tất cả phụ nữ nhìn thấy bức ảnh này phải ghen tị.
      Tô Nhạc quyết định tới thành phố bên cạnh tham dự đám cưới.
      [Tất Cửu: chúc mừng, chúc mừng, thứ Sáu tớ tới ăn chực tiệc cưới]
      [Tiểu Diêu: đến , đến , đừng quên cái phong bao màu đỏ o(≧v≦)o]
      [Tất Cửu: tiền mừng có, chỉ có người]
      [ Sí Bàng: \(^o^)/ Tất Tất muốn dẫn người tới, phải gian phu đấy chứ?]
      [Tất Cửu: tớ cũng là người, xin đừng quên giống loài của tớ, cảm ơn! Gian phu càng có, cảm ơn!]
      [Tiểu Diêu: ra Tất Tất là con người, vẻ mặt tớ rất khiếp sợ ╮(╯▽╰)╭]
      [ Sí Bàng: Đồng khiếp sợ]
      [Thiên Hạ Nhất Song: Đồng khiếp sợ +1]
      [Nhị Nhị: Đồng khiếp sợ +2]
      Phía dưới còn loạt ba bốn nữa, Tô Nhạc cạch cạch gõ câu.
      [Tất Cửu: Là người con thuần khiết, tớ nhiều áp lực +_+]
      [Thiên Hạ Nhất Song: bọn tớ áp lực là được rồi]
      [ Sí Bàng: Nhất Song là số !]
      Vẻ mặt Tô Nhạc bất đắc dĩ, con trong diễn đàn này rất ít nhưng quan hệ của mọi người đều rất tốt, đều là bạn bè quen biết ít nhất hai năm, chỉ có điểm tốt là mấy ở đây đều dũng mãnh lạ thường, khi vừa mới quen biết bọn họ, áp lực của Tô Nhạc lớn đến mức suýt nữa chịu nổi.
      [Tiểu Diêu: Nếu Tất Tất tới chuyến bay mấy giờ, tớ bảo người tới đón]
      sắp kết hôn, nội tâm dù sao cũng dũng mãnh đến mức làm người ta giận sôi gan, Tô Nhạc cảm thấy rất vui mừng.
      [Tất Cửu: cần, chỗ tớ rất gần, cần máy bay, cậu chỉ cần cho tớ biết địa chỉ tổ chức tiệc cưới là được.]
      [Thiên Hạ Nhất Song: Đúng rồi, Tất Tất, hình như gần đây cậu rất bận phải.]
      [Tất Cửu: Tớ tới làm ở công ty mới, còn trong quá trình phấn đấu, vốn sung sướng vì tiền lương của công việc này nhiều hơn công việc trước chút, kết quả tớ còn chưa kịp vui mừng giá hàng hóa tăng vù vù, thời buổi này đúng là khó sống!, quá nhiều cạm bẫy! ( ˇˇ)]
      [Thiên Hạ Nhất Song: Đại thần, thỉnh tự trọng!]
      [Nhị Nhị: Thỉnh tự trọng!]
      Lúc này, mấy vị siêu cấp đại thần tiền lương mấy vạn tệ, hơn nữa viết văn lại vô cùng nổi danh diễn đàn rất thông minh mà giả chết, lần nữa Tô Nhạc lại bị mấy vây lại đùa giỡn sau đó giết người phi tang.
      Tâm trạng vốn tốt, sau khi đùa giỡn diễn đàn lúc khá hơn ít, Tô Nhạc đóng cửa sổ trò chuyện, mở WORD, tiếp tục hành trình nặn ra chữ, mỗi lần tới đoạn nam nữ chính vật lộn giường, lại hận thể dùng bốn chữ “ đêm trôi qua” vừa đơn giản lại hàm xúc để bỏ qua.
      Cố gắng hơn nửa tiếng mới viết được hơn trăm chữ, Tô Nhạc suy nghĩ chút, dùng vốn thành ngữ ít ỏi của mình đổi thịt kho tàu mà độc giả muốn ăn thành món ăn chay, hơn nữa số tình tiết còn bỏ qua mà có chút áy náy.
      Khi xong việc cũng mới hơn mười giờ, Tô Nhạc cảm thấy hơi buồn chán lại biết phải làm gì. Trước đây kéo Trang Vệ ra ngoài tản bộ, hoặc cùng Trang Vệ tới những quán bar mà thích thú lắm.
      Sau đó lại chuyển tới chỗ Trần Nguyệt, buổi tối buồn chán có thể chuyện, xem TV với Trần Nguyệt, nay chỉ có mình, xem TV mình thú vị, muốn chuyện lại tìm được đối tượng, gọi điện tốn tiền.
      Mở trò chơi online hay chơi lên, vẫn mình tới Ma Nhai Động đánh quái, mình tới Dạ Tây Hồ thắp đèn ước nguyện, tình tới cây ước nguyện, thậm chí còn buồn chán chạy tới thành Đại Lý, mở cái rương màu vàng, lấy bát cháo ra tăng lượng máu. chạy trồng hoa, trong lúc chờ đợi chạy tới Lạc Dương gửi phong thư, khi trở về hoa bị người ta thu hoạch mất.
      chạy đến bên cạnh Mộc Uyển Thanh, nhân vật có chút giống hình ảnh của , người phụ nữ si tình này vẫn luôn hỏi phương hướng Đoàn Dự , biết người đàn ông ấy chạy theo người đẹp từ lâu. nhịn được mà làm động tác ôm với nhân vật trong trò chơi này.
      [Lân cận] XX: ta khinh, kẻ lẳng lơ ngay cả NPC cũng tha!
      Bàn tay cầm chuột của Tô Nhạc run lên.
      Rời khỏi trò chơi, Tô Nhạc muôn phần buồn khổ, mở blog, đăng lên câu.
      [Tất Cửu: đêm khuya tĩnh lặng.] Vốn nghĩ đến đoạn bộc bạch đầy tình cảm, nhưng Tô Nhạc cảm thấy đó phải phong cách của , bốn chữ này đủ để hình dung dồn nén, buồn khổ của rồi.
      Nửa phút sau, Tô Nhạc tắt máy tính, chuẩn bị lên giường ngủ.
      phút sau, di động của Tô Nhạc vang lên.
      ~ Hết chương 21 ~
      tart_trungquynhanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :