1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ ơi, chào em - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh (60c + NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 59 : Gặp mẹ em
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Phụ nữ chúng ta tuy thể sa vào những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng nhận tấm chân tình của người ta cũng nên tình báo đáp.
      “Tổng giám đốc Ngụy, Tô, trùng hợp.” Tống Vi cười khéo léo: “Hiếm khi nào gặp được hai người thế này, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm rau dưa .” đợi ở gần đây lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được Ngụy Sở và Tô Nhạc xuất .
      ngờ Ngụy Sở làm việc nể mặt như thế, cũng ngờ Tô Nhạc này có ảnh hưởng với Ngụy Sở như vậy. biết rốt cuộc Tô Nhạc với Ngụy Sở cái gì mà khiến cho Ngụy Sở dùng quan hệ, quấy nhiễu kế hoạch của mặt hàng còn chưa đưa ra thị trường của doanh nghiệp nhà .
      Loại đàn ông như thế này thể đắc tội, Tống Vi nhìn người đàn ông cười vô cùng ôn hòa trước mặt, thầm cắn răng, cố gắng nhẫn nhịn: “Mong tổng giám đốc Ngụy và Tô nể mặt.”
      Lời này là câu hai ý, Ngụy Sở cười cúi đầu nhìn về phía Tô Nhạc: “Tiểu Nhạc, chuyện em muốn làm có gấp ?” Nhìn như hỏi, ra giao quyền quyết định vào tay Tô Nhạc.
      Tống Vi còn cách nào khác, đành phải hướng ánh mắt về phía Tô Nhạc.
      Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn trời: “Sắc trời còn sớm nữa…”
      Vẻ mặt Tống Vi chản nản hơn nửa.
      “Vậy nên ăn cơm thôi, chuyện của em cũng vội, mặt mũi Tống đương nhiên là phải nể rồi.” phải Ngụy Sở, quyết định được cái gì, Ngụy Sở có giúp ta hay phải do chính quyết định mới được. Ỷ thế ức hiếp người khác, đó phải là chuyện am hiểu.
      Sắc mặt Tống Vi trở lại như thường, nhưng cũng liếc nhìn Tô Nhạc mấy lần, biết là cảm ơn hay khó chịu.
      Về phần Trang Vệ đứng bên cạnh, từ lúc tới đến giờ hoàn toàn gì, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Nhạc.
      Sau đó, bốn người cùng tới nhà hàng, Tống Vi vẫn gì đến chuyện khó khăn trong nhà, chỉ vô cùng nhiệt tình với Tô Nhạc, hoàn toàn quên rằng lâu trước đây hai người còn có chuyện thoải mái, dáng vẻ giống như tìm được bạn bè tốt cùng chung chí hướng vậy.
      Tống Vi cũng thầm cảm thấy may mắn vì Tô Nhạc làm khó , thậm chí còn nhắc tới chuyện lần trước. Trong lòng cũng hiểu, Tô Nhạc khác với Lâm Kỳ. Tuy Lâm Kỳ có nhiều mưu kế nhưng chỉ là mặt ngoài, còn Tô Nhạc này nhìn có vẻ thản nhiên, quan tâm tới thế giới bên ngoài, nhưng hành động lại vô cùng có chừng mực, người phụ nữ như vậy so với Lâm Kỳ lại càng thể đắc tội.
      Hơn nữa nhận được tin Ngụy Sở dẫn Tô Nhạc về ra mắt gia đình, dường như người lớn nhà họ Ngụy còn rất thích Tô Nhạc. cười cười, trẻ như Tô Nhạc có vẻ được rất nhiều trưởng bối thích. Trang Vệ và Tô Nhạc chia tay hơn nửa năm, vậy mà chẳng phải vẫn nghe thấy bà Trang vô tình nhắc tới Tô Nhạc đấy sao?
      Đối với những người nên trêu cũng như thể trêu vào, Tống Vi rất biết cách kiềm chế bản thân, Tô Nhạc này dường như có cả hai điều đó. Dù có Ngụy Sở ở đây, cũng dám đắc tội với Tô Nhạc nữa, bởi vì người phụ nữ có phong độ đôi khi còn đáng sợ hơn cả người phụ nữ cùng đường.
      Cho tới khi cơm tối kết thúc, Tô Nhạc và Tống Vi vẫn trò chuyện với nhau vui vẻ, về phần Ngụy Sở, chỉ ngồi bên cạnh Tô Nhạc, thỉnh thoảng gắp thức ăn, đưa khăn tay, múc canh cho Tô Nhạc, rất có phong độ đàn ông.
      Bốn người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài trời tối đen, thời tiết mùa thu hơi lạnh, Ngụy Sở quay đầu hỏi Tô Nhạc: “Em có lạnh ?”
      Tô Nhạc lắc đầu: “ lạnh, lấy xe , em chờ.”
      “Được, quay lại ngay.” Ngụy Sở cất bước nhanh hơn về phía bãi đỗ xe, chưa tới hai phút sau, xe dừng trước mặt Tô Nhạc. Tô Nhạc mở cửa xe, quay đầu chào tạm biệt Tống Vi và Trang Vệ, sau đó lập tức ngồi vào trong.
      Chiếc ô tô màu đen biến mất trong bóng tối rất nhanh, Tống Vi thoáng châm chọc nhìn Trang Vệ mang vẻ mặt thương cảm ở bên cạnh: “ định đứng đây làm hòn vọng thê à?”
      Trang Vệ trầm mặt: “Liên quan gì tới ?”
      coi phụ nữ là gì, muốn chân giẫm hai thuyền là giẫm, muốn làm lành là làm lành chắc, đừng tự coi mình là cái rốn của vũ trụ.” Tống Vi cười lạnh ra tiếng: “Còn nữa, đừng có dùng tính cách dùng với Lâm Kỳ để đối phó với tôi, Tống Vi tôi còn lạ gì , kết hôn với chẳng qua cũng vì lợi ích của tập đoàn thôi, đừng có tưởng mình được vạn người mê, bất cứ nào cũng , đọc quá nhiều tiểu thuyết ngựa đực rồi đấy!” xong, Tống Vi thèm nhìn Trang Vệ, xoay người bắt chiếc xe rồi bỏ .
      Trang Vệ đứng tại chỗ, sắc mặt liên tục thay đổi, tới bên cạnh xe mình, nhịn được mà giơ chân đạp cửa xe cái: “Khốn kiếp!”
      người dừng xe bên cạnh bước ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trang Vệ, rồi lại nhìn chiếc xe bên cạnh, vẻ mặt méo mó bỏ .
      Trang Vệ mở cửa xe ngồi xuống rồi đóng sập lại, nhấn mạnh vào chân ga phóng thẳng ra ngoài.
      Vừa sang tháng mười hai, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống vù vù, Tô Nhạc cũng để ý tới phong độ của người đẹp mùa đông, lôi ra tất cả áo khoác, áo lông. Đầu tháng, trong lúc buồn chán, nhìn thấy bộ khăn quàng cổ tình nhân mạng, nguyên nhân chính là do rất thích chiếc khăn của nữ, nhưng chủ cửa hàng online lại chịu bán lẻ, vì vậy đành mua về cả đôi, cái còn lại tặng cho Ngụy Sở. Ngay ngày hôm sau, nhìn thấy người nào đó từ trước đến giờ khoác khăn quàng cổ mặc chiếc áo gió kiểu nam, khoác khăn quàng cổ, vui rạo rực tới công ty. Tuy trang phục như vậy rất đẹp nhưng Tô Nhạc vẫn nhịn được mà giật giật khóe miệng = =, ngờ, ra Ngụy Sở là cậu bé dễ thỏa mãn như thế.
      Mấy thứ như khăn quàng cổ tình nhân này, đúng là quá giống học sinh trung học.
      Cuối tuần, thỉnh thoảng vẫn tới chỗ Ngụy Sở ăn chực, thậm chí còn học được vài món ăn, nhưng phần lớn thời gian vẫn là Ngụy Sở ra tay, còn ở bên cạnh tập võ mồm. Những khoảng thời gian đẹp nhất là khi hai người ngồi trong phòng chuẩn bị lẩu, tới siêu thị mua gói nguyên liệu lẩu, thêm chút mỡ bò, bỏ vào nồi xào đều, thêm gia vị, đổ nước sôi, đặt lên bếp lẩu, hai người ăn vô cùng khoan khoái.
      Ngụy Sở xào nguyên liệu lẩu rất thành thạo, mùi vị rất ngon, Tô Nhạc cảm thấy còn ngon hơn những quán lẩu bên ngoài, điều này khiến cho Trần Nguyệt thỉnh thoảng tới ăn ké rất hâm mộ.
      Lại là ngày tới ăn chực nữa, Tô Nhạc tiễn Trần Nguyệt ra khỏi cửa, khi tưởng rằng Trần Nguyệt sắp lái xe về nhà nàng kéo Tô Nhạc lại.
      Tô Nhạc ngu ngơ nhìn Trần Nguyệt.
      Trần Nguyệt giơ tay búng lên trán : “Đợt tết Nguyên Đán này cậu đưa Ngụy Sở về gặp bác , Ngụy Sở này tuy bụng dạ đen tối, thương trường cũng bị người ta gọi là cáo già, nhưng đối với cậu tệ. Phụ nữ chúng ta tuy thể sa vào những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng nhận tấm chân tình của người ta cũng nên tình báo đáp.”
      Tô Nhạc hiểu ý của Trần Nguyệt, cười cười: “Tớ biết rồi, trời lạnh, cậu mau về nhà .”
      “Tối nay cậu ở lại chỗ Ngụy Sở à?” Trần Nguyệt cười ám muội.
      “Đừng có động não nữa.” Tô Nhạc liếc mắt khinh thường: “Tớ ngủ ở phòng khách bên cạnh.”
      “Aiz, Ngụy Sở, tên này đối với cậu là…” Trần Nguyệt cũng hoàn toàn yên tâm, người đàn ông tôn trọng phụ nữ như vậy, chỉ dựa vào đó để suy xét khiến người ta vô cùng yên tâm rồi.
      Tiễn Trần Nguyệt , hai người bạn mới tới của Ngụy Sở cũng vừa ra về, bọn họ đều có xe, Ngụy Sở cũng giữ. nhìn thấy Tô Nhạc vào nhà liền : “Bên ngoài lạnh lắm à?” xong, lại vào phòng bếp dọn dẹp.
      “Vâng.” Tô Nhạc ngồi xuống sô pha, cái bụng no căng đến mức muốn động đậy. ti vi, người đàn ông với người phụ nữ em, em , đúng là dây dưa bao giờ dứt.
      Tô Nhạc ngồi thẳng người, nghe tiếng bát đũa va vào nhau trong phòng bếp, nhất thời cảm thấy những mối tình oanh liệt phim truyền hình vô vị.
      đứng lên tới phòng bếp, Ngụy Sở đeo găng tay rửa bát, ràng là chàng trai giỏi giang thành đạt vậy mà lại phải làm những chuyện này, Tô Nhạc rốt cuộc may mắn thế nào mới gặp được người đàn ông như vậy?
      Cầm lấy đôi găng tay hơn ở bên cạnh, Tô Nhạc nhận lấy những chiếc bát được rửa sạch, giúp tráng lần nước thứ hai. Khi nước chảy qua, dù cách găng tay nhưng vẫn cảm nhận được nước rất lạnh.
      “Lạnh ?” Ngụy Sở nở nụ cười: “ làm nhanh thôi, em ra xem ti vi .”
      sao, ăn nhiều quá, dạ dày em khó chịu.” Tô Nhạc để những chiếc bát sạch sang bên.
      “Đây gọi là ăn no đến mức đổi tính đổi nết đúng ?” Ngụy Sở chợt hiểu ra.
      biến .” Tô Nhạc quay đầu, dùng hàm răng cắn vai áo Ngụy Sở, biểu thị dũng mãnh của mình.
      “Ai nha, bộ quần áo này từ sáng đến giờ chưa thay đâu.” Ngụy Sở cười cười đắc ý: “ biết bên có bao nhiêu bụi bặm, bao nhiêu vi khuẩn nữa.”
      Tô Nhạc giật giật khóe miệng, vớt cái bát từ trong nước lên: “Ngụy tiên sinh, tôi phát gần đây ngài càng ngày càng luyên thuyên.”
      Ngụy Sở vui vẻ : “ ra Nhạc Nhạc bé của vẫn luôn quan tâm tới từng lời từng cử động hàng ngày của , cảm động làm sao.”
      Cảm động cái đầu ấy! Tô Nhạc liếc mắt khinh thường: “ suy nghĩ quá nhiều rồi, đấy.”
      Ngụy Sở bị dáng vẻ này của Tô Nhạc chọc cười, tâm trạng tốt, tay chân cũng nhanh nhẹn hẳn lên, khi tráng bát nghe thấy Tô Nhạc hỏi tết Nguyên Đán có rảnh hay .
      “Nguyên Đán cũng có nhiều việc.” Ngụy Sở cầm mấy chiếc bát sạch, chuẩn bị để vào trong tủ.
      “Nguyên Đán em định về nhà, vậy… có muốn về cùng em ?”
      “Xoảng.”
      Ngụy Sở nghe vậy, chợt giật mình, trượt tay đánh rơi cái đĩa xuống đất, cái đĩa lập tức vỡ nát.
      ~ Hết chương 59 ~
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 60: Vợ ơi, chào em!
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      “Vợ ơi, đừng giận, giúp vợ bóp vai, đấm lưng.”
      Phụ nữ còn có ngày nào đẹp hơn ngày được làm dâu?
      Tô Nguyễn Tú ngồi hàng ghế dành cho họ hàng đầu tiên, nhìn bãi cỏ xanh mượt và sân khấu được trang trí đẹp như mơ, khi tiếng nhạc vang lên, bà nhìn thấy con của mình mặc bộ váy cưới đẹp, cùng chàng trai hướng về phía này.
      Tiếng vỗ tay, hoa tươi, nhạc, dù viền mắt Tô Nguyễn Tú đỏ lên nhưng bà vẫn cố gắng nhìn kỹ hình ảnh con mình cùng chàng trai về phía người làm chứng, con đường của con khác với con đường của bà, nhất định khác.
      Ngày Tết Nguyên Đán, bà ngờ Tiểu Nhạc dẫn chàng trai về, bà biết Tô Nhạc chia tay với Trang Vệ, việc người mẹ phải làm là giúp đỡ con cái, nhưng chỉ duy nhất việc này, ai có thể giúp đỡ, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình suy nghĩ thấu đáo.
      Bà nhớ khi bà mới gặp Ngụy Sở, con bà cầm túi xách phía trước, còn chàng trai diện mạo tuấn tú, phong độ có thừa kia cầm đống đồ đạc theo phía sau. Sau khi vào nhà, chàng trai này ràng có vẻ là tinh , nhưng lại rất cố gắng lấy lòng bà.
      Cậu ta cậu ta đối xử tốt với Tô Nhạc, cả đời thay lòng đổi dạ.
      Nhưng bà cũng nhớ, những lời này, hơn hai mươi năm trước, bố của Tiểu Nhạc cũng từng .
      Hơn nữa, chàng trai này có tiền, gia thế lại tốt, thậm chí bà còn biết cậu ta có phải là Trang Vệ thứ hai hay . người mẹ luôn thích thiên vị con cái của mình, có lẽ đây là bản tính trời sinh của con người, lại càng là bản tính của người mẹ.
      Điều làm bà cảm động phải những lời hứa hẹn của chàng thanh niên đó, cũng phải gia thế của cậu ta, tuy gia đình bà giàu có nhưng cũng đến mức bán đứng hạnh phúc của cả đời mình. Điều khiến bà cảm động chỉ là bữa cơm vô cùng đơn giản.
      Chiều hôm đó, sau khi về tới nơi, hai đứa trẻ liền ra ngoài mua ít đồ ăn, bà thấy hai đứa trẻ kiên quyết cho bà xuống bếp nên cũng an vị ngồi sô pha xem ti vi, thỉnh thoảng còn len lén liếc trộm tình hình trong bếp.
      Trình độ nấu ăn của con nhà mình bà biết rất , nhiều nhất cũng chỉ biết xào rau, nấu mì ăn liền mà thôi, những món ăn quá phức tạp mùi vị bình thường. Bây giờ con bé vào trong phòng bếp, nhiều lắm cũng chỉ rửa rau, ngay cả cách dùng dao cũng chưa thành thạo.
      Món ăn được đặt lên bàn, tất cả đều là hương vị Tứ Xuyên, số là món bà thích, còn lại dường như đều là những món thường ngày Tiểu Nhạc thích ăn. Bà hạ đũa gắp món ăn, mỗi món đều rất vừa lửa, mùi vị cũng ngon miệng, chỉ có duy nhất khuyết điểm là thiếu vị mặn, nhưng khẩu vị của Tiểu Nhạc vốn nhạt, bà biết điều đó.
      Cơm nước xong, nhìn chàng trai trẻ cầm bát đũa vào phòng bếp, còn con bà lại ngồi sô pha xem ti vi, bà cảm thấy thuận mắt liền mở miệng: “Tô Nhạc, sao con có thể để Tiểu Ngụy rửa bát?”
      Đáp lại bà là nụ cười vô sỉ của con , bà nhịn được mà nghĩ, đứa trẻ nhà họ Ngụy này phải xui xẻo thế nào mới vớ phải con nhà mình.
      Cuộc hôn nhân của bà hạnh phúc, có nghĩa rằng hôn nhân của tất cả mọi người cũng vậy, bà chỉ hy vọng con mình có người chồng đáng tin cậy, có thể thấu hiểu vợ là bà còn gì mong ước nữa.
      “Bà thông gia.” Bà Ngụy ngồi xuống bên cạnh bà, nụ cười vui vẻ mặt hề có chút giả dối: “Tiểu Nhạc là đứa bé rất tốt, gia đình chúng tôi đều rất thích con bé, hai đứa có thể ở bên nhau, bậc cha mẹ như chúng ta có thể yên tâm rồi.”
      “Bà thông gia đừng khen con bé kia như thế, con bé còn rất nhiều khuyết điểm, Ngụy Sở chịu lấy con bé là tôi yên tâm rồi.” Tô Nguyễn Tú từng ăn cơm với bố mẹ Ngụy Sở, hai bên đều rất hài lòng, vì vậy quyết định ngày kết hôn trong tháng năm.
      Tháng năm là tháng cây lựu trổ hoa, là tháng cát tường, bọn họ đều tán thành cử hành hôn lễ vào tháng năm, hai đứa trẻ dường như cũng phản đối ngày này, vì vậy cứ như vậy quyết định.
      dâu chú rể trao nhẫn cưới.”
      Tô Nguyễn Tú ngẩng đầu nhìn lên, con mặc áo cưới rất đẹp, đứng bên cạnh Ngụy Sở, là xứng đôi thành lời. Viền mắt nóng lên, bà nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
      Chiếc nhẫn lồng vào đầu ngón tay, lớn , vô cùng vừa vặn, Tô Nhạc khẽ cong ngón tay, nhìn chiếc nhẫn này, khóe miệng cong lên thành nụ cười, lấy chiếc nhẫn nam từ trong tay phù dâu, chậm rãi đeo nó vào ngón tay Ngụy Sở.
      Đối phương ràng buộc vào , cũng ràng buộc vào đối phương.
      Nghi thức trao đổi nhẫn hoàn thành, khách mời bùng phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tô Nhạc ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Ngụy Sở tràn đầy vui sướng.
      Tâm trạng hoảng hốt, nhớ lại hơn năm quen biết Ngụy Sở vừa qua, có hiểu lầm như trong tiểu thuyết, có kẻ thứ ba, có biến đổi lớn, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
      Tô Nhạc chìm đắm trong hồi ức, nghe thấy câu “chú rể có thể hôn dâu”, khi cảm giác được môi có thứ gì đó ấm áp, tiếng vỗ tay như thủy triều tràn đến bên tai.
      “Lúc này còn ngẩn người sao?” Ngụy Sở buông Tô Nhạc ra, vươn ngón tay chạm vào khóe miệng Tô Nhạc: “Bà Ngụy, có thể hoàn hồn chưa?”
      Tô Nhạc liếc mắt lườm , sau đó nhìn bó hoa cưới trong tay, bạn bè còn ngồi bên dưới, mặt mang nụ cười vui vẻ chúc phúc, tất cả đều ghi nhận trong lòng. giơ tay nâng cao bó hoa, ném về phía bạn bè, nếu bó hoa cưới có thể chứng tỏ người tung hoa có cuộc hôn nhân hạnh phúc hy vọng người nhận được hoa có cả cuộc đời hạnh phúc.
      “Cuối cùng chị đây cũng cướp được rồi. Hà hà.” Trần Nguyệt nắm trong tay đóa hoa bách hợp thơm ngát, mặt mang nụ cười đắc ý, ngửi mùi thơm ngào ngạt, lại nhìn đôi vợ chồng trẻ sân khấu, hoa bách hợp, là hoa bách hợp, trăm năm hòa hợp.
      nghiêng đầu nhìn thấy trong góc có bóng người quen mắt.
      Trang Vệ! Đầu tiên Trần Nguyệt giận dữ, sau đó lại lập tức tươi cười, cảm giác hối hận, có được tình chân thành chính là báo ứng tốt nhất đối với những gã đàn ông lăng nhăng. Trong cuộc đời con người, phải bất cứ sai lầm nào cũng có cơ hội sửa chữa.
      Nghi lễ kết hôn kết thúc, Tô Nhạc tới phòng thay đồ đổi thành bộ sườn xám, sau đó cùng Ngụy Sở chúc rượu khách khứa. Ngụy Sở giới thiệu với dì này tên gì, kia là ai, hết lượt, cảm thấy mắt mình sắp hoa lên, may mà những người này cũng chỉ tươi cười chúc mừng. Tuy giày cao gót hơi mệt nhưng niềm hạnh phúc trong lòng Tô Nhạc vẫn cách nào che giấu được.
      Cuối cùng cũng tới bàn của mấy thanh niên, Ngụy Diêu cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tô Nhạc và Ngụy Sở. Vừa sinh xong, nàng mập lên ít, nhưng khuôn mặt lại có vẻ càng đáng : “Em ngờ Tiểu Nhạc lại có thể tiến tới với họ, em còn nhớ khi ấy nhìn thấy bức ảnh chụp hội tác giả của chúng ta còn đờ cả người ra ấy.”
      Tô Nhạc nghe vậy, trước tiên là mỉm cười liếc Ngụy Sở cái, sau đó mới : “ còn cách nào khác, em thầm mến chị nhiều năm rồi, cuối cùng chị đành cho ấy chút mặt mũi vậy.”
      “Cảm ơn Tô nữ vương cho tại hạ chút mặt mũi.” Ngụy Sở đưa tay ôm lấy vai Tô Nhạc, chút xấu hổ khi chuyện thầm mến này bị vạch trần, nhưng Tiểu Nhạc làm thế nào mà biết thầm mến nhiều năm?
      Hôn lễ kết thúc, lại bị đám người làm náo loạn phòng tân hôn, Tô Nhạc mệt đến mức muốn nhúc nhích nữa, nằm vật ra giường : “Nếu mỗi người bỏ ra vài đồng, lấy được tờ chứng nhận là tốt rồi, đỡ mệt hơn nhiều.”
      “Chuyện cả đời chỉ có lần, sao có thể tùy tiện như thế.” Ánh mắt Ngụy Sở hướng về phía vòng eo của Tô Nhạc, vì mặc sườn xám nên chỗ lồi chỗ lõm đều ra đủ cả, là quân tử, nhịn đủ lâu rồi.
      cái móng vuốt Lộc Sơn* vươn tới eo Tô Nhạc, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, Tô Nhạc xoay người xuống giường, vào phòng tắm.
      *Lộc Sơn chi trảo = móng vuốt Lộc Sơn. Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng gian díu tới lui chơi đùa. hôm An Lộc Sơn để lại cặp nhũ phong của Quý Phi hai vết xước do tay cào, Quý Phi sợ Huyền Tông phát , nên mới làm cái yếm bằng gấm che trước ngực lại. Đây là nguồn gốc áo ngực, và cũng do đó thành ngữ “Lộc Sơn chi trảo” hình thành.
      Ngụy Sở nhìn bàn tay trống của mình, ánh lửa trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm đóng chặt, hận thể chọc thủng nó.
      Tô Nhạc lơ đãng tắm rửa, cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ đến mức nào, loại chuyện này, căng thẳng đó là láo. Tắm rửa hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn phải chậm chạp ra. Sau đó, nhìn thấy đôi mắt lóe sáng nhìn mình.
      phải tắm…”
      “Vận động xong rồi tắm.” Cái gì ôn hòa, cái gì nhã nhặn, tất cả đều hóa thành mây bay.
      Vì vậy, Tô Nhạc bị sói đói hạ gục, trang phục buông lỏng, sau đó…
      Điều tốt đẹp nhất trong buổi tối hôm đó chính là giường mềm, nhưng người bị lật tới lật lui giường lại vô cùng đau khổ.
      Ban đêm, Ngụy Sở ôm lấy người trong lòng, nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ, rung động, đau lòng, rồi tới lần thứ hai gặp lại, đương, kết hôn.
      Đây có phải là số phận hay ?
      Lần đầu tiên bỏ lỡ , nhưng còn có cơ hội thứ hai.
      cúi đầu, hôn lên cái trán thấm ướt mồ hôi: “Ngủ ngon, vợ của .”
      Mấy ngày sau, cuối cùng trang cá nhân của Tất Cửu cũng có tin tức mới.
      Tất Cửu: Tớ kết hôn rồi, chúc tớ hạnh phúc .
      Ngay lập tức, những người quen biết hay quen biết đều ùa đến chúc mừng.
      người tên Chờ Nhạc cũng nhắn lại, chỉ có hai chữ: Vợ ơi.
      Vì vậy, trong danh sách người thân của Tất Cửu lại có thêm cái tên “Chờ Nhạc”.
      online à, xem ra tối qua chưa đủ cố gắng rồi.” Người nào đó từ phía sau vươn tay ôm lấy eo Tô Nhạc, Tô Nhạc buông con chuột trong tay, bình tĩnh phun ra chữ: “Cút.”
      “Vợ ơi, đừng giận, giúp vợ bóp vai, đấm lưng.” Người nào đó bị chửi mà vẫn tiếp tục mặt dày sán tới gần, mắt nhìn trang cá nhân màn hình, nụ cười lại càng sáng lạn, khóe môi nhếch đến tận mang tai.
      “Vợ ơi.”
      “Hử?”
      “Chào em.”
      “… Em khỏe.”
      Người nào đó nở nụ cười.
      ~ Hết chính văn ~
      Từ “chào em” có Hán Việt là “nhĩ hảo”, cũng có nghĩa là “khỏe ”, kiểu như người Việt Nam hay chào nhau là “này, khỏe ?” ấy. Vậy nên khi Sở Sở “nhĩ hảo”, Nhạc Nhạc bé ngập ngừng chút rồi mới trả lời, kiểu như bật đèn xanh cho Sở Sở ấy, vậy là bé quàng khăn đỏ rơi vào tay sói già Sở Sở. Cái giường mềm lại phát huy công dụng. Hà hà hà…
      Nghĩ lại cái tên truyện cũng có thể để là “Vợ ơi, em khỏe .” Cái tên là tình thú. Há há há…

      Ngoại truyện
      Chuyển ngữ: Sâu a.k.a Pink Lady
      Beta: tulalant

      [​IMG]
      Lần đầu tiên Ngụy Sở nhìn thấy bạn học tên Tô Nhạc là ngày sinh viên năm thứ nhất nhập trường, là chủ tịch hội sinh viên nên phải cùng với những hội viên khác tiếp đón tân sinh viên.
      Ngày đó, khi vội vã chạy tới đón những sinh viên mới thấy nữ sinh tóc dài kéo hành lý, bên cạnh có người thân cùng, hiếm khi nào lại chủ động tới giúp nữ sinh này kéo hành lý, hỏi ký túc xá, chỉ dẫn quy trình báo danh.
      đường , , nữ sinh này nghe, giống như những tân sinh viên khác, sau khi nghe là chủ tịch hội sinh viên xin số điện thoại, lôi kéo làm quen, bé đó chỉ quan sát từ xuống dưới rồi tiếp tục im lặng theo .
      Vậy mà đột nhiên trong trường có việc, đàn ném hành lý, bỏ lại bé đàn em đó lại giữa đường, vội vàng bỏ , ngay cả chuyện tìm đàn dẫn đường cũng quên, Cho tới buổi tối, sau khi nằm lên giường, mới mơ hồ nhớ ra hình như hôm nay bỏ lại tân sinh viên giữa đường?
      Lần thứ hai gặp bé nữ sinh kia là ở trong phòng làm việc của bộ tuyên truyền, trong bộ tuyên truyền rất vắng vẻ, chỉ có nữ sinh nằm sấp bàn, vừa kẻ ô, chia khối tờ giấy tuyên truyền, vừa vẽ thứ gì đó. , nếu phải chỉ có gấu trúc mới có hai màu đen trắng, nhất định tin đó là con gấu trúc.
      “Những người khác đâu?” nhịn được mà hỏi.
      Khi nữ sinh ngẩng đầu lên, liếc mắt cái lập tức nhận ra, bé đó chính là tân sinh viên bị ném lại giữa đường hôm đó, ra nữ sinh này gia nhập hội sinh viên?
      “Poster này chưa đạt tiêu chuẩn, cần làm lại.” khó xử nhìn con gấu trúc kia, cuối cùng vẫn dựa vào thái độ làm việc nghiêm túc mà ra những lời này.
      Nữ sinh kia ngồi thẳng dậy, xoay cổ cái, bỏ cái bút tay sang bên: “ là?”
      “Tôi là chủ tịch hội sinh viên.” cười cười: “Poster lần này của từng tổ được chấm điểm, cái này của các em được.” Sau đó, dưới ánh mắt ngu ngơ của nữ sinh kia, bước ra khỏi phòng.
      Ngày chấm điểm poster, cố ý tới xem poster của bộ tuyên truyền, vốn là con gấu trúc nằm sấp biến thành hai con gặm trúc, đôi mắt ngu ngơ vô tội giống như đôi mắt của bé nữ sinh kia khi nghe được rằng bản poster này đạt tiêu chuẩn.
      “Ngụy Sở, tấm poster này …”
      “Cũng tệ lắm, hai con gấu trúc này đáng .” Nữ sinh kia thích gấu trúc, ừ, Tứ Xuyên là quê hương của gấu trúc, nghe số người Tứ Xuyên đặc biệt thích gấu trúc, biết bé đó có phải người Tứ Xuyên hay .
      Cán cùng Ngụy Sở im lặng nhìn khối đen đen trắng trắng kia, cuối cùng cúi đầu cho điểm tốt lên tờ đánh giá, khi đó, cậu ta còn nghe được tiếng lương tâm rít gào.
      Sau đó, thường xuyên nhìn thấy nữ sinh kia, tại căn tin, ven đường, trong phòng tự học, thư viện, giảng đường, thậm chí là đường lớn. Dần dần, tập thành thói quen, cứ ra khỏi cửa là nhìn bốn phía xem bé đó có ở gần hay . Phần lớn thời gian đều phải thất vọng, bé kia xuất con đường đầy bóng cây, hay trong lớp học, hoặc sân bóng rổ. Những khi bất ngờ gặp được bé đó, còn có chút cảm giác tiếc nuối.
      Cảm giác khó hiểu này khiến cho có chút bất an. Sau đó, biết làm thế nào biết được nữ sinh đó thích ăn món cay Tứ Xuyên. Ngày nghỉ về nhà, hiểu sao lại nổi hứng học làm món Tứ Xuyên. Trong những ngày nghỉ đó, chậm rãi nhận ra điều gì xảy ra, đợi tới khi khai giảng thổ lộ với nữ sinh đó tình cảm của mình, nghĩ như vậy.
      Khi thấy nữ sinh đó hẹn hò với nam sinh khác, ngoại trừ cảm giác mất mát, còn cảm thấy đau lòng, hiểu lần này chính bỏ lỡ cơ hội. Sau khi tốt nghiệp đại học, tới công ty lớn thực tập, sau đó lại bán phần mềm máy tính tự thiết kế, cộng với số tiền kiếm được ở đại học, mở công ty , trong khi đó, cũng được số bạn bè giúp đỡ, tình hình công ty càng ngày càng tốt lên. Tiếp đó, lại tiếp quản công ty của gia đình, con đường phía trước càng rộng mở, giúp ích rất nhiều cho phát triển của công ty .
      Thực ra ngày đó định tới hội bạn học cùng thành phố, nhưng đột nhiên nhớ tới bé nữ sinh mấy năm trước, ôm ấp tâm trạng định nghĩa được, lái xe tới điểm hẹn, chậm hơn chút so với thời gian hẹn.
      bé tên Tô Nhạc kia tới, thoạt nhìn đẹp hơn hồi đại học rất nhiều, chỉ có ánh mắt vẫn thay đổi, vô cùng hút hồn.
      Nhìn , đây ràng là duyên phận.
      nghĩ như vậy, sau đó dần dần tới gần bé Tô Nhạc kia.
      Ngoại truyện sau khi kết hôn
      (1)
      “Tiểu Nhạc, về công ty chúng ta làm .”
      “…”
      “Tiểu Nhạc, bầu khí của công ty chúng ta rất tốt.”
      “…”
      “Tiểu Nhạc, em có đồng ý , tiếng .”
      !”
      (2)
      “Nghe Trang Vệ và Tống Vi ly hôn rồi.”
      “Ừ.” Tô Nhạc lật tờ tạp chí trong tay.
      “Trang Vệ có liên lạc với em .”
      có.” thèm ngẩng đầu lên.
      “Buổi tối em muốn ăn gì, làm cho em.”
      Tô Nhạc thở dài, đặt tờ tạp chí tay xuống, hôn lên mặt người nào đó cái: “ quyết định là được rồi.”
      Người nào đó thỏa mãn vào phòng bếp. Tối hôm đó, hai người đối mặt với bàn đồ ăn vô cùng thịnh soạn.
      Tên họ Ngụy nào đó vừa bị phê bình lãng phí vừa ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
      (3)
      Trần Nguyệt kết hôn rồi, đối tượng chính là bạn của Ngụy Sở, Tào Ngu Đông.
      “Em biết ta có ý đồ với Nguyệt Nguyệt bé nhà em mà.”
      “Ừ.” Tên họ Ngụy nào đó gật đầu.
      “Ý đồ xấu xa, quá vô liêm sỉ!”
      Tên họ Ngụy nào đó lại gật đầu lần nữa.
      ta có đáng tin ?”
      Tên họ Ngụy nào đó vội vàng gật đầu.
      “Biết nấu cơm ?”
      Tên họ Ngụy nào đó ngừng gật đầu.
      “Biết rửa bát ?”
      Đầu của tên họ Ngụy nào đó nặng đến mức gật nổi, do dự mở miệng: “Bọn họ quyết định thuê người giúp việc.”
      Im lặng môt lúc lâu.
      “So ra em mới phát , miễn cưỡng có thể được gọi là người đàn ông chất lượng tốt.”
      Gã đàn ông được đánh giá là chất lượng tốt lập tức mừng ra mặt.
      (4)
      “Tiểu Nhạc, vừa rồi bác sĩ … em có thai?”
      “Vâng.”
      “Có thai?”
      sắp làm bố?”
      sắp làm bố rồi!” Tên họ Ngụy nào đó vui vẻ xoay quanh tại chỗ.
      Tô Nhạc ném ánh mắt khinh thường cho ông bố ngu ngốc nào đó, khi quay đầu, trong mắt lại cách nào giấu được ý cười.
      (5)
      “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
      “Con trai, Tiểu Nhạc chỉ vừa mới vào phòng sinh thôi.” Bà Ngụy đưa mắt nhìn cửa phòng sinh: “Đừng nôn nóng, trình độ y học giờ rất tốt.”
      Tên họ Ngụy nào đó tới lui, mười phút sau, đầu toát đầy mồ hôi: “Vì sao còn chưa ra.”
      Nửa giờ sau, tên nào đó làm tổ trong góc tường, ngừng vặn vẹo hai tay.
      giờ sau, người ngồi góc tường thành tượng đá.
      Hai giờ sau, cửa phòng sinh mở ra: “Chúc mừng người nhà, sản phụ sinh ra bé trai.”
      Tượng đá trong góc phòng ầm ầm sụp đổ, trước cửa phòng sinh lập tức trở nên hỗn loạn.
      Y tá bình tĩnh gọi đồng nghiệp đưa ông bố ngất xỉu , aiz, mỗi tuần đều xảy ra những chuyện thế này.
      (6)
      “Con trai, sau này con nhất định phải hiếu thảo với mẹ, khi đó mẹ con phải rất vất vả trong phòng sinh mới sinh ra con đấy.”
      “…”
      “Con trai, con thích gì, bố mua cho con.”
      “…”
      Tô Nhạc thể nhịn được nữa, mở miệng : “Con chưa biết , còn lẩm bẩm nữa tới phòng khách mà ngủ!”
      ♥ And they live happily forever after ♥
      Tác giả có lời muốn : Cảm ơn mọi người làm bạn suốt chặng đường này, tiểu thuyết này ngay từ khi bắt đầu có người ném đá, nữ chính ăn mặc trang điểm lập dị; nữ chủ làm nhân viên công ty đồ uống là hại người, bởi vì đồ uống tốt cho cơ thể; cũng có người loại nữ chính hiền thê lương mẫu này rất đáng ghét; lại có người ghét cái tên của nữ chính; đủ loại gạch đá khiến cho tôi gần như viết tiếp được. Cảm ơn mọi người kiên nhẫn cho tới nay, tôi còn biết gì hơn nữa.
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :