1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20
      Type: Ted


      Vương Khải, con người này cũng biết là trúng tà gì rồi, đột nhiên có nhiệt tình rất lớn đối với thức ăn của nhân viên trong nhà ăn, buổi trưa nào cũng cùng tôi ăn cơm, khiếp quá mất.
      Tôi cũng chẳng quan trọng, dù gì chỉ cần đồ ăn sạch , có thể ăn là tốt rồi. Suy cho cùng, dưới gầm trời này có thể làm được đồ ăn ngon giống như mẹ tôi hiếm thấy.
      Bởi vì Vương Khải đến tương đối nhiều lần cho nên nhân viên của công ty cũng nhìn ta giống như nhìn người ngoài hành tinh nữa, đương nhiên ngoại trừ những đa tình hoặc những mangoán hận trong lòng.
      Vương Khải bưng đĩa tôm, ngồi xuống, với tôi: “Thư ký Quan, có phải là thư ký của tôi ?”
      Khóe miệng tôi co giật chút, phải thừa lời như thế này sao? Nếu phải sao gọi tôi là “Quan đại gia” ?
      Vương Khải đẩy đĩa tôm kia đến trước mặt tôi, cười hi hi : “Vậy được, bóc vỏ tôm cho tôi nhé!”
      Tôi thèm nhìn những con tôm đỏ hồng khiến người ta vừa thấy muốn ăn, : “Tôi là thư ký, phải người hầu.”
      Vương Khải lại dịu giọng hơn, : “Được! Tiểu Yến, bóc cho tôi con nhé!”
      Tôi thấy ớn lạnh, đặc biệt muốn nhắc nhở ta, tuổi này rồi, thực thích hợp giả vờ non nớt nữa. Nhưng mà cân nhắc đến da mặt của ta dày bình thường, nghĩ lại cũng để ýnhững điều này, thế là tôi đành lừ mắt, hung dữ : “ có tay sao?”
      Vương Khải chẳng để ý chút nào, cầm con tôm lên, cười he he : “Được rồi, vậy tôi bóc cho .”
      Tôi: “...”
      Vương Khải thích , nhưng trước đây ta câu rất có đạo lý, chính là câu: “Tinh lực dồi dào”, đến ăn bữa cơm cũng có thể nghĩ ra nhiều thủ đoạn thế này, xem ra năng lượng não bộ thực sựlà quá dư thừa. Tôi vốn dĩ cho rằng con người này lăng nhăng, linh tinh, khi làm việc chắc chắn cũng rất vô kỷ luật, ai biết được ta lại rất lợi hại, chỉ giải quyết xuất sắc những công việc trong phạm viphận của mình, còn có rất nhiều việc đều là do thư ký như tôi đây suy nghĩ chu đáo, được ta phát và giải quyết. Các nhân viên trong công ty đều khâm phục ta, tuy nhiên có ít ngườithực chẳng thích gì ta, ví dụ như những nhân viên nam tìm được bạn , hoặc là số trinh khiết, liệt phụ từng bị Vương Khải trêu đùa (được rồi, tôi phải là trinh khiết liệt phụ, nhưng tôicũng thích bị ta trêu đùa).
      Lúc này tôi nhìn ngón tay cầm tôm của Vương Khải, thở dài : “ đúng là vô vị.”
      Vương Khải đắc ý : “ có biết có bao nhiêu muốn được tôi bóc tôm cho , đừng là bóc tôm, đến cởi áo bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện...”
      “Ngừng lại, ngừng lại,” tôi ngượng ngập ho hai tiếng, “ làm sao mà thứ gì cũng có thể liên tưởng đến những việc đó vậy.” Đây chỉ có thể chứng minh trong đầu ta toàn là những chuyện đó...
      Vương Khải khinh thường và bất mãn với thái độ của tôi: “Mọi người trưởng thành rồi, cũng giả vờ được với tôi đâu, hơn nữa cũng kết hôn rồi, hơn nữa người đàn ông của vừa vô dụng lạivừa biến thái!”
      Tôi cau mày, phản bác ta: “ luôn mình mê lực vô biên, bạn nhan nhản, mấy hôm nay sao tôi chẳng thấy ai nhỉ? Đàn ông mà, thích thể diện, thích dối cũng rất bình thường, điều này tôi cóthể lý giải được.”
      Vương Khải lại : “Vật đến cực điểm tất phản, bạn nhiều quá cũng rất ầm ĩ, cho nên bây giờ tôi muốn đôi tai thanh tịnh chút.”
      Tôi chẳng buồn để ý: “Lừa, lại lừa đảo.”
      Vương Khải: “ vẫn tin tưởng mê lực của tôi, tôi ở giường là...”
      Tôi xua xua tay cắt ngang lời ta, hỏi: “Ngoài những chuyện này thể chuyện gì khác sao?”
      Vương Khải giả như vô tội, : “Đàn ông và phụ nữ ở cùng nhau, chuyện lên giường, còn có thể chuyện gì?”
      Tôi nghiêm túc chỉ trích ta: “Sao có thể những lời thế này chứ?”
      Vương Khải cười hì hì, vừa muốn tiếp lời, lại bị tôi cắt ngang: “Đàn ông và đàn ông ở cùng nhau, phải cũng có thể chuyện lên giường sao?!”
      Vương Khải sợ hãi nhìn tôi cái, run rẩy đặt con tôm ta vừa bóc vỏ vào đĩa cơm của tôi.
      Còn tôi lúc này xấu hổ đến mức thể tự nhiên được nữa, lại hỏi thăm cả nhà ta... Hình tượng của tôi, tâm linh của tôi, thế giới quan của tôi đều bị Giang Ly biến thái kia làm méo mó rồi!
      Tôi suy nghĩ xem chút gì đó để cứu vãn hình tượng của mình chút, mắt vô tình nhìn ra xa, lại nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc. Sau đó, tôi kinh hãi đến mức ra lời.
      Vương Khải xua xua tay trước mặt tôi, : “Tiểu Yến, ngốc rồi sao?”
      Tôi sực tỉnh: “Chuyện này, Vương Phó tổng à, tôi muốn hỏi chút, nhà ăn nhân viên của chúng ta có cho phép người ngoài đến ăn cơm ?” ta nhất định thể đây, làm sao có thể trùng hợpnhư thế này chứ.
      Vương Khải lắc lắc đầu: “ biết, hình như là thể... Sao vậy?”
      Tôi thẫn thờ nhìn thân người gầy gò ở chỗ xa kia, nhất thời quên để ý đến Vương Khải.
      Vương Khải nhìn theo ánh mắt tôi, có lẽ cũng nhìn thấy người kia. ta cười hì hì, : “Hóa ra là hồng hạnh vượt tường, phải là vấn đề của hồng hạnh, mà là vấn đề của tường.”
      Tôi thu ánh mắt lại: “Ý gì chứ?”
      Vương Khải giỏi hiểu ý người, cười cười : “Đừng si mê mù quáng, được đâu.”
      Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
      Vương Khải quay đầu, biểu ý người tôi nhìn phía xa kia: “ đừng có nhắm đến cậu ta, người ta bé như vậy, chịu được chà đạp mạnh mẽ của đâu, cùng lắm cũng làm tổn hại tôi thôinhé.”
      Tôi lắc lắc đầu: “ hiểu nhầm rồi.”
      Vừa rồi cẩn thận nhìn thấy người kia, lại chính là cậu bạn trai của Giang Ly (có lẽ là trong số), chính là mỹ nam đệ đệ gặp vào buổi tối hôm chúng tôi đăng ký kết hôn, lúc đó khiến cho tôingạc nhiên rồi. Bây giờ cậu ta xuất ở đây, tám phần là nhân viên trong công ty này rồi. Tôi đột nhiên nhớ ra mấy ngày trước Giang Ly có với tôi, ta tên công ty chúng tôi nghe có chút quen tai,nghĩ ra chính là bởi vì mỹ nam đệ đệ kia làm việc ở đây, Giang Ly quen tai căn bản là biết rồi.
      Tôi nghĩ ngợi lung tung phát ra mỹ nam đệ đệ kia dường như cảm thấy có người nhìn cậu ta chằm chằm, thế là nhìn về phía bên này. Tôi nhất thời quên mất thu ánh mắt về, cứ như vậy nhìn.Sau đó, mỹ nam đệ đệ kia về phía chúng tôi.
      Tôi nhất thời bừng tỉnh, cậu ta muốn làm gì đây? Khiêu khích? Hay là biểu gì đó tốt?
      Rất nhanh chóng, tôi liền hiểu ra vì sao cậu ta muốn đến, nguyên nhân rất đơn giản, cậu bé này mắt hình như được tốt lắm. Cậu ta đến rất gần tôi rồi, lúc này mới nhận ra tôi. Thế là biểu trênmặt cậu ta nhanh chóng từ nghi hoặc biến thành... khinh thường? Ghét bỏ? Đố kỵ? Phẫn nộ?... Tóm lại là rất phức tạp, rối rắm, nhìn đến mức tôi có chút đau lòng cho cậu bé này.
      Tôi chột dạ, hé khóe miệng cười với cậu ta cái, theo như Vương Khải, người tận mắt chứng kiến , khi đó tôi cười rất khó coi. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù gì tôi là vợ của bạn trai cậu ta, ấy,câu này nghe có vẻ tương đối loạn.
      Mỹ nam đệ đệ nhìn biểu tốt của tôi, cười lạnh lùng tiếng rồi quay người rời .
      Tôi đành tiếp tục ăn cơm. Dù gì bị chàng đẹp trai khinh thường nhiều rồi, cũng quen rồi.
      Vương Khải hưng phấn hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tôi cảm thấy như bọn quen nhau trước đây rồi?”
      Tôi thuận miệng bịa chuyện: “ nhìn thấy sao, tôi là có lòng dụ dỗ, đáng tiếc tiểu chính thái(1) nhà người ta chê tôi đủ trình.” Chảy nước mắt, bị người khác khinh thường tôi cũng nhận rồi, bây giờtôi lại còn muốn chính mình khinh thường mình...
      Vương Khải đắc ý cười : “Tôi sớm rồi, được đâu.”
      Tôi ngước mắt lên nhìn ta cái, hỏi: “Sao mà biết, lẽ nào quen biết ta?”
      Vương Khải gật đầu : “Cậu ta là con trai của cổ đông lớn thứ hai tập đoàn Nam Tinh, vừa tốt nghiệp đại học, bị bố ném vào đây rèn luyện.”
      Trong tình huống thông thường, có thứ hai tất có thứ nhất, sau khi xuất cái thứ hai, mọi người đều hứng thú với thứ nhất. Tôi cũng giống như những người bình thường khác, tiện miệng hỏi: “Vậy đại cổđông lớn thứ nhất là ai?”
      Vương Khải tiện tay bỏ vào trong đĩa cơm của tôi con tôm nữa, nhàng thản nhiên trả lời: “Vương Thành Hải.”
      Tôi: “Ông ấy cũng họ Vương à?”
      Vương Khải: “Ông ấy là bố tôi.”
      Thông qua Vương Khải, tôi biết tên của mỹ nam đệ đệ kia là Tiết Vân Phong. Tôi cảm thấy Vương Khải biết Tiết Vân Phong là người đồng tính, nhưng ta lại muốn tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư củangười khác, vẫn ấp úng . Tôi đành huênh hoang, ngượng mồm với ta, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người kia, liền biết cậu ta là gay... Vương Khải từ đây tin tưởng cách sâu sắc, khônghoài nghi năng lực hủ nữ của tôi, khiến tôi còn dũng khí để giải thích với ta nữa, tôi phải hủ nữ, dù gì việc đến mức này rồi, tôi giải thích ta cũng tin. Tôi thực phải là hủnữ gì cả.
      Ăn tối xong, tôi quyết định chuyện tử tế về tiểu mỹ nam kia với Giang Ly, vì sao tiểu mỹ nam kia vẫn tràn đầy ý thù địch với tôi? ta ràng nên biết, tôi và Giang Ly thực có quan hệ gì chứ nhỉ?
      Thế là tôi nhân lúc ta ăn cơm no, tâm trạng tốt, hỏi: “Giang Ly à, biết hôm nay khi làm tôi gặp ai ?”
      Lúc này Giang Ly lên mạng, mắt ta rời khỏi màn hình máy tính, tiện miệng hỏi: “Ai?”
      Tôi: “Chính là bạn trai , Tiết Vân Phong.”
      Giang Ly vồ vập, đáp lại câu: “Ừ.”
      Tôi đợi rất lâu, đợi được ta câu gì có ý nghĩa chút. Quá đáng quá rồi, tôi chuẩn bị lời rất lâu rồi, giờ ta lại trả lời có câu? Tôi hài lòng: “ có thể phát biểu chút suy nghĩkhông?”
      Cuối cùng Giang Ly cũng di chuyển ánh mắt khỏi màn hình máy tính, quay người nhìn tôi, hỏi: “ muốn tôi gì?”
      Tôi muốn gì à? Đây là thái độ gì vậy! Thế là tôi đổi phương thức, khéo léo dẫn dắt từng bước, dứt khoát thẳng thừng : “Hình như cậu ta có ý thù địch với tôi, ràng quan hệ của haichúng ta với cậu ta sao?”
      Giang Ly trả lời: “Tôi bảo cậu ấy rồi, tôi phải lấy .”
      Tôi có chút thể hiểu được: “Chỉ thế thôi sao?”
      Giang Ly gật đầu, coi như thừa nhận.
      Tôi vỗ trán thở dài: “Tên tiểu tử có biết đương chứ, chỉ thế này là đủ! phải bảo với cậu ta, giữa và tôi ngoài có giấy chứng nhận kết hôn ra, những thứ quan hệ khác đều có,nếu cậu ta hiểu lầm , tình cảm của bọn đổ vỡ!” Quan trọng nhất chính là tiểu mỹ nam kia luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn tôi, bất kỳ ai cũng chịu đựng nổi...
      Giang Ly cau mày, : “Cậu ấy cũng hỏi.”
      là đồ đầu đất, ngờ Giang Ly lúc nào cũng thông minh đen tối mà ở chuyện này cái gì cũng biết. Tôi đành : “Cậu ấy hỏi có nghĩa là cậu ấy biết rồi, có số chuyện bắtbuộc phải ràng.”
      Giang Ly: “ ngờ đàn ông cũng phiền phức như thế này.”
      “Thừa lời, chuyện tình cảm có thể phiền phức sao? Ngày mai giải thích với cậu ấy nhé, nếu hôm nay cũng được, nhanh lên.”
      Giang Ly lắc đầu: “ với cậu ấy chẳng phải là được rồi sao?”
      Tôi toát mồ hôi: “Cậu ta ghét tôi như vậy, tôi rồi cậu ta cũng tin, huống hồ tôi là gì của cậu ta? Tôi dùng danh nghĩa gì để với cậu ta?”
      Giang Ly nghĩ chút, có lẽ là cảm thấy danh nghĩa “vợ của bạn trai” thực có chút hỗn loạn, thế là chán nản lắc đầu, : “Thôi cần, cậu ấy hiểu.”
      Tôi: “ được! nhìn thấy ánh mắt của cậu ta hôm nay đâu, cứ phảng phất như tôi là nữ ma đầu phóng hỏa giết người, tội ác ngập trời vậy! Chúng tôi tốt xấu gì cũng ở cùng công ty, tốt xấu gìcũng là đồng nghiệp. Hơn nữa, nếu như tiểu mỹ nam này có vướng mắc tâm , mưu sát tôi phải làm thế nào? Dù gì cũng cùng làm việc, gây án cũng dễ dàng...”
      “Được rồi, được rồi!” Giang Ly vỗ vỗ trán, chịu đựng được dài dòng của tôi. “Tôi là được chứ gì, phụ nữ phiền phức! Đàn ông cũng phiền phức!”
      Vậy lợn , lợn phiền phức đâu!
      ======================================

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25
      Type" Ted



      Tôi vừa vào đến cửa công ty có người từ phía sau gọi tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, là Lý Mẫn. Tôi đứng lại đợi ta, sau lưng ta lập tức xuất bóng người tôi muốn nhìn thấy.
      Tôi làm theo những lời Giang Ly , đứng vững, cố làm vẻ lạnh nhạt nhìn Vu Tử Phi cái, sau đó sánh vai cùng Lý Mẫn vào thang máy.

      Lý Mẫn phát ra phía sau có người, cũng phát ra khác thường của tôi, bởi vì bây giờ tất cả tinh lực của ta đều tập trung vào chuyện lá cải nào đó.
      Lý Mẫn truy hỏi tôi, cười rẻ tiền : “Thư ký Quan, người đàn ông đưa làm vừa rồi là bạn trai à?”

      Tôi cười cười, trả lời: “Là chồng tôi.”

      Lý Mẫn há miệng, mở to mắt, vẻ mặt thể ngưỡng mộ: “Xe của chồng đẹp.”

      Tôi lịch cười cười: “Ồ, vậy à?” lòng, tôi vẫn chưa nhìn kỹ xe của ta, chỉ biết là chiếc xe đó là chiếc “đừng sờ tôi”, màu trắng. Bởi vì đó là chiếc xe huênh hoang cho nên lúc đầu tôi đoán, Giang Ly là người huênh hoang. Sau này mới phát , ta còn khó hầu hạ hơn cả kẻ huênh hoang.
      Lý Mẫn cười : “Chồng đối xử với tốt.”

      Đùa à, ta đối xử với tôi tốt ư? Nếu như biết ta đối xử với tôi thế nào, thử xem có ăn lại những lời này !

      Đương nhiên rồi, suy nghĩ sau lưng chúng tôi còn có cặp mắt phức tạp, hơn nữa tôi cũng thực có gan để xấu Giang Ly sau lưng (tuy đây cũng coi là xấu, nhưng Giang Ly là kẻ biến thái, nếu ta biết, chưa biết chừng ức hiếp tôi). Thế là tôi lạnh nhạt cười chút, : “Đây là nghĩa vụ của ấy.” Phải là tôi khoác tương đối khá.

      Đến đây, ánh mắt Lý Mẫn nhìn tôi cũng có chút sùng bái rồi...
      Ba người chúng tôi cùng vào chiếc thang máy. Trong thang máy, tôi ngẩng đầu từ đầu đến cuối, mắt liếc ngang, nhìn Vu Tử Phi cái nào, luôn cười với Lý Mẫn. Giang Ly rồi, thua người thua trận, nhất định phải ở khí, thế áp đảo kẻ địch!

      Tôi phát tay Giang Ly này lại nghiễm nghiên trở thành quân sư đầu chó của tôi, tuy ta biến thái nhưng trí tuệ vẫn còn được.
      Từ trong thang máy ra, tôi thở phào cái, bất luận thế nào, hôm nay cũng mất mặt. Sau bốn năm tôi và Vu Tử Phi chia tay, đây là lần đầu tiên.

      Hôm nay cấp của tôi xem ra rất mệt mỏi, có lẽ là hôm qua vận động quá sức chăng! (= . :)

      Vương Khải nhìn thấy tôi, xốc lại tinh thần, chào hỏi: “ vẫn tốt chứ?”

      Tôi bị ta hỏi đến mức chẳng hiểu gì: “Tôi có cái gì ổn?”

      Vương Khải lắc đầu, bộ dạng rất đau khổ: “Quan Tiểu Yến, tôi đánh giá cao EQ của ! Hôm qua, hồn bay phách tán, dường như ngày tận thế sắp đến rồi, tôi còn cho xảy ra chuyện lớn gì, ngờ rằng hôm nay lại hoạt bát vui vẻ, uổng công tôi lo lắng cả đêm!”
      Tôi cảm thấy ta khoác, thế là dũng cảm bóc mẽ ta: “Tối qua chưa biết chừng còn cùng mỹ nữ nào đó tiêu dao ấy chứ, làm sao còn nhớ đến tôi nữa, coi tôi là đồ ngốc à?”

      Vương Khải lập tức trưng ra bộ dạng thề thốt thành khẩn, trong giọng còn mang chút thất vọng: “Tôi đó, tối qua tôi còn gọi cho , nhưng dập máy.”

      Tôi: “Càng càng đáng tin, còn gọi cho tôi? Sao tôi biết nhỉ?”

      Vương Khải: “Làm sao có thể, Tiểu Yến Yến, có lương tâm!”

      Tôi bị ta làm cho thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, tôi phải làm việc rồi, phiền Vương Phó tổng chút việc công .”

      Vương Khải chẳng hề vòng vo, móc điện thoại ra, ép tôi xem nhật ký cuộc gọi, tôi xem, ta liền dùng thân phận cấp ra lệnh cho tôi, còn huênh hoang trừ lương của tôi. Thiện tai, sao tôi đến đâu cũng bị ức hiếp như vậy chứ?

      Tôi nhìn lướt qua nhật ký cuộc gọi của Giang Ly, đúng là khoảng chín giờ tối hôm qua ta có gọi điện cho tôi lần, chuyện này cũng kỳ quái. Tôi đành lôi điện thoại của mình ra xem, oái, gặp ma rồi, trong nhật ký cuộc gọi của tôi cũng có ghi nhớ như thế này, Vương Khải tối qua thực có gọi cho tôi. Nhưng mà... sao tôi chẳng nhớ chút gì nhỉ?

      Trong nhật ký cuộc gọi hiển thị ràng là chín giờ mười phút... Lúc đó tôi tắm.

      Được rồi, nếu như điện thoại của tôi trúng gió - đương nhiên nó trúng gió cũng thể tự mình ngắt cuộc gọi - vậy nhất định là Giang Ly làm rồi. Nhưng ta làm gì mà tắt điện thoại của tôi, ta có ý gì chứ?

      Vương Khải dựa vào ghế, lầm bầm: “Chó cắn Lã Động Tân(1), lòng tốt bị coi là gan lừa, thế giời này luôn có nhóm người như vậy, bọn họ tàn nhẫn, ích kỷ, bọn họ có lương tâm, bọn họ đối đãi với cấp của mình lạnh băng như mùa đông vậy...”

      Tôi run rẩy, cắt ngang lời ta: “Xin lỗi, hôm qua... hôm qua tâm trạng tôi tốt lắm cho nên quên mất.”

      Vương Khải ràng tình nguyện nghe tôi giải thích: “Bóp vai cho tôi, tôi tha thứ cho .”

      Sao tôi phải làm vậy chứ? “Vương Phó tổng, nhìn vào thân phận của người làm công như tôi đây, phiền với tôi về việc chính ! Mười giờ sáng hôm nay, phải họp, buổi chiều...”

      Vương Khải xua xua tay, giả vờ mệt mỏi, hết hơi : “Hôm nay có thể nào chuyện công việc ?”

      Tôi nhìn bộ dạng mệt mỏi như sắp chết của ta, cũng có chút mềm lòng, dù gì chết bàn làm việc cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho. Thế là tôi hỏi: “Vậy cái gì?”

      Vương Khải suy nghĩ chút : “Hay là chúng ta chơi ?”

      “Hả?” Tôi ngẩn ra, chơi? Cái này mà ta cũng nghĩ ra! Nhưng nhìn vào ánh mắt vô cùng hy vọng của ta, tôi lại nhẫn tâm , dù gì với trạng thái bây giờ, ta cũng chẳng cách nào làm việc được, vậy ra ngoài chơi . Huống hồ, ta muốn trốn làm, tôi cũng cần lo lắng bị bắt. Nghĩ đến đây, tôi gật gật đầu, trốn làm có tiền công, sao lại chứ?

      Vương Khải thấy tôi đồng ý, bỗng nhảy khỏi ghế, sai, chính là “nhảy”! Động tác này của ta phải gọi là nhanh nhẹn, nhanh nhẹn đến mức thỏ nhìn thấy cũng phải toát mồ hôi. Sau đó, ta vòng qua bàn làm việc, kéo tay tôi ra bên ngoài, vừa vừa : “Chúng ta chơi gì? bơi? Đánh bowling? có biết chơi golf ...”

      Tôi kinh hãi nhìn bộ dạng hưng phấn của ta, nào có biểu gì là suy nhược đâu?

      Mẹ kiếp, lại bị lừa rồi!

      Tôi và Vương Khải nảy sinh tranh chấp kịch liệt về vấn đề “ đâu chơi” này, hai bên ai nhường ai, đàm phán hồi rơi vào khủng hoảng. Vì tôi kiên trì ngừng ngoan cường, bất khuất, Vương Khải cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đồng ý đưa tôi đến khu giải trí.

      Vậy mà ta vẫn phục, bổ sung câu: “Tiểu Yến, biết khiến người ta thích.”

      Chẳng mấy chốc, ta lại cười hì hì : “Nghe trong số phim truyền hình chính thống, trai hẹn hò đều thích khu giải trí.”

      Sau khi tôi và Vương Khải quyết định khu giải trí, định đến trung tâm thương mại mua hai bộ đồ bình thường - trang phục nghiêm túc mặc nơi công sở dọa người là được rồi, nếu mặc âu phục đến khu giải trí, vậy là kỳ dị.

      Đương nhiên, tiền mua quần áo cũng là Vương Khải trả, ai bảo người khởi xướng là ta chứ.

      Với nguyên tắc lo trước lãnh đạo, tôi đưa Vương Khải mua chiếc áo phông, quần bò và giày thể thao, bộ đồ đó mặc lên người ta, chỉ đẹp trai mà còn thêm vẻ... hơi lưu manh. Có lẽ bởi vì quen biết ta, có lẽ là bởi vì đầu óc ta phức tạp, tóm lại bất kể ta mặc cái gì, tôi đều cảm thấy khí chất dung tục của ta vô cùng xuất chúng và khó che lấp.

      Vương Khải kéo tôi vào cửa hàng chuyên bán đồ hiệu, chỉ bộ đồ được bày ở vị trí trung tâm, bảo tôi thử. Sở dĩ là để nhấn mạnh đồ nữ, bởi vì còn có đồ chuyên dành cho nam tương ứng, đây là bộ đôi tình nhân, từ áo phông, quần bò, thêm vào đó là mũ, giày, ngay đến tất cũng cùng loại.

      Nhưng bộ đồ nữ này thực rất đẹp, tôi vừa thầm khen gu thẩm mỹ của Vương Khải so với khí chất của ta xuất chúng hơn chút, vừa cầm bộ đồ lên vào phòng thử.
      Từ phòng thử đồ ra, nhìn mình trong gương, nhất thời cảm thấy mình dường như trẻ ra mấy tuổi, điều này khiến tâm trạng tôi tốt hơn nhiều.

      Tôi tự ngắm mình trong gương lát, tìm Vương Khải phát ra thấy ta đâu. Thiện tai, tiểu tử này phải muốn để tôi trả tiền chứ?

      Tôi lo lắng ta ra từ phòng thử đồ, bộ đồ vừa rồi thay. Lúc này ta mặc, chính là bộ đồ người tôi... dành cho nam.

      Tôi nhìn ta cái vẻ bất mãn: “ đùa gì chứ?”

      Vương Khải xoay người trước gương, : “Tôi cảm thấy bộ đồ này rất đẹp, nên thử... Nhìn gì mà nhìn, quần áo này là tôi nhìn thấy trước đó.”
      Tôi tức giận: “Được rồi, vậy tôi đổi bộ khác.”

      Vương Khải cười : “Được thôi, bộ này trả tiền rồi, nếu mua thêm, tự trả tiền nhé!”

      Tôi: “...”

      - là - quá - đáng - ghét!
      Trời xanh ơi, tôi tuyệt vọng với thế giới này rồi! Người tốt thế giới này đều chết hết rồi sao...

      Cân nhắc đến việc tôi thực người chấp tiểu tiết (toát mồ hôi), kiên trì lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, cho nên lần này tôi nhịn, chẳng phải chỉ là quần áo giống nhau sao, ai để ý chứ!

      Vương Khải trong ấn tượng của tôi là người ham chơi, cho nên đối với những trò này của ta, tôi có cảm giác ngượng ngùng hay thích ứng, trái lại quá đáng quá là được. Đương nhiên tôi cũng lo ta động lòng với tôi, chút khách khí, tôi vẫn biết sức nặng của mình, huống hồ lúc đầu ở Maldives, lý luận “nghĩ thông rồi” kia của ta, khiến tôi hoàn toàn yên tâm. Đương nhiên điểm quan trọng nhất chính là, Vương Khải chỉ biết chơi đùa phụ nữ, biết phụ nữ, cho nên tôi tình nguyện tin tưởng ngày tận thế, chứ tin tưởng Vương Khải động lòng với phụ nữ... đương nhiên chuyện ta có động lòng với đàn ông nằm trong phạm vi nghiên cứu của tôi...

      Lúc này Vương Khải cười he he đưa tôi đến khu vui chơi, thấy ta nhảy nhót từng bừng, chỉ hận thể nâng cả thế giới, tôi nhất thời cho rằng buổi sáng ta chỉ giả vờ ốm yếu mà thôi.

      Chú thích:
      1. Câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là "Ách giữa đàng quàng vào cổ"

      ==============================================================================

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21

      justify;" align="

      Từ sau lần gặp tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong ở nhà ăn của nhân viên, tôi gặp lại cậu ta ở đó nữa. Theo Vương Khải khai báo, trong cuộc sống, đứa trẻ này thích nghiên cứu linh tinh, ghét chỗ đôngngười, cho nên cậu ta đến nhà ăn nhân viên cũng là bình thường. Bố của Vương Khải và bố của Tiết Vân Phong cùng là cổ đông của tập đoàn Nam Tinh, vậy hai người bọn họ chắc cũng làngười quen, cho nên lời của Vương Khải có độ tin cậy rất cao.

      Từ khi tình cờ gặp trong nhà ăn kia, tôi chỉ gặp lại Tiết Vân Phong lần, đương nhiên phải là trong nhà ăn nhân viên. Chuyện là buổi sáng nào đó, tôi lại thần kinh trúng gió dậy sớm năm phút, sau đóđi làm, khi vào trong thang máy gặp tiểu mỹ nam này. Cậu ta nhìn tôi, giống như nhìn người xa lạ, mặt chút biểu cảm. Tôi thầm thở dài, xem ra Giang Ly làm công tác tư tưởng cho cậu ta cũng rấtđến nơi đến chốn, như thế này tôi cũng yên tâm rồi... Dù gì mặt chút biểu cảm cũng tốt hơn nhiều biểu cảm lẫn lộn, thập cẩm, có chút rối rắm như thế kia.

      Tuy tôi thích chàng đẹp trai, nhưng tôi rất có vài chàng đẹp trai thể đến gần được, ví dụ như Vương Khải, ví dụ như Tiết Vân Phong, lại ví dụ như Giang Ly. Sau đó, tôi liền bi phẫn phát ,xung quanh tôi thực hề thiếu các chàng đẹp trai, cái thiếu chính là chàng đẹp, bình thường...

      Bởi vì bọn họ đều bình thường, cho nên việc bình thường vẫn cứ xảy ra, ví dụ như tối hôm nay.

      Kỳ nghỉ Quốc khánh là ngày tốt, tôi là người quen ở nhà cho nên cũng chạy loạn đâu, con người Giang Ly này, thông thường ban ngày mất dạng, tối mới chuẩn giờ về nhà ăn cơm.

      Buổi tối hôm nay, tôi ngồi trong phòng khách lên mạng, đột nhiên, màn hình máy tính nhảy ra cửa sổ màu đen, cửa sổ màu đen này, mọi người đều rất quen thuộc nhỉ?

      Máy tính của tôi tuy là Vạn niên thụ, động gì đến co giật, nhưng vẫn ít khi có hành động mạnh mẽ thế này. Tôi cho rằng đây chẳng qua chỉ là những lỗi , kiểu như giả vờ chết mà bác Vạn niên thụkia thường diễn, thế là nghiễm nhiên tắt . Sau đó việc ngờ được lại xảy ra.

      hộp thoại màu đen kia xuất mấy chữ: Quan Tiểu Yến?

      Lúc đó, tôi liền lơ mơ, đây là ở đâu ra? Máy tính Vạn niên thụ kia lại hét ra tên của tôi? Thế là tôi hứng khởi gọi Giang Ly: “Giang Ly, mau đến xem , máy tính của tôi là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất thế giớirồi...”

      Giang Ly đến phía sau tôi, nhìn vào màn hình máy tính của tôi cái, sau đó nhìn tôi như nhìn kẻ đần độn, mặt biểu cảm : “ bị mộng du rồi.”

      Được rồi, bởi vì tôi là kẻ ngu tin học cho nên với những chuyện như thế này có chút kinh nghiệm gì, cũng ngờ rằng “hacker xâm nhập” lại thế này.

      Lại bởi vì tôi là kẻ ngu tin học cho nên tôi rất sùng bái hacker, thế là lúc này tôi ôm tâm trạng tôn kính và sợ hãi, run rẩy gõ lên hàng chữ cửa sổ màu đen kia: “Dám hỏi đại hiệp là cao nhân phương nào?”

      Đối phương được thể trả lời: “ ngờ máy tính của lại dễ dàng bị xâm nhập thế này, còn may tôi là người có đạo đức, có nhân phẩm, tùy tiện động quá nhiều vào đồ của .”

      Tôi có chút hoảng: “Vậy rốt cuộc muốn làm gì?”

      Đối phương: “Nhớ thôi, lẽ nào nhớ tôi sao? Mấy hôm nay làm sao cứ rúc ở trong nhà ra ngoài vậy, chi bằng ngày mai chúng ta leo núi ?”

      linh tinh, vớ vẩn mà lại dài dòng vô đối, phong cách chuyện này, trong số những người mà tôi quen biết, chỉ có mình Vương Khải thôi. Tôi định thần lại, trả lời: “ có phải là Vương Khải ?”

      Đối phương: “Đúng rồi! Tiểu Yến Yến, là càng ngày càng thông minh, thưởng cái ôm!”

      Tôi nén lửa giận trong lòng, trả lời: “ vô vị, phiền cút ra khỏi máy tính của tôi ngay.”

      Vương Khải: “Được rồi, nhưng mà tôi ở trong máy tính của sửa đồ, xem ra mấy ngày nay máy tính của thể dùng được rồi...”

      Tôi: “Rốt cuộc muốn thế nào?!”

      Vương Khải: “Ngày mai leo núi cùng tôi nhé, leo núi về sửa cho .”

      Tôi: “ bỉ ổi quá đó!”

      Vương Khải: “Tiểu Yến, đừng như thế này, xem ông chồng có năng lực X kia của ở cùng , tôi có lòng tốt đưa ra ngoài chơi, còn tôi như vậy.”

      Câu “ông chồng có năng lực X” kia khiến cho Giang Ly nổi giận, ta kéo tôi ra, ngồi xuống trước máy tính, lặng lẽ trả lời câu: “Tôi là ông chồng có năng lực X của ấy.”

      Câu này rất quen thuộc...

      Vương Khải bên kia rất lâu trả lời lại.

      Sau đó những ngón tay dài của Giang Ly nhảy múa bàn phím, gõ ra câu : “Hôm nay tôi cưỡng X cậu.”

      Giang Ly: “Tôi chỉ cưỡng X máy tính của cậu.”

      Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Ly liền mở ra khung cửa sổ đen nữa, gõ bàn phím nhanh như bay. Sau đó trong khung cửa sổ đen kia nhảy ra chuỗi những ký hiệu tôi nhìn hiểu lắm.

      Tôi rất muốn giả vờ tạo ra bộ dạng hiểu biết, nhẫn nại nhìn. Đáng tiếc những ký hiệu kia thực rất có công hiệu thôi miên, tôi vừa nhìn lát liền trụ nổi nữa, đành ngáp dài, rời khỏi Giang Ly, vào bếp pha cà phê cho ta, coi như là báo đáp.

      Giang Ly khởi động lại máy tính, sau đó nhận lấy cà phê, tiện miệng câu: “Máy tính của nát quá!”

      Tôi cho rằng ta thua Vương Khải rồi, vì vậy mượn cớ đổ cho máy tính, thế là phản bác : “Kỹ thuật bằng người ta thừa nhận , liên quan gì đến máy tính của tôi chứ!” Tuy nó đích xác là Vạnniên thụ!

      Giang Ly thoải mái dựa vào ghế, : “Ngày mai làm cho tôi chút đồ ăn ngon nhé!”

      Xí, đánh thua còn có mặt mũi đòi công?

      Lúc này, máy tính khởi động lại xong, Giang Ly nhường chỗ ngồi lại cho tôi: “Tiểu tử kia chỉ có thể cài đặt lại hệ thống thôi.”

      Hai mắt tôi sáng như sao (đây tuyệt đối là các vì sao sùng bái) nhìn Giang Ly, cảm thán : “Hóa ra là kỹ sư mạng, chẳng trách lợi hại như vậy.”

      Giang Ly khuấy khuấy cốc cà phê, trả lời: “Trước đây là vậy.”

      Tôi hiếu kỳ hỏi: “Vậy đổi nghề rồi à? Bây giờ làm gì?”

      “Bây giờ chẳng làm gì cả!” Giang Ly vô cùng khoa trương trả lời, cúi đầu nhìn cà phê trong cốc cái, cau mày lại: “Nửa đêm rồi cho tôi uống cà phê làm gì?”

      Choáng, vừa rồi tôi buồn ngủ quá, cho nên liền nghĩ kiếm cho ta thứ đồ gì để xốc lại tinh thần. Nhưng mà thái độ của tiểu tử này cũng thực tồi tệ, tốt xấu gì cũng nên tiếng cảm ơn chứ!

      Giang Ly đợi tôi trả lời, bưng cốc cà phê lên uống ngụm, sau đó càng cau mày: “Mùi vị này kỳ quái, sau này đừng pha nữa.”

      Này, lão nương lần đầu tiên pha thứ dở hơi này, được chưa nào!

      Lúc sắp ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Vương Khải, cả tin nhắn chỉ có chuỗi số tỉnh lược.

      Thế là tôi huênh hoang, tôi đắc ý, tôi sảng khoái. Tôi cười híp mắt trả lời ta: “ là thụ mà, chẳng trách chỉ mấy lần giày vò mà treo máy rồi.”

      Vương Khải bỏ qua hình tượng lôi thôi dài dòng thường ngày, cũng chẳng để ý đến tôi nữa. Tôi nghĩ, ta thực bị tổn thương lòng tự trọng rồi... dù gì, bất luận thế nào, đây cũng là tự mình chuốc lấy.

      Tuy tôi thích hành vi của Vương Khải nhưng lời của ta cũng phải là có đạo lý, dù gì kỳ nghỉ Quốc khánh năm mới có lần, cứ rúc ở trong nhà, thực buồn chán, thế là tôi quyếtđịnh ra ngoài chơi bời.

      mình ra ngoài vô vị quá, nếu cùng Giang Ly ra ngoài, có thể càng vô vị, huống hồ còn có khả năng bị bắt nạt. Hạp Tử và bạn trai nóng bỏng, làm gì có hơi sức mà để ý đến tôi. Vương Khải, con ngườinày... bởi vì vừa mới ngược đãi ta cho nên tôi cũng chẳng có mặt mũi tìm ta, huống hồ bây giờ ta chưa biết chừng ở cùng mỹ nữ nào đó, kỳ nghỉ dài thế này, làm sao ta có thể camchịu mình đơn.

      Được rồi, vậy tìm mẹ tôi , khó khăn lắm mới được nghỉ, tôi cũng nên hiếu kính với bà.

      Mẹ tôi cho rằng tôi lại cãi nhau với Giang Ly, tôi giải thích cả nửa ngày, bà mới tin, sau đó giả vờ muốn cùng tôi ra khu sinh thái ở ngoại thành nghỉ... Lão thái thái này vẫn là khó chịu.

      Khu sinh thái rất tuyệt, bên trong phong cảnh rất đẹp, đồ ăn vô cùng hợp khẩu vị, chủ yếu là do nguyên liệu ở đây rất ngon và tươi mới.

      Mẹ tôi tuy tính cách điên điên khùng khùng nhưng lại có sở thích cực kỳ phù hợp với tính cách của bà - câu cá. Trước đây, tôi nghĩ mãi thông, bà thích làm gì làm, vì sao lại cứ thích câu cá, đólà hoạt động cầu tính nhẫn nại bậc nhất. Sau này, thường xuyên cùng bà câu, tôi mới phát ra, hóa ra bà đơn thuần chỉ coi câu cá là chuyện. Có mấy lần, bà mải chuyện với tôi, cá cắn câucũng mặc kệ, cứ thế đến khi tôi nhắc nhở, bà mới từ từ nâng cần câu lên, lại gắn mồi câu vào.

      Tóm lại, với mẹ tôi, gọi là câu cá chẳng bằng gọi là cho cá ăn chính xác hơn.

      Ngày thứ hai đến khu sinh thái, mẹ tôi liền tóm tôi câu cá cùng bà, tôi đành ngoan ngoãn tuân lệnh.

      Mùa thu đến rồi, hôm nay khí tồi, tiết trời dễ chịu, hơn nữa nước hồ trong xanh khiến lòng người ta vô cùng thư thái. Tôi đột nhiên phát thời tiết như thế này mà hoạt động chút cũng thựcsự tồi, cứ buồn bã trong nhà phát ngấy.

      Mẹ tôi ngồi phiến đá lớn, mắc mồi, vung cần câu mấy cái, giống như bắt đầu câu cá.

      lát sau, bà quay đầu nhìn tôi, dường như muốn gì nhưng lại có chút do dự.

      Kỳ quái, mẹ tôi mà cũng có chuyện khó mở miệng ư? Tôi hiếu kỳ hỏi: “Mẹ, mẹ muốn tiểu à?”

      “Khụ khụ...” Mẹ tôi tự nhiên, ho khan hai tiếng. “Tiểu Yến, mẹ với con chuyện này.”

      Tôi: “Chuyện gì vậy?”

      Mẹ tôi : “Bố con mấy ngày trước đến tìm mẹ.”

      Tôi cau mày: “Sau đó sao, mẹ có đánh ông ta đến mức bới đất tìm răng ?”

      Mẹ tôi chán nản lắc đầu, : “Ông ấy dù gì cũng là bố con, con hà tất phải hận ông ấy như vậy.”

      Tôi: “Mẹ hận ông ấy sao?”

      Mẹ tôi lại điên điên khùng khùng, thở dài : “Đều là chuyện qua rồi, mẹ sớm còn hơi sức mà hận ông ta nữa.”

      Tôi: “Nhưng ông ta phản bội, vứt bỏ mẹ.”

      Mẹ tôi trả lời, chỉ hỏi: “Vậy con hận Vu Tử Phi ?”

      Vu Tử Phi? Nghe thấy tên ta, tôi có chút im lặng. Tôi muốn gặp ta, muốn nhắc đến ta, nhưng mà, tôi hận ta ?

      Mẹ tôi thấy vậy, lại : “Con xem, con cũng bỏ qua cho Vu Tử Phi rồi, thế giới này làm gì có hận nhiều như vậy, sống tốt ngày tháng của mình mới là đúng đắn.”

      Tôi ngẩng đầu, : “Ai con bỏ qua? Con hận Vu Tử Phi, hận tất cả những người bỏ rơi con!”

      Tay cầm cần câu của mẹ tôi hơi run chút, bà : “Tiểu Yến à, con hơi cực đoan. Con phải biết, người hạnh phúc hay , liên quan đến người khác đối xử với ta thế nào, mà là ta đốixử với thế giới này thế nào.”

      Tôi cúi đầu .

      Mẹ tôi lại : “Nha đầu ngốc, tha thứ cho người khác cũng chính là tha thứ cho chính mình đó.”

      =====================

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22
      Type: Ted

      justify;" align="

      Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua cũng tồi, mẹ tôi sắp nhận giấy chứng nhận người cao tuổi nhưng lên núi xuống sông, tinh thần bà vẫn phấn chấn.

      Đương nhiên có kiện khiến tôi thoải mái. Theo mẹ tôi báo cáo, người bố ý nghĩa sinh vật kia của tôi tìm bà là muốn nhân kỳ nghỉ, ăn bữa cơm cùng hai mẹ con tôi. Tôi hỏi mẹ có đồngý .

      Mẹ tôi lắc đầu, bảo tôi: Ông ấy là người xa lạ của bà rồi, chỉ là biết tôi có đồng ý .

      Tôi cười nhạt, đương nhiên tôi đồng ý!

      Mẹ tôi thở dài, : “Sớm biết con thế này.”

      Những ngày vui vẻ thường trôi nhanh, kỳ nghỉ của tôi kết thúc rồi, tôi cũng như phần lớn mọi người, nên làm làm, phải học học.

      Ngày làm đầu tiên sau kỳ nghỉ, tôi đến công ty, tinh thần sảng khoái, có lẽ bởi vì lâu chưa làm, lần đầu tiên tôi biểu tích cực lần, dậy sớm hơn bình thường mấy phút. Vừa vào đến cửa lớn củacông ty, liền nhìn thấy Lý Mẫn của phòng Kế hoạch. Mỗi công ty đều có nhóm người như thế này, bọn họ tin tức nhanh nhạy, sức lực dư thừa, và vô cùng có tinh thần đưa chuyện những chuyện có thể khiếncho thần kinh của người ta treo lên, tất cả đều trở thành nguồn chuyện của bọn họ. Đương nhiên, những thứ ở coi là gia vị, chủ đề chủ lực của bọn họ thường xoay quanh những tin tức liên quan đến côngty, lớn có bé có, xấu có tốt có, chính thức có chính thức cũng có, tất cả được nước bọt của bọn họ thấm ướt lượt.

      Lý Mẫn vừa hay chính là người như thế này.

      Tôi nhìn thấy Lý Mẫn, cười chào hỏi ta, rồi rời . Ai biết được ngôi sao đưa chuyện này chỉ có miệng tốt, thân thủ cũng khá. Lý Mẫn mắt sáng tay nhanh, nhanh chóng đến bên cạnh tôi, thần bí :“Thư ký quan, có biết ?” Đây coi như câu mở đầu.

      Tôi đành vểnh tai hỏi: “Cái gì?”

      Thái độ của tôi cổ vũ mạnh mẽ Lý Mẫn, mắt ta sáng long lanh, : “Công ty chúng ta tuần này tổng quản lý thị trường mới đến, vô cùng đẹp trai!”

      Ồ, đẹp trai à? Có lẽ bởi vì tôi gần đây chịu khổ bởi những chàng đẹp trai cho nên bây giờ cũng có hứng thú lắm với trai đẹp. thực chứng minh, phàm là quá đẹp trai, nếu phải trăng hoa làđồng tính, chưa biết chừng còn có khuynh hướng bạo ngược!

      Lý Mẫn thấy tôi chẳng quan tâm gì, cho rằng tôi tin, liền thề thốt thành khẩn: “Tôi đó, vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa, ta chỉ đẹp trai, mà khí chất cũng được, vừa nhìn thấy biếtlà quân tử khiêm tốn.”

      Đến quân tử khiêm tốn cũng ra rồi, Lý Mẫn này thực bị mê hoặc rồi, nhưng tôi hoài nghi vô cùng, khi câu này ta lấy Vương Khải ra so sánh...

      Hai người chuyện, lúc này, tôi nghe thấy phía sau truyền đến tiếng : “Thư ký Quan, đến sớm vậy?”

      Tôi quay đầu lại, Vương Khải cười đê tiện nhìn tôi. Ba ngày gặp, ta thay đổi chút nào. Tướng mạo vẫn xuất chúng như vậy, khí chất vẫn dung tục như vậy.

      Lý Mẫn nhanh chóng trưng ra nụ cười mỉm, ngọt ngào gọi tiếng: “Vương Phó tổng.”

      Vương Khải gật đầu với Lý Mẫn, quên tặng thêm nụ cười mỉm rẻ tiền làm điện giật chết người. Loại cười mỉm này có tên gọi, đó là mỉm cười kiểu quyến rũ. Tôi ở bên cạnh nhìn thấy, chẳng biếtnói gì.

      ra khỏi thang máy, Vương Khải sánh vai bên tôi, cúi đầu đùa: “Thư ký Quan à, ghen sao?”

      Tôi ngẩng đầu, cười hi hi, trả lời: “Vương Phó tổng , máy tính cài đặt lại thế nào rồi?”

      Mặt Vương Khải lập tức biến sắc, phẫn uất nhìn tôi cái, u oán : “ ta chẳng qua chỉ là biết tiểu xảo xâm nhập ngược lại, đây chỉ có thể coi là công năng phụ của người làm chồng, cũng đừng quên,công năng chủ yếu của ta vẫn chưa qua cửa đó.”

      Lại thế rồi! Tôi lừ mắt, chẳng buồn để ý đến ta.

      Vương Khải chuyển phần tư liệu cho tôi, : “Cái này cầm đến đưa cho giám đốc phòng Thị trường, nhân tiện gọi tổng quản lý thị trường mới đến chỗ tôi chút.”

      Tuân lệnh! Tôi nhận lấy chỗ tư liệu, quay người ra cửa.

      Nghe tổng quản lý thị trường mới đến tuần này là chàng đẹp trai, được rồi, tuy gần đây tôi chẳng có cảm tình gì với những chàng đẹp trai nhưng cũng thực hiếu kỳ ta đẹp trai đến mức nào,mới có thể là “đẹp trai chết được”, huống hồ còn có khí chất “quân tử khiêm tốn”.

      Đến cửa phòng Thị trường, vẫn chưa kịp vào suýt chút nữa tôi ngã nhào. Có lẽ là do vội quá, chân vừa vấp, tôi đổ nhào vào cửa phòng Thị trường.

      Trong tình huống bình thường, lúc này nên có chàng đẹp trai từ trời rơi xuống, tay đỡ tôi dậy, sau đó có lẽ chúng tôi gặp tiếng sét ái tình gì đó... Đương nhiên vì giáo huấn trước đây, tôi biếttình huống này mới là bình thường nhất, cho nên cũng hy vọng gì, chỉ ý thức tóm lấy tay nắm cửa, hy vọng bị ngã xuống đất.

      Sau đó, kỳ tích xuất . Chính vào lúc này, phòng Thị trường đột nhiên có người kéo cửa ra, tôi thể buông tay nắm cửa, đổ thẳng vào người kia.

      Người kia thấy có vật thể đột nhiên từ ngoài cửa nhào vào, vội vàng đón giữ.

      Tôi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu muốn câu cảm ơn đối phương hoặc là câu xin lỗi gì đó. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của ta, tôi nhất thời chẳng nổi lời nào nữa.

      Vu Tử Phi cúi đầu nhìn thấy tôi, ràng cũng ngẩn ra.

      Tôi chỉ cảm thấy từ dưới chân mình, cảm giác tắc nghẹn bay lên, sau đó lan tỏa ra toàn thân, tiếp đó, trái tim tôi càng lúc càng chìm, sắp chạm đáy rồi.

      Vu Tử Phi đỡ tôi, ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng gọi tiếng: “Yến Yến?”

      Tôi đẩy ta ra, miễn cưỡng đứng vững trước mặt ta, sau đó : “Xin lỗi.” xong, tôi lách qua người ta vào trong.

      Sau khi đưa tư liệu cho giám đốc phòng Thị trường, tôi nhân tiện nghe ngóng chỗ ông ta: “Tổng quản lý mới của phòng Thị trường họ gì vậy ạ?”

      Giám đốc phòng Thị trường cười đáp: “ ta họ Vu, vừa mới đến đấy.” xong, ông ta hướng nhìn ra cửa cái, lại : “Chính là người ở cửa, ta chưa đâu.”

      Trong lòng tôi lại run rẩy chút. Sau khi cảm ơn với giám đốc phòng Thị trường, tôi ngẩng đầu cứng rắn đến, đứng trước mặt Vu Tử Phi vẫn đứng ở cửa, trơ ra như đá, cúi đầu : “Tổng quản lý Vu,Vương Phó tổng bảo đến tìm ấy.”

      Im lặng.

      Tôi cho rằng Vu Tử Phi thể hiểu lời tôi , muốn lặp lại lượt, ngờ ta lại lên tiếng.

      ta giọng gọi: “Yến Yến.”

      “Tổng quản lý Vu, xin hãy họi tôi là thư ký Quan.” Tôi xong, dám nhìn ta, cúi đầu qua trước mặt ta.

      Phán đoán qua tiếng bước chân, tôi biết Vu Tử Phi theo tôi.

      Tôi nghe , hồn phách của người có thể rời khỏi cơ thể, tôi nghĩ trạng thái của tôi hôm nay, có lẽ chính là như thế. Đó là cảm giác thế nào nhỉ, hoảng hốt, thất thần, luôn cảm thấy đầu óc mình đầy nước đen, đầnđộn mất năng lực suy nghĩ, đến Vương Khải chuyện với tôi, tôi cũng kéo hồn phách lại được.

      “Thư ký Quan, làm sao vậy, sắc mặt khó coi thế?”

      “Ờ.”

      “Cơ thể khó chịu sao?”

      “Ờ.”

      “Tiểu Yến Yến, buổi trưa muốn ăn gì?”

      “Ờ.”

      “Hay là chúng ta ăn cơm tình nhân ?”

      “Ờ.”

      “Tiểu Yến Yến, tối nay chúng ta thuê phòng nhé?”

      “Ờ.”

      “Quan Tiểu Yến, rốt cuộc có phải chuyện với tôi vậy?”

      Tiếng hét tức giận của Vương Khải khiến tinh thần tôi chấn động. Tôi chậm chạp ngước mắt lên nhìn ta, ngẩn ngơ hỏi: “Vương Phó tổng , vừa rồi với tôi cái gì?”

      Vương Khải lo lắng cúi đầu nhìn tôi: “Tôi cho rằng trúng tà rồi.”

      Tôi cúi đầu: “Ờ, tôi có, chỉ là... có chút thoải mái...”

      Vương Khải kéo cổ tay của tôi, : “ nào, tôi đưa bệnh viện.”

      Tôi vùng thoát khỏi tay của ta, lạnh nhạt : “ cần đâu, Vương Phó tổng, ... có thể cho tôi nghỉ nửa ngày ?”

      Vương Khải gật đầu: “Được chứ, tôi tiễn !”

      cần, thực cần.” Tôi rồi, ra khỏi phòng làm việc của ta.

      “Tiểu Yến!” Vương Khải đột nhiên gọi tôi từ phía sau, ta do dự chút rồi : “Đừng quên đó, có khó khăn tìm lãnh đạo.”

      “Vâng, cảm ơn lãnh đạo.”

      Tôi quay về nhà, mệt mỏi dựa vào sofa, lúc này tôi cảm thấy sức lực toàn thân mình như bị rút sạch.

      Vì sao lại gặp ta, thế giới rộng lớn thế này, vì sao lại là ta chứ? Cả đời này tôi muốn gặp lại ta nữa, nhưng vì sao còn phải gặp lại ta chứ? Tôi ràng quên ta rồi, nhưng vì sao vừanhìn thấy ta đầu óc trống rỗng?

      Vì sao ta lại gọi tôi là “Yến Yến”? ta có tư cách gì chứ?

      Tôi cảm thấy hơi lạnh, mùa thu đến rồi, trời quả nhiên chuyển lạnh rồi. Tôi nhìn ánh mặt trời của ngày thu chiếu xiên vào thảm trải sàn trong phòng khách, nhớ rất , trong ngày thu ánh nắng rực rỡ đó, tađứng trong ánh mặt trời, cười tủm tỉm gọi tôi “Yến Yến”.

      Nhưng bây giờ, ta có tư cách gì chứ?

      Đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi chút nhỉ?

      Thế là tôi ngã xuống sofa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Mơ hồ có người mở cửa, đóng cửa, sau đó bước chân đến gần. Lúc này tôi bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, nhưng vẫn nhắm mắt nằm sofa muốn dậy.

      Giang Ly đến gần, cúi xuống : “Đồ ngốc nghếch này.”

      Tôi mệt chẳng buồn để ý đến ta, tiếp tục nằm sofa nhắm mắt. Ngủ là tốt, ngủ rồi cần đối mặt mới những thứ linh tinh, hỗn độn kia nữa.

      Lúc này, người tôi đột nhiên nặng hơn chút, hóa ra là Giang Ly hiếm khi có lòng tốt, lấy áo ngoài đắp cho tôi.

      Tôi dụi dụi mắt, ngồi dậy. Nhìn thấy ta vẫn đứng trước sofa, liền giọng câu: “ về rồi.”

      Giang Ly vừa thấy tôi tỉnh, lập tức bất mãn phê bình tôi: “ làm sao vậy, gọi điện thoại nghe máy, về trước cũng tiếng, hại tôi mất công chạy vòng.”

      Tôi cúi đầu “ồ” tiếng, : “Xin lỗi.”

      Có lẽ thái độ của tôi khiến Giang Ly rất kinh ngạc, lúc này ta cũng quên quở trách tôi mà khom lưng, nâng khuôn mặt của tôi lên cẩn thận nhìn chút, kinh ngạc : “ bị sao thế? Sao mà kinh hồn bạt vía vậy?”

      Tôi cúi đầu, lạnh tanh : “Chẳng liên quan gì đến .”

      Giang Ly đứng dậy, khoanh tay trước ngực : “ là có chút quan hệ đến tôi, cơm làm xong chưa?”

      Tôi lắc lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ.

      Giang Ly nhăn mày, tức giận: “Quan Tiểu Yến, quá đáng quá rồi.”

      Tôi vừa mở miệng muốn , nước mắt lại chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng được.


    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23
      Type: Ted



      Giang Ly quỳ xuống, ngạc nhiên nhìn mặt tôi: “... khóc à?”
      Thừa lời, nhìn thấy sao?

      Ngữ khí của Giang Ly ôn hòa hơn chút: “ khóc trông xinh hơn cười.”

      Tôi ngước mắt nhìn khuôn mặt kề sát của ta, muốn đấm cái cho ta lệch mặt.

      Giang Ly đứng dậy rồi ngồi xuống sofa, tiện tay cầm tờ giấy ăn đưa cho tôi: “Da mặt dày như vậy cũng có thể khóc như thế này, ai ức hiếp vậy?”

      Tôi nhận lấy tờ giấy, chỉ lau nước mắt gì. Đúng vậy, vì sao tôi phải khóc, ai ức hiếp tôi? Chẳng có ai cả... còn nữa, ai tôi mặt dày...
      Giang Ly dựa vào sofa, chẳng để ý chút nào, : “Có phải lại bỏ việc rồi ? Đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn mà, tôi nuôi .”

      Tôi cảm thấy ta cười đau khổ của người khác, thế là tôi chẳng vui vẻ gì: “Ai cần nuôi!”

      Giang Ly lại : “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cũng chỉ có chút bản lĩnh này.”
      Tôi chán chẳng buồn để ý đến ta, đứng dậy chuẩn bị làm cơm, nhân tiện phân tán chút chú ý.

      Giang Ly: “ muốn làm gì?”

      Tôi: “Làm cơm.”
      Giang Ly đột nhiên tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi lại xuống sofa.

      Lần này tôi thực tức giận rồi: “ làm gì vậy!”

      Giang Ly thong thả trả lời: “Tôi sợ đốt nhà bếp.”

      “Giang Ly! có thể vì tâm trạng của tôi tốt mà đừng ức hiếp tôi nữa ?”

      “Tôi ức hiếp .” Giang Ly suy nghĩ lát, đột nhiên đứng dậy : “Được rồi, tôi làm cơm, giám sát.”

      Tôi cho rằng mình nghe nhầm.

      Vì Giang Ly làm cơm là việc cực kỳ hiếm thấy cho nên lúc này tôi cũng xốc lại tinh thần, cùng ta vào bếp.
      Giang Ly chỉ vào góc nhà bếp, với tôi: “ đứng im ở bên kia, cấm động đậy, chỉ giám sát thôi.”

      Tôi ngoan ngoãn làm theo.

      Giang Ly lật tất cả những loại rau quả trong tủ lạnh, vứt những loại còn tươi , sau đó đem chỗ còn lại thả vào chậu rửa rau, vừa nhặt vừa rửa thành thục.

      Tôi có chút kỳ quái: “ rất chuyên nghiệp mà, giống biết nấu cơm.”

      Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa trả lời: “Tôi chỉ biết rửa rau, trước đây ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, bố tôi rửa bát.”

      gia đình hạnh phúc biết bao, tôi có chút ngưỡng mộ ta. Giang Ly dường như đoán được tôi nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, : “Sau này bố tôi chính là bố , cần coi tôi như người ngoài.”

      Tuy câu này có chút nửa dơi nửa chuột nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút cảm động. Giang Ly, con người này, thỉnh thoảng cũng được câu tiếng người.
      Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt, rau diếp... đắp lại thành đống, tay trái rụt ra phía sau, tay phải cầm dao băm phặp phặp phặp phặp.
      Tôi kinh hãi, rất lâu sau mới sực tỉnh. Sau đó, tôi run rẩy : “Giang Ly, băm xương sườn sao...”

      Giang Ly dừng lại, có chút ngại ngùng : “Tôi... sợ cắt phải tay...”

      Xem ra Giang Ly là đứa trẻ ngoan, biết trân trọng tính mạng. Giang Ly mất mặt là việc hiếm có, tuy việc ta biết thái rau tôi có thể thông cảm được, nhưng lúc này tôi vẫn vô cùng trân trọng cơ hội mà cười xấu xa.

      Giang Ly tức giận, mặt đỏ, thở dốc, tiếp tục “băm” chỗ rau củ đáng thương kia.

      Nhìn thấy đống rau quả màu sắc hỗn độn thớt, trong đầu tôi lại nảy ra từ ngữ cực kỳ đáng sợ: xác vụn.

      Băm được lát, Giang Ly thu dao về, vô cùng hài lòng nhìn tôi, hỏi: “Cũng tồi nhỉ?”

      Thoáng run rẩy, trái với lòng mình: “Cũng được.”

      “Vậy bước tiếp theo làm thế nào?”

      Tôi nhìn đống rau suy nghĩ chút, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Hay là xào lên nhé!”
      Thế là Giang Ly nhanh nhẹn nổi lửa, bưng chỗ rau vừa mới thái đến, đổ vào trong nồi, sau đó dùng xẻng đảo lung tung trông rất ra dáng.

      Tôi kìm được cười vang, vội vàng bước lên trước : “ phải thế này, phải thế kia, phải rửa nồi trước, sau đó cho dầu vào, rồi mới cho rau!”

      Giang Ly tắt gas, quay người chỉ chỉ vào góc tôi vừa mới đứng: “Quay lại đó đứng.”

      Khí thế của tôi nhất thời sụt giảm nửa, tôi ngoan ngoãn đứng quay lại. Sau đó tôi tỉnh ngộ, mẹ kiếp, vì sao tôi phải nghe lời ta vậy?

      Thế là tôi phục, dùng lời của ta phản bác: “Giang Ly, tôi sợ thiêu nhà bếp thôi.”
      Giang Ly chẳng hề để bụng, trả lời: “ sao, có rồi!”
      Đây là lời gì chứ!

      “Giang Ly, đợi nồi nóng rồi mới cho dầu.”

      “Ai da, đừng có cho nhiều quá.”

      ngốc à, đợi chút mới cho rau.”

      “Được rồi, được rồi, có thể cho rồi, sau đó cho xì dầu... đó là giấm!”

      “Bùng lửa rồi!!!” Tôi lập tức ôm đầu quỳ xuống đất, tuy tôi thường xuyên xào rau nhưng kiện bùng lửa này vẫn tương đối hiếm gặp, hơn nữa tôi rất sợ lửa.

      Giang Ly vội vàng đậy vung nồi, hề hoảng hốt. ta quay đầu nhìn thấy bộ dạng của tôi, đắc ý : “Chiêu này ở trong trường mẫu giáo học qua rồi.”
      Tôi: “...”

      Tôi hiểu, người ràng biết nấu cơm là ta, vì sao cuối cùng người bị cười nhạo lại là tôi?

      Giang Ly có cảm giác thành công, đổ rau xào vào cái đĩa... à chậu, đúng vậy, bạn nhìn sai, tôi viết sai, đích xác là cái chậu! Bởi vì đĩa đựng nổi...

      Xào xong rau, ta lại chưa hết do dự : “Còn phải nấu thêm chút gì chứ nhỉ?”
      “Hay là chưng thêm chút canh trứng nhé?” Tỷ lệ sai hỏng của canh trứng chưng tương đối thấp, đương nhiên, còn có nguyên nhân khác chính là, trừ trứng gà ra, chúng tôi có nguyên liệu nào khác...

      Giang Ly gật gật đầu biểu thị đồng ý với ý kiến này, rồi nấu canh trứng.

      Tôi có lòng tốt nhắc nhở ta: “Giang Ly, vẫn chưa cắm cơm.”

      “Đúng, còn cắm cơm.” Giang Ly nhìn quả trứng trong tay, tự với mình: “Cắm cơm trước hay là nấu canh trứng trước?”

      có thể làm cùng lúc.” Cùng lúc, mọi người đều hiểu đây là ý gì chứ?

      Giang Ly lại nhìn tôi chẳng hiểu gì, vô cùng chắc chắn hỏi: “Có thể làm cùng lúc sao?”

      “Thừa lời, đương nhiên có thể!”

      Thế là Giang Ly vo gạo xong, đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, cắm điện.

      Sau đó, ta đập mấy quả trứng vào trong bát, dùng thìa gẩy gẩy lên (toát mồ hôi), khuấy lát (đây vẫn là tôi dạy), cho thêm dầu mè và muối (cũng là tôi dạy), sau đó nữa, ta làm động tác vô cùng mạnh mẽ, đến mức khiến tôi nhất thời phản ứng lại được.

      ta bưng bát trứng khuấy xong, mở nồi cơm nấu ra, sau đó “ào” cái, dứt khoát đổ trứng gà vào trong nồi cơm vẫn còn chưa chín.

      Tôi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn nước sôi ùng ục, trộn lẫn trứng gà và cơm, phát cuồng, cười nhạo cái thế giới này.

      Hết rồi, hết sạch rồi...

      Giang Ly đắc ý dùng đũa khuấy khuấy thứ trong nồi cơm chút, sau đó quay đầu nhìn tôi, phát ra vẻ bình thường của tôi, thế là ta cẩn trọng hỏi: “Sao nào, đúng ở đâu sao?”

      Đùa à, đúng ở đâu chứ?

      Giang Ly cẩn thận suy nghĩ chút, vô tội : “ sai mà, toàn bộ làm như , vo gạo, đập trứng, nấu cùng...”

      Nấu cùng, hóa ra ta hiểu “nấu cùng” nghĩa là như vậy. Tôi lẩy bẩy chút, dựa lưng vào tường, miễn cưỡng đứng vững.

      Khi Giang Ly bưng chỗ đồ ăn khủng khiếp ta đích thân làm vào phòng ăn, tôi vẫn đứng đờ trong góc bếp. Trong đầu óc tôi cứ lặp lặp lại câu: Đây phải thực, phải thực...

      Giang Ly dọn cơm xong, dẫn tôi ra ngoài phòng ăn: “Ăn cơm thôi, đừng giả vờ mất tự nhiên với tôi, lẽ nào còn đợi tôi bón cho .”

      Tôi gắng sức phản kháng: “ muốn, muốn, tôi muốn ăn cơm!”

      Giang Ly thiếu kiên nhẫn kéo tôi : “ làm xong cho rồi đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, xem tôi ăn cơm có khi nào lựa chọn đồ ăn đâu chứ!?”

      Này này này, đó là bởi vì cơm tôi nấu bình thường, được chưa nào!

      Giang Ly ấn tôi ngồi xuống ghế, bưng bát trứng gà luộc cơm trắng đến trước mặt tôi. Tôi dùng đũa chọc chọc, dám ăn.

      Giang Ly nổi giận, ngồi xuống bên cạnh, cướp đôi đũa trong tay tôi. Tôi cho rằng ta muốn vứt , may quá, vứt cần ăn nữa.

      Nhưng mà Giang Ly lại dùng đũa gắp miếng hỗn hợp cơm trứng gà, sau đó giữ lấy cổ tôi, đưa miếng hỗn hợp cơm trứng gà kia đến trước mặt tôi, giọng thấp trầm: “Nào, ăn mau.”

      Tôi vẫn luôn cho rằng, giọng trầm thấp, nam tính mang theo khàn khàn là dùng để quyến rũ phụ nữ (hoặc đàn ông), ngờ thực ra nó cũng có thể dùng để dụ dỗ, lừa phỉnh người ta ăn uống.

      Đáng tiếc bây giờ giác ngộ đối với sắc đẹp của tôi lớn hơn trước nhiều rồi, cho nên mặc dù ta có sử dụng giọng mê hoặc như thế nào dụ dỗ tôi, tôi cũng ăn.

      Giang Ly từ bỏ, cúi đầu yếu ớt bên tai tôi: “Nếu ăn, hậu quả rất nghiêm trọng đó.”

      Tôi cười: “Ví dụ như?” Hổ giấy, tôi tin có thể thế nào với tôi!

      “Ví dụ như...” Giang Ly lẩm bẩm, đột nhiên trầm giọng, mát mẻ : “Ví dụ như hiếp trước giết sau!”

      Tôi được gì, suýt chút nữa rơi từ ghế xuống.

      Giang Ly, dã man quá!

      Giang Ly giữ lấy vai tôi, cười híp mắt, : “Nào, ăn , rất ngon đó.”

      Tôi run rẩy há miệng, ăn miếng hỗn hợp cơm trứng kia.

      Nhưng bất ngờ là, thứ đồ đó khó ăn như tưởng tượng của tôi, trứng gà luộc rất chín, cơm vẫn có mùi thơm, đương nhiên thực ra chẳng ngon nghẻ gì, nhưng cũng nuốt được.

      “Có ngon ?”

      Tôi gần như ngậm nước mắt, gật gật đầu, tôi dám ngon sao...

      Giang Ly hài lòng gật đầu, lại gắp miếng cà rốt: “Nào, ăn chút rau.”

      Tôi nhìn miếng cà rốt hình thù quái dị còn hơi đen, muốn khóc mà được.

      khuôn mặt biểu dỗ dành mang chút khuyên bảo nhưng thực tế lại toàn là uy hiếp của Giang Ly, tôi ăn nửa bát cơm trứng gà, còn cả ít rau xào cho thêm xì dầu và muối (cũng có thể gọi là rau xào). Do tôi phối hợp ngoan ngoãn, cuối cùng Giang Ly cũng buông tha cho tôi. ta hài lòng nhìn thành quả của mình, hỏi: “Có ngon ?”

      Câu này ta hỏi dưới hai trăm lần rồi. Tôi gật đầu lực, ngon ngon, ngon cái đầu ấy!
      Giang Ly khiêm tốn cười cười, : “Ngon à, vậy ăn nhiều chút nhé?”
      Tôi gắng sức lắc đầu, ăn nữa, ăn nữa... Giang đại gia, phiền tha cho tôi ...

      Giang Ly hòa nhã vỗ vỗ đầu tôi: “Bà xã à, tôi phát ra tay nghề nấu ăn của mình tồi, hay là sau này tôi nấu cơm luôn nhé?”

      Tôi bị dọa rồi, liên tiếp lắc đầu, Giang đại gia, tôi xin đó!

      Giang Ly khó xử: “Nhưng mà lại nấu.”

      “Tôi nấu, tôi nấu, tôi xin thề!” Ánh mắt tôi ánh lên vẻ chân thành, biểu của tôi vô cùng nghiêm túc. Đùa à, cần giày vò người ta như thế này đâu!

      Giang Ly giả vờ khó xử, gật gật đầu. Tôi thở phào cái, thiện tai, tôi là kẻ cứng đầu, nhưng chịu được giày vò.

      Giang Ly gắp miếng rau xào cho vào miệng, chưa nhai nôn ra rồi.

      Trong lòng tôi, nước mắt chảy thành sông.

      Từ đó về sau, tôi vô cùng kiên định suy nghĩ: Giang Ly, ta phải là con người, ta là đồ cặn bã!

      ====================================================================================

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :