1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 15




      Đến Maldives được mấy ngày, tất cả đều tốt, duy chỉ có đồ ăn khiến tôi cách nào ăn được.
      Đồ ăn trong khách sạn phục vụ là món Tây, tuy rất phong phú nhưng chẳng hợp khẩu vị của tôi. Lúc mới đầu cố ăn tạm, nhưng sau mấy ngày, cuối cùng tôi bắt đầu sùng bái ngược đãi tinh thần của những người phương Tây... Những thứ như thế này bọn họ có thể ăn được cả đời ư?!

      Cuối cùng, tôi phát ra đồ ăn Trung Quốc ngon biết bao, bất luận là sơn hào hải vị hay trà thô cơm nhạt, ít nhất cũng có thể khiến người ta ăn được...
      Tôi nghĩ, nếu như tôi là con tinh tinh, vậy ở Maldives, tôi nhất định sống vô cùng khỏe mạnh, vui vẻ, bởi vì mỗi ngày ba bữa, chủ yếu là ăn hoa quả.
      Đáng tiếc tôi là người quen ăn các loại ngũ cốc, cho nên kết quả là, mới mấy ngày ngắn ngủi, tôi giảm được cân thịt giống như kỳ tích!
      Đương nhiên tôi thực chẳng thích thú gì đối với công năng giảm béo này ở khách sạn, nhưng có cách nào, có cách nào. Sớm biết ẩm thực ở đây biến thái như thế này, lúc đầu tôi chẳng mang thứ gì cả, chỉ nhét va li mì ăn liền là được rồi!
      Cũng bởi như vậy, tôi thể bội phục Giang Ly. ta hình như cũng thích đồ Tây, nhưng ăn vẫn rất ngon.
      Tôi hỏi: “Giang Ly, thích đồ ăn ở đây ?”
      Giang Ly: “ thích.”
      Tôi: “Vậy sao còn ăn nhiều như vậy?”
      Giang Ly: “ ăn đói, đồ ngốc!”
      Được rồi, tôi thể thừa nhận, tư duy của người biến thái và người bình thường cách biệt rất lớn, tôi có thể hiểu được.
      Thế là tôi để mất cơ hội, hỏi ta: “Vậy đồ ăn tôi làm có ngon ?” ngon , ngon !
      Giang Ly suy nghĩ chút, cuối cùng cho đánh giá tương đối chung chung: “ đến nổi.

      Tôi: Oa ha ha ha...
      Hôm nay, tôi và Giang Ly ngồi ăn cơm tối, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.
      đáng ghét, ai lại gọi cho tôi vào đúng lúc này chứ, lãng phí tiền điện thoại của tôi! Tôi móc điện thoại ra nhìn cái, lại là hồn bất tán Vương Khải.
      Tôi do dự lát, tên đó gọi hết lần này đên lần khác, ý chí vô cùng kiên định. Thế là tôi đành ấn nút nghe.

      Tôi: “Vương Khải, quay về trả tôi tiền phí điện thoại!”
      Vương Khải: “Tiểu Yến, ra bờ biển !”
      Tôi: “Có chuyện gì?”
      Vương Khải: “Hôm nay là sinh nhật , tôi có thứ này muốn tặng cho .”
      Tôi hoảng hốt nhớ ra: “Ai da! Hôm nay sinh nhật tôi, tôi cũng quên mất rồi....”
      Vương Khải: “Đến nhanh , đến nhanh , tôi có thứ hay muốn cho .”
      Tôi: “Thứ gì, lừa tôi chứ?”
      Vương Khải: “Xem ra cũng chẳng đau lòng gì về phí điện thoại của mình mà.”
      Tôi: “Được rồi, được rồi, tôi đến ngay đây, nếu
      kia bốc khói nghi ngút trước mặt tôi. Tôi chạy đến, cướp lấy, tặng cái mỉm cười lớn, : “Cảm ơn!”
      đợi Vương Khải trả lời, tôi ngồi xuống bãi cát, bắt đầu húp soàm soạp.
      Ông trời ơi, ngon quá mất!
      Cái dạ dày phải chịu đựng đãi ngộ như cho tinh tinh mấy ngày của tôi cuối cùng cũng được an ủi chút.
      Có lẽ tướng mạo tôi ăn khiến Vương Khải kinh hãi, ta đứng im lặng bên cạnh tôi hồi lâu, rồi bắt đầu .
      Vương Khải: “ ăn chậm chút, nghẹn đó.”
      Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp...
      Vương Khải: “Sao tôi cảm thấy giống như dân tị nạn vậy.”
      Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp...
      Vương Khải: “Cái này là tôi mua của người khác với giá cao, thế nào, cảm động ?”
      Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp...
      Vương Khải: “Tôi ở trong phòng nấu mì cho , đây là vi phạm quy định, thế nào, cảm động chứ?”
      Tôi: Soạp soạp soạp, soạp soạp soạp...
      Vương Khải: !!!
      Tôi húp hết sạch nước mì, vì Vương Khải mực ngăn lại, cho nên tôi liếm cái bát kia.
      Tôi vỗ vỗ bụng, cảm giác thỏa mãn vô cùng, : “Cảm ơn nhé!”
      Vương Khải hiếm khi dịu dàng lần, ta ngồi xuống bên cạnh tôi, nở nụ cười, : “ vui là được rồi.”
      cảm động là giả. Con đều là động vật đa sầu đa cảm, giao tình của tôi và Vương Khải cũng chăng sâu đậm gì, mà ta lại nhớ ngày sinh nhật của tôi, hơn nữa còn biến ra bát mì ăn liền dỗ tôi vui... Tuy tôi biết mục đích của ta thực chẳng tốt đẹp gì nhưng trong lòng tôi vẫn rất ấm áp.
      Đương nhiên cảm động chỉ là cảm động, nguyên tắc cần kiên trì vẫn phải kiên trì. Thế là tôi giữ đúng đạo nghĩa, kéo cái móng vuốt ta đặt vai tôi ra.
      Tôi vô cùng hung dữ trách móc: “Tiểu tử, bát mì ăn liền muốn chiếm lão nương à?!”
      Vương Khải mặt dày, xoa xoa tay cười : “Vậy , phải thế nào mới được?”
      Haizz, suýt chút nữa bị ta lừa vào tròng rồi. Tôi rút đầu ra, xua xua tay : “Thế nào cũng được, đây là vấn đề nguyên tắc.”
      Vương Khải nghĩ lát, : “Chuyện này dễ xử, hay là ly hôn trước, sau đó ra khỏi quỹ đạo nhỉ?!”
      ta cho rằng vấn đề nguyên tắc của tôi là phải trung thành với hôn nhân ư? Trung thành cái đầu quỷ ta ý, còn cái kiến nghị dở hơi này của ta nữa, cũng may mà ta có thể mặt dày ra!
      Tôi xích xích ra ngoài, vô cùng khinh bỉ : “ dùng cách này để hủy hạnh phúc của bao nhiêu gia đình rồi?”
      ta buông tay, trả lời: “Cơ bản là tôi đều bị người ta dụ dỗ, hiểu cho.”
      thế giới này còn có người nào mặt dày vô sỉ hơn !
      Tôi cúi đầu, dùng ngữ khí vô cùng chân thành với ta: “Vương Khải, thế giới này có hai loại người, loại là chơi đùa tình cảm, loại là bị tình cảm chơi đùa. Tôi ngốc nghếch, chơi đùa nổi với tình cảm, những cũng muốn bị tình cảm chơi đùa.” như thê này đủ ràng chưa nhỉ?
      Giọng của Vương Khải tràn đầy thăm dò: “Sau đó dính vào chuyện tình cảm nữa ư?”
      Tôi do dự chút, gật gật đầu, có lẽ là như thế.
      Vương Khải đột nhiên cất tiếng cười he he, ta vui mừng : “Quan Tiểu Yen à, Quan Tiểu Yến, là kẻ ngốc nghếch.”
      Tôi tức giận, mới là kẻ ngốc nghếch!
      Vương Khải lại : “Nếu như người khác muốn chơi đùa cứ chơi đùa, xem ai đùa chết ai nào.
      Tôi đứng dậy, phủi cát người, cúi đầu nhìn Vương Khải vẻ phức tạp, : “Thế giới quan của hai chúng ta giống nhau, tôi có cách nào chuyện được với .” rồi, tôi quay người rời .
      Khi về đến khách sạn, Giang Ly quay lại rồi.
      Tôi hậm hực nằm giường, nghĩ lại câu kia của Vương Khải.
      Nếu như người khác muốn chơi đùa cứ chơi đùa, xem ai đùa chết ai nào.
      Tôi phát tôi có bản lĩnh này, nếu tôi muốn chơi đùa tình cảm của ai, xem ra vẫn chưa đợi đến lúc thu được gì tôi trả giá bằng tình cảm rồi nhỉ? Hạp Tử thường xuyên mắng tôi quá cố chấp trong phương diện tình cảm, vì thế dễ chịu ấm ức.... Xem ra ấy mắng rất đúng. Vì vậy tôi càng lúc càng bội phục Vương Khải, khi ta chơi đùa cùng người khác, chút buồn bã, chút chột dạ, chút thoải mái nào sao? Vương Khải, con người này vẫn coi là có nghĩa khí, nhưng nếu ta thực coi tôi và những bạn kia của ta giống nhau, vậy tôi có cách nào làm bạn của ta rồi.
      nghĩ ngợi lung tung, Giang Ly đột nhiên : “Hôm nay là sinh nhật của à?”
      Tôi ngẩn ra: “Hả? ừ, sao nào?”
      Giang Ly im lặng lát, cuối cùng : “Vậy sinh nhật vui vẻệ”
      Hành động này của ta thân thiện đến mức khiến lòng tôi rờn rợn. Tôi cười ngốc nghếch he he hai tiếng, : “Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ rồi.

      Giang Ly bị tôi làm cho có chút kỳ lạ chẳng hiểu gì: “Vui mừng như thế này, tiểu tử kia tặng thứ gì tốt rồi sao?”
      Tôi đắc ý : “Mì ăn liền! ta là biết tặng đúng thứ người ta cần!”
      Giang Ly “hừ” tiếng rất khinh bỉ, : “Thứ đồ này ta cũng tặng được sao?”
      Thói quen độc miệng của ta, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là được đằng chân, lân đằng đầu : “Vậy có chuẩn bị quà tặng tôi ?”
      Giang Ly đáp vô cùng thẳng thắn, dứt khoát: “ có.”
      Thiện tai, chút cảm giác áy náy nào sao?
      Giang Ly thấy sắc mặt của tôi tốt, hiếm khi đối đầu, chỉ : “ muốn cái gì, quay về tôi bù cho .”
      Tôi ngẫm nghĩ, lắc đầu : “Thôi bỏ , hai chúng ta thân thích.”
      Giang Ly lại cho rằng như vậy: “ thế nào cũng là vợ tôi.”
      Tôi kiên định lắc đầu: “ cần đâu, hai chúng ta thân.” Thực ra chủ yếu tôi cân nhắc, Giang Ly tặng đồ cho tôi, đợi đến sinh nhật ta, tôi cũng phải tặng lại, hơn nữa còn phải có giá trị tương đương, khoản chi phí này vẫn nên miễn hơn...
      Giang Ly dường như cũng ghét phiền phức,
      gì nữa.
      Bây giờ ngủ vẫn sớm, thế là tôi lấy máy tính ra, lên mạng.
      QQ có mấy người bạn để lại tin nhắn, chúc tôi sinh nhật vui vẻ, bao gồm cả cách thức đáng đánh của Hạp Tử: Tiểu Quan, chúc mừng cậu lại già tuổi...
      Thời gian của Maldives chậm hơn bốn tiếng so với Bắc Kinh, bây giờ bọn Hạp Tử chắc ngủ rồiệ Tôi buồn bã chán nản đành dạo qua diễn đàn.
      Dạo qua diễn dàn lát, phát có người chuyện với tôi.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tiểu Yen, vẫn chưa ngủ sao?”
      Tôi để nick, thế là để ý đến ta, coi như mình ngủ rồi.
      Sau đó ta lại gửi tin nhắn cho tôi: “Tôi biết đê ân.”
      Tôi kinh hãi, lập tức trả lời: “Làm sao biết?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi chỉ thử thôi, ngờ online .”
      Hàng chữ , font chữ Tống, cỡ chữ chín, màu đen thể bình thường hơn được nữa kia, ở trước mắt tôi lại dường như diễu võ dương oai cười nhạo: Ngốc nghếch chưa, ngốc nghếch chưa...
      Tôi tức giận, trả lời ta nữa. lát sau, ta lại gửi tin nhắn đến.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tiểu Yến, tôi nghĩ thông rồi.”
      Tôi: “?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ tuy mặt mũi cũng đến nỗi, nhưng thân hình bốc lửa, suy nghĩ rất lỗi thời, còn nhát gan, nhiệt tình, quan trọng nhất chính là phản ứng của quá chậm, trí tuệ quá thâp, căn bản chăng cách nào giao tiếp được, hơn nữa lại hiểu chuyện tình cảm.”
      Tôi tức giận, thầm rủa cả họ nhà ta!
      Ngôn Tiếu Yen Yến: “Cái gọi là nghĩ thông rồi đây chính là nghĩ thông làm thế nào để vùi dập tôi à?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Cho nên tôi nghĩ thông rồi, người như thích hợp làm tình nhân.”
      Tôi nghiến răng trả lời: “ chỉ cần đem kết quả suy nghĩ của mình báo cáo với tôi là được rồi, còn về quá trình, miễn cho tôi !”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Cho nên chúng ta vẫn làm bạn nhé, tôi ghét bỏ .”
      Thực mình cũng là loại chiến đấu, nó có thể khiến bạn gan tan nát, mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, thở hồng hộc...
      Người hẹn sau hoàng hôn thấy tôi trả lời, lại : “Sao rồi, cảm động đến chảy nước mắt rồi chứ?”
      Tôi run rẩy trả lời: “Chảy mồ hôi rồi...”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 16





      Ở Maldives làm tinh tinh mười ngày rồi, cuối cùng lại được đặt chân lên lãnh thổ nước nhà.

      Sau chuyến du lịch Maldives lần này, tôi nén nước mắt phát : vẫn là Trung Quốc tốt hơn, ở Trung Quốc có bánh ăn...
      Sau khi về nước, tôi kéo Giang Ly, xách ba chiếc túi đựng đồ bảo vệ môi trường chạy siêu thị, mua đống đồ ăn để Giang Ly vác về. Cái gì? Giang Ly làm sao đế mặc cho tôi sai khiến thế này? Chuyện đùa, ta còn muốn ăn cơm !
      Sau đó tôi làm bàn đồ ăn thịnh soạn.
      Sau đó ăn cơm.
      Sau đó tôi ăn nhiều roi... haizz.
      Bởi vì buổi tối ăn nhiều quá, tôi giống như bà
      bầu vậy, đến cử động chút cũng rất mất sức. Tôi nằm giường, xoa bụng, vừa hài lòng ợ mấy tiếng, vừa ưỡn bụng rên hừ hừ.
      Giang Ly khinh bỉ nhìn nhìn tôi, : “ buông thả quá độ thế này.”
      Năng lực biểu đạt của Giang Ly thực khiến tôi kinh hãi, vì vậy tôi cũng chán chẳng buồn để ý đến ta, gắng sức bò dậy khỏi giường, dốc lọ thuốc tiêu hóa trong ngăn kéo ra uống.
      Tôi uống thuốc, Giang Ly cũng ngồi dậy khỏi giường, cầm lấy lọ thuốc của tôi lật ra nhìn, hỏi vẻ lơ đễnh: “Xem ra thường xuyên ăn nhiều? Tôi được mở rộng tầm mắt rồi.”
      Tôi ảo não : “Đâu có, cuộc sống của tôi rất lành mạnh.”
      Giang Ly nhìn lọ thuốc kia, đột nhiên cười híp mắt : “Thực rất lành mạnh... thuốc này ít nhất ba năm chưa uống qua nhỉ?”
      Tôi: “?”
      Giang Ly lắc lắc lọ thuốc trong tay, vô cùng dịu dàng, tuyên bố tin khiến tôi đau lòng nhức óc: “Lọ thuốc này quá hạn rồi.”
      Tôi kinh hãi, cướp lấy lọ thuốc xem, thiện tai, là... là nhà dột lại còn gặp mưa đêm, giờ phải làm gì đây? Lẽ nào phải vác bụng bênh viên, bảo bác sĩ mình đầu tiên là ăn nhiều cơm quá, sau đó uống nhầm thuốc? Mất mặt quá!

      Tôi do dự lát, hỏi Giang Ly: “ xem, tôi có cần bệnh viện ?”
      Giang Ly cân nhắc chút, trả lời: “Chắc là cần đâu!”
      Tôi lập tức gật đầu, biểu thị tán đồng: “Đúng, đúng, đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!”
      Sau đó Giang Ly tiếp: “Chỉ cần nôn toàn bộ các thứ trong bụng ra là được rồi.”
      cần bệnh viện, chỉ cần nôn toàn bộ các thứ trong bụng ra là được - Đây là chủ ý quỷ gì vậy!
      Tôi cảm thấy Giang Ly cười đau khổ của người khác, thế là chẳng để ý đến ta nữa, lật người nằm ra giường, vẫn là ngủ thôi, đồ ăn có nhiều hơn nữa, buổi tối cũng đủ tiêu hóa rồi.
      Giang Ly dùng gối đập lên đầu tôi, hoàn toàn muốn cho tôi ngủ. ta : “Tôi muốn ngày mai vừa sáng sớm phải cõng bệnh viện.”
      Tôi gắng sức lật người, nhẫn nại : “ cần phải lo!”
      Giang Ly thong thả : “Lần trước ngủ như chết ra đó, vẫn chẳng phải là tôi ôm sao? Nặng hơn cả lợn!”
      Câu cuối cùng của Giang Ly khiến tôi tức
      giận triệt để. ai... ai... nặng hơn lợn?!
      Tôi nhanh chóng đứng lên khỏi giường, lấy chiếc chăn người chặn vào Giang Ly, sau đó đá ta hai cái, còn chưa đợi ta phản ứng lại, tôi liền nhảy xuống giường, chạy ra ngoài, đến dép cũng chẳng thèm .
      Tôi chạy vào trong phòng tắm, nôn khan vào bồn vệ sinh rất lâu, đáng tiếc là có cảm xúc để nôn ra. Thế là tôi học kiểu như trong tiểu thuyết, thò ngón tay trỏ vào trong miệng sờ móc lung tung, cũng chẳng có tác dụng, ngược lại còn biến thành bộ dạng giống bệnh nhân tâm thần, cắn ngón tay đến chảy nước miếng...
      Tôi bận, nên đề phòng có người từ phía sau vỗ cái vào vai tôi, tôi giật thót, suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
      Tôi thu ngón tay lại, lau lau nước miếng miệng, vẫn khom khom, với Giang Ly: “ tránh xa ra chút, cảnh tượng này rất bạo lực.”
      Giang Ly lại chăng tránh xa ra chút nào, mà còn ở phía sau tôi chọc cười : “ còn có thể ngu hơn chút nữa được ?”
      Tôi muốn phản bác chút, bảo ta thứ này cùng với trí tuệ chẳng liên quan, đơn giản chỉ là vấn đề kinh nghiệm. Lúc này, Giang Ly lấy tay kéo cổ tôi.... ta... ta muốn làm gì?
      Tôi chưa kịp phản bác, Giang Ly : “Há miệng ra.”
      Tôi ngoan ngoãn làm theo.
      Giang Ly đưa tay còn lại, duỗi hai ngón tay, thò sâu vào miệng tôi.
      Tôi rùng mình cái, cắn ngón tay của mình thôi đủ mất mặt rồi, lúc này còn phải cắn ngón tay của người khác, điều này bảo tôi làm sao chấp nhận đây, làm sao chấp nhận đây...
      Giang Ly dường như cũng khó chịu, ta
      nhẫn nại : “ đừng cắn tôi, lưỡi cũng đừng cử động bừa bãi, căng thẳng gì chứ, có phải tôi giết đâu...”
      Tôi ngoan ngoãn cúi đầu mặc cho ta giày vò, vừa phối hợp với ta vừa nghĩ, có phải ta nên rửa tay trước ...
      Giang Ly duỗi ngón tay vào sâu trong vòm miệng tôi, ấn lên cuống lưỡi, sau đó nhanh chóng rút tay ra. Tôi còn chưa kịp phản ứng được là chuyện gì xảy ra khống chế được, trong chốc lát nôn sạch ra ngoài.
      Giang Ly vừa nhàng vỗ vào lưng tôi, vừa ghê tởm tự với mình: “ buồn nôn.”
      Trong lòng tôi bất mãn càu nhàu ta: mới buồn nôn, còn buồn nôn hơn cả nhà vệ sinh...
      Tuy nôn là việc rất khổ sở nhưng bụng dạ thực dễ chịu hơn rất nhiều, hơn nữa
      cần lo lắng vì uống nhầm thuốc mà trúng độc nữa. Sau khi tôi nôn xong, xả sạch bồn vệ sinh, rồi đến bên bồn rửa mặt. Giang Ly cũng đến bên chiếc bồn rửa mặt khác rửa tay.
      Sau khi rửa xong, tôi ngẩng đầu muốn cảm ơn Giang Ly tiếng, ai biết được vừa nhìn thấy mặt Giang Ly, tôi liền phát ra kiện vô cùng ly kỳ.
      Kỳ lạ , mặt Giang Ly lại đỏ rồi! ! !
      Mặt ta vốn dĩ là màu trân châu, bây giờ phủ lên lớp màu hồng phấn nhạt, ôi trời, kinh khủng quá! Nếu tôi là gay nhào vào ta rồi!
      Tôi nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên, nhìn Giang Ly, : “... ... mặt sao lại đỏ lên rồi?”
      Giang Ly quay mặt lại, thoải mái lắm : “Còn biết ngại mà tôi, phiền tự soi
      giương lại xem bộ dạng của bây giờ .”
      Tôi quay người nhìn mình trong gương, nhất thời xấu hổ vô cùng. Lúc này trong gương kia, khuy đầu tiên của áo ngủ bị tuột ra rồi, trước ngực hở ra mảng cảnh xuân, bởi vì lúc nãy nôn ọe, bây giờ hai má ấy đỏ ửng, mắt ngấn nước, hơi thở còn có chút gấp gáp...
      Tôi vội vàng cài khuy áo, lấy lại nhịp thở bình thường. Đe hóa giải ngượng ngập, tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh, đùa với Giang Ly: “ có phải là bị loại khí chất đàn ông nào đó người tôi hấp dẫn rồi ? Khi còn tôi vẫn luôn bị người ta đuổi theo nam tính đó.”
      Giang Ly để ý đến tôi, mặt cảm xúc quay người ra khỏi nhà vệ sinh.
      Tôi phía sau ta, lại : “Hay là bản thân cũng có hứng thú với phụ nữ?” Trời ơi, vậy tôi chẳng phải bị nguy hiểm rồi sao?
      Giang Ly đột nhiên quay người, nhìn từ cao xuống : “Tôi sợ mê sắc phát cuồng mà xâm phạm tôi.”
      Tôi:
      Có phải là tất cả đàn ông đều tự mình đến phát cuồng !
      Mấy ngày vừa rồi tôi bận việc khác: Tìm việc.
      Tôi và Giang Ly tuy kết hôn rồi, nhưng bây giờ vẫn ai sống đời của người đó, đương nhiên tôi thế tiêu tiền của ta mãi. Mặc dù ta để ý, tôi cũng để ý, dù gì đối với tôi, sống dựa vào đàn ông là cuộc sống cực đoan, có cảm giác an toàn.
      Tìm công việc cũng giống như tìm chồng, là vấn đề lựa chọn toàn diện, nhiều góc độ. Sau khi tôi phỏng vấn ở mấy công ty, cuối cùng hoặc là bởi tôi hài lòng, hoặc là bởi công ty của
      người ta hài lòng, đên giờ vân chưa tìm được công việc thích hợp. Thế là hôm nào đó, tôi tố khổ với Vương Khải mạng, bây giờ tìm công việc sao mà khó khăn như vậy...
      Lúc đó, Vương Khải rất khí thế trả lời tôi: “Phó tổng giám đốc của công ty chúng tôi thiếu chân thư ký, nếu để ý đến .”
      Tôi : “Công ty của các làm gì? Chuyện phi pháp tôi làm đâu.”
      Vương Khải: “Công ty quảng cáo XXX, có chuyện phi pháp cũng chẳng đến lượt làm.”
      Tôi: “Phó tổng giám đốc của bọn nhân phẩm thế nào?”
      Vương Khải: “Nhân phẩm tồi, ít nhất có chủ ý với .”
      Tôi: “= =! Đây là lời gì chứ...”
      Vương Khải: “Trước đây từng làm thư ký chưa nhỉ? Đừng làm tôi mất mặt.”
      Tôi: “Tôi làm thư ký ba năm rồi, hài lòng chưa?” Tôi .
      Vương Khải: “Ông chủ trước đây của là ai? Có ý đồ với ?” Lại thế rồi!
      Tôi: “ có, bà ấy là phụ nữ, có ý đồ với thiết bị phần cứng của tôi.”
      Vương Khải gửi đến biểu tượng cười ha ha.
      Tôi lại : “Vậy tôi cần phải chuẩn bị trước ?”
      Vương Khải: “Ớ chỗ tôi có chút tư liệu cơ bản của công ty, xem nó là được rồi, những thứ khác cần chuẩn bị.” xong, ta chuyển cho tôi tệp văn kiện.
      Tôi: “Cảm ơn. Vậy tôi có cần phải phỏng vấn ?”
      Vương Khải: “ muôn phỏng vân phỏng vấn, thành vấn đề.”
      Tôi: “....” Đây là logic gì chứ?
      Tôi: “Tôi đương nhiên muốn.”
      Vương Khải: “Vậy ngày mai làm nhé, tư liệu có địa chỉ và số điện thoại của công ty chúng tôi. Khi đến, với lễ tân là thư ký mà phó tổng giám đốc mới tuyển, thế là được rồi?
      Tôi: “ có phải là tổng quản lý nguồn nhân lực của công ty các , câu có thể để tôi làm thư ký phó tổng giám đốc?”
      Vương Khải: “Có phải bây giờ bắt đầu sùng bái tôi rồi?”
      Tôi: “Có chút.”
      Vương Khải lại gửi đến biểu tượng cười ha ha.
      Vương Khải: “Được rôi, được rôi, hôm nay tôi rất oải, ngủ đây. 88!”
      Tôi: “Ngủ ngon, 8!”
      Có lẽ bởi vì niềm vui bất ngờ làm cho mụ mẫm nên tôi cũng cân nhắc xem vì sao Vương Khải bình thường đều rất khó dứt ra, hôm nay lại vội vã out như thế này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17





      Công ty quảng cáo XXX quy mô , trong giới quảng cáo cũng có chút địa vị, đương nhiên những điều này đều viết trong phần giới thiệu tóm tắt của công ty, cụ thể tình hình như thế nào tôi cũng biết. Dù gì thời buổi này dối phạm pháp, chỉ cần da mặt bạn dày, bạn có thể tùy ý bịa đặt.
      Nhưng nhìn vào phần tóm tắt của công ty này hồi lâu, càng xem càng thấy quen, cuối cùng phát , hóa ra tập đoàn nắm giữ công ty này lại là tập đoàn Nam Tinh. Tôi từng mua cổ phiếu của tập đoàn này, khi đó là vì Hạp Tử khuyến khích, sau này phát , lại còn tăng giá, hơn nữa tăng ítệ Bởi vì cổ phiếu thuộc tập đoàn Nam Tinh này thu lợi lớn nhất, cho nên ấn tượng cũng sâu sắc chút.
      Thế là, trong chốc lát, tình cảm của tôi đối với công ty quảng cáo XXX này như ngôi tên lửa, bay thẳng lên cao. Người bình thường đều như vậy, ai mang đến lợi ích cho bạn bạn nhìn họ thuận mắt... đương nhiên trừ tài sản bất nghĩa ra.
      Thế là tôi hạ quyết tâm, đến công ty quảng cáo XXX này, dù gì Vương Khải kia là tổng quản lý nguồn nhân lực của công ty bọn họ, chỉ cần tôi có chút năng lực, vậy kết quả chắc cũng có thể được, tôi vô sỉ nghĩ như vậy.
      Đe lưu lại ấn tượng tốt với ông chủ mới, sáng hôm nay tôi dậy rất sớm, chăm chút kỹ càng. Giang Ly nhìn thấy tôi trang điểm, hiếu kỳ hỏi: “ hẹn hò à?”
      , tôi phải làm.” Lão nương cuối cùng cũng ca hát rồi giải phóng nông nô, cần làm đầu bếp kiêm bảo mẫu của Giang Ly nữa, đáng vui mừng, đáng vui mừng!
      Giang Ly khinh thường : “ ở nhà , tôi trả tiền lương.”
      Xí, ai thèm chứ! Tôi nghênh ngang, kiêu ngạo ngẩng cao đầu : “Là thời đại mới, người phụ nữ mạnh mẽ mới là mục đích cuối cùng của tôi, hãy hiểu cho tôi.”
      Ngữ khí của Giang Ly càng thêm vẻ khinh thường: “ có thể làm người phụ nữ thành công dễ dàng rồi, còn là người phụ nữ mạnh mẽ nữa sao?”
      Tôi tức giận: “Ai thành công? Tôi rất nữ tính đấy!”
      “Vô vị, dù gì khi còn bị người ta đuổi ở phía sau gọi là nam tính lại chẳng phải là tôi.” Giang Ly , thèm để ý đến tôi nữa, vào trong bếp.
      Này này, đó là khi còn , được chưa nào! Tôi phát mình thực có tiềm năng đào bới - luôn đào bới để chôn mình xuống, sau đó Giang
      Ly ở bên cạnh thuận thế giẫm thêm hai nhát, thảm quá!
      Đương nhiên Giang Ly cũng đắc ý được lâu, ta vòng trong bếp, rồi phẫn nộ mà xông ra ngoài, đến trước mặt tôi, : “Bữa sáng đâu?”
      Tôi để ý đến ta. Thừa lời, chuyện này còn chưa nhìn ra sao, tôi cả buổi sáng ngủ dậy bân, ai có hơi sức đâu hầu ha !
      Giang Ly chấp nhận, : “Cả buổi sáng chỉ có tô trát khuôn mặt mình thế này ư?” Tôi cảm thấy thành tích ngữ văn của Giang Ly khi học nhất định còn tệ hơn tôi, trang điểm đẹp đẽ đến miệng của ta lại thành “tô trát”, kinh dị.

      Bởi vì tâm trạng tốt, tôi so đo với ta, thu dọn chút, ra ngoài.
      Hễ nghĩ đến bộ dạng u buồn của Giang Ly, tôi liền thích thú. có cách nào, người bị ức hiếp quen rồi, luôn muốn đòi lại chút vốn nhỉ?
      Cân nhắc đến việc tôi là do Vương Khải giới thiệu, tôi định tìm Vương Khải trước, đến khi đó bảo ta đưa tôi gặp phó tổng giám đốc của ta, ít nhiều cũng có thể tiếp thêm sức mạnh cho tôi, có người quen dễ làm việc hơn.
      Tôi đến trước bàn tiếp tân của công ty quảng cáo XXX, với trực quầy: “Tôi đến tìm tổng quản lý nguồn nhân các .”
      kia cười lịch với tôi, : “Xin hỏi Quan Tiểu Yến phải ? Mời theo tôi, Vương Phó tổng đợi .”
      Tôi gật đầu tự nhiên với ấy, sau đó cùng ấy vào thang máy.
      lễ tân đưa tôi đến cửa phòng làm việc, nhìn chữ viết của tấm biển treo cửa “Phó tổng giám đốc”, tôi nghĩ trong lòng, con người Vương Khải này nghĩ chu đáo.
      Thế là tôi vui mừng vào trong, vốn cho rằng có thể nhìn thấy bóng dáng của Vương Khải ở trong phòng làm việc, nhưng mà đợi khi tôi vào trong mới phát , cả phòng làm việc chỉ có người.
      Lúc này người kia ngồi trước bàn làm việc, đọc báo.
      Tôi hắng hắng giọng, lên phía trước lễ phép : “Phó tổng, xin chào, tôi là thư ký của ông, Quan Tiểu Yến.”
      Người kia từ từ hạ tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt. Khuôn mặt đó ngoài vẻ đẹp đẽ ra, đặc điểm lớn nhất chính là luôn có nụ cười hờ hững.
      Khuôn mặt này mọi người đều xa lạ bởi vì chủ nhân của nó chính là Vương Khải.
      Lúc này tôi giống như diễn viên cầm nhầm kịch bản, đứng nguyên tại chỗ biết làm thế nào. Ai có thể bảo cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì ?
      Vương Khải dựa lưng vào ghế, thong thả : “Thư ký Quan, chào mừng !”
      Tôi hoảng hốt vỡ lẽ, thiện tai, Vương Khải là phó tổng ư? ta phải là tổng quản lý nguồn nhân lực sao? Chẳng trách tối qua lại vội vàng out như vậy, tám phần là sợ tôi hỏi ta tên của phó tổng giám đốc là gì rồi. Kỳ quái, lúc đó sao tôi lại ngốc như vậy...
      Lúc này Vương Khải háo hức xem phản ứng của tôi, dường như rất hài lòng.
      Tôi thực loại kích động muốn xông đến nhổ sạch tóc đầu ta, tiểu tử này ngày nào thả vài con thiêu thân chết sao?
      Vương Khải nhìn ra bất mãn của tôi, cười vui vẻ : “Tôi làm thế này chẳng phải là muốn cho bất ngờ sao?”
      Tôi kìm nén cơn tức giận trong lòng, : “Vậy làm gì mà phải dối?”
      “Tôi có.” Vương Khải vô tội nhìn tôi, ánh mắt đó giả vẻ tổn thương khiến người ta nhìn mà phẫn nộ.
      Tôi vừa muốn chất vấn ta vì sao lại mạo xưng là tổng quản lý nguồn nhân lực, nhưng đột nhiên nhớ ra hình như ta thực thừa nhận, chỉ là phủ nhận, mà tôi cứ luôn cho rằng như vậy... Mẹ kiếp, lại bị tên này đùa cợt rồi!
      Được rồi, cứ coi là bởi vì bản thân tôi ngốc, được rồi!
      Nhưng mà Vương Khải thành cấp của tôi? Điều này tôi luôn cảm thấy khó chịu, cấp mà, vốn dĩ nên kính nhi viễn chi, nhưng nếu như người cấp này trước đây cùng bạn đánh quái, cùng bạn trêu đùa, vậy sau này bạn phải đối xử với ta như thế nào đây? Tiếp tục đánh quái, trêu đùa sao? Tôi làm được. Kính nhi viễn chi? Dường như vẫn làm được.
      Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng : “Vương... Phó tổng, có thể nào đổi chức vụ cho tôi ?”
      Trong mắt Vương Khải có ý cười, giống như con sói vừa mới trêu đùa bé quàng khăn đỏ vậy. Đương nhiên tôi biết chuyện này cũng trách ta được, chủ yếu là tướng mạo ta. Nghe trong thế giới này, người đàn ông có thể gộp dung mạo và thô tục làm thực nhiều, Vương Khải chính là phần tử trung kiên đó.
      Lúc này Vương Khải cười cười với tôi, : “Vì sao lúc nào cũng tránh tôi, lẽ nào sợ mình kìm nén được mà dụ dỗ tôi?”
      Câu này giống như tôi là tinh, còn ta là pháp sư giáng ma vậy. Tôi muốn phản bác ta, lại nghe thấy ta : “Tôi mời đến là để làm việc cho tôi, lại nghĩ gì đó?”
      Từ biểu của ta khi câu này, tôi thực nhìn ra ta giả vờ nghiêm túc hay là nghiêm túc thực , nhưng vừa nghĩ đến khi ở Maldives ta với tôi lý luận “nghĩ thông rồi” của ta, tôi liền thư thái thoải mái. Xem ra đàn ông dung tục như Vương Khải ở phương diện công việc vẫn rất tích cực, rất trong sáng, điểm này khiến tôi phải lau mắt mà xem rồi.
      Thế là tôi thu hồi lòng tiểu nhân của mình lại, : “Vương Phó tổng, sau này tôi là thư ký của rồi.”
      Vương Khải cười híp mắt, gật gật đầu vẻ hài lòng.

      Mặt dày mà kể, thư ký tôi đây sáng hôm nay làm việc cũng tồi.
      Thực muốn làm tốt công việc của thư ký cũng phải là khó, đương nhiên nếu như bạn buộc phải làm rất tốt, kết quả lại rẽ sang hướng khác. Con người tôi có chí lớn, mọi chuyện đều làm đại khái là được rồi, đây là cách suy nghĩ có tiền đồ chút nào. Làm thư ký đủ tiêu chuẩn, chỉ cần chuyên tâm làm việc, nghe lời lãnh đạo, ít nhiều phải có mắt nhìn chút, vậy là gần được rồiệ Còn những vấn đề khó, đều đá cho Vương Khải tự mình giải quyết. trắng ra, trời sinh tôi là kẻ vất vưởng. Nhớ lại những lời sáng nay với Giang Ly muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.
      Rất nhanh đến trưa rồi, buổi trưa có tiết mục rất vui vẻ, đó chính là ăn cơm.
      Trong công ty quảng cáo XXX có phòng ăn cho nhân viên, theo như Vương Khải , đồ ăn cũng khá được. Thê là ta lây danh nghĩa đón nhân viên mới, chuẩn bị mời tôi ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.
      Chúng tôi chọn mấy món, rồi tìm chỗ ngồi trong phòng ăn. Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái là, xung quanh luôn có những ánh mắt chiếu về phía chúng tôi, đương nhiên tôi chỉ là dạng vô danh tiểu tốt, cùng lắm chỉ có thể làm nền, vậy ánh mắt của những người này chắc là tập trung vào Vương Khải.
      Tôi rất hiếu kỳ, bèn hỏi: “Vì sao mọi người luôn nhìn thế? là sinh vật ngoài hành tinh à?”

      Vương Khải cười : “Có lẽ là bởi vì tôi đẹp trai quá đó.”
      Trình độ vô sỉ của Vương Khải trước đây tôi lĩnh giáo qua rồi, cho nên cũng để ý lắm, tiếp tục : “Vậy những người đàn ông kia vì sao cũng nhìn ? Lẽ nào công ty của thực là đại bản doanh của người đồng tính?”
      Vương Khải lộ ra nụ cười khổ hiếm thấy: “Thực hiểu được suy nghĩ của hủ nữ các , đồng tính có ý nghĩa như vậy sao?”
      với bao nhiêu lần rồi, tôi phải là hủ nữ!
      Đe tránh hiềm nghi, Vương Khải lại giải thích: “Tôi rất ít đến đây ăn cơm, hôm nay đến, có lẽ bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.”
      Hóa ra là vậy, vậy bình thường ăn ở đâu? Tôi cảm thấy câu hỏi này vừa nhắc đến, chắc chắn ta trả lời “đều có người đẹp chuyên trách mang cơm đến phòng làm việc cho tôi”, ôi, như vậy chắc tôi chưa ăn cơm nôn rồi...
      Tôi gắp miếng thịt nếm thử, cũng được.
      Vương Khải động đũa, nhìn tôi : “Sao nào, mùi vị tồi chứ?”
      “Cũng được, kém hơn nhiều so với tôi làm.” Tôi
      thừa nhận tôi khoác, đồ ăn tôi làm cũng chỉ thế này thôi. Dù gì chỉ là đùa thôi mà, Vương Khải cũng chang tin.
      Vốn dĩ, ở trước mặt lãnh đạo, khoa trương như thế này là đúng, nhưng mà với Vương Khải, tôi thực rất khó coi ta là lãnh đạo. Ban đầu, ta là bạn mạng của tôi, sau đó phát triến thành bạn tồi, bây giờ thành cấp , tôi muốn cải chính chút thái độ của mình, ai biết được người này từ trước đến nay coi mình là cấp , muốn . Kịch phải hai người cùng diễn, bây giờ ta muốn bãi công, bạn xem, tôi có thể độc diễn ? Tôi diễn cũng chang có ai xem. Cho nên bây giờ tôi và ta, vẫn giống như lúc mới quen ở Maldives (nên , công nhận), cảm giác này rất quen thuộc.
      Vốn cho rằng Vương Khải thẳng thừng phản kích tôi, nhưng ngờ ta chỉ cười nhạt, : “Thực muốn nếm thử đồ ăn làm.”
      Vậy cứ muôn nhé, dù gì tôi cũng làm cho ăn. Giang Ly kia đủ giày vò người ta rồi, thêm Vương Khải nữa, tôi còn sống nổi ?
      Vương Khải thấy tôi , lại hỏi: “Chồng nhất định thường xuyên ăn cơm do làm nhỉ? ta có phúc.”
      Tôi lắc lắc đầu, : “Phải xem ấy có dỗ cho tôi vui được .” Đây coi là khoác nhỉ, mọi người cùng có lợi mà?
      Vương Khải hứng thú hỏi: “Vậy ta dỗ thế nào?”
      Tôi thực có mặt mũi nào để cho ta biết, điều kiện tôi làm cơm cho Giang Ly là ta phải ngủ cùng tôi. Đương nhiên lời này nếu như ra, vào trong đầu người khác, đặc biệt là trong đầu của người như Vương Khải đây, chắc chắn biến thành ý khác. Thế là tôi đành chuyển đề tài: “Vương Phó tổng , vì sao thư ký trước của lại nghỉ việc, có phải là bị ức hiếp ?”
      Vương Khải lắc đầu, trả lời: “Là tôi cho ta từ chức.”
      Toát mồ hôi, dường như lại hỏi câu nên hỏi rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm.
      Sau đó Vương Khải câu, làm tôi suýt chút nữa ăn cơm mà nghẹn chết. ta : “Thư ký kia xinh đẹp quá, ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
      Sau đó liền tìm người xấu? Sau đó liền tìm tôi? Ông trời ơi, có người mặt trơ thế này chứ?!

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18





      Vì để báo đáp Vương Khải giúp tôi tìm được công việc mới, tôi quyết định mời ta ăn tối. Vương Khải gần đây có chỗ có món cá tồi, sau đó còn ý tứ sâu xa với tôi, ăn cá bổ trí não.
      Tôi coi như nhìn ra rồi, tiểu tử này và Giang Ly giống nhau, lấy việc đàn áp tôi làm niềm vui.
      Đương nhiên bởi vì tôi là người tương đối khiêm tốn cho nên ta cái gì là cái đó.
      Vương Khải lái xe chở tôi , vòng qua vòng lại, điều này khiến tôi kìm được, nảy sinh cảm giác: Chúng tôi phải là tìm tiệm ăn mà là tìm cao thủ võ lâm...
      Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa tiệm cực kỳ bắt mắt kia, tôi coi như phục Vương Khải, chỗ hẻo lánh như thế này, ta làm sao mà tìm được chứ?
      Vương Khải hề giấu giếm: “Bạn trước của tôi đưa tôi đến đây, cảm thấy đồ ăn ngon nên ghi nhớ thôi.”
      Tôi phát huy lòng hiếu kỳ của mình: “ đến đây mấy lần rồi?”
      Vương Khải: “ lần.”
      Rất tốt, đến lần có thể nhớ đường rất , cảm giác phương hướng của người này thực tồi. Nếu là tôi được người ta dẫn đến đây, bỏ tôi lại đây, tôi chẳng biết đường về.
      Sau đó, tôi ra thắc mắc thứ hai trong lòng: “ còn nhớ tên của người bạn đó ?”
      Vương Khải nghĩ ngẫm chút, cuối cùng lắc đầu : “ nhớ được.”
      Xem , xem , đây chính là bộ mặt của đàn ông, địa điểm phức tạp thế này còn nhớ được, nhưng ngay đến tên của người lại nhớ ra!
      Vương Khải nhìn thấu những điều tôi nghĩ, cười cười : “Tôi và đó nhau trong hòa bình, chia tay trong hòa bình, ai có lỗi với ai. thế giới này chẳng phải ai cũng có đầu óc chết tiệt giống như đâu.”
      Tôi ngẩn ra, ta tôi đầu óc chết tiệt?
      Vương Khải lại ý tứ sâu xa nhìn tôi cái, : “Thực ra con cũng có thế đa tình.”
      Tôi:
      Tôi phát , tôi và Vương Khải đơn giản là hai loại động vật, cấu tạo bộ não giống nhau, tư duy căn bản cũng bắt kịp nhau.
      Bỏ , nghiên cứu, khảo luận vấn đề này nữa. Dù gì đàn ông đa tình với phụ nữ đa tình, hoàn toàn tự nguyện, chẳng liên quan đến tôi, ăn cơm quan trọng, ăn cơm thôi!
      Vương Khải sai, ở đây món cá có mùi vị thực tồi. Có điểm duy nhất tôi
      hiểu chính là vì sao những đồ ăn ngon như vậy, nhất định phải trong ngõ sâu như thế này.
      Lúc ăn cơm, điện thoại của tôi đổ chuông, là Giang Ly gọi. Tôi mới đột nhiên nhớ ra, tiểu tử đó có lẽ đói bụng...
      Thế là tôi chột dạ nhận điện thoại.

      Ở đầu dây bên kia, Giang Ly thiếu kiên nhẫn : “Sao vẫn chưa về?”
      Tuy tôi là vợ, kiêm đầu bếp, kiêm bảo mẫu của ta nhưng cũng là người có lòng tự tôn, đương nhiên thích người khác dùng ngữ khí này để chuyện với tôi. Thế là tôi cũng dùng ngữ khí thiếu kiên nhẫn như vậy : “Tôi ăn cơm, tự tìm gì đó ăn là được rồi.”
      Giang Ly bình tĩnh : “ nhanh chóng về nhà làm cơm cho tôi, nếu chúng ta ngủ riêng!”
      Lần này tôi tức giận đến cực điểm rồi. Giang Ly đáng hận kia, mấy ngày này hễ tôi thuận theo ý của ta, ta liền dùng việc ngủ riêng để ép tôi, rất bỉ ổi, rất đáng ghét, ta thiếu dạy dỗ! Tôi bị áp bức nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng bị ép đến mức phải giương cờ nổi dậy! Tôi kìm nén cơn tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi vào điện thoại: “Ngủ riêng ngủ riêng, tôi đây chẳng sợ !” xong, đợi ta phản ứng, tôi liền dập máy.
      Tức chết mất thôi!
      Lúc này Vương Khải ăn cơm, ngẩn ra nhìn tôi. Tôi chẳng vui vẻ gì : “Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy người ta cãi nhau bao giờ sao?”
      Vương Khải gắp cho tôi miếng cá, cười he he : “ đừng để ảnh hưởng đến chân khí, vợ chồng mà, đầu giường đánh nhau, cuối giường hòa....” “Từ trước đến nay tôi chưa từng hòa thuận với ta!” Hễ nhắc đến Giang Ly, tôi liền cảm thấy vừa giận dữ vừa ấm ức. “Bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ta liền bắt nạt tôi, làm sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ, lúc đầu tôi làm sao lại lấy ta chứ...”
      Vương Khải tiện miệng tiếp câu: “Vậy à, vậy chi bằng lấy tôi .”
      Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào để đùa, nhìn ta cái, bắt đầu ăn cơm. biết người khác thế nào, chứ tôi là như vậy, càng tức càng đói, ăn càng nhiều hơn. Nghe số người hễ tức giận là muốn ăn cơm, là thần kỳ.
      Ăn tối xong, Vương Khải đề nghị đưa tôi về, tôi đương nhiên đồng ý. Trong ngõ này có taxi, hơn nữa tuyến đường lòng vòng như vậy, đối với tôi đó là mê cung lớn.
      Vương Khải: “ định về nhà à?”
      Tôi: “ừ, nhưng mà là về nhà mẹ đẻ.”
      Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi ngồi trong phòng khách xem ti vi, cười ngốc nghếch. Bà vừa nhìn thấy tôi, động tác đầu tiên là véo đùi, xác định mình phải là bị ảo giác, rồi bật dậy khỏi sofa, chạy đến trước mặt tôi, dường như sắp nước mắt lưng tròng: “Con nha đầu này, tại sao chưa tiếng nào chạy về rồi?”
      Tôi cười hì hì : “Con làm thế này chẳng phải là mang đến bất ngờ cho mẹ sao?”
      Tôi cho rằng hai mẹ con cả tháng gặp như chúng tôi, bây giờ nên ôm nhau trước, sau đó chút nỗi lòng. Đương nhiên rồi, đây chỉ là những quy tắc thường thấy trong phim, mà mẹ tôi, là người từ trước đến này đều theo con đường thông thường.
      Nhưng lúc này, bà chút cảm động cũng có, quay lại ngồi xuống sofa, xem ti vi, cười ngốc nghếch. Thế là, con đẻ của bà, cứ như vậy, bị xem thường cách hoa lệ..
      Tôi u ám đến ngồi xuống bên cạnh bà, kéo cánh tay bà làm nũng: “Mẹ, con về nhà, mẹ vui sao?”
      Mẹ tôi câu bóc mẽ được bản chất của tôi: “Đồ có lương tâm như con, nếu phải là cãi nhau với Giang Ly, con có tự nhiên chạy về đây ?”
      Tôi vừa cảm phục mẹ tôi sao đột nhiên Gia Cát Lượng nhập thân vừa thấy áy náy. Những ngày này cứ bận những việc linh tinh, đến thời gian về thăm mẹ chút cũng có. Thần ơi, con có tội! Các bạn đừng học tôi nhé, tôi hiếu thuận, tôi là nhân vật phản diện...
      Mẹ tôi cuối cùng cũng đưa ánh mắt từ phía ti vi chuyển hướng sang tôi, bà kéo đầu tôi xuống chút, : “ , con với Giang Ly rốt cuôc làm sao rồi?”
      Tôi giả ngôc: “Hai chúng con vân tôt, con chỉ muốn làm mẹ ngạc nhiên thôi, nghe mẹ kìa....”
      Mẹ tôi bạo lực cốc vào đầu tôi, biểu thị nghi vấn của bà đối với câu này. Sau đó, bà : “Tiểu tử, đấu với mẹ, con còn non lắm.” Khí thế đó, khụ khụ, làm trùm xã hội đen là vùi lấp nhân tài.
      Cuối cùng, tôi cũng phát , con người mẹ tôi tuy bình thường điên điên khùng khùng, nhưng vào thời khắc then chốt hề hồ đồ, gặp phải chuyện gì, trong lòng liền sáng như gương vậy!
      Tôi nghĩ phải giải thích như thế nào với mẹ tôi mới có thể tăng thêm tội ác to lớn của Giang Ly, đúng lúc này, điện thoại trong nhà đổ chuông. Thế là mẹ tôi vứt tôi lại, nghe điện thoại.
      Sau đó tôi liền phát ra thực bi thảm,
      đó là điện thoại của Giang Ly. Nếu như ta là người tố cáo trước, vậy tôi chỉ còn đợi lão thái thái lên án thôi.
      Thái độ đối đãi với Giang Ly và thái độ đối đãi với tôi của mẹ có tương phản mạnh mẽ, điều này khiến tôi lần nữa hoài nghi trong người tôi có gen của lão thái thái này . Bà híp híp mắt chuyện với Giang Ly, thỉnh thoảng chêm vào hai câu kiếu như là: “Tiểu Yen hiểu chuyện, bị mẹ làm hư rồi.”, “Ngày mai mẹ bảo nó xin lỗi con.”... Xem xem, xem xem, đây là lời mà mẹ ruột nên sao...
      Mẹ tôi dập máy, bắt đầu triển khai giáo dục tư tưởng với tôi. Từ người mẹ sinh con dễ dàng như thế nào, đến chúng tôi là cái loại trân trọng hạnh phúc, phụ lòng Đảng và kỳ vọng của nhân dân, lại đến con rể bảo bối của bà mình ở trong căn phòng đơn biết bao, sau đó nhắc lại lượt những lỗi lớn lỗi tôi phạm phải hai mươi mấy năm nay, tiếp
      đó đên vân đê cãi nhau và trao đôi ý kiên (đương nhiên chủ yếu là ý kiến của bà ấy), cuối cùng bà ấy đưa ra kết luận: Quan Tiểu Yen, con quay lại chịu đòn phải !
      Tôi phảng phất như cây xương rồng ảo não chán chường, co rúm trong góc sofa, hưởng thụ chuyện mẹ tôi tưới nước miếng. Đương nhiên xương rồng tốt xấu cũng có gai, thế là tôi phục còn cãi lại: “ tay thể vỗ ra tiếng, Giang Ly cũng sai.”
      Mẹ tôi : “ người khi bị công kích, có quyền tiến hành phản kích, nếu nó đợi bị con đập chết à?”
      Tôi: “Là ta đập con trước, ta uy hiếp con.”
      Mẹ tôi: “May là nó còn có thứ có thể đưa ra để uy hiếp con, nếu con còn phản cả trời sao?”
      Tôi: “Me, me bi che măt rôi, vừa rôi là ta tô cáo trước, cho nên mẹ định kiến đứng về phía ta.”
      Mẹ tôi: “ bừa, Giang Ly gọi điện đến mực xin lỗi mẹ, chăm sóc tốt cho con, đây gọi là tố cáo sao? Mẹ thấy người xấu thực là con đó, con chỉ là người xấu, con còn là tiểu nhân...”
      Tôi: “....”
      Giang Ly đóng rất đạt.
      Còn tôi, diễn rất thành công thất bại của mình.
      Con rể ly gián bố mẹ vợ, mẹ đẻ nhận con , câu này giống như là thảm kịch nhân gian!
      Mẹ tôi lại qua cơn nghiện (nghiện mắng tôi), rồi : “Ngày mai Giang Ly đến đón con.”
      Tôi ấm ức : “Con !”
      Mẹ tôi chăng buôn đê ý: “Vậy cũng được, ngày mai nó đến cũng cần nữa, hai đứa cứ ở lại đây.”
      Tôi: !!!
      Ngồi đợi chết được, tôi kìm nén, gấp gáp nghĩ đến Hạp Tử.
      Mẹ đẻ cần tôi, Hạp Tử chắc chắn vẫn giữ tôi lại? Tôi suy nghĩ việc này phải thế nào với Hạp Tử để có thể biểu đạt hình tượng bi thảm của tôi thêm phần sâu sắc Hạp Tử gọi đến.
      Quả nhiên là khôn ngoan, tôi vui mừng nhận điện thoại của ấy: “Hạp Tử à, mình rất nhớ cậu.
      Hạp Tử lại chẳng nhớ tôi chút nào, ấy hét vào điện thoại: “Tiểu Quan chết tiệt, cậu học cách bỏ nhà rồi sao?”
      Tôi: “???”
      Hạp Tử liền triển khai phê phán đối với việc tôi bỏ nhà : “Giữa vợ chồng, có vấn đề gì đối mặt với nhau cho ràng, rời khỏi nhà làm gì chứ? Cậu là kẻ có tiền đồ, khi nào có thể thành người lớn cho mình nhờ chứ!”
      Tôi run rẩy : “Chuyện đó.... cậu làm sao biết được?”
      Hạp Tử: “Giang Ly nhà cậu sợ cậu xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho mình hỏi cậu có ở chỗ mình .”
      Tôi cười lạnh lùng : “ ta cũng là lắm mồm.”
      Hạp Tử: “Cậu im miệng cho mình! ấy cũng là lo lắng cho cậu.”
      Tôi: “Vậy tại sao ta gọi điện cho mình?”
      Hạp Tử cười khan hì hì hai tiếng, : “Câu này của cậu, mình có thể hiểu là ghen ? ấy đương nhiên là dám, dù gì bọn cậu vừa mới cãi nhau xong mà.... Nhìn thấy chưa, chồng của cậu quan tâm đến cậu như thế này, nha đầu cậu còn có gì hài lòng chứ?” Câu cuối cùng này đơn thuần là dùng ngữ khí uy hiếp.
      Tôi run rẩy... quan tâm ư? ta thế này gọi là xúi giục làm phản nhỉ? Mẹ đẻ của tôi, bạn thân của tôi đều lần lượt buông giáo, đến lúc đó tôi có nhà để về, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về làm đầu bếp cho ta! Mẹ kiếp, tiểu tử này xấu xa quá!
      Chương 19
      Ị^iên trì đấu tranh đến cùng với giai cấp bóc lột, tôi lén lút gửi tin nhắn cho Giang Ly: “Ngày mai cần đến, tôi ở chỗ mẹ tôi.” Vì thắng lợi của cuộc cách mạng giai cấp vô sản, thỉnh thoảng dối chút cũng rất cần thiết.
      lát sau, Giang Ly trả lời tôi: “Ngữ văn của quả nhiên tốt, câu để tôi nhìn ra khe hở.”
      Tôi cho rằng ta thăm dò: “Tùy .”
      Giang Ly: “Vậy mai tôi vẫn phải bái kiến mẹ vợ chút.”

      Tôi: “Mẹ tôi thích .”
      Giang Ly: “Vậy tôi càng phải để lấy lòng bà.” Tôi: “Này, tôi thực ở đó.”
      Giang Ly: “ có, ngày mai khi tôi , ở đó là được rồi.”
      Tôi: “ đừng ép tôi.”
      Giang Ly: “Tôi chẳng thèm ép . Nhưng mà nếu như muốn để mẹ vợ tôi lo lắng, tùy đâu .”
      Giang Ly luôn có thể câu là phá được nhược điểm của người khác, đây thực là năng lực đáng sợ. Nhìn thấy đoạn tin nhắn kinh hãi này, cuối cùng tôi đành lựa chọn thỏa hiệp... Các chị em, sau này nhất thiết đừng lấy người thông minh quá, bị chơi chết đó...
      Ngày hôm sau là thứ Bảy, sáng sớm tôi ngủ say, lại bị mẹ tôi lôi dậy. Lão thái thái mặt vui mừng kinh ngạc, mặt hận sắt luyện được thành gang, lắc lắc tôi: “Con , Giang Ly đến rồi.”
      Tôi “ừ” tiếng, lại ngã đổ xuống, tiếp tục ngủ. thế giới này có loại người kỳ quái, ví dụ như mẹ tôi, còn hơn nữa, đó là Giang Ly, cuối tuần rồi ngủ nướng, dậy sớm như vậy làm gì!
      Tôi nhắm mắt, nghe thấy mẹ tôi ném ra câu nữa: “Con đến xử lý nó ”, rồi ra. Trong lòng thầm rơi nước mắt....
      Giang Ly đứng bên cạnh giường tôi, gọi tiếng: “Quan Tiểu Yến.”
      Tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ, cũng lười chẳng buồn đáp lại. Thế là “hừ hừ” hai tiếng, ôm lấy chăn đắp lên mặt ngủ tiếp.
      Ngữ khí của Giang Ly mang theo uy hiếp: “ còn dậy, tôi lột quần áo của !”
      dám! Đây dù sao cũng là địa bàn của tôi! Tôi dùng đầu óc trì trệ vì buồn ngủ kia của mình suy nghĩ khả năng hành hung của ta lớn bao nhiêu, kết quả là: con số . Đùa à, ở nhà mẹ vợ mà dám vô lễ với con bà? Nghĩ đến đây, tôi liền yên tâm ngủ tiếp.
      Ai biêt được Giang Ly tay kéo chăn ra, sau đó tay tóm lấy vai tôi. Tôi như chạm phải điện vậy, quay người lại, gạt tay ta ra, sau đó mở to mắt phẫn nộ nhìn ta: “ làm cái gì thế?” Vì sao tôi ở trong địa bàn của mình mà vẫn còn bị bắt nạt?
      Giang Ly lúc này khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn tôi, mặt vẻ đắc ý. ta nhướn mày, : “Tôi còn có thể làm gì?”
      Tôi nhặt con gấu bông lên ném vào mặt ta, hung dữ : “Ra ngoài!”
      Giang Ly tay tóm lấy con gấu, sau đó lanh lẹ ngồi xuống đầu giường. ta nhìn tôi lát, đột nhiên giống như hạ quyết định rất lớn vậy, : “Bà xã, đừng giận nữa được ?”
      Tôi suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, ta... ta... ta bị bệnh à? Khi Giang Ly câu này, tuy mặt hề biểu cảm, nhưng giọng đó... giọng đó ràng là cho những tiểu mỹ nam kia của ta nghe, dịu dàng đến mức nổi cả da gà.
      Giang Ly nhướn mày nhìn tôi cái, sau đó khóe miệng cong lên, dường như đợi xem chuyện cười. Tiểu tử này chắc chắn có lòng dạ tốt.
      Thiện tai, thỏ bị đẩy vào đường cùng còn biết cắn người, hổ ra oai được, coi tôi là Hello Kitt y sao? Tôi tức giận, đẩy ta ngã xuống giường, cưỡi lên người ta, tóm lấy cổ, hung dữ : “ làm được cái quái gì chứ!”
      Giang Ly rất biết phối hợp, ngã xuống giường mặc cho tôi giày vò. Tôi cho rằng ta coi như hối cải, lực ra tay cũng mấy phần, dù gì giết người là phạm pháp, bổn đại gia hôm nay
      giữ lại cái mạng này cho !
      Đương nhiên tôi lơ là điếm, đó chính là Giang Ly làm sao có thể biết đạo lý như thế này chứ? Đúng vào lúc tôi vừa lơ là cảnh giác, ta làm động tác khiến tôi kinh ngạc: ta tóm lấy hai tay của tôi gỡ ra trước, hít hai hơi lấy khí, sau đó cách đáng sợ: “Cứu tôi với, Tiểu Yến mưu sát chồng rồi!” xong, lại đế hai tay của tôi cố ta.
      Tôi kinh ngạc nhìn loạt động tác của ta, nhất thời thu hồi hồn phách về được. Nhưng chính lúc này, cửa phòng mở “rầm” tiếng, mẹ tôi đứng ở trước cửa, nhìn thấy cảnh chúng tôi đàng hoàng, lại rất bạo lực thế kia.
      Mẹ tôi thở phì phì chạy đến trước mặt, kéo tôi ra khỏi Giang Ly. Bà vừa cốc vào đầu tôi, vừa tức giận : “Nha đầu đáng chết này, sao biết suy nghĩ chứ, con muốn mẹ tức chết à...”
      Tôi ngôi giường, mặc cho mẹ tôi măng mỏ, ràng vừa rồi là chuyện gì. Mẹ tôi chắc chắn vẫn đứng ở cửa nghe lén chúng tôi chuyện, với phẩm chất của bà, việc dung tục thế này bà chắc chắn làm được. Vậy bà nghe trộm, chuyện này tôi biết, Giang Ly lại biết, thế nên ta mới ngoan ngoãn để tôi ngược đãi, sau đó kêu cứu đúng lúc, để tôi bị mẹ tôi hình bắt sống.
      Giang Ly xấu xa quá rồi! Lúc này tôi thực hận thể đập vỡ đầu ta, sau đó đem cho lơn ăn.... đó là môt cái đầu tà ác, loại đầu óc

      này có tính phá hoại rất lớn đối với nhân loại.
      Giang Ly xoa xoa cổ, cười với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Yen, ấy và con đùaệ”
      Mẹ tôi nghe thấy lời này của ta, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi đầu tôi, tức giận ngùn ngụt : “Đùa? Lấy mạng người ra đùa được sao?”

      Tôi phẫn nộ!
      Giang Ly nâng tay xoa xoa chỗ tôi bị mẹ cốc, sau đó thuận tay ôm tôi vào lòng: “Mẹ, mẹ nghỉ chút , con khuyên nhủ ấy được rồi.”
      Mẹ của tôi cuối cùng cũng phát bà thực nên tham gia vào việc xảy ra giữa hai vợ chồng nhà người ta, huống hồ bà vừa mới ở ngoài cửa cũng làm chuyện tốt gì. Thế là bà hòa nhã cười với Giang Ly, : “Vậy mẹ giao nó lại cho con, được con cứ bóp chết nó nhé!” xong, bà quay người rời .
      Tôi u oán đưa mắt tiễn mẹ tôi rời . Đợi sau khi bà đóng cửa lại, tôi đẩy Giang Ly ra, giận dữ nhìn ta.
      Giang Ly vô tội nhìn tôi, thấp giọng : “Ai bảo phối hợp với tôi.”
      Tôi vô cùng phối hợp, đạp ta cái: “Ra ngoài, lão nương muôn thay quần áo!”
      Giang Ly coi như đứng cùng chiến tuyến với mẹ tôi, bây giờ ta chính là con trai của me tôi, còn tôi chỉ là đứa con dâu chịu giày vò, thiên lý ở đâu chứ!
      Buổi trưa, khi mẹ tôi làm cơm, tôi nhân cơ hội với bà: “Mẹ, Giang Ly thích ăn cay, càng cay càng tốt.”
      Me tôi khinh bỉ nhìn tôi môt cái, : “Me hỏi rồi, nó ngoài cay ra, khẩu vị gì cũng có thể ăn được.”
      Tôi thấy lời gièm pha thành công, nhanh chóng chạy trốn, dù gì Giang Ly và mẹ tôi liên họp với nhau, chút cơ hội nào cho tôi xen vào.
      Đương nhiên, vốn dĩ tôi cho rằng, hình thức đáng nhẽ là tổ hợp con , con rể, mẹ chồng, nhưng thực chất lại thành là tổ hợp ba người: con trai, con dâu, mẹ chồng ác độc, điều này đủ khiến tôi buồn bực rồi, đến buổi tối lại thêm thành viên thống soái - em chồng.
      Người gọi là em chồng chính là hàng xóm có bộ ngực cỡ D nào đó, có chút quan hệ máu mủ gì với mẹ tôi, nhưng vào thời khắc quan trọng, luôn khiến người ta hoài nghi đó là con ruột của mẹ tôi, Hạp Tử.
      Con dâu bị mẹ chồng trách mắng, chị dâu bị em chồng khinh bỉ, vợ còn bị chồng chà đạp... Bây giờ tôi có lý do để vô cùng tin tưởng, tôi thực cầm nhầm kịch bản rồi.
      • • •
      Dù gì bữa cơm tối này cũng phải ăn, mọi người đều vui vẻ, hòa đồng, chủ, khách cùng vui. Hai người đối đầu, người vây xem, thêm người nữa lặng lẽ chảy nước mắt trong lòng... Cuối cùng, tôi thầm đưa ra được quyết định vô cùng minh: Sau này dễ dàng đắc tội với Giang Ly nữa, dù có đắc tội, cũng thê đê hai kẻ măc tâm bệnh phát cuông, táng tận lương tâm ăn cây táo rào cây sung kia biết được...
      Ăn tối xong, Giang Ly nắm tay tôi rồi từ biệt mẹ tôi và Hạp Tử, sau đó nhét tôi vào trong xe, khệnh khạng mà .
      Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, phát ra tiếng nào.
      Giang Ly nhìn tôi qua gương chiếu hậu, : “ vẫn còn tức giận sao?”
      Tôi , giọng vui vẻ lắm: “Thừa lời, nếu cũng thử cảm giác bị người thân quay lưng xem?”
      Giang Ly: “Làm gì nghiêm trọng như , mọi người cũng vì tốt cho .”
      Tôi lắc lắc đầu, tức giận chẳng còn hơi sức đâu mà : “Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi thế này, tất cả đều là mưu kế của !”
      Biểu cảm của Giang Ly có chút vô tội: “Tôi vì muốn giữ thể diện cho nên mới biểu tốt chút, ai biết được lại chẳng biết điều chút
      nào.
      Mắt đỏ, thở dốc, ra những lời mặt dày vô sỉ như thế này, độ dày của da mặt Giang Ly là được chân truyền từ mẹ tôi.
      Giang Ly có lẽ do làm chuyện xấu mà chột dạ, cho nên ta thỏa hiệp: “Được rồi, sau này tùy tiện đùa với về chuyện ngủ riêng nữa.”
      Thần sắc của tôi hòa dịu hơn chút: “Đây là đó.”
      Giang Ly bổ sung: “Vậy sau này cũng thể để tôi bị đói nữa.”
      Tôi: “Được rồi, được rồi, biết ngay là tử tế như vậy mà.”
      lúc sau, Giang Ly lại : “ làm ở đâu vậy, nếu như thuận đường, tôi đón nhé?”
      Tôi hồ nghi nhìn ta, hỏi: “ có thể tốt bụng như thế này sao?”
      Giang Ly rất thẳng thắn: “Tôi có lòng tin đối với nhân phẩm của .” Quay quay lại vẫn là sợ tôi làm cơm cho ta.
      Tôi đành ra địa chỉ và tên của công ty.
      Giang Ly nghe thấy lời tôi, ràng có chút sững sờ. Tôi rất bồn chồn, liền hỏi: “Sao nào? Lẽ nào công ty này là do mở?”
      !” Giang Ly nghiêm túc lắc đầu. “Chỉ là nghe quen quen.”
      Công ty quảng cáo XXX rất nổi tiếng, quen tai cũng là bình thường, thế là tôi cũng để ý lắm.
      Sau đó, rất nhanh, tôi liền biết cái gọi là quen tai rốt cuộc là có ý gì.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19

      Type: Ted



      Kiên trì đấu tranh đến cùng với giai cấp bóc lột, tôi lén lút gửi tin nhắn cho Giang Ly: “Ngày mai cần đến, tôi ở chỗ mẹ tôi.” Vì thắng lợi của cuộc cách mạng giai cấp vô sản, thỉnh thoảng dối chút cũng rất cần thiết.
      lát sau, Giang Ly trả lời tôi: “Ngữ văn của quả nhiên tốt, câu để tôi nhìn ra khe hở.”

      Tôi cho rằng ta thăm dò: “Tùy .”

      Giang Ly: “Vậy mai tôi vẫn phải bái kiến mẹ vợ chút.”

      Tôi: “Mẹ tôi thích .”

      Giang Ly: “Vậy tôi càng phải để lấy lòng bà.”

      Tôi: “Này, tôi thực ở đó.”

      Giang Ly: “ có, ngày mai khi tôi , ở đó là được rồi.”

      Tôi: “ đừng ép tôi.”

      Giang Ly: “Tôi chẳng thèm ép . Nhưng mà nếu như muốn để mẹ vợ tôi lo lắng, tùy đâu .”

      Giang Ly luôn có thể câu là phá được nhược điểm của người khác, đây thực là năng lực đáng sợ. Nhìn thấy đoạn tin nhắn kinh hãi này, cuối cùng tôi đành lựa chọn thỏa hiệp... Các chị em, sau này nhất thiết đừng lấy người thông minh quá, bị chơi chết đó...

      Ngày hôm sau là thứ Bảy, sáng sớm tôi ngủ say, lại bị mẹ tôi lôi dậy. Lão thái thái mặt vui mừng kinh ngạc, mặt hận sắt luyện được thành gang, lắc lắc tôi: “Con , Giang Ly đến rồi.”
      Tôi “ừ” tiếng, lại ngã đổ xuống, tiếp tục ngủ. thế giới này có loại người kỳ quái, ví dụ như mẹ tôi, còn hơn nữa, đó là Giang Ly, cuối tuần rồi ngủ nướng, dậy sớm như vậy làm gì!

      Tôi nhắm mắt, nghe thấy mẹ tôi ném ra câu nữa: “Con đến xử lý nó ”, rồi ra. Trong lòng thầm rơi nước mắt...

      Giang Ly đứng bên cạnh giường tôi, gọi tiếng: “Quan Tiểu Yến.”

      Tôi rất buồn ngủ, muốn ngủ, cũng lười chẳng buồn đáp lại. Thế là “hừ hừ” hai tiếng, ôm lấy chăn đắp lên mặt ngủ tiếp.

      Ngữ khí của Giang Ly mang theo uy hiếp: “ còn dậy, tôi lột quần áo của !”

      dám! Đây dù sao cũng là địa bàn của tôi! Tôi dùng đầu óc trì trệ vì buồn ngủ kia của mình suy nghĩ khả năng hành hung của ta lớn bao nhiêu, kết quả là: con số . Đùa à, ở nhà mẹ vợ mà dám vô lễ với con bà? Nghĩ đến đây, tôi liền yên tâm ngủ tiếp.

      Ai biết được Giang Ly tay kéo chăn ra, sau đó tay tóm lấy vai tôi. Tôi như chạm phải điện vậy, quay người lại, gạt tay ta ra, sau đó mở to mắt phẫn nộ nhìn ta: “ làm cái gì thế?” Vì sao tôi ở trong địa bàn của mình mà vẫn còn bị bắt nạt?

      Giang Ly lúc này khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn tôi, mặt vẻ đắc ý. ta nhướn mày, : “Tôi còn có thể làm gì?”

      Tôi nhặt con gấu bông lên ném vào mặt ta, hung dữ : “Ra ngoài!”

      Giang Ly tay tóm lấy con gấu, sau đó lanh lẹ ngồi xuống đầu giường. ta nhìn tôi lát, đột nhiên giống như hạ quyết định rất lớn vậy, : “Bà xã, đừng giận nữa được ?”

      Tôi suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm, ta... ta... ta bị bệnh à? Khi Giang Ly câu này, tuy mặt hề biểu cảm, nhưng giọng đó... giọng đó ràng là cho những tiểu mỹ nam kia của ta nghe, dịu dàng đến mức nổi cả da gà.

      Giang Ly nhướn mày nhìn tôi cái, sau đó khóe miệng cong lên, dường như đợi xem chuyện cười. Tiểu tử này chắc chắn có lòng dạ tốt.

      Thiện tai, thỏ bị đẩy vào đường cùng còn biết cắn người, hổ ra oai được, coi tôi là Hello Kitt y sao? Tôi tức giận, đẩy ta ngã xuống giường, cưỡi lên người ta, tóm lấy cổ, hung dữ : “ làm được cái quái gì chứ!”
      Giang Ly rất biết phối hợp, ngã xuống giường mặc cho tôi giày vò. Tôi cho rằng ta coi như hối cải, lực ra tay cũng mấy phần, dù gì giết người là phạm pháp, bổn đại gia hôm nay giữ lại cái mạng này cho !

      Đương nhiên tôi lơ là điểm, đó chính là Giang Ly làm sao có thể biết đạo lý như thế này chứ? Đúng vào lúc tôi vừa lơ là cảnh giác, ta làm động tác khiến tôi kinh ngạc: ta tóm lấy hai tay của tôi gỡ ra trước, hít hai hơi lấy khí, sau đó cách đáng sợ: “Cứu tôi với, Tiểu Yến mưu sát chồng rồi!” xong, lại để hai tay của tôi cổ ta.
      Tôi kinh ngạc nhìn loạt động tác của ta, nhất thời thu hồi hồn phách về được. Nhưng chính lúc này, cửa phòng mở “rầm” tiếng, mẹ tôi đứng ở trước cửa, nhìn thấy cảnh chúng tôi đàng hoàng, lại rất bạo lực thế kia.

      Mẹ tôi thở phì phì chạy đến trước mặt, kéo tôi ra khỏi Giang Ly. Bà vừa cốc vào đầu tôi, vừa tức giận : “Nha đầu đáng chết này, sao biết suy nghĩ chứ, con muốn mẹ tức chết à...”

      Tôi ngồi giường, mặc cho mẹ tôi mắng mỏ, ràng vừa rồi là chuyện gì. Mẹ tôi chắc chắn vẫn đứng ở cửa nghe lén chúng tôi chuyện, với phẩm chất của bà, việc dung tục thế này bà chắc chắn làm được. Vậy bà nghe trộm, chuyện này tôi biết, Giang Ly lại biết, thế nên ta mới ngoan ngoãn để tôi ngược đãi, sau đó kêu cứu đúng lúc, để tôi bị mẹ tôi hình bắt sống.

      Giang Ly xấu xa quá rồi! Lúc này tôi thực hận thể đập vỡ đầu ta, sau đó đem cho lợn ăn... đó là cái đầu tà ác, loại đầu óc này có tính phá hoại rất lớn đối với nhân loại.

      Giang Ly xoa xoa cổ, cười với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ đừng trách Tiểu Yến, ấy và con đùa.”

      Mẹ tôi nghe thấy lời này của ta, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi đầu tôi, tức giận ngùn ngụt : “Đùa? Lấy mạng người ra đùa được sao?”

      Tôi phẫn nộ!

      Giang Ly nâng tay xoa xoa chỗ tôi bị mẹ cốc, sau đó thuận tay ôm tôi vào lòng: “Mẹ, mẹ nghỉ chút , con khuyên nhủ ấy được rồi.”

      Mẹ ruột của tôi cuối cùng cũng phát bà thực nên tham gia vào việc xảy ra giữa hai vợ chồng nhà người ta, huống hồ bà vừa mới ở ngoài cửa cũng làm chuyện tốt gì. Thế là bà hòa nhã cười với Giang Ly, : “Vậy mẹ giao nó lại cho con, được con cứ bóp chết nó nhé!” xong, bà quay người rời .
      Tôi u oán đưa mắt tiễn mẹ tôi rời . Đợi sau khi bà đóng cửa lại, tôi đẩy Giang Ly ra, giận dữ nhìn ta.
      Giang Ly vô tội nhìn tôi, thấp giọng : “Ai bảo phối hợp với tôi.”

      Tôi vô cùng phối hợp, đạp ta cái: “Ra ngoài, lão nương muốn thay quần áo!”

      Giang Ly coi như đứng cùng chiến tuyến với mẹ tôi, bây giờ ta chính là con trai ruột của mẹ tôi, còn tôi chỉ là đứa con dâu chịu giày vò, thiên lý ở đâu chứ!

      Buổi trưa, khi mẹ tôi làm cơm, tôi nhân cơ hội với bà: “Mẹ, Giang Ly thích ăn cay, càng cay càng tốt.”

      Mẹ tôi khinh bỉ nhìn tôi cái, : “Mẹ hỏi rồi, nó ngoài cay ra, khẩu vị gì cũng có thể ăn được.”

      Tôi thấy lời gièm pha thành công, nhanh chóng chạy trốn, dù gì Giang Ly và mẹ tôi liên hợp với nhau, chút cơ hội nào cho tôi xen vào.

      Đương nhiên, vốn dĩ tôi cho rằng, hình thức đáng nhẽ là tổ hợp con , con rể, mẹ chồng, nhưng thực chất lại thành là tổ hợp ba người: con trai, con dâu, mẹ chồng ác độc, điều này đủ khiến tôi buồn bực rồi, đến buổi tối lại thêm thành viên thống soái - em chồng.

      Người gọi là em chồng chính là hàng xóm có bộ ngực cỡ D nào đó, có chút quan hệ máu mủ gì với mẹ tôi, nhưng vào thời khắc quan trọng, luôn khiến người ta hoài nghi đó là con ruột của mẹ tôi, Hạp Tử.

      Con dâu bị mẹ chồng trách mắng, chị dâu bị em chồng khinh bỉ, vợ còn bị chồng chà đạp... Bây giờ tôi có lý do để vô cùng tin tưởng, tôi thực cầm nhầm kịch bản rồi.

      Dù gì bữa cơm tối này cũng phải ăn, mọi người đều vui vẻ, hòa đồng, chủ, khách cùng vui. Hai người đối đầu, người vây xem, thêm người nữa lặng lẽ chảy nước mắt trong lòng... Cuối cùng, tôi thầm đưa ra được quyết định vô cùng minh: Sau này dễ dàng đắc tội với Giang Ly nữa, dù có đắc tội, cũng thể để hai kẻ mắc tâm bệnh phát cuồng, táng tận lương tâm ăn cây táo rào cây sung kia biết được...

      Ăn tối xong, Giang Ly nắm tay tôi rồi từ biệt mẹ tôi và Hạp Tử, sau đó nhét tôi vào trong xe, khệnh khạng mà .

      Tôi ngoan ngoãn ngồi trong xe, phát ra tiếng nào.

      Giang Ly nhìn tôi qua gương chiếu hậu, : “ vẫn còn tức giận sao?”

      Tôi , giọng vui vẻ lắm: “Thừa lời, nếu cũng thử cảm giác bị người thân quay lưng xem?”

      Giang Ly: “Làm gì nghiêm trọng như , mọi người cũng vì tốt cho .”

      Tôi lắc lắc đầu, tức giận chẳng còn hơi sức đâu mà : “Đừng có làm bộ làm tịch trước mặt tôi thế này, tất cả đều là mưu kế của !”

      Biểu cảm của Giang Ly có chút vô tội: “Tôi vì muốn giữ thể diện cho nên mới biểu tốt chút, ai biết được lại chẳng biết điều chút nào.”

      Mắt đỏ, thở dốc, ra những lời mặt dày vô sỉ như thế này, độ dày của da mặt Giang Ly là được chân truyền từ mẹ tôi.

      Giang Ly có lẽ do làm chuyện xấu mà chột dạ, cho nên ta thỏa hiệp: “Được rồi, sau này tùy tiện đùa với về chuyện ngủ riêng nữa.”

      Thần sắc của tôi hòa dịu hơn chút: “Đây là đó.”

      Giang Ly bổ sung: “Vậy sau này cũng thể để tôi bị đói nữa.”

      Tôi: “Được rồi, được rồi, biết ngay là tử tế như vậy mà.”

      lúc sau, Giang Ly lại : “ làm ở đâu vậy, nếu như thuận đường, tôi đón nhé?”

      Tôi hồ nghi nhìn ta, hỏi: “ có thể tốt bụng như thế này sao?”

      Giang Ly rất thẳng thắn: “Tôi có lòng tin đối với nhân phẩm của .” Quay quay lại vẫn là sợ tôi làm cơm cho ta.

      Tôi đành ra địa chỉ và tên của công ty.

      Giang Ly nghe thấy lời tôi, ràng có chút sững sờ. Tôi rất bồn chồn, liền hỏi: “Sao nào? Lẽ nào công ty này là do mở?”

      !” Giang Ly nghiêm túc lắc đầu. “Chỉ là nghe quen quen.”

      Công ty quảng cáo XXX rất nổi tiếng, quen tai cũng là bình thường, thế là tôi cũng để ý lắm.

      Sau đó, rất nhanh, tôi liền biết cái gọi là quen tai rốt cuộc là có ý gì.

      ===== ===== ===== ===== ===== ===== ===== ===== ===== ===== =====

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :