1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 10




      Ký ức lại lần nữa nhường chỗ cho tại, lúc này, Người hẹn sau hoàng hôn với tôi: “Bọn họ đều hôm nay động phòng.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Động xong rồi.”

      Người hẹn sau hoàng hôn: “Nhanh như vậy sao? Xem ra lấy đúng người rồi, chi bằng dựa dẫm vào tôi nhỉ?”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Hôm nay mọi người đều mệt quá rồi mà...”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Mệt quá rồi mà còn sức lên mạng ư?”
      Toát mồ hôi, tôi có lời nào để , xem ra càng giải thích càng phiền phức, đành trả lời: “Lão đại, nhất định phải giữ bí mật cho tôi nhé, đặc biệt là thể để việc này lọt vào tai Hạp Tử.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Biết rồi, biết rồi, người cần mặt, cây cần vỏ, đạo lý này tôi hiểu.”
      Xem ra ta có chút hiểu nhầm, nhưng mà tôi muốn thảo luận sâu về vấn đề này với người đàn ông, đành nịnh bợ trả lời: “Lão đại, đừng nghĩ nhiều, hay là chúng ta đánh quái .”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ , có ý định cân nhắc tôi?”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Được chứ, cho cơ hội. Đêm nay cùng tôi.”
      Người hẹn sau hoàng hôn lập tức gửi đến biểu tượng chảy nước miếng.
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Đánh quái.”
      Đêm nay cùng tôi đánh quái!
      Người hẹn sau hoàng hôn:
      Trong ấn tượng của tôi, Người hẹn sau hoàng hôn chính là củ cà rốt đa tình, tôi cảm thấy bề ngoài chắc chắn ta tương đối dung tục, bởi vì trong ý thức của tôi, ở người đàn ông, mức dung tục của tướng mạo và mức dung tục của thân thế tỷ lệ thuận với nhau, phải tôi lấy tướng mạo để chọn người, bạn nghĩ xem, đẹp trai giống như Giang Ly kia, nếu như khuynh hướng giới tính của ta bình thường, phụ nữ muốn theo đuổi còn chẳng kịp nữa, nào có cơ hội cho ta lưu lại dung tục?
      Mà tôi Người hẹn sau hoàng hôn dung tục cũng là có chứng cớ. Tôi vào blog của ta xem qua, những bức ảnh trong đó đều là mỹ nữ trong sáng, cơ thể bốc lửa, trang phục gợi cảm mê người. Có lần tôi kìm được hỏi ta: “Ảnh những người đẹp này lấy từ đâu ra vậy? Toàn là minh tinh nước ngoài nhỉ, tôi chưa nhìn thấy bao giờ.” Bạn đoán xem ta trả lời thế nào? ta mặt dày, vô sỉ trả lời: “Đeu là bạn
      tôi, cùng thời kỳ.” Thiện tai, cuôi cùng cũng tìm được người mặt dày còn hơn cả tôi!
      Nhưng mà cũng phải lại, Người hẹn sau hoàng hôn này vẫn luôn khách sáo với tôi, thỉnh thoảng đùa chút cũng khiến tôi có thể tiếp nhận được. Lần quá đáng nhất là, tôi cũng quên mất là lúc đó ta gì rồi, dù gì cũng là công khai trêu đùa tôi, lúc đó tôi xấu hổ mà tức giận, xóa ta khỏi danh sách bạn thân, trong QQ cũng cho vào danh sách đen. Ket quả ngày thứ hai, tôi vật lộn đánh lại con quái, khi nhìn thấy sắp thua rồi, ta đột nhiên từ trời rơi xuống, giết con quái kia. Khi đó, cơn tức giận của tôi cũng tiêu tan hơn nửa, thế là hai người lại đối xử tốt với nhau như cũ. Tóm lai, tôi và ta đùa đùa cợt cợt

      Như thế này, ở cùng nhau vẫn coi là hòa hợp.
      Người hẹn sau hoàng hôn từng nhiều lần muốn trao đổi ảnh với tôi, tôi đương nhiên đồng ý. Mạng dù gì cũng là hư ảo, hãy đê nó cứ hư ảo .
      Khi tôi và Người hẹn sau hoàng hôn cùng lúc xuất trong đội luôn khiến những thành viên khác chẳng biết thế nào, vừa vui vừa tức. mặt là có cao thủ như Người hẹn sau hoàng hôn, quá trình chiến đấu nhàng, nhàn hạ hơn rất nhiều, mặt khác có kẻ ngu chơi game như tôi lại làm vướng chân bọn họ, khiến bọn họ tức đến mức nghiến răng ken két.

      Bởi vì sợ tôi bị boss giết chết cho nên Người hẹn sau hoàng hôn bảo tôi đứng im bên. Thực ra tôi cho rằng đây là ta khinh miệt tôi. Nhưng người khác cho rằng như vậy, đối với hành vi làm mà vẫn hưởng lợi của tôi, bọn họ vẫn luôn cảm thấy bất mãn và phẫn nộ, có số người thực thể nhìn tiếp được nữa, liền oán trách mà . Lúc như thế,
      Người hẹn sau hoàng hôn thường : “ chơi rút, chẳng ai ngăn cả.” Thực ra kết quả là, đương nhiên có ai muốn rút lui khỏi đội, bởi vì mặc dù có kẻ phiền toái như tôi đây, nhưng bọn họ và loại siêu cao thủ hạng nhất như Người hẹn sau hoàng hôn này cùng đánh boss dễ dàng hơn rất nhiều so với những đội khác.
      Tôi cảm thấy Người hẹn sau hoàng hôn kiêu khủng khiếp, nhưng cũng chẳng có cách nào, người ta có bản lĩnh, người cao ngạo phách tướng như thế, mặc dù bạn nhìn quen, cũng thể vui vẻ cảm phục.
      Trở lại với tại, tôi và Người hẹn sau hoàng hôn đánh boss mấy giờ liền, dừng lại dăm ba câu chuyện. Tôi với ta thực ra chẳng có tiếng chung gì, nhưng Người hẹn sau hoàng hôn này thực rất giỏi chuyện, hai người đông tây, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc, trời sáng.
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Trời sáng rồi, ngủ . Hôm nay cảm ơn .”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Đừng khách sáo chứ, nhưng tôi vẫn rất hiếu kỳ, chồng người chết sao?”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ hỏi trăm linh tám lần rồi!”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, hỏi nữa. Nhưng mà ca ca hôm nay phải bỏ cả đại mỹ nữ giường, nhòm ngó đến để gõ bàn phím với cả đêm, phải báo đáp tôi chứ?”
      Tôi cảm thấy ta ràng xảo trá, nên kiên nhẫn mà trả lời: “Được rồi, được rồi, đại ân lời nào cảm tạ được.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Nhưng mà tôi vẫn rất vui, bởi vì đêm tân hôn của lại trải qua
      cùng tôi, ha ha.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ ngủ , tôi phải ăn sáng rồi.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ cần ngủ sao?”
      Quan phương kẻ ngu chơi game: “ lôi thôi quá đó, mau ngủ , bất luận thế nào, hôm nay cũng cảm ơn .”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out trước đây, cũng dành thời gian ngủ chút, phụ nữ thiếu ngủ rất nguy hiểm.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ hết chưa vậy, thực phụ nữ trung niên năm mươi tuổi đó?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ với bao nhiêu lần rồi nhỉ, ca ca là chàng đẹp trai, mê lực vô địch, tinh thần dồi dào... tại độc thân!”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Cút .” Vừa rồi còn giường có đại mỹ nữ, bây giờ lại độc thân, biết ngay là ta xảo trá!
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Được rồi, được rồi, tôi out đây, 8^ế”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “88.”
      Tắt máy tính, tôi vươn vai, nhưng chẳng có cảm giác buồn ngủ.
      Tắm rửa chút, tôi vào trong bếp, lấy hộp sữa bò, hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra. Hâm nóng sữa, rán trứng, vừa hay có thê ăn bữa sáng, là nhớ bữa sáng của lão thái thái Tiếu Khởi Linh kia.
      Ăn sáng xong, thực buồn chán, tôi đành dựa vào sofa xem ti vi. Cái đĩa DVD đáng ghét kia bị tôi lôi ra ném vào thùng rác, thế này mới làm tiêu bớt cơn tức giận trong lòng tôi.
      Xem ti vi chẳng được mấy chốc, Giang Ly từ ngoài vào.
      ta mặc chiếc áo phông cộc tay và quần đùi thế thao, trong tay xách đồ ăn sáng, mồ hôi ròng ròng, xem ra vừa tập thể dục buổi sáng về, đứa trẻ ngoan.
      Tôi lười chẳng thèm chào ta, tiếp tục dựa vào sofa xem ti vi.
      Giang Ly cũng câu nào, thẳng vào phòng tắm, tiểu tử này là có bệnh sạch .
      Giang Ly cả buổi sáng đều ở trong phòng, thỉnh thoảng ra ngoài, vào nhà vệ sinh hoặc pha chút cà phê, tôi vẫn cuộn tròn sofa xem ti vi, xem mệt rồi lên mạng, lên mạng mệt rồi tiếp tục xem ti vi, cứ như vậy buổi sáng trôi qua rất nhanh.
      Phòng bếp trong nhà Giang Ly rất lớn, nhưng trong bếp đến củ hành cũng chẳng có, tôi đành xuống siêu thị bên dưới mua gạo và rau củ đơn giản, quay lên nhà làm cơm. nấu ăn,
      chuông cửa vang lên, tôi quân quân váy, chạy ra mở cửa.
      cậu đưa đồ ăn đội chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, khuôn mặt rạng rỡ cười với tôi, : “Bà ơi, đây là bữa trưa mà nhà bà gọi, tất cả năm trăm hai mươi tệ.”

      Tôi nghi hoặc: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài!”
      “Là tôi gọi đó.” Giọng của Giang Ly từ phía sau truyền đến. ta tới, nhận lấy túi đồ ăn trong tay cậu nhân viên đưa hàng, sau đó đưa cho cậu ta chỗ tiền chuẩn bị trước. Xem ra ta thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài về, nắm rất giá của những loại đồ ăn này, thực này cũng có thể nhìn ra được từ mức độ lạnh lẽo của căn phòng bếp nhà ta.
      Tôi tránh vào trong bếp, thu dọn qua loa chút, bữa trưa làm xong rồiệ
      Phòng ăn và phòng khách nhà Giang Ly ngăn cách nhau, khi tôi bưng đồ ăn của mình vào phòng ăn, Giang Ly chậm rãi ăn đồ ăn ta mua từ bên ngoài. thực lòng, tôi quen nhìn dáng vẻ đàn ông ăn uống từ tốn chậm rãi, phải ăn như thuồng luồng mới có vẻ nam tính, bạn xem có phải ?
      Nhưng mà, tôi phải thừa nhận, dáng vẻ ăn cơm của Giang Ly rất đẹp, lần đầu tiên tôi phát ra đàn ông ăn cơm lại có thế nho nhã như thế này. Hừ hừ, nho nhã có tác dụng gì chứ, có thể nhét cho no bụng ?

      Tôi ngồi bên cạnh bàn, nhìn đôi đũa dùng lần trong tay Giang Ly, : “Loại đũa dùng lần này ở đất nước chúng ta, tám mươi phần trăm đạt tiêu chuấn vệ sinh.”
      Giang Ly ngước mắt nhìn tôi cái, gì cả, tiếp tục ăn cơm.
      Tôi nhìn nhìn hộp cơm của ta, cố gắng hết sức trưng ra nụ cười khinh bỉ, : “Chỗ rau
      này rửa chưa sạch nhỉ? Có khi nào ăn cả con sâu ...”
      Giang Ly mát mẻ nhìn tôi cái, đặt đũa xuống, ra khỏi phòng ăn. Tôi vì báo được mối thù tối hôm qua của mình mà tâm trạng rất tốt, cầm đũa lên, vui vẻ ăn cơm. Tôi luôn cảm thấy, đồ ăn mình làm thực khó ăn, chỉ kém đồ mẹ tôi làm.
      Tôi cho rằng Giang Ly rời , ta lại quay lại phòng ăn, hơn nữa trong tay còn thừa ra đôi đũa gỗ mun. Tôi muốn trêu ta thêm chút nhưng ngờ ta lại cầm đôi đũa hướng đến đĩa của tôi.
      Tôi như chú chim , giữ đồ ăn bằng hai tay, bảo vệ chỗ thức ăn mình vất vả xào nấu, tức giận : “ làm gì vậy?”
      Giang Ly mặt trơ : “Dù gì cũng chang ăn được hết.”
      Tôi chẳng thèm che giấu đắc ý mặt mình,
      cười : “Ăn hết tôi có thể vất vào thùng rác, phiền phải bận tâm.”
      Giang Ly nhướn mày, : “Đĩa là của tôi, bát là của tôi, đũa cũng là của tôi, còn cả điện và gas nấu cơm cũng là của tôi, cho nên chỗ đồ ăn này cũng có phần của tôi.”
      Tôi nghiêng đầu, biện minh: “Vợ chồng sau khi kết hôn tài sản thuộc sở hữu chung, của chính là của tôi.”
      Giang Ly tiếp: “Đúng rồi, của chính là của tôi, cho nên đồ ăn làm cũng có nửa là của tôi.”
      Tôi: “….”
      Giang Ly đợi tôi gì, gỡ bàn tay của tôi ra như gỡ chiếc tất thối, danh chính ngôn thuận hưởng thụ thành quả lao động của tôi.
      Tôi ngốc, sao lại bị ta dắt mũi chứ?!

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 11




      Buổi chiều trôi qua rất vô vị, buổi tối Giang Ly lại tiếp tục mặt dày ăn đồ ăn tôi làm, tôi khoan dung, chẳng gì cảệ
      Đen đêm, tôi vẫn nếm thử cảm giác ngủ mình, nhưng bất luận thế nào vẫn ngủ nổi, hơn nữa càng muốn ngủ, đầu óc lại càng tỉnh táo. Tôi nằm giường, lần đầu tiên trong đời cảm thấy làm người thực khổ, chỉ vì cấu tạo của đại não giống như những động vật khác, mới phải chịu đựng nhiều giày vò như thế này!
      Tôi bò dậy khỏi giường, lấy máy tính, vẫn là đánh quái thôi.
      Tối hôm nay Người hẹn sau hoàng hôn vẫn Online, tôi vừa lên mạng, ta liền gửi tin nhắn: “Kẻ ngu, sao muộn như thế này mới lên?” Kẻ ngu là cách ta gọi tôi, tôi cải chính mấy lần nhưng vô hiệu, nên kệ cho ta gọi.
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “ làm sao biết được tối nay tôi lên?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Con đổ vỡ tình cảm đều như vậy, say sưa vào mạng.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Ai tôi đổ vỡ tình cảm?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Neu vậy là căn bản có tình cảm sao?”
      Bị ta đoán trúng rồi. Tôi đành chuyển chủ đề: “Còn , vì sao lúc nào cũng ở mạng giết thời gian vậy?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi chẳng phải là vì đợi sao?”
      Đàn ông mạng đa số đều dẻo miệng như thế này, tôi cũng chẳng để ý, chỉ là thuận nước đẩy thuyền : “Vừa hay, hôm nay tiếp tục cùng tôi đánh quái.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ điên rồi!”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Giờ mới biết à?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Vậy tôi chỉ có thể cùng điên thôi, cùng trải qua đêm tân hôn thứ hai.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Kỳ quái, cũng cần làm sao?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Vì , tôi có thể làm!”
      Lại thế rồi! Đối với những lời này của ta, tôi từ trước đến nay cứ coi như nghe thấy.
      Hôm nay là ngày kết hôn thứ ba của tôi và Giang Ly, cũng là ngày vô cùng quan trọng - về nhà vợ! Bây giờ tôi chỉ hận là thể ngồi tên lửa để quay về chỗ mẹ tôi, sau đó trở lại đây nữa. Mẹ à, con nhớ mẹ, nhớ đến buồn
      ngủ...
      Sau khi tôi qua lại trong phòng khách ba mươi sáu vòng, cuối cùng Giang Ly cũng tập thể dục buổi sáng về. Tôi bưng bữa sáng chuẩn bị xong cho ta ra, cười hì hì : “Ăn mau , ăn xong chúng ta nhanh!”
      Giang Ly lười nhác nhận lấy bữa sáng, bắt đầu phô trương với tôi: “ muốn về nhà như thế này sao?”
      Thừa lời! Lời này đương nhiên tôi chỉ dám trong lòng. Trong lòng tôi, Giang Ly tuyệt đối chẳng phải là loại tốt đẹp gì, ta lấy công báo thù riêng, cố tình lề mề, vậy tôi chẳng phải là được mà mất lớn sao?
      May mà Giang Ly vẫn còn chút lương tâm, lề mề, chậm chạp, sau khi thu dọn xong, cùng tôi ra ngoài. Chúng tôi ở tầng ba, cần thang máy. Tôi phía trước Giang Ly, ngẩng đầu sải bước xuống lầu. Có lẽ bởi
      vì muốn về nhà mà vui mừng quá mức rồi, tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt, hai chân mềm nhũn, sau đó cẩn thận, bị vấp, cả người bổ nhào về phía trước. Trong tình huống phim kịch tính, bên dưới chắc chàng đẹp trai đỡ tôi, tốt nhất là hai người lại lần nữa cấn thận liền hôn nhau gì đó...
      Khi tôi rơi xuống đất lại chẳng có cảm giác đau, nguyên nhân phải vì có chàng đẹp trai đón giữ tôi, mà là thần trí tôi sớm tỉnh rồi...
      Khi tôi tỉnh lại, nghe thấy bên cạnh có tiếng , thế là tôi vội mở mắt ra ngay.
      Giọng của lão thái thái: “Con của tôi ơi, sao lại ra nông nỗi này chứ, con đến cũng vững sao?” Vừa nghe thấy tiếng khóc rối bời của người kia, tôi liền biết bà chính là mẹ tôi.
      Lúc này Giang Ly kéo tay tôi, ở bên cạnh giải
      r
      thích: “Bác sĩ ây bị lao lực, ngủ đủ
      giâc.
      “Cái... cái gì?” Mẹ tôi dừng khóc, tiếp sau đó giọng của bà thậm chí bao hàm sung sướng vui mừng: “Giang Ly à, con cũng phải để Tiểu Yen nghỉ ngơi chút chứệệệ”
      Giang Ly: “ệệệ”
      Lúc này, chỉ nghe thấy Giang Ly : “Xin lỗi mẹ, con chăm sóc tốt cho Tiểu Yen.”
      Mẹ tôi đột nhiên cười hì hì, tôi nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy điệu cười dung tục này của bà. Thế là bà ngại chỗ đông người, dung tục : “Đừng khiêm tốn, con chăm sóc nó rất tốt, rất tốt rồi!”
      Sao tôi lại có người mẹ như thế này chứ!
      Hai người chuyện lát, mẹ tôi về, lúc sắp còn quên dặn dò Giang Ly, bảo tôi cần về nhà mẹ đẻ nữa. Tôi lại bắt đầu hoài nghi rôt cuộc tôi có phải là con ruột của bà .
      Sau khi mẹ tôi , tôi nằm giường, nhắm
      chặt mắt, xác nhận thực khiến tôi muốn
      • / • • • •
      cười đau khổ của người khác: Giang Ly có phải là... bị mẹ tôi trêu ghẹo rồi ? Đầu óc mơ hồ của tôi đột nhiên vô cùng tỉnh táo, trong đầu ra câu này: “ hùng hỏi đường ra, lưu manh hỏi tuổi tácế..”
      Đúng lúc tôi suy nghĩ lung tung giọng mát mẻ của Giang Ly đột nhiên vang lên: “ muốn giả vờ ngủ đến khi nào?”
      Tôi mở mắt: “Làm sao biết được tôi ngủ giả?”
      Giang Ly trả lời: “Tay của tôi sắp bị làm đứt
      à: ặ 55
      roi.
      Tôi hất tay ta ra, tranh luận: “Ai bảo tóm tay tôi trước.”
      Giang Ly: “Tôi chỉ tóm tay chút, sau đó bị tóm lấy buông.”
      Tôi phục, lườm ta cái, chế nhạo : “ người đàn ông, sao tay lại săn chắc như vậy chứ!”
      Giang Ly chịu yếu thế: “Nhìn ra quá lao lực còn có thể có sức lực lớn như thế này, là King Kong chuyển thế, chẳng trách có ai lấy côệ”
      Tôi: “ệệệ”
      Được thôi, tôi thừa nhận, đấu khẩu phải là điểm mạnh của tôiệ
      Lúc này, Giang Ly lại nhắc đến nghi vấn khác của ta: “Tôi vẫn chưa hiểu, ràng là chẳng làm gì cả, sao có thể đến mức lao lực như vậy?”
      Tôi đành cúi thấp đầu, có khí thế : “Tôi dám ngủ mình.”
      Giang Ly sững lại chút, sau đó vô cùng đêu cáng, thấp giọng cười he he, tâm trạng rất tốt. Tôi đành trừng mắt nhìn ta, biết gì-
      Khi từ bệnh viện về nhà, đến giờ ăn tối rồi, Giang Ly vẫn coi là có chút lương tâm, bắt tôi làm cơm cho ta ăn, mà gọi cơm ở bên ngoài, vì điểm này, tức giận của tôi đối với ta cũng tiêu tan hơn nửa.
      Nhưng mà tôi thực ghét ban đêm, ban đêm người ta cần phải ngủ, mà tôi ngủ được. Tôi nằm giường, suy nghĩ xem tôi có nên đến bác sĩ tâm lý khám , lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
      Giang Ly đứng bên ngoài phòng ngủ của tôi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân : “Có hứng thú ngủ cùng giường với tôi ?”
      Tôi đứng đần ra ở cửa, biết gì.
      Giang Ly quay người muốn : “ muốn bo .”
      Tôi ở phía sau gọi ta lại: “ có điều kiện gì?” Tôi tin ta lại có lòng tốt thế này, chủ động thế này.
      Giang Ly quay người lại, cong khóe môi, : “ ngờ cũng có lúc thông minh đó.”
      Tôi dựa vào cửa, trưng ra tư thế đàm phán, : “ , đừng vòng vo nữa.”
      Giang Ly nhanh nhẹn đáp: “ nấu cơm, làm việc nhà cho tôi.”
      “Thỏa thuận xong.” Tôi đáp rất dứt khoát, tuy bất luận như thế nào đây cũng là điều kiện bình đẳng, nhưng tôi thực muốn sáng tạo ra kỳ tích người chết vì buồn ngủ.
      Giang Ly khen ngợi tôi câu: “Được đấy.”
      Tôi ôm chăn và gối, ảo não vào phòng ngủ
      của Giang Ly. vốn dĩ tôi vẫn suy nghĩ chuyện vạch ranh giới giường, nhưng khi nhìn thấy giường của Giang Ly, tôi phát ra tôi lo lắng thừa thãi rồiệ Trời ơi, giường của ta to gấp đôi cái giường đôi của tôi!
      Tôi cắn răng cắn lợi trải chăn, bày gối, sau đó nằm xuống giường. Tuy bên cạnh có người đàn ông nhưng với người đàn ông có khuynh hướng giới tính giống tôi thế này cũng rất yên tâm.
      Trời ơi, lần này rất nhanh tôi chìm vào giấc ngủ.
      Ngày hôm sau, ăn sáng xong, tôi lại mở máy tính. Vừa mới đăng nhập lên QQ, liền phát ra Người hẹn sau hoàng hôn để lại cho tôi mấy tin nhắn, đều là gửi lúc nửa đêm, chất vấn tôi vì sao lên mạng. Tôi gì, nếu phải là vào đường cùng, ai nửa đêm nửa hôm lại ở cùng chiếc máy tính?
      Nhưng vì hai đêm trước ta luôn ở cùng tôi, tôi cũng tiện lời quá khích với ta, chỉ trả lời: “Tôi phải ngủ chứ.”
      Vốn cho rằng Người hẹn sau hoàng hôn hôm qua thức đêm, lúc này chắc là ngủ rồi, ai biết được, chẳng mấy chốc, ta đột nhiên trả lời: “Chồng của khôi phục thể lực rồi à?”
      Ngôn Tiếu Yến Yến: “ế.ế”
      Ngôn Tiếu Yến Yến là tên mạng của tôi. Người hẹn sau hoàng hôn có tài khoản QQ và tài khoản trong trò chơi giống nhau, tôi thường gọi ta là Hoàng hôn.
      Ngôn Tiếu Yến Yến: “ cần ngủ sao?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ nhìn thấy nụ cười của , tôi làm sao ngủ được.”
      Tôi ớn lạnh, chỉ có thể gửi biểu tượng toát mồ hôi.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Có cảm động ?”
      Ngôn Tiếu Yen Yen: “Nếu như buồn nôn cũng coi là loại cảm động.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ , bọn có phải là còn muốn hưởng tuần trăng mật ? Chồng của có được ...”
      Ngôn Tiếu Yen Yến: “Liên quan gì đến chứ.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Vậy, bọn đâu hưởng tuần trăng mật?”
      Tôi do dự chút, trả lời : “Maldives, nghe mấy chục năm nữa hòn đảo đó bị nước nhấn chìm, bây giờ phải nhanh chóng .” Dù gì Maldives có nhiều đảo như vậy, ta cũng thể biết tôi muốn hòn nào.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Trùng hợp vậy, tôi cũng muốn Maldives nghỉ.”
      Ngôn Tiếu Yen Yen: “ chuyện phiếm ư? Tôi thấy ngày nào chả nghỉ.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Ý gì chứ?”
      Ngôn Tiếu Yến Yến: “ đại thúc dung tục nghề nghiệp thuần túy, nghỉ chắc là việc chỉ dành cho con trai .” Tôi như thế này là có cái lý riêng của nó, từ góc độ chế độ làm việc và nghỉ ngơi của ta, ta giống người có công việc.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ với bao nhiêu lần rồi, tôi là chàng đẹp trai, mê lực vô biên, tinh lực dồi dào!’ Ngôn Tiếu Yen Yến: “Đẹp trai có tác dụng gì, chồng của tôi còn đẹp hơn nhiều.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Sau đó sao, ta rất vô dụng?” vẫn quên gửi biểu tượng dung tục.
      Ngôn Tiếu Yen Yến: “Sao quan tâm đến
      năng lực X của ấy như vậy, lẽ nào chính
      là đại thúc thụ mê lực vô biên, tinh lực dồi dào
      • • • / •
      trong truyền thuyết?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Địa cầu bị hủ nữ công chiếm rồi.”
      Khụ khụ, tôi chẳng phải là hủ nữ, nhưng đặt cùng ông chồng gay, tôi phải hơi hủ chút, cảm giác giống những chị em thầm ủng hộ nghiệp hủ nữ rộng lớn kia...
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Chồng đẹp trai như vậy sao, dám so với tôi ?”
      Ngôn Tiếu Yến Yến: “So với , chẳng cần
      đến chồng tôi xuất mã, Vượng tài^ nhà tôi là có thể thắng rồi.”
      Người hẹn sau hoàng hôn:
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tuần trăng mật của bọn đặt ở khách sạn nào? Chưa biết chừng chúng ta có thể gặp nhau.”
      Ngôn Tiếu Yen Yen: “ thực muốn cùng con trai nghỉ sao? sợ con dâu ghét làm chướng măt à?”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ vấn đề... , nếu như chúng ta thực gặp nhau, vậy là ý của ông trời, muốn để dựa vào tôi.”
      Ngôn Tiếu Yến Yến: “….”
      Chú thích:
      1. Vượng tài: Ở đây chỉ loài Chó Ngao Tây Tạngắ

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 12



      Mấy ngày này sống cùng Giang Ly vẫn coi là yên bình, nhưng chúng tôi sắp phải nghênh đón những ngày tháng chẳng yên bình gì. Tuần trăng mật của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.
      Bởi vì tôi tương đối bình thường cho nên đối với việc hưởng tuần trăng mật với người bình thường, tôi ít nhiều cũng có chút cảm xúc mâu thuẫn, đặc biệt là với người đàn ông mà tôi thể đánh lại, cũng thể lại được, hơn nữa còn tôn trọng phụ nữ. Nhưng chuyến du lịch Maldives miễn phí bảy ngày ít nhiều cũng nỡ bỏ, thế là tôi đành nghĩ tích cực chút, coi như du lịch.
      Tôi chưa từng tới Maldives, chỉ nghe ở đó rất đẹp, trời rất xanh, nước rất trong, bãi cát khắp nơi đều là trai xinh đẹp, khi hai mươi tuổi tôi từng hy vọng có thể ở hòn đảo nào đó của Maldives bán chuối tiêu, cũng coi như là ở đó rồi. Đương nhiên giấc mộng này tan biến rất nhanh chóng. Sau này, tôi có rất nhiều ước mơ, đương nhiên có cái nào có thể duy trì hơn ba tháng. Tục ngữ , người có chí lập được chí bền, người có chí thường xuyên lập chí, nửa câu sau chính là tôi. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy người có lý tưởng, có hoài bão lớn lao, sống tương đối thoải mái và vui vẻ, hơn nữa, thế giới có mấy tỷ người, nếu như người người đều thành thủ tướng, tổng thống, chủ tịch nước, vậy chẳng phải loạn sao?
      Cho nên, những người vĩ đại kia, nếu như có những cành củi thừa bé như chúng tôi đây thầm bổ sung vào, tôi xem còn vĩ đại nổi !
      Ngại quá, ngại quá, chú ý chút lại rời xa chủ đề rồi, bây giờ chúng ta quay lại vấn đề
      tuần trăng mật. Tuy tôi chỉ coi tuần trăng mật này như đợt du lịch Maldives bảy ngày cần trả tiền, nhưng Giang Ly ràng nghĩ như vậy. ta đến du lịch cũng định , chỉ đưa vé máy bay cho tôi, bảo tôi mình là được rồi.
      Tôi do dự nhận lấy tấm vé, hỏi: “Vậy còn ?”
      Giang Ly trả lời: “Công ty còn có việc, tôi phải quay lại.”
      Tiểu tử này, cuối cùng cũng nhớ ra công ty của ta. Nhưng tôi vẫn có chút tình nguyện, nuốt nước bọt hồi lâu, cuối cùng : “Vậy ai ngủ cùng tôi?”
      Giang Ly cau mày lại : “ tự tìm ai đó là được rồi.”
      Quá đáng rồi đấy, tôi giống người tùy tiện như yậy sao? Thế là tôi tức giận : “Vậy tôi vừa hay có thế quan hệ nam nữ bừa bãi.”
      Giang Ly hiển nhiên ngờ rằng tôi trả lời như vậy, ta chằm chằm nhìn tôi chút, cuối cùng : “Tùy , đừng đem bệnh HIV về là được.”
      Tôi gãi gãi đầu, vẫn có chút do dự, muốn nhưng lại thôi. Giang Ly có chút kiên nhẫn, : “ lại làm sao vậy?”
      Tôi đành mặt dày : “ , ai giúp tôi trả tiền chứ....”
      Giang Ly thở phào cái, rút chiếc thẻ visa ra giao cho tôi, : “Quẹt thẻ này là được rồi.”
      Tôi nhận lấy chiếc thẻ, đột nhiên thấy vui tươi.
      Buổi tối vừa mơ mơ màng màng ngủ, Giang Ly đột nhiên đập gối lên đầu tôi, mát mẻ : “Quan Tiểu Yến, ở đó tốt nhất tự giữ mình chútệ”
      Tôi lật người đối diện với ta, thấy kỳ lạ, khó hiểu: “Liên quan gì đến ?”
      ta nhắm mắt, ngữ khí vẫn chẳng tốt hơn chút nào: “Tôi chỉ quen nhìn phụ nữ lẳng lơ, sớm nắng chiều mưa.”
      Còn nhớ khi học tiểu học, thầy giáo thường bắt chúng tôi luyện tập xác định thành phần chính của câu, điều này cũng là trong số ít những kỹ năng ngữ văn tôi nắm chắc. Bây giờ lấy lời của Giang Ly để xác định thành phần chính của câu, vậy chính là: Tôi, nhìn quen, phụ nữ. Rất tốt, rất lớn mạnh, câu này có thể khái quát được nội tâm đen tối lúc này của Giang Ly.
      Nghĩ đến đây, tôi tà ác nhếch khóe môi, cười : “ đáng tiếc, tôi vừa hay chính là phụ nữ lẳng lơ hay sớm nắng chiều mưa.”
      Giang Ly đột nhiên mở mắt, mạnh mẽ nhìn tôi. Tôi hơi sợ hãi, lập tức áp chế bất an trong lòng, nhắm mắt, để ý đến ta. Giang Ly đáng chết, ánh mắt có thể khiến người ta sợ đên sông dở chêt dở rôi.
      Giang Ly nhơn nhơn : “Neu như dám làm chuyện gì quá đà, tôi đương nhiên có biện pháp xử lý .”
      Tôi nhắm mắt, thầm nghĩ, cứ coi như tôi làm chuyện gì đó quá đà, cũng biết được!
      Buổi sáng hôm sau, khi tôi ngủ dậy Giang Ly tập thể dục quay về rồi. Khi tôi qua phòng khách, phát ở giữa phòng có chiếc va li du lịch cỡ lớn. Chiếc va li du lịch đó phải là của tôi, cái của tôi đặt trong phòng. Vậy chính là của Giang Ly rồi?
      Tôi thấy nghi hoặc, hỏi Giang Ly: “ phải rời nhà à?”
      Giang Ly mặn nhạt giải thích: “Tôi muốn lặn, hay là cùng nhau Maldives nhé?”
      Quyết định của Giang Ly khiến tôi lần nữa mất cơ hội thất thân.
      Nhưng tôi vẫn có vấn đề chưa , hành lý của ta thu dọn khi nào vậy? Lẽ nào là ta ủ mưu lâu rồi? Vậy ta còn giả vờ làm gì, người đàn ông lạnh lùng này!
      Giang Ly nhìn ra thắc mắc trong lòng tôi, : “Tối qua tôi thu dọn đó.”
      Tôi: “Vậy sao tôi biết?”
      Giang Ly: “ ngủ say như lợn chết, làm sao mà biết chứ.”
      Tôi:
      Maldives rất đẹp, nhưng quá trình Maldives rất đau khổ. May mà chúng tôi đúng lúc trái vụ du lịch, vé máy bay và khách sạn đều dễ đặt hơn chút, nhưng hành trình gần mười giờ đồng hồ vẫn khiến tôi có chút khó chịu, huống hồ giữa đường còn phải chuyển máy bay. Cả đoạn đường tôi cơ bản vừa nghe nhạc vừa ngủ, ngủ đến mức hỗn loạn tối tăm mù mịt, dùng lời của Giang Ly để chính là tôi phải heo đúng là đáng tiếc.
      Buổi tối khi đến sân bay Male, hơn mười giờ tối rồi, còn phải kiểm tra an ninh. Chúng tôi đặt khách sạn hòn đảo khác, may mà cách Male xa lắm, sau khi thông quan, ngồi thuyền nhanh lát là có thể đến. Bận rộn lúc, đến khi chúng tôi tới được khách sạn cũng gần mười hai giờ. Hai người thu dọn qua loa chút rồi tắm rửa ngủ. Giang Ly trước khi ngủ còn quên bới vào nỗi khổ của tôi: “ ngủ cả ngày rồi, sao vẫn có thể ngủ nữa?”
      Tôi chẳng thèm để ý đến chuyện này, thầm nghĩ ta đố kỵ, đố kỵ tôi ăn được ngủ được, còn vui vẻ hơn cả heo!

      Tôi cảm thây Giang Ly thực điên rôi, du lịch vẫn quên tập thể dục buổi sáng, sáng sớm ta chạy được quanh hòn đảo cả vòng rồi mới quay về ăn sáng, điều này càng làm tăng thêm khinh bỉ của tôi đối với ta.
      Bữa sáng của khách sạn là đồ tự chọn, rất phong phú, nhưng hầu hết là đồ ăn Tây, có thứ gì hợp khẩu vị của tôi. Nhưng hoa quả ở đây cũng tồi, tôi chỉ ăn chút hoa quả và bánh ngọt, uống chút đồ uống linh tinh, giải quyết xong bữa sáng.
      Sau bữa sáng, chúng tôi đến cảng biển, cùng mấy người khác tham quan quần đảo rồi đến mấy đảo của thổ dân lân cận, tìm hiểu phong tục tập quán địa phương.
      Biển của Maldives thực đẹp, bờ biển rất bình yên, hướng mắt nhìn ra xa khiến lòng người rộng mở. Thảm thực vật, bờ biển, biệt thự và các căn nhà gỗ được xây dựng mặt nước, phối họp với mặt nước biển trong xanh lấp lánh, trông giống bức tranh vậy, tĩnh lặng mà mỹ l.. Tôi giơ máy ảnh lên, cố sức chụp tách tách tách, cảnh đẹp như thế này thể bỏ lỡ.
      Hôm nay mới biết, hóa ra cư dân gốc của Maldives cũng rất biết làm ănệ Ớ đây có nhiều cửa tiệm bán đồ lưu niệm của những người dân địa phương. Với rất nhiều đồ thú vị, ví dụ như hộp gỗ sơn, móc đeo làm từ răng cá và vỏ sòệ Chủ tiệm rất nhiệt tình, tôi ngại thể từ chối nên chọn mấy cái... dù gì cũng có người trả tiền mà.
      dạo cả buổi sáng ở các hòn đảo, tôi cũng hơi mệt. Nhưng tiết mục sau bữa ăn trưa lại khiến người ta khá động lòng, đó chính là lặn.
      Trong chiếc va li hành lý cỡ lớn kia của Giang Ly có đặt bộ thiết bị lặn sâu phải gọi là hoàn mỹ, còn có máy chụp ảnh dưới nước, nhìn vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi chuẩn bị xong, ta cầm máy chụp ảnh lặn xuống dưới, mặc kệ sông chêt của tôi.
      Bóng dáng của Giang Ly mất hút rất nhanh vào trong làn nước. Nước biển ở đây rất trong xanh, những thứ dưới mặt nước cách gần chục mét đều có thể nhìn . Vì vậy, Giang Ly lặn rất sâu. Hừ, kê xác ta , muốn lăn bao nhiêu mét bao, tôi cũng chẳng ngưỡng mộ chút nào! Tốt nhất là ta lặn sâu cho cá mập ăn, mãi mãi trở lại nữa.

      So với Giang Ly, trang phục của tôi phải gọi là tồi tàn. Áo cứu sinh, đồ để lặn, thêm vào đó là chiếc máy ảnh chụp ở chỗ nước nông thuê của khách sạn, đó là toàn bộ đạo cụ của tôi.

      Lặn là việc rất đơn giản, cũng rất an toàn, đương nhiên phong cảnh có thể nhìn thấy cũng có chút giới hạn. Sau khi chuẩn bị xong, tôi lặn xuống nước, chầm chậm bơi ra xa.
      Phong cảnh dưới nước rất đẹp, khiến người ra có cảm giác tim đập nhanh hơn. Đây là vùng nước biển trong xanh nhất mà tôi từng nhìn thấy, ngâm mình trong nước thế này khiến người ta cảm thấy bản thân tinh khiết và thanh thản hơn rất nhiều.
      Ở dưới nước thỉnh thoảng có những đàn cá bơi qua, tôi cũng chẳng biết là cá gì, bọn chúng đa số có màu sắc sặc sỡ, rất đẹp mắt. Có vài con cá còn rất to gan, dám bơi qua người tôi, nhìn thẳng vào tôi rồi ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi giơ ngón tay muốn chạm vào da bụng nó nhưng nó lại tránh rất nhanh, đám sinh vật đáng . Lòng ham chơi của tôi tăng thêm, muốn bơi đến chỗ xa hơn.
      Bơi lát, liền nhìn thấy rạn san hô có nhiều màu sắc lạ lẫm, vô vàn hình dạng khiến người ta nhìn thấy phải thốt lên. Thế giới tự nhiên là kỳ diệu.
      Bơi trong rạn san hô chơi lúc, đoán là sắp đến giờ nước triều rút, tôi mới quyến luyến
      nỡ rời . Ngày mai nhất định còn đến chơi, rạn san hô này tôi vẫn chưa xem đủ.
      Khi tôi quay lại khách sạn, Giang Ly quay lại rồi, ta ở trong phòng lên mạng. Cảm thấy ta chắc chắn là lặn đến mức chán ngấy, cho nên sớm thu binh rồi. Nghĩ đến đây, tôi đắc ý, thế là lấy máy tính ra, nhét thẻ nhớ máy ảnh vào, khoe những tấm ảnh vừa mới chụp dưới nước với ta.
      Giang Ly nhìn máy tính của tôi cái, giống như nhìn cà rốt, cải thảo vậy, mặt chút cảm xúc.
      Tôi cười: “Ngưỡng mộ thẳng ra , tôi rất hiếu kỳ biết làm gì dưới nước?”
      “Làm cái này.” Giang Ly rồi, chọn ra tấm ảnh cho tôi xem.
      Tôi nhìn màn hình, nhất thời hai mắt sáng lên: “Rạn san hô này đẹp quá, dường như phát sáng! Còn có con cá này, đẹp quá mất, tôi chẳng hề
      nhìn thấy!”
      Giang Ly ngồi bên cạnh giải thích: “Loại san hô này biết cử động.”
      ???
      Giang Ly đẩy đầu của tôi ra, để tránh nước miếng của tôi chảy xuống bàn phím máy tính của ta, sau đó : “Đây là san hô mềm, biết cử động.”
      Kinh ngạc quá, lần đầu tiên tôi nghe thế giới này còn có san hô mềm, muốn tự mình xem xem!
      Giang Ly đọc được suy nghĩ của tôi, câu dập hết ý niệm: “Với tư chất của , thi lấy chứng chỉ lặn vào chỗ nước sâu e là có khó khăn chút.”
      Tôi bĩu môi, gạt bàn tay ấn chuột của ta ra, sau đó điều khiển chuột, xem ta có chụp được thứ gì đẹp nữa .
      Sau năm phút.
      “Giang Ly, chỉ chụp mấy bức này thôi ư?” Tìm tìm lại, trong máy tính của Giang Ly chỉ có mấy bức ảnh liên quan đến san hô mềm, chỉ chụp các cụm san hô có hình dáng đẹp đẽ, đẹp đẹp , nhưng mà... ít quá!
      Giang Ly gật đầu thừa nhận: “Những thứ khác đều có gì đáng chụp.”
      Tôi: “Đùa gì chứ, trong chỗ nước sâu nhất định có rất nhiều thứ hay, khó khăn lắm mới đến được lần, cơ hội hiếm có.”
      Giang Ly lại nhìn lướt qua màn hình máy tính của tôi, : “Chụp ảnh quý hồ tinh bất quý hồ đa^, làm đống rác mang về có ý nghĩa gì chứ.”
      Tôi phẫn nộ, mới là rác rưởi!
      Chú thích:
      Quý hồ tinh bất quý hồ đa: câu này được sử
      dụng trong Binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là chất lượng quan trọng hơn số lượng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 13



      Bờ biển hòn đảo của chúng tôi ở rất đẹp, bộ ở đây, rất thú vị. Tôi chậm rãi dọc bờ biển, nheo mắt hưởng thụ làn gió mang theo mùi vi của biển khẽ ùa đến, đôt nhiên nhớ lại ước mơ bán chuối tiêu ở Maldives, xem ra đó đích xác là lựa chọn tồi. đáng tiếc, đáng tiếc quá, nghe hơn hai nghìn hòn đảo đẹp đẽ này bị nước biển nhấn chìm, ngẫm ra khiến người ta buồn bã.
      Da của tôi mẫn cảm với ánh nắng mặt trời, rất dễ bắt nắng nên bôi kem chống nắng, nhưng để bảo vệ tốt hơn nữa, hôm nay tôi mặc tương đối nhiều. Bên dưới là chiếc quần ngố, bên áo phông. Ăn mặc kiểu này ở bãi biển, tuy có chút quái dị, nhưng thực hữu dụng. Chiếc áo phông rộng kia là chiếc áo tôi thích nhất, bởi vì phải nó đáng giá bao nhiêu tiền, mà chiếc áo phông kia là trong lần sinh nhật hai mươi lăm của tôi, Hạp Tử tặng tôi, ấy tự mình thiết kế sau đó tìm người đặt may. Mặt trước của chiếc áo là phù hiệu có chút kỳ quái, theo như Hạp Tử , đều là các phù hiệu cổ xưa của các nền văn minh lớn thế giới, có thể trừ tà. Mặt sau dùng bút lông viết bốn chữ lớn “Ngôn Tiếu Yến Yen”, còn có mấy câu thơ. Tuy tôi hiểu thư pháp, nhưng khi nhìn mấy chữ viết bằng bút lông này, thấy rất vừa mắt. Theo như Hạp Tử dặn dò, những chữ đó là ấy đặc biệt mời nhà thư pháp nổi tiếng viết. Tôi tin lời của Hạp Tử, nhưng điều này làm ảnh hưởng đến niềm thích cái áo này của tôi, đồng thời nó cũng khiến tôi phải ngưỡng mộ thẩm mỹ của Hạp Tử.
      Ớ chỗ khiến người ta vui vẻ thế này, ánh mặt trời cũng khiến người ta vui vẻ, mặc trang phục thoải mái thế này, còn gì thích hợp hơn.
      Tôi thong thả bộ bãi cát, đột nhiên có người từ phía sau vỗ cái vào vai tôi. Tôi cho răng là Giang Ly, ngạc nhiên sao ta lại đột nhiên để ý đến tôi thế này, khi quay người lại phát , trước mặt là người đàn ông xa lạ.
      ta là người châu Á, tóc tương đối dài, có mấy lọn nhuộm vàng. Tuy tôi ghét kiểu tóc của ta, nhưng thể thừa nhận, khuôn mặt ta tồi, ngũ quan rất đẹp, hơn nữa khóe mắt dường như luôn mang nét cười. Người như thế này, đứng dưới ánh mặt trời, ánh mặt trời cũng vì ta mà thêm rực rỡ.
      Tôi nhất thời cảm thấy mê lực của tôi thực , lại có chàng đẹp trai thế này chủ động đến bắt chuyện.

      Thế là tự nhiên mím môi lại hướng đến ta, muốn ta mở lời trước rồi.
      ta hơi nghiêng đầu chút, lông mày nhướn lên, tặng tôi cái cười mỉm mê người, sau đó : “Kẻ ngu?”
      Hai chữ “Kẻ ngu” ra ràng khác thường, hơn nữa là ngữ khí nghi vấn.
      Tôi cảm thấy bực tức, tôi trêu ta sao? Sao vừa nhìn thấy mắng người ta là kẻ ngu! Bất kỳ bình thường nào bị người lạ mặt gọi là kẻ ngu đều thể chấp nhận nổi! Huống hồ đối phương là chàng đẹp trai, thể tha thứ!
      Thế là tôi cảm thấy người trước mắt này thiếu giáo dục, đối với loại người như thế này tôi thực muốn để ý, đành quay người bỏ . Trong lòng thầm : Người bại não trong thiên hạ nhiều như thế này, mỗi người đều phải mắng lượt, chẳng phải mệt chết sao.
      Ai ngờ tên kia biết tốt xấu, đầu óc chẳng linh hoạt gì, lại còn đuổi theo, ở phía sau lưng tôi : “ là Kẻ ngu?”
      Tôi thể nhịn được nữa rồi, quay người lại, lớn tiếng chửi: “ mới chính là kẻ ngu, cả nhà là kẻ ngu! Cảm phiền biến cho tôi nhờ, nếu tôi đánh cho đến mức thể tự làm được việc gì nữa!”
      Người kia sau khi bị chửi, đột nhiên cười hì hì : “Quả nhiên là Kẻ ngu.”
      Bây giờ tôi tám mươi phần trăm có thể xác định người trước mặt này bị tâm thần, vì vậy chẳng thèm để ý đến ta nữa, quay người tiếp tục về phía trước.
      Kẻ tâm thần kia đột nhiên hét phía sau tôi: “ ở trong Hiệp khách hành chẳng phải tên tên là “Quan Phương kẻ ngu chơi game sao?”
      Tôi đột nhiên dừng bước, thể tin được, quay lại nhìn ta.
      Người này, ta biết tôi là Quan Phương kẻ ngu chơi game? Tôi nhanh chóng liên tưởng đến mấy ngày trước hình như Người hẹn sau hoàng hôn ta muốn cùng con trai và con dâu đến Maldives, vậy người trước mặt này chẳng lẽ chính là... con trai của Người hẹn sau hoàng hôn sao? Người hẹn sau hoàng hôn cũng là, cái gì cũng với con trai ta là sao, hại tôi bị mất giá trước mặt chàng đẹp trai.
      Nhưng mà.. nhưng mà tất cả... khéo quá nhỉ?
      Tuy khéo nhưng phải tôi tin. Tôi suy trái suy phải, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng đến trước mặt chàng đẹp trai, nhìn kỹ ta chút, lắc đầu thở dài : “Đại thúc dung tục Người hẹn sau hoàng hôn kia, sao mà lại sinh ra đứa con đẹp như thế này? Thuyết di truyền đáng tin...”
      chàng đẹp trai trước mặt đột nhiên phát cuồng, kêu lên thảm thiết: “ bao nhiêu lần rồi, tôi là chàng đẹp trai, tinh lực dồi dào, mê lực vô biên!”
      “Ai da! sao mà lại học bố mình những lời như thế này...” Tôi cố làm ra điệu cười nhàng, nhưng trong lòng thấp thoáng khó chịu, lời của người này và gã đàn ông Người hẹn sau hoàng hôn dung tục kia giống hệt nhau...
      ta gãi gãi đầu, nổi giận : “Tôi chính là Người hẹn sau hoàng hôn! Bây giờ tôi còn chưa có con! Nhưng tôi cũng để ý chuyện muốn giúp tôi sinh con đâu!”
      Tôi vỗ vỗ đầu, sau đó lùi hai bước : “ làm gì mà lớn tiếng như thế, lẽ nào là chột dạế..”
      Người hẹn sau hoàng hôn nhìn tôi cái, : “ bắt tôi phải đem hết những chuyện xấu làm trong bang hội ra mới tin sao?”
      “Khụ khụ, cái đó cần, tôi tin, tôi tin.” Tôi xua tay, cuối cùng khất phục dưới vẻ dâm uy của ta.
      Tâm trạng của Người hẹn sau hoàng hôn tốt hơn môt chút, măt lai treo nu cười, : “ còn ngốc hơn chút so với tưởng tượng của tôi.”

      Tôi cảm thấy việc này chăng phải là bởi vì tôi ngốc, Người hẹn sau hoàng hôn nghĩ oan cho tôi rồi. Chủ yếu là hình tượng người này trong mắt
      tôi rất thâm căn cố đế, rồi, ta chính là đại thúc trung niên dung tục, thích đùa bỡn với con mạng, loại người này mạng rất hay gặp. Người hẹn sau hoàng hôn ở trước mặt này, và Người hẹn sau hoàng hôn trong tưởng tượng của tôi khác xa nhau, hình tượng đó hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn, tôi tin tưởng là chuyện có thể hiểu được.
      Nghĩ đến đây, tôi thầm tha thứ cho chính mình.
      Người hẹn sau hoàng hôn câu làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Ngây ra cái gì, vào quán bar ngồi chút nhé.”
      Tuy tôi và Người hẹn sau hoàng hôn lần đầu tiên gặp mặt, nhưng tốt xấu gì cũng coi là từng quen biết, thế là tôi gật đầu đồng ý. Dù gì bây giờ tôi cũng rất nhàn rỗi, Giang Ly lại hạ mình đến chơi cùng tôiế
      Lúc này, Người hẹn sau hoàng hôn gọi người đẹp châu Á thân hình bốc lửa ở cách đó xa đến, hôn ta cái, sau đó : “ người bạn ôn lại chuyện xưa, em tự chơi trước .”
      Mỹ nữ kia nhìn tôi lượt từ đầu đến chân, có lẽ xác định tôi thể tạo ra uy hiếp gì, thế là hôn đáp lại Người hẹn sau hoàng hôn cái, yên tâm rời .
      Trong lòng tôi tự nhiên sinh ra cảm giác thất bại.
      Người hẹn sau hoàng hôn nhìn bóng lưng của mỹ nữa kia, : “Tôi vẫn tương đối thích người châu Á truyền thống.”
      Tôi nhìn bộ bikini bốc lửa của mỹ nữ kia, thầm cảm thán: Đây cũng hơi truyền thống quá...

      Tôi gọi ly cocktail rồi ngồi xuống cùng Người hẹn sau hoàng hôn.
      Tôi hỏi: “Làm sao lại nhận ra tôi?”
      Người hẹn sau hoàng hôn cười đáp: “Nếu như tôi nhận ra có lỗi với chiếc áo mặc này.”
      Tôi đột nhiên nhớ ra tên mạng ở phía sau chiếc áo phông mà tôi mặc, bỗng tỉnh ngộ. Người hẹn sau hoàng hôn lúc đó cũng chỉ đoán thôi nhỉ? Nếu như tôi thừa nhận, chắc tốt hơn...
      Nhưng mà tôi vẫn có chút hoảng hốt giống như nằm mơ, tất cả lại trùng hợp thế này, trùng hợp đến mức khiến người ta hoài nghi mình thực chỉ giấc mơ thể ngờ đến.
      Người hẹn sau hoàng hôn nhìn thấy tôi ngấn ra, dùng khuỷu tay huých tôi cái, : “Ê, nghĩ gì thế?”
      Tôi: “ có gì, tôi chỉ cảm thấy tất cả chuyện này trùng hợp quá, dám tin.”

      Người hẹn sau hoàng hôn: “Đây chính là duyên phận, “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chính là chuyện của hai chúng ta.”
      Đối với cái duyên phận như thế này, tôi chẳng biết thế nào.
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Tôi tên Vương Khải, còn ?”
      Tên của ta kém hơn so với mặt của ta rất nhiều. Tôi suy nghĩ, ông trời sắp xếp cho hai chúng tôi gặp mặt nhau ở đây chính là duyên phận thực thứ siêu việt khác thường, tôi cũng chẳng ngại ngùng cố ý làm khác người gì nữa, thế là thoải mái ra tên mình: “Tôi tên Quan Tiểu Yến.”

      Vương Khải vừa nghe thấy tên tôi, nhất thời vui lên: “Quan Tiểu Yến à? Tôi cũng quen người tên Quan Tiểu Yen, trùng hợp đó, có cần tôi giới thiệu với ?”
      Tôi cảm thấy ta đơn thuần chỉ là lôi kéo làm quen, nên : “ cần đâu.” Quen biết , tôi muốn lắm rồi.
      ta cười vẻ hiểu biết: “Tôi biết là tin, nhưng cũng phải lại, kia cần thiết phải quen biết.”
      Ngữ khí của ta chẳng dễ chịu gì, tôi cảm thấy ta chắc chắn bị kia đá rồi. Xem ra người ở trước mặt này thực cũng là đại thiếu gia đào hoa, cuộc sống riêng tư rất phong phú, hoặc là rất hỗn loạn. Loại người này tuy phải khẩu vị của tôi nhưng trong tình huống thông thường vẫn tương đối biết tiến lui, đơn phương làm khó nào. Con qua lại với loại người này chỉ cần cẩn thận chút xảy ra sai lầm gì. Đương nhiên nếu như nhân cách của ta cực kỳ thối nát, vậy lại rẽ sang hướng khác rồi.
      Vương Khải thấy tôi thất thần, hài lòng
      : “ lại nghĩ cái gì đấy? Nghĩ xem có phải là tôi có ý đồ gì với à?”
      Tôi ngượng ngùng ho tiếng, : “ có.”
      ta cười cười chẳng để ý, : “ nghĩ cũng chẳng sao, dù gì tôi sớm có ý đồ với rồi.”
      Đối với người mặt dày vô sỉ như thế này, tôi thực chang có cách nào, đành : “Tôi thích đùa kiếu này.”
      “Vậy chúng ta đổi chủ đề khác.” ta muốn nữa nhưng đột nhiên điện thoại đố chuông. ta đành móc điện thoại từ trong túi ra: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
      Tôi cúi đầu vừa uống cocktail, vừa cười thầm đau khố của ta, vì phí điện thoại đáng thương kia. Phải biết là, người ở Trung Quốc gọi điện thoại qua Maldives, mỗi phút cũng phải mất đến hai mươi tệ.
      Nhưng mà rất nhanh, tôi phải trả giá cho thiếu đạo đức của mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 14



      Nhưng mà rất nhanh, tôi phải trả giá cho thiếu đạo đức của mình.
      Vương Khải cầm chiếc điện thoại trong tay, mặt sầu buồn: “Sao đến lúc này lại hết pin rồi!” xong, ánh mắt trông mong nhìn sang tôi: “Tiểu Yến, có thể cho tôi mươn điên thoại của ?”

      Tôi - rất - hận! Muốn từ chối ta nhưng lại lo ta thực có chuyện gì đó gấp. Bỏ , bỏ , kệ ta dùng, chỉ coi như uống mấy chai nước lọc thôi (nước lọc ở đây rẻ nhất là ba đô la chai).
      Nghĩ đến đây, tôi móc điện thoại từ trong túi ra, đưa cho ta.
      Vương Khải cười híp mắt, nhận lấy điện thoại của tôi, bấm dãy số, sau đó đợi bên kia nghe máy. Lòng tôi trong quá trình chờ đợi, chậm chạp, máu.
      Nhưng mà ngờ, điện thoại của ta đột nhiên đổ chuông!
      Tôi ngẩn ra mấy giây, hoảng hốt ngộ ra. Đây chính là lừa đảo, tôi thực là con heo ngu độn mới tin tưởng ta!
      Tôi tức giận cướp lại điện thoại, trừng mắt nhìn ta cái, gì.
      Vương Khải còn biết xấu hổ, cười : “ đừng tức giận mà, dù gì lưu số lại, sau này có thể hỗ trợ cho nhau.”
      Tôi hết kiên nhẫn : “ lắm chuyện.” Thực ra lưu số điện thoại cũng chẳng có gì, người giống ta dù gì cũng thiếu con , thể suốt ngày làm phiền tôi. Nhưng mà tôi lại rất thích ta dùng kiểu này, đây coi là gì chứ, ép mua ép bán sao?
      Vương Khải đáng thương nhìn tôi, : “Tôi chỉ sợ cho tôi sô điện thoại, đừng tức giận được ?”
      Con người tôi đây thích mềm thích cứng, nhìn thấy bộ dạng này của ta, cũng tức giận được nữa, đành mỉa mai : “Sau này đừng dùng kiểu này nữa, tôi thích.”
      “Tuyệt đối !” Vương Khải gật đầu . “Nhưng mà phải , thứ thích nhiều ghê.”
      “Con người tôi thích chín bỏ làm mười, thích là thích.”
      Vương Khải lại cười: “Đây là bản chất thực, tôi thích.”
      Tôi lườm ta cái: “ cái gì cũng thích.”
      Vương Khải uống ngụm rượu, tiếp đó chuyển đề tài: “ xem, phải là đến để hưởng tuần trăng mật chứ, ông chồng có năng lực X kia của đâu?”
      Tôi: “ cho phép thăm dò sâu chuyện riêng tư của tôi.”
      Vừa xong, tôi đột nhiên phát ra sau lưng Vương Khải, xa tầm nhìn của tôi, có bóng hình rất quen thuộc. Á á á, đó phải là Giang Ly sao? Trời ơi, phải Vương Khải có khả năng gọi hồn chứ, vừa nhắc đến Giang Ly, Giang Ly xuất rồi!
      Lúc này Giang Ly cũng phát ra tôi, hơn nữa còn phát ra Vương Khải. ta đặt cốc rượu trong tay xuống, về phía chúng tôi.
      Vương Khải phát ra tất cả khác thường này, ta nhận ra biểu hơi khác của tôi, có lẽ cho rằng tôi hài lòng chuyện ta xấu chồng mình, thế là rất nghiêm túc: “Thực ra Tiểu Yến à, cảm thấy sinh hoạt X là phần của cuộc sống hôn nhân sao? cứ coi như gả cho con lợn, cũng
      còn tốt hơn gả cho người có năng lực X, đương nhiên thực ra lợn và có năng lực X đều thể cho hạnh phúc, cho nên chi bằng đến dựa dẫm vào tôi ...”
      Lúc này Giang Ly đến phía sau ta, Vương Khải thao thao bất tuyệt, xem ra mỗi từ phát ra đều bị Giang Ly nghe thấy hết rồi. Tôi nhìn thấy sắc mặt Giang Ly tối sầm như mây mưa tích tụ, trong lòng đột nhiên nảy ra kế, vội vàng cắt ngang lời Vương Khải: “Đúng vậy, đúng vậy, có đạo lý, tôi cảm thấy tối hôm nay có người muốn hồng hạnh vượt tường rồi.

      Hai mắt Vương Khải sáng lên nhìn tôi, biểu cảm đó giống như : “Ai da! cuối cùng cũng giác ngộ rồi...”
      Tôi đắc ý cười cười với ta, nhìn thấy rồi chứ!
      Tôi dùng khuỷu tay huých Vương Khải cái,
      : “ ở đâu?”
      Vương Khải cười mờ ám, trả lời: “ ra quán rượu rẽ phải, căn nhà nước đầu tiên, chính là chỗ tôi ở.”
      Tôi chớp mắt cười : “Biết rồi, tối nay đừng khóa cửa nhé!”
      Vương Khải hơi uống cạn cốc rượu, cười : “Tiểu Yen, càng lúc càng đáng đó.”
      Đúng lúc này, mây mưa tích tụ sau lưng Vương Khải mở miệng rồi: “Hiếm khi có người khen ngợi ấy như vậy.” xong, đến ngồi xuống bên cạnh tôi.
      Vương Khải nghi hoặc mà có vẻ bất an nhìn Giang Ly: “ là...”
      Giang Ly nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt đó dường như muốn bốc hỏa, sau đó đem thiêu tôi thành tro bụi. ta nghiến răng : “Tôi là người chồng có năng lực X của ấy.”
      Vương Khải: $A%#*%!
      Sau khi Vương Khải cho đến bữa tối, Giang Ly vẫn cứ mặt mày xám xịt, tôi chẳng dám nhìn ta cáiệ Nhưng mà... nhưng mà tôi chẳng gì cả mà....
      Tôi lấy dũng khí rất lâu, cuối cùng với Giang Ly: “ phải là tôi .”
      Giang Ly cũng chẳng thèm nhìn tôi, lạnh lùng : “Là cũng chẳng sao, dù gì người đàn ông bình thường ở trước mặt cũng có năng lực X.”

      Tôi: ...
      Tôi thầm cho rằng, lấy Trư Bát Giới còn tốt hơn lấy Giang Ly, lão nương lần này nhìn nhầm rồi.
      Buổi tối, Giang Ly ở trong phòng lên mạng. Tôi
      tắm rửa xong, từ trong phòng tắm ra, phát mặt ta vẫn dễ nhìn hơn chút nào. Tôi thầm rủa, người đàn ông này hơi có chút mọn nhỉ?
      Nhưng tôi thực có bản lĩnh, sắc mặt của Giang Ly hễ tốt là tôi liền run rẩy, muốn cách ta xa ra chút. Lúc này tôi nhón chân nhẹn nhàng rời khỏi phía sau ta, muốn cố gắng hết sức để thu hút chú ý của ta.
      Ai biết được, khi tôi qua sau lưng ta, tiểu tử này lại đột nhiên dùng tốc độ sấm sét lao đến, sau đó tóm cánh tay tôi lại, kéo tôi vào lòng.
      Tôi thực biết tâm trạng của mình lúc này là kính phục hay kinh hãi, tóm lại là rất kích động. Tôi run rẩy hỏi: “... ... muốn làm gì?”
      Giang Ly , đột nhiên đẩy tôi lên giường, sau đó áp lên cơ thể tôi. Tôi phát
      trong ánh mắt của ta có hai ngọn lửa phẫn nộ cháy, thầm nghĩ lần này xong rồi, nghe đa số gay đều biến thái, cũng biết ta lần này muốn chà đạp tôi thế nào.
      Giang Ly nhìn vào mắt tôi, cặp môi mỏng buông ra mấy chữ: “Tôi có năng lực X sao?” Giọng đó giống như là gió bấc mùa thu, vừa lạnh vừa rợn người.
      Tôi cảm thấy bị người ta ép chết thực cách chết rất khó chịu. May mà con người khi cận kề với nguy hiểm tiềm lực vô biên, lúc này tôi nhanh trí, lớn tiếng : “Có động đất kìa, chạy mau!”
      Giang Ly nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi giường, vừa muốn lôi tôi chạy ra ngoài, nhưng lấy lại được ý thức, làm gì có động đất!
      Tôi dùng sức hất tay ta ra, đứng giường, vỗ vào vai ta, hiên ngang : “ ra khỏi quán rượu rẽ phải, căn nhà nước đầu tiên chính là sào huyệt của chàng đẹp trai kia. Come on boy! Nhanh chóng đến chứng minh thực rất có năng lực !”
      Giang Ly như phẫn nộ, như khinh bỉ, lại như thiếu kiên nhẫn, trừng mắt nhìn tôi cái, quay người ra cửa.
      Sau khi Giang Ly , trong đầu tôi lập tức nhảy ra rất nhiều bức ảnh trong sáng, đại thần thẩm mỹ tha thứ cho tôi nhé, tôi cố ý đâu. Chỉ là tôi vừa nghĩ đến bộ dạng của Vương Khải kia bị Giang Ly giày vò đến mức thê thảm, liền ngầm vui sướng tột cùng...
      Khi Giang Ly quay lại rất muộn rồi, người ta còn có mùi rượu, sắc mặt cũng bình thường hơn rất nhiều. Tôi nghĩ Vương Khải kia nhất định khiến ta thỏa mãn nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi lại kìm được đắc ý, kẻ cả ngày đùa cợt con lần này bị đàn ông đùa cợt rồi, ha ha ha...
      Sau bữa tôi ngày hôm sau, khi tôi ngôi buồn chán trong quán rượu, lại gặp Vương Khải. Xem ra tâm trạng ta xấu như tôi nghĩ, tiểu tử này thoáng như vậy sao?
      Vương Khải sau khi nhìn thấy tôi, chẳng do dự chút nào ngồi xuống bên cạnh, sau đó u oán : “Tiểu Yến, tuyệt tình đó.”
      Tôi cố nhịn cười, vô tội hỏi: “Sao nào?”
      Vương Khải oán thán nhìn tôi cái, xa xăm : “ có biết rằng ông chồng có năng lực X kia của tối qua gì với tôi ?”
      Tôi chút tin tưởng : “Trải qua tối qua rồi, còn cho rằng ấy có năng lực X ư?” Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, có câu như thế này chứ nhỉ?
      Mắt Vương Khải sáng lên, hung dữ với tôi: “ việc tối qua quả nhiên là bảo ta làm!”
      Tôi ngượng ngùng ho hai tiêng, cân thận để lộ hành tung rồi...
      Vương Khải lại : “Nhưng may mà ta vẫn là người bình thường.”
      ???

      Giang Ly là người bình thường? Xin đó, có mắt ...
      Vương Khải nhận ra kinh ngạc và nghi hoặc mặt tôi, liền tức giận kể lại cho tôi chuyện xảy ra tối qua.
      việc đại thể là như thế này: Buổi tối hôm qua, Giang Ly đột nhiên xông đến chỗ ở của Vương Khải, với ta hai chuyện. Thứ nhất, vợ ta phái ta đến cưỡng X Vương Khải, nhưng ta vốn là người theo chủ nghĩa nhân đao nên tha cho ta môt lần.

      Thứ hai, sau này Vương Khải tốt nhất nên tránh xa bọn họ chút, nếu ta cũng chưa biết có ngoan ngoãn nghe lời vợ hay . Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, năng lực X của Giang Ly rất bình thường, rất mạnh mẽ! Vương Khải nếu tin, bây giờ bọn họ có thể thử! Sau khi xong câu này, Giang Ly liền rời .
      Tôi nghe mà trong đầu sinh nghi hoặc, Giang Ly, ta xong câu này liền rời ? Vậy sau đó ta đâu, sao muộn như vậy mới về nhà? Oa! Khốn, phải là mình ở quán rượu chứ? Hay là, có người đàn ông ưu tú hơn hấp dẫn ta rồi?
      Vương Khải xong, đưa ra câu mang tính tổng kết: “Quan Tiểu Yến, đúng là hủ đến hết thuốc chữa rồi!”
      Tôi u oán lẩm bẩm: Tôi phải hủ nữ, phải hủ nữ, phải hủ nữ....
      Vương Khải chuyển đề tài: “Nhưng mà chồng dường như cũng coi chuyện cưỡng X đàn ông là gì, ta phải là cả hai
      giới chứ?”
      Tôi lắc đầu, chắc chắn: “ ấy phải!” ta là người đồng tính đơn thuần!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :