1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 5





      Mẹ tôi quả nhiên về nhà rồi, bà ở trong bếp làm cơm, vừa nhìn thấy tôi, câu đầu tiên chính là: “Con ở cùng Giang Ly à?”
      Tôi toát mồ hôi: “Làm sao có thể suốt ngày dính lấy nhau, phải duy trì chút cảm giác tươi mới.” Ai muốn ở cùng ta chứ!
      Mẹ tôi sắc bén bóc mẽ tôi: “Hai đứa các con đủ tươi mới lắm rồi, hôm qua vừa mới quen biết nhau cơ mà.”
      Tôi vừa giúp mẹ bóc hành vừa : “ sao, dù gì sau khi kết hôn có thể ngày ngày ở cùng nhau.” Sau khi kết hôn cũng có hơi sức để để ý đến ta!… Đây mới là tiếng lòng của tôi.
      Mẹ tôi nhận lấy củ hành, mặt đầy vẻ xin lỗi, : “Mẹ tưởng con ở cùng cậu ấy, cho nên chỉ làm cơm cho người.”
      Tôi: “…”
      Mẹ tôi thích ăn cơm canh thừa, cũng thích lãng phí, cho nên khi làm cơm, luôn căn cứ theo số lượng miệng ăn để làm, trừ phi có tình huống đặc biệt, ví dụ số lượng miệng ăn ràng, đương nhiên tình huống đó vô cùng hiếm gặp.
      Lúc này, tôi thực muốn hất bàn tức giận, giương gậy tre nổi dậy, Tiếu Khởi Linh (tên mẹ tôi), mẹ đẻ của tôi, vội vàng muốn tống tôi ra khỏi cửa như thế này sao?
      Mẹ tôi coi khinh, để tâm đến phẫn nộ của tôi, sau đó lấy ra ít mì, bắt đầu thái rau. Tuy tôi cao hơn bà ấy nửa cái đầu nhưng khí thế của bà còn cao hơn tôi cái đầu.
      Tôi cảm thấy Thượng Đế sáng tạo ra tôi chính là làm đối tượng để người khác khinh bỉ, dùng để thỏa mãn lòng tự tôn đố kỵ của bọn họ. Chồng tương lai của tôi khinh thường tôi, bạn bè của tôi khinh thường tôi, mẹ đẻ cũng khinh thường tôi!… Liên Hợp Quốc có phải là nên cân nhắc phát tặng cho tôi giải thưởng cống hiến đặc biệt nhỉ?
      Tôi cúi đầu ra phòng khách, ngồi xuống sofa xem ti vi. Nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, tôi cầm lên xem xem có ai nhớ đến tôi .
      Rất tốt, có những mấy cuộc gọi nhỡ, tôi mở máy ra nhìn, thiện tai, tên tiểu tử này vẫn là hồn bất tán.
      Lại là Giang Ly.
      Tôi kiểm tra tin nhắn, chỉ có mẩu tin, cũng là của Giang Ly: “ rốt cuộc làm gì?”
      Tôi cảm thấy chột dạ, dám gọi điện lại cho ta, nên đành gửi tin nhắn, nhân tiện mặt dày, trị người ta trước: “Vì sao cứ nhân lúc tôi có mặt mà xuống tay với chiếc điện thoại của tôi thế?”
      Rất nhanh, ta trả lời tôi chuỗi số tỉnh lược.
      Tôi chột dạ: “Có gì mau , tôi rất bận.”
      Giang Ly: “ tiện nhận điện thoại à?”
      Tôi do dự tính toán chút, xem ra tôi với ta chuyện chắc quá tệ, thế là tôi hào phóng gọi cho ta.
      Mới tút tiếng, Giang Ly bên kia nghe máy.
      Tôi: “ phải nhớ tôi, muốn nghe giọng của tôi đấy chứ?” Dù gì ta là gay, trêu đùa chút cũng chẳng sao.
      Giang Ly: “ cũng giàu trí tưởng tượng đấy… Sắp xếp thời gian đưa người nhà cùng với người nhà tôi ăn chung bữa cơm nhé!”
      Có lẽ vì được ta khen ngợi mà đắc ý quá mức, trong đầu tôi nhất thời chập mạch, ngốc nghếch hỏi: “Vậy còn ?” ra rồi, tôi liền phản ứng lại, trong chốc lát vô cùng hối hận, vừa muốn mở miệng chút gì đó có hàm lượng cao để cứu vãn Giang Ly lên tiếng.
      ta : “ ngờ tôi lấy được vợ ngốc.”
      ta còn : “Phiền trước mặt bố mẹ tôi giữ cho tôi chút thể diện, đừng để bọn họ hoài nghi về thẩm mỹ của tôi.”
      Tôi nổi giận, châm chọc, cạnh khóe: “Xin lỗi, hàng bán rồi, nhận trả lại.”
      ta thong thả : “ muốn trả, bởi vì căn bản muốn dùng.”
      Tôi cũng trấn tĩnh, dù gì nghe gay thường muốn gặp con , bị ta khinh bỉ chút cũng là bình thường. Thế là tôi nhắc nhở ta: “Vậy khi người khác dùng, cũng đừng quan tâm.” Trong trường hợp trời rơi xuống trúng đầu tôi mỹ nam có khuynh hướng tâm lý bình thường, tôi cũng thần kinh mà tận dụng.
      ta có vẻ muốn thảo luận vấn đề này với tôi nhiều quá, liền quay lại vấn đề chính: “Vậy , phía khi nào thuận tiện? Tối nay thế nào?”
      đợi chút.” Tôi bịt điện thoại, hướng vào phía bếp : “Mẹ, bữa cơm tối nay có người mời, có ?”
      Tiếng của mẹ tôi kèm theo tiếng xào rau xèo xèo truyền đến: “Ăn ngon mẹ !”
      Thế là tôi lại lần nữa nâng điện thoại lên bên tai, với Giang Ly: “Đồng ý, thời gian địa điểm quyết định nhé, mẹ tôi thích đồ ăn Tây, cái khác tùy ý, quan trọng là tay nghề nấu nướng của đầu bếp đó phải giỏi, mẹ tôi rất kén ăn.”
      Giang Ly “ừ” tiếng rồi ngắt máy. Hai người chuyện xong, đến câu tạm biệt cũng có.

      Tôi nghĩ buổi tối Hạp Tử chắc chắn ở cùng bạn trai, vì vậy cần tôi phải lo, nên yên tâm cùng mẹ ra ngoài ăn tiệc.
      Địa điểm cách nhà tôi xa, là quán ăn Trung Quốc mẹ tôi thường ca ngợi, thực ra bà mới đến đấy lần. Cũng vì như vậy, mẹ tôi còn chưa gặp Giang Ly, nở nụ cười mỉm, ràng rất hài lòng. Tôi ở bên cạnh gắng sức nhắc nhở bà: “Mẹ, tự nhiên chút.”
      Bố mẹ Giang Ly trẻ hơn so với tưởng tượng của tôi. Vừa nhìn thấy bố mẹ ta, trong lòng tôi liền hiểu ra, chẳng trách Giang Ly lại đẹp trai như vậy, tuyệt đối do gen di truyền! Mẹ ta thực đại mỹ nhân, tuy lớn tuổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra thướt tha, nền nã của bà khi còn trẻ, đặc biệt là làn da, được chăm sóc tốt. Bố ta cũng rất đẹp trai, hơn nữa toàn thân toát ra vẻ thận trọng vững vàng và thông minh, thăng trầm chỉ những người đàn ông có tuổi chín chắn mới có.
      Sau khi mọi người hỏi han lẫn nhau xong, mẹ tôi kéo tay mẹ ta, hỏi bà chăm sóc da như thế nào.
      Mẹ của Giang Ly tuy tương đối tinh tế và trang nghiêm, nhưng mà phụ nữ trong thiên hạ làm gì có ai cái đẹp, huống hồ là người phụ nữ đẹp như thế này, vì vậy khuôn mặt bà lộ ra vẻ thích thú, thân thiết, cùng mẹ tôi trao đổi kinh nghiệm làm đẹp.
      Vốn dĩ thân làm con , tôi cũng nên gia nhập vào phe cánh làm đẹp, nhưng cân nhắc có lẽ như thế đối xử lạnh nhạt với bố Giang Ly, ừm ừm, tôi luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, cho nên lễ phép chuyện với Giang bá phụ.
      Rất may là do hòa trộn của mẹ tôi (tôi kiên định cho rằng bởi vì hòa trộn của bà ấy mới hình thành hai phe cánh ràng thế này) mà Giang Ly bị ghẻ lạnh.
      Giang bá phụ là người rất giỏi chuyện, hơn nữa còn hòa nhã, thích cười, khi cười rất hiền từ, tóm lại, hơn con trai nhiều.
      Thông qua cuộc chuyện, tôi biết được, hóa ra bố mẹ Giang Ly đều là giáo viên cấp ba nghỉ hưu, bố dạy toán, mẹ dạy ngữ văn. Nhớ khi thi tốt nghiệp cấp ba, môn toán của tôi hơn ngữ văn năm mươi điểm, lúc đó viết bài văn tám trăm chữ còn khổ sở hơn là bị táo bón, bây giờ cứ nhìn thấy giáo viên ngữ văn là tôi liền dựng tóc gáy. Mặc dù giáo viên ngữ văn trước mặt này là mỹ nữ hòa nhã, còn là mẹ chồng tôi, nhưng tôi… hủy hoại mà kỳ thi tốt nghiệp trung học mang đến cho tôi là thể đảo ngược được, cho nên tôi cũng hy vọng gì. Vì vậy, khi mẹ Giang Ly nhìn tôi, tôi liền cười với bà, gì, nụ cười đông cứng môi.
      Giang Ly ngồi bên cạnh tôi, ta đột nhiên sán đến bên tai, lén lút : “Có phải là đố kỵ với xinh đẹp của mẹ tôi ?”
      Tôi gắp miếng ớt đỏ đặt vào bát của ta, nghiêng đầu, ghé sát qua tai ta, tiện thể giải thích: “Tôi có chứng sợ hãi môn ngữ văn.”
      ta cúi xuống cười, vừa nhìn thấy rất giả tạo, xem ra là cố ý giả vờ thân mật với tôi trước mặt bố mẹ ta, tôi , tiểu tử này cũng coi là có chút thiện chí.
      Tôi ngẩng lên, muốn chút chuyện linh tinh của Giang Ly khi với Giang bá phụ để sau này dùng khi đấu khẩu, liền nhìn thấy ba vị trưởng bối kia đều im lặng, mờ ám nhìn tôi và Giang Ly. Rất ràng, hành động thân mật vừa rồi của Giang Ly khiến bọn họ để ý.
      Tuy da mặt tôi dày, nhưng tốt xấu gì vẫn là xử nữ già, thế nên mặt liền đỏ lên, gắp miếng bí đặt vào trong bát của mỹ nữ giáo viên ngữ văn, giọng như tiếng muỗi bay: “Bác , ăn rau , thứ này tốt cho nhan sắc.” xong, tôi lại gắp miếng mướp đắng đặt vào trong bát của bác Giang già đẹp trai, mỉm cười với ông: “Bác trai, ăn rau, ăn rau, mướp đắng giải độc.” Người già mà, bình thường đều cần giải độc.
      Đến mẹ tôi tôi gắp nữa, bà nhìn đũa của tôi, đợi tôi gắp đồ ăn cho bà, tôi đặc biệt muốn gắp miếng xương kia cho bà, nhưng lại sợ bà xử lý tôi ngay tại trận, thế là bỏ qua ánh mắt của bà, vùi đầu ăn cơm.
      Giang Ly gắp miếng thịt bò đặt vào trong bát của mẹ tôi, ngữ khí vừa ấm áp, vừa lễ phép: “Dì à, dì nếm thử miếng thịt này xem hầm thế nào.”
      Mẹ tôi lập tức cười híp mắt, bỏ miếng thịt vào trong miệng, nhai chút, gật đầu : “Rất ngon, ngon hơn nhiều so với dì hầm.”
      Tôi nghĩ thực ra bà muốn : “Nếu đem ra so sánh với tôi cũng bằng nhau thôi”, chỉ là ở trước mặt người nhà con rể, bà tiện tự đề cao mình.
      Thế là Giang Ly nịnh bợ ra chân tướng trong lời của bà: “Chắc chắn là thể so sánh với dì hầm được, Tiểu Yến còn khen tài nghệ nấu nướng của dì trước mặt con đó!”
      Mẹ tôi nhất thời vui như đóa hoa loa kèn rạng rỡ, nhìn tôi cái vẻ khen thưởng: “Tiểu Yến lung tung đó mà.”
      Lau mồ hôi, con con con… con chẳng qua chỉ , mẹ… tương… đối… kén… ăn…
      Giang Ly lại : “Dì à, bao nhiêu năm nay, Tiểu Yến khiến dì rất lo lắng phải ?” rồi, ta còn quên dùng ánh mắt chiều lướt qua tôi cái, đánh lừa nghe nhìn của tất cả mọi người.
      Mẹ tôi vừa nhắc đến cái này, liền nổi hứng, sở trường của bà phải là làm cơm, mà là bóc mẽ tôi!
      Lần này tôi thực biết phải gì.
      May mà mẹ tôi vẫn chưa hồ đồ quá mức, xem ra là sợ gia đình Giang Ly ghét bỏ tôi mà hủy hôn. Cho nên bà chỉ vài ba chuyện tương đối có tính tiêu biểu lại khiến cho tôi quá mất hình tượng, nhưng mà như thế này coi như mọi người có thể tìm được tiếng chung rồi, ba người lớn đó háo hức tiết lộ những mặt hài lòng nhưng lại tương đối đáng của con mình, đương nhiên, kiện mất mặt nhất chắc chắn , họ chẳng phải là đồ ngốc.
      Thế là thế cục bàn ăn thay đổi, tôi và Giang Ly bị ghẻ lạnh.
      Tôi cảm thấy Giang Ly lợi hại, ta là người dường như khống chế toàn bộ cục diện, dăm ba câu có thể thay đổi phương hướng của mọi người. biết khi ta làm việc có phải cũng như vậy , nếu đúng như vậy, chiếc BMW của ta chắc phải là thuê nhỉ?
      Tôi suy nghĩ lung tung, Giang Ly đột nhiên ghé sát tai tôi hỏi: “Bố đâu?”
      Tôi phát ta muốn gì đó với tôi đều thầm để cho người khác nghe thấy, chẳng trách luôn khiến dáng vẻ đó như những lời tán tỉnh ngọt ngào, tuy tôi thích, nhưng vẫn cần phải tiếp nhận.
      Thế là tôi ghé sát tai ta, : “ cho bí mật.”
      Giang Ly “ừ” tiếng, chờ đợi.
      Tôi: “Thực ra mẹ tôi giống như mẹ chúa Giêsu, cần đàn ông cũng có thể mang thai.” Tôi cảm thấy có vài chuyện, chỉ có thể muốn , người ta muốn , tốt nhất đừng hỏi, ví dụ như chuyện của bố tôi.
      Giang Ly ban tặng ánh mắt hiểu biết, kề sát tai tôi, thấp giọng : “Tôi phải báo cáo kết quả công tác.”
      Tôi nhất thời hiểu ra, hôm nay bố tôi đến, xem ra khi quay về bố mẹ Giang Ly chắc chắn hỏi Giang Ly, bố của Quan Tiểu Yến sao lại đến? Tôi dù gì là vợ của Giang Ly rồi, ta thể nào biết chuyện này nhỉ? thể nào đến khi đó, ta trả lời câu: “Mẹ đợi chút, con hỏi xem”, như thế cho dù chúng tôi hở ra, chuyện hôn nhân của chúng tôi cũng bị nghi ngờ, thậm chí bố mẹ ta còn cảm thấy tôi tin tưởng con trai họ, người con dâu thế này, xem ra họ cũng chẳng dám mong.
      Quả nhiên vẫn là Giang Ly nghĩ chu đáo hơn tôi, tôi hiểu ra, sán đến : “Ly hôn, khi tôi học lớp mười ly dị rồi.”
      Vì để diễn kịch cho toàn vẹn, Giang Ly nghe tôi xong, thân mật vỗ vỗ vào đầu tôi, hai người gì nữa.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6



      Vốn cho rằng, bữa cơm này là tốt rồi, mọi người đều vui vẻ, thoải mái, hòa nhã rồi, nhưng ngờ, mấy người lớn đó còn có thể làm nóng bầu khí, khiến cho khí của buổi gặp mặt ấm đến quá mức, tôi cảm thấy… có gì vui mừng cả!
      Cái gì gọi là ấm đến quá mức? Chính là về cơ bản, ba người họ đứng cùng chiến tuyến, đối với hôn lễ của tôi và Giang Ly, chuyện hưởng tuần trăng mật và những chuyện khác đều đạt được nhất trí chung, thậm chí bắt đầu thảo luận việc nuôi dưỡng cháu và việc có cần phải sinh đứa thứ hai !
      Bởi vì ba người kia đều bức thiết muốn nhìn thấy tôi và Giang Ly ở cùng nhau, cho nên bọn họ bắt tay quyết định hôn lễ tổ chức sau hai tuần nữa. Giang bá bá còn tương đối lý trí, hỏi ý kiến của hai đứa trẻ trước, kết quả là hai bà mẹ dường như lên tiếng cùng lúc, : “Hỏi nó làm gì!”
      Tôi dám phản kháng, bởi vì tôi có chứng sợ hãi ngữ văn.
      Giang Ly cũng phản kháng, bởi vì ta là con rể tốt.
      Cho nên hai chúng tôi đều im lặng ăn cơm. Tôi vô cùng trấn tĩnh, gắp miếng quả hồi bỏ vào bát của Giang Ly, cho phản kháng!
      Giang Ly cũng lịch gắp lại cho tôi miếng đầu cá báo đáp, cho phản kháng!
      Sau đó mấy người hưng phấn khác thường kia lại bắt đầu thương lượng vấn đề tuần trăng mật, tôi vốn dĩ muốn có tuần trăng mật, càng muốn hưởng tuần trăng mật với người đồng tính, nhưng mà nhìn thấy bọn họ hứng khởi như vậy, tôi cũng muốn ”, tốt xấu gì bây giờ tôi và Giang Ly diễn kịch là đôi vợ chồng ân ái. Nhìn Giang Ly, xem ra ta cũng nghĩ như vậy.
      Cho nên khi bố mẹ hỏi chúng tôi muốn đâu hưởng tuần trăng mật, tôi vui vẻ vô cùng trả lời Maldives, nhưng Giang Ly lại kiên trì muốn Bắc Âu. Hai chỗ này phong cách trái ngược nhau, rất khó để tìm ra điểm chung.
      Thế là cha hai mẹ kia dứt khoát thèm nhìn Giang Ly, quyết định hành trình Maldives.
      Tôi cười, đây chính là ưu thế của giới tính. Nhìn gì mà nhìn, nhìn gì mà nhìn? Ai bảo phải là phụ nữ!
      Nhìn ba người lớn càng bàn càng hưng phấn, trong lòng tôi đột nhiên trào lên cảm giác áy náy thực , thế là ghé vào tai Giang Ly, bất an : “ xem, chúng ta như thế này có phải là làm hơi quá đáng rồi ?” Bọn họ vui mừng như vậy mà chúng ta lại diễn kịch.
      Giang Ly cười đáp: “Tác dụng của dối phải chính là dỗ cho người ta vui lòng sao? Bọn họ vui mừng, chúng ta hài lòng, kết cục như thế này, ai còn để ý đến quá trình là hay giả chứ!”
      Tôi cảm thấy ta lời này cũng có chút khó chịu, nhưng nhất thời lại biết nên phản bác thế nào, đành bất an : “Nhưng mà… bọn họ bàn luận đến vấn đề con cái…”
      Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái khẽ khẽ véo vào cánh tay tôi buông thõng bên cạnh bàn, miệng dường như dính sát vào bên tai tôi, phả ra khí nóng với tôi: “ muốn sinh sinh, nếu muốn sinh, tôi cũng có cách.”
      Tôi thấy yên tâm.
      Rất lâu sau đó, Giang Ly bảo tôi, lúc đó ta chưa hết, câu cuối cùng thực là “Nếu em muốn sinh, cũng có cách khiến em sinh!”… Giang Ly, là đồ cặn bã!

      Hôn lễ bị ba người bố mẹ vô đức kia quyết định cử hành sau hai tuần nữa, còn đâu cuộc sống của tôi! May mà bọn họ vẫn còn chút lương tâm, giúp đỡ lo liệu, bận túi bụi, cũng rất vất vả. Tuy là như thế, nhưng muốn nội trong hai tuần chuẩn bị xong hôn lễ, cũng phải là chuyện dễ dàng gì.
      May mà bây giờ tôi chưa có việc làm. Nhưng Giang Ly cũng rất kỳ quái, ta cũng làm. Điều bình thường, ta dường như là người biết sợ, lẽ nào cũng bỏ việc rồi?
      Tôi hỏi Giang Ly, Giang Ly cũng trả lời rất nghiêm túc: “Công việc đâu có quan trọng bằng kết hôn.”
      Giả dối!
      Đối với rất nhiều người, chuẩn bị trước hôn lễ là việc rối rắm, vì vậy bọn họ luống cuống chân tay, đương nhiên đối với tôi chẳng phải như vậy. Ngoại trừ thời gian tương đối gấp gáp, tôi cũng chẳng có thứ gì khác là thích ứng, tất cả mọi chuyện xử lý vẫn tương đối đâu ra đó.
      Thế là Giang Ly khen ngợi: “ ngờ cũng rất chuyên nghiệp đó.”
      Tôi kiêu ngạo : “Tuy tôi là xử nữ già, nhưng danh nghĩa pháp luật, coi như là người chồng thứ hai của tôi.”
      Khụ khụ, tôi ngoa. Tôi từng có người, còn có hôn lễ, , nên là còn suýt chút nữa có hôn lễ… ý, tóm lại quá trình nửa năm trước khi kết hôn đến trước hôn lễ đêm, tất cả những việc đó tôi đều có kinh nghiệm, chỉ thiếu bước cuối cùng quan trọng nhất. Loại việc này tương đối kịch tính, nhưng đích xác xảy ra rồi, nếu muốn mọi kịch tính đều đến từ cuộc sống…
      Lúc này Giang Ly cong khóe môi, nửa cười nửa , với tình huống này, tôi còn có tâm trạng khen ngợi dáng vẻ ta vẫn rất đẹp.
      Giang Ly từ phía sau lưng, vòng quanh tôi, cúi đầu giả như nặng tình nhìn tôi, tôi quay đầu, trưng ra cho ta nụ cười mỉm vô cùng muốn ăn đánh. ta cúi đầu làm thư thể muốn hôn tôi, sau đó thấp giọng phun ra mấy chữ: “ ngờ cũng có quá khứ muốn nhớ lại như thế này, ừm?” Tiếng “ừm” cuối cùng kia kéo dài điệu, vô cùng khiêu khích khiến cho lửa giận nổi lên trong lòng tôi, tên tiểu tử này đúng là cười đau khổ của người khác.
      Nhưng tôi rất nhanh chóng nắm giữ được thông tin khác trong lời của ta, cái gì mà “cũng” có quá khứ muốn nhớ lại như thế này? Thế là tôi trấn tĩnh mà thong dong đáp lại ta bằng cách mỉm cười nhạt nhẽo, nhàng : “Giống nhau, giống nhau.” Cũng biết ta từng bị mỹ nam nào ngược đãi, vừa nghĩ đến đây tôi lại kìm được vui vẻ lên. Toát mồ hôi, hỏng rồi…

      Thợ chụp ảnh ở chỗ cách đó xa : “ tồi, tồi, chính là tư thế này, nụ cười này, rất tốt, dâu sát gần thêm chút nữa…”
      Nhìn , chúng tôi vẫn luôn làm động tác thân mật nhất, lời lẽ đay nghiến nhất, nghĩ lại vẫn là châm biếm.
      Lúc này chúng tôi chụp ảnh cưới, thợ ảnh tư thế của chúng tôi rất tốt, rất tiêu chuẩn, nụ cười rất rạng rỡ, rất hạnh phúc, nhất thời tôi liền cảm thấy thợ ảnh này giả dối, nụ cười của chúng tôi, đó gọi là trong lòng mỗi người có ý riêng.
      Đây phải là lần đầu tiên tôi mặc váy cưới, tuy lần này đẹp hơn lần trước, hơn nữa lại là đặc biệt đặt may. Huống hồ, trong tình huống như thế này, cùng loại người này, có thể cười được tồi rồi. Chỉ là trong lòng tôi trào lên cảm giác mất mát nhàn nhạt kỳ lạ thể ra, tôi nghĩ có lẽ những trình tự hôn nhân này khiến tôi cảm thấy chột dạ, hổ thẹn với lão thái thái hề của nhà chúng tôi.
      Động tác chụp ảnh cưới chẳng phải chỉ có mấy loại kia hay sao, có mấy động tác tôi rất quen, điều này cũng luôn khiến tôi hoảng hốt, cảm thấy mình quay lại bốn năm trước, thời đại Quan Tiểu Yến làm bia đỡ đạn. Lúc đó, tôi đắm chìm trong loại hạnh phúc như thế nào, mà rồi sau này loại hạnh phúc chưa từng đến này rời xa tôi.
      Tôi và Giang Ly đứng bãi cỏ, cách nhau đoạn. Tôi ôm bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thoang thoảng thổi lướt qua, ánh mặt trời đầu vô cùng rực rỡ. Tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, chạy nhanh hơn. Bóng dáng cao cao kia đứng bất động bãi cỏ, đối diện với tôi. Tôi đột nhiên quăng bó hoa , chạy về phía .
      Giang Ly dang rộng cánh tay ra ôm tôi, sau đó đứng nguyên tại chỗ xoay tròn. Chân của tôi rời xa mặt đất, dường như bị xoáy nước cực lớn hút xuống nơi sâu thẳm của biển, cả người đều quay cuồng cùng trời đất.
      Mặt Giang Ly từ từ biến mất, được thay bằng người khác. Lông mày mềm mại, ánh mắt chiều chuộng, ta cười tủm tỉm, nhìn tôi, nghiêm túc : “Yến Yến, em.”
      Trong mắt tôi bỗng nhiên có thứ gì nóng nóng chảy ra.
      Tình huống này, sao mà quen thuộc như vậy?
      Quen thuộc như vậy, như vậy…
      Chân của tôi quay trở lại mặt đất, nước mắt mặt bị người nào đó lau , đầu ngón tay lạnh băng đó khiến tôi tỉnh táo lại. Tôi chớp chớp mắt, người trước mặt biến lại thành Giang Ly.
      ta ôm lấy tôi, khẽ than bên tai tôi: “Người sống trong quá khứ luôn dễ thẫn thờ.”
      Tôi nhắm mắt, nước mắt chảy ra: “Chẳng ai muốn sống trong quá khứ cả”
      Thợ ảnh quay lại toàn bộ quá trình này, còn chụp thêm rất nhiều tấm ảnh. ta vô cùng hưng phấn với chúng tôi, buổi chụp ảnh của chúng tôi hôm nay là buổi chụp hình thành công nhất của ta từ trước đến nay, hóa ra hiệu quả của khóc lại còn tốt hơn cả cười. Trong lòng tôi có cảm giác chúng tôi lại là đôi vợ chồng thành công nhất từ trước đến nay.
      Mẹ tôi giống như con thỏ, bật nhảy đến bên cạnh chúng tôi (tha thứ cho tôi hình dung như vậy, nhưng bà thực quá kích động), kéo áo cưới của tôi, nước mắt ròng ròng : “Con à, hóa ra con di truyền được toàn bộ ưu điểm của mẹ!”
      Tôi biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là khống chế nước mắt cách dễ dàng, muốn trêu đùa mấy câu, nhưng trong lòng buồn bã, lại chẳng biết phải gì mới được.
      Bố mẹ của Giang Ly cũng tỏ vẻ “rất hiểu biết tâm tình dạt dào cuồn cuộn của những người trẻ tuổi sắp kết hôn” nhìn chúng tôi, lúc này đối mặt với giáo viên ngữ văn xinh đẹp, đến nụ cười đóng băng tôi cũng trưng ra nổi.
      số thứ, dưới con mắt người bên cạnh, bạn cảm thấy nó là hạnh phúc nó chính là hạnh phúc, bạn cảm thấy nó là bi thương nó chính là bi thương, ví dụ như nước mắt.
      Hai đương hiển nhiên biết, nước mắt của phải rơi vì .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7





      Tôi từ bé đến lớn luôn bị Hạp Tử khinh thường mà trưởng thành. Bất luận là tướng mạo, thân hình hay IQ, tôi đều bằng ấy, ấy duy nhất khen ngợi tôi lần là bởi vì tôi siêng ăn. Nhưng từ sau khi gặp được Giang Ly, Hạp Tử tiếc sức lực, dùng rất nhiều hình dung từ để khen ngợi con mắt của tôi, điều này khiến tôi thực được khen mà kinh hãi, càng dám cho ấy biết về khuynh hướng tâm lý của Giang Ly.
      Bởi vì “con mắt” của tôi rất tốt, cho nên Hạp Tử cũng tích cực hơn với việc kết hôn của tôi, hễ tan làm hoặc cuối tuần, ấy liền đến giúp đỡ tôi, điều này khiến tôi trong chốc lát quên mất ấy từng ngược đãi tôi, vô cùng cảm kích ấy.
      Hạp Tử tuy từ trước đến nay khách khí với tôi, nhưng với Giang Ly phải gọi là rất lịch . Giang Ly khi riêng tư chưa từng lịch với tôi, nhưng đối với Hạp Tử gọi là rất khách sáo. Vì vậy tôi thường xuyên thán phục Hạp Tử và Giang Ly, hai người này rất đối xứng, nếu … mỗi lần đến đây, Hạp Tử liền đập vào đầu tôi cái, chẳng chút nương tình, còn Giang Ly lại cười đau khổ của người khác nhìn tôi bị ngược đãi, thỉnh thoảng còn châm thêm chút lửa, mặt hề đổi sắc, sau đó ngồi bên cạnh tôi xem tôi bị ngược đãi.
      tóm lại, đặc điểm của Hạp Tử là hung dữ, còn có thể đánh nhau. Còn đặc điểm của Giang Ly là tà ác, loại cặn bã này!
      Hạp Tử chẳng chút bất ngờ khi trở thành phù dâu của tôi, phù dâu khác là bạn đại học của tôi, Ngải Tuyết. Thực ra, trong bốn năm đại học, bạn tốt nhất của tôi phải là Ngải Tuyết, mà là người khác, chẳng qua bây giờ chúng tôi trở thành người qua đường rồi, nguyên nhân tương đối củ chuối… ta cướp bạn trai của tôi, hơn nữa còn cướp thành công. Mọi người đều xem Phấn Đấu rồi chứ, trong phim có người con tên là Mễ Lai. Tôi cảm thấy tôi may mắn như Mễ Lai, nhưng lại xui xẻo như ấy.
      Ai da! Ai da! Đây đều là những chuyện quá khứ, nhắc đến nữa.
      Có Hạp Tử giúp đỡ khiến tôi giảm bớt được rất nhiều phiền phức, nhưng lại mang đến cho tôi phiền phức lớn hơn, bởi vì ấy nhúng tay vào quyết định quan trọng nào đó, cho nên dẫn đến hôn lễ suýt hỏng bét.
      Tuy bận hai tuần lễ, tôi vẫn kiên trì cho rằng, hôn lễ với tôi cũng chỉ là hình thức, giống như uống cốc nước lọc, lấy nó làm kinh nghiệm là được. Nhưng mà tôi lại lường trước được, trong cốc nước đó có thêm mấy con ruồi nhặng khiến người ta buồn nôn. Ấy, trắng ra là trong hôn lễ xuất số người mà tôi muốn gặp… Bạn nhìn nhầm, là “ số”, phải là “”.
      Thế là, vốn dĩ tôi để tâm tới việc này, lại bị ép cho nhập kịch.

      Tôi cảm thấy ông trời cho tôi chút thể diện, ngày kết hôn ông mặt trời làm việc rất nghiêm túc, đơn giản là đem người biến thành khoai lang nướng đỏ, phải đem người ta nướng đến chảy mỡ mới thôi. May mà buổi tiệc kết hôn của chúng tôi vẫn chưa biến thái đến mức diễn ra ở ngoài trời, hơn nữa tôi lại lại, ra ra vào vào đều là những chỗ có lắp điều hòa, nếu tôi toát mồ hôi rồi…
      Hôn lễ thực chuyện rất vô vị, buồn chán, tôi giống như con búp bê vải cỡ lớn bị người khác trưng bày, theo những trình tự kỳ quái, rườm rà, chỉ như thế, còn buộc phải cười, chỉ phải cười, còn buộc phải cười tự nhiên mà đoan chính… Thực tôi nghĩ ra, kết hôn ràng là chuyện của hai người, vì sao người toàn thế giới đều chạy đến thêm náo nhiệt làm gì?
      Tôi ôm tâm trạng, cắn răng chống chọi qua cửa cuối cùng, mặt nở nụ cười, nắm tay Giang Ly bước thảm đỏ.
      Sau đó, khi tôi nhìn thấy người ngồi bên cạnh mẹ tôi kia, đến nụ cười mỉm cơ bản nhất tôi cũng thể trưng ra.
      Giang Ly phát khác thường của tôi, ta nhàng véo vào lòng bàn tay tôi, dùng lượng chỉ có tôi mới có thể nghe thấy: “Ông ta là ai?” Bởi vì môi hề động đậy, cho nên có chút ràng.
      Tôi cũng học ta, : “ về mặt ý nghĩa sinh vật, là bố tôi.” Tôi nhớ rằng ràng với mẹ tôi rồi, được cho ông ta biết chuyện tôi kết hôn, sao ông ta lại đến?
      Giang Ly đột nhiên nâng cánh tay còn lại lên, véo véo vào mặt tôi, : “ thả lỏng chút, chẳng có chuyện gì to tát đâu.”
      Lúc này người xung quanh đều chăm chú nhìn chúng tôi, khí phải gọi là rất nghiêm túc, hành động tùy tiện đó của ta ràng là đủ trang trọng, dẫn đến tràng xôn xao của mọi người, thậm chí còn có người hò theo cùng, đương nhiên mọi người đều có ý tốt. Nhưng mà chính động tác thân mật mang chút chiều của ta thế này (tuy nhiên tôi biết ta thực chỉ giả vờ) khiến khí trong hội trường nhanh chóng thoải mái hơn. Trước đó, ta hình như từng , hôn lễ phải là tang lễ, cần nghiêm túc như vậy.
      Bởi vì ta như thế, tôi cũng cứng đầu giữ vẻ khó chịu được nữa, cảm thấy khí xung quanh cũng bế tắc đến vậy, thế là toàn bộ cơ thịt mặt tôi thả lỏng ra chút. Tự nhiên trưng ra nụ cười mỉm với mọi người.
      thể thừa nhận, Giang Ly rất giỏi điều tiết khí.
      Sau này, những người tận mắt chứng kiến , ánh mắt của Giang Ly nhìn tôi khi đó đơn giản là dịu dàng đến mức có thể dìm chết người. Tuy phương thức hình dung tương đối thô thiển nhưng tôi vẫn rất bội phục cảnh giới diễn kịch của Giang Ly, đó gọi là diễn nhập tâm đến mức tin đó là , tiểu tử này vẫn luôn khoác chiếc áo ngoài của thần tượng, cất giấu thực lực kỹ thuật diễn xuất.
      Tôi từ đầu đến cuối đều nhìn người bố ý nghĩa sinh vật của mình, cho dù ánh mắt cẩn thận nhìn thấy ông ta, cũng đều lướt qua, dù gì những người xung quanh đông như vậy, nhìn ai mà chẳng được, làm gì phải nhìn ông ta, khiến bản thân mình khó chịu!
      Tôi đeo nhẫn lên ngón áp út của Giang Ly, ngón tay của ta rất dài, móng tay rất tròn, tóm lại là rất đẹp. Mơ hồ còn nhớ trước đây cũng có người có bàn tay như thế này, chỉ là có cơ hội để đeo nhẫn cho người ta mà thôi.
      nghĩ ngợi lung tung, Giang Ly đột nhiên sát đến mặt tôi, nhàng, dịu dàng hôn lên môi tôi.
      Cơ thể tôi hơi run rẩy, nhắm chặt mắt lại, kìm nén để nước mắt trào ra. Rất lâu trước đây, tôi cũng thường nằm mơ thấy, người kia có thể đeo chiếc nhẫn lên tay tôi như thế này, sau đó chúng tôi hôn nhau, cùng nhau tuyên bố đối phương thuộc về mình. Chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc. Sau bốn năm, ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng mà vật vẫn vậy, còn người .
      Khi môi của Giang Ly rời khỏi môi tôi, ta cười mỉm, câu: “Cảm phiền chuyên tâm chút.” Trong ngữ khí lộ vẻ hài lòng.
      Rất tốt, nụ cười mỉm của ta mãi mãi là để người khác xem, chỉ có bất mãn và kiên nhẫn mới dành cho tôi. Trong thoáng chốc tôi có chút vui mừng, may mắn tôi lấy người mình để ý, như thế này mặc kệ ta đối xử với tôi thế nào, tôi đều quan tâm.
      Tiếp sau đó là kính rượu từng bàn, tôi tuy nghìn chén say, nhưng rốt cuộc làm dâu tự nhiên (che mặt), đương nhiên thể uống nhiều, chỉ có thể ở bên cạnh Giang Ly, ý vị uống chút, chỗ thừa lại được phù dâu, chú rể xử lý nốt. Tửu lượng của Giang Ly rất tốt, điều này khiến tôi phải kính nể.
      Kính rượu những người thân thiết xong, phải mời rượu bạn bè. Khi mắt tôi vô ý lướt qua chỗ ngồi của những người bạn học, bất ngờ nhìn thấy bóng người cả đời này tôi cũng muốn gặp. Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngay tại trận, may mà Giang Ly kịp thời đỡ tôi.
      Vu Tử Phi?
      Lúc này Vu Tử Phi nhìn sang tôi, biểu cảm khó hiểu.
      Tôi ngơ ngác nhìn ta, vì sao ta lại ở đây, tôi mời ta cơ mà. Hôn lễ này khiến người ta được gì, làm sao lại có nhiều khách mời thế này?
      Giang Ly tay đỡ lấy eo của tôi, tay kéo cánh tay tôi, kề sát bên tai tôi, trong ngữ khí mang chút châm biếm và chế nhạo, mát mẻ : “Chồng thứ nhất đấy à?”
      Tôi nghiêng đầu, nhìn Giang Ly vì cự ly quá gần, gắng toàn lực trưng ra với ta nụ cười tươi, : “Cảm phiền giúp đỡ, chúng ta biểu hạnh phúc chút được ?”
      Giang Ly “tình sâu dạt dào” trả lời: “Tôi biểu đủ hạnh phúc rồi, chỉ là vẫn luôn thất thần, trống rỗng.”
      Tôi kéo tay ta, ngẩng đầu nhìn về phía trước, về phía bàn của bọn Vu Tử Phi. Tôi thích làm những chuyện đau khổ trước, như vậy mới có thể hưởng thụ thời gian vui vẻ phía sau, nếu , tôi luôn nghĩ tới những đau khổ sắp đến, niềm vui vẻ biến thành đau khổ.
      Giang Ly lật tay lại nắm lấy tay tôi, đến trước mặt Vu Tử Phi. thu nụ cười, bưng cốc rượu đầy, với Vu Tử Phi: “Cảm ơn.” Sau đó, ngẩng đầu uống cạn hơi.
      Tôi cảm thấy câu “cảm ơn” của ta có thể có rất nhiều cách giải thích, ví dụ như cảm ơn giúp tôi có được ấy, hoặc là cảm ơn để ấy lại cho tôi… đại thể đều mang thành phần khoa trương và đắc ý, còn có chút giả tạo khiến trong lòng đối phương sinh hận, bởi vậy tôi rất hài lòng. Tôi thừa nhận con người tôi có chút xấu xa, tôi chỉ muốn nhìn thấy Vu Tử Phi sống tốt thôi.
      Tôi dám nhìn Vu Tử Phi, nghiêng đầu nhìn Giang Ly, ánh mắt dịu dàng hết mức, chuyên tâm và mang chút thâm tình.
      Sau này Giang Ly bảo tôi, thực ra khi đó ấy đặc biệt muốn với Vu Tử Phi câu chúc mừng, chúc mừng ta có được này của tôi… Haizz.
      Có mấy người ngồi gần đó biết quá khứ của tôi và Vu Tử Phi, mọi người cũng tiện gì, lần lượt nâng cốc tranh thủ chuyển chủ đề. mặt tôi vẫn luôn treo nụ cười mỉm có chút cứng ngắc, quay người chạy đến bàn khác, xem ra là chạy trốn.
      Giang Ly kéo tay tôi, thong thả, tiếng : “ đúng là vô vị.”
      Có lẽ ta cho rằng tôi cố ý mời Vu Tử Phi, sau đó diễn trò trước mặt ta, có trời mới biết tôi muốn gặp ta như thế nào! Tôi quay đầu hung dữ nhìn Hạp Tử cái, nhất định là nha đầu này làm trò quỷ. Hạp Tử lơ đãng nhìn, vừa nhìn là chột dạ… Thiện tai, đợi đó, mình xử lý cậu!
      Bởi vì giữa chừng xuất Vu Tử Phi, vì vậy khi tôi nhìn thấy Tuyết Hồng ở bàn tiếp theo, tâm trạng rất bình tĩnh.
      Tuyết Hồng, trong bốn năm học đại học gần như là dính lấy tôi, tôi móc hết lòng dạ ruột gan ra cho ta, sau này vào đêm trước hôn lễ của tôi ngày, ta thành công đánh hạ vị hôn phu của tôi, Vu Tử Phi.
      Tôi lại trừng mắt nhìn Hạp Tử, Tuyết Hồng tuyệt đối cũng là do ấy mời đến.
      Hạp Tử quay đầu nhìn tôi, sao nào, chính là mình mời đó, sao chứ?
      Tôi , bưng cốc rượu lên chạm cốc với Tuyết Hồng, sau đó chuyển cốc rượu cho Hạp Tử bên cạnh, cậu uống cho mình!
      Hạp Tử cũng chịu thua, tuy tửu lượng chẳng ra sao nhưng vẫn có chút gan uống rượu, thời khắc quan trọng cũng có thể giữ thể diện, thế là ngẩng cổ uống cạn.
      thể tâm tư của Giang Ly vẫn sắc bén, lúc này ta nhìn ra bình thường giữa tôi và Tuyết Hồng, đợi sau khi Hạp Tử uống rượu xong, ta nâng cốc rượu, ánh mắt vô tình mà hữu ý lướt qua Vu Tử Phi cái, lúc này mới mời rượu Tuyết Hồng.
      Mặt Tuyết Hồng thoáng đỏ lên… Giang Ly, xấu quá rồi!
      Tuyết Hồng và Vu Tử Phi ngồi ở hai bàn khác nhau, chứng tỏ bọn họ chia tay. Giang Ly nhìn Vu Tử Phi cái, ràng là hướng đến Tuyết Hồng : Nhìn thấy rồi chứ, cướp qua cướp lại cuối cùng chẳng ai là của , bây giờ mất tình bạn cũng mất cả tình , đáng đời nhỉ?
      Tôi buộc phải thừa nhận, tuy hành vi của Giang Ly chẳng quân tử gì cả, nhưng tôi thấy sảng khoái…
      Mời rượu xong bàn của Tuyết Hồng, Giang Ly móc lấy ngón tay của tôi, sán lại gần chút, giọng : “ hài lòng rồi chứ?”
      Tôi trịnh trọng cười cười với ta, trả lời: “Cảm ơn .”
      Giang Ly để ý đến tình cảm cảm kích của tôi, có vẻ chán nản: “Hài lòng rồi chuyên tâm chút cho tôi, trong lễ kết hôn thất thần là việc rất mất mặt.”
      Tôi phối hợp, gật gật đầu. Tuy thái độ của Giang Ly đối với tôi rất bất mãn, nhưng hôm nay ta thực giữ cho tôi đủ thể diện rồi, nếu là mình tôi đối mặt với Vu Tử Phi, xem ra cũng rất dài dòng. May mà hôm nay chúng tôi ở đây trước mắt hai người đó cũng lời độc mồm gì, nhưng khí thế của chúng tôi hoàn toàn chiến thắng bọn họ. Đương nhiên, cái thứ khí thế này, chẳng có nửa hào nào liên quan tới tôi, chính xác đó là khí thế của mình Giang Ly, trực tiếp bao trùm lên cả hai người bọn họ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8





      em bạn bè của Giang Ly, đa số là những người đàn ông tương đối nam tính, rất ít vẻ nữ tính, điều này khiến tôi nảy sinh hoài nghi. Tuy tôi phải là hủ nữ, nhưng đối với vấn đề công thụ giữa gay tôi cũng hiểu chút. Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng Giang Ly chắc làm tiểu công, và mỹ nam đệ đệ mà hai tuần trước tôi nhìn thấy kia kết hợp với nhau mới coi là hoàn mỹ. Nhưng nhìn thấy những người đàn ông nam tính hôm nay chạy đến góp vui trong tiệc cưới, tôi lại băn khoăn. Lẽ nào, Giang Ly, ta… ừm?
      Tôi quan sát Giang Ly lượt từ xuống dưới, người ta vẫn khó để tìm được hình ảnh của tiểu thụ.
      Có lẽ là giữa những người đàn ông rất khó nảy sinh mỹ cảm nhỉ, tôi vừa nghĩ đến giữa Giang Ly và đại lão gia tình cảm dạt dào, liền… nhộn nhạo trong gió.
      Cho nên bây giờ tôi đặc biệt rầu rĩ khó chịu, liền lén hỏi Giang Ly: “Hôm nay mỹ nam đệ đệ của sao lại đến?” Vì sao lại là đám đàn ông cường tráng!
      Giang Ly ngẩng đầu vẻ ngờ vực nhìn tôi: “Mỹ nam đệ đệ nào?”
      “Chính là lần trước khi Hạp Tử say, để cậu ta mình về nhà, lúc đó cậu ta ở phía sau nhìn chúng ta rất lâu, giống như con dâu vậy.”
      Giang Ly vừa nghe thấy tôi giải thích xong, khinh bỉ nhìn tôi trong chốc lát: “ vẫn nhớ cậu ấy cơ à?”
      “Khụ khụ, phải, tôi…” Tôi cũng biết giải thích thế nào, tóm lại thể thẳng với ta tôi cảm thấy ta và những người ở đây phân công thụ, cần số người đến cân bằng lại lực lượng tiểu thụ chứ? Tôi chỉ đành từ từ nhìn chỗ khác, ánh mắt chuyển qua lại giữa Giang Ly và những người bạn của ta, như thế này, đủ ràng rồi chứ?
      Giang Ly ngốc, nhanh chóng hiểu ra ý của tôi, thế là mặt ta chút biểu cảm, trả lời: “Bọn họ hề biết chuyện của tôi.”
      Hiểu rồi, vẫn chưa lộ diện. Vậy tiểu mỹ nam kia là người tình bí mật, thể đến chốn công khai như thế này, sao tôi lại quên việc như thế này nhỉ, xem ra hôm nay mệt mỏi quá rồi.
      Cũng khó trách Giang Ly chọn nhóm người như thế này làm bạn, ta để tiểu mỹ nam duyên dáng ở bên cạnh, nếu như ngày nào đó nhịn được, thú tính đại phát, vậy chẳng phải là lộ nguyên hình sao?
      Nghĩ đến đây, tôi xác định chắc chắn Giang Ly là tiểu công rồi. Thế là vui vui mừng mừng, tôi liền lùi lại bên, mặc cho ta và bạn bè, em của mình có thể thoải mái.
      Trong tình huống bình thường, khi tôi bị trêu đùa, Giang Ly luôn luôn chọn tư thế vô cùng thoải mái khoanh tay bàng quan, đầu viết mấy chữ rất ràng: Cười đau khổ của người khác. Điều này khiến tôi thoải mái, nhưng cân nhắc đến khuynh hướng giới tính của ta, xem ra ta nhìn thấy con bị ngược đãi trong lòng đặc biệt thoải mái. Thế là tôi đành rộng lượng tha thứ cho ta, dù gì qua ngày hôm nay, mọi người ai đường nấy, liên quan gì đến nhau, đến lúc đó ngoại trừ sống cùng dưới mái nhà ra, những thứ khác xem như có quan hệ gì.
      Cuối cùng, tiệc cưới tan, mọi người tản . Tôi gọi Hạp Tử lại, người khác được, nhưng ấy thể , trong lòng tôi còn nén bụng lửa.
      Hạp Tử quả nhiên nhụt chí… nhưng may mà hôm nay ấy uống say, nếu cũng chưa biết được bây giờ ai ngược đãi ai.
      Tôi : “Hạp Tử, cậu cũng tình sâu nghĩa nặng đó, mời đến toàn những người mình thích gặp nhất trong thiên hạ này!”
      Hạp Tử giơ tay lên thề, tố cáo mẹ tôi: “Bố cậu phải là do mình mời đến, đó là quyết định cuối cùng của dì Tiếu!”
      Còn chưa dùng cực hình, ấy liền khai ra đồng đảng rồi, tôi vô cùng khinh bỉ tinh thần hợp tác cao độ này của Hạp Tử, tiếp tục truy hỏi: “Vậy Vu Tử Phi và Tuyết Hồng sao? Cũng là mẹ mình mời đến à?”
      Hạp Tử lập tức cười trừ, : “Lúc đó còn thừa hai tờ thiệp mời biết viết sao, mình cảm thấy rất lãng phí, cho nên liền…”
      Đây là cái lý do vớ vẩn gì vậy! Tôi vỗ lên đầu ấy, tức giận : “Cậu tùy tiện mời hai con lợn đến mà với mình, làm gì buộc phải mời họ đến? Hôm nay cái thân mình suýt chút nữa tán tận!”
      Hạp Tử cúi đầu, lẩm bẩm: “Cậu có niềm vui mới rồi, vẫn sợ gặp tình cũ sao?”
      Tôi nghe thấy câu này, nhất thời biết phải phản bác ấy thế nào. Lúc này, Giang Ly đến hòa giải. ta vỗ vỗ vào vai tôi, dịu dàng cười với Hạp Tử: “Em đừng để ý, hôm nay ấy vui quá, biết phải biểu đạt thế nào.”
      Có Giang Ly chống lưng, khí thế của Hạp Tử trong chốc lát tăng thêm ba phần, mát mẻ: “Nhưng mà có số người, luôn coi lòng tốt của người khác là gan phổi con lừa.”
      Giang Ly giữ chặt lấy tôi, để tôi tấn công, ta ở bên cạnh tiếp tục : “Em cũng hiểu ấy, ân oán mấy năm nay rồi, cuối cùng bộc phát, tinh thần ấy bình thường là điều dễ hiểu.”
      cái gì chứ, tinh thần của tôi bình thường là điều dễ hiểu ư?
      Hạp Tử nhanh chóng tin lời quỷ quái của Giang Ly, làm mặt quỷ với tôi, rồi rời . Tôi đá vào cửa trút giận, nhưng lại đau suýt phát khóc.
      Giang Ly thản nhiên : “ quá khích rồi.”
      Tôi… tôi… tôi sao mà lại quá khích rồi?
      ta dường như cũng có ý định giải thích, chỉ cười vẻ châm chọc: “Có niềm vui mới, nhưng quên được tình cũ sao?”
      Tôi phẫn nộ nhìn ta: “Ai quên được ta, tôi quên ta sạch sành sanh rồi!”
      “Tùy !” ta chán nản xua tay cái. “Chẳng liên quan gì đến tôi.” rồi, ta thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
      Tôi ngồi nền nhà, bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề Vu Tử Phi này.
      Tôi thực kém như vậy sao, đến bây giờ còn nhớ nhung, quên được ta?
      Tôi nghĩ cẩn thận chút, loại trừ giả thiết đó. Tuy con người tôi thỉnh thoảng cũng có lúc ngốc, nhưng mình rốt cuộc thích người hay , tôi vẫn có thể phân biệt được. Bây giờ tôi gặp Vu Tử Phi, phải là cảm giác như lúc đầu, có hạnh phúc cũng có kích động, thậm chí có khát vọng, chỉ là có chút gì đó… mất tự nhiên! Vì sao lại mất tự nhiên chứ, tôi có lỗi với ta, là ta phản bội tôi trước mà! Tôi cảm thấy bản thân mình rất kỳ quái. Tôi thừa nhận, khi chuẩn bị cho hôn lễ, trong đầu tôi luôn chập chờn hình bóng của Vu Tử Phi, đôi khi tôi cũng hoài nghi tôi còn ôm hoang tưởng. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy ta, tôi phát , tôi thích ta nữa, thích nữa. Tuy nhiên hôm nay khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy ta, cơ não mềm nhũn, căng thẳng vô cùng.
      Nhưng mà vì sao tôi lại vừa bất an, căng thẳng, lại vừa biết làm gì? Tôi chẳng làm chuyện gì xấu hổ, là vì sao, vì sao!!!
      Tâm trí hoảng loạn, tôi tiện tay mở ti vi, tiêu khiển chút.
      Trong tiết mục nghệ thuật luôn thể thiếu trai xinh đẹp, là hội viên trụ cột của hiệp hội thích vẻ ngoài, thứ như thế này rất hợp khẩu vị của tôi. Bị những khuôn mặt đẹp trai trong các tiết mục đặc sắc kia hấp dẫn, tôi nhanh chóng quên chuyện Vu Tử Phi.
      Xem ti vi lát, Giang Ly tắm rửa xong đến. Tôi vô tình nhìn ta cái, trong thoáng chốc ngẩn ra.
      Thiện tai, tên tiểu công này vẫn có vẻ mê hoặc như thế này sao, thiên lý ở đâu!!!
      Giang Ly thay quần áo rồi, khắp người toát ra khí chất lười nhác mà thong thả. Tóc ta vẫn còn ướt, dính trán, ngũ quan vốn dĩ hoàn mỹ, lúc này vì vẻ mệt mỏi mà dịu dàng hơn rất nhiều. Quần áo ta mặc là loại có khuy, chỉ có dải đai thắt ở eo. Chiếc cổ dài của ta, xương đòn gợi cảm và vòm ngực săn chắc, cứ như vậy diễu võ dương oai trước mặt tôi. Áo ngủ của ta rất mỏng, toàn bộ cơ thể thoắt thoắt dưới lớp áo ngủ mỏng manh, càng làm nổi chiếc eo và cặp chân dài, vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ.
      Thân hình này, tỷ lệ này, he he, tuyệt đối phải là hàng thường…
      câu của Giang Ly cắt ngang tinh thần phiêu du của tôi. ta : “Muốn xem à?”
      Tôi lấy lại tinh thần, phát ra ta cười híp mắt nhìn mình, hai tay đặt lên chiếc đai chỗ thắt lưng, dường như lập tức muốn cởi ra vậy. Sau đó, ta lặp lại câu: “Muốn xem à?”
      Mặt tôi đỏ rực, quay đầu tiếp tục xem ti vi. Thiện tai, biểu của tôi có háo sắc như vậy ? Xem ti vi, xem ti vi, tôi đây tư tưởng rất thuần khiết! Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà… tôi rất muốn, á! So sánh những minh tinh nam trong ti vi kia với Giang Ly, tôi chỉ thấy quá kém! Hơn nữa, lại mặc áo ngủ… Tôi có bản lĩnh nuốt nước bọt, nhìn lên ti vi, tiếp tục để tâm hồn lang thang.
      Tôi nhìn ti vi chớp mắt, Giang Ly đột nhiên ngồi xuống sofa, : “Muốn xem cũng cho xem.”
      Khốn nạn, ức hiếp người quá đáng!
      Tôi nỗ lực thể vẻ khinh thường mặt, nhìn ta cái, mờ ám : “ cho rằng ai muốn xem? Háo sắc gì chứ!”
      Giang Ly vội vàng : “Lau sạch nước miếng miệng rồi hãy những lời này, hiệu quả tốt hơn chút đấy.”
      Tôi vội vàng đưa tay lau miệng, làm gì có nước miếng?
      Bên cạnh truyền đến tiếng cười của Giang Ly, vì đắc ý mà càng thêm khinh bỉ tôi.
      Tôi vứt điều khiển từ xa lên sofa, tẩy trang, tắm rửa rồi ngủ! Tôi chẳng có sức mà chuyện cùng đồ cặn bã, quan trọng đây phải là chuyện, mà là ngược đãi và bị ngược đãi tinh thần!

      Tôi và Giang Ly sớm quyết định xong việc chia phòng ngủ, vợ chồng từ đêm động phòng hoa chúc bắt đầu chia chỗ ở như chúng tôi là hiếm gặp, quan trọng là chúng tôi rất bình tĩnh, rất vui vẻ chia chỗ ở, là điều đáng vui mừng.
      Thực ra băn khoăn liên quan đến chuyện chia chỗ ở chẳng liên quan gì đến Giang Ly, chủ yếu vấn đề là ở tôi. Ở chẳng phải tôi rồi sao, tôi dám ngủ mình, thói quen xấu này bắt đầu từ bốn năm trước, khi tôi cẩn thận thất tình mà ra. Lúc đó lễ kết hôn bị Vu Tử Phi bỏ bom, kết quả sau này thời gian rất dài tôi gần như ngày ngày nằm mơ thấy đủ loại ác mộng, đa số là mơ thấy mình ở hoang đảo, hoặc là trong chiến loạn, hoặc là trong thiên tai hoạn nạn, khi mọi người chạy loạn cẩn thận bỏ rơi tôi. Dù gì trong mơ, cuối cùng đều là tôi mình lưu lại trong chỗ tối đen hoặc là nơi lửa lớn đầy trời, quang cảnh xung quanh hung ác vô cùng, tôi chỉ biết co rúm lại ở đó run rẩy… Sau này, việc tôi nửa đêm tỉnh giấc sau cơn ác mộng được nuôi dưỡng thành thói quen. Sau khi tỉnh lại, thể nào ngủ tiếp được nữa, tôi liền xem phim kinh dị. Con người tôi đặc biệt sợ phim ma, nhưng tôi cũng biết vì sao, khi đó đầu óc mình bị ngấm thứ gì, đột nhiên thích mình nửa đêm xem phim ma, có lẽ là cái gì đến cực điểm của nó thay đổi chăng. Sau khi xem xong phim ma, thường tôi càng run rẩy dữ dội hơn, trái tim như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào vậy. Khi đó tôi luôn cảm thấy trong phòng mình có đầy các loại ma quỷ, trong chăn có, gầm giường có, gối cũng có… kinh dị. Sau này, tôi xem xong phim ma liền bò sang giường của mẹ tôi ngủ, bất ngờ là tôi có thể ngủ rất ngon…
      Sau này, mỗi tối tôi đều đến quấy nhiễu mẹ tôi, kết quả giống như kỳ tích, tôi trị khỏi chứng ác mộng và tinh thần sợ ma. Chỉ có điều, sau này chỉ cần tôi ngủ mình, tất cả cảm giác khủng bố kia quay lại tìm tôi.
      Chính vì vậy, bởi vì thất tình, tôi nuôi dưỡng sở thích xem phim ma và thói quen dám ngủ mình. Tôi hai mươi bảy tuổi rồi, ra mất mặt!
      Sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi sắp đến rồi, tôi có lý tưởng muốn thay đổi thành Quan Tiểu Yến hoàn toàn mới, được rồi, bắt đầu từ việc ngủ mình.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9





      'Tôi bật tất cả đèn trong phòng ngủ, cuộn mình trong chăn, gắng sức tự với mình: “ có, có, tôi chẳng sợ cái gì, chẳng có cái gì...”
      Tôi cảm thấy mình có bản lĩnh, lớn như thế này mà vẫn còn non nớt. Lúc này tuy tôi rất mệt, nhưng vô cùng tỉnh táo, làm thế nào cũng thể ngủ nổi. Ngủ nổi cũng tốt, đỡ phải mơ thấy ác mộng.
      Bỏ , hay là xem phim ma nhỉ? Tôi sợ ma, nhưng buổi tối khi có việc gì tôi liền muốn xem phim ma. Cảm giác đó chính là sau khi biết chuyện gì đó mà thể làm, nếu làm hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng ngứa ngáy yên, cảm giác đó, tôi biết bạn trải qua qua chưa.
      Con người Hạp Tử tuy có lúc làm chuyện xấu,
      nhưng phần lớn thời gian vẫn rất hợp với tâm ý của tôi. Vài ngày trước, ấy tặng tôi mấy đĩa DVD phim kinh dị, lớn tiếng là để cho tôi giết thời gian hoặc làm sôi động khí. Tuy tôi cảm thấy dùng phim kinh dị để làm sôi động khí thực là cách nghĩ của đầu óc có vấn đề, nhưng nguyên tắc “ muốn kệ muốn”, tôi dứt khoát thu hết lại. ngờ rằng nhanh như vậy có dịp dùng.
      Trang bị tốt nhất của xem phim kinh dị chính là căn phòng lớn, màn hình lớn, đêm khuya, ở mình, ngoài ti vi ra, tất cả nguồn sáng khác đều tắt hết. Sau đó cuộn mình sofa, vừa run rẩy vừa xem, như vậy mới kích thích.
      Nhà Giang Ly, 0 , bây giờ nên là nhà chúng tôi, phòng khách nhà chúng tôi rất lớn, hơn nữa chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng bốn mươi lăm inch đặt trong phòng khách, trang bị phải gọi là rất tốt. Thế là tôi cầm đĩa DVD, chân tay chạy ra phòng khách, mở ti vi, nhét đĩa vào, điều chỉnh xong lượng, như thế này đến mức làm cho Giang Ly tỉnh dậy. Sau khi tắt đèn, tôi co rúm sofa chờ xem phim, và chuấn bị la hét.
      Mở đầu chỉ là mỹ nữ lạnh băng, thần sắc kỳ quái, tôi nghĩ đây tám phần là ma nữ, nếu cũng là bị quỷ chiếm thân rồi. Thế là căng thẳng tinh thần, tiếp tục xem, nhưng càng xem càng bực mình. Bộ phim này có phụ đề, xì xồ toàn những lời quỷ quái thực - lời của quỷ. Như thế này bảo tôi làm sao xem đây? Hạp Tử mua quà cho tôi cũng chang chọn lựa cấn thận! Hơn nữa... hơn nữa bộ phim ma này dường như rất dâm đãng, trong tiêu đề có mấy chữ Hán, tôi có thể nhận ra đó là từ bị nghiêm cấm! Trong lòng tôi càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, xem ra mỹ nữ này bị người ta hiếp rồi giết, đáng thương.
      Sau đó, xuất người đàn ông tướng mạo
      phải gọi là điển hình của dung tục, chạy đến với mỹ nữ, xì xồ cũng chẳng biết là cái gì. Bối cảnh của cả bộ phim cũng bắt đầu thay đổi, sắc thái đó, chút cảm giác đáng sợ kinh hãi đều có, trái ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút.ệệ khiêu dâm, ý?
      Sau đó nữa, hai người kia bắt đầu hôn hôn, sờ sờ.
      Buồn nôn quá rồi, thị trường phim kinh dị bây giờ cũng sa đọa quá, lại thông qua việc diễn cảnh sex này để thu hút người xem! Tôi vô cùng căm phẫn. Điều khiến tôi cách nào nhẫn nhịn được là, bọn họ lại chọn người đàn ông dung tục thế này để diễn phim kinh dị, đạo diễn gì vậy chứ, có chắc phải là hủy hoại bộ phim này đấy chứ?
      Con người tôi có đặc điểm, chưa đến Hoàng Hà lòng chưa chết. Cho nên khi hình ảnh cực đại kia trong ti vi nhảy vào mắt tôi, tôi mới tỉnh ngộ hoàn toàn, nước mắt tràn trề.

      Thiện tai, đây là phim kinh dị quái gì chứ, đây căn bản chính là phim... A! Hạp Tử cậu giỏi lắm, ngày mai tôi muốn đem treo cậu lên, dùng roi quất!
      Lúc này tôi đần ra nhìn màn hình, thần kinh toàn thân đều giống như bị dòng điện kích trúng vậy, nhất thời biết làm gì.
      Giang Ly lại ra đúng lúc này. ta lướt đến bên cạnh tôi như quỷ vậy, u ám : “ xem gì vậy?”
      Tôi nhảy bật dậy khỏi sofa, đứng chắn trước màn hình ti vi, muốn dùng thân thể của mình che chắn hai thân thể cuốn chặt lấy nhau kia, tiếc là vòng mông tám mươi bảy của tôi thực cách nào che hết được chiếc màn hình tinh thể lỏng bốn mươi lăm inch.
      Tôi phải là chưa từng xem qua phim A, chỉ là xem trước mặt người đàn ông, tôi
      thực cảm thây thoải mái, mặc dù người đàn ông này được xem là còn hứng thú đối với con . Thế là tôi mặt dày : “ xem... phim kinh dị.” Tôi sai, thứ này thực làm tôi kinh dị.
      Lúc này hình ảnh tuy bị tôi che chắn, nhưng tiếc là thanh kia tôi thể nào chắn được. Trong ti vi truyền đến tiếng ư ư của người con , nghe mà khiến cho lòng người ta run rẩy. Người đàn ông dung tục kia còn xì xồ mấy lời quỷ quái gì đó, đều là lời quỷ , tôi nghe hiểu.
      Nhưng mà tôi nghe hiểu, có nghĩa là Giang Ly nghe cũng hiểu. Sau khi hai người chúng tôi im lặng hồi, Giang Ly đột nhiên : “Lời thoại của phim kinh dị này cũng là có ý nghĩa, có muốn tôi dịch cho ?”
      Tôi đứng vững, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Thế là trong cơn tức giận, tôi vô cùng nhanh nhạy, tắt ti vi .
      Tất cả yên tĩnh trở lại, căn phòng cũng rơi vào cảnh tối đen.
      Khi đột nhiên rơi vào bóng tối, độ cảm nhận ánh sáng của con người ta rất thấp. Tôi giống như mù vậy, sờ soạng muốn quay về phòng mình, sau đó vướng phải chiếc bàn trước sofa. Khi tôi ngã nhoài, trong lòng nghĩ chắc chắn Giang Ly có thể đón giữ tôi, đây đúng là chỗ tinh hoa của ấu trĩệ
      Thế là giây sau tôi liền vô cùng thản nhiên nằm trong lòng của Giang Ly. Có lẽ là bởi vì có thân hình tốt nên cái ôm của ta khiến người ta có cảm giác an toàn.
      Tôi vừa muốn mở miệng cảm ơn Giang Ly tiếng, ta chút khách khí hất tôi xuống sofa, sau đó sải bước đến phía cửa bật đèn. Tôi hiểu, sao ta bị vấp ngã chứ?
      Sau đó Giang Ly chẳng thèm nhìn tôi lấy cái, vào phòng tắm.
      Tôi hiếu kỳ muốn biết ta làm cái gì, bèn hỏi: “ lại làm trò quỷ gì vậy?”
      Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, ta ràng rất thiếu kiên nhẫn: “Tắm rửa cái được sao?”
      Tôi: “Chẳng phải tắm rồi sao?”
      Giọng của Giang Ly giống như gió lùa vậy, lạnh băng băng: “Lại bị phim kinh dị của khiến tôi kinh sợ quá đến toát mồ hôi lạnh.”
      Tôi: “…..”
      Tôi biết là ta tuyệt đối bỏ qua cơ hội đào bới nỗi khổ của tôi như thế này!
      Tôi đứng dậy khỏi sofa, về phòng mình. Khi đến cửa, giọng thiếu nợ của Giang Ly lại bay ra: “Xem ra phải loại lãnh đạm.”
      Giang Ly, là tên biến thái!
      Tôi đành dùng tiếng đóng cửa nặng nề để biểu đạt bất mãn của mình.
      Quay về phòng mình, vẫn dám ngủ, cũng có hứng thú xem phim kinh dị nữa. Tôi đành lấy máy tính của mình, lên mạng.
      Đêm tân hôn lên mạng, tôi người có tâm lý bình thường (tự khinh thường mình chút).
      Luôn bận chuyện kết hôn, rất lâu chưa lên mạng chơi game rồi, thế là tôi đăng nhập vào trò chơi. Trò chơi có tên là Hiệp Khách Hành, bây giờ rất thịnh hành, Hạp Tử cũng chơi, hơn nữa hai chúng tôi còn cùng bang hội. ra thực tôi là kẻ ngu chơi game, lúc đầu buồn chán, cân nhắc đến việc mình chơi game là bắt kịp thời đại (tôi nghĩ như vậy, xin đừng có khinh thường tôi nhé), cho nên liên chơi Hiệp Khách Hành cùng Hạp Tử.
      Vừa đăng nhập vào trò chơi chưa lâu, dưới mười người chuyện với tôi, nội dung hề ngoại lệ, đó là hỏi tôi: “Hôm nay phải kết hôn sao, sao còn có thời gian đăng nhập vào trò chơi?”
      Xem ra Hạp Tử vẫn lẻo mép, tôi gì-
      Khi tôi cân nhắc phải trả lời mọi người như thế nào Người hẹn sau hoàng hôn gửi tin nhắn đến: “Treo máy à?”
      Người hẹn sau hoàng hôn là lão đại của bang hội, tôi do dự, nếu để ta biết được tôi lừa ta, ngày tháng sau này cũng dễ sống, trọng điểm là Người hẹn sau hoàng hôn nắm như lòng bàn tay trình độ của tôi, ta cũng tuyệt đối tin thao tác trò chơi của người như tôi bây giờ là treo máy. Vì vậy tôi đành trả lời.
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Lão đại, giúp đỡ chút, với những người trong bang hội là tìm người giúp tôi treo trò chơi.”
      “Quan Phương kẻ ngu chơi game” là tên của tôi trong trò chơi. Lúc đầu, khi chơi trò chơi này vốn dĩ hiểu tí gì, tôi muốn lấy tên “Kẻ ngu chơi game”, ai biết được cái tên này bị người khác dùng rồi, tôi đành thêm họ của mình vào trước cái tên “Kẻ ngu chơi game”.
      Hễ đến điều này, tôi liền nhớ lại lần đầu tiên khi gặp Người hẹn sau hoàng hôn, ta hề che giấu khinh bỉ đối với cái tên này của tôi.
      Vì Hạp Tử ghét tôi ngốc, cho nên khi chơi game, tình nguyện đưa tôi , sợ bị mất mặt. Vì vậy, đa số đều là tôi mình thầm giết những con tiểu quái được nhập vào loại nào trong Hiệp Khách Hành. Thỉnh thoảng nhìn thấy những người trong đội khác giết boss, tôi đêu tránh ra xa. Có lẽ là ba tháng trước nhỉ, lúc đó tôi đánh lợn rừng tinh cùng người cấp ba mươi, thấy sắp bị thua, trong lúc cấp bách, nhìn thấy bên cạnh có người qua, thế là tôi bắn tên hướng về phía người đó, nhanh như bay : “Hì, giúp đỡ chút.”
      Người kia chính là Người hẹn sau hoàng hôn. Lúc đó tôi biết ta lợi hại thế nào, chỉ ôm tia hy vọng, tùy tiện tóm người qua đường nhờ cứu giúp.
      Người hẹn sau hoàng hôn rất có lòng tốt, ta đột nhiên vung thanh đao lớn ở phía sau, chỉ nhìn thấy tia sáng lướt qua, con lợn rừng tinh kia trong thoáng chốc biến thành xác chết.
      Tôi vô cùng tôn thờ thanh đao kia của ta. Đương nhiên, sau này tôi mới biết, con lợn rừng tinh bị giết kia là tinh cấp thấp nhất mà binh khí kia của ta từng tiếp xúc qua trong ghi chép.
      Người hẹn sau hoàng hôn sau khi chém xong con lợn rừng tinh kia, : “Lần đầu tiên nhìn thấy có người mang cung tên chiến đấu với con lợn, hợp với cái tên mình đặt.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Chê cười, chê cười, đa tạ Hoàng hôn huynh ra tay cứu giúp.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “ lại là kẻ ngu chơi game, sao còn chơi nữa? chút tự giác cũng có.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Người khác đều chơi, tôi chơi lạc hậu, lạc hậu đáng đánh.”
      Người hẹn sau hoàng hôn gửi đến biểu tượng rất hãi, sau đó : “Vậy tại sao trộm rau, thứ đó rất đơn giản.”
      Quan Phương kẻ ngu chơi game: “Vậy ngu quá.”
      Người hẹn sau hoàng hôn: “Là rât ngu ngôc, nhưng mà tôi cảm thấy thứ này rất thích hợp với .
      Quan Phương kẻ ngu chơi game:
      Tôi mặt dày gửi cầu mời ta vào danh sách ban tốt, ta ở bên kia do dư môt chút, rồi đồng ý, đây chính là đặc điểm tự nhiên của cao thủ, toát mồ hôi.

      Từ đó, Người hẹn sau hoàng hôn trở thành cao thủ cấp bậc cao nhất trong danh sách bạn tốt của tôi. Sau này nghe Hạp Tử , Người hẹn sau hoàng hôn là cao thủ số , số hai trong trò chơi này, Quan Tiểu Yen tôi đơn giản chính là có mệnh phân chó mới có thể câu được ta.
      Thế là tôi rất nhanh có cảm giác tổ chức, thường xuyên mặt dày chạy giết quái cùng Người hẹn sau hoàng hôn, Người hẹn sau hoàng hôn nhanh chóng cho tôi gia nhập vào bang phái của ta, đến Hạp Tử theo cùng cũng được gia nhập.
      Thế là tôi lại lần nữa viết nên lịch sử là người tiêu chuẩn thấp nhất được gia nhập bang phái này. Do có lão đại của bang phái chống lưng cho tôi, thêm vào đó tôi bản chất là mặt dày, người trong bang cũng làm khó tôi.
      Tôi rất nghi hoặc, lần hỏi Người hẹn sau hoàng hôn, vì sao lại che chở tôi như vậy. ta đáp: “Thời buổi này người ngốc như thấy nhiều nữa, tôi cũng là để có chút cảm giác mới mẻ.”
      Nước mắt tuôn tràoệệệ tôi có ngốc như vậy ?
      Nhưng mà nhìn khía cạnh ta là cao thủ, tôi cũng so đo với ta. Dù gì thế người này người khinh thường tôi đủ rồi, thêm ta nữa có sao chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :