1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49


      Ăn tối xong, nhà ba người chúng tôi (lời này sao mà khó chịu như vậy) ngồitrước ti vi xem chương trình giải trí. Giang Ly thích xem chương trình này, trước đây chúng tôi thường xuyên tranh nhau ti vi. Nhưng hôm nay ta dám, bởi vì mẹ tôi cũng thích xem giải trí.

      Do mẹ tôi cả ngày hôm nay luôn thiên vị Giang Ly, điều này khiến tôi vui, vì vậy tôi tính kế muốn bôi xấu Giang Ly chút. Thế là tôi dựa vào vai mẹ, vừa xem ti vi vừa : “Mẹ, Giang Ly luôn chương trình giải trí hay, mẹ xem con người ấy có phải là có vấn đề ?”

      Mẹ tôi cười ha ha vì những lời của người dẫn chương trình, nghe thấy lời tôi, bà đẩy đầu tôi ra, : “Thứ con thích người khác nhất định phải thích sao, mẹ bình thường dạy con như vậy, sao càng lớn con càng xấu xa thế?”

      Tôi xoa xoa đầu, phục, thế là lại lần nữa dựa vào vai mẹ tôi, tiếp tục tố cáo: “Giang Ly còn , cứ xem những thứ này càng ngày càng ngu.”

      Mẹ tôi đẩy đầu tôi đến vai của Giang Ly, giúp Giang Ly giải thích: “Ý của nó là, xem những thứ thế này khiến cho người ngu càng ngày càng ngu.”

      Tôi ngồi dậy, muốn tiếp tục lý luận với mẹ tôi, được ức hiếp người như vậy, lại còn ức hiếp con ruột của mình nữa chứ! Ức hiếp con ruột đành, còn bảo vệ cho con rể thể chịu được!

      Mẹ tôi đợi tôi mở miệng, lại đẩy tôi lên vai của Giang Ly, sau khi thi hành bạo lực còn dương dương tự đắc : “Đừng có cuốn lấy mẹ, nghĩa vụ nuôi dưỡng con của mẹ đến năm con mười tám tuổi chấm dứt rồi, bây giờ người nuôi dưỡng con là Giang Ly!”

      Thiện tai, là tôi nuôi dưỡng ta, được chưa nào! ta mỗi ngày đều ăn cơm tôi nấu, mặc quần áo do tôi giặt!

      Tôi vừa muốn bị Giang Ly khoác vai kéo tôi và lòng, cánh tay ta rất khỏe, ấn đến mức tôi thể động đậy. Tôi bị kẹp chặt lại, dựa vào ngực ta. Tôi rất phẫn nộ, ta ràng là nô lệ của tôi, là phản rồi! Nhưng trước mặt mẹ tôi, tôi lại tiện làm gì, mà cho dù tôi có làm gì người xui xẻo nhất định là tôi.

      Giang Ly ôm lấy tôi, thân mật dụi cằm lên đầu tôi, sau đó tôi nghe thấy ta cười với mẹ tôi: “Con chỉ thỉnh thoảng đùa với Tiểu Yến, ngờ ấy nhớ thế.”

      Tôi phẫn nộ, thỉnh thoảng đùa ư? Tôi ít nhất mỗi tuần đều có thể nghe thấy lần!

      Tôi giằng co, Giang Ly cũng thả tôi ra. Tôi dựa vào sofa, vò vò đầu, phẫn nộ lườm ta. Giang Ly thản nhiên tự đắc cười, giống như tôi phải lườm ta mà là dụ dỗ ta vậy... Tôi thèm vào, làm sao lại nghĩ đến từ “dụ dỗ” này chứ, đúng là gặp ma rồi, “dụ dỗ” phải là Vương Khải hoặc Tiết Vân Phong “dụ dỗ” chứ!

      Tôi lắc lắc đầu, thế giới này càng ngày càng kỳ lạ.

      Buổi tối, lúc ngủ, tôi ôm lấy mẹ, cười hi hi : “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ.”

      Mẹ tôi chán nản đẩy tôi ra: “Con linh tinh, vớ vẩn gì vậy?”

      Tôi luẩn quẩn quanh bà, giống như con chó con nịnh bợ: “Mẹ, con muốn ngủ với mẹ, rất lâu rồi con chưa ngủ với mẹ...”

      Mẹ tôi ngáp dài, thèm nhìn tôi.

      Lúc này, Giang Ly phát huy tác dụng nô lệ của ta: “Mẹ, Tiểu Yến nhớ mẹ, cứ để ấy ngủ cùng với mẹ .” ta rồi, ngừng lại chút, lại tiếp: “Dù gì cơ hội của hai bọn con ở bên nhau cũng còn rất nhiều.”

      Thế là mẹ tôi vui vẻ đồng ý.

      Thiện tai, phân biệt đối xử, chỉ biết mình! Tôi theo sau mẹ tôi, quay đầu, tức giận lườm Giang Ly cái.

      Tôi dang chân, duỗi tay ngã vật xuống giường, mẹ tôi đến, đập cái vào đầu tôi, vô cùng nghiêm túc với tôi: “, có phải con và Giang Ly cãi nhau rồi ?”

      Tôi xoa xoa đầu, ấm ức trả lời: “ có mà...”

      Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Tiểu Yến à, con cũng lớn rồi, còn nữa, vì vậy mẹ hy vọng con đừng bỏ lỡ Giang Ly.”

      Tôi cười ngốc nghếch, : “Mẹ, mẹ nghĩ hơi nhiều rồi.”

      Mẹ tôi lườm tôi cái: “Bản thân con biết trân trọng, Giang Ly, nó đối với con thực là quá tốt rồi.”

      Mẹ à, mẹ hiểu đâu, hôm nay ta là nô lệ của con, ta dám phản đối con, được chưa?

      Thấy tôi gì, bà bổ sung: “Phụ nữ ấy à, tìm người đàn ông có thể sống cùng mình cả đời dễ, con lại biết thương Giang Ly.”

      Tôi vùi đầu trong chăn, vẫn gì. Chữ “cả đời” này của mẹ tôi tác động đến tôi rồi, lòng, tôi vẫn chưa thực nghĩ đến chuyện sống cùng Giang Ly cả đời này. Trước đây, lúc ngốc nghếch cũng nghĩ sống cả đời với Vu Tử Phi, kết quả sao? Bây giờ tôi và Giang Ly ở cùng nhau, cơ bản chỉ là sống biết ngày nào hay ngày đó, nếu như thực sống tiếp như thế này cả đời sao? Hình như cũng chẳng phải là chuyện gì xấu... nhưng vì sao lòng tôi lại trống rỗng nhỉ?

      Sáng sớm vừa mới ngủ dậy chẳng thấy mẹ tôi đâu nữa. Tôi thực rất hiếu kỳ, bà nóng lòng thế này rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng mà lão thái thái kia ngậm chặt miệng chịu hé lời.

      Ăn sáng qua loa, tôi và nô lệ của tôi thẳng đến khu trượt tuyết.

      Giang Ly tương đối thích ván trượt đơn, tôi cảm thấy đây chắc là do dùng ván đơn xem ra tương đối sặc sỡ, tương đối đẹp trai, nhưng đúng là thực ra Giang Ly còn rất cool.

      Đương nhiên tôi ván đơn hay ván đôi cùng thế, tôi đều biết trượt. Nhưng Giang Ly đồng ý dạy tôi, đương nhiên tôi cũng phải trượt ván đơn.

      Tôi giẫm chân lên ván trượt tuyết, cảm thấy hai chân cứng đờ, giống như cứ hễ cử động là ngã nhào, thế là tôi chẳng dám cử động, đứng đần ra chỗ. Sau đó, Giang Ly tiếng nào, đẩy tôi cái...

      Câu kia ra thế nào nhỉ? Đúng, giống như mũi tên rời cung vậy, “vụt” cái liền bay ... Tuy tôi khoa trương như mũi tên nhưng mà tốc độ cũng đủ để ngạt thở, huống hồ tôi đứng ở con dốc, càng trượt xuống dưới, tốc độ càng nhanh. Tôi bị dọa cho thất kinh, mở rộng tay cuồng loạn hét oang oang, gắng sức vươn về phía sau, hy vọng có thể giảm bớt tốc độ, đáng tiếc là có tác dụng. Tôi cảm thấy mình giống như ngồi chiếc xe mất kiểm soát có người lái, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xảy ra cố.

      Thế là cố xảy ra rồi...

      Chính vào lúc tôi há miệng, khua tay lắc trái lắc phải, đứng vững được, “huỵch” tiếng đổ nhào xuống tuyết. Tuy đến mức bị thương nhưng mà... mông rất đau!

      Giang Ly giẫm ván trượt tuyết, chậm rãi uyển chuyển trượt đến. Con đường ra trượt ngoằn ngoèo như con rắn, rẽ trái rẽ phải, đáng tiếc là bị ngã. Tôi vừa nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh khuôn mặt của ta, liền tức giận rồi.

      Giang Ly cười híp mắt, khom lưng, kéo tôi dậy, khi tôi bám vào tay ta để đứng dậy, nhân lúc ta chú ý, đột nhiên bổ nhào lên người ta. Giang Ly phòng bị, hoa lệ ngã ra sau, đương nhiên ta cũng quên kéo tôi ngã theo.

      Tôi ép lên người Giang Ly, bóp cổ ta, hung dữ : “ tạo phản rồi, sao dám lén đẩy tôi?!”

      Giang Ly chút phản kháng, mặc cho tôi ức hiếp áp bức, còn cười mỉm. Lúc này, biểu của ta lại mạnh mẽ và lạnh lùng như trước đây, trái lại có chút dịu dàng, ấm áp. Ánh mặt trời buổi sáng mùa đông còn xuyên qua chiếc cổ lạnh ngắt, chiếu cặp lông mi dài dài của ta, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi bị dáng vẻ tốt đẹp giả tạo này của ta lừa gạt rồi, chầm chậm thả lỏng tay.

      Giang Ly vẫn ngoan ngoãn nằm dưới đất, thong thả mỉm cười, : “Tôi chẳng qua chỉ là muốn xem xem cảm giác thăng bằng của như thế nào.” Vừa , cặp lông mi kia còn lay lay.

      Tôi bị cặp lông mi dưới ánh sáng mặt trời kia hấp dẫn, ma xui quỷ khiến duỗi tay ra sờ. Lúc này tôi găng tay dày, găng tay còn dính tuyết. Giang Ly dường như giật thót mình, nghiêng đầu, tránh găng tay của tôi, trầm giọng : “Quan Tiểu Yến, đừng làm bừa.” Cũng biết làm sao nữa, tôi luôn cảm thấy trong giọng của ta mơ hồ mang ý cười.

      Tôi sực tỉnh, cười nịnh bợ, thu tay về, rất nghiêm túc: “Vậy ... cảm thấy cảm giác thăng bằng của tôi như thế nào?”

      Giang Ly mỉm cười cái: “Cũng tồi.”

      Tôi được ta khen khiến cho vui sướng, quyết định tính toán chuyện ta lén đẩy tôi nữa. Đáng tiếc lúc này Giang Ly lại bổ sung câu: “Đại não phát triển, tiểu não cũng phải phát triển chút nhỉ?”

      Tôi vừa mới gắng sức đứng dậy, suýt chút nữa vì câu này của ta mà lại ngã nhào.

      Đáng tiếc tôi chẳng có cách nào trị ta, nhìn trời... thế giới này luôn luôn có chút biến thái, đại não, tiểu não đồng thời phát triển, ví dụ như cái kẻ trước mặt tôi đây.

      Lúc này Giang Ly cũng đứng lên rồi... Tôi cự tuyệt thừa nhận ta đến động tác đứng cũng hết sức đẹp trai! = =

      Giang Ly phủi hết tuyết đầu và người, lúc này mới : “Được rồi, chúng ta bắt đầu học.”

      Nhìn bãi tuyết rộng thênh thang, nhìn thân hình mạnh mẽ, kiên cường của Giang Ly, tư thế thành thục, tôi xoa xoa mông, nỗi buồn trào lên.

      Giang Ly gác tay, đứng dốc tuyết, cao thâm thể đoán được : “Vừa rồi khi trượt xuống, phạm phải rất nhiều lỗi cơ bản, đó chính là gắng sức muốn dừng lại, thực ra nếu như tạo được tư thế tốt cứ xông thẳng về phía trước, có thể trượt vững. thế giới này luôn có số việc, khi bắt đầu cách nào dừng lại được, buông ra thể thu lại được, ví dụ như trượt tuyết, lại ví dụ như...”

      Tôi lắc lắc đầu, nửa hiểu nửa : “Lại ví dụ như cái gì?”

      Giang Ly trả lời, trưng ra nụ cười mang chút miễn cưỡng với tôi: “ đoán .”

      Tôi đoán cái gì mà đoán!

      Tuy bất mãn, nhưng tôi vẫn rất quan tâm với Giang Ly: “Giang Ly, cười được cần miễn cưỡng, có người nào quy định nô lệ bắt buộc phải cười với chủ nô lệ đâu.”

      Giang Ly lảo đảo chút, suýt ngã, thế là tôi phát kỹ thuật trượt tuyết của ta, hình như chẳng ra làm sao...

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 50
      Giang Ly đứng bên cạnh tôi, đỡ vai, giúp tôi tạo tư thế đúng, : “Trọng tâm của phải ngả về phía trước, được ngả về phía sau... Này, rốt cuộc có biết trọng tâm là cái gì ? Ngả về trước, đúng, cơ thể cần cứng nhắc như vậy...”

      Tôi làm theo những gì Giang Ly , nhưng ta hình như luôn hài lòng. Tôi tức giận, hung dữ lườm ta.

      Giang Ly chẳng biết làm thế nào, lắc lắc đầu, chuyển động cơ thể, đứng phía trước, bên phải tôi, đưa tay duỗi ra trước mặt tôi, vừa hay ngoài tầm với của tôi. Sau đó, ta : “Như thế này , tôi ở phía trước, ở phía sau, nghĩ cách tóm chặt tay tôi.”

      Tôi cử động chút, người nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó thuận theo dốc tuyết trượt xuống.

      Đúng vào lúc tôi trượt xuống Giang Ly cũng trượt xuống, ta vẫn luôn giữ thẳng tay, tôi duỗi dài cánh tay ra, muốn tóm lấy tay của ta, nhưng luôn thiếu chút xíu. Trước đây tôi nghe qua câu chuyện cười, trước mặt con lừa kéo máy có treo củ cà rốt, con lừa kia vì muốn ăn cà rốt nên cứ thẳng về phía trước... Tôi cảm thấy tôi bây giờ rất giống con lừa đó...

      Nhưng mà cách này của Giang Ly cũng thực hữu hiệu, trượt lúc lâu rồi tôi phát , tư thế này của mình tuy tương đối xấu, nhưng thực càng ngày càng ổn định, quả nhiên Giang Ly ở phương diện nào đó vẫn có thể tin tưởng, dựa dẫm được.

      Thế là tôi đắc ý, chú ý đến thay đổi dưới chân, cẩn thận bước hụt cái. Trong tình huống thông thường, người ta gặp phải việc bất ngờ, chân tay phản ứng nhanh hơn đầu óc, vì vậy lúc này tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, liền ngẩng về phía sau, cần nghĩ cũng biết tình huống tiếp sau đó...

      Nhưng phản ứng của Giang Ly cũng rất nhanh, ta vừa nhìn thấy tình huống tốt liền quay ngang ván trượt dưới chân, đứng vững, lúc này tôi do quán tính vẫn tiến về phía trước, vừa muốn vượt qua Giang Ly, liền được ta chặn lại, ôm chặt lấy eo, tôi khua cánh tay ngã đổ về phía sau. Tuyết trơn quá, Giang Ly đứng vững, bị tôi ép cũng ngã về phía sau...

      Khi tôi ngã xuống đất, cảm thấy bên dưới mềm mềm, chẳng đau chút nào. Tôi gắng sức bò dậy khỏi người Giang Ly, quỳ xuống bên cạnh, đẩy đẩy ta, lo lắng hỏi: “Giang Ly, sao chứ?”

      Giang Ly mở mắt, lông mi vụt sáng. Tôi cảm thấy mình hôm nay thực rất kỳ quái, vì sao cứ luôn chú ý đến lông mi của Giang Ly chứ... Đúng vậy, nhất định là lông mi của Giang Ly dài hơn của tôi, tôi đố kỵ rồi...

      Giang Ly chớp chớp mắt, nằm mặt đất động đậy. Tôi cho rằng ta ngã hỏng rồi, cúi người đẩy đẩy ta, cau mày hỏi: “Giang Ly à, phải là bị ngã nên hỏng não rồi chứ?”

      Giang Ly cong khóe miệng cười cười, trả lời: “Tôi bị ngã hỏng... nhưng mà bị đè hỏng rồi.”

      câu vậy thôi cũng khiến tôi ngượng ngùng. Tuy tôi luôn cảm thấy tiểu tử này dạy chẳng ra làm sao cả, nhưng đối với cố này tôi vẫn phải tự chịu trách nhiệm. Thế là mặt của tôi đỏ lên, với Giang Ly: “Chuyện đó... xin lỗi nhé...” Tuy hôm nay tôi là chủ nô lệ, nhưng cũng là chủ nô lệ biết giảng đạo lý, chủ nô lệ dân chủ.

      Giang Ly lại : “ xoa cho tôi, tôi trách nữa.”

      Khốn nạn, tôi nhịn! Tôi nén cơn kích động muốn đập cho ta trận, dịu dàng vỗ vào vai ta, cười : “Đau ở đâu vậy? Để bản chủ nhân xoa cho .”

      Giang Ly giống như đại gia thư thái nằm mặt đất, híp mắt lại : “Chỗ nào cũng đau, xoa chỗ nào cũng được.”

      Ý thức được tiểu tử này đùa, tôi vô cùng tức giận, nhào đến người ta, bóp cổ ta: “ tạo phản rồi, mau dậy cho tôi!”

      Giang Ly chút tình nguyện đứng dậy, tư thế vẫn đẹp trai vô địch (tôi cự tuyệt thừa nhận = :), sau đó ta đỡ tôi gắng sức lảo đảo dậy, giúp tôi phủi hết tuyết người. ta nhìn tôi, muốn lại thôi, cuối cùng lấy hết dũng khí, : “Quan Tiểu Yến, tôi vẫn cảm thấy ngốc.”

      Tôi: “...”

      Trước tiên đừng tôi rốt cuộc có phải là ngốc hay , cứ coi là tôi ngốc, cũng cần phải thẳng như thế này chứ? Lời của Giang Ly làm tổn thương lòng tự trọng của tôi rồi, khơi lên ngọn lửa tức giận trong tôi, thế là tôi cười nhạt : “ lòng, tôi cảm thấy dạy cũng chẳng ra làm sao cả. Tôi này Giang Ly à, rốt cuộc có biết trượt tuyết ? Còn ván đơn ư? Tôi là học sinh có thiên bẩm như thế này mà lại dạy như thế, làm hỏng cả lớp nhân tài!”

      Giang Ly ngẩng đầu nhìn trời, phong thái nhàn nhã, sau đó mặt chút biểu cảm : “Vậy chúng ta hồ hình chữ U nhé!”

      Tôi ngẩng đầu nghi hoặc: “Hồ hình chữ U là thứ gì?”

      Giang Ly nhìn lướt qua tôi cái, như nhìn kẻ đần độn.

      Tôi lại bi phẫn rồi, vì sao người ta là nô lệ cũng có thể làm được việc khoa trương như thế chứ!

      Khi chúng tôi nhìn thấy thứ rất lớn giống như đoạn sông dốc đứng kia, cuối cùng tôi cũng hiểu ra hồ hình chữ U là thứ gì rồi. trắng ra, hồ hình chữ U chính là cái hồ hình chữ U (thế này phải là thừa lời sao = :). Nó giống như ống nước cực đại bị xẻ ra nửa, nghiêng dựa vào dốc núi, cụ thể tác dụng của thứ này và bãi trượt tuyết bình thường có gì giống nhau, tôi tạm thời cũng chưa nhìn ra, mọi người có thể hỏi Baidu đại thẩm, bà ta cái gì cũng biết.

      Tôi hiếu kỳ, vì sao hồ hình chữ U này có nhiều người như chỗ bình thường, lẽ nào chơi ở đây vui sao? Sau này tôi mới biết, hình như là do hồ hình chữ U này ở trong nước tương đối hiếm, cũng tương đối nguy hiểm, hơn nữa bãi trượt thu phí hình như cũng rất đắt, càng quan trọng hơn là, thứ này chỉ mở cửa cho những hội viên cao cấp của khu trượt tuyết... Tóm lại, chiếc hồ này rất đặc biệt.

      Tôi đứng ở điểm đầu của chiếc hồ hình chữ U, cách đường trượt nửa hình tròn, ngẩng đầu nhìn Giang Ly đứng ở điểm xuất phát cách mấy chục mét. Chúng tôi cách nhau tương đối xa, lúc này Giang Ly xíu trong mắt của tôi, nhìn có vẻ rất hay.

      Giang Ly điều chỉnh chút, trượt vào đường đua.

      Sau đó tôi liền phát chỗ hay của hồ hình chữ U này.

      Chỗ hay của hồ hình chữ U này chính là hình ảnh hiển thị.

      Chỉ thấy Giang Ly trượt nhanh như bay trong đường trượt của hồ, sau đó thuận theo vách của hồ hình chữ U lao lên , cuối cùng lao qua vách hồ, dừng lại giữa trung, ta rất tao nhã, tay tóm lấy mép của ván trượt, tay còn lại duỗi ra giữ thăng bằng, sau đó thẳng lưng trưng ra tư thế kéo gió... Tôi tuy rất muốn từ chối thừa nhận, nhưng tôi thể thừa nhận, tư thế này của ta rất đẹp trai.

      Giang Ly dừng lại lát trong trung, sau đó rơi xuống lòng hồ, tiếp tục lặp lại quá trình tăng tốc, tiếp đó ở vách hồ của góc khác lại bay lên giữa trung, vẫn tóm vào mép ván, nhưng tư thế lại đổi sang kiểu khác, tuy vậy vẫn rất đẹp mắt.

      Giang Ly rơi xuống lòng hồ, lại lần nữa hướng lên trung. Tôi cho rằng lần này ta vẫn tóm vào mép ván rồi phô ra tư thế cool, ngờ rằng khi ta bay đến thành hồ, đột nhiên lại tăng thêm lực, cả người xoay... đúng vậy, tôi nhìn sai, cũng viết sai, là xoay người, lấy trục thẳng đứng của thân người làm trung tâm, nhanh chóng xoay vòng hoặc hai vòng, có lẽ là vòng rưỡi... Tôi nhìn rốt cuộc ta xoay được bao nhiêu vòng, bởi vì ta xoay nhanh quá. Tôi trố mắt nhìn, hy vọng có thể nhìn động tác của ta, nhưng điều này là vô ích. Tuy ta cách tôi càng lúc càng gần, đáng tiếc tốc độ của ta nhanh quá, tôi nhìn đến hoa mày chóng mặt. Thế là tôi thể thừa nhận, tiểu tử Giang Ly này hình như rất có tài, , hình như chỉ là rất có tài...

      Giang Ly lần nữa hạ xuống dưới, lên trung, vẫn là xoay người, nhưng mà lần này hình như nhiều hơn lần trước vòng hoặc vòng rưỡi, tôi nhìn chăm chú đến cay sè mắt và đau, nhưng vẫn thể theo kịp động tác của ta. Giang Ly, kết hợp giữa lực và mỹ, lực và mỹ!

      Giang Ly cách tôi càng lúc càng gần, sắp đến đầu hồ, tôi cho rằng ta xoay người thêm lần nữa, nhưng ngờ khi ta phóng lên trung, đột nhiên giống như con nhím cuộn mình lại, sau đó lấy chiều ngang của cơ thể làm trung tâm, nhanh chóng lật lại...

      Giang Ly giống như chiếc máy bay chiến đấu linh hoạt, trong trung, tôi ngước mắt nhìn ta, kích động đến mức ra lời. Đẹp trai, đẹp trai quá, đẹp trai chết được!

      Tôi cứ luôn cho rằng Giang Ly là loại người trầm tĩnh mà nội tâm, người như thế này thường lý trí và lãnh đạm. Mà môn thể thao mạo hiểm như hôm nay đây thuộc về những người nồng nhiệt, kích thích, phóng khoáng, sôi nổi. ngờ, ngờ, ta biết chơi môn thể thao mạo hiểm này, lại còn thành thục như thế này, hơn nữa tôi nhìn ta dừng lại trong trung, biến đổi các tư thế khác nhau, luôn cảm thấy ta dường như có kiêu hãnh có thể sai khiến được tất thảy.

      Trong lòng Giang Ly chắc là cũng có ngọn lửa mãnh liệt như vậy nhỉ? Chỉ có điều loại mãnh liệt này được , chỉ trong những trường hợp như thế này mới có thể giải phóng ra được.

      Khi Giang Ly trượt đến trước mặt tôi, tôi vẫn ở trong trạng thái quá kinh ngạc mà chưa thu hồi hồn phách về được. Giang Ly khua khua tay trước mặt tôi, tôi chẳng để ý đến ta. Sau đó, ta lại lấy hai tay đỡ đầu tôi lắc trái lắc phải... Thế là hồn phách của tôi quay lại.

      Tôi kích động nhìn Giang Ly, lắp bắp: “Giang Ly, ... ... ... đẹp trai quá! phải dạy tôi... dạy tôi... dạy tôi...”

      mặt Giang Ly thoáng vẻ đắc ý, sau đó cũng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại, làm bộ lắc đầu : “ được, nguy hiểm lắm.”

      Tôi tiếp tục năng lộn xộn: “ sao cả, sao cả, tôi sợ nguy hiểm!”

      Giang Ly: “Thực ra tôi thấy học được đâu.”

      Tôi: “...”

      Tâm trạng của tôi rất phức tạp. mặt là do tôi phát ra Giang Ly là nhân tài mà sùng bái ta, mặt khác tôi lại bị ta làm cho tức nghẹn. Tôi suy nghĩ lại, cảm thấy lời của Giang Ly hình như cũng có lý, huống hồ từ chỗ cao như vậy trượt xuống, tôi thực hơi sợ. Thế là tôi nghĩ thông rồi, cũng tuyệt vọng rồi. Tôi tuyệt vọng lắc lắc vai của Giang Ly, vừa lắc vừa : “Vậy biểu diễn lần nữa cho tôi xem, nhanh!”

      Giang Ly phát huy bản chất nô lệ, ngoan ngoãn chạy đến điểm xuất phát.

      Tuy xem qua lần rồi, nhưng khi Giang Ly trượt xuống lần thứ hai, tôi vẫn vô cùng kích động. Đặc biệt là khi nhìn thấy ta cuộn như nhím lật (cái đó gọi là cuộn như nhím lật, là do tôi nghĩ thế, được nào = :), do nhất thời thể kiềm chế, tôi hét lớn: “Giang Ly à, đẹp trai quá!”

      Giang Ly lúc này cách tôi xa, xem ra nghe thấy lời của tôi, nhưng phản ứng của ta lại khiến tôi kinh ngạc.

      ta từ trung rơi xuống thành hồ, mông chạm đất...

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51
      Giang Ly đập người xuống thành hồ, lại bị ép trượt xuống dưới, trượt đến phần đáy của hồ hình chữ U, dừng lại ở đó. Sau đó, ta nằm đất, bất động...

      Tôi sợ chết được, sải bước chạy lại, quỳ bên cạnh ta. Tôi xác định được có linh kiện nào người Giang Ly bị tổn hại , vì vậy cũng dám chạm vào ta, đành cẩn trọng hỏi: “... ... ... sao chứ?”

      Giang Ly mở hai mắt, con ngươi sáng long lanh. ta hơi hơi nhếch khóe môi, xem ra cũng có gì đáng lo. ta : “Quan Tiểu Yến, cứ coi như tôi rất đẹp trai, cũng cần phải hét lớn tiếng như vậy chứ?”

      Tôi đỏ mặt, biết nên gì. Lại phải tôi vừa rồi đúng là tự nhiên, xem ra Giang Ly bị tôi dọa rồi, tưởng tượng chút, người chuyên tâm làm việc, đột nhiên có người hét lớn với ta tiếng...

      Giang Ly thấy tôi , lại đùa bỡn: “Thực ra thầm với tôi là được rồi.”

      Tôi: “...”

      Giang Ly, quá khốn nạn! = =

      Tôi hỏi Giang Ly: “ ngã ở chỗ nào? Có nghiêm trọng ?”

      Giang Ly lười nhác nhấc cánh tay lên: “Đỡ tôi dậy trước .”

      Thế là tôi ngoan ngoãn làm theo. Tuy tận sâu trong đáy lòng tôi có tiếng vẫn luôn gào thét, Quan Tiểu Yến, thực ra mày mới là chủ nhân, là chủ nhân...

      Tôi đỡ Giang Ly, thể lo lắng hỏi: “Giang Ly, có cần bệnh viện ? Có đau ?”

      Giang Ly chẳng chút khách khí, ép nửa thân người lên người tôi, cau mày rên rỉ, rồi : “ cũng quan tâm đến tôi.”

      Tôi lườm ta: “Thừa lời! là nô lệ của tôi, nếu như tàn phế, ai hầu hạ tôi?”

      Giang Ly lại : “Tôi nếu như tàn phế, đổi thành hầu hạ tôi.”

      Tôi ảo não: “Nghĩ rất hay, nếu như tàn phế, tôi cho chết luôn.”

      Giang Ly bị tôi dọa cho sợ hãi, thong thả : “Bây giờ tôi cách cảnh tàn phế còn xa nữa, xem ra phải hầu hạ tôi mấy ngày rồi.”

      Lúc này, bên cạnh chúng tôi có hai người da trắng qua. người nhìn Giang Ly cái, quay người lẩm bẩm với người còn lại.

      Tôi hỏi Giang Ly: “Bọn họ ngôn ngữ của loài chim gì vậy?”

      Giang Ly còn chưa đáp, lúc này, người trong số họ câu tiếng Bắc Kinh lưu loát lắm với tôi: “ , phải tôi tiếng chim.”

      Tôi nhất thời mồ hôi đầm đìa. Cái người này học cái gì học, lại học lời thô tục của người Trung Quốc, lời thô tục cũng được, nhưng lại tự chửi mình...

      Giang Ly đợi tôi , cười cười vẻ xin lỗi với hai người kia, kéo tôi rời .

      Tôi vô cùng buồn bã, hỏi Giang Ly: “Bọn họ tiếng Pháp phải ?”

      Giang Ly xa như thế này rồi vẫn còn cười, gật đầu : “Đúng.”

      Tôi: “Vậy bọn họ cái gì?”

      Giang Ly: “Bọn họ rất đáng .”

      Tôi nhanh chóng hiểu ra, Giang Ly cũng hiểu tiếng Pháp. Nhưng mà tiểu tử này vẫn được coi là thông minh, khen để bản nương vui vẻ hết giận, tuy nhiên tôi vẫn biết là tôi rất đáng mà (này!)...

      Đương nhiên, rất lâu sau đó, khi tôi biết được Giang Ly thực có thể nghe hiểu tiếng Pháp, dưới áp bức của tôi, ta mới chịu ra nội dung của cuộc chuyện giữa hai người da trắng đó. Tình huống như sau:

      Người da trắng A với người da trắng B: “Vừa rồi tôi nhìn thấy người này khi rơi xuống, ta làm rất tốt động tác bảo vệ, chắc là bị thương đâu nhỉ?”

      Người da trắng B trả lời: “Tôi cũng nhìn thấy rồi, ta chắc chắn bị thương, này trúng kế rồi.”

      Người da trắng A lại : “Nhưng mà kỹ thuật của người đàn ông này rất tốt... , phải tôi tiếng chim.” Câu ở phía sau là tiếng Trung.

      Khi tôi và Giang Ly rời khỏi sân trượt tuyết, tôi hỏi ta có thể lái xe , ta cắn răng : “Cũng có thể.”

      Thế là tôi càng thêm áy náy.

      Lúc về đến nhà, Giang Ly nằm nhoài ra sofa, buồn ngước mắt, chỉ huy tôi: “Quan Tiểu Yến, rót cho tôi cốc nước.”

      Tôi răm rắp nghe lời, lật đật rót nước cho ta. Đến lúc này, vai nô lệ và chủ nô lệ hoàn toàn tráo đổi cho nhau rồi.

      Tôi đành câm nín, nước mắt chảy thành hàng hỏi trời xanh, còn phải giả vờ tạo dáng vẻ vô cùng vui vẻ, bởi vì Giang Ly, người ta là bệnh nhân... Tôi làm sao mà lại xui xẻo thế này chứ!

      Tôi đưa nước cho Giang Ly, cẩn trọng hỏi: “Giang Ly à, thực cần bệnh viện sao?”

      Giang Ly đại lượng xua xua tay: “ sao, cần lo lắng.”

      Tôi càng ái ngại: “Tiền viện phí tôi trả... Đương nhiên, nếu như cảm thấy tiện, có thể tự trả...”

      Giang Ly uống ngụm nước, lười nhác đặt cốc nước vào tay tôi, tôi cung kính nhận lấy. Sau đó, Giang Ly với dáng vẻ của bệnh nhân: “ sao rồi, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

      Tôi vẫn còn chút có lỗi, muốn , nhưng lại biết gì.

      Lúc này Giang Ly lại : “Nếu yên tâm ở nhà chăm sóc tôi .”

      Tôi có chút khó xử: “Nhưng mà tôi phải làm... Nếu , hay là tôi đưa bệnh viện nhé?”

      làm?” Giang Ly cong cong khóe môi, trong nụ cười có chút gian trá: “ đừng có nghĩ nữa.”

      Tôi chẳng hiểu gì, vì sao tôi được nghĩ đến việc làm?

      Giang Ly đắc ý hếch cằm, nhìn về hướng thư phòng: “, bàn trong thư phòng có cuốn tạp chí, tên là Thời trang ZZ, cầm nó ra đây.”

      Lòng tôi hơi chùng xuống, căng thẳng vô cùng nhìn Giang Ly. Thời trang ZZ? Thời trang ZZ! Hình như tôi và Giang Ly từng nhắc đến thời trang ZZ, mà lần đó, vừa hay là tôi có đánh cược với ta... Tiểu tử này, phải thực được phỏng vấn đặc biệt Thời trang ZZ chứ? Trời ơi, làm sao có thể?

      Tôi như bị điện giật vậy, đứng bất động, Giang Ly kéo kéo áo tôi, cười đau khổ của người khác : “Sao thế, sợ cái gì?”

      Tôi rùng mình cái, run rẩy đặt cốc nước xuống bàn, sau đó bước loạng choạng vào thư phòng.

      Ở vị trí bắt mắt nhất bàn làm việc của Giang Ly, cuốn tạp chí mới xuất bản lặng lẽ nằm ở đó, đóng bọc rất đẹp đẽ nhưng tôi lại cảm thấy rất xấu xí.

      Sau đó, trang nhất của cuốn tạp chí kia, Giang Ly ăn mặc mới mẻ, biểu cảm thư thái, bình tĩnh tự tin mỉm cười, giống như : Quan Tiểu Yến, đần ra chưa?

      Hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã đổ, còn may tôi kịp dựa vào bàn. Tôi run rẩy cầm cuốn tạp chí kia lên, cẩn thận nhìn người trang nhất, có lẽ, có lẽ chỉ hơi giống Giang Ly nhỉ? Tuy giống như thế này là có khả năng, nhưng mà ngộ nhỡ sao?

      Tôi lật trang phỏng vấn đặc biệt kia ra, nhìn thấy trình ình cái tên rất to kia, AD?

      Tôi nhanh chóng, kích động, tiểu tử tạp chí này tên là AD, ta phải tên Giang Ly! Thiện tai, lão nương suýt chút nữa bị tiểu tử này che mắt rồi! Nhưng mà thế giới này lại có thể có hai người giống nhau như vậy sao, là thần kỳ.

      Thế là tôi kích động mang cuốn tạp chí ra ngoài phòng khách, quỳ xuống trước mặt Giang Ly, chỉ vào cái tên tạp chí với ta: “Giang Ly, muốn bịp ai chứ, người này là AD!”

      Giang Ly lúc này nằm sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy lời của tôi, đến mắt cũng chẳng buồn mở ra, bình tĩnh : “Quên mất với , tên hành tẩu giang hồ của tôi chính là AD.”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 52


      Giang Ly : “Quên mất với , tên hành tẩu giang hồ của tôi chính là AD.”

      Tay tôi run run, suýt chút nữa làm rơi cả cuốn tạp chí xuống đất. Thần kỳ quá, Giang Ly, loại người này lại có thể lên Thời trang ZZ? ta ngoại trừ thông minh hơn người thường chút, hiểu biết nhiều hơn người thường chút, hình như cũng chẳng có chỗ nào hơn người nhỉ?

      Tôi cam tâm, chăm chú đọc bài phỏng vấn đặc biệt trong cuốn tạp chí, khi nhìn thấy chữ lớn “Mạng XQ”, tôi nhất thời há hốc miệng nên lời.

      Mạng XQ, mạng phát triển mạnh mẽ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, tuy có thực lực tổng hợp mạnh như mấy mạng lớn khác, nhưng lại là trong những mạng có tốc độ phát triển nhanh nhất, tiền đồ phát triển được đánh giá cao nhất. Tôi là người ngoài ngành, đối với các lĩnh vực ưu thế của mạng XQ cũng hiểu lắm, nhưng từ góc độ của dân mạng bình thường mà , mạng XQ thực tồi. Con mắt nhìn của mạng này rất độc đáo, ví dụ, bây giờ trong nước có mấy trang web trò chơi, bắt đầu lưu hành sớm nhất, hình như đều là ở mạng XQ. Hơn nữa, diễn đàn của mạng này rất sôi nổi, rất nhiều bài viết hoặc ý kiến ở các mạng khác có thể bị cấm, trong diễn đàn của mạng này đều được phát tán như có chuyện gì. Ngoài ra, công cụ phục vụ của mạng này rất mạnh, tốc độ truy cập siêu nhanh, từ trước đến nay chưa từng bị lỗi. Ngoài những thứ này ra tôi còn thích số công năng tương đối độc đáo của nó, sử dụng rất thuận tiện. Blog của tôi được lập mạng XQ, hơn nữa tôi còn có ít đồ đều là mua từ trang mua bán của mạng XQ này.

      Mà trong cuốn Thời trang ZZ số mới nhất này, câu đầu tiên trong chuyên mục nhân vật phỏng vấn đặc biệt chính là: “Người sáng lập mạng XQ, AD...”

      Thế là cần nghĩ cũng biết tôi bị chấn động như thế nào.

      AD là người sáng lập của mạng XQ, mà Giang Ly đưa ra chứng cứ , AD chính là biệt danh của Giang Ly. Vậy Giang Ly, ta chính là người sáng lập XQ...

      Thế là, thế giới này huyền ảo rồi...

      Tôi nhìn chết trân vào hàng chữ cuốn tạp chí, sau đó véo vào cánh tay Giang Ly cái. Giang Ly kêu lên tiếng thảm thiết. Tôi ném cuốn tạp chí , nhìn Giang Ly, từ từ thốt lên: “Hóa ra phải là hoang tưởng.”

      Giang Ly xoa xoa cánh tay, giả vờ như chẳng biết làm sao, lắc lắc đầu: “Quan Tiểu Yến, ngoan ngoãn chấp nhận thực .”

      Tôi đột nhiên nhào đến bóp cổ ta, vừa lắc lắc vừa đau đầu nhức óc : “ , , , vì sao lại thế này, sao đột nhiên lại biến thành người sáng lập mạng XQ...”

      Giang Ly bình thản, nhàng gạt hai tay tôi ra, chậm rãi : “Tôi vốn là người sáng lập ra nó mà.”

      Tôi: “Vậy trước đây sao chứ?”

      Giang Ly: “ hỏi.”

      Tôi: “...”

      Tôi vặn tay, lửa giận trong lòng cháy rừng rực. Tên này là cố ý, tuyệt đối là như thế! Là người sáng lập mạng XQ, hơn nữa ta lại có ngoại hình đẹp như thế này, còn biết làm bộ làm tịch, ta muốn lên Thời trang ZZ đơn giản là chuyện dễ như trở bàn tay! Thế là ta cố ý giăng bẫy, muốn cùng tôi đánh cược, đợi tôi sa chân vào!

      Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nổi, tóm lấy cổ áo của Giang Ly, hung dữ : “! có phải là cố ý muốn đánh cược với tôi ?!”

      Giang Ly lúc này chống hai tay xuống sofa, phản kháng. ta đắc ý nhướn mày : “Tôi còn nhớ, là chủ động muốn đánh cược với tôi.”

      Tôi ngẩn ra, tiếp đó nghĩ đến điểm khác: “Vậy vì sao giả vờ mình có thực lực được lên tạp chí?”

      Giang Ly mỉm mỉm cười: “Đây gọi là đánh nhau ngại dối trá, tôi tin ngay ư?”

      Tôi: “...”

      Tôi lại câm nín hỏi trời xanh, nước mắt chảy thành hàng, thế giới này đen tối quá rồi, sinh ra loại người nham hiểm như Giang Ly thế này, ta chính là con rắn độc!

      Giang Ly gỡ tay tôi ra, cười híp mắt: “Quan Tiểu Yến, còn nhớ chúng ta đánh cược thế nào ?”

      Đến rồi! Tôi bi phẫn nhìn ta, tôi tôi quên mất rồi, có tin ?

      Giang Ly gật đầu : “Tôi biết quên. Vậy bắt đầu từ bây giờ tất cả tiền trong ngân hàng của đều là của tôi, có ý kiến gì ?”

      Tôi uể oải lắc đầu.

      Giang Ly tiếp tục ung dung tự tại : “Còn nữa, ngày kia đừng quên từ chức, cần tôi cùng ?”

      Tôi càng uể oải: “ muốn .” Tôi biết muốn gặp Vương Khải.

      Giang Ly lắc đầu, thở dài : “Quan Tiểu Yến, thực nếu như lần đánh cược này rút hết tiền trong ngân hàng, bất luận kết quả như thế nào, cũng tổn thất về kinh tế.”

      Toát mồ hôi, đúng cách hay, sao tôi lại nghĩ đến nhỉ? Giang Ly à Giang Ly, sớm, đợi đến bây giờ khi tôi thua rồi mới , để khiến tôi hối hận ư? thành tâm thế này để khiến tôi tức sao?...

      Tôi ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào sofa, đến sức để ngẩng lên cũng chẳng có.

      Giang Ly nghịch nghịch lọn tóc của tôi, tâm trạng vô cùng thoải mái. ta : “Quan Tiểu Yến, mau nấu cơm.”

      Tôi thảm hại rồi, tiền cũng , công việc cũng , còn nấu cơm cái gì! Chết đói là xong!

      Giang Ly thấy tôi chẳng động tĩnh gì, thế là : “Vậy được, làm, tôi làm.”

      Tôi rùng mình, chẳng biết làm thế nào, : “Được, được, được, tôi làm chẳng phải là được sao? Giang Ly, thực là ông lớn của tôi!” Tôi rồi, gắng sức đứng dậy khỏi sàn nhà, về phía nhà bếp.

      Giang Ly ở phía sau đột nhiên lên tiếng: “Tôi già như vậy sao?”

      Tôi quay người lườm ta: “Im miệng! Giang Ly, quá khốn!”

      Cơ thể của Giang Ly thực phải tầm thường, được tôi hầu hạ ngày, đến ngày mùng Bốn tháng khỏe như rồng, như hổ rồi. Thế là, ta có thể ngang tàng áp giải tôi từ chức.

      Tôi từ trước đến nay chưa từng nghe thấy ai phải từ chức vì đánh cược cả, vì vậy tôi thực muốn nước mắt cảm thông cho chính mình.

      Vương Khải nhàn nhã ngồi trong chiếc ghế siêu lớn của ta sau bàn làm việc. Khi tôi vào phòng làm việc của ta, nhe răng cười cười, sau đó, ta nhìn thấy Giang Ly đứng phía sau tôi, thế là nụ cười của Vương Khải cứng đờ mặt...

      Tôi cố trưng ra nụ cười miễn cưỡng, đặt đơn từ chức lên bàn của ta.

      Vương Khải nhìn thấy đơn từ chức, sắc mặt tái . Nhìn lướt qua Giang Ly cái, lạnh tanh với tôi: “Thư ký Quan, thực muốn từ chức sao?”

      Tôi do dự gật gật đầu, cúi đầu dám nhìn Vương Khải, Vương Phó tổng , thực ra tôi muốn từ chức... Khó khăn lắm tôi mới bịp bợm lừa đảo kiếm được công việc lương cao như thế này...

      Vương Khải: “Vì sao?”

      Tôi: “Trong đơn từ chức có viết rồi.”

      Vương Khải: “Tôi muốn nghe lý do thực .”

      Lý do thực chính là, tôi thua cược. Nhưng mà lý do mất mặt như thế này có đánh chết tôi cũng chẳng thể ra được...

      Lúc này, Giang Ly vẫn đứng im lặng bên cạnh lên tiếng: “Đơn từ chức giao rồi, Tiểu Yến, chúng ta có thể rồi.”

      Tôi cảm thấy cũng đúng, thế là gật gật đầu có ý xin lỗi Vương Khải, quay người cùng Giang Ly rời .

      “Giang Ly!” Vương Khải đột nhiên đập bàn cái, làm tôi giật thót mình, quay đầu lại nhìn, ta đứng dậy, vẻ mặt vô cùng giận dữ, khiến người ta dám nhìn. ta nhìn Giang Ly, : “ có tư cách gì đem lại hạnh phúc cho ấy?”

      Giang Ly nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia của Vương Khải, im lặng hồi, đột nhiên chẳng tiếng nào cười cười. Ý cười đó giống như thèm để ý hoặc là thèm chấp.

      Giang Ly khoác cánh tay lên vai tôi, với Vương Khải: “Vậy có tư cách?”

      Vương Khải tái mặt đáp: “Tôi đương nhiên có, ít nhất tôi phải là gay!”

      Giang Ly: “Vậy được, chúng ta so sánh với nhau xem. Đầu tiên, điều kiện phần cứng. Nghĩ lại chắc sớm biết tôi là ai? Nam Tinh hình như thực nhiều tiền hơn XQ, nhưng mà hình như quên mất rồi, Nam Tinh là của bố , nếu so sánh với tôi, cũng là Vương Thành Hải lão gia kia so sánh với tôi nhỉ?”

      mặt của Vương Khải treo nụ cười giễu cợt: “Có lẽ ông ấy thực hơn .”

      Giang Ly cúi đầu nhìn tôi cái, lại tiếp: “Huống hồ Quan Tiểu Yến lại chẳng có hứng thú với những thứ này. ấy chỉ cần mỗi ngày có cơm ăn là được, nếu như năm có thể có thêm được tiền lương mười mấy hai chục vạn, ấy nằm mơ cũng cười mà tỉnh. Còn có phải là người thừa kế của Nam Tinh , tôi có phải là người sáng lập XQ , ấy chẳng thèm quan tâm.”

      Tôi toát mồ hôi, bởi vì là người sáng lập của XQ, tất cả tiền của tôi đều bị lừa sạch, còn biết ngại mà !

      Giang Ly hình như cảm thấy bất mãn của tôi, vỗ vỗ vai tôi để biểu thị an ủi, tiếp đó lại với Vương Khải: “Bỏ , chúng ta vẫn là so sánh chỗ then chốt nhé! có thể mang lại hạnh phúc cho Quan Tiểu Yến, lấy cái gì để chứng minh? Lấy những chiêu thức đào hoa với phụ nữ của kia sao? Bất luận tôi có phải là gay , ít nhất từ trước đến nay tôi đều chơi đùa với phụ nữ.”

      Vương Khải: “Tôi chơi đùa những người phụ nữ khác có nghĩa là tôi chơi đùa với ấy, tôi đối với ấy là lòng.”

      lòng?” Giang Ly cười lạnh lùng. “ lòng là phải làm được, phải là được. Nếu như lời ngon tiếng ngọt được coi là lòng, vậy lòng thế giới này cũng quá mất giá rồi nhỉ? Quan Tiểu Yến tuy ngốc nhưng cũng phải là dễ bị làm mờ mắt như vậy!”

      Tôi kéo kéo áo của Giang Ly, ngẩng đầu nhìn chiếc cằm gợi cảm của ta... Giang Ly à, có tài ăn ...

      Giang Ly cúi đầu mỉm cười với tôi, tiếp đó lại với Vương Khải: “Tôi lãng phí lời với nữa. thực chúng ta bây giờ nắm chắc, đủ để chứng minh, đối với phụ nữ, loại người như mới chứa tai họa ỉ lớn nhất cho bọn họ!

      Lùi lại chút , cứ coi như thực thích Quan Tiểu Yến chút xíu, có thể thích ấy bao lâu? tuần lễ? tháng? Hay là năm? Vậy sau năm sao? nghĩ tới lúc thích ấy nữa chưa? gây ra tổn thương gì đối với ấy? Nếu như thể tự đặt mình vào vị trí của ấy để nghĩ cho ấy, vậy phiền hãy tránh xa ấy ra.

      Muốn chơi đùa phụ nữ quang minh chính đại mà chơi, đừng dùng chiêu bài tình cảm... Đương nhiên tôi thể mặc kệ cho Quan Tiểu Yến bị chơi đùa.

      Quan Tiểu Yến, ấy sống là người của Giang Ly tôi, chết cũng là người của Giang Ly tôi!”

      Giang Ly xong, đợi cho Vương Khải đáp lại, dẫn tôi quay người ra khỏi cửa. Xem ra Vương Khải cũng có cảm giác nhất thời đại não đột nhiên vận hành chậm chạp như vậy nhỉ... Dù gì chúng tôi đều là người phàm, còn Giang Ly, ta là con rắn độc...

      Còn tôi... đại não của tôi hoàn toàn chết rồi, màn hình màu đen chỉ nhảy nhót câu: Quan Tiểu Yến sống là người của Giang Ly tôi, chết cũng là người của Giang Ly tôi!

      Sống là người của Giang Ly tôi, chết cũng là người của Giang Ly tôi...

      Tôi được Giang Ly lôi ra khỏi tòa nhà làm việc của công ty quảng cáo XXX, cả đoạn đường thu hút ánh mắt của vô số người, trong đó hình như còn pha trộn tiếng kêu thấp giọng được tự nhiên lắm của số phụ nữ. Đương nhiên tôi lúc này về cơ bản chẳng còn cảm giác gì nữa rồi, trong đầu đều là tiếng vọng lại của câu cuối cùng của Giang Ly kia, hết lần này đến lần khác.

      Trong lòng tôi đột nhiên trào lên bi thương nhàn nhạt, Giang Ly, ta, ta làm sao có thể tùy tiện lời như thế này chứ! ta có biết như thế này rất dễ gây ra hiểu nhầm cho tôi ?

      Nhưng mà, vì sao trong đáy lòng của tôi lại dường như trào dâng loại... Sao, cảm động?

      Tôi nghiêng đầu nhìn Giang Ly, trong lòng nghĩ, nếu như Giang Ly phải là gay, nếu như ta phải là gay...

      Tôi lắc đầu cười khổ, nếu như Giang Ly phải là gay, vậy Quan Tiểu Yến tôi cũng có cơ hội lại gần ta nhỉ?

      Đến lúc Giang Ly nhét tôi vào trong xe, tôi vẫn còn đờ đẫn. Giang Ly giúp tôi thắt xong dây an toàn, vỗ vỗ vào mặt tôi, kỳ quái : “Quan Tiểu Yến làm sao vậy, sắc mặt trắng bệch như vậy?”

      Tôi cụp mắt xuống nhìn ta, hờ hững : “Tôi sao, cảm ơn !”

      Giang Ly: “Đừng khách sáo, thực ra thất nghiệp cũng phải là chuyện gì quá lớn, cần ủ rũ như vậy.”

      “Ờ...” Tôi đáp lại tiếng, do dự lát, lấy hết dũng khí : “Giang Ly, ...” có phải là thực chút thích tôi ? Nhưng mà làm sao có thể chứ, ta ràng là gay... Nhưng mà ta là gay biểu ra bộ dạng giống như có chút thích tôi chứ nhỉ? Tôi vô cùng căng thẳng, tự mình cũng cảm thấy đến mức tim đập nhanh, nhưng mà tôi muốn lại thôi, vẫn chẳng được câu nào.

      Giang Ly có chút kỳ quái: “Tôi làm sao chứ?”

      Tôi dựa vào ghế ngồi, cẩn thận cụp mắt xuống, tiếng : “Thực cần phải đối tốt với tôi như vậy.”

      Im lặng.

      Vẫn là im lặng.

      Tôi cho rằng Giang Ly nghe thấy lời của tôi, càng hay, tôi cũng cảm thấy rất là ngượng ngùng, coi như có gì xảy ra nhé, những suy nghĩ tự mình kia tất cả đem đẩy hết ra khỏi đầu, tôi tự với mình: Giang Ly thích đàn ông, phụ nữ tránh xa ra...

      Chính vào lúc này, giọng lành lạnh của Giang Ly từ bên cạnh truyền đến: “Tôi thấy vui.”

      Tôi cảm thấy Giang Ly chắc là cầm nhầm kịch bản rồi, căn cứ vào lối suy nghĩ như trước đây, ta nên rất có hứng thú với Vương Khải mới đúng, nhưng mà bây giờ... tuy tôi dám ta hình như là có hứng thú với tôi, nhưng ta đối đãi với Vương Khải hề khách khí. Nghĩ đến đây, tôi lại cẩn trọng hỏi Giang Ly: “Giang Ly, với tôi nhé!”

      Giang Ly lúc này ăn cơm trưa do tôi nấu, dáng vẻ tồi. ta nhìn miếng sườn chua ngọt trong đĩa, chẳng ngước lên nhìn, trả lời tôi: “ .”

      Tôi ấp úng hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí : “Giang Ly, thực thích Vương Khải sao?”

      Giang Ly: “Thừa lời, lẽ nào thích sao?”

      Tôi giải thích: “Tôi phải là loại thích kia, mà là loại thích đó, ấy, chính là loại thích của đàn ông đối với đàn ông, hiểu mà...”

      Giang Ly gắp miệng sườn nhét vào miệng tôi, sắc mặt tốt : “Quan Tiểu Yến, đừng ép tôi.”

      Vì còn tháng nữa là đến Tết rồi, vì vậy tôi cũng vội tìm việc. Tuy tiền trong ngân hàng của tôi mất sạch rồi, nhưng Giang Ly , chỉ cần tôi ngoan ngoãn nấu cơm, làm việc nhà cho ta, ta chưa biết chừng còn cho tôi chút tiền tiêu vặt, nếu như biểu tốt còn có tiền thưởng.

      Tôi : “Hay là tôi đến XQ của bọn làm việc nhỉ?” XQ à, trong những mạng tôi thích nhất, nghĩ cũng thấy hưng phấn.

      Giang Ly, mặt chút biểu cảm, trả lời: “Tôi cảm thấy thích hợp để làm thái thái hơn.”

      Thế là tôi liền bi phẫn, lắc mình biến hóa thành bảo mẫu của Giang Ly, hơn nữa đến cơm trưa của ta tôi cũng phải đưa, hơn nữa còn phải cùng ăn với ta... bởi vì Giang Ly thích ăn cơm mình. Tôi bị ta giày vò đến mức có chút bi phẫn, tiểu tử này ức hiếp người quá đáng...

      Tôi thực nghĩ thông, việc sao lại thành ra thế này, phải biết là, lúc đầu khi mới kết hôn, Giang Ly muốn ăn cơm tôi nấu, còn phải xem sắc mặt của tôi, được chưa nào!

      Bất luận tôi có suy nghĩ gì, dù gì đến trưa hôm sau, tôi vẫn phải xách chiếc hộp giữ nhiệt cực đại, lật lật đến tổng bộ của XQ.

      lễ tân xinh đẹp có giọng còn ngọt ngào, đẹp đẽ hơn cả tướng mạo của ấy, cười tủm tỉm hỏi tôi tìm ai. Tôi chẳng buồn nghĩ, liền là tìm Giang Ly. tiếp tân kia ngẩn ra.

      Tôi đột nhiên nhớ ra biệt danh của Giang Ly, thế là sửa lời : “Tôi tìm AD, đưa cơm trưa cho ấy.”

      tiếp tân xinh đẹp nhìn hộp cơm trong tay tôi cái, ánh mắt tuy lịch nhưng vẫn khó che giấu được khinh thường. ấy lịch hỏi tôi có hẹn trước , sau đó lẩm bẩm trong miệng mấy câu, ý nghĩa đó đại thể là, người muốn tìm AD nhiều như vậy, là gì chứ?

      Tôi cảm thấy Giang Ly làm chuyện này đến nơi đến chốn, ràng muốn tôi đưa cơm, nhưng vì sao lại bị kẹt ở quầy tiếp tân vào được? Tôi móc điện thoại ra, tức giận gọi điện cho Giang Ly, chất vấn ta lại muốn chơi trò quỷ gì. Giang Ly cười he he sao, bảo tôi đưa điện thoại cho lễ tân. Tôi làm theo.

      Sau đó, tôi nhìn thấy vào thời khắc lễ tân xinh đẹp kia đưa điện thoại lên tai, vẻ mặt đầy kinh ngạc và kích động, còn có chút sùng bái, giống như đó thực phải là chiếc điện thoại, mà là chiếc giày Lương Triều Vĩ bỏ lại... Sau công phu của câu , tất cả cảm xúc mặt đó hoàn toàn biến mất, mà được thay thế bằng thất vọng, sợ hãi và cam tâm.

      Tôi lại rất có hứng thú nhìn biến hóa cảm xúc của ấy, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có thể thay đổi được biểu cảm nhiều như thế, này có tài.

      xinh đẹp vâng vâng dạ dạ, chuyển điện thoại lại tôi, hơn nữa nhiệt tình chỉ cho tôi phòng làm việc của Giang Ly.

      Khi tôi vào phòng làm việc của Giang Ly, ta xem đống giấy tờ. Tôi đến đó, hòa khí ngút trời đặt hộp cơm lên bàn làm việc của ta, lớn tiếng : “Ăn cơm thôi!”

      Giang Ly ngẩng đầu, nhìn thấy tôi, cong khóe môi. ta vận động cánh tay cái : “Bóp vai cho tôi trước.”

      Tôi thèm vào, thực coi tôi là bảo mẫu của rồi sao? Tôi muốn phản đối, Giang Ly lại : “Còn về tiền thưởng...”

      Tôi chạy đến sau lưng ta, giữ lực vừa phải, bóp vai cho ta. Bờ vai của Giang Ly thực là rộng... Dừng lại, dừng lại, tôi nghĩ gì chứ...

      Tôi vừa bóp vai vừa hỏi Giang Ly: “ vừa gì với tiểu muội muội ở quầy lễ tân vậy? Dọa ấy sợ hãi rồi.”

      Giang Ly cười đáp: “ gì cả, tôi chẳng qua chỉ với ta là câu của có thể khiến ta rời khỏi XQ.”

      Tôi giật thót mình: “Tôi... tôi... tôi có thể làm được như vậy sao?”

      Giang Ly đắc ý hưởng thụ phục vụ của tôi, vừa lật xem cơm trưa có những gì, vừa : “ có thể thử.”

      Được rồi, tôi thừa nhận tôi có gan thử, việc biến thái thế này Giang Ly chưa biết chừng có thể thực làm được. Tôi đột nhiên nhớ đến những thái giám, cung nữ thời xưa đều gắng sức muốn làm việc dưới quyền của hoàng thượng, thỉnh thoảng đôi ba lời bóng gió là có thể quyết định được tính mạng của người. Tuy nghề nghiệp này có chút nguy hiểm, nhưng mà cảm giác tiếp cận với cấp này rất sảng khoái... Đợi chút, vì sao tôi nghĩ đến thái giám, cung nữ mà lại phải là hoàng hậu, quý phi? đúng, đúng, hình như tôi cũng thể coi là hoàng hậu hay quý phi, tôi chỉ là vợ danh nghĩa của Giang Ly, ấy, cái này ở thời xưa chính là... hoàng hậu, quý phi được hạnh phúc? Trời ơi, tôi muốn cái gì chứ, á á á á...

      Ăn cơm trưa xong, tôi lập tức về nhà, dù gì về nhà cũng chẳng có chuyện gì làm, chi bằng ở trong phòng làm việc của Giang Ly chơi chút, tham quan chút phòng làm việc của người sáng lập XQ cũng tồi, sau này tôi có thể ở diễn đàn của XQ linh tinh, ừm, rất hay.

      Tôi ngồi chiếc sofa lớn, nhìn Giang Ly ở cách đó xa. ta làm gì đó trước máy tính, rất chuyên tâm. Làn da của ta trắng trẻo mà tinh tế, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mím. Từ góc độ của tôi mà nhìn, ngũ quan của ta thực hoàn mỹ, giống như người đàn ông từ trong truyện tranh ra vậy. Kiểu tóc của ta rất đơn giản, dài, ngắn dựng thẳng đầu, giống như học sinh trung học nghiêm túc. ta vẫn lười nhác kết hợp quần áo người, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc khuy đầu tiên mở ra, vẻ tùy tiện mà thong thả. chiếc áo sơ mi kiểu dáng rất bình thường ở người ta lại dễ dàng khiến người ta đọc ra mùi vị khác lạ. Ánh nắng mặt trời của ngày đông chiếu vào, làm cho cơ thể của được bao phủ tầng ánh sáng màu vàng kim, tôi đột nhiên nghĩ ngốc nghếch, đứng dưới tầng ánh sáng này, có phải rất ấm áp ...

      Lúc này, Giang Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi kịp phản ứng, cứ ngây dại nhìn thẳng vào .

      Giang Ly đột nhiên cong khóe miệng, mỉm cười với tôi cái, ánh mặt trời màu vàng kim chiếu lên khóe môi của ta, rất đẹp, cũng rất... hút hồn...

      “Quan Tiểu Yến!” Giang Ly đột nhiên gọi.

      Tôi: “Hử?”

      Giang Ly: “Lau nước miếng .”

      Tôi ý thức được mất mặt của mình, vội vàng đưa tay áo lên lau lau miệng... Đâu có! Tôi đột nhiên nhớ đến, chiêu này Giang Ly sử dụng rồi, tôi lại nhớ cơ thể săn chắc của Giang Ly dưới chiếc áo tắm mỏng dính khó che đậy đó, suýt chút nữa lại chảy máu cam...

      Từ đối diện truyền đến tiếng cười vui vẻ của Giang Ly. vừa cười vừa : “ Quan Tiểu Yến, thèm muốn sắc đẹp của tôi từ rất lâu rồi phải ?”

      Tôi: “...”

      Tôi thở hồng hộc, ngã xuống sofa giả vờ làm xác chết, Giang Ly, những lời phá hỏng khí chết à?!

      Tôi nằm sofa lúc, lại ngủ mất. Tôi mơ giấc mơ, hơn nữa lại là xuân mộng. Tôi mơ thấy Giang Ly cúi đầu hôn tôi đầy tình cảm, hơn nữa, tôi còn mặt dày thè đầu lưỡi liếm liếm môi, sau đó Giang Ly há miệng ngậm chặt đầu lưỡi của tôi, tiếp tục quấn quýt...

      Nhưng mà từ trong đáy lòng tôi dường như có giọng luôn văng vẳng: Đáng tiếc là gay…

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 53


      Từ sau ngày Giang Ly năng lung tung với tiếp tân, những lần sau tôi vào XQ, đều vô cùng thuận lợi. Hơn nữa ánh mắt của nhân viên XQ nhìn tôi, khụ khụ, vô cùng kính sợ, thỉnh thoảng còn pha chút mờ ám và đố kỵ, tôi rất ít khi có thể hưởng thụ ánh mắt như thế này, thế là tiểu nhân đắc chí, càng cố gắng đưa cơm trưa cho Giang Ly hơn.

      Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt sắp đến Tết rồi, đa số nhân viên của XQ đều nghỉ rồi, còn Giang Ly lại biết ấm ức cho mình.

      Thế là trước Ba mươi Tết ngày, tôi và Giang Ly lên máy bay đến thành phố K.

      Thành K là thành phố cấp huyện bình thường ở phía bắc Trung Quốc, cách thành phố L xa, ngồi xe khoảng hơn giờ là đến. Bố mẹ của Giang Ly vẫn luôn sống tại thành K. Tôi đặc biệt muốn xem xem thành phố K rốt cuộc có chỗ nào đặc biệt mà lại có thể tạo ra kẻ gây hại cho nhân gian là Giang Ly như thế này.

      Khi chúng tôi đến nhà Giang Ly, trời sẩm tối, xung quanh rất yên tĩnh, trầm lắng. Nhà của Giang Ly ở trong tòa nhà gia đình của thành phố K, nghe tòa nhà này có rất nhiều người là giáo viên, có mấy người còn là giáo viên tiếng ...

      sao, tôi sợ, mẹ chồng tôi còn là giáo viên ngữ văn cơ, có gì đáng sợ chứ... Tôi vừa theo sau Giang Ly vừa nghĩ ngợi lung tung, lấy lại tự tin cho mình.

      Bố mẹ Giang Ly nhiệt tình đón tiếp chúng tôi, nhưng mà nhìn thấy giáo viên ngữ văn xinh đẹp, tôi vẫn có chút sợ hãi. Ai da, sao mà tôi lại kém cỏi thế này chứ?

      Ăn tối xong, chuyện lát, tôi định ngủ rồi. Hôm nay lại cả ngày, mệt quá!

      Nhưng khi ngủ, tôi phát ra vấn đề. Tôi phải ngủ cùng với Giang Ly chiếc giường, phải đắp cùng chiếc chăn...

      Chiếc giường kia là chiếc giường đôi tiêu chuẩn, bé hơn chiếc giường của Giang Ly rất nhiều. Hơn nữa... tôi từ trước đến nay chưa từng cùng Giang Ly đắp chung chiếc chăn...

      Tôi lén nhìn Giang Ly, hình như ta chẳng để ý gì. Khốn, đối với phụ nữ có cảm giác có nghĩa là tôi đối với đàn ông cũng có cảm giác, được chưa nào!

      Kỳ lạ, chẳng hiểu sao mặt tôi tự nhiên lại nóng rực, tôi cúi đầu ngượng ngùng kéo chiếc chăn kia, tự nhiên : “Cái đó... Có cần phải tìm mẹ hỏi thêm chiếc chăn ?”

      Giang Ly mặt chút biểu cảm, trả lời chẳng đúng câu hỏi: “Là mẹ chúng ta.”

      “Được rồi, mẹ chúng ta!” Tôi nuốt nước miếng, có chút căng thẳng. “Vậy...” Rốt cuộc còn có chăn nữa ...

      Câu của Giang Ly suýt chút nữa khiến tôi nghẹn chết: “Nhà của chúng tôi hơi nghèo, có thể có chăn khác nữa.”

      Tôi bị sét đánh trúng , miễn cưỡng mới có thể đứng vững. Thiện tai, nhà của nghèo ư? đường đường là người sáng lập XQ, chắc thể nào đến chăn cũng mua nổi chứ?

      Giang Ly hình như cũng ý thức được cách này đáng tin cậy lắm, thế là ta : “Vậy tôi hỏi xem nhé!” ta rồi, quay người ra ngoài, chẳng mấy chốc quay lại. “Hỏi rồi, có có, đáng tiếc mẹ chúng ta gần đây thử loại băng phiến mới, chăn dùng đến đều ngâm vào băng phiến rồi.”

      Tôi cắn cắn răng: “Tôi để ý đâu.” Tôi gần đây luôn nằm mơ xuân mộng, mơ thấy Giang Ly hôn tôi. Bạn xem nếu như tôi trong lúc ngủ mơ cẩn thận cái thú tính đại phát, làm gì Giang Ly, vậy tôi làm sao sống tiếp đây?

      quyết định chưa?” Giang Ly nhìn tôi vẻ vui lắm. “ chắc chắn để ý việc ngửi mùi hỗn tạp giữa hoa đinh hương và mùi khai của băng phiến chứ?”

      Tôi rùng mình cái, đây là băng phiến gì mà biến thái như vậy, hoa đinh hương và nước tiểu!

      “Cái đó, tôi lại rất để ý.” Được rồi, chăn chăn, Quan Tiểu Yến tôi cũng phải là loại người háo sắc, ừm hừ!

      Tôi nằm giường, có thể nghe tiếng thở của Giang Ly bên cạnh, càng có thể ràng nghe được tiếng tim mình đập loạn. Tôi thực điên rồi. Con người tôi tuy thỉnh thoảng có chút háo sắc, nhưng cũng phải là người háo sắc đến mê muội đầu óc, huống hồ thái độ của tôi đối với mỹ sắc từ trước đến nay đều chỉ là đứng từ xa mà nhìn, nhưng mà bây giờ ...

      Tôi lật người quay lưng lại với Giang Ly, áp bức trái tim đập loạn của mình. Tôi cảm thấy mình quá bi kịch, lại bộc phát cảm giác với người đồng tính.

      Bởi vì ban ngày mệt quá cho nên tôi nghĩ ngợi lung tung lát, cũng vô thức ngủ thiếp .

      Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, đương nhiên Giang Ly còn dậy sớm hơn tôi, chính xác là, ba người nhà Giang Ly đều dậy từ rất sớm để tập thể dục buổi sáng rồi... Quả nhiên thói quen biến thái này của Giang Ly là do di truyền.

      Từ buổi sáng khi tôi bắt đầu nhìn thấy Giang Ly, ta cứ thỉnh thoảng lại hắt xì hơi. Thế là tôi có lòng tốt hỏi han, ngờ ta lại bất mãn nhìn tôi cái, : “Còn phải là tại nửa đêm cướp chăn của tôi sao? Quan Tiểu Yến, ngủ cũng khó chịu!”

      Tôi đỏ mặt, dứt khoát để ý đến ta nữa.

      Ăn sáng xong, bố mẹ chồng tôi tìm bút mực, giấy nghiên bày ra viết câu đối. từ rất lâu tôi chưa xem viết câu đối rồi, vì vậy trong đầu óc tôi, chỉ có mua câu đối chứ có viết câu đối. Nhìn dáng vẻ ba người của gia đình học giả trước mặt này, cùng nhau mài mực loẹt quẹt, tôi đột nhiên cảm thấy mình là hạ cấp, á á á á...

      Giáo viên ngữ văn xinh đẹp viết xong vế đối, ngẩng đầu cười hòa nhã với tôi: “Tiểu Yến, lại đây cùng viết .”

      Tôi ngại ngùng lắc đầu: “Hi hi, con... con biết...”

      Giáo viên ngữ văn nhiệt tình kéo tôi đến: “ sao cả, Giang Ly cũng biết. Đón Tết mà viết câu đối mang lại may mắn cho cả năm.”

      Tôi cúi đầu nhìn chữ “Phúc” đoan chính của Giang Ly kia, trong lòng nghĩ, hóa ra giáo viên cũng hay mê tín và dối...

      Bỏ , viết viết, dù gì tôi cũng phải là người đạo đức giả, là do mọi người bắt tôi viết, mất mặt cũng chẳng phải là tôi. Tôi cầm bút lông, khua khua cái, viết bốn chữ lớn: “Tài nguyên quảng tiến” (1) lên tờ giấy màu đỏ, có chỗ nét thô đến mức giống như lông mày của chiếc bút màu mới, có chỗ nét vẽ lại xíu như những làn khói, viết xong, tôi cũng dám nhìn.

      Giáo viên ngữ văn xinh đẹp cười rồi cầm chữ “Tài nguyên quảng tiến” tôi viết đặt lên chiếc bàn bên cạnh phơi khô, tôi có chút ngại ngùng, bồn chồn nhìn biểu cảm của mọi người. Bố chồng tôi vẫn có gì khác thường, vẫn cười hiền từ, còn Giang Ly, tuy cười, nhưng mặt vẻ khinh bỉ. Thế là đầu óc tôi nóng lên, với ta: “Thực ra em viết chữ thảo.”

      Tôi vừa dứt câu, bố Giang Ly viết chữ thảo cách chuẩn mực, liền quay mặt ...

      Thế là tôi càng cảm thấy ngượng ngùng. May mà lúc này, giáo viên ngữ văn xinh đẹp đến, tôi giống như tóm được ngọn cỏ cứu mạng vậy, hy vọng bà đến giải vây. Ai ngờ bà đến, hứng khởi viết bốn chữ đẹp đẽ: “Sớm sinh quý tử”, sau đó lại hưng phấn cầm phơi...

      Tôi cúi đầu thấp, dám nhìn Giang Ly. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, rất nghiêm trọng, tôi nghĩ chắc là tôi bị bệnh rồi, căn bệnh kỳ lạ.

      Nhiệm vụ dán câu đối giao cho tôi và Giang Ly. Khi Giang Ly đem chữ “Tài nguyên quảng tiến” của tôi dán lên chiếc tủ trong phòng Giang Ly, tôi quay đầu, khuôn mặt trông ngóng nhìn Giang Ly: “Tôi viết rất xấu, có đúng ?” Thực ra tôi muốn ta an ủi tôi mấy câu. >_<

      Quả nhiên, Giang Ly an ủi tôi : “Cũng được.”

      Tôi cảm động nhìn ta, lúc này, ta thêm câu: “Ít nhất có thể để trừ tà.”

      Tôi: “...”

      Buổi chiều, tôi cùng Giang Ly chơi hội. Lễ hội năm mới rất náo nhiệt, tôi mua rất nhiều thứ, đều nhét cho Giang Ly xách. Những thứ trong lễ hội tuy thú vị nhưng có chuyện khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi phát , trong mười lăm phút ngắn ngủi chúng tôi bộ từ chỗ khu nhà ở đến lễ hội, đường gặp mười người có đến tám người quen Giang Ly, hơn nữa còn thân thiết chào hỏi ta. Người lớn tuổi chút gọi ta là “Tiểu Giang” hoặc “Tiểu Ly”, người trẻ tuổi chút gọi tên ta, còn có số người gọi ta là “Giang ca ca”, “Giang ca”, “Giang tử ca”...

      Tôi cảm thấy rất kỳ quái, thành phố K tuy lớn nhưng cũng phải nhỉ? Làm sao mà mọi người đều quen thân với ta như vậy?

      Tôi có chút khó hiểu, hỏi Giang Ly: “ quen biết bọn họ à?”

      Giang Ly vô cùng thản nhiên trả lời: “ quen.”

      Tôi: “...”

      Tôi nhìn thấy bộ dạng như chẳng hề có chuyện gì của Giang Ly, hãi thay cho ta chút, tiếp đó lại : “Nhưng mà bọn họ dường như đều quen biết vậy...”

      Giang Ly tiếp tục thản nhiên: “Có lẽ là do danh tiếng của bố mẹ chúng ta quá lớn.”

      Nhìn bộ dạng trấn tĩnh như vậy của Giang Ly, tôi liền tin, hơn nữa, bắt đầu thầm sùng bái hai vị giáo viên nhân dân đó. Đương nhiên sau này nghe Hàn Kiêu kể lại, tôi mới biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

      Hóa ra, hóa ra, hóa ra, độ nổi tiếng của Giang Ly có khả năng còn hơn cả bố mẹ ta nữa... ấy, bố mẹ của chúng tôi, vì sao vậy?

      Thành phố K là thành phố rất , giáo dục ở đây tương đối lạc hậu, nếu ai tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng như Thanh Hoa, Bắc Kinh, chắc chắn kiện chấn động toàn thành phố. Mà Giang Ly, ta là thủ khoa đại học cấp tỉnh đầu tiên của bọn họ, sai, cấp tỉnh, thủ khoa đại học...

      Rất nhiều người thường xem tiết mục mừng xuân vào đêm Ba mươi Tết, tôi chính là người như vậy, bố mẹ chồng tôi cũng như vậy. Còn Giang Ly... ta có như vậy cũng quan trọng nữa...

      Thế là nhà bốn người vui mừng hứng khởi ngồi trước ti vi xem chương trình mừng xuân, tuy lễ phục của người dẫn chương trình thu hút đến mức khiến tôi mất hồn, tuy số vũ đạo thực khiến người ta cảm thấy hoa mày chóng mặt, nhưng tôi cảm thấy bối cảnh của sân khấu mới thực đẹp, vì vậy tôi xem rất chú tâm. Xem khoảng hơn hai tiếng, ngoài tôi ra, ba người còn lại đều ngáp ngủ. Tôi nhìn trái ngó phải, ngại ngùng : “Hay là chúng ta ngủ sớm ?”

      Giáo viên ngữ văn lắc lắc đầu: “Chúng ta chờ Giao thừa, nếu con buồn ngủ ngủ trước .”

      Nhưng tôi rất hưng phấn, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

      Lúc này, Giang Ly đột nhiên : “Chương trình mừng xuân này chẳng có ý nghĩa gì nhỉ?”

      Tôi vừa muốn lắc đầu, lại thấy giáo viên ngữ văn và giáo viên toán nhất trí gật đầu. Sao, lẽ nào bọn họ cảm thấy sân khấu rất đẹp sao? (cảm phiền nhìn vào trọng điểm có được = :)

      Giáo viên toán đề nghị: “Hay là chúng ta xem phim nhé!”

      Hai người còn lại nhất trí tán đồng. Tôi hỏi Giang Ly: “Phim gì vậy?”

      Giang Ly bình tĩnh trả lời: “Phim kinh dị.”

      Tôi: “...”

      Có cần phải biến thái như thế này chứ, đêm Ba mươi Tết xem phim kinh dị? Ba người nhà này đều là người gì chứ, á á á á á...

      Đèn trong phòng đều tắt , bốn người ngồi xếp bằng sofa, ánh đèn xanh u ám phát ra từ ti vi chiếu lên mặt bốn người, vô cùng quái dị.

      Tôi nghe tiếng nhạc kinh hồn bạt vía trong ti vi, cảm thấy da gà nổi hết cả lên.

      Tôi phải là chưa từng xem phim kinh dị, chính là do trước đây xem nhiều quá cho nên mới càng sợ hãi, vì tôi biết thứ này rốt cuộc thấm vào trí não nhiều thế nào. Hơn nữa, nếu như bộ phim này trước đây tôi từng xem làm gì, nhưng nghe đây là bộ phim mới nhất của năm nay, hai giáo viên nhân dân vẫn chưa nỡ xem, muốn đợi lúc con trai, con dâu quay về cùng nhau xem.

      Tôi coi như được mở rộng kiến thức rồi, hóa ra phim kinh dị cũng có thể lấy ra để chúc mừng năm mới! >_<

      Cuối cùng tôi cũng hiểu Giang Ly chút rồi, có bố mẹ mạnh mẽ thế này, ta hung mãnh cũng được. Đồng thời tôi cũng thông cảm với , nghe tiểu tử này từ được thấm nhuần phim kinh dị, chẳng trách tính cách ta bây giờ lại biến thái như thế, thực ra cũng thể hoàn toàn trách ta được...

      màn hình đột nhiên xuất chiếc đầu bê bết máu!

      Tôi thét lên tiếng thảm thiết, tiện tay tóm luôn thứ bên cạnh, nắm chặt. Khi tôi bị thứ đó nắm ngược lại, tôi mới phát , hóa ra thứ tôi tóm là tay Giang Ly.

      Mặt tôi đỏ gay, ngượng ngùng gạt tay ta, tiếp tục xem phim. May mà bây giờ trong phòng tương đối tối, mọi người nhìn thấy ngượng ngùng của tôi.

      Cùng với phát triển của tình tiết bộ phim, trong phòng thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng hét lớn của tôi, ngoài ra, chỉ có những thanh khiến người ta kinh hãi đến dựng tóc gáy trong phim.

      Sau đó, khi nữ nhân vật chính nửa đêm canh ba trong vườn hoa của mình, xung quanh có ánh sáng nhàn nhạt, u ám, khiến tâm trạng nặng nề vô cùng. Trong vườn hoa yên tĩnh như chết vậy, khiến người ta cảm thấy có chuyện gì đó phải xảy ra vậy.

      Nữ nhân vật chính cất bước vào sâu trong vườn hoa, từng bước, từng bước.

      Tôi nín thở, mắt chớp, nhìn chăm chăm vào màn hình ti vi. Xuất rồi, kẻ kia xuất rồi...

      Chính vào lúc này, cánh tay chậm rãi bò lên vai tôi...

      Tôi lớn tiếng kêu “á”, muốn nhảy dựng lên khỏi sofa, gạt bàn tay kia ra, nhưng lại bị bàn tay kia giữ chặt cứng ghế!

      Tôi còn chưa kịp phản ứng , lại bị chủ nhân của bàn tay kia kéo vào lòng, ôm chặt. Sau đó, người kia cười cười, giọng khẽ lên vành tai tôi: “Toàn là giả, sợ cái gì chứ?”

      Thừa lời, tôi cũng biết là giả, nhưng mà... nhưng mà vẫn rất đáng sợ...

      đúng, là Giang Ly ư? Giang Ly, ta lại dọa tôi? Tôi giãy giụa muốn vùng thoát khỏi Giang Ly, đồng thời phẫn uất chất vấn ta: “Giang Ly, sao lại dọa tôi?! có biết là dọa người ta, người bị dọa sợ quá chết ?!”

      Giang Ly buông tay ra, cằm hơi vểnh lên, : “Mau xem , người chết đầu kia xuất rồi.”

      Tôi quay đầu, nhìn vào màn hình ti vi, chỉ thấy thi thể đầu kia lặng lẽ xuất sau lưng nữ nhân vật chính, sau đó nó đưa hai tay lên, nhàng giữ lấy đầu của ta...

      Tôi kêu lên tiếng thảm thiết, ôm chặt lấy Giang Ly, vùi mặt vào lồng ngực ta dám nhìn nữa. Quá... quá đáng sợ!

      Tôi cảm thấy mình chắc chắc là bị phim kinh dị kích thích làm rối loạn thần kinh rồi, bởi vì tôi cảm thấy lồng ngực của Giang Ly hình như có chấn động nhè , ta hình như... cười?

      Xem phim kinh dị hét cũng sao, còn có thể cười được ư? Quả nhiên thế giới này chân thực bằng phim kinh dị!

      Tôi nằm trong lòng Giang Ly, đột nhiên phát , tư thế của hai chúng tôi như thế này là vô cùng mờ ám. Tôi cảm thấy mặt của mình giống như bị thiêu cháy, mọi thứ xung quanh đều tồn tại nữa, chỉ còn lại cánh tay mạnh mẽ và lồng ngực săn chắc của Giang Ly. Tôi cẩn trọng ngẩng lên nhìn Giang Ly, phát ta nhìn chăm chú vào màn hình ti vi, chút biểu cảm. Hai tay ta vẫn giữ lấy tôi, hoàn toàn có ý bỏ ra, giống như tất cả đều là điều đương nhiên, bình thường vậy.

      Tôi cúi đầu, trong lòng hơi buồn. Hóa ra Giang Ly để ý, ta thực để ý chút nào, ta ôm tôi, chỉ giống như ôm chú mèo bị kinh sợ, thong thả mà tự nhiên.

      ta thích tôi, ta thích đàn ông.

      Nhưng mà... tôi hình như có chút thích ta rồi...

      Tôi dụi dụi vào cổ Giang Ly, chọn tư thế thoải mái dựa vào lòng ta. Tuy cái ôm này thuộc về tôi nhưng mà... cứ để tôi mượn chút nhé! Tôi biết làm như thế này là đúng, nhưng tôi khống chế được mình rồi.

      Tôi bội phục mình, trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này mà lại có thể ngủ được. Có lẽ là bởi vì cái ôm của Giang Ly quá ấm áp, quá thoải mái nhỉ?

      Tôi đợi được Giao thừa, cũng đợi được xem pháo hoa mừng năm mới. Khi tôi tỉnh lại, đêm khuya rồi, bên giường bóng đèn sáng màu cam, ấm áp mà tĩnh lặng!

      Tôi là vì buồn tiểu mà tỉnh lại.

      Khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, cảm thấy phần eo hơi nặng, lưng dựa vào thứ cứng cứng. Tôi bừng tỉnh, duỗi tay ra sờ chỗ eo, sau đó sờ được cánh tay.

      Thế là tôi nhanh chóng tỉnh táo. Sau đó, tôi liền phát , tôi ngủ trong lòng của Giang Ly.

      Lúc này chúng tôi nằm nghiêng giường, tôi dựa vào ngực của Giang Ly, ta giữ lấy eo tôi, cằm tỳ lên đầu tôi, tư thế vô cùng thân mật, cứ giống như đôi vợ chồng ân ái.

      Đầu óc của tôi giống như bị thứ gì đó nặng trịch đập cái vậy, rất lâu sau mới kéo được thần phách quay về. Nhưng trong đáy lòng tôi lại cuồn cuộn dâng lên, Giang Ly, vì sao lại ôm tôi ngủ?

      Nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng tôi thấp thỏm hy vọng đáp án nào đó, nhưng mà đáp án đó bị tôi phủ định hết lần này đến lần khác.

      Trong lòng tôi đấu tranh hồi, phát mình thực cách nào tìm được cân bằng giữa tình cảm và lý trí, chỉ có thể dứt khoát gạt phăng hết những thứ linh tinh, rối loạn trong đầu kia , giải quyết vấn đề sinh lý trước, quan trọng hơn.

      Thế là tôi bò ra khỏi lòng Giang Ly, khoác chiếc áo vào, vào nhà vệ sinh.

      Khi quay lại phòng ngủ, tôi do dự chút, nằm bên cạnh Giang Ly, cách hơi xa chút. Có số thứ tôi có được, vậy tôi tình nguyện hy vọng nữa, như thế này tôi dễ dàng bỏ cuộc hơn.

      Nhưng mà tôi vừa nằm xuống, liền bị Giang Ly kéo vào lòng, ta lại ôm lấy tôi.

      Tôi cảm thấy trái tim mình gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơ thể cứng đơ dám cử động.

      Giang Ly lại ở bên tai tôi, như mơ: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, mau ngủ .”

      Trái tim tôi chùng xuống, lấy hết dũng khí gọi: “Giang Ly!”

      Giang Ly đáp lại tiếng.

      Tôi nuốt nước miếng, căng thẳng vô cùng: “... vì sao muốn ôm tôi ngủ?”

      Giang Ly trả lời: “Quan Tiểu Yến, phải thực muốn tôi bị lạnh chết chứ?”

      Tôi thả lỏng cơ thể, biết nên vui hay nên buồn.
      <div align="

      <hr align="center" size="2" width="100%" />


      Chú thích:

      (1) ”Tài nguyên quảng tiến” có nghĩa là “Của cải dồi dào”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :