1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà - Tửu Tiểu Thất

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 44
      Ngày hôm sau, tôi vừa ngủ dậy, nhìn thấy kim đồng hồ hẹn giờ đầu giường chỉ chín rưỡi, tôi đần ra, cầm nó lên lắc lắc, chiếc đồng hồ hẹn giờ này hỏng rồi sao?
      Lúc này, Giang Ly vào phòng, nhìn thấy tôi cầm đồng hồ hẹn giờ giày vò, thản nhiên : “Chào buổi sáng. Đúng rồi, chuông đồng hồ của kêu, tôi giúp tắt rồi.”

      Tôi phẫn nộ: “...”

      Giang Ly từ tốn : “Còn nữa, điện thoại của ngoài phòng khách, vừa rồi có kêu, tôi cũng giúp tắt rồi.”

      Tôi vò vò tóc, với chính mình đây phải là , phải là ... nhưng Giang Ly biến thái thế này, vậy nhất định là rồi! Thế là tôi phẫn nộ nhìn Giang Ly: “ rốt cuộc muốn làm gì, có biết là như thế này tôi bị trừ lương !?”

      Giang Ly: “ sao, bị đuổi mới tốt đó.”

      Tôi nhặt gối lên ném về phía ta, mẹ kiếp, vừa mới sáng sớm làm tôi tức rồi!

      Giang Ly đón lấy chiếc gối, ném lên giường, sau đó mặt chút biểu cảm : “Mau dậy , tôi mua đồ ăn sáng rồi... đương nhiên có thể ăn.”

      Thiện tai, tôi dựa vào cái gì mà ăn chứ?

      Khi Giang Ly đưa tôi làm, tâm trạng của tôi vô cùng nặng nề. thực lòng, phải là tôi chưa từng làm muộn, chỉ là đến muộn gần hai tiếng đồng hồ, nghe mà sởn tóc gáy.

      Giang Ly cho xe dừng trước cửa công ty tôi, nghiêng đầu nhìn sắc mặt tốt của tôi : “Quan Tiểu Yến, công việc này đối với quan trong như vậy sao?”

      “Thừa lời.” Đây chính là bát cơm của tôi. rồi, tôi cũng để ý đến ta, nhanh chóng xuống xe.
      Giang Ly hạ cửa kính xe, ở phía sau lưng tôi: “Hay là ở đây có người quan trọng?”
      Tôi cũng quay đầu lại, chẳng thèm để ý đến ta, con người này kỳ lạ đến mức hiểu được.

      Tôi đến trước cửa phòng làm việc của Vương Khải, tưởng tượng biểu cảm đáng đánh của ta muốn trừ tiền lương của tôi, run rẩy gõ cửa... có người đáp.

      Tôi vừa định gõ tiếp bên trong đột nhiên có người ra, suýt chút nữa đâm sầm vào tôi. Tôi lùi lại mấy bước, đứng vững lại nhìn, hóa ra là Tiết Vân Phong. Đứa trẻ này xem ra sắc mặt cũng chẳng tốt gì, thế là tôi cũng dám chọc vào cậu ta.
      Tiết Vân Phong gật đầu với tôi cái, hất cánh cửa, sau đó nghiêm mặt rời . Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu ta kìm được cảm thán, tiểu mỹ nam này khi tức giận cũng là khiến người ta run sợ, khí thế đó, khụ khụ...

      Tôi tự cảm thán về khí thế của Tiết Vân Phong, cửa phía sau đột nhiên lại mở ra. Tôi quay đầu, nhìn thấy Vương Khải đứng ở cửa. Sắc mặt cũng tốt, ta nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức run rẩy cười cười với ta, vừa muốn Vương Khải lại lên tiếng trước: “Thư ký Quan, cái gì với Tiết Vân Phong?”

      Tôi run run, phải chứ? Tiết Vân Phong, cậu khai ra tôi rồi?

      Vương Khải thấy tôi , hùng hổ hăm dọa: “Thư ký Quan, tôi trêu, ghẹo , vì sao với Tiết Vân Phong tôi dụ dỗ người đàn ông của cậu ta?!”

      Quả nhiên, Tiết Vân Phong, con người này, thể tin tưởng! Tôi lừ mắt, nhanh nhẹn chữa lợn lành thành lợn què : “Đâu có, tôi chỉ cảm thấy Giang Ly có khả năng thích ...”

      Vừa đến đây, Vương Khải đột nhiên cười lớn, tôt giật thót mình, hoang mang nhìn ta. ta lôi tôi vào phòng làm việc, đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, cười hi hi nhìn tôi.
      Tôi chột dạ: “Sao... sao vậy? Tôi thực gì khác...”
      Khóe mắt Vương Khải mang ý cười khiến người ta hoàn toàn tưởng tượng được ta vừa rồi vẫn còn trong cơn thịnh nộ. ta nhìn tôi, cười : “Quả nhiên là .”

      Trong đầu tôi tối đen, chết rồi, tôi bị lừa rồi! Loại trò này cũ rích rồi, lại khiến người ta đề phòng... Giang Ly cũng từng dùng nó để lừa Tiết Vân Phong.

      Vương Khải trầm tư lát, đột nhiên vỗ vào sau gáy, sung sướng ngộ ra: “Tôi rồi mà, chồng của bình thường, hóa ra ta là gay? Còn là bạn trai của Tiết Vân Phong?”

      Tôi gì, chết rồi, ta biết hết rồi... Sao tôi lại ngốc như thế chứ!
      Lúc này, Vương Khải tay chống cằm, giống như nhà trinh thám trầm tư suy nghĩ, sau đó tự với mình: “Nhưng mà ta lại là gay, vì sao còn kết hôn với ta? thiếu tiền ư? Hình như là thế, nhưng vấn đề này dễ giải quyết. bị ta uy hiếp? Có khả năng, gay đều rất khó chuyện về vợ... Bất luận là vì thiếu tiền hay là bị ta uy hiếp, tôi đều có thể giải cứu thoát khỏi biển khổ, đúng, chính là như thế này.” ta đột nhiên ngẩng lên, hai tay đặt lên vai tôi, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, vô cùng chân thành mà trịnh trọng : “Tiểu Yến Yến, tôi quyết định rồi, tôi phải giải cứu .”
      Tôi ngẩn ra, sững sờ nhìn ta, nghi hoặc : “Giải cứu cái gì?”

      Vương Khải hiếm khi cười rạng rỡ, : “Tôi biết thực ra muốn lấy Giang Ly, có khó khăn gì, chỉ cần tìm lãnh đạo. , muốn tôi làm gì?”

      Tôi đẩy cánh tay ta ra, cười cười với ta, : “Tôi muốn quên hết những lời vừa mới , chỉ như vậy.”

      Vương Khải ràng rất kinh ngạc: “Tôi nghe nhầm chứ? ta là người đồng tính đó!”

      Tôi: “ sao chứ?”

      Vương Khải: “ ta thể mang lại hạnh phúc cho .”

      Tôi: “Tôi chẳng cần.”
      Vương Khải: “Vậy vì sao kết hôn với ta?”

      Tôi: “Tôi muốn kết hôn, lại thể kết hôn, sau đó kết hôn.”

      Vương Khải mở to mắt nhìn tôi: “Như thế này cũng được? Vậy vì sao tìm tôi chứ, chưa biết chừng tôi còn quen biết sớm hơn ta.”

      Tôi: “Tôi cảm thấy lấy gay an toàn hơn chút so với việc lấy con sói háo sắc.”
      Vương Khải cười : “Tiểu Yến Yến, đừng như vậy mà, tôi đối với dù gì cũng là lòng dạ.”

      “Vương Phó tổng , nghỉ . có chuyện gì nữa, tôi trước đây.” rồi, tôi muốn rời .

      Vương Khải đứng chắn trước cửa, ta thu nụ cười lại, : “ thực dự định cân nhắc đến tôi?”

      Tôi cau mày: “Câu này hỏi bao nhiêu lần rồi, mệt à?”

      Vương Khải cúi xuống, lát sau : “Lần này là .”

      Tôi đột nhiên nhớ lại lần trước ở vũ hội hóa trang, lúc đó biểu của ta còn nghiêm túc hơn bây giờ, kết quả là? Cho nên lời của Vương Khải này, bạn mãi mãi đừng coi là , đặc biệt là khi chuyện tình cảm. Thế là tôi vỗ vai ta cái, : “Được rồi, tôi biết rồi, vậy tôi trước đây, có chuyện gì cứ gọi tôi, Vương Phó tổng.”

      Tôi ra khỏi phòng làm việc của Vương Khải chưa được mấy bước, ta đột nhiên ở phía sau gọi tôi lại. ta : “Quan Tiểu Yến, thực hai chúng ta có thể thử đương.”

      Tôi chẳng buồn quay đầu lại: “Bỏ , tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”
      Sau buổi sáng đó, Vương Khải chẳng khác chút nào so với bình thường, vẫn cái bộ dạng công tử đào hoa bỡn cợt với đời, đương nhiên là ngoại trừ khi làm việc. ta cũng thường trêu đùa tôi, đối với chuyện này tôi cũng quen rồi, chẳng buồn để ý. Tôi nghĩ, người mặt dày như tôi, thực còn nhiều nữa.

      Đến cuối năm, các cấp lãnh đạo của công ty mở hội nghị tổng kết cuối năm, rồi cùng nhau đến nhà hàng nào đó ăn cơm. Khi bắt đầu bữa cơm này còn rất nghiêm túc, rất long trọng, sau đó chỉ toàn là chạm cốc chuốc rượu, bất luận người Trung Quốc gì, bàn rượu đều thấy bản chất, điều này có thể lý giải. Điều tôi thể lý giải được là, vì sao luôn có người đến kính rượu tôi. Sau đó, tôi đột nhiên nhớ đến câu cổ ngữ, cái gì mà “ người đắc đạo, gà chó thăng thiên”, xem ra tôi chính là gà chó của Vương Khải, người khác khách sáo đối với tôi cũng toàn là nể mặt ta.

      Xem ra lãnh đạo chính là lãnh đạo, tuy người lãnh đạo này khiến tôi thực thể tôn kính.

      Tuy tôi có thể chất miễn dịch với rượu bia, nhưng chúng ta thể thừa nhận, thứ này thực rất khó uống, mãi mãi thể có được thoải mái như Coca, sinh tố. Nếu như phải là có tâm uống như thế nào cũng vẫn khó chịu như vậy. Được rồi, tuy tôi uống say nhưng tôi có thể giả vờ say. Tôi diễn kịch tốt nhưng mà giả say thực rất thành công, kém gì so với tiểu mỹ nam Tiết Vân Phong.

      Thế là sau khi uống mấy cốc, tôi liền rên rỉ bò lên bàn chịu dậy, tôi uống say thế này, làm sao đây!

      Người uống say chẳng biết trời đất là gì, thể chủ động cầu về, vì vậy tôi đành ngoan ngoãn bò lên bàn giả vờ ngủ, mọi người cũng chẳng để ý đến tồn tại của người thừa thãi như tôi, tiếp tục chén chú chén . Vương Khải cũng coi là còn có lương tâm, ta cũng uống khá nhiều rồi, liền lôi tôi dậy, cáo biệt mọi người, ra ngoài. Tôi giả vờ say, mắt mơ màng quay đầu nhìn lại, phát những người tỉnh táo tại bữa tiệc, mười người có tám, chín người nhìn chúng tôi với ánh mắt bình thường. Ai da, con người thời buổi bây giờ làm sao mà thuần khiết như vậy chứ...

      Vương Khải móc chìa khóa ra muốn lấy xe, tôi sống chết đồng ý, ôm lấy cột của nhà hàng chịu buông, hét lớn: “ muốn, muốn, lái xe sau khi uống rượu là phạm luật!” Thiện tai, cần mạng nhưng mà tôi cần đó.

      Vương Khải cười he he, xoa xoa đầu tôi, : “ sao, trong thành phố chỉ có chuyện kẹt xe chết người, có đâm xe chết người.”

      Tôi diễn xuất hoàn mỹ rất tốt vẻ cố chấp của kẻ say rượu, ôm lấy cột ngẩng cổ, cái gì cũng được.
      Vương Khải chẳng biết làm thế nào, đành cất chìa khóa, dìu tôi bắt taxi. ta tay kéo cánh tay tôi, tay đỡ vai tôi, gần như đem kéo cả người tôi vào trong lòng. Tôi rất hài lòng với tư thế này, nhưng lại cân nhắc đến bây giờ tôi kẻ say, thế là đành nhẫn nhịn phản kháng.

      Tôi dựa vào lòng Vương Khải, lảo đảo đến bên đường, vừa vừa đứt quãng: “Đưa... đưa tôi về nhà...”

      Giọng của Vương Khải từ đỉnh đầu tôi vang lên: “Được, được, được, biết rồi. say thành như thế này rồi còn biết đề phòng tôi.”

      Tôi sợ ta nhìn ra khe hở, đành năng linh tinh hồi.

      Vương Khải nhét tôi vào trong taxi, với lái xe địa chỉ nhà tôi, lúc này tôi mới thấy yên tâm trở lại. lòng con người Vương Khải này, tôi cũng thể đạo đức ta khiếm khuyết, chỉ có thể , tư tưởng của con người này phóng khoáng quá mức, dường như từ trước đến nay ta chưa từng coi truyện lên giường cùng phụ nữ là chuyện nghiêm chỉnh, hơn nữa trong ý thức của ta hình như những người phụ nữa khác cũng nên nghĩ như vậy. Bởi vậy hôm nay tôi thể đề phòng ta, nhỡ đâu sau khi uống say liền nổi thú tính, đói chẳng cần chọn lựa đồ ăn sao?

      Vương Khải nhét tôi vào trong xe rồi cũng ngồi vào, sau đó giữ tôi trong lòng ta. Tôi vùng vẫy cử động, ta lại ấn tôi : “Đừng động đậy, tôi sợ bị đập đầu.”

      Lý do của ta chính đáng như vậy, tôi cũng cảm thấy mình có chút đạo đức giả. Thế là tôi đành ngoan ngoãn dựa vào lòng ta, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

      Vương Khải gạt gạt chỗ tóc trước trán tôi, đột nhiên hỏi : “Tiểu Yến Yến, người nhất là ai?”

      Tôi hàm hồ đáp lại: “Mẹ tôi.”

      “He he, đứa con hiếu thuận, tôi thích.” ta , lại xoa xoa tóc tôi.

      Vương Khải lại : “Tiểu Yến Yến, tôi có thể hôn ?”
      Tôi: “ thể.”

      Vương Khải: “ rốt cuộc có say hay vậy?”

      Tôi: “Tôi say, tôi thực say.”

      Vương Khải: “Ừ, say rồi, thực say rồi.”

      Vương Khải: “Tiểu Yến Yến, tôi thể hôn , vậy ai có thể?”

      Tôi: “Mẹ tôi.”

      Vương Khải: “Trừ mẹ ra?”

      Tôi: “Quả xoài.”

      Vương Khải: “Quả xoài là ai? Bạn trai của ?”

      Tôi: “Quả xoài là bạn trai của quả cam.”

      Vương Khải: “Quả cam lại là ai? Bạn tốt của ?”

      Tôi: “Ừ.”

      Vương Khải: “ lại cướp bạn trai của bạn tốt?”

      Tôi: “Ừ, bọn nó để ý.”

      Vương Khải: “Bạn bè của là đám người gì vậy?”

      Tôi: “Bọn nó đều là chó con, rất đáng .”

      Im lặng.

      lát sau, Vương Khải lại : “Tiểu Yến Yến, Giang Ly có thể hôn ?”
      Tôi: “ thể.”

      Vương Khải: “Vậy Vu Tử Phi sao?”
      Tôi: “ thể.”

      Vương Khải: “Tiết Vân Phong sao?”
      Tôi: “Có thể.”

      Vương Khải: “ thích Tiết Vân Phong?”

      Tôi: “Ừ, cậu ta là con nuôi của tôi.”

      Lại lần nữa im lặng.
      Suốt cả đoạn đường, tôi và Vương Khải trao đổi những đoạn đối thoại chẳng có ý nghĩa này, tôi hàm hồ đáp lại những câu hỏi của ta, gắng sức khiến ta tin là tôi say rồi, hy vọng ta nhanh chóng hoàn thành chuyện đưa tôi về nhà.
      Tôi cảm thấy ở lâu với Giang Ly cũng có chỗ tốt, ít nhất kỹ năng diễn của tôi thực tiến bộ ít.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 45
      Taxi dừng lại dưới lầu nhà tôi. Tôi mở cửa xe, loạng choạng ra. Thiện tai, giả vờ say cả đoạn đường, lão nương cuối cùng cũng được giải thoát rồi.
      Vương Khải lại lên cùng tôi, đỡ lấy vai tôi, : “Tôi tiễn lên .”
      Tôi thử tránh ta, nhưng mà bất luận tránh thế nào, hai tay của ta luôn đặt vai tôi, tôi tức giận, mặc cho ta đỡ, thực ra giống lôi hơn, lên lầu.

      Chúng tôi đứng trước cửa nhà tôi, Vương Khải tay đỡ tôi, tay ấn chuông cửa. Tôi muốn tôi có chìa khóa, nhưng tôi kẻ say, đương nhiên thể làm chuyện tỉnh táo như thế này, thế là nheo mắt chẳng gì cả. Đợi đến khi Vương Khải ấn chuông rất lâu, bên trong có ai trả lời, tôi còn khóc lóc, gắng sức đập vào cửa mấy cái, lớn tiếng : “Giang Ly, mở cửa cho tôi!” Tiếp đó giả vờ say, vậy cũng là say rồi, Giang Ly dám để kẻ say rượu như thế này đâu.

      Vẫn có người trả lời, xem ra Giang Ly thực có nhà rồi. Vương Khải cúi đầu nhìn tôi, hỏi: “Tiểu Yến Yến, có chìa khóa ?”

      Tôi giống như kẻ ngu ngốc cười cười với ta, sau đó sờ thấy chìa khóa.

      Nụ cười mặt của Vương Khải rất kỳ quái, biết tức giận hay nhịn cười. ta nhận lấy chìa khóa, mở cửa, sau đó đỡ tôi vào phòng khách.

      Vương Khải đặt tôi xuống sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

      Tôi đá đá chân ta, cười hì hì với ta, : “Tốt nhất về nhanh , chồng của tôi rất nhớ nhung đó.”

      Vương Khải lại mỉm cười: “Tôi cũng rất nhớ nhung đó.”
      Tôi , dựa vào sofa, nghỉ ngơi nhắm mắt. Xem ra tôi để ý đến ta, ta tự thấy vô vị, rời nhỉ?
      “Tiểu Yến Yến, chồng có nhà.”

      “Tiểu Yến Yến, cảm thấy chúng ta thực có thể làm chút gì sao?”

      Tôi gì. Tôi tin tên này lại có gan lớn như vậy, dám làm gì tôi ngay địa bàn của tôi.

      “Tiểu Yến Yến, gì chính là biểu thị đồng ý?”

      Tôi nhịn được nữa : “ sợ Giang Ly cưỡng X ư?”

      Vương Khải gì. Tôi có chút kỳ quái, mở mắt, giật thót mình, khuôn mặt của Vương Khải kia gần trong gang tấc, môi của ta gần như dính lên gò má tôi. Tôi kinh ngạc, duỗi tay ra đẩy ta, ta lại vòng ôm lấy tôi, giữ chặt tôi trong lòng, mặc tôi dùng sức thế nào, cũng ảnh hưởng đến ta.

      Vương Khải ôm chặt tôi, dụi dụi cắm lên hõm vai tôi, sau đó ta kề vào bên tai tôi, thấp giọng : “Vì em, chẳng sợ gì cả.” xong, ta khẽ cắn cái vào vành tai tôi.

      Tôi giật mình cái, vùng vẫy trong lòng ta : “ bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”

      Vương Khải lại nhấc chân lên, giữ chặt hai chân quẫy đạp của tôi, sau đó ta tóm lấy hai cánh tay tôi, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đó sáng rừng rực, ngọn lửa nguy hiểm bừng cháy. Giọng của ta có chút cấp thiết, lại có chút khàn khàn: “Tiểu Yến Yến, em, em, em có biết ?”

      “Thả tôi ra!”

      “Xin lỗi, khống chế được mình nữa.”

      “Vương Khải, thả tôi ra, chúng ta là bạn mà!”

      “Chúng ta phải là bạn, Tiểu Yến Yến, em, thực em!” ta , cúi đầu hôn lên cổ tôi, từng cái từng cái, nặng . Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề rối loạn của ta, càng lúc càng sợ hãi.

      “Vương Khải, thả tôi ra, tôi cầu xin !”

      Vương Khải giống như nghe thấy vậy, thuận theo cổ của tôi hướng xuống dưới, ta cởi khuy áo tôi, mơn man lên xương quai xanh của tôi. Tôi muốn đẩy ta ra, nhưng tay bị giữ chặt rồi; tôi muốn đạp ta ra, nhưng mà chân bị ép chặt rồi. Thế là vùng vẫy của tôi thành vô ích.

      Tôi cảm thấy Vương Khải còn kích động hơn so với vừa rồi, tay khác của ta thuận theo eo tôi, hướng xuống phía dưới, thò vào trong y phục của tôi, xoa xoa làn da, sau đó giữ lấy khuy áo ngực của tôi.

      Tôi nhắm mắt lại, run rẩy : “Được rồi, Vương Khải, muốn làm gì cũng được. Nhưng sau hôm nay, chúng ta là người xa lạ.” Với loại người mãi mãi chỉ dùng phần thân dưới để suy nghĩ, tôi thực thể làm bạn được.

      Vương Khải dừng lại. ta đứng thẳng người, cúi mắt nhìn tôi. Ánh mắt đó giống như là có chút tổn thương. Cảm giác sai, nhất định là cảm giác sai... Người thực bị tổn thương là tôi, được chưa nào!

      Vương Khải thả lỏng áp chế với tôi, còn giúp tôi chỉnh sửa trang phục. ta cười khổ : “Tiểu Yến Yến, em cũng biết cách đối phó với .”

      Tôi run rẩy, cảnh giác nhìn ta, . Tuy ta dường như định buông tha cho tôi nhưng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, dù gì vừa rồi ta suýt chút nữa đem tôi...

      “Em cần phải nhìn như vậy, tâm , cưỡng bức em.” ta rồi, mỉm cười với tôi như có vẻ mất mát rồi, đứng dậy.

      Vương Khải quay người muốn rời , nhưng ta vừa mới quay người , liền đứng lại.

      Tôi cho rằng ta hối hận rồi, lập tức ôm gối trước ngực, cảnh giác nhìn ta.
      ta nhìn cửa phòng khách, ánh mắt nặng trĩu.

      Tôi nhìn theo ánh mắt của ta, nhất thời cảm thấy dòng điện từ trời giáng xuống, khiến cho tôi bàng hoàng, sững sờ, động đậy nổi.

      Giang Ly...

      ta... ta... ta... sao mà lại xuất , hơn nữa lại phát ra tiếng nào?
      Giang Ly dựa vào cửa phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng nhàm chán nhìn về bên này, thần thái kia phải gọi là lười nhác. ta nửa cười nửa nhìn tôi cái, rồi lại nhìn Vương Khải, nhướn mày : “Sao tiếp tục nữa?”

      Thiện tai, hóa ra đứng ở đây đợi xem kịch sao? Trong lòng tôi trào lên lửa giận, tiếp đó cười nhạt : “Liên quan gì đến !”

      Vương Khải cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng cười cười, : “ trước đây.” ta rồi, cầm áo khoác, ra ngoài.

      Khi đến cửa phòng khách, Vương Khải nhìn Giang Ly cái, mỉm cười câu: “Quản tốt Tiết Vân Phong của .”

      câu khiến sắc mặt Giang Ly vô cùng khó coi.

      Tôi cảm thấy Giang Ly sở dĩ sợ hãi câu này như vậy là bởi vì câu này của Vương Khải biểu lập trường rất kiên định: ta hề có ý gì với Giang Ly!

      Trời ơi, Giang Ly, phải thích Vương Khải chứ...

      Chân tướng việc bộc lộ đột ngột quá, tôi cảm thấy hơi đau đầu.

      Giang Ly xịu mặt, từng bước, từng bước đến gần tôi. Mỗi bước, đối với Giang Ly chỉ là bước , còn đối với tôi lại là mỗi bước lớn, hủy diệt thần kinh của tôi.

      Để di chuyển chú ý của Giang Ly, tôi quyết định phải lên tiếng áp đảo trước. Thế là tôi cười hì hì với Giang Ly hai tiếng, cố làm ra vẻ nhàng, thoải mái : “Giang Ly, về nhà khi nào vậy?”

      Giang Ly nhìn tôi, cười đáp: “Tôi vẫn ở nhà mà.”

      Tôi nghẹn nghẹn, tiếp đó tức giận : “Vậy vì sao mở cửa cho tôi?”

      Giang Ly biểu rất vô tội: “ chẳng phải có chìa khóa sao?”

      Tôi... tôi chẳng được gì.

      “Huống hồ...” Giang Ly nhìn quét qua tôi cái từ xuống dưới. “Tôi muốn xem kịch.”

      Cười đau khổ của người khác, khoanh tay đứng nhìn, ngồi xem lửa cháy... tức chết mất thôi! Tôi nghiến răng nghiến lợi : “Vậy... định giúp tôi sao?” Tôi dù gì suýt chút nữa bị cưỡng X rồi, á á á á á...

      Giang Ly thản nhiên : “Tôi muốn xem xem, có cự truyệt ta .”

      Tôi hiểu rồi. chẳng qua là muốn xem xem tôi có phá hỏng chủ ý của Vương Khải , hàm súc như vậy làm gì chứ! Nghĩ đến đây, tôi cười hi hi : “Tôi đương nhiên cự tuyệt ta, tôi làm sao lại cự tuyệt ta chứ...” Tôi chẳng muốn làm tình địch của Giang Ly, đáng sợ quá!

      Đối với câu trả lời của tôi, Giang Ly dường như có chút hài lòng. Lúc này thần thái của ta dịu dàng hơn chút, lông mày cũng dãn ra. Nhưng mà ta lại nhìn tôi lát, đột nhiên híp mắt lại, cắn răng : “Quan Tiểu Yến, lập tức tắm rửa cho tôi.”

      Tôi ngẩn ra, chưa phản ứng: “Hả?”

      “Hôm nay tắm rửa sạch đừng có mong bò lên giường của tôi!” Giang Ly rồi, giũ áo mà .

      Tôi lắc lắc đầu, đồ thần kinh, chẳng hiểu làm sao cả, thể hiểu được!

      Lúc tắm rửa, nhớ đến Vương Khải, trong lòng tôi chẳng biết thế nào. Con người này, nếu như ta thực thích tôi làm sao? Nhưng mà tôi lại cảm thấy cái loại suy nghĩ này của mình là quá bản thân, Vương Khải là ai chứ, thiếu gia đào hoa ở trong cả triệu bông hoa, chiếc lá chưa chạm được đến người. Bác ái là khẩu hiệu của ta, đào hoa là bản chất của ta, loại người này từ trước đến nay chỉ đến tình , huống hồ là với người phàm như tôi?

      Cả nghĩ rồi, cả nghĩ rồi, Quan Tiểu Yến, cả nghĩ rồi. Đừng có đem mình làm cây hành, ai lấy tôi ngâm giấm chứ...

      Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lập tức thư thái vô cùng, tôi ư ử hát, ra khỏi phòng tắm.

      Giang Ly ngủ rồi. Tôi biết hôm nay tâm trạng ta chẳng ra sao cả, sợ làm ồn ảnh hưởng đến ta, sau đó bị ta tìm cớ bức hại. Thế là tôi chân tay trèo lên giường, kéo chăn ra, định chui vào.

      Giang Ly đột nhiên với tốc độ nhanh như sấm sét khiến người ta kịp bịt tai, ngồi dậy, sau đó ấn tôi... xuống giường.

      Tôi có chút hoảng hốt, phản ứng lại được. Vốn dĩ nên là chăn ép lên tôi, bây giờ biến thành tôi ép lên chăn, mà Giang Ly... ép người tôi...

      Tôi nhìn cặp mắt Giang Ly hơi hơi nheo, nhưng tuyệt đối vẫn mở kia, điều này ta phải bị mộng du. Nếu như phải là mộng du, tên biến thái này lại muốn làm gì?

      Tôi hơi run, muốn Giang Ly lại lên tiếng trước. ta hơi hơi nhếch khóe môi, giọng trầm thấp: “Tắm sạch rồi chứ?”

      Giọng của Giang Ly vẫn rất hay, nhưng mà bây giờ tôi có thời gian để thưởng thức giọng của ta, mà hơi ngẩn ra, vô cùng nghe lời, gật đầu : “Tắm... tắm sạch rồi.” Địch bất động, tôi bất động, đương nhiên, thực ra tôi cũng chẳng thể động đậy được...

      Khóe miệng Giang Ly càng cong hơn, trong ánh mắt lấp lánh vinh quang lưu chuyển khiến người ta khó có thể lý giải. ta nhàng cúi đầu, tôi nhìn thấy hàng mi dài và dày của ta kia càng lúc càng gần, đến mức tôi có thể nhìn thấy từng sợi, từng sợi. Tôi rất căng thẳng, căng thẳng đến mức có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình, rất kịch liệt.

      Có lẽ là tôi nhầm rồi, Giang Ly hình như cũng rất căng thẳng ( ta căng thẳng cái gì), hơi thở chẳng bình thường của ta phủ lên mặt tôi, thế là mặt tôi bị hơi thở nóng hôi hổi của ta nướng đến mức có chút nóng rực.

      Bầu khí khiến người ta thể suy nghĩ nhưng rất khó thở này duy trì đầy nửa phút nữa, nhưng tôi lại cảm thấy nó kéo dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, Giang Ly lên tiếng phá tan im lặng.

      ta : “Vậy để tôi kiểm tra chút nhé!”

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 46
      Giang Ly : “Vậy để tôi kiểm tra chút nhé!”
      Lúc này đầu óc của tôi như bị dính keo vậy, mơ hồ, tôi ta gì.

      Sau đó Giang Ly dùng hành động để làm đáp án giải thích cho tôi.

      ta đột nhiên cúi đầu, giữ chặt môi tôi, mơn man, cắn cắn. Cảm giác đau đớn bờ môi truyền đến, tôi thất kinh, gắng sức đẩy ta ra, nhưng bị ta giữ chặt cánh tay, cố định lên đầu. Sau đó, ta nhấc chiếc chân dài lên, kẹp giữ hai chân tôi, khiến tôi động đậy được.

      Tôi sống chết cắn chặt răng, trừng mắt đến mức nhãn cầu như sắp rơi ra ngoài... Tôi nghĩ phương thức này cũng biểu đạt bất mãn của tôi, ngoài cách này ra, thực còn biện pháp nào khác nữa.

      Nhưng mà phương thức này đối với Giang Ly lại có tác dụng gì, lúc này ta nhắm mắt, nhìn tôi. ta hơi chau mày, lông mi dài khẽ run, thế là trái tim tôi cũng run rẩy theo.
      Giang Ly đột nhiên thả lỏng miệng tôi, ngẩng lên nhìn tôi. Tôi cho rằng ta cuối cùng cũng bình thường lại rồi, đợi ta buông tôi ra, ngờ rằng ta lại : “Ngoan, há miệng ra.”

      Giọng rất , mang theo chút khàn khàn mê hoặc. Lúc này thần trí tôi rất tỉnh táo, dù cho tỉnh táo cũng bị ta dọa cho tỉnh táo rồi. Tôi nghe lời ta, mà lại giận dữ nhìn ta, miệng mím chặt hơn. Cảm giác muốn mắng chửi thậm tệ nhưng lại thể mím chặt miệng lại kia sắp ép tôi phát điên rồi.

      Giang Ly nghiêng nghiêng nhếch khóe miệng, duỗi tay nhàng chọc vào nách tôi cái, thế là tôi kìm được cười lên. Cái cười liên quan đến tâm trạng này là do tôi sợ buồn, rất sợ... Giang Ly, bỉ ổi quá!

      Giang Ly đợi tôi có phản ứng, đúng lúc tôi cười, nhanh chóng cúi đầu, kẹp chặt môi tôi, đầu lưỡi luồn vào trong vòm miệng tôi, quấn lấy đầu lưỡi của tôi.

      Giang Ly, là tên khốn nạn, khốn nạn!

      Tôi vừa kinh hãi, vừa sợ, còn rất xấu hổ, giận dữ. Tôi biết vì sao Giang Ly lại đột nhiên nổi thú tính, cũng biết vì sao ta lại đột nhiên có hứng thú với phụ nữ, tôi chỉ biết, tôi sắp bị cưỡng X rồi. chỉ là cưỡng X, còn bị kẻ đồng tính cưỡng X, việc này chỉ mới nghĩ đến khiến người ta kinh hãi rồi.

      Bây giờ tay tôi thể cử động, chân thể cử động, khắp người từ xuống dưới thứ duy nhất có sức công kích chính là miệng. Thế là tôi nhắm mắt, hung dữ cắn lại. Trước đây khi ăn cơm tôi thường xuyên cắn phải lưỡi, nhưng cắn đầu lưỡi của người khác, với tôi vẫn là lần đầu tiên.

      Giang Ly tránh rất nhanh, tôi chỉ cắn được môi của ta... Môi môi vậy, cho mất chút máu, xem còn dám đối xử thế này với tôi .

      Giang Ly bị cắn, thả miệng tôi ra, nhưng ta vẫn kẹp chặt chân tay của tôi, khiến tôi động đậy được.

      “Giang Ly, thả tôi ra!” Tôi lừ mắt, gắng sức khiến cho mình biểu hung ác chút. biết như thế này có tác dụng dọa dẫm .

      môi của Giang Ly xuất giọt máu, đôi môi đầy nước miếng vốn dĩ rất ẩm ướt rồi, thêm vào vết máu môi, nhất thời khiến ta vẻ quái dị và mê hoặc... Đương nhiên tôi cũng có thời gian thưởng thức điều này, biến thái chính là biến thái, có đẹp hơn nữa cũng là biến thái, có đẹp hơn nữa, ta cũng là đồ biến thái ức hiếp tôi!

      Giang Ly thè đầu lưỡi ra, nhàng liếm môi cái, động tác đó giống như con báo thỏa mãn. Mà ánh mắt của ta luôn lóe lên khát vọng của loài dã thú nhìn thức ăn, tham lam mà nguy hiểm, nhìn thấy mà kinh hãi.
      Tôi cảm thấy Giang Ly là người thích mềm, thích cứng, thế là điều chỉnh giọng nhàng hơn chút, : “Giang Ly, cảm phiền thả tôi ra, tôi biết thích phụ nữ.”

      Giang Ly tiếp lời, tôi cảm thấy ta bị tôi trúng rồi. Thế là tôi lớn gan, lại tiếp: “Nếu như muốn phát tiết, hay là tìm Tiết Vân Phong nhé, nếu tôi có thể lừa Vương Khải đến cho ...”

      Khốn nạn, lại thế rồi!

      Giang Ly lần này càng quá đáng, chỉ xâm phạm các ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, còn nâng tay giữ chặt lấy cằm tôi, khiến tôi thể cắn ta được!

      Giang Ly hôn tôi đến mức gần như hôn mê rồi mới thả miệng tôi ra. Sau đó nụ hôn của ta bắt đầu chậm rãi di chuyển, gò má, đỉnh mũi, mắt, lông mi, trán... đến tóc mai cũng bỏ qua.

      Tôi hít thở sâu mấy cái, lấy đủ dưỡng khí, lúc này mới có sức để mắng ta: “Giang Ly, làm loạn đủ chưa! Dừng lại ngay, mau dừng lại ngay!”
      Giang Ly gần như nghe thấy, theo trán tôi di chuyển xuống dưới, ngậm lấy vành tai tôi, cắn , lưu luyến rời.

      “Giang Ly, điên rồi, mau dừng lại ngay!”

      Giang Ly thả lỏng tai tôi ra, bắt đầu hôn cổ tôi, từng chút từng chút, vừa cẩn thận vừa nhàng, chậm rãi hướng xuống dưới, mỗi tấc da thịt đều bỏ sót.

      Tôi bị dọa cho sắp phát điên rồi, bất chấp tất cả lớn tiếng hét lớn: “Giang Ly, tôi đắc tội với ở đâu, với tôi, đừng có ức hiếp tôi như thế này! có nghe thấy hay , mau dừng lại cho tôi, chúng ta có gì chuyện tử tế! Dừng - lại - mau!”
      Giang Ly để ngoài tai những lời của tôi, ta vừa hôn lên cổ tôi vừa duỗi tay cởi khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc từng chiếc, từ xuống dưới. Áo của tôi bị cởi ra, da thịt lộ trong khí, lạnh đến rùng mình.

      Nụ hôn của Giang Ly tiếp tục di chuyển xuống dưới, ta mơn man cắn lên xương quai xanh của tôi, giống như con sư tử đực mãn nguyện hưởng thụ bữa tối.

      “Giang Ly, tôi cầu xin , thả tôi ra, cầu xin ...”

      Tay của Giang Ly lại phủ lên ngực tôi.
      Trong lòng tôi đột nhiên trào lên cảm giác tuyệt vọng bi ai thê lương, chết rồi, hôm nay tôi coi là chết trong tay ta rồi. Tôi trợn trừng mắt, trống rỗng nhìn lên trần nhà, tôi biết vì sao Giang Ly muốn làm thế này, vì sao ta muốn làm thế này...
      Nước mắt của tôi vô thức chảy ra rồi, tôi chịu thua, vừa thút thít : “Giang Ly, dựa vào cái gì muốn làm thế này, dựa vào cái gì chứ. Dựa vào cái gì mà luôn luôn ức hiếp tôi, đùa bỡn tôi, sỉ nhục tôi, dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi chứ... hu hu... Mẹ kiếp, tôi hề phòng bị chút nào với , dựa vào cái gì muốn đối xử với tôi thế này chứ... Tôi làm gì phải tin tưởng chứ, tôi làm gì lại tin tưởng như vậy chứ, hu hu...”

      Giang Ly dừng lại. Mắt tôi mờ , nhìn biểu cảm của ta. Tôi chỉ biết, ta thả chân tay tôi ra, hơn nữa còn cài khuy áo ngủ của tôi, từng chiếc, từng chiếc .

      Tôi lau lau nước mắt, kỳ quái nhìn ta.

      Giang Ly cúi xuống nhưng nhìn tôi, im lặng hồi rồi đột nhiên : “ thích tôi à?”

      Giống như thẩm vấn, càng giống như giãi bày, biểu cảm của ta lạnh tanh, nhìn ra vui giận, ngữ khí cũng hời hợt thoáng qua, giống như trần thuật việc chút quan trọng.

      Tôi cắn răng cắn lợi : “Tôi hận , hận chết rồi!”

      xong, tôi liền xuống giường, quay đầu lại, ra khỏi phòng ngủ.

      Khi đến cửa phòng ngủ, tôi như nghe thấy Giang Ly gọi tôi “Quan Tiểu Yến”, nhưng lại như . Tôi cũng để ý đến ta, vào phòng ngủ của mình, bắt đầu sửa soạn đồ đạc.

      Mẹ kiếp, thời buổi này cách nào sống được rồi! Lão nương lại suýt chút nữa bị kẻ đồng tính cưỡng X rồi!

      Cộc... cộc... cộc! cửa phòng truyền đến tiếng gõ. mở! Tôi làm sao biết ta đột nhiên lại nổi thú tính nữa ? Mẹ kiếp, tên biến thái này!

      Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc... Kết thúc chưa vậy!

      Tôi đến cửa, chân đá vào cửa, hét lớn với chiếc cửa đáng thương: “Giang Ly, cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy nữa!”

      “Quan Tiểu Yến!” tiếng gọi của Giang Ly truyền từ ngoài cửa vào, cách qua cửa, vừa hay có thể nghe rất .

      Tôi lại đá vào cửa cái nữa: “Cút!”

      “Quan Tiểu Yến, xin lỗi.”

      Tôi vừa xấu hổ, vừa tức giận, vừa ấm ức: “Xin lỗi có tác dụng gì chứ, tôi suýt chút nữa bị làm nhục rồi, có biết ? là đồ biến thái, đồ biến thái chết tiệt!”

      “Quan Tiểu Yến, xin lỗi.” Giang Ly lại lặp lại câu này.

      Giang Ly rất ít khi cúi đầu xuống nước như thế này, tôi muốn tiếp tục mắng chửi ta, nhưng mà dù gì trong thời khắc then chốt ta cũng dừng tay rồi, tuy ta sai nhưng vẫn chưa sai đến cùng. Con người tôi, có nhược điểm trí mạng, đó chính là dễ mềm lòng... Thế là, tôi đành ngượng nghịu : “ , tôi cần yên tĩnh.” xong, tôi tiếp tục thu dọn đồ đạc.

      Nhưng cửa phòng lại vang lên mấy tiếng cạch cạch, sau đó mở ra. Tôi quay đầu, há hốc miệng sững sờ nhìn Giang Ly từ ngoài cửa vào.

      ... ... ...” biết mình sợ hãi hay kinh ngạc, dù gì cũng rất kích động, cũng lưu loát.

      Giang Ly mặt chút biểu cảm, giải thích: “Tôi có chìa khóa.”

      Tôi lườm ta cái, cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc, để ý đến ta.
      Giang Ly đến bên cạnh tôi, hỏi: “Quan Tiểu Yến, làm gì vậy?”

      Tôi ngẩng đầu, vui vẻ lắm: “ nhìn thấy sao, tôi muốn - dọn - ra - khỏi - nhà!”

      Giang Ly: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ đùa với .”

      Tôi giậm chân cái đứng dậy, tức đến mức toàn thân phát run: “Đùa? biết vừa rồi tôi sợ hãi như thế nào ? Mẹ kiếp, tôi đến muốn chết cũng muốn rồi đó, tôi...” Tôi , nước mắt lại chẳng chút bản lĩnh, chảy ra ngoài.

      Giang Ly đưa tay muốn giúp tôi lau nước mắt, tôi hung dữ gạt tay ta ra, tiếp tục : “Tôi sắp sụp đổ rồi, lại , đây chỉ là đùa sao?”

      Giang Ly rút giấy ăn đưa cho tôi, sau đó : “Lẽ nào hy vọng đó là ?”

      ... đơn giản là thể lý luận được!”

      Giang Ly cúi mắt, thần sắc có chút lạnh tanh. ta : “Xin lỗi, tôi ngờ rằng, ... buồn như vậy.”

      Cuối cùng tôi cũng nhận lấy tờ giấy ăn trong tay Giang Ly, vừa lau nước mắt vừa : “Giang Ly, hiểu phụ nữ. có biết , có số thứ có thể đùa được, có số thứ thể. biết hôn người đại diện cho cái gì ? Đại diện cho ấy. Cho nên thể tùy tiện hôn tôi, huống hồ còn, còn... Tóm lại vừa rồi nếu như thực làm gì tôi, tôi sợ là cả đời này cũng thể nào tha thứ cho được.”

      Giang Ly cúi đầu nhưng lên tiếng, bộ dạng, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi, tôi nhìn dáng vẻ dịu dàng lặng lẽ của ta bây giờ, thực liên hệ được với Giang Ly giống như con dã thú nguy hiểm có tính xâm lược vừa rồi. ta do dự rất lâu, cuối cùng : “Vậy bây giờ có thể tha thứ cho tôi ?” Vẫn cứ cụp mắt, dám nhìn tôi.

      Tôi nhìn Giang Ly, trong lòng có chút nghi hoặc. Tuy cách nghĩ này của tôi có chút tự đề cao mình nhưng mà ngộ nhỡ, tôi là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Giang Ly... ta thực là có ý với tôi, ấy, nếu như vừa rồi ta thực muốn XX tôi rồi, tôi phải làm thế nào? Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh, kinh hoàng khiếp sợ nhìn Giang Ly cái, run rẩy : “Cái đó, Giang... Giang Ly à, ... phải thực lưỡng tính chứ?”

      Giang Ly giống như tượng nặn, hề cử động. ta im lặng hồi, rồi : “Phải sao chứ, phải sao chứ?”
      Tôi điên rồi, lùi ra phía sau hai bước, đứng cách xa chút, kinh hãi nhìn ta: “... ... thực lưỡng tính?! được, hai chúng ta phải ly hôn! Nếu tôi bị dọa cho chết cũng bị giày vò cho chết...”

      Giang Ly ngẩng lên, thiếu kiên nhẫn nhìn tôi, : “Chúng ta chẳng phải đùa sao, sao cứ nghĩ lung tung vậy?”
      Giang Ly có hứng thú với tôi, đây là phủ định đối với mê lực của người như tôi, tuy tôi rất vui mừng nhưng mà cũng có cảm giác thất bại, đương nhiên hễ nghĩ đến tên này thích phụ nữ, cũng bình thường trở lại. Thế là ngại ngùng ho hai tiếng, ngẩng cổ : “Nhưng mà vừa rồi làm như vậy là quá đáng quá!” Dù gì người bị ức hiếp kia vẫn là tôi, khí thế này thể yếu được.

      Quả nhiên, vừa nghe đến đây, Giang Ly lại u ám, ảm đạm cúi đầu, : “Vậy tôi phải làm thế nào mới tức giận nữa?”
      Thế là cuối cùng tôi cũng nhẫn tâm những lời tàn nhẫn, đành giả bộ, giả tịch : “Chỉ cần sau này ức hiếp tôi nữa, tôi tha thứ cho .”

      Giang Ly ngẩng lên, trong đáy mắt lướt qua ý cười. ta : “Sau này tôi ức hiếp nữa.”

      Tôi cảm thấy cứ thế này bỏ qua cho ta thực là có chút thiệt thòi, vừa rồi ta dọa tôi như vậy, nếu như chừng phạt chút, khó mà giải được mối hận trong lòng tôi. Thế là tôi vênh cằm, : “ được, tôi còn có điều kiện.”

      “Cái gì?”

      Tôi nghĩ ngẫm, : “Kỳ nghỉ Tết Dương lịch sắp đến rồi, trong kì nghỉ ba ngày này làm nô lệ cho tôi, mặc cho tôi sai khiến nhé!” Cũng biết tôi có thể ức hiếp được ta đến mức nào, đến khi đó còn phải xem phát huy thế nào .

      Giang Ly chút do dự đồng ý. sảng khoái!

      Thần sắc của Giang Ly thoải mái hơn, ta : “Quan Tiểu Yến, ngủ sớm chút .”
      Thế là tôi ôm chăn và gối của tôi trong phòng ngủ của Giang Ly mang tất cả về phòng ngủ của mình. Giang Ly hỏi: “ phải dám ngủ mình sao?”

      Tôi xua xua tay: “ được, tôi luôn cảm thấy cần phải học ngủ mình, việc này tôi muốn làm lâu lắm rồi, bắt đầu từ hôm nay phải thực thôi.”

      Giang Ly cau mày: “ vẫn chịu tha thứ cho tôi?”

      Tôi lắc đầu đáp: “Hai chuyện khác nhau, tôi sớm có cách nghĩ này rồi. Nhưng mà lòng, việc hôm nay thực là chất dẫn lửa. Tôi cũng nhìn ra rồi, căn bệnh này mang đến rất nhiều thứ thuận tiện, cần sửa.”

      Giang Ly tin: “ vẫn tin tưởng tôi sao?”

      Đối với cố chấp của Giang Ly, tôi chẳng biết thế nào: “Giang Ly, hiểu đâu, như thế này thực tiện, rất tiện. Chúng ta cũng chẳng thể cả đời ngủ cùng với nhau nhỉ? Nếu như công tác sao? Huống hồ cũng có cuộc sống đêm của riêng mình mà.”

      Giang Ly: “Tôi có thể công tác, còn về cuộc sống đêm...”

      Tôi cắt ngang lời ta: “Dù cho công tác, tôi cũng chắc là , cũng chẳng thể đến khi đó tôi chen vào cùng phòng với Vương Khải chứ? Như vậy càng đáng sợ, được chưa nào!”
      Giang Ly: “Nếu như muốn, cũng có thể cần công tác.”

      Tôi: “Cứ coi là như vậy, vậy ngộ nhỡ tình cảm của hai chúng ta đổ vỡ sao? Khụ khụ, ý của tôi là, ngộ nhỡ tôi đột nhiên muốn kết hôn với người đàn ông bình thường, sau đó người đàn ông đó lại thể ngày ngày ở bên tôi sao?”

      Giang Ly vừa muốn tôi kích động buột miệng: “Ngộ nhỡ chết sao?”

      Biểu cảm của Giang Ly có chút co giật.

      Tôi vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, tôi có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy... ừ, chính là tiện mà, có thể lý giải được, đúng ?”
      Thế là Giang Ly gật đầu: “Tôi hiểu rồi, vậy hôm nay ngủ mình nhé... Nếu có việc gì, cứ gọi tôi.”

      Giang Ly xong, đứng dậy chuẩn bị rời . ta vừa muốn , hình như lại nghĩ đến chuyện: “Cấp kia của hình như trong lòng có ý đồ với .”

      Nghĩ đến con người Vương Khải này, tâm trạng khó khăn lắm mới bình ổn được của tôi lại có chút cồn cộn: “Người đó phong lưu quen rồi, hôm nay lại có ý với tôi, đơn giản là vì cuộc sống nhàm chán quá rồi.”

      Ngữ khí của Giang Ly chẳng nhàng gì: “Hình như ta... thích .”

      Tôi xua xua tay, vô cùng thoải mái: “Làm sao có thể chứ!” Vấn đề này tôi nghĩ qua rồi, kết luận rút ra được chính là: Làm sao có thể chứ!

      Giang Ly nhướn mày, có chút hiếu kỳ : “Nếu như ta thực thích , làm thế nào?”

      “Tôi... có lẽ trốn ta.” Hòa bình như có chuyện gì với người thích mình nhưng mình thích, tôi làm được. Mà nếu như cùng với người như thế này chơi trò mờ ám, tôi càng làm được. Con người tôi khi đối diện với tình cảm rất dứt khoát, cũng rất cực đoan, thích là thích, thích thể ngập ngừng. Huống hồ người này còn là người trong lòng của Giang Ly, tôi dám tránh xa sao?

      Lòng hiếu kỳ của Giang Ly lớn thêm: “Vậy nếu như Tiết Vân Phong thích , làm thế nào?”

      Tôi hồ nghi nhìn Giang Ly. Tôi cảm thấy ta thăm dò tôi, xem tôi có phải có chủ ý với người của ta . Đầu tiên là Vương Khải, tiếp đó là Tiết Vân Phong, cũng biết Giang Ly rốt cuộc thích người nào.

      Giang Ly thúc giục tôi: “Trả lời tôi, nếu như Tiết Vân Phong thích , làm thế nào?”

      “Tôi cũng chỉ có thể trốn cậu ta.” Tôi giũ tay. “Quan hệ của cậu ta và tôi chỉ có thể là bạn bè hoặc con trai nuôi.”

      Ánh mắt của Giang Ly bắt đầu có chút hờ hững, ta giống như vô tình, tự nhiên hỏi: “Vậy còn tôi?”

      Tôi: “???”

      Giang Ly: “Nếu như tôi thích , có trốn tôi ?”

      Thế là trong đáy lòng tôi, ngọn lửa tự mình vừa mới bị dập tắt lại được thắp sáng. Tôi hồ nghi đánh giá ta từ xuống dưới, nhìn thế nào cũng cảm thấy dáng vẻ của ta nghiêm túc, nhưng mà lời của ta...

      Giang Ly chậm rãi nhìn tôi: “Tôi chẳng qua là tự nhiên muốn hỏi thôi, cần căng thẳng.”

      Tôi cũng cảm thấy mình cả nghĩ rồi, nhưng mà để đề phòng rủi ro, tôi vẫn giữ khí thế : “Giang Ly, nếu như dám có ý với tôi, hai chúng ta ly hôn, cứ ngày ngày ăn mì gói nhé!”

      Giang Ly lại chuyển đề tài: “Bây giờ thích người nào sao?”
      Tôi lắc đầu: “ có... yên tâm , cho dù có, tôi cũng có ý định với người trong lòng đâu.”

      Giang Ly có chút hài lòng, lại có chút dằn vặt rời . Tôi biết ta hài lòng vì tôi thích Vương Khải hay Tiết Vân Phong, nhưng mà ta dằn vặt, tôi lại biết là vì sao, xem ra là dằn vặt rốt cuộc ta muốn lựa chọn ai nhỉ?

      Đây chính là báo ứng của việc bắt cá hai tay, tôi hy vọng ta tiếp tục bị dằn vặt.

      Buổi tối nằm giường, tôi lật qua lật lại ngủ được, lúc nghĩ đến chuyện của Vương Khải, lúc nghĩ đến chuyện của Giang Ly. việc hôm nay xảy ra thực là rất kinh hãi, tuy gây ra kết quả xấu gì nhưng mà tôi vừa bị người ta hôn vừa bị người ta sờ, hễ nghĩ đến, tôi liền vô cùng bực tức. Bạn xem Vương Khải cũng bỏ , đó căn bản chỉ là công tử đào hoa, qua mấy ngày giáo huấn trận để ta dám có ý đồ với tôi là được. Nhưng mà Giang Ly ... ta ràng là gay, còn làm loạn thêm gì chứ! Tuy biết là ta đùa, nhưng mà hễ nghĩ đến chuyện vừa rồi, tôi vẫn có chút sợ hãi. Cả đời tôi ghét nhất chính là bạo lực, cưỡng X gì đó, thấy lần nào phiền lần đó. Trước khi kết hôn có khoảng thời gian, Hạp Tử rất thích những tác phẩm mạng có loại tình tiết cưỡng X kia, tôi liền nhìn khinh bỉ ấy.

      Còn có phải là Giang Ly thực có ý với tôi , tôi, khụ khụ, tôi tự mình nữa. lòng, tôi cảm thấy ta đối với phụ nữ vẫn rất bài xích, có lần tôi và ta mua đồ ở trung tâm thương mại, lúc đó, có chị ăn mặc rất cởi mở, ưỡn bầu ngực bóng rổ, lắc lắc trước mặt Giang Ly, ánh mắt của Giang Ly nhìn chị ta khi đó, đến người chậm hiểu như tôi đây cũng có thể nhìn ra được, ta thích chị ta. Tôi thực hoài nghi Giang Ly kết hôn với tôi có phải là bởi vì ngực tôi rất giống đàn ông (tuy tôi thực muốn thừa nhận chuyện này)?

      Nhưng mà cũng phải lại, kỹ thuật diễn của Giang Ly rất tốt, tối hôm nay dọa tôi suýt chết rồi. Bộ dạng của ta lúc đó thực giống như kẻ cuồng dâm, đói cần lựa chọn đồ ăn. Nhưng mà... Giang Ly hình như từ trước đến nay chưa từng qua đêm ở ngoài, ta phải là thực đói cần chọn đồ ăn chứ? Trời ơi, nếu là như vậy, vừa rồi chẳng phải là ta diễn xuất sao, dụng ý thực là muốn cưỡng X tôi?
      Nghĩ đến đây, tôi rúm người lại, run rẩy, Giang Ly, thực phải biến thái như thế này chứ?

      Tôi ở phòng bên này nghĩ cửa phòng bên kia lại bị người ta mở ra, hơn nữa là dùng chìa khóa để mở. Tôi bỗng nghĩ ra, lúc tối quên đòi chìa khóa của Giang Ly. Toát mồ hôi, giờ phải làm thế nào chứ, ta vì vừa rồi cưỡng X chưa thành, bây giờ muốn diễn lại lần nữa chứ?

      Tôi vùi đầu trong chăn, động đậy gì, giả vờ ngủ. Nếu như Giang Ly thực dám làm bừa, tôi nhất định phải đạp tàn đệ đệ của ta trước!

      Bước chân của Giang Ly rất khẽ, khi ta đến trước giường của tôi, tôi vẫn cứ hồi hộp. Tôi thầm hạ quyết tâm, vào thời khắc khi Giang Ly kéo chăn của tôi ra, tôi nhảy khỏi giường cho ta đòn trí mạng!

      Giang Ly nắm lấy góc chăn của tôi, giúp tôi chỉnh chỉnh, sau đó... thả tay ra.

      Tiếp đó là tiếng bước chân khe khẽ của Giang Ly, sau đó là tiếng cửa được người ta kéo ra nhàng.
      Tôi nằm cuộn trong chăn thở phào hơi, cảm giác lạ kỳ chẳng hiểu sao bò lên trái tim tôi.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 47
      Vốn dĩ tôi cho rằng tối nay chắc mình lại ngủ được, nhưng ngờ rằng lúc nửa đêm mơ mơ màng màng ngủ mất, hơn nữa còn ngủ giấc rất say, đến ngày hôm sau lúc Giang Ly đến gõ cửa phòng tôi, tôi mới dậy.

      Có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên đầu óc tương đối hỗn độn, tôi lại mơ mơ hồ hồ xuống giường, ra mở cửa, sau đó thò đầu ra, lười nhác với Giang Ly: “Gõ cái gì mà gõ, chẳng phải có chìa khóa sao?”

      Giang Ly sững lại : “Vậy lần sau tôi gõ nữa.”

      Tôi cảm thấy mình hình như lại phạm sai lầm rồi, thế là lập tức lắc lắc đầu, : “Sau này cho phép tự tiện vào phòng tôi!”

      Giang Ly gật đầu, cũng lắc.

      Tôi lại bổ sung: “Còn nữa, tối qua phải là mộng du chứ? Nửa đêm chạy đến phòng tôi làm cái gì?”

      Giang Ly: “Chẳng qua là muốn xem xem có ngủ được .”

      Tôi: “Sau đó sao?”

      Giang Ly: “Lần đầu tiên ngủ, lần thứ hai và lần thứ ba ngủ giống như lợn.”

      Tôi phẫn nộ nhìn ta, hoàn toàn được gì, còn đến phòng tôi ba lần?

      Giang Ly để ý đến phẫn nộ của tôi, hiên ngang : “ làm thế nào, còn muốn tôi cõng bệnh viện?”
      Được rồi, Giang Ly hiếm khi thể lòng tốt, tôi nhịn!
      Thực ra chẳng có gì đáng tức giận . Bởi vì, Tết Dương lịch đến rồi.

      Tết Dương lịch nghĩa là gì chứ? Trước ngày hôm qua, Tết Dương lịch đối với tôi chẳng qua chỉ là kỳ nghỉ, chẳng khác biệt gì lớn so với ngày Quốc tế Lao động, Tết Trung thu, nhưng mà Tết Dương lịch của năm nay trở thành Tết Dương lịch vô cùng ý nghĩa, trở thành Tết Dương lịch được liệt vào sử sách quang vinh của Quan Tiểu Yến tôi, Tết Dương lịch thành công, Tết Dương lịch thắng lợi, Tết Dương lịch để giai cấp nông nô đổi đời...

      trắng ra, hôm nay, ngày mai, ngày kia, tên Giang Ly này bị tôi sai khiến... hễ nghĩ đến đây tôi liền hưng phấn khác thường, mạch máu cuộn trào, chỉ hận thể ngồi lên cổ Giang Ly, dùng xích tròng vào cổ ta dắt . sao chứ, Quan Tiểu Yến tôi cũng có ngày được bắt nạt Giang Ly thế này!
      Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cảm thấy, thực tối qua mình bị Giang Ly ức hiếp cũng đáng giá, được rồi, tôi là người có tiết tháo như thế đấy...

      Giang Ly cũng vô cùng tự giác làm nô lệ, vừa sáng sớm mua đồ ăn về đợi tôi thức dậy, làm đúng bổn phận. Tôi nhìn Giang Ly cái mang tính khích lệ, bắt đầu hưởng dụng bữa sáng. Nhưng mà khi ăn sáng, tôi phát ra vấn đề kỳ quái, lòng bàn tay của tay trái và tay phải Giang Ly có dán băng dán vết thương... Thiện tai, tiểu tử này lại làm trò quỷ gì vậy?

      Tôi đặt chiếc bánh bao xuống, cầm bàn tay của Giang Ly lên, nhìn kỹ trong ngoài chút, kỳ quái : “Giang Ly, băng dán vết thương của có phải là sắp hết hạn dùng hết ?” Nhưng mà dùng hết cũng có thể dán lên đầu lên chân lên mông, dán trong lòng bàn tay... vẫn là sáng tạo, quả nhiên biến thái chính là biến thái.

      Giang Ly hất tay tôi ra, lạnh tanh : “Liên quan gì đến .”
      tạo phản rồi à, dám với chủ nhân như thế này! Thế là tôi lừ mắt, ném đũa xuống bàn, hung dữ : “Giang Ly, bây giờ là nô lệ, còn thế này với chủ nhân nữa, cẩn thận tôi khắc chữ lên mặt !”

      Giang Ly lên tiếng phản kháng, đập quả trứng gà, bóc vỏ rồi đặt vào trong bát của tôi, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, cười đến mức có thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành, tôi kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi cả xuống đất.
      ngờ được, ngờ được, Giang Ly này còn có thể xứng được với từ “quyến rũ”... Tuy tôi rất muốn thừa nhận, nhưng nụ cười của ta vừa rồi thực giống như cảnh xuân rực rỡ khiến người ta bất giác ngừng thở, bị cảnh đẹp này làm cho rung động.

      “Chủ nhân, ăn trứng gà.” Giọng thấp trầm mà dịu dàng của Giang Ly giống như tơ lụa thượng hạng tuôn ra.

      Tôi khẽ run rẩy, dụi dụi mắt, cưỡng ép mình di chuyển ánh nhìn từ khuôn mặt của Giang Ly đến quả trứng gà trong bát. Phải biết là, sắc đẹp dù có đẹp hơn nữa cũng thể nhét đầy bụng, tôi là người rất thực dụng.
      Thế là tôi chọc quả trứng gà, hung mãnh cắn.

      Trước đây, đối với kỳ nghỉ Tết Dương lịch, tôi chẳng có kế hoạch gì. Vỗn dĩ tôi là người thích ra khỏi cửa, huống hồ tôi còn rất sợ lạnh, thế là định Tết Dương lịch ở trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, hưởng thụ cuộc sống của bà chủ thời phong kiến. Nhưng bây giờ giống nữa, tôi thay đổi suy nghĩ. Bạn xem, Giang Ly hiếm khi bị tôi chà đạp lần, nếu như tôi lôi ta lòng vòng ra ngoài, vậy lãng phí tài nguyên biết bao.
      Nhưng mà đâu đây?

      Lúc này, nô lệ nào đó hiến kế: “ trượt tuyết thế nào?”
      Chủ của nô lệ nào đó gật đầu, kế này rất hay. Nhưng mà... tôi biết...
      Nô lệ nào đó cốc vào đầu của chủ nô lệ: “ biết có thể học, đồ ngốc!”

      Chủ nô lệ giận dữ nhìn, làm phản rồi, chuyện kiểu gì thế!

      Nô lệ nào đó thế là đổi cốc thành xoa, nhàng vỗ về đầu của chủ nô lệ, tình cảm dịu dàng trong mắt có thể ra nước: “Chủ nhân, tôi có thể dạy .”

      Chủ nhân... nôn rồi...

      Tuy tôi biết trượt tuyết nhưng cân nhắc đến chuyện tôi trời phú thông minh (đây coi như tự cao hứng...), xem ra trượt tuyết cũng là việc chẳng có gì là quá khó. Tôi muốn chỉnh trang đồ đạc, Giang Ly đột nhiên lên tiếng: “ có ván trượt tuyết ? có trang phục trượt tuyết ? đặt vé chưa?”

      Tôi đần ra, lắc đầu.
      Giang Ly chán nản lắc đầu: “Vậy bây giờ xem cửa lớn của bãi trượt tuyết nhỉ?”

      Tôi ủ rũ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

      Thế là chủ nô lệ bị nô lệ lôi đến trung tâm thương mại.

      Tôi nhìn Giang Ly đứng trước gương, càng nhìn càng thuận mắt. Thiện tai, tiểu tử này thường ngày trưng ra bộ mặt đẹp đến mức chẳng còn gì để tôi nhịn ta rất lâu rồi, bình thường chỗ có thể cười nhạo ta cũng chỉ có điểm là “ biết mặc quần áo”, bởi vì thường ta chỉ mặc sơ mi, quần bò, sau đó khoác bừa chiếc áo khoác ngoài... nhưng mà bây giờ?

      Thế là tôi đột nhiên phát , tiểu tử này đâu phải là biết kết hợp trang phục, ta căn bản chỉ lười kết hợp mà thôi!

      ta dẫn tôi đến trung tâm thương mại, lượn hơn tiếng đồng hồ, đem các loại quần áo ướm lên người tôi so sánh, lúc chiếc áo khoác ngoài này màu sắc kết hợp đẹp, lúc chiếc quần kia có dáng, lúc lại bộ này thực rất đẹp, đáng tiếc là gầy quá tay mặc được... Hất bàn! muốn cười nhạo thân hình của tôi cứ thẳng ra, dùng cách bóng gió này làm gì chứ?!
      Cuối cùng, Giang Ly đập bàn quyết định được bộ, tôi mặc vào rồi đứng trước gương xoay mấy vòng, phát thực tồi, rất trẻ trung, rất năng động, hơn nữa khiến tôi rất dũng cảm, hiên ngang, chuyện càng thêm tự tin, giống như ghép quảng cáo của tạp chí nào đó.

      Tôi muốn khen ngợi Giang Ly mấy câu, lại nghe thấy ta với nhân viên bán hàng: “Lấy cho tôi bộ dành cho nam giống kiểu của ấy.”

      Đợi sau khi Giang Ly từ phòng thử đồ ra, tôi... bi phẫn.

      ta từ đầu đến đuôi đều là bộ y phục mà tôi thử, kết quả quần áo tôi thử mặc lên người ta còn đẹp hơn so với mặc lên người tôi cả trăm lần! Bộ trang phục này mặc người tôi nhiều nhất cũng chỉ năng động như mô phỏng, kết quả mặc lên người ta hoàn toàn phát huy được hơi thở của vận động, ta giống như là kiện tướng thể thao từng trải qua trăm trận chiến, tôi thậm chí còn xuất ảo giác, dường như nhìn thấy ta giẫm lên ván trượt, lướt như bay ở bãi trượt tuyết.
      Đứng cùng với Giang Ly, ta là ngựa trắng tuấn, còn tôi chỉ là con chuột nâu quê mùa.

      Thế là tôi chuyển từ ngưỡng mộ sang đố kỵ...

      Giang Ly hình như cảm thấy ánh mắt tràn đầy thù địch của tôi, ta nhìn về hướng tôi, mỉm cười với tôi. Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!

      Tôi còn chưa gì, chỉ cảm thấy nhân viên bán hàng ở bên cạnh loạng choạng cái, sau đó ta bám vào giá áo, hai gò má ửng hồng đa tình nhìn Giang Ly.

      Chủ nô lệ... lại nôn rồi...

      Ăn cơm trưa xong, tôi hỏi Giang Ly buổi chiều đâu, Giang Ly : “ thăm mẹ vợ nhé!”
      Tôi nghĩ cũng đúng, lâu rồi chưa gặp bà, rất nhớ bà. Thế là gọi điện thoại cho bà, lão thái thái kia vừa nghe thấy chúng tôi muốn thăm, vui vẻ: “Vừa hay mẹ muốn hát karaoke, bọn con hát cùng nhé!”

      Tôi thản nhiên gập điện thoại lại, chẳng thấy lạ trước hành vi này của bà. Lại mẹ tôi tuy là lão thái thái gần sáu mươi tuổi, nhưng bà điên hơn tôi, những thứ bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi thích chơi, bà cũng thích. Bà còn từng có người bạn mạng mười tám tuổi, kết quả cả ngày đuổi theo đứa trẻ kia, bảo người ta gọi bà là bà nội, sau đó đứa trẻ kia trong lúc tức giận liền đẩy bà vào danh sách đen.

      Nhìn , Tiếu Khởi Linh, thế giới này, người có thể chịu đựng được mẹ cũng chỉ có đứa con ruột của mẹ thôi.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48


      Sau hai giờ đồng hồ, tôi và nô lệ của tôi đưa đống quà đến gõ cửa nhà mẹ tôi. Ngoại trừ quà ra, chúng tôi còn mang trang bị trượt tuyết hôm nay mới mua. Mẹ tôi lên tiếng, bảo chúng tôi hôm nay ngủ lại ở chỗ bà, vì để lỡ hành trình của ngày mai, hôm nay chúng tôi giống như chim di cư vậy.
      đường KTV, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai dự định làm gì, có muốn trượt tuyết cùng với chúng tôi .

      Mẹ tôi xua xua tay : “, mẹ có việc.”

      Tôi bị dáng vẻ thần bí của mẹ tôi làm cho kinh ngạc, chẳng hiểu gì cả: “Mẹ có việc gì? Gặp bạn mạng à?”

      Mẹ tôi lại cười híp mắt chịu hé răng: “Con cần lo, dù gì cũng chẳng phải chuyện của con.”
      Tôi thở dài, hôm nay những người này sao kỳ lạ như vậy.

      Thực ra, với việc hát karaoke tôi vẫn có tâm lý sợ hãi. Mượn câu của Giang Ly hình dung tôi hát, đó chính là, người khác hát thỉnh thoảng lạc giọng, tôi hát là thỉnh thoảng lạc điệu. Mẹ tôi thường xuyên bực tức đập đầu tôi, cảm thán bà là ca sĩ thiên tài, sao lại sinh ra được đứa con phát được hết các thanh điệu như tôi. Tuy tôi có mấy phần hoài nghi đối với từ “ca sĩ thiên tài” này, nhưng cân nhắc đến việc tôi thực phát các thanh điệu là có chút quá đáng, bởi vậy, tôi cũng bóc mẽ bà ấy.

      Nhưng hôm nay tôi lại lo lắng, sợ cái gì, mẹ tôi ức hiếp tôi, tôi ức hiếp Giang Ly, ai bảo ta là nô lệ của tôi chứ!
      Chúng tôi vừa mới vào phòng karaoke của KTV, tôi liền đá Giang Ly chọn bài, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đưa nước, cầm mic cho bà, hầu hạ để bà thoải mái.

      Mẹ tôi dưới phục vụ của con , con rể, lần lượt hát các ca khúc cách mạng kinh điển như Phương đông đỏ, Hát dân ca cho Đảng nghe, Thập tống hồng quân... Tôi ngồi bên cạnh nghe đến mức tóc sắp dựng đứng cả lên.

      Mẹ tôi hát hơi chuyên tâm quá, phát ra day dứt của tôi, còn Giang Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, vẫn nhịn cười gian trá. Tôi tức giận, tiểu tử này ràng cười đau khổ của người khác! Thế là tôi nhặt chiếc mic khác lên, với Giang Ly: “, gọi cốc sinh tố cho em!”
      Giang Ly tuân lệnh chuồn lẹ ra ngoài. Tôi đắc ý, đề phòng mẹ tôi cầm chiếc mic gõ vào đầu tôi, vừa gõ vừa quát mắng: “Đứa trẻ này, Giang Ly, con cũng chiều hư nó quá rồi!”

      Tôi ôm đầu, rụt cổ ấm ức nhìn mẹ tôi, mẹ chẳng hiểu cái gì cả, được chưa! Tôi bị ta ức hiếp nửa năm rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội huênh hoang chút, lần này còn là dùng thân thể đổi lấy đó (này!)...

      Giang Ly cười he he bưng cốc sinh tố đến trước mặt tôi, với mẹ tôi: “Mẹ, Tiểu Yến chỉ đùa với con thôi.”

      “Giang Ly, con cần bảo vệ nó, con của mẹ, mẹ hiểu rất .” Mẹ tôi , vẫn chưa hết bực, lại gõ đầu tôi.

      Tôi ôm đầu, bi phẫn : “Mẹ đừng gõ con nữa, gõ nhiều thành ngu đó.”
      Mẹ tôi lại : “Con rất ngu rồi, mẹ chẳng lo con ngu hơn chút nữa.”

      Thiện tai, tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi có phải là con ruột của bà .

      Tôi nhìn nô lệ của mình cái, hy vọng ta có thể đỡ lời giúp tôi, đáng tiếc là, biểu cảm của ta lúc này... là bộ mặt tán đồng, thế là tôi càng phẫn nộ.
      Tôi cho rằng Giang Ly hùa với mẹ tôi, mượn cớ cười nhạo tôi, ai biết được, ta lại : “Thực ra ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc.”

      Đây là gì chứ, ràng bao hàm nghĩa xấu? Tôi phóng qua ánh mắt sắc như dao, trưng ra khí thế hống hách thường có của chủ nô lệ, với Giang Ly: “ mau đứng sang bên cho em, ở đây có chỗ để chuyện!”

      Tôi vừa xong, mẹ tôi liền đập cái lên đầu tôi: “Ăn kiểu gì đó! Giang Ly, con đừng để ý đến nó, lại đây hát.” Mẹ tôi , chỉ chỉ tôi: “Con! chọn bài!”

      Tôi câm nín hỏi trời xanh, nước mắt ròng ròng. Tôi nhìn ra rồi, có mẹ tôi chống lưng, tôi muốn ức hiếp Giang Ly cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.

      Tôi hỏi Giang Ly hát bài gì, ta thản nhiên trả lời: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, những bài khác đều được.”

      Thế là tôi tùy tiện chọn đống bài hát của Châu Kiệt Luân, rồi lại ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.

      Giang Ly nghiêng đầu nhìn tôi, đắc ý cười cười : “Thực ra tôi rất thích hát bài hát của ta.”

      Tôi... tôi bi phẫn lần thứ n! Tiểu tử này gian trá quá, ta biết tôi cố ý chọn bài ta thích, cho nên ta ta thích Châu Kiệt Luân, thực ra là ta thích!

      Tại sao tôi luôn trúng kế của ta, đây rốt cuộc là vì sao...

      Lúc này mẹ tôi cười đau khổ của người khác nhìn tôi, biểu cảm đó giống như : Ngốc nghếch chưa? Trúng kế rồi chứ?

      Trong lòng tôi có tiếng phản hồi yếu ớt: Thực ra phải tôi ngốc, là Giang Ly quá giảo hoạt...

      Tôi đắm chìm trong bi phẫn, còn chưa kịp thu hồi hồn phách , Giang Ly bắt đầu hát rồi. Thế là tôi... tiếp tục trong bi phẫn...

      Tôi chỉ hiểu, vì sao ông trời lại ưu ái đem tất cả mọi thứ cho ta? Bề ngoài đẹp đẽ, thân hình đẹp, còn có đầu óc phát triển đến mức có chút quá đáng, ngoài những thứ đó ra, còn rất nhiều thứ phức tạp lung tung nữa, chơi cổ phiếu, diệt virus, sửa máy tính, còn có thể giúp tôi trộm tài khoản (trộm lại tài khoản của mình). Hơn nữa, cuộc sống của ta còn rất lành mạnh, có thói quen xấu, phẩm vị lại tốt, dường như còn là kiện tướng thể thao...
      Bây giờ, tôi lại phát , tiểu tử này cũng có thể hát hay như thế này!

      Giang Ly hát bài đầu tiên là Thanh Hoa Từ, giọng của ta vốn dĩ rất thấp trầm, khi hát bài hát này lại có thêm dư vị của độc, khiến cho lòng người ta cũng có chút thê lương và u sầu. Tôi trước đây nghe Thanh Hoa Từ vô số lần, mỗi lần đều cảm thấy hay, nhưng cụ thể hay ở đâu . Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, mắt nhìn lên MV kia, biết vì sao mà lại thấy buồn.

      Vì sao hai người bọn họ thể ở cùng nhau, vì sao hai người bọn họ hết lần này đến lần khác sai lầm, vì sao Thanh Hoa Từ đẹp như vậy, bài hát kia đẹp như vậy, tôi nghe đến mức muốn khóc...

      Khi tôi đắm chìm trong những rung động mà Thanh Hoa Từ mang đến, mẹ tôi cùng với Giang Ly hợp ca bài Thiên lý chi ngoại.

      Lần này giọng của Giang Ly ràng có chút lạnh giá, khi hát đến câu “tiễn em rời xa” ràng là có chút lưu luyến, chút đoạn tuyệt, đến ánh mắt cũng phức tạp. Tôi nghiêng mặt nhìn dáng vẻ của ta, kìm được có cảm giác sùng bái. Giang Ly thực là “ca sĩ trời phú” đấy chứ?

      Hát xong Thiên lý chi ngoại, mẹ tôi vỗ tay, bà nhìn Giang Ly tán thưởng, sau đó lại khinh bỉ nhìn tôi, lắc lắc đầu.

      Tôi đầm đìa mồ hôi, đây ràng là kỳ thị! Thế là tôi cho phép mình lùi bước, cầm mic lên, quyết định hợp ca cùng Giang Ly bài tiếp theo - Biển san hô.

      Rất nhanh chóng tôi phát ra tôi tự mình tìm đường chết. Tốt xấu đều là tương đối, nếu như tùy tiện tìm kẻ có chất giọng tồi tệ hợp ca với tôi, xem ra mọi người cũng cảm thấy tôi hát quá lạc điệu. Nhưng bây giờ sao, bây giờ là Giang Ly!

      Tôi run rẩy cầm lấy mic, sợ sệt nhìn Giang Ly. Bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì rồi, đành mặt dày, cứng đầu vậy. Mục tiêu của tôi bây giờ là, chỉ có mình lạc điệu, phải tranh thủ khiến cho Giang Ly lạc điệu theo.

      Tôi hát Biển san hô giống như đọc rap vậy, đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi khiến cho Giang Ly lạc điệu, đây ít nhiều cũng khiến tôi có chút hối hận. Nhưng tôi cảm thấy mình hôm nay phát huy tồi, so với tôi của quá khứ, mạnh hơn nhiều rồi, tuy tôi vẫn lạc điệu, nhưng ít nhất cũng có thể theo được nhịp nhạc... Tôi cự tuyệt thừa nhận tiến bộ của tôi là nhờ có Giang Ly.

      Khi tôi hát đến câu: “Quay người bỏ , có lời ra được”, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn sang Giang Ly. ngờ Giang Ly cũng nhìn tôi, dưới ánh đèn mờ mờ trong căn phòng karaoke, ánh mắt của Giang Ly sáng như sao mai. Nhưng ánh mắt đó giống như tràn đầy cảm xúc khó thành lời, khiến tôi có chút khó hiểu. Trong lòng tôi có cơn nôn nóng, quay đầu nhìn ta nữa.

      Lúc này mẹ tôi vỗ vỗ vào vai tôi, nhắc nhở tôi: “Con , con hát sai từ rồi.”

      Giang Ly lại hát mấy bài nữa, đều là của Châu Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Tôi cảm thấy mình hôm nay kỳ lạ, giống như ma quỷ vậy, nghe giọng hát của ta có cảm xúc gì đó như mất mát, u buồn, tiếc nuối... trong lòng càng lúc càng buồn, trước đây khi nghe những bài hát này, tôi hề có cảm giác đó.
      Thế là tôi buồn bã chỉ trích Giang Ly: “Giang Ly, hát những bài hát gì mà giống như oán phụ vậy!”

      Giang Ly im lặng hồi, ngước mắt nhìn tôi, có chút ấm ức: “Đây là chọn bài mà.”

      Tôi: “...”

      May mà bài hát tiếp theo giải vây cho tôi, Nghe lời mẹ, bài hát này u buồn, còn có thể nịnh bợ mẹ tôi.

      Giọng thấp trầm của Giang Ly vang trong căn phòng, tôi mê mẩn lắng nghe.
      “Hãy nghe lời của mẹ, đừng làm mẹ đau lòng

      Hãy mong mình mau lớn, để còn bảo vệ mẹ

      Mái tóc mẹ bạc phơ, hạnh phúc luôn nảy nở

      Phép thuật của thiên sứ, hiền hòa và ấm áp.”

      Tôi đổ vào lòng mẹ, cười nịnh bợ: “Mẹ, con nhất định nghe lời mẹ!”

      Mẹ tôi xoa đầu tôi, tâm trạng vui vẻ: “ sao?”

      Tôi gắng sức gật đầu, đùa nghịch tay của mẹ tôi: “Đương nhiên rồi, mẹ chính là mẹ đẻ của con.” Tuy thỉnh thoảng tôi cũng hoài nghi chút...

      Thế là mẹ tôi : “Vậy mẹ muốn có cháu ngoại.”

      Tôi: “...”

      ================================================================

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :