CHƯƠNG 53 - LÒNG ÍCH KỈ Tôi lái xe đến bệnh viện. Vừa đến cửa khoa phụ sản thế mẹ tôi đứng chờ. - Mày làm gì mà lâu thế hả Lâm? - Con hơi mệt! - Vợ mày còn mệt hơn. Mày làm suốt chẳng quan tâm gì đến vợ mày cả. Nó bị suy nhược cơ thể nặng, may bữa nay mẹ lại sang chơi chứ nó ngất chết ở nhà mày cũng biết! - Chẳng nghiêm trọng đến mức đó đâu! - Tự dưng tôi thấy ghê tởm người phụ nữ mà mẹ tôi nhắc đến. - Ơ hay, mày ăn kiểu gì thế hả Lâm? Thôi mau vào với vợ mày . Mẹ ra ngoài mua ít đồ ăn. Tôi bước vào đến phòng bệnh, duy chỉ có mỗi vợ tôi nằm trong phòng. Mẹ tôi đặt riêng phòng bệnh đăc biệt. Thanh Mai vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt ấy run lên. ấy đủ sức để ngồi dậy, cố mãi cũng chỉ hơi nhúc nhíc người. Vợ tôi ngất à? Mà cũng phải, đọc bức thư hay tin bạn tốt của mình rời bỏ mình ngay sau đêm cùng minh chung chăn chung gối sốc mới lạ. - Xin lỗi khi đọc trộm thư của ! – Tôi bằng cái giọng mỉa mai nhất có thể, và rút ra bức thư của Huy, đôi mắt xoáy sâu như nhìn vào tận tâm can vợ. Thanh Mai run lên trong sợ hãi, cố quay đầu sang bên giường lảng tránh ánh mắt đầy giận dữ của tôi. Và những giọt nước mắt lại rơi dài. Những giọt nước mắt cá sấu nhất mà tôi từng biết. ta ăn năn, hối hận ư? nực cười. Tôi định lên tiếng nữa mẹ vợ và chị vợ đến. Bà Thanh hớt hải: - Thanh Mai, ăn uống kiểu gì mà để suy nhược cơ thể hả? - Dạ! - Có gì mà phải khóc. Cái con bé này. Mày định làm nũng chồng mày đấy à? - Này em rể, bữa này có thai rồi định khao gì đây? – Khao ư? Tôi muốn bật cười thành tiếng quá. Nhưng tôi chỉ biết cười gượng gạo đáp trả lại lời chị vợ thôi. Thực tôi biết phải làm sao nữa, giữa lựa chọn là ra về vợ bội bạc hay là . Nhìn mọi người ai cũng vui mừng, nhất là mẹ tôi. Có lẽ xảy ra bao nhiêu chuyện, bà mong có đứa cháu bế lắm rồi. Nhìn mẹ vui sướng thế tôi nỡ để mẹ biết đứa cháu trong bụng kia chẳng phải cháu nội bà đâu. Tôi và vợ của mình làm bao nhiêu chuyện khiến bà buồn lòng rồi. Vậy là từ hôm vợ tôi ra viện, mẹ tôi bắt chúng tôi phải chuyển về nhà mẹ tôi ngay. Vì lí do, tôi làm cả ngày, vợ tôi giờ lại học dở lớp học nấu ăn và đặc biệt là mang thai nữa. Mẹ tôi muốn được chăm sóc tôi, con dâu và đứa cháu nội tương lai. Tôi cũng dành chấp nhận ý bà thôi và tất nhiên moị chuyện giữa tôi, vợ , Huy và đứa con trong bụng được giấu kín. Vợ tôi tiếp tục học lớp nấu ăn. Cũng sắp kết thúc khoá học rồi. Tôi trở lại với công việc của mình. Gìơ đầu óc tôi chỉ có công việc mà thôi. Người ta làm việc là cách tốt nhất để quên nỗi buồn thay vì cứ gặm nhấm nó. Có lẽ tôi nên thế. - Con ăn gì để hôm nay mẹ nấu? - Dạ cái gì cũng được ạ! - Cái gì cũng được là sao? Gìơ mang thai lại phải học vất vả, muốn ăn gì cứ bảo mẹ. Nhìn mẹ tôi chăm sóc con dâu tôi thấy đáng cười và cũng đáng thương. Niềm tin và tình thương bà đặt nhầm chỗ rồi. Gìơ đây trong mắt tôi, vợ bé bỏng, đáng chẳng còn nữa mà thay vào đó làm nỗi hận. Tôi hận vợ, hận Huy và hận chính bản thân mình. điên cuồng ấy hình như là động lực vô hình khiến tôi lao đầu vào công việc như kẻ chăm chỉ hết sức. Tôi bắt đầu tìm ra sai phạm của tên Cường, từng bước cùng cậu Đức vạch mặt thiếu trách nhiệm cũng như việc lợi dụng công ty bỏ túi riêng. bị cách chức, tôi dần lấy lại được lòng tin từ mọi người và cuối cùng tôi được phục hồi lại chức vụ. - Lâm, chúc mừng nhá! Bữa nay phải khao mọi người rồi! - Cậu Đức hớn hở! - Công to ở cậu cả đấy! Được rồi, bữa nay tôi khao tất cả mọi người. Tôi cùng nhân viên trong phòng ăn tại nhà hàng rồi cùng nhau hát karaoke. Tôi vui đến tận hơn 12 giờ mới về. Trong tình trạng hơi hơi xỉn, biết từ lúc nào tôi uống rượu chẳng còn biết cảm giác say là gì nữa, tôi đẩy cửa bước vào nhà. vợ tôi gục đầu ngủ bên mâm cơm thịnh soạn hơn mọi ngày. Đúng là đầu bếp có khác, đến cả bữa cơm bình thường cũng trổ tài nấu ăn ra. Nhưng hơn 12 giờ rồi mà sao bữa cơm vẫn còn nguyên thế kia? Mẹ tôi và vợ ăn sao? - Ơ... về rồi à? - Thanh Mai khẽ rụi mắt, bước đến chỗ tôi, đỡ lấy cái cặp da tay tôi. - nhậu à? - Ừ. - Tôi trả lời cụt lủn. - Mẹ và em chờ mãi. Mẹ mệt nên ngủ trước rồi. - Sao để mẹ ăn , chờ tôi làm gì? - Tự dưng tôi thấy cáu. - Hôm nay được trở lại chức vụ mà! - ấy đáp với giọng buồn. - Chị Hường với mẹ, mẹ vui lắm, cùng em vào bếp nấu nhiều món ăn để chúc mừng . Nhưng... chờ mãi mà vẫn chưa về! Tự dưng tôi cảm thấy là mình có lỗi. Được phục chức, tôi chẳng mảy may nghĩ đến chuyện thông báo ngay cho mẹ và vợ, mà thay vào đó là cùng em nhậu, hát karaoke. Có lẽ, trong tôi giờ đây hai chữ gia đình nó mờ nhạt hơn xưa rồi. - Thấy tôi về cứ ăn trước chứ sao? - ... có muốn ăn chút gì ? - ! - ấy lời nào, lặng lẽ thu dọn mâm bát. - Tôi ăn no lắm rồi. - hiểu sao tôi thấy mình cần phải thêm câu đó! *** Sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy, bước xuống nhà tôi thấy mẹ tôi ngồi bàn chờ tôi sẵn. - Mẹ chờ con? - Vâng, chờ ! - Có chuyện gì vậy mẹ! - càng ngày càng giỏi! Được phục hồi chức vụ mà thèm báo lấy cho gia đình tiếng, tối cũng về ăn cơm. có biết mẹ con tôi phải chuẩn bị đồ ăn chúc mừng mất bao nhiêu công sức ? Tôi bảo nó, mang thai ăn trước nhưng nó nhất quyết chờ chồng về. Tôi bảo nó mệt vào phòng nghỉ , nó cũng nhất quyết ngồi chờ về bằng được. thử nghĩ xem, làm con, làm chồng thế được ? Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm với chức vụ được trả về. Trưởng phòng. Cái chức vụ tôi bị mất phần vì tính nông nổi của tôi nhưng nguyên do lại là do vợ của mình. - Được, chứ gì. Vì sao bị giáng chức hả? - Vâng! ! - Vì cái tính ngông cuồng và nông nổi khi thể chịu đựng được cảnh vợ mình như con điếm sàn mà kéo về bỏ mặc cái hợp đồng quan trọng của công ty. Thế đó! - gì cơ! điếm?" hiểu sao chúng lại lên trong đầu tôi mồn như thế. Tôi vợ mình thế sao? Chính tôi, chính tôi là kẻ khơi mào lên tất cả, châm lên cái ngọn lửa dữ dội luôn ỉ cháy trong lòng vợ. Nhưng... có phải vì thế mà ấy có quyền phản bội tôi? Tôi luôn tin tưởng, luôn thương vợ mình, tôi... thể chịu đựng nổi. Tôi ấy nhưng tình trong tôi còn tồn tại cả lòng ích kỉ nữa. Ích kỉ chỉ muốn vợ là của riêng mình, của riêng mình mà thôi! Và ấy động đến lòng ích kỉ của tôi. Vậy đừng trách sao tôi ích kỉ vậy!
CHƯƠNG 54 - KHOẢNG CÁCH - Chúng em chào sếp ạ! - Những tiếng đồng thanh của đám nhân viên. Lần nào cũng vậy, họ luôn chào đón tôi bằng những tiếng chào to, ràng và đồng thanh. Tất nhiên thể thiếu đó là những nụ cười tươi sáng. Họ cũng chính là phần trong niềm vui công việc của tôi. Tôi bước vào bàn làm việc mà bao lâu nay tôi phải nhường cho tay Cường. Cái bàn vẫn thế, vẫn thân quen như xưa. Nhưng trong lòng tôi vẫn cứ trịu nặng nỗi buồn. - Lâm. Sao trông dạo này buồn thế? - Cậu gì thế? Tôi sao chứ? - có gì giấu em đúng ? Lạ lắm. Có phải và chị dâu có chuyện gì ? Em cứ suy nghĩ mãi vì cái câu hỏi lần trước của . Có phải chị giận ngủ ở khách sạn ? - Cậu đừng có đoán mò nữa! - Vậy thôi làm việc , em làm phiền nữa. Nhưng Lâm này, em luôn ủng hộ hết mình, nếu có chuyện gì buồn muốn tâm đừng quên Thành Đức – chuyên gia tình này nhé! Đúng là từ trước đến giờ có chuyện gì tôi cũng tâm với cậu Đức. Nhưng còn chuyện này khó . Tôi cũng muốn tâm với ai đó nhưng có giải quyết được điều gì ? Mọi chuyện vẫn thế chẳng thể thay đổi được! Tôi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn. - ăn này. Đây là món bún thang, ăn thử xem em nấu được ? - Ăn thử con, Thanh Mai dậy từ 4 rưỡi sáng nấu đó. - Ăn sáng thôi mà sao phải bày đặt thế. - Ơ hay cái thằng này, vợ mày có tâm, muốn nấu ngon cho chồng ăn lại còn à? ăn, để đấy. - Kìa mẹ! ăn thử ! – ấy đưa tôi đôi đũa của mình được lau sạch. Tôi chẳng buồn nhìn vợ tiện tay với luôn đôi đũa của mình và ăn cho qua bữa. là ăn qua, chứ thực ra chỉ có vài ba miếng đầu thôi, còn về sau thực tôi ăn hết mình. Công nhận là món này ăn ngon . Gọi là bún thang vì nó được bài trí y nhưng thang thuốc. Bảy góc là bảy thứ: thịt, dò, tôm,... tôi cũng chẳng nhớ nữa. Trông nó cũng sặc sỡ sắc màu và bắt mắt lắm. Ăn sáng xong, tôi đứng dậy làm. Mẹ tôi ăn xong vào phòng nghỉ rồi. Vừa ra đến cửa tôi nghe tiếng Thanh Mai gọi dựt lại: - Lâm! - Gì thế? – Tôi lại cau có. hiểu từ lức nào chuyện với vợ tôi đều thế. ấy chạy lại đứng trước tôi, đưa tay lên cổ tôi: - Cổ áo chưa bẻ này! Ngay tức khắc, tôi lùi lại, tự tay bẻ cổ áo mình và bước thẳng. - Tự tôi làm được rồi! Tôi biết sau lưng mình, có đôi tay vẫn đưa lên cao hụt hẫng, cái cảm giác trơ trọi và thứ gì đó như hành động thừa thãi. Tôi cũng biết sau lưng mình người phụ nữ ấy đôi mắt hoen đỏ hay cũng có thể lệ rơi. Tôi và vợ tôi vẫn ngủ chung giường. giường nhưng là hai góc và khoảng cách. Cả đêm tôi ngủ được. Mọi chuyện, mọi ý nghĩ cứ nhảy múa trong đầu tôi. Vợ tôi xoay người. Có lẽ ấy cũng ngủ được. Bàn tay ấy khẽ đưa ra, từng tí . Hình như ấy muốn chạm vào vai tôi. Bóng tay ấy in vách tường. Tôi vẫn giả vờ như mình ngủ say. Bàn tay ấy run run, tôi biết ấy muốn ôm lấy bờ vài tôi hay vẫn như ngày xưa ấy thích nhất là ôm bụng tôi ngủ, để khuôn mặt áp vào bờ lưng tôi. lâu rồi, tôi ôm vợ. Tôi cũng nhớ cái cảm giác khuôn mặt ấy áp vào bờ ngực mình, cái mũi tinh quoái cứ cọ cọ mãi vào bờ ngực tôi. Nhưng khiến tôi thấy buồn buồn nhất là khi ấy vòng tay ôm bụng tôi ngủ, cái tay thò qua lớp áo tôi luồn vào bụng, đặt bàn tay mềm mại của mình lên bụng tôi, sờ sờ những cơ bụng chắc khoẻ của chồng và chắc chắn chọc chọc vào rốn tôi, buồn chết nhưng hiểu sao tôi lại thích cảm giác đó. Nhưng giờ tất cả chỉ còn là quá khứ. Bàn tay ấy vẫn lặng im tường. ấy dám chạm vào bờ vai tôi. ấy lưỡng lự. Và có lẽ ấy sợ. Sợ cái cảm giác bị tôi hất tay ra khỏi người. Cuối cùng ấy cũng rụt tay lại. ấy lại xoay người trở vào trong. Suốt đêm tôi đếm được biết bao lần ấy trở người đưa tay muốn ôm lấy tôi. Cả đêm tôi và ấy cùng mất ngủ. Vừa làm về thấy mọi người bên ngoại đến chơi. - Lâm! Sao về muộn vậy? – Ông Chan – rể vợ tôi vừa thấy tôi về tươi cười. - Biết vợ trở thành đầu bếp của khách sạn nổi tiếng mà mau tức tốc về à? - Đầu bếp? Chẳng lẽ khoá học kết thúc và vợ tôi được chọn làm đầu bếp rồi à? Tôi nào có biết gì đâu. À , tôi nhớ rồi, lúc sáng ở công ty, tự dưng ấy gọi vào máy tôi nhưng chuông vừa đổ có 1 hồi tắt rồi. Tôi cũng định gọi lại nhưng công việc bù lu bù loa nên lại quên. - Tại công ty dạo này nhiều việc quá, bận tối mắt tối mũi. Mọi người sang chơi lâu chưa vậy! - Từ sáng, bà thông gia điện thông báo cái là mẹ và cả nhà kéo sang đây luôn. Thôi mọi người để Lâm còn vào thay quần áo rồi ăn cơm! - Mẹ vợ tôi lên tiếng. Hoá ra hôm nay nhân dịp Thanh Mai được nhận vào làm việc cho khách sạn Phương Đông, mẹ tôi quyết định mở tiệc ăn mừng. Mừng cả cho tôi vừa được trở lại chức vụ nữa. Với mọi người đó là niềm vui nhân đôi. Còn với vợ chồng tôi, đó là niềm vui bị lấn át bởi những nỗi buồn! Vừa bước xuống nhà, thấy bé Hy – Un nắm tay tôi. - Chú Lâm! Dì Thanh Mai sắp có em bé rồi! Chú bảo ba mẹ cháu đẻ em bé cho cháu ! - Cả nhà cười ầm. Trong khi đó, tự dưng tôi thấy sững ngươì. Nỗi buồn lại dâng cao. Tôi gượng cười: - Được! Thế Hy – Un thích mấy em nào? – bé xoè cả bàn tay ra. - Từng này ạ! - Cả nhà lại được trận cười vì ngây ngô của bé Hy – Un. Ngày trước tôi cũng có ý nghĩ cùng với Thanh Mai đẻ những đứa con xinh xắn và khoẻ mạnh. Nếu là con trai đẹp trai và tài năng như bố. Nếu là con xinh đẹp và tinh quoái như mẹ. Nhưng giờ ý nghĩ đó chẳng còn đẹp như xưa. Bữa cơm với đầy ắp tiếng cười duy chỉ có hai con người là gần như lạc lõng trong thế giới của hạnh phúc gia đình. Thanh Trúc luôn gắp thức ăn cho chồng mình. Còn ông Chan luôn mỉm cười và gắp lại cho vợ những món thức ăn vợ thích. Và bé Hy – Un luôn cười toe và há miệng rộng đón lấy những thìa bón từ mẹ Thanh Trúc. Bà Thanh và mẹ tôi lúc nào cũng cười, cũng hạnh phúc trong niềm vui con cái thương, quan tâm nhau. Còn tôi và Thanh Mai. Hai con người luôn thường trực những nụ cười gượng gạo môi. Những ánh mắt nhìn nhau chẳng còn tha thiết. Những miếng gắp thức ăn cho nhau chẳng còn chứa chan đầy tình thương. Cái gượng gạo bao trùm lên chúng tôi, như con mọt đục khoét vào từng kẽ nứt trong trái tim chúng tôi. Nỗi buồn và đau đớn cứ rằng xé mãi thôi.
CHƯƠNG 55 - TÔI BẬN TÂM! TÔI CẦN! Hôm nay là ngày đầu tiên vợ tôi làm với công việc bếp phụ ở khách sạn Phương Đông. Và tôi phải có trách nhiệm (theo cầu của mẹ) lái xe đưa vợ ngày đầu tiên làm. Mẹ tôi dặn dò ấy đủ kiểu: - Con nhớ là phải làm tốt nghe chưa. Bưng bê, hay cầm cái gì phải cẩn thận, đổ vỡ người ta đuổi việc chết! - Dạ! - Mà mẹ thế thôi, chứ mẹ biết con làm được mà! Có giỏi con mới được là 1 trong 3 người được chọn chứ! - Con cám ơn mẹ! Chúng tôi chào mẹ rồi lên xe làm. Qua tấm kính ô tô. Lúc này tôi mới nhận ra. Vợ tôi gầy hơn xưa. Mẹ tôi tầm bổ cho ấy nhiều thế mà vẫn chẳng béo lên tí gì. là phí công của mẹ! Đôi mắt ấy cứ dán chặt vào cái kính xe nhìn chăm chăm vào hai bên đường. Có cái quái gì mà ấy cứ phải dán mắt vào chúng chứ. Hai tay ấy cứ bấu chặt với nhau. ấy lo lắng? À cũng phải, ngày đầu tiên làm của ấy mà. - Chẳng có gì mà phải lo lắng cả! – ấy quay mặt, hướng dôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên nhưng dám nhìn thẳng vào tôi như ngày xưa. – Sao phải ngạc nhiên thế? Hết mình với công việc, cởi mở và niềm nở với mọi người là được. - Cám ơn ! - Ừ! im lặng lại bao trùm tất cả. Đôi mắt buồn lại hướng ra ngoài cửa kính xe. "- là chuyện chia tay với Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ hết rồi!" – Câu ngày xưa của vợ chợt vang lên bên tai tôi. Ừ đúng, ngày xưa tôi từng lôi cái ánh mắt buồn rười rượi cứ nhìn qua lớp kính xe về với đôi mắt sáng long lanh và cái miệng cười líu lo mãi thôi. Nhưng giờ tôi trả lại vợ đôi mắt buồn ấy rồi. Tôi ngồi trong phòng làm việc của mình. hiểu sao hình ảnh của đôi mắt buồn hơi hơi long lanh bởi những giọt lệ thường trực và có lẽ chỉ cần chạm chắc rơi ra mất. Tôi. Tôi còn vợ nữa nhỉ? câu hỏi chợt vang lên trong đầu tôi. Chắc là... - Lâm! - Cậu Đức sao vào gõ cửa vậy? - Trời đất! Em gõ sưng cả tay rồi đây này! Dạo này cứ suy nghĩ cái gì ý, chẳng để ý đến xung quanh gì cả. - Suy nghĩ cái gì đâu. Tại công ty nhiều việc quá! - Lâm này, em đừng giận đó. - Ừ. Có bao giờ tôi giận cậu chưa? - thế em xin . Em thấy mải làm việc và ít quan tâm tới gia đình quá. Đặc biệt là chị dâu. Bữa trước, em thấy chị ngồi trong quán... à "Khoảng Lặng" – nơi tổ chức đám cưới của chị đó. Trông chị ấy buồn lắm. À , chính xác là chị ấy khóc mình. chị có chuyện gì đúng ? - Ừ, chuyện riêng tư, cậu thông cảm, thể . - Vâng em hiểu. Nhưng này, bất kể người phụ nữ nào cũng cần được quan tâm và có bờ vai để dựa. có tin gần nửa phụ nữ sau khi lấy chồng đều ngoại tình ? - Cậu gì vậy? - Vì bờ vai cho họ dựa còn vững chắc hay ở xa tầm với của họ quá rồi! Cậu Đức rồi nhưng đầu óc tôi vẫn còn mớ các câu hỏi. , cậu Đức thể hiểu được, những gì cậu ta chỉ là chủ quan của riêng cậu ta thôi, cậu ta chưa lập gia đình, cậu ta chỉ có và chỉ biết đến những mối quan hệ đương, tình tứ thôi. Tôi cố xua những lời của Đức nhưng vẫn cứ vang trong đầu tôi là câu cuối của cậu ấy: "Em có thể phải là ông chồng tốt nhưng em có thể là thằng đàn ông tốt, bởi vì ít nhất em cũng biết đem bờ vai mình cho phụ nữ dựa và để họ khóc vai mình hơn là khóc trong đơn!" Chẳng lẽ tôi sai? Tôi cũng là thằng đàn ông, tôi cũng từng là bờ vai cho người tôi dựa vào, tôi cũng từng khóc cùng người mình . Và giờ các thứ ấy chẳng còn nữa là vì ai chứ? Làm sao thằng đàn ông có thể chấp nhận và tha thứ cho người đàn bà mà mình khi ta phản bội mình, phản bội cái tình mà trước kia cả hai cùng xây đắp bằng thương và nước mắt? Khi phản bội đến có nghĩa tình cũng hết rồi. Và giờ tôi có thể trả lời câu hỏi của chính mình rồi. Tôi còn vợ nữa ư? ! - Em... Hôm nay em nhìn thấy chiếc áo này, em nghĩ mặc nó... rất đẹp! Nên... - Tôi đầy áo rồi, mua làm gì chứ! - Em... - Lần sau đừng có hoang phí thế nữa. Sau này còn phải lo cho đứa con trong bụng mình nữa đó! – Tôi lên giường và nằm ngủ, mặc cho vợ với cái áo mới tay. Mặc cho ấy có nghĩ gì cũng kệ. Tôi bận tâm! *** Hôm nay là chủ nhật. Chủ nhật mà vợ tôi vẫn có ca phải làm. Mà thôi, tôi bảo từ giờ thèm bận tâm đến ấy mà. - Lâm này xem áo này mẹ mặc đẹp ? - Mẹ dạo này cũng điệu ghê! Quen ông nào ở câu lạc bộ rồi phải ? - Cái thằng này, ngoài bố mày ra mẹ chẳng để ý ông nào đâu. - Mẹ tôi đấy. Tình của mẹ tôi dành cho chồng đáng khâm phục. mình nuôi tôi từ khi tôi lên 8. Bố tôi mất sớm vì tai nạn. Mẹ tôi lúc ấy vẫn còn rất trẻ, bao nhiêu người đàn ông có ý nhưng mẹ nhất quyết lấy ai. thân mình nuôi tôi khôn lớn. Đó, mẹ tôi như thế mà vẫn giữ chữ "thuỷ chung" với chồng. Vậy mà vợ tôi... Tôi lại quên nữa rồi. Tôi bảo là bận tâm tới ấy nữa mà. - Aó đẹp lắm mẹ ạ! Mẹ mặc cái gì trông cũng đẹp! - Thanh Mai mua cho mẹ đó! Tháng lương đầu tiên nó chẳng mua gì cho bản thân, dành hết tiền mua cho mẹ và con đó. À mà con mặc thử áo nó mua cho chưa? Mẹ nhìn qua mà thấy đẹp lắm. – Tôi lặng người. Hoá ra là tháng vợ tôi làm rồi sao? Chiếc áo ấy là quà tặng tôi bằng số tiền lần đầu tiên ấy làm ra. Tự dưng tôi thấy chút gì đó cắn rứt! Mà việc gì ấy phải làm thế chứ? Tôi cần, tôi cần bất kì cái gì của ấy nữa. Tôi cần!
CHƯƠNG 56 - TÔI THỂ Vừa bước xuống nhà chuẩn bị làm, tôi bắt gặp ánh mắt của vợ cứ nhìn tôi mãi thôi. Chắc ấy ngạc nhiên lắm khi thấy tôi mặc chiệc áo mới ấy mua. Ừ cũng công nhận là chiếc áo đẹp và vừa vặn với tôi. - À... Tôi thấy nó đẹp nên... mặc! - Tự dưng tôi cảm thấy ấp úng và ngại. đó, mới hôm trước tôi còn la mắng ấy hoang phí mà. Gìơ lại mặc chiếc áo đó sao lại ngại được. Thực ra tôi cũng định mặc nó đâu nhưng... là cả đêm tôi ngủ được. Đầu óc tôi cứ nghĩ ngợi mãi. Mà trong lòng cứ khó chịu yên. Cứ như là lương tâm cắn rứt vậy. - , ! Em vui lắm! – ấy cười. Lâu lắm rồi tôi mới thấy ấy cười. Vẫn đôi mắt ấy nhưng hình như long lanh như trước, vẫn đôi môi hồng đó nhưng chẳng còn tươi tắn như ngày nào. Mà cũng phải, giờ ấy là người đàn bà đâu còn là bé học sinh 18 nữa. Có phải chăng tôi góp phần lấy quá sớm những nét đẹp con của của ấy? Có phải chăng quyết định lấy nhau khi Thanh Mai còn quá là quyết định bồng bột và sai lầm của chúng tôi? Đến công ty tôi vừa nhận được quyết định, sắp tới tôi kí kết hợp đồng với công ty nước ngoài. Đây là hợp đồng vô cùng quan trọng, nếu tôi bại mọi chuyện còn tồi tệ hơn lần thất bại trước. Có lẽ cũng đến mức quá nghiêm trọng nếu như đối tác lần này là cặp vợ chồng nước ngoài. Họ tổ chức bữa tiệc tại gia, và mời những đối tác của mình. Công ty cử tôi nhân dịp này để kí kết hợp đồng với họ. Vấn đề là dự tiệc phải mang cả phu nhân nữa. Tôi xem trong phim thấy những trường hợp như này người ta thường giả mạo người. Nhưng tôi được rồi. Làm sao có thể trình bày với công ty là tôi có vợ nhưng giữa tôi và ấy có chuyện thể được. Mà thực ra tôi biết mình có thể đóng vai vợ chồng thương nhau với vợ được nữa . Nếu là ngày trước chắc mọi chuyện quá tuyệt vời. thương cái chúng tôi có thừa khi ở bên nhau. Nhưng giờ khác rồi! Tôi rẽ vào quán bar. Tự dưng hôm nay tôi muốn uống rượu mình. Tôi chọn bàn trống, gọi chai rượu mạnh. Tôi rót từng ly và uống cạn. Hình bóng người đàn bà tội lỗi lại ra trước mắt tôi. Tiếp đến là Huy - kẻ tình nhân xấu xa của vợ. Họ sánh bước bên nhau. Ngày ấy tôi từng có linh cảm rồi mà. từng thấy họ đẹp đôi rồi mà. Tôi quá ngu ngốc, biết giữ lấy vợ, giữ chắc và chẳng bao giờ buông ra. Nhưng , Đức đúng, tôi tạo ra khoảng cách quá lớn, khoảng cách để vợ còn dựa vào vai mình được nữa. Tôi tiếp tục lốc cạn những ly rươụ mạnh. Tôi vẫn thấy mình tỉnh táo. Chẳng 1 chút say. - Em có thể ngồi cùng được chứ? - mái tóc ngắn ôm sát mặt, đôi môi căng mọng màu đỏ chót, đôi mắt đánh đen sẫm. ta mặc chiếc áo trễ cổ, để lộ gần như hết cả hai trái đào của mình. Chiếc váy ngắn cùn cỡn để lộ cặp đùi trắng và cũng thon đấy. tay ta còn phì phèo điếu thuốc. là còn đàn bà hư hỏng. Đó là ý nghĩ vang lên trong đầu tôi khi ta tự ý ngồi xuống, giật ly rượu từ tay tôi uống cạn và : - buồn? Em có thể ngủ với đêm nay chứ? Chúng tôi vào khách sạn. Tôi thuê phòng và ôm mà đến cái tên tôi cũng chẳng biết lên phòng. Tôi tay vẫn ôm , tay tra khoá vào ổ. Cánh cửa phòng vừa mở ra, tiếng phụ nữ chợt vang lên từ đằng sau. - Lâm! – Tôi quay đầu lại. Vợ tôi. - đến đây làm gì? - Lâm! Về với em ! – ấy xuống giọng, lại gần và kéo tay tôi. Hất mạnh tay ấy ra khỏi người mình, tôi cười mỉa mai: - Thế lúc trước có nghĩ phải về với chồng ? Hôm nay tôi cũng thử xem cái cảm giác phản bội nó thế nào. Tôi đẩy cửa cho mở rộng hơn, ôm vào. Tôi biết lúc này đây mọi thứ về tôi sụp đổ trước mắt vợ. Vợ tôi có đau ? Nhưng trái tim tôi đau lắm. Tôi muốn cứa vào trái tim vợ những vết đau của hận thù nhưng nó lại cứa ngược lại vào tim tôi. Tôi muốn vợ cũng phải nếm cái cảm giác đau đớn của kẻ bị phản bội. Tôi muốn nhưng chưa bao giờ hết, tôi mong ấy đẩy cửa, lôi tôi ra, giáng cho tôi đòn đau vào mặt. Nhưng, ấy hề, cánh cửa vẫn im lìm. Và tôi biết đằng sau nó là những giọt nước mắt ướt đẫm. ấy, chỉ có thể làm được thế thôi sao? Mà cũng phải, giờ ấy lâu đâu ra cái quyền bắt chồng về chứ. Lấy đâu ra cái quyền được đánh ghen chứ! ấy đánh mất tất cả từ cái đêm đáng nguyền rủa đó rồi! Cánh cửa chợt mở tung. - Lâm! điên rồi! - bàn tay chắc khoẻ kéo tôi ra khỏi . Cậu Đức. – cầm lấy cái này rồi ! – Cậu Đức rút ra mấy tờ tiến đưa cho . – Cút nhanh trước khi tôi nổi điên. – Cậu ta lớn tiếng. - Đúng là!... ! – ta cầm tiền đút vào ngực rồi đánh mông thẳng, liếc vợ tôi cái rồi cười khẩy. - Lâm! Em thất vọng về quá đấy! – Tôi quay qua nhìn về phía cửa. Thanh Mai, ấy vẫn đứng nguyên chỗ cũ, khuôn mặt đẫm nước mắt. - Chị Thanh Mai, chúng ta về. - Cậu Đức kéo Thanh Mai để mặc tôi đó. Nhưng Thanh Mai lại kéo tay cậu Đức ra. Trước ngỡ ngàng của cả cậu Đức và tôi, ấy bước đến bên tôi, đỡ lấy người tôi và dìu bước . - Về thôi ! - giọt nước mắt chợt lăn dài má người vợ. Nóng bỏng. Tôi muốn đưa tay ra lau lấy nó. Nhưng... tôi thể! Lần đầu tiên tôi thấy mình đủ quyền!
CHƯƠNG 57 - KÍ ỨC Thanh Mai đưa tôi vào phòng. Đỡ tôi nằm xuống giường. Cởi giầy và đắp chăn cho tôi. Tôi cố nhắm mắt. Thực lúc này tôi biết phải đối mặt với vợ thế nào. Tôi khẽ giật mình. Cái bàn tay thân thương quen thuộc ngày nào khẽ đặt lên trán tôi. Những ngón tay mảnh dẻ. Tôi cảm nhận gày guộc của nó. Cảm giác trong lòng lạ. Tôi muốn bàn tay ấy đặt mãi thôi. Tôi muốn cảm nhận hơi ấm từ nó. Nhưng sao, bất chợt, cảm giác lạnh ùa về. Vợ tôi bỏ tay ra thay vào đó là chiếc khăn ướt đắp trán cho chồng. Tôi say. Tôi thấy mình có cảm giác gì là mềm nhũn cả. Nhưng cái đầu tôi nóng . Nóng bỏng. Vẫn cái cảm giác nóng bỏng quen thuộc, nhưng là từ rất lâu. Nước mắt ấy lại rơi má tôi. Bỏng rát. ấy khóc. Có lẽ giờ ấy chỉ có nước mắt và sống trong nước mắt mà thôi. Thanh Mai mạnh mẽ của ngày nào đâu rồi? Hay chính tôi giết chết con người đó trong ấy chăng? Tôi vẫn tự hỏi, trước lạnh nhạt, hắt hủi của tôi sao ấy vẫn cứ phải dối lòng đối xử tốt với chồng, cứ cố làm người vợ hiền thế? Người vợ hiền ấy trong tôi chết từ lâu rồi mà! Hôm nay đến ngày phải dự tiệc. Tôi biết phải làm sao. Càng biết phải với vợ về bữa tiệc này kiểu gì. - Hôm nay mấy giờ phải hả ? - Gì... gì cơ? - dự tiệc. Em tưởng mình phải cùng ? - À, ừ. 7 giờ. Làm sao ấy biết được chứ? Tôi còn chưa gì với ấy mà. À chắc là cậu Đức. Nhưng sao ấy lại đồng ý nhỉ? ấy cứ vờ như hề có chuyện gì xảy ra sao? Ai bắt ấy phải như thế chứ? Ai bắt ấy cứ cố tỏ ra là người vợ tuyệt vời làm gì. ấy mãi mãi làm được đâu. ấy bước từ trong phòng ra trong bộ áo dài hồng đính đá, để lộ bờ vai trần thon thả. Cái thai gần 2 tháng vẫn chưa có gì là khiến cho vòng eo ấy trở nên quá khổ cả. Nó vẫn thon thả như thường. Rất ít khi tôi thấy vợ mặc áo dài, gần như là . Trừ lần đó là hôm bế giảng năm học cuối cấp của ấy. Tôi vẫn còn nhớ như in bé với mái tóc dài đen nhanh xuông thẳng cùng tà áo dài trắng tung bay chạy xuống cổng trường nơi tôi đứng đợi, cố cười nhưng thực ra là để che những giọt nước mắt của ngày chia tay bạn bè, thầy và mái trường. Nhưng lúc đó, trông bé ấy đẹp như thiên thần với những giọt ngọc long lanh nơi khoé mắt. Và giờ thiên thần ấy chẳng còn đẹp trong mắt tôi nữa rồi! - Sao em lại mặc áo dài? - Em nghĩ nó hợp cho buổi tiệc hôm nay. - À... Em biết những gì chúng ta phải làm hôm nay chứ? - Cậu Đức hết cho em rồi. Em cố gắng! – Lại nụ cười gượng gạo môi. Trông khó coi. Trước mắt chúng tôi là ngôi nhà của vợ chồng ông bà Bi – Tơ. căn nhà thiết kế theo kiểu Việt Nam, nhưng có khuôn viên rất rộng. Và đó là nơi tổ chức bữa tiệc. Tôi đưa tay mình chống mạng sườn. hình ảnh ngày nào ra trước mắt tôi. Ngày ấy tôi cũng làm y như thế này cùng với câu : "Nào em ". Ngày ấy tôi đóng vai người của vợ. Và ngày hôm nay vợ đóng vai người vợ của tôi. là ông trời công bằng quá đó! - Nào... vợ ! – Tôi mà sao cảm thấy chẳng tự nhiên tẹo nào. - Em có cần phải : "Vâng " ? - Em vẫn còn nhớ? - Mọi kí ức bên em đều nhớ! Còn ? - muốn nhớ! Mọi thứ chìm trong im lặng. gian, thời gian như chết đứng. Đôi mắt người phụ nữ long lanh. ấy cười. Nụ cười rất tươi. Đưa tay khoác lên tay tôi. Chúng tôi bước . cảm giác gì đó nhói trong tim. Kí ức ngày xưa ư? Nó quá êm đềm và hạnh phúc. Nó quá đẹp cho thực phũ phàng bây giờ. Chúng tôi lại gần chào hỏi ông bà Bi – Tơ. Họ khoác tay nhau cười với tất cả khác mời. Tôi bắt đầu chào hỏi ông bà bằng vốn tiếng có sẵn của mình. - Xin chào, tôi là Hoàng Thiên Lâm. Tôi đến từ tổng công ty Trường Tồn. - Ồ, rất vui vì đến. Lần trước gặp gỡ ở công ty tôi ấn tượng lắm đó. - Cám ơn ông quá khen! - Ồ, trẻ đẹp này là vợ ? - Vâng, ấy tên Thanh Mai. Chúng tôi cưới nhau gần 1 năm rồi. - mặc áo dài đẹp! – Bà Bi – Tơ thốt lên. - Cám ơn bà. Bà có vẻ thích áo dài Việt Nam? - Ôi, tôi rất thích. Aó dài Việt Nam đẹp lắm! - Nếu bà thích bữa nào rảnh tôi có thể dẫn bà may bộ. Tôi biết cửa hàng may áo dài rất đẹp! - Ôi tuyệt! dễ thương. - Ồ cám ơn bà nhiều! - bao tuổi vậy? - 19. - Ôi ! 19? trẻ quá! - Vâng. Nhưng tôi có công việc ổn định rồi. Tôi là bếp phụ của khác sạn 5 sao. - Đầu bếp? tuyệt. Thời trẻ tôi cũng có niềm đam mê là nấu ăn đó!... Tôi thể tin vợ tôi lại có thể bắt chuyện nhanh với bà Bi – Tơ đến vậy. Và cũng ngờ vốn tiếng của ấy lại khá đến thế. Trong suốt bữa ăn, ấy liên tục trò chuyện và đưa ra những ý kiến khiến ông bà Bi – Tơ rất hài lòng. Họ khen ấy thông minh và tài năng. Đến tôi cũng phải bất ngờ trước cách xử hết sức quý phái nhưng vô cùng thân thiện của ấy. ấy đóng vai diễn quá đạt! - có thể mời em 1 điệu nhảy giống như ngày xưa được chứ? - Vợ tôi đưa tay ra hỏi tôi. - Ừ. Và chúng tôi lại cùng nhau khiêu vũ. Mọi kí ức lại ùa về. Mọi thứ vẫn thân quen nhu ngày nào. Vẫn hai con người. Vẫn điệu nhạc khiêu vũ ấy. Vợ ở trước mặt tôi nhưng sao bé quá, và cũng xa vời quá. Tôi ôm lấy bờ eo vợ, nắm lấy bàn tay vợ. Giữa chúng tôi như chẳng có khoảng cách. Nhưng thuộc về lẫn nhau hề có. Khoảng trống trong lòng như ngày rộng ra. Bờ vai ấy run run. Đôi mắt ánh buồn. Chưa bao giờ tôi thấy những bước nhảy nặng trĩu đến vậy.