CHƯƠNG 34 - ĐÊM TÌNH Ngày mai là Thanh Mai thi tốt nghiệp rồi. Cả tuần nay chúng tôi gặp nhau. Tôi nhớ ấy lắm nhưng tôi phải để cho ấy có thời gian ôn luyện. Trong suốt tuần, trước tham mưu của chàng Đức tôi quyết định làm món quà tặng vợ của tôi. - Mai em thi rồi đấy! cho em ngủ còn gọi em ra đây làm gì? – toe toét cười khi thấy ấy ra ngay lập tức bị ấy dội cho gáo nước, tắt luôn. - Đứng đó làm gì thế? đâu à? Hay gọi em ra đây chỉ để ngắm? Tôi ỉu xìu, lắc đầu: - ! ra chỗ này. - Sao mặt buồn thế? Rủ người ta mà cái mặt buồn thế kia à? – Đáng ghét đấy, trong khi tôi hớn hở muốn cho ấy điều bất nhờ trước khi thi ấy lại cau có mặt mày như thế. buồn mới lạ. - Mặt mà buồn như thế ứ thèm đâu! - Hì! ! ! Vui rồi nè! – Tôi ngay lập tức phải ngoác cái miệng ra cười. Thanh Mai nhăn mũi "xí" cái rồi toe toét khoác tay tôi. - thôi nào ! Chúng tôi ra khuôn viên gần nhà Thanh Mai. Gìơ hơn 11 giờ nên khuôn viên vắng chẳng còn ai. - Em nhắm mắt lại. Cấm ti hí đó. Ăn gian là phạt đó. Thanh Mai nhắm nghiền đôi mắt, nhăn nhó: - Em nhắm chặt rồi. nữa là người ta mở mắt bây giờ đó! - Đừng, đừng nhắm tí thôi. - Mở mắt ra em! – Tôi thầm bên tai Thanh Mai. Đôi mắt ấy từ từ mở ra. Cả khoảng đất rộng xung quanh chúng tôi sáng bừng bởi những ánh nến lung linh và những dây đèn nhấp nháy chăng thành dòng chữ: "Thi tốt em nhé". Tôi thấy đôi mắt sáng niềm vui và nụ cười đầy bất ngờ môi Thanh Mai. Chưa hết bất ngờ, tôi bê ra bình thủy tinh đựng đầy hạc giấy, được trang trí vô cùng xin xắn và dễ thương, giơ ra trước mặt ấy, đôi mắt tôi khẽ nhắm chặt: - Người ta nếu gấp được 1000 con hạc giấy bạn có điều ước. Nay trong tay tôi có 1000 con hạc giấy, tôi cũng muốn có điều ước. Nhưng tôi ước cho bản thân tôi mà tôi muốn dành nó cho người con tôi . Người quan trọng nhất với tôi lúc này. Điều ước đó là ấy đủ tự tin để thành công trong kì thi tốt nghiệp ngày mai. Tôi khẽ mở mắt. Tôi nhìn ánh mắt tràn đầy thương và hạnh phúc mà Thanh Mai trao cho tôi. ấy đón lấy chiếc bình hạc giấy, kiễng chân và dướn người. nhàng, dịu êm và ngọt ngào. ấy trao cho tôi nụ hôn cháy bỏng. Những cây nến như lung linh hơn, trái tim tình của chúng tôi như rực hơn, đẹp hơn. Và tình trong mỗi chúng tôi đêm nay như được chắp thêm đôi cánh. Đêm như huyền bí hơn và nụ hôn vẫn ngọt ngào! - gấp tất cả sao? 1000 con? - ra... - Tôi gãi tai. - Chắc khoảng gần 100 con? - Thế còn 900 còn lại? - nhờ cậu Đức! Cậu Đức lại nhờ các nàng của cậu ấy... và các nàng ấy có nhờ ai nữa chịu! "Bụp" - Oái sao lại đấm ! - Thế mà cũng đòi! Làm người ta cảm động gần chết! Hoá ra là toàn nhờ người khác gấp hộ! - Nhưng cắt tất cả chỗ giấy để gấp 1000 con hạc này đó! Em xem này – Tôi chìa ngón tay vẫn còn thương tích – cắt rộp cả tay này! Thanh Mai cầm ngón tay đau của tôi ngắm nghía. - phải giả! - Ý em là dối hả? - Uk! Hì - Dám thế hả? Có đứng lại ? mà bắt được chết với . - Ông già, đố đuổi được em đó! – ấy cười, tiếng cười trong trẻo vang khắp cả khuôn viên.
CHƯƠNG 35 - EM NHIỀU LẮM Ngày thứ nhất. "Mẹ mua cho em con heo đất. Mẹ mua cho em con heo đất... í o í ò. Ngày hôm nay em vui lắm Cầm heo tay em ngắm... í ò í o Làm sao cho heo mau lớn Làm sao cho heo mau lớn í o í ò Heo đòi ăn cơm Heo đòi ăn cám --------------------------- Heo chỉ cần em bế tay ầu ơ Em thèm mua kem Em thèm mua bánh Em để dành cho heo Em lì xì cho heo đất 200 mỗi ngày Này heo ơi ngoan nhé í o Này heo con ơi mau lớn í o ..." Nhạc chờ của Thanh Mai đó. hơn 18 tuổi đầu, chưa kể sắp lấy chồng đến nơi rồi mà ấy vẫn chả khác con nít tẹo nào. Hai cuộc gọi nhỡ. biết là ấy dậy chưa hay vẫn còn tít mít trong chăn. Hôm nay thi rồi, mà tôi biết cái tật ngủ nướng lại thêm bệnh lề mề của ấy nên phải gọi dậy sớm. Hôm thi đầu tiên thể trễ được. - A lô... - Giọng đầy ngái ngủ. - Dậy em ! - Em vẫn buồn ngủ lắm! - được! Dậy sớm chuẩn bị , đến đón ăn sáng rồi đưa thi luôn. - Cho em ngủ thêm tí thôi! Hôm qua ngủ muộn mà. - Thôi nào, dậy . gọi mẹ mẹ lại quạt cho bây giờ! - Đáng ghét! - Đầu dây bên kia tắt. Nhưng tôi biết là nàng của tôi vẫn chưa ra khỏi cái giường đâu. Thôi cho vua ngủ nướng ngủ thêm 5 phút nữa vậy. ... - Dậy chưa đó! - Dậy rồi mới nghe điện thoại được chứ! - Nhưng chưa ra khỏi chăn đúng ? - Mùa hè em có đắp chăn đâu! - Trời! Thôi dậy , nửa tiếng nữa lái xe qua đón. - ô tô à? - Ừ! - ô tô đâu! - Sao vậy??? - thi chứ có phải đâu đâu. Em thích ô tô thi đâu. Có xe máy thôi! Trời đất! xe máy tôi biết kiếm đâu ra. Nhà có mỗi cái ô tô thôi. Thế là tôi lại phải lái xe lao như bay đến nhà cậu Đức mượn xe. Tôi bấm chuông bao lâu mới thấy cậu ta ra mở cửa. Quần áo xộc xệch. Cái áo lại còn mặc trái nữa. Chắc chắn chàng ta vừa quơ vội đống quần áo vương *** sàn nhà đây. - Sếp!... Sao sáng sớm đến nhà em thế! - Tôi vội. Hôm nay cậu cho tôi mượn xe máy được . - Sao lại phải mượn xe em? Con ô tô của sếp hỏng à? - ! Hỏng tôi lái tới đây kiểu gì. Thanh Mai thích ô tô thi. - À ra vậy! Rồi, sếp cứ lấy con xe em tạm. - ơi làm gì ngoài đó mà lâu vậy? - trẻ tóc xoã ngang vai, mặc mình mỗi cái áo cánh dài tay của cậu Đức. - Em ra đây làm gì chứ! Vào nhà , chuyện với sếp! – thẳng vào nhà ngay. Cậu Đức nhìn tôi gãi tai. Tôi đoán sai mà. - Thôi lấy xe nhanh cho tôi rồi còn vào em nó đợi! - Sếp!... Thanh Mai ngồi sau xe cười mãi thôi. Ai đời ngồi sau xe ngươì , lại sắp là chồng nữa chứ, mà ấy chả ôm eo gì cả, hai tay hết dang rộng lại đưa lên cao. Cứ hồ hởi đón gió trời! - Vợ ôm eo chồng ! - Ôm gì mà ôm! Phải kiêng! - Kiêng gì? - Đỏ tình đen bạc! Ông già ạ! Hì... Hôm nay ăn bánh mì ốp la đâu nhá! - Sao thế? - Phải ăn xôi đỗ! Ngốc thế! - Hôm nay tôi mới phát thêm, nàng của tôi còn mắc bệnh mê tín! *** Tôi ở công ty làm việc mà mắt cứ dán vào đồng hồ, đếm từng giây từng phút. biết Thanh Mai của tôi thi cử thế nào, chứ tôi lo lắm! Kiến thức của ấy chắc, hơn nữa biết ấy có gây ra chuyện gì ! ấy là **** gây chuyện mà. Nhỡ lại... Mà thôi, tôi tin ở Thanh Mai mà. ấy cố gắng ôn luyện rất chăm chỉ. Chắc chắn là ấy đỗ thôi. - Em thi thế nào? Làm được chứ? - Cũng tuỳ, văn em chém gió hết. Gặp ông bà nào đầu óc bay bổng, trí tưởng tượng phong phú chắc đến nỗi, còn ông bà nào trọng kiến thức và lời văn trau truốt em đứt! – ấy làm tôi đau tim. Ngày thứ 2. - ơi em đau bụng! - Chết! Sắp thi rồi còn đau bụng là sao? - Làm sao em biết được! phải hỏi cái bụng em chứ? - Thế sáng ngoài xôi ra em có ăn gì ? - Có! Sữa chua, mận, hình như cả xoài dầm nữa phải! – Ôí trời được buổi ấy dậy sớm học bài ... ăn lắm thứ thế. đau bụng mới lạ! Ngày thứ 3. - Thôi chết ơi! Em quên máy tính ở nhà rồi! - Thi toán mà em còn quên máy tính! Thôi đợi , phi nhanh về nhà! – rồi tôi lao xe máy phi như bay về nhà lấy máy tính. Còn chưa kịp thở ra hơi : - ơi! - Gì? - ra... em có máy tính. Chắc mẹ hay chị Trúc bỏ vào giùm em rồi! – ấy rụt rè rút cái máy tính từ trong túi xách ra. - Hì... sao! Coi như là tập thể dục vậy. Thôi mau vào , nhớ thi tốt đấy – Tôi tức đến nghẹn cổ! Cái mặt tôi cười mà cứ như khóc! *** - Thế nào rồi em? Điểm thi đỗ chứ? - ... - Mặt Thanh Mai buồn thui, ấy chẳng câu gì cả. - Sao vậy? Có điểm thi rồi mà, em được bao điểm? - Em... - ấy choàng tay ôm chặt lấy cổ tôi rồi khóc nấc lên. Tôi thấy tim mình thắt lại, cổ họng nghẹn đắng. Tiếng ấy khóc mỗi lúc to hơn. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, an ủi ấy. - Thôi, sao! Vẫn còn đợt 2 thi lại mà. Từ giờ đến lúc đấy, mình chăm chỉ học hơn nữa là được thôi. Đừng khóc nữa. – Tôi nhàng kéo tay ấy ra. giọt nước mắt. Đôi mắt khô ro. Cái miệng còn toe toét cười. – Này, tưởng em khóc. Trượt mà cười tươi thế à? - Em có trượt bao giờ đâu! Tự suy đoán đấy chứ! – ấy cười tinh quoái. - Thế có nghĩa là em đỗ rồi phải ? - Mắt tôi sáng trưng. - Hì... - ấy vênh cái mặt trắng hồng lên, tự đắc. - Tất nhiên. Thanh Mai mà lại! "Cốp". - Á! Sao lại cốc đầu em? - Cho chừa cái tội dám chọc . Biết lo thế nào ? - Hì! – ấy lại cười toe. - Biết mới chọc mà! Bất chợt tôi ôm chặt ấy vào lòng. Cái siết mạnh. ấy ngạc nhiên lắm. Cứ đứng yên hiểu hành động của tôi. - Thanh Mai! Vậy là chúng ta sắp được lấy nhau rồi. nhớ em lắm! em nhiều lắm! – Mái đầu ấy ngả sát vào bờ ngực tôi, đôi tay ấy ôm chặt lấy tôi. - Em cũng nhiều lắm! Dưới nắng chiều, hoàng hôn buông rơi, hồ nước phẳng lặng, hàng cây xanh mát, những ghế đá lặng im, có nụ hôn nhàng và ngọt ngào...
CHƯƠNG 36 - ĐÁM CƯỚI HOÀN MỸ Cuối cùng ngày mà chúng tôi mong đợi cũng đến. Mẹ tôi và bà Thanh hối hả chuẩn bị cho cái đám cưới này lâu lắm rồi. Mọi thứ được lên danh sách, chuẩn bị chu đáo. Vì đám cưới lần này quan khác đến dự rất đông, lại có nhiều nhân vật có máu mặt, quan sếp to nên hai bà mẹ quyết định phải tổ chức đám cưới hoàn mĩ nhất. Quyết định cuối cùng được đưa ra là mở tiệc đứng, tất nhiên địa điểm được chúng tôi giới thiệu đó là bãi đất trống "Khoảng Lặng". Đám cưới của chúng tôi được tổ chức theo kiểu Hàn Quốc. Cái này khỏi vì tất nhiên có phần của ông Chan ở đây rồi. Chiếc cổng hoa với rực rỡ những sắc hoa mùa hè, hai bên cột cổng được sơn màu hồng phấn đẹp lung linh. Tấm thảm đỏ được trải dài từ đầu cổng ra tận nơi cha xứ đứng tuyên bố. Hai bên là những hàng khách ngồi tham dự. Những lãng hoa to và những chùm bóng bay rực rỡ sắc màu. Còn có cả hệ thống phun nước làm mát khí nữa. Đám cưới của chúng tôi tổ chức vào mùa hè mà. Mọi người ai cũng hồ hởi, nóng lòng muốn xem hai tiểu thư xinh đẹp của nhà bà Thanh và hai chàng rể quý của bà. Chí ít cũng người là trưởng phòng của tổng công ty lớn, người lại là tổng giám đốc công ty liên doanh với nước ngoài hơn nữa lại là người Hàn Quốc, tò mò mới lạ. À quên, chắc các bạn bất ngờ, đám cưới này phải chỉ tổ chức cho riêng mình tôi và Thanh Mai đâu, Thanh Trúc và ông Chan cũng cùng cưới với chúng tôi mà. Niềm vui được nhân đôi đó! Chúng tôi từng đôi sánh bước bên nhau bước tấm thảm đó tiến tới chỗ cha xứ trong tiếng nhạc êm du và những nụ cười chúc phúc của mọi người. Nhưng dẫn đầu lại là bé Hy – Un trong bộ cánh thiên thần, đầu đội vương niệm, tay sách giỏ đựng đầy cánh hoa hồng. Tiếp đến là cặp đôi Thanh Trúc và ông Chan. Thanh Trúc đẹp lắm. ấy mặc bộ váy cưới ngắn chưa đến đầu gối nhưng tà sau dài lê thê. Bộ này là do ông Chan đích thân đặt ở bên Hàn Quốc đó. Trông ấy thường ngày đẹp, hôm nay trang điểm dâu trông hiền dịu và xinh đẹp vô cùng. Mọi người ai cũng xuýt xoa khen ngợi. Cuối cùng là cặp đôi của chúng tôi. Thanh Mai khác, ấy chọn bộ váy cưới theo thiết kế của người Việt Nam. Bộ váy cưới trắng dài chạm đất, được điểm những hoạ tiết ren, ngọc và đá đẹp mắt. Chiếc váy cưới quây bó sát bờ ngực ấy để lộ bờ vai mềm trắng mịn và tấm lưng mảnh mai. Đầu đội dế trắng với chiếc vương niệm đính đá long lanh. tay còn cầm bó hoa tươi xinh xắn. Trông ấy đẹp và lộng lẫy chả kém gì chị. Và có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, hay đúng là dám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong muốn nếu như bắt vợ xinh đẹp của tôi đôi cao gót 10 phân chỉ vì ấy thấp hơn tôi... nhiều quá! Chúng tôi sánh bước bên nhau, tươi cười với quan khách. Trông Thanh Mai lúc đó rạng rỡ lắm, đôi mắt sáng long lanh, cái miệng xinh với lớp son nhũ bóng hồng tươi tắn ... Bỗng Thanh Mai loạng choạng, giữ nổi thăng bằng kéo cả tôi và ấy cùng ngã xuống, lăn khỏi tấm thảm đỏ ra nền cỏ xanh rì. Hoá ra chiếc váy dài lê thê cộng thêm đôi cao gót "siêu cao" khiến ấy dẫm phải váy và "thảm hoạ" xảy ra. Tôi nghĩ như thế khi tất cả quan khách phải sửng sốt kinh hoàng đứng bật cả dậy, hai bà mẹ nhìn nhau khốn đốn, Thanh Trúc và ông Chan nhìn chúng tôi lo lắng. Những tiếng cười rúc rích chợt vang lên. Nhưng mọi thứ được xua tan hết, hay cách khác là mở màn cho điều thú vị. Thanh Mai và tôi nằm chồng lên nhau. Bốn con mắt nhìn nhau, hiểu sao lúc đó, tôi muốn hôn lên đôi môi hồng gợi cảm của ấy. Mọi người ồ lên, reo vui và phấn khích. Thế là nền cỏ xanh mát, êm ái, dưới những cánh hoa hồng mịn như nhung khẽ bay bay từ đôi tay bé của bé thiên thần tình Hi – Un, trong tiếng nhạc rộn ràng, chúng tôi trao cho nhau nụ hôn ngất ngây và ngọt ngào. "Em ! Gìơ đây ta là của nhau rồi!". Nụ hôn thêm cháy bỏng và ngọt ngào hơn. biết đây có phải là đám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong muốn nhỉ? CHƯƠNG 37 - ĐÊM TÂN HÔN Tôi được nghỉ 1 tuần ở cơ quan. Chúng tôi cũng định hưởng tuần trăng mật ở Nha Trang cùng hai vợ chồng Thanh Trúc và ông Chan. Nhưng hai bà mẹ cắt luôn khoản này của chúng tôi vì lí do Thanh Mai có thai, được đâu hết. Kế sách có em bé của Thanh Mai vẫn thường đem lại nhiều tác dụng phụ mấy mong đợi như thế này. Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng chúng tôi. Căn phòng tân hôn chính là phòng của tôi với mọi đồ đạc được tân trang lại. Ngoài bàn làm việc của tôi ra, giờ có thêm cả bàn trang điểm của vợ nữa. Chăn, ga, gối, đệm được thay mới hoàn toàn. Đêm tân hôn có khác, giường trải ga đỏ, nền nhà rắc cánh hoa hồng, hai cái gối ngủ to đoành được đặt kế với hai cái gối ôm trái tim đỏ rực. Tuy nhiên, theo điều khoản của người lớn chúng tôi bị cấm làm chuyện xxx. Điều tưởng chừng là vô lý với vợ chồng mới cưới nhưng lại là có lí bởi Thanh Mai của tôi có thai mà. Nhưng mặc kệ, đó là lý thuyết giả thôi, chứ thực tế nào có vậy. Nên chúng tôi tất nhiên là thể chấp hành mệnh lệnh của các bậc tiền bối rồi! Nằm dài giường chờ ấy tắm xong. Tôi bắt đầu nhớ tới những lời dặn dò của em chiến hữu. - Mình là đàn ông, mình có thể thua kém về mọi mặt nhưng tuyệt đối được thua kém trong chuyện đó! được để phụ nữ nó khinh mình biết chưa ! - Cậu Đức vỗ vai tôi. - Con vợ em suốt ngày nó làu bàu chê em thể lực kém, ức lắm ạ! Thế nên phải cố hết sức đó! - Thằng Tuấn còi dặn dò tôi với tư cách của kẻ nếm mùi thất bại. - Phải đấy! cứ phải phát nào ra phát đấy cho em! được yếu mềm!... Đấy, tôi nào có biết gì đâu. ngờ chỉ mỗi chuyện tưởng chừng như bình thường thế thôi nhưng lại lắm rắc rối và khó khăn ghê. Nhưng sao, kĩ năng cậu Đức và mấy em nhân viên cấp dưới vợ con đề huề truyền dạy tôi nghe và khắc ghi bỏ sót điều nào. Và giờ chỉ chờ đợi đến tí nữa là thể thôi! Vợ tôi tắm. 15 phút. 20 phút. 30 phút. 1 tiếng. Trời đất, hơn 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy vợ tôi ra. Sao vợ tôi lại tắm lâu thế chứ! Tôi lại phải bật dậy khỏi giường vào phòng tắm. - Em làm gì trong đấy mà lâu vậy? – có tiếng trả lời. – Thanh Mai, em có trong đó vậy? Thanh Mai, mở cửa ra cho ! Thanh Mai! – Tôi lấy chân đá mạnh cái vào cửa. tiếng "Uỵch" từ trong phát ra. – Thanh Mai em có sao vậy? - , ... em sao! - Vậy mở cửa ra cho ! – Cánh cửa từ từ mở. ấy rụt rè bước ra. Đôi mắt lộ vẻ vừa mới ngủ dậy. – Em ngủ trong đó đấy à? – ấy cúi gầm mặt. – Em sao thế? Sao lại ngủ trong đó? - Em sợ ? - Cái gì? - Em biết đâu! Em ngủ với đâu! Em muốn làm giống người lớn trong đêm tân hôn đâu. Bọn bạn em bảo kinh lắm! – ấy vừa khóc vừa . Trời đất đây có phải là Thanh Mai mà tôi biết ? ấy sớm hơn cả tôi, ấy vậy mà trong chuyện này còn con nít hơn cả tôi. - Thôi nín ! mình là vợ chồng mà! Vợ chồng nào chả phải thế! Mình còn phải sớm sinh em bé nữa mà! - ! Em ngủ với đâu! – ấy bật khóc còn to hơn cả lúc nãy! - Thôi thôi nín ! mẹ biết chết!... Thôi mình chỉ ngủ cùng thôi vậy, làm gì cả! - Ứ đâu! - Hả? - xuống đất nằm ! Nhỡ ngủ cùng, nửa đêm giở trò sao! - Cái gì vậy? Sao bắt nằm đất hả? - nằm em nằm! - Thôi... thôi... ... nằm! Đấy, đêm tân hôn của tôi đấy! Có lẽ cả đời quên nổi! *** - Thanh Mai, Lâm dậy mau, sáng rồi! - Tiếng mẹ tôi gọi cửa. Nắm đấm cửa từ từ chuyển động. Thôi chết, tối qua vợ chồng tôi quên khoá cửa phòng. Tôi và Thanh Mai nhìn nhau. Tôi vục dậy, trèo nhanh lên giường. Nhưng khổ nỗi, tay chân luống cuống, chăn nó cứ quấn vào chân, tôi trèo mãi lên nổi thành giường, dù Thanh Mai ra sức cùng kéo tôi lên. "Bụp". - Hai đứa dậy mau! - Mẹ tôi mồm chữ A, mắt chữ O trước cảnh tượng hai vợ chồng ôm nhau ngủ dưới đất, giường ga xộc xệch, chăn rải từ giường xuống đất! - Trời ơi là trời! Hai vợ chồng mày ngủ kiểu gì mà lăn cả xuống đất thế này!?! - Ơ mẹ! Chào buổi sáng! - Sáng sủng gì? Dậy? Dọn dẹp lại phòng ngay. Còn Thanh Mai xuống nấu ăn sáng. - Dạ? - Còn dạ gì? Con dâu về nhà nấu để mẹ chồng nấu à? - Dạ... ! – Thanh Mai mếu máo nhìn tôi. Ngày đầu tiên làm dâu của ấy bắt đầu rồi đó!
CHƯƠNG 38 - VỤNG VỀ! "Xoảng". - Cái con bé này! Đến cầm cái bát thôi mà cũng đánh vỡ. – Tôi tranh thủ đánh giấc, vừa nghe thấy tiếng mẹ tôi quát Thanh Mai ở dưới bếp tôi vội bật dậy như cái lò xo lao nhanh xuống dưới bếp. Thanh Mai hai hàng nước mắt chảy dài. Dưới sàn nhà nước trứng chảy lênh láng, mảnh vỡ văng tứ tung. – Còn đứng đó mà khóc nữa à? Mau dọn , cái con bé này! Thanh Mai sợ hãi luống cuống cúi xuống nhặt mảnh vỡ. Có lẽ vì quá sợ hãi và luống cuống lên ấy vừa mới chạm xuống nhặt mảnh vỡ bị cứa vệt dài. - Trời ơi! Sao đời lại có đứa hậu đậu thế này! Chổi có, hót rác có dùng để làm gì? - Mẹ thôi ! – Tôi chạy lại ôm lấy Thanh Mai, nắm chặt ngón tay đầy máu của ấy. – Mọi ngày mẹ vẫn nấu ăn sáng mà. Gìơ ấy vừa mới về mẹ bắt làm rồi. Mẹ phải từ từ để ấy làm quen dần với cảnh về nhà chồng chứ! Mẹ tôi cứng họng. Bà nổi câu gì. phải vì tôi đúng quá mà vì bà tin nổi thằng con quý của bà nó mắng bà để bảo vệ con vợ nó. Cuối cùng mẹ tôi cũng chả thèm nấu ăn sáng và tất nhiên bãi chiến trường mẹ tôi cũng thèm dọn. Tôi và Thanh Mai lại phải lúi húi quét dọn. Cả phòng bếp sực mùi tanh của trứng, cả chút mùi nước mắm nữa. Tôi thở dài: - ra là lúc nãy em sai đó! mẹ như thế là đúng đâu. Chắc mẹ giận lâu đó! - Em biết! Gìơ phải làm sao hả ! - cũng chưa biết. Có lẽ trưa nay em lại phải nấu cơm đấy! - đùa à? Tôi và Thanh Mai cả hai lúi húi ở dưới bếp. Chẳng phải là nấu nướng gì đâu! - mua ở đâu thế? - Đèn Lồng Đỏ! - Trời sang thế? Mẹ nghi đó! - Yên tâm, mình cứ đảo đảo lên, cho nó lung tung và hơi nát là được. - Sao mua canh rau ngót hay canh rau muống nó mới giống, mua hẳn canh gà, hấp thế. - Em nghĩ ở đó có canh rau muống cho em à? - Xuỵt! Khẽ thôi mẹ biết giờ! - Biết rồi. - Sườn chua ngọt cơ á? Mà sao cả tôm chiên thế này. - mẹ vẫn làm mà! - Nhưng đây là em nấu chứ phải mẹ ! - Uí giời, mẹ có biết là em nấu dở đâu. Chỉ biết là em vụng về thôi. - Hai cái này nó liền với nhau à? - Chắc là ! Mà thôi nhanh lên.... Đừng, đừng! - Gì thế? - Sao lại bày cả đồ trang trí làm gì? - Ừ nhỉ! Hì, em quên. - Oái, đừng đổ, túi nước chấm đó. Cái này vứt , mình phải tự pha. Nhà làm gì có mấy cái linh tinh trong đó. -.... Sau hơn 30 phút, cuối cùng chúng tôi cũng dọn ra được mâm cơm với đủ các món thua kém mẹ tôi thường ngày: cải bắp quấn thịt, canh gà, sườn chua ngọt, tôm chiên, salat rau xanh bao gồm: rau sống, cà chua, dưa chuột... (mua ở nhà hàng) và nước chấm (tự pha). Gọi mãi mẹ tôi mới chịu xuống. Mặt bà nhìn cái là biết cơn giận chưa nguôi. - Mẹ vào ăn cơm ! Thanh Mai mất cả buổi sáng làm cơm để xin lỗi mẹ đó! - Mẹ tôi giật mình trước lời giới thiệu của tôi. - Tất cả là Thanh Mai làm đây sao? - Vâng, vợ con cũng được đấy chứ mẹ! - Để xem ! - Mẹ tôi thế chứ tôi biết bà bất ngờ lắm. Chắc chắn là hết giận rồi. Mẹ tôi lấy đũa gắp miếng sườn ăn thử. – Cũng được! Phải là quá được chứ phải là được! Mẹ tôi là... Nhà hàng nổi tiếng người ta nấu cơ mà. Mẹ tôi tính thế đấy, muốn được mẹ tôi khen phải hoàn hảo. Như Thanh Trúc là ví dụ. hớn hở với việc nâng tầm cao Thanh Mai trong mắt mẹ hai đứa giật mình bởi tiếng mẹ hỏi. - Thế cơm đâu? Ăn cơm mà bê nồi cơm ra à? Chết! Mải chú tâm đến thức ăn mà quên khuấy mất món quan trọng nhất. Gìơ hai đứa chúng tôi chỉ biết mặt mếu nhìn nhau. - Dạ, tụi con quên nấu cơm rồi! - Cái gì!?!
CHƯƠNG 39 - NGỦ CÙNG! Vừa nhìn thấy Thanh Mai mang quần áo vào phòng tắm tôi cũng vớ quần áo và lao như bay đến khoác tay ấy. - Chồng làm gì đấy! - Tắm! - thấy người ta vào à? - Thấy mới vào cùng mà! - Cái gì thế? – Nhìn cái vẻ mặt giận dữ của ấy sao mà thế biết! - Hì, mình là vợ chồng, tắm chung có sao đâu! - được! ra ! – ấy ra sức lấy tay đẩy người tôi. - Nhưng chồng muốn tắm cùng vợ! – Tôi làm bộ nũng nịu. - Muốn ăn đấm ? Thích tắm vào mà tắm mình nhá! – rồi ấy toan bước ! - Thôi được rồi, tắm chung nữa. Vợ tắm ! - À thôi... chồng tắm ! - được! Tắm sau rồi lại ngủ trong đó như hôm qua ý à. Vợ tắm ! Hí hửng từ trong bồn tắm ra, với ý nghĩ hôm nay ấy trốn được tôi đâu. Nhưng vừa ra đến giường thấy ấy ngủ rồi. Tôi trèo lên giường, khẽ đưa tay gạt mấy lọn tóc rối của ấy, rồi nhàng lứơt tay đôi má ửng hồng của ấy. ràng là ấy cảm nhận được tất cả mà. Rồi khi bàn tay lướt đến đôi môi hồng tôi cúi đầu hôn lên đó nụ hôn phớt qua môi. Đôi tay ấy khẽ nhúc nhích. Hì, cam đoan là vợ tôi giả vờ ngủ rồi. Tôi hắng giọng. - Sao vợ mình hôm nay ngủ sớm thế nhỉ? Nhưng thôi, ngủ cũng có cái hay của nó. Mình phải tận dụng cơ hội mới được. – rồi tôi khẽ cúi đầu xuống người ấy giả vờ như mình giở trò. Ngay lập tức ấy vùng dậy, vớ lấy cái gối ôm chặt. - Chồng định giở trò gì hả? - Giọng ấy run lên. - Uả tưởng vợ ngủ rồi mà! Hì, vợ là vợ của chồng sao lại bảo chồng giở trò. Vợ phải thực thi nghĩa vụ của người vợ chứ! - được! Chồng mà làm gì vợ gọi mẹ đó! - Để mẹ biết là vợ chồng mình chưa hề ngủ với nhau bao giờ à? - Đồ đểu! – rồi ấy quẳng cái gối vào tôi! - Vì vợ, chồng phải đểu hôm nay mới được!... - Á, cứu tôi với!... - ai cứu được vợ đâu! - Chồng mà lại gần vợ giết chồng! - Vợ còn chạy nữa, chồng mà bắt được vợ cũng chết với chồng!... Cứ thế hai đứa chúng tôi rượt đuổi nhau trong phòng. Những tiếng ùynh uỵch, la hét vang khắp nhà. - Cuối cùng cũng tóm được vợ rồi! - Buông vợ ra !... ... - Vợ chồng mày làm cái gì đó hả? - Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Tôi vội vã buông vợ ra. Nhìn căn phòng tan hoang, vợ chồng tôi lại giằng co nhau giường. Mẹ tôi lại gầm lên: - Chúng mày muốn chết à? Vợ mày có thai đó. - Tụi con có làm gì đâu! - Lại còn nữa!... Thanh Mai vào ngủ với mẹ. - Cái gì vậy mẹ? - Còn gì ở đây nữa? Muốn ngủ đợi khi nào đẻ xong cho chúng mày ngủ tha hồ. – Thanh Mai nhìn tôi mếu máo. Gì chứ, đợi đến lúc ấy đẻ xong chắc cả đời cũng được ngủ cùng nhau! *** Sáng, chưa kịp mở mắt bị Thanh Mai chạy vào phòng đánh thức: - ơi, chết rồi, mẹ bắt em chợ cùng mẹ mua đồ ăn, trưa làm cơm dì Hương đến chơi! - em cứ chứ sao! – Tôi ngái ngủ! - Chồng với chả con! Người ta sắp chết rồi đây này! - Xong chưa Thanh Mai! Làm cái gì mà lâu thế? Ngủ trong nhà vệ sinh rồi à? - Tiếng mẹ tôi từ dưới nhà vọng lên! - Dạ con xong ngay đây!... ơi làm thế nào đây? – Tôi ngồi dậy, thở dài cái. - em cứ chợ cùng mẹ ! - Thế còn lúc trưa nấu cơm? - , rồi về khác tính cho. - Ơ con Thanh Mai, nhanh lên! - Dạ con xuống đây!... Chồng nhớ đấy nhá! - Rồi rồi... - Tôi trả lời bâng quơ rồi lại ngủ tiếp mà hề biết rằng sắp có chuyện rồi!