CHƯƠNG 27 - BẤT LỰC Chúng tôi vào đến phòng khách. Tôi vừa đỡ Thanh Mai ngồi xuống ghế điều gì mong đợi cũng đến. Bà Thanh tay cầm tờ xét nghiệm giận dữ: - Thanh Mai, đây là cái gì? Thanh Mai sợ sệt nép vào người tôi: - ơi, , chúng mình giấu được nữa rồi! Thanh Mai vừa dứt lời 6 con mắt lại đổ dồn vào tôi. - Cậu Lâm, có chuyện gì giấu giếm cậu ! Cái tờ xét nghiệm có thai này là thế nào? – Bà Thanh gần như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi lắp bắp: - Cháu... cháu... xin... lỗi... Cháu... cháu... và... và Thanh Mai... ... có... có... có... con với nhau ạ! "Chát" - thanh kinh khủng vang lên. Khuôn mặt tôi lĩnh trọn cái tát nảy lửa, nổ đom đóm mắt và in hằn 5 đầu ngón tay của bà Thanh. Dù chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị sốc trước cái tát giáng trời của bà. - Lâm! Mày vừa cái gì? - Lần này đến lượt mẹ tôi điên! Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi của mẹ tôi ngay lập tức thấy bà Thanh lao vào, lôi xềnh xệch Thanh Mai ra khỏi người tôi. - Con Thanh Mai, mày ra đây, mày ra đây cho tao! - Mẹ ơi! Con biết lỗi rồi!... Mẹ ơi!... Tôi muốn giữ lấy ấy, nhưng bà Thanh ném ánh mắt giận giữ vào tôi: - Cậu Lâm! Tôi nghĩ cậu là người tử tế nhưng hoá ra cậu cũng chỉ như bao thằng *** đểu khác. Tôi tưởng cậu hiền lành, tử tế, con Thanh Trúc nhà tôi, ai dè cậu dám lừa gạt, dụ dỗ con Thanh Mai. Cậu là thằng *** má! Quân xấu xa! Thằng mất dậy! - Bà Thanh! Dù gì tôi cũng là mẹ nó, bà **** nó khác nào **** vào mặt tôi hả? - Mẹ tôi giận dữ chả kém. – Bà phải xem lại con bà chứ! Con con đứa gì mà mới nứt mắt ra ngủ với trai! Gìơ mới ễnh bụng ra! Con trai tôi mà phải thèm dụ dỗ cái loại con như con bà sao? - Bà Kim! Bà.... Con Thanh Mai! Mày nghe chưa? Mày bôi do chát chấu vào mặt ****** rồi đó con ơi! Mày đẹp mặt chưa? Mày nghe người ta **** nhục chưa con? Tao... Tao phải đánh chết mày. – Bà Thanh gào lên rồi quay ra vớ ngay cái cán chổi vụt lia lịa vào Thanh Mai. - Á! Á.... Mẹ ơi.... Đừng... Á... con đau lắm!... A... A... - Tôi thể chịu đựng thêm nữa, tôi lao vào ôm lấy Thanh Mai đỡ cho ấy những cái đòn đau đớn. Bà Thanh vẫn chịu dừng tay mà vụt tới tấp vào cả tôi lẫn Thanh Mai. Thanh Mai ôm ghì lấy tối, nước mắt giàn giụa, răng cắn chặt để chịu những cái đánh mạnh từ cái cán chổi cứng nhắc. Tôi cũng siết chặt lấy ấy, giang người chắn đỡ cho ấy. Lần đầu tiên tôi cảm nhận nỗi đau thể xác lớn thế này. phải vì những cái vụt bầm người lên cơ thể tôi mà là cơ thể yếu ớt của Thanh Mai. Những tiếng gậy nện vào người như bọp nghẹt lấy tôi. Tiếng kêu đau chỉ còn đủ sức rung trong cuống họng của Thanh Mai khiến tôi đau đớn vô cùng. Có lẽ bà Thanh chịu dừng lại nếu như Thanh Trúc và mẹ tôi chạy lại kéo bà ấy ra. - Mẹ ơi đừng đánh nữa! Mẹ ơi, con xin mẹ! Đừng đánh em nữa! - Bà Thanh! Bà được phép đánh nữa! Bà được đánh con tôi! - Mẹ ơi! Thôi mà! Đừng đánh nữa!.... Cuối cùng, mẹ tôi và Thanh Trúc cũng lôi bà Thanh ra khỏi chúng tôi. - Con mất dậy! Đứa con mất nết!... – Bà Thanh lại gào lên! Thanh Mai ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn mẹ: - Con Lâm! Chúng con thực nhau! Còn mẹ và bác Kim sao? Hai người chỉ biết làm theo ý mình nhưng có bao giờ để ý xem con cái mình có thực vui vẻ ? Hai người có quan tâm tới con cái ? Có biết Lâm, chị Trúc – hai người họ có nhau? Nhưng hai người cứ mực, cứ tự sắp đặt và ép buộc tất cả! Con muốn lấy Lâm, con ấy, con có con với ấy sai à? - Mày!... Mày.... gì? Tao cho mày ăn học mà mày với tao thế à? Mày nghe cho đây, nhất định tao bao giờ cho mày cưới chưa? Có thai nạo! Tao cần cái loại con như mày và cái thằng rể *** má kia! - Bà tưởng tôi cần cái loại con dâu như con bà sao? Có cho tôi cũng thèm! Cái loại con biết nhục là gì! - Mẹ! Mẹ đừng xúc phạm đến Thanh Mai như vậy? ấy đáng để mẹ làm như thế! Con ấy! Và con lấy ấy! Mẹ có quyền cấm đoán con! – Tôi khùng lên với những gì mà mẹ tôi về ng con tôi . Thanh Mai đáng bị đối xử như thế! ấy phải là loại con như mẹ tôi nghĩ. Tôi ấy và nhất định tôi chỉ lấy mình ấy thôi! - Mày! Mày giỏi cứ lấy nó ! Tao từ mày luôn! - Mẹ!... - Con Thanh Mai nhà tôi có thối tha thế nào cũng bao giờ tôi thèm gả cho nhà bà!... Con Thanh Mai, đứng dậy về ngay cho tao! – Thanh Mai bị bà Thanh lôi . Đôi bàn tay tôi thể nào giữ nổi bàn tay bé , mong manh của ấy. Bởi sau tôi còn có sức mạnh ghìm chặt từ mẹ. Mẹ tôi ôm ghì lấy tôi, nhất quyết cho tôi níu giữ người con tôi . Thanh Mai cứ xa tôi dần, xa tôi dần. Những tiếng kêu ớt của ấy vang lên, cào xé ruột gan tôi: - Lâm cứu em với!... Cứu em với.... Lâm ơi....
CHƯƠNG 28 - KẺ ĐIÊN Thanh Mai khỏi, tôi gồng mình đẩy người ra khỏi mẹ, tôi lao ra ngoài nhà như kẻ điên loạn. Nhưng quá muộn, chiếc taxi chuyển bánh, khuất dần vào trong bóng tối. Tôi khuỵ gối xuống lòng đường, nước mắt tôi chợt lăn vệt dài. Tôi đau! Tôi trở vào nhà trong bộ dạng của kẻ điên, và vô cùng đáng sợ. Tôi qua mẹ mà thèm nhìn bà lấy cái. Tôi trở lên phòng, vào nhà vệ sinh, xả nước và gục mặt trong bồn rửa. Nước lạnh làm giải toả cái nhiệt trong tôi. Nhưng hình ảnh Thanh Mai gào thét trong đau đớn khiến tôi nghẹt thở. Tôi vớ cái điện thoại gọi cho Thanh Mai nhưng máy bị tắt. Tôi biết ấy bị cắt liên lạc với tôi. Tôi gọi điện máy bàn, đường dây cũng liên lạc được. Tôi gọi cho Thanh Trúc, ấy cũng nghe máy. Qúa tuyệt vọng, tôi lao ra khỏi nhà trong chiếc SANTAFEB quen thuộc của mình, lái xe như thằng điên phi thẳng đến nhà Thanh Mai. - Lâm! còn đến đây làm gì? - Thanh Trúc! xin em đó! Em cho gặp Thanh Mai ! - Em nghĩ là hai người lại có thể với nhau. Nhưng việc và Thanh Mai có con càng thể chấp nhận! Thôi về ! Mẹ em mất bình tĩnh, đợi khi nào mẹ nguôi giận đến! - ! Thanh Trúc, muốn gặp Thanh Mai! - Thanh Mai... nó.... - Thanh Mai... ấy ở đâu? ấy có bị làm sao ? Thanh Trúc cầu xin em đó, cho gặp Thanh Mai! em em lòng mà! ... - Cậu còn đến đây làm gì? - Tiếng bà Thanh khiến cả tôi và Thanh Trúc phải giật mình. - Thôi về ! Mau lên! - ! ơi! Cho cháu gặp Thanh Mai mà! Vừa lúc đó tôi nghe tiếng đập cửa ầm ầm và tiếng gào thét của Thanh Mai phòng. - Mẹ ơi! Thả con ra! Mẹ ơi!... Con xin mẹ đó! Thả con ra! - Thanh Mai ơi! – Tôi như thằng điên gào gọi ấy! - Lâm ơi! có ở đó phải ? - Tiếng tay nện vào cửa lại vang lên liên hồi, tiếng gào thét trong nước mắt nhưng ớt cứ dội vào tim tôi. - Lâm ơi.....! Mẹ ơi.... Thả con... ra... - Cậu cút về cho tôi! – Bà Thanh giận dữ, cùng Thanh Trúc đẩy tôi ra khỏi cửa nhà. - Lâm về ! - ! ơi! Cháu xin đó! cho cháu gặp Thanh Mai. Mõi tội lỗi là do cháu! Tất cả là do cháu, liên quan gì đến Thanh Mai! ơi! Xin đừng làm gì ấy! Thanh Mai vô tội! Chúng cháu nhau! Cháu ấy lòng mà. - Tôi bảo cậu về cơ mà! Cậu về tôi báo cảnh sát đó! - Cháu thực lòng con ! Cháu xin đấy... Mặc cho tôi gì và tiếng Thanh Mai gào thét thôi phòng, bà Thanh vẫn nhất quyết đuổi tôi ra khỏi nhà, đóng chặt cổng và tắt điện. Tôi đứng ở ngoài, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên phía phòng Thanh Mai. Bóng ấy chạy lại đứng bên cửa sổ nhìn xuống chỗ tôi. ấy gào gọi tên tôi, nhưng tôi thể nào nghe tiếng bởi lớp kính của sổ kín bưng. Đôi tay ấy nắm chặt đấm mạnh vào kính cửa cách tuyệt vọng. Trái tim tôi đau thắt, người con tôi đứng ngay trước mắt tôi nhưng lại bị ngăn cách hoàn toàn. ... Mưa! Mưa nặng hạt! Mưa ngày càng nhiều! Tôi vẫn đứng chết trân nhìn người con tôi . Bốn con mắt nhìn nhau hoà trong nước mắt. Và có cả những giọt nước mắt hoà trong mưa. Tôi ứơt sũng và lạnh. Tôi thấy lạnh trong lòng. Tôi thấy đau trong tim. Tôi chỉ muốn khuỵ xuống. Người con tôi cũng đau. Tôi cảm nhận những dòng nước mắt nóng bỏng qua lớp kính dày đặc kia. Mưa xối xả! Mưa làm cho con người ta buốt lạnh và nhói đau. Mưa làm nỗi đau trở nên nhức nhối. Mưa khiến nước mắt rơi nhiều hơn. Nhưng... mưa làm con người ta xuôi lòng và bỏ cuộc.
CHƯƠNG 29 - CON 2 NGƯỜI NHIỀU! Tôi cảm nhận mơ hồ cái mềm mại từ đôi bàn tay thiếu nữ đặt lên chán mình. Và cái nóng bỏng bởi giọt nước mắt vô tình rơi má. Tôi thấy toàn thân như mềm nhũn, có chút sức lực để nắm lấy cái cảm giác ấm áp dù chỉ là mơ hồ đó. Trong cơn mê, tôi nghe văng vẳng lời thầm: "Đừng chết!... nhé!... Đừng bỏ em... nhé!" Tôi còn thấy gì nữa, thiếp trong cơn mệt mỏi và cái đầu đau nhức, nóng bỏng. Tôi lim dim, khẽ mở đôi mắt cách mệt mỏi và khó khăn. Cái trần nhà sơn kẻ các đường thẳng vuông góc. Cái đồng hồ vuông vắn, nâu đen. Cái bàn làm việc với chồng giấy tờ... Mọi thứ thân quen. Tôi nằm trong chính căn phòng của mình. ràng tôi nhớ là tôi ở nhà Thanh Mai cơ mà. Cái đầu tôi đau nhức. Khắp người vẫn nóng ran. Tôi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và tiếng đẩy cửa. Tôi nhắm chặt mắt như chưa hề có tỉnh dậy của mình. Tôi cảm nhận đôi bàn tay mẹ đặt chán mình. Tôi giận bà lắm... nhưng cái cảm giác lúc này trong tôi bình yên thấy lạ. Tôi nhớ đến Thanh Mai và cái đầu tôi lại đau như búa bổ. Tôi lo cho Thanh Mai. Tôi nhớ Thanh Mai. Tôi muốn gặp ấy! Nhưng cơn đau đầu lại khiến tôi thiếp dần. ba ngày nay tôi ốm mê man. Cứ tỉnh lại mê. Cứ thế, người tôi gầy trông thấy. Nhưng hôm nay, tôi thấy người đỡ hơn. Cái đầu rất nhiều. Bổng tôi nghe thấy tiếng ai đó kêu la ngoài nhà. Cố bước ra khỏi chăn, tôi tiến lại chỗ cửa sổ. Qúa choáng váng. Tôi thấy Thanh Mai. ấy đứng ngay trước cửa nhà tôi. Đầu đeo băng dôn, tay giơ tấm biển to đoành với dòng chữ: "Cháu Lâm! Xin hãy cho chúng cháu cưới nhau!". Và ấy liên tục kêu gào cái khẩu hiệu đó. - Bác Kim! Xin bác hãy cho chúng cháu được cưới nhau! Cháu Lâm! Chúng cháu nhau! Chúng cháu chỉ cưới mình nhau thôi! Bác Kim ơi! Bác Kim ơi! Xin hãy chấp thuận cho chúng cháu!... Tôi biết là nên vui hay nên buồn nữa đây. Đồng hồ mới điểm chưa đầy 6h sáng mà ấy làm loạn cả khu phố lên thế. Nhưng tôi vui vì nhìn Thanh Mai khí thế như vậy có nghĩa là ấy sao cả. Tôi muốn mở cửa gọi ấy. Trong khi tôi cố mở bằng được cái chốt cửa nhìn thấy mẹ tôi chạy ra. được! Bà giết ấy mất! Nhưng tôi thể. Tôi vẫn còn rất mệt. Tôi đủ sức để đẩy nổi cái chốt cửa sổ. Tôi cố gắng bước nhanh xuống nhà. - định làm loạn ở đây sao? - Mẹ tôi quát lớn! - Cháu xin lỗi! – Thanh Mai co rúm người, cái môi bặm lại, hai cái mắt nhắm chặt. Cứ như chờ đợi hình phạt từ mẹ tôi! - có biết là vì mà hàng xóm gọi điện sang **** tôi ? - Cháu! Cháu biết lỗi rồi ạ! – ấy mà mắt vẫn nhắm chặt! - Tôi làm gì đâu mà co rúm người thế kia? Thanh Mai hé hé cái mắt, sợ sệt: - Cháu sợ bác đánh cháu! - Tôi giống mẹ . đánh con người khác! - Bác ơi! Lâm... - Nó vẫn bệnh! Tất cả là vì đó! Thanh Mai bật khóc khiến mẹ tôi phải sững người. - Huhuhu... huhu.... – ấy khóc ngày to. - Tôi làm gì đâu mà khóc hả? nín ngay cho tôi. hàng xóm nghe thấy lại bảo tôi đánh người. - Bác ơi! Cháu xin bác đó! Bác cho cháu cưới Lâm ! – ấy ôm chầm lấy mẹ tôi mặc cho bà kéo mãi cũng nhất quyết chịu buông tay ra. - Trời ơi là trời! đời còn có kiểu người thế này sao? - Bác! Bác đồng ý bác nhá! - Bỏ tôi ra ! Ôm thế này tôi nghẹt thở mất! Thanh Mai buông ra nhanh chóng, miệng cười toe dù mắt vẫn ngân ngấn nước: - Mẹ đồng ý mẹ nhé! - Ai là mẹ hả? - Là mẹ đó! - Tôi phải mẹ ! - Nhưng là mẹ chồng con! - Cái con bé này! - Mẹ ơi con đói! - Cái gì? - Từ hôm qua tới giờ con chưa ăn gì! Con đói cháu nội mẹ cũng đói mà! - Cái con bé này. Sao ăn? Tệ quá ! biết lo cho bản thân phải biết nghĩ đến con chứ! Đúng là.... Còn đứng đó làm gì? Vào đây tôi nấu mì cho. Tôi đứng cầu thang nhìn cái dáng nhắn của vợ tương lai lẽo đẽo theo sau mẹ tôi khiến tôi thấy lòng chợt vui quá. Tôi khẽ mỉm cười thấy lòng đầy hạnh phúc. Thanh Mai! em! Mẹ! Con mẹ! Con hai người nhiều!
CHƯƠNG 30 - MÍT ƯỚT Tôi leo lên giường giả như hay biết chuyện gì và vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đúng như tôi đoán, mẹ tôi cho Thanh Mai lên phòng thăm tôi. Bàn tay mảnh dẻ của ấy khẽ đặt lên má tôi rồi lướt khắp mặt. Cứ như là ấy nhớ chúng lắm và muốn ôm trọn chúng vậy. Bàn tay ấy dừng lại đôi môi tôi. Đôi môi khô, nhạt phếch của kẻ ốm yếu. Lại lần nữa tôi cảm nhận được cái bỏng rát má mình bởi giọt nước mắt nóng hổi của người con tôi . Thanh Mai đưa hai tay nắm chặt lấy bàn tay của tôi. Cái siết như trao hết thương và nỗi nhớ mong của ấy. Tôi thấy mình như được tiêm hàng vạn những liều thuốc tăng cường sinh lực. Mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến. Tôi vùng dậy, ôm choàng lấy Thanh Mai trong ngỡ ngàng của ấy. Cái ôm riết như đủ cho bao nỗi đau khổ và nhớ mong những ngày qua. Cái ôm như muốn giữ chặt người mình , để phải xa nhau lần nữa. Cái ôm như lấp đầy và chữa lành mọi vết thương đau nhói trong lòng và trong hai con tim . Trong khi chúng tôi ở bên nhau biết mẹ tôi đâu. Đến tận trưa mới thấy mẹ tôi về. Nhìn thấy tôi, sắc mặt có vẻ tỉnh táo, tôi biết bà vui lắm nhưng vì có Thanh Mai nên bà tỏ ra bình thản như . - Thanh Mai bữa nay ăn cơm ở đây. - Dạ? - Sao vậy? - Dạ! Cháu... cháu... - Tôi với bà Thanh rồi! Vừa nghe thấy mẹ tôi nhắc đến mẹ, Thanh Mai có vẻ lo sợ lắm. ấy cứ bấm ngón tay liên tục. Tôi đoán chắc ấy sợ mẹ tôi chuyện ấy đến đây làm loạn. Thử nghĩ xem ai mà có thể chấp nhận cảnh con mình lại ********* đòi cưới chứ. Tôi khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay ấy rồi nhàng: - sao đâu! Ở lại ăn cơm với mẹ và . Mấy hôm nay cũng nhớ cơm lắm rồi đấy! – Tôi khẽ cười để xua những lo lắng trong ấy. Thanh Mai mỉm cười nhưng liếc sang mẹ tôi ấy vẫn còn gượng gạo lắm. - Thôi phải đứng đó mà tình cảm. Vào đây phụ tôi tay nấu nướng. - Bất giác tôi thấy Thanh Mai run lên. ấy khổ sở quay sang tôi cầu cưú. ấy biết nấu nướng gì đâu mà phụ mẹ tôi chứ. Qủa này tiêu rồi. – Ơ hay, còn đứng đó làm gì? - Dạ... dạ cháu vào đây ạ! – ấy vừa vừa ngoái lại, cái mặt mếu máo trông đến là thảm hại. Tôi chỉ còn biết khẽ cười: "Thôi cố em, đừng làm vỡ hay cháy cái gì là được!" tiếng đồng hồ sau, mẹ tôi và Thanh Mai trở ra với mâm đầy thức ăn. kì tích xảy ra. có cái gì đổ vỡ hay cháy khét. Mẹ tôi cũng kêu than gì cả ngoài câu: - Bữa nay toàn tôi nấu đó, chỉ dám nhờ em của phụ lạt rau với thái củ thôi đó. - Cám ơn mẹ! – Tôi khẽ cười trong khi Thanh Mai cái mặt tái lại. – Thôi ăn cơm nào. Nhớ cơm mẹ nấu quá! – Tôi gắp lia lịa thức ăn vào bát mẹ, và bát Thanh Mai. - Tưởng mày quên bà mẹ này rồi! – Tôi cười khì rồi gắp thức ăn và miếng to đoành. Mẹ tôi cũng bắt đầu dùng bữa. Nhưng riêng Thanh Mai cái tay vẫn để dưới bàn, chẳng thấy cầm bát ăn cơm gì cả. - Sao vậy? - Mẹ tôi đặt bát xuống hỏi. - Em mệt ở đâu à? – Tôi cuống quýt. - Dạ ! - Vậy sao ăn ! Hay phải để tôi mời? - Dạ ạ! – Thanh Mai vội vã cầm đũa lên, nhưng ngay tức khắc tôi và mẹ phải giật mình. Tay phải ấy dòng máu chảy dài xuống cả cổ tay. Tôi vội kéo tay ấy lại. vết cắt sâu hoắm ngón tay trỏ. - Em bị đứt tay sao gì hả? - Cái con bé này, đứt tay sao tiếng. Để máu chảy nhiều thế kia à. "Hu hu..." – ấy bật khóc trong ngỡ ngàng của cả mẹ và tôi. Nước mắt chảy ra như suối, ướt đầm đìa cả cổ áo. - Con bé này, ai làm gì mà khóc như mưa thế? – Thanh Mai đưa cánh tay còn lại lên gạt nước mắt, nghẹn ngào: - Con... sợ bác mắng con... hậu đậu, vụng về... nên bị đứt tay đau lắm cũng dám ! Huhu... con đau lắm! – Máu chảy đúng là càng lúc càng nhiều. - Thằng Lâm, còn ngồi đấy làm gì? Lấy bông băng lại đây. – Tôi như sực tỉnh chạy như bay lên phòng lấy bông băng. Mẹ tôi tỉ mỉ chấm vết cắt bằng thuốc đỏ. Thanh Mai nước mắt vẫn chảy dài. - Con bé này là! Đau tí rồi nó khác khỏi. - Huhu... - bảo khóc nữa rồi mà! Lớn từng này tuổi rồi còn khóc nhè. - Bác ơi! Bác đừng mắng con! Con sợ lắm! - Hả? - Mẹ tôi nhìn bộ dạng của Thanh Mai chỉ biết lắc đầu. – Con gì mà yếu đuối thế? - Mẹ tôi nghiêm mặt. – khóc nữa. Giờ có con rồi, được khóc con nó sinh ra lại giống mẹ. Ơ hay... con bé này... CHƯƠNG 31 - TÌNH VÀ TRÁCH NHIỆM Hôm nay tôi và mẹ sang nhà Thanh Mai để chuyện của chúng tôi. Hoá ra sáng ngày hôm qua, mẹ tôi và bà Thanh hẹn gặp chuyện với nhau. Tôi biết có phép màu gì mà giữa hai bà mẹ khó tính có thể ngồi chuyện và đưa đến kết quả là có buổi chuyện giữa hai bên gia đình như ngày hôm nay. Năm con người ngồi trong phòng khách. Tôi và Thanh Mai là căng thẳng hơn cả. Mẹ tôi nhìn tôi và Thanh Mai rồi bảo: - Hôm qua, mẹ và bà Thanh chuyện với nhau. mà cả mẹ và bà Thanh đều bằng lòng với việc làm của hai con. Các con thiếu suy nghĩ và quá nông nổi. Các con phạm sai lầm mà hai mẹ thể chấp nhận. Hai con làm cho mọi người quá mệt mỏi và thất vọng. Mẹ luôn tự hào về con Lâm ạ, nhưng vì chuyện này mẹ thấy buồn. Lời mẹ như cứa vào da thịt tôi. Tôi biết mình sai, quyết định này của tôi và Thanh Mai quá xa và chẳng thể dừng lại. Có lẽ đúng là nó quá nông nổi. Nhưng tôi thể trách ai, tôi mới là kẻ đáng trách, thằng đàn ông trưởng thành, 30 tuổi đầu lại có thể chấp nhận và đồng tình với kế sách chẳng mấy hay ho này của người chưa học hết THPT. Nhưng chúng tôi thực nhau! Người ta vẫn khi người ta người ta thường mù quáng mà. Và chúng tôi dám chấp nhận tất cả vì tình đích thực của mình. - Gìơ có thêm gì cũng muộn. Chuyện rồi. Con dại cái mang. – Bà Thanh thở dài. - Mẹ nào cũng muốn con cái mình tốt cả, nhưng nếu hai con quyết định đến với nhau, mẹ và bác Kim can thiệp gì. Chỉ có điều, các con phải tự chịu trách nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống gia đình có nhiều điều dễ dàng như các con nghĩ. Nhất là giờ các con sắp làm cha làm mẹ. Các con phải biết bảo ban nhau, phải biết giữ gìn tình cảm vợ chồng, cũng như cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình, nuôi dạy con cái. Bà Thanh quay sang tôi. - Cậu Lâm làm gì. Cậu có nghiệp nhất định. Nhưng còn con Thanh Mai nhà tôi, nó học hành tốt, nghề nghiệp chưa có. Tôi nghĩ đó là gánh nặng cho cậu và cũng cho cả bà Kim nữa. Nhưng vì hai con gây hậu quả quá lớn, và cũng chính hai con muốn đến với nhau nên hai con phải tự chịu trách nhiệm. Mẹ cũng mong hai con biết lỗi lầm của mình và phải trưởng thành hơn nữa. Tôi và Thanh Mai lặng im gì cả. Những lời hai bà mẹ đủ để chúng tôi hiểu mình phải chịu trách nhiệm lớn thế nào. Nhưng chúng tôi cũng vui lắm, vì giờ tất cả có nghĩa là chúng tôi được chung sống với nhau. Tôi biết gặng nặng gia đình là rất lớn nhưng được sống với ng mình còn gì hạnh phúc hơn. Chúc cho lựa chọn của chúng tôi là hề sai lầm! Trước khi đám cưới được tổ chức, mọi người đề ra điều kiện cho chúng tôi đó là Thanh Mai phải thi đỗ tốt nghiệp. Đó cũng là điều tôi mong mỏi ở ấy. Tôi và Thanh Mai biết những kiến thức ấy có được quá mong manh cho việc đỗ tốt nghiệp. Vì vậy chúng tôi lại bắt đầu lao vào ôn luyện cho Thanh Mai. Thời gian thi chẳng còn nhiều nên ấy phải nỗ lực nhiều lắm. Nhìn ấy gầy hẳn bởi những đêm thức trắng để học bài, sáng lại vội vã đến trường, tôi thấy lòng mình nhoi nhói. Người ta vẫn sức mạnh của tình lớn lắm! Mong rằng nó giúp cho Thanh Mai bé bỏng của tôi đủ sức để vượt qua giai đoạn khó khắn này!
CHƯƠNG 32 - BÉ HY-UN Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua nhìn tôi: - ơi! Chị Thanh Trúc dạo này buồn lắm! Có lẽ là vì chuyện chị ấy và ông Chan. Làm thế nào để cho mẹ đồng ý nhỉ? - Khó đấy! - Mẹ quá đau đầu vì chuyện của em rồi, giờ thêm chuyện của chị chắc mẹ đến bệnh mất! – ấy thở dài, hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa kính. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay ấy, mỉm cười. - Em tinh ranh lắm mà! Sao nghĩ cách giúp chị! - Giúp chị Trúc á! – ấy nhăn cái mũi lại giả đò đăm chiêu suy nghĩ. - Ừm! Phải nghĩ cách giúp chị ấy mới được! – Nghe ấy tôi hơi giật mình. Tôi chỉ đùa ấy thôi chứ ấy mà nghĩ cách khéo lại giống chuyện của chúng tôi, làm bà Thanh sốc thêm cú nữa. Tôi giờ như là con rể trong nhà, thế nên bà Thanh cũng rất hay làm cơm vào thứ 7 gọi tôi đến ăn cùng. Hôm nay cũng ngoại lệ. làm về cái là tôi rẽ thẳng đến nhà Thanh Mai luôn. Chà đúng là tiếp đãi con rể quý có khác, mẹ vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm! Mà hôm nay Thanh Mai lạ, mọi lần là hay lăng xăng chạy ra chạy vào chỗ mẹ nấu ăn, chẳng phải là giúp mẹ nấu nướng gì đâu mà cốt là để nhúp nháp thức ăn, thế mà hôm nay trong khi thức ăn ngon rất nhiều mà chẳng thấy ấy thiết tha gì, cứ thấy thấp thỏm, ngóng Thanh Trúc làm về. Vừa thấy tiếng xe máy Thanh Trúc về ấy lao như bay ra đón. Nhớ chị đến thế sao? Chắc sắp lấy chồng nên tình cảm nó tràn trề! Tôi phụ giúp mẹ vợ dọn đò ăn ra thấy Thanh Trúc và Thanh Mai vào nhưng dẫn theo đứa bé chắc tầm 6, 7 tuổi. Con bé có mái tóc đen xoăn tự nhiên, đôi mắt tròn và sáng, cái môi xíu, đỏ mọng. Chiếc váy chấm bi hồng càng tôn lên vẻ đáng của nó. - Chào bà và chú Hy – Un. - Dạ! Con chào bà, con chào chú! Bà Thanh ngạc nhiên: - Con ai vậy Thanh Trúc? - Dạ con của tổng giám đốc. Ông ấy phải công tác tuần nên gửi bé Hy – Un nhờ con trông giùm. - Vừa nghe đến đó tôi giật mình. Gìơ tôi hiểu tại sao hôm nay Thanh Mai của tôi lại lạ như vậy. Tôi cam đoan có mặt của bé Hy – Un ở đây chắc chắn có bàn tay của ấy. - Hoá ra là con của ông Chan hả? Đúng là Hàn Quốc có khác xinh quá! – Bà Thanh vui vẻ cầm tay đứa bé. - Lại đây con, vào ăn cơm cùng bà nào. - Dạ! - Ngoan quá! Mà này sao con bé tiếng Việt sõi thế? - Bé theo ông Chan sang Việt Nam từ năm 1 tuổi mà mẹ! - Vậy à? Thế Hy... - Dạ, con tên Hy – Un ạ! - Con ngoan quá! Thế con học lớp mấy rồi? Con bé xoè tay ra đếm: - 1, 2.. Dạ 2.... ạ! – Bà Thanh và chúng tôi bật cười trước hành động ngộ nghĩnh của con bé! Tôi và bà Thanh mải cười mà hề nhận ra có hai nàng nhìn nhau cười tinh quoái. Chúng tôi bắt đầu dùng bữa. Cuộc chuyện chỉ xoay quanh bé Hy – Un đáng . - Thế ba Chan có hay đưa con chơi ? - Dạ ít lắm! – Con bé cười toe – Nhưng Trúc hay đưa con công viên nhảy nhà phao lắm! Con thích chơi cả nhà bóng nữa! – Bà Thanh nhìn Thanh Trúc, chắc bà cũng hơi ngạc nhiên trước quan tâm của con với con ông tổng giám đốc lại nhiều như vậy. Thanh Trúc chỉ biết khẽ cười gượng gạo. - Thế chắc Hy – Un quý Thanh Trúc lắm nhỉ? – Thanh Mai vừa lên tiếng con bé gật đầu lia lịa. - Dạ Hy - Un Thanh Trúc lắm! Ba Chan cũng Thanh Trúc. – Bà Thanh giật mình xít rơi đũa. – Ba con khen Thanh Trúc vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang. Ba bảo sau này nếu con ngoan và học giỏi con cũng giống Trúc! – Con bé lại cười, nụ cười đẹp như thiên thần. Và hình như cũng có nụ cười nở môi bà Thanh. CHƯƠNG 33 - ĐIỀU KÌ DIỆU tuần phải là con số lớn nhưng cũng quá để làm nên điều kì diệu. Tôi nghĩ như thế khi bé Hy – Un đến ở nhà mẹ vợ tôi. Trong suốt tuần này, con bé vẫn đến trường học, và sinh hoạt bình thường cùng với 3 mẹ con bà Thanh. Thanh Trúc bận làm, Thanh Mai phải học, và tất nhiên việc chăm sóc, đưa đón con bé bà Thanh phải kiêm cả. Sáng nào, bà Thanh cũng cứ tập thể dục về là lên phòng gọi bé Hy – Un dậy, nhắc bé đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, ăn sáng, rồi đưa bé đến trường. Con bé có vẻ quý bà Thanh lắm, có khi nó quấn quýt bên bà Thanh còn nhiều hơn là bên Thanh Trúc và Thanh Mai. Thanh Mai lúc nào cũng than vãn: "Nó ngủ trưa dậy, thấy mẹ em đâu là y như rằng nó hỏi suốt. Nào là bà đâu rồi?, nào là bà đâu vậy dì? Nào là bà bao gìơ về!..." Nhưng trong suốt tuần này, Thanh Mai cũng hay hớn hở khoe tôi: "có con bé mẹ em vui hẳn, nhà lúc nào cũng có tiếng trẻ con. Kế sách của em cũng tuyệt quá nhỉ?!?" Ừ công nhận Thanh Mai của tôi có cái đầu cũng khá thông mình. Cái đầu với núi các trò, tôi phải thua bé của tôi ở cái khoản này. tuần cũng trôi qua. Hôm nay bà Thanh làm cơm mời cả tôi và ông Chan cùng đến dùng bữa. Tôi đến từ sớm phụ đưa mẹ vợ ra siêu thị mua đồ ăn. Con bé Hy – Un cũng nhất quyết đòi theo, nó cứ bám riết bà Thanh như hình với bóng, bà đâu nó cũng theo đấy. Ra đến siêu thị, con bé lăng xăng chạy nhảy khắp nơi, gặp ai nó cũng lễ phép chào, líu lo suốt buổi. Nhìn con bé trông xinh xắn, lại tây tây nên ai cũng nhìn và bắt chuyện. - Ôi cháu bác ạ? Xinh quá! - Cháu ngoại tôi đấy! Người Hàn Quốc đó nhá! – Tôi biết bà Thanh đùa hay nữa chỉ biết trông bà lúc đấy vui ra mặt. Bữa cơm với đầy đủ mọi người quây quần và tất nhiên thể thiếu nhân vật chính là ông Chan. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ với đủ thứ đề tài, từ món canh cua bà Thanh nấu quá ngon, đến việc thi cử của Thanh Mai, hay những câu chuyện thú vị của bé Hy – Un trong những ngày ở đây. Bữa cơm diễn ra vô cùng thân mật và vui vẻ, ai cũng đều thấy thoải mái và ngon miệng vô cùng. Ăn cơm xong mọi người lại quây quần trong phòng khách ăn đồ tráng miệng còn bé Hy – Un ra hiên đùa nghịch với con mèo mun con, bà Thanh mới mua về cho con bé chơi. Thanh Trúc khéo léo gọt hoa quả. Bà Thanh lặng lẽ nhìn ông Chan khi thấy ánh mắt mang vẻ khác thường của ông chủ với nhân viên. Ánh mắt dành cho người mà ta đúng hơn. - Hai con nhau được bao lâu rồi, Thanh Trúc? – Bà Thanh vừa buông câu hỏi cả 4 người chúng tôi đều phải há hốc miệng. - Dạ!... - Giọng Thanh Trúc run lên trong cuống họng. Ông Chan đặt miếng lê xuống bàn, nhìn bà Thanh đáp: - Có lẽ biết mọi chuyện. Cháu và Thanh Trúc nhau cũng được gần 2 năm. - 2 năm? - Cả tôi, Thanh Mai và bà Thanh cũng đều phải ngạc nhiên. Hai năm, cả quãng thời gian như thế mà Thanh Trúc có thể giữ kín đến cả mẹ và em đều hay biết. - Con xin lỗi! Tại con sợ mẹ chấp nhận chuyện tình cảm này nên con mới phải giấu mọi người như thế. Bà Thanh thở dài: - Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính! Tôi biết chuyện kể từ khi Hy – Un đến đây. Nếu phải con bé nó ngoan thế hai chị mệt với tôi rồi đấy! Trong khi Thanh Trúc và ông Chan còn chưa biểu lộ gì Thanh Mai nhảy cẫng lên: - Hoan hô mẹ! Mẹ là tuyệt vời – ấy chạy lại ôm hôn bà Thanh rối rít cứ như người được bà Thanh chấp nhận chuyện tình cảm là ấy bằng. - Tôi còn chưa trị tội đó. Tôi biết thừa là cái trò này chả ai khác ngoài đâu đấy. - Eò, con phảỉ là người có công chứ! Mà có con sao mẹ có được cháu ngoại Hàn Quốc thế kia. Suốt ngày bà ơi! Thanh Mai vừa dứt lời, bé Hy – Un từ ngoài chạy vào mếu máo: - Bà ơi! Con mèo nó cào xước tay con! - Đâu lại đây bà xem nào, con mèo hư , dám làm đau cháu bà. Nhìn cảnh hai bà cháu chúng tôi khỏi bật cười. khí gia đình vui cứ như đêm 30 tết. Thế đấy, điều kì diệu xảy ra và tôi hạnh phúc lắm khi nó được tạo nên phần lớn là công của cái đầu lắm trò – nàng bé bỏng của tôi!