Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Nguyễn Bích Hồng (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 20 - KHI NGƯỜI TA

      Bây giờ cuộc sống tôi có phần bị xáo trộn. Tôi còn là Lâm công việc nữa mà là Lâm được , dù tình đó vẫn được giấu kín, cả hai phía gia đình tôi và gia đình Thanh Mai đều hay biết. Từ lúc nào tôi bỗng thấy sao thời gian trôi chậm thế, để đợi đến 10h tối tôi cứ phải đếm từng phút từng giây. 10h mới là lúc tôi được "hoạt động tình báo" với tình của tôi.

      "Em của nằm ôm gối chưa?"

      "Thuê bao quý khách vừa gọi giờ chìm vào giấc ngủ say với bạch mã hoàng tử rồi!"

      "Chết , ngủ cái là mơ tới rồi à!"

      " mà là bạch mã hoàng tử của em sao? Chả giống tẹo nào! BM của em đẹp trai, trẻ tuổi, tài cao. Còn già!"

      " già mặc già – chưa có vợ vẫn là trai tân!"

      "Trai tân mặc trai tân – 30 tuổi cũng gần ê (ế) rồi!"

      " mà ế cũng cho em lấy ai đâu! Vì em là của mà!"

      "Ai thèm là của hả? Chỉ có là của em, còn em là của riêng em thôi!...."

      "...."

      Chúng tôi hoạt động tình báo như thế đó, có lẽ với người ngoài nghĩ chúng tôi dở hơi, toàn chuyện linh tinh, nhưng khi là thế đó. Nếu tin, bạn thử ngẫm lại hoặc ít ra thử khác biết!

      " ơi em buồn ngủ!"

      "Chán thế, nhưng thôi, muộn rồi, em ngủ mai còn học! Chúc tình của ngủ ngon!"

      "Em ngủ được, hát ru em ngủ !"

      Lần nào cũng vậy, ấy thích nghe tôi hát ru ngủ lắm. Nũng nịu thế thôi chứ tôi cá là nhắm mắt cái là ấy ngủ tít tới tận sáng, súng nổ bên tai cũng biết!

      Và thế là tôi lại phải mình ngồi bàn làm việc, mở cái cuống họng và cất lên cái giọng hát vốn dở ẹc của tôi. kì lạ, hát cho người mình có khác, tôi hát hay và truyền cảm lắm! Sức mạnh của tình lớn !

      "Bé ơi, ngủ , đêm khuya rồi
      Để những giấc mơ còn mãi bên em
      Bé ơi ngủ ngoan, trong tiếng ru hời
      Tình - - của - cùng bay vào giấc mơ
      À ơi, à ơi, à à ơi....
      Chúc bé ngủ ngon!..."

      Tôi quay trở lại với những chồng giấy tờ, kế hoạch và những bản hợp đồng. Nhưng lúc này tôi biết, bé nằm ôm gối và chìm vào giấc ngủ với đôi môi mỉm cười. Cả bé và tôi đều !



      CHƯƠNG 21 - TÔI LÀ THẦY GIÁO

      Thanh Mai sắp thi tốt nghiệp rồi mà tình hình học tập của ấy có vẻ rất tệ. Tôi biết Thanh Mai học giỏi và việc theo kịp chương trình cùng các bạn ở lớp học thêm là rất khó gì ở lớp. Mà theo như Thanh Mai việc học thêm của ấy chỉ là lấy lệ, vì bà Thanh bắt chứ đứa con nào có hiểu được gì mà muốn học. Với ấy việc đó chỉ có ý nghĩa duy nhất là tra tấn ấy thôi. Tôi thể để cho việc này cứ tiếp tục như thế được. Vì bây giờ, Thanh Mai là tất cả với tôi, tôi và tôi lo cho ấy! ấy có thể thi đại học nhưng ấy phải tốt nghiệp THPT.

      - tìm cho em gia sư riêng? Được ? – Tôi vừa dứt lời làm Thanh Mai ăn kem bỗng ho sặc sụa. ấy bị sặc. – Em có sao ?

      - !... – ấy nhăn nhó – Sao lại thuê gia sư riêng cho em?

      - Vì em học thêm cũng như . Mà em sắp thi tốt nghiệp rồi.

      - Em học đâu! Em ghét học! Ngày trc mẹ cũng thuê gia sư riêng cho em rồi! hiệu quả mới cho học thêm để cùng bạn cùng bè. - Trời! Tôi phải làm thế nào đây.

      - Vậy là gia sư cho em!


      - Hả???????

      Tôi hiểu sao tôi lại quyết định như vậy. đó là điều chỉ mới thoáng qua trong đầu tôi. Thôi đành đâm lao phải theo lao vậy, vì Thanh Mai ấy gật đầu đồng ý ngay! Chắc tại thầy giáo là tôi. Ờ là tình của ấy mà. Vậy càng có thêm thời gian chúng tôi ở bên nhau. Chắc ấy nghĩ thế. Gìơ tôi mới nhận ra sáng kiến của mình cũng tồi. Nhưng... thôi chết, tôi biết dạy ấy vào lúc nào được và dạy ở đâu chứ? Tôi phải làm cả sáng lẫn chiều, tối rảnh đấy nhưng biết dạy ấy ở đâu? Ở nhà trong hai đứa rất tốt nhưng đó là điều thể. Còn vì sao chắc mọi người biết rồi đấy! Chúng tôi đành gác việc này chờ xem xét tìm cách giải quyết.

      Tôi vừa mới làm về thấy mẹ tôi mặt mày rạng rỡ.

      - Con làm về rồi à?

      - Có chuyện gì mà mẹ vui thế?

      - Hôm tới mẹ cùng bà Thanh Sài Gòn chơi tháng. – Tôi ngạc nhiên hiểu chuyện gì! – Bữa trước bà Vân - người bạn rất thân của mẹ và bà Thanh, lên đây chơi tình cờ thế nào mẹ và bà Thanh gặp lại được bà ấy, mừng vui lắm. Hôm nay nhận được điện của bà ấy, bà ấy về nhà rồi, quyết định thế nào cứ khăng khăng mời bọn mẹ xuống chơi ở tháng!

      Tôi biết là nên vui hay nên buồn đây? Mẹ tôi ai lo cơm nước, quần áo và mọi thứ cho tôi? Từ trước tới giờ tôi chỉ biết làm kiếm tiền chứ nào có mó tay vào những công việc ở nhà chứ? tháng? Tôi biết sống ra sao? buồn lo, chợt tôi nhớ tới Thanh Mai. Ôi đúng rồi, trời phục hộ chúng tôi. Đây là điều may mắn chứ nào có buồn phiền gì?

      Thế là ngay sau khi tiễn mẹ tôi và bà Thanh ra sân bay trở về, tôi và Thanh Mai quyết định mở tiệc ăn mừng. Mừng gì ư? Mừng những ngày tiếp theo đây chúng tôi được ở bên nhau nhiều hơn. Thế là giờ tôi sắp là ông thầy giáo hạnh phúc nhất vì có được học trò bé bỏng, đáng , học trò mà thầy giáo nhiều, nhiều lắm!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 22 - ÔI BÉ CỦA TÔI

      Tôi làm từ sáng cho đến chiều. Trong khi đó, Thanh Mai sáng tới lớp, chiều cúp học thêm. Thời gian đó ấy đến nhà tôi, xem phim cũng ngủ, ngủ vào phòng tôi nghịch ngợm, trang trí lung tung và đảm bảo mở nhạc, leo lên giường tôi và nhảy ầm ầm. ấy bảo là thích cái giường tôi lắm, êm mà lại bị lún mỗi khi ấy nhảy nhót và giải trí. Tôi nghĩ chả mấy mà tôi phải thay giường mới!

      - về rồi à? – ấy hễ cứ nghe thấy tiếng xe tôi từ ngoài cổng là y như rằng dù ở bất kì đâu cũng phi như bay ra đón tôi ở phòng khách và câu đầu tiên luôn là " về rồi à", đính kèm là nụ cười tươi rói khiến bao mệt mỏi của công việc trong tôi như tan biến hết.

      - Ừ - Rồi ngay sau cái gật đầu là thể nào tôi cùng choàng tay ôm lấy ấy. Tôi nhớ ấy lắm chứ. Tại ấy thoả thuận: khi tôi làm việc được nhắn tin tán gẫu với ấy, phải chăm chỉ làm việc để kiếm nhiều tiền sau này còn đủ tiền rước ấy về mà nuôi. Thế nhưng ấy cũng ghê gớm lắm, ôm cho tôi ôm thôi chứ hễ tôi mà lân la thơm lên má hay là lên cổ là y như rằng ấy kéo tay tôi ra ngay và khoanh tay trc ngực, cái môi bặm lại, đôi mắt nhìn tôi nghiêm nghị: "Cấm đó!" Những lần như thế tôi giống như đứa trẻ biết lỗi phải đứng khoanh tay trước mẹ! Ừ, mà tôi thấy ấy có nhiều điểm giống mẹ tôi lắm! Ôi tình của tôi, thế biết!

      Nhưng ngay sau khi tôi trở lên phòng là y như rằng ấy sách cặp chuồn về lúc nào biết. Và thể nào cũng để bàn mẫu giấy nhắn: " , chịu khó trải lại ga giường giùm em ná; hôm nay nhỡ tay em làm vỡ mất cái cốc rồi!" Hay " ơi em xin lỗi, cái điều khiển ti vi em chót làm rơi thế là điều khiển được nữa! đừng giận em ná! nhiều lắm! Chụt chụt!". "Em bít gì đâu, cái loa chạy tự dưng tịt" và là cái dàn loa bị hỏng do mở volum quá lớn!

      Và buổi tối là lúc chúng tôi trở thành thầy và trò thực . ấy đúng là rất kém, nhất là môn toán. Cũng may toán là lĩnh vực cực đỉnh của tôi. ấy những lúc bình thường đáng lắm, nhưng lúc học tệ gì bằng. Trong khi tôi thao thao bất tuyệt giảng bài ấy hết nghịch tóc lại vẽ nhăng vẽ cuội, hết ngủ gà ngủ gật lại say sưa ngắm tôi.

      "Cốc"


      - Á! Sao đánh em? – ấy xoa chán phụng phịu.

      - Em có chịu học hành tử tế vậy? Học thế này sao mà hiểu được gì!

      - Em ứ thèm học nữa! đánh em đau thế! Em ứ thèm học nữa! – ấy giận dỗi giơ tay chỉ vào cái vết đỏ hơi sưng ở chán!

      - Thôi xin lỗi mà! thương! Nhưng em phải chịu khó học chứ!

      - Ứ chịu!

      - Thôi mà! Thương nè thương nè! – Những lần như thế tôi phải giở chiêu "mật ngọt chết ruồi". Tôi phải kéo đầu ấy lại và thơm lên chỗ đau đó và thầm bên tai: " lắm cơ! Nhưng phải học chứ! Có thế mới hơn chứ! Học , tí cho ăn kem".

      Hiệu quả tức đó. Mỗi khi tôi giở chiêu đó là y như rằng ấy lại ngoan ngoãn ngồi học bài, lắng nghe mọi lời tôi giảng dù tôi giảng 10 ấy chỉ hiểu 1,2. Nhưng thôi còn hơn là biết tí gì!

      Tối thứ 7 là lúc tôi và ấy tự cho phép mình có gian riêng cho tình . ấy bao giờ chịu ô tô mà toàn bắt chúng tôi phải bộ. ấy rất thích nắm bàn tay tôi và kéo chạy con đường đầy gió và ánh đèn cao áp chiếu xuống. Hay tay nắm lấy bàn tay tôi tay vịn vào cánh tay chắc khoẻ của tôi và tực đầu lên đó rồi dạo bước bên tôi. Những lúc như thế tôi luôn thấy lòng ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.

      - ơi! Mình đến "Khoảng lặng" ! – Tôi khẽ gật đầu siết chặt bờ vai ấy hơn. – Nhưng em mỏi chân rồi! cõng em nhé!

      Và thế là con đường đầy gió và ánh đèn cao áp, có chàng cao lớn cõng bé với mái tóc buộc bổng khẽ bay trong gió. bé với nụ cười môi và đôi mắt vẫn luôn sáng ngời. bé có trái tim đập cùng nhịp đập với chàng trai.





      CHƯƠNG 23 - CŨNG KHỔ!

      Chúng tôi đến quán "Khoảng Lặng" khi đồng hồ điểm 9h, có nghĩa là chúng tôi chỉ còn khoảng 30 phút ở bên nhau nữa thôi. Quán giờ này hết khách, chúng tôi là vị khách tiếp theo và cũng là duy nhất. Cà phê "Khoảng Lặng" giờ đối với chúng tôi, nó là "Gạch nối tình " và cũng là minh chứng cho tình của chúng tôi. Thanh Mai vẫn với cái thói quen chống tay lên cằm nhìn ra cửa kính, ngoài kia thiên nhiên trước ánh sáng đèn còn căng đầy sức sống nữa, nhưng lại mang vẻ huyền bí đến lạ kì.

      - ơi! Sau này nếu mình cưới nhau mình tổ chức đám cưới ở bãi cỏ này nhé!

      - Ừ! Nhưng chỉ sợ lúc đấy còn bãi cỏ này nữa sao!

      -Trừ khi "Khoảng Lặng" còn nữa! – Chúng tôi giật mình bởi tiếng bà chủ quán. Khẽ đặt đồ uống của chúng tôi xuống bàn, bà ấy mỉm cười nhìn chúng tôi. – Tôi biết hai cậu! Và biết cả mối tình của hai người! – Bà ấy lại mỉm cười. - Đừng cho tôi là bà già nhiều chuyện! Nhưng chuyện tình của hai người cũng nhiều éo le lắm đấy! Để giữ được hạnh phúc phải biết đến chữ "nhẫn" và lòng vị tha. Chúc hai cậu ngon miệng, những vị khách quen đáng mến của tôi! – Bà ấy lại nở nụ cười đầy hiền từ những cũng vô cùng bí hiểm, huyền bí y như những gì bà ấy vừa với chúng tôi. – À, nếu khi nào hai người lấy nhau, nhất định tôi dành bãi đất này cho hai người tổ chức đám cưới! Coi như là quà mừng! - Bà ấy vào trong bỏ lại chúng tôi với mớ những suy nghĩ khó hiểu và lộn xộn.

      ***

      được gần 3 tuần kể từ lúc tôi là thầy giáo của Thanh Mai. Kể ra cũng thấy mình có năng khiếu làm thầy, Thanh Mai trước những gì tôi truyền đạt và kèm cặp, ấy tiến bộ trông thấy. Những bài tập lý, hoá, đặc biệt là toán ấy có thể tự mình giải hết trong sách giáo khoa, còn sách bài tập và nâng cao vẫn phải nhờ đến ông thầy đẹp trai là tôi.


      Hôm nay là thứ 7, đáng lẽ ra là chúng tôi định chơi đó, nhưng vì trời mưa, thời gian cũng chẳng còn bao lâu nên chúng tôi quyết định ở nhà học. Gìơ đây thay vì cứ phải thao thao bất tuyệt giảng bài và chữa bài trong khi ấy cứ ngây người ngắm tôi đổi lại, ấy cứ mải miết với đống bài tập, còn tôi lại được thể ngắm kĩ, lâu ấy. Nhìn đôi mắt đăm chiêu vào đống bài tập, cái chán khẽ nhăn lên và đôi lông mày nhíu lại mỗi khi vướng ở đâu đó trong bài tập rồi thể nào cũng dãn ra ngay, cùng với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười mỉm mình. Cái môi căng mọng, nhìn ngắm mà tôi chỉ muốn cắn vào thôi nhưng lúc này tôi mà làm thế chắc chắn tôi bị ăn nguyên cú đấm hay bất kì vật thể lạ nào bàn.

      Đồng hồ chỉ 9 rưỡi, mà ngoài kia trời vẫn mưa tầm tã.

      - ơi tối nay em ngủ ở đây nhá!

      - Hả?

      - Mưa thế này em về đâu! Với lại mai là chủ nhật mà!

      - đưa em về mà!

      - Nhỡ chị Trúc nhìn thấy sao?

      - Vậy gọi taxi cho em!

      - Ứ! Đằng nào mẹ cũng có ở nhà, mỗi chị Trúc thôi, mưa to thế này em gọi điện về ngủ nhà bạn! Em muốn ngủ ở đây! Em muốn ngủ giường của !

      - Hả? Nhưng... em... ...

      - Sao cứ ấp úng mãi thế? thích em ngủ lại à?

      - phải! Nhưng.... sợ...

      - Sợ gì chứ! Em còn sợ sợ gì! Thôi quyết định vậy ná! ngủ thôi!

      rồi ấy cất chồng vở trong khi ruột tôi nóng như lửa đốt! Tôi biết phải xử sao đây! Mọi chuyện trở lên rất tệ hại. Ôi được! Tôi được phép làm như vậy, được phép xúc phạm đến ấy! ấy vẫn còn quá ngây thơ và chưa hiểu hết được việc mình làm!

      - Thanh Mai! nghĩ chúng ta chưa thể ngủ với nhau được! Dù chúng ta rất nhau! Em hiểu ? – Tôi trong khi đó Thanh Mai cứ tròn xoe mắt nhìn tôi, rồi bất thình lình ấy cầm quyển vở tay đưa dở vào cặp khẽ đập lên đầu tôi:

      - Này! vớ vẩn gì vậy? Cái gì mà ngủ với nhau hả? Ai bảo là em ngủ với ?

      - Ơ...vậy sao em bảo là muốn ngủ giường !

      - Vâng!... Nhưng có ngủ cùng !

      - Vậy ngủ đâu?

      - Hì! Ngoài phòng khách và ghế sôfa!

      - Hả?

      Thế đấy, bây giờ tôi phải nhường cái giường quý của mình cho "em ", ra ngủ ở ghế và được quyền kêu ca. Gìơ tôi mới biết thêm điều: "Khi cũng khổ! Người quyết định cấm được quyền thay đổi!".

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 24 - BÉ VỤNG VỀ

      Cả đêm phải nằm ngủ ghế sofa khiến tôi đau ê ẩm lưng. Vừa tỉnh giấc, tôi cầm gối ngó qua phòng mình xem "công chúa" của tôi thế nào. Nhưng vừa mới mở cửa nhìn vào tôi chẳng thấy ấy đâu. Lạ , ngờ chủ nhật mà ấy có thể dậy sớm thế. Nhớ lại mỗi sáng chủ nhật đèo ấy ăn cứ phải chờ dài cổ, trong khi phải đánh thức ấy dậy ít nhất là 3 lần.

      "Xoảng" – thanh vang lên từ dưới bếp. Biết chắc là bé của tôi lại gặp cố do năng khiếu "vụng về" bẩm sinh, tôi lao như bay xuống phòng bếp. Đập ngay vào mắt tôi là cả bãi chiến trường, nào vỏ trứng, nào cuộng rau, rải rác từ bàn ra đến bếp. Tủ lạnh mở toanh với đống đồ ăn bị đảo lộn, xới tung. Và bếp ga là nồi nước sôi sùng sục, dưới đất là cái vung nồi nằm chỏng chơ. Còn của tôi nước mắt ngắn nước mắt dài với cái tay rộp đỏ, đau rát. Tôi chạy vội lại, đỡ lấy bàn tay ấy, khẽ thổi vào ba ngón tay rát đỏ, phồng rộp.

      - Trời ạ! Có đau lắm ?

      - ! – ấy lắc đầu mà nước mắt cứ chảy dài. Nhìn tay ấy tôi biết là đau lắm!

      - Sao mới sáng sớm mà em vào bếp làm gì? – Tôi thương lắm nhưng vẫn cứ mắng ấy.

      - Tại em muốn nấu ăn sáng cho ! đập trứng, cái nồi sôi em mở vung thế là bị bỏng!


      - Sao em lót tay hả?

      - Em quên!

      - Thôi khóc nữa! biết rồi!

      Tôi nhàng thoa lớp kem đánh răng lên ba ngón tay ấy! Nhìn đôi mắt ướt nhẹt và những vết bỏng đỏ, tôi thấy như chính mình bị đau. Sao ấy lại nấu ăn cho tôi làm gì cơ chứ! ấy vụng về lắm, lại có biết nấu nướng gì đâu. Đau thế này, mà lại còn kêu ! Đúng là cái tính ương bướng chả bao giờ thay đổi.

      - Lần sau em đừng có làm mấy cái việc này nữa! Tự dưng yên lành lại vào bếp nấu nướng làm gì! – hiểu sao tôi lại to tiếng mắng ấy,

      - Em muốn nấu ăn cho mà! Em biết mình vụng về, biết làm gì cả!... Em là kẻ vô dụng! – ấy lại khóc nấc lên! Tôi đâu có ý đó chứ! Chỉ là tôi lo cho ấy mà giận thôi. Tôi ôm ấy vào lòng, đưa tay đỡ cái đầu bé dựa chặt vào bờ ngực tôi hơn.

      - xin lỗi! bé của đừng khóc nữa! Nín mà! – ấy ôm chặt tôi hơn, nước mắt chảy cả xuống cổ áo tôi. Rồi tiếng trách móc nho vang lên: "Em ghét lắm! Ghét lắm!". Tôi biết là ấy ghét tôi đâu mà! Ừ mà sao tôi ngốc thế, ấy muốn thể tình cho tôi mà! Sao tôi lại mắng ấy chứ! ấy đảm , ấy vụng về nhưng chỉ cần mỗi việc ấy làm chúng chứa đựng đầy tình cảm dành cho tôi là được. Tôi khẽ kéo tay ấy ra, lấy thế hôn lên chán và tìm đường đến bờ môi hồng của ấy.

      Bất thình lình.

      - Thôi chết! Nồi nước bếp! - Thế là ấy đẩy phắt tôi ra và lao vào phòng bếp, bỏ tôi ở lại chưng hửng với nụ hôn hụt!

      ***

      Chúng tôi đến "Khoảng Lặng" để ăn sáng bởi Thanh Mai bé bỏng của tôi kết món sữa chua và bánh mì ốp la lắm mà. Đồ ăn bày sẵn ra bàn, việc đầu tiên ấy làm mỗi khi ăn sáng cùng tôi đó là tặng tôi nụ cười chúc ngon miệng tươi rói. Đó là gia vị món ăn ngon nhất mà tôi từng biết. Hôm nay cũng vậy, ấy nhìn tôi mỉm cười xinh, hai cái ma căng ra, có lúm đồng tiền nhưng nhìn duyên và lắm. Hàm răng đều và trắng, tuy có răng khểnh nhưng hé lộ ra từ đôi môi hồng căng mọng khiến chúng trở nên đẹp vô cùng và cũng là duyên. Nhưng hơn cả đó là đôi mắt sáng ngời, long lanh khi cười. Tôi tất cả những gì thuộc về ấy, cái vẻ bề ngoài mà trong mắt tôi là vô cùng đáng và xinh đẹp; cái tâm hồn tuy trẻ con, mong manh và tinh quoái nhưng náu và chứa đựng những nét đẹp hơn hẳn những người con khác mà tôi từng biết. Là chân thành, mạnh mẽ và có chút hoang dại. Là chút kì bí, và cả những điều sâu sắc nữa.

      Thanh Mai xiên miếng bánh mì lên, nhưng đôi mắt ấy chợt nhíu lại. Tôi liếc nhìn sang tay phải ấy. Vết bỏng phồng rộp và căng mọng nước. Tôi biết ấy đau. Tôi khẽ đỡ lấy cái xiên rồi xiên lấy miếng bánh mì khẽ cười:

      - Há to nào em ! – ấy mỉm cười, há cái miệng to tướng đón lấy miếng bánh mì từ tôi và vẫn cái kiểu nhai nhồm nhoàm cách ngon lành. - Mồm em to đấy.

      Hút chụt hụm sinh tố ấy cười toe. – Đâu có, tại dạ dày em to đấy chứ!.

      Nhìn Thanh Mai ăn đó là sở thích của tôi. ấy khác hẳn những người con khác, chẳng lấy đâu xa chính là chị Thanh Trúc của ấy. Trong khi Thanh Trúc rất giữ ý tứ trong việc ăn uống, điều đó tạo nên vẻ thanh lịch cho ấy, nhưng với Thanh Mai, ấy coi việc ăn uống phải là trình diễn. ấy ăn hết mình với ngon miệng của món ăn đem lại, có thể ấy vô duyên nhưng ấy biết trân trọng công sức mà người nấu bỏ ra. Đó hẳn là điều mà mấy những "lịch " trong ăn uống có được!

      Loáng cái thời gian tháng trôi qua. Mẹ tôi và mẹ vợ tương lai trở về sau tháng chơi đầy vui vẻ. Còn chúng tôi buồn rười rượi, bởi họ về đồng nghĩa với những ngày tháng được ở bên nhau nhiều của chúng tôi còn nữa. Chúng tôi lại phải quay trở về với hoạt động tình báo "10h đêm"!

      Tôi vừa làm về mẹ bắt tôi ngồi xuống chuyện. biết có việc gì mà mẹ tôi có vẻ vui lắm. Chắc là dư của đợt chơi Sài Gòn vẫn còn.

      - Có chuyện gì quan trọng mẹ?

      - Sao lại , là chuyện hệ trọng của cả đời con đó! - Mẹ tôi đến đây tôi linh cảm có điều sắp sảy ra với chúng tôi rồi.

      - Là sao vậy mẹ?

      - Còn sao với trăng gì. Mẹ và bà Thanh vừa xem bói về. Năm nay là năm tốt để dựng vợ gả chồng với cả con và Thanh Trúc đó. may bà Thanh cũng ưng ý con lắm. Bà ấy còn khen con dữ hơn cả mẹ khen Thanh Trúc ý. Hai người bọn mẹ quyết định rồi, trong năm nay tổ chức đám cưới cho hai con.

      - Dạ?

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - EM CÓ CÁCH RỒI MÀ

      Tôi nghe mà như sét đánh bên tai. Cưới Thanh Trúc ư? Đó là điều thể đối với cả tôi và Thanh Trúc mà cả hai bà mẹ đều hiểu. Mỗi người chúng tôi đều có lựa chọn cho tình của riêng mình, chúng tôi thể cưới nhau, hoàn toàn thể. Nhưng... biết làm sao để hai bậc phụ huynh hiểu đây?

      Tôi mệt mỏi nằm dài giường, lấy cớ ăn cơm cùng đối tác rồi nên tôi bỏ cả cơm tối. Tôi rất sợ chuyện này ảnh hưởng đến kì thi tốt nghiệp sắp tới của ấy. ấy học hành rất chăm chỉ, mặc dù lượng kiến thức ấy có được trong tháng qua là vô cùng ít ỏi, thế nhưng điều đó có nghĩa là hết hy vọng để ấy đỗ tốt nghiệp. Tôi muốn gọi điện cho Thanh Mai bởi có thể giờ này ấy cũng hay tin như tôi. Nhưng tôi cứ suy nghĩ mông lung mãi, tôi chẳng thể nào bấm số nổi. Nếu tôi gọi lúc này mà vẫn chưa có cách giải quyết khác nào khơi nên nỗi lo sợ cho ấy. Tôi muốn người con tôi phải khóc. Tôi quyết để điều đó phải xảy ra, ít nhất là lần này.

      Tôi gọi điện và mời Thanh Trúc uống cà phê để bàn chuyện xảy đến với chúng tôi. Thanh Trúc cũng có vẻ lo lắng chẳng kém gì tôi. Các bạn đừng ngạc nhiên vì sao Thanh Trúc lại phải lo lắng. ấy có ông người giầu có, tài giỏi lại ấy chân thành. Nhưng có lý do mà ấy chưa thể với mẹ, đó là ông tổng giám đốc ấy còn có đứa con riêng. Và bà Thanh với tự trọng và suy nghĩ của bà nhất định thể đồng ý cho đứa con vừa xinh đẹp, nết na lại vừa giỏi giang chịu thiệt thòi như thế. Làm sao bà ấy có thể chấp nhận cho con làm mẹ kế, làm kẻ thế chân cho ngươì vợ cả để nuôi dạy đứa con người ta được chứ. Thanh Trúc biết điều đó nên ấy giám chuyện tình cảm của mình với mẹ. Và giờ đây cũng giống như tôi, ấy sợ sệt và lo lắng.

      - Lâm, em biết mình có lỗi với , nhưng em xin đó. Em thể lấy ! – Tôi biết chứ, Thanh Trúc cũng giống như mẹ hề biết tôi em Thanh Mai bé bỏng và tinh quoái của ấy. Tôi cố gắng mỉm cười chấn an ấy.

      - Thanh Trúc bình tĩnh em! Rồi ta có cách giải quyết. nhất định cũng lấy em đâu vì tìm thấy nửa của mình rồi. – Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn tôi, ấy chợt tươi tỉnh sắc mặt.

      - Thế còn gì phải lo nữa. chỉ cần có người thể lấy em với mẹ là được. Và việc chúng ta lấy nhau xảy ra. – Đâu dễ như ấy chứ. Nếu tôi có thể công khai giờ tôi chẳng phải đau đầu thế này.


      - Nhưng cũng giống như em, có lý do riêng thể công khai người với mẹ. Hơn nữa mẹ rất thích em.

      - Em biết chứ, mẹ em cũng vậy, bà luôn miệng khen . Kêu vừa thành đạt, lại tử tế và lại còn chưa có vợ con. Em sợ lắm! Em và Chan chúng em nhau.

      Lần đầu tiên tôi thấy Thanh Trúc khóc. Phải rồi ấy cũng giống như bao phái yếu khác mà thôi.

      ***

      hơn tuần rồi mà chúng tôi vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết. Trong khi đó hai bà mẹ rục rịch chuẩn bị và lo liệu cho cái đám cưới viển vông của hai người. Thanh Mai biết chuyện nhưng ấy chẳng gì cả, vẫn vui cười như . Nhưng tôi biết điều là ấy buồn lắm bởi sáng nào gặp tôi cũng thấy mắt ấy sưng húp.

      còn chưa tìm ra cách giải quyết đùng cái chúng tôi nhận được quyết định từ hai bà mẹ:

      - Hai mẹ quyết định rồi, tháng 8 là tháng đẹp để tổ chức đám cưới cho hai con. Từ giờ đến lúc đó là còn 4 tháng nữa. Đủ cho cả hai con và chúng ta chuẩn bị.

      Chúng tôi nhìn nhau chẳng lời nào. Trong khi đó hai bà mẹ cứ vui vẻ với kế hoạch cưới xin mà chẳng hề nhận ra bầu khí ảm đạm nơi ba đứa con.

      mệt mỏi trong tôi thấy , tối thứ 7 nên tôi muốn đưa Thanh Mai chơi và cũng để xua tan mệt mỏi và bế tắc của chúng tôi. Vì chỉ có ở bên nhau chúng tôi mới có được vui vẻ và hạnh phúc. Chúng tôi lặng lẽ bên nhau. Bàn tay bé của ấy siết chặt lấy tay tôi. Những cơn gió mùa hè thổi lùa, cái hiu quạnh càng xâm chiếm nhiều hơn.

      - ơi em muốn cưới !

      - cũng muốn lấy em và chỉ lấy mình em thôi!

      - Vậy mình cưới nhau nhé!

      Tôi lặng im và thở dài. Tôi muốn, muốn lắm chứ nhưng mọi chuyện lại chẳng dễ dàng chút nào. Thanh Mai siết tay tôi dừng lại.

      - trả lời em sao? có muốn cưới em trong năm nay ?

      - Ý em là gì hả Thanh Mai?

      - Là cưới em ngay sau khi em thi xong tốt nghiệp. 1 tháng nữa thôi.

      - Em đùa đấy à? Làm sao có thể chứ Thanh Mai.

      - Vấn đề chỉ là có muốn hay thôi!

      - muốn, muốn! Ngay bây giờ nếu có thể cũng muốn lấy được em ngay. Thanh Mai ơi, em nhiều lắm, thể mất em hiểu chưa!

      - Ừ vậy quyết định vậy nhé. Mình cưới nhau!

      - Còn mẹ em và mẹ .

      - Hi, em có cách rồi mà!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 26 - GẠO NẤU THÀNH CƠM

      Vừa tới giờ nghỉ trưa, tôi tức tốc đến ngay "Khoảng Lặng". Thanh Mai hẹn gặp tôi ở đấy. Tôi cũng nóng lòng biết ấy có cách giải quyết gì. Chuyện ngày càng trở nên khó khăn khi mẹ tôi và bà Thanh bắt đầu liên lạc hết cho họ hàng và bạn bè thân thích. Rồi cả chuyện đặt sẵn đồ cưới, tìm địa điểm kết hôn nữa. Cái đầu tôi gần như muốn nổ tung. Tôi quá mệt mỏi rồi!

      - nhìn này! Thanh Mai chìa ra tờ giấy xét nghiệm thai nhi, đập ngay vào mắt tôi là dòng chữ: "Bệnh nhân: Hà Thanh Mai". Tôi gần như chết lặng.

      - Thế này là thế nào?

      - Là em có thai. ngốc thế! – ấy thản nhiên đến như vậy sao? ấy có thai? Có đùa đó? Tôi cố lục lọi trong mớ kí ức hỗn độn của mình xem có tí gì khiến tôi hiểu ra chuyện gì xảy ra !

      - Em đùa đấy à? – Tôi gần như muốn quát lớn, mội vài ánh mắt trong quán quay ra nhìn chúng tôi.

      - bình tĩnh ! Nếu em có thai làm sao hai mẹ để cho chúng mình được lấy nhau!


      - Vậy... vậy cái thai này là của ai? – Tôi cố trấn tĩnh mình.

      - Là của em!

      - Gì thế? - Lần này tôi quát lên ! Gìơ chỉ là vài nữa mà là tất cả mọi ánh mắt trong quán đều nhìn chúng tôi. Chợt tôi thấy Thanh Mai bụm miệng cười.

      - tưởng em có thai à?

      - Ý em là gì thế? chịu hết nổi rồi, em đừng úp úp mở mở nữa!

      - Hì, nhìn có vẻ phấn nộ nhỉ? – Sao tôi có thể phấn nộ được chứ. Người con tôi chìa ra tờ giấy xét nghiệm có thai mang tên ấy trong khi tôi và ấy chưa lần chung chăn gối. Thử hỏi ai trong trường hợp như tôi có thể bình tĩnh được. – Gíây xét nghiệm giả đấy! – ấy mỉm cười tinh quoái. – Em có con bạn thân có bà chị là bác sĩ khoa sản mà. Em kể hết chuyện của chúng mình và nó cùng bà chị đồng ý giúp em.

      - Liệu có ổn ?

      - yên tâm, mấy ngày hôm nay em trang bị hết những kiến thức cơ bản của bà chửa là như thế nào rồi. Biểu đầu tiên là buồn nôn, nghén đó.... rồi bù lu bù loa, nhiều lắm! Rồi đến lúc mình lấy nhau rồi, lo gì có con chứ!

      - sợ mọi chuyện dễ như chúng ta nghĩ đâu.

      - Mẹ em và mẹ phản ứng dự dội chứ gì? Em nghĩ kĩ rồi. Thứ nhất, thể nào mẹ em cũng có ý định giết em và . Mẹ sống chết cho trận, can tội dụ dỗ con cái nhà lành, may là qua tuổi vị thành niên từ tháng 1 vừa qua. – Tôi giật bắn mình nghĩ ra, ừ nhỉ may quá ấy đủ 18 tuổi rồi. – Hì, nhưng sao, bị đánh mà được cưới nhau cũng uổng nhỉ? – ấy cười toe. – Cái này mới quan trọng, mẹ nào mà chả thương con, dẫu sao gạo nấu thành cơm rồi cũng chả thể thay đổi được, hì, mẹ tuy chị Thanh Trúc hơn em nhưng cũng thương em nhiều lắm! Vì ai bảo em giống ba mà! Mẹ có đánh có giết cũng phải bắt cưới em thôi.

      - Nhưng còn mẹ . Mẹ ...

      - Mẹ ưng em chứ gì?

      - Ừ! – Tôi khẽ gật đầu buồn.

      - Hì, em chả sợ. Chỉ cần em là đủ. Với lại mẹ chẳng lẽ lại nỡ lòng nào bỏ đứa cháu nội của mình à? Mẹ tìm vợ cho chắc chắn là muốn có cháu bế rồi. Đúng ? - Ừ, ngờ Thanh Mai ấy lại nghĩ được nhiều chuyện thế. Đúng là mẹ tôi muốn tôi lấy vợ nhanh vì dấu sao tôi cũng 30 tuổi rồi, mẹ tôi cũng già. Mà ở cái tuổi ngoài 50 ai mà chẳng muốn có cháu bế chứ.

      Và thế là chúng tôi quyết định thực thi kế sách: "Gạo nấu thành cơm". Tôi biết có ổn nữa, nhưng vì tình chúng tôi buộc phải liều lĩnh thôi!

      Hôm nay, mẹ tôi làm cơm mời ba mẹ con bà Thanh đến ăn. Gìơ chúng tôi cứ như gia đình vậy. Đó cũng là cơ hội mà Thanh Mai bảo chúng tôi thi hành kế sách cho tình .

      - Thanh Mai ra ăn cơm con.

      - Dạ! – Thanh Mai ngồi vào chỗ, chợt ấy bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Mọi người lo lắng, tôi cũng giả vờ cùng mọi người chạy vào xem Thanh Mai thế nào.

      Bà Thanh, mẹ tôi, Thanh Trúc vô cùng lo lắng khi nhìn thấy Thanh Mai nôn oẹ. Phải công nhận là ấy đóng đạt. Mấy lần trước, lần nào tập cứ được nửa chừng là y như rằng ấy ôm bụng bò lăn ra cười. Thế mà lần này ấy những mắt chảy nước (nguyên lọ thuốc mắt tôi chuẩn bị cho ấy) mà mặt mũi còn đỏ gay gắt. Tôi đỡ ấy vào phòng khách và quên lỡ miệng câu: "Em lại khó chịu rồi à?". Ba người còn lại nhìn chúng tôi chằm chằm, tôi giả vờ như mình vừa lỡ miệng rồi cứ dìu Thanh Mai tiếp.

      Trong lúc đó tờ giấy rơi nhàng từ trong túi quần Thanh Mai qua khéo léo điều khiển của ấy đáp xuống đất trước 6 con mắt có thể dễ dàng trông thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :