Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Nguyễn Bích Hồng (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13 - GIẬN!

      Sau hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng nó bắt tôi trở thành tên khuân vác những lương mà lại còn mất lương. tính ra số tiền mà tôi phải bỏ ra cho đống đồ đạc lỉnh kỉnh và đầy "man rợ" này cũng gần như ăn đứt nửa tháng lương của tôi.

      Nhưng cái đấy phải là vấn đề chính mà cái vấn đề ở đây là tôi chỉ sợ có ai đó người quen hay là nhân viên nào trong công ty tôi bắt gặp hình ảnh tôi lúc này tôi biết giấu mặt đâu. Ai đời trưởng phòng (tuy là trưởng phòng thôi nhưng giấu gì mọi người tôi rất có tiếng ở trong công ty cả về uy lẫn về tài và về... "sắc") như tôi mà lại phải khuân vác và vào những chỗ chỉ dành cho chị em phụ nữ thích hợp hơn.

      Nhìn tôi lúc này thảm hại đến kinh khủng. Mồ hôi nhễ nhại mặc dù siêu thị, máy lạnh chạy vù vù; hai tay mỗi tay gần chục túi đồ là ít, chưa kể kẹp hai bên nách là hai cái hộp to tướng. Trong khi đó con ung dung với hai cái túi con con hình như là đựng mấy cái cặp gim nho phải. Đấy toàn đồ con con với nho , trong khi tôi lỉnh kỉnh và to tướng. Hỏi có bất công cơ chứ. Bảo nó hồn nhiên: "Thế mới galăng chú nhỉ!". Vâng, tôi "ga" và sắp muốn "lăng" tất cả ra đây!

      - Chú ơi mình ăn kem !

      - Cháu nghĩ chú có 12 tay à? – Tôi gần như gắt lên! Nó nhìn tôi đôi mắt mở tròn xoe, rồi chợt trùng xuống, hình như có cái gì đó thoáng qua trong đầu nó. Nó gì, chỉ nhanh ra chỗ đậu xe. Tôi biết là nó có giận tôi nữa. Chỉ biết rằng từ lúc lên xe về nó lại im lặng gì cả.

      Tôi trở về nhà với hai cánh tay rã rời. Thực hôm nay tôi buổi mua sắm kinh điển nhất trong đời tôi. Cũng may mà chẳng có ai thân quen bắt gặp tôi cả. Nhưng hình ảnh con lúc cuối buổi mua sắm cứ ám ảnh tôi mãi. ràng là nó sai còn gì. Mà tôi cũng đâu có gì quá đáng quá, chỉ là... thôi mà!


      Sáng hôm sau đến công ty, tôi nhận được gói bưu phẩm cùng với mẩu giấy : "Tiền hôm qua chú phải bỏ ra trả cho cháu. Chú đếm lại, nếu thiếu bảo cháu". Tôi hiểu sao nữa, đọc mẩu giấy nó gửi tôi thấy lòng chợt nhói đau. Kiểu như vừa bị vật nhọn nào đó đâm hay cào vào lòng vậy. Đúng là số tìên tôi bỏ ra hôm qua ít nhưng tôi đâu có bảo là nó phải trả tôi đâu. Mà sao nó phải câu "đếm lại" với chả "thiếu" chứ. Cứ như tất cả phải sòng phẳng, ràng và có cái gì đó khiến tôi khó chịu kinh khủng. Nó chạm vào lòng tự ái của tôi.

      đường về tôi lại tạt qua quán "Khoảng Lặng". Thực vì con bé Thanh Mai mà bây giờ tôi cần khoảng lặng cho chính mình. Chỗ quen của con bé vẫn trống trơn chưa có người ngồi nhưng tôi cũng chẳng buồn ngồi vào. Tự dưng tôi thấy ghét cả cái chỗ ngồi đó, mặc dù cảnh thiên nhiên ngoài kia vẫn đẹp như dạo trước. Có lẽ tại giờ tôi vẫn còn giận con đó.

      Ngồi nhâm nhi cốc nâu đá và nghe bản nhạc của nước ngoài mà tôi biết tên chỉ biết rằng nó rất và êm. Đúng thứ tôi cần lúc này. Chợt tôi nhìn thấy con bước vào quán, ngồi đúng vị trí quen thuộc của nó. Có vẻ như nó nhìn thấy tôi. Nó lại gọi cốc sinh tố sữa chua và đôi mắt hướng ra ngoài cửa kính. Đôi mắt nó còn sáng và tinh quoái như mọi khi, mà cứ man mác buồn. Hay nó giận tôi? Giận cái gì chứ? Tôi cũng còn giận nó đây!

      Tôi quay lại với cốc nâu đá của mình. Nhưng mắt tôi vẫn thể nào rời khỏi con bé. Nó ngồi trầm tư chợt nhận được tin nhắn. biết tin ấy viết gì chỉ biết rằng con bé thở dài cái rồi lại chống cằm nhìn ra cửa kính.




      CHƯƠNG 14 - LỜI HỨA

      nhìn con bé chợt điện thoại tôi rung. Tôi thể ngồi trong quán mà chuyện điện thoại được chắc chắn con nghe thấy. Tôi phải vào tận chỗ khu vực phòng vệ sinh để nghe điện thoại. chẳng may mắn tẹo nào, (chẳng hiểu sao lúc đấy tôi lại nghĩ như thế) khi tôi quay trở lại con bé mất. Thế là tôi đành phải quay trở lại với cốc nâu đá và bản nhạc mới những vẫn nhàng và đầy êm dịu.

      Con SANTAFEB đen của tôi lại lần nữa có dịp được thắng gấp. Con bé giật mình bởi tiếng thắng xe đổ dồn sau lưng nó. Nó quay lại, đôi mắt mở tròn. Nó cứ đứng im như tượng. Tôi mở cửa xe bước xuống, ném đôi mắt giận dữ về phía con :

      - Cháu làm sao mà cứ như người mất hồn vậy?

      Lúc này nó mới hơi nhúc nhích tí. Khuôn mặt buồn chẳng lẫn đâu được.

      - Chú hỏi cháu, cháu có nghe thấy ?

      Nó cúi mặt rồi bước tiếp. thể chịu nổi, tôi kéo mạnh tay nó lại, bàn tay to lớn của tôi bóp chặt lấy cánh tay mảnh dẻ của nó.

      - Người lớn hỏi phải trả lời chứ!

      Nó đưa đôi mắt ngân ngấn lệ lên nhìn tôi rồi quay sang phía cánh tay bị bóp chặt, bất chợt nó nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thể chảy dài khuôn mặt bé bỏng của nó. Tôi khẽ lới lỏng tay mình ra. Tôi biết nó đau. Nhưng tôi cá nó khóc vì đau.

      - Thanh Mai, cháu có chuyện gì buồn đúng ? cho chú ! – hiểu sao lúc đó tôi lại có thể dịu dàng đến thế?

      Bất chợt nó vung tay ra khỏi bàn tay tôi rồi ôm ghì lấy tôi và khóc to hơn. Tôi chả biết làm gì. Chân tôi gần như tê cứng. Có lẽ là tại do cảm giác bất ngờ và tệ hại hơn đó là: đây là người phụ nữ đầu tiên trừ mẹ tôi ra ôm tôi khi tôi biết thế nào là khái niệm "khác giới". Con bé càng khóc to càng siết chặt tôi hơn. Rồi từ từ tiếng khóc cũng giảm dần và cuối cùng nó cũng buông tay ra khỏi người tôi.

      - Cháu... cháu xin lỗi!

      - Ừ, được rồi! Có gì cho chú !

      Nó lại ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn tôi, cái nhìn hình như để tìm tin tưởng phải. Nó cúi mặt xuống, lí nhí.

      - Ngày mai sinh nhật bạn trai cũ của cháu!

      -... - Tôi vẫn lặng im chờ con bé tiếp.

      - Cháu định nhưng hôm nay ấy gửi tin nhắn cho cháu. – Hình như con bé lại khóc tiếp tôi nghe tiếng nấc đầy nghẹn ngào của nó. – ấy nhắc lại lời hứa mà cháu từng : "Ngày sinh nhật em là người con hạnh phúc bên ngươì mình cũng vậy!". - Rồi bất chợt con bé ngước đôi mắt toàn nước lên nhìn tôi. – Nhưng giờ chúng cháu chia tay. – Nó lại nấc lên những tiếng nấc mà tôi nghe cứ như xé ruột gan. - chẳng có chuyện gì sảy ra nếu như cháu có lời hứa đó và ấy vẫn chưa có bạn mới!... - Nước mắt con bé lại lăn dài.

      Tôi khẽ đưa tay lên lau những giọt nước nóng hổi. Rồi ân cần như người bề :

      - Đừng khóc nữa Thanh Mai. Đừng buồn vì người con trai này. Cháu phải làm sao cho cậu ta thấy chia tay cậu ta là lựa chọn đúng đắn của cháu. Cậu ta làm thế với cháu cháu cũng có thể làm lại với cậu ta.

      - Cháu hiểu ý chú!

      - Cháu nhất định phải sinh nhật và cùng chàng - người của cháu!

      - Người giả?

      - Ừ.

      - Nhưng... cháu có ai cả!

      - chàng cũng có sao? – Nó lắc đầu.

      - Cháu vừa mới chia tay người mà!

      - Vậy bạn, bạn con trai ý!

      Con bé lại lắc đầu.

      - Chả ai có thể giúp cháu đâu vì họ đều là bạn của ta nữa.

      - Trời! Vậy ai bây giờ?

      - Chú!

      -Hả??????

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15 - KẺ GIẢ MẠO HOÀN HẢO

      Tôi đồng ý trở thành "người giả mạo" của con Thanh Mai. Vì lí do à chính xác hơn là điều kiện con đề ra để thuyết phục tôi, đó là: "Nếu chú đồng ý cháu làm kì đà cản mũi chú nữa. Cháu để cho chú được tự do cưa đổ chị cháu mà hề có bàn tay của cháu chen ngang!". Cái đề nghị đó quả quá hấp dẫn với tôi. Tất nhiên tôi phải là thằng ngốc mà lại từ chối rồi. Chuyện cả đời chứ có ít gì đâu. Tôi chỉ việc giả mạo làm người tối thôi mà. Chẳng thiệt thòi là mấy!

      Tôi đóng mình trong những bộ đồ đứng đắn và lịch thiệp mà tôi vẫn mặc. Thay vào đó tôi mặc khá là cool (như bọn trẻ bây giờ thường ) và thoải mái với áo cánh và quần jin. tôi thường ngày đóng bộ comle mà trông vẫn còn trẻ hơn so với tuổi, thế nên hôm nay nhìn tôi ăn mặc thế này, tôi cá là trông quá 24. Dẫu sao như thế mới phù hợp được với con 17, 18 tuổi mà.

      Con ra trước mắt tôi hoàn toàn khác lạ. Nó còn buộc tóc, chẳng còn mặc quần tụt, và cũng chẳng những đôi giày đế bệt. Mà thay vào đó là con súng sính trong chiếc váy hoa xanh cùng chiếc túi sách cùng màu, chân dép cao gót, và mái tóc đen nhánh, tỉa lá được thả dài với chiếc cặp ghim hình quả táo đính đá. Tôi ngây ngất mất mấy giây rồi mới kịp định thần lại. Lần thứ hai tôi phát ra là con - nó đẹp! Lần đầu là lúc ở siêu thị mấy hôm trước. Lần ấy tôi thấy nó đẹp cách trẻ con nhí nhảnh – mang vẻ đẹp của tự nhiên. Còn lần này tôi thấy nó đẹp với vẻ đẹp nữ tính và đáng . Nhưng vẻ đẹp ấy chỉ... gần bằng chị mà thôi! Tôi vẫn thấy Thanh Trúc là đẹp nhất mà!

      Tôi và Thanh Mai tiến vào quán bar nơi tên người cũ của con bé bao cả. Con có vẻ hơi run, vẻ mặt đầy căng thẳng. Tôi đưa tay phải chống mạng sườn: "Nào em !" Nó nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe. Tôi vẫn giữ yên tay, hếch mắt chỉ vào cánh tay mình. Nó có vẻ ngại ngần vì nó hiểu ý tôi muốn gì. Tôi đành phải trở về là mình: "Cháu và chú là người . Biết chưa?" Nó gật đầu và sau vài giây chần chừ cũng đưa tay vòng qua cánh tay tôi, khoác lấy và đứng sát bên tôi. Con bé ngước lên nhìn tôi có gì đó hơi ngượng ngùng.

      "Mỉm cười nào!". Con bé khẽ cười tươi trước câu của tôi. Nó thầm: "Vâng !". hiểu sao tôi chợt đỏ mặt trong khi ràng tôi còn vừa như thế trước với nó. Chúng tôi cùng bước vào trông đúng như cặp tình nhân . Sinh nhật có vẻ khách mời khá đông. , con bé chợt khựng người lại. Trước mặt chúng tôi là cậu nhóc trông cũng khá đẹp trai, bên cạnh còn có con khá xinh, mỗi tội trang điểm đậm quá. Tên nhóc có vẻ ngỡ ngàng trc xuất của chúng tôi.

      - Chúc mừng sinh nhật – Thanh Mai tiến đến đưa tặng bó hoa cho cậu ta.

      - Thanh Mai... Đây là...

      - Hì, là bạn trai mới của em. – Con bé mỉm cười ra hiệu tôi lại gần, sau khi tôi yên vị đứng bên cạnh con bé, con bé lại quay lại khẽ mỉm cười tiếp. - Lời hồi nào giờ linh nghiệm , chỉ có điều như hai ta dự đoán. Đời thường thế mà. Bất ngờ là điều thú vị của cuộc sống. – Nó mà nhìn thẳng vào mắt thằng nhóc.

      - À... uk. - Rồi thằng nhóc quay sang phía tôi – Tôi là bạn trai cũ của Thanh Mai. – Con đứng bên thằng nhóc nhăn mặt liếc sang, cậu ta như hiểu ra vội tảng lờ - Cám ơn đến dự sinh nhật của tôi.

      - Tôi là Lâm, rất vui khi được dự sinh nhật của cậu. Cám ơn cậu chia tay ấy để tôi có cơ hội tìm được tình đích thực của mình. – Tôi mà vòng tay ôm lấy bờ eo Thanh Mai, đôi mắt nhìn con bé vẻ đắm đuối lắm. Tên người cũ có vẻ được thoải mái. Đó là điều mà cả tôi và con bé đều trông đợi.

      Chúng tôi cùng dự tiệc sinh nhật trong tiếng nhạc và tiếng người ồn ào náo nhiệt. Tên người cũ của Thanh Mai mà tôi cũng chả buồn hỏi tên cứ săm soi chúng tôi suốt. Biết vậy chúng tôi càng tỏ ra thân mật với nhau hơn.

      - Thanh Mai! nghĩ là em lại đến đâu đấy. Lại còn đem cả bạn trai mới nữa.

      - Bạn trai mới của em đây hả? Đẹp trai thế! – Tôi được con khen mình nên cũng nâng nâng. Con bé Thanh Mai khẽ mỉm cười, liếc mắt sang và bắt quả tang tên người nhìn lén, ngay lập tập tức chàng ta giả bộ quay mặt . Nó và tôi hiểu sao cùng nhìn nhau cười. Chúng tôi vui vì hành động của thằng nhóc mà.

      Chợt tiếng nhạc sân khấu vang lên rộn ràng. trong hai con đứng cạnh chúng tôi vội kéo tay Thanh Mai:

      - Lên nhảy thôi em!

      Con bé khẽ lắc đầu từ chối:

      - Bữa nay em mặc thế này hợp nhảy thế cho lắm!

      - Vậy khiêu vũ chắc được! – Tôi đứng dậy chìa tay ra trước mặt con bé – Em biết nhảy chứ? – Con bé đặt tay lên tay tôi.

      - chút!

      Chúng tôi bước lên sân khấu, tôi ra hiệu cho đổi nhạc. Thế là chúng tôi mình sân khấu cứ thế tung hoành. Con là nó biết chút ấy thế mà nó nhảy cực điêu luyện. Chúng tôi như hoà là . Mỗi bước nhảy như êm du theo nhạc, như cuốn lấy nhau. Mọi người đổ dồn hết con mắt vào chúng tôi. Con như trông đẹp hơn với những lọn tóc cứ bay nhảy sang hai bên, đôi chân nó uyển chuyển và toàn thân mềm mại kinh khủng. Chúng tôi tạo lên cả gian đẹp và cuốn hút mọi người. Nhạc kết thúc, mọi người vô tay trầm trồ khen ngợi. Rồi đám đông chợt hô to: "Hôn nhau ! Hôn nhau !...."

      Chúng tôi luống cuống biết làm gì. Con bé căng thẳng hết cỡ, nó nhìn tôi giấu nổi vẻ sợ sệt, lo âu. Tiếng hối thúc của mọi người vẫn cứ vang lên ngày to hơn. Rồi như ma lực nào đó tác động, tôi đưa tay kéo sát người con bé lại và thầm: "Nhắm mắt lại!". Mọi người vỗ tay rầm rầm và la hét inh ỏi. Tôi cảm nhận được có mặt của đôi môi con bé môi của mình. Môi con bé mềm, mềm lắm. Tôi cứ bị dính chặt vào nó. Như có luồng điện chạy dọc trong cơ thể tôi.

      Đây là lần đầu tiên tôi biết hôn là gì trong suốt gần 30 năm trời.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 16 - ỔN THÔI!

      Chúng tôi xin phép về sớm ngay sau khi nụ hôn "trời đánh" kết thúc. Trước khi ra đến cửa quán chúng tôi còn may mắn nghe được cuộc đối thoại giữa hai cái bóng đen khuất trong góc rèm.

      - nhìn con bé đó rất say mê!

      - Em gì vậy?

      - ràng là như vậy? và nó chả có gì! Chỉ là trò chơi mà thôi! Âý vậy mà suốt buổi chỉ săm soi nó và thằng người mới của nó thôi. còn khó chịu nữa. ràng ghen!

      - Em bị điên à?

      - cái gì cơ!...

      -....

      ***

      Suốt buổi về, chúng tôi lặng im gì với nhau cả. Tôi biết con bé có giận tôi nữa. Nhớ lại lúc tôi trao "nụ hôn đầu" cho nó là ngớ ngẩn. biết lúc đấy con bé có nhắm mắt nữa hay là mở trừng trừng nhìn tôi cũng nên. Vì thực ra là chỉ có mình tôi hôn, con bé đứng im như tượng chẳng hề nhúc nhích. Mà chả biết có phải là hôn vì chỉ là môi chạm môi thôi mà.

      Cả đêm tôi chả thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt vào là y như rằng cảnh ấy lại ra và mặt tôi lại có cảm giác như nóng rát. Dư của "nụ hôn" ấy còn trong tôi nhiều quá! Mọi thứ cứ như chỉ vừa mới mấy phút trước và giờ tôi vẫn còn cảm nhận từng hơi thở cũng như cái mềm mại từ đôi môi con . Tôi gần như phát điên mất. Tôi là ngu ngốc khi lại có hành động dại dột như thế. "Thanh Mai! Chú xin lỗi!" – Đó là câu mà cả đêm tôi lẩm bẩm cho đến khi chìm vào giấc ngủ hình như môi vẫn còn mấp máy.

      Sáng hôm sau tôi đến công ty khá trễ. Tại cả đêm tôi mất ngủ mà. Tôi ngồi vào bàn làm việc và uống cốc cà phê cậu Đức mang cho như cố để làm cho đầu óc mình tỉnh táo hơn. tệ hại, tôi lầm khi quyết định nhận lời đề nghị làm người giả của con bé Thanh Mai dù kết quả có vượt cả mong đợi của chúng tôi. Với ý nghĩ đó tôi lại thần người ra như kẻ ngớ ngẩn bàn làm việc dù chuông điên thoại tôi la hát inh ỏi.

      - Lâm! – Tôi giật mình trở lại thực tế bởi tiếng cậu Đức ở cửa phòng. - Điện thoại kìa? sao thế?

      Tôi vội mở máy nhưng máy báo "1 cuộc gọi nhỡ" - Số của con bé Thanh Mai. Chưa kịp định thần cậu Đức tiến tới. – Sếp sao vậy? Mệt ạ?

      - À ! Tôi... tôi...

      - Sếp hôm nay kì quá! làm muộn. Đến công ty cứ như người mất hồn. Sếp suy nghĩ gì vậy? Hay sếp và chị Thanh Trúc có chuyện gì?

      - Cậu linh tinh gì vậy?

      - Vậy tóm lại là sếp nào sao? em nghe xem em giúp gì được ?

      - Thôi khỏi, cậu ra ngoài để tôi yên chút. Tôi cần nghỉ ngơi.

      - Vâng, đành vậy. Có gì sếp cứ với em. Thôi em ra đây.

      Cậu Đức bỏ ra ngoài để cho tôi có khoảng riêng nghỉ ngơi. Tôi nghĩ mọi chuyện lại tệ hại đến thế này. Tại sao tôi cứ có cảm giác tội lỗi vậy. Điên . Nhìn điện thoại tôi lại nhớ ra con gọi cho tôi có chuyện gì nhỉ. Tôi có nên gọi lại cho nó ? biết nó có giận tôi ? Đúng là điên . Tôi giật bắn mình bởi tiếng chuông điện thoại chợt vang.

      - Alo, chú... đây!

      - Tí về chú cháu mình gặp nhau ở quán "Khoảng lặng" được ạ?

      - Hả?... À ừ, được!

      - Vậy nhé, cháu cúp máy đây.

      Con bé nó đòi gặp tôi làm gì nhỉ? Trời đúng là mọi thứ rối hết cả lên rồi. Đau đầu quá!

      Tại quán cà phê con bé vẫn mặc nguyên áo đồng phục và đeo cặp đến gặp. Chắc là tan học cái nó rẽ vào đây luôn. Con bé ngồi xuống đối diện với tôi. hiểu sao tôi lại mất tự nhiên vô cùng và câu đầu tiên tôi thốt ra là:

      - Chú... chú... Hôm qua... cháu học về lâu chưa?

      Con bé phì cười, trông tôi lúc đấy chắc nhìn ngu ngu đần đần lắm!

      - Hôm qua chủ nhật mà chú! - Rồi nó lại cười làm mặt tôi càng đỏ hơn. Tôi từ trước đến giờ luôn là người lãnh đạo có uy trước đám nhân viên, tôi luôn có tiếng trước mọi người, ấy thế mà kể từ hồi gặp con đến giờ tôi luôn bị nó dồn vào thế dở khóc dở cười, khốn đốn và khổ sở. Đấy, ngay cả đến việc ăn cũng ấp úng và ngớ ngẩn để cho đứa nhóc nó cũng cười mình được. Như nhận ra thái độ mấy vui vẻ gì của tôi, nó cười nữa và cố tỏ ra nghiêm túc. Con có bao giờ nghiêm túc được đâu!

      - Hì – Nó cười! Đấy tôi có sai đâu, vừa mới ngồi nghiêm chỉnh, mặt giả bộ nghiêm trang lắm mà chưa được vài giây nhe răng rồi! – Chú có vẻ bất ổn nhỉ?

      - Gì?

      - đó ạ! Từ lúc đến tới giờ trông chú căng thẳng quá!... Ê hèm! – Nó chợt hắng giọng. – Thôi cháu vào chủ đề chính đây! Bữa nay cháu mời à chú mời nhé! – Nó lại cười. – Cháu hông có mang tiền!^^

      - Ừ! Cái đó cháu phải lo. Có gì !

      - Hì, dạ! - Trời! Sao ngoan đột xuất vậy? - Trước tiên là cháu muốn cảm ơn chú! Nhờ có chú mà cháu hết buồn rồi!

      - Hả?

      - là chuyện chia tay với Hải cháu cũng hơi buồn. Nhưng giờ hết rồi! – Hoá ra là chỉ vì chuyện này mà con hay buồn thế. Trẻ con bây giờ tệ , đương sớm nên khổ thế đấy! - Uả chú có nghe cháu đấy!

      - À có có chứ!

      - Hì, còn việc này quan trọng hơn, ý nghĩa với chú lắm đó!... Sao chú mặt đần ra thế?

      - Cái gì?

      - Hì, chết, cháu nhỡ miệng! - Nhỡ miệng ư, con này nó quen với tôi thế rồi mà! - Việc thoả thuận giữa cháu và chú ý! Bộ chú quên rồi à? Thế thôi nhá!

      - Thôi là thôi thế nào chứ! được! Chúng ta thoả thuận rồi mà! – Con bé lại phì cười.

      - Hì, sao chú nóng vậy? Cháu đùa thôi mà. Kể ra chú cũng thích chị Trúc của cháu ghê nhỉ? – Tôi chợt đỏ mặt. phải chỉ thích thôi đâu mà là rất thích ý chứ! hoàn hảo thế cơ mà!

      Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thoả cách nhàng. Âý thế mà tôi cứ tự làm cho nó rối hết cả lên. Mà con bé bộ vui lắm sao mà nó cười nhiều thế. Ừ mà tôi cũng thích nó cười hơn. Chẳng thíchh tẹo nào cái bộ dạng im lặng và đôi mắt buồn cứ nhìn xa xăm của nó. Cái vẻ nhí nhảnh, đành hanh và tinh quoái mới là con Thanh Mai mà tôi biết chứ!

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17 - BÉ THANH MAI

      tháng trôi qua, kể từ ngày Thanh Mai còn là vật cản đường tôi nữa, cứ tưởng rằng như thế là ổn, nhưng mọi chuyện dễ dàng như tôi nghĩ.

      Theo "nghệ thuật cua Thành Đức" tôi phải bỏ bao nhiêu công sức và thời gian nhưng mọi chuyện chẳng đâu vào với đâu. Thanh Trúc cứ càng ngày càng xa tôi hơn, ấy luôn viện cớ để từ chối những cuộc gặp gỡ hay "hẹn hò trong mơ" của tôi. Tôi đến nhà ấy chơi, ấy vẫn cười nhưng rồi chỉ tiếp tôi được dăm ba phút là y như rằng "công ty có việc gấp". Tôi hiểu lý do tại sao mà ấy lại đối xử lạnh nhạt dần với tôi như vậy. Tôi đâu có làm gì sai với ấy hay... mà , Thanh Mai chắc dính dáng gì tới chuyện này rồi. Nó vẫn luôn biết ơn vì giúp đỡ của tôi, hơn nữa chính nó còn hùng hồn tuyên bố làm kì đà cản mũi tôi nữa mà. Vậy vì sao chứ?

      Tâm trạng buồn khiến tôi rẽ vào "Khoảng Lặng" lúc nào hay. Đây là nơi tốt nhất tôi cần mỗi khi buồn. Tôi bứơc vào ngồi chỗ quen thuộc của con bé và giờ cũng là của tôi. Mà cũng gần tháng nay tôi gặp con . phải nghe cái giọng lanh lảnh của nó, phải chịu những trò quỷ của nó, và cũng chẳng còn phải cãi nhau với nó nữa. Mà dạo này nó bận gì mà chẳng mấy gặp nó ở đây như mọi khi. Ừ, có lẽ tôi còn thấy ghét con như ngày trc và hình như cũng thấy nhớ nó.

      Cảnh thiên nhiên ngoài kia êm đềm , có cái gì cứ khiến tôi liên tưởng tới Thanh Mai. Đúng rồi cái vẻ tự nhiên tràn đầy sức sống, cái gì đó hoang dại chẳng chút kiêu kì. Tôi... tôi thấy nhớ con . Tôi buồn, ước gì ngay bây giờ tôi gặp được con nhỉ, tôi bớt buồn hơn và tôi có thể hỏi được đôi chút chuyện gì về Thanh Trúc cũng nên. Nhưng nếu được gặp tôi hỏi nó cái gì? Nó làm kì đà cản mũi nữa nhưng muốn cưa đổ được chị nó tôi phải tự lực cánh sinh, nó can thiệp.

      - Hù! – Tim tôi như bắn ra khỏi lồng ngực, cốc nâu đá tay tôi loạng choạng và sóng sánh hết cả ra ngoài, đổ cả lên quần áo tôi! – Ôí chết! Cháu... cháu xin lỗi! – Con hốt hoảng, vớ cái khăn giấy khay lau tới tấp quần áo tôi.

      - Thôi... thôi để chú tự làm! - Thực ra là có bao nhiêu con mắt trong quán nhìn chúng tôi. Nó đưa khăn giấy cho tôi tự lau rồi kéo ghế ngồi xuống. Mặt mày nó phụng phịu:


      - Định hù chú tí... ai ngờ... Chú yếu tim thế? Chán chết được! – Con này là, tôi mãi suy nghĩ tự dưng nó "Hù" cái giật mình mới lạ. Mà nó làm bẩn quần áo tôi, tôi càu nhàu nó thôi chứ đằng này nó chê trách tôi là sao.

      - Cháu làm thế chú chưa đánh vỡ cốc là may đó.

      - Hì!... Tại lâu gặp chú, muốn trêu chú tí! – Con bé cười toe. Tôi bây giờ mới để ý mỗi khi con bé cười đôi mắt nó sáng lắm, nhìn nó đúng là rất đẹp. Nếu hỏi khuôn mặt con bé thứ gì đẹp nhất tôi dám khẳng định đó là đôi mắt. Nó có đôi mắt màu nâu rất lạ, đôi mắt to, lông mi cong và dài. Đôi mắt nó khác hẳn với đôi mắt của chị và mẹ, bởi ở họ là đôi mắt có cái gì đó đây kiều và huyễn hoặc trong khi nó là đôi mắt luôn sáng và biết . Nếu muốn biết nó nghĩ gì chỉ cần nhìn vào đôi mắt nó thôi.

      - Chú ngắm cháu đấy à?

      - Hả? Chú... cháu gì vậy?

      - Hì, cháu đùa mà! Tại chú cứ im lặng suốt từ lúc nãy!

      - À... chú... chú nghĩ thôi mà!... À mà sao dạo này cháu làm gì vậy? Chẳng thấy cháu mấy khi ở nhà và cũng ít đến đây phải!

      - Trời! Cháu nản đến chết đây. Mẹ bắt cháu học thêm. Tại mẹ bảo sắp thi cử cuối cấp đến nơi rồi mà cháu chẳng chịu học hành gì cả. Mà từ trc đến giờ cháu có biết gì đâu. Mà cái đầu cháu tệ , người ta càng học càng vào cháu càng học càng thấy ra!

      -... - Tôi biết phải gì nữa. Hoá ra con bé đúng là trời vực với chị.

      - Chú biết đâu, cả tuần lịch học cháu kín mít đến ngộp thở luôn. Sáng học lớp, trưa ăn cơm xong cái, được ngủ có 30' phải chuẩn bị học hai ca, tối về lại học ca nữa. Hôm nào cũng 8, 9 giờ tối cháu mới về. Học ngang tra tấn.

      - đời học sinh mà! Ngày xưa chú cũng phải cày kinh lắm!

      - Nhưng mà cháu có hiểu gì đâu. Học như vịt nghe sấm!

      - Chết! Học hiểu gì thi đại học làm sao được!

      - Hì, cháu từ trc tới giờ cũng biết là mình học được nên cháu cũng chẳng mơ tưởng đến hai chữ "Đại học". Với lại đại học đâu phải là con đường duy nhất mà chú!

      - Ừ, nhưng...

      - Mà thôi, cháu ứ thích chuyện học hành đâu, mệt lắm!

      - Ừ, thôi vậy? À mà hôm nay cháu phải học thêm à? – Thôi chết tôi lại nhỡ miệng rồi!

      - Hì! Bữa nay tới lớp thầy có việc đột xuất thế là được nghỉ! Sung sướng gì bằng! Uả mà suốt từ nãy toàn nc về cháu thôi nha. Gìơ đến lượt chú ! – Còn bé đưa đôi mắt sáng tinh quoái nhìn tôi – Chú và bà chị xinh đẹp của cháu thế nào rồi? Cả tháng nay chắc còn con bé kì đà cản mũi này nữa nên... Hì, chú ngỏ lời với chị cháu chưa?

      Con bé khiến tôi buồn quá! Tôi mà dám ngỏ lời với ấy ư? Đến cả thời gian trò chuyện, ấy còn cho tôi gì đến chuyện cho tôi cơ hội bày tỏ tình cảm chứ. Mà về tình cảm có lẽ khái niệm đó còn mờ nhạt trong tôi quá! ấy đâu cho tôi được phát triển thứ tình cảm tốt đẹp mà tôi dành cho ấy.

      - Chú Lâm! Sao mặt chú buồn thiu thế kia?

      - À... À !

      - Chú và chị cháu làm sao rồi đúng ?

      - ! Chú và chị cháu ... sao cả! Vẫn bình thường! – hiểu sao tôi lại chối quanh như thế trong khi ràng lúc trc tôi rất muốn san sẻ với con bé vì nó là cái phao cứu trợ duy nhất của tôi lúc này. Tôi cũng chả hiểu nổi mình nữa!

      Suốt buổi con bé pha trò làm tôi dù buồn nhưng cũng vơi bớt ít nhiều. Tôi ngờ nó lại có khiếu kể chuyện cười đến thế. Mười câu truyện cả mười nó làm tôi dù chẳng muốn cười cũng phải bật cười, nhiều khi đến chảy cả nước mắt. Tại con bé nó "lém" lắm, nó vừa kể bằng lời lại kiêm luôn cả diễn tả chân tay khiến nhiều lúc tôi cười phải vì câu truyện mà cười vì những hành động ngộ nghĩnh, và tinh nghịch của nó.

      Tiện đường nên tôi trở Thanh Mai về luôn. Lần đầu tiên con bé ngồi xe tôi mà hướng đôi mắt buồn rười rượi nhìn qua lớp kính xe nữa. Có lẽ con bé "nhờ chú mà giờ cháu còn buồn nữa" là . Trông con bé lúc này tôi thấy thích hơn. Và đáp lại điều đó, từ lúc lên xe nó hào hứng kể đủ thứ chuyện ở lớp học thêm và trường cho tôi nghe. Toàn những chuyện được coi là thú vị cả. Nào từ bà chủ nhiệm hễ cứ giận là y như rằng lắp, và kẻ có thành tích gia tăng tỉ lệ lắp của bà chẳng ai khác là nó, rồi chuyện nó trị mấy thằng " cá sấu lại cứ tưởng mình đẹp, tép diu mà cứ tưởng hơn người" – nguyên văn lời con bé. Đúng là nghe nó kể tôi mới nhận ra chân lý mà từ trc đến giờ tôi tin: "Tuổi trẻ tài cao!" - bọn trẻ bây giờ đúng là nghịch hơn chúng tôi ngày trước nhiều. Có lẽ phải đổi "nhất quỷ, nhì ma" cho "học trò" mới đúng!

      Chúng tôi vui vẻ với những câu chuyện đầy kịch tính và thú vị của con bé chợt cả tôi và nó phải ngỡ ngàng, ngỡ ngàng đến nỗi nụ cười môi chúng tôi tắt lịm luôn.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18 - KẺ THẤT BẠI

      Bên kia đường, Thanh Trúc khoác tay người đàn ông tiến vào nhà hàng "Đông Á". Trông họ tình tứ cứ như cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi tìm được ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy.

      - Chú dừng xe lại ! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi muốn, tôi dám đối mặt với này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia.

      Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần Thanh Mai ném vào ấy cơn tức giận.

      - Chị làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à?

      - Thanh Mai!

      - Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị đúng hơn!

      - Thanh Mai! Em có biết mình chuyện với ai ?

      - Em đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn?

      "Bốp" - thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc.

      - Cái tát này cho cái tội em dám về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như người vô văn hoá, càng ngày càng thể chấp nhận được. - Bất chợt ấy hướng sang tôi – Xin lỗi Lâm, em biết là cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình thể gượng ép. Người em Chan đây. Việc gặp chỉ là vì em muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể với mẹ chuyện em và Chan. Em xin lỗi với ngay từ đầu.

      Gìơ tôi hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên ấy lại có thể để cho em của mình thay, hoá ra tôi chỉ là con tốt hy sinh cho cái tên Chan đứng trc mặt tôi đây.

      - là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay sao? Nhưng với người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi thể bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của . – Thanh Trúc kể chuyện về cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc nhau phải vì tiền như Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là đẹp và tài năng, tôi rất và ngượng mộ ấy. tình xuất phát từ trái tim chứ phải từ miệng của ông Tổng giám đốc dành cho trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc cho ngay từ đầu. ấy định thời gian nữa khi chuyện với bà Thanh - mẹ ấy xong cũng gặp và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ người rộng lượng và thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi nhau .

      Lời tên Chan như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trước mặt người ta. Tôi sai lầm, quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện đương làm gì chứ.

      Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!





      CHƯƠNG 19 - CHÚ CHÁU MẤT RỒI

      tuần nay tôi liên lạc với Thanh Trúc và cả bé Thanh Mai nữa. Chuyện giữa tôi và Thanh Trúc mẹ tôi vẫn chưa hay biết. Tôi sợ nếu ra bà chắc buồn lắm, dù sao Thanh Trúc cũng là mẫu con dâu lý tưởng của mẹ tôi mà. Mấy ngày này tôi vẫn đến công ty bình thường nhưng trong lòng luôn mang tâm trạng buồn dù tôi hề để nó ảnh hưởng tới việc ở công ty.

      Tôi nằm giường, trong lòng tôi nỗi buồn lại dâng trào. Tôi buồn vì chuyện giữa tôi và Thanh Trúc cũng nhiều nhưng nỗi buồn lo cho Thanh Mai còn nhiều hơn. Từ hôm đó tôi liên lạc cho bé mặc dù rất lo cho bé. Thanh Mai vì tôi, vì đứng ra lên tiếng cho tôi mà bị ăn cái tát như giáng trời của chị. bao lần tôi mở điện thoại nhưng lần nào cũng vậy, tôi đủ can đảm để bấm số cho bé. Tôi sợ cái gì đó vô hình lắm mà tôi cũng biết . Tôi sợ làm cho tình cảm của bé và chị thêm bất ổn, tôi sợ thương hại hay cái cười cho kẻ bại như tôi, và tôi sợ... gặp rồi tôi biết phải gì với bé nữa. Nhưng trong suốt tuần nay, tôi luôn nhớ tới bé, nhớ nhiều lắm. Nhớ ánh mắt sáng long lanh mỗi khi bé cười, nhớ giọng lanh lảnh của bé, nhớ cái cách kể chuyện cười đầy khôi hài của bé. Tôi nhớ lắm! Nhớ lắm!

      Và nỗi nhớ vượt lên cả nỗi buồn, và sợ hãi lo âu, tôi mở máy gọi cho bé. Có tiếng nhạc chờ nhưng nhấc máy, tôi quyết định gửi tin nhắn.

      "Thanh Mai, chú biết là cháu có cầm máy, chú lo cho cháu lắm! Hãy nhắn lại cho chú !"

      Tới tận 30 phút sau tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của Thanh Mai.

      "Cháu sao đâu! Người đáng lo lúc này là chú mới phải!"

      ", chú cũng sao! Chú chỉ hơi buồn chút nhưng chú lo cho cháu nhiều hơn! Chú muốn gặp cháu, ngay bây giờ được Thanh Mai!"

      Đồng hồ điểm hơn 9 rưỡi tối, tôi và Thanh Mai đến quán "Khoảng Lặng" như mọi khi mà chúng tôi bộ con đường cách nhà xa. Cả hai chúng tôi im lặng bên nhau, chẳng ai lời nào. Cái lặng im như giết chết tất cả. Nhìn cái dáng bé, trầm tư gì của Thanh Mai, tôi thể kìm lòng. Tôi đưa tay nắm lấy tay bé. bé chợt đứng khựng lại, nhìn tôi. Tôi mặc kệ, tôi vẫn cứ siết chặt lấy bàn tay mềm mại, ấm áp của bé và kéo bé bước . Thanh Mai im lặng bước bên tôi.

      lần nữa tôi thể kìm nỗi lòng mình, tôi nhớ bé nhiều lắm, lúc này tôi mới nhận ra bé quan trọng với tôi nhường nào. Tôi muốn ôm ghì bé vào lòng, tôi muốn lấp đầy những khoảng trống đơn và nhớ mong trong lòng tôi, tôi muốn được bé sưởi ấm cho lòng mình, tôi muốn trao thương cho bé! Tôi muốn và tôi muốn.

      Thanh Mai bé nằm gọn trong vòng tay tôi. Cái ấm áp truyền khắp cơ thể. Tôi siết chặt bé vào lòng, để mái đầu bé tựa lên bờ ngực với trái tim đập mạnh mẽ của tôi. Và trong tiếng gió vang lên lời thầm: "Chú cháu mất rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :