1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 35: Gặp lại Tiểu Cường.
      Editor: Búnn.

      "Phẫu thuật rất thành công, còn gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện dưỡng thương là được rồi." Có thể cứu sống, mỗi lần phẫu thuật thành công, cảm giác khi nhìn thấy người nhà bệnh nhân vì vui mừng mà khóc rất tốt. "Mọi người nên cảm ơn vị Trang tiểu thư này, nếu có Trang tiểu thư giúp đỡ, phẫu thuật có khả năng thành công như thế."

      "Cảm ơn ." Đây là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của Dịch Nham.

      " cần cảm ơn."

      "Xin hỏi Trang tiểu thư và vị tiên sinh này có rảnh ? Để tỏ lòng cảm ơn, tôi mời hai người ăn tốt." Dịch Nham cảm thấy Trang Nhã Khinh và Phá Trần đứng chung chỗ có thể coi là đôi trai tài sắc.

      "Bây giờ ăn cơm tối phải còn quá sớm sao?" Bọn họ vừa mới ăn cơm trưa xong.

      "Vậy chúng ta có thể uống trà chiều trước." Dịch Nham đề nghị.
      Trang Nhã Khinh suy nghĩ, cùng lúc hỏi Phá Trần chút, mặc dù mỗi lần Phá Trần đều để tự quyết đinh, nhưng vẫn có thói quen hỏi Phá Trần.

      "Chị ở lại đây , ở lại chơi với em." Tiểu Hổ bĩu môi, đong đưa cánh tay Trang Nhã Khinh.

      "Được, thằng nhóc đáng này."

      "Trang tiểu thư có thể đồng ý thực là vinh hạnh của tôi. Lâu như vậy rồi mà chưa hỏi, tôi nên xưng hô với vị tiên sinh này như thế nào?"

      "Tên tôi là Phá Trần."

      "Haha. Xin chào Phá Trần." Phá sao? Họ kỳ lạ.

      "Xin chào."

      Trang Nhã Khinh có cảm giác mình vẫn là người tham ăn như cũ. phải ăn chính là ăn như vậy sao, hơn nữa toàn bộ đều là miễn phí.

      "Thị trưởng, cuộc họp còn chưa xong, xem..." Người đàn ông đến cùng với Dịch Nham, nhìn dáng vẻ chắc là thư ký rồi.

      "Tạm thời dừng cuộc họp lại, chờ tôi xong việc mở lại, cũng phải là chuyện gì quan trọng."

      "Vâng."

      Ra khỏi bệnh viện Trang Nhã Khinh mới nhớ ra xe mình còn dừng ở đường, vừa rồi cứ lên xe cấp cứu như thế, cũng nhớ tới chuyện tự lái xe mình đến bệnh viện. "Đúng rồi, xe của tôi vẫn còn ở đường."

      "Là chiếc xe thể thao màu trắng bạc sao?"

      "Đúng, làm sao biết?"

      "Tôi cho người kéo xe về nhà tôi rồi." ta cũng theo tuyến đường đó mà qua đây, đường cũng biết được tình huống cụ thể, cũng đoán được chiếc xe kia là của ân nhân cứu mạng cha mình, cũng bố trí người khác kéo xe về nhà mình.

      "Thị trưởng lợi hại, có thể tùy tiện kéo xe người khác ." Trong câu của Trang Nhã Khinh có chút mỉa mai.

      "Haha, kéo lúc đó để nó ở giữa đường phải là cản trở giao thông sao? Tôi chẳng qua là kéo tới địa điểm nào đó sửa chữa chút mà thôi."

      "Ba, ba gian xảo." Bỗng nhiên Tiểu Hổ xen miệng vào.

      "Thằng nhóc này, con là..."

      "Haha. Đây là đứa bé đáng ."

      Như thế nào cũng nghĩ ra, Trang Nhã Khinh lại có duyên phận với hai thằng cha kia như vậy, ăn bữa cơm mà cũng có thể gặp được, uống cốc trà cũng có thể gặp được. Hai người vừa mới vào kia, phải là béo gầy, tên cái gì mà con gián. A... tiểu Cường, còn có cái tên nghiện mà Trang Nhã Khinh gặp được lúc mới đến thành phố A kia sao.

      Có điều là bọn họ nhận ra Trang Nhã Khinh, giống như tìm người khác. Cũng có cách nào, ai bảo Trang Nhã Khinh hôm nay và Trang Nhã Khinh hôm đó có khác biệt quá lớn đâu.

      Nhưng cho dù là dáng vẻ Lolita hay là dáng vẻ nữ hoàng giống như bây giờ, chắc chắn Trang Nhã Khinh vẫn là người hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là ánh mắt của đàn ông.

      Sau khi Tiểu Cường nhìn xung quanh vòng, ngoài ý muốn phát Trang Nhã Khinh trong góc phòng. Mắt lóe sáng, chỉ kém điều là nước miếng chưa chảy ra, nhìn dáng vẻ bỉ ổi kia, lại khiến Trang Nhã Khinh muốn trừng trị ta lần nữa.

      "Tiểu Cường, có phải lại quên giáo huấn lần trước ?" Xem ra tên nghiện kia vẫn tương đối ký trí, kéo Tiểu Cường tinh trùng đầy não lại.

      "Dù sao lão đại còn chưa tới, chúng ta chơi đùa trước ."

      "Chó bỏ được thói ăn phân. Sau lần giáo huấn trước khẩu vị của thay đổi, nhưng tính tình háo sắc vẫn như vậy. sợ lát nữa đến lão đại đến đây phát lại làm chuyện ngu xuẩn sao?"

      "Tôi..." Cân nhắc lúc, Tiểu Cường vẫn quyết định buông tha miếng thịt béo lên tới miệng kia, chuẩn bị rời . Nhưng lúc ta quay đầu lại lại khiến ta ngồi yên. ta nhận ra Trang Nhã Khinh, nhưng lại nhận ra Phá Trần, người cuối cùng vặn cổ tay ta.

      "Mẹ nó, mày lại dám để tao gặp lại mày." Khiến ta còn mặt mũi, vừa đau cả tháng, đến bây giờ tay vẫn còn chưa tốt, vẫn còn cảm thấy đau. Tỷ lệ xương bị tổn thương trăm phần trăm. Người bóp nát tay ta chính là con nhóc thối kia, nhưng người đàn ông này với con nhóc thối kia chính là người. Hơn nữa, về sau ta lại tay ta bị người đàn ôn này bóp nát. Huhu. ta làm sao biết xấu hổ tay ta bị con nhóc thối kia bóp nát đây? Làm như vậy mặt mũi ta để chỗ nào chứ?

      "Mọi người biết nhau sao?" Dịch Nham thấy Tiểu Cường nổi giận đùng đùng vọt lên, thấy mục tiêu của Tiểu Cường chính là Phá Trần, nên mới hỏi.

      "Tôm tép nhã nhép mà thôi." Trang Nhã Khinh trả lời giúp Phá Trần. Tiện thể ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cường. Tiểu Cường cũng được coi là quá ngốc, coi như là Trang Nhã Khinh thay đổi bộ phong cách váy, trang điểm chút, nhưng gương mặt vẫn thay đổi. Nhìn cái Tiểu Cường nhận ra Trang Nhã Khinh.

      "Cái con nhóc thối này, xem hôm nay ông mày có thu thập mày hay ." Tiểu Cường gặp lại Trang Nhã Khinh, tức giận trong lòng càng lớn. Tay trái chuẩn bị đánh tới chỗ Trang Nhã Khinh. có cách nào khác, bây giờ tay phải còn dùng được nữa rồi.

      Phá Trần bình tĩnh tiếp được tay Tiểu Cường, sau đó, nhàng bóp lần nữa, chỉ nghe thấy tiếng rắc cái, tay trái của Tiểu Cường cũng biến thành giống như tay phải rồi. Thằng cha biết tự lượng sức mình, hoàn toàn ngu xuẩn. biết dáng vẻ lão đại của bọn họ như thế nào, lại có đệ tử như vậy. Biết ràng mình đánh lại, nhưng hết lần này tới lần khác tiến lại gần, phải là tự mình chịu đánh sao?"

      Người gầy kia vội vàng qua đây hỗ trợ. Quyền cước của người gầy lại có thể tốt hơn của Tiểu Cường. Vốn tưởng rằng cũng là người vô dụng, kẻ nghiện có bao nhiêu bản lĩnh đây, nhưng chưa đến hai chiêu. Cũng vừa đúng hai chiêu, lúc Phá Trần chuẩn bị bẻ gãy tay của tên nghiện này, có lực mạnh đánh qua đây, Phá Trần đành phải thu tay lại.

      "Hai thằng nhóc chúng mày cuối cùng lại gây chuyện gì cho lão tử nữa phải ?" Người đàn ông tiến lên mặc áo phông, phía dưới mặc quần đùi, vừa mới lên lập tức quát Tiểu Cường và tên nghiện trận.

      "Lão đại, bọn họ chính là người bẻ gãy tay của em, vừa rồi lại bẻ gãy tay còn lại." Tiểu Cường đắc ý tiến lên vạch tội. Lão đại đến đây, bây giờ ta cần sợ bọn họ nữa rồi.

      "Phế vật, tại sao lão tử lại nhận hai người vô dụng như chúng mày làm đồ đệ chứ." Người đàn ông hét lên, giọng giống như bình thường. Tiện thể lại đánh lên đầu Tiểu Cường và kẻ nghiện mỗi người cái.

      "Lão đại, đánh như vậy đánh bọn em đến ngu dốt đấy."

      "Vốn là ngu sẵn rồi, sợ ngu thêm chút nữa đâu." Sau khi lão đại giáo huấn hai người lúc, quay lại nhìn đám người Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh thấy được trong mắt người đàn ông này có ánh mắt hứng thú, nhưng có cảm giác dâm loạn. Có lẽ hai người này chán ghét nhưng nhất định lão đại cũng chán ghét như thế. "Chính là các người đánh thuộc hạ của tôi bị thương sao?"

      "Đúng." Phá Trần trực tiếp trả lời, Trang Nhã Khinh ngồi bên cạnh nhàn nhã uống trà, giống như chuyện này có chút liên quan nào với . Dịch Nham có chút ngồi yên, nhưng Trang Nhã Khinh lại cho ta ánh mắt xem kịch vui, Dịch Nham cũng ngồi xuống dùng trà. Tiểu Hổ là cậu bé tim phổi, hoàn toàn cảm nhận được có lực uy hiếp nào ở đây, vẫn ngồi bên cạnh Trang Nhã Khinh chơi Transformers. Vừa mới mua đường tới đây.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 36: Ở trước mặt lão tử chơi súng.
      Editor: Búnn.

      "À...Là lão tử dạy bảo tốt thằng em này." Vốn cho rằng lão đại này phát hỏa, hoặc là dùng giọng lớn của ta mắng to, hoặc là trực tiếp dùng quả đấm, nhưng điều khiến mọi người trợn tròn mắt chính là lão đại này lại có phản ứng như thế này.

      Trang Nhã Khinh hoàn toàn lờ mờ, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

      Làm sao Mặc Sâm biết thằng em của mình chứ, cái tên mập chết bầm, luôn gây chuyện rắc rối, nhìn thấy xinh muốn kéo người ta lên giường, là, nếu tên mập chết bầm này phải là trai của bạn của con trai của con của dì của chị của ta ta sớm đạp tên mập chết bầm này rồi. Ăn của ta, ở của ta, dùng của ta thế mà cả ngày còn gây phiền phức cho ta.

      Nhìn thấy bé xinh đẹp này, đương nhiên là Mặc Sâm hiểu có chuyện gì xảy ra, tên mập chết bầm này còn lừa ta, trở về thu thập tên mập chết bầm này, ở bên ngoài thu thập ta phải là hành vi sáng suốt.

      "Phải dạy dỗ em trai cho tốt." Trang Nhã Khinh cảm thấy hình như mình hơi thích lão đại có chút tùy tiện để ý đến hình tượng của mình này rồi.

      "Tên mập chết bầm, qua đây xin lỗi."

      Xem ra người duy nhất kinh ngạc chỉ có tên nghiện kia thôi. ta sớm quen với hình thức ở chung giữa lão đại vào Tiểu Cường rồi. Vừa rồi ta cũng hiểu được, ràng là Tiểu Cường đúng, nhưng bản thân mình lại, haiz.

      " muốn. Lão đại. Tại sao lại muốn em xin lỗi." Tiểu Cường rất cam lòng. Tại sao mỗi lần lão đại đều như thế này chứ, giúp em trai mình, lại cứ giúp người khác.

      "Cậu sai trước, đương nhiên là phải xin lỗi. Còn có cậu, tôi để cậu theo cậu ta, ở cùng với cậu ta, là nhìn trúng cậu có vẻ lý trí, nhưng cậu lại có thể để cho cậu ta làm bậy." Mặc Sâm còn gì để với hai người này. Sai lầm lớn nhất của bản thân mình chính là thu nhận hai người này. người là quỷ háo sắc, người là hút thuốc phiện thành nghiện, cục cứt chuột phá hủy nồi nước canh.

      " xin lỗi lão đại, xin lỗi." Câu xin lỗi đầu tiên là dành cho lão đại, bản thân mình trông coi Tiểu Cường kỹ. Câu xin lỗi thứ hai chính là dành cho Trang Nhã Khinh.

      "Cậu đó."

      " xin lỗi." Tiểu Cường tình nguyện quay về phía Trang Nhã Khinh xin lỗi. Nhưng trong lòng vẫn thầm, tại sao con bé thối tha này lại thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ sau này mình thể thích nữ vương nữa sao? Vậy mình có thể thích cái quái gì? Chẳng lẽ thích đàn ông làm trai bao sao?"

      "Tên tôi là Mặc Sâm."

      "Trang Nhã Khinh."

      "Lão đại, bọn họ đến đây." Tên nghiện nhắc nhở, Trang Nhã Khinh nhìn theo ánh mắt của tên nghiện về phía cửa sổ, đối phương phải là tên cải trang xã hội đen TV sao.

      "Marc, lâu gặp." Mặc Sâm cười lạnh. Dẫn theo nhiều người tới đây như vậy, muốn làm gì đây?

      "Mặc lão đại, lâu gặp, ràng vẫn câu nệ như vậy." Sau lưng Marc có khoảng hai mươi người vạm vỡ. Vừa nhìn biết khí thế chắc chắn hơn Mặc Sâm rồi. Nhưng Trang Nhã Khinh lại thấy, hình như khí thế của Mặc Sâm còn lớn hơn.

      Vốn cảm thấy người có em trai như vậy, còn có biểu vừa rồi của Mặc Sâm, Trang Nhã Khinh cảm thấy Mặc Sâm chính là người đứng đầu bang bé. Nhưng lúc Trang Nhã Khinh nhìn thấy Mặc Sâm đứng đối diện cùng chỗ với tay Marc này mới phát ra, người tên Mặc Sâm này đơn giản.

      "Haha, cậu biết thời tiết này mà mặc quần áo như cậu rất nóng sao? sợ kín quá nổi mẩn sao?" Mặc Sâm cũng để ý đến khinh bỉ trong mắt đối phương, trả lời.

      Lúc Tiểu Cường và Phá Trần đánh nhau, khách trong quán trà nhân cơ hội đó chạy hết rồi, nếu chỉ sợ bây giờ càng bị dọa sợ. Chủ yếu là Marc quá phô trương thanh thế. Hơn nữa còn biết xấu hổ, lấy nhiều bắt nạt ít.

      "Mặc lão đại, tôi nghĩ, nếu công việc kia làm, bằng cho tôi là được rồi." Cũng biết có phải trị an ở thành phố A quá tốt hay , lại có thể quang minh chính đại mà bàn luận cái loại chuyện làm ăn như vậy ở đây. Hơn nữa còn trước mặt thị trưởng, là quá lợi hại rồi...

      "Tôi rồi, tôi để thành phố A buôn bán cái kia, thậm chí tôi còn hy vọng cả nước Z có người buôn bán cái kia." Mặc Sâm buông ra chút nào. Trang Nhã Khinh biết bọn họ đến việc buôn bán cái gì, nhưng dù sao cũng phải chuyện đứng đắn gì.

      "Dù sao việc này tôi làm cũng có người khác làm, dù sao cũng thể cho phép tất cả mọi người được, thành phố A cũng phải thiên hạ của ." Những lời này chính là châm ngòi thuốc nổ, trong lúc vừa ra câu này, toàn bộ những người ở sau lưng Marc đều giơ súng lên nhắm thẳng vào mấy người Mặc Sâm. Trang Nhã Khinh ở cùng hướng với Mặc Sâm, cho nên đương nhiên cũng ở trong phạm vi của tầm bắn.

      Tiểu Hổ cũng bị dọa sợ, vùi đầu vào ngực Trang Nhã Khinh. Địch Nham làm thị trưởng, gặp những chuyện này sắc mặt cũng biến sắc, có điều cũng chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát rồi. Những người này đúng là nghĩ rằng thành phố A có ai nên mới vô pháp vô thiên phải ? Phá Trần chắn trước mặt Trang Nhã Khinh, làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. Nếu buộc lòng phải nổ súng Phá Trần có thể đảm bảo ngay lập tức tên thủ lĩnh kia khó giữ được cái mạng của ta.

      "Haha, súng sao? Marc ơi là Marc, chắc chắn cậu biết tôi buôn bán cái gì rồi? Ở trước mặt lão tử chơi súng sao?" Vừa xong, lập tức nghe tiếng súng vang lên, giữa đầu gối của Marc có vết thương, máu tươi mang theo mùi tanh ngừng chảy ra. Marc chống đỡ được, ngã xuống nền nhà.

      "Lão đại, lão đại." Thủ hạ gần Marc nhất vội vàng chạy đến nâng ta dậy.

      " cần khinh người quá đáng? cho rằng chỉ khẩu súng của có thể chống lại với hai mươi khẩu súng sao? làm chuyện làm ăn kia sao? Bên cạnh phải có người ăn thứ đó sao? Tôi thấy muốn độc chiếm nó có!"

      Cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng hiểu chuyện làm ăn kia là buôn bán cái gì, ra là buôn bán thuốc phiện. Xem ra người tên Mặc Sâm này vẫn tệ, lại làm chuyện buôn bán này. Phải biết rằng, Trang Nhã Khinh đều chạm vào thuốc, rượu, cờ bạc, chỉ có thứ duy nhất chạm vào chính là chất gây nghiện, hay thứ có hại cho cơ thể người.

      Tên nghiện cũng biết mình lại trở thành nhược điểm khiến lão đại bị người khác nắm đằng chuôi, bước lên với Mặc Sâm. "Lão đại, em nhất định bỏ nó."

      "Ách, tên này cũng tệ lắm, chơi cái tốt, lại cứ thích chơi thứ kia."

      "Mặc Sâm!"

      " ở đây." Mặc Sâm lười biếng trả lời, ý thức được chút nguy hiểm nào.

      " chết . Nổ súng giết chết ta." Cuối cùng Marc cũng nhịn được nữa, hạ lệnh nổ súng.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 37: Quan phỉ hợp tác. (Chính quyền nhà nước hợp tác với xã hội đen)

      Editor: Búnn.

      Nhưng, ai nổ súng về phía Mặc Sâm, mà tất cả đều đồng loạt quay súng về phía ngược lại, chĩa thẳng về phía Marc và hai thuộc hạ đỡ ta."Chúng mày làm cái gì vậy?" Marc hét to lên.

      "Thuộc hạ của tôi làm sao có thể nghe lệnh của cậu đây, cậu nghĩ rằng tôi ăn chay mà lớn lên sao? Ít tiền như vậy mà cũng muốn thuộc hạ của tôi theo cậu sao?" Những lời của Mặc Sâm lúc này câu nào cũng độc miệng, gặm nhấm Marc từng chút từng chút .

      "Bọn họ, tất cả đều giả vờ phản bội sao?"

      "Bây giờ cậu mới hiểu sao? Cậu cũng theo tôi lăn lộn, chẳng lẽ vẫn tính tình của tôi sao? Cậu lão tử đối xử với bọn họ như thế nào sao?"

      Đúng vậy, từ trước đến nay Mặc Sâm đều đối xử với thuộc hạ như em, mặc dù tiền kiếm được nhiều lắm nhưng Mặc Sâm cũng lấy ra toàn bộ chia đều cho các em. Lão đại như vậy, làm gì có ai thích.

      " được lắm." Bây giờ Marc mới biết được tất cả đều là mưu.

      "Lão tử sớm là chán ghét thuốc phiện, con mẹ nó cậu nghe hiểu tiếng người à? Lại dám lén lút bán thuốc phiện ở bên ngoài. Bị lão tử phát dạy dỗ trận muốn kéo lão tử xuống ngựa sao? Con mẹ nó đúng là mơ mộng hão huyền." Thuốc phiện, cái loại thuốc phiện hại người đó. Nếu phải vì thuốc phiện, mẹ ta bị người cha hút thuốc phiện của mình đưa làm điếm sao? Nếu phải vì thuốc phiện, lúc ta còn như vậy nhìn mẹ mình bị nhiễm cái loại bệnh đó chết trước mặt ta sao? Nếu phải vì thuốc phiện, lúc ta còn như vậy bị cha ta bán cho người khác, cuối cùng thành tên lưu manh sao? ta cũng muốn trải qua cuộc sống của người bình thường, có gia đình hạnh phúc, nếu có cha mẹ ở đây, ta cũng tìm cho mình công việc sáng chín chiều năm(1), có người vợ hiền lành, đứa con đáng . Con mẹ nó đều tại thuốc phiện.

      (1)Sáng chín chiều năm: buổi sáng chín giờ làm, buổi tối năm giờ tan tầm.

      Cho nên, ta dùng hết mọi cách để leo lên vị trí tại, sau đó bắt đầu ngăn chặn thuốc phiện. Người chơi đùa thuốc phiền tuyệt đối thể xuất trước mặt ta. Mẹ nó, cái người bên cạnh này chính là ngoại lệ của ngoại lệ rồi.

      "Đưa cậu ta về."

      "Vâng." Hai người đỡ Marc cùng trả lời. Cuối cùng hai người họ cũng thoát khỏi các chức vị trợ lý ngu xuẩn ai chịu làm này rồi. Cho nên thanh trả lời của hai người họ càng thêm vang dội.

      " xin lỗi, dọa mọi người sợ sao? Nếu tôi mời mọi người ăn cơm, coi như là xin lỗi chuyện vừa nãy." Mặc Sâm sảng khoái .

      Trang Nhã Khinh lắc đầu." cần."

      "Tại sao?"

      "Mỗi ngày đều được người khác mời ăn cơm, tôi cảm thấy rất nhanh trở thành thùng cơm mất." Là nên hài hước chút.

      "Vậy tôi trước, có việc có thể đến tìm tôi, việc có thể giúp được tôi cố gắng hết sức, cần khách sáo với tôi." Mặc Sâm tự lấy điện thoại của Trang Nhã Khinh, quả nhiên lại có biểu tình ngạc nhiên. Sau đó, Mặc Sâm bấm số điện thoại của mình điện thoại của Trang Nhã Khinh, rồi nháy cho mình, rồi lập tức dẫn Tiểu Cường và tên nghiện rời khỏi quán cà phê.

      Xem ra mình nên thay điện thoại rồi.

      "Thị trưởng, thấy thế nào, tự mình chứng kiến nổi loạn trong nội bộ xã hội đen, có cảm giác như thế nào?" Tâm trạng của Trang Nhã Khinh rất tốt.

      "Người này có thể là đối tượng bồi dưỡng." Xã hội đen buôn bán thuốc phiện, hơn nữa nhìn qua cũng phải là loại vào nhà cướp của, có ảnh hưởng gì đến trị an, cho nên ta mới bấm số điện thoại kia. Bởi vì nếu tính toán tiêu diệt Mặc Sâm, còn có thể nổi lên nhiều xã hội đen khác hơn, vĩnh viễn có khả năng hiểu xã hội đen. Vậy người coi như là chính trực như vậy, cũng buôn bán thuốc phiện suy cho cùng cũng tốt hơn người khác.

      "Haha, thị trưởng biết cách dùng người. Như vậy xem ra chính phủ hòa bình với xã hội đen rồi sao?"

      "Chính xác, coi như là tổ chức được chính phủ cho phép. Chính phủ cần phải có người quản lý những người này, tôi thấy Mặc Sâm chính là ứng cử viên tốt." Nếu ai quản lý cũng được. Nếu ai quản lý, đống những kẻ vô dụng này phân tán khắp nơi, chỗ này cướp của, chỗ kia thu phí bảo hộ. Hơn nữa số người rất nhiều, phân bố đồng đều, chính phủ rất khó quản lý.

      "Haha, đây mới gọi là quan phỉ hợp tác chân chính."

      Trang Nhã Khinh nhàng uống hớp trà, thơm. biết ông chủ ở nơi này là ai, có lẽ bị dọa sợ chạy đến nơi khác rồi.

      "Chúng ta chứ?” Dịch Nham nhìn đồng hồ, bây giờ mới có bốn giờ, ăn cơm tối còn hơi sớm, nhưng cứ uống trà cũng phải là cách hay.

      cần, mời chúng tôi uống trà là được rồi. Chúng tôi còn chuyện phải làm, chúng tôi trước.”

      “Được rồi, nếu hai người còn chuyện phải làm tôi cũng làm chậm trễ thời gian của hai người nữa.”

      “Chị phải sao?”

      Tiểu Hổ ôm chặt tay Trang Nhã Khinh chịu buông.

      “Đúng rồi, chị còn có chuyện phải làm, Tiểu hổ ngoan nghe lời ba em, có thời gian chị quay lại thăm em có được ?” Đối phó với trẻ con là phải dỗ dành.

      Trước kia rất muốn có đứa bé, nhưng biết vì sao lại mang thai được. dễ dàng gì mới mang thai được, nhưng lại… biết bây giờ đứa bé kia có tìm được nhà tốt để đầu thai hay , ngàn vạn lần đừng giống lần trước, còn chưa sinh ra gặp chuyện như vậy.

      “Được rồi, chị nhất định phải tới gặp em. Mẹ từng được dối.”

      “Được, nhất định, vậy nhé.” Dỗ dành đứa bé xong, Trang Nhã Khinh và Phá Trần lập tức rời khỏi quán cà phê xui xẻo này.

      ra bọn họ cũng có chuyện quan trong gì, nhưng Trang Nhã Khinh muốn ngây ngốc ở cái nơi nhàm chán kia. Cuối cùng cũng phải tìm chuyện thú vị, kích thích để làm mới được.

      Trang Nhã Khinh nhớ tới Lương Hy Tây.

      “Chị Nhã Khinh, tại sao hôm nay lại gọi điện thoại cho em thế này? Đúng lúc em chuẩn bị tìm chị. Em A Khắc từ Yên Kinh quay về đây, chị có thời gian ? Nếu có thời gian em lập tức hẹn ta.”

      “Được, dù sao bây giờ tôi cũng có chuyện gì làm, chọn xong thời gian và địa điểm cho tôi biết.” Cũng hợp ý . Trò chơi tốc độ là trong số những trò chơi thích của Trang Nhã Khinh.

      “Em còn tưởng chị đáp ứng cơ, chuẩn bị đống lời để khuyên chị, ngờ chị lại sảng khoái đáp ứng như vậy, trước kia em nhiều như thế phải là lãng phí sao.” Giọng của Lương Hy Tây vô cùng kích động, muốn nhìn thấy dáng vẻ của A Khắc khi bị chị Nhã Khinh đánh bại, hy vọng chị Nhã Khinh giành chiến thắng.

      Còn chưa bắt đầu so tài, còn chưa hẹn thời gian so tài mà Lương Hy Tây nghĩ đến vấn đề ai thắng ai thua, tốc độ nhảy của tư duy cũng thât là nhanh.

      “Tôi đây đáp ứng nguyện vọng của , đáp ứng nữa, nếm thử tư vị được thuyết phục chút.” Trang Nhã Khinh trêu chọc . Lông mày ngả ngớn, quyến rũ nên lời.

      “Khó mà làm được, chị đáp ứng nên thể nuốt lời. Haha. Có điều chị Nhã Khinh, em cảm thấy chị nên đổi điện thoại mới thôi. Mặc dù em biết chị là người để ý đến mấy thứ này, nhưng bao giờ cũng nhận lấy ánh mắt khác thường của người khác cũng tốt. Hay là như vậy, dù sao em cũng còn chiếc điện thoại mới chưa từng sử dụng, lát nữa mang qua cho chị được ?” Lương Hy Tây , chiếc điện thoại đó là do ấy đặc biệt mua cho Trang Nhã Khinh.

      “Được rồi, tôi đây lập tức cung kính bằng tuân mệnh rồi. Haiz, số của tôi cũng tốt, muốn cái gì đều cho người tặng cho tôi.”

      “Haha, em cúp máy trước, gọi cho A Khả .”

      “Được.”

      Sau khi cúp điện thoại, Trang Nhã Khinh lập tức thấy vẻ mặt đồng ý của Phá Trần. “Tiểu sư huynh, cũng biết là em nhàm chán mà. Yên tâm , chỉ là tùy tiện đấu trận mà thôi, có gì nguy hiểm đâu.” như vậy, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn hiểu , bình thường đoàn xe ở dưới đất như vậy, trận đấu ở trong bóng tối đều là những người điên cuồng, nếu địa điểm kia là do A Khắc lựa chọn địa điểm kia tuyệt đối là đoạn đường nguy hiểm nhất hành phố A. Nhưng có khả năng thua.

      “Em thể yên tĩnh vài ngày sao?”

      “Cứ chơi vài ngày trước , sau đó em tính đến tìm nhà họ Cố ở yên Kinh, suy cho cùng cũng phải giải quyết chuyện này, về sau mới có thể chơi đùa cách thoải mái.” Nếu lúc nghĩ đến chuyện này vẫn có chút buồn bực.

      “Được rồi, nhưng cùng em.”

      “Được, thành vấn đề. Em còn ợ có ở bên cạnh em chạy mất đó.” Nếu là ra ngoài tìm về cho tiểu sư tẩu cũng được thôi, nhưng nếu làm chuyện điên rồ đồng ý.

      Trang Nhã Khinh ở điểm này lại tính toán chu đáo. Cả ngày Phá Trần đều ở bên cạnh , như vậy chỉ làm Phá Trần càng ngày càng buông tay được. Nếu Phá Trần ra ngoài, rời khỏi đây, như thế biết chừng Phá Trần có thể gặp được tốt.

      , sau này .” Cậu suy nghĩ cẩn thận, về phương diện tiền tài đại sư huynh và nhị sư huynh đều có thể cho Nhã Nhã, những thứ này đều cần cậu phải quan tâm, những thứ cậu có thể cho Nhã Nhã chỉ có thể là an toàn thôi. Cậu chỉ cần bảo vệ để Nhã Nhã chịu bất cứ tổn thương nào là được rồi.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 38: Trò chơi tốc độ.
      Editor: Búnn.

      Quả nhiên ngoài đoán của Trang Nhã Khinh, địa điểm mà A Khắc lựa chọn chính là núi Minh Á. Mặc dù Trang Nhã Khinh biết núi Minh Á là nơi như thế nào, có gì nguy hiểm, nhưng nghe khẩu khí của Lương Hy Tây Trang Nhã Khinh lập tức biết địa điểm kia nhất định đơn giản.

      Lúc Lương Hy Tây gọi điện cho Trang Nhã Khinh rằng hẹn với A Khắc rồi, nhưng A Khắc là muốn so tài ở núi Minh Á. Lương Hy Tây chắc chắn nhưng vẫn nhắc nhở Trang Nhã Khinh nếu muốn đấu , ấy với A Khắc là hủy bỏ trận đấu. Mặt mũi gì đó cũng quan trọng, còn mạng mới quan trọng.

      Có điều Trang Nhã Khinh là ai chứ? Người tài cao có gan lớn, có người như vậy đấy.

      Trang Nhã Khinh lặp lặp lại rất nhiều lần khẳng định với Lương Hy Tây rằng muốn so tài. Núi Minh Á cái gì chứ, sợ cái gì?

      Trang Nhã Khinh dựa theo bản đồ chỉ dẫn trong xe tìm được núi Minh Á.

      Núi Minh Á là ngọn núi cao nhất ở thành phố A, dốc cao chót vót, cao đến mức thể trèo được. đỉnh núi gần như toàn bộ đều là những tảng đá nhẵn bóng, chút màu xanh nào. Nhưng từ sườn núi xuống vẫn có chút bụi cây. núi cũng có cái gì, nhưng đường có rất nhiều khúc khuỷu quanh co, vòng quanh ngọn núi hướng lên . Chiều rộng mắt đường chỉ khoảng hơn ba mét, vừa vặn hai chiếc xe con qua. Bởi vì có cây, hơn nữa xung quanh còn có vành đai bảo vệ, giống những con đường bình thường, nếu ở bên ngoài có nguy hiểm xây dựng cọc đá để chống đỡ, đề phòng xe rơi xuống vực. Nhưng con đường này lại có. mặt đường cũng chỉ được phủ lớp xi măng, nứt ra tạo thành những khe , gồ ghề, hề bằng phẳng.

      Con đường này giống như được xây dựng để dành riêng cho những người muốn tìm kiếm kích thích, thích hợp nhất với loại trò chơi nguy hiểm này. Có điều, phải ai biết đua xe cũng tới đây, trừ phi cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật của mình.

      Nghe Lương Hy Tây , ấy cũng lần vì tò mò mà tới nơi này, nhưng thiếu chút nữa rơi xuống vực. Cho nên Lương Hy Tây dám tới nơi này đua xe nữa.

      A Khắc chờ ở phía trước rồi.

      Xe của A Khắc có nhãn hiệu gì gì đó, vừa thấy biết là xe được trải qua quá trình lắp ráp cực kỳ chu đáo mới có thể tạo thành vỏ bọc như vậy. Xe được lắp lại như vậy, mã lực lớn, sức chịu đựng lớn, hơn nữa khả năng va chạm còn lớn hơn những xe khác rất nhiều. Nếu so sánh với xe thể thao của Trang Nhã Khinh tốt hơn rất nhiều.

      Xung quanh cũng có rất nhiều người nhiều chuyện vây xem. Tất cả mọi người đều là dân đua xe, chỗ này chính là quỷ môn quan mà bọn họ dám đua, nhưng còn dám xem. Trận đấu kích thích đặc sắc như vậy, chỉ là nhìn cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi.

      "Chị Nhã Khinh, em thấy chúng ta cần so tài nữa được , ở đây rất nguy hiểm, nhỡ xảy ra chuyện gì sao?" Lương Hy Tây thấy Trang Nhã Khinh đến nơi, vội vàng qua đây.

      " cần, rồi làm sao lại giữ lời chứ." Trang Nhã Khinh cười đứng đắn, đưa tới vô số thanh hút khí ở xung quanh.

      " xinh đẹp như vậy mà chết ở đây đáng tiếc."

      "Vậy cậu có muốn xem trận đấu nữa ?"

      "Muốn chứ, nhưng tôi cũng muốn xinh đẹp như vậy chết ở đây. Trước kia những người tới đây đua xe với A Khắc hoặc là rơi xuống núi mà chết, hoặc những người có vận khí tốt tàn phế đó."

      "Vừa muốn xem, vừa muốn đẹp, hay là cậu đấu với A Khắc thay ấy? chừng lúc quay lại xinh đẹp lại cảm kích muốn lấy thân báo đáp cho cậu đấy."

      "Khó mà làm được, tôi còn chưa hưởng thụ hết. sống trở về, xinh đẹp cũng còn là của tôi. Tôi vẫn nên thành xem trận đấu thôi." chiếc xe cách xe Trang Nhã Khinh rất gần, có hai người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, giày tây, có thể là giám đốc của doanh nghiệp nào đó xì xào bàn tán.

      " xinh đẹp, đừng đấu nữa, nếu cũng chỉ có đương chết mà thôi." Cũng có người lớn tiếng nhắc nhở Trang Nhã Khinh.

      Trang Nhã Khinh để ý đến những người khác, lập tức lái xe lên phía trước, dừng lại bên cạnh xe của A Khắc.

      Trang Nhã Khinh đứng bênh cạnh xe, nhưng ra cách ăn mặc của A Khắc rất giống với Lương Hy Tây. Lương Hu Tây nghĩ cách ăn mặc của A Khắc mười phần giống dáng vẻ lưu manh đầu đường. Tóc được nuôi rất dài, được buộc thành đuôi gà, được nhuộm ba màu, màu đỏ, màu xanh biếc, còn có màu vàng. Lỗ tai được xỏ vài cái. Mặc áo phông và quần bò, cổ đeo chiếc vòng cổ hơi thô chút, là chuỗi đầu lâu.

      trong những cách ăn mặc Trang Nhã Khinh thích.

      Nhìn cũng muốn nhìn nhiều. Trang Nhã Khinh hỏi. "Quy định trận đấu."

      " có quy định. Người nào đến đỉnh núi trước người ấy thắng. đỉnh núi tôi có cắm cây cờ, ai đoạt được lá cờ trước thắng." A Khắc vốn cho rằng Lương Hy Tây tìm đến đàn ông, cho nên mới tới chỗ này. Muốn tranh giành phụ nữ với ta còn biết tự lượng sức muốn đua xe với ta, thực là muốn chết. Cho nên ta mới đến chỗ này, ở chỗ này, ta có thể đảm bảo đối phương thua.

      Nhưng ta ngờ đối phương lại là phụ nữ, hơn nữa còn là xinh đẹp. Trong lòng tránh khỏi oán trách Lương Hy Tây, vì sao trước cho ta biết đối phương là con ?

      Giọng của A Khắc có chút sắc bén, vui. có quy định là như thế nào? Chính là ở đường có thể thoải mái va chạm, tùy tiện chỉnh người sao? Trang Nhã Khinh cau mày. " muốn lấy cái gì làm tiền đặt cược?"

      " cần tiền đặt cược, dù sao thua cũng là cái mạng."

      "Được, tôi chấp nhận."

      Phá Trần kéo tay Trang Nhã Khinh. Tay Trang Nhã Khinh lật lại nắm tay Phá Trần để cậu yên tâm.

      Bởi vì mặc chiếc váy hai dây, cho nên bên trong ràng mặc áo lót, có lẽ bởi vì quá mức kích động cho nên hai điểm trưóc ngực gồ lên, nhìn rất mê người. đó cầm khăn lụa, đứng giữa xe của Trang Nhã Khinh và xe của A Khắc, giơ tay lên. Sau đó, bỗng nhiên ném chiếc khăn tay xuống. Khăn lụa rơi xuống đất, Trang Nhã Khinh lập tức giẫm đạp chân ga, phóng lên phía trước làm gương. Đáng tiếc, A Khắc lại phóng lên phía trước đâm vào bên cạnh xe của Trang Nhã Khinh, muốn dùng áp lực để vọt lên phía trước.

      Trang Nhã Khinh cũng giận, nhanh chậm theo sát phía sau xe của A Khắc. Nếu người nào tinh mắt có thể thấy, khoảng cách giữa hai chiếc xe vẫn được duy trì. A Khắc cũng kéo dài khoảng cách giữa hai chiếc xe.

      Làm ông hoàng xe đua được công nhận ở thành Phố A, bản thân A Khắc vẫn có bản lĩnh. Ví dụ, mặc dù kéo dài khoảng cách, nhưng xe của A Khắc vẫn hơi nghiêng, đường vốn miễn cưỡng có thể chứa hai xe cùng lúc, nhưng lúc này xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn thể vượt lên.

      Chưa đến chuyện A Khắc chiếm vị trí thuận lợi, xe của A Khắc ở bên trong, bên trong là vách đá, cho nên bên ngoài đương nhiên là vực sâu. Nếu Trang Nhã Khinh muốn vượt qua, chỉ cần A Khắc hơn lái xe ra bên ngoài chút, xe của Trang Nhã Khinh rơi xuống vực.

      Phá Trần quan tâm Trang Nhã Khinh thắng hay thua, điều duy nhất cậu quan tâm chính là vấn đề an toàn của Trang Nhã Khinh. Cho nên ngồi ở vị trí tay lái phụ, Phá Trần vẫn quan sát tình hình trận đấu và tình hình giao thông khi gặp vấn đề, cậu do dự kéo Trang Nhã Khinh nhảy khỏi xe.

      Phía sau có chiếc xe, là chiếc xe quay phim chuyên dụng, để cho mọi người biết nội dung trận đấu.

      " này vẫn có chút bản lĩnh, vẫn duy trì được khoảng cách, vẫn có thể theo sát sít sao như thế."

      "Đúng, nhưng kết quả ấy chỉ có thua mà thôi." Đúng là người ngu ngốc, lại có thể đồng ý tới địa điểm mà A Khắc chọn, ở đây là địa bàn của A Khắc. Trước kia cũng phải chưa từng gặp người đua xe giỏi khiêu chiến với A Khắc, vì mặt mũi mà đáp ứng tới chỗ này. Ở chỗ này cứ coi như là kỹ thuật của ta hơn A Khắc nhưng cuối cùng cũng chỉ có thua.

      "Hi vọng này đừng chết." Xinh đẹp như vậy mà chết ta đau lòng.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 39: Bị dọa đến mức ra cả nước tiểu.
      Editor: Búnn.

      " Uy, em muốn biết ràng lái xe nhanh hơn A Khắc, tại sao cam tâm tình nguyện làm chuyện như vậy chứ?"

      Người được gọi là Uy nhàng lái xe theo sát xe của Trang Nhã Khinh, cảm thấy còn đường này khó chút nào. ta rất quen thuộc với con đường này, hoàn toàn thấy nguy hiểm. "Tên bắn chim đầu đàn, hơn nữa tôi cũng muốn làm ầm ĩ."

      "Vẫn là Uy thông minh."

      Hai mắt của Trang Nhã Khinh vẫn nhìn chằm chằm A Khắc ở phía trước, chỉ cần cơ hội vượt lên. Nhưng A Khắc phòng ngự rất tốt, mặc cho Trang Nhã Khinh cẩn thận như thế nào, vẫn phát ra A Khắc lơi lỏng chút nào.

      Vốn A Khắc cảm thấy dù có lợi hại như thế nào chăng nữa cũng chỉ giống như Lương Hy Tây là cùng. Nhưng kỹ thuật lái xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ta. ta dám xem Trang Nhã Khinh ở đằng sau chút nào, nhỡ thua bản thân còn chút mặt mũi nào, lại còn thua bởi có danh tiếng gì nữa.

      Mắt thấy sắp đến được đỉnh núi, ở đỉnh núi trụi lủi này lại có cây đại thụ, vừa nãy ở dưới chân núi vì phương hướng nên hoàn toàn nhìn thấy cây đại thụ này. Bên cạnh cây đại thụ có tảng đá lớn.

      Đây là cơ hội duy nhất của mình, Trang Nhã Khinh thầm nghĩ. Lúc này A Khắc nghĩ đoạn đường phía trước càng thêm nguy hiểm, qua đoạn này ta chắc chắn thắng rồi.

      Trang Nhã Khinh do dự đạp mạnh chân ga, phóng qua phía của tảng đá. Phía tảng đá, xe của Trang Nhã Khinh song song với xe của A Khắc rồi. Quay đầu xe đến độ nhất đinh, thân xe cách mặt đất khoảng, sau đó, A Khắc cứ ngẩn người nhìn chiếc xe vốn ở đằng sau vững vàng rơi xuống phía trước xe mình.

      Bây giờ qua tảng đá kia, chỉ có thể chứa được chiếc xe. Cho dù là ở đâu, A Khắc cũng dám làm như vậy.

      Trang Nhã Khinh dám làm như vậy, thứ nhất bởi vì tin tưởng vào khả năng của bản thân, hai là tin tưởng vào Phá Trần.

      "Em điên rồi sao?" Sau khi xe rơi xuống mặt đường, Phá Trần kìm nén lo lắng trong lòng, rầu rĩ hỏi.

      " điên, phải vì có ở bên cạnh sao?" Bây giờ sợ A Khắc vượt qua, lần này Trang Nhã Khinh thắng rồi.

      "Em..." Đúng vậy, nhìn tình hình trước mặt cậu cũng đoán được có khả năng Trang Nhã Khinh làm như vậy, nhưng khi đó cậu gì, chỉ làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho hai người. khi xe ổn định rơi xuống mặt đất, cậu kéo Nhã Nhã từ trong xe ra. phải bên cạnh có cây đại thụ sao? Như vậy khi rơi xuống cậu có thể giữ chặt cành của cây đại thụ.

      A Khắc hung hăng đấm cái vô lăng, phát ra thanh chói tai. Sau đó xông lên phía trước, bắt đầu đâm vào xe của Trang Nhã Khinh.

      Xe trải qua lắp ráp đương nhiên tốt bằng xe trải qua lắp ráp, tình hình giao thông ở đây cũng tốt lắm, mấy lần thiếu chút nữa Trang Nhã Khinh bị xe của A Khắc đâm xuống vực rồi.

      "Em nghĩ em hiểu vì sao mỗi lần A Khắc đều thắng rồi, mà đối phương chết cũng bị thương nặng." Có thể đánh thắng, có lẽ người đó vẫn còn có chút tin tưởng nhất định với kỹ thuật lái xe của mình. Dù thế nào cũng thể lần nào cũng có người rơi xuống vực được. Nếu ở phía dưới trực tiếp thua dưới tay A Khắc thôi. Nếu là thắng gặp tình huống như vậy.

      Trong khoảnh khắc xe bị đẩy xuống, Trang Nhã Khinh và Phá Trần cùng nhau nhảy ra, nhảy xuống trước đầu xe của A Khắc, Trang Nhã Khinh dùng mị thuật, Phá Trần trực tiếp hơn, dùng tay đập vỡ cửa kính ở đầu xe của A Khắc.

      A Khắc vừa mới bị Trang Nhã Khinh mê hoặc tâm trí, ở phía dưới dựng thẳng lên, bị thanh đập vỡ kính của Phá Trần làm tỉnh lại, chỗ dựng thẳng kia lập tức mềm xuống.

      Mẹ ơi, quái vật. Đây là cách nghĩ duy nhất trong lòng A Khắc.

      ràng vừa rồi ta đâm xe của hai người kia xuống vực, cho rằng mình thắng rồi, nhưng tại sao hai người này lại bay từ dưới kia lên?

      Đũng quần của A Khắc dần ướt sũng.

      Nhìn thấy A Khắc bị dọa sợ, Trang Nhã Khinh gật đầu với Phá Trần, từ mui xe nhảy vào chiếc xe phía sau xe của A Khắc. Xe của A Khắc vẫn chạy lên phía trước.

      Trong khoảnh khắc Trang Nhã Khinh và Phá Trần nhảy từ mui xe của A Khắc qua đây, rơi vào đằng sau của A Uy. A Uy và người đàn ông cười ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, đây là người sao?"

      Thời điểm A Uy lái xe bị Trang Nhã Khinh nhảy lên trước mặt lập tức dừng lại.

      " biết trước kia A Khắc dựa vào cái gì mới thắng được những người khác đúng ?" Ánh mắt sắc bén của Trang Nhã Khinh nhìn thẳng vào mắt của A Uy. A Uy bị Trang Nhã Khinh nhìn đến mức dám nhìn thẳng.

      "Tôi..."

      "Trước kia các người làm như thế nào?" Trang Nhã Khinh đợi A Uy trả lời, co cũng cần A Uy trả lời vấn đề này. Mỗi trận đấu người tên là A Uy này đều mang theo máy quay ở phía sau, có khả năng biết chuyện nào.

      "Cắt sạch đoạn kia , sau đó bọn họ phóng quá nhanh, chúng tôi, chúng tôi đuổi kịp, nên quay được." Tại sao ta lại cảm thấy này có áp lực rất mạnh.

      "Mỗi lần bọn họ đều tin sao?"

      " tin có cách nào khác sao?"

      "Những người bị rơi xuống nhưng chết đâu?" nghe được ràng có người những người có vận khí tốt chỉ ngã tàn phế, chẳng lẽ A Khắc lừa đảo như vậy, bọn họ đều ra chân tướng sao?"

      "Cho người nhà bọn họ tiền."

      "Tiền bịt miệng sao... Bây giờ sao? Chuẩn bị làm như thế nào, hoặc là chuẩn bị đối phó với tôi như thế nào?"

      " , bởi vì chúng tôi đánh lại ." đó, người mạnh thế này. Người bình thường có khả năng bị bỏ lại ở núi, nhưng hai người Trang Nhã Khinh có thể bay từ dưới lên, làm sao có thể bỏ lại đây. Có điều, người bình thường cũng sống được đến giai đoạn này chứ đừng đến có cơ hội bị bỏ rơi lần nữa.

      "Haha, về sau là ông hoàng của giới đua xe ở nơi này. Yên tâm, tên bắn chim đầu đàn đánh đầu ." Trang Nhac Khinh vừa mới xong, lại nghe thấy cách đó xa truyền đến thanh va chạm. Ừ, thanh đó có bao nhiêu mãnh liệt nha.

      "Vâng."

      "Còn có, cắt đoạn kia , cái gì cũng nhìn thấy, hiểu ?"

      "Hiểu rồi." ta dám chữ sao?"

      "Vậy đưa chúng tôi xuống núi, xe rơi xuống vực rồi."

      "Vâng."

      Haiz, biết có phải có thù với xe . Mấy cái xe bị đâm hỏng khẳng định là hận chết rồi. cái vừa tới bị xe của Mạnh Thiệu Phong đâm, cái bị Trần gì đó đâm, bây giờ chiếc xe này muốn sửa cũng sửa được, trực tiếp báo hỏng luôn rồi.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :