1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 30: Hung hãn chính là như thế này.

      Editor: Búnn.


      Chỉ nhìn thoáng qua màn hình, Phá Trần lại quay đầu lại nhìn Trang Nhã Khinh.


      "Làm sao vậy? Là ai thế?" Hạ Tĩnh Thiên cũng cảm thấy bình thường, hỏi lại.


      "Phóng viên, rất nhiều." biết những phóng viên này tìm tới đây như thế nào, những người ở bên ngoài đều cầm máy quay phim, máy chụp ảnh chen lấn thành đám, chẳng qua mục đích của bọn họ chỉ có , chính là người ở bên trong căn biệt thự này.


      " đoán xem, là tìm hay tìm em đây?" Trang Nhã Khinh có cách nào nên cũng đành phải qua đây. Thấy đám phóng viên ở bên ngoài kia, Trang Nhã Khinh có tâm trạng ăn cơm nữa. là khó hiểu, chẳng lẽ bây giờ thành phố A có tin tức mới nào để bào bới sao? phải bây giờ có ngôi sao quốc tế Eva ở thành phố A sao? Tại sao những ký giả này phỏng vấn ngôi sao đó , cố tình chạy tới đây giúp vui? Nếu phỏng vấn thị trưởng mới nhậm chức cũng được.


      " biết, ra ngoài ?"


      "Được rồi, nhìn chút xem rốt cuộc là tìm hay tìm em."


      Cửa vừa mở ra, toàn bộ ký giả đều bao vây Trang Nhã Khinh. Có người mắt tinh cũng nhận ra Phá Trần chính là người đàn ông nhảy ra khỏi xe lửa kia, cũng hướng mic về phía Phá Trần.


      "Xin hỏi nguyên nhân khiến nhảy xe lửa là gì?" nữ ký giả hỏi.


      "Nguyên nhân cá nhân." Phá Trần lạnh lùng trả lời. Trang Nhã Khinh bỗng nhiên phát ra Phá Trần rất lạnh lùng nha...


      "Vậy xin hỏi sau khi nhảy xe lửa có bị thương ? Nhìn dáng vẻ của cũng giống như bị thương, vậy nguyên nhân là gì ạ?" Vốn tưởng rằng trong chốc lát nghĩ thông nên muốn tự sát, bây giờ xem ra giống như rất tốt.


      Bên này vấn đề của Trang Nhã Khinh nhiều hơn chút."Xin hỏi có bí quyết gì mà có thể thắng đến tầng hai mươi hai tại 'Thiên đường của nhân gian'?"


      "Mọi người cho rằng tôi cần phải cho mọi người biết sao?" Vấn đề ngu ngốc.


      "Nghe người ở 'Thiên đường của nhân gian' , mục đích đến 'Thiên đường của nhân gian' là muốn đánh bài lần với Thần bài Tiêu Mục? Xin hỏi có đúng ạ?" phóng viên khác cũng nắm vững thời gian đặt câu hỏi.


      " phải ai cũng muốn đánh bài với Thần bài lần hoặc là muốn nhìn thấy Thần Bài lần sao?" Trang Nhã Khinh hỏi lại. Vấn đề này cũng quá ngu ngốc. Có điều Trang Nhã Khinh suy nghĩ chút, bên ngoài hình như có vấn đề gì.


      "Xin hỏi có gặp được Thần Bài ? Ông chủ Tiêu dẫn rời khỏi đó, từ trước đến nay chuyện dừng buôn bán chưa từng xảy ra."


      "Gặp được."


      "Khoảng hai mươi năm rồi Thần Bài tiếp tục đánh bài nữa, xin hỏi có được thỏa mãn ước muốn ?”

      . Hỏi xong chưa? Tôi còn phải ăn cơm.” Trang Nhã Khinh đuổi khách rồi. còn gì để với những phóng viên này, toàn những vấn đề có chút nội dung nào, lại có thể làm trễ việc ăn cơm của , chết tiệt.

      vào nhà cũng Phá Trần, đóng cửa lại, thậm chí Trang Nhã Khinh còn rút chuông ra. “Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.” Trang Nhã Khinh quay lại mới phát đồ ăn bàn chưa được động đến. “Tại sao hai người ăn cơm?”

      “Chờ em đó.”

      “…” Nên nghĩ ra từ sớm, trước đó nếu động đũa các sư huynh động đũa.

      Nhanh chóng ăn xong, công việc rửa bát rơi vào tay Phá Trầnh. Nhìn thân hình cường tráng của Phá Trầnh rửa bát ở trong bếp, , cảm thấy rất hợp lý.

      Ngày hôm sau, Trang Nhã Khinh ngủ thẳng đến mười giờ mới rời giường. Ăn quả trứng ốp lết, Trang Nhã Khinh muốn ra khỏi cửa. Phá Trần theo sau Trang Nhã Khinh: “ đưa em .”

      “Được!”

      Sáng sớm Maserati bị Hạ Tĩnh Thiên gọi người đến sửa chữa, Trang Nhã Khinh còn cách nào khác ngoài việc đến gara chọn chiếc xe khác. Trang Nhã Khinh đến thẳng ‘Thiên đường của nhân gian’ mà đến Nhã Duyệt trước. Nhã Duyệt là cửa hàng tổng hợp bao gồm mười hai tầng. Trang Nhã Khinh Hạ Tĩnh Thiên chuẩn bị quần áo cho mình, toàn bộ đều là váy công chúa. đành phải tự ra ngoài mua quần áo cho mình. Hôm nay Huyết Nhan ngoan ngoãn làm dây buộc tóc của nên phải đeo tay.

      Trang Nhã Khinh vừa ý chiếc váy màu tím nhạt bên trong tủ kính. Liếc mắt nhìn giá tiền, Trang Nhã Khinh chép miệng. Váy này chắc là làm từ vàng rồi, giá lại có thể đến ba mươi chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng, đắt. Có điều thích là được rồi.

      “Thưa , chiếc váy này là hàng bán.” Nhân viên bán hàng thấy Trang Nhã Khinh nhìn chiếc váy kia mới bước đến giải thích. Ngày hôm qua, người thích chiếc váy kia cũng ít, nhưng người có thể mua lại rất ít.

      “Hàng bán treo bên ngoài làm gì? Trêu đùa khách hàng sao?” Trang Nhã Khinh dễ mới vừa ý chiếc, vậy mà lại với là hàng bán sao?

      xin lỗi , chiếc váy này có người đặt, chỉ là chưa tới lấy thôi.” Người đặt chiếc váy này chính là thần tượng của ta đó.

      “À… kia trả tiền rồi sao?”

      “Chưa trả.”

      “Đây chính là tiền, bây giờ có thể quẹt thẻ là được rồi.” Trang Nhã Khinh lấy chiếc thẻ V.I.P màu vàng lấp lánh ra. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc thẻ kia, hơi do dự chút. Phải biết rằng, thẻ vàng của cửa hàng bọn họ phải ai cũng có thể có.

      “Nhưng chiếc này được đặt trước, nếu bán cho người khác vậy tổn hại đến danh dự cửa hàng của chúng tôi.”

      “Tiểu sư huynh, thôi, mua ở chỗ này nữa, cửa hàng này biết chút mánh khóe dọa người, váy được đặt trước mà vẫn bày bán, em thấy cửa hàng này chỉ có chiếc váy này là tốt nên bắt buộc phải lấy ra để hấp dẫn khách hàng. Nếu vậy em cần thiết quay lại đây mua đồ rồi. Ha ha, bán cho tôi ảnh hưởng đến uy tín cửa hàng của các người sao, bây giờ ảnh hưởng chắc? Bây giờ trong mắt tôi cửa hàng của các người còn uy tín nữa rồi.” Trang Nhã Khinh chính là tùy hứng như vậy. Cũng hết cách rồi, là đứa trẻ bị người khác làm hư.

      “Thưa …” Nếu vì chuyện này mà đắc tội với người cầm thẻ vàng công việc của ta có thể cũng còn nữa. Nếu biết vậy vừa rồi mình qua đây, cuối cùng cũng có người coi tiền như rác tới. Đều do Eva chết tiệt! Vốn cho rằng album của ta được bán nữa.

      “Thưa , xem, có thể chọn chiếc khác được ? Chuyện này đúng là cửa hàng lời xin lỗi với .” Người đàn ông đến đeo mắt kính, giày Tây, cũng coi như là nhã nhặn. Người đàn ông nghiêm túc lời xin lỗi với Trang Nhã Khinh.

      “Cuối cũng cũng có người biết tiếng người rồi.” Lúc này Trang Nhã Khinh giống hệt bé chua ngoa đanh đá, buông tha người khác. bé như thế này ở trong mắt số người có lẽ là vô cùng đáng , nhưng ở trong mắt số người khác chính là vô cũng đáng giận.

      “Quản lý.” Nhân viên bán hàng vừa nãy bỗng nhiên đỏ mặt, giọng gọi.

      “Ừ, cứ vào trước , chuyện này để tôi xử lý.”

      cần xử lý, tôi rồi, tôi đến cửa hàng các người mua quần áo nữa. Dù sao cũng lấy được quần áo về. ra, Trang Nhã Khinh biết như vậy đắc tội với rất nhiều người, cửa hàng này cũng là cửa hàng đứng nhất nhì ở thành phố A, rất nhiều kẻ có tiền đều thích mua sắm ở đây, dù sao chất lượng cũng khá tốt, hơn nữa đều la những thương hiệu nổi tiếng. Nhưng Trang Nhã Khinh chính là người như vậy, hung hãn, ngang ngược, đồng thời thỉnh thoảng cũng cố tính gây .
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 31:

      Editor: Búnn.


      "Hay là như vậy có được , nếu thích những bộ khác, cửa hàng chúng tôi vẫn còn chiếc váy chưa bày bán, có muốn nhìn chút ? Tôi dám khẳng định, chiếc váy kia tuyệt đối kém chiếc này, thấy có được ?" Chiếc váy kia ta muốn đặt để tặng quà sinh nhật cho bạn .


      Khả năng quan sát của ta rất độc đáo, nếu ta để ý chiếc váy kia tin tưởng này cũng thích. Về phần bạn của ta mua trang sức , dù sao ấy cũng thích đồ trang sức lấp lánh.


      "Vậy xem nha Tiểu sư huynh."


      "Em đó." Từ đầu đến cuối Phá Trần vẫn ở bên cạnh gì, thưởng thức Trang Nhã Khinh gây với người khác. Trong mắt cậu, lúc này vẻ mặt của Trang Nhã Khinh có bao nhiêu vui vẻ.


      Chiếc váy này có màu đỏ thẫm, hoa văn ở bên được làm thủ công, cổ chữ V, làm lộ ra nét đầy đặn của Trang Nhã Khinh, hơn nữa lại càng làm cho thắt lưng của thêm thon gọn. Thân váy chỉ cách đầu gối chừng khoảng vài cm, trong nháy mắt làm cho đôi chân dài nhắn của Trang Nhã Khinh càng thêm hấp dẫn. Cái tay để trần, lộ ra nét tinh tế tỉ mì, cổ tay, có chiếc vòng tay màu hồng nhạt, lại càng đặc biệt phù hợp với chiếc váy màu đỏ thẫm này.


      Đôi mắt của Diệp Dương sáng lên, vì Trang Nhã Khinh mặc lại có hiệu quả tốt như vậy, nhưng trong mắt chút ý tứ thấp hèn nào. Đôi mắt Phá Trần cũng sáng lên, cậu cảm thấy Nhã Nhã của cậu càng ngày càng thêm xinh đẹp rôi. Nếu cả ngày nhìn Nhã Nhã xinh đẹp như vậy, cậu lo lắng biết bản thân mình có thể kìm nén đến cùng được hay .


      Cậu là đàn ông khí huyết sôi trào, Trang Nhã Khinh lại là người con cậu , có thể nhịn nhiều năm như vậy, Phá Trần cũng là người đàn ông tốt rồi.


      "Tiểu sư huynh, đẹp ?" Trang Nhã Khinh rất hài lòng với chiếc váy này. Mặc dù đoán được chiếc váy này có thể là hàng bán, nếu tại sao cửa hàng có đồ đẹp như thế này lại đưa ra bán, trưng bày chứ. Nhưng nhưvậy sao nào? Ai bảo bọn họ đắc tội với đâu, Bây giờ, vừa ý chiếc váy này rồi, tuyệt đối cởi ra.

      “Đẹp, rất đẹp.” Đây tuyệt đối là lời khen chân thành, từ trước đến nay Phá Trần chưa bao giờ dối. ra, cũng biết được mình mặc rất đẹp.

      thể , Trang Nhã Khinh còn là tự bản thân, nhưng người ta cũng có vốn để tự bản thân.

      “Chiếc váy này bao nhiêu tiền?” Trang Nhã Khinh muốn cởi ra, cứ mặc như vậy luôn. Đây mới là phong cách của , loại váy công chúa gì gì đó mới nhìn thôi thấy ghét rồi.

      “Tổng cộng là bốn mươi tám vạn tám trăm đồng.” Diệp Dương trả lời. Haiz, biết thiên kim nhà ai đây, bản thân dường như chưa từng nhìn thấy ta. Diệp Dương nhìn kỹ Trang Nhã Khinh, lại cảm thấy hình như có chút quen thuộc.

      đợi đến lúc Diệp Dương nghĩ ra Trang Nhã Khinh là ai, Trang Nhã Khinh đến trước quầy thu ngân. ở quầy thu ngân hơi ngạc nhiên khi thấy Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh với nhân viên thu ngân: “Váy người tôi.”

      kia nhìn chiếc váy người Trang Nhã Khinh, chân tay hơi luống cuống. Chiếc váy này ta chưa từng thấy qua, làm sao biết giá đây? Ngay cả nhãn hiệu cũng được đánh dấu.

      Lúc này Diệp Dương mới đến giải vây. “Bốn mươi tám vạn tám, thu bốn mươi tám vạn là được rồi.” Giá tiền này ta ưu đãi rất nhiều rồi. Đây là chiếc váy mà nhà thiết kế Merce nổi tiếng nước Pháp tự tay thiết kế. Sử dụng nguyên liệu là tơ lụa tốt nhất, toàn bộ hoa văn thân váy cũng làm thủ công. Chỉ nguyên giá trị của nguyên liệu cũng đắt chứ chưa đến tiền công, với giá tiền này, Diệp Dương cảm thấy hoa tương xứng với người đẹp, nên coi như là nửa bán nửa tặng cho Trang Nhã Khinh.

      “Vâng, quản lý.”

      Sau khi quẹt thẻ xong, Trang Nhã Khinh và Phá Trần lập tức đến ‘Thiên đường của nhân gian’.

      Lần này Trang Nhã Khinh đường riêng, thang máy chuyên dụng của Tiêu Dật Phàm, nên cần phải xem trong tay áo có bao nhiêu thẻ đánh bài theo quy định. Nhưng thang máy chuyên dụng lại được bước vào. May mà Trang Nhã Khinh có số của Tiêu Dật Phàm. Tiêu Dật Phàm nhận điện thoại xong, nhanh chóng tự mình xuống đón.

      xin lỗi.” Đầu tiên Tiêu Dật Phàm nhận lỗi, sau đó nhìn Trang Nhã Khinh, trong giây lát kịp phản ứng. Trang Nhã Khinh hôm qua và Trang Nhã Khinh hôm nay hoàn toàn giống nhau. Nếu hôm qua Trang Nhã Khinh khiến cho người ta tự chủ được mà muốn bảo vệ hôm nay Trang Nhã Khinh có thể khiến cho người ta tự chủ được mà bị mê hoặc, quên mất bản thân.

      Thảo nào lại muốn mình đích thân xuống đón. Hôm qua sau khi ta đưa Trang Nhã Khinh xuống, lập tức phân phó nếu Trang Nhã Khinh đến để cho thẳng lên, biết vì sao thuộc hạ của mình lại để cho lên. Bây giờ ta rồi, thuộc hạ của mình hoàn toàn nhận ra Trang Nhã Khinh hôm nay chính là Trang Nhã Khinh hôm qua. Còn chưa đến người đàn ông ở phía sau.

      “Khinh Khinh, vị này là?” Tiêu Dật Phàm hỏi.

      Phá Trần nghe thấy cách gọi của Tiêu Dật Phàm cực kỳ vui, ánh mắt nhìn Tiêu Dật Phàm cũng sắc nhọn hơn rất nhiều, giống như thanh kiếm sắc bén, đâm về phía Tiêu Dật Phàm.

      “Tiểu sư huynh của tôi, Phá Trần. Tiểu sư huynh, đây là Tiêu Dật Phàm.”

      Bên trong thang máy, khí lưu thông, hai người tỏa ra áp lực vô hình, Trang Nhã Khinh cảm thấy hô hấp hơi khó khăn. biết tại sao, hai người đàn ông này giống như vừa sinh ra hợp nhau vậy, vừa gặp mặt thành thế này. Lúc bọn họ bắt tay, đừng tưởng nhìn ram hai người đều lén dùng sức mạnh.

      Mặc dù Trang Nhã Khinh tự bản thân, nhưng cũng ngờ, hai người đàn ông này như vậy, hoàn toàn là vì .

      Tầng hai mươi tám, lần này người thở phào nhõm lại là Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh tới lần nên cũng quen thuộc, tự mình lấy dép lê mang vào, đồng thời lấy đôi cho Phá Trần. Sau khi vào, Trang Nhã Khinh mới phát ra, đôi dép hôm nay mình là dành cho nữ, hơn nữa còn là đôi mới. Trong lòng biết là có cảm giác gì.

      Trang Nhã Khinh cũng để ý xem cảm giác đó là gì, kéo Phá Trần sau lưng Tiêu Dật Phàm.

      “Tối hôm qua ông nội Tiêu ngủ có ngon ?”

      “Rất tốt, chưa từng thấy ông nội ngủ ngon như vậy bao giờ, nhiều năm rồi đây là lần đầu tiên tôi thấy ông nội vì bị đau mà tỉnh giấc.” về chuyện bệnh của ông nội có thể chuyển biến tốt đẹp, khóe miệng Tiêu Dật Phàm luôn nâng lên.

      Làm ơn, đừng cười như vậy có được ? Sắp khống chế được rồi đó! Trang Nhã Khinh thầm nghĩ trong lòng.

      vào phòng, ông nội Tiêu tỉnh, ngày hôm qua chỉ có thể vô lực nằm ở giường, hôm nay Tiêu Mục có thể tựa người vào đầu giường rồi. Thấy Trang Nhã Khinh đến, Tiêu Mục thương : “Bé Khinh, con đến rồi à.”
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 32: Đàn ông đều vào được phòng bếp.

      Editor: Búnn.


      "Vâng ạ, ông nội Tiêu. Cơ thể người còn chỗ nào thoải mái ạ?"


      "Ngoại trừ những chỗ bị thối rữa vẫn còn chút đau ra tốt hơn nhiều rồi, tinh thần cũng sảng khoái, trước kia chưa từng có thời gian thoải mái như vậy." Sau khi trải qua đau đớn như vậy, tính tình Tiêu Mục thay đổi rất nhiều. Trước kia ông luôn kiêu ngạo, tự tin, hung hãn, nhưng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy những thứ như danh lợi đều còn quan trọng nữa rồi.


      "Vậy là tốt rồi." Trang Nhã Khinh lấy lọ thuốc từ trong túi ra. Thuốc này là thuốc ở Lăng Thiên môn nghiên cứu ra, dùng loại bọ rùa cực kỳ trân quý và hoa lan màu tím để phối hợp thành thuốc.

      Hai loại nguyên vật liệu này đều hiếm thấy, lúc trước vì tìm nó mà Trang Nhã Khinh trèo qua biết bao nhiêu ngọn núi, trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm mới tìm được.


      có tổng cộng hai lọ, loại thuốc này có tác dụng làm cho làn da thối rữa của Tiêu Mục ngừng khôi phục, trở về như lúc ban đầu, còn có thể khiến làn da của Tiêu Mục càng thêm săn chắc bóng loáng, còn giữ lại lọ để dùng, về sau già rồi mỗi ngày dùng giọt như vậy, có thể khiến cho da thịt của khôi phục như lúc ban đầu. Cho nên Trang Nhã Khinh tự mình lấy cho loại thuốc này cái tên, Thanh Nhan. "Loại thuốc này chỉ có lọ, dùng tiết kiệm.


      Bởi vì chỗ thối rữa trải rộng khắp cơ thể, cho nên nếu như sử dụng với mức độ vừa phải đành phải uống thuốc. Uống thuốc hiệu quả tốt như vậy, nhưng lọ như vậy cùng đủ dùng rồi. Hai giọt ngày, sáng tối mỗi lần giọt."


      Trang Nhã Khinh mò bọc được gói bằng vải bố ở trong túi. "À...Ông nội Tiêu, con châm cứu cho người lần, có thể giảm bớt đau đớn, giảm bớt mệt nhọc. Lại còn có thể xúc tiến việc lưu thông máu, quanh năm người vận động, sợ là tứ chi cứng ngắc rồi." Trang Nhã Khinh bắt đầu châm cứu cho ông Tiêu.


      "Quả nhiên là thư thái hơn nhiều, tay chân cũng còn lạnh như trước nữa. Cảm ơn con."


      " cần khách sáo. Con vẫn còn câu kia. Con cầm thù lao." Trang Nhã Khinh muốn nhìn bình Thanh Nhan kia, sợ mình nỡ. "Vật cũng đưa đến, chúng con đây."


      "Nếu ở lại ăn cơm trưa rồi hãy ."


      "Thế cũng được." Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu đồng ý.


      Cuối cùng Tiêu Dật Phàm cũng yên lòng, còn cho rằng Trang Nhã Khinh cự tuyệt." bằng chúng ta ăn cơm ở đây luôn , tôi xuống bếp."


      " có thể nấu sao?" Trang Nhã Khinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Dật Phàm, có chút tin. Tiêu Dật Phàm nhìn qua giống người biết nấu ăn. Nếu Đại sư huynh chút hòa hợp nào với phòng bếp Tiêu Dật Phàm này lại càng có liên quan gì đến chỗ đó. Ai có thể nghĩ được người đàn ông như thế này có thể vào bếp chứ.

      “Biết chút.” Tiêu Dật Phàm trả lời. Lúc mình với ông nội sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù ‘Thiên đường của nhân gian’ kiếm được ít tiền, nhưng dù sao cũng thể mỗi ngày đều ra ngoài ăn. Mời người giúp việc càng thể được, bọn họ thể tùy tiện để cho người khác vào. Tầng hai mươi tám có tất cả tư liệu về dân cờ bạc ở ‘Thiên đường của nhân gian’, có người có chức vụ lớn, có người là luật sư, có người là quan tòa,…loại người nào cũng có. Nếu như bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho xã hội dao động rất lớn.

      “Chúng tôi cần phải nếm thử tay nghề của Tiêu chủ rồi.” Hưởng qua tay nghề của mấy vị sư huynh, biết tay nghề của Tiêu Dật Phàm như thế nào. Thức ăn thông thường vào được miệng của .

      Tiêu Dật Phàm cười trả lời: “Mọi người ở đây chờ, tôi nấu cơm.” Trang Nhã Khinh và Phá Trần ngồi ghế sô pha, mở TV lên. rất nhàm chán, Trang Nhã Khinh lại xem chương trình quen thuộc.

      “Càng là phụ nữ có bản lình càng dễ bị ế.” Trang Nhã Khinh cảm thán . Những người phụ nữ trong chương trình này đều có được nghiệp của mình, hơn nữa còn làm rất tốt. Nhưng họ đều độc thân. Bây giờ đặc điểm lớn của nước Z chính là phụ nữ càng mạnh mẽ càng có ai lấy, bởi vì đàn ông thực quá yếu, bọn họ khống chế được những phụ nữ mạnh mẽ.

      “Đó là do bọn họ có cái gọi là sức quyến rũ khiến đàn ông tự lao đầu vào chỗ chết kia.” Lần đầu tiên Phá Trần chen vào lúc Trang Nhã Khinh xem TV. Nhã Nhã rất mạnh, nhưng cậu biết, Nhã Nhã có sức quyến rũ của phụ nữ, rất nhiều đàn ông tự chủ được mà vây quanh bên người Nhã Nhã, đều khống chế được bản thân mà nhìn Nhã Nhã. Nhã Nhã là người phụ nữ giỏi giang, về phương diện võ thuật hay y thuật thế giới này có vài người có thể vượt qua Nhã Nhã, nhưng càng giỏi giang càng hấp dẫn thêm nhiều người đàn ông tự lao đầu vào chỗ chết thôi. Tiêu Dật Phàm ở trong phòng bếp phải là ví dụ tốt nhất sao.

      “Ha ha, vậy sư huynh xem ai có sức quyến rũ như vậy?”

      “Nhã Nhã.”

      “Tiểu sư huynh đúng là quá đề cao em rồi.”

      “Đây là .”

      “Tiểu sư huynh, có phải hôm nay ăn vụng cái gì ngọt ngọt , lại có thể những câu như vậy. Nếu sư huynh thử khen những người khác chút, như vậy rất nhanh có thể lừa về cho muội tiểu sư tẩu đó.” Đây là Trang Nhã Khinh giả ngốc. là người thân của Phá Trần, nhưng có tình cảm nam nữ với cậu.

      Phá Trần hiểu , cậu làm sao hiểu đây. Cho nên Phá Trần chỉ có thể yên lặng quan tâm Nhã Nhã, quan tâm Nhã Nhã cho đến khi Nhã Nhã của cậu biến thành Nhã Nhã của người khác. Phá Trần áp chế chua xót trong lòng, miễn cưỡng cười : “Để xem có gặp được người phụ nữ xứng đôi như trong tưởng tượng , khi có lập tức dẫn tiểu sư tẩu về cho em.”

      “Tiểu sư huynh, tình phải là có thể muốn đối phương đạt đến mức độ nào trong quy định mình muốn, mà là cho dù ấy như thế nào, mình cũng tự chủ được mà ấy.”

      “Ừ.” Làm sao cậu có thể hiểu tình đây, cũng chỉ là như vậy thôi, thế giới này làm sao còn người phụ nữ nào có thể đạt tới trình độ như vậy đây, ngoại trừ Nhã Nhã. Có điều là, coi như Nhã Nhã có võ thuật, có y thuật, thậm chí xinh đẹp, chỉ là người vô cùng bình thường trong đám người, cậu vẫn Nhã Nhã, đây chính là tình .

      Nhìn thấy người đàn ông thua cuộc ra, Trang Nhã Khinh cảm thấy rất có ý nghĩa. Tại sao người đàn ông thi đấu hoặc là xấu đến trình độ nhất định, hoặc là có bản lĩnh gì. Người đàn ông như vậy, làm sao có thể được phụ nữ coi trọng? Cho nên, nguyên nhân khiến các còn độc thân chính là do ánh mắt của các ấy rất cao.

      Trang Nhã Khinh nhìn tiểu sư huynh, nhìn Tiêu Dật Phàm bận rộn ở phòng bếp, sau đó nghĩ đến sư huynh sư phụ của mình, bỗng nhiên cảm thấy, tại sao lại cảm thấy các loại đàn ông tốt thế giới này đều ở bên ?

      biết đây là may mắn hay là bất hạnh. Nhưng Trang Nhã Khinh hiểu , với mình là may mắn, với bọn họ phải là bất hạnh thôi.

      Bây giờ có thể ngửi được mùi thơm, ừ, hương vị qua được kiểm tra, khiến mình có cảm giác muốn ăn. Xem ra, khả năng nấu nước của Tiêu Dật Phàm cũng rất tốt nha… Đúng là người đàn ông tốt, ra được phòng khách, vào được nhà bếp. Tại sao bên cạnh Trang Nhã Khinh đều là đàn ông tốt như vậy, sợ là bị người phụ nữ khác ghen tị chết mất.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 33: Chỉ có thể trách cái xã hội này biến thái.

      Editor: Búnn.


      "Tay nghề nấu nướng rất tốt đó...Bây giờ đúng làm phụ nữ biết nấu ăn giống hệt như động vật quý hiếm, khó gặp được người. Gặp đàn ông biết nấu ăn, tấm biển rơi xuống, đập chết ba, bốn người biết nấu ăn." Đôi khi Trang Nhã Khinh cũng biết phát huy khả năng gây cười của mình.


      "Haha. có được tính là động vật quý hiếm ?" Tiêu Dật Phàm bị Trang Nhã Khinh dùng ngôn luận của Đức Nhĩ (1) chọc cười. Vừa mới mang đồ ăn vào nhà cho ông nội, vốn chuẩn bị giúp ông nội ăn, nhưng ông nội cần, bản thân ông có thể cử động được cho nên nên đành phải để ông tự ăn. Vừa mới ra tới nơi lập tức thấy Trang Nhã Khinh câu ngôn luận buồn cười như vậy, khỏi cười ra tiếng.


      (1) tên tập đoàn ở Trung Quốc


      "Tôi? Tôi là động vật cấp bảo vật quốc gia." Trang Nhã Khinh khách khí trả lời.


      " ngờ Nhã Nhã còn có khiếu hài hước trời cho như vậy." Tiêu Dật Phàm cười ngồi xuống. Nếu bên cạnh có tên chướng mắt Phá Trần càng tốt, giống như người nhà, bọn họ chính là vợ chồng, gia đình vui vẻ quây quần bên mâm cơm, ăn những món ăn gia đình. Ách, tại sao tư tưởng lại chệch đường ray rồi. Tiêu Dật Phàm lúng túng, may mà bọn họ biết mình suy nghĩ cái gì.


      Đây là do vận khí của Tiêu Dật Phàm rất tốt, nấu đồ ăn ngon như vậy, Trang Nhã Khinh chú ý ăn cơm, rảnh rỗi nhàm chán nhòm ngó nội tâm của , nếu Trang Nhã Khinh mà biết chút tâm tư đó của biết Trang Nhã Khinh còn đồng ý lui tới với hay .


      Trang Nhã Khinh vừa ăn, vừa chuyện nên thanh được trả lời."Vô nghĩa, nếu tôi có thể hung hãn như vậy sao, sư phụ cũng làm gì tôi." Hiển nhiên, Trang Nhã Khinh có thể làm chuyện chú ý đến hình tượng mà ăn cơm như vậy trước mặt người ngoài như Tiêu Dật Phàm, Trang Nhã Khinh cũng coi Tiêu Dật Phàm là người nhà rồi.


      ăn cơm với Tiêu Dật Phàm, người nào phải nhai kỹ nuốt chậm. Mỗi lần đều phải ngồi lâu đối phương mới ăn no, hơn nữa đồ ăn vẫn còn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên Tiêu Dật Phàm gặp mặc quần áo như vậy mà lại ăn cơm có chút làm dáng nào, cảm thấy vô cùng thú vị. Bản thân mình cũng làm sao ăn được, chỉ ngồi nhìn Trang Nhã Khinh ăn.


      Cảm giác được ánh mắt đối diện, Trang Nhã Khinh ngẩng đầu lên. " nhìn tôi làm gì? đói bụng sao?"


      " đói." Tiêu Dật Phàm cảm nhận, sắc đẹp thay cơm là như thế nào.


      Phá Trần cũng ăn chút lập tức đặt bát xuống. "Tôi no rồi, mọi người ăn từ từ."


      "Tôi làm hợp khẩu vị của sao?" Tiêu Dật Phàm vô tôi hỏi.


      ", tôi thấy đói.”

      Trang Nhã Khinh ăn uống no nê mới cùng Phá Trần rời .

      “Tiểu sư huynh, lại vui rồi.”

      có.” Chính là trong lòng được thoải mái. Haiz, cũng biết mình bị làm sao nữa, từ sau khi rời khỏi Lăng Thiên môn, cậu bắt đầu cảm thấy lo được lo mất. Có lẽ là vì ở bên ngoài có rất nhiều đàn ông tốt, có lẽ vì lâu nữa Nhã Nhã phải gả cho chủ nhân nhà họ Cố chưa gặp mặt bao giờ kia.

      ***

      Phía trước tắc đường, Trang Nhã Khinh có thể nhìn thấy hàng xe phải là quá dài. Bản thân chuẩn bị quay đầu xe con đường khác, nhưng xe phía sau lại theo kịp rồi. Trang Nhã Khinh bị kẹp ở giữa, thể tiến lên phía trước, cũng thể lùi lại phía sau.

      Chiều dài đoạn xe cũng quá dài, xem ra vừa mới tắc đường chưa được bao lâu. Trang Nhã Khinh và Phá Trần xuống xe, dù sao ở xe ngồi cũng nhàm chán, xuống bộ đoạn. Vừa mới ăn cơm xong, cũng coi như làm tiêu hóa thức ăn chút.

      Phía trước vây đầy người, Trang Nhã Khinh cũng thể thấy tình huống ở giữa. Nhìn như vậy chắc là xảy ra tai nạn giao thông rồi. Xe cứu thương còn chưa tới, cảnh sát cũng chưa đến, nếu xảy ra tai nạn giao thông, nếu chậm trễ trong việc xử lý, người chưa chết cũng chết thôi. Lần đầu tiên Trang Nhã Khinh cảm thấy hiệu suất làm việc ở thành phố A thấp như vậy.

      Trang Nhã Khinh cũng phải là người tốt gì, nhưng dù sao vẫn thể thấy chết mà cứu. Trang Nhã Khinh và Phá Trần chen người vào, chỉ thấy cậu bé khoảng mười tuổi, khóc ở bên cạnh ông cụ, còn cầu xin mọi người xung quanh hỗ trợ đưa ông nội cậu bé đến bệnh viện. Nhưng những người ở xung quanh nhiều nhất cũng chỉ lấy điện thoại ra gọi 120, ai bằng lòng bước đến nâng ông cụ dậy đưa vào bệnh viện.

      Cậu bé khóc đến thương tâm như thế, nhưng những người này vô tình lạnh lùng thờ ơ như vậy, ai tiến lên giúp đỡ ông cụ và cậu bé đáng thương này. Trang Nhã Khinh để ý nhìn thấy chàng trai khoảng hai mươi tuổi đứng bên cạnh đành lòng, chuẩn bị bước lên phía trước lại bị lời bộc bạch của người kéo lại: “Cậu muốn làm gì? sợ bị lừa sao?”

      Hóa ra là như vậy.

      Mặc dù Trang Nhã Khinh ở lại Lăng Thiên môn mười năm, nhưng có nghĩa là toàn bộ tin tức ở bên ngoài đều tiếp cận hay biết. Ở Lăng Thiên môn có đầy đủ các loại thiết bị, máy tính cũng có, hơn nữa còn có kết nối mạng.

      Trang Nhã Khinh từng thấy qua tin tức, nghe chàng trai tốt bụng ràng nâng ông cụ dậy nhưng bỗng nhiên ông cụ đó lại ngã sấp xuống, sau đó chàng trai lại bị ông cụ vu cáo là đẩy ông ta ngã. Vị kia cảm thấy mình làm việc thiện giúp người nhưng lại bị ông cụ nhìn qua yếu đuối này lừa gạt, cuối cùng dùng hết cả gia tài để bồi thường. Về sau chuyện như vậy càng nhiều, cho nên lòng người dân nước Z bị hết chuyện rồi lại chuyện như vậy mài thành lạnh lùng, thành hòn đá cứng rồi.

      Đây là điều đáng buồn của nước.

      Từng chuyện như vậy, khiến cho cả nước Z trở nên lạnh lùng, ai dám tùy tiện chìa tay ra giúp đỡ người khác vì bọn họ biết cuối cùng chuyện này là hay giả. Nếu bởi vì chuyện mình nhất thời đồng tình mà khiến bản thân táng gia bại sản, khiến cho người nhà vì mình mà chịu khổ vất vả, vậy quá đáng rồi.

      Trang Nhã Khinh trách những người thờ ơ lạnh nhạt này, chỉ có thể trách xã hội biến thái này.

      Đầu ông cụ bị thương nặng, chảy vũng máu mặt đất rồi. Nếu cứ để chịu cứu chữa, sinh mệnh sống này còn.

      Trang Nhã Khinh chuẩn bị bước lên, cậu bé kia cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh. Ánh mắt cậu bé kia rất trong sáng sạch , cậu bé nhìn ra Trang Nhã Khinh là người tốt bụng.

      Biết có lẽ chỉ có chị này mới có thể trợ giúp cho bọn họ, cho nên chút do dự chạy qua đây giữ chặt váy của Trang Nhã Khinh. Máu loãng dính làn váy đỏ thẫm, nhìn ra chút dấu vết nào. “Chị, van xin chị cứu ông nội em với.”

      Những người khác đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Trang Nhã Khinh, nghĩ thầm rằng này xui xẻo, nhìn náo nhiệt như thế này đều có thể nhìn ra rất phiền toái. Bị quấn rồi phải chút tiền bạc là có thể giải quyết. Bây giờ xã hội nhiều kẻ lừa đảo như vậy, ai biết hai ông cháu này phải là kẻ lừa gạt chứ.

      Trang Nhã Khinh bị cậu bé kéo đến bên cạnh ông cụ kia, cúi đầu xem vết thương của ông cụ. Trang Nhã Khinh lấy viên thuốc từ người ra nhét vào miệng ông cụ, nhưng lúc này ông cụ còn ý thức, hoàn toàn biết nuốt thuốc vào, Trang Nhã Khinh ngẩng đầu nhìn những người qua đường vây xem hỏi: “Mọi người ở đây có ai có nước khoáng ?”
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 34: Cái gì có của tổ tiên được lưu lại.
      Editor: Búnn.

      "Tôi có." Chàng trai vừa chuẩn bị ra tay cứu giúp lập tức , lấy chai nước từ trong túi xách ra. Có nước mớm thuốc dễ dàng hơn. Trang Nhã Khinh giữ cho ông cụ mạng, cho ông cụ cứ chết như vậy. Sau đó mới điểm mấy huyệt đạo người ông cụ, máu chảy cũng dần ít , máu nhanh chóng dừng lại. Mọi người đứng xem thốt lên tràng.

      Vốn cho rằng bé này gặp phải phiền toái, ngờ bé còn trẻ này còn là cao nhân. Người có mắt bỗng nhận ra Trang Nhã Khinh. " bé này phải là Trang Nhã Khinh đánh bài hòa với ông chủ Tiêu của 'Thiên đường của nhân gian' sao?"

      "Hình như là đúng rồi."

      Trải qua lần nhắc nhở như vậy, những người từng xem tin tức đều nhận ra Trang Nhã Khinh. Lần này Trang Nhã Khinh hoàn toàn nổi tiếng rồi.

      Bây giờ Trang Nhã Khinh dám tùy tiện di chuyển cơ thể của ông cụ, chỉ là cố gắng để ông kéo dài hơi thở, chống đỡ cho đến khi xe cấp cứu tới.

      Cuối cùng trong lúc mọi người chờ đợi xe cấp cứu cũng đến. Sau khi nâng ông cụ lên xe cấp cứu, Trang Nhã Khinh muốn rời , nhưng cậu bé kia từ đầu tới giờ vẫn nắm chặt góc váy của Trang Nhã Khinh, cho Trang Nhã Khinh rời . Trang Nhã Khinh còn cách nào khác, đành phải cùng Phá Trần bước lên xe cấp cứu.

      "Chị, chị là người tốt." Cậu bé ôm lấy cánh tay Trang Nhã Khinh, nước mắt vẫn lắc lư trong hốc mắt, nhìn rất điềm đạm đáng .

      "Haha, em biết như thế nào là người xấu, như thế nào là người tốt sao?" Tình mẹ trong Trang Nhã Khinh được phát huy hoàn toàn rồi. nhàng xoa đầu cậu bé.

      "Người như chị chính là người tốt, còn có như cha mẹ nữa. Những người xấu chính là những người đâm vào ông nội rồi bỏ chạy." Cậu bé ngây thơ .

      "Haha, thông minh. Có điều thế giới này người tốt người xấu dễ phân biệt như thế. Đôi khi người em nhìn giống người tốt, nhưng trong lúc người khác biết lại làm chuyện xấu. Có những người nhìn rất xấu, nhưng có lẽ trong lòng ta có nỗi khổ gì sao? Cậu bé, em còn quá ." Trang Nhã Khinh giải thích.

      Phá Trần ngừng lại nghe câu của Trang Nhã Khinh, cười . "Em phải cũng còn trẻ sao?"

      Ách... Đúng nha, bản thân mình bây giờ cũng chỉ mới mười bảy thôi, nghĩ tới kiếp trước, cộng thêm kiếp này nữa, cũng sống được hơn ba mươi gần bốn mươi năm rồi. Đôi khi chuyện lại như vậy, già rồi, cũng có cách nào khác.

      "Cậu bé, em tên là gì?"

      "Tên em là Dịch Quân Hổ. Chị có thể gọi em là Tiểu Hổ." Chỉ có người nhà mới có thể gọi cậu bé là Tiểu Hổ thôi.

      "Tiểu Hổ ngoan, người trong nhà em ở đâu?"

      "Ba làm, mẹ lên thiên đường rồi." Tiểu Hổ có chút khổ sở .

      " có chuyện gì, mẹ em nhất định ở trời nhìn em đó."

      "Vâng, mẹ là hùng. Chị, ông nội cũng lên thiên đường sao?" mình mẹ ở thiên đường đơn, nhưng, bé lại muốn để ông nội gặp mẹ, rất là mâu thuẫn.

      " , ông nội nỡ rời bỏ cháu nội đáng như em đâu." Lúc này người mặc áo blu tới, dừng trước mặt Trang Nhã Khinh. "Xin hỏi, người làm máu ông Dịch ngừng là phải ?" Giọng của bác sĩ có chút ổn, biết là quá kích động hay là có lý do nào khác.

      " Đúng, xin hỏi có vấn đề gì sao?"

      "Tôi muốn biết dùng phương pháp gì để cầm máu. Tôi thấy có bất kỳ công cụ hỗ trợ nào." Bọn họ làm phẫu thuật đều dùng kìm cầm máu, nếu có cách nào tiến hành giải phẫu.

      "Cũng có biện pháp gì đặc biệt, chỉ là che lại mấy huyệt đạo quan trọng thôi."

      "Huyệt đạo sao? là bác sĩ trung y sao?"

      " Đúng, có điều bác sĩ, tôi cảm thấy phải chuyện quan trọng bây giờ là nên cứu người bệnh trước sao?"

      "À... xin lỗi. Máu của ông Dịch ngừng chảy, tim đập cũng khá ổn định rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần đưa ông Dịch vào bệnh viện phẫu thuật là được rồi." Bác sĩ xấu hổ cười. ta hơi thất lễ rồi. Trước kia ta đặc biệt sùng bái trung ý, cảm thấy y học cổ truyền của nước Z đặc biệt phong phí uyên thâm. Nhưng lúc trước mình lựa chọn học trung y lại bị người nhà phản đối mãnh liệt. có lý do nào khác, chính là bây giờ tây y mới là chính, phần lớn bệnh nhân đều trực tiếp đến khám Tây y, vì phương diện tốc độ chữa bệnh Tây y nhanh hơn. Cũng bởi vì những phương pháp chữa bệnh của trung y cơ bản bị thất truyền rồi.

      ngờ, những huyệt vị đưọc tivi có tác dụng cầm máu, là được mở mang tầm mắt.

      "Vậy xin hỏi, những loại huyệt vị này có thể khiến người ta đứng yên, thể , còn có thể cười to ?"

      "Nghiêm túc mà có." chỉ có, còn có thể làm, nhưng cho ta. Haha.

      Đến bệnh viện, y tá đẩy mạnh cửa phòng giải phẫu ra, đưa ông Dịch vào, đèn ở cửa phòng giải phẫu lập tức sáng lên.

      Trang Nhã Khinh mang theo Tiểu Hổ ngồi ở hàng ghế bên ngoài, Phá Trần đứng ở bên cạnh. Mới vào được lát, người đàn ông mang theo cái túi chạy vào. "Tiểu Hổ."

      Tiểu Hổ thấy người đàn ông này, chạy tới. "Ba."

      "Tiểu Hổ, ông nội con sao chứ?" Người đàn ông lo lắng hỏi.

      "Ở trong phòng phẫu thuật, ba, chính là chị này cứu ông nội." Tiểu Hổ dẫn người đàn ông này tới trước mặt Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh quan sát người đàn ông này, xem ra cũng là người lịch .

      "Xin chào, tôi là Dịch Nham. Lần này cảm ơn rồi."

      "Xin chào, Trang Nhã Khinh." Quả nhiên, người đàn ông này kinh ngạc chút. Người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.

      "Haha, sớm nghe tên của Trang tiểu thư, ngờ nghe tên bằng gặp mặt. Trang Nhã Khinh những có khả năng đánh bài xuất sắc mà còn là người tốt bụng."

      "Nhấc tay chi lao (1) mà thôi."

      (1) Nhấc tay chi lao: tiện tay giúp đỡ việc nhặt, đáng kể đến.

      Cửa phòng giải phẫu bỗng mỏ ra, nhưng đèn lại chưa tắt. y tá vội vàng chạy ra. "Vị Trang tiểu thư kia vẫn còn bên ngoài chứ?"

      "Tôi ở đây."

      "Máu của ông Dịch ngừng được, bác sĩ bảo tôi ra đây mời vào hỗ trợ."

      Trang Nhã Khinh còn gì để , tại sao bác sĩ lại muốn vào hỗ trợ chứ? Nhưng lúc này mạng người quan trọng hơn, Trang Nhã Khinh cũng gì thêm, để y tá đưa đến phòng diệt khuẩn sau đó tiến vào phòng phẫu thuật.

      Bây giờ thể tiếp tục điểm huyệt nữa, may mà hôm nay mang theo ngân châm để châm cứu cho ông Dịch, nếu có biện pháp rồi. Phân biệt huyệt thái dương, huyệt hội , huyệt trung phủ, huyệt đoan cùng nhiều huyệt khác, sau đó ấn châm xuống, quả nhiên máu còn chảy nữa. (Tác giả: tình tiết cần, huyệt vị là , nhưng tác dụng là giả, tùy tiện bịa thôi...)

      Máu ngừng, máu bổ sung cũng được đưa tới, tiến hành phẫu thuật cũng đơn giản hơn. Rất nhanh sau đó, phẫu thuật kết thúc. Bác sĩ cười với Trang Nhã Khinh. "Quả nhiên trung y khó lường."

      "Ông cha ta có thể lưu lại cái gì đó tốt sao?"

      Ra khỏi phòng phẫu thuật, Dịch Nham và Tiểu Hổ lập tức chạy tới. "Cha tôi/ ông nội có việc gì chứ?"
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :