1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 25: Đây mới được gọi là xa hoa.
      Edior: Búnn.

      "Được." Tiêu Dật Phàm giống như cố gắng tốt hơn chút.

      Nhưng, kết quả vẫn như vậy, mỗi lần hai người lấy ra hai quân bài đều lớn như nhau.

      Trang Nhã Khinh muốn phát điên, tại sao lấy ngẫu nhiên cũng có thể lấy quân bài lớn như nhau? Cho dù rút rất nhiều lần rồi!!

      "Thôi, hôm này dừng ở đây . muốn tôi làm gì?"

      "Tôi thắng , cần giữ lời."

      "Haha, như vậy cũng coi như là thắng. , hy vọng tôi làm gì? Vậy mục đích tới đây để làm gì ? Về sau có khi chúng ta lại có cơ hội đánh bài với nhau."

      "Được rồi, tôi muốn gặp Tiêu Mục, đánh bài cùng ông ta."

      "Ông nội tôi?" Tiêu Dật Phàm hơi giật mình khi Trang Nhã Khinh đến vấn đề này, nhưng ông nội rửa tay chậu vàng nhiều năm rồi, từ sau khi đánh bại đối thủ duy nhất, ông nội lập tức chơi bài nữa. Việc này chỉ sợ hơi khó.

      (1) Rửa tay chậu vàng là loại nghi thức cử hành khi người trong giang hồ thoái lui, trở lại đường ngay, người đó sau khi hai tay rửa trong chậu, tuyên thệ từ nay về sau bao giờ động kiếm quyền nữa, quyết hỏi đến ân oán trong chốn võ lâm.

      Thông thường cử hành xong nghi thức rửa tay chậu vàng , đại biểu cho rửa sạch ân oán giang hồ, cho dù có người thù oán, cũng thể tiếp tục trả thù đối với người trở lại đường ngay, nếu bị người trong giang hồ hợp nhau tấn công.

      "Làm khó sao?"

      "Ừ, chỉ sợ được."

      "Tại sao?" Chẳng lẽ Tiêu Mục mất rồi sao?

      (Tiêu Mục: Xú nha đầu chết tiệt, lão già ta còn chưa chết đâu, lại có thể rủa ta chết.

      Trang Nhã Khinh: Xin lỗi nha, có điều là con cực kỳ khéo léo rồi, thấy người tuổi tác cao nha. Bình thường con đều thẳng là 'chết rồi', đến người con dùng từ ' mất' nha.

      Tiêu Mục tức đến mức thiếu chút nữa còn thở được nữa.)

      "Hôm nay 'Thiên đường của nhân gian' nghỉ ngày, mời các vị quay về thôi."

      Đương nhiên là mọi người sùng bái Tiêu Mục hơn Tiêu Dật Phàm rồi. Những người ở đây vốn rất tò mò, họ cũng muốn biết tin tức của Tiêu Mục, dễ dàng gì mới có cơ hội biết được, nhưng lại được biết, đúng là vô cùng buồn bực. Nhưng ông chủ người ta đuổi khách, nghĩa là muốn cho người khác biết, bọn họ cũng có cách nào khác, lại có khả năng mặt dày mày dạn ở lỳ trong này.

      Ông chủ Tiêu cho bé tên Trang Nhã Khinh này biết, còn có khả năng moi tin tức về Thần Bài từ miệng ta. Mọi người ôm ý nghĩ này trong lòng, lần lượt rời khỏi 'Thiên đường của nhân gian."

      "Đánh bài chắc là được, nhưng tôi đáp ứng cho gặp ông nội tôi lần." Như thế này cũng tính là giữ lời hứa chứ.

      "Được."

      Tiêu Dật Phàm ở phía trước dẫn đường, Trang Nhã Khinh theo sát sau lưng ta. Vào thang máy, Tiêu Dật Phàm ấn tầng hai mươi tám. "Thấy tuổi còn trẻ sao kĩ thuật đánh bài lại lợi hại như vậy?" Lúc hai người ở chỗ, Tiêu Dật Phàm nhịn được hỏi vấn đề mà ta cực kỳ muốn biết này.

      "Sư phụ của tôi dạy. Chỗ này cũng là do sư phụ tôi đến, bị đánh bại bởi ông nội , ông ấy rất cam lòng." Cũng phải là bí mật gì thể , Trang Nhã Khinh lập tức cho Tiêu Dật Phàm biết.

      "Sư phụ của ? Sư phụ của là ai?"

      "Thanh Phong."

      Vậy càng muốn gặp ông nội lần rồi. Điều tiếc nuối nhất của ông nội chính là thể gặp lại Thanh Phong. Cao thủ và cao thủ, luôn hiểu nhau cần .

      còn gì để , trong thang máy nho này, gian kín, mùi thơm đặc biệt cơ thể Trang Nhã Khinh bay vào mũi Tiêu Dật Phàm. Đây là mùi hương gì? Lại có thể thoải mái như vậy? Tiêu Dật Phàm nghi ngờ. ta từng ngửi rất nhiều loại nước hoa, nhưng chưa từng ngửi được mùi hương người Trang Nhã Khinh, nên thể ra được đó là mùi hương gì. Mùi thơm rất thoải mái. Thậm chí còn vượt qua bất kỳ loại nước hoa nổi tiếng nào.

      Tất cả mọi thứ người bé này đều rất mê hoặc.

      Tiêu Dật Phàm đột nhiên cảm thấy có luồng khí hướng về bụng dưới của mình. ta phải là cậu bé, cũng từng trải qua những chuyện này, đương nhiên hiểu biểu này là có ý nghĩa gì.

      Tiêu Dật Phàm khí hiểu, mặc dù bản thân mình từng lưu luyến bụi hoa, nhưng cũng phải là cậu nhóc bộp chộp khi xúc động có năng lực tự khống chế , hơn nữa Trang Nhã Khinh cũng phải là kiểu mình thích, tại sao có thể như vậy chứ.

      thể giải thích được, hơn nữa rất còn lúng túng.

      May mà tầng hai mươi và tầng hai mươi tám cũng cách nhau quá xa, thang máy nhanh chóng đến nơi. Trong tích tắc thang máy mở ra, Tiêu Dật Phàm cảm thấy được giải thoát rồi, cùng lúc thở phào nhõm, biết vì sao trong lòng lại có chút mất mát như thế.

      theo tôi.” Tiêu Dật Phàm phía trước, đưa tay ấn cái lên cửa, cái này coi như mọt thiết bị bảo vệ rất an toàn, cửa lập tức mở ra. Trang Nhã Khinh vừa mới bước vào, cửa lại đóng lại.

      “Haha, ngành này của chúng tôi, cũng khó tránh khỏi việc gặp chút nguy hiểm.” Tiêu Dật Phàm giải thích.

      Trang Nhã Khinh gật đầu, nguyên nhân đơn giản như vậy có khả năng biết. Vừa tiến vào lối , đường được treo vài bức tranh, bút tích gốc của người nổi tiếng. Phải là, nếu như trộm có thể vào được đây, sợ là vui mừng đến chết. Tùy tiện cầm bức tranh chữ ở đây ra ngoài cũng là thứ có giá trị lớn.

      Tiêu Dật Phàm từ trong tủ để giày tìm cho Trang Nhã Khinh đôi dép lê. “ có đôi dành cho nữ, chịu khó chút nhé.” Trang Nhã Khinh sửng sốt chút, sau đó thay giày cao gót đeo déo lê vào. Tiêu Dật Phàm cũng tự thay đôi dép lên.

      Sau khi vào trong, Trang Nhã Khinh phát , tất cả thiết kế đều toát ra loại phong cách cổ điển nồng đậm, ngoại trừ chiếc cửa sắt ở bên ngoài kia. Vô số tranh chữ, sàn gỗ, bàn ghế làm từ gỗ, cơ bản đều sử dụng nguyên liệu từ thiên nhiên, mặc dù còn kém hơn Lăng Thiên môn của bọn họ chút nhưng ở nơi đô thị phồn hoa này có thể làm được như vậy cũng là rất khó rồi.

      “Hơi đơn sơ, để che cười rồi.” Ông nội thích phong cách như thế này, có điều là ta cũng thích.

      “Nơi này cũng coi là đơn sơ biết kiến trúc những nơi khác như thế nào. Những bức tranh chữ với giá trị lớn được treo ở hàng lang, bên trong dùng dụng cụ bằng gỗ, toàn bộ đều dùng gỗ thô tốt để làm, mục nát, hơn nữa còn có thể duy trì khí tươi mát trong phòng. Rèm che làm bằng tơ lụa, bình hoa làm từ sứ thanh hoa, à…còn có chén rượu thanh đồng tốt nhất. Dật Phàm, cảm thất như vậy là đơn sơ như thế nào mới được gọi là xa hoa?” Tranh Nhã Khinh trêu chọc.

      Tiêu Dật phàm hơi kinh ngạc khi Trang Nhã Khinh biết phân biết hàng tốt xấu, phải biết rằng, ta cũng từng đưa bạn tốt vào đây, nhưng người bạn tốt đấy cũng biết những bức tranh chữ kia là , biết những thứ đồ cổ này đều là hàng giá . Cũng thế, bây giờ có nhà nào biết cách sưu tầm đồ cổ, bọn họ cố tình lấy ra dùng cũng cho rằng đó là đồ giả. “ rất biết xem hàng đó.”

      “Hơi biết chút thôi. biết trong phòng này lại có nhiều đồ đáng giá như vậy.” Trang Nhã Khinh xong, trong ngữ khí vẫn có chút hâm mộ. đúng là dấu hiệu của xa xỉ, biết thạt nhà họ tiêu, dựa vào việc đánh bài kiếm được bao nhiêu tiền. Có lẽ, kỹ thuật tồi, có thể dựa vào đánh bài để làm giàu xem sao. ai ngại tiền mình nhiều đúng ?
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 26: Ác quỷ quấn thân

      Editor: Búnn.

      "Đúng, phải có câu 'tiền bạc phải là vạn năng' sao, nhưng có tiền tuyệt đối thể." tiền cũng phải là chuyện xấu hổ thể cho ai biết. ràng là tiền nhưng lại cứ cố tình giả vờ với mình tiền bạc chính là rác rưởi, giả vờ thanh cao, sau lưng lại làm số chuyện để kiếm chác món lợi kếch sù nhưng để người khác nhận ra, loại người như vậy mới khiến người ta buồn nôn nhất.

      " cực kỳ thẳng thắn."

      "Đương nhiên, tiền là việc có lỗi."

      " thôi, ông nội còn ở bên trong."

      Tiêu Dật Phàm dẫn Trang Nhã Khinh đến căn phòng ở tận cùng phía trước, cửa phòng đóng chặt. Tiêu Dật Phàm nhàng gõ cửa phòng, giọng mang theo vẻ tôn kính, mang theo vẻ dịu dàng, còn có vẻ ưu thương nhàn nhạt, dò hỏi. "Ông nội, con có thể vào ?"

      Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy, cảm nhận về Tiêu Dật Phàm trong lòng tăng lên rất nhiều. Người đàn ông có thể đối xử tôn kính cùng kính với ông nội của mình như vậy, đến nơi nào cũng kém cỏi. Hơn nữa, đường tới đây, Tiêu Dật Phàm được giáo dục tốt đến trình độ cực cao. Đặc biệt là lúc vào nhà, Tiêu Dật Phàm tự mình tìm đôi dép để Trang Nhã Khinh thay.

      Mới đầu còn tưởng Tiểu Dật Phàm có khả năng thích sạch , thích người khác làm bẩn bên trong, bây giờ có lẽ Trang Nhã Khinh hiểu, Tiêu Dật Phàm chỉ là muốn thanh quá lớn ầm ĩ đến chỗ ông nội ta. thanh giày cao gót tương đối chói tai.

      Chỉ nghe thấy thanh già nua phía sau cánh cửa, sau khi ho khan vài tiếng mới yếu ớt . "Dật Phàm à, vào ."

      " cứ ở bên ngoài chờ tôi lát."

      Tiêu Dật Phàm muốn hỏi ông nội Tiêu Mục của ta xem có đồng ý gặp . Trang Nhã Khinh khẽ gật đầu.

      Tiêu Dật Phàm vào rồi lập tức ra ngay, nhắc nhở Trang Nhã Khinh ở ngoài cửa. "Cơ thể của ông nội tôi tốt lắm, cũng có chút. . . Lúc vào cần ngạc nhiên là được."

      "Ừ." biết có cái gì kỳ lạ đến mức khiến người ta kinh hãi , nhưng Trang Nhã Khinh rất , bản thân mình qua cái tuổi ngạc nhiên rồi.

      Trong phòng này chỉ có chiếc đèn bàn bằng chiếc cốc có ánh sáng rất yếu ớt, người bình thường chỉ có thể miễn cưỡng thấy được bóng dáng mơ hồ, nhưng Trang Nhã Khinh lại có thể nhìn bên trong rất ràng. Bên trong phòng rất đơn giản, có chiếc giường lớn, tủ sách, tủ treo quần áo, bàn viết. Phía tủ sách trưng bày rất nhiều sách, tên trong nước và tên nước ngoài đều có cả. Bên trong còn có ít tạp chí, báo chí, thậm chí còn có tiểu thuyết, nếu so ra có thể vượt hiệu sách rồi.

      bàn viết, quyển sách mở vài tờ. Đèn bàn để bàn viết. Nhìn xuyên qua người nằm giường là ông lão già nua, tóc bạc trắng, thớ thịt khuôn mặt đều lỏng, cả khuôn mặt đều là nếp nhăn. Ngịai trừ những điều đó, Trang Nhã Khinh còn nhìn thấy, tay của ông cụ, những chỗ thịt lộ ra đùi đều thối rữa, hơi thê thảm đến mức nỡ nhìn. Nếu là bé bình thường ngạc nhiên, có chút nhát gan thậm chí còn có thể bị dọa ngất, chủ yếu là rất khủng bố, rất ghê tởm.

      "Chú ý chút." Trang Nhã Khinh nhăc nhở Huyết Nhan. Mức độ hưng phấn của Huyết Nhạn còn mãnh liệt hơn lúc mới bước vào 'Thiên đường của nhân gian'. Huyết Nhân vốn mở mắt, bị Trang Nhã Khinh nhắc nhở, tâm bất cam tình bất nguyện ( tóm lại là tình nguyện ) mà nhắm mắt lại, tiếp tục làm cái dây buộc tóc có sinh mệnh.

      "Phàm Nhi, bật đèn lên." Ông cụ . Trang Nhã Khinh có thể nghe được, ông cụ hít vào nhiều thở ra ít rồi.

      "Ông nội, chuyện này." Ông nội cũng thể gặp ánh sáng mạnh, hơn nữa, Tiêu Dật Phàm nhìn Trang Nhã Khinh ở bên cạnh, ta cũng lo lắng Trang Nhã Khinh bị dọa sợ. Bản thân mình lúc lần đầu tiên nhìn thấy chân của ông nội cũng bị dọa đến khóc.

      " phải con ... bé là Thanh Phong... đồ đệ của Thanh Phong sao, có việc gì, bật lên ."

      Lúc này Tiêu Dật Phàm mới nghĩ ra, Trang Nhã Khinh cũng phải là hiểu chuyện đời, bây giờ mới bật đèn. cũng phải quá sáng, nhưng cũng đủ để nhìn .

      Tiêu Mục đây là... biểu của ác quỷ quấn thân.

      Quả nhiên nhìn thấy sỡ hãi trong mắt hoặc vẻ mặt ghê tởm từ Trang Nhã Khinh, Tiêu Dật Phàm thầm thở ra. "Khinh Khinh, đây là ông nội tôi, ông nội, đây là đồ đệ của Thanh Phong, Trang Nhã Khinh."

      "Con chính là đồ đệ của Thanh Phong sao?" Ánh mắt vốn hỗn độn bỗng trở nên sáng hơn rất nhiều.

      " Đúng, ông nội Tiêu, sư phụ con sai con đến chào ông, cũng sai con đến đánh với ông ván bài. Lúc trước thua dưới tay ông, sư phụ con, ông ấy vẫn ôm mối hận."

      Tiêu Mục nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh, hơi vui mừng . "Nhưng ta thể làm sư phụ còn hài lòng rồi. Cơ thể này của ta, bây giờ thể tiếp tục đánh bài nữa rồi." đáng tiếc. Có lẽ đồ đệ của Thanh Phong có thể thắng được mình. Đáng tiếc là cơ thể ông hỏng rồi. Có thể năm đó làm nhiều việc trái với lương tâm, hai mươi năm trước, ông bắt đầu cơ thể mình có số chỗ bị sưng lên, về sau bắt đầu sinh mủ, thối rữa. Tìm vô số bác sĩ nổi tiếng, những người có uy tín cả trong và ngoài nước, cũng nguyên nhân. Ông nghĩ, chuyện này có thể là do báo ứng rồi.

      Bây giờ, ngoài mặt ông còn tốt hơn chút, những chỗ khác đều thối rữa hết rồi, thể động đậy dù chỉ chút, ông biết những ngày còn lại của ông còn nhiều nữa rồi.

      "Vậy hẳn rồi." Trang Nhã Khinh dự liệu từ trước, . Khóe miệng nâng lên, đó là dấu hiệu của tự tin.

      "Cái gì hẳn? Ý của có thể cứu ông nội của tôi sao?" Tiêu Dật Phàm mạnh mẽ túm lấy cổ tay của Trang Nhã Khinh, thanh có chút run rẩy. sợ bản thân nghe lầm hoặc là nhìn lầm, sợ những điều nghĩ đến đều quá tốt, cho nên vội vàng cần Trang Nhã Khinh khẳng định đáp án.

      " Đúng, tôi có thể cứu ông nội Tiêu." phải là ác quỷ quấn thân sao, Huyết Nhan của chính là thích ăn thứ kia nhất. Ác quỷ là cái gì? Ăn là được rồi.

      Có lẽ những ác quỷ này biết mình rơi vào trường hợp nguy hiểm, bắt đầu cảm thất bất an, bắt đầu chuyển động hỗn loạn. "A..." Tiêu Mục đau đến muốn lăn lộn, nhưng lại cử động được. Lần đầu tiên cảm thấy đau như vậy.

      Trang Nhã Khinh hiểu nếu hôm nay mình ra tay, chỉ sợ ông nội Tiêu qua được hôm nay. Nhưng bản lĩnh của mình cũng thể để cho người khác biết, Trang Nhã Khinh đành phải đắc tội với Tiêu Dật Phàm lần rồi. ", ra ngoài."
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 27: Món ngon của Huyết Nhan.

      Editor: Búnn.

      "Tôi sao?" Tiêu Dật Phàm muốn cầm tay ông nội giống như thời điểm ông nội phát tác trong quá khứ, nhưng lại bị Trang Nhã Khinh cản lại.

      "Đúng, chính là , ra ngoài." đợi Tiêu Dật Phàm kịp phản ứng, Trang Nhã Khinh đẩy ra khỏi phòng, hơn nữa còn khóa trái cửa lại.

      Tiêu Dật Phàm ở ngoài cửa, nhìn cửa phòng đóng chặt, trong đầu vẫn còn mơ hồ. Hình như mới là chủ nhân chứ, tại sao lại bị khách đuổi ra ngoài như thế này?

      " bé, con có biện pháp cứu ta sao?" Tiêu Mục chịu đau, khó khăn hỏi. ra ông cũng còn ôm cái gọi là hy vọng nữa, khám nhiều bác sĩ như vậy mà có hiệu quả. Cũng biết này có biện pháp gì để giúp mình. Có điều, bé là đồ đệ của Thanh Phong, hẳn là có biện pháp rồi. Tiêu Mục nghĩ đến chuyện này lại muốn cười, mình mới gặp Thanh Phong có lần, lại tin tưởng ông ta như vậy, bao gồm cả đồ đệ của ông ta nữa.

      "Có, nhưng ông nhất định phải đồng ý với con chuyện."

      "Con ." Chỉ cần có thể cứu ông có cái gì thể đồng ý đây?

      " thể cho người khác phương pháp con cứu ông, cho dù là cháu nội ông cũng được." Nếu đồng ý, tuyệt đối cứu, dù sao đây cũng là hiểu biết về cái siêu việt gì đó của loài người.

      "Được."

      "Quá trình rất đau đớn, ông có thể chịu đựng ?"

      "Đương nhiên rồi." Biết bản thân có thể giải thoát rồi, cách chuyện của Tiêu Mục nhàng hơn nhiều, mặc dù những đau đớn người càng thêm sâu hơn.

      Trang Nhã Khinh bắt đầu để tay lên đầu, Huyết Nhan ngoan ngoãn bò lên tay Trang Nhã Khinh. Động tác của Huyết Nhan có phần nhanh hơn, dù sao có thức ăn ngon chờ nó, đương nhiên là phải vui vẻ rồi.

      Quả nhiên, có thể thấy được nét kinh hoàng trong ánh mắt và vẻ mặt thể tưởng tượng nổi từ Tiêu Mục.

      "Ngoan, thoải mái ăn , vừa rồi mấy tên quỷ kia còn chưa lấp đầy bao tử của mày đúng ." Trang Nhã Khinh đến gần Tiêu Mục, ác quỷ người Tiêu Mục người Tiêu Mục càng thêm rối loạn.

      Trong lúc Tiêu Mục còn thần sắc nắm chặt cái chăn, răng cắn chặt, mồ hôi lạnh ngừng toát ra. Trang Nhã Khinh rút tấm vải ra, tùy tiện quấn quanh chút sau đó lập tức nhét vào trong miệng Tiêu Mục. dám đảm bảo Tiêu Mục có thể chịu đựng được , nhưng như vậy chính là biện pháp tốt nhất.

      Tiêu Dật Phàm ở bên ngoài cũng đứng nổi, vẫn qua lại, muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh được. Lý trí với ta là ta nên lấy chìa khóa mở cửa phòng, trực tiếp nhìn xem cuối cùng coa chuyện gì xảy ra, nhìn xem rốt cuộc Trang Nhã Khinh làm cái gì. Nhưng tình cảm lại với ta rằng Trang Nhã Khinh làm ông nội ta bị thương, bảo ta ra ngoài chắc chắn là có nguyên nhân, việc ta phải làm bây giờ chính là ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.

      Bên trong, Huyết Nhan từ đầu đến cuối vẫn bò về phía chân Tiêu Mục, Tiêu Mục cũng biết tại sao lại tin tưởng Trang Nhã Khinh như vây, lại có thể phản đối.

      Cấp bậc của Huyết Nhan và cấp bậc của ác quỷ chênh lệch rất lớn, Huyết Nhan vừa mới tới nhao nhao muốn bỏ trốn. Nhưng Huyết Nhan để nó trốn thoát, món ăn ngon đến miệng làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy chứ.

      Bọn ác quỷ vùng vẫy, lại bất lực như vậy.

      Khoảng giờ sau, ác quỷ bám ở cơ thể của Tiêu Mục bị Huyết Nhan ăn sạch sành sanh rồi. Chỉ thấy sau khi ăn màu hồng nhạt óng ánh trong suốt của Huyết Nhan tỏa ra ánh sáng lờ mờ, tia sáng dao động vài cái rồi lập tức biến mất. Ăn uống no nê, Huyết Nhan lấy được đầy đủ linh hồn oán hận, cơ thể càng thêm đỏ hơn chút, cũng còn trong suốt như trước nữa.

      Trang Nhã Khinh gọi Huyết Nhan trở về, Huyết Nhan vặn vẹo thân hình dài kia của nó, lại ngoan ngoãn quay lại đầu Trang Nhã Khinh, tạo thành cái nơ hình con bướm, nhắm mắt lại, hoàn toàn nhìn ra đó là con rắn.

      Lúc này Tiêu Mục thể dùng từ kinh hãi để hình dung tâm trạng của mình nữa, chuyện như vậy chính là lần đầu tiên ông gặp, có con rắn như vậy sao? Hơn nữa, bây giờ cả người còn cảm giác khó chịu nữa, hô hấp cũng nhàng hơn rất nhiề, cảm giác đặc biệt thoải mái.

      thể cho bất kỳ ai biết.”

      “Ta biết.” Cho dù ông ra cũng có người nào tin tưởng, người khác biết cho rằng ông già nên bị ngốc rồi.

      Trang Nhã Khinh mở cửa, cuối cùng Tiêu Dật Phàm cũng có thể được vào. ta ở bên ngoài nghe thấy gì cả, cuối cùng lại nghe thấy trang Nhã Khinh cho ông nội cho bất kỳ ai. Nhưng Tiêu Dật Phàm có thể nghe được thanh của ông nội tốt hơn rất nhiều, xem ra tinh thần cũng tốt hơn rồi.

      “Bây giờ tốt hơn rồi, chỉ là vết thối rữa ở chân cũng tốt nhanh lên như vậy.” Tôi quay lại lấy thuốc bôi đến, ra ngoài mang người.”

      “Cảm ơn. Con muốn cái gì, chỉ cần chúng ta có, nhất định cho con.” Tiêu Mục hỏi. Ông cho rằng mình cứ xuống như vậy, vĩnh viễn tốt lên được. Lúc quá đau đớn cũng từng có ý nghĩ tự sát, nhưng khi đó Phàm Nhi như vậy, ông nỡ để Phàm Nhi ở lại mình. Phàm Nhi còn cha mẹ, nếu ông cũng biết Phàm Nhi sống như thế nào. Về sau khi Phàm Nhi trưởng thành lại cho phép ông có suy nghĩ kia.

      Điều vui mừng nhất trong cuộc đời của ông chính là có đứa cháu nội Phàm Nhi kia.

      “Vậy, con muốn nửa cổ phần của ‘Thiên đường của nhân gian’.” Có tiền lấy cũng phí, hơn nữa đây là thù lao mình nên nhận được, trừ khi bọn họ cho rằng tính mạng của ông nội Tiêu đáng giá nhiều như vậy.

      “Được. Nếu muốn cả ‘Thiên đường ở nhân gia’ tôi cũng cho .” Tiêu Dật Phàm biết lần này ông nội được cứu rồi, vui mừng đến mức nước mắt cũng chảy ra.

      “Nam nhi có lệ bất khinh đạn. (1)” Tiêu Mục thấy, khóe miệng mang theo ý cười.

      (1)Nam nhi có lệ bất khinh đạn: được lấy trong bài bảo kiếm kí của Minh – Lý Khai Tiên. Có nghĩa là: ‘Đàn ông dễ khóc vì chưa động đến tận trái tim.’

      “Con chính là rất vui mừng. Khinh Khinh, cảm ơn .” Cảm ơn cứu người thân duy nhất của tôi.

      cần cảm ơn, tôi cầm thù lao, cho nên đây là trao đổi ngang giá. Được rồi, ông nội Tiêu cũng mệt mỏi rồi, để cho ông nội Tiêu nghỉ ngơi chút, ngày mai tôi mang thuốc qua đây cho mọi người.”

      Trang Nhã Khinh rời khỏi phòng, Tiêu Dật Phàm cũng theo sau. Mặc dù Tiêu Dật Phàm rất tò mò Trang Nhã Khinh chữa bệnh cho ông nội như thế nào, nhưng biết Trang Nhã Khinh cũng để cho ông nội ra, làm sao có thể cho ta biết đây. Cứ cho là y thuật thể truyền ra ngoài , dù sao cứu ông nội là được rồi.

      Ông nội là người thân duy nhất đời này của . Từ lúc còn rất cha mẹ bị tai nạn giao thông rời khỏi , sau đó lập tức sống với ông nội cho đến nay.

      “Bây giờ cũng có chuyện gì, cũng khuya rồi, tôi còn phải quay về.” Trang Nhã Khinh laasychieesc điện thại Nokia già cỗi của mình ra, khóe miệng Tiêu Dật Phàm giật giật chút, như thế nào cũng tin Trang Nhã Khinh dùng chiếc điện thoại này. Quần áo người người Trang Nhã Khinh có thể mua đủ trăm chiếc điện thoại khác rồi.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 28: Xuất tài năng mới.

      Editor: Búnn.


      Hỏng rồi, điện thoại hết pin, thảo nào thấy ai gọi điện cho . Bây giờ chắc đám người Tiểu sư huynh vội muốn chết rồi. ra ngoài lâu như vậy, điện thoại lại gọi được, với trình độ quan tâm của các sư huynh với , sợ là muốn lật trời rồi.


      "Cùng ăn cơm ."


      "Hôm khác, người trong nhà hẳn là sốt ruột lắm rồi."


      "Được. Tôi đưa về nhé?"


      " được, tôi có lái xe tới." Trang Nhã Khinh từ chối ý tốt của Tiêu Dật Phàm.


      "Cũng cho tôi cơ hội làm quý ông. Thôi, hôm nào mời . Vây tôi có thể đưa xuống tầng chứ?" Dáng vẻ của Tiêu Dật Phàm giống như đặc biệt đau thương, tan nát cõi lòng.


      "Haha. Được." Trang Nhã Khinh sợ nếu mình từ chối Tiêu Dật Phàm lần nữa ta khóc mất.


      "Sư phụ của bây giờ ở đâu? Ông nội của tôi từng tìm ông ấy rất lâu."


      " cư rồi." Chỗ Lăng Thiên môn kia, đủ để che giấu, đúng là cư rồi.


      Tiêu Dật Phàm sờ sờ mũi mình, trong giây lát tìm ra từ để . "Ngày mai khi nào qua đây?" Bây giờ mà Tiêu Dật Phàm bắt đầu chờ mong ngày mai Trang Nhã Khinh đến đây.


      " xác định, để xem khi nào tôi dậy ." có thói quen ngủ nướng, mỗi lần đều ngủ đến trễ mời rời giường. Lúc trước ở Lăng Thiên môn, khi mọi người đều rời giường luyện công chỉ có mình còn ngủ. Nghĩ đến những ngày ở Lăng Thiên môn, nghĩ đến thời gian mình được nâng trong lòng bàn tay, Trang Nhã Khinh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Làm sao bây giờ, lại bắt đầu nhớ bọn họ rồi.


      "Gặp lại." Trang Nhã Khinh vẫy vẫy tay, ngồi vào xe Maserati, nghênh ngang rời .


      Tiêu Dật Phàm quay lại cửa 'Thiên đường của nhân gian' nhìn Trang Nhã Khinh lái xe ra đường lớn, chậm rãi . "Tôi chờ ." Haiz, lời này nghe qua tại sao lại có cảm giác tình cảm nồng nàn như thế nhỉ.


      Trong ngày hôm nay, Trang Nhã Khinh biết để cho bao nhiêu người nhìn bóng lưng rời của , cùng lúc đó, trận đấu với Tiêu Dật Phàm ở 'Thiên đường nhân gian' bị truyền khắp nơi, có thể , Trang Nhã Khinh bắt đầu nổi tiếng, trở thành nhân vật mới nổi ở thành phố A rồi.


      Lúc trở lại biệt thự, trong nhà lại ai. Đầu tiên Trang Nhã Khinh sạc điện thoại của mình, sau đó khởi động máy, thanh báo tin nhắn ngừng vang lên từ chiếc di động Nokia cũ nát. Trang Nhã Khinh nhìn qua, tổng cộng có ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, trong đó của Phá Trần mười tám cuộc, đại sư huynh mười cuộc đại sư huynh mười cuộc. Lại còn rất nhiều tin nhắn, đều do các sư huynh gửi.

      Trang Nhã Khinh cũng xem nội dung của những tin nhắn này, chuẩn bị gọi cho các sư huynh lập tức có cuộc gọi tới, là Hạ Tĩnh Thiên.

      “Nhị sư huynh, bây giờ mọi người ở đâu? Em quay lại rồi.”

      “Cảm ơn trời, cuối cùng em cũng nghe máy rồi.” Hạ Tĩnh Thiên hơi cường điệu chút, ra cũng tính là cường điệu.

      “Điện thoại của em hết pin, mọi người ở cùng chỗ sao?”

      , bọn chia nhau tìm em rồi. Để gọi bọn họ về, liên lạc được với em, tất cả mọi người đều vội muốn chết.”

      Đầu tiên Trang Nhã Khinh tắm chút, sau đó lên mạng chờ các sư huynh trở về. Mở trang web ra, cửa sổ tin nhắn lập tức ra, vừa thấy, mẩu tin tức lớn nhất đó có ảnh chụp , phải mình là ai đây?

      Khóe miệng Trang Nhã Khinh giật giật, ở đây mọi người nhàn rỗi có chuyện gì làm sao? cũng phải minh tinh, cũng phải là nhân viên chính phủ, cũng phải là nhân viên nổi tiếng trong giới kinh doanh, lại có thể lên báo, nhưng lại đặc biệt nể mặt , là trang báo lớn nhất, biết nên khóc hay nên cười đây. Mẩu tin tức này, bằng với bản tin thị trưởng chết ngày hôm qua. Nghe thị trưởng mới nhậm chức cũng đến nơi, là người đàn ông trẻ tuổi, hoàn cảnh gia đình hình như rất lớn.

      Lúc này các sư huynh cũng lần lượt trở về. Người về đầu tiên là Phá Trần. Phá Trần đường rất mệt mỏi, vừa bước vào cửa ôm Trang Nhã Khinh vào trong ngực, vùi đầu vai .

      Trang Nhã Khinh khẽ cười, tay đặt lưng Phá Trần, nhàng vuốt ve.

      tìm em mãi mà tìm được.” thanh Phá Trần hơi run rẩy. Từ trước đến nay đều ở chung chỗ với Trang Nhã Khinh như vậy, chưa bao giờ có tình huống trong thời gian dài như vậy tìm thấy người. Lần này, cậu nóng nảy, ngờ, lúc tìm thấy Trang Nhã Khinh lại có cảm giác bất lực như thế.

      Cậu vẫn luôn đánh giá cao bản thân mình. Cậu vốn muốn rời , đến Yên Kinh, tự mình ra ngoài lang thang kiếm sống, lót đường cho Nhã Nhã, cho Nhã Nhã bến đỗ kiên cố, có thể bảo vệ Nhã Nhã tốt dưới vây cánh của mình. Nhưng lúc mới bước lên xe lửa nhận được điện thoại của nhị sư huynh, biết được Nhã Nhã còn chưa về, bản thân thầm nghĩ, có thể Nhã Nhã chỉ đâu chơi thôi. Đại khái là qua hơn tiếng, nhị sư huynh lại gọi điện hỏi cậu ở đâu, cũng thể liên lạc được với Nhã Nhã nữa rồi. Cậu cầm điện thoại gọi điện cho Nhã Nhã, nghe được giọng nữ xin lỗi lạnh lẽo truyền ra từ điện thoại kia, lúc đến đoạn điện thoại tắt máy, cậu đứng ngồi yên rồi.

      Xe lửa nếu đến trạm dừng lại, cậu chỉ có thể nhảy từ cửa sổ ra ngoài, quay lại tìm Nhã Nhã. Có lẽ lần này chính là cái cớ, là cớ để cậu quay trở về, cậu lập tức muốn cách xa Nhã Nhã nửa bước. Có thể ôm Nhã Nhã vào trong ngực, có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Nhã Nhã, ngửi mùi thơm người Nhã Nhã, tốt.

      “Được rồi, xin lỗi, lần sau để xuất tình huống như thế này nữa.” Trang Nhã Khinh hứa hẹn . Mắt cũng thấy được góc của bản tin, đó có tấm hình, đó là cảnh tượng người đàn ông nhảy xuống từ xe lửa. Ảnh chụp rất , hơn nữa xe lửa còn chạy, cho nên ảnh chụp cũng được ràng lắm, nhưng Trang Nhã Khinh chỉ cần liếc mắt cái lập tức nhận ra người đàn ông này, phải tiểu sư huynh ôm còn ai vào đây chứ.

      Trang Nhã Khinh ôm Phá Trần gì, Phá Trần yên lặng ôm Trang Nhã Khinh. Đàn ông đẹp trai, xinh đẹp. Xem ra chính là cảnh đẹp ý vui, cảnh tượng bình yên tốt đẹp này rất nhanh bị phá vỡ.

      “Phá Trần, tốc độ của cậu đúng là rất nhanh.” Hạ Tĩnh Thiên nhìn thấy Trang Nhã Khinh bình yên vô cũng cảm thấy an tâm.

      “Đúng, nhanh hơn người khác chút.”

      “Mọi người đều đói bụng rồi, hôm nay đến ai nấu cơm?” Hạ Tĩnh Thiên cởi áo sơ mi, cứ để trần qua lại trước mặt Trang Nhã Khinh, kiêng dè chút nào.

      “Nhị sư huynh, muốn cho em thưởng thức vết sẹo lồi người như thế sao?” phải Trang Nhã Khinh chưa từng nhìn qua, đừng như vậy chứ, dáng vẻ mặc quần đùi trước kia của bọn họ Trang Nhã Khinh vẫn nhớ .

      Hạ Tĩnh Thiên hơi tự tin nhìn Trang Nhã Khinh, ý đồ hấp dẫn ánh mắt của Trang Nhã Khinh: “Lần này tiểu sm sai rồi, nhìn xem, người đều là cơ bắp, lấy đâu ra sẹo nào?” Hạ Tĩnh Thiên cố ý làm động tác thể hình, cơ bắp người càng thêm . “Nhìn thấy cơ bụng sáu múi của chưa?”
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 29: Ăn bữa cơm cũng dễ dàng.

      Editor: Búnn.


      "Em thấy nếu còn tiếp tục tham ăn chịu rèn luyện như vậy, cơ bụng sáu múi sao, rất nhanh biến thành múi thôi." ra dáng người của Hạ Tĩnh Thiên rất tốt, chỉ mình Hạ Tĩnh Thiên, mà các vị sư huynh đều như vậy.


      Lúc Tiểu sư huynh Phá Trần, Nhị sư huynh Hạ Tĩnh Thiên mặc quầo áo, cũng nho nhã yếu đuối giống như thư sinh vậy, có gì khác nhau, mặc dù cao nhưng rất gầy, cũng chưa tạo nên tính uy hiếp gì. Người duy nhất mặc quần áo mà vẫn nhìn ra được dáng người tốt chỉ có Đại sư huynh Phá Thương rồi. Cho nên, Tiểu sư huynh và Nhị sư huynh thuộc loại mặc quần áo là cừu, cởi quần áo là sói, Đại sư huynh là sói nguyên chất.


      "..."


      "Mọi người cũng vất vả rồi, để bù đắp lỗi lầm cho việc em để các lo lắng cho em cả ngày, hôm nay em nấy cơm, các tắm , chạy ở bên ngoài ngày, cả người toàn là mồ hôi." Trang Nhã Khinh tắt trang tin tức, vào phòng bếp.


      Phòng bếp ở nơi này xấp xỉ to gấp ba lần ở Lăng Thiên Môn. Bên trong các loại dụng cụ đều rất mới, nhưng lại khó để nhìn ra nó thường xuyên được sử dụng.


      Trang Nhã Khinh quen thuộc lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, sau đó rửa rau thái rau để xào. Lúc thái rau chỉ có thể thấy tay Trang Nhã Khinh dao động ngừng, tốc độ rất nhanh, nhanh chóng thái xong, khoai tây được sử dụng dụng cụ chuyên dùng còn cẩn thận hơn, hơn nữa còn rất đều.


      Lúc các vị sư huynh từ phòng tắm lần lượt ra, vài món ăn được bưng lên bàn rồi. tự chủ hít sâu chút, cảm giác mùi thơm bay vào mũi chính là như vậy .


      "Tại sao tay nghề của Tiểu sư muội càng ngày càng tốt như vậy chứ? Còn tiến bộ hơn những người thường xuyên xuống bếp nấu nướng như bọn ." Hạ Tĩnh Thiên cảm thán . Chẳng lẽ phụ nữ mới là người thích hợp với việc bếp núc, đàn ông nên tránh xa nhà bếp sao?


      Ngược lại Phá Trần lại gì, nhìn Trang Nhã Khinh bận rộn trong phòng bếp, biết nghĩ gì.


      Người thẳng thắn nhất là Phá Thương, còn dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc trộm miếng thịt kho tàu, ăn say sưa ngon lành. Nồi canh cuối cùng cũng xong, Phá Trần vào bê nước canh giúp Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh chuẩn bị bát đũa.


      Bốn người vừa tròn bàn.


      Vừa mới chuẩn bị động đũa, điện thoại ở bên trong và bên ngoài liên tiếp vang lên. Trang Nhã Khinh từ màn hình nhìn thấy người đến, lại có thể là Mạnh Thiệu Phong. Mặc dù muốn mở cửa, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn mở cửa cho ta.


      để cho ta bước vào, Trang Nhã Khinh đứng ở cửa, sắc mặt tốt nhìn Mạnh Thiệu Phong, cũng nhìn đến thần sắc mừng như điên của ta. " tới đây làm gì?"


      "Tìm ." Mạnh Thiệu Phong vận dụng rất nhiều lực lượng tư nhân mới biết được người mang Trang Nhã Khinh chính là Phá Thương, sát thủ nổi tiếng thứ sáu thế giới. Lúc đấy ta lập tức nóng nảy, mãi đến lúc quản lý , Phá Thương giết người cũng có nguyên tắc, giết người ngoài nhiệm vụ của mình, trừ khi người nọ muốn chết. Nhưng dù sao ta cũng mang Trang Nhã Khinh , Mạnh Thiệu Phong tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Về sau từ miệng Lương Hy Tây biết được Trang Nhã Khinh có việc gì, nhưng ta vẫn muốn xác nhận chút.

      Lại biết được Trang Nhã Khinh có chút quan hệ với Hạ Tĩnh Thiên nhà họ Hạ, Hạ Tĩnh Thiên ở đâu bản thân ta cũng tìm được. Hôm nay ta thấy xe của Hạ Tĩnh Thiên theo. Có điều là tính cảnh giác của Hạ Tĩnh Thiên rất cao, bao lâu lập tức cắt đuôi ta. Có lẽ vận khí cảu ta rất tốt, đánh bậy đánh bạ lại có thể tìm được biệt thự này.

      Quả nhiên, Trang Nhã Khinh ở trong này.

      “Tìm tôi làm gì? Tiền cũng đền rồi, cơm cũng ăn rồi, hình như chúng ta cũng còn gì liên quan đến nhau nữa đúng ?” Người đàn ông này chính là có lòng tự trọng, muốn lúc lạnh lúc nóng, muốn dục cự hoàn nghênh (bên ngoài là từ chối, nhưng thực ra là rất mong đợi), để đến lúc ta sắp lại gần mình thoát ra, như vậy chính là điều khiến người đàn ông nhớ mãi quên.

      “Tôi…” Mạnh Thiệu Phong cũng biết mình tìm Trang Nhã Khinh làm gì. Có lẽ ta muốn kết bạn với , dù sao, ta và có duyên như thế, cũng tên với vợ của mình. “Là người bạn, thể quan tâm chút được sao?”

      “Hình như tôi chưa từng làm bạn với . Người cũng gặp được rồi, tôi cũng xảy ra chuyện gì, rất tốt, bây giờ có thể được chưa? Chúng tôi còn phải ăn cơm, thể tiếp đón khách được nữa rồi.” Trang Nhã Khinh chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách, tuyệt đối chừa chút mặt mũi nào cho Mạnh Thiệu Phong.

      Trang Nhã Khinh muốn đóng cửa, bỗng có ngoại lực đẩy cửa vào. Trang Nhã Khinh nhanh tay nhanh mắt lập tức né tránh, nếu có thể bị cửa kẹp vào tay rồi. Thấy người đến, Trang Nhã Khinh nở nụ cười chế nhạo. Người đẩy cửa phải là ai khác, chính là Lệ Phương.

      Lệ Phương càng tiều tụy hơn lúc trước, cũng càng già hơn. Hai mắt có tinh thần, hai hốc mắt lõm xuống, môi trắng bệch, mặt cắt còn giọt máu, thân thể suy yếu, tóc tai bù xù, quả nhiên chính là dáng vẻ từ bệnh viện tâm thần ra ngoài.

      Đại sư huynh từng với mình dọa Lệ Phương như thế nào, Lệ Phương làm việc trái lương tâm, đương nhiên cực kỳ chột dạ, mới bị mức đọ dọa như vậy lại có thể thần trí , còn dùng được. Ban đầu tại sao mình lại thua trong tay của ta cơ chứ, nghĩ ra.

      “Lệ Phương, tại sao lại chạy đến đây?” Mạnh Thiệu Phong tránh mặt , có chút dám nhìn thẳng vào mắt Trang Nhã Khinh, giống như nếu bị Trang Nhã Khinh nhìn thấy, có thể thấy hết những chuyện xấu xa mà ta làm trước kia. Việc cấp bách bây giờ là mang bà điên Lệ Phương này . ta đối với Lệ Phương, bây giờ ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét. Mình có thể tiếp tục nuôi ta, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      , đến đây để tìm con tiện nhân kia sao?” Lệ Phương hung tợn nhìn chằm chằm Trang Nhã Khinh, giống như Trang Nhã Khinh chính là người thứ ba chen giữa ta và Mạnh Thiệu Phong, Trang Nhã Khinh chính là người khiến Mạnh Thiệu Phong còn tốt với ta nữa.

      “Lệ Phương!” Mạnh Thiệu Phong hơi tức giận. Cứ kéo dài như vậy, hình tượng của ta bị người phụ nữ này làm hỏng.

      này là…dì của sao?” Nhìn qua đúng là hơi giống dì của Mạnh Thiệu Phong. Người ta thường , ‘đàn ông bốn mươi tuổi giống như cành hoa, phụ nữ bốn mươi tuổi giống như bã đậu’, dáng vẻ bên ngoài của Lệ Phương ở tuổi này giống bã đậu, chưa đến việc tổn thương về tinh thần, trước kia cũng chưa từng chăm sóc bản thân mình. Nhìn dáng vẻ kia của Lệ Phương giống như người bị nhiễm HIV vậy. Làm chuyện kia, bị như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

      Thời kỳ ủ bệnh của HIV rất dài, cho nên đến lúc này mới phát ra bệnh.

      “Trang Nhã Khinh, là Trang Nhã Khinh tìm đến đòi mạng của tôi sao?? A a a a …” Lệ Phương ôm đầu chạy ra. Mạnh Thiệu Phong trở thành người tốt nếu bỏ mặc quản Lệ Phương, nên đành vội vàng đuổi theo ta.

      “Xùy, còn dùng được, như vậy muốn chơi đùa cũng được rồi.” Trang Nhã Khinh lắc đầu vào dùng cơm. Chết tiệt, đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nếu lại có người đến, phải tróc da lóc thịt ta mới được.

      Trang Nhã Khinh đây mới đúng là còn gì để , quả nhiên, ông trời luôn muốn trêu đùa người khác, tốt linh, tốt lại linh. lát sau, chuông cửa lại vang lên. Lúc này, Trang Nhã Khinh mới cầm chiếc đũa lên, vừa mới gắp rau, vừa mới chuẩn bị đưa thức ăn vào miệng. Trang Nhã Khinh muốn bỏ qua tiếng chuông chết tiệt kia, nhưng tiếng vang làm cho người ta chịu nổi. muốn ra mở cửa Phá Trần đứng lên nhanh hơn bước.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :