1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10: thế giới chỉ có Lưu Vân.
      Editor: Búnn


      "Lão già, rốt cuộc là có chuyện gì? Làm thế nào mà con lại thành Thánh nữ rồi?" Thánh nữ? Thời đại này lại có thể có Thánh nữ sao? còn tưởng rằng chỉ trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký mới có loại Thánh Nữ này chứ.

      " ta cũng lắm, chỉ biết cái thứ đầu con kia là Thánh vật của Lăng Thiên môn chúng ta. Ngay cả nó còn sống ta cũng biết, nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa từng thấy nó động đậy. Có điều là nhìn các vị Trưởng lão cũng giống giả bộ, chắc là Thánh vật am hiểu tâm linh nên muốn nhận chủ, Thánh vật này cố tình nhận con là chủ nhân của nó, cho nên tạo thành Thánh nữ gì đó." Điều Thanh Phong đoán cũng sai biệt lắm, chuyện xảy ra đúng là như vậy.

      "Chẳng lẽ người cũng biết?" Người làm môn chủ, đúng là đủ kìm nén, lại có thể cái gì cũng biết.

      "Xú nha đầu, ánh mắt kia của con là có ý gì?" Thanh Phong giậm chân, ông quá kìm nén rồi vậy mà còn bị con nhóc này cười nhạo, ông dễ dàng lắm sao.

      Từ lúc bắt đầu Phá Trần vẫn gì, sau khi nghe lúc bỗng nhiên chen miệng . "Thánh nữ giống Ba Tư dạy Thánh nữ trong Ỷ Thiên Đồ Long ký được phép kết hôn chứ?"

      " ràng lắm, ngay cả có cách Thánh nữ này hay ta cũng biết làm sao có thể cái gì về quy củ của Thánh nữ đây?" Thanh Phong liếc Phá Trần cái.

      Phá Minh cũng ."Cho dù thể như thế nào? Vì sao chúng ta phải tuân thủ cái quy củ này chứ?" Câu này chắc là câu dài nhất mà Phá Minh từng từ trước tới nay rồi.

      "Nhất định là đúng rồi, bây giờ ngay cả bốn vị trưởng lão cũng phải dạy bản lĩnh của bọn họ cho chúng ta, hơn nữa coi như dạy nhóm người chúng ta cũng đánh lại Huyết Nhan, chúng ta còn sợ chuyện gì chứ?"

      "Đúng."

      Trang Nhã Khinh lên lời."Lúc các người thảo luận vấn đề có nên hỏi trước người trong cuộc chút ? Tại sao đều là đức hạnh này nha? Chuyện này phải là thể xảy ra sao, vạn nhất quy củ của Thánh nữ này còn phải có càng nhiều chồng càng tốt sao, giống như Nữ Hoàng Đế đó?"

      " được."

      Mẹ nó, hai vị su huynh cùng nhau gạt bỏ.

      nhảm, trong lòng hai người bọn họ tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, lại còn càng nhiều càng tốt sao, tốt nhất là được.

      " thảo luận vấn đề này nữa, dù sao cũng có gì nguy hiểm, ngược lại lại có chỗ tốt, buổi tối vụng trộm mà mừng thôi. Nhớ nghỉ ngơi tốt chút, ngày mai phải bắt đầu theo các trưởng lão học tập rồi." Lưu Vân cười cười . "Nhã Nhã, con theo ta qua đây."

      "Dạ..."

      Lưu Vân kéo Trang Nhã Khinh vào phòng ngủ của mình.

      "Tại sao ta phát người con có mị thuật(1) nhỉ? Con luyện nó sao?" Vẻ mặt Lưu Vân có chút tốt. Mặc dù Nhã Nhã mới mười ba tuổi, nhưng nếu như nghe bà luyện tập mị thuật tại sao còn có thể làm cho người ta có cảm giác cực kỳ trong sáng mà phải cực kỳ quyến rũ như vậy chứ? Mặc dù phát dục cũng coi như là tệ, mười ba tuổi hẳn là B nhỉ? Thời gian phát triển về sau còn rất dài nha...

      (1)Mị thuật: Kỹ thuật quyến rũ.

      "Có chứ, chỉ có điều là có khả năng thu lại thôi, ở nhà còn dùng mị thuật làm gì?" Trang Nhã Khinh hỏi ngược lại. học tập và rèn luyện mị thuật chủ yếu là để cho Lưu Vân vui vẻ, thứ hai chính là dễ dàng nếu về sau phải dùng đến.

      Sắc mặt Lưu Vân lúc này mới tốt hơn chút, cười ."Haha, vậy mà ta lại quên mất điều ấy. Đến đây, để sư thúc nghiệm thu chút thành quả nào." Đây chính là bản lĩnh mà bà vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất.

      Lúc này Trang Nhã Khinh mới thi triển mị thuật. Những cái khác thay đổi gì, chỉ là lúc Trang Nhã Khinh cười lên, lập tức biến thành người vô cùng quyến rũ. Lưu Vân chỉ nhìn thoáng qua mà cảm thấy nếu mình là đàn ông nhất định nhào lên ngay lập tức rồi.

      "Khụ khụ." Lưu Vân dùng ho khan để che dấu xấu hổ của mình."Rất có năng lực."

      Trong nháy mắt cái loại sức quyến rũ mạnh mẽ này biến mất.

      "Như thế nào? Sư thúc, có được ạ?" Trang Nhã Khinh cũng muốn biết hiệu quả của mình như thế nào. "Haizzz, sư thúc, tại sao người lại chảy máu mũi rồi?"

      Lưu Vân lau sạch máu mũi rồi mới trả lời. "Thấy hiệu quả thôi sao? Chúc mừng con, con hoàn toàn tiếp thu được nội dung chủ yếu của mị thuật rồi." Quả nhiên là nhìn lầm, con nhóc kia có thiên phú đó.

      "Con cảm thấy con có thể cần luyện nữa, cứ như vậy là được rồi. Nếu muốn luyện đến trình độ như sư thúc có khả năng. Sư thúc mới đúng là để bản thân hợp làm với mị thuật, mỗi lần giơ tay nhấc chân kia đều lộ ra mị thuật."

      "Vì sao luyện nữa? Với tư chất của con rất nhanh có thể vượt qua ta."

      " thế giới này chỉ có sư thúc thôi, con cũng muốn trở thành sư thúc thứ hai." Trang Nhã Khinh lắc đầu . chỉ muốn làm chính mình, Trang Nhã Khinh.

      "Được rồi, ta cũng miễn cưỡng con. Dù sao con cũng tiếp thu hết rồi, còn lại phụ thuộc vào bản thân con thôi." Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Lưu Vân muốn thừa nhận điều Trang Nhã Khinh vừa cũng được. Nếu Trang Nhã Khinh luyện được giống bà, Trang Nhã Khinh lại phải là Nhã Nhã rồi.

      "Sư thúc." Trang Nhã Khinh ôm vòng eo nhắn của Lưu Vân, bộc lộ vẻ đáng của .

      "Đúng rồi, ngày mai Đại sư huynh của các con trở về rồi."

      "Dạ?" Chính là người dùng viên đạn bắn chết cùng với đứa của , Phá Thương? Cơ thể Trang Nhã Khinh cứng nhắc. Nếu Lưu Vân nhắc tới dường như quên người đàn ông này giết mình.

      Tranh Nhã Khinh lập tức gập người trong lòng Lưu Vân, làm sao có thể cảm nhận được khi Trang Nhã Khinh nghe thấy tin Phá Thương sắp trở về trong nháy mắt cứng người đây. Lưu Vân nhàng sờ bả vai Trang Nhã Khinh, an ủi . "Con sợ Đại sư huynh sao?"

      " phải." Chỉ là có chút thoải mái thôi.

      "Mặc dù Đại sư huynh của các con là sát thủ, nhưng là người tốt. Nhớ vài năm trước, sau khi Phá Thương hoàn thành nhiệm vụ của mình, lại mang thi thể người kia về, tự mình an táng."

      "Cái gì?" Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh đẩy Lưu Vân ra."Người mà người có phải là người phụ nữ ?"

      "Đúng rồi, sao vậy?"

      "Sáu năm trước?"

      "Đúng vậy." Mặc dù Lưu Vân biết tại sao bỗng nhiên Trang Nhã Khinh lại kích động như thế, nhưng vẫn thành trả lời vấn đề của Trang Nhã Khinh.

      "Tại sao con lại biết?"

      "Đêm đó phải con bị thương sao, hơn nữa buổi tối nó mới trở về nên đương nhiên là con biết rồi."

      "Vì sao cho con biết?" Trang Nhã Khinh kích động lúc. Làm sao có thể kích động? Đó là thân xác của mà.

      "Vì sao lại phải cho con?" kỳ quái, bà chưa từng thấy Trang Nhã Khinh thất lễ như vậy.

      Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh túm láy cánh tay vừa mới buông ra của Lưu Vân. Cũng đúng thôi, bọn họ lại biết là ai, làm sao có thể vô duyên vô cớ cho những điều này. Là mình quá kích động rồi. "Người có biết ta chôn người phụ nữ kia ở đâu ?" mình là người phụ nữa kia phải là khó chịu bình thường.
      honglakthuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 11: Khó kiềm chế cảm xúc.

      Editor: Búnn.


      "Ở sau núi." quan tâm ánh mắt khó hiểu tìm tòi nghiên cứu của Lưu Vân, Trang Nhã Khinh chạy về phía sau núi.

      Đến phía sau núi Trang Nhã Khinh mới bắt đầu hối hận, vừa rồi quên hỏi ở chỗ nào sau núi, phía sau núi lớn như vậy. làm sao tìm được? Vừa rồi ra ngoài cũng rất vội cũng mang điện thoại.

      Bây giờ mà trở về rất rầy rà, nhỡ vận khí của tốt có thể tìm được ngay sao?

      chứng minh, vận khí của thực tốt. Tìm khoảng giờ, nhưng gặp phải là nhện độc cũng là rắn độc hoặc cái loại động vật . Mặc dù Trang Nhã Khinh sợ nhưng cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng, những con vật này cho rằng Trang Nhã Khinh chẳng qua chỉ là bé vô hại, cho nên cũng chỉ có thể ôm hận đầu thai, chỉ hy vọng kiếp sau có thể thông minh hơn chút.

      Cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng tìm được phần mộ. Thời gian sáu năm ai từng dọn dẹp chỗ này, hơn nữa lúc trước Phá Thương cũng chỉ chôn rất sơ sài, chỉ dùng bùn đất để chôn, dùng tảng đá dài khắc tên Trang Nhã Khinh lên mặt trước, sau đó dựng trước phần mộ, cứ như vậy phần mộ đơn giản hoàn thành. Quả nhiên, ngắn gọn. Trông khá giống phần mộ của vị cao nhân nào đấy trong phim võ hiệp lúc họ mất sau khi quy giang hồ.

      Trong khoảng thời gian vài năm có ai tới chỗ này, mặt mọc đầy cỏ dại. Bây giờ đúng là lúc xuân về hoa nở, ở mặt còn có chút hoa dại nở rất đẹp.

      Trang Nhã Khinh lắc đầu, bắt đầu làm sạch cỏ dại. Bỗng nhiên, Trang Nhã Khinh nhớ tới câu chuyện cười. Chuyện kể rằng, có đêm khuya mới trở về nhà, đằng sau có người đàn ông vẫn luôn theo . Để về được nhà phải qua nghĩa trang, trong lòng đó có mưu kế. Vì thế, này lập tức đến chỗ nghĩa trang đó, sau đó câu, vừa vặn để cho người đàn ông theo dõi nghe được. Người đàn ông đó sau khi nghe thấy được câu đó, sợ tới mức tè ra quần rồi chạy mất cả dép. kia . "Cuối cùng về đến nhà rồi."

      Nhìn người đàn ông bị mình dọa , cười ."Lá gan vậy mà cũng dám chơi trò theo dõi tôi sao?" Vừa mới chuẩn bị rời nghe thấy loạt thanh gõ gõ. theo thanh đó, thấy đúng là có ông lão khắc bia mộ, thanh kia chính là do ông ta tạo ra. hỏi. "Ông à, ông làm gì thế?" Ông lão kia cũng câu, lập tức dọa kia đến hôn mê bất tỉnh. Ông lão ."Bọn họ khắc sai tên của ta rồi."

      nhớ lúc vừa mới thấy câu chuyện cười này, cười đến ngàn hoa rơi loạn (1), Mạnh Thiệu Phong còn hỏi cười gì vậy. nghĩ tới có ngày lại có thể tự dọn dẹp phần mộ của mình như hôm nay.

      (1)Ngàn hoa rơi loạn: Dùng để miêu tả thanh khéo léo dễ nghe

      " là ai." Trang Nhã Khinh chăm chỉ nhổ cỏ phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh lạnh như băng, thể phủ nhận, Trang Nhã Khinh bị hù dọa rồi. Chỉ là Trang Nhã Khinh lập tức phản ứng kịp, thanh ở đằng sau kia phải là của Phá Thương sao, vĩnh viễn thể quên được giọng của .

      Trang Nhã Khinh quay đầu lại, tay vẫn tiếp tục làm việc, vừa tiếp tục nghiệp nhổ cỏ vừa . " là, lại có thể nhiều năm như vậy có người nào chịu nhổ cỏ cho tôi chút, ngủ ở phía dưới khó chịu muốn chết."

      Mặc dù Phá Thương là sát thủ, đều vì thái độ làm người của mình mà làm tiên tan tiền tài. Nếu làm sao Phá Thương còn có chút lương tâm để phơi thây đường cái như thế, lại còn tự tay mai táng cho , cũng coi như xong, so đo với ta nữa, ai bảo ta còn là Đại sư huynh của chứ.

      Phá Thương càng nghe cảm cảm thấy thích hợp, rốt cuộc người này là ai? Tại sao vừa mới trở về lập tức gặp được người quái dị như vậy?

      Lúc trước cũng có chút hối hận khi giết Trang Nhã Khinh, chẳng qua người chết thể sống lại, chỉ có thể mang thi thể Trang Nhã Khinh về đây mai táng. Người phu nữ thuê ta giết người kia, đương nhiên để ta dễ chịu. Bây giờ biết người phụ nữ kia có từ bệnh viện tâm thần ra ngoài chưa?

      Ban đầu bình thường chỉ làm buôn bán lớn. Lần này cũng là nhận buôn bán bên ngoài của người quen biết, nhưng người kia có việc, vừa lúc rảnh rỗi, lập tức giúp tay, ngờ lại làm cho hối hận đến tận bây giờ. Cả đời của Phá Thương làm hai chuyện mà vô cùng hối hận, chuyện là bái Thanh Phong làm sư phụ, chuyện là giết Trang Nhã Khinh.

      "Rốt cuộc là ai?" Thấy Trang Nhã Khinh câu nào, Phá Thương lại hỏi.

      "Tôi là ai? Tôi là Trang Nhã Khinh. Tôi với oán hận, lại giết tôi cùng với đứa của tôi, còn muốn chôn tôi ở cái nơi quỷ quái này, nhiều năm như vậy ai đến thăm tôi, cỏ dại cũng nhiều như vậy rồi." Trang Nhã Khinh lạnh lùng , quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn Phá Thương. Trang Nhã Khinh biết, làm như vậy, khi Phá Thương thấy ánh mắt của , có lẽ càng thêm tin tưởng chính là Trang Nhã Khinh. sợ tin, chỉ sợ tin.

      " là Trang Nhã Khinh?" Phá Thương lại hỏi. ra bây giờ tin bé trước mắt này chắc chắn là Trang Nhã Khinh rồi. Nếu bé này làm sao có thể biết đồng thời giết chết đứa của Trang Nhã Khinh chứ? Huống hồ, ánh mắt này quá giống. bé này, có lẽ là bị Trang Nhã Khinh ám ảnh rồi.

      Phá Thương đoán cũng khác lắm, ra phải là ám ảnh, mà là mượn xác hoàn hồn thôi.

      Trang Nhã Khinh cười lạnh."Nếu nghĩ là ai?"

      Ban đầu Trang Nhã Khinh chỉ muốn đùa Phá Thương chút, nghĩ tới phản ứng của lại có thể lớn như vậy. Chỉ thấy hốc mắt của Phá Thương hơi đỏ lên.

      " làm sao? Haizz, tôi lại chưa trách . phản ứng mạnh mẽ như thế làm gì? Chẳng lẽ mỗi lần giết người đều cảm thấy áy náy sao? Vậy làm sát thủ để làm gì?" Điều Trang Nhã Khinh chịu được nhất chính là nhìn người khác khóc, người khác vừa khóc lập tức mềm lòng rồi. Cho nên mới nước mắt chính là khắc tinh lớn nhất của Trang Nhã Khinh.

      nghĩ tới tên sát thủ lạnh lùng lại có thể có mặt đáng như vậy. Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh cảm giác thấy mình giống như chơi trò ngày khắc phục thói xấu sợ người khác rơi nước mắt, trở nên có chút thích xem người khác rơi nước mắt rồi, mặc dù Phá Thương người ta hoàn toàn có rơi nước mắt.

      Đừng cho rằng Phá Thương xuất vẻ mặt như vậy là rất kỳ lạ, cần phải ngẫm lại, thời gian sáu năm, có buổi tối Phá Thương mơ thấy Trang Nhã Khinh cả người toàn máu ngã trước mặt ta, tự trách cùng áy náy theo cả ngày. Ngay cả cũng biết nguyên nhân cuối cùng là gì.

      Bây giờ gặp phải tình cảnh này, là, là khó kiềm chế cảm xúc mà.
      honglakthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 12: Đại sư huynh, huynh là dũng mãnh.
      Editor: Búnn.


      Sát thủ lạnh lùng hổ là sát thủ lạnh lùng, Phá Thương cũng chỉ luống cuống có lúc thôi, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong mắt vẫn còn chút gì đó, dường như có thể dùng gió thổi mây trôi để hình dung.

      Phá Thương ho hai tiếng. "..." Phá Thương có chút ngượng ngùng, muốn lại thôi.

      Nhưng Trang Nhã Khinh lại nhịn được, muốn lập tức thẳng là được, thân là đàn ông ấp a ấp úng cái gì, cứ thế này giống cái quái gì. "Có lời , có rắm phóng."

      "...lâu như vậy rồi mà tại sao đầu thai?"

      Vấn đề này, hỏi ra miệng là xấu hổ mà, là người mà giết cả nhà đó.

      "Haha..." Trang Nhã Khinh nhịn được cười lên. ta ấp a ấp úng vì vấn đề này sao? Chỉ có điều là nên giải thích như thế nào đây? Bịa lý do gì đây?

      ra nếu Trang Nhã Khinh phát Phá Thương còn có mặt đáng như vậy, ấn tượng với Phá Thương lại tăng thêm vài phần, Trang Nhã Khinh còn muốn tìm nguyên nhân để Phá Thương có thể áy náy cả đời ấy chứ. có thể bởi vì đứa chưa ra đời nên có khả năng được đầu thai, cho nên dùng cơ hội đầu thai của mình cho đứa , cũng chỉ có thể làm du hồn dã quỷ thôi. như vậy, tin chắc rằng nhất định Phá Thương áy náy.

      " chôn tôi ở nơi lạ nước lạ cái này, tôi tìm thấy đường. Nếu tiễn tro cốt của tôi về nhà trước của tôi , chồng tôi phải tìm cho tôi nơi để an táng." Ừ, đúng, tốt nhất là như thế này. Như vậy lại có thể xua tan nghi ngờ của Phá Thương, còn có thể thuận tiện dọa tên đàn ông phụ lòng kia trận. Nhưng lại có chút có lỗi với thân thể của mình rồi.

      "Được." Phá Thương hai lời lập tức đáp ứng, chút cầu ấy đối với quá dễ dàng rồi."Còn có cầu gì khác ? Chỉ cần tôi có thể làm được nhất định tôi làm."

      "Bảo vệ này tốt, nếu bé này theo tôi, có lẽ tôi phải sống trong độc rồi." Lời dối là cứ thế cứ thế mà tuôn ra.

      "Được." biết bé này từ đâu tới, chẳng lẽ là đồ đệ sư phụ mới thu nạp sao?

      " được chuyện của tôi cho người khác biết, người nào cũng cho phép." ra phải rời khỏi môn phái rồi.

      "Được"

      "Tôi đây, nhớ những chuyện đáp ứng với tôi nhất định phải làm được."

      "Thực xin lỗi." Đây là lần đầu tiên trong đời Phá Thương ba chữ này.

      " sao."

      Trang Nhã Khinh giả vờ ngất . Ngã người về phía sau. Nếu Phá Thương thức thời đỡ được , cho nên cũng cần lo lắng mình trực tiếp ngã xuống đất. Quả nhiên lúc ngã xuống, Phá Thương vững vàng đỡ được , hơn nữa còn ôm lên vào trong sân .

      "a a a a a...." Trang Nhã Khinh hét lên tiếng.

      Nghe thấy tiếng kêu của Trang Nhã Khinh, mấy người Thanh Phong, Lưu Vân, Thấm Tuyết còn có Phá Trần Phá Minh đều vội vàng dừng chuyện mình làm lại chạy ra, cho rằng Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện gì.

      ngờ bọn họ vừa tới lại thấy Trang Nhã Khinh ở trong lòng Phá Thương.

      "Con làm gì với tiểu sư muội thế?"

      "Phá Thương, con về từ bao giờ thế?"

      "Để sư muội xuống."

      "Để Nhã Nhã xuống."

      "Đại sư huynh, tại sao lại ôm Nhã Nhã?"

      Mọi người đồng thanh hỏi. Phá Thương nghĩ thầm rằng, vị tiểu sư muội này hình như rất được chào đón phải, ngay cả sư phụ nổi giận thất thường cũng quan tâm đến như vậy.

      Xem ra nếu trả lời mấy vị này bỏ qua. "Con vừa mới trở về, chẳng qua con chỉ ôm tiểu sư muội đáng này thôi, người đàn ông ôm người phụ nữ như vậy, ý tứ trong đó mọi người tự hiểu là được." Xem tiểu sư muội như phụ nữ sao? như đứa vậy, mặc dù , ừ, có chút đầy đặn, có lỗi có lõm rồi, nhưng chung quy đứa vẫn là đứa . Chẳng qua là cứ muốn trêu chọc hai thằng nhóc xù lông kia thôi. Nếu đoán nhầm, hai thằng nhóc này chắc chắn là tiểu sư đệ của rồi.

      Quả nhiên, mọi người có suy nghĩ riêng của mình. Vì sao ánh mắt đầu tiên cảm nhận được lại là lạnh lùng gì sánh được, có chút tình người nào chứ, tại sao lại nhìn nhầm nhỉ? Trang Nhã Khinh im lặng trong lòng.

      " là Đại sư huynh phải ?" Trang Nhã Khinh chớp chớp mắt, đâu còn ánh mắt sắc bén vừa rồi kia, Phá Thương vừa thấy lập tức biết Trang Nhã Khinh rồi, có lẽ, vĩnh viên trở lại nữa. Dáng vẻ này, mới phù hợp với tuổi của tiểu sư muội này.

      "Đúng rồi." Có thể, ra cần Trang Nhã Khinh nhắc nhở, cũng tốt với tiểu sư muội .

      "Đại sư huynh, mạnh mẽ." Trang Nhã Khinh hâm mộ nhìn Phá Thương." lại có thể quang minh chính đại ra những câu bỉ ổi như vậy. Đại sư huynh, em hâm mộ ."

      Phá Trần và Phá Minh nôn nóng, thể để cho vị Đại sư huynh chưa từng gặp mặt này đoạt tiểu sư muội (Nhã Nhã) của mình được. " mau để tiểu sư muội (Nhã Nhã) xuống."

      "Haha, lần này hai vị sư huynh ăn ý nha." Tâm tư của Phá Trần và Phá Minh đối với phải là biết, nhưng bây giờ muốn bàn luận về vấn đề này, hơn nữa, Phá Trần cùng Phá Minh đều còn , nhất định có rất nhiều chuyện biết, chỉ là bọn họ có thiện cảm hơn đối với tiểu sư muội mà thôi.Cho nên vẫn giả bộ ngu ngốc, đối mặt với vấn đề như vậy, dù sao tất cả mọi người đều còn , còn có rất nhiều thời gian.

      "Ai ăn ý với cậu ta chứ." Lại cùng ra lúc.

      "Còn ." Trang Nhã Khinh cười trộm.Trang Nhã Khinh quên mất bây giờ mình vẫn ở trong lòng Phá Thương, nhưng Phá Trần Phá Minh làm sao có thể quên được.

      "Mau xuống đây, tại sao em có thể để người lạ ôm mình như vậy chứ?" Hừ...Cậu nhận vị Đại sư huynh này.

      "Đại sư huynh, tay của quá nhiều cơ bắp rồi." Trang Nhã Khinh vừa chọc chọc cơ bắp cánh tay của Phá Thương vừa cảm thán .

      " cũng có thể luyện được cơ bắp." Nhìn , vậy mà còn ăn ý.

      "Haha." Trang Nhã Khinh cười duyên.

      "Thương Nhi, con theo ta vào đây." Sư phụ có lệnh, Phá Thương đặt Trang Nhã Khinh xuống, theo Thanh Phong vào thư phòng của ông.

      "Sư phụ."

      Thanh Phong tự nhiên ngồi xuống, sau đó sắc mặt có chút nặng nề . "Con tìm nhà họ Cố , chủ nhân nhà bọn họ chính là vị hôn phu của Nhã Nhã."
      honglakthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 13: Vị hôn phu.
      Editor: Búnn.


      "Vị hôn phu?" Tiểu sư muôi có vị hôn phu rồi sao?

      "Ừ, sáng hôm nay ta mới biết Nhã Nhã là Thánh nữ mấy trăm năm chưa xuất của Lăng Thiên môn ta. ra ta cũng biết có tồn tại Thánh nữ, sáng hôm nay các Trưởng lão xuất , mới biết được Huyết Nhan nhận chủ mà chủ nhân mới của Huyết Nhan chính là Nhã Nhã. Ta vừa mới xem lại quyển sách được truyền lại của Lăng Thiên môn chúng ta, là mỗi vị Thánh nữ đều do Huyết Nhan nhận chủ tạo ra, mà chồng của Thánh nữ, nhất định phải là chủ nhân của nhà họ Cố. Lần xuất của vị Thánh nữ trước đó là ba trăm năm rồi, Thánh nữ đó cũng được gả vào nhà họ Cố, sinh cho nhà họ Cố nam nữ, đứa Thánh nữ sinh ra cũng cần phải trải qua Huyết Nhan nhận chủ, nếu nhận được, bé đó chính là vị Thánh nữ tiếp theo, nếu phải cũng chỉ có thể trả lại Huyết Nhan. Chỉ là, con của vị Thánh nữ đó được Huyết Nhan nhận chủ, sau khi vị Thánh nữ đó mất Huyết Nhan mới lại trở về. Dựa vào quy định của tộc Thánh nữ nhất định phải gả vào nhà họ Cố. Nếu phải chịu lời nguyền." Trước khi phải thảo luận đến vấn đề quan trọng này, nếu hai tiểu đồ đệ này của mình mà biết, chỉ sợ ầm ĩ dữ dội rồi.

      Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay. " được." Cửa bị đẩy mạnh ra. Phá Trần Phá Minh cùng xông vào, cùng còn người trong cuộc Trang Nhã Khinh, Thấm Tuyết cùng Lưu Vân.

      "Điều này phải là chuyện ta có thể quyết định."

      " lấy, ai lấy con sao? Lời nguyền kia, có thể tin tưởng ?" Thanh Phong ném cho đám người Trang Nhã Khinh quyển sách cũ."Các con tự xem ." Bọn họ cho rằng ông nguyện ý sao? Nhưng nếu làm như vậy người bị thiệt thòi vẫn là nhóc con thôi.

      Trang Nhã Khinh mở quyển sách ra, bên trong ghi lại toàn bộ tất ra những chuyện lớn xảy ra từ lúc sáng lập Lăng Thiên môn tới nay, có chút hương vị sách sử cổ đại. Trong đó, có việc là, ban đầu Huyết Nhan nhận chủ, lại nhận có người . đó chưa từng gặp người nhà họ Cố, làm sao có thể đồng ý rời người mình gả vào nhà họ Cố đây? Vì vậy này bỏ trốn cùng người của mình.

      lâu sau, người mang thi thể trở lại, gương mặt của biến đổi hoàn toàn, cơ thể hoàn toàn có thể dùng trăm ngàn vết thương để hình dung.

      Người của cũng điên rồi, sau khi trở về nghe cái gì chỉ ầm ĩ muốn trả thù. Theo lời từ miệng của người , lúc trước sau khi bọn họ rời , lập tức đến trấn , cuộc sống ở nơi đó rất vui vẻ. Nhưng quá vài ngày, bắt đầu đau đầu, khám rất nhiều thầy thuốc cũng biết nguyên nhân.

      Đầu càng ngày càng đau, thậm chí bắt đầu phát điên, đôi khi còn cầm dao đuổi theo ta đòi chém.

      Cuối cùng, người tận mắt nhìn thấy có rất nhiều con rắn vừa vừa dài chui từ đầu ra, chui từ trong cơ thể ra. Hình ảnh kia, cực kỳ kinh khủng.

      Người cũng được cứu, về sau bị môn chủ giết.

      "Đây là sao?" Phá Trần hỏi. Bên trong miêu tả cảnh tượng có rất nhiều con rắn vừa vừa dài chui ra từ các nơi cơ thể , quá kinh khủng rồi.

      "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?"

      "Thà tin là có còn hơn là ." Phá Thương, Lưu Vân bình tĩnh phân tích.

      "Con cũng cảm thấy chuyện này cũng có chỗ đáng tin." Thấm Thuyết nhìn con rắn màu hồng nhạt yên lặng quấn thành cái nơ hình con bướm đầu Trang Nhã Khinh.

      Ánh mắt mọi người đều theo ánh mắt Thấm Tuyết nhìn về con rắn màu hồng nhạt đầu Trang Nhã Khinh. Ban đầu cảm thấy độ tin cậy cao, nhưng bây giờ nghĩ lại, đúng là nhất định vẫn có độ tin cậy nha. Có rắn màu hồng nhạt, có nhận chủ, nhưng lại yên tĩnh như vậy, còn là cái nơ hình con bướm, hơn nữa còn có chuyện trong thời gian dài mà có thể ăn uống như vậy, những cái khác đều có thể giải thích được rồi.

      Có lẽ, con rắn chui ra từ trong cơ thể của kia đều là do Thánh vật Huyết Nhan làm.

      Phá Thương cũng nhìn cái nơ hình con bướm đầu Trang Nhã Khinh, có gì đúng nha, tại sao vẻ mặt mọi người đều kỳ quái như vậy?

      "Ném con vật ma quỷ này xuống." Phá Trần chuẩn bị bắt lấy Huyết Nhan, ai ngờ bỗng nhiên Huyết Nhan mở mắt, ngoảnh mặt về phía Phá Trần lộ ra răng nanh nhọn hoắt.

      Phá Thương đứng cùng phía với Phá Trần, cho nên cũng thấy được. Có cái gì ta chưa từng thấy qua, người chết đầy đất, giòi bọ bò đầy người, mặt ta đều có thể đổi sắc mà bước qua thi thể đó, giẫm nát mấy con giòi đó, nhưng ta vừa cảm thấy da gà của mình đều nổi lên. Vừa rồi ta vẫn cho rằng cái đò cùng lắm chỉ là dây buộc tóc thôi, ngờ, ngờ nha.

      "Cái này chính là Thánh vật Huyết Nhan mà sư phụ người đến?"

      "Ừ."

      "Chuyện kia bây giờ phải làm sao?"

      "Yên lặng theo dõi biến hóa." Trang Nhã Khinh ." Đại sư huynh, cũng cần tìm nhà họ Cố gì đó, qua vài năm nữa em tự mình tìm. Cái này có quy định trước bao nhiêu tuổi phải gả đúng ?"

      "Có, mười tám tuổi."

      "Mẹ nó, con mẹ nó biến thái." Trang Nhã Khinh nóng nảy trực tiếp tục.Nếu ai gặp được chuyện giống như chỉ sợ đều muốn điên lên rồi. chẳng qua là nóng nảy tục câu mà thôi.

      ngoài ý muốn, Trang Nhã Khinh thấy khóe miệng Phá Thương giật giật, xem ra vị Đại sư huynh này của còn có chút thích ứng kịp nha, haha.

      Có điều là, Trang Nhã Khinh tục nhưng vẫn có được hưởng ứng, quả , vô cùng vô cùng biến thái, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý.

      "Bây giờ con mới mười ba tuổi, thời gian vẫn còn năm năm, con cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, cho nên lời nguyền này chưa chắc linh nghiệm. Con dùng thời gian bốn năm để tìm ra đáp án, nếu trong vòng bốn năm tìm ra đáp án, con đây tìm nhà họ Cố kia. thử thương lượng tìm biện pháp giải quyết. Con nghĩ, thiếu chủ của nhà họ Cố kia cũng thích quy định như vậy, phải ?" Ngoại trừ việc Thánh nữ nhất định phải từ bên ngoài gả vào nhà họ Cố ra, chủ nhân nhà họ Cố đương nhiên cũng chỉ có thể cưới Thánh nữ. "Hơn ba trăm năm có liên hệ gì với nhà họ Cố, ai biết xảy ra thay đổi gì, chừng chủ nhân nhà họ Cố kết hôn rồi, hoặc là có người , hoặc là nhà họ Cố sớm còn ai nha, những điều này đều chắc chắn, khi đó, phải lỗi của con. Chẳng lẽ con còn phải chịu lời nguyền gì đó sao? Như vậy, người phải chịu lời nguyền hẳn là nhà họ Cố ."

      " được, thể mạo hiểm như vậy. Bây giờ con có thể , nhưng chúng ta vẫn phải tìm đến nhà họ Cố trước, sau đó cho nhà họ Cố biết Thánh nữ xuất rồi." Thanh Phong bác bỏ cách suy nghĩ khờ dại của Trang Nhã Khinh.

      "Lão già."

      "Ta như thế nào làm như thế, chuyện này cho phép bàn lại nữa.Thương Nhi, con ra ngoài tìm đến nhà họ Cố, tin tức này cho bọn họ, sau đó có chuyện gì trở về báo lại cho chúng ta. Trước mắt chúng ta vẫn cần phải xem thái độ của nhà họ Cố."

      "Vâng, sư phụ."

      "Nhóc con, mặc dù coi như Huyết Nhan mang đến cho con lợi ích gì, trái lại còn mang đến vô vàn phiền toán, nhưng Huyết Nhan làm Thánh vật của chúng ta cũng nhất định có nguyên tắc của nó. Mặt quyển sách này là dạy cho con sử dụng Huyết Nhan như thế nào. Con cầm nghiên cứu cho tốt."

      "Vâng."
      honglakthuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 14: Nhị sư huynh, công tử phong lưu.
      Editor: Búnn.


      "Lão già." đẩy cửa ra vào.

      bây giờ mười bảy tuổi, chính là thời điểm đẹp nhất của bông hoa, tuổi dậy . Mày lá liễu khẽ cong, đầu lông mày tinh tế hoàn mỹ, có thể thấy được bình thường có bao nhiêu chú ý đến chi tiết của bản thân. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống khiến lông mi dài hơi rung động, ánh mắt ngập nước để lộ vẻ giảo hoạt. Mũi cao thẳng, miệng đào đỏ thắm nhắn khẽ nhếch. Làn da lại càng tốt đến mức còn lời nào để diễn tả, nhìn ra được chút tỳ vết nào, chân thực đến mức làm cho người ta hâm mộ.

      Gương mặt tinh tế như vậy, lại có dáng người trước sau lồi lõm kia, phối hợp lại, mới đúng như trong câu tục ngữ , khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ.

      này, phải là Trang Nhã Khinh là ai?

      "Lão già dậy thôi, con phải rồi vậy mà người lại có thể ngủ nướng như vậy sao, mặt trời phơi đến mông rồi đấy." Trang Nhã Khinhh muốn tiến lên vén chăn của Thanh Phong lên, nhưng lại dễ dàng vén chăn lên như ngày thường. Lần này Thanh Phong sử dụng lực rất lớn, trong phút chốc Trang Nhã Khinh cũng có cách nào vén lên được.

      "Lão già, người làm gì vậy?" Trang Nhã Khinh lại cố gắng vén lên lần nữa, nhưng vẫn kéo lên được.

      "Con muốn , làm nhiều chuyện vô nghĩa như vậy làm gì? Đừng quấy rầy giấc ngủ của ta." thanh của Thanh Phong có chút buồn bã.

      "Lão già, phải là người trốn ở trong chăn khóc thầm chứ?"

      "Ai khóc? Con nhìn thấy sao? Muốn , nhanh , đừng làm phiền ta nữa."

      Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh hiểu , buông tay ra, nhìn chăn có chút rung rẩy kia, thở dài. "Lão già, con đây lập phức phải rồi...Con nhanh trở về thôi."

      Biết cửa phòng đóng lại, Thanh Phong mới vén chăn lên. Thanh Phong khóc, nhưng hốc mắt hơi hồng hồng. Haiz, biết con nhóc kia bao giờ mới có thể trở về.

      Hai người Trang Nhã Khinh Phá Trần muốn nhìn Lưu Vân và Thấm Tuyết.

      "Sư thúc, Sư tỷ, chúng con phải rồi."

      "Ừ, đường chú ý an toàn. Có chuyện gì lập tức gọi điện về, chúng ta đến tìm con."

      "Vâng. Hẹn gặp lại sư thúc, sư tỷ, thay con hẹn gặp lại với lão già."

      "."

      Hai người bắt đầu hành trình của mình.

      năm trước Phá Minh cũng bị người nhà của cậu đón về. Lúc trước Phá Minh bị người nhà vứt bỏ, Thanh Phong phát khung xương của Phá Minh vô cùng hiếm thấy, là nhân tài luyện võ, cho nên mới nhặt Phá Minh về.

      Phá Minh là con riêng, trước kia lại nhận hết ức hiếp, cuối cùng còn bị vứt bỏ. Về phần tại sao Phá Minh vẫn trở về, đương nhiên là vì báo thù.

      Phá Minh chỉ cho mình Trang Nhã Khinh biết tên của cậu, là Hạ Tĩnh Thiên.

      Trang Nhã Khinh và Phá Trần giống như là xa nhà chút nào, hơn nữa còn là dáng vẻ lâu sau trở về, bởi vì tay của hai người đều trống trơn, mang gì cả.

      Dùng câu của Trang Nhã Khinh chính là, cũng phải có tiền, đến lúc đó dùng tiền mua là được.

      Mặc dù Trang Nhã Khinh kia mất, nhưng Trang Nhã Khinh này vẫn còn đây, Trang Nhã Khinh biết tất cả các tài khoản gì gì đó của Trang Nhã Khinh kia, sớm thông qua ngân hàng mạng chuyển tiền của mình rồi. Mặc dù phải là rất nhiều, dù sao công ty cũng phải do quản lý, chỉ có hơn năm mươi vạn, nhưng mà dùng để mua quần áo và mua nhà cửa để ở gì gì đó vẫn hoàn toàn thành vẫn đề. Hơn nữa, Đại sư huynh nhà mình tùy tiện buôn bán gì đó cũng có thu nhập hơn ngàn vạn. Đại sư huynh trước lúc lần cuối cùng còn đưa cho Trang Nhã Khinh tấm chi phiếu.

      Cứ như vậy, hai người ngồi xe lửa đường dài.

      Mặc dù cả ngày Trang Nhã Khinh tim phổi, cười vui vẻ hơn bất kỳ người nào khác, nhưng chưa từng quên mình còn nhiệm vụ, đó chính là báo thù, vì Trang Nhã Khinh mà báo thù.

      Mạnh Thiệu Phong làm công ty càng ngày càng lớn mạnh, tại thành phố A cũng có chi nhánh công ty của chính mình rồi. Trang Nhã Khinh nhìn hàng cây bên đường ngừng tụt lại phía sau ở bên ngoài xe lửa, cười càng lúc càng lớn. Mạnh Thiệu Phong, rất nhanh thôi, chúng ta gặp lại. Nghe sống rất thoải mái, bệnh của Mạnh thiếu phu nhân cũng tốt hơn chưa? Muốn tôi trở về giúp tay ? Ngồi xe lửa, sau đó là máy bay, là xa.

      Mới xuống máy bay, Trang Nhã Khinh lập tức bị Phá Minh ôm lấy. Cánh tay mạnh mẽ có lực, gắt gao ôm chặt Trang Nhã Khinh trong ngực. Trang Nhã Khinh cảm thấy hơi bực mình. "Nhị sư huynh, mới năm gặp vậy mà lại biến thành nhiệt tình như vậy nha." Trang Nhã Khinh trêu chọc .

      "Ừ, trái lại tiểu sư muội em tại sao lại thay đổi chút nào, miệng vẫn lợi hại như thế. Chính là càng đẹp hơn rồi, muốn giấu em để cho người khác nhìn thấy." Phá Minh, , bây giờ là Hạ Tĩnh Thiên rồi. Hạ Tĩnh Thiên xong, nhìn thoáng qua Phá Trần. "Tại sao cậu lại ở đây?" Lời này cũng là, Phá Trần vẫn luôn ở đây, xem ra người nào đó vừa mới bị coi như nhìn thấy rồi.

      "Nhã Nhã ở đâu tôi ở đó."

      "Chuyên theo đuôi. Tiểu sư muội, thôi, Nhị sư huynh dẫn em ăn cơm, đồ ăn gì đó máy bay rất khó ăn." Hạ Tĩnh Thiên vừa nháy đôi mắt đào với Trang Nhã Khinh vừa .

      Trang Nhã Khinh càng cảm nhận được, hình như vị Nhị sư huynh này của càng ngày càng có khí chất của công tử phong lưu rồi. Vị Nhị sư huynh ban đầu có chút lạnh lùng của đâu rồi?

      "Tôi sao?" Phá Trần .

      "Cậu? Cậu thích đến chỗ nào đến chỗ đó ? biết cậu theo tới đây làm gì? Muốn phá hoại cơ hội tôi ở cùng chỗ với tiểu sư muội sao?"

      Vì vậy, ba người họ, dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, bao gồm cả nam cả nữ, bước vào cửa chiếc xe Rolls-Royce mở sẵn của Hạ Tĩnh Thiên, sau đó rời .

      "Người vừa mới ở đây kia là Hạ Tĩnh Thiên, người mà nhà họ Hạ vừa mới đưa về sao?" ăn mặc rất hợp thời trang hỏi bên cạnh cũng ăn mặc giống ta, giống như em nhà bên.

      "Đúng vậy."

      "Haha, xem ra còn đẹp trai hơn tạp chí chút. Người đàn ông cùng ta là ai?" Người cùng Hạ Tĩnh Thiên có phong cách hoàn toàn khác biệt, nhưng xem ra cũng rất có hứng thú.

      " biết, cũng chưa từng thấy bất kỳ loại tạp chí nào."

      "Ừ, giúp tôi điều tra thêm người kia."

      "Được."

      "Còn có, người phụ nữ kia nữa." Xem ra người phụ nữ kia khác với những người phụ nữ trước kia của Hạ Tĩnh Thiên.

      Người đàn ông ở bên cạnh cũng hỏi. " cùng Hạ Tĩnh Thiên kia là ai?"

      " biết, thuộc hạ lập tức phái người điều tra."

      "Được, nhanh ." kia, vô cùng nổi bật, nhất định quan trọng đối với Hạ Tĩnh Thiên.
      honglakthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :