1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (tiếp theo **)

      Tiêu Dật Phàm bên kia càng ngày càng cũng dễ chịu như vậy, bắt được Hoa Nhã trực tiếp lôi vào căn phòng chứa thức ăn, nhưng mặc kệ hết lời Hoa Nhã vẫn với câu nào, chính là để ý tới .

      "Buông tôi ra, tôi muốn ra ngoài, tôi đói rồi."

      "Bên trong có đồ ăn, nếu cho em ăn." tay Tiêu Dật Phàm nắm Hoa Nhã, tay cầm miếng bánh ngọt đưa vào miệng Hoa Nhã, đáng tiếc căn bản là cũng cảm kích, chính là ăn.

      " cần, lấy ra, buông tôi ra, tự tôi có thể ăn."

      "Hoa Nhã, em đừng như vậy, chúng ta chuyện chút." Tiêu Dật Phàm có biện pháp với Hoa Nhã, nha đầu này chính là muốn nghe . Chính cũng biết làm sai chỗ nào.

      Chẳng lẽ là bởi vì kiện kia?

      " chuyện gì? Tôi và có gì đáng để ." Hoa Nhã nhìn Tiêu Dật Phàm, lạnh lùng .

      "Lần đó, cố ý." Tiêu Dật Phàm vội vàng muốn .

      "Đúng vậy, uống say, say rượu mất lý trí, dù đối tượng phải là tôi cũng nhào tới, đó là bản năng, cũng phải cố ý. chừng là bởi vì uống say nên hoa mắt, nhìn tôi bị sai, nhìn thành người khác." Hoa Nhã .

      Vốn là thích Tiêu Dật Phàm, buổi tối đó cũng là cam tâm tình nguyện. Kết quả thế nào? Sáng ngày hôm sau, mà cũng chưa có gì, ngược lại phản ứng của mạnh hơn. Sau khi biết hai người xảy ra chuyện gì, vẻ mặt hối tiếc.

      Dáng vẻ hối tiếc rối rắm đó, lúc ấy tan nát cõi lòng. Chứ đừng sau đó Tiêu Dật Phàm lại , do khó chịu, cố ý, bởi vì uống say, bộ dạng vội vàng muốn phủi sạch quan hệ. Mặc dù sau đó cũng phụ trách.

      Phụ trách, phụ cái đầu .

      Hoa Nhã mặc quần áo tử tế liền , về nhà.

      " phải, phải có ý đó. phụ trách, ." Tiêu Dật Phàm .

      "Tôi còn lạ gì. phải chỉ là lớp màng mỏng sao, tôi quan tâm. Dù sao thế giới cũng thiếu xử nữ như tôi. Dù sao chồng tương lai của tôi cũng để ý tôi có lớp màng đó hay . hãy thu lòng tốt bụng của , tôi cần." như vậy, nhưng hốc mắt Hoa Nhã đỏ lên, giống như nhận được uất ức cực lớn nên phải lập tức khóc lên.
      Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ở ngoài cửa nên nghe được.

      "Triệt, nếu như em là Hoa Nhã mà khi đó trực tiếp cho người đàn ông đó hai tát tai, sau đó lại đánh cho trần, cuối cùng dứt khoát biến mất còn gặp lại nữa." Trang Nhã Khinh hừ hai tiếng, giọng sau lưng Cố Triệt.

      Hai người ở bên ngoài nghe lén ràng như vậy, nhưng mà hai người bên trong quá mức tập trung nên dĩ nhiên hề phát . Hoa Nhã coi như xong, Tiêu Dật Phàm cũng hề phát , haizz. . .

      "Dù sao em cũng phải là Hoa Nhã." Nếu như Nhã Nhã bị. . . . . . Tiêu Dật Phàm. . . Mẹ nó, cần Nhã Nhã ra tay, chính cầm súng bắn ấy.

      Hiển nhiên là Cố Triệt hiểu nhầm nghĩa khác.

      "Chồng tương lai của em? Ai?" Tiêu Dật Phàm hỏi, nụ cười mặt tồn tại, đổi thành sát khí nồng nặc.

      "Chồng tôi là ai ? đừng quên là lúc đầu tôi vì điều gì mà đến nhà ? Bây giờ về, dĩ nhiên cha của tôi phải sắp xếp chồng chưa cưới cho tôi rồi." Hoa Nhã .

      ra muốn gả cho người đàn ông kia chút nào.

      Mặc dù cha mẹ vì mà chọn người cũng kém, tuổi trẻ tài cao, nhưng thích chính là thích. Chính là vì người trong lòng là người khác.

      nỗ lực lâu như vậy, mệt mỏi, muốn cố gắng nữa. "Gả cho , thể so với người đàn ông mà gia đình của em sắp xếp cho em hay sao." Tiêu Dật Phàm vội vàng .

      "Tại sao? Tôi tôi quan tâm đến đêm đó. Hưởng thụ chỉ có mình , phải cảm thấy áy náy hay đau lòng gì hết."

      " cũng vậy rồi, muốn cưới em."

      " cưới liền cưới sao? cũng xem tôi là ai. Ưm. . . . . ." Hoa Nhã vừa xong liền bị tên lưu manh Tiêu Dật Phàm chặn miệng.

      Dùng phương thức gì, chính là dùng miệng. . . . . .

      Đây chính là người đàn ông quen dùng kỹ xảo, hơn nữa cũng là phương pháp vô cùng hữu hiệu.

      Chỉ thấy lúc vừa mới bắt đầu Hõa Nhã còn ngừng giãy giụa, ngừng vỗ vào Tiêu Dật Phàm, nhưng vẫn buông ra. Từ từ cũng bỏ qua, tay vốn ngừng vỗ vào lồng ngực cũng vòng vào cổ . . . . . .

      "Đàn ông các thích như vậy à." Trang Nhã Khinh .

      Nhưng hình như Cố Triệt chưa từng làm như vậy với , đây chính là tiếc nuối.

      ". . . . . ."

      Cũng biết hôn lễ này thúc đẩy bao nhiêu đôi. Mọi người chỉ thấy hai người Trang Nhã Khinh và Cố Triệt mà người cũng xem xong kịch hay, là nhiều hỉ lâm môn.

      *nhiều hỉ lâm môn là biến thể của song hỉ lâm môn, có nghĩa nhiều chuyện vui đến cửa

      ***

      Buổi tối. . .

      "Em có muốn tắm trước ." Cố Triệt xoay xoay tay, nhếch miệng .

      Đây là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, trong lòng Cố Triệt rất hồi hộp. Cũng biết tại sao, cũng phải là chưa từng làm. Nhưng vẫn rất xem trọng tối nay, vô cùng quan trọng.

      "Cùng nhau tắm ." Trang Nhã Khinh lên tiếng mời.

      "Như vậy tốt đâu." Hiển nhiên, thanh cự tuyệt của Cố Triệt hơi yếu ớt, ra rất muốn . . . . . .

      "Sao tốt?" Trang Nhã Khinh nhướng mày.

      Cố Triệt nhìn mặt Trang Nhã Khinh chút, nhìn bụng chút: "Bụng của em có cục cưng của chúng ta." Cố Triệt .

      Đúng vậy, vốn là cũng định hai người tắm xong trực tiếp ngủ, ba tháng đầu bảo bảo rất dễ mất, cho nên cần phải cẩn thận, cho nên cũng chỉ có thể nhịn, thể quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình.

      "Em biết , sao."

      " được, sợ tổn thương bảo bảo." Cố Triệt .

      Trang Nhã Khinh cười, nhàng vuốt bụng của mình, khẽ mở môi đỏ mọng: "Triệt, quên em làm gì sao? Tự em nghiên cứu chế ra thuốc giữ thai tốt nhất, hơn nữa lúc nãy cũng uống rồi. Chính là tối nay để cho em mang năm mưới ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét, con cũng chuyện gì, tuyệt đối vui vẻ."

      "Em. . . . . ."

      "Đúng vậy, y thuật của em mà còn chưa tin sao, huống chi, em còn có Huyết Nhan, nó cũng để bảo bảo có chuyện."

      " ?"

      "Em vô cùng chắc chắn, được chưa?" Biết là Cố Triệt lo lắng cho con. . . Triệt nhất định người cha tốt. Dĩ nhiên, cũng là ông xã tuyệt vời.

      Cố Triệt rầm rầm đứng dậy, sau đó kéo Trang Nhã Khinh vào phòng tắm.

      Đóng cửa phòng tắm, Cố Triệt thể chờ đợi mà hôn lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át quyến rũ lòng người của Trang Nhã Khinh.

      mềm, rất ngọt. "

      Ưm. . . . . . Triệt."

      Cố Triệt chút kiêng kỵ hôn Trang Nhã Khinh, tay thầm đưa vào trong quần áo của Trang Nhã Khinh, nắm nơi trở nên lớn đẫy đà bởi vì có đứa bé.

      Buổi tối này, Cố Triệt rất điên cuồng, nhưng cũng rất cẩn thận.
      Trong lòng vẫn còn có chút băn khoăn.

      Trời sáng rất nhanh.

      Cố Triệt nhận được điện thoại từ quân khu, đột nhiên ngồi dậy, định chuẩn bị mặc quần áo rời .

      Trang Nhã Khinh bị động tác của Cố Triệt đánh thức nên cũng thức dậy, cần quan tâm mảnh vải bên trong, chăn tụt xuống ở bên hông cũng quan tâm, nằm ở lưng của .

      lưng, cổ hai người, khắp nơi đều là dấu vết đỏ đỏ, có thể thấy được tối hôm qua hai người chiến đấu tốt bao nhiêu.

      "Triệt, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, quân khu có được ?"

      " có nhiệm vụ."

      "Nhưng. . . . . . Hôm qua chúng ta mới vừa kết hôn, chẳng lẽ cũng muốn nghỉ ngơi cùng em nhiều hơn chút sao? Vẫn còn sáng sớm, muốn sao?" Trang Nhã Khinh ôm Cố Triệt, ma sát .

      Tiếp xúc ấm áp, cảm giác mềm nhũn khiến trong lòng Cố Triệt kích động.

      Cố Triệt lật người, ép Trang Nhã Khinh dưới người. "Sao lại cưới tiểu tinh biết thỏa mãn như thế này chứ." xong, cúi đầu hôn lên mang tai .

      "Ha ha, Triệt, em chính là biết thỏa mãn." Trang Nhã Khinh cũng mới phát , tại sao cứ mãnh liệt muốn ngắm * như vậy. Trước kia chưa từng như vậy.

      Khi Trang Nhã Khinh tỉnh lại lần nữa là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào từ ban công, ấm áp, làm cho người ta cảm thấy mềm yếu. Sờ bên cạnh cái, quả nhiên trống , có ai nằm ở chỗ đó. Ngay cả trong chăn cũng lạnh lẽo, ấm nữa.

      Trang Nhã Khinh có thể thông cảm cho Cố Triệt, cũng nghe được cú điện thoại kia, lúc nãy chính xác là quá tùy hứng.

      Thở dài, Trang Nhã Khinh chuẩn bị đứng dậy ăn cơm trưa, vận động thời gian lâu như vậy, Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy đói bụng. Rất đói.

      Thân thể còn hơi đau nhức, nhưng cũng có thể cảm thấy lạnh lẽo truyền tới, chắc là Triệt bôi thuốc cho . người đàn ông biết chăm sóc, Trang Nhã Khinh lần nữa cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.

      Buổi tối, khác rạng sáng bao nhiêu Cố Triệt mới trở về.

      Trang Nhã Khinh cũng dịu dàng hiền lành như những người vợ khác, nhìn thấy chống của mình trở lại giúp chồng cởi áo khoác xuống.

      "Sao chưa ngủ?" Cố Triệt biết bây giờ khuya lắm rồi, cho là trở về Nhã Nhã cũng ngủ, ngờ, Nhã Nhã vẫn ngồi ghế sa lon lên mạng, chờ về nhà.

      Dây cung trong lòng lại lần nữa mềm mại, nhạc xúc động lòng người.

      "Chờ đó. Bận bịu cả ngày rồi, có mệt hay ? đến ghế sa lon ngồi lát trước , em nấu bữa ăn khuya cho , em làm rồi bưng tới cho . Cũng biết có thể rất khuya mới trở về cho nên vẫn giữ ấm. Ngươi trở lại lúc nào cũng có thể ăn." Trang Nhã Khinh xong kéo Cố Triệt ngồi xuống phía ghế sa lon, sau đó tự vào phòng bếp.

      "Thơm quá." Mở nắp ra, mùi thơm nồng nặc cũng bay ra ngoài. Mùi thơm nồng nặc, nhưng lại làm cho cảm thấy buồn bực.

      "Thích là được rồi. Ăn ." Nếu Trang Nhã Khinh muốn làm người vợ hiền, chút vấn đề cũng có.

      "Bà xã, cưới được em là may mắn lớn nhất cả đời ."

      " gì đó, buồn nôn như vậy. Mặc dù em rất thích. Được, ăn ." Triệt là càng ngày càng biết chuyện, càng ngày càng thích Triệt rồi.

      "Ha ha, thích là được." Cố Triệt dùng nguyên câu mà Trang Nhã Khinh trở lại. Buổi tối, hai người ôm nhau ngủ.

      Trang Nhã Khinh dán vào Cố Triệt ngủ, tay khoác vào ngang hông , bàn tay ngừng vuốt bụng .

      "Nhã Nhã, bà xã, cám ơn em."

      "Cám ơn em cái gì?"

      "Cám ơn em , cám ơn em nguyện ý sinh con vì ." Cố Triệt .

      "Em là vợ , ngươi, sinh con cho sinh cho ai, là." Trang Nhã Khinh chọc Cố Triệt cười, vui vẻ, hạnh phúc.

      Đột nhiên cảm thấy ông trời sắp đặt như vậy là để cho tìm được Cố Triệt, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về .

      Ban đầu chính cũng có lúc oán giận trời cao đối xử công bằng với như vậy, chuyện đó lại có thể xảy ra ở người , ra là vì để cho lấy được người tốt hơn.

      có cha thương , mặc dù cha qua đời, nhưng đó là trí nhớ trân quý nhất. Mọi người ở Lăng Thiên Môn cưng chiều, có Cố Triệt thương và chiều chuộng, có cha mẹ chồng mến, bây giờ cũng có những đứa con đáng , cả đời người phụ nữ có nhiêu đó là đủ rồi. "Tối hôm qua chúng ta. . . . . . con có sao chứ?" Cố Triệt vẫn có chút lo lắng.

      " có sao, yên tâm . Tối nay còn muốn cũng sao."

      ". . . . . ."

      Hai người ôm nhau chặt, chút cách ngăn, lòng cũng dựa vào nhau, khoảng cách hai trái tim sao gần thế. . . . . .

      Ngoài cửa sổ, trăng sáng nhìn ấm áp ở bên trong phòng cũng nhịn được cười. Đẩy mây mù ra, hâm mộ hai người hạnh phúc.

      Ngày hôm sau nữa, Trang Nhã Khinh phá lệ ngủ nướng, cũng có quyến rũ như hôm qua, dù sao cũng sớm mặc đồ rằn ri được làm theo cầu vào người.

      "Em làm gì vậy?"

      "Mặc quần áo."

      "Sao em mặc quần áo này?"

      "Em thích, được sao?"

      ". . . . . ."

      Ra cửa, Trang Nhã Khinh theo sát sau lưng Cố Triệt, , cũng , ngừng, cũng ngừng.

      Cố Triệt im lặng, xoay người, hỏi: "Em cứ theo làm gì?"

      "Canh gác." Trang Nhã Khinh đáp lời hợp tình hợp lý.

      ra Trang Nhã Khinh cũng có mục đích khác, muốn nhìn xem chuyện này có phải nghiêm trọng vậy hay . Nghiêm trọng đến nông nỗi phải xung đột vũ trang.

      Chuyện trong xã hội, đương nhiên Trang Nhã Khinh vẫn hiểu chút. mạng, qua báo chí, tất cả đều đăng tin tức giữa hai nước, quan hệ hai nước đến lúc gay cấn.

      muốn biết, có phải muốn chiến tranh hay , nếu như là vậy cùng , thể nào ngoan ngoãn ở trong nhà chờ trở lại, đó phải là tác phong của .

      phải phụ nữ tay trói gà chặt, có thể bận rộn bên cạnh Cố Triệt, vậy tại sao giúp đỡ chồng của chứ.

      "Nhã Nhã, đừng làm rộn, có chuyện quan trọng." Mà chuyện quan trọng Nhã Nhã biết là tốt nhất.

      " phải là xử lý hai nước vấn đề sao, cũng phải là đánh nhau, em cũng chuẩn bị rồi." Trang Nhã Khinh muốn nghe Cố Triệt cự tuyệt nên liền chui vào chiếc Hummer của , ngồi ở vị trí kế bên tài xế, buộc dây an toàn.

      "Nhã Nhã. . . . . ."

      "Đừng nữa, em quyết định hôm nay em nhất định phải theo."
      Đến quân khu, Trang Nhã Khinh nhìn thấy mọi người chờ xuất phát đều ở đây huấn luyện, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, cũng cười đùa giỡn như trước nữa, xem ra chuyện quả đến mức vô cùng nghiêm trọng.

      Bộ dáng của mọi người phải là chuẩn bị vì đánh giặc sao.

      Trang Nhã Khinh nhìn cửa phòng làm việc của Cố Triệt, thấy rất nhiều người chức lớn, phần lớn họ đều tới hôn lễ, người đứng đầu giới chính trị, tư lệnh, cho nên, Trang Nhã Khinh cũng nhìn thấy Trì Liệt ngồi ở bên trong, vẻ mặt nghiêm túc.

      "Em ở bên ngoài ." Cố Triệt .

      "Được." Trang Nhã Khinh gật đầu đồng ý. Dù sao nếu như cũng theo vào ảnh hưởng tốt tới Cố Triệt, khỏi có người xấu ....

      muốn nghe, vào được cũng có thể nghe.

      "Sao để cho vợ cậu vào?" Trì Liệt .

      "Những chuyện này để ấy biết được tốt hơn." Cố Triệt ngồi vào chỗ ngồi của .

      Từ chỗ ngồi là có thể nhìn ra được thân phận, địa vị của Cố Triệt cao thế nào.

      Có chuyện cần thương lượng, cần Cố Triệt phải qua mà là muốn ở bên này. Hơn nữa ở phòng làm việc của , cũng chính là cái ghế của Cố Triệt, còn lại đều thờ ơ. . . . . . Ngườ khác cũng ngồi lãnh đạm nhìn Cố Triệt.

      "Mọi người thấy chuyện này thế nào?" Cố Triệt cũng vội vã tỏ thái độ, hỏi ý kiến của người khác trước.

      "Tôi cảm thấy trận chiến này vẫn đánh tốt hơn. Dù sao đánh giặc người chịu khổ là nhân dân." chính trị gia .

      " được, trận này phải đánh, thể để cho bọn họ xem thường chúng ta, nếu như chúng ta còn im hơi lặng tiếng như vậy sau này những quốc gia khác cũng chạy tới xâm chiếm quốc gia chúng ta sao?" Tư lệnh vỗ bàn cái, căm hận .

      "Nhưng. . . . . ."

      "Nhưng cái gì mà nhưng, các người làm lãnh đạo, cuộc sống an nhàn, thoải máu nên muốn đánh trận, tìm nhân dân để lấy cớ sao?"

      "Nhưng nếu khi chiến tranh bắt đầu, chừng đó chỉ là vấn đề hai quốc gia chúng ta, trong đó dính dấp rất nhiều vấn đề."

      "Vấn đề vấn đề, chẳng lẽ chúng ta là nước thứ hai thế giới mà sợ nước R nho như vậy hay sao? Chúng ta thể ngồi đợi đánh chết, mặc cho bọn họ cưỡi lên đầu của chúng ta mà tiểu." Tư lệnh càng càng kích động, gần như muốn khống chế được tâm tình của mình.

      Cố Triệt bảo ông ngồi xuống. "Chú cảm thấy nên làm như thế nào mới phải?" Cố Triệt nghiêng đầu, hỏi Trì Liệt.

      Trì Liệt suy nghĩ chút rồi : "Tôi cảm thấy trận đánh này vẫn phải đánh thôi. Mặc dù cách đó cũng là , đánh giặc chịu khổ là nhân dân. Nhưng bây giờ nhân dân của chúng ta cầu đánh giặc. Mọi người đều là nước, đều hi vọng lãnh thổ quốc gia bị xâm chiếm. Đánh giặc cũng là thuận theo lòng dân, chuyện thuận theo lòng dân nhất định thành công. Huống chi tư lệnh Thường sai, nếu như đánh các quốc gia khác xem thường chúng ta, nhân dân của ta càng thất vọng với chúng ta. Nếu là nhân dân mất lòng tin với chúng ta, tin tưởng chúng ta, như vậy quốc gia chúng ta xong rồi."

      Cố Triệt vỗ vỗ tay. " sai, tôi cũng cho là như vậy, trận đáng này phải để bọn người khi dễ chúng ta, chúng ta phải quả hồng mềm, nước R chỉ coi như là giết gà dọa khỉ, chúng ta nhất định phải đặt oai phong cho nhân dân. Như vậy những quốc gia khác mới có thể kiêng kị chúng ta, nhân dân của chúng ta mới có thể ủng hộ chúng ta."

      "Quân trưởng , phải mới kết hôn. . . . . ." Người phản đối đánh giặc .

      "Chuyện của người là chuyện , chuyện của quốc gia là chuyện lớn. Huống chi tôi lại có đủ lòng tin là trận đánh này có thể thắng, cũng phải là tôi trở lại, tin tưởng vợ tôi hiểu và ủng hộ tôi."

      "Quân trưởng là có phúc lớn, có người vợ hiểu chuyện như vậy."

      "Được rồi, chuyện cứ quyết định như vậy, trận đánh này chúng ta phải đánh, hơn nữa phải đánh đẹp." Cuối cùng Cố Triệt tuyên bố kết luận này.

      ra lúc biết được du học sinh, khách du lịch, dân thường của quốc gia mình ở nước R, còn có ca sĩ, minh tinh điện ảnh lưu diễn vài tuần bị nước R giam giữ cũng quyết định phải đánh trận này rồi, hội nghị này chỉ là hình thức mà thôi. Chuyện hình thức vẫn phải có chút.

      Trang Nhã Khinh đoán sai, quả nhiên phải đánh.

      Nghe xong chuyện muốn nghe, Trang Nhã Khinh định rời bị Tôn Bính Nguyên phát .

      "Phu nhân, người ở bên ngoài làm gì?" Tôn Bính Nguyên , người ở bên trong biết, nhất là Cố Triệt.

      ngờ Trang Nhã Khinh đến mức này rồi, ở bên ngoài nghe lén mà bên trong lại phát .

      "Nhã Nhã, em ở bên ngoài làm gì?" Cố Triệt mở cửa.

      "Em vừa lúc ngang qua."

      "Ừ, em chuẩn bị đâu?"

      "Em muốn xem bọn họ huấn luyện chút."

      "Vậy ."

      "Ừ."

      Tôn Bính Nguyên biết mình hình như làm chuyện sai lầm. . . . .

      Chuyện Cố Triệt quyết định cũng ai thay đổi được. Trang Nhã Khinh biết, đây là vấn đề nguyên tắc của .

      Chuyện xảy ra như vậy, đừng là Cố Triệt, chính cũng giận. "Em muốn ."

      "Em muốn đâu."

      " biết mà, em cũng muốn theo đánh trận chiến này."

      " được, em là người phụ nữ, tới đó làm gì?" Huống chi trong bụng còn có con nữa.

      "Tại sao phụ nữ thể . Ngày xưa còn có Hoa Mộc Lan tòng quân, Mộc Quế làm thống soái đấy thôi. Trương Băng trong quân khu các cũng là nữ, cũng phải là phải sao?" Trang Nhã Khinh .

      " được, dù sao em cho phép ." phải làm cho thêm lo lắng, thể an tâm đánh giặc sao. Đánh giặc, phải ai cũng có thể được ràng, súng có mắt, ngộ nhỡ thương tổn tới Nhã Nhã, hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Trang Nhã Khinh muốn tranh cãi với Cố Triệt, nhưng nhất định phải .

      Biết Cố Triệt lo lắng cho con, lo lắng cho an nguy của , nhưng sao có thể yên tâm thoải mái ở nhà hưởng thụ, để mình Triệt ở bên ngoài chiến đấu được? Chuyện như vậy làm được.

      Huống chi ra Triệt biết thực lực của . Mặc dù lần đó thua, nhưng còn chưa dùng Huyết Nhan. Có Huyết Nhan bảo vệ, Trang Nhã Khinh tin tưởng vào bản thân.

      Đợi đến khi Cố Triệt tắm rửa, Trang Nhã Khinh gọi điện thoại cho Tiêu Dật Phàm. "Có thể giúp em đặt vé máy bay đến nước R nước vậy." Muốn Tiêu Dật Phàm giúp tay cũng phải đạo lý tốt đẹp gì.

      Bây giờ tự thân cũng có thế lực gì, có thể đặt, nhưng vẫn phải dựa vào thế lực của Triệt mới được.

      Hai nước đến mức độ phải chiến tranh, vé máy bay cũng dễ đặt.

      Tiêu Dật Phàm có biện pháp.

      "Được."

      Trong lòng Tiêu Dật Phàm biết Trang Nhã Khinh muốn làm gì, khuyên cũng được. Thay vì để Nhã Nhã lại tìm người khác giúp đỡ còn bằng chính .
      Last edited by a moderator: 12/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,953
      Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (cuối)

      Trang Nhã Khinh ngồi máy bay đến nước R sớm chút, để lại cho Cố Triệt tờ giấy.

      "Triệt, em đến nước R trước, cần lo lắng cho em, em nhất định chăm sóc tốt cho mình. Em ở bên này để mở đường cho nhé." Cố Triệt tỉnh lại, thấy được tờ giấy.

      Tối hôm qua, cũng chút phòng bị uống canh Nhã Nhã nấu cho , ngờ, Nhã Nhã bỏ thuốc vào trong. Cho nên mới để Nhã Nhã , ngủ thẳng tới lúc này.

      Vốn là định chuẩn bị tuần, nhưng bây giờ, giây cũng đợi được. Nhã Nhã còn ở bên kia, lo lắng Nhã Nhã xảy ra chuyện, cho nên nhất định phải qua đó sớm chút mới được.

      Cố Triệt đến quân khu, sắp xếp xong xuôi tất cả, nghĩ xong chiến lược và cách đối phó, ngày hôm sau liền mang theo quân đội của mình, hải - lục – , ba thứ quân, đồng loạt đến nước R.

      Cố Triệt tìm được Trang Nhã Khinh, chiến tranh bắt đầu, lại thể rời bỏ nơi này, cho nên thể làm gì khác hơn là lẳng lặng chờ đợi tin tức của .

      Ở tiền tuyến, cả ngày lửa đạn, Cố Triệt chỉ huy ở phía sau, vừa bấm số điện thoại của Trang Nhã Khinh, vẫn tắt máy.

      "Mẹ nó, Nhã Nhã, rốt cuộc em chạy đâu? Chẳng lẽ em cũng biết lo lắng sao?" Chiến tranh kéo dài tháng, hai bên vẫn ngừng đánh nhau. Trong mưa bom lửa đạn, Cố Triệt đứng vững vàng ở hậu phương phòng thủ mạnh mẽ của quân đội nước Z, chỉ huy, bố trí. Cũng lo lắng.

      Đất nước sau lưng, khí thế khoáng đạt sau lưng, cất giấu trái tim lo lắng.

      "Nếu Nhã Nhã có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định bỏ qua cho các người, tôi nhất định phải san bằng nước của các người, nước các người bị san thành bình địa!" Cố Triệt cầm ống nhòm, cắn răng, hung hăng .

      "Nhã Nhã, em đúng là có bản lĩnh mà. Sau khi trở về, xem trừng phạt em như thế nào." Cố Triệt nghĩ.

      "Chiến tranh, lúc nào mới có thể kết thúc đây?" Cố Triệt còn nghĩ.

      Thời gian lại trôi qua, chiến tranh, toàn bộ đánh ba tháng. Cố Triệt cử người ra ngoài, hoặc là nếu có tìm được, hoặc là giống vậy cần phải trở lại, ngay cả chút tin tức cũng có.

      Tiêu Dật Phàm cầm lấy bình giữ nhiệt đưa cho Cố Triệt: "Uống nước ." Tiêu Dật Phàm .

      ". . ." Cố Triệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Dật Phàm, trong ánh mắt lạnh lẽo khiến Tiêu Dật Phàm ngẩn ra.

      Cười khổ. . . . . .

      "Triệt, nên lo lắng, Nhã Nhã chắc có chuyện gì ." Vốn là cho rằng chuyện nghiêm trọng như vậy. Nhưng bây giờ ba tháng, cả ba tháng đều thấy Trang Nhã Khinh.

      Nhã Nhã, rốt cuộc em đâu? Em về nữa lo lắng chết trong ánh mắt của Triệt mất.

      Tiêu Dật Phàm tuyệt đối tin tưởng, nếu như Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Triệt tuyệt đối đoạn tuyệt tình nghĩa em với luốn.

      Phải biết tình hình của Trang Nhã Khinh, sao đến được nước R, đối với Cố Triệt mà còn thể đơn giản hơn nữa. Dĩ nhiên Cố Triệt biết là Tiêu Dật Phàm giúp tay. trực tiếp đấm quả đấm coi như có thể nhịn rồi.

      "Báo cáo quân trưởng."

      "."

      "Trong đền thờ nước R, chúng tôi phát nhân vật khả nghi. Nhưng người đó hành động vô cùng mạnh mẹ, chúng tôi vừa nhìn thấy người đó biến mất."

      " ấy có hình dáng gì?" Rất có thể chính là Nhã Nhã.

      " thấy , nhưng đối phương mặc trang phục màu đen bó sát người, bởi vì bó sát người nên chúng tôi nhìn thấy bụng của ấy hơi lớn."

      "Tôi biết rồi, xuống ." Vậy nhất định chính là Nhã Nhã rồi.

      Sao Nhã Nhã chạy đến đền thờ quan trọng nhất nước R nước? Lúc nào mới cho lòng bớt lo chút.

      " thể rời được, nơi này cần chỉ huy, tôi sang đó tìm Nhã Nhã nhé." Tiêu Dật Phàm .

      muốn lấy công chuộc tội chút, nếu bị Triệt giết chết mất.

      Haizz, cũng do hết, sao lại đồng ý cầu của Nhã Nhã đưỡ.

      "Mang Nhã Nhã bị thương chút nào về."

      "Dạ, quân trưởng." Tiêu Dật Phàm chào cái, lặng lẽ rời khỏi căn cứ tác chiến.

      Đây là địa điểm hai nước hẹn mà cùng lựa chọn. Là khu núi tương đối vắng vẻ, địa thế nơi này rộng lớn, người khá thưa thớt, cũng là địa phương tác chiến tốt. Ít nhất có thể giảm bớt tổn thương đến nhân dân vô tội.

      "Sao lại tới đây?" Lần này Tiêu Dật Phàm phải tìm được Trang Nhã Khinh ở đền thờ mà là trong viện bảo tàng quan trọng nhất nước R.

      Tiêu Dật Phàm vào nhìn thấy Trang Nhã Khinh vác cái túi lớn, bỏ vài thứ trong viện bảo tàng vào túi.

      Tay kia xách chưa hơn phân nửa.

      "Em làm gì vậy?"

      " thấy sao? Em lấy đồ."

      Tiêu Dật Phàm kéo khóe miệng của ra, cho là Nhã Nhã muốn mua vé máy bay tới nước R là để trợ giúp Triệt đánh giặc, ngờ là trộm đồ?

      "Em lấy đồ người ta làm gì?" Giọng của Tiêu Dật Phàm rất . Bọn họ len lén vào, bên ngoài còn có rất đông bảo vệ, khi thanh quá lớn cũng bị phát .

      " cần quá lo lắng, bọn họ bị em khống chế. Đừng nhìn bọn họ vẫn còn tuần tra, toàn bộ đều bị em thôi miên, tới quản đâu. Còn nữa, toàn bộ những cơ quan kia cũng bị em phá rồi, nếu cho rằng có thể dễ dàng vào?" Trang Nhã Khinh vừa vừa cầm vật phẩm trân quý trong viện bảo tàng người khác.

      " nghĩ tới là em còn có bản lĩnh này."

      " nghĩ tới còn nhiều. đến như vậy rồi giúp em cất giấu ." Trang Nhã Khinh đưa túi khác cho Tiêu Dật Phàm.

      Tiêu Dật Phàm nhận lấy, tiếp giật giật khóe miệng của mình.

      Hết cách rồi, Tiêu Dật Phàm vẫn lấy giúp tay.

      Lúc định cầm thứ thoạt nhìn rất đáng giá Trang Nhã Khinh : " cần thứ đó."

      "Tại sao?" Thoạt nhìn rất đáng tiền mà, hơn nữa rất khéo léo.

      "Đó là của nước R, em lấy những đồ họ lấy của quốc gia chúng ta."

      "Lấy cũng lấy. lấy là uổng phí." Tiêu Dật Phàm . những gì là của nước R, những gì là của nước mình cho nên mới như vậy.

      Nhưng Tiêu Dật Phàm vậy nên nhắc nhở Trang Nhã Khinh. "Đúng vậy, dù sao cũng lấy rồi, hơn nữa đến lúc đó những thứ đồ này cũng còn tồn tại, lấy là uổng phí." Trang Nhã Khinh vòng trở lại, lấy thứ mình thích, nhìn đáng tiền, hơn nữa đồ dễ dàng lấy , toàn bộ đều cất vào túi của mình.

      "Chúng ta thôi." Hai túi cũng đầy, Trang Nhã Khinh mới hài lòng .

      Sau đó, Trang Nhã Khinh chui vào cái đường hầm nho .

      "Sao em biết nơi này có đường hầm tối vậy?" Tiêu Dật Phàm hiểu. Đây chính là căn cứ quan trọng của người khác.

      "Ha ha." Trang Nhã Khinh giải thích gì.

      ra có thể thuận lợi như vậy chính là bởi vì lần trước lão già đưa lễ vật cho Triệt.

      có thể gặp qua là quên được, cho nên toàn bộ nội dung bên trong đều nhớ. Cụ thể tại sao phía đó chỉ có phân bố địa khu nước R, có vị trí căn cứ trọng điểm nước R, còn có mật đạo trong viện bảo tàng, trong đền thờ nước R. . . lắm.

      Chính là do nhớ mà thôi. . . . . .
      Thuận lợi ra ngoài, Trang Nhã Khinh đưa Tiêu Dật Phàm tới chỗ ở.

      nhà dân bỏ.

      Xem ra tương đối đơn sơ.

      "Sao em ở nơi thế này?"

      "Em lấy những thứ đồ này có thể ở khách sạn lớn ? Em có thể mua biệt thự ? Những quản giáo kia rất nghiêm khắc. Lúc trước nơi này chính là người của nước chúng ta, chỉ là bị giam giữ, cho nên em liền vào ở. Nơi ở lớn, đơn sơ, vắng vẻ. Còn biết nơi này có thứ đáng giá như vậy. Ai có thể nghĩ đến người trộm những thứ đó của bọn họ chỗ như vậy. Huống chi đơn sơ chút nhưng vẫn rất sạch . Hơn nữa đây là nơi ở của người nước Z chúng ta, bên trong đều là phong cách của nước chúng ta, em ở rất thoải mái." Trang Nhã Khinh giải thích rồi đưa Tiêu Dật Phàm tới căn phòng dưới đất.

      Tiêu Dật Phàm vào liền phát trong tầng hầm ngầm đầy bảo vật.

      "Em trộm nhiều như vậy sao?" Tiêu Dật Phàm kinh ngạc.

      "Đây phải là trộm, đây là lấy. Em tới đây lâu như vậy mà mới lấy ít thế này, em còn cảm thấy chưa đủ đấy."

      "Ặc. . . . . . Sao em tắt di động? Triệt vẫn rất lo lắng cho em, vẫn luôn tìm em."

      "Em biết, em thấy ấy cử người tới. Chỉ là bây giờ còn chưa đến lúc bọn em gặp nhau. Lập tức, rất nhanh thôi, tất cả cũng kết thúc." Trang Nhã Khinh chợt cười, là nụ cười tươi mà từ trước đến nay Tiêu Dật Phàm chưa từng nhìn thấy.

      "Em cũng thể vẫn mãi liên lạc với bọn ."

      "Em trở về xin lỗi. Nhưng bây giơ em thể trở về." Trở về rồi Triệt cũng để cho ra ngoài nữa. Chuyện của còn chưa có làm xong.

      "Em. . . . . ."

      " trở về giúp em mang tin về , tìm được em rồi, em rất an toàn, cụ cưng cũng rất an toàn." ra ngoài mang đủ những vật phẩm cần thiết rồi.

      Thuốc, mọi lại thuốc đều có.

      Thuốc giữ thai dĩ nhiên là thiếu được.

      tại cục cưng còn an nhiên nằm ở trong bụng của , rất biết điều, rất nghe lời. Biết mẹ có chuyện làm, tình hình nôn nghén đều rất ít, cũng hành hạ mẹ.

      " được, gặp được em phải dẫn em trở về, trừ phi em muốn bị Triệt bắn phát chết luôn, em muốn làm gì, giúp em, thuận tiện rất nhiều."

      "Em có người giúp đỡ." Trang Nhã Khinh .

      "Chỉ là thêm người cũng nhiều lắm đâu." Phá Thương ra, tiếp theo là Thanh Phong, Lưu Vân, Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên, còn có bọn tiểu đệ mà Trang Nhã Khinh thu nhận.

      ra là nhiều người như vậy. Vậy an toàn rồi. Sao mà lại lo lắng như vậy.

      Lúc đầu quả thức là chỉ có mình Trang Nhã Khinh, sau đó tất cả bọn họ đều lục tục tới đây. Trang Nhã Khinh thu nhận tiểu đệ, đương nhiên là được kêu tới.

      Bên trong cũng có Trọng Chấn, bởi vì sắp xếp ta giả bộ tên ăn xin để đối phó người của Vân Đường. Chỉ là cũng mấy tháng, còn chưa có tin tức. Trang Nhã Khinh lo lắng ta xảy ra chuyện, nhưng vẫn liên lạc được.

      Lúc này có người gõ cửa, là ám hiệu Trang Nhã Khinh nghĩ ra.

      "Tôi về." Trọng Chấn vào, .

      "Thành công chứ?"

      "Đúng vậy."

      "Vậy hàng tôi muốn đâu?"

      "Ở phía sau."

      Trang Nhã Khinh cùng mọi người ra ngoài cửa nhìn thấy chuỗi xe tải dài lái tới.

      Cũng may bên cạnh có nhà xưởng, hơn nữa bởi vì chiến tranh, hoặc chính là đầu quân đánh giặc, hoặc là nấp tại nhà, tránh né khói lửa chiến tra nh, cho nên cũng có ai phát hàng xe kỳ lạ này, cũng có ai hoài nghi xe tải là thích hợp. Xe dừng ở nhà xưởng bỏ hoang cách trước mặt xa.

      Trang Nhã Khinh qua, mở tấm vải bố đắp phía sau xe tải, bên trong có cái rương gì đó.

      Người Trọng Chấn mang tới giúp đỡ dọn hết mấy cái rương vào nhà xưởng. Rất nhiều, xấp xỉ hơn ba trăm rương.

      Sau khi mang vào xong, những người đó cũng đều rời .

      "Nhã Nhã, đây là gì?"

      "Chiến tranh, cảm thấy đây là gì?" Trang Nhã Khinh cười. Đưa ra tay mảnh khảnh mở cái rương ra.

      Bên trong, phải là thứ áp lực gì, toàn bộ đều là thuốc nổ.

      "Hàng đến, chúng ta cũng có thể hành động."

      Tiêu Dật Phàm nghe xong kế hoạch của Trang Nhã Khinh, hơi đồng ý.

      "Giao chiến giao chiến, tại sao phải làm những thứ này?" Tiêu Dật Phàm .

      "Em biết ngay mà, đồng ý, khẳng định Triệt cũng đồng ý. Nhưng đây liên quan tới các , đây là ý tưởng của em, cũng liên quan đến chiến tranh. Chính là em phải làm như vậy." Trang Nhã Khinh vuốt vuốt thuốc nổ trong tay.

      Ngửi, chất lượng thuốc nổ tệ.

      " là hết cách với em, ra cũng cảm thấy như vậy rất kích thích." Tiêu Dật Phàm chính là vì sau này giảng hòa được nên làm như vậy. Sợ rằng phải dễ dàng hòa bình như vậy. Nhưng Trang Nhã Khinh cũng suy nghĩ đến những điều này. Giảng hòa sao? Nước R của dẫn tới chiến tranh trước mà, sao chúng ta dễ dàng giảng hòa như vậy?

      "Kích thích ra tay ." Nhiều thuốc nổ như vậy, đủ rồi.

      "Ha ha, bọn , cho phép em ." Tiêu Dật Phàm .

      Dù trong bụng Trang Nhã Khinh có bảo bảo cũng là thể để Nhã Nhã . Nơi đó quá nguy hiểm, nếu có chuyện gì xảy ra, ăn như thế nào với em của mình?

      "Em hả? Mọi người có thể biết đường hầm ở đâu sao? Có thể biết ở đó có cơ quan gì sao? Có thể biết làm sao đến đó an toàn, có hiệu quả hiệu nhất sao?" Trang Nhã Khinh . Chuyện này nhất định phải do tự mình làm. Nếu cũng có ý nghĩa, phải sao?

      "Em cho bọn biết, hoặc là viết ra."

      " thể được."

      Cuối cùng, Tiêu Dật Phàm vẫn lại Trang Nhã Khinh, bất đắc dĩ thỏa hiệp.

      Chỉ là Tiêu Dật Phàm đưa ra điều kiện chính là phải tấc rời theo bên cạnh Trang Nhã Khinh, bảo vệ an toàn cho . đồng ý, theo bên cạnh mới là an toàn nhất.

      Chuyện phải tốn vòng nhóm người Trang Nhã Khinh mới hoàn toàn xong. Hơn nữa còn tới ít trợ thủ.

      "Để cho chúng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại này rồi." Trang Nhã Khinh lộ ra nụ cười tà ác, người nhìn thấy khỏi rợn cả tóc gáy.

      Trang Nhã Khinh còn lấy điện thoại di động của mình ra, vội vàng nên có mang máy chụp hình, mua cũng kịp, cũng may là điện thoại di động quả táo do Lương Hy Tây đưa cho , pixel rất tốt, nếu vẫn là điện thoại di động trước kia thể , cái điện thoại đó ngay cả camera cũng có.

      Trang Nhã Khinh mở mục chụp ảnh, nhắm ngay phía trước. . . . . .

      Lúc này, nhóm người Trang Nhã Khinh đứng ở lầu cuối của kiến trúc cao nhất nước R, có thể nhìn hết nước R mà sót thứ gì.

      Tòa cao ốc này mới xây dựng, còn chưa có xây dựng xong hoàn toàn, bên trong còn chưa lắp đặt thiết bị. Bởi vì chuyện chiến tranh nên công nhân xây dựng cũng làm, tòa cao ốc này cũng dừng xây, chỉ là phía dưới khóa lại mà thôi, nhưng khóa đó làm khó được nhóm người Trang Nhã Khinh. Vì vậy, dễ dàng lên được lầu cuối.

      "Đếm ngược thời gian. . . Ba. . . Hai. . . . . ."

      Chữ "" mới vừa rơi xuống, lúc đó thanh ùng ùng phát ra che giấu thanh rung động trời đất, giống như là ông trời nổi giận,.

      Ha ha, có hơi khoa trương chút.

      Giữa đám lửa ngút trời phía trước thả ra ánh lửa chói mắt, kèm theo thanh ùng ùng, dễ nghe bao nhiêu, đẹp đẽ bao nhiêu.

      Đây vẫn là Trang Nhã Khinh tham khảo ở trong tiểu thuyết mà ra. Chỉ là có bản lĩnh cao như người khác, tốn mấy chục tỷ để trang bị đầy đủ dầu hỏa phía dưới nơi trọng yếu của cả thành phố quan trọng của người khác, cuối cùng nổ tung. . . . . . cũng chỉ có chút bom như vậy thôi.

      Chỉ là cảm giác này đúng là thoải mái.

      Quả nhiên, tiểu thuyết lừa người.

      Trang Nhã Khinh mới vừa ghi lại màn này nhận được điện thoại.

      "Bà xã, em ở đâu? Có phải là em làm hay ?" Giọng của Cố Triệt lo lắng từ đầu dây bên kia truyền tới.

      "Ha ha, ông xã à, thông minh, vừa mới nổ tung mà nghĩ là do em rồi. Như thế nào, em tặng cho món quà tệ chứ? Hài lòng ?" Trang Nhã Khinh kiêu ngạo, tự hào .

      "Hài lòng, đáng chết, hài lòng." Cố Triệt nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù thấy bên này nổ, trong lòng khá thoải mái, nhưng rất tức giận. Nhã Nhã đáng chết, lại ôm con chạy làm chuyện nguy hiểm nhất như vậy.

      Phải biết làm được chuyện này là phải nguy hiểm cỡ nào, làm cho lo lắng cỡ nào.

      "Hắc hắc, ông xã, đừng nóng giận, phải em rất tốt sao? Em lập tức trở về, chờ em. Hôn cái, dạ dạ, bái bai." Trang Nhã Khinh vội vàng cúp điện thoại, le lưỡi cái. "Xong rồi, chồng thân tức giận."

      "Vậy em còn mau trở về dụ dỗ ."

      "Haizz. . . . . ."

      Trang Nhã Khinh còn cách nào khác.

      ra lúc vừa mới bắt đầu định thả người nước Z bị tạm giữ ra ngoài. Sau đó suy nghĩ lại chút vẫn nên quên . lén cứu ra chút lực tác động nào, muốn cho bọn họ đầu hàng, muốn cho bọn họ nhận thua, muốn cho bọn họ thả tất cả người nước Z bị giam giữ ra, như vậy mới có thể hơi hài lòng được chút.

      Có lẽ cách lúc đó xa.

      Cố Triệt nghe tiếng tút tút bên kia biết là Trang Nhã Khinh cúp điện thoại của .

      "Chờ trừng phạt người phụ nữ nghe lời như em đấy." Cố Triệt .

      Mẹ nó, lấy thuốc nổ gì, muốn là nổ, còn sợ có thuốc nổ sao? nhàng quăng cái, ít nhất cũng phần ba nước R, còn cần đặt bom sao?

      Chỉ là cũng tệ lắm.

      Cảm thấy những đám lửa lớn này, chắc hẳn chỉ có Nhã Nhã đặt bom. Nếu như có đoán sai trong những nơi Nhã Nhã làm nổ tung chính là kho vũ khí nước R bọn họ.

      Ai bảo vị trí thực của kho vũ khí nước R bị bọn họ giữ ở trong tay.

      làm được chuyện đó, nhưng có Nhã Nhã làm giúp, cũng tốt.

      Chỉ là. . . . . .

      Chuyện hoàn thành, toàn bộ những người khác cũng , chỉ còn lại Trang Nhã Khinh, còn có Tiêu Dật Phàm, hai người.

      Trang Nhã Khinh nhìn xuống tầng hầm dưới đất, những thứ này đều là bảo vật.

      "Yên tâm, có người nào biết ở phía dưới có báu vật đâu. Những thứ đồ này vứt bỏ." Tiêu Dật Phàm nhìn vẻ mặt Trang Nhã Khinh lưu luyến thôi.

      Nhóm người Thanh Phong cũng có máy bay chuyên dụng, cho nên cũng tiện mang theo những thứ đồ này trở về nước, thể làm gì khác hơn là cứ để đó. Trang Nhã Khinh cũng thể nào lấy .

      "Em biết. Được rồi, thôi." Khóa lại, Trang Nhã Khinh nhìn về hướng của Cố Triệt. Triệt, em trở về.

      Rốt cuộc cũng đến bên cạnh Cố Triệt.

      Xa xa, Trang Nhã Khinh nhìn thấy Cố Triệt chỉ huy tác chiến, rất đẹp trai.

      qua, Cố Triệt nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, mặt đổi sắc, cũng có quá nhiều cảm xúc, vẫn chỉ huy kế tiếp phải làm thế nào, công kích bên kia sử dụng chiến thuật gì. . .

      Cũng có bày tỏ gì, haizz. . . . . .

      Nghe Cố Triệt chỉ điểm là Tôn Bính Nguyên.

      Cố Triệt cũng tới, sao Tôn Bính Nguyên có thể tới được.

      Tôn Bính Nguyên nhìn thấy Trang Nhã Khinh tới, nhìn nét mặt quân trưởng chút, phu nhân, bản thân người tự cầu nhiều phúc hơn.

      Những ngày qua quân trưởng như thế nào, cũng đều biết, đều thấy ở trong mắt. Quân trưởng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

      Phải , Cố Triệt về phía sau, lúc qua người Trang Nhã Khinh lạnh lùng : "Tới đâu với ."

      "Ờ." Trang Nhã Khinh nhìn Tiêu Dật Phàm chút. Tiêu Dật Phàm nhún nhún vai, hết cách rồi, cởi chuông phải tìm người buộc chuông. Nhã Nhã, bản thân em tự cầu nhiều phúc , cũng tự thân khó bảo toàn đây.

      theo Cố Triệt vào căn phòng, là lều vải. Lều vải này nằm ngay chính giữa, xem ra chính là chủ doanh trại, là chỗ ngủ của .

      Lúc ở cửa ra vào, Cố Triệt dặn dò: "Trong vòng ba trăm mét từ nơi này cho người khác đến gần."

      "Dạ, quân trưởng!"

      Cố Triệt khẽ nghiêng người, Trang Nhã Khinh vào. Sau đó Cố Triệt vào cửa, kéo lều vải lại. . .

      u nhìn Trang Nhã Khinh.

      Trang Nhã Khinh hiểu chuyện gì, nuốt nước bọt cái, cười cười : "À chuyện đó, Triệt. . . . . ."

      ". . . . . ." lời nào, trực tiếp muốn cởi quần áo của .

      "Triệt, lúc này, ở chỗ này, được đâu." Trang Nhã Khinh .

      Nhưng cũng để có cơ hội phản kháng, lột sạch tất cả quần áo người xuống, tất cả.

      "Triệt. . . . . ." Ánh mắt Trang Nhã Khinh mơ màng, hai gò má đỏ hồng nhìn Cố Triệt. . . Bọn họ cũng hơn ba tháng có làm rồi.

      Cố Triệt cũng để ý tới Trang Nhã Khinh ràng muốn mời, vẫn quan sát Trang Nhã Khinh. Nhìn thẳng mặt, lại nhìn phía sau.

      Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt cũng phải có ý đó. Vì suy nghĩ mới vừa của nên hơi thẹn thùng cúi xuống.

      "Triệt, em sao, chút tổn thương cũng có. Cục cưng cũng rất tốt." Trang Nhã Khinh .

      Đúng, nhìn thấy rồi. Thân thể Nhã Nhã vẫn trơn bóng như trước, thậm chí da còn tốt hơn, nơi đó càng lớn. người có chút thương tích nào, nhưng rất tức giận.

      "Con sao?"

      " có sao, con ở đây, cục cưng đặc biệt ngoan, sức sống đặc biệt ngoan cường. Bây giờ đại chiến ba trăm. . . A. . ." Vẫn chưa hết Trang Nhã Khinh liền bị Cố Triệt túm đến bên giường. . .

      "Triệt, em sai rồi." Trang Nhã Khinh khóc nức nở .

      ra cũng sao, Triệt xuống tay rất , nhưng nhìn như vậy có hiệu quả tương đối tốt hơn, cho nên Trang Nhã Khinh mới chịu làm bộ dạng khóc lóc.

      "Em sai ở chỗ nào?" Cố Triệt xong kèm theo tiếng "Chát. . ."

      ra là Cố Triệt mới vừa bắt được Trang Nhã Khinh đè lên giường, cũng phải muốn xoa coa mà là cái mông lớn hơn.

      Mông Trang Nhã Khinh bị Cố Triệt đánh cho có chút đỏ lên.

      "Em nên xin đồng ý của chạy tới nước R."

      "Còn gì nữa . . . . . . Chát."

      "Em nên mở máy làm cho tìm được em."

      "Còn gì nữa ?"

      "Em nên để lo lắng cho em. . ."

      "Còn gì nữa ?" Động tác của càng lúc càng .

      Sao chịu nổi, đánh người trong lòng rất đau đấy.

      " còn. . . Triệt, bỏ qua cho em nha, có được hay ? Chiến tranh lập tức kết thúc, chúng ta trở về sống qua ngày tốt có được hay ?"

      "Hứ."

      "Triệt, ngoan , được để ý đến em, nếu em đau lòng."

      "Vậy sao lúc ấy em cũng nghĩ tới ?"

      " xin lỗi Triệt, trong mấy ngày qua, mỗi ngày em đều suy nghĩ đến , luôn luôn nhớ , buổi tối ngủ cũng nhớ , ngay cả vệ sinh cũng nhanh chóng, em đều suy nghĩ đến ."

      "Hết cách với em rồi." Cố Triệt xong hôn xuống khuôn mặt nhắn của Trang Nhã Khinh.

      Điên cuồng, bạo ngược. . . nhưng mang theo tình nồng đậm để hôn trừng phạt Trang Nhã Khinh.
      Hôn như gió to mưa rơi vào đôi môi của Trang Nhã Khinh.

      Mút sâu vào chất mật trong miệng Trang Nhã Khinh. . . Trời mới biết là nhớ nhung những thứ này cỡ nào, tốt đẹp dường nào. . . . . .

      ***

      "Ưm. . . . . Ưm. . . . ." Trang Nhã Khinh nằm giường, hai tay nắm chặt chăn trắng như tuyết, mồ hôi làm ướt vạt áo trước ngực .

      Trang Nhã Khinh nhắm mắt lại lớn tiếng kêu. Khu vực xung quanh hơn mười mét đều có thể nghe giọng .

      Ngoài phòng phẫu thuật, người đứng đầy, nóng lòng chờ đợi.

      "Ông trời phù hộ, nhất định phải mẹ tròn con vuông." Chư Tiêm Nhiên cầu nguyện.

      "Nha đầu nhất định chống đỡ được." Cố Thần nghĩ.

      Mỗi người, có ai mà mong đợi bên trong "mẹ tròn con vuông".

      Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ khích lệ Trang Nhã Khinh: "Đúng rồi, chính là như vậy, dùng sức chút."

      "A. . . . . . Ưm. . . . . ." Trang Nhã Khinh cắn chặt răng, la lớn.

      Cố Triệt bắt lấy tay Trang Nhã Khinh, nắm chặt.

      "Bà xã, em nhất định phải cố gắng lên, phải sống." Lúc này Cố Triệt vẫn còn bình thường, vẫn phong cách trầm ổn, còn có hăng hái như lúc đánh giặc bảo vệ đất nước, lúc này mặt mũi tiều tụy, râu mọc đầy, vẻ mặt nóng nảy, lo lắng, bộ dáng đó giống như sắp khóc.

      "Con à, nhanh ra ngoài chút, đừng giày vò mẹ con nữa, nhanh lên chút, ngoan, ra ngoài mà hành hạ cha là được rồi." Cố Triệt .

      y tá ở bên cạnh giúp bác sĩ lau mồ hôi nghe được trong lòng hâm mộ. hâm mộ người phụ nữa này, có người chồng như vậy.

      " được, vị trí của thai nhi đúng, là chân hướng xuống." Bác sĩ .

      Trang Nhã Khinh chọn sinh tự nhiên, ngờ lại gặp vấn đề như vậy.

      Cố Triệt hối hận, sao lại nghe lời Nhã Nhã , đồng ý sinh con tự nhiên làm gì, biết rất ràng là sinh đôi, sinh con tự nhiên cũng dễ dàng. Làm thế nào đây?
      "Giờ sinh mổ còn kịp ?"

      " còn kịp rồi, chân đứa bé cũng ra. Thực là còn cách nào nên phải cắt bỏ, lấy đứa bé ra rồi vá lại. Nếu miệng tử cung quá mạnh mẽ mang đứa bé ra khỏi làm gãy tay đứa bé." Bác sĩ vừa vừa toát mồ hôi lạnh.

      Phải biết người bên cạnh chính là quân trưởng lãnh đạo cao nhất của quân đội nước Z nước, giường mọi người đều biết là phu nhân mà quân trưởng cưng chiều đến tận xương tủy, ông nào dám sơ suất?

      Lúc này, Thấm Tuyết cũng xông vào.

      Thấm Tuyết mới phẫu thuật ghép tim lâu, sắc mặt còn hơi tái nhợt, cũng chưa hoàn toàn bình phục.

      Thấm Tuyết vào nhét viên thuốc vào miệng Trang Nhã Khinh. " ấy có hơi sức để ăn. Cố Triệt, tới ."

      Cố Triệt hiểu ý Thấm Tuyết, cần lấy thuốc bỏ vào rồi cuối cùng mớm, sau đó, dùng miệng đút vào.

      Thuốc mới vừa đút vào lâu, Trang Nhã Khinh khôi phục lại, có chút huyết sắc. "Triệt, đều do em tùy hứng."

      Đúnh vậy, Cố Triệt từng khuyên sinh mổ, nhưng cố ý muốn sinh con tự nhiên. Làm hại Triệt lo lắng như vậy.

      " có, tỉnh lại rồi sao. Em có chuyện gì, đứa bé cũng có chuyện gì." Cố Triệt an ủi .

      "Có hơi sức uống thuốc tiếp . Chính em chế luyện thuốc mà." Thấm Tuyết lại đưa tới hai viên thuốc, Trang Nhã Khinh nuốt vào.

      ra Trang Nhã Khinh vẫn luôn có cách chữa trị khỏi cho thân thể của , chính là vì con. Chỉ alf đứa này, muốn sinh lại chợt phải sinh, báo trước chút cũng có. Đầy khẩn trương, Trang Nhã Khinh chuẩn bị xong thuốc liền quên mang theo.

      Vẫn do Thấm Tuyết nghĩ đến, Trang Nhã Khinh chuẩn bị đầy đủ. Người khác cũng biết về thuốc, cho nên vội vã chạy trở về, tìm thuốc, sau đó chạy tới.

      Cũng may là còn chưa kịp.

      “Bác sĩ, cần cắt bỏ miệng tử cung. Đợi chút là được rồi.” Thấm Tuyết ngăn cản động tác của bác sĩ.

      Bác sĩ dừng lại.

      Nếu như lúc nãy là người khác vào, ông nhất định là đồng ý, căn bản cũng là do phù hợp quy tắc, nhưng quân trưởng cũng sợ, thỉnh thoảng phản đối, đương nhiên ông cũng tiện . tai cũng chỉ là như vậy thôi.

      Đợi hai phút, miệng tử cung của Trang Nhã Khinh mở ra.

      Đứa bé thuận lợi sinh ra ngoài.

      Là thai long phượng, quả nhiên là thai long phượng.

      Sau khi xong chuyện, Thấm Tuyết lại bị đút cho viên thuốc.

      Rrốt cuộc máu cũng dừng lại.

      Bác sĩ thở phào nhõm.

      lo lắng, nếu lúc nay mà đứa bé thuận lợi được sinh ra, có thể quân trưởng trực tiếp lấy súng ra phát bắn chết hay .

      Cảm giác này quá kinh khủng, quá kích thích.

      “Thuốc đó là thuốc gì?” Thần kỳ như vậy?

      Bình thường khi sinh con, bọn họ dùng thuốc nhiều nhất để làm thuốc. . . để làm nhà trợ giúp sản xuất, chưa từng thấy như vậy, trực tiếp làm giảm tử cung, sinh bé ra, lại ăn thuốc khép miệng tử cung.

      “Nghề gia truyền thôi.”

      “Như vậy thiệt thòi ?” Bao nhiêu tiền chúng ta đều đồng ý ra.” Bác sĩ với Thấm Tuyết.

      Thấm Tuyết lắc đầu: “ xin lỗi, đây phải thành quả của tôi, là đó.”

      “Phu nhân. Người có thể điều chế thuốc hay viết điề này rồi bán cho chúng tôi là được? Chúng tôi nguyện ý ra giá cao.”

      “Qua vài ngày nữa rồi .” Mệt chết vì sinh con.

      Bỗng nhiên bụng đau đớn, Triệt khẩn trương ôm tới bệnh viện, cũng có lấy thuốc. Cũng may là sư tỷ còn biết. . . . . .

      Nếu lựa chọn sinh con tự nhiên đương nhiên phải có chuẩn bị. Đây chính là do nghiên cứu lâu mới nghiên cứu ra được đấy. Bán mà, chỉ là phải bán số thứ rẻ giá tiền. Chúng ta thu lợi, sinh người cũng có bảo đảm.

      “Được, được rồi.” Xem ra phải là có hi vọng nữa. Bác sĩ liên tục gật đầu.

      Trang Nhã Khinh nhìn hai con, giống như , còn lại giống Triệt.

      Cửa phòng phẫu thuật mở ra, người ùa lên.

      số tới hỏi han ân cần với Trang Nhã Khinh, số qua nhìn hai tiểu bảo bảo. Trang Nhã Khinh nằm giường, nhìn Cố Triệt, vươn tay.

      Cố Triệt cầm tay Trang Nhã Khinh.

      “Bà xã, cám ơn em.”

      “Đừng khách sáo.”

      phòng ấm áp, phòng vinh hoa.
      Last edited: 12/2/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :