Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục) (tiếp theo *)
Hôm nay Trang Nhã Khinh mặc áo cưới màu trắng, áo cưới được đặt may theo vóc dáng, bày ra toàn bộ vóc người hoàn mỹ của . Thiết kế đặc biệt, cao quý, ung dung, lại phối hợp với kiểu tóc hoàn mỹ, hôm nay Trang Nhã Khinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.
Áo cưới kiểu cúp ngực, thiết kế hoàn mỹ, chỗ eo có hình giọt nước, làn váy còn có vài mảnh sáng nho , chói mắt, nhanh chóng hấp dẫn, dễ dàng là có thể nghênh đón ánh mắt người khác.
Có đôi lời sai, phụ nữ đẹp nhất chính là lúc mặc áo cưới.
Màu trắng, tượng trưng cho thuần khiết, thiêng liêng.
Nhưng kỳ lạ, Cố Triệt cũng mặc tây trang, ngược lại, hôm nay Cố Triệt mặc quân phục của .
Bình thường Cố Triệt mặc quân phục của , cùng lắm lúc huấn luyện mặc đồ rằn ri, có lúc cũng mặc quân trang, cũng thường gặp.
Hôm nay Cố Triệt mặc chính là có ý nghĩa biểu tượng. Bộ đồ này, lúc mới vừa được bổ nhiệm làm quân trưởng, Cố Thần, cũng chính là quân trưởng trước, đích thân giao cho .
Lúc này, Cố Triệt cho rằng đây chính là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời , dĩ nhiên cũng phải mặc vào bộ quần áo mà bản thân cảm thấy quan trọng nhất.
Vốn bình thường là áo cưới màu trắng, phối hợp với áo đuôi tôm màu đen là cực kỳ đẹp mắt, đây chính là thỏa thuận ngầm hiểu để phối hợp, hoặc cũng phối hợp với tây trang. Nhưng hôm nay, Cố Triệt mặc bộ quân phục trang trọng và nghiêm túc, cùng Trang Nhã Khinh mặc áo cưới dịu dàng mà hào phóng kết hợp lại, hết sức vừa vặn. "Buồn cười sao?" Cố Triệt tới, dắt tay Trang Nhã Khinh, hỏi.
"Dạ, buồn cười. Em ngờ họ lại có thể để cho đọc cái đó, càng nghĩ đến cũng ức giận." Trang Nhã Khinh .
"Họ cũng có lúc kết hôn, đến lúc đó, bà xã à, em cần phải đòi lại cho ông xã em là đấy." Bởi vì chuyện này tức giận, Cố Triệt có hẹp hòi đến mức đó.
"Ông xã, trở nên phúc hắc rồi. Chỉ là ai bảo em là vợ , lúc họ kết hôn, em nhất định có thể nghĩ ra nhiều chiêu độc hơn nữa." Đối phó người, ai có thể đối phó qua Trang Nhã Khinh.
ra , đường lên núi cũng phải quá dốc, chỉ là vẫn có chút bất ngờ.
Giống như Chư Tiêm Nhiên, Mạc Thiển, khẳng định họ thể tự leo lên, cho nên liền có mấy xe riêng lái đưa phụ nữ lên, những người khác, xin lỗi, tự leo lên thôi. Rèn luyện thể lực.
Ngay cả Cố Triệt và Cố Tử Mặc, hai người bọn họ cũng từ chối sắp xếp xe riêng cho bọn họ, muốn tự leo lên. Đúng là được rèn luyện bền bỉ, lâu rồi chưa có leo núi, đây là loại rèn luyện, có lợi cho thân thể. Trang Nhã Khinh mặc áo cưới cũng dễ dàng, cho nên cũng ngồi xe. Chỉ là, lúc cách đỉnh núi còn đoạn, Trang Nhã Khinh liền bị ném xuống.
Nhìn xe nghênh ngang rời , nhìn phía dưới vắng vẻ, vẫn chưa có người nào bò đến nơi này. Trang Nhã Khinh lại nhìn xung quanh chút, chỗ ngồi cũng có, cũng thể ngồi đất. Sớm biết mặc bộ áo cưới ngắn kia, ít nhất bộ khá dễ dàng.
Bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là chờ tại chỗ.
Đều là cùng , bước chân Cố Triệt nhanh hơn nữa, leo lên khoảng cách này vẫn cần khoảng thời gian.
Các vị bắt đầu leo núi sớm chút cũng đến vị trí của Trang Nhã Khinh rồi.
"Nhã Nhã, Cố Triệt còn chưa tới sao?" Phá Trần nhìn thấy Trang Nhã Khinh đứng xa xa phía , tốc độ nhanh hơn, cũng nhanh hơn lúc vừa mới bắt đầu leo núi chút.
"Em ngồi xe, ấy bộ nên đương nhiên là phải chậm hơn chút rồi. Các lên trước xem chút xem còn có gì chưa chuẩn bị xong ." Trang Nhã Khinh .
"Ừ."
Lúc đầu, Mạc Thiển bọn họ muốn Trang Nhã Khinh xuống xe, căn bản là cũng biết chuyện gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn xuống xe. Dù sao Thiển Thiển thể nào hại , phải sao?
Sau khi xuống xe, Trang Nhã Khinh mới nghĩ đến, có thể đây là Cố Triệt sắp xếp.
Ban đầu lúc chuẩn bị hôn lễ, Cố Triệt cho biết cử hành hôn lễ tại đây, cụ thể, biết. biết, Trang Nhã Khinh cũng hỏi, vất vả gặp phải Cố Triệt ngốc nghếch muốn lãng mạn lần, cho chút vui vẻ, thể quá mất hứng.
Xấp xỉ mười giờ, Trang Nhã Khinh thấy Cố Triệt cùng với đại đội người dài sau lưng .
Hình rắn dài đều là quân nhân mặc quần áo màu xanh lục, từ xa nhìn lại giống như là vùng màu xanh vậy.
Cố Triệt đến, đứng ở bên cạnh Trang Nhã Khinh.
"Triệt. . . . . . Là để các ấy ném em ở chỗ này sao?"
"Thông minh." Cố Triệt đến trước mặt Trang Nhã Khinh, ngồi xổm người xuống: "Lên đây, cõng em."
"Vâng." Trang Nhã Khinh cười. chưa bao lâu, Trang Nhã Khinh nhìn thấy phía khác hẳn. Ven đường bày đầy hoa hồng, hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, trải thành đường lượn sóng vì bọn họ.
Trang Nhã Khinh vẫn có thể nghe thấy mùi thơm của hoa hồng, mặt trời vừa mới lên, xen lẫn trong mùi vị của ánh mặt trời.
Ánh mặt trời của mùa thu là ôn hòa nhất, ấm áp, cũng cảm thấy quá nóng.
" chuẩn bị sao?"
". . . . . ."
Cõng Trang Nhã Khinh, Cố Triệt cũng dám lười biếng, từng bước từng bước rất ổn, rất vững chắc.
Xa xa chỉ có thể nhìn thấy hai người phía trước, màu xanh lá cây và màu trắng, phía sau, theo đội ngũ đầu dài. Đó là đội ngũ do bộ đội đặc công có đủ thực lực nhất nước Z hợp lại với nhau mà tạo thành.
Phía sắp xếp xong xuôi tất cả, cũng có rất nhiều người ngồi ở phía .
Hàng đầu là hàng. Là Cố Thần, Cố Tử Mặc, Chư Tiêm Nhiên còn có Lưu Vân, Thanh Phong, cùng với các sư huynh của Trang Nhã Khinh.
Hàng thứ hai có Mạc Thiển cùng Mạc Minh Vọng, Cố Tử Tân, Mặc Sâm, Dịch Nham. Có đám người Lương Hy Tây, còn nữa, hai người đàn ông mà Trang Nhã Khinh chỉ từng gặp mặt lần. Ngoài ra Trang Nhã Khinh còn có bạn bè, người thân của Cố Triệt, phía sau chính là vài quân nhân cao cấp, hoặc là chính khách, nhân vật rất giỏi. Giai vế tương đối cao ở phía trước, tương đối thấp ở phía sau.
Cố Triệt cũng quy định người nào ở phía trước, người nào ở phía sau, nhưng những quy tắc này có ai có thể biết. Thương giới, chính giới đều giống nhau, cường giả vi tôn, địa vị mình thấp, sao dám ngồi ở trước mặt người khác, nhất là người lãnh đạo trực tiếp của mình, cấp và cấp , ở đâu cũng có thể gặp.
*cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua
Hàng sau cùng là đến quân nhân, lính đặc chủng, hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là đứng. Trừ Dịch Nham, thị trưởng nho , cũng ngồi ở hàng thứ hai. Chỉ là, thân phận người ta là bạn của dâu, có cách nào.
Rất nhiều người quen biết, trước khi hai người Trang Nhã Khinh và Cố Triệt đến liền bắt đầu chậm rãi chuyện, tán gẫu vui vẻ với nhau.
Phía gần như được sắp xếp thành thiên đường mà rất nhiều thích, thường tưởng tượng.
Xung quanh đỉnh núi, vì lý do an toàn nên toàn bộ đều được bao lại bằng dây thép. Chỉ là như vậy cũng ảnh hưởng nét đẹp đó, bởi vì dây thép sớm được quấn quấn kín bằng ren xinh đẹp cùng với các loại khí cầu, còn có hoa ..., rất đẹp.
Như vậy, vừa đẹp mắt cũng bảo đảm an toàn. Tuy người lớn ngu ngốc mà xuống, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, huống chi cũng thể tính ở đó có trẻ con. Cố Triệt suy tính hết các phương diện an toàn.
* sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: sợ nhiều vấn đề chỉ sợ lỡ như
Tất cả mọi người chia ra ngồi hai bên, chính giữa chừa lại chỗ rộng ước chừng hai mét, trải xong thảm màu đỏ. Phía là cái bàn cũng được bày đầy những vật xinh đẹp, có cái bục nho , xung quanh được cắm đầy hoa, phía nhất bày mi- crô nho .
Màn chiếu phía sau là ảnh cưới ngoại cảnh của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh được hai người tìm kiếm kĩ lưỡng.
Nam tuấn, nữ xinh đẹp. Hai người dùng tới kỹ thuật photoshop đại chút nào mà cũng đẹp như vậy. Đẹp hơn trang bìa tạp chí mấy phần, cũng chân hơn mấy phần.
Vẻ mặt và nụ cười tươi tắn, càng nhìn càng đẹp. Đó là hình dung Trang Nhã Khinh.
Mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong, đây là hình dung Cố Triệt.
Màn chiếu chỉ có hình, đây là tổ hợp ảnh chiếu, vẫn thay đổi ảnh cưới của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh.
Dĩ nhiên chỗ ngồi phía sau mọi người cũng phải là trống rỗng.
hành lang dài, hành lang là hình cửa làm từ những trụ sắt. Chia ra cách mét có cửa như vậy, tạo thành hành lang dài dài.
Phía trụ sắt, dây leo dài, màu xanh lá cây, phía phụ trợ thêm hoa tươi. Bên cạnh mỗi trụ sắt cũng có hai quân nhân tuấn đứng nghiêm.
Trừ đó ra còn có rất nhiều, rất nhiều nữa. Trang Nhã Khinh có cách nào mà đoán trước được những điều này.
Lúc nhìn thấy tất cả những điều này sợ ngây người.
Cố Triệt là người ngốc nghếch, mà ngốc nghếch lại có thể lãng mạn như vậy, Trang Nhã Khinh hoàn toàn nghĩ tới.
Vẫn còn ở lưng của Cố Triệt, Trang Nhã Khinh khóc.
"Sao lại khóc?" Cố Triệt cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh, nhưng cũng có thể cảm nhận được khóc. Vừa mới xong, giọt nước mắt ấm áp rơi vào cổ .
Cố Triệt buông Trang Nhã Khinh xuống, đối mặt với , lòng ngón tay mọc vết chai nhàng lau nước mắt cho .
"Khóc lem hết trang điểm khó coi." Cố Triệt .
"Còn phải tại , làm gì làm lãng mạn thế này, đều là cố ý chọc khóc."
"Được, được, được rồi, là sai, nếu bảo bọn họ tháo hết những thứ này nhé?" Mặc dù Cố Triệt như vậy nhưng vẫn dắt tay Trang Nhã Khinh tới hướng hành lang đó.
Sau lưng là từng quân nhân mới theo kịp, giống như tập luyện rất nhiều lần mà đứng ở vị trí của mình.
Trang Nhã Khinh biết, bởi vì thấy được. Nếu đứng ở vị trí cao chút, xa chút nhìn thấy những quân nhân kia, sau đứng thành hình tạo thành năm chữ màu xanh lá cây to đùng. "Nhã Nhã, em."
Tiếng hát, bắt đầu trầm bổng giữa trung. Mang theo tình cảm trang trọng, khuấy động trung, khuấy động trong lòng của mọi người.
Nghe bài hát này, tất cả mọi người có cảm giác mình càng thêm kích động, càng thêm sôi trào mãnh liệt.
Bọn họ cũng có để khúc quân hành trong hôn lễ, cũng còn thỉnh thoảng để ca khúc tình , ngược lại nổi lên quốc ca nước Z . Quốc ca, đó là tượng trưng của quốc gia, vinh dự của dân tộc.
Những quân nhân nghe được tiếng nhạc quốc ca vang lên cũng đều hát theo.
Lúc này, tên giả bộ ăn xin còn chú ý tới, trong sắc màu rực rỡ chung quanh còn dựng cả quốc kỳ lớn , tung bay trong gió .
Quân nhân quả nhiên là quân nhân, kết hôn cũng quên nước nhà.
Cố Triệt nắm tay Trang Nhã Khinh lên thảm đỏ, cũng lên con đường hạnh phúc của họ.
Trang Nhã Khinh phát vấn đề, sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, sao có cha xứ?
Cố Triệt biết nghi vấn của Trang Nhã Khinh. Cũng ngay lập tức trả lời nghi vấn của mà là đưa tới cái bàn, đến trước mi-crô , ôm , nhìn mọi người phía dưới.
"Tôi rất vui vì mọi người có thể tới tham gia hôn lễ của tôi cùng với vợ Nhã Nhã, lên dễ dàng, mọi người cực khổ." Đầu tiên Cố Triệt hài hước chút.
" có, có." Mọi người cười to.
Ngoài miệng có, vài thương nhân, bụng phệ, bò lên dễ dàng, quần áo cũng ướt đẫm, trán vẫn còn đổ mồ hôi, gió thổi, phơi nắng, khả năng trở về bị cảm rất lớn.
" cũng rất vui, hôm nay có thể may mắn cưới được người vợ thế này."
"Em cũng rất vui vì có thể gả cho . vì điều gì khác, chỉ vì là ." Trang Nhã Khinh nhìn Cố Triệt, .
"Bây giờ, trước hết mời ông nội của tôi, ông Cố Thần tới lời mở đầu ạ." Cố Triệt xong cùng Trang Nhã Khinh lùi lại sau chút, nhường chỗ cho Cố Thần.
Cố Thần lên. " ngờ còn muốn lão già tôi lên chuyện, tôi cũng có chuẩn bị. nhảm Cố Thần tôi , hai đứa trẻ này đến với nhau dễ dàng gì, chỉ là bây giờ tất cả đều vén mây mù thấy mặt trời, cuộc sống sau này cũng càng ngày càng đẹp mĩ mãn. Ta muốn bồng cháu chắt sớm chút, hai người các con cố gắng." Cố Thần xong cúi chào cái.
Mọi người thấy Cố Thần cúi người chào bọn họ, tất cả từng người đều vội vàng đứng lên, cũng cúi người với Cố Thần cái. Lão quân trưởng trước đây, bọn họ dám yên tâm thoải mái ngồi tiếp nhận.
"Bây giờ phải mời cha của tôi còn có mẹ cùng với sư phụ và sư thúc của Nhã Nhã lên sân khấu lời chào ạ." đến đây, Cố Triệt bất giác có chút đau lòng vì Trang Nhã Khinh.
Cũng kết hôn, Nhã Nhã còn biết rốt cuộc cha mẹ là ai, có lẽ chết rồi, có lẽ là ngay cả dáng vẻ Nhã Nhã mà bọn họ cũng biết. Mặc dù Nhã Nhã có trí nhớ kiếp trước nhưng dù sao vẫn đau lòng.
"Cố Triệt của chúng tôi có thể cưới được Nhã Nhã tốt như vậy làm vợ, chúng tôi vui mừng, rất vui mừng. Mong đợi lâu, cuối cùng cũng trông được ngày hôm nay. Ở chỗ này, cha mẹ chúc phúc cho đôi tân nhân mãi mãi hạnh phúc vui vẻ ."
"Ta chỉ câu, mặc dù nha đầu nhà chúng ta cha mẹ, nhưng cũng do ta nâng ở lòng bàn tay, cưng chiều nuôi lớn, nếu Cố Triệt đối với nha đầu nhà chúng ta tốt, cũng đừng trách lão già ta nể mặt." Thanh Phong xon nhường lời cho Lưu Vân.
Nhắn lại hôm nay mặc đồ phải khiêm tốn hơn bình thường chút. Thứ nhất chính là người khác cho phép Lưu Vân mặc quần áo hở hang, thứ hai là do Lưu Vân cảm thấy dù gì đây cũng là hôn lễ của Nhã Nhã, bà cũng thể đoạt quá nhiều nổi bật được. "Cuối cùng Nhã Nhã nhà chúng ta cũng trưởng thành, rốt cuộc, cũng lập gia đình. Lời của ta giống sư huynh, Nhã Nhã là bảo bối của mọi người, hứng như hứng hoa, hòn ngọc quý nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ mất. Có thể có người cho rằng Nhã Nhã chúng tôi với cao tới nhà họ Cố, khụ khụ, mặc dù nhà họ Cố cho là như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi có người ở phía dưới , hôm nay tôi ở đây luôn, mặc dù gia thế chúng tôi kém gia thế khổng lồ của Cố Triệt, nhưng chúng tôi tuyệt đối cũng thấp hơn, đừng tin, đây phải là với cao, là hai người tình đầu ý hợp. Nếu còn có người ở dưới linh tinh cũng đừng trách tôi nể mặt. Hoặc là còn có người ngoài mặt , trong lòng cho là như vậy các người biết, nhà mẹ của Nhã Nhã chúng tôi phải là quả hồng mềm." Dứt lời, Lưu Vân nhìn về nơi góc nào đó.
Góc đó có đám bà lớn tụ tại. Mới vừa rồi, bà ngẫu nhiên nghe thấy mấy người đó , cái gì mà số Trang Nhã Khinh quá tốt, lại có thể leo lên cây to nhà họ Cố..., bà giận đến muốn cho mấy bà tám này hai tát tai.
Lúc bắt đầu thực như Lưu Vân dự đoán. Tất cả mọi người đều phục, cảm thấy còn có ai có thể so sánh với nhà họ Cố. Đợi đến khi Lưu Vân xuống, tới người bên cạnh, những đám bà tám kia cũng dám lắm mồm. "Em càng ngày càng sắc bén rồi." Trì Liệt ôm cả eo của Lưu Vân .
Cuối cùng, đợi hai mươi năm, rốt cuộc chờ được người phụ nữ này trở lại, trong lòng Trì Liệt cảm thán.
vất vả mới ôm được người đẹp về, Trì Liệt đối Lưu Vân mà chính là gì nghe nấy, Lưu Vân để ông làm gì ông làm đó, tuyệt đối gì khác.
"Có sao? Em vốn muốn nhiều thêm chút, hoặc là tục đôi câu, nhưng đây chính là hôn lễ của đệ tử bảo bối nên em mới nhịn xuống, nếu những người đó cũng xong việc vì mấy câu đơn giản như thế." Lưu Vân .
Lưu Vân chính là người như vậy, tính toán chi li, nếu ai ác ý hãm hại người bà quan tâm, cũng đừng trách bà làm gì cho người đó cảm thấy chuyện gì là quá đáng.
"Ha ha, vẫn đáng như vậy." Chỉ cần , mặc kệ tính tình đối phương thế nào cũng đều cảm thấy rất đáng . Trì Hưởng Ngự ở bên cạnh nghe Lưu Vân cùng Trì Liệt chuyện khỏi trợn trắng cả mắt.
Phải , căn bản là cũng nghĩ đến. Mặc dù cũng quá điên cuồng theo đuổi Trang Nhã Khinh, dù sao vẫn động tâm, mặc dù mục đích trong sáng. Chỉ là vẫn khó chịu có được hay ?
Nghĩ đến điểm này, Trì Hưởng Ngự khỏi nghĩ tới người phụ nữ luôn làm kinh ngạc, luôn cho mặt mũi, luôn bỏ lại . Đáng chết, lại làm cho phải chạy. Phải biết rằng lần trước Cố Triệt giúp tìm được đó, đoán mới vừa kéo người phụ nữ đó đến đại chiến ba trăm hiệp giường, ngày hôm sau, ấy lại chạy. là đáng chết. Chạy hai lần, sao vẫn nhớ lâu mà lại để cho ấy chạy lần thứ ba.
Người phụ nữ đáng chết, nếu lại để tìm được em, tuyệt đối để em chạy mất, chính là trói lại cũng phải lao thẳng đến buộc em ở lại bên cạnh . Trì Hưởng Ngự thầm thề ở trong lòng.
Đột nhiên, Trì Hưởng Ngự giống như nhìn thấy được kia.
phải đâu, do nguyện ý nghĩ tới nên nhìn nhầm? Chính mình sinh ra ảo giác sao?
Trì Hưởng Ngự nhìn lại, quả nhiên, chính là người phụ nữ đó, đáng chết, gặp được chẳng tốn chút công phu. . .
Lần này, Trì Hưởng Ngự oán giận cha của mình vì nên ép tới tham gia hôn lễ nữa rồi.
Tô Mạt đẩy tháp sâm banh được dựng xong xuôi tới.
Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh cùng mở sâm banh ra, bắt đầu đổ ra từ cái ly cao nhất đỉnh tháp sâm banh. Sâm banh theo từng cái ly chảy đến ly phía dưới, rất nhanh, cái ly phía tháp sâm banh cũng đầy rượu vang.
Mỗi người ly, dĩ nhiên cũng thể quên những quân nhân kia, mỗi người đều có, mặc dù cũng phải do Cố Triệt đích thân chia.
Uống rượu giao bôi, trao nhẫn cưới, Cố Mị Trầm lên sân khấu, cầm mi - crô, : "Nhất bái Thiên Địa." Cố Triệt kéo tay Trang Nhã Khinh cúi đầu với trời đất.
"Nhị bái Cao Đường."
Hai người cúi đầu mấy cái với Cố Thần. Lúc cúi đầu cái như vậy, ra khỏi mấy người nhà họ Cố yên tâm thoải mái tiếp nhận cúi lạy của Cố Triệt và Trang Nhã Khinh, những người khác như là gặp quỷ mà vội vàng chạy ra, có như tượng đất đứng ở phạm vi bên trong khu vực làm lễ.
"Phu thê giao bái."
"Ha ha." Trang Nhã Khinh cũng nghĩ tới là trước khi kết thúc lại còn làm thêm cái này, Triệt muốn mượn hôn lễ để lật đổ cái nhìn trước kia của sao?
Hai người mặt đối mặt cúi xuống, đụng phải đầu.
"Ha ha. . . . . ." Mọi người đều nở nụ cười.
"Hôn dâu." Cũng thể là đưa vào động phòng được. Mặc dù phía sau là cái phòng được xây nên, nhưng nhiều người như vậy, hơn nữa phòng kia vẫn còn người, đưa vào động phòng phải là đánh dã chiến thực chất cũng có gì khác biệt. Vì vậy nên đổi lời kịch thành hôn dâu, rất bình thường, hôn lễ phương Đông và phương Tây kết hợp điển hình.
Cố Triệt giữ mặt Trang Nhã Khinh, hôn xuống.
Xung quanh toàn tiếng hoan hô. . . . . .
Trong tiếng hoan hô đó, nghi thức cũng sắp kết thúc.
Nhìn xem thời gian, tiếng đồng hồ, mọi người leo núi nên cũng đều đói bụng. Vì vậy, trong phòng sớm chuẩn bị xong bữa ăn và đẩy ra.
"Bây giờ, mọi người chuyện trời đất, đói bụng ăn, người vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, cũng có thể khiêu vũ, dù sao, tại là thời gian mọi người hoạt động tự do rồi." Vẫn luôn trợn mắt nhìn lâu, giống như là thiên trường địa cửu, Cố Mị Trầm tuyên bố hoạt động tự do, lúc đó cũng lập tức đứng lên, chạy ra phía sau màn che. Tin tưởng người phụ nữ nào ở này, dù sao người đó cũng tìm được.
"Chúc hai người hạnh phúc." Dịch Nham .
"Cám ơn Dịch đại ca." Trang Nhã Khinh xong ngồi xổm người xuống: "Sao Tiểu Hổ vui thế?"
"Mẹ, Tiểu Hổ muốn mẹ." Tiểu Hổ vươn tay muốn Trang Nhã Khinh ôm.
Mặc dù mặc áo cưới tiện, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn có từ chối cầu của Tiểu Hổ.
"Tiểu Hổ ngoan, phải gọi mẹ nuôi, đây là cha nuôi của Tiểu Hổ, Tiểu Hổ gọi cha nuôi ."
"Cha nuôi."
"Ừ, ngoan." Cố Triệt nhìn thấy Tiểu Hổ thông minh, đáng , nghĩ thầm, con trai của cũng thông minh như vậy, đáng như vậy . Cuối cùng giống như Nhã Nhã. . . . . .
"Tốt lắm Tiểu Hổ, trong bụng mẹ nuôi có tiểu em bé rồi, Tiểu Hổ lớn rồi, mẹ nuôi cũng ẳm con nhé."
"Có em rồi ạ? Em trai hay em ?" Sauk hi Tiểu Hổ đứng xuống, mắt to tò mò hỏi.
"Ờ là. . . . . . Tiểu Hổ hy vọng là em trai hay em ?"
"Tiểu Hổ muốn em ."
"Ha ha, vậy sinh cho Tiểu Hổ em nhé."
Trang Nhã Khinh biết trong bụng sanh đôi, hơn nữa còn là thai long phượng nên mới như vậy. Nếu cũng dám lung tung, nếu sinh con trai, ở đâu ra em cho Tiểu Hổ đây?
"Cái gì, Nhã Nhã, cậu có em bé?" Mạc Thiển cũng nghe Trang Nhã Khinh nên kêu lên.
"Có em bé? Sao chuyện lớn như vậy mà cũng với chúng ta?" Chư Tiêm Nhiên, Lưu Vân, Cố Tử Mặc, vân vân, mọi người kéo đoàn lại gần Trang Nhã Khinh, từng chữ từng chữ hỏi.
"Ặc. . . . . . Mọi người đừng quá khẩn trương, mới tháng thôi." Trang Nhã Khinh .
"Nhã Nhã, sao con sớm, chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn muốn giấu chúng ta hay sao?" Chư Tiêm Nhiên kéo tay Trang Nhã Khinh. Nhưng mà có ý trách cứ chút nào.
"Mẹ, con mới biết ạ, vốn là chuẩn bị kết thúc cho mẹ. . . . . ."
" là, cũng có em bé mà các con còn. . . May mà có việc gì." Lưu Vân .
Vừa nghe Lưu Vân Trang Nhã Khinh đỏ mặt. Tại sao sư thúc lại như vậy, bây giờ có nhiều người. Mọi người cũng phải là đứa trẻ mà nghe hiểu. . . . . .
"Đúng vậy, các con chú ý chút, làm chuyện gì cũng cẩn thận chút. . . . . ." Chư Tiêm Nhiên phụ họa .
Trang Nhã Khinh xấu hổ, còn xấu hổ hơn trước kia.
Chính là trước đây lâu, ước chừng tuần trước, và Cố Triệt, hai người ở chung, cũng chỉ có hai người bọn họ ở cùng chỗ.
Đêm hôm đó, giây kìm hãm được. . . . . . Cho nên. . . . . . Làm chút chuyện đương, kết quả bị đám người Chư Tiêm Nhiên và Lưu Vân nghe được và thương lượng với bọn họ trước hôn lễ, kết quả. . . . . . Chuyện chính là như vậy rồi.
Thấm Tuyết cho bắt mạch Trang Nhã Khinh: "Bảo bảo rất khỏe mạnh, hơn nữa hình như là thai long phượng." Thấm Tuyết . hình như là bởi vì đứa bé quá , nhịp tim hơi thở rất yếu, cũng chắc chắn ràng. "Nhưng tôi dám khẳng định chắc chắn là sanh đôi."
" là quá tốt, ta muốn ôm cháu chắt rồi." Cố Thần .
"Ta muốn ẳm cháu." Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên .
"Đây chính là cháu của ." Các sư huynh Trang Nhã Khinh .
"Con trai, con nuôi của mình." Mạc Thiển .
Mọi người câu tôi câu, đều vui mừng. Trang Nhã Khinh sờ bụng vẫn còn rất bằng phẳng, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Triệt mỉm cười với . . .
Hạnh phúc, chính là như vậy.
Trang Nhã Khinh , cuối cùng cũng có hạnh phúc của mình.
có ai chú ý tới, hôm nay Mạnh Thiệu Phong cũng tới nơi này. Nhìn Trang Nhã Khinh tràn đầy hạnh phúc, Mạnh Thiệu Phong vui mừng, hơn hết chính là khổ sở. . . . . .
Nhìn Yên Kinh phía dưới, phồn hoa đủ hình dung Yên Kinh. Là thủ đô nước, kinh tế trọng yếu của quốc gia, ngựa xe như nước, cao ốc đứng vững, phồn hoa biết bao, mỹ lệ biết bao.
Mạnh Thiệu Phong chợt có suy nghĩ, mình, có muốn từ nơi này nhảy xuống hay ?
Dù sao lúc ta phát còn gì nữa. Còn sống cũng có ý nghĩa gì. Nếu lén nhảy xuống, xong hết mọi chuyện. Nếu như Trang Nhã Khinh là vợ ta, ta cũng coi như là ăn . Nếu như phải, ta nhảy xuống cũng có thể ở cùng vợ, phải sao. . . . . .
Vợ à, sai rồi, rất nhớ em. Vợ, em có thể tha thứ cho hay , vợ. . .
Chân của Mạnh Thiệu Phong, di chuyển từng chút từng chút sang bên cạnh. . . . . .
Nhảy xuống, giải thoát. . . . . .
"Này, đứng ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm." Có người nhìn thấy Mạnh Thiệu Phong bên kéo Mạnh Thiệu Phong trở lại. Thấy mặt của Mạnh Thiệu Phong mới giật mình quái lạ : " Mạnh, sao ở đây?"
Người tới chính là Lương Hy Tây nhàn rỗi, buồn chán.
Nhìn thấy có người đến bên cạnh, Lương Hy Tây nhìn thế nào cũng có cảm giác gì đó đúng, vì vậy qua.
" tới tham gia hôn lễ." Mạnh Thiệu Phong cười khổ. . . . . . Chẳng lẽ mình muốn chết mà cũng có quyền lợi đó sao? "À, em đói ? Qua ăn gì đó thôi."
***
Rốt cuộc Trì Hưởng Ngự cũng tìm được người phụ nữ đó, người phụ nữ làm hận nghiến răng nghiến lợi. . .
"Sao ở đây?" Tô Mạt nghĩ tới là sao Trì Hưởng Ngự như hồn tán. tham gia hôn lễ cũng đụng phải, đây là buồn phiền vì xui xẻo tận cùng.
Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy, chỉ là trong lòng Tô Mạt mơ hồ vẫn có chút vui mừng.
"Em cảm thấy hôn lễ của Cố Triệt mà tôi có thể tham gia sao?" Trì Hưởng Ngự hỏi ngược lại.
Tô Mạt liếc Trì Hưởng Ngự cái, chỉ là Trì Hưởng Ngự cũng sai.
Nhà họ Cố là dòng họ lớn của giới quân nhân, nhà họ Trì chính là dòng họ lớn của chính giới. Nhà họ Cố và nhà họ Trì chính là văn võ. . .
Hôn lễ của Cố Triệt, dù hai bên cũng hòa thuận lắm, nhưng mặt mũi vẫn phải , cho nên dĩ nhiên cũng phải tới. Chỉ là dựa theo tình hình bây giờ xem ra hai nhà tranh đấu gay gắt cũng sắp kết thúc.
Lưu Vân làm Trì Liệt đối nghịch cùng Cố Tử Mặc ?
Đối nghịch với Cố Tử Mặc chính là đối nghịch với Cố Triệt, đối nghịch với Cố Triệt chính là đối nghịch với đồ đệ bảo bối của bà, nghĩ đến Lưu Vân cũng để chuyện đó xảy ra. Huống chi lúc trước hai nhà bất hòa cũng có phần nguyên nhân là bởi vì bà.
" tham gia tham gia, tìm tôi làm gì?" Tô Mạt muốn hất kìm hãm của Trì Hưởng Ngự ra, nhưng Trì Hưởng Ngự vẫn buông tay, tránh thoát được rồi.
"Em ? Em là người phụ nữ của tôi, tôi tìm em làm gì?" Nếu phải ở đây quá nhiều người, hơn nữa căn phòng để sắp xếp thức ăn, những nơi khác đều là lộ ra ngoài trời, hoặc chính là cái ô lớn che kín mặt trời, muốn hung hăng kéo người phụ nữ đáng chết này vào trong phòng, sau đó hung hăng muốn , để cho xuống giường nổi, xem chạy trốn tiếp thế nào.
"Ai tôi là người phụ nữ của vậy?" Tô Mạt chết cũng thừa nhận.
"Ngủ cũng ngủ chung, sao phải là người phụ nữ của tôi?" Trì Hưởng Ngự nắm chặt tay Tô Mạt, hô lên.
Sau đó là hấp dẫn tầm mắt rất nhiều người, thậm chí hấp dẫn cả những người vốn câu tôi câu để Trang Nhã Khinh về chuyện của bảo bảo luôn, Trang Nhã Khinh cũng tới, còn có Trương Băng.
Trương Băng nhìn thấy Tô Mặt ở bên cạnh Trì Hưởng Ngự, rốt cuộc cảm giác trong lòng ta ra vẫn luôn nghĩ nhầm. ta vẫn cho rằng Tô Mạt cùng quân trưởng, ngờ cùng người đàn ông này. Chỉ là xem ra hình như người đàn ông này cũng kém, mặc dù so sánh lại cũng hơn quân trưởng.
Trang Nhã Khinh sớm biết nhân vật Tô Mạt như thế từ suy nghĩ của Trương Băng, sau đó cũng gặp Tô Mạt trước hôn lễ, ra Tô Mạt chính là em họ phương xa của Cố Triệt, chẳng qua là Trương Băng tự cho như vậy.
Em họ, rất nhiều người thích trở thành em họ, nhưng Cố Triệt cùng Tô Mạt chính là quan hệ an hem họ thuần khiết.
"Mạt Mạt, ra là con. . ." Là mẹ Tô. . .
Hôm nay mẹ Tô mặc bộ quần áo màu xanh ngọc, vai khoác áo choàng lông chồn màu trắng, cao quý trang nhã. Mẹ Tô nhìn thấy Tô Mạt cùng Trì Hưởng Ngự ở chung chỗ, bà biết Trì Hưởng Ngự, nhưng sao con bà lại cùng Trì Hưởng Ngự?
"Mẹ, con với ta có gì hết." Tô Mạt vội vàng muốn phủi sạch.
Nhớ ngày đó, thực hôn ước chết tiệt kia, vì vậy chạy đến phòng 419, nhầm phòng, gặp Trì Hưởng Ngự, nhìn qua tới 419. Ngày hôm sau bỏ chạy, mục đích đạt được, đợi đến bao giờ, mặc dù tiên sinh ở 419 rất tuấn tú, vóc người rất tuyệt, kỹ thuật cũng rất tốt, lần đầu tiên cũng hưởng thụ được khoái cảm kia, nhưng vẫn muốn . muốn chọc phải quan hệ cùng người xa lạ mà hiểu gì.
Lần thứ hai lại bị phát , kết quả lại lần nữa.
Người đàn ông đáng chết, xem như cái gì, viện trợ giao tế sao? Gặp mặt trở thành cầm thú.
Điều tra được thế lực người đàn ông này mạnh quá nên dứt khoát kiên quyết tìm người đàn ông có thế lực cường đại hơn là họ Cố Triệt, ở quân khu, ngẩn ngơ hai năm, thích ứng được cuộc sống ở quân khu, thích ứng rèn luyện vĩnh viễn ở quân khu.
Chỉ là vẫn bị phát , đáng chết. Kết quả, lại bị kéo lên giường.
muốn hung hăng la to bên tai người đàn ông đó: "Con mẹ nó, tôi phải gà! Gặp mặt liền động dục."
Chỉ là có lá gan đó, kết quả lại chạy.
biết tại sao khi đối mặt với người đàn ông này lá gan liền lại, quân khu có nhiều đàn ông như vậy, mỗi ngày cùng bọn họ trộn lẫn cùng chỗ mà cũng có gì, nhưng người đàn ông này chính là khắc tinh của .
"Mẹ vợ, con tên là Trì Hưởng Ngự, vẫn chưa tới thăm hỏi người, là ngượng ngùng." Trì Hưởng Ngự nghe Tô Mạt gọi mẹ, hơn nữa còn nghe Tô Mạt muốn phủi sạch quan hệ của bọn họ, đáng chết, gấp như vậy muốn phủi sạch? Vậy tại sao có thể để được như ý chứ?
"Ồ. . . . . ." Mẹ Tô biết hai nhà Cố - Trì cùng bàn, tạm thời biết phải nên làm như thế nào.
"Cái gì mẹ vợ, mẹ phải mẹ vợ của ." Tô Mạt rống to.
Trì Hưởng Ngự nhàng nắm chặt hông của Tô Mạt và chưa kịp phản ứng cho nụ hôn triền miên, sau đó thừa dịp còn ngớ ra, vẫn chưa có phản ứng : "Đúng vậy, bây giờ gọi mẹ vợ cũng hơi quê mùa, mẹ em dĩ nhiên cũng là mẹ ."
"Mẹ, ngày khác tự con tới thăm."
"Hả? À, được."
"Mẹ. . . . . ."
"Được rồi Mạt Mạt, nếu gạo sống cũng nấu thành cơm chín rồi cũng nên nhiều. Chuyện riêng của các con, bí mật đó từ từ ." Nhiều người nhìn như vậy nè.
Trang Nhã Khinh cười ngã vào ngực Cố Triệt.
"Triệt, có phải bán em họ của cho Trì Hưởng Ngự rồi hay ?" Trang Nhã Khinh khẽ hỏi bên tai .
" phải, đó là hạnh phúc của em họ mà, phải tin tưởng Trì Hưởng Ngự."
"Tin tưởng ấy? Đừng quên ấy từng theo đuổi em đó." Trang Nhã Khinh hỏi.
tìm được người ta lại bắt đầu theo đuổi người khác, tin tưởng loại đàn ông này sao?
Cố Triệt còn cách nào: "Nhã Nhã, em cho là ta theo đuổi em sao? Cũng chỉ là nhàm chán nên thêm trả miếng nho mà thôi. Lúc đầu dùng mọi cách ngăn cản, để cho ta tìm được Mạt Mạt."
"Tại sao?"
"Mạt Mạt muốn gặp."
"Vậy tại sao bây giờ lại. . . . . ."
" ta quấn em, phiền phức, đây là biện pháp giải quyết duy nhất." Biết Trì Hưởng Ngự phải thích Nhã Nhã , nhưng Triệt vẫn vui vẻ khi Trì Hưởng Ngự luôn quấn Nhã Nhã, vì vậy nên. . . . . .
"Triệt, là xấu." Tại sao có thể dễ dàng đưa en họ của mình ra ngoài như vậy.
"Ha ha, thích ?"
"Thích. thích." Trang Nhã Khinh ôm lấy Cố Triệt, nhìn Tô Mạt cùng Trì Hưởng Ngự.
Sau khi tìm được Tô Mạt, cũng là khoảng thời gian sau đó, Trì Hưởng Ngự cũng chưa từng buông tay Tô Mạt giay phút nào, chính là cầm tay với mẹ Tô, cái ta khác nắm chặt lấy tay Tô Mạt.
Chắc là bị Tô Mạt chạy nên sợ, sợ vừa buông tay lại chạy, chạy trốn đến cũng tìm được.
ra chính cũng hiểu , tìm được Tô Mạt chính là vì Cố Triệt quấy rối, bây giờ nhìn Cố Triệt táy máy tay chân nữa, nhưng vẫn phải đề phòng lỡ như mới được.
Last edited by a moderator: 12/2/16