1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 82: Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện, Cố Triệt muốn bỏ trốn

      Trang Nhã Khinh suy nghĩ chút, hay là trước tiên cần vội vàng quản chuyện này, chuyện và Cố Triệt mới quan trọng nhất.

      Nhưng bây giờ hoàn toàn có đầu mối. Trang Nhã Khinh cảm thấy rất thất bại, trước nay chưa từng thất bại. Cố Triệt, liên lạc Cố Triệt được, rốt cuộc vị hôn thê đó là thần thánh phương nào cũng biết. Bây giờ Trang sức Thiển Nhã cũng chút đầu mối, Trang Nhã Khinh bỗng muốn tìm phương thức gì đó để phát tiết chút buồn bực trong lòng mình.

      Đua xe? có ý nghĩa, căn bản ở khu vực thành phố A tìm đưỡ đối thủ, trừ khi là vua đua xe, chừng còn có chút hứng thú. Nếu ,, nhảy Bungee? Nhảy Bungee... Cảm giác kích thích tốt hết lời để . Từ trời cao rơi xuống, trọng lượng, còn có hồi hợp. Vốn định chơi nhảy Bungee cùng Cố Triệt, ngờ lại. . . . . . Xem ra vẫn phải tự rồi.

      Trang Nhã Khinh làm là làm liền, tìm nơi nhảy Bungee , vị trí lại tốt. Bốn phía phong cảnh cũng rất đẹp, vách núi cao dựng đứng, những cây từng già, quả giống hệt như vẽ. Cũng biết sao ông chủ của nơi nhảy Bungee tìm được chỗ này. Chỉ là nơi này tự nhiên hơn những nơi khác rất nhiều, nhân viên tương đối ít, cho nên vẫn có rất nhiều người yên tâm. Lỡ như xảy ra chuyện gì, cũng có bảo đảm.

      Cảm giác biết kích thích làm Trang Nhã Khinh thích. Huống chi, người khác dám nhảy ở chỗ này, vẫn có bảo đảm an toàn. đúng sớm sụp đổ phải sao.

      "Thưa , hai người sao?" Người phụ trách tới, nhìn hai điệu là Trang Nhã Khinh cùng Mạc Thiển, tin là hai bé dám trực tiếp chạy tới chơi trò chơi cực hạn như vậy. Nơi này cũng phải chưa từng có người tới, đại đa số đều là đàn ông có lá gan tương đối lớn đưa vợ hoặc là bạn tới đây. Bình thường những nhìn cũng dám nhìn từ này xuống phía dưới. lay chuyển được bạn trai của mình nên vẫn cắn răng cùng bạn trai nhảy xuống, có người muốn cho nên vẫn ở phía xem. Đây giống vậy, rối rắm chính là chỗ này.

      "Tôi nhảy, ấy nhảy." Trang Nhã Khinh . Làm sao dám để Thiển Thiển nhảy, muốn sống nữa sao. Nếu như trong bụng có đứa còn may ra, có đứa trò chơi hơi kích thích chút cũng thể chơi, đừng nhảy Bungee.

      Mang theo Thiển Thiển đến phải là bởi vì Thiển Thiển nhất định cùng theo, yên tâm mình . là, có gì yên tâm, mình chạy đến nước R cũng phải là an toàn trở lại sao.

      Chỉ là Thiển Thiển ở đây cũng tốt. "Cậu cầm đồ giúp mình, đứng xa chút, nên nhìn, đừng dọa cháu của mình đấy." Trang Nhã Khinh dặn dò.

      Trang Nhã Khinh là bốc đồng, nghĩ đến cái gì làm cái đó, cho nên muốn nhảy liền nhảy.

      Nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn dụ dỗ bạn mình cùng nhảy, Trang Nhã Khinh cười cười. Nhớ trong phim Titanic, hai người Rose cùng Jack đứng ở đầu thuyền, ôm ấp, lúc youjump, ijump, Trang Nhã Khinh cảm thấy đây là tình xinh đẹp nhất, tình lãng mạn nhất. Nếu như bỏ qua hai người sắp chết . Đến lúc đó cùng chết vậy cũng sai, cũng phải là chưa từng có ý nghĩ như vậy.

      Cho nên, vốn muốn cùng Cố Triệt cùng nhảy, sau đó cùng lời kịch đẹp đó rồi nhảy xuống, đó là chuyện tình đẹp. Chỉ là còn chưa kịp . Bên kia người con trai : "Chẳng lẽ chút này em cũng muốn nhảy cùng sao? phải là có thể chết vì sao, lại để em chết. Đây phải là nhảy núi, phải tìm cái chết, chỉ là trò chơi, nhảy xuống chúng ta vẫn có thể lên." Người con trai dụ dỗ người con .

      do dự liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó vẫn lắc đầu. " được, cao như vậy, em sợ. cũng cần có được hay , ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"

      "Lá gan em sao như vậy, cũng trước kia hay tới chỗ này chơi, có bảo đảm an toàn, cần lo lắng những vấn đề đó."

      "Nhưng vẫn rất kinh khủng."

      " cần sợ, đến lúc đó em ôm chặt , bảo vệ em. Cho dù có gì ngoài ý muốn chúng ta cũng chung với nhau phải sao? cũng thể bỏ lại em."

      Trang Nhã Khinh cười, chợt nghĩ tới bị dụ dỗ nhảy xuống hình như cũng tốt. Chỉ là, nếu như là và Cố Triệt cùng là cảnh tượng như thế nào đây? Có thể hai người đều mang theo thái độ đùa giỡn cùng với nụ cười hay hay dễ dàng liền nhảy xuống? chừng là như vậy.

      "Nhã Khinh, nếu cậu cũng cần nhảy, rất nguy hiểm."

      "Nhưng rất kích thích. Cậu sợ cũng đừng nhìn."

      Trang Nhã Khinh ôm lấy Mạc Thiển, “Mạc Thiển cần phải lo lắng, mình có vấn đề gì đâu”. Sau đó trang bị tốt tất cả, tới mép vách đá.

      Độ cao cũng phải quá cao, có thể quá cao là do khống chế được thôi. Trang Nhã Khinh nhìn xuống phía dưới, kiểm tra các biện pháp có an toàn hay , làm xong tất cả, mức độ vững chắc của sợi dây..., những thứ này vẫn phải kiểm tra xong. là người chứ phải thần thánh, có chuyện ngoài ý muốn cũng thể xuất kỳ tích lần nữa đâu. Trang Nhã Khinh nhận ông trời chiếu cố như thế.


      Chớp mắt nhảy xuống, giống như Trang Nhã Khinh còn nghe chàng trai kia dụ dỗ , : "Em xem, người ta cũng gần tuổi em cũng dám nhảy mình, em mà, có gì phải sợ." Tại sao có thể bằng tuổi ấy được, xem ra ít nhất bé kia cũng hai mươi, gieo họa còn chưa đến mười tám đấy. Trang Nhã Khinh nghĩ.

      ra cũng bởi vì Trang Nhã Khinh cũng hy vọng nhìn bản thân rất ngây thơ, vẫn luôn trang điểm để cho nhìn thành thục chút, quyến rũ chút.
      Cho nên, Cố Triệt biết vị hôn thê của muốn gả trước mười tám tuổi, sau khi thấy Trang Nhã Khinh trang điểm, giống chưa đầy mười tám, huống chi vóc người Trang Nhã Khinh như ma quỷ, chưa tới mười tám trổ mã tốt như vậy. Cho nên Cố Triệt chưa từng liên hệ hai người với nhau. cũng hỏi qua số tuổi .

      Trong nháy mắt Trang Nhã Khinh vẫn có chút hoài nghi. Vị hôn phu là nhà họ Cố, Cố Triệt lại họ Cố. Hơn nữa có cảm giác thân phận gia tộc Cố Triệt cùng vị hôn phu vô duyên sai biệt lắm. Nhưng ý nghĩ như vậy lóe cái rồi mất. Chớ chi sau khi trở lại nghe Phá Trần xác minh vị hôn phu tên là Cố Tử Tân, hơn nữa còn có tuổi chừng bốn mươi, hơn nữa còn là người đàn ồn bất lực . Trang Nhã Khinh thấy nên nghĩ đến Cố Triệt cùng Cố Tử Tân liên hệ với nhau. Dù sao Trang Nhã Khinh tin tưởng người khác lừa Phá Trần, Tiểu sư huynh của cũng lừa .

      Mọi người , lúc mỗi người ở rơi xuống, trong đầu cũng ra chuyện khiến mình vui vẻ nhất, khó qua nhất, khó quên nhất.

      Lúc Trang Nhã Khinh rơi xuống cũng thế.

      Trang Nhã Khinh nhớ tới trước đây lúc Mạnh Thiệu Phong, lúc kết hôn cùng với lúc phát Mạnh Thiệu Phong ở bên ngoài rồi lúc bị Phá Thương giết chết. Nhưng Trang Nhã Khinh nghĩ tới nhiều nhất vẫn chuyện sau khi sống lại. Từng chút từng chút ở Lăng Thiên Môn, chuyện xảy ra mấy ngày gần đây.

      Vẫn còn nhớ, Trang Nhã Khinh đột nhiên giật mình, mở mắt nhắm.

      Phía , người phụ trách thấy sợi dây chợt đứt mất, biết nên làm sao mới phải. Đây cũng phải đứt tự nhiên, vừa nhìn chính là bị cắt đứt . Nhưng người ta vẫn có khả năng tự cắt sợi dây của mình ? Làm sao bây giờ? Nơi này té xuống phải xảy ra án mạng. Mặc dù ở phía dưới cùng còn có tầng các biện pháp bảo vệ, phạm vi rất lớn phía dưới đều lắp lưới đêm. phải nơi quá cao té xuống rơi vào đó cũng có vấn đề quá lớn. "Nhanh lên, mau liên lạc nhân viên an toàn phía dưới. Hỏi chút xem có trẻ tuổi rớt xuống hay ?"

      "Dạ dạ dạ." Chợt gặp được vấn đề này, ai khẩn trương. Xảy ra mạng người, công ty của bọn họ chính là xong rồi. tại chính là thời kỳ mấu chốt, sao gặp vấn đề như vậy được.

      Mạc Thiển cũng sợ ngây người, nhìn sợi dây bị đứt trong tay người phụ trách, bụng chợt đau. "Nhã Khinh. . . . . . A. . . . . . Tôi. . . tôi đau bụng." Mạc Thiển ôm bụng kêu to, mồ hôi lạnh càng ngừng toát ra từ trán.

      Người phụ trách thấy vậy càng thêm hốt hoảng. Đây là chuyện gì? Chuyện vừa rồi còn chưa có giải quyết xong, tại lại tới người đau bụng. Nhớ vừa rơi xuống hình như có nhắc tới trong bụng này còn có đứa bé. Xong rồi, tại. . . . . . "Nhanh lên, người mau tới chở này bệnh viện. Nhanh lên chút. Gọi người thông báo ông chủ tiếng." Khuôn mặt người phụ trách đều là mồ hôi nước, còn khoa trương hơn cả Thiển Thiển.

      Lấy khăn giấy ra, ngừng lau mồ hôi lạnh đầu.

      Cặp tình nhân bên cạnh nhìn thấy xảy ra chuyện, cũng cãi nữa, cậu con trai kia cúi đầu theo . Vốn cho là có chuyện gì, ngờ lại xảy ra chuyện. Cũng may có Tiểu Thiến vẫn để cho cậu ta nhảy, nếu nếu như bọn họ nhảy hậu quả. . . . . .

      Người liên lạc phía dưới rằng là liên lạc được người. Cũng biết người đến nơi nào rồi, điện thoại ai nhận.

      Người phụ trách kia nghe càng thêm nóng nảy. Người liên lạc được, vậy làm sao bây giờ?

      "Nhanh lên, nhanh đưa người xuống dưới tìm chút ."

      "Vâng" Người phụ trách qua nhìn túi xách Trang Nhã Khinh còn có Mạc Thiển để lại, vừa mới chuẩn bị mang đến bệnh viện nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên. Lúc đầu ta cũng có nhận, nhưng mà đối phương gọi ngừng, cho nên liền nhận.

      "Nhã Nhã, sao nhận điện thoại? Em ở đâu?" Là Phá Trần.

      Người phụ trách nghe đối phương thân mật gọi nghĩ đến đây là bạn trai kia. ta muốn cười, chính là cười gượng hai tiếng cũng có thể. Nhưng ta phát mình thực cười nổi: “Xin chào. Xin hỏi tìm Trang Nhã Khinh sao?”

      “Cậu là ai? Nhã Nhã đâu?” Nghe được giọng đàn ông xa lạ, trực giác Phá Trần cảm thấy rất kỳ quái. Giọng này thể nào là Cố Triệt, bạn trai Nhã Nhã.

      ấy...Chúng tôi vẫn còn tìm ấy.”

      “Tìm ấy? xảy ra chuyện gì?” Giọng Phá Trần gia tăng.

      “A... Đúng vậy, Trang Nhã Khinh đến chỗ chúng ta nhảy bungee, sau đó, sợi dây đứt.” Lười người phụ trách vẫn chưa hết bị tiếng rống giận dữ phá mãng nhĩ của Phá Trần cât đứt.

      “Sợi dây đứt? Các người làm ăn cái gì? Kinh doanh gì mà có thể để sợi dây đứt ? Các người ở đâu?”Trong quá trình nhảy Bungee sợi dây đứt! Vẫn có thể cho biết tin tức may hay sao?

      “Vị tiên sinh này, chúng tôi phái người xuống tìm Trang Nhã Kinh. Xin bình tĩnh đừng nóng?”

      “Bình tĩnh đừng nóng cái rắm. Các người ở đâu?”

      “À......núi Minh.”

      Phá Trần cúp điện thoại đến thẳng núi Minh. Phá Trần mới vừa tắt điện thoại, người phụ trách vẫn chưa để điện thoại di động lại điện thoại lại vang lên. Vẫn là điện thoại di động này: “A lô, chào cậu.” Cậu khoẻ chứ tôi khoẻ.

      *Vì trong tiếng Trung: “Xin chào” và “Cậu khoẻ ” phát giống nhau.

      “Cậu là ai? Nhã Nhã đâu?”Hạ Tĩnh Thiên biết làm sao, chợt muốn gọi điện cho Trang Nhã Khinh. ngờ là người đàn ông nghe điện thoại. phải là bạn trai Nhã Nhã chứ?

      “À... ấy nhảy bungee ở chỗ chúng tôi, sợi dây đứt, phía dưới vốn sắp xếp nhân viên cũng có rồi, chúng tôi phái người tìm kiếm ấy.” Người phụ trách hơi cũng để bị cắt ngang. Muốn gì chờ ta xong rồi hãy .

      “Địa điểm.” Giọng Hạ Tĩnh Thiên trở nên nghiêm túc.

      “Núi Minh.” Điện thoại ngắt. Mới ngắt điện thoại lại vang lên. Người phụ trách này nhìn điện thoại vẫn khôn ngừng chấn động, muốn khóc. Đây rốt cuộc là người nào? Sao mà nhiều điện thoại gọi tới như vậy? Ông xã? Lần này là ông xã ấy gọi điện tới sao? Hai người lúc nãy lại là người nào? Bây giờ phải là lúc nghĩ đến vấn đề này.

      Như vậy cú điện thoại này là nhận hay nhận? lúc người phụ trách này do dự, điện thoại tự động tắt. Sau đó lại vang lên vẫn là ông xã. Cắn răng, dù sao nhất định phải đối mặt, chết sớm siêu sinh sớm. Điện thoại vừa mới thông, người phụ trách cũng chờ đối phương chuyện, trực tiếp tuôn ra toàn bộ. “ Trang Nhã Khinh ngảy Bungee ở chỗ chúng tôi, sợi dây bị đứt, người phía dưới cũng liên lạc được, chúng tôi phái người tìm kiếm ấy, nơi này là núi Minh.” Lần này khai báo ràng rồi. Triệt nghe người phụ trách , gì liền cúp điện thoại. Chuyện gì xảy ra? Nhã Nhã, nhảy Bungee xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhã Nhã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi! Núi Minh.

      Cố Triệt lập tức cầm chìa khoá xư của mình lên, chạy đến núi Minh.

      Ông chủ chỗ nhảy Bungeecũng tới, vẻ mặt vội vã chạy tới, nhìn thấy người phụ trách kia đổ ập xuốngchửi mắng trận: “Cậu làm sao thế, phải các biện pháp an toàn nhất định phải làm tốt sao?Có phải câu chê tôi tiền quá nhiều đỉ thường hay ? mạng ít nhất phải bồi thường mấy mươi vạn, cậu có bồi thường ?”

      “Ông chủ, tôi nghĩ cũng phải ngoài ý muốn, cũng phải là các biện pháp an toàn của chúng ta làm tốt.” Người phụ trách Vương Tiến cầm đầu dây cho ông chủ nhìn, nhưng căn bản là ông chủ cũng nhìn, ngược lại đẩy sợi dây ra.

      “Tôi quản cậu làm gì. phải ngoài ý muốn là gì? Chẳng lẽ là bị người ta cắt đứt hay sao? Dù là bị người ta cắt đứt chúng ta bảo vệ tốt, làm tốt các biện pháp an toàn, chính là vấm đề của chúng ta, sao cũng trốn tránh được. thường tiền, nặng ngồi tù, cậu chờ ngồi tù . Ông chủ xong, sau đó nhìn xung quanh chút, ngoài người phụ trách toàn bộ người còn lại đều có ở đây.

      “Bọn họ đâu?”

      xuống tìm người rồi.”

      “Phía dưới phải có sắp xếp nhân viên sao?”

      “Liên lạc được.” Bốp, Vương Tiến đáng thương lại bị tát tát. ta có làm gì tội lỗi đâu, l?ại gặp phải chuyện như vậy? Đời này làm chuyện xấu nhưng mà chỉ có phụ nữ khác sau lưng vợ thôi, chính là như vậy mà thôi, ông trời đến nỗi trừng phạt ta như vậy chứ. “Đây là túi của ai?”

      “Hai kia”

      “Hai? Té xuống hai người

      ?” thanh của ông chủ tăng lên N lần.

      phải, té xuống , người nhảy.” Vương Tiến giải thích, nhìn thấy mình bộ dạng ông chủ thả lỏng. Vương Tiến tiếp: “ Chỉ là ấy nghe tin Trang Nhã Khinh té xuống bị doạ đến vào bệnh viện, có thể là động đến thai khí.”

      “Có con sao?”

      “Dạ, có lẽ vậy.”

      “Chuyện này tôi mặc kệ, cậu xử lý.” Dù sao chỗ này chẳng qua là ông ta nhất thời nổi hứng, sau lại bắt đầu si mê bowling nên cũng trông nom nơi này nữa, ném tất cả mọi chuyện cho Vương Tiến nên Vương Tiến vẫn luôn xử lý, căn bản ông ta có để ý qua, chẳng qua là ông chủ danh nghĩa mà thôi. Sớm biết xảy ra việc này, ông ta còn giữ lại dụng cụ làm gì? Chơi rồi bỏ , sao lại còn phải tận dụng mở nơi nhảy Bungee? Ném củ khoai lang phỏng tay ra ngoài, người cũng rời .

      Vương Tiến khóc ra nước mắt nhìn ông chủ rời như vậy, ta cũng muốn giống như ông chủ, trực tiếp hất tay rời , cái gì cũng trông nom. Nhưng có khả năng sao? Có khả năng sao?

      Điện thoại lại vang lên, là điện thoại của người khác.
      Last edited: 19/1/16
      thuytHành Tinh thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 82.2: Trang Nhã Khinh xảy ra chuyện, Cố Triệt muốn bỏ trốn (tt)

      "Ở đâu vậy?" Mạc Minh Vọng nhịn nổi, vẫn chủ động gọi điện thoại cho Mạc Thiển Thiển. Thôi, mình là đàn ông, nhường chút có sao đâu. Nhưng người phụ nữ đáng chết này, lâu như vậy cũng liên lạc, đây là ý gì?

      "Nhất. . . . . . bệnh viện."

      "Bệnh viện? Bệnh viện nào? Cậu là ai?"

      "Tôi, cũng nên hỏi tôi là ai, ấy ở bệnh viện Nhất. Là khoa phụ khoa." Sao thanh của người gọi điện cho hai này đều làm ta nghe tự chủ được cảm thấy kinh hồn bạt vía đây?

      Mạc Minh Vọng cúp điện thoại, ôm lấy Tiểu Viêm lái xe đến bệnh viện Nhất ở thành phố A..

      "Cha, sao thế? Bệnh viện gì?"

      "Hình như mẹ con vào bệnh viện."

      "Hả? Mẹ thế nào?" Tiểu Viêm nghe mẹ vào bệnh viện nên rất là lo lắng. Mặt nhăn như bánh bao, xem ra rất lo lắng.

      " lắm."

      Bên này, Phá Trần chạy tới đỉnh núi Minh đầu tiên. Nhìn thấy nơi nhảy Bungee, nơi này chỉ có mình Vương Tiến ở đây, đương nhiên Phá Trần vọt tới, xốc lên cổ áo Vương Tiến nhấc ta lên, chân cũng cách mặt đất. ", Nhã Nhã đâu?"

      Vương Tiến bị ghìm ở cổ, khó thở chứ đừng chuyện. Chỉ có thể nhịn chỉ cho Phá Trần vị trí Trang Nhã Khinh rơi xuống.

      Die nda nl equ ydo n

      Phá Trần tùy ý ném Vương Tiến cái, xông về nơi rơi xuống. Phá Trần cũng quản nhiều như vậy, Nhã Nhã rơi xuống, đương nhiên cũng muốn xuống. Đừng hiểu lầm, phải Phá Trần cho là Trang Nhã Khinh rơi xuống chết rồi nên cũng muốn nhảy xuống tìm cái chết. Phá Trần nhìn chút, nơi này là tương đối dốc, căn bản có điểm tựa, sao có thể từ nơi này xuống đó.

      Tất nhiên, nếu chỗ nhảy Bungee dốc, nếu chỉ có góc bảy mươi độ, vậy khi nhảy xuống sợi dây còn chưa thả hết cũng bay tới thân núi rồi.

      "Có thể xuống từ chỗ nào?"

      Vương Tiến chỉ con đường, lúc bọn họ xuống sắp xếp đều xuống từ chỗ này.

      Phá Trần hai lời liền trực tiếp xuống từ chỗ đó. Nếu Vương Tiến là người có tâm muốn hại Phá Trầ , tùy tiện chỉ đường chết cho Phá Trần, chừng Phá Trần cũng chút do dự trực tiếp xuống. Bởi vì ở trong mắt Phá Trần, có gì quan trọng hơn an toàn của Trang Nhã Khinh. Rất nhanh, Hạ Tĩnh Thiên cũng chạy đến. Nhìn thấy Vương Tiến, lại giống hệt như Phá Trần níu lấy cổ áo của Vương Tiến xách lên, cũng . "Nhã Nhã đâu?"

      ". . . . . ." Vương Tiến chỉ cho Hạ Tĩnh Thiên chỗ mới vừa với Phá Trần. Chưa kịp ra ý là có thể xuống dưới từ chỗ bên kia.

      Hạ Tĩnh Thiên đến chỗ Vương Tiến chỉ cho nhìn chút, sau đó ném Vương Tiến cái rồi tới đó.

      Vương Tiến từ dưới đất bò dậy, phủi bụi người cái, lắc đầu, trong nháy mắt hít thở thông lòng vẫn còn sợ hãi. Nhưng trong lòng vẫn nhịn được nghĩ: "Xem ra hai người đàn ông này cũng phải quá cường tráng, sao hơi sức lớn như vậy? Mình ít cũng có trăm năm mươi cân (khoảng 75 kg), tay nhàng nhấc mình lên, lợi hại."

      Lúc Phá Thương chạy tới đỉnh núi Minh Trường Thanh, còn chưa tới trước mặt Vương Tiến, Vương Tiến liền làm tốt lắm chuẩn bị ứng phó. Ôm lấy cổ của mình, cảnh giác nhìn Phá Thương, phòng ngừa Phá Thương cũng trực tiếp nhấc ta lên. Mới vừa trải qua hai người, Vương Tiến đưa ra kết luận, quả nhiên là vật hợp theo loài, người chia theo nhóm. Trang Nhã Khinh có sắc mặt đổi liền nhảy xuống, còn có lai người đàn ông tuấn mỹ hơi sức rất lớn lúc nãy đều cho ta cái đạo lý, quả nhiên đều là người mạnh mữ. Cho nên bây giờ chạy tới chắc cũng giống vậy, huống chi xem ra còn khỏe mạnh hơn hai người lúc nãy.

      " ấy té xuống từ đây, bên kia có đường có thể xuống tìm người." Vương Tiến lập tức khai báo hai vấn đề quan trọng.

      Phá Thương quét vòng Vương Tiến, sau đó nhìn Trang Nhã Khinh rơi và túi xách Mạc Thiển. Phá Thương mới nhớ tới lúc tiểu sư muội Nhã Nhã khỏi còn có người cũng ở nơi nào. "Thiển Thiển đâu?"

      "Đau bụng, chúng tôi chở ấy đến bệnh viện."

      Phá Thương gật đầu, sau đó bắt đầu xuống con đường Vương Tiến chỉ.

      Sau khi Vương Tiến nhìn Phá Thương xuống, hoàn toàn thấy được người nữa lúc này mới vỗ vỗ lồng ngực của mình, là bị hù chết. Tưởng là trực tiếp bóp cổ của ta chứ. May mà có.

      Hôm nay đúng là bị kinh sợ quá nhiều.

      Tuy con đường, nhưng tổng thể mà vẫn là dốc đứng. Chỉ là tốt hơn là chỗ nhảy xuống thẳng đứng bên kia chút. Con đường này đối với Phá Trần, Phá Thương còn có Hạ Tĩnh Thiên mà đó hoàn toàn có vấn đề. rất chắc chắn, giống như là đường bằng. Chỉ là bởi vì trong lòng nóng nảy cho nên vẫn phải nhanh rất nhiều, cơ hồ là chạy. Bình thường đều biết, đường càng dôc càng đứng vững. Mà lúc xuống bình thường đều có tốc độ rất nhanh, bởi vì căn bản chậm được, chân vững vàng.

      Tốc độ của ba người là xê xích nhiều. Cho nên vẫn duy trì tình thế Phá Trần ở phía trước, Hạ Tĩnh Thiên ở giữa, sau đó Phá Thương ở phía sau nhất. Chỉ là người đượcsắp xếp xuống tìm kiếm Trang Nhã Khinh vẫn còn đường, nắm nhánh cây hoặc leo dây từ từ xuống dưới, tốc độ chậm thể chậm.

      Đúng thế, Trang Nhã Khinh cũng phải là gì của bọn họ, bọn họ gấp như vậy làm gì. Hơn nữa, trừ chuyện cũng phải bọn họ phụ trách, bọn họ chỉ làm chỗ này mà thôi, xảy ra chuyện cũng có trực tiếp liên hệ cùng bọn họ. Cho nên , cần gì chạy nhanh như vậy, trước tiên nêm đảm bảo an toàn của mình mới xem là quan trọng nhất.

      Vì nhìn thấy tình hình như vậy. người ở trước mặt chậm rãi xuống dưới, sau đó, tốc độ Phá Trần rất nhanh qua từ bên cạnh họ. “Mới vừa có người qua bên cạnh chúng ta sao?”

      “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác có trận gió thổi qua.”

      “Nơi này còn có người xuống dưới sao?”

      biết, ban ngày cũng có thể xuất quỷ chứ.”

      Mấy người xong vẫn xuống dưới. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai có thể bởi vì câu đùa liền sợ được dám xuống dưới, vậy sau này mình còn mặt mũi gì? Nhất định bị cười nhạo là người nhát gan. Có sợ hãi mà quỷ người cùng nhắm mắt xuống dưới. Lúc nãy có khả năng là trận gió thổi qua mà thôi, có thể cũng phải ma quỷ gì, dù sao ở đây cũng nhiều người như vậy, cũng có gì đáng sợ.

      Nhát gan chút an ủi mình như vậy, sau đó tiếp tục xuống dưới.

      Trong chốc lát, lại trận gió thổi qua.

      “Cảm thấy , lại có trận gió từ thổi qua bên cạnh chúng ta đấy.”

      “Ừ, có cái kia chứ...”

      thể nào, đừng tự hù doạ mình, ban ngày có quỷ gì.” Sau đó, trong chốc lát, Phá Thương tới. Nhìn thấy đội người, Phá Thương cố gằng làm động tác chầm dần chút, tận lực cần trượt quá nhanh. Sau đó, rốt cuộc lần này bọn họ thấy là người qua. Độ dốc cùng xung lượng quả nhiên là rất lớn, tốc độ xuống còn nhan hơn bạn Phá Trần dùng hết toàn lực chạy đất bằng bình thường gấp mấy lần. Cho nên, mấy người này lại tập trung lực chú ý nhìn thấy Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên qua, chỉ tưởng trận gió thổi qua.

      Rất nhanh, Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên, Phá Thương đến chân rồi.

      đội người kia còn ở phía sau chậm chạp về phía trước.

      Chính là tốc độ này của bọn họ, nếu Trang Nhã Khinh có chuyện gì xảy ra, nếu như quả bị thương, chảy máu, có Phá Trần bọn họ đếnthì dù là vận khí tốt có bị ngã chết cũng bởi vì được cấp cứu kịp thời mà chết haizzz. Quả nhiên chính là việc liên quan đến mình vắt giò ngồi xem, cần gì vì người liên quan quá liều mạng.

      Ba người cũng có thương lượng, Phá Trần tới dướitrước liền bắt đầu tìm người trước. Hạ Tĩnh Thiên đến cũng trực tiếp tìm người, Phá Thương cũng thế.

      Mặc kệ như thế nào, tìm được người trước mới là chuyện quan trọng nhất.

      Thần kinh có chút căng ra, dù là bọn họ ba người tin tưởng năng lực Trang Nhã Khinh như thế nào nữa, nhưng vẫn rất có thể xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn. Đừng là lúc nhảy Bungee có ngoài ý muốn, còn kinh khủng hơn xe. Ít nhất đua xe có thể nắm toàn bộ nhanh chậm trong tay mình.

      Lúc Cố Triệt chạy tới núi Trường Thanh vẫn có chút chậm. Dù là hai thành phố cũng phải quá xa, nhưng cũng là khoảng cách hai thành phố, tới đây vẫn cần thới gian nhất định mặc dù lúc Cố Triệt đến đây là nhanh nhất rồi.

      Cố Triệt lên, Vương Tiến còn ở đó, phía này có bất kỳ ai. Cố Triệt qua, nhìn sợi dây đứt chút. Xem từ đầu dây, là dùng vật sắc bén cắt sai. Hơn nữa xem ra chiều dài sợi dây này cũng xấp xỉ độ cao này. Cảm giác chiều dài này là Nhã Nhã tự cắt đứt.

      Nhưng tại sao lúc Nhã Nhã muốn nhảy Bungee lạicắt đứt sợi dây? Bởi vì chia tay, nên Nhã Nhã nghĩ thông, mượn cơ hội cắt sợi dây tự sát sao?

      Cố Triệt tin Nhã Nhã có thể làm như vậy. Mặc dù trong lòng rất hồi hộp, rất lo lắng an nguy của Nhã Nhã, nhưng là vẫn cảm thấy biết chút trước, ít nhất cần tự làm đầu óc choáng váng tốt hơn.

      Giống như là người xưa , ngồi mài dao cũng làm mất kỹ thuật đến củi. Cho nên, chẳng qua Cố Triệt làm trình tự làm việc mài dao.

      Cố Triệt cẩn thậnkiểm tra mỗi đoạn sợi dây, phát vấn đề. Lại phát căn bản ở giữa sợi dây cũng muốn đứt rồi. Từ dấu vết nơi này xem ra là bị ngườita động tay rồi.

      Cố Triệt tìm con đường gần hơn, ra cũng phải là đường, bởi vì người nào dám từ vị trí đó xuống. Thử cũng có thử chút nên cũng có nhìn chút xem chỗ này dính hay dính trực tiếp xuống. Tới đây có bốn người, có ai phát , dĩ nhiên khoảng cách xa như vậy muốn phát cũng thể dễ dàng. Cũng có ai phát ngọn núi nổi tiếng bên cạnh có mấy người cầm ống nhòm quan sát hết tình huống bên này. Trong đó bao gồm đôi tình nhân trẻ tuổi lúc trước.

      Mấy người nhìn tình huống bên này, ánh mắt khó nén được hưng phấn.

      người phụ nữ trong đó ăn mặc rất thục nữ, rất quý để ống nhòm trong tay xuống, sau đó ôm lấy người đàn ông bên cạnh, hôn lên. Sau khi cái hôn với cách thức hôn tiêu chuẩn dài kết thúc, ta mới chậm rãi : “Em biết người phụ nữ đau bụng kia.” Mạc Thiển lâu gặp, lâu gặp.
      Last edited: 19/1/16
      thuytHành Tinh thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 83: Nhã Nhã, tới đây cho ôm

      Đầu tiên Trang Nhã Khinh nhận ra có chuyện gì đó đúng. Sợi dây bị người động tay động chân. Trong đầu Trang Nhã Khinh nghĩ ra câu này.

      Nhưng bây giờ người lơ lửng trong trung, Trang Nhã Khinh đạt tới điểm thấp nhất, sau đó lại bị bật trở về. Trong nháy mắt bật trở về, Trang Nhã Khinh vượt lên cắt đứt sợi dây trước. Muốn đứt vẫn phải đứt trong của mới được. Đích thân cắt đứt ít nhất còn có chuẩn bị, vẫn có thể nắm giữ thời gian cùng với địa điểm cao nhất. Nếu là "tự nhiên" đứt, như vậy ai biết đứt lúc nào.

      Trong nháy mắt bật về, Trang Nhã Khinh dung dao găm tùy thân của cắt đứt sợi dây, sau đó mượn quán tính, bay qua cây mây bên cạch. rồi, đây là tương đối tự nhiên, căn bản có bao nhiêu người có khinh công gì đó, cho nên, có cây mây bên cạnh rất bình thường.

      Trang Nhã Khinh từng học khinh công, làm được cũng tương đối dễ dàng.

      Chỉ là Trang Nhã Khinh học khinh công cũng giống như khinh công trong phim cổ trang truyền hình, có thể nước, bay cái rất xa, giống như là có cánh có thể bay. Trang Nhã Khinh học khinh công đến cực hạn cũng chính là có thể bay hơn ba mươi mét, hơn nữa trung gian còn phải mượn ít cây cành .... Phim cổ trang truyền hình đều có thể gạt người, căn bản cũng có khinh công như vậy.

      Nhưng chính là điểm này cũng đủ đủ khiến Trang Nhã Khinh có thể leo lên cây mây.

      Trang Nhã Khinh vừa dọc theo cây mây vừa bò lên tảng đá nhô ra chút. Trang Nhã Khinh cũng biết bò bao lâu, rốt cuộc mới bò lên.

      Mới vừa leo lên nhìn thấy Vương Tiến đứng ở bên cạnh nhìn xuống phía dưới, biết là vẻ mặt gì. Vương Tiến nhận được điện thoại của người tìm người phía dưới, là phía dưới vốn được sắp xếp tốt, căn bản đệm vẫn thay đổi, căn bản có vấn đề gì. Nhưng cũng thấy bóng người, nếu Trang Nhã Khinh rơi xuống, đệm cũng sao, như vậy người nên rơi xuống đó. Nhưng đều tìm khắp nơi rồi, có tìm được gì cả. Đừng người, dù là chút mảnh vụn quần áo, chút vết máu cũng thấy.

      Vương Tiến nghĩ thầm, người biến mất như vậy chứ. Nếu làm sao phía dưới có thể có ai? Vách núi cao và dốc bên cạnh cũng có cây lớn, thể nào được cành cây tiếp lấy. Người đâu? Chuyện sao càng lúc càng ly kỳ?

      Vẫn còn lo lắng chờ tin tức người phía dưới tiến bước Vương Tiến liền nhìn thấy Trang Nhã Khinh leo lên.

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3

      Sau đó, mắt to như hạt châu cũng muốn rơi xuống. phải ta hoa mắt chứ? ta nhìn thấy gì? kia lại bò lên sao? phải đâu? Quá kinh khủng, đây chính là nơi thẳng đứng góc chin mươi độ, hơn nữa, thậm chí là có nơi phía là nhô ra, chỗ như thế lại leo lên được.

      Vương Tiến tin xoa xoa hai mắt của mình, sau đó bóp bắp đùi mình cái, rất đau, phải nằm mơ, này bò lên rồi, hơn nữa còn tại về phía ta.

      "Thiển Thiển đâu? Chính là người cùng với tôi." Trang Nhã Khinh hỏi.

      Từ chỗ thấp thế kia bò lên, mặc dù dọc theo đường Trang Nhã Khinh tìm kiếm nơi dễ bò, hơi có chút điểm tựa, nhưng khó tránh khỏi bị thương , người rất bẩn, ngay cả mặt, tất cả đều dính đầy bùn đất.

      "Hả? À, ở bệnh viện. ấy đau bụng, chở bệnh viện rồi."

      "Ừ, túi xách của chúng tôi đâu?"

      "Bị, bị người khác lấy rồi." Vương Tiến gần như là phản xạ có điều kiện trả lời vấn đề của Trang Nhã Khinh. Bởi vì, bây giờ ta còn chút năng lực suy tính nào.

      "Người nào?"

      " người đàn ông. Lúc nãy có tất cả bốn người đàn ồn xuống tìm ."

      "Ừ, tôi biết rồi, cho mượn điện thoại di động dùng chút." Trang Nhã Khinh cần nghĩ cũng biết là ai xuống tìm . Bốn? Trừ ba sư huynh còn có ai? Dật Phàm? Mặc Sâm? Hay là Dịch Nham?

      Vương Tiến lấy điện thoại mình đưa cho Trang Nhã Khinh. gọi vào điện thoại di động cú điện thoại. Rất nhanh nối được.

      "A lô." Phá Thương nhìn số lạ, vẫn nhận điện thoại.

      "Đại sư huynh, các ở chung với nhau hả?" vẫn luôn là biết, dĩ nhiên thương mình nhất vĩnh viễn đều mấy sư huynh.

      " có, em ở chỗ nào?"

      "Em ở phía , các mau lên đây ."

      "Ừ, được, thông báo bọn họ." Phá Thương muốn gọi điện thoại cho Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên, là Hạ Tĩnh Thiên gọi điện thoại cho nên mới biết chuyện này, cho nên vội vàng chạy tới. Mặc dù ba người cũng cùng nhau nhưng cũng biết mọi người vẫn tìm ở phía dưới, mặc dù vẫn chạm mặt. định gọi điện thoại Phá Thương nhìn thấy có bóng dáng lén lút trong bụi cây bên cạnh.

      Giờ này ở dưới này, người núp ở trong bụi cây tuyệt đối thể nào là người đến phía dưới tìm, lâu như vậy chỉ có , đó là người đàn ông có lòng dạ xấu xa.

      Phá Thương qua, người đàn ông bị trói. Bên cạnh còn có hai người, chỉ có người nhìn thấy Phá Thương, cũng cứng rắn nâng lá gan dùng quả đấm chào hỏi Phá Thương.

      Ba người bọn là sát thủ được người khác mời tới. Nhưng bởi vì Phá Thương cũng thích lộ diện, cho nên rất nhiều người chỉ biết danh tiếng Phá Thương trong giới sát thủ chứ chưa có gặp qua Phá Thương. Vì vậy, bi kịch của ba người .

      Chỉ là làm sát thủ vẫn có tài nghệ nhất định, cho nên Phá Thương vẫn hạ mấy chục chiêu. Hết cách rồi, bởi vì lúc nãy bị Phá Thương chiếm được thời cơ tốt nhất, cho nên ràng có súng cũng bị đánh cho có thời gian rút ra.

      Vốn cho là Trang Nhã Khinh chỉ là , mời sát thủ cũng quá lợi hại. Huống chi đúng là Trang Nhã Khinh từ nơi cao như vậy xuống, chết cũng trọng thương, cũng phải gảy tay gảy chân, cho nên có thể mời sát thủ mai phục ở dưới cũng chuẩn bị vẹn toàn rồi.

      Ai mà biết chờ lâu như vậy đợi được người từ phía rớt xuống, ngược lại chờ được người lần lượt xuống tìm người. muốn có nhiều rắc rối, ba người núp vào. Lúc nãy bị Phá Thương phát là bởi vì cẩn thận đụng phải nhánh cây, cho nên mới bại lộ chỗ núp của . Cho nên , vận số kém, uống nước lạnh cũng bị dính răng .

      Tiếng đánh nhau bên này của Phá Thương rất nhanh làm ảnh hưởng tới Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên và Cố Triệt.

      Hạ Tĩnh Thiên và Phá Thương cũng nhận ra Cố Triệt, nhưng Phá Trần cùng Cố Triệt có duyên gặp mặt lần . Chính là lần Cố Triệt đưa Trang Nhã Khinh về nhà.

      "Đại sư huynh, chuyện gì xảy ra?"

      "Tôi phát ba người bọn họ lén lút núp ở trong bụi cây, cho nên kéo ra. Hai cậu cảm thấy, ba người bọn họ có khả năng có liên quan với chuyện của tiểu sư muội hay ."

      "Khả năng này rất lớn. Nhưng chúng ta còn chưa có tìm được Nhã Nhã, có muốn hỏi bọn họ chút hay ."

      " cần, Nhã Nhã lên rồi. Chúng ta dẫn bọn họ lên, xem có mục đích gì."

      Cố Triệt tiến lên, nhìn ba sư huynh của Trang Nhã Khinh: "Các chính là ba sư huynh của Nhã Nhã? Nhã Nhã từng với tôi về các ."

      "Cậu là Cố Triệt?" Phá Thương quan sát người đàn ông ở trước mắt.

      Lần này trước khi Cố Triệt ra cửa cũng có đổi quần áo còn rửa mặt, thoạt nhìn rất nhếch nhác. Nếu ánh mắt kém chút, sợ rằng còn khi dễ Cố Triệt phen, sau đó khinh bỉ ánh mắt Trang Nhã Khinh chút. Nhưng Phá Thương nhìn ra được, Cố Triệt tuyệt đối phải là người bình thường, người Cố Triệt cái phong cách giống như trời sanh, làm sao người bình thường có thể như vậy? Chỉ là sao Phá Thương cảm thấy Cố Triệt mang đến cho cảm giác rất quen thuộc?

      "Cậu là người nào của ông Cố? Chính là Cố Thần."

      "Ông ấy là ông nội tôi." Cố Triệt ngờ Phá Thương biết ông nội nhưng vẫn trả lời. Thứ nhất, Phá Thương là sư huynh Nhã Nhã, hơn nữa vẫn chăm sóc Nhã Nhã, tương đương với trưởng bối Nhã Nhã, theo lý nên tôn trọng. Thứ hai chính là cảm giác, vốn là thông qua Nhã Nhã miêu tả có thiện cảm với ba người trước, bây giờ gặp lại càng cảm thấy ba người này đều đáng giá để nghiêm túc đối đãi.

      "Vậy Cố Tử Tân sao?" Phá Trần tới hỏi.

      Nghe Phá Thương cùng Cố Triệt đối thoại Phá Trần hoài nghi vấn đề. Cố Tử Tân là chủ nhân nhà họ Cố, nhưng Cố Thần có cháu trai như vậy, dù phương diện nào cũng ưu tú hơn Cố Tử Tân, hơn nữa ưu tú hơn rất nhiều lần, sao vị trí chủ nhân Nhà họ Cố cũng tới phiên Cố Tử Tân làm.

      "Đó là chú tôi. Sao các biết?" Sao sư huynh Nhã Nhã đều biết người nhà của ? Tại sao nghe Nhã Nhã nhắc qua?

      Lần này chợt gọi điện thoại cho Nhã Nhã, ra là bởi vì quá nhớ Nhã Nhã, khống chế được suy nghĩ. ngồi ở đất bên sô pha, cầm điện thoại di động lên lại để xuống, cầm lên lại để xuống. chia tay, còn có lý do gì gọi điện thoại cho Nhã Nhã đây? Gọi điện thoại rồi gì chứ ? do dự như vậy rất lâu, rốt cuộc vẫn phải nhấn gọi. Lần đầu tiên, có ai nhận, Nhã Nhã có phải giận hay ? Cho nên ngay cả điện thoại cũng muốn nhận.

      Quỷ thần xui khiến, lại gọi lần thứ hai.

      lời nào, chỉ đơn thuần nghe giọng Nhã Nhã chút cũng tốt. Cố Triệt nghĩ như vậy .

      Nhưng điện thoại kết nối, nghe được giọng sớm chiều nhung nhớ, ngược lại là giọng của người đàn ông, lại nghe tin dữ như vậy. bất chấp mọi thứ, để ý vị hôn thê gì nữa, lo lắng an toàn cho Nhã Nhã nên chạy tới.

      Dọc theo đường cũng nghĩ rất nhiều, nếu Nhã Nhã xảy ra chuyện, vậy làm thế nào? có thể thản nhiên sống tốt, sau đó vì sinh mạng xa lạ, kết hôn cùng người phụ nữ xa lạ? Cả đời sống trong nhớ nhung Nhã Nhã.

      , thể nào. Nếu Nhã Nhã xảy ra chuyện, sao còn ý định trông nom sống chết của người khác cùng với Nhã Nhã, mặc kệ Nhã Nhã ở đâu cũng ở cùng với Nhã Nhã. mới biết, Nhã Nhã mới là quan trọng nhất, sinh mạng của người khác quan trọng bằng Nhã Nhã.

      đường, Cố Triệt có quyết định, nếu như lần này Nhã Nhã có gặp chuyện may, như vây bản thân cũng mặc kệ, mặc kệ thân phận của , mặc kệ sống chết của người khác, cũng muốn ở chung chỗ cùng Nhã Nhã. Chết phải chết chỗ, còn sống, cũng quản người khác gì, quan tâm thân phận, dù là nhận được lời chúc phúc nào cũng muốn ở chung chỗ, dù là bỏ trốn. Đúng, lần này tới đây, Cố Triệt có ý niệm bỏ trốn cùng Trang Nhã Khinh.

      Đến phía dưới cũng có tìm được người, trong lòng vừa lo lắng vừa an ủi. Lo lắng Nhã Nhã ở đâu? Tại sao tìm được người. An ủi là nếu xuống có nhìn thấy thi thể Nhã Nhã hoặc giả Nhã Nhã bị thương. Người thấy, ngay cả máu cũng có, đó chính là chứng minh Nhã Nhã có gặp chuyện may.

      “Cho nên , Cố Tử Mặc còn có Chư Tiêm Nhiên chính là cha mẹ cậu?” Lúc này Hạ Tĩnh Thiên cũng trở nên sắc bén.

      Lúc nãy khi quan sát Phá Thương cùng Cố Triệt , cũng ở đây thầm quan sát Cố Triệt. Trong lòng vẫn còn cảm thấy Nhã Nhã vẫn có ánh mắt, mặc dù thoạt nhìn bên ngoài dơ dáy chút, nhưng tóm lại kém bọn họ gì hết. Vốn là cũng sắp tiếp nhận Cố Triệt trở thành em rể của mình nghe thấy câu hỏi của Phá Thương. Vì vậy, nhiều hứng thú nhìn Cố Triệt.

      Mặc dù chưa từng gặp Cố Thần, nhưng vẫn biết đến. phải là người lớn tuổi lớn nhà họ Cố sao, cũng chính là ông chủ nhà đó sao. Nhưng sao chưa từng nghe Cố Thần còn có cháu trai lớn như vậy?

      Chuyện thoạt nhìn hình như khá thú vị.

      “Chính là cha mẹ tôi. Sao các biết?”

      “Tốt, nhà họ Cố các người làm tốt lắm.” Phá Trần cười cười, để ý tới Cố Triệt, kêu Phá Thương và Hạ Tĩnh Thiên lên.

      Cố Triệt hiểu chuyện gì, căn bản là chuyện gì cũng biết, cứ bị bỏ rơi như vậy. Phá Thương và Hạ Tĩnh Thiên cũng phải người ngốc, nhìn thấy phản ứng của Phá Trần cũng hiểu tại sao Phá Trần có thể như vậy, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra tức giận với nhà họ Cố. ngờ nhà họ Cố lại có thể làm ra chuyện như vậy, là nhìn lầm nhà họ Cố rồi.

      Vốn là cảm giác Phá Thương đối với Cố Triệt tệ, bây giờ cũng chợt có chút chán ghét Cố Thần. Cảm giác tất cả của Cố Thần đều là giả vờ. Chỉ là lần trước lúc đến hình như Cố Thần có nhắc tới cháu trai ông,hơn nữa còn rất tự hào cháu trai ông tốt biết bao nhiêu. Lúc ấy cho là Cố Tử Tân chính là cháu trai ông, nghĩ thầm có phải ông cụ phân tốt xấu hay , ngờ là Cố Triệt. Nếu là Cố Triệt ngược lại có thể phụ lòng Cố Thần khen ngợi. “Có phải chúng ta có hiểu lầm hay ?”. Phá Thương càng nghĩ càng đúng, biểu Cố Thần hề giống giả vờ, cảm giác tự hào nồng nặc khi nhắc tới cháu của mình cũng giống giả vờ.

      “Hiểu lầm cái gì? cảm thấy có Cố Triệt như vậy ở đây, nhà họ Cố để loại người như Cố Tử Tân đương gia sao? ràng chính là cố ý trêu Nhã Khinh của chúng ta” Phá Trần càng nghĩ càng giận. Nghĩ tơi vẫn lo lắng Nhã Nhã gã cho người như Cố Tử Tân cuộc sống có thể rất tệ hay , lo lắng Nhã Nhã có phải làm quả phụ hay ... ngờ con mẹ nó, ra caqn bản nhà học Cố cố ý làm nhục bọn họ. Để người lém cỏi như vậy, có năng lực, có dung mạo, có phong cách, có năng lực đàn ông nên có hơn nữa còn là lão già bốn mươi tuổi, mẹ nó đây phải là làm nhục là cái gì ?

      “ Mẹ nó nhà họCố lại có thể làm ra chuyện như vậy, là nhìn nhầm người mà”

      “Cố Triệt là vị hôn phu của Nhã Nhã” Phá Thương nhắc nhở

      phải Nhã Nhã muốn từ hôn sao? Hơn nữa phải từ hôn sao? Vị hôn phu? phải ai huống chi Cố Triệt là vị hôn phu của Nhã Nhã, phải nhà họ Cố vị hôn phu của Nhã Nhã là Cố Tử Tân sao?” Nghĩ đến Cố Tử Tân liền thấy ghê tởm

      “ Cố Triệt là bạn trai của Nhã Nhã” Phá Thương nhắc nhở lần nữa. Dù có thân phận của nhà học Cố Cố Triệt là bạn trai của Nhã Nhã, đó thể nghi ngờ. Huống chi xem ra Nhã Nhã cũng biết Cố Triệt có quan hệ với nhà họ Cố.

      “Để bọn họ chia tay. Dù sao mặc kệ như thế nào cũng thể để Nhã Nhã có dính dáng gì đến nhà họ Cố.”

      “Cậu cảm thấy Nhã Nhã nghe sao?”

      nghe cũng phải nghe. nghe trói lại. Em cũng tin ba người chúng ta còn làm gì được mình Nhã Nhã. Còn có sư phụ, nếu sư phụ biết chuyện như vậy, khẳng định cũng đồng ý gả Nhã Nhã .”

      cảm thấy nếu sư phụ biết dẽ cầm dao phay phóng tới nhà họ Cố tìm họ tính sổ.”

      “Vậy cũng nên để sư phụ biết. Dù sao có thể làm Nhac Nhã cùng Cố Triệt chia tay là được, tuyệt đối thể để cho hai người bọn họ ở chung chỗ.” Hạ Tĩnh Thiên . Haizzz, trong lúc này, ra cũng có chút lòng riêng của .
      Last edited: 20/1/16
      thuytHành Tinh thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 83.2: Nhã Nhã, tới đây cho ôm (tt)

      Cố Triệt tới chỉ nghe thấy câu sau cùng. Vội vàng chặn trước mặt ba người. "Tại sao các để cho tôi cùng Nhã Nhã ở chung chỗ?" Lúc nãy hình như có làm chuyện gì chọc tới ba sư huynh Nhã Nhã mà.

      " vì gì cả, chính là cho phép."

      " thể nào, luôn có nguyên nhân. Có phải các biết tôi có vị hôn thê hay ? Tôi quyết định mặc kệ vị hôn thê đó của tôi, chỉ muốn cùng Nhã Nhã ở chung chỗ còn chưa được sao?"

      Ba người liếc mắt nhìn nhau. Thấy vậy Cố Triệt biết Nhã Nhã chính là vị hôn thê của . Nhưng cũng hiểu mình có vị hôn thê . Ặc. . . . . . Chuyện này sao thấy càng ngày càng phức tạp? "Cậu là chủ nhân nhà họ Cố đúng ?"

      "Ông nội tôi mới phải."

      "Trừ ông nội cậu ra chuyện lớn trong nhà họ Cố do ai quản lý?"

      "Tôi."

      Như vậy Cố Triệt mới là chủ nhân nhà họ Cố. lại dám lừa bọn họ Cố Tử Tân mới phải, quá ghê tởm.

      "Cậu biết mình có vị hôn thê ?"

      "Ừ, rất lâu trước đây ông nội với tôi. Cho nên vẫn để tôi qua lại với những khác. Nhưng ngờ tôi gặp được Nhã Nhã, lòng tôi chỉ có , chứa nổi người khác, gặp Nhã Nhã muốn nhìn người khác nữa. Cho nên, tôi nhất định phải chung với Nhã Nhã. Các yên tâm, tôi nhất định xử lý tốt chuyện vị hôn thê, tuyệt đối ảnh hưởng đến tôi và Nhã Nhã." Cố Triệt lòng cho là bởi vì ba sư huynh biết chuyện có vị hôn thê nên đồng ý cho và Nhã Nhã ở chung chỗ. Vì thế ở chỗ này cũng biểu lòng mình để ba vị sư huynh nhìn thấy tình và quyết tâm của đối với Nhã Nhã.

      "Ý của cậu chính là chết sống của vị hôn thê kia đều quan tâm?"

      Sao chuyện này cũng biết? Trong lòng Cố Triệt nghi hoặc càng lúc càng nhiều. "Vốn là tôi muốn buông tay Nhã Nhã , nhưng hôm nay nghe tin Nhã Nhã gặp chuyện may, tôi mới phát , mạng của người khác quan trọng bằng vui vẻ của Nhã Nhã nữa. Cho nên, sinh mạng của ấy, tôi có cách nào nhúng tay vào." Lại còn quan trọng sinh mạng của Nhã Nhã ? Phá Trần, Hạ Tĩnh Thiên còn có Phá Thương. . . . . . có Phá Thương. Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên rất tức giận. (gặp người để tâm vào chuyện vụn vặt, Cố Triệt đáng thương. )

      "Dù sao cũng đồng ý cho các người ở chung chỗ, cần nhảm nhiều như vậy." xong, mặc kệ Cố Triệt cứ hỏi nguyên nhân vì sao suốt đường Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên cũng muốn lên tiếng câu. Chỉ có Phá Thương câu: "Nếu như cậu lòng với Nhã Nhã, kiên trì ."

      Phá Thương biết, Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên chỉ là để tâm vào chuyện vụn vặt thôi. Chuyện bây giờ ràng, xem ra chuyện của Cố Tử Tân, Cố Triệt còn có Cố Thần đều biết, chắc là kiệt tác của hai người Cố Tử Mặc cùng Chư Tiêm Nhiên. Cho nên chuyện này cũng trách Cố Triệt cùng Cố Thần được. Chỉ kỳ lạ là bọn họ lại biết chuyện này, còn bị lừa chẳng hay biết gì.

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3

      Lúc phát cũng tiện gì nhiều, nếu hai sư đệ hợp lại nổi giận với mất.

      "Tôi kiên trì." Cố Triệt . Nghe giống như là trả lời vấn đề của Phá Thương, thực tế càng giống như lời thề.

      Sau khi lên, Trang Nhã Khinh nhìn thấy Cố Triệt, quả rất bất ngờ.

      phải liên lạc được Cố Triệt sao? Sao Cố Triệt lại xuống dưới?

      biết là ba sư huynh cố ý hay sao, xem ra là giống như cố ý chọc tức Cố Triệt , mỗi người lên liền cho Trang Nhã Khinh cái ôm to.

      "Nhã Nhã, lo lắng chết rồi." Đây là Phá Trần.

      "Em làm sợ muốn chết." Đây là Hạ Tĩnh Thiên.

      Cuối cùng, Phá Thương cũng tham dự. " có việc gì là tốt."

      Trang Nhã Khinh khẽ cười tiếp nhận cái ôm của các sư huynh. " phải em có chuyện gì sao?"

      "Con bé này luôn thích làm chuyện nguy hiểm, biết bọn lo lắng sao?"

      "Dạ, cũng biết các là tốt nhất."

      Lời ngứa ngáy bốn người đều xong hết rồi mới buông Trang Nhã Khinh ra.

      Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh bẩn thỉu, cả người bẩn thỉu, cũng sạch tới đâu, nhìn là tuyệt xứng đôi.

      "Nhã Nhã. . . . . ."

      Trang Nhã Khinh muốn nhìn Cố Triệt, quay đầu: " tới làm gì?"

      " gọi điện cho em, nghe em xảy ra chuyện cho nên mới tới rồi. rất lo lắng cho em." Cố Triệt nhìn Trang Nhã Khinh, trong mắt, tất cả đều là nhớ nhung Trang Nhã Khinh nồng nặc, cho dù ai cũng có thể nhìn ra nhu tình mà Cố Triệt dành cho Trang Nhã Khinh, cả vẻ mặt kia nữa.

      Tuy Trang Nhã Khinh vẫn muốn tìm được vị hôn thê kia, sau đó giải quyết mọi chuyện rồi cùng Cố Triệt ở chung chỗ. Nhưng trong lòng vẫn khỏi khó chịu. Lúc nào xảy ra chuyện như vậy? Trang Nhã Khinh cũng thiếu đàn ông thích, Trang Nhã Khinh chưa từng cúi đầu, Trang Nhã Khinh chưa từng ăn khép nép, vì Cố Triệt, những điều này, đều làm. Nhưng bây giờ nhìn thấy Cố Triệt trong lòng lại khó chịu.

      Lòng con luôn tram đổi nghìn thay như thế.

      "Bây giờ gặp rồi, tôi sao, tôi rất tốt. Yên tâm, tôi tự sát đâu, cần lo lắng cho tôi, lo lắng cho tính mạng của vị hôn thê . Vì giữ được mạng của ấy mà cưới ấy, cần phải để ý đến tôi." Mạnh miệng.

      "Nhã Nhã, tới dẫn em . cần lo vị hôn thê nữa, cái gì cũng muốn, chỉ cần em."

      " phải lòng dạ từ bi sao? phải sợ vị hôn thê chết sao?"

      "Nhã Nhã, đừng tức giận, em mới quan trọng nhất." Cố Triệt tới, chuẩn bị ôm Trang Nhã Khinh vào lòng.

      sớm muốn làm như vậy, chỉ là lúc nãy Nhã Nhã vẫn vội tới đây. Bây giờ rốt cuộc có thể ôm Nhã Nhã vào trong ngực. Chuyện gì cũng quan trọng, , chỉ cần có thể mãi mãi cùng Nhã Nhã ở chung chỗ.

      Nhưng còn chưa có ôm đến tay ở giữa chợt xuất hai chướng ngại vật.

      Cố Triệt nhìn Phá Trần còn có Hạ Tĩnh Thiên ngăn ở trước mặt Nhã Nhã. "Sư huynh." Cố Triệt hô lên.

      Trang Nhã Khinh nhìn sau lưng hai sư huynh, cười cười: "Nhị sư Huynh, Tiểu sư huynh, tại sao em phát các ăn ý như vậy?"

      Dĩ nhiên, mặc dù bình thường trêu chọc lẫn nhau, nhưng vừa gặp phải kẻ địch bên ngoài đương nhiên liên hiệp nhất trí đối phó. " cho phép các người ở chung chỗ."

      trán Trang Nhã Khinh bỗng xuất hai vạch đen. Ai tới cho biết là xảy ra chuyện gì ? phải Tiểu sư huynh cùng Nhị sư Huynh cũng biết có bạn trai, sao cho phép bọn họ ở cùng chỗ?

      Trang Nhã Khinh nhìn Phá Thương. Phá Thương thả tay ra, hai người kia chỉ có Nhã Nhã em mới có thể quản thôi.

      "Sư huynh, tôi và Nhã Nhã lòng mà."

      Trang Nhã Khinh ở phía sau nghe được lời Cố Triệt cười. Phát ra từ nội tâm, cảm thấy Cố Triệt quả rât dễ nghe. Hắc hắc, có phải chính là các sư huynh muốn làm khó bạn trai mình chút hay ? Đúng thôi, bình thường đều là như vậy. Nhìn sư muội mười năm phải giao vào tay người khác, chắc chắn trong lòng vẫn thoải mái, nhất định là muốn làm khó chút. Cho nên, Trang Nhã Khinh cũng ngăn cản Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên mà ngoan ngoãn đứng ở phía sau hai sư huynh, xem cuộc vui. " lòng sao? Cậu có gì có thể chứng minh các người lòng hay sao?"

      "Tình của tôi cùng Nhã Nhã cần chứng minh, tự trong lòng chúng tôi đều hiểu là được rồi."

      Triệt, lòng câu trả lời này tệ chút nào. Trong lòng Trang Nhã Khinh khen ngợi Cố Triệt.

      Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần cứng họng. "Nhã Nhã, chúng ta về trước . Nghe tin của em, sư tỷ lo lắng. Nhưng bởi vì thân thể của sư tỷ nên cũng đưa sư tỷ tới đây.”

      “Vâng, em cũng cảm thấy về trước gặp sư tỷ chút tốt hơn, a, Thiển Thiển còn ở bệnh viện. Em gọi về cho sư tỷ báo bình an, sau đó chúng ta thăm Thiển Thiển. Em lo lắng cho đứa trong bụng Thiển Thiển. Rất có thể là Thiển Thiển động thai.” Trang Nhã Khinh vừa phối hợp với sư huynh của vừa lời . Hai chuyện này cũng là chuyện rất quan trọng. Đều thể sơ sót. “Ừ, được rồi.”

      Quả nhiên Trang Nhã Khinh gọi điện về cho Thấm Tuyết trước.

      “Sư tỷ.”

      “Nhã Nhã? Em sao chứ?” Thấm Tuyết nghe giọng Trang Nhã Khinh, mặc dù nghe giọng Trang Nhac Khinh hề có chuyện gì, nhưng vẫn hỏi. ở nhà chờ cũng nóng nảy, nếu lại có tin tức, sợ rằng cũng phải gọi xe ra ngoài tìm Nhã Nhã mất thôi.

      , để người ở nhà chờ tin tức rất khó chịu.

      Mấy giờ mà giống như qua rất nhiều năm. Sống ngày bằng rất nhiều năm chính là như vậy.

      “Sư tỷ, em sao, cần lo lắng. Chúng em trở về. Sư tỷ, em đói rồi, sư tỷ làm cho em vài món sở trường cho em , lâu rồi để sư tỷ tự mình làm món sở trường rồi.”

      Phải , mọi người ở Lăng Thiên Môn, trừ tuổi tác ra, còn lại tài nấu nướng của mọi người đều là cao thủ. Tuổi tác lớn chính là Thanh Phong, Lưu Vân, còn có mấy lão trưởng, lão bất tử, họ vẫn luôn có sẵn ăn.

      “Ừ, sư phụ điện thoại tới, sư phụ rất tức giận. Trở về, em gọi điện thoại cho sư phụ .” Thấm Tuyết

      đến người sư phụ kia, Thấm Tuyết khỏi cười cười.

      “Vâng, biết rồi ạ.” Cúp điện thoại, Trang Nhã Khinh mới le lưỡi cái. Khó trách sư tỷ lão già tức giận, ra ngoài ít cũng sắp năm tháng rồi, điện thoại cũng có thể gọi về, quả nhiên phải tức giận rồi. Ừ, lúc gọi điện thoại cho lão già phải dỗ dành tốt mới được.

      “Thế nào?”

      “Lão già rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.”

      Lúc này Phá Trần mới nhớ tới nên . “Lúc bọn gọi điện về bên đó sư phụ để em gọi điện thoại cho ông ấy. Còn đặc biệt dặn dò để cho bọn là ông ấy kêu em gọi điện thoại về. Kết quả em nước R, chưa kịp . Sau đó em trở lại cũng quên mất.”

      Dường như tức giận rồi.

      Nhớ lúc gọi điện thoại về nhờ giúp đỡ, giọng sư phụ chính là rất tức giận, rất tức giận. Haizzz, xem ra lỗ tai Nhã Nhã phải bị độc hại lần.

      Cố Triệt bất đắc dĩ nhìn mọi người ràng xem tồn tại của . tại người duy nhất vẫn đồng bệnh tương liên với , bởi vì Trang Nhã Khinh cùng bị lơ là len lén vui mừng là Vương Tiến còn có ba sát thủ bị dẫn tới.

      “Nhã Nhã...” Cố Triệt cam lòng mình bị coi thường. chút xem, ai có thể cam tâm chịu tình huống bỗng dưng trở thành khí? Dù sao quân trưởng Cố Triệt của chúng ta cũng bày ra vẻ mặt mất hứng.

      Cố Triệt uất ức nhìn Trang Nhã Khinh.

      Lúc này, Trang Nhã Khinh mới bị Cố Triệt gọi nên dời lực chú ý, “Ừ, , chuyện gì?”

      “Nhã Nhã, tới đây cho ôm .” Cố Triệt

      “Xì....” Trang Nhã Khinh phun ra. Cố Triệt, có phải trúng tà hay ? Bị quỷ nhập vào người rồi hả? Hay bị tinh thần phân liệt rồi hả? “Em mới vừa nghe nhầm rồi sao?”

      " có, là . Nhã Nhã, bọn họ cũng ôm em rồi. Tới đây, để cho ôm .” Trời mới biết, ra lúc nãy nhìn thấy ba sư huynh thay phiên ôm Nhã Nhã mình thương, trong lòng ghen cỡ nào.

      “Nhưng mà cho tới bây giờ mấy sư huynh chưa từng cần, quan tâm người sư muội này. Mấy sư huynh của tôi chưa bao giờ bởivì người khác mà đối xử tốt với tôi.Mấy sư huynh của tôi giết sạch tất cả người trở ngại hạnh phúc của tôi thế giới cũng nguyện ý âchỉ vì tôi được hạnh phúc, sao?” Hai tay Trang Nhã Khinh ôm ngực, nhìn Cố Triệt.

      Hừ? thể vì Cố Triệt muốn ôm tâhì cần phải cợt nhã chút? Mặc dù ra cũng rất muốn được Cố Triệt ôm vào trong ngực.

      trắng ra Trang Nhac Khinh cũng là có lòng rối loạn mà.

      “Nhã Nhã, sai rồi.". Đúng rồi, trước kia làm được. Nhưng bây giờ nghĩ là có thể làm được rồi.

      sai ở chỗ nào?”

      nên chia tay em chỉ vì sinh mệnh xa lạ.”

      Phá Trần và Hạ Tĩnh Thiên bên cạnh nghe lại tức giận, gì gọi là xa lạ, gì gọi là xa lạ hả? Đây chính là sư muội của tôi, làsư muội tôi để trái tim đầu cẩn thận che chở? Chẳng lẽ quan trọng sao, hừ?

      “Còn gì nữa ?”

      “Nhã Nhã..... sai rồi, tha thứ cho lần thôi. Tin tưởng , tuyệt đối buông tay nữa, thả tay ra.”

      “Nếu có người lấy tính mạng ấy uy hiếp buông ra sao?”

      chỉ muốn Nhã Nhã của , quan tâm sinh mạng của người khác .” Cố Triệt

      Dĩ nhiên Trang Nhac Khinh ngốc tiếp tục hỏi nếu đó phải người xa lạ, mà là người thân của , cha mẹ của sao? vẫn còn có thể kiên định như vậy sao?

      Mẹ nó phụ nữ hỏi như vậy là phụ nữ ngu xuẩn nhất giới. Tựa như hỏi vấn đề ngu xuẩn là cùng mẹ của bạn trairơi xuống sông cứu ai trước tiên. Đối với người nhà ta, người mẹ sinh ra ta, nuôi nấng ta cũng được, có thể lòng đối xử với sao? Phụ nữ ngu xuẩn.

      Trang Nhã Khinh còn chưa có tỏ thái độ, điện thoại của Cố Triệt vang lên.

      Là Cố Thần

      “Ông nội.” Tim Cố Triệt dừng lại, vẫn nhận điện thoại. Nsếu như ông nội nhất định muốn trở về cươi kia trở về nữa, đưa Nhã Nhã bỏ trốn.
      Last edited: 20/1/16
      thuytHành Tinh thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 84: Vết chai trong lòng bàn tay tà ác

      "Ừ, ông có lời với con." Giọng Cố Thần nghe rất nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc. Khiến lòng Cố Triệt khỏi níu chặt. Nếu như. . . . . .

      "Dạ, gì ạ?"

      "Hai ngày trước bụng của ông bị đau, cho nên vẫn rãnh với con." Ông nội là ta đây đau bụng, con cũng đến thăm chút. Hừ, hai ngày thấy bóng dáng. "Vị hôn thê của con đấy, bên kia người ta muốn từ hôn."

      "Từ hôn?"

      "Đúng vậy. Nghe là con bé kia có người trong lòng, cho nên tình nguyện mạo hiểm có thể chết cũng muốn ở cùng nhau, cho nên ông đồng ý." tại nên vui mừng chứ? Cũng tới thăm ông nội chút, ra nên lừa gạt thêm mấy ngày, hừ.

      " ?"

      "Ông lừa con làm gì? Cho nên tìm thời gian rảnh đưa bạn con về gặp chút."

      "Dạ dạ dạ, ông nội, con biết rồi." Cố Triệt vui mừng cúp điện thoại, nhìn Trang Nhã Khinh rồi cười như hoa nở.

      Trang Nhã Khinh nhìn ánh mắt của Cố Triệt, biết tại sao Cố Triệt nhận cuộc điện thoại liền vui mừng như thế, còn có thể nhìn mình. " cứ nhìn em làm gì?" Trang Nhã Khinh nhíu mày.

      "Bên kia từ hôn rồi, ông nội dẫn em về nhà gặp ông chút." Rốt cuộc có thể cần bỏ trốn. Có thể được người nhà chúc phúc tình mới hạnh phúc nhất .

      " đến gặp sao? Em ."

      "Nhã Nhã, sai rồi, em tha thứ cho lần ."

      Còn đợi Trang Nhã Khinh tỏ thái độ, Phá Trần cùng Hạ Tĩnh Thiên lại tới quấy rối. "Em ấy tha thứ chúng tôi cũng đồng ý các người chung với nhau."

      "Tại sao?" Lần này là Trang Nhã Khinh hỏi. Nghe giọng hai sư huynh giống như phải đùa, là đồng ý bọn họ chung với nhau. Trang Nhã Khinh hiểu gì hết.

      " đồng ý nhất định là đồng ý, vì cái gì hết. , phải muốn thăm Thiển Thiển sao? Em phải qua đó nếu biết Thiển Thiển suy nghĩ lung tung những gì đấy." Hạ Tĩnh Thiên xong liều mạng kéo Trang Nhã Khinh .

      Mặc kệ như thế nào, nhà họ Cố lừa gạt bọn họ chính là đúng. Nếu Nhã Nhã cùng Cố Triệt nhau, nếu bọn họ từ hôn, nếu có những chuyện này, bọn họ vẫn còn chẳng hay biết gì mà gả Nhã Nhã cho Cố Tử Tân rồi. Nghĩ đến thiếu chút nữa gả Nhã Nhã cho Cố Tử Tân trong lòng hai người kìm được tức giận.

      Tất cả tức giận đều do nhà họ Cố gây ra, mà Cố Triệt lại chính là người nhà họ Cố, quên Cố Triệt được sinh ra như thế nào?

      "Nhị sư Huynh, làm sao vậy? Cố Triệt làm tốt sao?" Trang Nhã Khinh bị Hạ Tĩnh Thiên lôi kéo, phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp Hạ Tĩnh Thiên. Dù sao chân cũng ngắn hơn rất nhiều.

      "Cần thiết hỏi nhiều như vậy làm gì, dù sao nghe sư huynh chính là sai." Hạ Tĩnh Thiên nhét Trang Nhã Khinh vào trong xe, Phá Thương cũng vào, lái xe . Còn lại chỉ có Phá Trần còn có Cố Triệt, hai người.

      "Tôi muốn vì sao các nhất định đồng ý tôi cùng Nhã Nhã ở chung chỗ? tại giữa chúng tôi có bất kỳ chướng ngại nào phải sao? Có phải hay , mất hi vọng nên làm loạn sao? Căn bản là cũng muốn Nhã Nhã gả , luôn muốn giấu Nhã Nhã ? Phải biết ai có thể giấu Nhã Nhã được, tin tưởng lâu, sắc sảo của Nhã Nhã càng thêm chói mắt." Mặc dù cũng rất muốn giấu Nhã Nhã , nhưng cũng thể, cũng thể. Nhã Nhã chắc cam tâm bị giấu thành bé bỏng , cam tâm phải là Nhã Nhã rồi. Nhã Nhã cần chính là sân khấu rộng lớn, cần chính là cho Nhã Nhã cái sân khấu đó.

      tin tưởng, mặc kệ Nhã Nhã như thế nào nữa lòng vẫn thủy chung ở chỗ , ai cũng giành được.

      Bị trúng tâm , đột nhiên Phá Trần cảm thấy có chút tức giận. là thế nào đây, Cố Triệt là chủ nhật hà họ Cố, vừa lúc được Nhã Nhã thích, phải kết quả tốt nhất sao? cần lo lắng nguyền rủa, cần lo lắng sau khi cưới Nhã Nhã hạnh phúc, như vậy là tốt nhất. Nhưng mà biết làm sao, chính là cam lòng. tại, coi như là tùy hứng lần thôi. Nếu điểm khó khăn này làm cho Cố Triệt buông tha, vậy Nhã Nhã lấy cũng được.

      "Tùy cậu thế nào." Phá Trần lên xe, sau đó bỏ lại Cố Triệt.

      Cố Triệt ngồi lên xe của mình, theo.

      Đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh Thiển Thiển. Quả nhiên chính là động thai khí. Chỉ là cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, cho nên cũng có gì đáng ngại, an tâm dưỡng thai là tốt rồi.

      Die nda nl equ ydo n <3 <3 <3

      Lúc Trang Nhã Khinh ở ngoài cửa chợt nghe tiếng , đồng thời cũng ngăn cản mấy người Phá Trần."Các nên tới." Trang Nhã Khinh giọng . lại dán lỗ tai cửa, nghe lén tình huống bên trong.

      "Tại sao có con của mà lại cho biết?" Là Mạc Minh Vọng.

      Mạc Minh Vọng tức giận nắm lấy vai Mạc Thiển, người phụ nữ đáng chết này, giấu diếm lâu như vậy. Có phải nếu như phải nhờ chuyện ngoài ý muốn lần này vẫn luôn gạt rồi sinh con ra, cho biết hay ? Đáng chết, người phụ nữ đáng chết.

      Khi nghe được người phụ nữ đáng chết này được đưa đến bệnh viện, biết trong lòng lo lắng cỡ nào. Vội vội vàng vàng chạy tới, bác sĩ liền cho biết tin tức tốt này. Đây tin tức tốt, là tin tức tốt.

      " biết là con của sao?"

      "Chẳng lẽ đúng? Bác sĩ đứa bé xấp xỉ năm tháng rồi, nhớ khi đó em còn chưa rời ?" Đúng rồi, lần đó. . . . . . Đáng chết, lại có tiết chế muốn , hành hạ , ràng thân thể thoải mái mà lại cho biết! Nghĩ tới điểm này Mạc Minh Vọng chợt đấm đấm vào vách tường.

      Nếu như, nếu như. . . . . . Nếu như lần đó bởi vì thô lỗ mà hại Thiển Thiển sinh non đó phải là tương đương với hại chết chính con của hay sao?
      Đáng chết, lại cho biết! Nếu xảy ra tình huống như vậy, thật dám tưởng tượng.

      " cứ khẳng định khi đó tôi chưa có đàn ông bên ngoài?" Mạc Thiển chợt .

      Trang Nhã Khinh nghe cảm thấy kỳ lại. phải Thiển Thiển biết Mạc Minh Vọng ấy sao, phải còn cảm động sao, sao giờ sắc bén thế này, giống như rất hận Mạc Minh Vọng? Rốt cuộc bỏ lỡ điều gì? Thiển Thiển lại gì cho biết vậy.

      "Em. . . . . . Thiển Thiển, đừng làm rộn. tại trong bụng lại có con, cùng về được ?" Mạc Minh Vọng nhận thua, chống lại Mạc Thiển chỉ có nhận phần thua. " muốn tôi về tôi trở về à? Ai biết sau khi trở về có lại xem tôi giống như bảo mẫu phục vụ hay , á, chừng còn phải người phục vụ nhiều người đấy." Mạc Thiển cười lạnh. Vốn là cũng mềm lòng, vốn là cũng muốn về. Nếu như hai ngày trước Mạc Minh Vọng đừng như vậy nhất định trở về, nhưng bây giờ, xin lỗi, được. nõi ràng mọi chuyện làm sao có thể để cho dễ dàng vượt qua kiểm tra như vậy.

      "Ai?" Căn bản là Mạc Minh Vọng nghe hiểu Mạc Thiển gì. Nhưng nghe câu Mạc Thiển vừa trong lòng vẫn có chút đau đớn. ra là Thiển Thiển vẫn luôn trách .

      Có lúc chợt nghĩ đến người cha đột tử, chính cũng khắc chế được tính tình của mình, vì thế Thiển Thiển liền trở thành nơi trút giận.

      "À, hình như là tên là Eva, niềm vui mới của ."

      Hừ, vốn vẫn đau lòng cho , nhất là lần trước lúc gặp phải ở nhà, lần đó là làm cho đau lòng. ngờ, chưa bao lâu là để cho nhìn thấy và ngôi sao lớn tên Eva đôi ra vào ở nơi công cộng. đúng là trai tài sắc, ghen chết người khác đấy.

      Đúng rồi, báo chí viết như thế nào nhỉ? “Tình vụng trộm của nữ minh tinh cùng tổng giám đốc công ty Mạc thị ra ánh sang” , “Người tổng giám đốc thần bí của Mạc thị là Eva”, “Chuyện cổ tích trai tài sắc”, còn có rất nhiều rất nhiều đấy. Mặc dù báo chí thể tin , dù sao thổi phồng rất nhiều, nhưng mà có lửa sao có khói, chuyện phải có nguyên nhân. Huống chi hình cũng chụp được. Nếu còn có thể P, tại kỹ thuật PS cao như vậy. Cũng thể toàn bộ đều dùng PS chứ? Hay là P ra dáng vẻ giống nhau. Múc độ thân mật của hai người trong hình đúng là. . . . . .

      Trước kia luôn chưa nghĩ phải rời khỏi nên im hơi lặng tiếng , ra còn có chút là bởi vì Mạc Minh Vọng chưa từng có truyền ra chuyện xấu gì, cho nên trong lòng cũng vẫn luôn ôm lấy ảo tưởng . " ra là chuyện này, chẳng qua là góp vui lấy lệ thôi." Mạc Minh Vọng nghĩ tới Thiển Thiển cũng nhìn thấy. Tình huống lúc đó cũng phải là hai câu mà có thể ràng . Nhưng có thể khẳng định chính là tuyệt đối có ý khác với Eva, giữa hai người tuyệt đối trong sạch.

      "Đùa mà thành sao." Mạc Thiển sắc bén hỏi. biết làm sao, vốn là Mạc Thiển vẫn luôn khiêm nhường và tương đối nghe lời chợt sắc bén trước mặt Mạc Minh Vọng, quả tăng lực lên.

      Nếu cẩn thận nghe, ra khó nghe ra làm nũng trong giọng Mạc Thiển. ấymuốn nghe miệng Mạc Minh Vọng ra vài lời ngọt. Dĩ nhiên ghen tức, người tai điếc mắt mù cũng có thể biết, có thể nhìn thấy nhưng cũng có thể nghe thấy được mùi dấm nồng nặc.

      Biết trong lòng Mạc Minh Vọng có ấy, lo lắng rất nhiều, đủ lo lắng mới làm ra chuyện cũng quá đáng . Trang Nhã Khinh ý định của Mạc Thiển như lòng bàn tay. phải phụ nữ hiểu phụ nữ nhất sao.

      Nếu chuyện như vậy xảy ra người Cố Triệt, hừ hừ, cho dù biết Cố Triệt cũng phản bội , cũng làm ồn ào , chừng từ ngữ càng sắc bén hơn Mạc Thiển cũng có thể ra ngoài đấy.

      có.” Mạc Minh Vọng yếu ớt giải thích.

      “Hừ, chứng cớ đâu?”

      “Chứng cớ cũng có.”

      Chuyện như vậy có chứng cớ gì? cũng dùng thắt lưng trinh tiết.

      “Mẹ, chỗ con có chứng cớ.” Tiểu Viêm chạy tới, lấy từ trong túi bé ra chứng cứ bé len lén thu thập vài ngày này. Vì để cho Mạc Thiển cùng Mạc Minh Vọng trở lại, Tiểu Viêm tốn ít tâm tư.

      Mạc Minh Vọng cảm thấy rất hứng thú với chứng cớ Tiểu Viêm , rốt cuộc con trai thông minh của chịu tổn thương thế nào đây? Vậy mà cũng khôn biết.

      “Chứng cớ gì?”

      Tiểu Viêm cũng trả lời vấn đề của hai người. Từ trong túi lấy ra là cái điện thoại di động.

      Mạc Minh Vọng nhìn điện thoại, sau đó nghĩ tới phải mất cái điện thoại di động sao, ra là rơi vào tay con trai mình. Khó trách sao điện thoại di động mất mà sim điện thoại vẫn còn ( ra Mạc Minh Vọng biết á, chính là len lén dúng túng Tiểu Viêm mà thôi. Chính sĩ diện hão nên ngại ra, lấy Tiểu Viêm làm người trung gian cũng rất tốt. Dù sao cũng tốt hơn )

      “Mạc Thiện, người phụ nữ đáng chết.” Trong điện thoại di động tuôn ra những lời này. Là Mạc Minh Vọng .

      Mạc Minh Vọng nhìn đứa con trai nhà mình, trong lòng than thở, thông minh, là thông minh, biết ghi nữa. Hừ hừ, xem còn chống chế thế nào. Chỉ là, sao câu thứ nhất lại như vậy? Mạc Thiển nhìn Mạc Minh Vọng.

      Mạc Minh Vọng vô tội nhìn Tiểu Viêm. Con trai, con giúp cha con hay là hại cha con thế?

      Tiếp theo, “Mạc Thiển, tại sao phải ?. Tại sao muốn rời ? Có phải đối xử với em tốt, cho nên làm tiêu tan hết tình em dành cho hay ?”

      “Ừ, đúng vậy.” Mạc Thiển nghe được câu này gật đầu. có gì bất ngờ xảy ra, nhìn bộ dạng Mạc Minh Vọng trợn to hai mắt thể tin.

      “Mạc Thiển ngốc nghếch, chẳng lẽ nhìn ra lòng của đối với em sao?” Trong điện thoại di động, thanh của Mạc Minh Vọng tăng lên, giống như là hét ra. cần suy nghĩ nhiều, khẳng định vừa uống say vừa , nếu Mạc Minh Vọng có uống say sao làm chuyện có đẳng cấp như vậy?

      “Lòng của đối với tôi như thế nào?” Mạc Thiển hỏi.

      Mạc Minh Vọng quay đầu , trả lời.

      “Mạcc Thiển, nhớ em. Mạc Thiển, em. Em ở đâu?” Nghe những lời này trong điện thoại, Mạc Thiển cười, Mạc Minh Vọng đỏ mặt. Chính cũng biết bản thân uống say lại lên mấy lời mất thể diện như vậy. muốn để nữa, chừng phía sau còn lời gì nữa đây? Mạc Minh Vọng muốn đoạt lấy điện thoại di động, nhưng bị Mạc Thiển dành trước bước.

      Mạc Thiển lấy di động để bụng. Khiêu khích nhìn Mạc Minh Vọng. “Có gan cứ tới đây giành.”

      Mạc Minh Vọng chỉ có thể giương mắt nhìn điện thoại di động, dám cướp, ngộ nhỡ thương tổn đến con làm thế nào? “ Cầm điện thoại mở, phóng xạ lớn lắm.” Mạc Minh Vọng nhắc nhở.

      Mạc Thiển nhàn nhã nắm chắc hơn. phải biết phóng xạ điện thoại di động lớn, nhưng lát cũng có việc gì. Chủ yếu là có thể nghe mấy câu này là cơ hội khó được, khó hơn nhìn thấy nhật thực nữa, nghe xong có lỗi với bản thân hay sao? Mặc dù từng nghe lần. Lại , Minh Vọng uống say cũng chỉ biết mấy lời này sao?

      Lần trước tiếc nuối vì có lưu bản sao, vẫn là con trai bảo bối của thông minh.

      “Mạc Thiển, biết em trách ta để cho em chuyển ra, còn để em làm việc, trước kia cái gì em cũng biết. Nhưng chuyển ra là sợ mẹ lại đánh em. biết vì sao nữa, bởi vì cha mất nên rất hận em, thấy mẹ mất khống chế đánh em vẫn rất đau lòng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cha đều hận bóp chết được em. Muốn hung hăng hành hạ em. Có phải em rất trách hay ? Cho nên định mãi mãi khôn trở lại?” “Sao em lại trách chứ?” Mạc Thiển cười rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. “Chỉ là, còn có thể như vậy hay ?”

      .” Mạc Minh Vọng cho Mạc Thiển câu trả lời chắc chắn rất nhanh.”

      “Nhưng đây cũng thể chứng minh và Eva trong sạch.” Đột nhiên, Mạc Thiển lại chuyển đề tài, đây chính là tâm tư của phụ nữ bạn đừng đoán, bạn đoán tới đoán lui cũng hiểu.

      “.....” Mạc Minh Vọng biết làm sao chứng minh. Vì vậy đưa tay tới trước mặt Mặc Thiển. “Nhìn lòng bàn tay chút .”

      Mạc Thiển nhìn lòng bàn tay Mạc Minh Vọng chút, có gì? Nhìn cái gì?

      Nghi ngờ nhìn Mạc Minh Vọng, hiểu có ý gì.

      “Nhìn thấy vết chai trước mặt ?”

      Mạc Thiển nhìn hình như có chút. Vì vậy gật gật đầu.

      Chợt nghe được tiếng gào buồn bực đỉnh đầu. “Mẹ nó, nếu ông đây có quan hệ với phụ nữ khác ông đây còn cần tự mình dùng tay sao? Mẹ nó, em ở đây mấy tháng tay ông đây cũng nổi chai rồi đây.”

      Mạc Thiển rụt cổ cái, dè dặt ngẩng đầu nhìn Mạc Minh Vọng. “Được rồi, coi như là chứng cớ.”

      Ngoài cửa Trang Nhã Khinh kiên trì nổi, hai tay che bụng của mình tuột xuống theo vách tường, ngồi ở đó, tựa vào tường, sau đó cười. Bản thân muốn lớn tiếng bật cười, lại sợ người bên trong nghe được, cho nên lại chỉ có thể nén lại. Cười đến nghẹn là thống khổ nhất, nước mắt Trang Nhã Khinh cũng chảy ra.

      Ha ha ha ha, là mắc cười rồi. Lần đầu tiên biết, Mạc Minh Vọng lại có thiên phú khôi hài như vậy. Đặc biệt là câu cuối cùng hét ra, ha ha, cần nghe lén, tất cả mọi người đều có thể nghe được rất ràng.

      Nếu ông đây có quan hệ với phụ nữ khác ông đây còn cần tự mình dùng tay sao? Em ở đây mấy tháng tay ông đây cũng nổi chai rồi đây này. A a a a a a a a a a a , thể kiên trì nổi, là quá mắc cười.
      Last edited: 22/1/16
      thuytHành Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :