1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Xuyên qua cùng gian.
      Editor:Búnn

      Trang Nhã Khinh cảm thấy cả người rất khó chịu, rất đau. Lẽ nào mình còn chưa chết? Viên đạn kia bắn vào tim. Nhưng cảm giác đau đớn khắp người này cũng là nha. Lẽ nào là do linh hồn có cảm giác?

      Trang Nhã Khinh bất thình lình mở to mắt ra, lập tức nhìn thấy đứa bé bị thương khắp người còn nhìn dáng vẻ ban đầu thế nào, nằm sấp người mình, còn có người, có thể là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà từng gặp nhìn , trong mắt có loại cảm xúc gì đó giống như thương tiếc.

      Bởi vì người phụ nữ kia ở trong này, nên bọn đánh nhau cũng dám đánh qua đây. Thủ đoạn của người phụ nữ này bọn chúng đều từng thấy, nên bọn chúng đều rất sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ đó.

      "Hôm nay đến đây thôi." Người phụ nữ bế bé kia lên, , bây giờ là Trang Nhã Khinh rồi. Người phụ nữ bế Trang Nhã Khinh đứng ở giữa hai đứa , chậm rãi . "Cháu." chỉ vào cậu bé vừa gọi Trang Nhã Khinh là Á Tử, tiếp theo là cậu bé duy nhất còn có thể đứng lên, hơn nữa đứa bé này sợ . "Cháu, tới đây theo ta. Những người khác ở lại, lúc nữa sư huynh qua đây đưa các cháu điều trị."

      Dẫn mấy đứa đến bên cạnh, . "Các cháu thông qua kiểm tra đánh giá, bây giờ các cháu có tư cách biết tên của ta. Ta tên là Lưu Vân. Nhưng bây giờ các cháu chỉ có thể gọi ta là sư thúc. Chỉ khi nào có thể đánh bại ta mới có thể trực tiếp gọi tên ta, hiểu chưa?"

      "." Hai đứa bé trả lời cùng lúc, hiển nhiên là Trang Nhã Khinh gì.

      Vĩ Trang Nhã Khinh vẫn đắm chìm trong sợ hãi. mới vừa phát mình lại có thể trở thành đứa bé tầm bảy tám tuổi. Hơn nữa, ràng phải trở lại khi mình còn bé. Nơi này, có thể khẳng định trăm phần trăm mình chưa từng tới đây. Núi sâu như vậy, còn có xưng hô cái gì sư thúc, nếu phải người phụ nữ này mặc bộ quần áo mà chỉ đại mới có còn tưởng rằng mình xuyên đến cổ đại rồi.

      Suy cho cùng tình huống bây giờ là như thế nào?

      "Về sau cháu tên là Phá Minh, còn cháu tên là Phá Trần. các cháu chỉ có vị sư huynh. Tên là Phá Thương. sư tỷ tên là Thấm Tuyết. Người đàn ông vừa ở bên cạnh tôi chắc hẳn các cháu cũng xa lạ gì, ta là môn chủ Lăng Thiên môn của chúng ta, sư phụ của các cháu. Thanh Phong." Cậu bé gọi Trang Nhã Khinh là Á Tử có tên mới là Phá Trần.

      "Còn cháu?" nhìn vào mắt của Trang Nhã Khinh, suy nghĩ lúc.

      “Trang Nhã Khinh. Tên của tôi.” chờ Lưu Vân đặt tên cho , Trang Nhã Khinh lập tức ra tên của mỉnh, vẫn muốn dùng tên trước kia của mình, như vậy tương lai mới có thể dễ xử lý mọi việc tốt hơn chút. nghĩ tới, chết ở trong tay Phá Thương, lúc trọng sinh lại có thể trở thành sư muội của ta. Ông trời biết đùa giỡn con người.

      “Trang Nhã Khinh? Tên này được, có cảm giác.” Lưu Vân phản xạ có điều kiện trả lời, lại tiếp. “Ta thấy sư phụ lấy tên này cho ta rất phù hợp với tính tình của ta, nhưng lại thể thay đổi. Vận khí lúc trước của ta cũng tốt như cháu, may mà cháu gặp phải sư thúc dễ chuyện như ta mới có khả năng để cho cháu tự mình đặt tên.”

      LưuVân, sau này đúng là cái tên này hoàn toàn hợp với khí chất phụ nữ của sư thúc .

      “Á Tử, em có thể rồi hả?” Lúc này cậu bé Phá Trần mới lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc vừa vặn nghe thấy Trang Nhã Khinh chuyện. Từ lúc hai đứa biết nhau tới giờ mới được hai tháng, đây là lần đầu tiên nghe Á Tử chuyện nha, giọng của Á Tử dễ nghe.

      “Ừ, tôi chuyện được. Do trước kia cổ họng bị đau, cho nên mới .” Trang Nhã Khinh có thể nhìn ra được, cậu bé này quan tâm đến , cho nên kiên nhẫn trả lời vấn đề của cậu bé.

      “Có phải thể tiếp tục gọi em là Á Tử nữa ?” Phá Trần hơi ủ rũ. Á Tử là tên cậu nghĩ ra nha.

      “Có thể, có điều là cậu có thể gọi mình là Nhã Nhã. Tiểu Nhã Nhã.” Nhã Nhã, cho dù là người thân thiết nhất cũng chỉ gọi tiếng Khinh Nhi. Thế nhưng bây giờ cảm thấy Nhã Nhã rất tốt.

      “Haiz, các cháu có thể đừng coi tồn tại của ta ?” Lục Vân xen vào. Từ khi nào bị người khác chú ý tới? Bất luận ở nơi nào, cũng là trung tâm. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần đặt tầm mắt người đều ngăn cản được kỹ thuật quyến rũ cũa . Nhưng với đám quỹ sứ này mị thuật có tác dụng rồi.

      “Sư thúc.” Trang Nhã Khinh biết, cuộc sống tương lai của mình có tốt hay , rất có khả năng được quyết định vào người này, cho nên, nhất định phải lấy lòng trước Vì thế ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi tiếng sư thúc.

      Thấy Á Tử cũng gọi rồi, thiếu chút nữa quên mất, là Trang Nhã Khinh. Thấy Trang Nhã Khinh cũng gọi rồi, tự nhiên Phá Trần cũng theo đó mà gọi sư thúc. Những đứa trẻ khác cũng chịu yếu thế, nha nhao gọi tiếng sư thúc.

      Đương nhiên luôn luôn có ngoại lệ, có đứa gọi. Tên đứa bé đó là Phá Minh. Nhưng Lưu Vân mới cần nha. Dù sao Nhã Nhã mà thích nhất gọi rồi.

      Trang Nhã Khinh sử dụng cái miệng mật ong của mình làm cho Lưu Vân cười khép miệng. Đương nhiên, có khả năng Trang Nhã Khinh làm Lưu Vân vui vẻ cách vô ích như vậy, chính cũng nhận được tin tức mà mình muốn.

      Hôm nay là ngày chết. Nơi này phải là gian khác, phải là đến tương lai hoặc quay về quá khứ, mà là cùng khoảng gian, xuyên qua cùng thời gian. Lúc mới chết, rồi bản thân mình chiếm lấy cơ thể của bé này cũng vừa mới chết. Vì thế, biết vì nguyên nhân gì, cơ duyên trùng hợp, linh hồn của cứ tồn tại trong cơ thể của bé này như vậy.

      Lăng Thiên môn là môn phái Phản Thanh Phục Minh được tập hợp từ Triều Thanh. Lúc trước bởi vì Sư Tổ bỗng nhiên nhận được vận mệnh của trời đất, biết Phản Thanh Phục Minh có khả năng thành công, quỹ đạo lịch sử là thể đảo ngược, cho nên mới từ bỏ, tránh được kiếp. Nếu lúc Triều Thanh bị tiêu diệt.

      Chỉ là lúc trước cũng có số người cho rằng là sư tổ nhát gan sợ phiền phức cho nên mới rời khỏi sư môn, tự lập môn phái mới, trở thanh hội Hồng Hoa. Cuối cùng biến mất gần như còn gì trong triều lưu* của lịch sử. Nếu phải do môn phái của mình biết được vận mệnh của trời đất, chỉ sợ cũng có kết cục với các môn phái khác.

      *Triều lưu: Dòng chảy của lịch sử.

      Những đứa trẻ này, đều là do môn chủ Thanh Phong tìm được từ trong những đứa trẻ có tố chất tệ. Trong đó cũng thiếu có đứa là con của nhà nghèo, cũng có con của nhà giàu. Nhưng bản thân bé này, chẳng qua là đứa bé cha mẹ được môn chủ nhặt ở ven đường mang về mà thôi.

      Xem ra ông trời đồng ý giúp .

      Trước khi chết Trang Nhã Khinh từng , Mạnh Thiệu Phong, nếu cho tôi cơ hội sống lại, tôi nhất định nghiền xướng thành tro. Quả nhiên, sống lại, có thể sử dụng thân phận của người khác tiếp tục sống, sau đó báo thù cho bản thân.
      Last edited: 19/5/15
      honglak, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Bước đầu gia nhập Lăng Thiên môn

      Editor: Búnn

      Nơi này là nơi ngang với Thế Ngoại Đào Nguyên*.Bọn họ tranh đấu bên cạnh dòng suối cong cong cách đó xa với làn nước trong veo. Đá cuội và những con cá bơi lội dưới làn nước đều có thể nhìn thấy ràng.Phần cuối cùng của dòng suối chính là hồ nước sâu, bên cạnh hồ nước đó tòa nhà. Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, lại có thể có tòa nhà cổ kính như vậy. Toàn nhà chưa từng dùng viên gạch nào, chưa từng dùng chút xi măng nào, cơ bản vật liệu đều là bùn đất và gậy trúc.

      *Thế ngoại đào nguyên: chỉ thế giới lý tưởng hay chính là chỉ muốn thế giới tưởng thoát ly khỏi thực tranh đấu.

      Mặc dù vậy nhưng cách xây dựng tòa nhà này lại vô cùng tốt, tuyệt đối có gió lùa. Trang Nhã Khinh chỉ cần nhìn cái thôi là lập tức thích toàn nhà như vậy. Điều này mới thực được gọi là an toàn mà bức xạ.

      Trang Nhã Khinh tắm ở trong cái thùng gỗ, thoải mái. Trước kia lúc ở nhà nhàm chán xem tivi từng muốn dùng thử thùng gỗ để tắm rửa. Nhưng khi mua lại thấy loại thùng gỗ như loại dùng này mà tất cả để là dùng cọc gỗ để làm. Do nhiều người còn bỏ thêm rất nhiều chất hóa học vào nên bằng sử dụng bồn tắm lớn cho rồi. Thùng gỗ này giống những loại khác, mặc dù Trang Nhã Khinh phân biệt được ràng lắm rốt cuộc được làm từ loại gỗ nào, nhưng cũng biết được đây là loại gỗ cực kỳ quý hiếm. Bởi vì bên trong thùng gỗ hoàn toàn cho bất kỳ loại sữa tắm hoặc chất thơm nào, vừa có nước ấm nào là có thể ngửi được mùi hương thơm ngát thoang thoảng.

      nên cho rằng toàn bộ đồ vật bên trong đều là cổ kính, mặc dù nhà cửa, thùng tắm, giường, rất nhiều đồ vật khác đều mang màu sắc cổ xưa. Nhưng bên trong này còn có đèn điện tiết kiệm năng lượng, có tivi, còn có Macbook Apple kiểu dáng mới nhất. Ngay cả lúc nước ấm vừa mới dùng trong lúc tắm kia cùng là sử dụng năng lượng mặt trời.

      Bởi vì chỉ có mình Trang Nhã Khinh là bé , cho nên được Trang Nhã Khinh được sắp xếp ở riêng mình chỗ. Chẳng qua là ở cùng chỗ Tam sư tỷ Thẩm Tuyết. Bên cạnh phòng ngủ chính là phòng thuốc. Vẫn luôn cho rằng mùi thảo dược rất khó ngửi, nhưng bây giờ Trang Nhã Khinh bỗng nhiên cảm thấy mùi thảo dược dường như cũng rất thơm.

      Thẩm Tuyết vẫn còn xử lý vết thương cho những đứa bị thương nghiêm trọng. Mặc dù Trang Nhã Khinh cũng bị thương nặng nhưng đến mức thể chịu được

      Sau khi Thẩm Tuyết trở về, mới đưa thuốc cho Trang Nhã Khinh.

      "Nghe sư thúc em vẫn dùng tên trước kia của mình?"

      "Vâng ạ."

      "Thảo nào có thể làm cho sư thúc hâm mộ nha, tên của mấy người bọn chị đều thể do mình quyết định, có điều là chị vẫn tương đối hài lòng với tên của mình." Thẩm Tuyết vừa vừa dịu dàng bôi thuốc cho Trang Nhã Khinh.

      "Đúng vậy, tên này rất phù hợp với chị đó." Thẩm Tuyết, người cũng như tên, mặc chiếc váy màu trắng, người loại trang sức nào khác, chỉ có màu trắng đơn giản. Nhưng mặc ở ngươi Thẩm Tuyết lại giống như tiên nữ. Bây giờ mọi người đều hộ sĩ nào đấy là Thiên sứ áo trắng, tên này phải dùng để gọi Sư tỷ Thẩm Tuyết mới đúng, sư tỷ mới thực giống Thiên Sứ áo trắng nha.

      thanh của Thẩm Tuyết rất dịu dàng, giống như chim hoàng trong rừng. có liên quan tới tinh xảo, giống như người bên trong bức tranh cổ. Chỉ có điều, sắc mặt hơi thiếu sức sống chút.

      "Có đau ?" Thẩm Tuyết hỏi.

      " đau."

      "Nhiều vết thương như vậy làm sao có thể đau? Nếu chị tìm sư phụ, em cần học những trò đánh đánh giết giết này, tiện thể theo chị bắt đầu học y sao?" Lúc trước cũng là đứa bé được sư phụ nhặt về. Nhưng từ lúc sinh ra mang theo bệnh tim, cho nên vốn học võ mà học y. Chỉ là bệnh tim bẩm sinh này, dù y thuật* có cao đến đâu cũng thể chữa tận gốc được, thể làm gì khác hơn là phải kéo dài. Chỉ có thể sống vài năm, cứ lòng kéo dài, lại có thể kéo dài tận hai mươi năm.

      *y thuật: Khả năng chữa bệnh.

      “ Sư tỷ, em sợ vất vả.” Trang Nhã Khinh chỉ câu như vậy, sau đó cũng gì nữa. Trong phòng lạnh ngắt như tờ.

      Bỗng nhiên, Thấm Tuyết thở dài, “ Haiz, chỉ là chị cảm thấy quá đơn, muốn em ở đây giúp chị thôi.”

      “ Em biết sư tỷ muốn tốt cho em, bắt đầu học võ công rất vất vả, sư tỷ muốn em vất vả. Nhưng mà có sư tỷ là thần y ở đây rồi, chị xem, thuốc này vừa mới bôi thôi lập tức còn đau nữa, mát lạnh, rất thoải mái nha. Em với sư tỷ ở cùng chỗ, buổi tối chúng ta lại có thể gặp nhau mà.”

      Xem ra Trang Nhã Khinh vô cùng thích vị sư tỷ Thấm Tuyết, có cơ thể yếu đuối mà lại cực kỳ dịu dàng này.

      “ Em nha!”

      Vào ban đêm, Trang Nhã Khinh nẳm ở trong lòng Thấm Tuyết lập tức ngủ thiếp . Học võ quả rất vất vả, trước kia Trang Nhã Khinh từng học qua, hơn nữa còn học rất khá. Bây giờ chỉ là học tại lần mà thôi. Nếu có gì xảy ra, cho dù là học những thứ giống nhau, cũng coi như là có nền tảng võ công.

      Có điều là lần này Trang Nhã Khinh đoán sai rồi. Trước kia lúc học Taekwondo, Judo đứng trung bình tấn bao giờ chưa? Đáp án là chưa. Lúc đứng trung bình tấn bên dưới để cây hương cháy báo giờ chưa? Đương nhiền, vẫn là chưa. Còn chưa từng đứng trung bình tấn, làm gì có chuyện lúc đứng trung bình tấn phải đốt hương.

      Trước khi có, nhưng bây giờ có.

      Trang Nhã Khinh, Phá Minh còn có Phá Trần, ba người đồng thời xếp thành hàng, làm tư thế trung bình tấn tiêu chuẩn, phía dưới, tất cả đều đặt cây hương cháy. Trang Nhã Khinh cũng giống mọi người, phải vì là con mà được đãi ngộ tốt.

      Chân Trang Nhã Khinh bắt đầu nhũn ra, lúc này hoàn toàn biến thành cách xử phạt thể xác. Kể rằng, lúc học trung học, trong lớp còn có thầy giáo thích sử dung loại phương pháp xử phạt về thể xác này dành cho những học sinh nghịch ngợm hoặc làm bài tập được giao.

      Đương nhiên là Trang Nhã Khinh chưa từng nhận được loại đãi ngộ như vậy.

      “ Nhã Nhã, còn có thể kiên trì nữa ?” Phá Trần lo lắng nhìn Trang Nhã Khinh, ra Phá Trần cũng sắp kiên trì được nữa rồi.

      Thanh Phong tới đối diện, lập tức lấy roi quất lên người Phá Trần, “ Tự mình làm cho tốt.”

      Hai chân của Tiểu Phá Trần vốn còn sức lực, làm sao có thể chịu được quất như vậy của Thanh Phong. Cả người Phá Trần ổn định, ngã xuống. Nén hương cháy kia vừa vặn chạm vào bộ phận dùng để nối dõi tông đường của Phá Trần.

      “ Hừ!!” Phá Trần cũng giống như những đứa khác vừa bị đau lập tức khóc lên, thậm chí còn gây ầm í, Phá Trần rên tiếng, cố gắng chịu đựng.

      Trang Nhã Khinh đá ngã hương phía dưới, với Thanh Phong, “ Chúng con phải nô lệ, tốt xấu gì chúng con cũng là đồ đệ của người. Cùng là đồ đệ của người, chúng con lập tức là sư huynh muội, quan tâm lẫn nhau chút có gì sai sao? Chẳng lẽ người hy vọng đồ đệ của mình đoàn kết, hoặc là trong lúc cần hỗ trợ lẫn nhau thờ ơ, hoặc là lập tức đối địch, về sau tất cà mọi người đều tranh đoạt vị trí môn chủ của người, sau đó tranh đến đầu rơi máu chảy sao?? Chẳng qua cậu ấy chỉ hỏi câu thôi, lúc người để chúng con đứng trung bình tấn cũng chỉ là phải đứng tư thế chính xác, cũng thể chuyện, vậy người dựa vào cái gì để trừng phạt chúng con?”

      Bị đồ đệ của mình giáo huấn, lại là bé mới chỉ có tám tuổi giáo huấn như vậy, Thanh Phong giận quá hóa cười, “ Nhóc con này cũng có chút can đảm nha, con sợ ta giết con sao?”

      “ Cho dù là người muốn, cũng phải hỏi xem Sư thúc có đồng ý hay .” Còn phải hỏi xem bản thân con có đồng hay .

      ấy chỉ là sư thúc của con,ta mới là sư phụ của con.” Thanh Phong : “ Ta muốn giết người ấy có thể ngăn cản được sao?”

      Trang Nhã Khinh tiếp nữa, trái lại lại đỡ Phá Trần dậy, “ Chúng ta tìm chị Thấm Tuyết.”

      Cảm giác bị coi như tồn tại dễ chịu. Thanh Phong là người thứ hai sau Lưu Vân rồi. Quả nhiên, Thanh Phong vì bãn thân bị hai tên nhóc thối ta Trang Nhã Khinh và Phá Trần hoàn toàn coi như tồn tại, tức giận đến mức hai mắt trừng đến muốn rơi ra rồi. Sắc mặt giống hệt như bảng pha màu, các loại màu sắc thi nhau ra trận, “ Xú nha đầu*, con dám đối với ta như vậy, sợ sau ngày hôm nay được dễ chịu sao?”

      · Xú nha đầu: con nhóc thối, ra thấy để xú nha đầu hay hơn nên mới để đó.

      “ Vậy người cho ngựa qua đây.” Cái này xem như là đắc tội với sư phụ của mình sao?

      Chương 6: muốn mạnh hơn em.
      Editor:Búnn

      Tính tình của Thanh Phong rất lớn, trong suốt khoảng thời gian cứ hở ra là đánh người. Nhưng nhiều năm rồi, ai biết, Thanh Phong lại có khuynh hướng chịu ngược. Nếu phải do Trang Nhã Khinh chỉ thẳng tay trách móc còn ai biết hóa ra Thanh Phong thích cách dầu muốn ăn này.

      Chẳng những Trang Nhã Khinh nhận được trừng phạt nghiêm khắc nào, mà trái lại Trang Nhã Khinh trải qua ngày qua ngày càng giống như cá gặp nước. Giống như bây giờ, khi tất cả mọi người còn luyện khinh công trong rừng cây, cũng chỉ có mình Trang Nhã Khinh bên nướng gà rừng.

      Chẳng qua là lúc Trang Nhã Khinh người ta học xong bọn họ vẫn chưa học xong mà thôi.

      Thanh Phong ngủ ở cây, bỗng nhiên có mùi thơm nào đó xông vào mũi. Trong lúc đó mũi của Thanh Phong giật giật, lập tức ngồi dậy. Theo mùi thơm, Thanh Phong lập tức tìm được nơi phát ra mùi thơm đó. Trong tay Trang Nhã Khinh có con gà rừng được nướng có màu vàng rực.

      Thơm quá, rất muốn ăn, nước miếng chảy ra rồi. Con nhóc kia nướng gà rừng chắc còn ngon hơn đầu bếp.

      "Xú nha đầu, lại lười biếng phải , bị ta bắt rồi nhé?" Nhất định phải bắt chẹt nhiều. Tại sao trước kia lại phát ra tài năng nấu ăn của con nhóc kia tốt như vậy chứ."Gà nướng, tịch thu." Thanh Phong giả bộ vẻ mặt nghiêm túc.

      "Tại sao? Người muốn ăn tự mình nướng . Con vừa mới bắt được hai con, còn con tặng cho người." Trang Nhã Khinh nâng con gà rừng có đầu, máu chảy đầm đìa lên ném về phía Thanh Phong.

      Thanh Phong nhanh như chớp tránh cái ám khí khổng lồ này. Nếu như bị dính vào,lại phải giặt quần áo hơn nữa máu gà rất khó tẩy. Ném con gà rừng sống cho ông có ích lợi gì? Để ông nướng nó thành đống than sao?

      phải là ta cho con học khinh công sao? Tại sao con lại ở đây nướng gà? Bây giờ, ta đây tịch thu, con, luyện khinh công . bay qua năm ngọn cây cho phép quay lại.”

      Trang Nhã Khinh liếc nhìn Thanh Phong cái, lập tức đứng ở cành đây. Đương nhiên là con gà nướng vẫn ở trong tay Trang Nhã Khinh rồi.

      Trang Nhã Khinh vẫn cảm thấy TV cái gì khinh công đều là giả, thế giới làm gì có nơi nào tồn tại cái gọi là khinh công chứ? Nhưng lúc Thanh Phong bắt đầu học khinh công Trang Nhã Khinh thể tin. Mặc dù Trang Nhã Khinh vẫn rất lễ phép với ông già Thanh Phong này. Nhưng trong lòng vô cùng khâm phục và biết ơn Thanh Phong. Vả lại, dáng vẻ cam chịu sau đó của Thanh Phong rất đáng .

      Hóp bụng, đề khí, tập hợp sức lực ở đan điền*. Những động tác liên tiếp này Trang Nhã Khinh làm liền mạch, nhàng nhảy lên, lập tức vượt qua khoảng cách bảy tám cây. Bảy tám cây xấp xỉ khoảng ba mươi mét.

      *Đan điền: vùng dưới rốn.

      Cảm giác đầu tiên của Thanh Phong chính là, thiên tài, quả nhiên là thiên tài. Cảm giác thứ hai chính là gà nướng của ts.

      Chờ Trang Nhã Khinh quay lại, Thanh Phong nhìn bốn phía, tốt, có người khác ở đây. Quay đầu lại, lập tức là vẻ mặt tươi cười nịnh nọt, “ Nhóc con, con đưa con gà này cho ta, xong rồi con nướng con gà kia.”

      được, con đói bụng.”

      bé như con thể ăn hết con gà lớn như vậy được. Dù sao cũng chia cho ta nửa con gà thôi.” Tiếp tục dụ dỗ.

      “ Còn có hai vị sư huynh nữa.” Trang Nhã Khinh sữ dụng miệng ngọt chết người, còn sử dụng các loại làm nũng cùng năng lực gây cười mới nhận được toàn bộ thích của các sư huynh. Dù có cái gì tốt, các sư huynh cho trước. Bất cứ việc nặng hoặc dơ bẩn nào cũng để cho làm. Dĩ nhiên là phải khao các sư huynh lần nha.

      “ Nhóc con!!!” Lão già Thanh Phong bắt đầu làm nũng.

      Lại , điều Trang Nhã Khinh chịu được nhất chính là làm nũng đấy.” bắt về cho con năm con gà, con nướng cho người.”

      “ Được được.” Thanh Phong gật đầu đáp ứng, chớp mắt cái thấy bóng dáng người đâu.

      “ Các sư huynh, bây giờ lão già Thanh Phong thể trở về nhanh như vậy được, hai người mau qua đây ăn gà nướng .”

      Thanh Phong nghe thấy lời của Trang Nhã Khinh, dưới chân lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Con nhóc thối này, mình thu 28 đồ đệ mà cũng gặp ai ăn hết của mình như vậy.

      Phá Minh nghe thấy Trang Nhã Khinh gọi, chạy qua đó, bình tĩnh nhã nhặn bắt đầu ăn. Nhưng lại biết Phá Trần đâu, Trang Nhã Khinh lo lắng Phá Trần xảy ra chuyện gì, lập tức chạy tìm Phá Trần.

      Tại chỗ gần đó Phá Trần vẫn luyện khinh công. Phá Trần có thể vượt qua sáu cái cây, nhưng Phá Trần còn muốn nay được xa hơn, kết quả là ngã xuống.

      “ A… sao chứ?” Trang Nhã Khinh vội vàng chạy tới, nâng Phá Trần dậy. Trang Nhã Khinh kiểm tra chút, thấy bị ngã gãy xương, lúc này mới đánh Phá Trần cái. “ Liều mạng như vậy làm gì? phải đạt được cầu của ông già đó rồi sao?”

      “ Nhưng muốn mạnh hơn em, như vậy mới có thể đứng trước mặt em bảo vệ em.”

      Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh cảm thấy mũi cay cay, có phần muốn khóc. “ Được, chúng ta quay về ăn gà nướng. chưa thưởng thức tay nghề của em đúng ?”

      “ Về sau nấu cơm cho em ăn, vậy em cần làm việc này nữa rồi.” Phá Trần cũng bị gà nướng hấp dẫn, ngược lại lại hơi buồn bực vui .

      “ Đúng vậy, về sau còn có nấu cơm cho em.” Phá Minh tới đối diện, cũng .

      Phá Minh thấy mãi mà Trang Nhã Khinh chưa quay lại, cũng tìm theo tới đây. Vừa đến lại nghe thấy Phá Trần , đương nhiên Phá Minh chịu yếu thế. Lúc ở trước mặt tiểu sư muội, cậu để cho thằng nhóc Phá Trần này nổi bật, chiếm được tiện nghi nha.

      “ Được nha. Việc kia về sau em cũng làm nữa. Các thay phiên nhau nấu cho em ăn. Có điều miệng em rất kén chọn, mùi vị tốt em ăn.”

      “ Được.”

      “ Các con đến món gì vậy, mùi vị có được ?” Tốc độ của Thanh Phong đúng là rất nhanh, nhanh như vậy mà có thể bắt được năm con gà rừng. Trong vòng mười phút Trang Nhã Khinh chỉ có thể bắt được hai con gà thôi.

      mùi vị của gà rừng.”

      Quả nhiên, trải qua lần này, ngoại trừ thời gian tập võ quy định của lão già, hai vị sư huynh đều học tập tài nấu nướng của mình rồi. Lâu ngày, Trang Nhã Khinh hoàn toàn cần tự tay nấu, tay nghề của hai vị sư huynh ngày càng tốt, còn nấu ngon hơn đầu bếp của mấy quán ăn lớn.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      honglak, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 7: Gian phòng thần bí

      Editor: Búnn

      Trang Nhã Khinh ở Lăng Thiên môn là tồn tại đặc biệt. có thể làm cho tính tình nóng nảy hung ác của Thanh Phong thay đổi giống như con cừu , cũng có khả năng làm cho người phong tình vạn chủng như Lưu Vân chẳng thèm ngó tới bất kỳ người nào khác lại có thể nhìn bằng con mắt khác, thậm chí truyền dạy cho những kiến thức bị thất truyền, kỹ thuật quyến rũ. cũng là người duy nhất có thể thân thiết với tất cả các sư huynh sư tỷ giống như chị em ruột. Càng là ngôi sao hài hước của cả Lăng Thiên môn, chỉ cần nơi nào có nơi đó chắc chắn có tiếng cười.

      Người ở nơi này, tất cả đều quý .

      Ở Lăng Thiên môn, khả năng của gần như giống con cua hoành hành ngang ngược. Chỉ cần muốn, lập tức thể có. Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Nghe , ở nơi hẻo lánh nhất có gian phòng huyền bí, bình thường chú ý, hoàn toàn biết ở đây còn có gian phòng như thế. Gian phòng huyền bí này là khu vực cấm, ngoại trừ môn chủ ai có thể tiến vào. Đây là quy củ nhiều thế hệ truyền lại, cho nên dù có như thế nào chăng nữa Thanh Phong cũng cho Trang Nhã Khinh vào.

      Có điều là đến đây lâu như vậy rồi, Trang Nhã Khinh cũng chỉ thấy Thanh Phong vào đó lần.

      Tiếc là, vì sống ở nơi này nhiều năm rồi, tính tình Trang Nhã Khinh cũng thay đổi rất nhiều, trở nên hoạt bát hơn, gan cũng lớn hơn, gần như có thể là chỉ sợ thiên hạ loạn thôi. cho vào phải ? lại cứ muốn vào đấy.

      Hôm nay, Trang Nhã Khinh bê bát canh vào. Bát canh này do chính tay nấu, giống như nếu có chuyện cần Thanh Phong làm nhất định Trang Nhã Khinh nấu.

      " phụ, đồ nhi mang cho người bát canh Tuyết lê mộc nhĩ đây. Con nha, buổi sáng hôm nay nghe thấy thanh của phụ có chút ổn, nghĩ có khả năng cổ họng của sư phụ thoải mái, lập tức đặt biệt hầm canh Tuyết lê mộc nhĩ cho người nha...Bát canh này là do con tự nấu, độc nhất vô nhị, đến bọn người Liên sư huynh cũng chưa từng được uống nha..." Trang Nhã Khinh xong, múc bát đưa tới trước mặt Thanh Phong.

      Thanh Phong thấy Trang Nhã Khinh cười, trong lòng biết chắc chắn Trang Nhã Khinh lại có ý định đứng đắn rồi. "Lần này con lại muốn có bảo bối gì của ta?" Trước kia Trang Nhã Khinh từng sử dụng phương pháp này lừa gạt biết bao nhiêu bảo bối từ chỗ ông. Bây giờ ông nghèo đến mức nghe được thanh leng keng rồi.

      "Tại sao sư phụ người lại như vậy? Chẳng lẽ con thể quan tâm phụ lần sao?" Trang Nhã Khinh bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất .

      "Nếu con có ý định đứng đắn con ngoan ngoãn gọi ta tiếng sư phụ sao?"

      "Hóa ra sư phụ đặc biệt thích con gọi người là lão già nha." Trang Nhã Khinh vừa đảo mắt vừa lẩm bẩm, lại tiếp. "Lão già, hôm nay con hầm cho các sư huynh nồi canh. Còn chưa ăn hết, chỗ còn thừa đổ đáng tiếc, lập tức bê đến đây cho người rồi. Muốn uống uống, uống con lấy đổ cho heo ăn."

      Xú nha đầu, cầm đến cho lão già ta giống như đổ cho heo à?? Thanh Phong nghĩ thầm trong lòng. Đây mới là gương mặt của con nhóc kia, cái dáng vẻ vừa rồi, chịu nổi.

      Thanh Phong ngửi cái, cảm nhận được tuyến nước bọt của mình trong nháy mắt lớn lên gấp bội. Lâu rồi con nhóc kia tự mình làm những thứ này, tay nghề thậy đúng là thay đổi chút nào, còn tốt hơn mấy thằng nhóc kia. Mặc dù mấy thằng nhóc kia nấu cũng tốt hơn mấy nữ đầu bếp rồi.

      Cảm thấy tội nghiệp cho mấy nữ đầu bếp, cứ như vậy lại bị ghét bỏ rồi.

      (Nữ đầu bếp: chịu nha. Tôi làm cơm vì được trả tiền lương, với lại tôi cũng cần phải ăn cơm nha.)

      Trang Nhã Khinh cười hì hì nhìn Thanh Phong uống hết bát canh lớn đầy ự kia, rồi mới . "Lão già, tự mình làm mới có cơm no áo ấm, bát để ở chỗ này của người, nhớ phải rửa nhé." Dứt lời, Trang Nhã Khinh bước ra cửa phòng của Thanh Phong, tiện tay đóng cửa lại.

      Chỉ có điều, Trang Nhã Khinh rời khỏi đó, mà chờ ở ngoài cửa. Nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều, Trang Nhã Khinh mới mở cửa phòng, lấy chiếc khóa của gian phòng huyền bí kia từ người Thanh Phong xuống. "Con mới nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc mê, màu mùi, dùng bất cứ biện pháp nào cũng thể kiểm tra được. Lão già, muốn đấu cùng con sao." Trang Nhã Khinh vẫy vẫy chiếc chìa khóa trong tay, bóng dáng biến mất trong màn đêm.

      Quen thuộc với con đường dẫn đến gian phòng huyền bí kia, Trang Nhã Khinh nghĩ, nếu bên trong có gì đó quan trọng hoặc vô cùng bí mật, tại sao lại bố trí gian phòng huyền bí này ở chỗ xa như vậy, bố trí ngay bên cạnh phòng của môn chủ phải thuận tiện hơn sao, người khác muốn lén lút vào đều dễ dàng gì.

      Trước kia Trang Nhã Khinh cũng từng thử mở cửa, nhưng mở được, lại dám phá hỏng cánh cửa nên đành phải thôi.

      Chỉ có chiếc chìa khóa, bởi vì bên trong Lăng Thiên, ngoại trừ căn phòng này có chìa khóa, những căn khác mặc kệ là phòng sách hay phòng ngủ của ai đều khóa. Nhà bình thường ở trong nhà khóa cửa lại, ra ngoài cũng chỉ khóa cửa mà thôi. có điểm giống người trước kia từng cái gì mà xã hội thống nhất.

      Mọi căn phòng đều đóng, kẽ hở nào. Về điểm ấy cần nghi ngờ. Trang Nhã Khinh vẫn cẩn thận quan sát.

      nhàng chuyển động chìa khóa trong tay, cạch tiếng, căn phòng mở ra. Trang Nhã Khinh chậm rãi đẩy cửa phòng ra, mùi hương nồng đậm xông vào mũi.

      có độc. Trang Nhã Khinh cau mày. Nhưng vẫn vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

      Bước thêm bước, mùi hương này càng nồng thêm. Chưa đến vài bước, ngay lập tức Trang Nhã Khinh choáng vàng ngã mặt đất.

      Hình ảnh trước mặt, ràng là của sáu năm trước.

      giường có hai cơ thể đen trắng dây dưa cùng chỗ, người phụ nữ hả hê vị trí kia rất nhanh thuộc về ta, người đàn ông trước khi bọn họ ở bên nhau ở cùng chỗ với người phụ nữ kia, bọn họ là thanh mai trúc mã, còn cưới chỉ vì muốn thành công nhanh hơn, cho người phụ nữ kia cuộc sống tốt hơn.

      Trang Nhã Khinh muốn cười, dồn hết tất cả người đàn ông kia, vậy mà lại là người đàn ông như thế.

      Rồi sau đó, người kia là tên giết người, tên là Phá Thương, chút do dự bóp cò, trong phút chốc viên đạn xuyên vào cơ thể . thề, muốn nghiền xương người đàn ông kia thành tro.

      Cuối cùng, là ba trước khi chết, ba Trang nằm giường bệnh, mặt trắng bệch giống như tờ giấy trắng."Con , quản lý công ty tốt. Nếu gặp được người đàn ông tốt, lập tức gả , giao công ty cho nó quản lý. Ba muốn con quá mệt mỏi."

      Ba, con cho rằng ta là người đàn ông tốt, kết quả lại phải như vậy. Con đánh mất hạnh phúc cả đời, lại đánh mất cả công ty mà ba cực nhọc vất cả tạo nên, con có mặt mũi nào gặp ba nữa rồi.

      biết làm sao, Trang Nhã Khinh lại sống đến tận bây giờ, cầm dao gọt hoa quả tay, lưỡi dao đặt ở cổ tay trái. Nước mắt của Trang Nhã Khinh giàn giụa mặt, ba, con có thể diện để sống cõi đời này nữa rồi. Mất chồng, mất công ty, mất cả đứa . Ba, để cho con qua đó với ba, con nhớ người rồi.

      Sau chương này, truyện được đăng tiếp trong box Truyện V.I.P của diễn đàn. Nếu các bạn muốn đọc tiếp các bạn cần đóng góp cho box tiểu thuyết,cho nên mong các bạn lưu ý trước khi đọc. Xin xem qua BÀI VIẾT NÀY để biết cách đọc truyện.

      Chương 8: Con rắn màu hồng nhạt.
      Editor: Búnn


      Trong khoảnh khắc con dao đó cắt lên, Trang Nhã Khinh lại dừng tay lại. đúng, Trang Nhã Khinh mình làm sao có thể là loại phụ nữ tự tìm cái chết như thế này? Mất chồng? Loại đàn ông kia mình thèm có. Mất công ty, dựa vào thủ đoạn của mình, đoạt lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đứa mất, xin lỗi đứa , nhưng đó cũng phải là lỗi của , tất cả đều là lỗi của đôi cẩu nam nữ kia. Đứa , báo thù cho nó. Trang Nhã Khinh nên là người như vậy, làm sao có thể tự tìm cái chết đây?

      Trang Nhã Khinh biết, trong lúc đắm chìm trong giấc mơ của chính mình, cũng có thể là trong tưởng tượng, có con vật màu hồng nhạt, hơi trong suốt, giống như thủy tinh vậy, con vật dài dài đó bò lên mặt . Nó lượn vài vòng mặt Trang Nhã Khinh, để lộ ra đầu lưỡi của mình. Nó phải con rắn là cái gì?

      Con rắn màu hồng nhạt cẩn thận ngửi, để lộ ra đầu lưỡi liếm mặt của Trang Nhã Khinh, liếm xuống bỏ sót chỗ nào, cẩn thận như vậy, giống như suy nghĩ mình phải hạ miệng xuống từ chỗ nào.

      Sau khi Trang Nhã Khinh nghĩ thông suốt, giống như lập tức sáng tỏ thêm chút, khí trời bên ngoài cũng trở nên ràng hơn rồi. Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh mỉm cười, ngờ vung dao trái cây trong tay lên, cắt vào quả táo biết được đặt trong tay Trang Nhã Khinh từ lúc nào.

      Đầu đau nhức, trong lúc thần trí tỉnh táo Trang Nhã Khinh mơ mơ màng màng xoa đầu mình rồi lại mở mắt ra. cảm giác như mình ngủ giấc lâu, trời bên ngoài sáng ràng rồi.

      Dù sao vào được rồi, tối hôm qua còn chưa nhìn thấy gì, bây giờ là ban ngày, bên trong cũng sáng hơn nhiều. Trang Nhã Khinh nâng người dậy đánh giá xung quanh chút, ngoại trừ có vẻ xa hoa và có cái gì đó như là loại bệ để tượng Quan , phát ra có vật gì kỳ lạ khác, biết tại sao lại cho phép vào đây. Có phải là có cơ quan mà lại thể phát ra ?

      Có điều là bây giờ thể chậm rãi suy nghĩ tìm kiếm, trời sáng hẳn rồi, nếu lát nữa nữa mà sư tỷ phát có ở bên cạnh chị ấy nguy rồi. Cơ quan ngầm nào đó để lần sau quay lại .

      Trang Nhã Khinh lấy ra khối bùn nhão, ấn chìa khóa mặt cái, lưu lại hình mẫu chìa khóa, cấy kỹ bùn nhão xong, Trang Nhã Khinh mới mở cửa phòng ra.

      Vừa mới mở cửa ra, Trang Nhã Khinh lập tức sửng sốt đến ngây ngốc cả người, bên ngoài, lại có thể có nhiều người đứng như vậy. Lão già, sư thúc, sư tỷ, còn có hai vị sư hyunh đều ở đằng kia, lại còn có bốn người đầu tóc bạc phơ chưa từng gặp qua, bộ râu trắng kia dài đến ngực ông ấy rồi.

      Sư phụ, sư thúc, sư tỷ thấy bình an ra, đều mang vẻ mừng rỡ mặt. Có điều là, rất nhanh bị lo lắng thay thế thôi.

      "Trưởng lão, nếu Nhã Nhã ra rồi, cũng phát sinh chuyện gì khác, chuyện này đến đây kết thúc thôi."

      Gia phòng này vẫn do bốn vị trưởng lão trông giữ, cho nên ông cũng chú trọng nhiều. Tối qua sau khi uống bát canh con nhóc kia đưa tới, đầy lát buồn ngủ, thiếp lúc nào cũng biết. Là do các trưởng lão đến, dùng trùng linh* mới đánh thức ông dậy được. Ông vừa tỉnh, mấy vị trưởng lão con nhóc kia vào khu cấm địa rồi.

      *Trùng linh: con sâu linh hoạt (chắc vậy hén :v)

      Vì thế, vội vàng chạy tới khu cấm địa, cửa bên trong mở ra, hơn nữa chút ánh sáng hay chút thanh nào. Ông còn tưởng con nhóc kia xảy ra chuyện, chỉ là bây giờ nhìn con nhóc kia có việc gì, cũng thấy an tâm. Chẳng qua, bốn vị trưởng lão cũng phải là người dễ lừa như vậy. Đến ngay cả ông cũng dám cứng đối cứng với bốn vị trưởng lão. Nếu bốn vị trưởng lão muốn trừng phạt con nhóc kia, ông cũng có biện pháp nào khác.

      " được, tự ý xông vào cấm địa, nên xử trí dựa theo tộc quy(1), thực hỏa hình(2)". Đại trưởng lão nghiêm khắc .

      (1) Tộc quy: quy định của gia tộc.
      (2)Hỏa hình: Hình phạt thiêu sống.

      Sắc mặt Thanh Phong có chút khó coi, cả Lưu Vân, Thâm Tuyết, còn có hai vị sư huynh cũng vậy. Thanh Phong xấu hổ ho khan vài tiếng."Trưởng lão, hỏa hình hay là thôi , bên trong cũng có đồ vật gì, hơn nữa còn quậy đến chết người, tùy tiện xử phạt chút là được rồi."

      Phá Trần muốn xông lên, cái gì Phá trưởng lão, cũng biết trưởng lão cái gì, bình thường thấy xuất , bây giờ vừa mới xuất lại muốn mạng của Nhã Nhã. Muốn mạng của Nhã Nhã cũng được, bước qua xác cậu trước . Còn chưa ra lời tức giận nào, bị Phá Minh ngăn lại.

      "Trước tiên quan sát , yên lặng theo dõi biến hóa." Nếu đến lúc đó vẫn được chỉ có thể liều mạng, có điều là, bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt.

      Phá Trần phải thằng ngốc, đương nhiên biết lý lẽ trong đó, chỉ là thấy mấy lão già họ Phá này mặc kệ người trong cuộc, chính là vừa lòng chuyện họ vẫn thảo luận muốn giết chết Nhã Nhã như thế nào.

      "Là vì dung túng của cậu, Xú nha đầu này mới có thể vô pháp vô thiên ở Lăng Thiên môn ta, ngay cả sư phụ cũng gọi, cả ngày gọi cái gì lão già, còn ra thể thống gì nữa. Chằng qua đó là chuyện của cậu nên chúng ta cũng gì nữa, đành phải nhắm con mắt mở con mắt. Nhưng bây giờ Xú Nha Đầu này lại có thể tự tiện xông vào cấm địa khiến chúng ta thể xuất , vì quy định của môn phái." Nhị trưởng lão xong. Ông ta sớm nhìn Xú Nha Đầu này vừa mắt, chẳng qua phạm phải sai lầm nào lớn. Bây giờ dễ dàng gì mới nắm được nhược điểm, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nó?

      "Lỗi của nó là do con làm hư, muốn phạt phạt cả con ."

      "Sư phụ, quả nan địch chúng*, chúng ta nhiều người như vậy, cần gì phải sợ bốn người bọn họ?" Lúc này Phá Minh mới .

      *Quả nan địch chúng: người khó lòng đối chọi với nhiều người.

      Sau khi Phá Minh xong lại nhận được phản ứng lớn từ mọi người.

      "Đúng...Đúng..."

      "Cái gì mà Phá trưởng lão, vừa mới xuất lại muốn người này chết người kia chết, dựa vào cái gì?"

      "Muốn giết tiểu sư muội, phải bước qua xác của chúng ta trước."

      Lúc này Trang Nhã Khinh lấy lại tinh thần từ kinh ngạc, thấy tất cả mọi người bảo vệ như vậy, trong lòng Trang Nhã Khinh cảm động muốn chết, lập tức muốn khóc rồi. Nhưng, ở bên ngoài, Trang Nhã Khinh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng. Có thể thấy được Trang Nhã Khinh có bao nhiêu dày công tu luyện đối với bản lĩnh trong ngoài khác nhau của mình.

      Mặc dù bình thường Trang Nhã Khinh ăn cẩn thận, nhưng thực tế tính cách tỉnh táo nhìn xa trông rộng vẫn thay đổi chút nào. Gặp phải chuyện, chuyện có vẻ nghiêm trọng, Trang Nhã Khinh mới có thể khôi phục lại tính cách vốn có.

      " phụ, sư thúc, sư tỷ, còn có các sư huynh, bản thân con gây ra họa, cần mọi người gánh chịu thay con." Ngay lúc đó Trang Nhã Khinh rất dịu dàng, nhưng lúc nhìn về phía bốn vị trưởng lão, ánh mắt giống lần đầu khi mở mắt ra đó, sắc bén đến mức làm cho người ta dám nhìn thẳng. "Các vị là trưởng lão của Lăng Thiên môn ta?"

      "Đúng vậy." Bốn vị trưởng lão kiêu ngạo trả lời.

      " TV cho dù là trưởng lão môn phái nào đều vô cùng cổ hủ, quả nhiên sai."

      "Con nhóc trâng tráo, ta thấy cần hỏa hình nữa, lập tức xử quyết."

      "Các người dựa vào cái gì giết ta? biết giết người là phạm pháp à?" ra, Trang Nhã Khinh chỉ là kéo dài thời gian để có thể tìm biện pháp bảo vệ mọi người mà thôi.

      Nhìn vài vị, chỉ sợ cũng hơn trăm tuổi rồi mà cơ thể vẫn vô cùng cường tráng, khung xương cường tráng, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn cũng biết võ công tuyệt đối thấp, thậm chí người trong số họ cũng có thể đánh bại sư phụ. Cứng đối cứng phải là biện pháp tốt, làm như vậy cũng chỉ là tự làm thương bản thân thôi.
      honglakthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 8: Con rắn màu hồng nhạt.
      Editor: Búnn


      Trong khoảnh khắc con dao đó cắt lên, Trang Nhã Khinh lại dừng tay lại. đúng, Trang Nhã Khinh mình làm sao có thể là loại phụ nữ tự tìm cái chết như thế này? Mất chồng? Loại đàn ông kia mình thèm có. Mất công ty, dựa vào thủ đoạn của mình, đoạt lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Đứa mất, xin lỗi đứa , nhưng đó cũng phải là lỗi của , tất cả đều là lỗi của đôi cẩu nam nữ kia. Đứa , báo thù cho nó. Trang Nhã Khinh nên là người như vậy, làm sao có thể tự tìm cái chết đây?

      Trang Nhã Khinh biết, trong lúc đắm chìm trong giấc mơ của chính mình, cũng có thể là trong tưởng tượng, có con vật màu hồng nhạt, hơi trong suốt, giống như thủy tinh vậy, con vật dài dài đó bò lên mặt . Nó lượn vài vòng mặt Trang Nhã Khinh, để lộ ra đầu lưỡi của mình. Nó phải con rắn là cái gì?

      Con rắn màu hồng nhạt cẩn thận ngửi, để lộ ra đầu lưỡi liếm mặt của Trang Nhã Khinh, liếm xuống bỏ sót chỗ nào, cẩn thận như vậy, giống như suy nghĩ mình phải hạ miệng xuống từ chỗ nào.

      Sau khi Trang Nhã Khinh nghĩ thông suốt, giống như lập tức sáng tỏ thêm chút, khí trời bên ngoài cũng trở nên ràng hơn rồi. Bỗng nhiên Trang Nhã Khinh mỉm cười, ngờ vung dao trái cây trong tay lên, cắt vào quả táo biết được đặt trong tay Trang Nhã Khinh từ lúc nào.

      Đầu đau nhức, trong lúc thần trí tỉnh táo Trang Nhã Khinh mơ mơ màng màng xoa đầu mình rồi lại mở mắt ra. cảm giác như mình ngủ giấc lâu, trời bên ngoài sáng ràng rồi.

      Dù sao vào được rồi, tối hôm qua còn chưa nhìn thấy gì, bây giờ là ban ngày, bên trong cũng sáng hơn nhiều. Trang Nhã Khinh nâng người dậy đánh giá xung quanh chút, ngoại trừ có vẻ xa hoa và có cái gì đó như là loại bệ để tượng Quan , phát ra có vật gì kỳ lạ khác, biết tại sao lại cho phép vào đây. Có phải là có cơ quan mà lại thể phát ra ?

      Có điều là bây giờ thể chậm rãi suy nghĩ tìm kiếm, trời sáng hẳn rồi, nếu lát nữa nữa mà sư tỷ phát có ở bên cạnh chị ấy nguy rồi. Cơ quan ngầm nào đó để lần sau quay lại .

      Trang Nhã Khinh lấy ra khối bùn nhão, ấn chìa khóa mặt cái, lưu lại hình mẫu chìa khóa, cấy kỹ bùn nhão xong, Trang Nhã Khinh mới mở cửa phòng ra.

      Vừa mới mở cửa ra, Trang Nhã Khinh lập tức sửng sốt đến ngây ngốc cả người, bên ngoài, lại có thể có nhiều người đứng như vậy. Lão già, sư thúc, sư tỷ, còn có hai vị sư hyunh đều ở đằng kia, lại còn có bốn người đầu tóc bạc phơ chưa từng gặp qua, bộ râu trắng kia dài đến ngực ông ấy rồi.

      Sư phụ, sư thúc, sư tỷ thấy bình an ra, đều mang vẻ mừng rỡ mặt. Có điều là, rất nhanh bị lo lắng thay thế thôi.

      "Trưởng lão, nếu Nhã Nhã ra rồi, cũng phát sinh chuyện gì khác, chuyện này đến đây kết thúc thôi."

      Gia phòng này vẫn do bốn vị trưởng lão trông giữ, cho nên ông cũng chú trọng nhiều. Tối qua sau khi uống bát canh con nhóc kia đưa tới, đầy lát buồn ngủ, thiếp lúc nào cũng biết. Là do các trưởng lão đến, dùng trùng linh* mới đánh thức ông dậy được. Ông vừa tỉnh, mấy vị trưởng lão con nhóc kia vào khu cấm địa rồi.

      *Trùng linh: con sâu linh hoạt (chắc vậy hén :v)

      Vì thế, vội vàng chạy tới khu cấm địa, cửa bên trong mở ra, hơn nữa chút ánh sáng hay chút thanh nào. Ông còn tưởng con nhóc kia xảy ra chuyện, chỉ là bây giờ nhìn con nhóc kia có việc gì, cũng thấy an tâm. Chẳng qua, bốn vị trưởng lão cũng phải là người dễ lừa như vậy. Đến ngay cả ông cũng dám cứng đối cứng với bốn vị trưởng lão. Nếu bốn vị trưởng lão muốn trừng phạt con nhóc kia, ông cũng có biện pháp nào khác.

      " được, tự ý xông vào cấm địa, nên xử trí dựa theo tộc quy(1), thực hỏa hình(2)". Đại trưởng lão nghiêm khắc .

      (1) Tộc quy: quy định của gia tộc.
      (2)Hỏa hình: Hình phạt thiêu sống.

      Sắc mặt Thanh Phong có chút khó coi, cả Lưu Vân, Thâm Tuyết, còn có hai vị sư huynh cũng vậy. Thanh Phong xấu hổ ho khan vài tiếng."Trưởng lão, hỏa hình hay là thôi , bên trong cũng có đồ vật gì, hơn nữa còn quậy đến chết người, tùy tiện xử phạt chút là được rồi."

      Phá Trần muốn xông lên, cái gì Phá trưởng lão, cũng biết trưởng lão cái gì, bình thường thấy xuất , bây giờ vừa mới xuất lại muốn mạng của Nhã Nhã. Muốn mạng của Nhã Nhã cũng được, bước qua xác cậu trước . Còn chưa ra lời tức giận nào, bị Phá Minh ngăn lại.

      "Trước tiên quan sát , yên lặng theo dõi biến hóa." Nếu đến lúc đó vẫn được chỉ có thể liều mạng, có điều là, bây giờ còn chưa đến lúc trở mặt.

      Phá Trần phải thằng ngốc, đương nhiên biết lý lẽ trong đó, chỉ là thấy mấy lão già họ Phá này mặc kệ người trong cuộc, chính là vừa lòng chuyện họ vẫn thảo luận muốn giết chết Nhã Nhã như thế nào.

      "Là vì dung túng của cậu, Xú nha đầu này mới có thể vô pháp vô thiên ở Lăng Thiên môn ta, ngay cả sư phụ cũng gọi, cả ngày gọi cái gì lão già, còn ra thể thống gì nữa. Chằng qua đó là chuyện của cậu nên chúng ta cũng gì nữa, đành phải nhắm con mắt mở con mắt. Nhưng bây giờ Xú Nha Đầu này lại có thể tự tiện xông vào cấm địa khiến chúng ta thể xuất , vì quy định của môn phái." Nhị trưởng lão xong. Ông ta sớm nhìn Xú Nha Đầu này vừa mắt, chẳng qua phạm phải sai lầm nào lớn. Bây giờ dễ dàng gì mới nắm được nhược điểm, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nó?

      "Lỗi của nó là do con làm hư, muốn phạt phạt cả con ."

      "Sư phụ, quả nan địch chúng*, chúng ta nhiều người như vậy, cần gì phải sợ bốn người bọn họ?" Lúc này Phá Minh mới .

      *Quả nan địch chúng: người khó lòng đối chọi với nhiều người.

      Sau khi Phá Minh xong lại nhận được phản ứng lớn từ mọi người.

      "Đúng...Đúng..."

      "Cái gì mà Phá trưởng lão, vừa mới xuất lại muốn người này chết người kia chết, dựa vào cái gì?"

      "Muốn giết tiểu sư muội, phải bước qua xác của chúng ta trước."

      Lúc này Trang Nhã Khinh lấy lại tinh thần từ kinh ngạc, thấy tất cả mọi người bảo vệ như vậy, trong lòng Trang Nhã Khinh cảm động muốn chết, lập tức muốn khóc rồi. Nhưng, ở bên ngoài, Trang Nhã Khinh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng. Có thể thấy được Trang Nhã Khinh có bao nhiêu dày công tu luyện đối với bản lĩnh trong ngoài khác nhau của mình.

      Mặc dù bình thường Trang Nhã Khinh ăn cẩn thận, nhưng thực tế tính cách tỉnh táo nhìn xa trông rộng vẫn thay đổi chút nào. Gặp phải chuyện, chuyện có vẻ nghiêm trọng, Trang Nhã Khinh mới có thể khôi phục lại tính cách vốn có.

      " phụ, sư thúc, sư tỷ, còn có các sư huynh, bản thân con gây ra họa, cần mọi người gánh chịu thay con." Ngay lúc đó Trang Nhã Khinh rất dịu dàng, nhưng lúc nhìn về phía bốn vị trưởng lão, ánh mắt giống lần đầu khi mở mắt ra đó, sắc bén đến mức làm cho người ta dám nhìn thẳng. "Các vị là trưởng lão của Lăng Thiên môn ta?"

      "Đúng vậy." Bốn vị trưởng lão kiêu ngạo trả lời.

      " TV cho dù là trưởng lão môn phái nào đều vô cùng cổ hủ, quả nhiên sai."

      "Con nhóc trâng tráo, ta thấy cần hỏa hình nữa, lập tức xử quyết."

      "Các người dựa vào cái gì giết ta? biết giết người là phạm pháp à?" ra, Trang Nhã Khinh chỉ là kéo dài thời gian để có thể tìm biện pháp bảo vệ mọi người mà thôi.

      Nhìn vài vị, chỉ sợ cũng hơn trăm tuổi rồi mà cơ thể vẫn vô cùng cường tráng, khung xương cường tráng, sắc mặt hồng nhuận, vừa nhìn cũng biết võ công tuyệt đối thấp, thậm chí người trong số họ cũng có thể đánh bại sư phụ. Cứng đối cứng phải là biện pháp tốt, làm như vậy cũng chỉ là tự làm thương bản thân thôi.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 9: Thánh nữ?
      Editor: Búnn.


      "Ở Lăng Thiên môn lời của chúng ta chính là vương pháp." Tam trưởng lão ngạo mạn . Vương pháp? Ông ta sống trăm hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt ông ta nhắc đến vương pháp, là buồn cười.

      "À...Phải ?" Trang Nhã Khinh nhìn mọi người ở phía trước, chậm rãi ."Vậy bốn vị mới đúng là người quyết định chuyện của môn phái, cần có môn chủ làm gì?"

      "Xử lý những chuyện lớn chuyện của môn phái, quản lý môn phái, còn có kiếm tiền sinh hoạt của môn phái." Đừng nhìn bình thường Thanh Phong quen hihi haha nhưng trong lòng sớm hài lòng rồi. Dựa vào cái gì mà trưởng lão bọn họ mỗi ngày đều được hầu hạ ăn uống tốt, nhưng lại làm cái gì, chỉ cần người vừa lòng bọn họ lập tức ra ngoài chỉ trích trận, để đảm nhiệm chức môn chủ này phải thực kìm nén.

      "A...Hóa ra chỉ là đám người ăn cơm trắng (1). làm gì mà còn diễu võ dương oai(2), dựa vào cái gì?"

      (1) Ăn cơm trắng: cái này chắc mọi người cũng lạ gì ^^ Là ăn bám.
      (2)Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.

      bao giờ mấy vị trưởng lão bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy? Nhất thời dựng râu trợn mắt (ý là vô cùng tức giận).Thế nhưng lại biết phải phản bác lại như thế nào cho tốt. Giống như bọn họ là như vậy. Nhưng làm sao bọn họ có thể tha thứ cho cách chú ý đến thể diện của Trang Nhã Khinh.

      muốn đừng , trực tiếp sử dụng vũ lực là được, dù sao nơi này cũng có ai có thể đánh thắng được bốn người bọn họ.

      muốn động thủ đám người Thanh Phong ào tới vây Trang Nhã Khinh vào giữa bảo vệ, trong lòng Trang Nhã Khinh lại cảm động lần nữa. được, có vẻ như sau khi mình đến nơi này càng ngày càng dễ bị cảm động, điều này thể được.

      "Nhã Nhã, tại sao đầu em lại có thêm cái dây buộc tóc màu hồng thế?" Cậu nhớ Trang Nhã Khinh có dây buộc tóc nào như vậy nha, hơn nữa màu Trang Nhã Khinh thích là màu đỏ thẫm chứ phải là màu hồng nhạt.

      Nhưng lúc này làm gì còn ai rảnh rỗi để quan tâm xem đầu Trang Nhã Khinh có thêm cái dây buộc tóc màu hồng nhạt hay . Giải quyết chuyện quan trọng trước rồi lại .

      Tình hình chiến đấu có thể là vô cùng quyết liệt, rất nhanh hai vị sư huynh đều thua trận, Thấm Tuyết hoàn toàn là cần đánh, bây giờ chỉ còn hai người Thanh Phong và Lưu Vân vẫn khổ sở duy trì.

      Có điều là, xem ra chuyện Thanh Phong và Lưu Vân thua trận cũng là sớm hay muộn thôi. Trang Nhã Khinh nhìn cảnh tượng trước mắt, thể để cho sư phụ và sư thúc hy sinh vì được, nhưng bây giờ xem ra nếu chết thể ngừng được.

      Lúc này Tam Trưởng lão và Tứ Trưởng lão rảnh tay để đối phó với Trang Nhã Khinh, Thanh Phong Lưu Vân bị Đại Trưởng lão cùng Nhị Trưởng lão quấn lấy, vốn thể thoát thân được. Mắt thấy Trang Nhã Khinh sắp chết trong tay hai vị Trưởng lão, đúng lúc đó lại xảy ra chuyện biến hóa nghiêng trời lệch đất (1), lập tức khiến cho đám người Trang Nhã Khinh chiếm thế thượng phong (2).

      (1) Biến hóa nghiêng trời lệch đất: Thay đổi hoàn toàn
      (2) Chiếm thế thượng phong: Chiếm được ưu thế.

      Chỉ thấy hai vị Tam Trưởng lão cùng Tứ Trưởng lão bận tâm đến thể diện của mình, già mà biết tự trọng, cậy già lên mặt khi dễ bé trẻ tuổi, số tuổi của hai người vốn cao hơn Trang Nhã Khinh rất nhiều, lại có thể đồng thời ra tay, tốc độ nhanh kinh người.

      Nhưng mà hai người còn chưa chạm được vào người Trang Nhã Khinh ngã mặt đất, miệng sùi bọt mép cả người giật giật. Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão thấy vậy cũng quan tâm còn trong lúc đánh nhau hay , lập tức thu tay lại chạy tới bên người hai vị Trưởng lão kia, cầm tay hai người lên bắt mạch.

      Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng lão đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía người có vẻ mặt vô tội Trang Nhã Khinh.

      Lần này Trang Nhã Khinh vô tội, làm gì mà hai vị trưởng lão này ngã xuống rồi, phải bỗng nhiên bị động kinh chứ? Miệng sùi bọt mép, chân tay co quắp, phải bị động kinh là gì?

      Thanh Phong, Lưu Vân cũng nguyên do chứ đừng đến hai vị sư huynh cùng Thấm Tuyết.

      Đại Trưởng lão túm lấy Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc màu hồng nhạt đầu Trang Nhã Khinh hoàn toàn lộ ra trước mắt Đại trưởng lão. Đại Trưởng lão có chút lắp bắp . "Đây là, đây là thánh vật Huyết Nhan??"

      Thanh Phong nghe thấy Thánh vật Huyết Nhan, cũng lộ vẻ mặt thể tin được, rồi sau đó vội vàng chạy vào gian phòng huyền bí kia, quả nhiên Thánh vật bệ biến mất.

      Thanh Phong lại ra ngoài, gắt gao nhìn dây buộc tóc đầu Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc lại có thể lắc mình bắt đầu chuyển động, đứng thẳng lên đỉnh đầu Trang Nhã Khinh. Giãy giụa mở mắt quét lượt nhìn mấy vị trưởng lão, thè lưỡi, rồi lại quấn vài vòng tóc của Trang Nhã Khinh, còn tự động quấn thành cái nơ hình con bướm. Bắt đầu ngủ.

      Cái này, nó phải là con rắn màu hồng nhạt bò mặt Trang Nhã Khinh sao?

      Khoảnh khắc nó vừa mới đứng thẳng đỉnh đầu Trang Nhã Khinh thè cái lưỡi rắn của nó ra kia, đúng là làm cho người ta sởn gai ốc.

      "Sư huynh, cái kia là cái gì?" Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vân nhìn thấy thứ này.

      Nhưng Thanh Phong lại trả lời câu hỏi của Lưu Vân. Trước kia mỗi lần ông bước vào gian phòng kia, Huyết Nhan vẫn quấn quanh bệ nhúc nhích, ông cho rằng nó chẳng qua là vật chết, nghĩ tới lại có thể là vật sống. Thể giời này lại có con rắn màu hồng nhạt trong suốt sao?

      Đại Trưởng lão Nhị Trưởng lão cũng mặc kệ Tam Trưởng lão Tứ Trưởng lão, đồng thời hướng về Trang Nhã Khinh quỳ xuống. "Thuộc hạ biết người là Thánh nữ, đắc tội, còn mong Thánh nữ tha tội."

      Thành nữ?? mình sao?

      Dáng vẻ nghi ngờ của Trang Nhã Khinh rất là đáng .

      "Đúng là con đấy." Thanh Phong đẩy Trang Nhã Khinh lên phía trước chút, mặt trời lên cao, chiếu vào người con rắn màu hồng nhạt, lại có thể còn tỏa ra loại ánh sáng nhàn nhạt.

      "Đứng lên ." Bị người khác quỳ, đặc biệt bị người mình thích quỳ, phải thoải mái bình thường nha.

      "Cảm ơn Thánh nữ." Đại Trưởng lão Nhị Trưởng Lão hơi xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó.

      "Có lời muốn thẳng ." Đều là những lão già hơn trăm tuổi, dáng vẻ nhăn nhó giống phụ nữ đến mức này thích hợp với bọn họ.

      "Chúng ta có thể lấy hai giọt máu của người ? Bọn họ, bọn họ trúng độc Huyết Nhan, chỉ khi Huyết Nhan nhận thức máu của chủ nhân mới có thể cứu được." xong, Đại Trưởng lão xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Dù sao cũng là do lão Tam lão Tứ muốn giết Thánh nữ nên mới bị thương, bây giờ lại tới hỏi Thánh nữ muốn máu giải độc, biết đặt cái mặt già nua này của ông ta vào đâu...

      "Được rồi, chẳng qua tôi có điều kiện."

      "Điều kiện gì." Cũng may là có điều kiện chứ phải là cứu.

      "Giao nhóm người các vị cho chúng tôi, biết tôi muốn ?" Nếu tất cả mọi người học được bản lãnh của mấy vị trưởng lão này, có phải là có thể làm bất cứ điều gì mà phải kiêng nể ai ? Cái mà bọn họ học chủ yếu của xã hội ngày nay, ví dụ như kỹ thuật bắn súng...võ thuật của các trưởng lão xem ra mới đúng là Trung Hoa Bác Đại Tinh Thâm(1). Trước mặt nó súng cũng có tác dụng quá lớn.

      (1)Bác đại tinh thâm: Là câu thành ngữ sâu sắc của Trung Quốc, dùng để mô tả phạm vi rộng lớn của tư tưởng học thuật và sâu sắc.

      "Cái này...."

      "Đương nhiên, nếu muốn chúng tôi cũng miễn cưỡng."

      "Bằng lòng, bằng lòng." Ông ta có thể muốn sao?

      Mấy vị trưởng lão rồi, Trang Nhã Khinh mới bắt đầu hỏi những điều mà muốn biết đáp án
      honglakthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :