1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      64.2
      Bởi vì rèn luyện trong thời gian dài, mặc dù Cố Thần 72 tuổi nhưng cơ thể vẫn còn cường tráng, bệnh đau. Bản thân từ chức lâu, nhưng vẫn còn có rất nhiều người kính nể, bình thường đều gọi ông là quân trưởng, bởi vì phân biệt với Cố Triệt nên gọi là Lão quân trưởng.

      Ông nội." Cố Triệt đứng trước mặt Cố Thần, là đứa cháu nội hiếu thuận.

      "Ừ, ta vừa nhận được tin tức, vị hôn thê của con đến đây rồi. Nhưng, ta nhìn thấy, cha mẹ con tiếp." Cố Thần đến chuyện này.

      Cố Triệt hơi do dự, vừa rồi mình hy vọng vị hôn thê đó nhanh tới đây, nhưng cần nhanh như vậy chứ? Vừa mới làm chuyện có lỗi với người khác, Cố Triệt biết phải đối mặt như thế nào.

      "Con làm sao vậy, có gì vừa ý sao?" Cố Thần phát sắc mặt Cố Thần được tự nhiên. Ông bao giờ thấy cháu nội mình có vẻ mặt như vậy đâu.

      " có gì. ấy ở đâu? Con gặp ấy." Nếu bị ông nội biết , bị ông nội dùng gia pháp. Gia quy nhà họ Cố cực kỳ hà khắc. Đừng tưởng sinh ra trong gia đình giàu có, hoặc có thể là 'Phú khả địch quốc', là gia tộc cực kỳ mạnh, từ có thể ngậm thìa vàng lớn lên. Đều phải, ngay từ họ nhất định phải trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, chỉ đặt nền móng cho việc tham gia quân đội mà còn để bảo vệ mình.

      Các phương diện về hành vi năng lưc đều cầu nghiêm khắc. Nếu làm tốt, dù chỉ chút thôi, cũng dùng gia pháp. Gia pháp chính là bị quất, sử dụng roi mà mấy đời tổ tông lưu lại, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn giữ được độ dẻo dai, hơn nữa, mức độ đau nhức còn tăng gấp đôi nữa.

      Hơn nữa, điều sợ nhất chính là ánh mắt thất vọng của ông nội.

      Hồi lần, và bạn học ăn trộm khoai lang nhà người ta, bị ông nội phát , sau đó dùng gia pháp với . Lần đó, cả tháng xuống giường được. Khi đó, mới tám tuổi. Có điều là, cả đời thể quên nổi dáng vẻ vô cùng đau đớn của ông nội lúc đánh .

      "Thành phố A. Người nhà con bé tìm đến đây, con cần nóng lòng, cứ làm tốt việc của mình , có số việc nên quá chủ động." Ông quên việc có hôn ước, dù sao nhiều năm như vậy, phải qua cha ông ông mới biết đàn ông nhà họ Cố đều có hôn ước. Có điều, ông có, mấy người con cũng có, cho nên bản thân cũng dần quên mấtchuyện kia.

      Về sau có người đến, ông mới biết được. Nhưng người nọ , chủ nhân nhà họ Cố là vị hôn phu của Thánh nữ bọn họ, thể kế hôn với người khác, ông mới nghĩ đến chuyện này.

      Ông lại chuyện này với con trai và con dâu, bỗng nhiên lại xuất vị hôn thê, con trai và con dâu cũng đồng ý. Nhưng nếu có hôn ước, nhất định phải tuân thủ.

      Ông biết cháu trai có người trong lòng, ông cũng rất thích bé kia, nhưng...haiz, chỉ có thể trách bọn họ hữu duyên vô phận.

      “Vâng.”

      “Con cứ chờ bọn họ đến là được, đừng làm chuyện khiến người ta khinh thường người nhà họ Cố chúng ta.” Cố Thần nhắc nhở, bỗng nhiên cười lên. “Có điều ta vô cùng yên tâm với cháu nội của ta.”

      “Vâng, ông nội.”

      “Được rồi, ta đây.”

      “Ông nội đường cẩn thận.”. Cố Triệt cuối người chào nhìn Cố Thần rời .

      ***

      Trang Nhã Khinh về nhà ngay mà đến trang sứcThiển Nhã.

      Vẫn như ngày thường Thiển Thiển vẽ bản thiết kế, Bạch Ninh cũng ngồi làm việc của mình biến bản thảo thành trang sức . Sau khi biết Bạch Ninh thích Thiển Thiển, thỉnh thoảng Trang Nhã Khinh lại thấy Bạch Ninh ngẩng đầu nhìn Thiển Thiển lát, trước khi Thiển Thiển kịp phát lại vội vàng cúi đầu làm trang sức giống như chưa xảy ra chuyện gì.

      Vậy mà trước kia lại phát ra.

      “Tiểu Nguyệt vẫn học à?”

      “Ừ, giáo của nó tương đối tốt.” Mạc Thiển cúi đầu trả lời.

      “Tại sao nghỉ ngơi chút?” Hôm nay Trang Nhã Khinh khó có dịp lên giọng chút, thấy Thiển Thiển đeo chiếc vòng cổ rất lớn vì để che khuất dấu vết cổ của mình.

      được”.

      “Chú ý cơ thể mình chút”. Đối với Mạc Thiển Trang Nhã Khinh sử dụng mọi phương pháp nhưng đều vô dụng. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này, phải để chính ấy và Mạc Minh Vọng tự giải quyết, người ngoài giúp được.

      “Mình biết”.

      “Biết là tốt rồi, mình lo cậu biết đấy.” Trang Nhã Khinh nhìn Mạc Thiển vẽ bản thiết kế, tiến bộ nhanh chóng, bản thiết kế càng ngày càng đẹp rồi.

      “Đêm nay muốn ăn gì?” thành người nấu cơm chuyên nghiệp cho Mạc Thiển rồi. Làm bà chủ mà lại biến ấy thành như vậy, là đủ uất ức rồi.

      “Mình muốn ăn cá nấu cải chua.”

      “Cả ngày đều ăn cá cậu thấy ngấy à!”

      “Cậu làm ngấy mà.”

      “Mồm mép ngày càng lợi hại đó.”

      “Mình khen cậu mà, biết tốt xấu.”

      Chuông điện thoại di động vang lên, có tin nhắn.

      “Bà xã, tới chỗ cũ.” Lại là Mạnh Thiệu Phong, cái người này còn dai hơn đỉa.

      Trang Nhã Khinh thầm nhìn tin nhắn, xóa . “Mình có chút việc, mình ra đây lát, buổi tối qua đón cậu.”

      “Được rồi, .”

      Trang Nhã Khinh tới cái gọi là chỗ cũ, chính là nhà hàng lần đầu tiên gặp mặt Mạnh Thiệu Phong kia. À... Kim Bích Huy Hoàng.

      Là nơi xảy ra kiện giết người, người chết còn là thị trưởng, những người liên quan đến Kim Bích Huy Hoàng tự nhiên lui xuống, nghiệp của rất nhiều người cũng vì vậy mà chấm dứt, ông chủ của Kim Bích Huy Hoàng có người chống lưng, nhưng nhà hàng này mở được nữa cho nên rời , đến nơi khác, thay đổi bảng hiệu tiếp tục làm ăn. Mà theo như Trang Nhã Khinh được biết, nhà hàng này bị Mạnh Thiệu Phong dùng giá thấp để mua lại.

      là, Mạnh Thiệu Phong cũng phải kinh doanh nhà hàng, mua lại chỗ này làm gì?

      “Bà xã, em đến rồi.”

      “...” Trang Nhã Khinh để ý đến xưng hô của Mạnh Thiệu Phong, rất nhiều lần rồi, nhưng Mạnh Thiệu Phong nghe.

      cốc cà phê.” Trang Nhã Khinh : “Tôi tới vì muốn cho biết, đừng làm phiền tôi nữa, tôi phải vợ , cần gọi như vậy, tương lai tôi còn phải lập gia đình.”

      Cà phê này khó uống.

      Mạnh Thiệu Phong hơi tức giận. “Lập gia đình? Em gả cho còn muốn gả cho ai nữa? Tiểu sư huynh của em sao? Hay là Đại sư huynh, Nhị sư huynh? cho phép.”

      Nếu cốc cà phê này quá đắng, cố cũng muốn uống, để ở đây cũng quá lãng phí, suy cho cùng cũng phải tìm cách sử dụng nó. Trang Nhã Khinh giơ tay lên, hắt cà phê trong tay lên mặt Mạnh Thiệu Phong. “Mạnh Thiệu Phong, tôi biết, có ư cách quấn tôi. Nếu tiếp tục dây dưa , tôi dùng pháp luật tới cho biết rốt cuộc tôi có phải vợ hay . Đừng tôi phải, ngay cả có là tôi nữa, cuộc hôn nhân mà ở riêng nhiều năm như vậy cũng nên xóa bỏ rồi. đừng cho rằng tôi biết những chuyện xấu từng làm, tôi điều tra xọng rồi.”

      Trang Nhã Khinh chán ghét nhìn Mạnh Thiệu Phong, mặt Mạnh Thiệu Phong đầy cà phê, cà phê còn giọt lông mi của ta, nhìn vừa chật vật vừa ghê tởm.

      sai, người vợ, cũng tên là Trang Nhã Khinh. trùng hợp, trùng họ trùng tên với tôi. Nhưng những chuyện làm sau lưng vợ mình tôi cũng điều tra được rồi. Vì tiền tài, tiếc lừa gạt tiền tài của vợ mình, sau khi gả cho , dùng đủ các loại lý do để ấy tham gia vào việc lớn việc của công ty nữa, dần dần biến công ty thành của riêng. có người phụ nữ khác ở bên ngoài, còn là trước khi kết hôn còn tiếp diễn sau khi kết hôn. Về sau người phụ nữ kia của còn hại chết vợ . Cho nên liền quấn lấy tôi, tôi là Trang Nhã Khinh vợ sao? phải, tôi...à, vợ mới đúng, phải, người chính là . tôi là vợ , phải vì tự thuyết phục bản thân rằng vợ chưa chết, chỉ là để làm chút trách nhiệm tâm lý thôi sao. Bây giờ, tôi lại lần nữa, tôi phải vợ , chỉ là người trùng họ trùng tên mà thôi.” Đoạn thoại dài này thực khó đọc.

      “Đừng làm phiền tôi, tôi phải là vợ , có làm như vậy cũng vô dụng. Cẩn thận tính mạng của . Tôi còn muốn lập gia đình, mời đừng phá hoại danh dự của tôi.”

      xong, Trang Nhã Khinh đứng lại chuẩn bị rời . Mạnh Thiệu Phong cũng đứng dậy muốn ôm Trang Nhã Khinh, nhưng lại làm được.

      Bị ôm lần, Trang Nhã Khinh còn có thể để Mạnh Thiệu Phong làm lần hai sao?

      cái tát, Trang Nhã Khinh nặng nề đánh vào mặt Mạnh Thiệu Phong. thanh vang dội, trong trẻo êm tai.

      “Nhã Khinh..”

      “Mời gọi tôi là Trang Tiểu Thư.”

      “Nhã... Trang tiểu thư.” Mạnh Thiệu Phong chán nản nhìn Trang Nhã Khinh. “Có lẽ em đúng, có lẽ vì muốn giảm bớt áy náy trong lòng , nhưng, em thể phủ nhận vợ mình.”

      Lại cái tát ập tới, Trang Nhã Khinh đánh lên mặt Mạnh Thiệu Phong.

      “Cái tát này tôi tát giúp vợ . Xảy ra chuyện như vậy mà ấy đánh , là quá vô dụng rồi.” Trang Nhã Khinh xong, lại tát cái nữa. “Cái tát này là vì vợ , có chồng như vậy, bất công cho ấy.”

      Tiếp theo lại cái tát nữa. “Cái tát này là vì vợ , biết người phụ nữ kia thuê người giết ấy nhưng vẫn còn tha thứ cho ta, nên đánh.”

      Sau đó là quyền, đánh lên bụng Mạnh Thiệu Phong. “ quyền này là vì đứa còn chưa có ra đời của , có người cha như , tôi cảm thấy xấu hổ thay nó. May mà nó chết, có cơ hội sinh ra, nếu hối hận cả đời.”

      “Đứa ? Em đứa nào?” Trang Nhã Khinh biết Trang Nhã Khinh gì. Cái gì đứa , tại sao ta lại biết.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      64.3
      "Còn nữa!" cước này Trang Nhã Khinh đá vào nơi yếu đuối nhất của ta. "Lần này giẫm vì bản thân tôi, vì vừa rồi muốn làm chuyện khiếm nhã với tôi."

      Mạnh Thiệu Phong đứng lên, thèm giữ nơi kia, mà lo lắng hỏi han. "Em vừa mới đứa nào? Trả lời !"

      Trang Nhã Khinh cũng trả lời vấn đề của Mạnh Thiệu Phong, lần nữa đá Mạnh Thiệu Phong ngã xuống đất. Mạnh Thiệu Phong va vào bàn, nặng nề ngã xuống đất. "Lần này là vì con thế giới này đánh , người như , chính là kẻ thủ của tất cả phụ nữ trái đất này." xong, Trang Nhã Khinh nhìn nhóm phụ nữ đứng ở cửa. Vốn cũng có đàn ông tò mò đến xem, tới lát, những người phụ nữ ở bên ngoài bắt đầu đàn ông xấu xa như thế nào, cho nên toàn bộ những người đàn ông đó đều bị dọa chạy mất, để tránh mình bị vạ lây. Những người đứng xem lúc này, toàn bộ đều là phụ nữ.

      "Em đứa ...đứa nào của ."

      "À, muốn biết có thể tự mình điều tra mà." Trang Nhã Khinh vỗ vỗ bàn tay vừa mới tát Mạnh Thiệu Phong, tay này bẩn, phải về rửa mới được.

      Lúc ra đến cửa, Mạnh Thiệu Phong ở đằng sau lớn tiếng gọi: "Đợi chút!"

      Trang Nhã Khinh quay người lại, tươi cười nhìn Mạnh Thiệu Phong: "Vẫn còn chuyện được như vậy, xem ra tôi vẫn còn tay."

      "Làm phiền em, cho tôi biết, theo như lời em đứa xảy ra chuyện gì?" Có phải ngoài việc mất Nhã Khinh, ta còn mất sinh mệnh quý giá nào đó .

      "Nhìn ra tay đánh lại, tôi cho biết. Tôi chỉ biết, vợ mang thai đứa con của mà chết.”

      tới đây, trái tim của Trang Nhã Khinh đau giống như bị mũi khoan khoan vào. ngờ lại có thể thấy vẻ mặt hối hận giống như là trời đất bị hủy diệt của Mạnh Thiệu Phong. Trang Nhã Khinh cảm thấy sảng khoái, sảng khoái. Nhưng mà tại sao lại khó chịu như vậy?

      “Đừng ở đây giả mù sa mưa, tôi nhìn cũng thấy ghê tởm.” Trang Nhã Khinh xong, cũng quay đầu lại, thẳng ra khỏi Kim Bách Huy Hoàng.

      vừa rồi hình như là Trang Nhã Khinh phải ? Chính là Trang Nhã Khinh, người nổi tiếng mấy tờ báo kìa?” đứng xem .

      “Đúng, chính là ấy.”

      “Lời ấy sao?”

      Các đều là nhân viên phục vụ ở đây, là do Mạnh Thiệu Phong mời về.

      “Nhìn dáng vẻ của ông chủ, cũng chắc tám chín phần rồi.”

      “Ông chủ kia đúng phải người. Nếu được tôi cũng muốn đánh ta.”

      ngờ ông chủ của chúng ta lại là người như vậy, là...”

      “Muốn vào đánh ta ?”

      “Vẫn là bỏ qua . Mặc dù ta là cặn bã, nhưng nếu đánh ta chúng ta mất công việc.” thực thực tàn khốc. “Có điều là chúng ta có thể chụp ảnh ta, mang về làm bia ngắm dán tường, mỗi ngày phóng phi tiêu vào đó.”

      “Ừ, được.”

      vào đánh sao? Nhưng nhìn thấy ta tôi rất ngứa tay.”

      , chúng ta thể có cơm ăn.”

      “Mấy người chúng tôi .” Người chuyện là người phụ nữ béo mặc toàn đồ đắt tiền. Sau lưng còn có người phụ nữ lớn hơn nữa, phân nửa những người này đều là những bà chủ của gia đình có tiền nào đó.

      Mấy người họ vừa qua nghe thấy, mẹ nó, thế giới vẫn còn những người đàn ông xấu xa như vậy, lại còn để bọn họ gặp được, lúc này đánh để đến lúc nào?

      Trang Nhã Khinh sai, ta chính là kẻ địch của phụ nữ khắp thiên hạ.

      ra là Kim Bích Huy Hoàng bây giờ nhớ lại, bên trong còn truyển đến thanh những quả đấm đấm trúng mục tiêu, tiếng túi xách va vào mục tiêu, còn có tiếng phụ nữ mắng.

      “Cái đồ đàn ông xấu xa này.”

      phải là người, làm sao có thể đối xử với vợ mình như vậy chứ?”

      những hại chết vợ mà còn hại chết con mình!”

      “Cướp công ty của vợ mình.”

      “Ngoại tình sau lưng vợ.”

      “Đàn ông xấu xa.”

      “Tiểu tam của ở đâu? ta ở đâu?” Có người phụ nữ ở giữa, có thể do chồng mình cũng từng nuôi phụ nữ ở bên ngoài, cho nên thực là hận thấu xương đối với mấy người Tiểu Tam.

      “Đúng vậy, Tiểu tam kia đâu, gọi ta tới đây, để lão nương dạy cho ta biết làm phụ nữ như thế nào?”

      có gia giáo, làm tiểu tam, còn giết người. Tại sao bị bắn chết ?”

      “Đúng, tại sao giết người mà bị bắn chết vậy?”

      ấy điên rồi.” Mạnh Thiệu Phong yên lặng, buồn bực chịu hé răng nửa lời bỗng nhiên lại trả lời vấn đề.

      “Điên rồi? Haha, điên rồi tốt.”

      “Tốt cái gì mà tốt? Điên rồi phải ngồi tù phải bị bắn chết. phải vợ ông ta bị chết oan uổng sao?”

      , có phải ta giả ngây giả dại để trốn tránh trách nhiệm ?” trẻ, vô cùng xinh đẹp kép tóc Mạnh Thiệu Phong, hung hăng hỏi.

      điên rồi, có điều bây giờ tốt hơn rồi.” Giết người phải đền mạng. Là bọn họ cùng nhau giết Trang Nhã Khinh còn có đứa chưa chào đời của ta nữa.

      “Tốt rồi?”

      “Đầu tiên bị điên sau đó tốt nên có bị bắn chết nữa ?” Người phụ nữ béo hỏi.

      trẻ suy nghĩ lát. “A, hôm qua tôi mới đọc được vấn đề này, nhưng tôi quên rồi.” học luật nhưng lại chưa học bao giờ. hoàn toàn thích pháp luật.

      “Tại sao học mà chịu tiếp thu kiến thức vậy?”

      xin lỗi...” phải học luật giỏi, để đảm bảo quyển lợi hợp pháp của phụ nữ, thể để phụ nữ chịu uất ức như vậy được. Hừ.

      Chỉ suy nghĩ mỏng manh như vậy, kết quả mang lại chính là luật sư tài giỏi oai phong trong giới luật sư. này chưa bao giờ thia vụ kiện nào, rất nhiều người đều tìm ấy để hỗ trợ biện hộ, nhưng ấy có quy định bất thành văn, chính là chỉ tiếp nhận vụ án của phụ nữ, chỉ tranh thủ lợi ích của phụ nữ.

      “Bỏ , tôi thấy trẻ con bây giờ học làm gì có đứa nào chịu học hành nghiêm túc. chừng để ấy ấy cũng được.”

      “Đứa của bao nhiêu tuổi rồi.”

      “Con của tôi. Hai mươi tuổi, học luật ở đại học A.”

      “À, tôi cũng học luật ở đại học A, tên ấy là gì?”

      “Con của tôi...”

      Chính ở nơi này, những người phụ nữ vốn đơn thuần quen biết nhau, bắt đầu lập thành cuộc cách mạng tình nghĩa vô cùng sâu sắc.

      Trang Nhã Khinh lái xe quay lại Thiển Nhã, bỗng nhiên trước mắt có người ngang qua, Trần Khải.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 65.1 Làm mẹ con có được ?


      Lòng dạ của Trần Khải hoàn toàn đường, chuyên tâm bấm điện thoại, suy nghĩ giống như bay về phía sân bay, làm sao có thể chú ý tới Trang Nhã Khinh phóng xe ở bên cạnh.

      ", cứ trước, em lập tức đến ngay." Trần Khải . T

      rần Sán và Trần Khải hoàn toàn giống nhau, ít nhất bề ngoài là như vậy. Từ Trần Sán thích học, thích làm việc, còn là trợ giảng của giáo viên. Bởi vì học tập tốt, nên người ngoài đối xử với ta rất tốt, hơn nữa ta còn có người cha làm cục trưởng chống lưng, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức tìm được công việc tốt. Công tác chưa đến hai năm, cũng được điều đến Yên Kinh, là đến chức phó cục trưởng cục cảnh sát Yên Kinh.

      đến chức vị phó cục trưởng này, mặc dù chỉ là phó, nhưng cũng cao hơn địa vị cha ta rồi.

      Trần Sán vẫn luôn là niềm tự hào của gia đình. Trần Khải cũng dựa vào việc mình có trai như vậy mà kiêu ngạo.

      Trần Khải và Trần Sán là hai người hoàn toàn khác nhau. Từ Trần Khải ỷ vào địa vị của gia đình làm điều xằng bậy, làm ít chuyện xấu. Nhưng người ta có vận khí tốt, có thể đầu thai vào gia đình tốt, nên mới có thể hung hãn như vậy.

      trai thông minh hơn ta rất nhiều, trước kia có số việc ta dám với cha, đều là do trai hỗ trợ giải quyết. trai có địa vị rất cao trong lòng ta.

      Lần này ta chịu thiệt vài lần trong tay con nhóc như Trang Nhã Khinh, làm sao ta có thể nuốt được nỗi nhục này. Vì thế mới tìm trai. Tin tưởng trai nhất định trừng trị được Trang Nhã Khinh.

      Con nhóc đó, ta chờ ngày nào đó cầu xin dưới thân của ta, tin trưởng ngày nào đó nhanh tới thôi.

      Nghĩ đến điểm này, Trần Khải nhếch miệng, nhưng khóe miệng đau đớn. Ánh mắt Trần Khải trở nên u ám, con nhóc kia.

      Nếu phải ngày đó mình cơ trí, nhanh chóng gọi người của cục cảnh sát đến, ta bị những người công nông dân đẳng cấp thấp đánh chết rồi. Đánh người của ta rồi rơi vào tay của còn ngày lành sao? Những người đó bây giờ còn ở trong tù làm cu li.

      Đến sân bay, Trần Khải liếc mắt cái nhận ra trai mình.

      Bên cạnh Trần Sán còn có mấy người, ba người đàn ông, hai người phụ nữ. người mặc váy liền màu trắng, đồ trang sức kèm trang nhã, nhìn cực kỳ thanh thuần, vô cùng xinh đẹp, bị Trần Sán ôm trong ngực.

      "." Trần Sán cười quay đầu lại. " Vinh."

      Người đàn ông Trần Khải gọi ' Vinh' là bạn thân của Trần Sán, sau khi Trần Sán đến Yên Kinh để phát triển, ta cũng theo, công việc làm ăn cũng theo đó mà nhiều thêm. Nhìn đồng hồ đeo cổ tay của ta là biết, công việc buôn bán của Vinh rất tốt.

      "Tiểu Khải lớn như vậy rồi." Vương Tất Vinh , giọng điệu giống như trưởng bối chuyện với vãn bối. phải vì ta coi thường Trần Khải, mà vì Trần Sán. Trần Sán luôn coi Trần Khải là trẻ con, ở bên cạnh Trần Sán thời gian dài, bản thân cũng có thói quen đối xử với Trần Khải giống như trẻ con.

      Quả nhiên, Trần Khải thấy Trần Sán nhìn ta chằm chằm, sắc mặt u ám, khó coi.

      "."

      "Vết thương mặt em là do con bé kia làm sao?" Giọng Trần Sán lạnh lẽo, Trần Khải cảm thấy mình giống như đưa người vào hầm băng, nhưng trong lòng lại ấm áp.

      Vẫn là trai thương ta, giống ông già trong nhà kia, ta muốn hành hạ nhóm người nông dân kia cũng được.

      "Coi như là vậy. , về tốt rồi." Đúng vậy, trai về tốt rồi. trai nhất định có biện pháp đối phó con nhóc kia.

      Trong lòng Trần Khải gần như có chuyện gì mà Trần Sán làm được.

      "Chúng ta về nhà rồi sau."

      "Vâng."

      ta cần phải điều tra thêm tại sao Trang Nhã Khinh kia lại đến đây. Nhà họ Trần của bọn họ cũng được coi như là đại gia ở thành phố A, cơ bản có thể là hoành hành ngang ngược, vậy mà lại xuất người như vậy, bỗng nhiên ta cảm thấy hơi hứng thú rồi.

      *****

      Trang Nhã Khinh vừa mới đến trang sức Thiển Nhã bỗng nhiên hắt xì. Với trực giác của xem ra có người nhớ rồi, cụ thể là ai biết, dù sao cũng là chuyện sớm muộn, rất chờ mong.

      Bất ngờ, Trang Nhã Kinh thấy người đàn ông, Mạc Minh Vọng, ngờ ta lại tới tận đây. "Mạc Tiên Sinh, đây là khu vực riêng tư, cho phép ra vào tùy tiện." Trang Nhã Khinh ngăn cản Mạc Minh Vọng muốn lên tầng.

      Mạc Minh Vọng vừa mới nhìn thấy này, bởi vì ấy xinh đẹp, đẹp hay là đủ quyến rũ, nhưng với ta, cũng chỉ người có sức quyến rũ đủ để ta nhìn nhiều hơn ánh mắt thôi. Mục tiêu của ta là tầng kia.

      Nghe Trang Nhã Khinh , Mạc Minh Vọng ngẩn người. Giọng này hình như rất quen thuộc. À, nếu là người khác chỉ sợ cho rằng ta muốn dùng cớ này để đến gần người đẹp rồi.

      “Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi ?” Mạc Minh Vọng hỏi. Giọng này, rất quen thuộc, nhưng nghĩ ra. Nhưng mà cũng chỉ có giọng quen thuộc thôi, ta có thể khẳng định, này ta chưa từng gặp, đương nhiên, tính đến chuyện thấy người báo.

      “Mạc tiên sinh, luôn dùng cách này để đến gần phụ nữ sao?” Trang Nhã Khinh cười cười, dịu dàng đặt tay lên vai Mạc Minh Vọng. hề bất ngờ, Mạc Minh Vọng đẩy tay Trang Nhã Khinh ra.

      Mặc dù biết tính cách của Mạc Minh Vọng, nhưng Trang Nhã Khinh vẫn hài lòng gật đầu. Nếu Mạc Minh Vọng muốn gặp dịp chơi hoặc muốn chơi đùa với , dám khẳng định đưa Thiển Thiển tới nơi mà Mạc Minh Vọng vĩnh viễn tìm được. tồi, Mạc Minh Vọng làm thất vọng.

      xin lỗi, có lẽ là tôi nghe lầm rồi. là bà chủ của nơi này đúng ?”

      “Đúng, xin chào Mạc tiên sinh, tôi là bà chủ của Trang sức Thiển Nhã, Trang Nhã Khinh.” Trang Nhã Khinh lễ phép đưa tay ra.

      Mạc Minh Vọng nắm lấy, sau đó nhanh chóng tách ra.

      Lúc Trang Nhã Khinh tên, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao lại cảm thấy giọng của này quen thuộc rồi. ta nhớ , Thiển Thiển có người bạn tên là Trang Nhã Khinh, vừa vặn trùng tên với trước mặt này, giọng cũng giống như vậy.

      “Xin chào. Tôi đến tìm Thiển Thiển.”

      Mặc kệ như thế nào, này là ai cũng liên quan gì đến ta. Mục đích của ta chính là mang Thiển Thiển về.

      “Thiển Thiển muốn gặp . Đương nhiên, nếu tới để thỏa thuận ly hôn, tôi tin tưởng Thiển Thiển rất vui lòng gặp mặt .” Ở đại sảnh có rất nhiều người, Trang Nhã Khinh có thói quen để cho người khác xem kịch vui, lần trước thu thập Mạnh Thiệu Phong kia là ngoại lệ. Trang Nhã Khinh dẫn Mạc Minh Vọng tới tầng hai, vào phòng của .

      hẳn là có tư cách chuyện thay Thiển Thiển.” Giọng của Mạc Minh Vọng trở nên lạnh lẽo. Ly hôn sao? Cả đời này đều có khả năng. này, khơi mào tức giận của ta rồi.

      “Nếu tôi ấy có sao?” đợi Trang Nhã Khinh trả lời, Mạc Thiển đẩy cửa vào.

      Hiệu quả cách trong phòng thiết kế của bọn họ rất tốt, điều này cũng để đảm bảo có việc gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ. Cho nên, hoàn toàn biết phía dưới xảy ra chuyện gì. phải thông qua Tiểu Tĩnh mới biết được.

      Tiểu Tỉnh lên tầng tìm , người đàn ông tìm , vào phòng của Trang Nhã Khinh rồi, nghe đến đó biết là ai rồi.

      “Mạc Thiển, theo về nhà.” Nhìn thấy Mạc Thiển qua đây, sắc mặt của Mạc Minh Vọng tốt hơn chút.

      Mạc Thiển lại nhìn thẳng vào Mạc Minh Vọng. “, trai.”

      “Mẹ nó, phải là trai em, là chồng em. Đừng quên, chúng ta có hai đứa con rồi.” Mạc Minh Vọng lấy đứa trẻ làm lợi thế.

      “Tôi có lỗi với các con, dù sao cuộc hôn nhân này bắt buộc phải chấm dứt.”

      cho phép.”

      “Chuyện này phải do quyết định.” Thái độ của Mạc Thiển rất kiên quyết. muốn quay trở lại như trước kia nữa, cảm thấy như bây giờ rất tốt.

      “Vào .” Mạc Minh Vọng gọi điện. Rất nhanh hai đứa bước vào. Thiển Nhã biết Tiểu Nguyệt, đương nhiên cho Tiểu Nguyệt lên đây, Tiểu Viêm cũng lên cùng.

      Tiểu Nguyệt quen thuộc dẫn Tiểu Viêm vào văn phòng của Trang Nhã Khinh.

      “Mẹ.” Hai đứa vui vẻ ôm chân Mạc Thiển reo lên, đặc biệt là Tiểu Viêm, rất lâu được gặp mẹ rồi.

      “Ừ, bé ngoan.”

      “Em bỏ được hai đứa sao? đến ly hôn, nghĩ quyền nuôi dưỡng nhất định rơi vào tay , đến lúc đó, em muốn gặp con cũng phải đợi đồng ý.” Mạc Minh Vọng nhất định phải có. Tình cảm của Thiển Thiển với hai đứa phải ta biết, tất cả ta đều biết. Tiểu Nguyệt cũng , buổi tối Thiển Thiển gọi tên Tiểu Viêm, có thể thấy được Tiểu Nguyệt thể tách khỏi hai đứa .

      Chết tiệt, vậy mà lại nhớ ta! Nghĩ đến điểm ấy Mạc Minh Vọng cực kỳ tức giận.

      “Vậy gặp, có , tôi tin tưởng hai con rất tốt.” Mạc Thiển nhún vai tỏ vẻ sao cả, giống như để ý đến hai con chút nào. Nếu phải trong mắt có nước mắt, và chứa tình nồng đậm Mạc Minh Vọng bị Mạc Thiển lừa gạt.

      , quan tâm chúng nó, thậm chí để chúng nó làm việc nặng trong nhà, giống như lúc trước làm với em.” Thấy Mạc Thiển tin, Mạc Minh Vọng càng thêm đắc ý, tiếp tục .” À… chừng tìm người phụ nữ khác về làm mẹ kế cho bọn . tin tưởng mọi tìm, chắc chắn giống như mẹ kế phim truyền hình, đối xử tốt với bọn sau lưng .”

      Cha hư hư.” Tiểu Nguyệt cầm góc áo Mạc Thiển .

      Mạc Minh Vọng nhíu mày. “Mẹ các con cần các con nữa, ai mới hư đây.”

      “Mẹ mới muốn chúng con đó.” Tiểu Nguyệt bĩu môi. “Đúng , mẹ.”

      “Cha, phải cha muốn mẹ sao, vậy tại sao còn tức giận với mẹ?” Tiểu Viêm bỗng nhiên , dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mạc Minh Vọng.

      Mạc Minh Vọng ngờ bị con trai như vậy. “Đừng bậy.”

      “Mẹ, con bậy. Lúc mẹ có ở nhà, tối nào cha cũng hút thuốc, uống rượu. Uống rượu xong linh tinh.” Tiểu Viêm còn sợ Mạc Thiển tin, khoa chân múa tay vui sướng kể, nhìn dáng vẻ vô cùng đáng . “Cha còn tại sao mẹ lại rời , tại sao lại muốn ly hôn với cha.”

      “Tiểu Viêm, dối phải là bé ngoan.” Coi như có Mạc Minh Vọng, Mạc Thiển với Tiểu Viêm.

      Làm sao lại thể hiểu Mạc Minh Vọngchứ, từng là người trai thân thiết nhất, về sau là chồng. Nếu Mạc Minh Vọngcó thể ra những lời như vậy, hoàn toàn tin. Nếu Mạc Minh Vọnguống rượu rồi đập vỡ đồ đạc, sau đó mắng , lại hoàn toàn tin tưởng.

      “Con dối mà.” Tiểu Viêm gấp gáp, tại sao tất cả mọi người lại tin lời của bé chứ?”

      Mạc Thiển biết suy nghĩ của Tiểu Viêm, chính là muốn trai làm hòa, nhưng rất khó. Mạc Thiển dịu dàng vuốt tóc Tiểu Viêm, “Mẹ tin Tiểu Viêm mà. Nhưng cha con mẹ. Mẹ cũng vậy. cha các con, cho nên, miễn cưỡng ở cùng chỗ có hạnh phúc. Mẹ tin các con cũng hy vọng thấy mẹ cả ngày vui đúng ?” Haiz, lại phải dối với các con rồi.

      “Tiểu Viêm, chúng ta .” Mạc Minh Vọngbỗng nhiên bình tĩnh lại, giọng hoàn toàn gợn sóng với Tiểu Viêm.

      Tiểu Viêm ngoan ngoãn buông góc áo của Mạc Thiển ra, cúi đầu giọng đáp. “Vâng…”

      Bé vẫn muốn trở về với cha, cha rất đáng thương, đặc biệt là lúc uống rượu. Lúc trước có phải bé nên đồng ý với dì . Bây giờ mẹ và em quay về, những ngày trước kia, ít nhất bé cũng có thể thường xuyên thấy cha mẹ và em
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      65.2
      "Tiểu Viêm." Mạc Thiển bắt lấy tay của Tiểu Viêm, nhưng cuối cùng vẫn buông ra. Tiểu Viêm...mẹ có lỗi với con.

      Ra khỏi Thiển Nhã, lúc lên xe, Mạc Minh Vọng đấm cái lên bánh lái, khiến Tiểu Viêm giật mình.

      Chết tiệt, cái gì gọi là cha mẹ, mẹ cũng cha? Cái gì gọi là miễn cưỡng ở cùng chỗ với ta hạnh phúc? Mẹ nó, ta có ấy sao?

      Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. ấy còn ta!

      Có người gõ cửa kính xe, Mạc Minh Vọng vốn để ý, nhưng tiếc rằng người kia lại có tính nhẫn nại. Mạc Minh Vọng nghiêng đầu, nhìn người miệt mài gõ cửa kính xe, phải ai khác mà chính là Trang Nhã Khinh.

      Quay cửa kính xe xuống, Mạc Minh Vọng kiên nhẫn hỏi. "Có chuyện gì?" Bây giờ ta thể nhìn người khác bằng sắc mặt tốt.

      "Nếu hết ra những suy nghĩ trong, còn sử dụng hành động để biểu , vậy toàn bộ đơn giản hơn rất nhiều." nên trách lén xem suy nghĩ trong lòng người khác, vì bạn thân, đây là chuyện bất đắc dĩ.

      "..." biết tôi nghĩ gì sao?

      "Đương nhiên biết. Nhỡ kỹ những điều tôi vừa , được, làm được, như vậy mọi chuyện đơn giản hơn." xong, Trang Nhã Khinh lại vào Thiển Nhã. Hai người này ngang bướng, là. Nếu là , nhất định thẳng ra. Đáng tiếc, người đàn ông coi trọng phải là của .

      "Còn nữa, quan tâm Thiển Thiển nhiều chút, những quan tâm mà dành cho ấy hoàn toàn đủ, nếu làm sao lại phát Thiển Thiển có chỗ ổn." vẫn nên hỗ trợ chút, nếu sợ là hai người này bỏ lỡ nhau.

      Nếu biết người mà Thiển Thiển là Mạc Minh Vọng Trang Nhã Khinh muốn để Thiển Thiển và Mạc Minh Vọng ở cùng chỗ. Ở cùng với Bạch Ninh vẫn tốt hơn, Bạch Ninh nhất định chăm sóc chiếu cố Thiển Thiển cẩn thận, dồn hết tất cả tình cho Thiển Thiển, nhưng Thiển Thiển lại thích Bạch Ninh.

      Nghĩ đến Cố Triệt tâm trạng lại tốt, haiz, thôi, thèm nghĩ nữa.

      ****

      Trần Khải buồn bực, xe của mình hoàn toàn chứa được nhiều người như vậy, ta làm sao biết nhiều người tới đón trai như vậy chứ.

      có cách nào khác, ta phải xuống xe, cùng Vinh và hai người nữa lên cái xe khác. Lần này trai lại gọi ta ngồi cùng chiếc xe, là.

      Rất nhanh làm quen lẫn nhau. Người cao cao gầy gầy tên là Chu Cốc, mọi người gọi ta là Xương Cốt. Người hơi thấp chút, gương mặt phúc hậu chút kia tên là Trịnh Minh. Người phụ nữ kia tên là Hoa Tả Ngạn. Bạn của trai là Lâm Huyên.

      Lần này trai trở về còn có mục đích khác, chính là đưa bạn về thăm nhà chút, để chuẩn bị kết hôn. Lâm Huyên thuộc nhóm người để kết hôn, còn Hoa Tả Ngạn lại thuộc nhóm người để chơi đùa.

      Nghe , Hoa Tả Ngạn là bà chủ của ba quán rượu, ở Yên Kinh có chút lai lịch, tất cả mọi người đều gọi ta là chị Hoa.

      "Tiểu Khải, sao rồi, lần này chịu thua rồi sao?" Vương Tất Vinh trêu chọc . Phải biết rằng, A Sán rất thương Trần Khải. ta chưa bao giờ nghĩ tới, tình cảm em có thể tốt đến trình độ này.

      Trần Khải vui sờ vết thương còn chưa lành ở khóe miệng, . " Vinh, đừng trêu em nữa."

      "Được rồi, Tiểu Khải, em trai của A Sán chính là em trai của Vương Tất Vinh, yên tâm, trai nhất định đòi lại cho em."

      "Vậy phải cảm ơn Vinh rồi."

      "Khách khí với làm gì."

      Bên này Trang Nhã Khinh cũng để Thiển Thiển làm việc nữa, nhìn dáng vẻ của Thiển Thiển, về nhà nghỉ ngơi tốt hơn.

      Sau khi rời .

      Trang Nhã Khinh nhìn Bạch Ninh đăm chiêu nhìn ra cửa. Lúc lên xe, Trang Nhã Khinh lại nhận được điện thoại của Dịch Nham. là ông Dịch xuất viện, hy vọng Trang Nhã Khinh qua gặp chút.

      Trang Nhã Khinh đồng ý.

      Sáng hôm sau, lúc Trang Nhã Khinh tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, là mười giờ rồi. May mà Dịch Nham hẹn mười giờ, mình tới vẫn kịp.

      Đuổi tới bệnh viện, mọi thứ xong hết rồi, xem ra mình vẫn tới chậm chút rồi.

      " xin lỗi, tôi tới trễ."

      " phải, con tới rất đúng lúc. Nghe Tiểu Hổ là con cứu ta sao? Vậy phải cảm ơn còn rồi.” Ông Dịch run rẩy tới, giọng còn có chút ổn định, nhưng cơ thể cũng tốt hơn rồi. Trang Nhã Khinh lên trước đỡ ông Dịch.

      “Là Tiểu Hổ thêm mắm dặm muối thôi, còn chỉ làm chút chuyện thôi.” Trang Nhã Khinh .

      “Tiểu Hổ cũng sai. Hôm nay mời qua đây là do cha tôi muốn cảm ơn lần.” Dịch Nham tiếp lời, ánh mắt Trang Nhã Khinh rất dịu dàng.

      “Haha, trợ giúp tôi nhiều việc rồi.” Trang Nhã Khinh nhìn xung quanh chút, tại sao lại thấy đứa hoạt bát đáng kia. “Tại sao hôm nay lại thấy Tiểu Hổ vậy?”

      “Đến trường rồi. Nó nghe được hôm nay qua đây, buổi sáng sống chết chịu học, đứa này….” Dịch Nham lắc đầu, Tiểu Hổ làm ầm ĩ cả sáng nay.

      “…” Trang Nhã Khinh thích đứa Tiểu Hổ kia. biết có phải vì mất đứa bé nên luôn có tình cảm với những đứa khác hay . “Xế chiều tôi đón nó.”

      “Vậy tôi phải thay Tiểu Hổ cảm ơn rồi. Đứa này nhất định vui lắm đây.” Dịch Nham đỡ tay bên kia của ông Dịch, hai người dẫn ông Dịch ra ngoài.

      Vết thương tốt hơn rồi, nhưng ở tuổi này còn bị ngã, cho nên ông Dịch đường cũng được nhanh nhẹn.

      “Haiz, gọi con tới lại còn làm phiền con nữa.”

      “Ông Dịch khách sáo rồi.” Ông Dịch ngồi phía sau, Trang Nhã Khinh ngồi vào tay lái phụ. “Chuyện trường học lần trước còn phải cảm ơn .”

      “Nhấc tay chi lao thôi.”

      Bữa cơm trưa rất phong phú, Trang Nhã Khinh liên tục khen thức ăn ngon.

      Sau bữa cơm trưa, Trang Nhã Khinh chơi cờ vây với ông Dịch. Bình thường có thẻ theo ông cụ làm gì? Với ông Dịch là chơi cờ, còn ông Tiêu là đánh bài rồi.

      Phải , tài năng đánh cờ của Trang Nhã Khinh cũng rất tốt, nhưng so với kinh nghiệm của ông Dịch kinh nghiệm của Trang Nhã Khinh quá rồi.

      , con còn thiếu chút kinh nghiệm nữa…” Bỏ xuống quân cờ, Trang Nhã Khinh phải thua, ông Dịch cười . Chơi cờ với Trang Nhã Khinh còn sảng khoái hơn chơi với đứa con trai ngốc nghếch của mình. Con trai của mình còn bằng mười mấy tuổi nhà người ta. Haiz.

      “Haha, ông Dịch đúng là lão tướng trải qua trăm chận chiến, con làm sao có thể thắng được ông Dịch chứ.” phải giả, thua nước, còn đường để . Ván này, cần thiết phải kéo dài nữa, thua rồi,

      “Haha, con là…”

      Thấm thoát qua buổi trưa, Tiểu Hổ cũng sắp tan học rồi. đồng ý đón người, Trang Nhã Khinh làm sao có thể nuốt lời được. sớm chút, mua món quà mà trẻ con thích, Trang Nhã Khinh và Dịch Nham lái xe đến trường học.

      Dịch Nham vốn đồng ý việc mua đồ chơi, nhưng lay chuyển được Trang Nhã Khinh, đành phải mặc Trang Nhã Khinh vậy.

      Thời gian vừa khớp, đến trường cũng là lúc tan học. Đợi ở cổng đến vài phút thấy Tiểu Hổ ủ rũ ra. Dịch Nham nghĩ, Tiểu Hổ cho rằng hôm nay thể gặp Nhã Nhã nữa.

      Nhưng, vẫn chưa qua đây, sau lưng Tiểu Hổ xuất ba cậu nhóc. Ba cậu nhóc đó đẩy Tiểu Hổ vào giữa, đẩy qua đẩy lại.

      “nghe nó là con trai của thị trưởng.”

      “Con trai của thị trưởng sao, cũng là đứa trẻ có mẹ dạy thôi.”

      Tiểu Hổ theo Dịch Nham đến thành phố này, mới chuyển đến ngôi trường này lâu. Bởi vì là học sinh mới, rất nhiều học sinh mới bị bạn học cũ bắt nạt, Tiểu Hổ cũng ngoại lệ.

      “Tại sao cậu lại biết nó có mẹ?” cậu bé hỏi.

      “Hừ, hôm đó nó tới trường, mình nghe cha nó là nó có mẹ, haha.” Cậu bé đó đẩy Tiểu Hổ ngã xuống đất.

      “Tại sao lại xảy ra chuyện này?” Trang Nhã Khinh nghi ngờ nhìn Dịch Nham. Bình thường phải cha của đứa thấy con mình đến trường bị người khác bắt nạt đều vội vàng qua đó hỗ trợ à? Tại sao Dịch Nham lại khác như vậy?

      “Tiểu Hổ tự xử lý. phải học được cách xử lý những chuyện như thế này, bởi vì nó vốn có mẹ.” Tâm trạng của Dịch Nham cũng xấu . Con trai ở trường bị bắt nạt, người làm cha sao có thể dễ chịu được.

      Nhưng mà, về sau Tiểu Hổ nhất định phải gặp tình huống tương tự như vậy, những chuyện này, Tiểu Hổ bắt buộc phải học được cách xử lý nó.

      Quả nhiên, Trang Nhã Khinh thấy Tiểu Hổ đứng lên, hung hăng chờ đợi những đợt bắt nạt của ba đứa kia. “Ai tôi có mẹ, mẹ tôi là cảnh sát, là hùng.”

      “Thôi , còn là cảnh sát với hùng sao. Tao đoán nhất định là mẹ mày cần mày nữa.”

      “Mới phải.” Tiểu Hổ cũng biết nên như thế nào. Mẹ mới cần bé, mẹ ở trời nhìn bé đó. “Tôi có mẹ.”

      tin, nếu mày gọi mẹ ày tới đón mày , tại sao mỗi lần chúng tao đều thấy chỉ có cha mày tới đón mày?”

      Tiểu Hổ biết phản bác như thế nào, bỗng thấy xe của Dịch Nham, cũng nhìn thấy Trang Nhã Khinh ở xe. “Thấy , người kia là mẹ tôi, rất xinh đẹp phải ?”.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      65.3
      " tin, mẹ trẻ như vậy." Mẹ cậu bé xinh đẹp như thế, tin.

      "Hừ, tin tôi gọi mẹ tôi đến đây. Nếu phải mẹ tôi làm sao có thể đến đón tôi với cha tôi chứ?"

      Dịch Nham lái xe đưa Trang Nhã Khinh đến bên này, rồi hai người mở cửa xe bước xuống.

      "Dì Nhã Nhã, dì có thể đóng vai mẹ con lần được ?" Tiểu Hổ tội nghiệp nhìn Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh mềm lòng nhìn cậu bé, thiếu chút nữa là đồng ý rồi.

      "Tiểu Hổ, con học được cách gạt người khác ở đâu thế." Dịch Nham rất tức giận, xem ra chuyện này có chút khó khăn đối với đứa trẻ như Tiểu Hổ. Nhưng tuyệt đối được dối.

      "Cha, con xin lỗi, nhưng mà...nhưng mà mấy bạn đó con có mẹ dạy."

      ", dì Nhã Nhã và con qua đó giáo huấn bọn họ được ?"

      "Được."

      Trang Nhã Khinh nắm tay Tiểu Hổ qua đó. Từ xa thấy sắc mặt của ba đứa bé kia được tốt lắm.

      Dì xinh đẹp kia là mẹ của nó sao? thể nào, có người mẹ xinh đẹp, còn trẻ tuổi như vậy.

      Ba người muốn chuồn , bị Trang Nhã Khinh gọi lại.

      "Ba đứa con con trai dì có mẹ dạy đúng ? Là ai bịa đặt, dì còn sống rất tốt đó." cũng sai, con trai của có mẹ, cũng Tiểu Hổ là con trai . sống rất tốt. Cái này cũng được coi là dối đúng ?

      "Dì..."

      "Là con . ràng con nghe thấy cha nó với thầy, từ có mẹ, để thầy gióa chiếu cố nó thêm chút." Đứa bé đứng trước ngẩng đầu ưỡn ngực . Bé ràng nghe được, bé dối.

      "Đây mới là bé ngoan, dì muốn các con có thể làm bạn với Tiểu Hổ, bạn ấy mới tới đây, quen nhiều người lắm. Các con có đồng ý làm bạn với Tiểu Hổ ?"

      "Được ạ, về sau cậu chính là bạn của bọn mình."

      Cầm tay Tiểu Hổ, ra sức đong đưa hai cái.

      "Được, chúng ta thôi."

      "Vâng, mẹ." Tiểu Hổ ngoan ngoãn gọi Trang Nhã Khinh tiếng 'mẹ'. Quay về phía Dịch Nham làm cái mặt quỷ. Nhìn , vẫn là dì Nhã Nhã tốt. Ở xe, Dịch Nham đồng ý . “Tại sao lại nhận là mẹ của Tiểu Hổ?”

      “Tôi…”

      “Có điều Tiểu Hổ, về sau thể dối với, ừ, ra cũng phải lúc nào cũng thế, đôi khi vào tình thế bắt buộc vẫn có thể dối, nhưng phải học giống gì, bị người khác vạch trần còn có thể phản bác nhé.” Trang Nhã Khinh dùng từ ngữ chính nghĩa….dạy đứa trẻ dối.

      “Phản bác như thế nào ạ?”

      “Nhìn , ví dụ nữa người khác biết dì phải mẹ con, dì cũng có thể những lời dì vừa cùng sai.” Trang Nhã Khinh cười cười với Dịch Nham, ngại khi tôi những điều này chứ?”

      “À… Con biết rồi. Vừa rồi gì thẳng con là con trai của dì, là do bọn họ hiểu nhầm thôi.”

      “Đúng rồi, Tiểu Hổ rất thông minh.”

      cũng rất thông minh. Dịch Nham nhìn Trang Nhã Khinh và Tiểu hổ cười, nghĩ thầm trong lòng. Lúc nghe thấy Tiểu Hổ gọi Nhã Nhã là mẹ, ý nghĩ chợt xuất . Nếu có thể, ta, muốn để Nhã Nhã àm mẹ của Tiểu Hổ. Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ kỳ lạ của ta mà thôi.

      “Dì, đây là quà dì tặng con sao.” Tiểu hổ nhìn thấy chỗ ngồi có món đồ chơi, vui vẻ cầm lấy nó. khẩu súng đó, mỗi lần bé muốn cha đều cho, cha rằng sợ bé dùng súng làm người khác bị thương.

      “Đúng rồi, có điều lúc dùng phải cẩn thận, mặc dù là súng đồ chơi, nhưng đánh phải người khác cũng rất đau.”

      “Vâng, con cẩn thận.” Tiểu Hổ cười đến nở hoa. Được gặp dì Nhã Nhã, còn có được món đồ chơi mà mình luôn thích, lại có thể có thêm ba người bạn, hôm nay vui.

      “Bé ngoan.”

      “Con là bé ngoan, vậy dì có muốn làm mẹ con ?” Tiểu Hổ ra những lời ngoài dự đoán của mọi người.

      Trang Nhã Khinh hơi ngượng ngùng, Dịch Nham nghe được, bàn tay cầm lái bỗng nắm chặt hơn, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, giống như là vô cùng căng thẳng.

      “Tiểu Hổ, về sau con mẹ mới tốt với con, nhưng mà…”

      “Nhưng phải là em, đúng ?”

      Dịch Nham tiếp lời. Trong giọng có thể nghe ra, có chút tự giễu.

      Làm sao ta có thể có ý nghĩ kỳ lạ là Nhã Nhã đồng ý. ta lớn tuổi rồi, còn nuôi đứa bé, điều kiện của Nhã Nhã tốt như vậy, trẻ tuổi xinh đẹp, thông minh có khả năng, muốn người đàn ông nào mà được chứ.

      “A….”

      “Tại sao muốn làm mẹ của Tiểu Hổ ạ? Tiểu Hổ rất ngoan, lại còn cực kỳ nghe lời nữa.” Tiểu Hổ đặt món đồ chơi mà mình thích xuống, bây giờ bé cảm thấy, có người mẹ còn quan trọng hơn món đồ chơi này nhiều.

      “Tiểu Hổ.” Dịch Nham vui gọi, càng ngày Tiểu Hổ càng nghe lời rồi.

      “Vậy dì làm mẹ nuôi của Tiểu Hổ có được ? Mẹ nuôi cũng là mẹ, về sau con có thể gọi dì là mẹ.” Nghĩ tới nghĩ lui, Trang Nhã Khinh liền nghĩ ra biện pháp như vậy. Mẹ nuôi, tệ.

      “Vâng, được ạ, mẹ.”

      Trang Nhã Khinh biết hành động kia của mình, mang lại cho mình chút phiền toái, cũng giải quyết cho mình chút phiền toái.

      Có thể do ở trường có chút mệt mỏi, Tiểu Hổ nằm trong lòng Trang Nhã Khinh ngủ thiếp . Nhìn gương mặt khi ngủ của Tiểu Hổ, Trang Nhã Khinh lại cảm thấy Tiểu Hổ chính là đứa kia của . Đứa bé kia hơn mười năm rồi, mà Tiểu Hổ năm nay vừa tròn mười tuổi.

      Đến nhà học Dịch, Trang Nhã Khinh bế Tiểu Hổ lên, Tiểu Hổ bị động tác đó làm tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy Trang Nhã Khinh ôm minh, sau khi ngoan ngoãn gọi tiếng ‘mẹ’ nhắm hai mắt lại thiếp .

      “Để tôi ôm cho, bây giờ Tiểu Hổ nặng hơn rồi.” Đứa mười tuổi, có hơi nặng, bình thường phải dùng hết sức mới có thể bế được. Dịch Nham nghĩ đến điểm này, cho nên mới đề nghị mình ôm. Hơn nữa dọc đường đều là Nhã Nhã ôm, hẳn là cũng mệt mỏi rồi.

      “Được.”

      Dịch Nham đón Tiểu Hổ từ tay Trang Nhã Khinh, tay chạm vào tay của Trang Nhã Khinh, chạm vào làn da mềm mại kia, khiến Dịch Nham có chút thất thần. Nhưng chỉ trong nháy mắt thôi.

      “Tôi còn có việc, về trước , có thời gian tôi quay lại thăm Tiểu Hổ.” Nếu nhận con nuôi, mình vẫn nên thực trách nhiệm của mẹ nuôi.

      đường cẩn thận nhé.”

      “Ừ.” Trang Nhã Khinh lái xe trở về. đường gặp được Mặc Sâm.

      phải như bình thường, Trang Nhã Khinh thấy Mặc Sâm chạy xe như bay qua xe của , có chiếc xe khác phía sau. Trang Nhã Khinh có thể khẳng định, chiếc xe phía sau này chắc chắn cùng với xe của Mặc Sâm, nếu đoán lầm, chỉ sợ chiếc xe phía sau này đuổi giết Mặc Sâm.

      hay ?

      Dựa vào bản lĩnh của Mặc Sâm, đối phó với những người này hẳn là có vấn đề gì rồi. nhưng tại sao Mặc Sâm lại bị đuổi sát như vậy? , ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì mình cũng cảm thấy áy náy, dù sao Mặc Sâm cũng giúp đỡ mình ít, cũng là bạn của mình.
      Last edited: 18/1/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :