1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 56: Hắc Bạch đều ăn.
      Editor: Búnn.

      Rất nhanh Trang Nhã Khinh bàn đến chuyện mặt tiền của cửa hàng, trang hoàng tốt theo ý mình, tăng thêm công nhân, bên kia Tiêu Dật Phàm cũng giúp Trang Nhã Khinh liên lạc với những thương nhân buôn bán đá quý. Các có nguyên vật liệu, đương nhiên muốn mua những loại đá quý chưa được gia công, thông qua thiết kế của mình mới đưa ra bán.

      Công ty này, từ lúc quyết định xây dựng cho đến lúc chính thức khai trương, tốn khoảng tháng của Trang Nhã Khinh. Kéo dài được thời gian. Chớp mắt thấy mùa hè, mọi người ăn mặc càng ngày càng ít. Quần áo của phụ nữ càng ngày càng mỏng, váy càng ngày càng ngắn.

      Trang sức Thiển Nhã chính thức khai trương, Trang Nhã Khinh mời Hạ Tĩnh Thiên và Tiêu Dật Phàm tới giúp cắt băng, biết cái gì thổi mà ngay cả Mặc Sâm cũng tới. Trang Nhã Khinh cũng đưa cho Mặc Sâm cái kéo. Đối với việc Mặc Sâm đến đây, Trang Nhã Khinh cũng cảm thấy có gì ổn, còn cảm thấy đây là cơ hội tốt. Dựa vào danh tiếng của Mặc Sâm thương trường, chuyện Mặc Sâm đến cắt băng khánh thành rất nhiều người biết, những loại giang hồ dám đến đây gây rắc rồi. Chuyện phiền toán đương nhiên là càng ít càng tốt.

      "Hôm nay là ngày trang sức Thiển Nhã của chúng tôi khai trương, chúng tôi rất vinh hạnh mời được tổng giám đốc Hạ Tĩnh Thiên của doanh nghiệp Hạ thị, ông chủ Tiêu Dật Phàm của thiên đường nhân gian, còn có Mặc Sâm tới đây cắt băng khánh thành. mời các vị cầm kéo lên, cắt băng khánh thành cho trang sức Thiển Nhã của chúng tôi."

      Sau khi cắt băng xong, pháo mừng vang lên. Rất nhiều người vây xem, chủ yếu là người tới xem náo nhiệt, nhìn xem là ai có mắt, lại dám khai trương công ty đối diện với Trang sức Minh Tâm. Có người vì xem mỹ nữ. Nhưng nghe được tên người cắt băng, cũng thay đổi suy nghĩ công ty này bị trang sức Minh Tâm đè bẹp. Có thể mời những nhân vật này, có thể người chống lưng cũng có vẻ mạnh.

      "Vì để chúc mừng ngày khai trương, hôm nay đại hạ giá, toàn bộ đều giảm 80%."

      "Chị Nhã Khinh, chị thèm nghĩ đến bạn tốt như em, chuyện lớn như vậy cũng mời em." Lương Hy Tây kéo tay cha mình."Cha, đây là chị Nhã Khinh mà con kể."

      "Ừ, cha biết. Chúc cửa hàng của ngày càng náo nhiệt." Thị ủy Lương Thế Diệu chịu nổi đeo bám dai dẳng của con quý, đành phải tới chúc mừng Trang Nhã Khinh khai trương cửa hàng.
      "Cảm ơn thị ủy Lương.Thị ủy Lương, mời xem tự nhiên. Hy Tây tự chọn nhé, hôm nay chị tặng em bộ trang sức.”

      “Vậy phải cảm ơn chị Nhã Khinh rồi.” Lương Hy Tây vui vẻ lựa chon trang sức. Lương Thế Diệu cũng vào theo con .r

      “Nhã Khinh, thị ủy cũng đến đây, làm sao có thể thiếu tôi được, cũng mời tôi, quá nể mặt tôi rồi.”

      Mọi người vốn bị kiện Thị ủy tới làm xôn xao, lại thêm cả Thị trưởng cũng đến. Vị Thị trưởng này rất tốt, mới đến thành phố A nhậm chức, tra được hai vị tham quan, sau đó lấy toàn bộ tiền trong tay hai vị tham quan này hiến cho đơn vị từ thiện. Sau đó còn làm rất nhiều cải cách, trong thời gian gần đây luôn có mặt trang nhất các loại báo.

      Lại còn có giao tình với Thị trưởng? Những người quen biết Mặc Sâm cũng bắt đầu suy nghĩ xem Trang Nhã Khinh rốt cuộc là người như thế nào. Nhà họ Hạ , ngay cả ông chủ thiên đường của nhân gian phải bình thường, người lạnh lùng như vậy tới cắt băng khánh thành, còn có cả thủ lĩnh hắc đạo Mặc Sâm nữa. Vốn cho rằng là Hắc đạo, nhưng ngay cả Thị trưởng, Thị ủy cũng đến. Cửa hàng này chỉ sợ muốn nổi cũng nổi, hoàn toàn chính là điển hình cho hắc bạch đều ăn.

      “Thị trưởng Dịch Nham bận rộn như vậy, tôi làm sao biết xấu hổ làm phiền chứ.” Vốn cũng muốn mời Dịch Nham, nhưng lại nghĩ đến người nhà nước có vẻ kiêng kị có quan hệ với thương nhân, cho nên mới bỏ qua.

      thân quen rồi mà vẫn gọi là Thị trưởng Dịch Nham, nếu Nhã Khinh ngại gọi là Dịch đại ca được rồi.”

      “Được, mời Dịch đại ca vào. Tiểu Hổ, vào chơi lát, mặc dù bên trong có đồ dành cho cậu bé như em, nhưng chị cho phép em mang món cho bạn học nữ mà em thích…” Trang Nhã Khinh với Tiểu Hổ.

      “Chị tốt.”

      “Chị gọi cha em là đại ca, vậy nên gọi chị là dì rồi.”

      “Được. Dì.”

      Ngoại trừ phân chia nhau này, Trang sức Thiển Nhã của Trang Nhã Khinh hoàn toàn nổi tiếng rồi. Vốn khách hàng tới trang sức Minh Tâm mua này kia, nghe bên ngoài thấy náo nhiệt nên theo tới đây. Sau đó vừa vào phát Trang sức ở Thiển Nhã đẹp hơn của Trang sức Minh Tâm rất nhiều, mặc dù về số lượng ít hơn, nhưng cái người ta quan tâm là chất lượng.

      Cho nên chỉ trong ngày khai trương, toàn bộ tác phẩm thiết kế của Mạc Thiển đều bán hết, lại có nhiều người mua được, còn cảm thấy tiếc hận.

      Trang Nhã Khinh đứng san khấu, cầm míc trong tay. “Mọi người chú ý, bởi vì cửa hàng mới khai trương, những trang sức này đều do nhà thiết kế Mạc Thiển thức đêm để thiết kế, đồng thời cũng do sư phụ Bạch Ninh của chúng ta đẩy nhanh tiến độ xử lý đá quý, cho nên số lượng có hạn. Tôi đảm bảo rất nhanh có thiết kế mới.”

      “Xin hỏi Trang tiểu thư, tại sao lại nghĩ đến chuyện mở cửa hàng trang sức này, hơn nữa cũng phải trải qua kế hoạch xây dựng kỹ càng.” Cửa hàng khai trương, đương nhien thiếu phóng viên.

      “Chỉ là quyết định trong giây lát thôi. Từ lúc tôi quyết định đến khai trương vừa đúng tháng, cho nên hơi vội vàng.” Vốn cho rằng việc buôn bán tốt như vậy, cho nên chuẩn bị quá nhiều. Sớm biết vậy chuẩn bị nhiều hơn.

      “Là chuyện gì thúc đẩy ra quyết định này?”

      “Bạn thân của tôi Mạc Thiển, mơ ước lớn nhất của ấy chính là làm nhà thiết kế trang sức. Mọi người cũng thấy được, tác phẩm tay mọi người đều là thiết kế của Mạc Thiển, thiết kế rất độc đáo, vô cùng xinh đẹp.”

      đúng là người bạn trọng tình trọng nghĩa. Xin hỏi quen biết như thế nào với Thị trưởng.”

      “Chẳng qua là tình cờ gặp gỡ thôi, còn phải cảm ơn Thị trưởng đến đây, vinh hạnh cho trang sức Thiển Nhã của chúng tôi.”

      “Vậy Chính ủy có quan hệ như thế nào ạ?”

      “Con của ông ấy là bạn của tôi. Muốn hỏi người cắt băng khánh thành tôi xin giải thích chuyện, bọn họ là bạn của tôi, đều là cổ đông của cửa hàng.”

      “Mọi người ngoài quan hệ bạn bè ra có quan hệ bí nào khác sao?”

      “Mong mọi người suy đoán lung tung, chúng tôi chỉ là bạn bè. Cũng thể lý do tại sao chúng tôi thành bạn bè. Vui lòng hỏi vấn đề riêng, mọi người có thể hỏi thầy Bạch Ninh và thiết kế Mạc Thiển của chúng tôi về những vấn đề liên quan.” Trang Nhã Khinh xong lập tức xuống bục, trao ghế bục cho Bạch Ninh và Mạc Thiển.

      “Hôm nay ra đầu sóng, sợ trang sức Minh Tâm ghi hận báo thù sao?”

      “Tôi nghĩ chẳng lẽ ngay cả chút độ lượng này Trang sức Minh Tâm cũng có sao. Tôi chỉ cần chia bát canh thôi. Người đứng đầu vẫn là trang sức Minh Tâm.” Khi chuyện Trang Nhã Khinh lén nhìn về phía người bên Trang sức Minh Tâm sang bên này thăm dò. Theo trí nhớ của , hình như gặp người này rồi. Nhân viên trong trang sức Minh Tâm, gặp lần trước.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 57: có hứng thú.
      Editor: Búnn.

      Cửa hàng mới khai trương, các tờ báo tranh nhau đưa tin. Trang Nhã Khinh vốn được xem như nửa nhà kinh doanh rồi, thêm những người cổ vũ lần này chính xác là những người có địa vị thể bỏ qua, cho nên tiệm mới khai trương cũng có thể chiếm trang nhất báo, chuyện về Dịch Nham cũng bị ép xuống.

      Lưu Quốc Trung thấy tin tức về Trang Nhã Khinh, cũng biết Trang Nhã Khinh mở Trang sức Thiển Nhã. Từ lần trước sau khi chứng kiến bản lĩnh của Trang Nhã Khinh, ông ta vẫn muốn tìm, nhưng lại tìm được. Bây giờ có Trang sức Thiển Nhã, ông ta muốn tìm Trang Nhã Khinh cũng dễ dàng hơn.

      Chính là hôm nay, Lưu Quốc Trung tìm đến.

      "Tiên sinh, xin hỏi ông cần gì?" Nhân viên bán hàng xinh đẹp bước lên hỏi.

      "Tôi tìm bà chủ của các người, bà chủ của các người có ở đây ?" Lưu Quốc Trung có hứng thú với mấy đồ trong đây, nhưng nếu bị vợ ở nhà biết được ông ta tới cửa hàng Trang sức chắc chắn có hứng thú.

      " xin lỗi, bà chủ của chúng tôi có ở đây."

      "A...Vậy hôm khác tôi quay lại." muốn ra ngoài thấy Trang Nhã Khinh vào.

      "Bà chủ, vị tiên sinh kia muốn tìm ."

      Trang Nhã Khinh vừa thấy nhận ra vị bác sĩ kia. Chính là vị bác sĩ chữa bệnh cho cha Dịch Nham sau tai nạn.

      "Trang tiểu thư, cuối cùng cũng gặp được ." Lưu Quốc Trung rất kích động, chỉ kém là chạy đến ra sức cầm lấy tay Trang Nhã Khinh.

      Trang Nhã Khinh khẽ nhíu mày, cảm thấy cái người Lưu Quốc Trung này gặp có chuyện gì tốt."Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?" Giọng của Trang Nhã Khinh đặc biệt tốt, đương nhiên, cũng cần thiết phải chuyện thân thiết với người phải là quá quen thuộc.

      "Tôi muốn, tôi muốn mời tham gia câu lạc bộ trung y." Ông ta đặc biệt thích trung y, bản thân cũng là thành viên của câu lạc bộ trung y, ở câu lạc bộ trung y ông ta cũng học thêm được rất nhiều kiến thức về phương diện trung y. Sau khi trải qua chuyện lần trước, ông ta chuyện của Trang Nhã Khinh với người trong câu lạc bộ, mặc dù có chút coi thường, mấy lão già đều cảm thấy chuyện này sử dụng kỹ xảo, nhưng đa phần những người trẻ tuổi đều muốn gặp Trang Nhã Khinh. Cho nên mới bảo ông ta tới mời Trang Nhã Khinh gia nhập câu lạc bộ.

      " xin lỗi, tôi có hứng thú." Câu lạc bộ trung y, chẳng qua là những người nhàm chán có việc gì làm tổ chức với nhau thôi. Chỉ là muốn có thể diện, có thanh danh tốt thôi. Những hội viên chân chính, hơn nữa còn là người có tài năng y thuật chỉ sợ ai đồng ý tham gia xã đoàn động chút lại bị người ta lấy ra để tuyên truyền vì lợi ích của bản thân kia.

      "Trang tiểu thư, mời suy nghĩ lại, câu lạc bộ trung y của chúng tôi phải ai muốn vào cũng vào được."

      "Vậy để cho những người muốn vào vào , tới tìm người muốn vào như tôi làm gì. Tôi chút hứng thú nào với chuyện này."

      "Ở đây có thể tham khảo khả năng y thuật với rất nhiều vị trung y nổi tiếng, nhất định có ích với . chừng phương diện nào đấy họ có thể chỉ đạo cho , cho thêm nhiều kiến thức đó, muốn nghĩ lại hay ?” Lưu Quốc Trung dùng cả nguyên tắc buông tay, bỏ cuộc, tiếp tục khuyên bảo.

      cần. Nếu ông muốn mua, hy vọng ngăn cản việc buôn bán của chúng tôi.” Chỉ điểm cho ? Những lão già ngu xuẩn này có cầu làm đồ đệ còn thèm để ý đâu.

      Trong giới y học Lưu Quốc Trung cũng có chút thành tựu, Trang Nhã Khinh xem như nhân tài trẻ tuổi, nhưng như vậy là tôn trọng ta rồi. Ngay cả phó câu lạc bộ cũng dám đối xử khách khí với trưởng bối như vậy, đât là lần đầu tiên Lưu Quốc Trung bị như vậy, cho nên trong nháy mắt mặt Lưu Quốc Trung biến thành bản pha màu, lúc trắng lúc xanh, râu cũng muốn dựng thẳng lên. “ biết tốt xấu.” Lưu Quốc Trung phẩy tay áo bỏ .

      Nếu đây là cổ đại, Lưu Quốc Trung mặc bộ áo rộng tay, lúc phẩy tay như vậy chắc chắn mang lại hiệu quả rất tốt.

      “Nếu muốn mua trang sức, hoan nghênh quay lai.” Câu này của Trang Nhã Khinh được coi như là thêm dầu vào lửa sao?.

      Lúc Trang Nhã Khinh vào cửa, cảm thấy có cách nào tiếp tục việc làm ăn nữa rồi. Hôm nay đúng là ngày thứ sáu đen đủi của .

      Người tới phải ai khác, chính là Trần Khải, tên vô lại kia.

      Trần Khải nghênh ngang tiến vào, sau lưng còn có đám người mặc đồng phục cảnh sát, chắc là cảnh sát rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ lưu manh, chút dáng vẻ người hầu của dân nào, càng nhìn càng giống lưu manh.

      Đám cảnh sát này lúc vào thấy thứ gì thấy ném thứ đó, đương nhiên, trước khi ném lén lút cho ít vào túi mình. Cái này là cướp của đúng ? Tố chất cảnh sát ở thành phố A thấp đến mức này rồi sao? Trang Nhã Khinh nghĩ thầm.

      Trong này có camera, Trang Nhã Khinh cũng sợ mấy người này làm gì, nuốt cái gì bắt nhổ ra cái đó.

      “Các người làm gì vậy?” Quản lý Nghiêm Ly xuất quát, những người này vô pháp vô thiên. Giữa ban ngày ban mặt lại vào nhà cướp của.

      “Chúng tôi là cảnh sát, nghi ngờ các người tàng chứa hàng cấm, nhân lệnh điều tra.”

      Trần Khải chuyện rất chỉnh tề. Còn đứng rất thẳng.

      “Tôi thấy các người là lấy việc công làm việc riêng có. Cũng đúng. cảnh sát mà, là đầy tớ của nhân dân, đương nhiên trong túi khôn có mấy đồng nên muốn vớt lợi ích từ người dân chúng tôi.” Nghiêm Ly châm chọc .

      Nghiêm Ly là người mà Trang Nhã Khinh trải qua tuyển chọn kỹ càng mới chọn được, tài ăn tuyệt vời, cho nên mới để ấy làm quản lý ở sảnh, ứng phó những chuyện này hẳn là có vấn đề.

      nhiều như vậy, chúng tôi tới điều tra, đừng ngăn cản chúng tôi, nếu tôi kiện các người tội gây trở ngại cho người thi hành công vụ.” Có cảnh sát sau lưng Trần Khải đứng ra . Lão đại , những người ở đây đều yếu đuối, hoàn toàn cần sợ.

      “À…Điều tra sao? Vậy lệnh điều tra của mấy người đâu ? Tôi nhớ muốn điều tra nơi ở, nơi làm việc của người khác cần xin lệnh khám xét từ cấp , tại sao lại có?” Nghiêm Ly học luật sư, lúc trước sau khi tốt nghiệp đại học, vì có tiền, có địa vị, tự mình tìm việc rất khó. Bây giờ tất cả đều cửa sau, lại có cái gì, cho nên vẫn chưa tìm được công việc thích hợp. Vì sống qua ngày nên những công việc như làm phục vụ, em vệ sinh, hay bất cứ việc nặng gì cũng làm rồi, dù có khổ hay mệt như thế nào cũng đòi tiền trong nhà, hơn nữa cứ đúng hạn gửi tiền về nhà, chính là muốn người nhà lo lắng. Lần này, nghe Trang sức Thiển Nhã tuyển dụng quy mô lớn, bản thân chỉ ôm tâm lý may mắn đến đây. nghĩ tới bà chủ lại để nhận chức quản lý, tiền lương hai vạn, nhiều hơn trước đây mười lần, cho nên từ trong đáy lòng vô cùng cảm kích Trang Nhã Khinh, làm việc cũng thêm cố gắng.

      Những điều khoản gì gì đó, vẫn nhớ ràng.

      Những cảnh sát sau lưng Trần Khải tôi nhìn , nhìn tôi, biết làm gì chỉ đưa mắt nhìn nhau.

      “Muốn lệnh khám xét? Lời của tôi chính là mệnh lệnh.” Trần Khải đẩy Nghiêm Ly ra, nhẩy vào cướp đoạt trang sức trong quầy. Trang Nhã Khinh đứng bên nhìn, nếu ngay cả chuyện này Nghiêm Ly giải quyết được đánh giá cao năng lực của Nghiêm Ly rồi.

      “Mấy người dựa vào cái gì mà làm như vậy? Chỉ bằng là con trai của cục trưởng sao? Người của quốc gia, ngay cả cha cũng có tư cách làm vậy.” Trần Khải làm mưa làm gió quen, trước kia lúc làm người phục vụ cũng từng chứng kiến, nên cũng biết Trần Khải.

      “Nếu biết tôi là con trai cục trưởng, còn dám cản tôi.” Trần Khải vui nhìn Nghiêm Ly bước lên ngăn cản ta, trầm giọng uy hiếp.

      “Hừ. uy hiếp người sao?”
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 58: Thiểu Thiển tham công tiếc việc.

      Editor: Búnn.
      "Tôi uy hiếp làm sao? Dù tôi làm chuyện gì ông già nhà tôi cũng ngoan ngoãn chùi đít cho tôi." Trần Khải kiêng nể gì, .

      Trang Nhã Khinh lắc đầu, cũng biết Trần Khải ngu xuẩn như vậy làm sao sống đến tận bây giờ được? Cho dù việc này có cục trưởng chùi đít, nhưng chắc chắn cũng chỉ làm ngầm thôi, cha ta cũng dám thẳng ra. Vậy mà ta lại có thể lấy chuyện đó làm tự hào. Lắc đầu vì người ngu xuẩn như vậy, vì người dân thành phố A có cục trưởng ngu xuẩn như vậy, bi ai cho cục trưởng ngay cả con trai cũng dạy được.

      "Tôi cho biết nha bé, buổi tối đường cẩn thận chút, nếu xảy ra chuyện gì cũng nên trách tôi. Dáng người rất đẹp, khuôn mặt cũng tệ...."

      "Trần Khải, những lời vừa tôi ghi lại trong điện thoại, xem, tôi có dám công bố chuyện này hay ?" Nghiêm Lỵ giơ điện thoại của mình lên.

      " dám ?"

      "Tại sao tôi lại dám? phải vẫn vô cùng tự hào vì có người cha có thế lực sao? Tôi lại muốn nhìn chút xem phương pháp ghi này có thể khiến cha rơi đài , sau đó, rầm, tan xương nát thịt." Có cá tính, quả nhiên nhìn lầm. Trang Nhã Khinh đứng bên cạnh gật đầu. Đặc biết đến đoạn "rầm" kia. có cá tính.Trần Khải bị dọa đến thể gì được.

      "...Xóa đoạn ghi cho tôi."

      "Dựa vào cái gì?" Nghiêm Lỵ cầm điện thoại bấm gì đó, biết làm cái gì.

      "Tôi có thể đoạt nó lại. Các em, lên." Nhóm cảnh sát kia lên cướp điện thoại. Mặt Nghiêm Lỵ đổi sắc, tự nhiên vênh váo . "Cướp điện thoại cũng có tác dụng, tôi mới phát tán chuyện ghi này , rất nhiều người có đoạn ghi này trong tay."

      "Dừng lại." Ngực Trần Khải lên xuống lợi hại, tiếng hít thở nặng thêm, xem ra tức giận . "Chúng ta ."

      "Chậm , bỏ hết những thứ vừa bỏ vào trong túi ra, đồ của chúng tôi dễ lấy như vậy sao?" Tuyệt đối chịu thiệt.

      "Lấy tất cả ra, đồ ngu xuẩn các cậu."

      Những vị cảnh sát này nhịn đau bỏ tất cả mọi thứ trong túi ra. Sau đó Nghiêm Lỵ phát ra cái gì đó, là túi vải có bột phấn màu trắng. À....Cái này chính là vật cấm mà Trần Khải sao. Nghiêm Lỵ cầm túi đó lên: "Cái túi này..."

      Trần Khải thấy, trừng mắt nhìn vị cảnh sát cẩn thận cái túi đó ra cái. "Đồ vật trong tay , bây giờ tôi có thể kiện tội buôn lậu thuốc phiện."

      Nghiêm Lỵ lắc lắc ngón tay. " sai rồi, là ta lấy từ trong túi ra, camera ở sảnh lớn này có thể ghi lại ràng."

      "Xem như lợi hại, chúng ta ." Chịu thua trong tay Trang Nhã Khinh cũng thôi nhưng Trần Khải thể ngờ được hôm nay cam chịu trong tay như vậy, càng lúc càng cảm thấy tức giận.

      " tiễn, có rảnh tới đây chơi thường xuyên nhé." Nghiêm Lỵ vẫy vẫy tay, đưa tiễn đám 'cảnh sát' bất lương này.

      "Chị Nghiêm Lỵ, bọn họ là cảnh sát sao?" bán hàng Tiểu Vân vừa trốn ở bên cạnh mon men lại hỏi.

      Trang Nhã Khinh tiến lên đằng trước. "Đương nhiên phải. Đồng phục cảnh sát là Trần Khải lén mang tới. Nếu cảnh sát ở thành phố A mà ở cái dạng này cuộc sống của chúng ta khổ rồi, phải sao?"

      "Bà chủ..."

      "Chuyện vừa rồi làm rất khá." Trang Nhã Khinh vỗ bả vai Nghiêm Lỵ, lòng khen ngợi.

      "Đều là do bà chủ bồi dưỡng." Chỗ nào cũng thấy khiêm tốn, ừ, rất được.

      "Cảm giác khi nhìn người khác kinh ngạc, có miệng mà trả lời được rất sảng khoái ?" Trang Nhã Khinh cười .
      Nghiêm Lỵ tự nhiên chuyện trực tiếp như Trang Nhã Khinh, cảm thấy hơi xấu hổ về biểu vừa nãy của mình. Vừa rồi, có phải quá buông thả rồi ? Haha, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ mình ngày như vậy. Trước kia ăn khép nép, chỉ có thể bị người có quyền có thế như Trần Khải bắt nạt. Nhưng mà thực đúng là rất sảng khoái.

      Trang Nhã Khinh cũng hỏi nhiều, thẳng lên tầng.

      Từ khi trang sức Thiển Nhã khai trương, tất cả trang sức được thiết kế cơ bản đều do mình Thiển Thiển thiết kế. Đương nhiên chỉ có mình Thiển Thiển là nhà thiết kế, nhưng chủ lực vẫn là Thiển Thiển. Rất nhiều nhà thiết kế là do Trang Nhã Khinh đưa tới từ học viện mỹ thuật ở thành phố A, đa phần đều có kinh nghiệm, rất nhiều chuyện đều rơi vào trong tay của Thiển Thiển. Phương diện chế tác cũng như vậy, cả ngày Bạch Ninh đều vội vàng cắt kim loại để chế tác. Trang Nhã Khinh cũng từng khuyên 2 người, hoàn toàn cần liều mạng như thế, đặc biệt là Thiển Thiển. Bản thân mình còn có em bé, vậy mà vẫn liều mạng như vậy, khuyên như thế nào cũng nghe.

      Bản thân mình khi mở cửa hàng trang sức này cũng phải muốn kiếm nhiều tiền, mà chỉ là để Thiển Thiển vui vẻ, thực ước mơ của mình mà thôi. Nhưng Thiển Thiển quá chăm chỉ rồi.

      Phòng Thiển Thiển ở bên cạnh phòng của , Trang Nhã Khinh vốn ngủ rồi, mặc dù ngủ được thời gian rồi, nhưng buổi tối chỉ cần có động tĩnh thôi Trang Nhã Khinh cũng biết, cũng có thể tỉnh lại. Khả năng này chính là bản lĩnh của người tập võ.

      Trang Nhã Khinh biết lúc Thiển Thiển ngủ cũng nghĩ bước tiếp theo nên thiết kế như thế nào, đôi khi nằm xuống rồi, nhưng bỗng nhiên lại có linh cảm. Thiển Thiển cũng lập tức rời giường, vẽ tất cả những ý tưởng ở trong đầu. Bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tiểu Nghuyệt, cho nên buổi tối Tiểu Nguyệt đều ngủ với Trang Nhã Khinh.

      Thiển Thiển chính là người như vậy, khi làm đều nghiêm túc hơn người khác, ngay cả mình cũng khuyên được. Trang Nhã Khinh đành phải tủy Thiển Thiển, sau đó bình thường Trang Nhã Khinh cũng làm các loại đồ ăn lót dạ, có khi là đồ để giảm bớt mệt nhọc, có khi là đồ giúp Thiển Thiển dưỡng thai. Nếu cứ tiếp tục như vậy tốt cho cả mẹ lẫn em bé, Thiển Thiển vẫn còn tinh thần như bây giờ đều là do công lao của Trang Nhã Khinh.

      Mấy ngày hôm nay Thiển Thiển nôn ọe hơi nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa nhìn thấy bụng. Có người có em bé năm sáu tháng người khác mới có thể nhìn ra được. Thiển Thiển chính là trong số những người như vậy. Huống hồ Thiển Thiển vẫn thường xuyên mặc quần áo rộng rãi…

      Trong tay Trang Nhã Khinh cầm theo canh hầm còn có cơm và thức ăn cho Thiển Thiển. Vừa rồi dây dưa lâu như vậy, may mà có hộp giữ ấm, nếu nguội mất.

      Trang Nhã Khinh mang theo hai phần, môt phần dành cho Bạch Ninh.

      Bạch Ninh là sư phụ chế tác mà Trang Nhã Khinh đặc biệt mời, kỹ thuật cắt và kỹ thuật chế tác của Bạch Ninh là tốt nhất. Chưa từng xảy ra chút khác biệt nào dù là nhất, Trang Nhã Khinh từng thấy tác phẩm nghệ thuật của Bạch Ninh, chính là sử dụng viên hồng ngọc, trải qua điêu khắc khéo léo tạo thành bông hoa hồng. Hơn nữa dùng kính hiển vi cũng phát chút khuyết điểm nào dù là nhất. Tất cả mặt cắt đều bóng loáng tinh xảo.

      Lúc Trang Nhã Khinh tìm Bạch Ninh, nghe Bạch Ninh muốn làm trang sức cho người khác nữa rồi. Trang Nhã Khinh nhìn thấy Bạch Ninh, Bạch Ninh , làm việc cho Trang Nhã Khinh.

      Trang Nhã Khinh câu nào cũng làm Bạch Ninh đồng ý.

      Trang Nhã Khinh đưa bản thiết kế thời đại học của Thiển Thiển cho Bạch Ninh, bản thiết kế kia cũng từng lấy được bằng khen đấu trường quốc tế. Bạch Ninh vừa thấy nó mắt lập tức sáng lên.

      Cuối cùng Trang Nhã Khinh vẫn chuyện:“Tác giả của bản thiết kế này chính là nhà thiết kế của chúng tôi. Tôi biết tìm ấy rất nhiều năm rồi.” Cái này cũng xem như là tác phẩm của Thiển Thiển, sau khi rời , Thiển Thiển lập gia đình rồi.

      Bạch Ninh cứ như thế mà đáp ứng Trang Nhã Khinh. Thiển Thiển liều mạng thiết kế, Bạch Ninh lại thích bản thiết của Thiển Thiển như thế, tự nhiên chỉ cần Thiển Thiển đưa bản thiết kế ra, Bạch Ninh lập tức ngựa dừng vó bắt đầu chế tác, cho nên Bạch Ninh cũng thoải mái hơn Thiển Thiển bao nhiêu. Thiển Thiển dùng trí não, Bạch Ninh bán sức lao động.

      Lúc này chắc hai người vẫn tham công tiếc việc. biết có được nhân viên như vậy có may mắn hay là bất hạnh đây.

      “Cũng giữa trưa rồi, hai người có thể nghỉ ngơi chút ?” Quả nhiên ngoài dự đoán của Trang Nhã Khinh, vừa lên thấy hai người đều vùi đầu vào làm.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 59: Bé con, con lừa ta.
      Editor: Búnn.

      "Nhã Khinh, đến đây xem vòng tay mình vừa mới thiết kế, cậu xem có được ?" Mạc Thiển Thiển hưng phấn gọi Trang Nhã Khinh. Hôm nay lúc gặp đôi nhau hề cố kỵ ôm hôn đường cái, bỗng nhiên có linh cảm, sau đó xuất vòng tay này.

      Trang Nhã Khinh biết thiết kế, nhưng là , đương nhiên là có khiếu thẩm mĩ thiên phú. Trang Nhã Khinh vừa thấy bản thiết kế kia bị mê hoặc.

      Thiết kế cũng quá phức tạp, mà ngược lại đơn giản hơn rất nhiều. Chính là sử dụng rất nhiều trái tim lớn đều làm thành vòng tay, nhưng mặt những hình trái tim này lại khắc thêm chút hoa văn tương đối độc đáo. Hơn nữa tại những nơi xen kẽ, những hình kia cũng phải là hình trái tim, chính là hai hình tròn lớn đều. mặt hai vòng tròn lớn này đính rất nhiều hình hơn, nếu Trang Nhã Khinh đoán sai đó chính là vụn kim cương."Hai vòng tròn này là nhẫn sao?"

      "Ừ, tâm đầu ý hợp, đan xen vào nhau." Mạc Thiển Thiển gật đầu."Cái này có lẽ là quà tặng phái nam đưa cho phái nữ, là vòng tay xinh đẹp nhất. Cũng giống như vậy, phái nữ cũng có thể đưa tay mở vòng này ra, chính là hai chiếc nhẫn. Thấy , hai chiếc nhẫn lớn giống nhau như vậy chính là đôi nhẫn kim cương tình nhân."

      "Rất được."

      "Mình biết là cậu thích mà."

      "Làm sao có thể thích thiết kế của Thiển Thiển đây."

      Bạch Ninh tới, nhìn bản thiết kế đặt bàn." vẽ xong rồi sao? Vậy đưa cho tôi ." xong, lập tức cầm lấy bản thiết kế.

      Trang Nhã Khinh cướp bản thiết kế trước bước, bỏ vào túi mình. "Hai người các cậu chính là người làm việc đến điên cuồng, vẽ cái gì mà vẽ? Tất cả mọi người đều tan tầm, chỉ có hai người vẫn mất ăn mất ngủ. Để hai người mang ra ăn là được."

      "Những người làm chủ khác đều hy vọng công nhân của mình mất ăn mất ngủ mà công tác tốt, tốt nhất là cơm cũng cần ăn, cần ngủ, người giúp việc theo giờ ngày làm hai mươi tư giờ là tốt nhất. Tại sao lại khác như vậy." Bạch Ninh lấy phần thức ăn, say sưa ăn ngon lành. Dù sao bây giờ cũng để ta làm, việc cần làm bây giờ chính là ăn, vừa đúng lúc đói bụng. Cũng phải , đúng là tài nấu nướng của Trang Nhã Khinh rất tốt. Gặp bà chủ như vậy cũng tồi.

      "Thiển Thiển, đừng quên cậu còn có đứa , nên liều mạng như vậy." Trang Nhã Khinh nhắc nhở.

      Mạc Thiển Thiển cũng ngoan ngoãn ăn cơm rồi.

      Trang Nhã Khinh hài lòng gật đầu, bây giờ mới khai trương lâu, công việc nhận làm cũng tăng lên. ra phần lớn vẫn dựa vào những người tới lúc khai trương, về sau mọi người nhận ra trang sức đắt tiền ở Thiển Nhã rất tốt, cho nên trang sức Thiển Nhã càng thêm náo nhiệt, đương nhiên cũng làm cho trang sức Minh Tâm thêm vắng vẻ.

      Trang Nhã Khinh tán thưởng tài năng của Hoàng Bột, cũng từng qua đó ám chỉ Hoàng Bột đến đây làm việc, nhưng Hoàng Bột cũng từ chối rồi. Trang Nhã Khinh cũng miễn cưỡng, càng thêm tán thưởng Hoàng Bột. Nếu Hoàng Bột dễ dàng đáp ứng như thế, chừng còn khinh thường Hoàng Bột đó.

      Từ khi ra ngoài với Mạc Thiển và Bạch Ninh, Trang Nhã Khinh lại bắt đầu nhàn rỗi có việc gì làm. Sau khi giục hai người ăn cơm xong, Trang Nhã Khinh lại , lâu rồi đến thăm ông nội Tiêu, biết cơ thể ông nội Tiêu khôi phục được như thế nào rồi.

      Lên thẳng tầng thứ hai mươi tám, Trang Nhã Khinh ấn chuông cửa, Tiêu Dật Phàm ở bên trong nhanh chóng ra mở cửa. Trang Nhã Khinh nhìn thấy người đàn ông ngồi sô pha trong phòng khách.

      chỉ nhìn sau lưng cũng nhận ra dáng ngồi của người đàn ông đó rất nghiêm chỉnh, lưng thẳng, ăn mặc vô cùng giản dị, chính là áo sơmi và quần bò. Từ phía sau có thể nhìn thấy màn khói mờ ảo bay lên, cần hỏi Trang Nhã Khinh cũng nhận ra đó là xì gà Brazil chính tông. người cực đoan. Ăn mặc giản dị, dáng ngồi nghiêm túc, nhưng lại hút xì gà mắc tiền. Những điều này vốn nên xuất cùng lúc vậy mà lại xuất cùng lúc, hơn nữa Trang Nhã Khinh cũng hiểu được chuyện này là đương nhiên, giống như người đàn ông ngồi đằng kia trời sinh như vậy.

      Trang Nhã Khinh cảm nhận được loại cảm giác quen thuộc.

      Lúc vào, cuối cùng Trang Nhã Khinh cũng thấy đối phương. Là ấy, Cố Triệt. Hai người có duyên gặp mặt, bạn bè bèo nước gặp nhau. Cùng nhau ăn cơm bữa, Trang Nhã Khinh cũng coi đối phương là bạn bè rồi.

      " nghĩ tới đây cũng có thể gặp . Quân nhân cũng tới những chỗ như thế này sao?” Trang Nhã Khinh cảm thấy người đàn ông này phù hợp với sòng bạc chút nào. Cố Triệt là loại người có nghị lực, người chính trực, gặp được ở sòng bạc là ngoài ý muốn.

      “Có chút việc phải làm.” Cố Triệt cười cười, cũng cảm thấy bất ngờ khi gặp Trang Nhã Khinh ở đây. Dù sao Trang Nhã Khinh nổi tiếng cũng là nhờ nơi này, làm sao có thể biết chứ.

      “Hai người biết nhau sao?” Người cảm thấy bất ngờ nhất là Tiêu Dật Phàm. Tiêu Dật Phàm nhớ rất , hình như ngoại trừ người phụ nữ kia ra hình như Cố Triệt chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Cùng lúc đó Tiêu Dật Phàm cũng cảm thấy căng thẳng và lo lắng. Còn về phần lo lắng chuyện gì ngay cả bản thân cũng , chỉ là muốn Trang Nhã Khinh biết Cố Triệt.

      “Ừ, từng gặp mặt hai lần.”

      “Haha, hơi bất ngờ chút.” Lời này là Tiêu Dật Phàm với Cố Triệt. Chỉ gặp hai lần mà có thể đạt tới trình độ như vậy, vậy càng bất ngờ hơn.

      Cố Triệt gì mà chỉ cười thôi.

      “Hai người chuyện , tôi gặp ông nội Tiêu.” Theo trực giác của Trang Nhã Khinh, nhất dịnh bọn họ chuyện chính , bản thân nên biết điều, chủ động tránh mặt.

      Lần này Tiêu Mục hoàn toàn khác thường với hai lần trước, còn chỉ có thể nằm yên giường được nữa. Trang Nhã Khin gõ cửa, Tiêu Mục biết là Trang Nhã Khinh đến đây, trực tiếp để Trang Nhã Khinh vào. “Bé con, lâu như vậy mà đến thăm lão già ta.” Tiêu Mục cười vô cùng khỏe khoắn. Lúc này, Tiêu Muc ở trong phòng luyện thi pháp.

      phải con bận quá sao. Xem ra cơ thể ông phục hồi rất khá.” Chỉ là chân vẫn chư tốt hoàn toàn, nhưng cũng khá vui rồi, đây chính là chuyện hai ngày này.

      “Tất nhiên rồi, thuốc của con rất thần kỳ. Tác dụng cũng rất nhanh. Ta phải tiết kiệm chút, lưu lại ít để Phàm Nhi cưới được cháu dâu về.”

      “Vâng, có cái này là có thể cưới được vợ về rồi.” Chưa đến chuyện Tiêu Dật Phàm là kim cương vương lão ngũ (1), chỉ cần kẻ nghèo hèn, chỉ cần giọt thuốc này cũng có thể lừa được vợ xinh như hoa như ngọc về. “Ông nội Tiêu, hôm nay con tới đây cũng phải chỉ để chuyện phiếm với người đâu ạ.”

      “Haha, ta biết. Lúc trước, con tới tìm ta phải vì mục đích đó sao? Bé con muốn đánh cược gì nào? Đánh ngang tay với Phàm Nhi, vậy phần thắng cũng lớn đâu…”

      “Thắng thua cũng quan trọng.”

      “Sư phụ con tuyệt đối cho là như vậy.’

      “Haha, ông ấy cũng làm gì được con. Chúng ta chơi bài được ?”

      “Được.”

      Trang Nhã Khinh chơi rất nhiều ván với Tiêu Mục, chơi vui vẻ từ giữa trưa đến tận tối, phải tất cả các ván đều hòa, mà là hai người dù thắng hay thua đều như nhau. Ví dụ như dự định ba ván thắng hai, lại cứ ván thắng, ván thua, ván hoa. Sau đó, chuyển sang năm ván thắng ba, lại hai thắng hai thua hòa. Tùy tiện chơi gì cũng như thế, còn kỳ lạ hơn lần trước chơi với Tiêu Dật Phàm.

      Trang Nhã Khinh cầm cái cốc kia, ánh mắt lợi hại, bàn tay xinh đẹp bắt đầu di chuyển, hoàn toàn thấy , động tác rất nhanh. Hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt.

      Chỉ nghe thấy thanh dao động trong chiếc cốc Cuối cùng Trang Nhã khinh úp chiếc cốc lên bàn:“Đoán ạ.”

      Bên trong cốc tổng cộng có 6 xúc xắc, là sáu mặt, xác suất đoán trúng là rất , vô cùng . có cách nào khác, chúng có thể chơi xem có thể phân thắng bại hay .

      điểm.”

      Sao lại có thể là điểm được? Bên trong là 6 cái xúc xắc, nhất cũng phải là sáu điểm chứ.

      Trang Nhã Khinh lấy cốc ra, bên trong quả nhiên là điểm. Bởi vì sáu cái xúc xắc cùng nằm chỗ. Trang Nhã Khinh cười đắc ý. “Cuối cùng người cũng thua.”

      Tiêu Mục chân tướng. “Ta thua ở chỗ nào ?”

      “Mặc dù sáu cái xúc xắc ở cùng chỗ, từ phía nhìn xuống điểm, nhưng nó vẫn là sáu điểm. Bởi vì cho nên dù có chồng lên nhau, nhìn thấy nhưng chẳng nhẽ nhìn thấy đếm những cái xúc xắc ở bên dưới sao?”

      “Bé con, con lừa ta. Ta nghĩ, nếu ta là sáu điểm, con nhất định ràng thấy là 1 điểm, tại sao có thể là sáu điểm, có phải ?” Tiêu Mục giận quá hóa cười.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60: Lần tính toán quyến rũ này thất bại rồi sao?
      Editor: Búnn.

      "Haha, chuyện này đều bị ông nhìn ra rồi. Vậy , ông nội Tiêu thua mà vẫn chịu nhận sao?"

      "Chịu thua, chịu thua. Cái đồ quỷ lanh lợi, lão già như ta thể lại con."

      Cuối cùng cũng thắng, mặc dù thắng như vậy là vẻ vang, nhưng dù sao vẫn thắng có phải . Lúc này Trang Nhã Khinh mới chú ý Tiêu Dật Phàm và Cố Triệt ở sau lưng , tránh khỏi bị giật mình: "Hai người đứng ở đây lúc nào vậy?"

      "Sau khi hai người bắt đầu chơi lâu." Tiêu Dật Phàm trả lời.

      "A...Vào cũng có tiếng động, quỷ sao?"

      "Đấy là do quá chuyên tâm nên nghe thấy. Hai người quá là tuyệt vời đó." Tiêu Dật Phàm cảm thán . Trước kia thường đánh bài với ông nội, về sau biết tay ông nội để cử động được mới thôi, chưa bao giờ thắng được ông nội. Trước khi gặp Trang Nhã Khinh, thể vượt qua ông nội chính là tiếc nuối của .

      "Rất tuyệt." Cố Triệt chỉ đúng hai chữ, nhưng tán thưởng trong mắt lại cực kỳ ràng. vốn tin những điều báo chí đăng về Trang Nhã Khinh. Dù sao truyền thông bây giờ đều thích thổi phồng mọi chuyện lên. Tựa như, vốn bị cướp, người thành bé đó bị cường bạo, người lại thành bé đó sau khi bị cường bạo rồi bị mang thai. Còn khoa trương hơn chính là có người viết thành đứa trẻ vô tội của bé đó bị sảy mất. Chuyện đó tận mắt chứng kiến, còn nhiều ví dụ khác bị truyền thông biến thành chuyện chẳng ra sao cả. Nhưng bây giờ xem ra, cảm thấy truyền thông viết còn chưa đủ.

      Từ trước đến nay vẫn cảm thấy đánh bạc là chuyện đáng xem thường, nhưng hôm nay thấy thành thạo trong động tác siêu phàm của ông Tiêu và Trang Nhã Khinh, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy rung động.

      Lúc này Trang Nhã Khinh mới khởi động điện thoại. Ngay sau đó có thông báo, của Đại sư huynh, Nhị sư huynh, còn có Thiển Thiển, chỉ có của Tiểu sư huynh.

      Trong thời gian dài, Tiểu sư huynh vẫn sớm về trễ, cũng đâu làm gì. Trang Nhã Khinh loại cảm giác bất lực mãnh liệt. Sư huynh từ lớn lên cùng nhau, bỗng nhiên trở nên xa lạ quen như vậy, nếu Trang Nhã Khinh khó chịu đó là giả.

      "Làm sao vậy?" Tiêu Dật Phàm nhìn thấy Trang Nhã Khinh như vậy có chút yên lòng, quan tâm hỏi.

      Lúc này Trang Nhã Khinh mới phát mình thất thố, tại sao lại có thể thất thần ở đây được." có chuyện gì, bây giờ muộn rồi, tôi về trước đây."

      "Cùng ăn cơm được ?"

      " được rồi."

      "Vậy được rồi, Triệt, tiễn Khinh Khinh ." Cố Triệt chuẩn bị làm như vậy, nhưng bỗng nhiên lại muốn nữa.

      "Có chuyện gì sao?"

      " có chuyện gì, Khinh Khinh, thong thả, Triệt, ở lại ăn bữa tối nhé." Tiêu Dật Phàm . Tiêu Mục cười thầm trong lòng. Thằng nhóc này, cuối cùng cũng thông suốt rồi. Nhưng bé con sao đây, biết cháu mình có thể làm nó rung động được đây.

      " được, tôi còn có việc. Cậu suy xét cân nhắc chuyện tôi vừa nhé." Cố Triệt ra ngoài với Trang Nhã Khinh.

      "Mặc dù tôi biết nên hỏi, nhưng tôi rất tò mò. có quan hệ như thế nào với Tiêu Dật Phàm? Chuyện hai người vừa mới là gì?" Trong thang máy, Trang Nhã Khinh hỏi Câu lòng hiếu kỳ hại chết con mèo sai.

      Cố Triệt ngờ Trang Nhã Khinh hỏi thẳng như vậy, hơi bất ngờ, sau đó . "Quan hệ trước kia của tôi và cậu ta là cấp cấp dưới, tôi đến tìm cậu ta hỗ trợ. Cụ thể chuyện gì, tôi thể ở đây, là cơ mật quốc gia."

      "Cơ mật quốc gia gì mà cần dân cờ bạc như Tiêu Dật Phàm? phải quốc gia còn nhân tài nữa sao. Trong mắt Trang Nhã Khinh, Tiêu Dật Phàm nhiều nhất cũng chỉ có dáng vẻ xinh đẹp chút, kỹ thuật đánh bài lợi hại chút, có tiền chút, cộng thêm lòng hiếu thuận chút, cũng có ưu điểm gì quá lớn, ít nhất trong cách nhìn của Trang Nhã Khinh là như vậy.

      Haiz, nếu gặp người đàn ông nhiều ưu điểm như vậy, rất nhiều phải cười tươi như hoa, nhưng Trang Nhã Khinh lại như vậy. Hay là do bên người có nhiều người đàn ông tốt sao?

      Cho nên mới , muốn có người đàn ông tốt cần phải bồi dưỡng.

      "Tiêu Dật Phàm, chính là nhân tài mà quốc gia cần." sai, nhưng mà, chí hướng của Tiêu Dật Phàm ở đây, nếu nếu địa vị trong quân đội của cậu ta nhất định thấp hơn .

      Trang Nhã Khinh cũng nghi ngờ, thể đánh giá con người qua vẻ ngoài, hơn nữa, dáng vẻ của Tiêu Dật Phàm khá tốt.

      "Hôm nay tôi lái xe, nếu phiền đưa tôi về được ?" Trang Nhã Khinh, cố gắng trá hình quyến rũ Cố Triệt sao?

      (Nhã Nhã: Phi, phải do bà viết vậy sao, người ta ràng lái xe đến.

      Mạn Mạn: vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, tôi lái xe đến lái xe đến, như vậy hai người làm sao có thể cùng nhau?)

      " thành vấn đề."

      Trang Nhã Khinh cảm thấy cảm giác ngồi xe Hummer hoàn toàn khác. phải vì ngồi xe Hummer thoải mái hơn ngồi Maserati, chính là khí khác nhau. Cảm giác bên trong Maserati là thời thượng, sang trọng. Mà Hummer hề thu hút, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc, trang trọng. Quả nhiên là xe mà quân nhân lái.

      "Nhìn dáng vẻ của giống như là rất vui vẻ?" Cố Triệt lại toạc ra.

      "Có chút. Cảm giác trước kia là cưỡi phụ nữ, cuối cùng cũng chuyển thành cưỡi người đàn ông nam tính, nên có chút vui vẻ." Trang Nhã Khinh trêu chọc.

      Quả nhiên, Cố Triệt bị ngôn ngữ mạnh mẽ của Trang Nhã Khinh dọa sợ, thêm nữa. Nếu tiếp tục biết Trang Nhã Khinh những chuyện gì nữa.

      Trang Nhã Khinh đến trang sức Thiển Nhã, sau về biệt cùng với Mạc Thiển Thiển. Đến cổng biệt thự đúng lúc Phá Trần vừa mới về nhà.

      Trang Nhã Khinh thấy Phá Trần, nhưng cũng thân thiết gọi tiếng 'Tiểu sư huynh' giống như trước đây, mà làm như thấy. Trang Nhã Khinh phát ra vẻ đau khổ trong mắt Phá Trần. Bởi vì ngay cả cái liếc mắt Trang Nhã Khinh cũng cho Phá Trần, nếu ánh mắt Trang Nhã Khinh dừng lại chút thôi cũng có thể nhận ra. Nhưng lại bị lực quan sát hết sức nhạy cảm của Cố Triệt phát .

      "Tôi vào trước, tạm biệt."

      "Ừ, tạm biệt." Cố Triệt bao giờ quan tâm đến việc riêng tư của người khác, cho nên gì nữa. Người con trai kia có thể là bạn trai của Trang Nhã Khinh, thấy Trang Nhã Khinh được người đàn ông khác đưa về, nên biểu như thế kia cũng là bình thường. Hơn nữa, hình như Dật Phàm cũng thích Trang Nhã Khinh. Cho dù Trang Nhã Khinh là bạn của ai, làm chuyện cướp đoạt người phụ nữ của người khác, đặc biệt là phụ nữ của em, làm được. Dù rằng Trang Nhã Khinh rất ưu tú.

      Xem ra, cần lo lắng thay bạn tốt chút, bản thân cần phải giữ khoảng cách với . muốn bị liên lụy cách tốt nhất chính là giữ khoảng cách với .
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :