1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 51: Mặt dày mày dạn có nghị lực.
      Editor: Búnn.

      Đây phải là lần đầu tiên Trang Nhã Khinh đến chợ. thích mua đồ ăn ở siêu thị, cảm thấy đồ ăn ở siêu thị tươi ngon như ở chợ.

      Mặc dù có người , đồ ăn ở chợ qua kiểm tra đo lường, thuốc trừ sâu có khả năng vượt chỉ tiêu, đồ ăn ở siêu thị an toàn hơn chút. Nhưng Trang Nhã Khinh lại cảm thấy đồ ăn ở siêu thị an toàn bằng ở chợ, quan trọng là Trang Nhã Khinh có thể phân biệt được đồ ăn có bị phun quá nhiều thuốc . Như vậy, ở gần đó có nông dân bán thức ăn tốt, có vẻ tự nhiên hơn chút.

      Trang Nhã Khinh dừng lại mua khoai lang ở quán phía trước. Người bán khoai lang chính là bà cụ 60 tuổi. Bà cụ thấy có cơ hội bán hàng được, mình ở đây tới giữa trưa, vậy mà bán được củ khoai lang nào. Thấy Trang Nhã Khinh dừng xe trước quầy, bà cụ cảm thấy có hy vọng, bầu trời có thể sáng hơn rồi.

      "Tiểu thư, chọn khoai lang , toàn bộ đều là do tôi tự trồng, dùng thuốc trừ sâu, vừa thơm lại vừa giòn, ăn rất ngon đó."

      Trang Nhã Khinh ngồi xổm xuống, chọn mấy củ khoai lang, đưa cho bà cụ 100 đồng.

      Tay bà lão run rẩy cầm tiền, lấy chút tiền lẻ từ trong túi ra, nhưng lại đủ tiền tẻ. Nhưng thể bỏ qua chuyện buôn bán, bà cụ cực kỳ khó xử."Tiểu thư, xem có tiền lẻ ? Tôi có tiền lẻ."

      " cần tìm nữa, cháu cảm thấy sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, bà bán cho cháu khoai lang dùng thuốc chính là bảo đảm sức khỏe cho cháu, chỗ này đáng giá 100 đồng." Trang Nhã Khinh cười , xách túi khoai lang ra khỏi quầy khoai lang.

      Mọi người thấy Trang Nhã Khinh hào phóng như vậy, cũng nghe thấy lời của Trang Nhã Khinh, tất cả mọi người tranh nhau hô.

      "Tiểu thư, chọn cải trắng của tôi , tuyệt đối sử dụng thuốc.”

      "Tiểu thư, chọn cà chua của tôi , dùng thuốc."

      "Tiểu thư, chọn của tôi ..."

      Trang Nhã Khinh nhìn nhìn, để ý đến bọn họ. Đừng tưởng nhận ra, tưởng
      là người coi tiền như rác sao? Cải trắng kia, vừa to lại vừa đẹp, làm gì có chuyện dùng thuốc. Cà chua kia cũng vậy, đỏ như thế, phải dùng thuốc kích đỏ sao?

      Làm cái gì cũng hy vọng mình kiếm được lợi nhuận cao nhất, nông dân cũng vậy. Những dược phẩm hóa học này khiến rau dưa hoa quả nhanh lớn chút, nhìn vừa to, vừa đẹp. Nhưng những loại thuốc hóa học này chính là thuốc hóa học, tác dụng phụ của nó rất lớn.

      Dạo gần đây, phải là Melanin là nước cống ngầm, loại nào phải chất gây ung thư? Điều là những người buôn bán hy vọng có số tiền lãi kếch sù gây ra.

      Trang Nhã Khinh tùy tiện mua chút thức ăn chưa từng sử dụng thuốc, hoặc lượng sử dụng tương đối ít, sau đó xách toàn bộ túi về nhà.

      Từ rất xa, Trang Nhã Khinh nhìn thấy có vài người vây quanh xe mình. Lại có thể là nhóm người Trần Khải. Trang Nhã Khinh cười trào phúng, quả nhiên muốn mặt dày mày dạn phải có nghị lực.

      “Tôi còn nghĩ xem để xe ở đây rồi đâu, hóa ra là mua thức ăn. Sao thế, nhìn giống người biết nấu ăn chút nào đấy.” Trần Khải tựa người vào đầu xe, miệng ngậm điếu thuốc, biết hãng thuốc nào.

      “Tránh ra, đừng làm bẩn xe của tôi.” muốn phí lời vô ích.

      “Tính khí lớn nha.” Trần Khải chính là tránh ra. Vừa rồi để Trang Nhã Khinh chạy thoát, bây giờ chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, còn sợ bắt được Trang Nhã Khinh sao?

      “Sao thế, hết đau rồi sao?” Trang Nhã Khinh nhìn về phía chỗ kia của Trần Khải, Trần Khải che chỗ đó theo bản năng. Sau đó phát động tác này của mình rất đẹp, lại buông tay ra.

      “Vẫn còn đau, nhưng em có thể giúp tôi hết đau đó.” Trần Khải cười đủ thô tục. “Các em, lên. Nếu lần này lại để ta chạy thoát, các người tự mổ bụng tự sát .” Trần Khải dương dương tự đắc, cho rằng mình tính toán hoàn mỹ rồi.

      Chỗ này các chợ rất gần, đây chính là nơi mà phần lớn công nông dân thường lại. Trần Khải sợ hãi, ban ngày ban mặt, hơn nữa người lại rất nhiều, nhưng ta thèm để người khác vào mắt.

      Có điều là, Trần Khải sợ cũng là có nguyên nhân. Thứ nhất, cha ta là cục trưởng cục cảnh sát, dù có xảy ra chuyện gì cũng có cha ta chùi đít, cho nên lá gan của Trần Khải mới lớn như vậy. Thứ hai, trong xã hội đại này, thân thiết, làm gì người nào từ bỏ tính mạng của mình cứu hoàn toàn quen biết, nhiều người cao to như vậy, dù có tâm nhưng cũng có lá gan kia.

      Trần Khải dựa vào hai điểm này. Nhưng Trần Khải tính toán sai rồi, chính là câu vừa rồi kia.

      Trang Nhã Khinh túm lấy sơ hở duy nhất của ta, hét lên. “Cứu tôi với, người nước R cường bạo con ...”

      “Mẹ nó, linh tinh cái gì đấy.”

      “Cứu tôi với, bất lịch . Người nước R chỉ muốn chiếm lãnh địa nước ta, còn muốn cường bạo dân lành, tất cả mọi người là người nước Z, giúp tôi với...” Trang Nhã Khinh vừa kêu to, vừa khóc lóc, ngoại trừ những nhóm người của Trần Khải những người khác đều vô cùng vô cùng tức giận.

      “Nước R khốn kiếp, bọn họ là người nước R.”

      “Nếu nước R muốn đến cướp đoạt lãnh thổ của nước ta, lại còn muốn làm như vậy với người trong nước ta như vậy.”

      “Bọn họ còn mặt mũi tới nước Z sao, để chúng ta vào mắt rồi.”

      “Đánh chết đám người nước R, đánh chết đám người nước R.”

      Mọi người vốn thờ ơ lạnh nhạt bỗng nhao nhao lên, có người cầm cuốc, có người cầm xẻng, cái gì tiện tay lấy cái đấy, vây đám người Trần Khải lại.

      “Các người muốn làm gì? Muốn tạo phản có phải ?” Trần Khải vẫn còn ra vẻ uy nghiêm quát. Những thứ nông dân biết tự lượng sức mình này.

      Nhưng người càng ngày càng nhiều, nhóm người Trần Khải càng có vẻ bé. Cuối cùng Trần Khải cũng sợ hãi, lớn tiếng giải thích. “Tôi phải là người nước R, tôi là người nước Z, tôi là người nước Z.”

      tin, tôi vừa nghe thấy nếu thuộc hạ để vị tiểu thư kia chạy phải mổ bụng tự sát.”

      “Tôi cũng nghe thấy.”

      “Thiếu gia, làm sao bây giờ.” ra bọn họ chính là người bảo vệ Trần Khải. đến đây, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn rơi. Nhiều người như vậy, mỗi người chỉ cần nhổ ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết bọn họ.

      “Có thể làm gì bây giờ? Gọi điện cho cha tôi, để ông ấy dẫn người của cục cảnh sát đến đây trấn áp.” Mấy người bọn họ làm sao có thể đánh thắng được nhiều người như vậy. Bây giờ chỉ có thể kéo dài thời gian thôi.

      Trang Nhã Khinh xuyên qua đám người, tặng cho Trần Khải nụ hôn gió, cười lớn lái xe rời khỏi chỗ này. cần lo lắng Trần Khải bị đánh chết, tuy hiệu suất làm việc của cục cảnh sát chậm, nhưng trường hợp của con trai cục trưởng rất nhanh. Nhiệm vụ của là về nhà, làm bữa tiệc lớn.

      Con nhóc chết tiệt. Tôi nhất định bỏ qua cho .
      Last edited by a moderator: 23/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 52: Chuyện riêng của em nên hỏi nhiều.
      Editor: Búnn.

      "Tại sao đồ ăn lại bị vụn như vậy? Có phải để cho mua thức ăn cho nên mới mua những thứ này cho chúng tôi ăn đúng ?" Tiêu Dật Phàm nhìn thức ăn trong tay Trang Nhã Khinh. Những thứ này có phải ở chợ ai mua cho nên Trang Nhã Khinh mới nhặt về ?

      " nhảm, bản thân tôi cũng muốn ăn. Có lỗ sâu đục, cà chua , nhưng những thứ này dùng thuốc hóa học, ăn cũng phải tươi chút. Có ăn ? ăn tôi vứt ." Trang Nhã Khinh cầm đồ ăn tới thùng rác ở bên cạnh, làm bộ muốn vất .

      Tiểu Nguyệt chạy vụt qua đây ôm lấy chân của Trang Nhã Khinh."Dì, thầy thể lãng phí thức ăn do các bác nông dân vất vả mới trồng được nha...Mặc dù những chỗ này con cảm thấy giống như dùng mồ hôi để trồng. Nhưng thầy thức ăn đều là mồ hôi, cơm cũng là mồ hôi."

      Trang Nhã Khinh ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích."Tiểu Nguyệt, chuyện này thể giải thích như thế...Mấy thứ này là do các bác nông dân vất vả lao động, chảy rất nhiều mồ hôi mới sản xuất ra, cái này phải mồ hôi mà là rau củ quả nhé. Giống như Tiểu Nguyệt dùng chất dẻo cao su để dựng nhà đó, có phải Tiểu Nguyệt cũng bị chảy mồ hôi ?" Trang Nhã Khinh thấy bàn uống nước có ngôi nhà xiêu xiêu vẹo vẹo được làm bằng chất dẻo cao su, cái đấy phải do Tiểu Nguyệt làm ai làm đây.

      "Vâng, con biết rồi."

      "Tiểu Nguyệt thông minh."

      Tiêu Dật Phàm đón thức ăn trong tay Trang Nhã Khinh, ra phải tất cả đều là rau củ quả, Trang Nhã Khinh còn mua hai con cá."Chỉ có cá, toàn bộ đều là rau củ quả. tính toán quá kỹ lưỡng rồi."

      "Tôi đảm bảo cảm nhận được đây là phúc khí của ."

      "Được, Tiêu Dật Phàm tôi có phúc khí."

      Nhìn Trang Nhã Khinh mình bận rộn trong phòng bếp. Tiêu Dật Phàm có loại cảm giác, chính là hai người vợ, người chơi với con ở phòng khách, người nấu cơm. Cảm giác như vậy, vui vẻ...

      “Muốn tôi giúp tay ?” ra Trang Nhã Khinh rất quen thuộc, cũng cần ai phải hỗ trợ. Nhưng Tiêu Dật Phàm lại cảm thấy, mọi người đều có chuyện làm, chỉ mình ta có, nên cảm thấy tiện.

      “Vào , giết cá.” Có người hỗ trợ, Trang Nhã Khinh hoàn toàn khách khí.

      “Tại sao mua con giết rồi? Hoặc là mua xong bảo người ta giết cho.”

      tươi.” Trang Nhã Khinh đun nước sôi đổ lên cà chua, sau đó nhàng lột bỏ vỏ cà chua, phương pháp này rất khó làm cách hoàn hảo. “Ông nội Tiêu đâu?” Hôm nay đến lâu như vậy mà chưa gặp ông nội Tiêu.

      “Vừa để vận động chút, nên sáng tôi đưa ông đến nhà bạn, tối tôi đón ông về.” Tiêu Dật Phàm cuộn tay áo lên bắt đầu nghiệp giết cá.

      Trang Nhã Khinh thấy trong tủ lạnh nhà Tiêu Dật Phàm có thịt gà và trứng gà, cho nên nhất định phải tận dụng, nếu để lâu cũng tốt.

      Tùy tiện làm quả trừng chiên cà chua, đĩa củ cải đường, bát khoai lang ướp đá, đĩa thịt gà kho, còn có canh rau chân vịt là được rồi.

      “Mặc dù đều là vài món ăn gia đình, nhưng mùi vị rất ngon, Tiêu Dật Phàm tôi đúng là có phúc khí.” Có thể cưới này về nhà mới đúng là có phúc khí.

      Vừa đủ ăn, còn chút đồ ăn thừa nào, toàn bộ nước canh cũng được uống sạch. Cái khoai lang đường ướp lạnh kia, cơ bản người lớn mỗi người ăn miếng, còn lại toàn bộ đều đưa vào bụng Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cầm củ khoai lang cuối cùng sung sướng ngồi gặm.

      lát sau, tất cả đều vào bụng của Tiểu Nguyệt. Sau đó thất vọng nhìn đĩa trống bàn. “Dì, tại sao lại hết rồi ạ?”

      “Ừ, hôm nay ăn no chưa?”

      “No rồi, nhưng Tiểu Nguyệt còn muốn ăn.”

      “Lần sau dì lại làm cho con ăn được ? Bây giờ ăn nhiều bụng đau đó...”
      Last edited by a moderator: 23/12/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 53: Em chính là vợ .
      Editor: Búnn.

      Trang Nhã Khinh ngờ, Mạnh Thiệu Phong tìm tới cửa, hơn nữa lúc vừa mới mở cửa bị Mạnh Thiệu Phong ôm vào ngực.

      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh tức giận, có phải Mạnh Thiệu Phong uống nhầm thuốc đúng , vừa gặp ôm , lại còn ôm chặt như thế.

      "Buông Nhã Khinh ra." Mạc Thiển hỗ trợ, nhưng thể khiến Mạnh Thiệu Phong buông tay ra.

      Đúng lúc ba vị sư huynh có ở nhà. Đại sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ, biết đến nước nào, Nhị Sư huynh có việc phải xử lý ở công ty, nhưng còn Tiểu sư huynh, Trang Nhã Khinh biết dạo này Tiểu Sư huynh sớm về trễ làm chuyện gì. Cũng còn cách nào khác, Thiển Thiển biết võ, Trang Nhã Khinh cũng chịu nổi nữa, nắm chặt tay của Mạnh Thiệu Phong, dùng lực bẻ sang bên, ta lập tức buông tay ra. Trang Nhã Khinh còn chưa bỏ qua."Mẹ nó, ghê tởm như vậy, lại còn ôm tôi. Nếu phải bà đây chú ý, có thể ra tay được sao. Mẹ nó, đàn ông hèn hạ." Trang Nhã Khinh nổi giận, vừa tục vừa đá Mạnh Thiệu Phong. Mạnh Thiệu Phong cũng phải là đàn ông trói gà chặt, Trang Nhã Khinh hoàn toàn chưa đá đến ta.

      thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa. Đá tới đúng ? Cả người có võ để làm gì? Bị người khác ức hiếp đầu mà vẫn nhẫn nại, đó phải là tác phong của Trang Nhã Khinh.

      Chỉ thấy Trang Nhã Khinh tung người lên, sau khi xoay tròn vòng, đá cước vào mặt Mạnh Thiệu Phong, ta lảo đảo rồi ngã xuống đất. Trong nháy mắt mặt sưng lên, khóe miệng chảy máu.

      "Mẹ nó, dám giở trò lưu manh với bà đây."

      Mạnh Thiệu Phong bò dậy, dùng ánh mắt chăm chú đầy tình cảm nhìn Trang Nhã Khinh. Càng nhìn càng thấy giống Nhã Khinh, chỉ giọng giống nhau, mà ngay cả ánh mắt cũng giống. Chính là vợ của ta, bà xã của ta.

      Lau máu nơi khóe miệng, Mạnh Thiệu Phong cười dịu dàng." ôm vợ mình, sao thành giở trò lưu manh rồi."

      Trang Nhã Khinh chấn động, Mạnh Thiệu Phong biết chuyện gì chứ? Mặc dù khiếp sợ, nhưng Trang Nhã Khinh cũng biểunói tràn đầy châm biếm và châm chọc. “Tôi này tổng giám đốc Mạnh, bà vợ điên, phải bệnh điên cũng lây chứ, bản thân cũng điên rồi, phải khắp nơi nhận vợ chứ?” Vợ? ta vẫn còn mặt mũi gọi như vậy sao?

      “Nhã Khinh, mặc kệ em có thừa nhận hay , em vẫn là vợ của , đây là chuyện thể thay đổi được.”

      “Mạnh Thiệu Phong, đừng có mà chó điên cắn người. Chứng minh thư của tôi ở đó, tôi mới chỉ có mười bảy tuổi, nghĩ bé mười bảy tuổi có thể kết hôn sao? mắc bệnh hoang tưởng à?”

      “Chứng minh thư cũng có thể làm giả.” Mạnh Thiệu Phong cố chấp cho rằng, Trang Nhã Khinh chính là vợ của ta.

      , tôi giống vợ ở điểm nào?” Khuôn mặt bây giờ hoàn toàn khác với trước kia.

      “Em có thể phẫu thuật thẫm mĩ.” Đúng vậy, Trang Nhã Khinh nhất định từng chỉnh sửa khuôn mặt. Khuôn mặt có thể thay đổi, có thể thay đổi tuổi tác, nhưng giọng và ánh mắt thể thay đổi.

      Trang Nhã Khinh nghĩ ra điểm này đó…

      “Cho dù như thế nào, tôi cũng phải vợ của , tôi mới phải bà điên, tôi có điểm nào giống với bà điên kia chứ?” Trang Nhã Khinh hung hăng liếc Mạnh Thiệu Phong.

      phải, ta phải vợ , vợ là Trang Nhã Khinh, chính là Trang Nhã Khinh em.” thừa nhận nhưng vẫn là vợ ta. điều tra Trang Nhã Khinh, Trang Nhã Khinh bỗng nhiên xuất ở thành phố A, có bất kỳ hộ khẩu hay cái gì khác. Hơn nữa, có tài sản ở thành phố A, hoàn toàn trống rỗng.

      ta điều tra lại thời điểm Trang Nhã Khinh chết, theo người nhìn thấy tận mắt, sau khi tên sát thủ kia giết Trang Nhã Khinh mang thi thể của theo. ta thể nghĩ như vậy. Lúc trước Trang Nhã Khinh chưa chết, sát thủ mang , còn sống. Sau đó, biết Lệ Phương thuê người giết mình. Cho nên phẫu thuật thẫm mĩ quay về, chừng chính là tìm ta báo thù. Điểm ấy hoàn toàn có khả năng.

      “Haha, tôi chuyện với kẻ điên.” Trang Nhã Khinh muốn đóng cửa, nhưng chân Mạnh Thiệu Phong lại chắn ngang, Trang Nhã Khinh có cách nào đóng cửa lại được. Trang Nhã Khinh muốn có nhiều khúc mắc với Mạnh Thiệu Phong, muốn báo thù, nhưng cũng muốn đoạt lại công ty, sau đó khiến cho Mạnh Thiệu Phong và Lệ Phương thân bại danh liệt làm ăn mày, đoạt lại toàn bộ những gì thuộc về người ta. Nhưng có nhiều liên quan đến Mạnh Thiệu Phong là điều muốn.

      “Nhã Khinh, biết em hận , em có thể đánh , mắng , thậm chí có thể giết , nhưng em đừng thừa nhận mình là Nhã Khinh.”

      “Tôi phủ nhận mình phải là Trang Nhã Khinh, nhưng tôi phải vợ . Bây giờ, có thể lặn được rồi, đừng tới quấy rầy tôi, tôi muốn thấy đồ lưu manh như .”

      , trừ phi em có thể chứng minh được em phải vợ , nếu tin.” Chắc chắn Nhã Khinh thể chứng minh, bởi vì chính là vợ của ta, đây là , ai cũng thay đổi được.

      Trang Nhã Khinh thả tay ra, để Mạnh Thiệu Phong vào nhà. Ôm hai tay trước ngực, kiên nhẫn . “Được rồi, muốn tôi chứng minh như thế nào?”

      “Nhìn , ngay cả động tác này cũng giống vợ như thế.” Mạnh Thiệu Phong trả lời ngay, mà nhìn toàn bộ động tác của Trang Nhã Khinh.

      Trang Nhã Khinh tức giận thả tay xuống, để bên hông. “Đừng nhảm nhiều như vậy, , muốn tôi chứng minh như thế nào? Tôi muốn dây dưa vấn đề này với .”

      “Hộ khẩu của em đâu?”

      có.” Lúc trước làm chứng minh thư, ai còn nghĩ đến làm cả hộ khẩu. được, lần sau phải nhờ Dịch Nham hỗ trợ làm bản hộ khẩu mới được.

      có là đương nhiên, vì hộ khẩu của em vẫn ở chỗ .” Mạnh Thiệu Phong lấy hộ khẩu của Trang Nhã Khinh ra từ trong túi áo.

      “Haha, tôi chỉ trùng tên trùng họ với người đây thôi, phải tôi. Tôi phải người ở đây, cũng phải là người thành phố C, hộ khẩu ở quê nhà.” Nhìn tên đây mà dám khẳng định là vợ ta, có khả năng.

      “Tôi vẫn còn cách khác.” Mạnh Thiệu Phong hứng thú nhìn chằm chằm cơ thể của Trang Nhã Khinh, dáng người Trang Nhã Khinh cũng thay đổi rất tốt. Mặc dù ta thích Trang Nhã Khinh phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng hiệu quả phải tốt bình thường. mười năm rồi ta chưa được gần gũi Trang Nhã Khinh.

      Nghĩ đến điều này, Mạnh Thiệu Phong tự chủ có phản ứng. Cơ thể có phản ứng là bản năng của con người.

      Cảm giác bị nhìn như vậy rất là khó chịu. ràng bản thân ăn mặc chỉnh tề, nhưng bị nhìn như vậy giống như mình mảnh vải che thân đứng trước mặt Mạnh Thiệu Phong. “Nhìn cái gì, cẩn thận tôi móc mắt ra. Có phương pháp gì thẳng.”

      “Vợ tôi, đương nhiên còn là xử nữ nữa. Nếu em vẫn là xử nữ, phải là vợ .” Mạnh Thiệu Phong như thế.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 54: Đồ lưu manh biết xấu hổ.
      Editor: Búnn.

      Trang Nhã Khinh nghe thấy câu của Mạnh Thiệu Phong, sau đó nhìn vào mắt của ta, lập tức biết ta nghĩ gì, vô cùng tức giận."Cái đồ lưu manh, biết xấu hổ." Trang Nhã Khinh đẩy Mạnh Thiệu Phong ra khỏi cửa, nặng nề đóng cửa lại. Ngực vẫn lên xuống phập phùng, nhìn biết là tức giận .

      "Nhã Khinh." Mạc Thiển cảm thấy Nhã Khinh bây giờ giống hệt như gà mái xù lông. Rót chén nước mang nó lại cho Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh nhận cốc nước, hớp uống sạch.

      "Các tên khốn kiếp đáng chết kia, lại có thể có ý đồ với mình. Sớm biết vậy cước lên mặt ta kia, nên đá chết ta luôn cho rồi."

      "Ừ, lần sau nếu ta còn làm như vậy, cần do dự, phế ta là được rồi. Đừng tức giận, tức giận vì loại người này rất đáng." đáng. Vừa rồi lúc biết suy nghĩ của Mạnh Thiệu Phong ngay cả cũng muốn đá bay ta, chứ đừng đến Nhã Khinh, haiz.

      Sau khi Mạnh Thiệu Phong bị đuổi ra càng thêm chắc chắn Trang Nhã Khinh chính là vợ mình. Trong lòng vô cùng vui mừng, mặc dù bây giờ vợ muốn gặp ta, nhưng biết vợ mình chết là tốt rồi. Mình còn có cơ hội để vợ quay về bên mình. ta có tự tin kia, Nhã Khinh nhất định vẫn còn cảm tình với mình, nếu ta dễ dàng ra đây như vậy.

      Mạnh Thiệu Phong đoán sai, Trang Nhã Khinh vẫn còn cảm tình với ta, nhưng tất cả đều là hận. Hận ta lừa , hận ta cướp công ty của , hận ta dung túng người đàn bà kia sát hại và đứa của .

      Nghĩ đến người đàn bà kia, Trang Nhã Khinh cảm thấy mình nên tìm thời gian rảnh gặp ta rồi. Có lẽ, nên dùng thuật dịch dung. Cái kia cũng chính là bí kíp gia truyền của sư thúc.

      Mạnh Thiệu Phong đợi ở bên ngoài lúc, thấy Trang Nhã Khinh muốn mở cửa, lấy hiểu biết nhiều năm về Trang Nhã Khinh, cũng biết Trang Nhã Khinh mở cửa, cho nên, tự mình rời khỏi chỗ này.

      Mặc kệ , dù sao cũng biết Nhã Khinh ở đây rồi, Nhã Khinh lại biết bay, khi nào có thời gian, ta lại đến.

      Sau khi Mạnh Thiệu Phong rời , Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt cùng nhau rời khỏi nhà. Mặc dù lập công ty có rất nhiều chuyện có thể làm mạng, nhưng đăng ký công ty vẫn phải đến tận nơi mới có thể ký tên đóng dấu.

      Sau khi đăng ký công ty xong đến phần xét duyệt tài chính gì đấy, mãi cho đến trưa, Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển cùng nhau xem nhà.

      hổ là cửa hàng trang sức lớn nhất thành phố A, bên ngoài được sửa sang lộng lẫy. Thủy tinh Swarovski làm cửa xoay tròn, biển hiệu còn khảm kim cương, Trang Nhã Khinh vừa thấy trợn mắt há hôc mồm. “Mẹ nó, đây là khoe của sao? sợ những người tới đây lấy kim cương sao?” Có ý như vậy sao? Trang Nhã Khinh biết trị an ở thành phố A tốt như vậy đấy, còn có người đến ăn trộm gì đó ở trang sức Minh Tâm.

      phải, những viên kim cương khảm ở đây mặc dù là , nhưng chất lượng tốt, nếu bị trộm cũng đáng bao nhiêu tiền. Bọn họ làm như vậy với mục đích là trưng bày tài lực của bọn họ, sau đó cũng sợ bị trộm , vẹn cả đôi bên thôi.” Mạc Thiển làm nghề này, liếc mắt cái có thể phân biệt ưu khuyết điểm của kim cương. Mỗi người đều có tài năng riêng, về phần phương diện này Trang Nhã Khinh tốt.

      “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ra có cần vào xem trước ?” Phụ nữ trời sinh thích đồ vật như vậy. Vào xem ngoại trừ có thể học hỏi còn có thể nhìn mắt, nhìn xem rốt cuộc trang sức Minh Tâm ở thành phố A có đủ tư cách làm đối thủ của bọn họ . Nghe qua có chút ngạo mạn.

      “Được.” Hai người dắt đứa vào trang sức Minh Tâm. Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển mỗi người vẻ, tất cả đều là thứ nhất thứ hai, nhưng giống nhau ở chỗ đều hấp dẫn ánh mắt của người khác. Hơn nữa với những trang sức được phối hợp với quần áo người cũng đủ cho bảo vệ biết bọn họ có khả năng mua nổi trang sức ở đây . Cho nên Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt dễ dàng vào.

      Mạc Thiển và Trang Nhã Khinh thống nhất, Mạc Thiển hướng về phía những vấn đề về chất liệu, thiết kế được trưng bày ở quầy, bởi vì cũng muốn làm việc này. Chỗ nào cũng có thiết kế của bậc thầy, trang sức Minh Tâm có thể lớn như vậy, khẳng định là có chỗ hơn người. Mạc Thiển cảm thấy được, mình có thể học tập rất nhiều thứ ở đây.

      Trang Nhã Khinh chủ yếu xem những thiết kế bên trong. Ví dụ như những trang sức kia được thiết kế ra sao, nhưng nơi được trang bày các loại trang sức. Điều Trang Nhã Khinh phải làm chính là những thứ này. Haha, trước kia có học chút về thiết kế.

      Tiểu Nguyệt vẫn nhìn những đồ trang sức lấp lánh này, nhìn chớp mắt. Vậy mới , phụ nữ trời sinh thích những thứ lấp lánh phát sáng, trẻ con cũng ngoại lệ.

      Tiểu Nguyệt rất nhanh nhìn trúng cái kẹp tóc. Kẹp tóc kia rất tinh xảo, thiết kế cũng có vẻ độc đáo, mặt hình bướm, cánh bướm còn đính những viên kim cương , “Mẹ, kẹp tóc này rất đẹp, mẹ, con muốn dùng cái này cái tóc.”

      Nhân viên bán hàng cảm thấy có thể bán hàng nên vô cùng tích cực. Trích phần trăm khi bán sản phẩm trang sức cũng đủ vượt qua tháng tiền lương gốc. “Em thích cài tóc này sao? Chị lấy cho em xem được ?” Cười vô cùng dịu dàng. Cũng có cách nào khác, vì trích phần trăm, ấy đúng là phải luyện tập ở nhà rất lâu mới có thể nở nụ cười khiến người ta có ấn tượng tốt nhất.

      Tiểu Nguyệt giữ chặt góc áo của Mạc Thiển, muốn Mạc Thiển . Bé rất thích cài tóc kia, nhìn rất đẹp. “Mẹ, Tiểu Nguyệt muốn kẹp tóc.”

      Mạc Thiển có tiền, lúc rời với Trang Nhã Khinh mình cũng có tiền riêng. Trước kia ở nhà trai chỉ cho chút tiền sinh hoạt, chưa bao giờ cho nhiều. Chiếc cài tóc này nhìn qua rất đắt.

      “Tiểu Nguyệt, chúng ta xem cái khác được ?” Mạc Thiển nhàng hỏi.

      muốn, con chỉ thích cái này thôi.” chịu nổi khẩn cầu của Tiểu Nguyệt, Mạc Thiển quay đầu nhìn chiếc cài tóc kia, giá đến tám vạn, quá đắt. “Quá đắt, chúng là mua được ?”

      , nếu cha ở đây nhất định mua cho con… Huhu… Con muốn cha…” Tiểu Nguyệt bắt đầu khóc lên.

      Mạc Thiển có chút xấu hổ, nhưng cũng có chút đau lòng. Chẳng lẽ trong lòng con mình bằng cha nó sao? Bây giờ Tiểu Nguyệt cũng muốn rời xa ở với cha sao?”

      Lúc bán hàng kia nghe thấy câu ‘quá đắt’ của Mạc Thiển, vẻ mặt khinh thường. Mua được đừng vào. Xem cách ăn mặc, vậy mà là kẻ có tiền. là lãng phí thời gian của ta. “Mua được sớm chút, đừng ngăn cản tôi, tôi đây còn phải bán cho người khác.” chút khách khí xua đuổi khách hàng.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 55: thích người mua giống như bọn họ.
      Edior: Búnn.

      Vốn buồn bực khi bị phân đến khu vực bán đồ dành cho trẻ con, dạo này có mấy người đến vì mua trang sức cho trẻ con đây? Có mấy người mua trang sức cho trẻ con? Cho nên công việc làm ăn vẫn tốt. Nhìn người khác cầm nhiều nhiều nhiều tiền trích phần trăm, mà bản thân mình cũng chỉ có thể ghen tỵ. Hôm nay dễ mới có người muốn mua. Vậy là lại gặp kẻ nghèo, xui xẻo.

      "..." Khi nào Mạc Thiển bị người khác khinh bỉ như vậy, vô cùng tức giận. Muốn mắng người mắt chó nhìn người thấp, nhưng lại nghĩ đến bản thân còn là thiên kim tiểu thư trước kia, người cũng có tiền, bán hàng như vậy cũng sai, cho nên cũng im lặng.

      Trang Nhã Khinh ở bên này nghe thấy Tiểu Nguyệt khóc, vội vàng lại gần, vừa nhìn biết có chuyện gì xảy ra."Tiểu Nguyệt, có phải con thích cài tóc này ?"

      "Vâng."

      "Dì mua cho con có được ?"

      " sao? Cảm ơn dì." Tiểu Nguyệt nghe thấy Trang Nhã Khinh mua cho mình, vui vẻ dừng khóc, hôn lên mặt Trang Nhã Khinh cái. Mạc Thiển nhìn thấy biết có cảm giác gì.

      "Nhã Khinh, cái này tốt lắm." Mình ăn của Nhã Khinh, ở của Nhã Khinh, mặc của Nhã Khinh, bây giờ còn bắt Nhã Khinh mua những đồ đắt tiền này, là vô cùng xấu hổ.

      " phải chúng ta là bạn tốt sao. Nếu trong lòng cậu vẫn còn băng khoăn, coi như mình ứng trước tiền lương cho cậu vậy." Trang Nhã Khinh quay người nhìn nhân viên bán hàng.
      "Chúng ta nên để những người mắt chó nhìn người thấp gì đó quá kiêu ngạo, về sau phải chà bóng mắt chó của ta mới biết điều.”

      phải chỉ là mấy vạn sao, dựa vào cái gì mà tôi như vậy?” Mấy vạn, dựa vào tích góp của mình cũng có thể mua, hừ.

      Trang Nhã Khinh nhìn mấy thứ trong quầy, khinh thường . “Mấy vạn? Gọi quản lý của mấy người đến đây.”

      muốn làm gì?” Quản lý ở đây rất ác.

      thử xem?” Trang Nhã Khinh cười xinh đẹp, dưới lúc nhân viên bán hàng còn chưa lấy lại tinh thần bắt đầu hô to. “Quản lý đâu, quản lý đâu? Lăn ra đây cho bà.”

      Mạc Thiển nhìn, ánh mắt mọi người đều bị Trang Nhã Khinh thu hút qua đây, lôi kéo tay Trang Nhã Khinh. “Nhã Khinh, cậu muốn làm gì?”

      “Giáo huấn người chút thôi, phải biết rằng, dù là ai cũng có thể là khách hàng, mà khách hàng chính là thượng đế. nên cảm thấy người ta mua được hạ thấp người khác, chừng, qua thời gian người ta có thể mua được tất cả mọi thứ ở nơi này.”

      Trang Nhã Khinh vừa xong nghe thấy sau lưng mình truyền đến tiếng vỗ tay. Quay đầu lại thấy người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi. “Lời của vị tiểu thư này, tất cả các người nghe thấy chưa? Ai cũng có thể là khách hàng của các người, mà khách hàng chính là thượng đế của chúng ta.” Người đàn ông quay về phía nhân viên bán hàng .

      “Vị này là quản lý đúng ? biết có phải dạy nhân viên của mình chuyện lễ phép với khách hàng ?”

      “Đâu có, lời bàn tốt đương nhiên người người muốn tham khảo, kỹ thuật tốt người người phải học tập. phải mọi người đều hướng về phía tốt để phát triển sao? Vị tiểu thư này, tôi họ Hoàng, Hoàng Bột.”

      “Quản lý Hoàng, tôi muốn mua tất cả mọi thứ ở đây, nhưng điều kiện duy nhất chính là, sa thải này, xin hỏi, có thể ?”

      “Nhã Khinh, như vậy có phải hơi quá đáng ?”

      “Quá đáng sao? Nếu hôm nay mình có tiền, những người này có thể làm ra những chuyện quá đáng hơn. Có khi còn thóa mạ bọn mình trận, có khi còn gọi bảo vệ đuổi bọn mình ra khỏi cửa, bọn họ đều làm được.”

      “Vị tiểu thư này phải.” Nghe Hoàng Bột vậy, sắc mặt nhân viên bán hàng kia lập tức trắng xanh. “ từ chức, tiền lương tháng này cho , còn nữa, cho phòng tài chính, tôi cấp cho thêm 3000 đồng, về sau, nhớ đánh bóng hai mắt mình.”

      “Vâng.” bán hàng hung hăng nhìn Trang Nhã Khinh, có cách nào khác đành phải rời . Phải hiểu rằng, quản lý Hoàng muốn sa thải người nào sa thải người đó, nếu mình còn cầu tình, ngay cả 3000 trợ cấp kia cũng có. ta mở rộng tầm mắt. Đều là phụ nữ, có tiền tốt lắm sao.

      “Quản lý Hoàng đối xử rất nhân từ với nhân viên.”

      “Coi như là sa thải, cũng phải để lại cho người ta ấn tượng tốt.”

      “Được, tôi mua toàn bộ là mua, gói mấy thứ này lại cho tôi.”

      cần, tôi biết là người có khả năng mua hết chỗ này, mặc dù tôi hiểu được nhưng trang sức này đều có giá trị riêng, đều đáng mua, nhưng vì tức giận mà mua toàn bộ, tôi đồng ý. Trang sức của chúng tôi cần người thích nó đến mua.” ngờ Hoàng Bột lại có thể từ chối. Phải biết rằng ở đây quá nhiều, nhưng cũng có giá trị đến mấy trăm vạn. Hoàng Bột để khách hàng lớn như chạy sao?

      sao?”

      “Trang sức cần phải tìm chủ nhân thực thích chúng.”

      “Quản lý Hoàng là người hiểu trang sức.” Trang sức cần người thích chúng mua, những lời này, thích. Ừ, nếu Hoàng Bột mượn lời của để dùng, vậy sau này cũng ngại mượn câu của ta để dùng.

      “Haha, đâu có.”

      “Thiển Thiển, chúng ta thôi. Chiếc cài tóc này cháu tôi thích, phải là cũng bán chứ.”

      “Đương nhiên phải bán rồi.”

      Sau chuyện này, tất cả mọi người đều nhớ kỹ ba người bọn họ, cũng nhắc nhở chính mình, về sau nếu thấy bọn họ nhất định phải cung kính, ngàn lần cần rơi vào kết cục giống như Phương Nhất.

      “Nhã Khinh…”

      “Trong thẻ này còn mấy chục vạn, cậu muốn mua gì mua thứ đó.” Trang Nhã Khinh đưa cho Mạc Thiển chiếc thẻ, Mạc Thiển lại nhận lấy. Trang Nhã Khinh nhiều lời, trực tiếp nhét vào tay Mạc Thiển. “Thiển Thiển, cậu cần cảm thấy xấu hổ, hoặc vì nhận những thứ của mình mà khó chịu. Mình nghĩ, nếu mình là cậu, cậu là mình, chắc chắn cậu cũng làm như mình thôi. Chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt nhất, của mình chính là của cậu, cần phải phân chia. Đối với kia, có thể bây giờ cậu nghĩ mình quá đáng, nhưng nếu trải qua những điều như vậy, tính tình còn khó chịu hơn nhiều. Mình hy vọng sớm thấy Mạc Thiển vui vẻ trước kia, công chúa Mạc Thiển kiêu ngạo.”

      Sau khi nghe Trang Nhã Khinh xong, cuối cùng Mạc Thiển cũng nghĩ thông suốt, cười nhận tờ chi phiếu tay Trang Nhã Khinh. Nhưng trong lòng thầm thề, bản thân nhất định phải cố gắng, phát triển thanh danh của Trang sức Thiển Nhã, vượt qua cả Trang sức Minh Tâm.
      Last edited: 14/1/16
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :