1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ đồng chí xấu xa - Mạn Nam Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 45: Lại gặp Mạnh Thiệu Phong.

      Editor: Búnn.


      biết có phải số mình quá tốt hay , ngay cả đường cũng có thể gặp lại Mạnh Thiệu Phong, Trang Nhã Khinh muốn đá vào tường.


      "Thiển Thiển?" Mạnh Thiệu Phong nhận ra Thiển Thiển bên cạnh Trang Nhã Khinh. Sau lễ tang của Trang Nhã Khinh, Mạc Thiển còn liên lạc với Mạnh Thiệu Phong nữa, đây đương nhiên là lần đầu tiên Mạnh Thiệu Phong gặp lại Mạc Thiển sau mười năm.


      "Trí nhớ của tổng giám đốc Mạnh tốt, sau mười năm gặp vẫn có thể nhận ra tôi."


      "Thiển Thiển, tại sao lại ở cùng chỗ với Nhã Khinh?" Mạnh Thiệu Phong hỏi. Theo lý thuyết Thiển Thiển hẳn quen biết Nhã Khinh này mới đúng, tại sao bây giờ lại cùng nhau.


      Mạc Thiển nhìn về phía Trang Nhã Khinh, Nhã Khinh vẫn chưa với rằng mình cũng quen biết Mạnh Thiệu Phong. Trang Nhã Khinh cười cười, quên mất."Tổng giám đốc Mạnh, tôi nghĩ chuyện tôi kết bạn với ai liên quan gì đến phải?" Trang Nhã Khinh chút khách khí .


      "Haha, vậy cũng phải, chẳng qua chỉ hơi tò mò mà thôi. Thiển Thiển là bạn thân của vợ tôi, cho nên mới quan tâm chút." Mạnh Thiệu Phong tìm lý do cực kỳ thích hợp.


      "Tổng giám đốc Mạnh, tôi nghĩ tôi có quan hệ nào với vợ của , nếu muốn là kẻ thù. Tôi chỉ là bạn thân vợ trước của thôi. Tổng giám đốc Mạnh đừng sai."


      "Đâu có, tôi tái hôn, mặc dù Nhã Khinh qua đời nhưng vẫn là vợ của tôi, ai cũng thể phủ nhận chuyện đó." Lúc Mạnh Thiệu Phong câu này vẫn nhìn Trang Nhã Khinh, nhưng lại làm ta thất vọng rồi, ánh mắt của Trang Nhã Khinh có biến đổi gì.


      "Tổng giám đốc Mạnh, bây giờ đường, làm vậy sợ ảnh hưởng đến giao thông chứ?" Trang Nhã Khinh muốn mất thời gian với Mạnh Thiệu Phong, về sau vẫn còn cơ hội giao đấu với ta.


      ra Mạnh Thiệu Phong cũng phải về thành phố A, vừa vặn cùng thời gian cùng quãng đường, vừa vặn gặp được Trang Nhã Khinh. Bây giờ xe của Mạnh Thiệu Phong chạy song song với xe của Trang Nhã Khinh, người nào ở xe người nấy chuyện.

      Phong cảnh ven đường ngừng rơi lại phía sau, xe cùng đầu tới thành phố A.

      Trang Nhã Khinh tăng tốc độ, bỏ rơi Mạnh Thiệu Phong ở phía sau.

      ta biết cậu sao?”

      “Ừ, gặp vài lần, lúc mới đến thành phố A ta đâm vào xe của mình.” Trang Nhã Khinh giải thích cho Mạc Thiển biết những chuyện xảy ra với Mạnh Thiệu Phong. “Đùng rồi, các sư huynh biết chuyện kiếp trước của mình, cậu đừng lỡ miệng nhé.”

      “Ừ.”

      “Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tiểu sư huynh. Em về rồi.” Vừa mới đến cửa, Trang Nhã Khinh lập tức gọi to. Quả nhiên, trong nháy mắt Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần đều xuất ở cửa. Thấy có thêm hai vị mỹ nữ, lớn cũng hỏi nhiều, cầm lấy hành lý trong tay Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển vào trong nhà.

      “Đại sư huynh đâu?”

      “Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Vị này là?” Hạ Tĩnh Thiên hỏi.

      “Nhị sư huynh, đây là bạn em mới quen hôm nay, ấy có nhà để về nên em dẫn ấy về đây, để ý chứ?”

      “Đương nhiên là rồi, hoan nghênh còn kịp. Tên tôi là Hạ Tĩnh Thiên.” Hạ Tĩnh Thiên vươn tay phải ra.

      Mạc Thiển nắm lấy. “Tôi là Mạc Thiển, đây là con tôi, Mạc Nguyệt. Tiểu Nguyệt, gọi cậu con.”

      “Cậu.”

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt ngoan.”

      Phá Trần ra rồi. “Thiển Thiển, đây là Phá Trần, Tiểu sư huynh của mình. Tiểu sư huynh, đây là Mạc Thiển, bạn của em.”

      “Xin chào.”

      Hai bên chào hỏi lẫn nhau rồi, Trang Nhã Khinh . “Thiển Thiển, về sau cậu gọi Nhị sư huynh, Tiểu sư huynh giống mình .”

      “Như vậy ổn, mình còn lớn tuổi hơn họ...”

      , rất nhanh cậu hơn bọn họ thôi...”

      Mạc Thiển còn chưa hiểu hàm ý trong câu của Trang Nhã Khinh, mà Trang Nhã Khinh cũng giải thích. “Đồ đạc đều để vào phòng rồi sao?”

      “Ừ.”

      , mình dẫn hai người xem phòng mới. Bởi vì có ai ở, cho nên vẫn phải dọn dẹp chút.” Trang Nhã Khinh nắm tay Mạc Thiển và Tiểu Nguyệt kéo đến phòng khách tầng hai.

      ra cũng bẩn lắm, chỉ là lâu rồi có ai ở nên phải dọn dẹp qua chút. “Cảm thấy sao, được chứ?” Ban công của phòng này thông với ban công của phòng Trang Nhã Khinh, ở ban công thể nhìn thấy mặt trời mọc, đây là do Trang Nhã Khinh cố ý chọn phương hướng. Bởi vì lúc mặt trời lên cao, dù có rèm nhưng vẫn thoải mái. Nhưng lại có thể thấy mặt trời lặn. Bây giờ đúng là lúc mặt trời lặn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên ban công, rất đẹp.

      “Ừ, nơi này đẹp quá.” Biệt thự được xây dựng núi tốt hơn trong thành phố rất nhiều. Mạc Thiển hít sâu hơi, cảm giác khí rất thơm mát.

      “Mẹ, ở đây rất đẹp.”

      “Đúng vậy, sau này chúng ta ở đây được ?”

      “Được ạ, mẹ ở đâu ở chỗ nào cũng được. Hơn nữa bên ngoài còn có chim nha...” vùng núi luôn có chim, cũng có gì kỳ lạ.

      “Bé ngoan, con chơi mình nhé, mẹ dọn phòng chút.”

      “Được ạ.”

      “Sao thế, nhớ Tiểu Viêm và ta rồi sao?” Thấy Mạc Thiển nhìn trời chiều bên ngoài căn phòng đến ngẩn người, Trang Nhã Khinh tiến lại gần hỏi.

      Mạc Thiển trả lời câu hỏi của Trang Nhã Khinh.

      Tiểu Nguyệt sử dụng giọng ngọt ngào, gương mặt đáng , còn có cái miệng rất ngọt kia, nhanh chóng lấy được trái tim của Hạ Tĩnh Thiên và Phá Trần, ba người bọn họ chơi vui vẻ dưới tầng.

      Hai người vất vả dọn dẹp tầng nghe được tiếng cười vui vẻ ở dưới tầng, Mạc Thiển vui vẻ mỉm cười, cũng may Tiểu Nguyệt bị biệt lập ở đây. “Mình nhìn ra được, bây giờ cậu rất hạnh phúc.” Có sư huynh tốt như vậy, chắc chắn hạnh phúc.

      “Rất tốt, đôi khi mình còn cảm thấy biết ơn Mạnh Thiệu Phong đấy, nếu phát chuyện xấu của ta, mình cũng chết, càng thể đến Lăng Thiên môn gặp mọi người.”

      “Bọn họ thích cậu.” Mạc Thiển nhìn ra được, ánh mắt hai người họ nhìn Nhã Khinh đều giống nhau, đều là ánh mắt có tình cảm sâu đậm.

      “Bọn họ là người nhà của mình.”

      thể phủ nhận, Trang Nhã Khinh có tình nam nữ với sư huynh.

      “Hy vọng lần này cậu có thể chọn người tốt hơn.” nên gặp kẻ phụ bạc giống như Mạnh Thiệu Phong nữa.

      , cậu cũng hạnh phúc.” Hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý được hai người từ từ vun đắp trong nhiều năm đạt đến mức cao nhất rồi.

      “Đúng rồi, tối cậu muốn ăn gì?”

      “Gì cũng được.”

      được, để ăn mừng chuyện gặp lại sau mười năm, thế nào cũng phải ăn ngon bữa, mình các sư huynh chuẩn bị.” Trang Nhã Khinh chạy ra ngoài, đứng ở tầng vọng xuống những món mình muốn ăn. “Hai người tự quyết định xem ai làm nhé.”

      “Bọn họ nấu sao?”

      “Ừ, là do mình huấn luyện, tay nghề của bọn họ rất tốt... sau khi cậu nếm thử chắc chắn còn muốn ăn nữa.”

      “Mình đây chờ. Còn tưởng rằng cậu là người nấu cơ.”

      “Cậu muốn mình nấu sao? Vậy mình xuống nấu nhé.”

      cần, dù sao về sau vẫn còn cơ hội, có cơ hội cậu cũng nếm thử tay nghề của mình xem, mình cũng bị... ấy huẩn luyện. Mặc dù nấu ngon bằng cậu, nhưng vẫ có thể ăn được...”

      “Mình đây cũng rất mong chờ... Haha.”
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 46: Nợ nần phong lưu?

      Editor: Búnn.


      Trang Nhã Khinh bị chuông cửa làm thức giấc. Những cái khác Trang Nhã Khinh chú ý, nhưng lúc rời giường rất dễ cáu, nếu người nào đánh thức trong tình trạng vẫn chưa tỉnh ngủ hậu quả rất nghiêm trọng. Điểm ấy cần nghi ngờ, tất cả mọi người ở Lăng Thiên môn đều có thể chứng minh, tất cả mọi người đều từng bị Trang Nhã Khinh đánh. Người duy nhất có vận khí tốt chính là Thấm Tuyết, chủ yếu là do cơ thể Thấm Tuyết tốt, dịu dàng, yếu ớt, xinh đẹp như vậy, Trang Nhã Khinh nỡ đánh. Nhưng cũng chỉ có mình Thấm Tuyết, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng bị Trang Nhã Khinh đánh. Đó là việc sau khi Trang Nhã Khinh có thể đánh thắng bọn họ.


      Trang Nhã Khinh rất muốn để ý đến chuông cửa ngừng vang lên kia, nhưng tiếng chuông kia lại y hệt như tiếng chuông đòi mạng, mặc kệ Trang Nhã Khinh che đầu như thế nào, nó vẫn cực kỳ ầm ĩ.


      Tại sao hôm nay các sư huynh đều ở đây! Chết tiệt, bây giờ rất muốn ở đây có người giúp việc, như vậy cần rời giường nữa rồi. Nhớ tới Mạc Thiển mới tới đây, rời khỏi Mạc Minh Vọng, chắc chắn tối qua ngủ ngon, muốn quấy rầy đến giấc ngủ của Mạc Thiển, Trang Nhã Khinh chỉ có thể ép bản thân đứng lên.


      người nọ rất có nghị lực, Trang Nhã Khinh cũng cầu kỳ. Mặc váy ngủ có chút quyến rũ, cũng chải đầu, cũng rửa mặt, cả người mơ mơ màng màng xuống tầng mở cửa.


      Trang Nhã Khinh cũng xem người ngoài cửa rốt cuộc là ai, trực tiếp mở cửa." là?" ở trước mặt, Trang Nhã Khinh có thể đảm bảo biết ta.


      Cách ăn mặc của này rất hợp thời trang, vải để may quần áo thể ít hơn được nữa, trang điểm cũng đậm, có điều chất lượng đồ trang điểm rất tốt, hơn nữa đồ trang điểm mà này là loại tốt nhất, đương nhiên phấn dù có sử dụng nhiều đến mức nào cũng xuất tình trạng bị rơi xuống từng mảng khiến người ta sởn gai ốc.


      này tạo cảm giác tốt cho Trang Nhã Khinh, giống Lương Hy Tây có bản lĩnh khiến người ta tiện cự tuyệt. này, Trang Nhã Khinh dám trực tiếp đánh ta.


      Ngữ khí của Trang Nhã Khinh rất tốt, giống như đối phương giết cả nhà vậy. Ngữ khí tốt cũng được coi là mức độ nhẫn nại lớn nhất của Trang Nhã Khinh rồi, phải biết rằng, rất bạo lực.


      "Tôi là bạn của Hạ Tĩnh Thiên, xin hỏi là? Tại sao lại ở biệt thự của Tĩnh Thiên?" Biểu của này chính là biểu của bắt gian tại trận.


      "À... ấy có ở đây. Về phần quan hệ giữa tôi và ấy, có thể tự mình hỏi Tĩnh Thiên, tin tôi , ấy nhất định cho câu trả lời hài lòng." xong, Trang Nhã Khinh chút lưu tình đóng cửa lại. Nhị sư huynh là, con nhà người ta cũng tìm đến cửa, bây giờ cùng biết ở đâu.


      Vẫn chưa được mấy bước, kia lại tiếp tục ấn chuống ngừng. Trang Nhã Khinh nhìn tay có vật gì có thể sử dụng, bỗng nhiên phát bàn có bát mì biết ai ăn để lại, để ở đó thời gian rồi, mặt còn phủ tầng dầu. Trang Nhã Khinh bê bát mì lên, mở cửa.


      "Rốt cuộc có chuyện gì?"


      "Cái đồ tiện nhân nhà ..." kia chuẩn bị mở rộng não chuẩn bị mắng Trang Nhã Khinh trận, đáng tiếc, giống như có tác dụng lắm. Lúc Trang Nhã Khinh nghe thấy chữ 'tiện nhân' thoát ra từ miệng kia, dứt khoát cầm bát nước mì trong tay rót từ đầu ta xuống, nhuộm tóc thành màu vàng kim. Phải biết rằng, động tác này, rất dứt khoát.


      Tiếng ồn ào dưới nhà cuối cùng cũng đánh thức Mạc Thiển, có điều là Mạc Thiển tùy tiện như Trang Nhã Khinh, mặc chỉn chu rồi mới ra ngoài.

      Hôm nay Mạc Thiển hoàn toàn giống với Mạc Thiển của ngày hôm qua, quầng thâm ở mắt hoàn toàn biến mất, làn da cũng còn vàng vọt thiếu sinh khí nữa, hôm nay làn da của biến thành trắng hồng, vô cùng đàn hồi.

      Tối hôm qua sau khi rửa mặt, Trang Nhã Khinh mang lọ Thanh Nhan còn lại đến phòng Thiển Thiển, tiện thể để Mạc Thiển dùng giọt, sau đó lập tức đạt được kết quá như vậy. Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh Thiển Thiển từ lâu. “Oa, hôm nay mẹ xinh.”

      Là phụ nữ đều hy vọng mình xinh đẹp, làm gì có ai mong mình biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đây. Là phụ nữ đều hy vọng mình được khen đẹp, mà lời khen của trẻ con là thuần khiết chứa tạp chất nhất. khác biệt của Mạc Thiển ràng đến mức ai cũng có thể nhận ra.

      “Nhã Khinh, ấy là ai thế?”

      biết, kẻ điên, biết tìm tới nơi này như thế nào, lại có thể lạc được. Sao rồi, tối hôm qua ngủ ngon ?” Coi như ở ngoài cửa, Trang Nhã Khinh bắt đầu chuyện phiếm với Mạc Thiển.

      “Rất ngon, chỉ là có chút quen.” Là quen việc ở bên mình sao? Nhưng trước kia, ấy cũng thường xuyên có ở nhà đấy thôi.

      “Ừ, từ từ rồi quen thôi.”

      ta là ai?” Tóc của bị ướt nhẹp, mái tóc có thêm màu vàng kem cộng thêm vài điểm váng dầu, sính sát vào nhau, có mấy mảng còn dính mặt ta, càng nhìn càng thấy buồn cười.

      “Có liên quan đến sao?” Trang Nhã Khinh lại đóng cửa lại, thêm quan tâm cửa có va vào mũi kia , rầm tiếng cửa đóng chặt lại. Lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Hạ Tĩnh Thiên. “ ở đâu?”

      “Công ty, có chút việc. Sao hôm nay lại dậy sớm thế?” Hạ Tĩnh Thiên cảm giác được hình như Nhã Nhã rất tức giận? Người nào đánh thức Nhã Nhã? là, chẳng lẽ muốn sống nữa sao?

      “Phụ nữ của , nếu quay về thu dọn, vậy cũng đừng trách em khách sáo.” Trang Nhã Khinh rút dây điện thoại, tắt chuông cửa. Nhưng chết tiệt kia vẫn điếc sợ súng, chuyển thẳng qua gõ cửa.

      “Phụ nữ nào của ?” Hạ Tĩnh Thiên mơ màng.

      “Đây là chuyện của , nhưng em có thể khẳng định, nếu trở về giải quyết ta ngay lập tức ta còn là phụ nữ nữa, mà người thực vật.”

      “Được, về ngay.” Hạ Tĩnh Thiên cũng loáng thoáng nghe được tiếng gõ cửa, cũng đoán được là ai. Chết tiệt, kia làm sao có thể tìm đến biệt thự được?

      ra, là hà truyền thống, trước đó phải có người tìm đến phỏng vấn Trang Nhã Khinh và Phá Trần sao, sau đó bị phát rồi. Đáng thương, đến nơi yên tĩnh cuối cùng Hạ Tĩnh Thiên cũng còn nữa rồi.

      Về đến biệt thự, Hạ Tĩnh Thiên thấy dáng vẻ chật vật của người phụ nữ ngồi trước cửa ngay lập tức biết được là kiệt tác của ai.

      “Tĩnh Thiên, về rồi...” thấy Hạ Tĩnh Thiên rất vui mừng, vui vẻ đứng lên, sau đó lại nghĩ đến cậu thấy dáng vẻ chật vật của mình, dám ngẩng mặt lên, quay lưng về phía Hạ Tĩnh Thiên, lén lút sửa sang lại chút.

      Hạ Tĩnh Thiên cũng để ý kia, mở cửa. “Vào .”

      theo Hạ Tĩnh Thiên bước vào nhà, Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển ngồi sofa chuyện phiếm, đứa chơi ở bên cạnh. “Tĩnh Thiên, người kia là ai thế?” Dáng vẻ của Trang Nhã Khinh hiển nhiên là dáng vẻ của chủ nhà.

      người bạn. Nhã Nhã, lấy bộ quần áo để ta thay .”

      , dựa vào cái gì mà sai em? Muốn tự làm, em có hứng thú lấy quần áo cho phụ nữ của .” Để lấy quần áo cho ta thay sao? có khả năng, tức giận lúc rời giường còn chưa biến mất đâu.

      “Mình cho.” Mạc Thiển lại bình thản ung dung như Trang Nhã Khinh, nhìn dáng vẻ chật vật của ta rất đáng thương. muốn đứng dậy bị Trang Nhã Khinh kéo lại.

      “Để tôi . Nhã Nhã, lấy bộ em chưa mặc nhé.”

      “Tùy , dù sao những thứ kia cũng là mua.”

      Hạ Tĩnh Thiên hiểu tính tình của Trang Nhã Khinh, cũng bực mình, cũng chút tức giận nào, trái lại còn có dáng vẻ cưng chiều. Nhưng kia nhịn được, từ trước tới giờ đều là Tĩnh Thiên cho người khác sắc mặt, khi nào gặp người khác cho Tĩnh Thiên sắc mặt đâu. “Thân phận của là gì chứ? Đây là nhà của Tĩnh Thiên, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở nơi này?”

      “Vậy dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với tôi? Có vẻ ở đây cũng đến lượt chuyện phải?”

      “Tôi là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cũng là chủ nhân của nơi này, tôi có tư cách sao?” Thua mình ở cỗ mình là vị hôn thê của Tĩnh Thiên, cho rằng mình càng kiêu ngạo hơn rồi. Tĩnh Thiên đúng là người đàn ông tốt khó gặp.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47 + 48: ra là em tự cho mình thông minh thôi.

      Editor: Búnn.


      "Nếu là vị hôn thế, có nghĩa là còn chưa kết hôn. Nếu chưa kết hôn, vậy có gì tốt mà khoe ra? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn, đừng dựa vào cái gọi là vị hôn thê. Chỉ cần Tĩnh Thiên muốn, vị hôn thể của ấy rất nhanh chuyển thành người khác."


      "Tôi..."


      "Được rồi, còn ngại mình chưa đủ mất mặt sao? sửa sang chút, thay quần áo , tôi đưa về nhà." Hạ Tĩnh Thiên cầm bộ chiếc váy màu vàng. Chiếc váy này Trang Nhã Khinh chưa từng mặc, bởi vì thích màu vàng, ghét nhất cũng là màu vàng. Hạ Tĩnh Thiên biết, nhưng lúc mua quần áo cậu rất vội, cho nên những nhãn hiệu quần áo hợp với Trang Nhã Khinh đều gói lại, cho nên...


      "Có phải cậu hơi quá đáng rồi ? Tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của Nhị sư huynh, suy cho cùng cũng phải nể mặt sư huynh chút chứ?" Mạc Thiển lại đành lòng.


      Trang Nhã Khinh nhìn Hạ Tĩnh Thiên, lại nhìn thay quần áo tầng." , Nhị sư huynh thích người phụ nữ kia, hơn nữa người phụ nữ kia cũng phải là người tốt, để cho ta biết khó mà lùi."


      Hạ Tĩnh Thiên muốn lại thôi.


      "Nhị sư huynh, có chuyện gì cứ thẳng."


      "Về sau đừng như vậy, cha ấy và cha là bạn tốt thương trường, làm như vậy khó có thể được."


      Trang Nhã Khinh bị đả kích, cảm thấy thể tin được."Ý của là em tự cho mình thông minh đúng ?"


      " phải, ý của phải vậy. Ý là có số việc em nên can thiệp vào."


      "Em hiểu, mỗi người đều có việc riêng tư, em cũng thể tùy hừng, tùy tâm sở dục như ở Lăng Thiên môn. cũng có gia tộc của mình, có công ty của mình, có trách nhiệm của mình, em nên quan tâm quá nhiều." Lúc này Trang Nhã Khinh mới hiểu được, hiểu bản thân sau nhiều năm được cưng chiều, tạo ra thói quen xấu, tự cho mình là đúng, lấy bản thân là trung tâm. làm những chuyện này mà suy nghĩ đến cảm nhận của sư huyh.


      Hạ Tĩnh Thiên luống cuống, muốn giải thích."Ý phải vậy, em đừng hiểu nhầm ý của ." Nhã Nhã có thể tùy tâm sở dục như vậy, đó là coi cậu như người nhà, cậu dám tưởng tượng dáng vẻ khách khí, coi mình như người xa lạ của Nhã Nhã.


      "Tĩnh Thiên, em xong rồi. Em mặc nó có đẹp ?" Con độc nhất của nhà họ Lâm, Lâm Yên mặc chiếc váy màu vàng xuống, vừa vặn ngắt lời của Hạ Tĩnh Thiên.


      "Thiển Thiển, mình dẫn cậu ra ngoài hóng gió."


      "Được." Nhã Khinh cần bình tĩnh chút."Tiểu Nguyệt, chúng ta chơi thôi."


      "Con muốn chơi."


      "Dì dẫn con chơi công viên được ?"


      "Được, con muốn chơi trò bắn súng." chơi, trẻ con đương nhiên là cảm thấy vui vẻ rồi.


      "Nhã Nhã." Hạ Tĩnh Thiên phát ra chút tức giận nào ở Trang Nhã Khinh, bình tĩnh như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng càng là như vậy, Hạ Tĩnh Thiên càng cảm thấy hoảng hốt. Cậu thà để Nhã Nhã mắng cậu hoặc đánh cậu còn hơn là nhìn Nhã Nhã trong tình trạng này, bình tĩnh đến đáng sợ.

      “Sao thế? Nhị sư huynh, em sao. Nơi này giao lại cho , em đưa Thiển Thiển và Tiểu Nguyệt chơi.”

      “Vậy... nhớ về sớm chút.”

      Vốn công viên, nhưng lại quên mất hôm nay là Chủ nhật, công viên trò chơi chật ních người, người lớn đều nhân thời gian nghỉ ngơi vào ngày Chủ nhật đưa con mình ra ngoài chơi.

      “Bây giờ nhiều người lắm, để hôm khác .”

      “Ừ, vậy đến chỗ nào?”

      “Nếu chúng ta xung quanh xem có trường học nào , cứ để Tiểu Nguyệt chơi như thế này cũng phải là cách hay.”

      “Được.”

      Trang Nhã Khinh sử dụng bản đồ xem bên cạnh có trường học nào , tìm được xung quanh chỗ này có hai cái. So sánh hai cái chút, Trang Nhã Khinh cảm thấy mọi phương diện của nhà trẻ dành cho người giàu đều tốt hơn chút. Nhưng lại xảy ra vấn đề chính là Tiểu Nguyệt đến từ nơi khác, có ở đây, mà ngôi trường này phải có hộ khẩu ở đây mới được phép nhập học.

      “Hay là chúng ta đến nhà trẻ Dục Tài là được rồi, phải nhà trẻ nào cũng giống nhau sao?” Mạc Thiển , muốn Nhã Khinh khó xử như thế, mặc dù lúc ở thành phố C Tiểu Nguyệt vẫn học ở nhà trẻ tốt nhất.

      “Vậy được, ở đó đứa trẻ nào cũng có, mặc dù mình kỳ thị những đứa trẻ nhà nghèo, nhưng dù sao vẫn có nguy hiểm, nếu gặp phải mấy người có ý đồ xấu với cha mẹ đứa sao đây? Hơn nữa trị an ở đây tốt lắm, ai cũng có thể vào, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm.” Đặc biệt nếu có người biết thân phận của Tiểu Nguyệt, vì tiền mà bắt cóc Tiểu Nguyệt tốt. Bọn họ cũng có cách nào bảo vệ.

      “Vậy làm sao bây giờ? Mặc dù lúc ra ngoài có mang hộ khẩu bên người, nhưng những trường học kiểu này vì bảo đảm an toàn của đứa , chỉ nhận những đứa trẻ ở đây. Hơn nữa, cho dù có nhiều tiền như thế nào cũng nhận.” biết tiền bạc bây giờ phải là vấn đề của Trang Nhã Khinh, nhưng bây giờ phải là vấn đề tiền bạc nữa rồi.

      Trang Nhã Khinh suy nghĩ lát, mắt lóe lên, bỗng nhiên . “Tại sao mình lại quên nhân vật quan trọng như vậy chứ? Bây giờ có cách rồi.”

      “Ai thế?”

      “Dịch Nham.”

      “Dịch Nham? Ai thế?”

      “Là Thị trưởng. Có Thị trưởng rồi, còn sợ bọn họ cho chúng ta nhập học sao?” là, đầu óc ngày càng kém linh hoạt, tại sao đến thị trưởng cũng quên chứ.

      “Ừ, vậy tốt rồi.” Con có trường để học, tâm sư trong lòng Mạc Thiển cuối cùng được đặt xuống. Trang Nhã Khinh gọi điện cho Dịch Nham, muốn nhập học cho đứa bé, hộ khẩu ở nơi khác, Dịch Nham luôn miệng đáp ứng. Trang Nhã Khinh là ân nhân cứu mạng cha ta, chút chuyện như vậy, làm sao có thể giúp đây.

      giải quyết xong chuyện của đứa rồi, bây giờ đến chuyện của cậu. Mình vẫn chưa quên giấc mơ của cậu đâu...” Gia đình của Nhị sư huynh chuyên về vật liệu xây dựng, Đại sư huynh là sát thủ, Tiểu sư huynh có công việc cụ thể, bản thân mình giết thời gian tại sòng bạc. Hình như có ai có thể thực được giấc mơ của Thiển Thiển rồi.

      “Mình thấy hay là thôi .” mang lại phiền toái cho Nhã Khinh như vậy rồi, lại còn muốn Nhã Khinh giúp bản thân, vậy rất ngại.

      “Cái gì là thôi . Cậu học đại học chính là chuyên ngành thiết kế trang sức đúng , hàng năm lấy được học bổng, tác phẩm tự thiết kế cũng được khen, ở phương diện này nếu tài năng thiên phú bị mai , phải tổn thất của mình cậu mà là tổn thất của chị em toàn thế giới.”

      Mạc Thiển cười. “Cậu quá rồi.”

      “Đương nhiên. Nếu thiếu nhà thiết kế thiên tài, phải chị em thiếu nhiều đồ trang sức đẹp sao. Phụ nữ trời sinh là bạn thân của trang sức, chẳng lẽ cậu biết sao?”

      “Haha, nhưng mà mình quên mang bằng tốt nghiệp, có nó ai chịu thuê mình đây?”

      “Mình quay lại lấy cho cậu.” Haiz, nếu mở công ty vàng bạc đá quý, vậy cần quay về lấy giấy tốt nghiệp rồi, giới thiệu vắn tắt gì đó đều cần, chẳng lẽ mình còn phải nghi ngờ trình độ của Thiển Thiển sao? Đến lúc đó trực tiếp bổ nhiệm Thiển Thiển là nhà thiết kế đứng đầu, người khác có quyền dị nghị, mình là người cầm quyền, thích dùng người nào dùng người đó.

      “Như vậy tốt lắm, ngộ nhỡ bị phát ...”

      “Hay là mình mở cửa hàng trang sức, lúc đầu làm chút, chỉ cần cậu ghét bỏ cửa hàng là được.” Ý tưởng này tệ lắm.

      “Cậu bị váng đầu sao? Mở cửa hàng dễ dàng như vậy sao? Vấn đề tài chính là vấn đề rất quan trọng, cho dù các sư huynh của cậu nhiều tiền nhưng mình nghĩ cậu cũng bảo bọn họ mở cho cậu chứ?”

      “Ai mình có tiền thế?”
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49: Chán sống rồi phải ?

      Editor: Búnn.


      Trang Nhã Khinh chút ấn tượng tốt nào với Trần Khải, hai người cũng có giao tình gì, cho nên lúc gặp lại Trần Khải, đương nhiên Trang Nhã Khinh chủ động chào hỏi. Với tính tình của Trang Nhã Khinh, đối với người như Trần Khải, ngay cả nhìn Trang Nhã Khinh cũng muốn.


      "Nhã Khinh." Trần Khải bắt đầu canh chừng ở chỗ này từ ngày hôm qua, nhưng ta hoàn toàn gặp được Trang Nhã Khinh. Sau ngày hôm đó, ta luôn nhớ lại dáng vẻ của Trang Nhã Khinh, vừa nghĩ đến lập tức có phản ứng. biết làm sao lại vậy, lúc ấy hề có phản ứng, ngược lại sau khi về nhà lại có phản ứng mãnh liệt như thế. Cho nên mấy tối gần đây cơ bản là ta ngủ được. Nhìn phụ nữ dưới người mình, cũng tưởng đó là Trang Nhã Khinh. Cho nên dục vọng muốn đạt được Trang Nhã Khinh càng thêm mãnh liệt.


      Trang Nhã Khinh để ý đến Trần Khai, ngay cả nhìn cái cũng muốn.


      Trần Khải chịu tỏ ra yếu kém, chạy lên phía trước cản đường của Trang Nhã Khinh."Nhã Khinh, em nhanh như vậy làm gì."


      Trang Nhã Khinh kiên nhẫn sang bên cạnh, Trần Khải lại chắn phía trước , Trang Nhã Khinh đường nào, Trần Khải đường đó, chính là muốn cho Trang Nhã Khinh .


      "Rốt cuộc muốn làm gì?" Trang Nhã Khinh thể nhìn thẳng vào Trần Khải. Dứt khoát được, cứ nhìn Trần Khải như vậy. Mẹ nó, tại sao đàn ông đều cao như vậy. Mình cao 1m64 rồi, cộng thêm với đôi giày cao gót cũng khoảng 1m74. Nhưng vẫn phải ngẩng đầu. May mà Trần Khải cũng cao lắm, chỉ cao hơn chút.


      "Nhã Khinh, tôi mời em ăn cơm."


      " , còn nữa, Nhã Khinh phải để gọi, gọi tôi là Trang tiểu thư, hoặc gọi tên đầy đủ cũng được. Tôi quen thuộc với đến mức đấy."


      Da mặt Trần Khải đủ dày, vẫn tiếp tục bám sát Trang Nhã Khinh." sao, tục ngữ có câu, trước lạ sau quen, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cũng coi là người quen đúng ? Dù sao cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ, chỉ là ăn cơm trưa thôi, làm gì khác." Trần Khải cười tít mắt nhìn Trang Nhã Khinh, tự cho là tao nhã, lấy đóa hoa hồng màu đỏ đưa tới trước mặt Trang Nhã Khinh.


      Trang Nhã Khinh ghét bỏ nhìn bông hoa kia, lùi về sau vài bước rồi dừng lại, tay che mũi lại."Trước khi tặng cái gì biết điều tra xem đối phương thích cái sao? biết tôi dị ứng với phấn của hoa hồng sao?"


      "À, xin lỗi, là tôi suy nghĩ chu đáo. Nhã Khinh thích hoa gì, lần sau tôi mang đến." Trần Khải ném hoa vào thùng rác, lấy lòng .


      " cần, tôi nhận hoa của , chúng ta có bất kỳ quan hệ gì, còn xin , cần tiếp tục cản đường tôi, tôi còn có việc." Ruồi bọ đáng ghét.


      " đừng thấy cho chút mặt mũi có thể lên mặt." Sau hồi mặt nóng dán mông lạnh, cuối cùng Trần Khải cũng duy trì được nữa, lộ ra bản chất . Khi nào có phụ nữ làm trái ý của ta chứ? Bản thân tặng hoa lấy lòng là nể mặt , vậy mà được nể mặt mà muốn. Lương Hy Tây cũng được, nhưng thân phận của người ta còn ở đó. Trang Nhã Khinh phải là dân cờ bạc sao? Cũng phải là lấy cái gì đó đặt bàn cược sao.

      “Tôi cũng có mặt, cần ai cho. Nhưng ngược lại, tôi nhìn thấy có mặt. Muốn tôi đưa mặt nạ da người ?” , bàn về lời độc ác, người có thể vượt qua Trang Nhã Khinh có mấy người, đến nay vẫn còn chưa gặp được.

      , đừng rượu mời uống rượu phạt.” Trần Khải muốn tiền lại gần tóm lấy cổ tay Trang Nhã Khinh, nhưng làm sao Trang Nhã Khinh có thể để Trần Khải bắt lấy cổ tay mình dễ dàng như vậy, nhàng tránh , Trần Khải lập tức rơi xuống khoảng .

      “Tôi khuyên , tốt nhất là mau rời khỏi tầm mắt của tôi, bảo vệ nơi này cũng phải là để ngồi .” đến tới khoảnh khắc quan trọng, Trang Nhã Khinh để người khác biết được bản lĩnh của mình.

      Trần Khải cũng tin bảo vệ nho có thể làm gì được ta. Cho dù là Tiêu Dật Phàm qua đây cũng thể làm gì được ta. Mặc dù Thiên đường của nhân gian chính quy hóa, kém với sòng bạc được chính phủ cho phép hoạt động nhiều lắm, nhưng sòng bạc vẫn là sòng bạc, vẫn là tổ chức trái pháp luật, đừng quên cha ta làm nghề gì, chỉ cần ta muốn, có thể trực tiếp gọi cảnh sát đến dẹp sạch sòng bạc này.

      “Em cho rằng tôi sợ bảo vệ kia sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn theo bản thiếu gia, tôi tuyệt đối bạc đãi em, nhưng nếu em muốn phản kháng, đó là do em tự mình chuốc lấy cực khổ rồi.” Trần Khải cười nham hiểm với Trang Nhã Khinh, đèn ở bãi đổ xe cũng quá sáng, có cảm giác hơi u. Bây giờ cũng có người khác, đúng giữa trưa, bây giờ những người đó về nhà ăn cơm chứ? Có điều cũng đúng thôi, ở thiên đường của nhân có cung cấp, ngay cả nghỉ lại cũng cung cấp. Nghiện đánh bạc, người nào muốn dừng lại về ăn cơm đây.

      muốn làm gì?” Trang Nhã Khinh ‘sợ hãi’ nhìn xung quanh, có ai. Trần Khải dần dần tiến lại gần, Trang Nhã Khinh cũng lùi về phía sau ngừng, vẫn cố gắng duy trì khoảng cách. Nhưng cũng giống như TV, lùi đến đoạn, sau lưng chính là chiếc xe, Trang Nhã Khinh lùi được nữa.

      Trần Khải cười quỷ dị tới gần Trang Nhã Khinh, cơ thể hoàn toàn tiến sát Trang Nhã Khinh, phần của Trang Nhã Khinh, gần như dán hoàn toàn lên đầu chiếc xe. Tư thế này muốn có bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội.

      “Em xem, người đẹp.” Trần Khải vội vàng muốn hôn lên môi Trang Nhã Khinh, nhưng còn chưa kịp chạm đến nam căn của mình truyền đến đau đớn trí mạng.

      “A...” Trần Khải dùng tay ôm lấy Tiểu Trần Khải, đau đến mức lăn lộn mặt đất, cũng chú ý đến Trang Nhã Khinh. Trang Nhã Khinh đứng bên thưởng thức trò cười của Trần Khải, còn thêm câu. “Nghệ thuật phòng sói tệ.” xong, tùy tiện đạp lên người Trần Khải mấy cái, còn nghe được tiếng kêu giống y hệt tiếng heo kêu của Trần Khải, vang vọng cả bãi đỗ xe này. Trang Nhã Khinh chiếc giày cao gót mười phân. Để nguyên vậy giẫm lên đau mới lạ.

      Trang Nhã Khinh để ý đến Trần Khải, muốn ngồi lên xe của mình, lúc mở cửa xe Trang Nhã Khinh dừng lại lúc, sau đó coi như có chuyện gì mở cửa xe ngồi lên.

      “Các người đều ngu ngốc sao, sao còn lên?” Trần Khải hô to, lúc này, bốn người đàn ông từ bốn phía khác nhau vây quanh xe của Trang Nhã Khinh.

      Vì đề phòng vạn nhất, Trần Khải chuẩn bị người giúp đỡ. ta biết xe của Trang Nhã Khinh, sớm sai người mai phục cẩn thận xung quanh xe của Trang Nhã Khinh, quả nhiên sử dụng đúng phương pháp.

      Trang Nhã Khinh khinh thường nhìn bốn người đàn vạm vỡ xung quanh, vẫn tiếp tục khởi động xe. Cũng quan tâm phía trước xe có người hay , vẫn phóng thẳng về phía trước. Người đàn ông ở phía trước kia làm sao biết Trang Nhã Khinh sử dụng chiêu này, chẳng lẽ sợ đâm chết người sao, hơn nữa dáng vẻ của Trang Nhã Khinh hoàn toàn giống dáng vẻ bị hù dọa, được mở mang tầm mắt. Người đàn ông kia hoàn toàn thể để mình bị đâm chết như thế này, cho nên tránh , đồng thời cũng mở con đường cho Trang Nhã Khinh.

      Sau đó, vài người cứ như vậy nhìn Trang Nhã Khinh lái xe . Sau khi Trang Nhã Khinh lái xe qua chỗ bảo vệ mấy người bảo vệ bị đánh thuốc mê ngất , lắc đầu, vô dụng. Cần bảo Tiêu Dật Phàm đổi mấy người bảo vệ có tác dụng chút. Nếu bị đánh thuốc mê dễ dàng như vậy, xe bị trộm làm sao bây giờ? Vậy đúng là phiền toái lớn rồi. Mình còn có nửa cổ phần công ty, suy cho cùng cũng nên suy nghĩ cho thiên đường ở nhân gian chút.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Nhất định từng phẫu thuật thẩm mĩ.

      Editor: Búnn.


      Từ lúc Mạnh Thiệu Phong gặp Trang Nhã Khinh và Mạc Thiển ở cùng chỗ đường từ thành phố C quay về thành phố A, hơn nữa nhìn quan hệ của hai người tốt như vậy, Mạnh Thiệu Phong nghĩ mãi ra.


      Phải Trang Nhã Khinh mới đến đây, hoàn toàn có khả năng quen biết Mạc Thiển, về phần Mạc Thiển làm sao có thể dễ dàng tin tưởng người quen biết đây? Nhưng nhìn dáng vẻ hai người lúc hai người trao đổi ánh mắt, cũng giống như vừa mới quen biết. Chuyện này tới cùng là sao?


      Mạnh Thiệu Phong suy nghĩ lâu, vẫn nghĩ ra đầu mối.


      Lệ Phương vẫn ở cùng chỗ với Mạnh Thiệu Phong, mặc dù ta rất tình nguyện. Sau chuyện của Trang Nhã Khinh, biết Lệ Phương bị trở ngại tâm lý hay là vì các gì, lại bị điên rồi, ta chỉ có thể đưa Trang Nhã Khinh đưa vào bệnh viện tâm thần. Chuyện thuê người giết Trang Nhã Khinh, cũng vì Lệ Phương bị điên mà bỏ qua. Lệ Phương làm như vậy cũng là có nguyên nhân, trách nhiệm của ta ít. Huống hồ bây giờ Lệ Phương điên rồi, ta cũng tiếp tục so đo nữa. Trị bệnh mười năm, bác sĩ ở bệnh viện bảo ta đưa Lệ Phương về, Lệ Phương bình phục rồi, có thể về nhà rồi.


      Sau khi Lệ Phương xuất viện ta lập tức dẫn Lệ Phương kiểm tra toàn thân, là có vài bệnh lây qua đường sinh dục, còn là AIDS. Mạnh Thiệu Phong cũng quá bất ngờ, làm chuyện kia, làm gì có chuyện toàn thân mà lui ra, nhiễm bệnh cũng là chuyện bình thường. Bản thân ta cũng làm kiểm tra, may mà ta bị Lệ Phương lây bệnh.


      Vốn muốn mua cho Lệ Phương căn phòng , nhưng Lệ Phương sống chết muốn, nếu ta nhất quyết muốn ta chuyển ta tự sát, Mạnh Thiệu Phong thể thỏa hiệp.


      Bệnh của Lệ Phương tốt lên rất nhiều, ở chung cũng có vấn đề gì. Hơn nữa cuộc sống bình thường Lệ Phương cũng chăm sóc ta, như vậy cũng được. Vấn đề duy nhất chính là, phụ nữ bốn mươi mạnh như hổ. Lệ Phương nhanh giống người bốn mươi hơn người khác, chịu đựng ở bệnh viện tâm thần mười năm, cũng tính là chịu đựng, nghe Lệ Phương từng phát sinh quan hệ với vài bệnh nhân. Sau khi về có đàn ông làm sao mà chịu được. Lệ Phương bắt đầu thay đổi cách ăn mặc của mình, bắt đầu mặc váy quyến rũ lượn qua lượn lại trước mặt ta. Nhưng trước mặt người phụ nữ có bệnh, dù có đói khát như thế nào chăng nữa cũng chạm vào.

      Lệ Phương biết, còn tưởng Mạnh Thiệu Phong chê mình già. Mạnh Thiệu Phong nhức đầu mẻ trán vì chuyện Mạc Thiến và Trang Nhã Khinh. Lệ Phương lại cầm tờ báo chạy tới.

      Hẳn là loại báo về cách trang điểm. Lệ Phương ở nhà có việc làm thường xuyên xem. Mạnh Thiệu Phong cũng nhìn tờ báo mà Lệ Phương đưa qua đây, uống ly rượu đỏ.

      “Thiệu Phong, ở thành phố A mới mở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.”

      “À...” ra Mạnh Thiệu Phong hoàn toàn nghe thấy Lệ Phương gì.

      “Phẫu thuật thẩm mỹ có thể khiến phụ nữ trở nên trẻ tuổi xinh đẹp... xem này, cho nên muốn hai mươi tuổi phải giấc mơ. vẫn ghét bỏ em già sao? Nếu em làm phẫu thuật biến mình thành xinh đẹp nhé. Vậy cần ghét bỏ em có được ?” Lệ Phương kéo tay Mạnh Thiệu Phong làm nũng, bắt Mạnh Thiệu Phong ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Lệ Phương trang điểm rất đậm, che khuất nếp nhăn, nhưng càng làm người ta sởn gai ốc. Phần quá dày, nhìn mặt Lệ Phương giống hệt như mặt nạ màu trắng. Hơn nữa, Lệ Phương còn trang điểm kiểu khói. mặt hoàn toàn có cảm giác quyến rũ, chỉ làm cho người khác cảm thấy ra ngô ra khoai gì.

      gì?” Mạnh Thiệu Phong nghe thấy câu của Lệ Phương, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

      “Em , em muốn phẫu thuật thẫm mĩ để mình thêm xinh đẹp, chán ghét em nữa.” Lệ Phương biết tại sao Mạnh Thiệu Phong lại có phản ứng mạnh như thế, nhưng vẫn rất vui. Có phải Thiệu Phong đồng ý để ta phẫu thuật thẫm mĩ ? “Em đến đó, sau đó gọt mặt thành trái xoan, cắt mắt mí thành hai mí, mũi to, ngực lớn đều phải sửa hết, nhất định cho thấy em hoàn toàn mới.” Lệ Phương lải nhải.

      “Tôi hỏi cái này, phía trước câu đó, gì?” Mạnh Thiệu Phong túm lấy bả vai của Trang Nhã Khinh, bóp mạnh đến mức Lệ Phương kêu lên mới buông ra.

      “Em , ghét em già.”

      “Phía trước câu nữa.”

      “Phẫu thuật thẫm mĩ có thể khiến phụ nữ biến thành trẻ tuổi xinh đẹp?” biết Mạnh Thiệu Phong muốn hỏi câu nào.

      phải câu này, cái gì hai mươi năm?”

      “À... Câu đó sao?” Lệ Phương cầm tờ báo đưa vào tay Mạnh Thiệu Phong, chỉ chỗ đó cho ta. “ xem, chính là nơi này, khiến cho trở thành hai mươi tuổi phải là giấc mơ.”

      Chính là cái này, Mạnh Thiệu Phong biết chính là chuyện này. Năm nay ta 37 tuổi, mặc dù nhìn hơn mình hai mươi tuổi, nhưng giọng và tuổi giống nhau, có khả năng này hay , chính là Nhã Khinh làm phẫu thuật thẩm mĩ? Đúng, chính là như vậy. Chính là vậy, bây giờ có thể giải thích tại sao quan hệ của Nhã Khinh và Mạc Thiển ttos như vậy, vì vậy Trang Nhã Khinh chính là Trang Nhã Khinh vợ của ta.

      Nghĩ như vậy, Mạnh Thiệu Phong vô cùng kích động. Đúng, sai, chính là như vậy. ra Trang Nhã Khinh chưa chết, thi thể còn chưa nhìn thấy, tại sao mình lại xác nhận rằng Trang Nhã Khinh chết, vì danh hiệu của tên sát thủ kia sao? ta chết chết rồi sao?

      Haha, Nhã Khinh của ta chưa chết, chưa chết. Nhã Khinh, vợ của ta. Mạnh Thiệu Phong đờ đẫn, cầm tờ báo kia cười ngây ngô. “Hah Haha.”

      Lệ Phương chân tướng, nghi ngờ vẫy tay trước mặt Mạnh Thiệu Phong, nhưng ta hoàn toàn có phản ứng. phải là biết ta trở nên trẻ tuổi xinh đẹp nên mới kích động như vậy sao? Ừ, mình nhất định phải thử xem sao, mình phải trở nên xinh đẹp trẻ tuổi, như vậy mới có thể bắt lấy trái tim Mạnh Thiệu Phong.

      Mặc dù cách xa mười năm nhưng Mạnh Thiệu Phong vẫn quên ta, trong lòng Mạnh Thiệu Phong nhất định có ta. Chỉ là bây giờ ta vừa xấu vừa già, cho nên Mạnh Thiệu Phong mới muốn động vào ta. Chờ ta phẫu thuật thẩm mĩ về, nhất định khiến Thiệu Phong mê hoặc, haha.

      Lệ Phương đắm chìm trong ảo tưởng của mình, trong ảo tưởng của mình, ta trở thành xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến đàn ông đổ rạp hết, dáng người hoàn mỹ đến mức khiến tất cả đàn ông phun máu mũi. ta mặc áo cưới trắng tuyệt đẹp, tay cầm bó hoa tươi, đứng trong lễ đường chờ Mạnh Thiệu Phong. Sau đó, người đàn ông của ta, Mạnh Thiệu Phong mặc lễ phục màu trắng, chậm rãi về phía ta...

      Trong lễ đường vang lên hành khúc dành cho hôn lễ. Mọi người vỗ tay, chúc phúc cho bọn họ.

      Mạnh Thiệu Phong bỗng nhiên đứng dậy, để ý đến Lệ Phương ở bên cạnh có cách nào thoát khỏi ảo tưởng của chính mình, ta bị động tác của ta làm ngã xuống mặt đất, Mạnh Thiệu Phong vào thư phòng của mình.

      Trước tiên của điều tra thêm lý lịch của Trang Nhã Khinh, nếu lai lịch bất minh, vậy giống như nghĩ. Trang Nhã Khinh phẫu thuật thẩm mĩ. Chính là như vậy.
      Last edited: 17/12/15
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :